Danh hiệp - Tác giả : Thanh Trúc
Mơ một ngày nào đó kiếm hiệp Trung Quốc sẽ phái người sang học hỏi võ công của chúng ta. Hy vọng càng trở thành hiện thực khi có những tác phẩm thế này.
Quảng cáo của tác giả:
Lang thang khắp nơi, cuối cùng vẫn thấy không đâu bằng nhà mình.Lão phu không có gì chuộc lỗi cho khoảng thời gian khiến các cô nương, thiếu hiệp nhớ nhung khôn nguôi vừa rồi, đành mang bộ truyện mà lão phu tâm đắc nhất ra tặng.
Danh Hiệp là một tiểu thuyết diễm tình cổ điển, viết về những cuộc tình tay ba, tay tư, tay năm... đầy máu và nước mắt, đã từng làm tan nát bao nhiêu trái tim độc giả trên khắp năm châu.
Danh Hiệp là tác phẩm nổi danh nhất của nhà văn nổi danh nhất (trong tương lai) - Thanh Trúc. Đã từng được dịch ra hơn năm trăm thứ tiếng, phát hành hàng chục tỉ ấn phẩm trong 17538 lần tái bản.
Danh Hiệp
- Tác giả: Thanh Trúc -
- Truyện này theo lời tác giả thì có 50 chương hiện đã có 5 chương 17 hồi
- Nguồn :blog.360.yahoo.com/hanphongxuytuyet[/url]
diendan.maihoatrang.com/viewtopic.php?t=25732&postdays=0&postorder=asc&sta rt=0[/url]
Chương I - Thòng lọng thít cổ
1. Danh nhân.
Người nổi danh thì gọi là danh nhân.
Thị trấn này nói nhỏ không phải nhỏ, nói lớn cũng không phải lớn, ước chừng có khoảng sáu bảy vạn dân, đa số trong số họ đều biết đến Tiểu Vĩ.
Bởi vậy nhìn ở một góc độ nào đó thì hắn chính là danh nhân.
Hắn nổi danh, dĩ nhiên, nhưng lại ở hai mặt chẳng hay ho gì cho lắm, đó là lừa tình và cờ bạc bịp. Con gái nhà lành bị hắn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ tính ra cũng đủ để lập một kỹ viện bậc trung, nông dân chất phác thật thà bị hắn lột sạch vốn liếng nếu tập trung hết lại cũng được một xóm vài mươi nóc nhà. Nhưng cũng bởi vì nổi danh như vậy, nên việc “làm ăn” của hắn càng ngày càng khó khăn, hễ cứ thấy mặt hắn là người ta tránh thật xa.
Mặc dù khó khăn như vậy, nhưng hắn vẫn sống nổi, thậm chí sống tốt, bởi vì hắn thực sự có nghề.
----- Bài viết này được langriser thêm vào sau 3 phút và 3 giây -----
Hồi 2. Danh bất hư truyền.
Ngô Trực cắm cúi đi một mạch trên phố, rẽ vào một quán trà, hai tay vẫn ôm khư khư ngực trái, nơi tim hắn đang đập thình thịch, và tờ ngân phiếu ba trăm lượng như đang càng lúc càng nóng giãy lên.
Từ ngày được nhận vào Tiết phủ, hắn chưa từng được tín nhiệm như vậy, càng chưa từng được nắm số tiền lớn như thế trong tay. Cũng bởi vì lần trước hắn cõng nhị công tử bị thương suốt một đêm, ròng rã vượt qua ba ngọn đồi, băng qua hai cánh đồng, từ Đại Tùng Khê về tới thị trấn. Đôi chân hắn tuy nát bươm vì sỏi đá, nhưng nhị công từ lại vì thế mà được cứu sống.
Thạch lang trung nói, chỉ cần chậm nửa khắc thì máu sẽ chảy hết, dù Đại La Kim Tiên giáng trần cũng không cách nào cứu nổi nhị công tử.
Bởi vậy, ba trăm lạng hắn cầm trong tay đó, không chỉ là số tài sản lớn không tưởng, mà còn biểu hiện của lòng trung thành, của khí tiết, của danh dự một đời hắn.
Họ Ngô liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ sợ có người nhòm ngó tờ ngân phiếu đó, nhưng một phần khác hắn lại ước gì có thể hét toáng lên, khoe với cả trấn rằng hắn đang giữ ba trăm lượng bạc do chính Tiết lão gia tận tay giao cho.
Hắn trông thấy Tiểu Vĩ, liền quắc mắt đầy cảnh giác, trong bụng tự nhủ rằng nhất định không thể bắt chuyện với loại người đó. Nhưng Tiểu Vĩ dĩ nhiên tiến lại gần, mỉm cười một cách thân thiện:
- Ngô lão ca, nghe nói lão ca đi sắm đồ cưới cho đại tiểu thư nhà họ Tiết?
Ngô Trực tuy bụng sướng run, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh như tiền:
- Chuyện đó đâu liên quan gì đến Vĩ ca?
Tiểu Vĩ cười sảng khoái, kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối diện với Ngô Trực rồi nói:
- Dĩ nhiên không liên quan gì đến tại hạ. Có điều một việc đáng mừng như vậy, huynh đệ giang hồ đến chúc mừng lão ca một câu cũng không được hay sao?
Ngô Trực trước giờ an phận sống kiếp gia nhân, nhưng phàm là nam nhi thì đều có chút ước muốn tung hoành thiên hạ, mấy chữ “huynh đệ giang hồ” quả thực khiến hắn nở ruột nở gan, nụ cười mỉm không dấu được trên môi. Hắn cố gắng lắm mới dằn được nụ cười xuống, lơ đãng thở ra một tiếng:
- Nào có gì đáng chúc mừng, chỉ là chuyện bình thường thôi mà.
Tiểu Vĩ vỗ bàn:
- Huynh quá khiêm tốn rồi, ai cũng biết Tiết lão gia nổi tiếng chặt chẽ, lại hay đa nghi, nếu không phải người tâm phúc số một nhất định không được lão gia giao cho “việc lớn”. Lần này huynh có thể khiến lão gia tin tưởng như vậy, quả thực khiến huynh đệ khu Đông nở mày nở mặt. Ai nhắc đến tên huynh cũng chìa ngón tay cái lên, tấm tắc khen ngợi!
Ngô Trực há miệng:
- Ta mới được lão gia giao tiền sáng nay, mới được hơn một canh giờ mà các huynh đệ đã biết rồi sao?
Tiểu Vĩ thở hắt ra một tiếng, thảm não nói:
- Huynh biết rồi đấy, các huynh đệ khu Đông chúng ta trước giờ vẫn bị khinh là dân tứ xứ, có ai kiếm được chỗ làm tử tế đâu? Huynh xin được vào Tiết phủ đã khiến bao nhiêu người phải ngưỡng vọng rồi, nay lại có chuyện này xảy ra, có thể nói khu Đông sắp đến ngày nở mày nở mặt, kiếp hạ nhân muôn đời của bọn đệ cũng có cơ thay đổi rồi. Từ nay mọi người sẽ nhìn người khu Đông chúng ta với con mắt khác, chuyện đó chẳng lẽ không đáng mừng hay sao?
