TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 16

Chủ đề: Tiên Hiệp Truyền Kỳ - Hậu Tru Tiên - Tác giả: Angelz (Post theo blog )

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    Lục Gia Trang
    Bài viết
    108
    Xu
    50

    Tiên Hiệp Truyền Kỳ - Hậu Tru Tiên - Tác giả: Angelz (Post theo blog )

    Tình hình anh em đang thiếu thuốc lắc, tại hạ đành mạn phép chủ nhân của blog http://360.yahoo.com/profile-OQj37no...8rviSlFo-?cq=1 ( Angelz's Blog) mà đưa truyện này lên đây. Xin giới thiệu đây là phần sau của Tru tiên do chính tác giả Angelz này viết. Hiện tại mới viết xong phần 1, hứa hẹn các phần sau sẽ rất rất hấp dẫn

    Đôi lời của tác giả:
    Hic! Càng đọc Tru Tiên, kàng thấy hay! Bác Tiêu Đỉnh quả là wá đỉnh!
    Học theo bác ý em cũng thử viết truyện phát xem thế nào! Pà con nếu ai có hứng thì nhào dzô đọc rùi cho ý kiến nha!
    THỂ LOẠI : TIỂU THUYẾT VÕ HIỆP GIẢ TƯỞNG.
    NHAN ĐỀ : TIÊN HIỆP TRUYỀN KỲ.
    Vì viết theo phong cách pác Tiêu nên em chọn thể loại tiên hiệp cho nó dễ, chứ như mấy truyện của Kim Dung võ cong toàn tiếng Tàu, lại liên quan đến mấy kái huyệt đạo jì jì đó em ko bít nên tốt nhất là hok chơi!


    CHƯƠNG I : Đề Tựa!
    Câu chuyện này nối tiếp dòng tiên hiệp của Tiêu đại hiệp nên coi như những cái gì họ Tiêu tạo dựng trong Tru Tiên sẽ là nền tảng để bắt đầu! Vì thế tên một số môn phái và nhân vật trong Tru Tiên có thể được nhắc đến trong truyện này (Chỉ có tính minh hoạ tượng trưng - tg.)

    Thần Châu hạo thổ.
    Trung Nguyên.

    600 năm sau đại kiếp Thú Thần (Ai đọc Tru Tiên chắc sẽ biết - tg)

    Lúc này cục diện thiên hạ đại loạn, ma trượng đạo tiêu, ma khí dồi dào, chính khí ko đủ, yêu nhân ma giáo hoành hành khắp nơi, chính đạo suy tàn ko đủ sức đứng ra gánh vác cục diện, bất lực ko thể phản kháng, hạo kiếp xảy ra liên miên, dân tình oán thán, vang thấu trời xanh.

    Ma giáo Quỷ Vương tông thống nhất toàn giáo tự xưng là thiên hạ đệ nhất Thánh giáo! Giáo chúng đông đến hàng vạn, cao thủ vô số.

    Giáo chủ ma giáo, quỷ vương đời thứ tư là đệ tử chân truyền của đệ tam tông chủ quỷ vương tông Quỷ Lệ - Trương Tiểu Phàm! Đạo hạnh cực cao, cơ trí tuyệt luân, sát tính cực thịnh, bá đạo hung tàn, thống lĩnh ma giáo ko ngừng bành trướng thế lực, lấn át chính đạo, gây nhiều sát nghiệp, máu tanh xương trắng.

    Lại nhắc tới Quỷ Lệ năm xưa, đạo pháp tu hành xuất thần nhập hoá vượt ra ngoài cảnh giới thông thường, kiêm tu Phật - Ma - Đạo chân pháp 3 nhà, pháp lực tuyệt luân hiệu xưng "thiên hạ đệ nhất kì nhân"! Trước khi tạ hoá, ông đem tâm huyết cả đời mình ra kết tinh trong cuốn sách! Thiên hạ gọi bí lục đó là "Tam tuyệt kỳ thư."

    Khi ông mất đi, cuốn kì thư này đã bị thất lạc. Ma giáo đã tốn nhiều công sức truy tìm nhung đều thất bại. Vì thế tuy đệ tử của ông bản lãnh kinh thế hãi tục nhưng sở học cũng chỉ gói gọn trong 3 quyển Ma giáo Thiên thư mà thôi! Thiên thư đệ tứ quyển sớm đã thất tung cùng với khẩu quyết dung hoà pháp môn tu chân 3 nhà! (Hiện nằm trong Tam Tuyệt kì thư.)

    Lại nói về chính đạo, Thanh Vân môn, Phần Hương cốc , Thiên Âm tự là 3 đại chính phái lớn trong thiên hạ nhưng lúc này đã bị ma giáo chèn ép tới mức ko thể ngóc đầu lên nổi.

    Thanh Vân môn chí bảo Tru Tiên cổ kiếm đã bị phá huỷ, nhuệ khí giảm sút! Tru Tiên kiếm trận ko có kiếm chủ điều khiển đã mất đi tác dụng! trong vòng 600 năm, Thanh Vân môn ko có đệ tử nào thật sự xuất chúng, mặc dù nhân tài cũng có nhưng thực lực ko đủ để đương đầu với yêu nhân ma giáo!

    Thiên Âm tự nhiều lần bị ma giáo tấn công, kiến trúc trong chùa bị há huỷ nặng nề, đệ tử thương vong vô số. Máu tươi lênh láng, o uế nơi thánh địa Phật môn, phong thái tôn nghiêm có phần suy giảm. So với lớp đệ tử như Pháp Tướng trước đây quả thật ko có ai tư chất cao được như vậy. Vì thế chúng tăng có phần nhụt chí, thầm lo lắng cho vận mệnh bản môn!

    Phần Hương Cốc đang trong hồi suy thoái, yêu nhân ma giáo cài nội gián, phá huỷ Huyền Hoả trọng địa. Môn nhân bị truy sát chẳng còn mấy người. Cốc chủ Phần Hương Cốc Công Tôn Lập bị ma giáo hộ pháp đả thương trở thành phế nhân! Vận mệnh Phần Hương Cốc như đèn treo trước gió.

    Tuy vậy, dưới sự hợp lực quyết tử chiến của 3 đại phái, Ma giáo cũng ko dễ gì tiêu diệt được! Nhiều trận huyết chiến đã xảy ra khiến cả 2 phe thương vong trầm trọng.

    Tình trạng giằng co này sớm muộn cũng sẽ bị phá vỡ do lực lượng đôi bên chênh lệch quá lớn. Ma giáo hung tàn người đông thế mạnh, cao thủ nhiều như nước, thủ đoạn tàn khốc vô song! Chính đạo sức người có hạn, cao thủ ko nhiều, gần như đã tới bước đường cùng ko còn sức mà chống cự! Xem ra chính khí lu mờ, chính đạo đã tới hồi suy vong!

    Tuy nhiên, vào lúc chính đạo sắp sửa bị tận diệt, Ma giáo giáo chủ đột nhiên lâm trọng bệnh qua đời ko kịp trăn trối người thừa kế chức danh giáo chủ đẫn đến việc nội bộ ma giáo xung đột, mâu thuẫn đấu đá, chém giết lẫn nhau để giành chức giáo chủ! Hậu quả của biến cố này là ma giáo cường thịnh đến hồi suy thoái, nội bộ chia rẽ hình thành các phe phái gằm ghè lẫn nhau. Nhân sĩ chính đạo thoát khỏi ma kiếp đều hết sức vui mừng, ai nấy đều ra sức củng cố, tổ chức lại lực lượng.

    Tình trạng hoà hoãn này kéo dài chẳng mấy chốc đã được 200 năm! Trong 200 năm này, thiên hạ thái bình, muôn dân no ấm, chính khí sung túc, nhân khí cường thịnh. Tam đại chính phái đã phục hồi khiến bách tính vui vẻ, an tâm.

    Thiên hạ ngày nay, ngoài tam đại chính phái và ma giáo bỗng nổi lên hai phái nhỏ. Hai tiểu phái này chỉ trong mấy chục năm đã đột ngột bành trướng, phát triển nhanh chóng trở thành hai đại hệ phái tề danh cùng Ma giáo, Thanh Vân môn, Thiên Âm tự, Phần Hương cốc! Hai phái đó là Quỷ giáo và Thần Phong bang!

    Quỷ giáo khởi phát trên núi Cửu Cung, lấy quỷ đạo dị thuật làm pháp môn tu chân, hành sự cực kì thận trọng, bí mật! Trong thiên hạ ko ai biết gì về tổ chức thần bí này, chỉ nghe nói tổ sư của phái là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt thế, tinh thông chiêu hồn quỷ thuật của Hắc Vu tộc.

    Thần Phong bang trọng địa bản môn đặt tại Phong Vũ thành gần Ngũ Hành sơn. Thờ phụng Phong thần và lấy chính khí làm gốc, ra sức hành thiện tích đức, trừ ma vệ đạo, đồng thời giương cao chính nghĩa, xem ra rất được lòng dân!

    (Hết chương I)
    ---QC---

    THẤT TÌNH
    Chả Muốn Làm Gì Là Sao Chứ

    Hidden Content


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    Lục Gia Trang
    Bài viết
    108
    Xu
    50

    Mặc định

    Chương II:
    Kim Long tiểu trấn
    Kim Long trấn nằm ở ngoại ô Phong Vũ thành, cách Phong Vũ thành khoảng 30 dặm về phía Nam. Đây là 1 tiểu trấn nhưng khá sầm uất, khách thương hồ thường hay qua lại vì ở đây là nơi sản xuất mặt hàng tơ lụa thượng hạng rất nổi tiếng.