Ngô Trực như từ trên trời rơi xuống, hắn quả thực không tưởng tượng ra việc của mình lại có can hệ lớn lao đến như vậy. Hắn đờ người ra một hồi lâu, cảm giác thấy tim đập thình thịch, máu nóng rần rật chạy trong huyết quản, hồi lâu sau mới thốt lên bằng giọng xúc động:
- Ta sống chừng này tuổi đầu, cũng chưa làm được việc gì gọi là có ích cho đời. Phen này mẹ ta…mẹ ta… có thể ngẩng mặt lên mà sống, biết đâu ta còn lấy được một cô vợ béo tốt cũng không chừng…
Tiểu Vĩ hơi ngẩn người, rồi thở ra một tiếng dài thườn thượt:
- Tại hạ trước giờ không nghề không nghiệp, thanh danh nát bét, nhưng từ nay tại hạ xin thề trước tấm gương sáng là huynh đây, rằng tại hạ sẽ từ bỏ con đường lầm lạc, quyết sống cho ra dáng một con người, để khỏi làm ảnh hưởng đến danh tiếng của khu Đông!
Ngô Trực mỉm cười độ lượng:
- Tiểu Vĩ, nếu huynh cố gắng thì ta tin mọi người sẽ cho huynh cơ hội. Trời không tuyệt đường con người bao giờ, chỉ là chúng ta cứ hay tự đi vào ngõ cụt mà thôi…
Tiểu Vĩ ngẩn người ra, đôi mắt nhìn đăm đăm vào Ngô Trực, rồi đôi dòng nước mắt cứ thế chảy ròng ròng, hắn nói trong sự xúc động khôn tả:
- Ngô lão ca, lời của huynh đã giúp đệ vén mây để thấy mặt trời. Đệ không ngờ huynh chẳng những khí tiết sáng ngời, mà học vấn còn uyên bác đến như vậy. Đệ ước gì hằng ngày có thể nghe huynh giảng giải đạo lý, thì chỉ trong vài năm, biết đâu đệ cũng hấp thụ được vài phần tinh hoa?
Ngô Trực ngượng ngập nói:
- Những lời đó là do ta học lỏm thôi, huynh đừng làm ta xấu hổ!
Tiểu Vĩ mím môi:
- Không, đệ nói hoàn toàn chân thành! Từ nay dù huynh khinh ghét đệ là phường lưu manh hà tiện, thì đệ cũng một lòng kính huynh như đại ca, tuy không dám lại gần trò truyện, nhưng mỗi lần gặp huynh cũng sẽ vái chào từ xa, quyết chẳng sai lời!
Nói rồi hắn lập tức dập đầu xuống bàn “binh, binh” hai tiến, miệng dõng dạc:
- Tiểu đệ bái kiến đại ca! Bái kiến đại ca!
Ngô Trực bối rối:
- Chết chết, huynh đừng làm thế, ta tổn thọ chết. Chúng ta cứ coi nhau như bằng hữu là được rồi, cần gì phải huynh huynh đệ đệ cho khách sáo?
Tiểu Vĩ gật đầu:
- Vậy được, từ này Ngô Trực huynh là bằng hữu của tại hạ, chỉ cần huynh nói một tiếng, thì Tiểu Vĩ này cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng quyết chẳng từ nan!
Ngô Trực nghiêm mặt:
- Nhưng huynh phải hứa với ta là từ bỏ con đường cờ bạc, tránh làm liên lụy tới các huynh đệ khu Đông của chúng ta!
Tiểu Vĩ khảng khái:
- Cờ bạc chỉ là trò chơi trong lúc thất chí của tại hạ, nay tại hạ đã mở mắt thấy được chân lý thì một chút thú vui đó bỏ đi nào có tiếc gì?
Ngô Trực mỉm cười:
- Thực sự như thế sao?
Tiểu Vĩ ngập ngừng:
- Quả thực… nói thật là cũng không dễ chút nào…
Ngô Trực gật đầu:
- Dĩ nhiên là không dễ, nhưng từ bỏ được mới đáng mặt nam nhi!
Tiểu Vĩ nắm chặt hai bàn tay, như suy nghĩ mông lung lắm, một hồi lâu sau hắn lẳng lặng lấy ra một nén bạc, cộng với mấy mẩu bạc vụn, dồn vào cỡ khoảng hơn mười lạng. Hắn đặt số bạc ấy lên bàn, trầm mặc nói:
- Tất cả số bạc này tại hạ đều do cờ bạc mà có được, nay xin bỏ ra đánh một lần cuối cùng, cho dù được thua thế nào cũng sảng khoái mà phủi tay, quyết không sai lời!
Ngô Trực ái ngại:
- Nhưng còn ai chịu đánh bạc với huynh nữa?
Tiểu Vĩ mỉm cười:
- Còn sòng bạc của lão Chu!
Ngô Trực thở dài:
- Có ai ăn tiền được của cái lão già ấy bao giờ? Ai cũng biết lão cờ gian bạc lận, đánh bạc với lão chỉ tổ rước vạ vào thân...
Tiểu Vĩ cười nửa miệng:
- Cái đó còn chưa chắc…
Ngô Trực ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ huynh tự tin ăn được của của lão hồ ly đó?
Tiểu Vĩ xoa tay, ghé sát vào tai Ngô Trực, nói nhỏ:
- Nói thật với huynh, bao nhiêu năm nay tại hạ chưa sờ đến lão, tức là muốn làm một cơ hội cuối cùng này. Tại hạ đã nghiên cứu từ lâu rồi, những mánh lới, thói quen của lão trong chuyện cờ bạc đều đã bị tại hạ nắm rõ. Cho dù lão có chín cái đuôi, hôm nay tại hạ cũng quyết cắt cho bằng hết!
Ngô Trực có vẻ không tin, lắc đầu nói:
- Huynh nói thế thì ta biết thế, chứ ta nghĩ chuyến này huynh thua đến chín phần…
Tiểu Vĩ “hừ” một tiếng, vẻ phật ý:
- Thôi được rồi, tại hạ sẽ cho huynh biết một bí mật. Sở dĩ tại hạ có thể ăn được tiền của người ta vì trời sinh đã có đôi tai linh mẫn, có thể nghe và đoán được tiếng xúc sắc chính xác tới từng điểm. Sở dĩ tại hạ chưa khinh suất đánh với lão là vì lão còn có một mánh lới khác, đó là khi mở xúc sắc, nếu lão muốn đảo ngược kết quả thì chỉ cần thúc vào ngăn kéo bàn, thỏi đá nam châm giấu trong đó sẽ đảo chiều, khiến cho xúc sắc lật sang mặt khác. Bởi vậy, chỉ cần ngăn không cho lão có cơ hội giở trò, thì lão không có bản lãnh gì ăn nổi tại hạ!
Ngô Trực vẫn bán tín bán nghi:
- Cái này phải thấy tận mắt mới dám tin, thú thực ta vẫn mơ hồ lắm.
Tiểu Vĩ gật đầu:
- Lão già ấy thường để người ta thua hai ba ván lại ăn lại một ván, nên chút nữa nếu ván nào ăn, tại hạ sẽ ra dấu cho huynh biết trước để huynh chứng thực. Sau đó, tại hạ sẽ vạch trần mánh lới của lão, khiến lão phải quyết đấu một phen công bằng, tại hạ sẽ nhân đó trừng phạt lão!
Ngô Trực gật đầu:
- Được rồi, vậy ta cũng muốn được mở mang tầm mắt, chúng ta đi thôi!
Chu lão nét mặt xám xịt, không phải lão bị bệnh, mà trời sinh đã vốn có nước da như thế. Lão trầm mặc nhìn đối thủ trước mặt, lạnh lùng nói:
- Tiểu Vĩ, lão đệ đặt đi!