    Thứ tơ quý này được lấy từ kén một loài hắc tằm. Loại tằm này chỉ sống ở khu rừng nhỏ phía tây Kim Long trấn vì ở đây có một loại dâu dại đặc biệt, loại lá dâu này là thức ăn cho hắc tằm. Những người dân ở trấn đã đem loại dâu hắc tằm ấy về trồng ở địa phương và nuôi hắc tằm để lấy tơ phát triển nghành tơ lụa. Nhờ mặt hàng thượng phầm này mà Kim Long trấn ngày một trù phú, giàu có!

    Loại tơ tằm này sợi mịn và rất nhỏ, soi dưới ánh trăng lấp lánh ánh bạch kim cực kỳ mỹ lệ, ban ngày ánh mặt trời có thể chiếu xuyên qua 3 lớp lụa dệt bằng thứ tơ hắc tằm này. Chất lượng thì khỏi phải bàn cãi, loại tơ này dùng để may áo, mùa đông mặc thì ấm áp, mùa hạ mặc thì mát mẻ, xứng là một tuyệt phẩm vì thế giá của nó ko mềm chút nào!

    Kim Long trấn là nơi buôn bán sầm uất nên các ngành dịch vụ để phục vụ thương nhân và khách vãng lai rất phát triển. Các tửu lâu, khách điếm mọc san sát như nấm mọc sau cơn mưa rào! Thôi thì đủ loại, sang trọng có, bình dân có phù hợp với túi tiền của hầu hết mọi tầng lớp trong xã hội. Sanh ý xem ra rất thịnh vượng!

    Tiểu trấn này nằm gần Phong Vũ thành, một trong lục đại danh phái đương thời. Phong Vũ thành chủ lại có chút quan hệ với trưởng trấn nên tiểu trấn này mặc dù sanh ý phát đạt nhưng lại khá bình, cường đạo ko dám hoành hành. Có lẽ do uý kỵ uy phong của Phong Vũ thành chủ chăng?

    (Hết chương 2)



    Chương 3:
    Kỳ Ngộ

    Nằm ở gần trung tâm tiểu trấn là 1 toà trang viện đồ sộ, có cái tên rất thanh nhã "Bạch Ngọc sơn trang". Sở dĩ có cái tên ấy là vì trang chủ vốn là một thương nhân buôn ngọc quý, cả đời tiếp xúc với châu ngọc, ông cho rằng bạch ngọc là thứ ngọc quý giá nhất, thanh khiết nhất, trong sáng nhất nên đã lấy luôn tên của loại ngọc này đặt cho gia trang của mình.

    Lão tên là Trình Ngân Thương, tướng mạo vào độ lục tuần! Họ Trình có vóc người nhỏ bé, thấp lùn nhung khuôn mặt chữ điền vuông vắn, ngũ quan đoan chính, dung mạo hiền từ phúc hậu tuyệt ko có chút gian xảo vốn có của bọn con buôn!

    Thời trai trẻ, Trình công tử lang thang phiêu bạt khắp nơi, ko hiểu vận mệnh đưa đẩy thế nào, hắn lạc đến Kim Long trấn. Thuở ấy Kim Long trấn chưa sầm uất được như bây giờ, nói chung là còn mang vẻ thôn dã, chân chất. Gom góp số vốn ít ỏi tích cóp được trên con đường bôn ba, hắn mở một cửa hiệu buôn ngọc. Ko hiểu có phải do kiếp trước hắn lo tu nhân tích đức được bao nhiêu mà sanh ý ngày càng thịnh vượng nên lão cũng ngày một phát tài, gia sản ngày một tăng, cơ ngơi phát đạt. Chỉ 10 năm ngắn ngủi hắn đã trở thành tài chủ giàu nhất nhì trấn Kim Long!

    Tuy vậy, ở vào tuổi lão mà vẫn chưa có người nỗi dõi tông đường khiến lão ko khỏi lo lắng cho cơ nghiệp khổng lồ ko người thừa kế!

    Một lần, có một đạo sĩ già đi ngang qua trang viên của Trình lão. Đạo sĩ này mặc đạo bào xanh cũ đã sờn bạc, râu tóc bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt khác hẳn phàm nhân! Nhưng chỉ có điều gương mặt đạo sĩ tái xanh như đang mang trọng bệnh, cả thân mình run rẩy ko ngừng, cước bộ ko vững, sau lưng lão cắm ngập một thanh tiểu đao, máu tươi đỏ sẫm thấm ướt đạo bào! Lão vừa đến cửa trang viện thì gục ngã bất tỉnh nhân sự, có lẽ đạo sĩ đã kiệt sức do mất nhiều máu. Trình lão liền sai gia nhân đưa lão vào trang, gọi đại phu đến thăm bệnh, cứu chữa tận tình ko tiếc linh đan, tiên dược. Hơn 1 tuần sau, đạo sĩ đã qua cơn nguy kịch và được Trình trang chủ lưu lại để dưỡng thương cho đến khi khỏi hẳn. Một tháng ở trang viện, đạo sĩ càng lúc càng yêu mến tấm lòng nhân hậu của Trình trang chủ. Cảm động trước tấm chân tình của lão, đạo sĩ lấy ra một mảnh hồng ngọc, hai bên có hai dải lụa ngắn màu hồng nhạt, mảnh ngọc đã bị vỡ mất một góc nhưng xem thần khí nó toả ra thì đây đúng là một vật hết sức trân quý! Giữa miếng ngọc trạm hình một ngọc lủa hồng cổ xưa, nết khắc đơn giản, thô sơ nhưng mạnh mẽ, rắn rỏi! (Ai đọc Tru Tiên rồi chắc cũng biết vật này, vật này chính là pháp bảo trấn sơn của Phần Hương cốc - Huyền Hoả giám, Vạn hoả chi vương, là vật chí dương trong trời đất quy tụ linh khí của vạn hoả - tg)

    Là một thương nhân buôn ngọc sành sỏi, Trình lão tất nhiên ko đánh giá cao miếng ngọc nhìn rất tầm thường ấy! Tuy nhiên, thái độ nâng niu, cung cách trang nghiêm và cách đạo sĩ giữ gìn, trân trọng miếng ngọc thì cũng đủ biết nó là báu vật tuyệt thế!

    Trình lão cúi đầu cảm tạ nhận lấy mảnh ngọc! Khi lão ngẩng lên thì lão đạo sĩ đã biến đi đằng nào! Trên bàn lưu lại một mảnh hoa tiên có mấy dòng chữ:
    - Ta mến túc hạ là người rộng lượng, nhân nghĩa. Cảm cái ơn cứu mạng của túc hạ. Bần đạo tặng cho túc vật báu này, nó là tiên gia pháp bảo chí dương trong thiên hạ, giá trị liên thành. Túc hạ đem theo vật này bên mình, dương khí sẽ phồn thịnh, tà ma tránh lui. Vì vật này mà bận đạo suýt nữa đã mất mạng, nay túc hạ có vật này nên giữ kín tránh để kẻ khác biết được vào mà mang họa sát thân!

    Trình lão vừa vui mừng vừa sợ hãi, biết mình may mắn có dịp diện kiến bậc chân nhân. Lão nhìn kỹ nết chữ trên mảnh hoa tiên thầm nghĩ: nét chữ rắn rỏi, mạch lạc mà lại uyển chuyển, mềm mại như rồng bay phượng múa. Trong nhu có cương, trong cương có nhu, tương sinh tương khắc, quả thật khiến người ta vừa khiếp sợ vừa nể phục! Phong thái như vậy có thế thấy ở phàm nhân được sao!

    (Hết chương 3)

    ----- Bài viết này được oceansua thêm vào sau 21 phút và 40 giây -----

    Chương 4:
    Kim Long hồ

    Rằm Trung Thu, Trình lão mang theo một số gia nhân đến hồ Kim Long để thưởng trăng. Hàng năm cứ vào tiết Trung Thu là người trong tiểu trấn lại nô nức kéo đến hồ Kim Long ngự tửu thưởng nguyệt, thật là một thú vui tao nhã!
    Lúc này trời đang tiết thu, tiết trời mát mẻ, dễ chịu khiến lòng ngừơi thư thái quên đi hết muộn phiền ưu tư! Trình lão thấy lòng mình như trẻ lại, nhiệt huyết thanh xuân như chợt bừng lên. Lão đưa mắt nhìn về phía xa, hai bên đường quan đạo trồng toàn m ột loại cây cổ thụ ko rõ là tùng hay bách. Dọc đường, khách lữ hành chầm chậm cất bước, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật bên đường.

    Từng ngọn gió nhẹ nhàng, miên man thổi cuốn theo những chiếc lá vàng rụng xuống lác đác! Rồi bất chợt, gió trở mạnh, dứt tung từng chiếc lá vàng mỏng manh, yếu ớt trên những tán cây cuốn lên cao, rồi lại chầm chậm rắc xuống mặt đất làm thầnh một cơn mưa lá. Gió như dịu lại, hoà trong cơn mưa màu vàng của lá, gió thu khẽ đưa những ngón tay mềm mại, hoà dịu và êm ả, mơn man trên khuôn mặt khách bộ hành xua tan đi những sầu muộn ưu tư, xua tan đi sự mệt mỏi buồn phiền, để lại đâu đó trong ánh mắt ai là nét bình yên và ôn nhu. Ko ai bảo ai, họ đều nở trên môi nụ cười trìu mến, tươi vui!