Tiểu Vĩ liếc nhìn những khuôn mặt hào hứng, những ánh mắt hiếu kỳ đang chứng kiến cuộc quyết đấu giữa hai đại cao thủ trong làng cờ bạc, hắn mỉm cười nói:
- Đại, hai phân bạc!
Số bạc hắn đặt ra rất nhỏ, nhưng đó không đơn thuần chỉ là bạc, đó là danh dự nghề nghiệp một đời, nên mọi người rất chú tâm vào đôi tay gầy guộc của Chu lão. Lão rậm rờ mở hộp xúc sắc, mắt không thèm nhìn, miệng xướng lên:
- Tam, Tam, Nhị - Tiểu, lão phu ăn!
Nói rồi khẽ khàng nhặt mẩu bạc vụn bỏ vào chiếc khay trong lòng. Lão lại lắc xúc sắc, mạnh bạo úp xuống. Tiểu Vĩ chợt xen vào:
- Lão Chu, chỉ có hai chúng ta đánh thì chán quá, sao lão không để những người khác tham gia cho vui?
Lão chu cười nhạt:
- Được, ai muốn tham gia thì cứ tự tiện!
Tiểu Vĩ vòng tay nói một lượt với những con bạc:
- Các vị, Tiểu Vĩ này trước giờ chưa từng làm chuyện tử tế, hôm nay lại đột nhiên muốn gây một chút công đức, chỉ cần các vị theo chân tại hạ mà đánh, thì tại hạ sẽ trổ hết sức mọn để giúp đỡ các vị một phen!
Mọi người tuy không tin lời hắn nói lắm, nhưng cũng không phản đối, chỉ xen vào:
- Ngươi cứ đặt đi xem thế nào, nãy giờ thấy ngươi thua hết sáu phân bạc rồi đấy!
Tiểu Vĩ cười nhạt, lạnh lùng nói:
- Được rồi, vậy yêu cầu Chu lão đứng xa chiếc bàn quỷ quái này ra một chút, đồng thời nhường quyền mở hộp cho tại hạ!
Chu lão hơi ngẩn người, nhưng trước bao nhiêu con mắt soi mói, lão cũng không dám từ chối, liền miễn cưỡng lùi lại một bước, nói:
- Cũng được, Tiểu Vĩ lão đệ hãy tự tiện!
Tiểu Vĩ nhếch môi cười kiêu ngạo, đặt hết số bạc trên tay xuống cửa Tiểu, nhẹ giọng thốt:
- Mười ba lượng năm phân, Tiểu!
Chu lão thoáng giật mình, nhưng rất nhanh chóng trở lại trạng thái lạnh lẽo ban đầu, chỉ thản nhiên nói:
- Lão đệ ăn rồi!
Tiểu Vĩ gật đầu, mở hộp xúc sắc ra, hô lớn:
- Nhất, Nhất, Nhị - Tiểu, đúng là tại hạ ăn!
Chu lão móc hơn mười lạc bạc ra, thảy lên bàn, thở ra một tiếng:
- Hôm nay như thế đủ rồi, ta muốn nghỉ ngơi một chút!
Tiểu Vĩ gằn giọng:
- Lão già, lão đi như thế không được đâu!
Chu lão hơi sững lại, vẻ mặt trở nên khó coi:
- Ngươi… Tiểu Vĩ lão đệ, ngươi nói thế là ý gì?
Tiểu Vĩ gõ cồm cộp nén bạc trên tay xuống cái bàn gỗ, giọng nói trở nên đanh thép:
- Thường ngày lão hút máu hút mủ của anh em không biết thương xót, hôm nay vừa mới thua một tí thì đã muốn chuồn, cái kiểu làm ăn đó mà chấp nhận được sao?
Chu lão toát mồ hôi hột, liếc nhìn những con mắt đằng đằng sát khí xung quanh, miễn cưỡng nói:
- Được rồi, vậy lão phu cố gắng chơi với ngươi, nhưng chỉ ba ván nữa thôi đấy, lão phu mệt lắm rồi!
Tiểu Vĩ nhếch mép cười nhạt:
- Ba ván cũng là quá đủ rồi! Mời!
Chu lão run run nắm lấy hộp xúc sắc, lắc qua lắc lại thật lâu, rồi úp mạnh xuống mặt bàn. Tiểu Vĩ dường như chẳng thèm để ý, lão còn chưa úp hẳn xuống thì đã gióng lên:
- Hai bảy lượng, Tiểu!
Một số người cũng hào hứng đặt theo hắn:
- Ba lượng, Tiểu!
- Bảy lượng năm phân, Tiểu!
- Hai lượng năm phân, Tiểu!
….
Tiểu Vĩ cười ngạo nghễ, nhìn khuôn mặt vốn xám xịt giờ lại càng giống màu gan lợn của lão Chu. Hắn vẩy tay:
- Được rồi, để ta mở!
Hắn nắm lấy hộp xúc sắc, từ từ nhấc lên, mắt không cần nhìn đã đọc luôn:
- Nhị, Nhị, Tứ, tám nút - Tiểu! Bọn ta ăn rồi!
Xúc sắc trên bàn quả nhiên là hai mặt nhị, một mặt tứ!
Bất cứ ai đứng ở đó đều vô cùng kinh ngạc nhìn sững Tiểu Vĩ, quên cả việc đòi tiền. Riêng lão Chu thì không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ buồn bã lấy bạc ra trả cho mọi người, lần này số bạc lão phải trả đã lên tới gần trăm lượng, chẳng hề ít chút nào.
Ván thứ hai, Tiểu Vĩ dồn hết số bạc vừa ăn được lại, đẩy sang cửa Đại, nhẹ giọng nói:
- Năm mươi tư lượng, Đại!
Mọi người liền ào ào đặt tiền theo, lần này số tiền đặt cũng đã cao hơn lần trước rất nhiều:
- Mười hai lượng, Đại!
- Hai mươi lượng, Đại!
- Bảy lượng, Đại!
- Mười sáu lượng, Đại!
…..
Chờ cho mọi người đặt hết vào cửa Đại, Tiểu Vĩ mới từ từ nắm lấy hộp xúc sắc, nhếch mép cười nhạt, nhìn lão Chu, nói:
- Tam, Tứ, Lục, mười ba nút - Đại!
Lão Chu cười khổ:
- Ngươi chơi ta lần này thật quá lắm!
Tiểu Vĩ mở hộp xúc sắc ra, quả nhiên là một mặt tam, một mặt tứ và một mặt lục. Hắn cười lớn:
- Ha ha, lão nói nhiều làm gì, sao còn chưa chung bạc đi?
Chu lão tính toán cực nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã đếm ra gần ba trăm lượng, đẩy về phía mọi người. Ai nấy tỏ ra vô cùng căng thẳng, lặng lẽ lấy số bạc của mình về, âm thầm tính toán cho ván cuối cùng…
Lão già họ Chu cũng không nói không rằng, uể oải với lấy hộp xúc sắc, lắc qua lắc lại mấy cái cho có lệ, rồi úp xuống, quay mặt đi nói:
- Đấy, các người ăn được bao nhiêu thì ăn đi! Có lẽ từ nay lão phu phải giải nghệ rồi!