    Cái tên Kim Long trấn phát xuất từ một địa danh, đi về phía đông tiểu trấn chừng 10 dặm, lữ khách sẽ bắt gặp một hồ nước lớn. Nhìn từ trên cao, Kim Long hồ uốn mình theo hình dáng của thần long. Nơi đây quanh năm luôn được bao phủ bởi một lớp sương khói mở ảo, như để tăng thêm phần tú m ỹ, như để che giấu nét ôn nhu khiến cho cảnh vật vừa mang sắc buồn dịu nhẹ, vừa huyền ảo mênh mang như tiên cảnh nơi trần thế, diễm lệ vô ngần! Vào những đêm trang tròn, lớp sương trên mặt hồ dưới tác động của ngưyệt quang hiền hoà, trong trẻo, như tan ra để khoe vẻ đẹp tuyệt thế của mình với Hằng Nga tiên tử. Mặt hồ phản chiếu ánh trăng vàng rực rỡ, kim quang lấp lánh trong đêm, ẩn hiện trong sương khói hư ảo, cả hồ nước lung linh, tràn đầy sức sống, tựa như Kim Long xuất động, ẩn núp trong mây mù đang say sưa thưởng nguyệt. Tiên cảnh diễm lệ ấy chẳng lẽ ko thể làm say đắm lòng người hay sao!

    Cỗ xe song mã chầm chậm lăn bánh về phía hồ nước! Trình lão cảm thấy tâm hồn xao động lạ thường, một chút hồi hộp pha lẫn một chút lo âu, một chút vui mừng tô điểm cho một niềm hạnh phúc mong manh, nhỏ bé. Cảm xúc đan xen trào dâng trong lòng, thoáng rạo rực rồi chợt yên tĩnh lạ lùng! Trên môi lão thoáng một nét cười.

    Chỉ là... Trong khoảnh khắc ngăn ngủi ấy, trước vẻ đẹp vô cùng tuyệt diệu, mênh mang hư ảo, mĩ lệ vô ngần ấy... Ai có thể thờ ơ... Ai có thể ko say đắm!

    Chỉ vì... Yêu cái đẹp từ xưa đã là bản tính của con người!

    (Hết chương 4)

    ----- Bài viết này được oceansua thêm vào sau 23 phút và 41 giây -----

    Chương 5 :
    Thống khổ

    Kim Long hồ!

    Đêm nay là đêm Trung Thu,vầng minh nguyệt trên cao dường như dịu dàng hơn, nhu mị hơn!

    Dưới ánh nguyệt quang ôn nhu và dìu dịu, mặt hồ phản chiếu kim quang lấp lánh và lung linh, huyền ảo tưởng như in dấu trên mặt hồ kia là hình ảnh của dải ngân hà rực rỡ sắc màu! Gió thu phảng phất dấy lên trong lòng người bao cảm xúc êm đềm. Mặt nước, trong giây phút này cũng tĩnh lặng như lòng người ko vương vấn hồng trần! Nàng gió khẽ đưa từng ngón tay ve vuốt khiến cho mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Phải chăng, tâm hồn người lữ khách cũng bắt đầu gợn sóng! Từng đợt sóng kia gợi nhớ lại những kỷ niệm xa xăm, dấy lên trong lòng người bao xúc cảm dịu nhẹ, lữ khách nhìn về phía xa, như bồi hồi, như xao xuyến, như nhớ nhung một bóng hình thân thuộc! Vẻ đẹp diệu kỳ của thiên nhiên làm lòng người say đắm, người ta ko uống mà say, ngất ngây, chuyếnh choáng như có chất men nồng!

    Thử hỏi trên thế gian này ai có thể ko say đắm!

    Chỉ là... Có 1 người…

    Trước khung cảnh bội phần diễm lệ ấy…

    Người ấy... Dửng dưng... Không hề biết đến... Không hề quan tâm!

    Dường như... Thế gian này chẳng còn gì có thể khiến nàng chú ý hay bận tâm!

    Nữ nhân ấy vẫn đứng đó! Có lẽ là từ rất lâu rồi!

    Nàng quay mặt về phía mặt hồ. Nhưng... trong mắt nàng chỉ hiện hữu một nỗi buồn mênh mang!

    Chỉ là... Những cảnh đẹp diễm lệ kia có ý nghĩa gì đâu khi chàng đã kông còn ở đây nữa! Khung cảnh ấy... Vẫn vậy ko hề thay đổi! Vẫn đẹp, vẫn tuyệt diệu! Nhưng sao bây giờ! Quen thuộc quá! Xa lạ quá!

    Chỉ một năm trước thôi, ở chính nơi này, chàng đã cầm tay ta, ôm ta vào lòng, nguyện sẽ từ bỏ tất cả!

    Thanh danh ư - Chỉ là cái vỏ bên ngoài!

    Tiền đồ ư - Ai thèm quan tâm chứ!

    Bằng hữu ư - Khi gặp hoạn nạn, khi lâm vào tuyệt cảnh có mấy người ở bên ta, giúp đỡ ta chứ!

    Vật chất, tiền tài ư - Chỉ là phù du mà thôi!

    Chàng từ bỏ tất cả mọi thứ để cùng ta đi đến chân trời góc bể!

    Tà áo khẽ lay động, nữ nhân cắn nhẹ lên đôi môi anh đào! Trên khoé mắt nàng, một giọt châu khẽ lăn trên khuôn mặt nhợt nhạt ko chút huyết sắc!
    Ánh trăng lung linh, dịu dàng soi sáng gương mặt nàng! Sự bi thương, niềm thống khổ, tuyệt vọng, đau thương - tất cả những cảm xúc ấy hiện rõ trên gương mặt nàng, nhưng liệu nó có thể che lấp đi được nét mỹ lệ tuyệt trần đang lồ lồ dưới ánh nguyệt kia ko? Nàng rất đẹp! Đẹp đến mức nào? Chỉ biết rằng cửu thiên tiên nữ cũng ko hơn được nàng!

    Lúc đó ta đã tin lời chàng, phản xuất khỏi sư môn, phản bội niềm kỳ vọng của sư phụ, người đã nuôi dưỡng dạy dỗ ta nên người! Ta đã làm tất cả vì chàng! Vượt qua mọi lời dị nghị, đàm tiếu, chấp nhận mọi sự trừng phạt, mọi nỗi đau thương! Vì ta mà thanh danh một đời của sư phụ bị huỷ hoại! Ta theo chàng phiêu bạt khắp nơi, chịu nhiều nỗi đắng cay nhưng ta ko hề oán trách!

    Chỉ vì ta cam tâm tình nguyện...

    Còn chàng thì sao, chàng đã ruồng rẫy ta, phản bội ta!

    Thế nào là chính tà lưỡng lập ko thể chung đường!

    Chàng lo sợ sự trừng phạt của sư môn, lo sợ cái hư danh chính phái của mình bị tiêu hủy! Chàng chấp nhận cuộc hôn nhân với người chàng ko yêu để bảo vệ cái hư danh đó ư!

    Rốt cuộc là vì cái gì chứ...

    Ta thật ngốc! Ta đã vì chàng... Đổi lại ta được những gì...

    (Hết chương 5)
    Lần sửa cuối bởi oceansua, ngày 26-12-2007 lúc 19:59. Lý do: Tự động gộp 2 bài viết liên tiếp

    THẤT TÌNH
    Chả Muốn Làm Gì Là Sao Chứ

    Hidden Content


  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định

    Tại hạ post hộ huynh đài phía trên mấy chương sau cho anh em thưởng thức




    Chương 6


    Đoạn tình

    Tiếng nấc nghẹn ngào bật ra ! Nàng bật khóc nức nở , thanh âm chất chứa bi thương ấy vang vọng trong không gian tĩnh lặng !

    Nàng khóc một hồi lâu ! Dường như dòng lệ đau thương ấy đã cạn khô ! Nàng khóc cho vơi bớt niềm đau , khóc cho dịu bớt niềm thống khổ !

    Trong cuộc đời này ... Tình là gì mà khiến nhân gian phải đau khổ , khiến lòng người phải thương tâm !

    Tơ tình đã buộc , thử hỏi có thể chặt đứt dễ dàng sao !

    Chỉ là ... dù có chặt hàng ngàn , hàng vạn lần thì nó cũng ko đứt , vẫn trói buộc lòng ta !

    Dưới ánh trăng hiền hoà , gương mặt nữ nhân ấy chợt đẹp lạ lùng , một vẻ đẹp mĩ lệ đến não nùng ! Đau thương chỉ như tô điểm thêm nét kiều mị cho khuôn mặt tựa tiên giáng trần ấy ! Những giọt lệ đau thương vương trên hàng mi cong vút chợt rực rỡ lung linh trong đêm tối làm say đắm lòng ngừơi ! Vẻ đẹp diễm lệ vô ngần ấy , giờ đây dưới nguyệt quang ôn nhu , dịu dàng bất chợt bừng lên một lần cuối !

    Thử hỏi , trên đời này , có thứ châu ngọc nào có thể sánh bằng lệ mĩ nhân !

    Nữ tử kiều mị ấy bỗng nở nụ cười nhu mì ! Nàng đang hạnh phúc ư ? Hay là đau khổ ?

    Chỉ là ... nàng ko hề nuối tiếc !

    Tuyệt ko hối hận ...

    Bồng đứa trẻ lên cao hơn , nàng nhìn gương mặt ngây thơ , đáng yêu đang say ngủ ấy xuất thần !

    Giống chàng quá !

    Lần đầu tiên , trong đôi mắt trong như nứơc hồ thu ấy phảng phất một niềm hạnh phúc mong manh ! Nó mong manh như giọt sương sớm nhẹ vương trên lá ! Chạm vào ... vỡ vụn ... tan biến ! Nàng nhìn đứa trẻ lần cuối cùng !

    Đặt đứa trẻ vào nôi , nàng đem đặt xuống mặt hồ , nhẹ nhàng đẩy nó trôi theo dòng nước ! Nghẹn ngào ! Nàng cố nến những giọt lệ đau thương ! Bi thương ! Nàng nhìn sóng nước đẩy chiếc nôi đi xa mãi , chìm dần vào trong màn sương mờ ảo !

    Nàng thở dài ! Chầm chậm , nàng rút kiếm ra khỏi vỏ !

    Trong giây phút ấy , làn sương mờ ảo dần hiện lên hình bóng một người !

    Là người đó sao ! Chính là người đó rồi !

    Trên gương mặt thanh tú , xinh đẹp tựa cửu thiên tiên nữ ấy nở một nụ cười mãn nguyện !

    Nàng vung kiếm !

    Chặt đứt tơ tình ....

    Đoạn tuyệt nhân duyên ....

    Hết chương VI


    Chương VII :

    Từ tâm

    Bờ nam Kim Long hồ !

    Một bóng người chầm chậm cất bước .

    Ánh trăng mờ ảo , lung linh dát một lớp hoàng kim lấp lánh lên khuôn mặt khách bộ hành .

    Dưới ánh trăng , gương mặt lữ khách hiện lên vẻ bình yên , thư thái !

    Đó là 1 nam nhân trạc ngũ tuần , vóc người nhỏ bé , tướng mạo hiền lành , râu tóc đen nhánh ko một sợi bạc , dung mạo trẻ trung hơn tuổi tác . Lão khoan thai dạo bước , nhãn thần mạch lạc trông về phía mặt hồ lấp lánh kim quang ! Trong ánh mắt ấy lộ rõ vẻ hài lòng xen lẫn cảm giác thanh thản , nhẹ nhõm !

    Đã lâu lắm rồi lão mới trở lại nơi đây ! Mọi thứ chẳng có gì thay đổi cả ! Cảnh vật vẫn diễm lệ như vẻ vốn có của nó từ hàng trăm năm nay ! Vẫn trăng đó . Vẫn mặt nước ấy !

    Có lẽ ... chỉ có lòng người là thay đổi .

    Lão ngẩng lên trời , vầng minh nguyệt đầy đặn treo lơ lửng như chiếc mâm vàng giữa ko gian quang đãng , mênh mông ! Bầu trời đêm chợt cao lồng lộng , sâu thăm thẳm như ánh mắt thiếu nữ buồn ! Gió thu thoang thoảng như bàn tay mĩ nhân ôn nhu , mát dịu khẽ vuốt ve trên da thịt khách bộ hành khiến hồn người chợt xao động !

    Các bậc tao nhân mặc khách coi trăng là người bạn tri kỉ , là cội nguồi mênh mông của cảm hứng thi ca ! Trăng sáng là hình tượng diễm lệ nhất , tuyệt mĩ nhất của thiên nhiên đất trời ! Trăng ôn nhu , hiền dịu ! Trăng rực rỡ , tươi vui mang theo vẻ đẹp tinh khiết , sáng trong ! Nó khiến ta vui , làm ta buồn ! Nó làm cho hồn ta thư thái , rồi lại làm lòng ta trống trải , cô đơn !

    Nguyệt quang vẫn lung linh, dịu dàng ! Làm cho tâm trạng lữ khách thoáng vui , thoáng buồn ! Ta vui trước vẻ đẹp khoáng tuyệt , ôn nhu , lòng ta thanh thản trong sự tĩnh lặng nhiệm màu của đêm trăng huyền ảo nhưng ta chợt bồi hồi , xao xuyến , chạnh lòng khi nhớ cố hương !

    Lão nhân vẫn đứng đó , ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên gương mặt đôn hậu , hiền hoà ấy ! Gương mặt ấy chẳng phải trang chủ Bạch Ngọc gia trang Trình Ngân Thương đó sao !

    Miên man trong hồi ức xưa cũ , lão tản bộ ko mục đích ko phương hướng , ko mục đích !

    Bất chợt , lão chăm chú nhìn về phía mặt hồ ! Ánh mắt xuất thần dõi theo một vật đang dập dìu theo từng con sóng ! Vật màu đen ấy lắc lư , xoay chuyển theo từng nhịp sóng lao xao ! Rồi từng chút , từng chút một , con thuyền nhỏ ấy nhẹ nhàng men theo nhịp đưa đẩy của sóng nước cập bờ !

    Như chợt bừng tỉnh sau giấc mộng , Trình lão tiến lại gần cái vật màu đen ấy ! Vật lạ này có hình dáng một chiếc nôt , ko lớn lắm , trên mặt phủ một mảnh gấm xanh , chỉ liếc qua là biết đây là loại gấm đắt tiền sang trọng !

    Lão bỏ mảnh gấm qua một bên ! Lão chợt sững lại khi thấy vật bên trong chiếc nôi ấy ! Trên gương mặt phúc hậu ấy thoáng nét vui mừng xen lẫn chút lo lắng , quan hoài !

    Hoàng thiên hữu nhãn ! Tâm nguyện bấy lâu nay của lão đã được thành toàn !

    Chỉ vì ... trong chiếc nôi ấy là một tiểu hài gương mặt thanh tú , đẹp tựa thiên thần đang say ngủ ...

    Hết chương 7

    ----- Bài viết này được thekid thêm vào sau 1 phút và 1 giây -----

    Chương 8 :

    Hạnh Sa Thôn

    Hạnh Sa Thôn - Chân núi Thanh Vân

    Hạnh Sa Thôn là tên gọi khác của Thôn Thảo Miếu . 600 năm trước hơn 200 nhân mạng trong thôn đã bị Phổ Trí hoà thượng trong lúc nhập ma, mất hết thần trí tru sát tuyệt diệt. 100 năm sau thảm án đó những người dân tứ xứ tới đây cư ngụ, đã xây dựng thành Hạng Sa Thôn. Tên gọi này chẳng biết có từ lúc nào, do ai đặt , chúng ta chỉ biết đó là tên mới của Thôn Thảo Miếu năm xưa !

    Trong đêm tối tịch mịch, một giọng nữ nhân sắc nhọn, thanh âm chua chát vang lên xé toạc màn đêm :

    _ SInh rồi ... sinh rồi ! Là một nam hài .

    Một giọng nữ nhân trong trẻo cất lên thanh âm hết sức nhu mì :

    _Tướng công, vậy là nhà họ Vũ chúng ta có người nối dõi tông đường rồi !

    Một thanh âm ồm ồm, khoẻ mạnh rõ ràng là một nam nhân đáp :

    _Vi muội, ta ngàn lần cảm tạ muội đã cho Vũ gia ta người kế nghiệp !

    Nữ nhân mỉm cười nói :

    _ Chàng nói gì vậy ? Chúng ta là phu thê, tình nghĩa sâu nặng, chàng hà tất phải cảm tạ thiếp ! Đây là trách nhiệm của thiếp mà .

    Nam nhân cười lớn trả lời :

    _ Là do ta quá vui mừng lên nói vậy, muội đừng trách ta nhé .

    Đoạn hắn bồng tiểu hài lên bằng cánh tay to khoẻ rắn chắc của mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc mãn nguyện.

    _ Ta sẽ đặt tên cho con là : Khinh Hồng . Vũ Khinh Hồng ! Ta mong nó sẽ làm rạng rỡ tông môn nhà họ Vũ.

    Ha... ha.. h....!

    Hắn bật cười sảng khoái, liếc nhìn hiền thê bằng ánh mắt chan chứa yêu thương . Nữ nhân cung quay lai nhìn , nhận ra ánh mắt dạt dào tình tứ ấy, gương mặt nàng chợt ửng hồng khe khẽ cúi đầu, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc .

    Hết chương 8

    * * * * *

    Chương : 9

    Thiên Ý

    10 năm ! 1 khoảng thời gian ko phải qúa dài cũng ko quá ngắn . Đối với bậc chân tu thì 10 năm trôi qua chỉ như gió thoảng, còn với phàm nhân 10 năm ấy là quãng thời gian đủ để xảy ra nhiều biến cố, đủ để con người ta thực hiện nhiều ước mơ, hoài bão của mình, đủ để người ta suy ngẫm, chiêm nghiệm thế sự, đủ để lưu giữ những kỷ niệm ngọt ngào viết trong tim bằng nét mực kí ức và cũng đủ để nhận ra mục đích sống của cuộc đời mình ...10 năm trôi qua, thé sự chuyển biến, tạo hoá xoay vần, lòng người cũng đổi khác ! Trừ tâm hồn trẻ thơ ra liệu có mấy người ko hề thay đổi ? Nhưng có một thứ dù trải qua năm tháng, dù bị vùi lấp bao phong ba bão táp cũng ko hề thay đổi ! Đó là chữ " Tình " .

    Kim Long Trấn

    Bạch Ngọc gia trang

    Tại toà tiểu viện phía đông gia trang, một tiểu hài niên kỷ độ 9,10 đang ngồi đọc sách . Bên cạnh là một lão nhân tuổi độ lục tuần dung mạo phúc hậu, hiền lành, thân thể tráng kiện, tinh thần linh mẫn, dương khí sung túc .

    Ánh mắt lão nhìn tiểu hài chăm chú, nét mặt dịu dàng hòa ái, trên môi nở nụ cười ấm áp, nhãn thần lấp lánh, chan chứa yêu thương. Tiểu hài đang ngồi kia là thứ quý giá nhất trong cuộc đời lão. Ko ngờ khi đã ngũ tuần, trời già còn thương xót cho lão một mụn con để lo phần hương hỏa và kế thừa sản nghiệp khổng lồ của mình .

    Tiểu hài đang đọc sách bỗng ngước mắt lên nhìn lão . Ánh mắt trong trẻo thơ ngây pha chút tiếu ý, nó ranh mãnh hỏi :

    _ Phụ thân ! Hài nhi đã học thuộc quyển sách này rồi, phụ thân thấy hài nhi có giỏi ko ?

    Trình lão vuốt nhẹ chòm râu lấm tấm bạc nghiêm mặt đáp :

    _ Ngươi mới học được có một quyển sách mà đã cho mình là giỏi . Trong thiên hạ các bậc Thánh hiền dọc cả vạn cuốn cũng ko dám tự nhận mình là hơn người, bể học rộng lớn, uyên thâm . Ngươi nói vậy há chẳng phải quá kiêu ngạo ư ?