Tỉểu Vĩ cười mỉa mai, lại đẩy hết số bạc vừa mới thắng sang cửa Đại, nhẹ nhàng nói:
- Nhất, Ngũ, Ngũ, mười một nút - Đại! Ta đặt một trăm lẻ tám lượng!
Các con bạc thấy hắn sảng khoái như vậy, phong thái như vậy, tự tin như vậy thì ngưỡng mộ vô cùng, tất cả cũng hùa theo mà đặt:
- Ba mươi lượng, Đại!
- Hai mươi tư lượng, Đại!
- Bốn mươi lăm lượng, Đại!
…..
- Ba trăm lẻ năm lượng, Đại!
Mọi người cùng lặng thinh, ở cái trấn nhỏ này, kẻ dám đánh một canh bạc hết hơn ba trăm lượng không phải là nhiều. Hơn nữa còn là một gia nhân tầm thường, quả thực khiến người ta phải kinh ngạc thất sắc.
Tiểu Vĩ mỉm cười:
- Ngô lão ca, cuối cùng huynh cũng ra tay rồi!
Ngô Trực cười sảng khoái:
- Vì đại nghĩa, ta muốn trừng phạt lão một phen!
Tiểu Vĩ cười to:
- Hay lắm, vì đại nghĩa, ta sẽ mở ngay!
Hắn chộp lấy hộp xúc sắc, mở ra, mấy mươi con mắt cùng đổ dồn vào…
Tiểu Vĩ run giọng:
- Nhất… Tứ… Ngũ… Là… là… mười nút - Tiểu…
Lão Chu tới lúc này mới từ từ quay lại, lão nhìn lướt qua từng người, ánh mắt như hàm chứa sự phẫn nộ, giọng nói cũng trở nên đáng sợ vô cùng:
- Hừ, loại trẻ ranh như ngươi mà dám đến địa bàn của lão phu quậy phá sao?
Lão lại trỏ tay vào mặt từng con bạc, nói như quát:
- Còn các ngươi nữa! Mỗi ngày lão phu ăn của các ngươi chưa tới mười lượng bạc, lão mở sòng cốt là để các ngươi không bị những tên chủ sòng tham lam lột sạch chỉ trong một đêm. Vậy mà các ngươi dám nói cái gì “vì đại nghĩa mà trừng phạt lão phu”?
Lão cao giọng, hô lớn:
- Người đâu! Thu bạc lại cho ta!
Lão vừa dứt lời, lập tức từ phía sau lưng xuất hiện mấy gã cô hồn, tên nào mặt mũi cũng hung ác, lạnh lùng. Một tên trong bọn vơ hết số bạc trên bàn vào một cái bao, rồi cả bọn lại lặng thinh rút lui. Lão Chu cười mát:
- Các ngươi đều thua sạch cả rồi, nếu không cút đi thì còn đợi tới bao giờ?
Lão nói xong cũng lặng lẽ quay bước, mọi người thở dài, căm tức nhìn Tiểu Vĩ một cái, rồi cũng lục tục rút lui. Tiểu Vĩ vỗ vai Ngô Trực đầy thông cảm, rồi cũng bỏ đi theo, để lại một mình gã họ Ngô thẫn thờ đứng như trời trồng…
Chu lão cười tít mắt:
- Tiểu Vĩ lão đệ! Ba trăm lượng của ngươi đây!
Tiểu Vĩ cầm lấy túi bạc, cười nhạt:
- Săn con gà béo này quả nhiên không dễ!
Chu lão gật đầu:
- Dĩ nhiên rồi, thường ngày bọn chúng cho rằng đánh bạc là chuyện đáng xấu hổ nhất thế gian, nhưng tới khi bị đồng tiền làm cho lóa mắt thì cũng lao vào như thiêu thân, chẳng còn biết đến điều gì nữa.
Lão thở hắt ra một tiếng:
- Hà… nhưng kể ra cũng tội nghiệp…
Tiểu Vĩ cười khẩy:
- Lão mà cũng biết tội nghiệp cho người ta sao?
Chu lão sầm mặt xuống, lặng lẽ nhìn Tiểu Vĩ một hồi lâu rồi nói:
- Ngươi chừng này tuổi rồi mà vợ con vẫn chưa có, ngươi không lo đến khi chết bị người ta đào mả lên hay sao? Nói cho ngươi biết, gã họ Ngô đó đã treo cổ tự vẫn nhưng không chết, giờ đã bị Tiết phủ báo quan tống vào ngục. Từ nay mẫu thân hắn không biết phải sống thế nào…
Tiểu Vĩ gục gặc cái đầu, giọng nói nhạt thếch:
- Ta không rảnh rỗi lo mấy chuyện đó, giờ ta đang đau đầu, chỉ muốn về nhà làm một giấc thật say thôi
----- Bài viết này được langriser thêm vào sau 4 phút và 23 giây -----
Hồi 3. Đống phân và cây nấm
Trời lúc mưa lúc tạnh, thị trấn ướt nhẹp như một miếng giẻ rách.
Tiểu Vĩ đi như say, chân lướt thướt lê qua những vũng lầy nhầy nhụa, bùn nhớp nhớp dính ống quần vào da thịt, nhưng hắn không để ý lắm. Hắn vốn cho rằng một kẻ đã bẩn từ bên trong như hắn thì vẻ ngoài có giữ gìn sạch sẽ tới đâu cũng vô ích.
Hắn không thường tắm rửa, thay đồ, trừ những lúc thèm gái.
Bây giờ hắn đang rủng rỉnh tiền trong túi, cơn thèm lại dâng lên rồi.
Hắn rẽ vào một khách sạn nhỏ, định bụng tắm rửa một chập rồi tính sau. Tới nơi thì thấy khách sạn đóng cửa, hắn chán nản định rẽ sang hướng khác, không ngờ chợt nghe tiếng la hét chói tai vọng ra từ sau một khúc quanh. Rồi một người đàn bà mập mạp chạy trối chết về phía hắn, vừa chạy vừa la bai bải:
- Cứu mạng! Thằng chó đẻ nó đòi giết tôi! Tổ tông mười tám đời thằng vũ phu, thằng khốn nạn… Đại gia ơi cứu mạng!
Câu nói sau cùng của mụ dĩ nhiên là nhằm vào Tiểu Vĩ. Hắn bình thản bước đi như không có chuyện gì, nhưng con mắt hiếu kỳ vẫn liếc ngang qua một chút.
Phía sau mụ đàn bà, một gã đại hán béo múp đuổi theo rầm rập. Gã đại hán tuy béo nhưng khá nhanh nhẹn, hơn nữa mụ đàn bà cũng to béo đẫy đà không kém, nên khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. Gã đại hán rít lên:
- Ả thối tha, lần này thì chết với ông! Ông đang dạy vợ, tiên sư thằng nào can thiệp!
Lão rào đón trước như thế là đề phòng Tiểu Vĩ xen vào, nhưng hắn chỉ lãnh đạm lắc đầu, ý như muốn nói mình không dính dáng.
Lúc vợ chồng nhà nọ chạy ngang qua Tiểu Vĩ thì đều đã mệt nhoài, bước chân trở nên loạng choạng, nhưng miệng vẫn chửi rủa ầm ỹ. Mụ đàn bà chạy trước dợm chân rẽ ngang, ý như muốn chạy vào con hẻm nhỏ. Gã đại hán chỉ cách có vài bước chân, thò tay bắt lấy nhưng không kịp, chới với như sắp ngã tới nơi….