    Nét mặt lão nghiêm khắc nhưng thanh âm rất ôn hòa chẳng hề có ý trách mắng .

    Tiểu hài nét mặt thoáng hiện chút sợ sệt nhưng ngay sau đó nó mỉm cười, ánh mắt tinh ranh liếc nhìn phụ thân đáp :

    _ Phụ thân nói chẳng phải trong thiên hạ ai cũng như ai, chẳng hề có người giỏi ư ? Vậy thì hài nhi bất tất phải đọc sách nữa làm gì !

    Trình lão cười ha hả rồi nói :

    _ Tiểu tử ngươi quả là ranh mãnh, phụ thân chịu thua ngươi rồi .

    Tên của tiểu hài đó là Thiên Ý , chính là đứa bé 10 năm trước Trình Ngân Thương nhặt được bên bờ Kim Long Hồ.

    Lão đem đứa trẻ về Bạch Ngọc sơn trang nuôi dưỡng và coi nó con đẻ của mình . Năm đó trong chiếc thuyền nôi ấy, bên cạnh đứa trẻ còn có một tờ hoa tiêu trên đó viết hai chữ " Hận Thiên " bằng máu tươi và một quyển sách bìa da dê màu đen, bên trong chi chít những kí tự quái lạ màu vàng kim cùng một đoạn cổ văn trúc trắng khó hiểu . Trình lão đóan " Hận Thiên " là tên đứa bé này, còn quyển sách da dê thì lão ko rõ nguồn ngốc, lão đem tất cả những vật đó về cất ở một nơi bí mật, chờ lúc đứa bé trưởng thành sẽ đem ra thuật lại . Lão lấy họ đứa bé theo họ mình, đặt cho nó cái tên là Thiên Ý .

    Chỉ vì .... xét cho cùng, tất cả đều là ý trời.




    Hết chương 9

    ----- Bài viết này được thekid thêm vào sau 3 phút và 45 giây -----

    Chương 10 : Hồi tưởng

    Thời gian trôi thật nhanh, mới ngày nào đứng bên mặt hồ ngắm trăng mà lòng trĩu nặng ưu tư, chỉ có sự tĩnh mịch của ko gian, hơi thở dịu mát, hiền hòa của thu phong . Ánh nguyệt quang ôn nhu, thanh khiết mới làm cho lão vơi bớt sầu muộn, tâm hồn chợt thư thái, bình yên . Thoắt cái đã 10 năm rồi, cuộc đời chỉ như một giấc mộng mơ hồ và con người chỉ là kẻ đắm chìm lạc lõng trong cõi mộng mê ấy, hư vô ấy ...

    Lão nhân đứng đó . Chính tại nơi này, thời gian này 10 năm trước, ông trời đã ban tặng lão niềm hạnh phúc lớn lao . Đứa bé bất hạnh ấy, chính là niềm vui duy nhất, là niềm an ủi, động viên khiến cho tuổi già bớt hiu quạnh .

    Nhãn thần của lão như lạc lõng, chìm đắm trong hoài niệm xưa . Dưới nguyệt quang mênh mang , gương mặt xuất hiện những nếp nhăn tuổi tác ấy niềm hạnh phúc , hân hoan . Trên môi thoáng nụ cười mãn nguyện , lão khẽ thốt lên thanh âm nho nhỏ đầy trìu mến như tự nói với lòng mình :

    _ Đã 10 năm rồi , ta mới trở lại nơi này . Cảnh vật hình như ko hề đổi khác , có lẽ chỉ có lòng ta là thay đổi .

    Quả thật , lão đã ko còn vướng bận ưu tư muộn phiền như 10 năm trước . Giờ đây , cái tâm lão nhân ấy hoàn toàn thanh tịnh như bầu trời đêm , ko chút sầu muộn mà phảng phất niềm hân hoan , vừa mãnh liệt , nồng ấm lại vừa ôn nhu , trầm lắng .

    ****************************************

    Hạnh Sa Thôn

    Dưới nguyệt quang bàng bạc , một tiểu hài tay cầm kiếm ngỗ , mang mặt nạ " thần tiên " đang múa may ko ngừng , điệu bộ như vị tiên nhân đang hàng ma diệt quỷ , miệng la lớn :

    _ Ma giáo yêu nhân ngươi chạy đâu ! Mau đứng lại , có giỏi thì đừng chạy...

    Trong đám trẻ đang nô đùa có mấy tiểu hài mang mặt nạ yêu quái đang giả bộ trốn chạy , nghe hắn nói liền quay lại đối đáp :

    _ Khẩu khí lớn quá , ngươi tưởng bọn ta sơ ngươi sao ?

    Đứa bé cầm kiếm ngỗ nói :

    _ Lũ tà ma các người gây hại cho dân , hôm nay bổn tiên nhân thay trời hành đạo , diệt trừ các ngươi !

    Nói đọan , nó chạy tới chỗ lũ trẻ kia đứng , vung kiếm ngỗ chém loạn xạ .

    Có mấy đứa bị kiếm ngỗ đánh trúng bị đau , chúng la lên oai oái ...

    _ Vũ Khinh Hồng ! Sao ngươi mạnh tay dữ vậy , làm bọn ta đau muốn chết nè...!

    Đứa bé cầm kiếm ngỗ tên Vũ Khinh Hồng , nó thu kiếm lại ánh mắt hiện lên nét tinh nghịch nói :

    _ Phụ thân ta bảo bọn yêu nhân ma giáo rất độc ác , gian xảo ko được nương tay .

    Rồi nó cất tiếng cười lớn , thanh âm trong trẻo vang vọng giữa ko trung . Lũ trẻ kia thấy vậy cũng đồng thanh cười theo .

    Ánh trăng hiền hòa , ôn nhu , dịu dàng mơn man trên những khuôn mặt trẻ thơ . Tiếng cười giòn tan , ấm áp của lũ tiểu hài xua tan đi cái tịch mịch của màn đêm u tối .

    hết chương 10


    Chương 11 :

    Biến cố

    Kim Long hồ :

    Trình lão vẫn đứng bên mặt hồ . Lão đứng đó ko biết đã bao lâu rồi . Trên gương mặt lão thoán một nét cười. Tâm hồn lão hoàn toàn thanh tĩnh , phẳng lặng như nước hồ thu.

    - Trăng đêm nay sáng quá !

    Lão khẽ lẩm bẩm . Trên mặt lộ vẻ đăm chiêu , suy ngẫm .

    Bởi vì từ trên bầu trời cao , 1 đạo lục quang chói sáng đang bay vụt tới.

    Đạo lục quang ấy vừa chạm đất chợt tan biến , một thân ảnh hiện ra cách chỗ Trình lão đứng chừng một trượng .

    Dưới ánh trăng vằng vặc , thân ảnh người đó hiện ra rất rõ ràng.

    Đó là một hán tử trung niên , khuôn mặt vuông chữ điền , mắt ưng , mũi khoằm , nhãn thần sáng quắc loé lên những tia kì dị . Khuôn mặt người này chằng chịt những vết sẹo ngang dọc như bàn cờ trông rất khủng khiếp .Hàng ria mép xanh rì cong vút , đôi môi mỏng dính lộ vẻ ác độc , hung tàn.

    Trình lão mặt biến sắc , lão nhìn chằm chằm vào kẻ mới đến kia rồi như chợt phát giác ra điều gì , lão khẽ thốt lên , thanh âm có phần ngạc nhiên pha chút hoang mang :

    - Là ngươi ...

    * * * * *

    Hạnh Sa thôn :

    Khung cảnh đêm trăng sáng đầy ắp tiếng cười đùa huyên náo vui vẻ của lũ tiểu hài nhi . Thanh âm trong trẻo , giòn tan cùng những nét mặt ngây thơ rạng rỡ , niềm vui ấy như một liều thuốc thần diệu khiến cho lòng người như vơi bớt bao sầu muộn , ưu tư , bao băn khoăn , toan tính .

    Trong góc tối , có một người đang chú mục quan sát lũ tiểu hài .Mục quang hắn quét qua một lượt như đang dò xét điều gì đó .Ánh mắt săm soi ấy chợt loé lên một luồng dị quang , từ từ chuyển tới thân hình đứa trẻ tên Vũ Khinh Hồng . Hắn lẩm bẩm :

    - Hảo ! Căn cơ của tiểu tử này xếp vào hàng thượng phẩm ! Cốt cách tu đạo cũng thật hiếm có ! Thật là một viên ngọc quý trời sinh .

    Rồi như bất chợt nghĩ ra điều gì đó , hắn "A" lên 1 tiếng , nhãn thần bộ phần kì dị . Hắn khẽ mỉm cười , khẽ lắc mình , thân hình như qủy mị , tan biến trong bóng tối mênh mông .

    Hết chương 11


    Chương 12 :

    Huyết án

    Bầu trời đêm trong vắt ko chút mây mù . Vầng minh nguyệt cao vút trên ko trung toả ánh sáng vàng dịu , ôn nhu được tô điểm thêm bởi tinh quang lấp lánh của hàng triệu ngôi sao làm cho khung cảnh thiên nhiên trở nên lung linh huyền ảo .

    Bỗng , một đám mây đen khổng lồ ùn ùn kéo đến ,che lấo bầu trời . Nguyệt quang ảm đảm , yếu ớt ko xuyên qua nổi đám mây quái ác kia. Từ phía xa , lửa hồng rực rỡ , chiếu sáng đất trời . Hơn trăm mái nhà Hạnh Sa thôn bốc cháy ngùn ngụt .Tiếng la hét , than khóc tuyệt vọng , thê thiết xé toạc màn đêm , đau đớn và bi thương. Giữa ngọn lửa hung tàn ấy là một gã hắc y nhân tay cầm trường kiếm tán phát hồng quang rợn người . Đôi mắt gã rực màu máu tươi , nhãn quang hung lệ , tàn độc lại phảng phất sự thoả mãn , thích thú , khát máu đến rợn người khiến kẻ đối diện phải rùng mình khiếp sợ.

    Mảnh đất xung quanh hắc y nhân , tử thi nằm la liệt , máu tươi tung toé , vung vãi khắp nơi . Mùi thịt cháy khét lẹt hoà với mùi máu tanh tưởi bốc lên khiến người nôn nao khó chịu , cảm giác ghê tởm đến lộn mửa .Quang cảnh chết chóc , khủng bố , tàn nhẫn chẳng khác gì chốn cửu u địa ngục .

    Tử thi chồng chất , tử khí ngập tràn . Nhưng dường như cái cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mặt kia chẳng hề khiến hắc y nhân động tâm. Mục quang lạnh lẽo , tàn độc của hắn lướt nhanh về phía cổ miếu phía trước . Tại nơi đó , một đám tiểu hài đang ôm nhau run rẩy , thân hình co rúm , ánh mắt lộ vẻ sợ hãi tột cùng . Những khuôn mặt ngây thơ vui vẻ đã ko còn , thay vào đó là những nét mặt tái nhợt , ko chút huyết sắc , vẻ mặt hoảng loạn , kinh hoàng cùng cực trước cảnh địa ngục trần gian đang hiện hữu trước mắt .

    Cảnh tượng ấy quá hung lệ , quá khủng bố , biểu hiện của sự tàn bạo , độc ác , vô nhân tính đến đỉnh điểm .

    Con người có thể nhẫn tâm gây nên một trường huyết kiếp như vậy ư ?

    Lòng nhân ư ! Bản chất lương thiện trời sinh ư ! Cái gì mà nhân chi sơ tính bản thiện ! Tất cả những quan điểm đó nếu đặt trong hoàn cảnh này thì thật là quá sai lầm . Lẽ nào hiếu sát , khát máu , tham lam , hung tàn mới là bản chất thật của con người sao ? Như thế thì nên đổi là là Nhân chi sơ tính vốn ác mới phải đạo.

    Hắc y nhân đứng đó , máu tươi nhuộm đỏ y phục , ánh mắt tàn nhẫn , hung lệ rực rỡ huyết quang trông như ma thần thời thượng cổ .

    Hắn chầm chậm bước tới , huyết kiếm toả hồng quang chói loà , ko gian ngập trong tiếng ma gào quỷ khóc . Thanh huyết kiếm trong tay hắn rung lên bần bật như ác ma khát máu người , lệ khí ngút trời . Lũ tiểu hài co rúm lại , nét mặt thảng thốt , kinh hoàng.

    Hắc y nhân vung kiếm , hồng quang chớp động . Máu tươi bắn tung toé , ướt đẫm tấm hắc sa che mặt . Tiếng gào rú lìa đời thảm thiết vang lên , xé toạc màn đêm . Đất trời thê lương , minh nguyệt biến sắc , đỏ rực như máu .

    Mục quang hắn y nhân phảng phất một niềm hoan lạc , khoái trá . Đó là cảm giác thoả mãn , khoái cảm man rợ khi nhìn thấy máu tươi . Một nhát kiếm , một xác người . Ko khí đượm mùi chết chóc , tử khí trùng trùng sực nức ko gian . Nhưng trong sự khủng khiếp , kinh hoàng của cái chết vẫn tồn tại một sự sống mỏng manh , nhỏ bé , yếu ớt mà lại vô cùng mạnh mẽ .

    Đứa trẻ tên Vũ Khinh Hồng vẫn đứng đó . Nó đã thôi khóc , mục quang ngập chìm trong cừu hận . Hắn nhìn chằm chằm vào ác ma tanh máu đang đứng trước mặt mình , ko chút sợ hãi . Giờ đây trong ánh mắt ấy , ko còn nét ngây thơ , hồn nhiên ,trong sáng trẻ thơ nữa àm đầy hận ý , ẩn chứa niềm căm hận tột độ. Sát khí ngút trời khiến ai trông vào cũng phát sợ . Thật khó mà tin được một tiểu hài như vậy lại tán phát ra một thứ lệ khí hung ác , khủng khiếp đến như vậy.

    Trước ánh mắt rực lửa căm hờn ấy , hắc y nhân thoáng rùng mình , chững lại đôi chút . Hắn nghĩ thầm :

    - Tư chất , căn cơ của tiểu tử này cực cao ! Một đứa nhỏ nhu vậy mà sát khí hung lệ nặng nề nhu vậy nếu nhập ma đạo thì sau này thiên hạ ko tránh khỏi một trường huyết sát . Ha ha ha ... Ta sẽ chờ xem ....

    Nghĩ vậy , hắc y nhân tra kiếm vào vỏ , ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào mục quang Vũ Khinh Hồng . Hắn cất tiếng cười ghê rợn :

    - Tiểu tử , nhãn quang ngươi hung lệ quá . Chẳng lẽ định ăn tươi nuốt sống ta sao . Có điều muốn làm được điều đó dựa vào sức ngươi thì trăm năm nữa cũng hãy còn sớm .Món nợ máu này ta sẽ chờ ngươi tới đòi bất cứ lúc nào .

    Nói đoạn lão quay người lại , thân hình lắc nhẹ , hồng quang rực sáng ,cả thân hình bay vụt đi .

    Trong ko trung vang dội thanh âm của lão , nghe như tiếng quỷ gào :

    - Dựa vào ngươi thì huyết thù này cả đời cũng chẳng thể báo phục . Lão phu bình sinh giết người ko bao giờ tận tuyệt . Ta tha cho ngươi để ngươi có cơ hội báo thù . Cuốc sách này ta để lại cho ngươi , trong đó có chân pháp tu luyện cực kì lợi hại . Khi nào thành tựu hãy tới mà giết ta.

    Hắn vừa dứt lời , từ trên ko trung rơi xuống một cuốn sách màu vàng . Trên bìa sách ghi mấy chữ .

    "Đạo của đất trời - Thiên thư tứ đại thánh kinh chân pháp"

    Hết chương 12
    Lần sửa cuối bởi thekid, ngày 26-12-2007 lúc 20:08. Lý do: Tự động gộp 2 bài viết liên tiếp
    Vô Độc Bất Trượng Phu
    Thà Ta Phụ Người Chứ Không Để Người Phụ Ta
    Hidden Content

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    185
    Xu
    0

    Mặc định

    Xin lỗi mọi người là tớ viết truyện này sau khi đọc Tru Tiên mới có 1 lần ! Tru tiên có quá nhiều nhân vật và quá nhiều sự kiện vì thế để mà có thể lưu ý đến tất cả các mốc thời jan , các sự kiện , rồi tất cả các nhân vật là điều ko dễ chút nào . Truyện tớ viết chỉ để cho vui xem khả năng viết truyện của mình đến đâu thôi . Các tuyến nhân vật cũng được xây dựng lại , nhân vật chính ko còn là Quỷ Lệ - Trương Tiểu Phàm và Lục Tuyết Kỳ nữa , ko chỉ còn 4 phái là Ma giáo , Thiên Âm Tự , Phần Hương Cốc và Thanh Vân Môn nữa mà đã có thêm Quỷ Giáo và Thần Phong Bang , mỗi phái có một đặc trưng riêng hoàn toàn khác với các phái tồn tại từ trước . Tuy nói là phần sau của Tru Tiên nhưng thực chất chỉ lấy một số tình tiết trong Tru Tiên để làm bối cảnh chứ ko hoàn toàn đi theo đúng cốt truyện của Tru Tiên , do dự định ban đầu sẽ là khoảng 300 hồi , nên số lượng nhân vật sẽ là khá lớn các tình tiết cũng sẽ rất nhiều và liên quan chặt chẽ tới nhau vì thế trong quá trình viết sẽ ko thể đảm bảo là ko có những sai sót ! Còn như ý kiến của bạn Chauhueman thì nên viết tiếp cốt truyện của Tru Tiên , nhưng hình như theo tớ được biết là Tiêu Đỉnh cũng chưa viết xong tập 8 thì phải , nếu vậy thì sao có thể viết được phần kết ... Khi nào Tác giả viết xong tập 8 , thì lúc đấy mới có cơ sở để mà viết tiếp chứ (Vì hết tập 8 tác giả ko viết nữa mà)
    Dù sao cũng thanks mọi người đã đọc và reply , có điểm nào còn chưa được hay có bạn nào có ý tưởng nào hay cho cốt truyện thì pm cho tớ , đế tớ có thể biến bản demo này thành một tác phẩm hoàn chỉnh... >>>
    Blog : 360.yahoo.com/angelz_40189

    ----- Bài viết này được Angelz thêm vào sau 19 phút và 17 giây -----

    Tiên Hiệp Truyền Kỳ - Chương 13
    Chương 13 :

    Bí mật

    Kim Long hồ :

    Hán tử trung niên nét mặt bình thản , khẽ nở một nụ cười . Đôi môi mỏng dính , ác độc khẽ nhích lên , nhìn vào tuyệt ko có chút gì ôn hoà mà lại càng tăng thêm vẻ tàn độc , xảo quyệt . Hắn đáp :

    - Đúng ... là ta ...

    Trình Ngân Thương hắng giọng , nhìn trân trân vào kẻ đang đứng trước mặt mình ,cất giọng lạnh lùng hỏi :

    - Ta đã thoát ly Thánh giáo , ko màng thế sự phiêu bạt đến chốn này mong sống kiếp an nhàn , thanh thản như một phàm nhân những tưởng ko còn liên quan gì đến Thánh giáo nữa và cũng chẳng ai biết ta ẩn cư nơi này . Ko ngờ hôm nay lại bị người phát giác .