Tiểu Vĩ chợt nảy ra một ý, hắn thò chân ra ngáng đường.
“Huỵch!” Cả khối thịt đổ vập xuống nền đất nhớp nhớp, mặt mũi của kẻ khốn khổ xúc cả vào bùn. Tiểu Vĩ bật cười một tràng ha hả…
Gã đại hán to béo đứng sững như trời trồng, đôi mắt ngu độn cứ trợn trừng lên, hết nhìn Tiểu Vĩ lại nhìn xuống cái đống thịt phì nộn của mụ vợ dưới đất, tay chân lúng túng như gà mắc tóc, không biết làm sao cho phải.
Tiểu Vĩ vừa đi vừa cười, chẳng mấy chốc đã khuất sau một khúc quanh. Hắn cười không được sảng khoái cho lắm, bởi vì chẳng hiểu sao tự nhiên hắn lại nghĩ tới một đống phân…
Đời hắn là một đống phân, cái lương tri của hắn cũng là một đống phân. Sự liên tưởng ấy tuy rằng không phải tuyệt đối đúng, nhưng lại chẳng sai chệch bao nhiêu. So về hình dáng có thể không đúng mấy, nhưng so về sự thối tha bẩn thỉu thì lại tương đồng một cách kỳ diệu…
Kỳ diệu, ha ha, tiên sư cái cách dùng từ.
Hắn còn đang suy nghĩ vẩn vơ về chuyện đống phân, chợt suýt nữa vấp vào một cây nấm.
Giữa đường dĩ nhiên không có nấm, chỉ là một thứ từa tựa như cây nấm - Một cái ô lụp xụp trùm lên thân hình ngắn củn bên dưới, quả thực về độ lùn thì so với cây nấm cũng không khá hơn bao nhiêu.
Cây nấm không biết tránh đường, nhưng lại biết lên tiếng:
- Thúc thúc là Tiểu Vĩ thúc thúc?
Cái giọng khàn khàn mà non nớt của cây nấm suýt làm Tiểu Vĩ phì cười, hắn nắm lấy chóp ô nhấc lên, quả nhiên bên dưới hiện ra hai con mắt đen lay láy. Cái miệng tròn vo của nó chu lại vẻ bối rối:
- Mẹ nói thúc thúc ngày nào cũng đi qua đây vào lúc này, quả nhiên không sai.
Tiểu Vĩ đang xếp cái ô lại, cắp vào nách, còn chưa kịp tuyên bố tịch thu và bỏ đi, nghe thấy cây nấm mũm mĩm nhắc đến chữ “mẹ”, trong lòng liền lập tức nổi lên một chút thích thú, hiếu kỳ, hắn cúi xuống bẹo má thằng nhóc, hỏi:
- Tiểu oa nhi, mẹ ngươi là ai? Có đẹp không?
Đứa nhỏ ngơ ngác lắc đầu:
- Tiểu điệt không phải tên là Tiểu Oa Nhi, tiểu điệt tên là… Đại Đầu!
Tiểu Vĩ vừa bất ngờ vừa tức cười, nhưng hắn không cười được lâu, bởi vì hắn đã nghĩ ra rằng, sự liên hệ giữa hai chữ Tiểu Vĩ - Đại Đầu không phải ngẫu nhiên mà có. Hắn âm thầm sợ hãi, tưởng tượng ra một viễn tưởng không hay ho gì cho lắm…
Tính hắn phong lưu ong bướm, tình rơi tình vãi khắp nơi, nhưng có nằm mơ hắn cũng không tưởng nổi có người muốn đem con trả cho cái thứ như hắn. Dù sao đó cũng chỉ mới là nghi ngờ, chưa có chứng cứ gì xác đáng…
Nghĩ đến chứng cứ, lập tức có ngay. Đại Đầu loay hoay một hồi trong ngực áo, rốt cuộc cũng lôi ra được một tấm khăn lụa nhàu nát, hắn toét miệng đưa cho Tiểu Vĩ:
- Thúc thúc, của mẹ gửi!
Tiểu Vĩ ngán ngẩm nhìn qua “bức thư”, trong bụng lầm bầm chửi thầm, đoán rằng tấm khăn đó chắc lại là một “tín vật” nào đó mấy năm trước. Hắn quẳng sang một bên, bực dọc nói:
- Ta có biết chữ đâu mà gửi thư?
Đại Đầu dường như lường trước sự việc, vội nói:
- Mẹ còn nói, nếu thúc thúc không nhận ra tấm khăn đó, thì nói với thúc thúc ngày sinh của tiểu điệt. Tiểu điệt sinh ngày mùng ba tháng chạp năm Bính Ngọ…
Tiểu Vĩ buột miệng chửi thề:
- Con bà nó, nhớ thế đếch nào được mà nhắc?
Hắn nghiến răng, thở dài, vò đầu bứt tai, chán rồi lại đứng thừ ra một hồi lâu, trong đầu loang loáng mấy trăm ý nghĩ, rốt cuộc cũng không tính ra được kế sách nào vẹn toàn.
Đại Đầu đứng một bên, cặp mắt thô lố của nó nhìn săm soi, đáng ghét lạ, Tiểu Vĩ chỉ hận không thể cho nó một cước văng tuốt ra xa.
Tiểu Vĩ cúi gầm, uể oải đi giữa phố, trân mình hứng chịu những ánh mắt hiếu kì của người dân trong trấn. Hắn vốn thường ngẩng mặt lên mà sống, chưa từng có điệu bộ thảm hại như vậy. Có điều khi bị một thằng nhóc béo múp ngồi lên cổ thì bất cứ ai cũng khó mà giữ nổi phong thái ung dung thường ngày.
Đại Đầu thì ngược lại, nó cao hứng vô cùng, hò hét đến khản cả giọng, nói cười chỉ trỏ lung tung, thỉnh thoảng còn giãy lên sần sận như động kinh, chốc chốc lại cười một tràng như nắc nẻ. Nhìn điệu bộ của nó, cho dù một người đang buồn bực tới đâu cũng không khỏi mỉm cười một cái.
Dĩ nhiên không kể trường hợp của Tiểu Vĩ.
Hắn không những buồn bực, mà còn ngán ngẩm tới mức chỉ muốn vứt quách cái của nợ trên vai xuống.
Có điều hắn vẫn phải nhẫn nại, khó chịu đến đâu cũng chẳng thể nổi khùng lên với ai.
Cái này hình như gọi là “quả báo”.
Đại Đầu hình như chuyện gì cũng thích xen vào, chuyện gì cũng thích bàn luận. Nó nói liên hồi, đưa ra những nhận định rất ngô nghê, kiểu như:
- Thúc thúc, lão già kia đích thị là một cao thủ giang hồ, theo tiểu điệt thì lão thiện dùng kiếm…
Tiểu Vĩ ngao ngán:
- Ngươi có thôi đi không, lão già đó không chịu nổi nửa quyền của ta, cao thủ gì mà cao thủ?
Đại Đầu cười:
- So với thúc thúc thì so làm sao được? Mẹ nói thúc thúc là đại cao thủ ẩn dật ở đây, không những thị trấn này không có ai là đối thủ, mà giang hồ cũng khiếp vía khi nghe danh thúc thúc.
Tiểu Vĩ cười khẩy:
- Mẹ ngươi nói dối ngươi đấy, ta đến nửa miếng võ còn không biết…
Đại Đầu tỏ vẻ sành sỏi:
- Thúc thúc lại khiêm tốn rồi. Mẹ nói…
Tiểu Vĩ nạt ngang:
- Mẹ nói! Mẹ nói! Mẹ nói cái con bà ngươi ấy!
Đại Đầu thộn mặt ra, lúng búng:
- Sao thúc mắng tiểu điệt? Tiểu điệt làm gì sai à?
Tiểu Vĩ hơi chột dạ trước những ánh mắt ngạc nhiên của người đi đường, hắn hạ giọng:
- Mẹ ngươi nói cái gì ta cũng biết cả rồi, ngươi không cần phải kể nữa, hiểu chưa?
Đại Đầu thường ngày chỉ có hai công việc chính, đó là ăn và làm cho Tiểu Vĩ phát điên lên. Bây giờ là lúc nó đang ăn, cái đầu của Tiểu Vĩ vì thế cũng được nghỉ ngơi đôi chút.
Hắn ngồi ghếch chân lên bàn, miệng ngậm tăm, mơ màng tận hưởng giây phút thư thái quý báu. Đại Đầu hì hục với cái đùi gà nướng, mỡ dính nhoe nhoét lên khuôn mặt phúng phính của nó. Cái thói phàm ăn của nó đáng ghét đến nỗi Tiểu Vĩ chỉ liếc mắt nhìn qua một cái thì đã không chịu nổi. Hắn liền gợi chuyện để thằng nhỏ ngừng ăn lại một chút:
- Nhóc con!
Đại Đầu ngẩng mặt lên, trố mắt nhìn như có ý muốn đáp lời, nhưng miệng hắn vẫn nhoay nhoáy ngoạm cái đùi gà, nhất định không chịu nhả ra.
Tiểu Vĩ cười khổ:
- Ngươi không nghỉ được một chốc một lát à? Ta hỏi ngươi, mẹ ngươi có nói tới khi nào sẽ đón ngươi về không?
Đại Đầu nhả miếng đùi gà ra, nước miếng dính theo thành dây, nó cười “khì” một tiếng, lắc đầu quầy quậy rồi lại tiếp tục công việc ưa thích của mình.
Tiểu Vĩ thở dài ngán ngẩm, hắn chun mũi nhìn “đối thủ” một hồi, rồi chồm người ra phía trước, hỏi:
- Này nhóc, ngươi xa mẹ lâu như vậy mà cũng không thấy nhớ sao?
Đại Đầu nghe nhắc đến “nhớ mẹ” thì hơi sững lại một chút, ngậm cứng miếng đùi gà trong miệng, nhưng chỉ trong một thoáng thôi, nó lắc đầu quả quyết, rồi lại cắm cúi ăn.
Tiểu Vĩ thở hắt ra một tiếng, chán nản ngó sang hướng khác.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì Đại Đầu cũng giải quyết xong miếng đùi gà. Nó chùi tay lên bàn, dùng tay áo quệt quệt mấy cái lên mặt rồi buông ra một câu:
- Xong!
Tiểu Vĩ căm ghét nói:
- Sao ngươi còn nhỏ như vậy mà ăn lắm thế?
Đại Đầu toét miệng cười:
- Thúc còn nhỏ nhất định cũng ăn nhiều như tiểu điệt.
Tiểu Vĩ bật cười:
- Sao ngươi nghĩ vậy?
Đại Đầu thấp giọng xuống, nói bằng vẻ nghiêm trọng:
- Mẹ nói muốn trở thành đại hiệp thì khi còn nhỏ phải ăn thật nhiều.
Tiểu Vĩ thú vị hỏi:
- Ngươi muốn trở thành đại hiệp?
Đại Đầu nghiêm trang gật đầu:
- Tiểu điệt muốn trở thành “danh hiệp”, xách kiếm đi khắp giang hồ không gặp đối thủ.
Tiểu Vĩ bật cười lớn, cười như chưa từng gặp chuyện gì đáng cười tới mức như vậy. Nhưng hắn chợt im lặng, nụ cười cũng tê cứng luôn trên môi. Hồi lâu sau mới thê lương nói:
- Ước mơ của ngươi cao xa như vậy thì lẽ ra không nên đi theo ta.
Câu này là hắn nói thật lòng, không phải với ý muốn đuổi Đại Đầu đi, ngữ khí có vẻ gượng gạo khó tả.
Một kẻ như hắn, không ngờ cuối cùng cũng đã thấy một chút xấu hổ.
----- Bài viết này được langriser thêm vào sau 5 phút và 46 giây -----
Hồi 4. Hổ danh đại hiệp
Kể từ hôm đó, Tiểu Vĩ ít khi cùng Đại Đầu ra đường nữa. Tự dưng hắn có cảm giác ngại gặp mọi người, sợ Đại Đầu phát hiện ra cái thanh danh khốn nạn của hắn.
- Hay là ta đi nơi khác sống?
Thậm chí hắn đã nghĩ như vậy, nhưng rồi lại tự vả vào mặt mình mấy cái. Hắn cười nhạo: “Làm như định sống với tên tiểu ôn thần ấy cả đời không bằng”. Vả lại đi nơi khác thì cũng phải làm gì đó để sống. Một kẻ chỉ quen lừa lọc suốt hơn hai mươi năm như hắn thì còn biết làm gì khác nữa?
Nhưng cho dù không đi ra ngoài, thì cái chuyện hắn không mong đợi rốt cuộc cũng có lúc tới…
Nhà Tiểu Vĩ nằm khuất nẻo ở một góc của thị trấn, thông thường rất ít người qua lại. Hôm đó hắn đang nằm trùm chăn trong nhà, còn Đại Đầu thì hì hục vun cát đào đất ở trước cửa. Bất chợt Tiểu Vĩ nghe tiếng Đại Đầu kêu lên:
- A, Hồng cô cô! Sao cô cô đi qua đây?
Một giọng phụ nữ hoảng hốt:
- Đại đầu! Ngươi bé mồm chứ!
Tiểu Vĩ uể oải ghé mắt nhìn ra. Nhà hắn nhỏ, chỉ kê vừa đủ mỗi cái giường, thế nên cái giường ấy cũng nằm chính giữa cửa luôn, hắn nhìn ra là thấy ngay một nữ nhân ăn mặc lòe loẹt, mặt mũi lem luốc đang đưa tay lên môi ra dấu im lặng với Đại Đầu. Thấy Tiểu Vĩ nhìn ra, ả toét một nụ cười cầu tài, rồi tất tả chạy đi..
Cùng lúc đó vang lên tiếng quát tháo từ đằng xa vọng tới, nữ nhân liền khựng lại, hoảng hốt ngó quanh, rồi chạy xộc vào trong nhà Tiểu Vĩ.
Tiểu Vĩ kinh ngạc ngồi dậy hỏi:
- Cô… cô là ai?
Ả kia quỳ sụp xuống, lạy như tế sao:
- Tiểu Vĩ ca ca, niệm tình Thanh Thanh mà cứu muội một phen. Xin cho muội trốn nhờ một lát!
Tiểu Vĩ như từ trên trời rơi xuống, hắn vốn không nghĩ ả kia lại biết tên mình, càng không tài nào nặn ra chút ấn tượng gì với cái tên Thanh Thanh. Ả kia lợi dụng lúc Tiểu Vĩ còn đang ngơ ngẩn liền chui tọt vào trong gầm giường của hắn.