    Hán tử kia mặt ko lộ cảm xúc , nét mặt lạnh lẽo như sương , thần thái vô cùng cao ngạo . Hắn nói :

    - Huyền Vũ thánh sứ quá lời rồi . 200 năm nay Thánh giáo chúng ta im hơi lặng tiếng cũng vì nội bộ mâu thuẫn , chia năm xẻ bảy , các phe phái chém giết lẫn nhau để tranh giành quyền lực . Nay đệ tứ Quỷ Vương tông chủ , tu hành viên mãn , đạo hạnh cao thâm , bản lãnh quán thế. Người muốn Thánh giáo quật khởi xưng bá thiên hạ nên ra sức chiêu mộ nhân tài trước là để tiêu diệt các phe đối nghịch thống nhất Thánh giáo , sau là để tận diệt phe chính đạo.Các bậc tiền bối và các trưởng lão , hộ pháp ẩn cư lâu năm theo lời hiệu triệu của tông chủ đều đã xuất quan . Trong tứ đại Thánh sứ chỉ còn thiếu mình lão huynh . Tiểu đệ vâng lệnh tông chủ đến để đưa huynh vể tổng đàn.

    Trình lão sắc mặt đại biến , hỏi lại , âm sắc có phần khẩn trương :

    -Chẳng lẽ tông chủ đã tìm thấy Thiên thư đệ tứ quyển rồi sao ? Với thiên tư đĩnh ngộ như tông chủ thì việc luyện thành thiên thư tứ đại kì kinh ko phải là chuyện khó .Nếu vậy thì U Minh Thánh Hoả chân pháp tông chủ chắc cũng đã thành tựu.

    Hán tử trung niên đáp , nét mặt hơi giãn ra , ko che dấu vẻ hãnh diện :

    - Tông chủ trí tuệ siêu phàm , tư chất hơn người , thông tuệ tuyệt luân . Đạo pháp của người đã đại thành , bản lĩnh vô địch thiên hạ.Phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ , ngài chỉ nể phục có mình Huyền Vũ lão huynh . Ngài rất mong mỏi Thánh sứ trở về giúp cho bá nghiệp của ngài thành công .

    Huyền Vũ thánh sứ Trình Ngân Thương cố nén một tiếng thở dài , nét mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ một vấn để hệ trọng .Lão khẽ lẩm bẩm tự nói một mình

    - Nếu như lời hắn nói là đúng , tông chủ đã luyện thành U Minh Thánh Hoả , đạo pháp thăng tiến đến cảnh giới thông thần , lại thêm sự hỗ trợ của Tứ Linh Huyết Trận , uy lực cực kì khủng khiếp , rồi đây thiên hạ chắc chắn ko tránh khỏi một trường huyết kiếp tanh máu .

    Hán tử mặt sẹo vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lẽo , im lặng chờ đợi

    Lát sau , Huyền Vũ nói :

    - Vân hộ pháp , nhờ lão đệ về báo lại với tông chủ rằng Trình Ngân Thương ta đã chán ngán cảnh chém giết , rừng thây sông máu rồi . Ta đã quyết chí ẩn cư , ko màng đến thế sự nữa rồi .Quyền lực lợi danh tất cả ta đều ko màng tới nữa . Thánh giáo nhân tài vô số , thiếu sự có mặt của ta , lực lượng Thánh giáo cũng chẳng mảy may suy giảm .

    Vân Trung Hạc nhếch mép cười , mục quanh hiện rõ sự khinh bỉ , coi thường . Hắn đáp :

    - Trình huynh à Trình huynh , sao huynh lại trở thành kẻ nhu nhược như thế này . Huyền Vũ thánh sứ năm xưa là nhân vật như thế nào . Anh hùng là thế , đạo hạnh cao thâm là thế , tung hoành thiên hạ trong mắt nào có một ai . Một mình tả xung hữu đột giữa vòng vây hơn trăm cao thủ chính đạo , đả thương Vô Trần lão tặc chưởng môn Thanh Vân môn , cứu thoát tông chủ khỏi tay địch nhân. Vậy mà bây giờ chẳng khác gì một lão già sợ chết , hèn yếu , khiếp nhược , quả thật khiến người ta phải thất vọng.

    Huyền Vũ ko nói gì , chỉ lẳng lặng gật đầu . Lát sau lão cười lớn , âm sắc sắc nhọn , cao vút như từng lưỡi dao bén nhọn xoáy sâu vào não bộ khiến người nghe chóang váng , chấn động tâm thần.

    Vân Trung Hạc thầm kinh hãi , tự nhủ :

    - Lão quỷ già sắp chết này được tông chủ trọng vọng quả thực ko sai ? Đạo hạnh của lão thật quá cao siêu , ko ngờ sau chừng ấy năm ẩn cư mà bản lãnh của lão chẳng hề sút kém .

    Huyền Vũ bỗng trầm giọng , thanh âm có phần bi thiết , thê lương :

    - Ngươi nói đúng ! Có lẽ ta đã già thật rồi ....

    Hết chương 13
    Lần sửa cuối bởi Angelz, ngày 27-12-2007 lúc 10:07. Lý do: Tự động gộp 2 bài viết liên tiếp

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    185
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 14 :

    Báo ứng

    Vân Trung Hạc ánh mắt chợt lóe lên tia nhìn oán độc , hung lệ.Cặp môi mỏng dính thâm xì khẽ giật giật . Khuôn mặt lạnh lẽo , trơ trơ như đá tạc , những vết sẹo nhăn nhúm trông càng hung ác , sát khí giàn giụa . Hắn quát lớn :

    - Trình Ngân Thương , 80 năm trước ngươi bộ phản giáo phái , đáng xử tội chết , tông chủ nể ngươi là bậc lão thành trưởng bối lập nhiều công trạng , lại có ơn cứu mạng ngài nên ngài đã rộng lượng bỏ qua lỗi lầm cũ của ngươi , mời ngươi trở lại giữ chức vị Thánh sứ bổn giáo nhưng ngươi vẫn cứ khăng khăng cự tuyệt nên ta cũng chẳng còn cách nào khác . Ta đã hết lời , đừng trách ta quên tình nghĩa mà hạ thủ bất lưu tình .

    Trình Ngân Thương sắc mặt trắng bệch , ko chút biểu cảm , chỉ có đôi mắt lấp lánh hàn quanh . Trên môi nở nụ cười ngạo nghễ .

    Chỉ 80 năm trước thôi , con người ấy , trên Thanh Vân môn Ngọc Thanh điện , giữa vòng vây của cao thủ chính phái vẫn ko hề hoảng sợ . Thần thái vẫn lạnh lùng cao ngạo , nụ cười nửa miệng ngạo thị thế gian , coi thường tât cả .

    Chỉ vì . . . Trong thiên hạ nào có ai xứng lọt vào mắt ta . Bản lĩnh vô địch thiên hạ khiến người ta thành cô độc . Thiên hạ đệ nhất nhân khiến người ta quên đi bằng hữu.

    Cuộc chiến đó ư ? Có kẻ nào có thể khiến ta khâm phục đây ! Có ai đáng để ta tôn trọng đây !

    Kiêu hãnh là sai ư ? Cô độc là mang tội ư ? Đạo pháp cao cường là đi ngược đạo trời ư ? Hay ngạo thị thế gian là tội nhân thiên cổ ?

    Trong thiên hạ này , ta ko có bằng hữu và ta cũng ko cần bằng hữu .

    Bởi vì ... trên đời này có kẻ nào thật sự hiểu được lòng ta .

    Giờ đây đối mặt với địch nhân , con người cao ngạo năm xưa một lần nữa lại xuất hiện .Phong thái ấy , nét mặt ấy , nụ cười nửa miệng như nhạo báng nhân gian ấy , tất cả vẫn như xưa , chẳng hề thay đổi. Có chăng chì khác ở chỗ , gương mặt người ấy đã bị thời gian bào mòn , để lại những nếp nhăn của tuổi tác. Cái tâm của người ấy cũng chẳng còn lạnh lùng tàn nhẫn như xưa.

    Trình Ngân Thương đáp bằng một chất giọng ko âm sắc , ko cảm xúc , chẳng chút nộ ý , trống rỗng , vô hồn , lạnh băng , hàm ý coi thường :

    - Dựa vào sức của ngươi ư ! Ta e là ngươi quá coi thường Huyền Vũ này rồi !

    Vân Trung Hạc chẳng hề tức giận trước thái độ khinh mạn của Trình Ngân Thương , hắn nói :

    - Đúng là chỉ dựa vào tu luyện của mình ta thì cả đời này chưa chắc đã là đối thủ cùa kẻ đã một chiêu đả thương Vô Trần đạo trưởng . Nhưng nếu ko có chỗ sở cậy thì ta đâu dám ra mặt khiêu chiến ngươi.

    Nói đoạn , hắn ngửa cổ hú vang , âm sắc trầm hùng , lồng lộng giữa ko trung.

    Tức thì , từ trong bóng tối hiện ra 3 thân ảnh mờ mờ .Dưới ánh trăng , Trình Ngân Thương nhận ra đó là 3 lão già cổ quái , sắc mặt trắng bệch như xác chết , mục quang tà mị , mặt mũi hung ác . Cả 3 lão giống nhau như đúc , gầy đét và cao lêu nghêu trông như những bộ xương người di động , trông vô cùng quái dị .Họ mặc trường bào trắng như tuyết , trước ngực thêu một bàn tay máu , đường nét sống động trông rất quỷ mị , hung lệ .