Đại Đầu cũng đã chạy vào, đứng im như phỗng mà nhìn. Thằng nhóc này tuy nhỏ nhưng khôn lanh có thừa, nó chạy lại ghé tai Tiểu Vĩ:
- Thúc thúc, Hồng cô cô làm cùng chỗ với mẹ.
Tiểu Vĩ ghật đầu:
- Mẹ ngươi tên là Thanh Thanh?
Đại Đầu kinh ngạc:
- Thúc thúc không biết tên mẹ sao? Sao mẹ nói thúc thúc là bạn rất thân của mẹ?
Tiểu Vĩ cười gượng gạo:
- Con bà ngươi, hỏi làm gì lắm thế? Đi ra ngoài cửa mà chơi như không có chuyện gì xảy ra, ta ngủ tiếp đây!
Đại Đầu gật gật, lũn cũn chạy ra ngoài, tiếp tục nghịch đất.
Tiếng quát tháo, tiếng chân người càng lúc càng tới gần. Tiểu Vĩ thậm chí còn nghe rõ tiếng răng lập cập của ả “Hồng cô cô” dưới gậm giường.
Đại Đầu chơi ngoài cửa, nhưng đôi tai vẫn dỏng lên nghe đầy căng thẳng. Bất chợt từ con hẻm nhỏ có ba gã đại hán chạy ra, hủng hổ tiến lại, đứng ngay trước cửa nhà Tiểu Vĩ mà ngó nghiêng lung tung.
Đại Đầu sợ lắm, chỉ biết đứng ngay như phỗng. Bất chợt nó lên tiếng:
- Hồng cô cô không có ở đây, các người đi chỗ khác mà tìm!
Tiểu Vĩ nằm trong chăn, buột miệng chửi lên một tiếng;
- Mẹ cái giống ngu!
Ba gã đại hán thoáng giật mình, gã đi đầu tuổi còn khá trẻ, vẻ mặt âm hiểm khôn lường. Gã từ từ tiến lại, nhỏ giọng:
- Tiểu anh hùng, cậu quen biết Hồng tiểu muội của ta à?
Đại Đầu lại một phen thộn mặt, hỏi lại:
- Thì ra ông là đại ca của Hồng cô cô…
Nhưng chợt nó nghĩ ra điều gì đó, liền cảnh giác:
- Nhưng mà… không tin được. Nếu ông là đại ca của Hồng cô cô thì sao Hồng cô cô lại phải trốn tránh các ông?
Tiểu Vĩ ở trong nhà than thầm mấy lượt, rồi vỗ phành phành xuống mặt giường, lớn tiếng nói:
- A đầu! Còn không mau đi ra? Ngươi định để bọn ta vạ lây hay sao?
Ả nữ nhân không những không ra, còn dập đầu binh binh mấy cái rõ mạnh. Tiểu Vĩ ngán ngẩm:
- Bọn họ đã biết ngươi ở trong này rồi, giờ chỉ vì còn chút lịch sự mà chưa xông vào, ngươi còn định thi gan với ai?
Hắn nói hơi cao giọng, ý muốn mấy gã bên ngoài nghe thấy. Quả nhiên từ bên ngoài có tiếng đáp lại:
- Vị bằng hữu này thật là biết điều! Tiểu Hồng, tốt nhất ngươi nên ra đây, đừng để những người cứu ngươi phải chịu tai bay vạ gió!
Tiểu Hồng đến lúc này mới chịu bò ra, dáng dấp thê thảm như sắp chết tới nơi. Tiểu Vĩ cười khẩy:
- Lần sau nhớ đừng bao giờ trông cậy vào thằng nhóc đó nữa.
Đại Đầu hoảng hồn chạy lại, nắm tay Tiểu Hồng mà lay:
- Hồng cô cô, sao cô cô lại ra đây? Bọn chúng hung dữ lắm!
Tiểu Hồng xoa đầu thằng nhóc, gắng gượng nở một nụ cười:
- Đại Đầu tốt lắm, Đại Đầu ngoan! Để cô cô đi, không sao đâu!
Một gã đại hán dường như không chịu nổi, xông đến giật tay ả ra, xềnh xệch lôi đi. Đại Đầu kinh hoảng đứng bần thần ra đó một lát rồi chạy vào, lật chăn của Tiểu Vĩ ra, nói như khóc:
- Tiểu Vĩ thúc thúc, sao thúc còn không ra tay? Sao thúc không cứu Hồng cô cô?
Tiểu Vĩ bực dọc ngồi dậy, cốc cho thằng nhóc một cái, nói:
- Ôn con! Không phải vì ngươi lộ chuyện thì bọn chúng đã không phát hiện ra ả đó, ngươi còn nói cái gì?
Đại Đầu òa khóc lớn, chạy ra ngoài cửa, đôi chân cứ dậm bình bịch vẻ sốt ruột lắm. Nó nói:
- Thúc thúc, phen này Hồng cô cô chắc chắn bị chúng đánh tơi tả, thúc thúc thật độc ác, thúc thúc thấy chết không cứu…
Tiểu Vĩ nạt lớn:
- Ngươi có im đi không?
Hắn bò dậy, khoác cái áo lên mình rồi bước ra ngoài. Lúc đi qua Đại Đầu, hắn ném lại một câu:
- Đại Đầu! Khôn hồn thì ở yên trong nhà, ta đi cứu ả đó! Nếu ngươi bước chân ra ngoài nửa bước, đừng trách ta cứu ả về rồi lại bắt ả quay lại chỗ cũ.
Hắn nói rồi liền đóng sầm cửa lại, lững thững bỏ đi.
tửu điếm nhỏ, trời sẩm tối, Tiểu Vĩ một mình uống rượu.
Hắn không thường uống rượu, nhưng tửu lượng lại không tệ chút nào. Hai cân rượu cứ tì tì chui vào họng.
Tiểu Vĩ vừa uống rượu vừa nghĩ đến mấy chuyện nực cười thời gian gần đây. Hắn cảm thấy mình có đôi chút thay đổi. Từ ngày có Đại Đầu về, hắn chưa “làm” thêm vụ nào, nhưng vì tiêu tiền ít hơn nên vẫn còn dư giả chán, sắp tới chẳng cần phải lo nghĩ nhiều.
Lúc này trời đã về khuya, quán rượu dần dần vắng người, đầu óc Tiểu Vĩ cũng trở nên nặng nề, liền gọi tiểu nhị mang thêm mấy cái bánh bao thịt rồi tính tiền ra về.
Bên ngoài trời khá lạnh nhưng vẫn không đủ làm giảm cơn say, Tiểu Vĩ khật khưỡng bước đi vô định, vừa đi vừa hát mấy câu vu vơ, thần tình như vui vẻ lắm.
Quả thực hắn cũng không ngờ có lúc lại được vui vẻ như vậy. Không lo, không nghĩ, không cần tính toán lừa lọc, thằng nhóc trong nhà tuy hơi khiến hắn khó chịu nhưng lâu dần thành quen, bây giờ mà thiếu nó cũng cảm thấy đôi chút trống vắng.
Nhớ đến Đại Đầu, hắn liền rảo bước rẽ về nhà, tay vung vẩy bọc bánh bao, miệng huýt sáo líu lo như một đứa trẻ.
Đường về nhà quanh co qua những con phố tối tăm, nhưng hắn đã quá quen thuộc, đi ngang rẽ tắt mấy lần thì đã sắp tới nơi. Cũng lúc đó, hắn chợt thấy ánh lửa bập bùng chiếu từ đằng xa tới, có vẻ như phát ra từ phía khu nhà hắn…
Tiểu Vĩ bỗng có cảm giác bất an khó tả, chân bước càng lúc càng nhanh, rồi co giò chạy thục mạng, lòng nóng như lửa đốt, cơn say cũng bay đi đâu mất sạch.
Nhà hắn nằm riêng biệt với những căn bên cạnh, lúc này qủa nhiên lửa cháy bùng bùng. Dân chúng gần đó đứng xem rất đông, chỉ trỏ bàn tán vô cùng náo nhiệt, nhưng tuyệt nhiên không ai có ý định cứu lửa..
Tiểu Vĩ đau xé ruột, trong lòng chỉ muốn gào lên một tiếng nhưng cổ họng cứ tắc nghẹn. Hắn như không màng tính mạng, lao thẳng vào đám lửa bốc cao mấy trượng, mọi người cùng kêu lên kinh hãi…
Trong nhà khói lửa mù mịt, xà gỗ kêu răng rắc như sắp sập, Tiểu Vĩ vừa dụi mắt vừa kêu lớn:
- Đại Đầu! Đại Đầu! Ngươi ở đâu?
Hắn còn đang bối rối không biết tính sao, thì từ trong đám khói một thân hình lũn cũn chạy tới. Đại Đầu ôm chặt lấy chân hắn, giọng hoảng loạn vô cùng:
- Thúc thúc… Đại Đầu không cố ý, là do nến đổ…
Tiểu Vĩ ôm thốc Đại Đầu lên, khom lưng lao ra ngoài, vừa lúc căn nhà chuyển mình rồi từ từ sập xuống. Hắn đặt Đại Đầu xuống đất, hối hả xem xét một hồi, cũng may không biết thằng nhóc nấp ở góc nào mà trên mình chỉ có mấy vết bỏng nhẹ. Có điều nó đã quá hoảng loạn, nên miệng nó cứ lắp bắp lặp đi lặp lại:
- Đại Đầu… Đại Đầu… xin lỗi. Đại Đầu không rời khỏi nhà nửa bước, thúc thúc nhất định là cứu được Hồng cô cô chứ?
Tiểu Vĩ nhìn thấy nó sợ hãi như vậy, trong bụng cảm thấy xót xa vô cùng. Hắn đứng phắt dậy, trỏ tay vào mặt những kẻ đứng xem, nói với vẻ căm hận:
- Các ngươi… Các ngươi không có trái tim sao? Nó nhỏ như thế, ngốc như thế, lửa cháy to như thế, vậy mà các ngươi cứ bình chân như vại là sao?
Những người đứng xem dĩ nhiên không biết trong nhà Tiểu Vĩ có thằng nhỏ kia, nhưng dù sao họ cũng cảm thấy có chút hối hận, nên lục tục bỏ đi. Một gã nông dân rách rưới cười khẩy:
- Mẹ kiếp! Cái giống khốn nạn ấy chết được đứa nào hay đứa đó. Phải tay ông, cho dù có chết ngay trước mặt ông cũng không màng…
Tiểu Vĩ thấy phẫn uất vô cùng, chỉ muốn nhào tới đấm vỡ cái mõm chó của gã kia ra. Có điều hắn chợt chột dạ, cái giọng điệu đó, cái cách hành xử đó chẳng phải giống hệt với hắn hay sao? Trước giờ hắn đốn mạt vô liêm sỉ thế nào thì ai cũng biết, người ta có bàng quan cũng là lẽ thường, còn trách được ai?
Không biết là qua bao lâu, Đại Đầu chợt giật giật tay hắn:
- Thúc thúc!
Tiểu Vĩ vẫn không phản ứng gì, Đại Đầu lại gọi:
- Thúc thúc! Hồng cô cô đâu?
Tiểu Vĩ nhìn xuống Đại Đầu, một cơn giận không biết từ đâu đưa lại làm hắn muốn phát điên. Không nhịn nổi, hắn dang tay tát cho thằng nhóc một cái, làm nó liêu xiêu bước vẹo sang mấy bước.
Đứa nhỏ ngơ ngác đến tội nghiệp, cái má phúng phính của nó sưng vù lên, đỏ mọng, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, nhưng không khóc lấy một tiếng.
Tiểu Vĩ thấy xót ruột quá, ôm chặt lấy nó, vỗ vỗ vào vai mà dỗ:
- Đại Đầu! Thúc thúc lỡ tay, thúc thúc không giận Đại Đầu. Đại Đầu ngoan lắm, thúc thúc không bao giờ đánh Đại Đầu nữa…
Hắn dỗ một thôi một hồi, thằng nhóc bỗng khóc òa lên. Tiểu Vĩ nghe thấy tiếng khóc của nó thì không cầm lòng được, cũng khóc lên ồ ồ. Tiếng khóc của hắn vừa chua chua vừa khàn khàn, nghe hoạt kê vô cùng…
Tiếng khóc của một nam nhân cho dù hoạt kê đến đâu thì rốt cuộc cũng là sự tột cùng của chua xót, bi thương. Thiên hạ chưa chắc đã có người đủ nhẫn tâm để cười cợt.
* * *
Kể từ đó hai người sống trong một nhà trọ tồi tàn, tiền thuê hai phân bạc một ngày, bao luôn cả ăn uống. Nhà trọ ấy vắng khách, đa số lại là khách phương xa tới, nên chẳng có ai để ý đến hai cha con họ.
Tiểu Vĩ càng ngày càng trầm mặc, có khi cả ngày chẳng nói một câu. Hắn thường ngồi im suy ngẫm mông lung, rốt cuộc cũng chẳng ai biết hắn đang tính toán chuyện gì. Ngay cả Đại Đầu cũng trở nên “ngoan ngoãn” hơn bao giờ hết, nó không làm ồn, không quậy phá, thường ngồi từ đằng xa mà nhìn Tiểu Vĩ.
Thông thường Tiểu Vĩ và Đại Đầu chẳng nói chuyện bao giờ, nhưng hôm đó đột nhiên Đại Đầu hỏi:
- Thúc thúc, Đại Đầu muốn ra phố chơi một lát…
Nó nói bằng vẻ rụt rè, dường như sau nhiều ngày kiềm chế tột độ, rốt cuộc cũng đến lúc không chịu nổi nữa. Tiểu Vĩ ngẩng mặt lên nhìn, có vẻ hơi ngơ ngác. Đại Đầu xụ mặt xuống, nghĩ rằng phen này nhất định sẽ bị mắng một trận nên thân. Không ngờ Tiểu Vĩ chỉ xoa đầu nó, cười “hiền từ”:
- Được rồi, đi chơi thì đi chơi! Tiểu Vĩ đại hiệp này cũng cuồng chân lắm rồi.
Đại Đầu mừng rỡ nhảy choi choi, miệng ré lên sung sướng. Tiểu Vĩ nắm lấy nách nó, nhấc một cái lên cổ mình.
Hai cha con bắt đầu đi hành hiệp…
Lần sửa cuối bởi langriser, ngày 15-01-2008 lúc 19:41.
Lý do: Tự động gộp 2 bài viết liên tiếp
---QC---
Đang Convert Tinh Chiến Phong Bạo, Thần cấp anh hùng, Siêu thần thợ săn, Tuyệt đối bạo lực, Tài Quyết, Võng du chi tam quốc vương giả, Võng du chi cực phẩm cao thủ, Vương bài, Babylon đế quốc