    Nhìn 3 lão già bước tới gần , Huyền Vũ khẽ rúng động . Hiển nhiên là lão đã nhận ra lai lịch 3 lão ma này . 3 gương mặt hung lệ , khát máu đó trong khắp thiên hạ ko ai là ko biết . Đó chính là Huyết ma tam lão , 3 đại ma đầu hiếu sát thành tính.

    Huyết ma tam lão là anh em sinh 3 nên từ khuôn mặt đếb dáng vóc đều giống nhau như đúc . Ngay cả bản tính tàn độc , uống máu người ko tanh cũng là di truyển .Lão già đứng giữa có lẽ là Huyết ma lão đại , lão bước lên một bước , cất giọng khàn khàn nói , thanh âm nghe như từ cõi u minh vọng lại :

    - Huyền Vũ , ngươi tưởng hôm nay có thể thoát chết được sao . Lão phu sẽ cho ngươi thấy uy lực của Huyết Thủ Quỷ trận.

    Nói dứt lời , 3 lão ma chia nhau trấn giữ 3 phương vị tạo thành hình tam giác đều vây quanh vị trí trung tâm là nơi Huyền Vũ đang đứng.

    Huyền Vũ Trình Ngân Thương mắt lộ sát cơ , lão cười lạnh quát vang :

    - Được ! Để bổn nhân xem các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám ngông cuồng.

    3 lão huyết ma cười lớn , song cũng ko dám coi thường , đồng thời rút pháp bảo . Chỉ thấy huyết quang rực sáng , trên tay 3 lão là 3 cây huyết thủ màu máu tươi , khô đét . Sau khi rút cạn tinh huyết người sống , chặt lấy cánh tay , tẩm vào chất kì độc rồi đem ngâm trong huyết trì 49 ngày . Sau đó dùng bí thuật kết hợp với quỷ hoả u minh thiêu đốt đúng 3 ngày 3 đêm ko sai một khắc mới thành hình .Pháp bảo này vô cùng hung lệ , oán khí ngút ngàn .

    Huyết ma tam lão giơ cao pháp bảo , miệng lầm rầm pháp chú . Lập tức 3 cây huyết thủ tán phát huyết quang chói loà , từ từ thu nhỏ lại . Từ 3 cây huyết thủ lân lượt xạ ra 3 đạo huyết quang tạo thành mối liên kết của pháp trận .Một tam giác máu hiện ra , mùi máu tươi tanh tưởi bốc lên nồng nặc. Giữa trận pháp từ từ hiện ra 3 cánh tay bạch cốt khổng lồ nhuộm đỏ máu tươi , chụp về phía Huyền Vũ , tiếng ma quỷ gào thét thảm thiết , ghê rợn vang vọng giữa ko trung . Ko gian tràn ngập quỷ khí , màn sương máu mờ mờ hiên hữu , khung cảnh quỷ mị đáng sợ như một cuộc huyết tế.

    Hết chương 14

    ----- Bài viết này được Angelz thêm vào sau 3 phút và 55 giây -----

    ui giơi` ! Da bao truyen nay cha lien qua ji den tru tien truoc kia dau ! cu doc se ro thoi ! Nhung co the bat mi no la con cua 1 nguoi thuoc Thanh Van mon

    ----- Bài viết này được Angelz thêm vào sau 31 phút và 16 giây -----

    Chương 15 :

    Tai kiếp

    Hạnh Sa thôn :

    Vũ Khinh Hồng đứng bên đống lửa cháy.Cảnh tượng kinh hoàng , khủng bố , tàn nhẫn của trận lưu huyết vẫn còn đó . Ko phải chỉ là những gì đang hiện hữu trước mắt hắn mà còn cả những thứ đã vĩnh viễn hằn sâu trong trái tim hắn . Nó trở thành một vết thương rỉ máu , ko bao giờ lành . Nó như một thứ oan hồn ko siêu thoát , ám ảnh tâm trí hắn , gây cho hắn những cơn ác mộng tồi tệ , khủng khiếp .Một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi đã phải chứng kiến một cảnh tượng hung lệ , tàn ác hiếm thấy trên đời.

    Thử hỏi ... liệu tâm hồn ngây thơ , trong sáng ấy liệu có bị hoen ố hay ko ?

    Con người ta đâu phải là thần tiên . Liệu trên đời này có mấy kẻ thoát khỏi vòng trần tục đạt đến cảnh giới vô ngã quên mình quên ta được đây. Tham , sân , si , thất tình nhục dục , những thứ ấy liệu có mấy người có thể ko vướng bận . Điều đáng sợ nhất ko phải là ma quỷ hay cái chết , cũng chẳng phải là hung lệ chi vật của đất trời mà đó chính là dã tâm của con người .Vì mục đích cá nhân , vì mong thành bá nghiệp , người ta sẵn sàng gây ra những tội ác man rợ , những trường huyết kiếp hung tàn , trời đất ko dung , nhân gian ghê sợ .Những kẻ mang dã tâm thống trị chính là những kẻ hung ác , tàn độc bậc nhất , sát nghiệp nặng nề , máu tươi tanh tưởi .

    Chỉ là ... trước cảnh tượng thương tâm , đau lòng như vậy , hắn chẳng hề rơi nước mắt . Tuyệt chẳng giọt lệ nào rơi .

    Có thể khóc được sao khi nước mắt chảy ngược trong lòng .

    Có thể khóc được sao khi tâm hồn chai sạn , lạnh băng.

    Trong lòng hắn , chỉ còn sự tuyệt vọng , đau đớn tột cùng .Thống khổ và bi thương . Trên khóe mắt Khinh Hồng lệ châu ko mang màu trong suốt , long lanh mà nhuộm đỏ huyết sắc. Đó ko phải là những giọt lệ bình thường nữa .

    ĐÓ LÀ MÁU TƯƠI ......

    "Phải trả thù ! Phải giết hắn ! Dù thân xác ta có tan thành trăm mảnh ta cũng phải báo cừu !"

    Mục quang hắn rực lửa căm hờn , nhãn quang trong sáng , ngây thơ giờ đã tan biến . Trong đôi mắt ấy chỉ còn lại cừu hận , chỉ còn lại sát ý ngút ngàn. Máu tươi chảy trên mặt hắn được soi sáng bởi ánh lửa hồng khiến cho gương mặt thanh tú ấy thập phần ma qúai , trông như ác quỷ .

    Hận thù khiến con người mất đi lương tri , trở nên độc ác ko còn nhân tính.

    Bằng bất cứ giá nào ta cũng phải trả thù ,phân thây cừu nhân thành trăm mảnh , ngàn mảnh.

    Sát khí cực thịnh , hận ý vô biên .Vũ Khinh Hồng ngửa mặt rú lên man dại . Thanh âm như âm linh lệ quỷ gào khóc chất chứa niềm thương tâm, đau xót vô hạn.Cặp huyết nhãn mở trừng trừng , hung lệ tuyệt luân . Trong giây phút này , Vũ Khinh Hồng như hoá thân thành ác ma trong truyền thuyết .Chỉ có mình hắn đứng đó , mặt nhuộm đỏ máu tươi , giữa hàng trăm tử thi nằm la liệt , mùi máu bốc lên tanh tưởi khiến người ta váng vất , cảnh tượng đó thật đáng sợ vô cùng .

    Uất khí công tâm , Vũ Khinh Hồng thất khiếu trào máu , thân hình rúng động ngã lăn ra đất bất tỉnh.

    Chỉ có điều , có một kẻ lại rất hài lòng . Hắc y nhân trong bóng tối khẽ mỉm cười , độc ác và quỷ quyệt . Mục đích của hắn đã đạt được .Có thể trong , nơi đây sẽ là nơi xuất thế của một tuyệt thế ma đầu trong tương lai.

    Hồng quang chớp động , thân ảnh hắn biến mất trong màn đêm mịt mù .

    * * * * *

    Thanh Vân môn - Phong Hồi Phong :

    Nguyệt quang vằng vặc soi tỏ một bóng người lặng lẽ dạo bước giữa rừng phong bạt ngàn .Thu phong lẩn quất trên những tán cây đã ngả vàng. Ko gian yên tĩnh đến lạ lùng , đây đó thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cú rúc lạc lõng giữa màn đêm cô tịch. Có lẽ đó là âm thanh duy nhất của sự sống khi vạn vật đều chìm sâu vào giấc ngủ .

    Tiếng lạo xạo của bước chân đạp trên tấm thảm kết bằng cành khô lá mục càng khiến cho người ta cảm nhận được rõ ràng cái vẻ tĩnh mịch , mênh mang của màn đêm.

    Hồn người chợt dịu lại , cảm giác như lòng mình thanh tĩnh đến lạ thường .

    Ngước nhìn về phía xa , trong đêm co liêu chỉ có ánh trăng bầu bạn với người .Vầng trăng ấy đẹp đẽ biết dường nào . Nguyệt quang ôn nhu , dịu dàng quá .

    NHƯNG ...

    TẠI SAO ? Đằng sau vẻ thanh bình ấy ta lại cảm nhận được sát khí cuồn cuộn . Tại sao ta lại ngửi thấy mùi huyết tanh nồng nặc . Tại sao tai ta lại nghe thấy tiếng lệ quỷ kêu gào . Tại sao trước mắt ta lại hiện lên cảnh tượng chết chóc , tang thương . Ấnh trăng kia sao lại rực lên màu máu đỏ.

    Một linh cảm chẳng lành tại sao cứ hiện hữu trong tâm trí ta khiến tâm tư ta xao động .

    Phía xa !Ánh lửa rực trời .

    Lam quang vụt sáng chói , bay vút lên ko trung như ánh sao băng lao tới phía xa ....

    Hết chương 15
    Lần sửa cuối bởi Angelz, ngày 28-12-2007 lúc 22:38. Lý do: Tự động gộp 2 bài viết liên tiếp

    ---QC---


Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status