Chương II:
Kim Long tiểu trấn
Kim Long trấn nằm ở ngoại ô Phong Vũ thành, cách Phong Vũ thành khoảng 30 dặm về phía Nam. Đây là 1 tiểu trấn nhưng khá sầm uất, khách thương hồ thường hay qua lại vì ở đây là nơi sản xuất mặt hàng tơ lụa thượng hạng rất nổi tiếng.
Thứ tơ quý này được lấy từ kén một loài hắc tằm. Loại tằm này chỉ sống ở khu rừng nhỏ phía tây Kim Long trấn vì ở đây có một loại dâu dại đặc biệt, loại lá dâu này là thức ăn cho hắc tằm. Những người dân ở trấn đã đem loại dâu hắc tằm ấy về trồng ở địa phương và nuôi hắc tằm để lấy tơ phát triển nghành tơ lụa. Nhờ mặt hàng thượng phầm này mà Kim Long trấn ngày một trù phú, giàu có!
Loại tơ tằm này sợi mịn và rất nhỏ, soi dưới ánh trăng lấp lánh ánh bạch kim cực kỳ mỹ lệ, ban ngày ánh mặt trời có thể chiếu xuyên qua 3 lớp lụa dệt bằng thứ tơ hắc tằm này. Chất lượng thì khỏi phải bàn cãi, loại tơ này dùng để may áo, mùa đông mặc thì ấm áp, mùa hạ mặc thì mát mẻ, xứng là một tuyệt phẩm vì thế giá của nó ko mềm chút nào!
Kim Long trấn là nơi buôn bán sầm uất nên các ngành dịch vụ để phục vụ thương nhân và khách vãng lai rất phát triển. Các tửu lâu, khách điếm mọc san sát như nấm mọc sau cơn mưa rào! Thôi thì đủ loại, sang trọng có, bình dân có phù hợp với túi tiền của hầu hết mọi tầng lớp trong xã hội. Sanh ý xem ra rất thịnh vượng!
Tiểu trấn này nằm gần Phong Vũ thành, một trong lục đại danh phái đương thời. Phong Vũ thành chủ lại có chút quan hệ với trưởng trấn nên tiểu trấn này mặc dù sanh ý phát đạt nhưng lại khá bình, cường đạo ko dám hoành hành. Có lẽ do uý kỵ uy phong của Phong Vũ thành chủ chăng?
(Hết chương 2)
Chương 3:
Kỳ Ngộ
Nằm ở gần trung tâm tiểu trấn là 1 toà trang viện đồ sộ, có cái tên rất thanh nhã "Bạch Ngọc sơn trang". Sở dĩ có cái tên ấy là vì trang chủ vốn là một thương nhân buôn ngọc quý, cả đời tiếp xúc với châu ngọc, ông cho rằng bạch ngọc là thứ ngọc quý giá nhất, thanh khiết nhất, trong sáng nhất nên đã lấy luôn tên của loại ngọc này đặt cho gia trang của mình.
Lão tên là Trình Ngân Thương, tướng mạo vào độ lục tuần! Họ Trình có vóc người nhỏ bé, thấp lùn nhung khuôn mặt chữ điền vuông vắn, ngũ quan đoan chính, dung mạo hiền từ phúc hậu tuyệt ko có chút gian xảo vốn có của bọn con buôn!
Thời trai trẻ, Trình công tử lang thang phiêu bạt khắp nơi, ko hiểu vận mệnh đưa đẩy thế nào, hắn lạc đến Kim Long trấn. Thuở ấy Kim Long trấn chưa sầm uất được như bây giờ, nói chung là còn mang vẻ thôn dã, chân chất. Gom góp số vốn ít ỏi tích cóp được trên con đường bôn ba, hắn mở một cửa hiệu buôn ngọc. Ko hiểu có phải do kiếp trước hắn lo tu nhân tích đức được bao nhiêu mà sanh ý ngày càng thịnh vượng nên lão cũng ngày một phát tài, gia sản ngày một tăng, cơ ngơi phát đạt. Chỉ 10 năm ngắn ngủi hắn đã trở thành tài chủ giàu nhất nhì trấn Kim Long!
Tuy vậy, ở vào tuổi lão mà vẫn chưa có người nỗi dõi tông đường khiến lão ko khỏi lo lắng cho cơ nghiệp khổng lồ ko người thừa kế!
Một lần, có một đạo sĩ già đi ngang qua trang viên của Trình lão. Đạo sĩ này mặc đạo bào xanh cũ đã sờn bạc, râu tóc bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt khác hẳn phàm nhân! Nhưng chỉ có điều gương mặt đạo sĩ tái xanh như đang mang trọng bệnh, cả thân mình run rẩy ko ngừng, cước bộ ko vững, sau lưng lão cắm ngập một thanh tiểu đao, máu tươi đỏ sẫm thấm ướt đạo bào! Lão vừa đến cửa trang viện thì gục ngã bất tỉnh nhân sự, có lẽ đạo sĩ đã kiệt sức do mất nhiều máu. Trình lão liền sai gia nhân đưa lão vào trang, gọi đại phu đến thăm bệnh, cứu chữa tận tình ko tiếc linh đan, tiên dược. Hơn 1 tuần sau, đạo sĩ đã qua cơn nguy kịch và được Trình trang chủ lưu lại để dưỡng thương cho đến khi khỏi hẳn. Một tháng ở trang viện, đạo sĩ càng lúc càng yêu mến tấm lòng nhân hậu của Trình trang chủ. Cảm động trước tấm chân tình của lão, đạo sĩ lấy ra một mảnh hồng ngọc, hai bên có hai dải lụa ngắn màu hồng nhạt, mảnh ngọc đã bị vỡ mất một góc nhưng xem thần khí nó toả ra thì đây đúng là một vật hết sức trân quý! Giữa miếng ngọc trạm hình một ngọc lủa hồng cổ xưa, nết khắc đơn giản, thô sơ nhưng mạnh mẽ, rắn rỏi! (Ai đọc Tru Tiên rồi chắc cũng biết vật này, vật này chính là pháp bảo trấn sơn của Phần Hương cốc - Huyền Hoả giám, Vạn hoả chi vương, là vật chí dương trong trời đất quy tụ linh khí của vạn hoả - tg)
Là một thương nhân buôn ngọc sành sỏi, Trình lão tất nhiên ko đánh giá cao miếng ngọc nhìn rất tầm thường ấy! Tuy nhiên, thái độ nâng niu, cung cách trang nghiêm và cách đạo sĩ giữ gìn, trân trọng miếng ngọc thì cũng đủ biết nó là báu vật tuyệt thế!
Trình lão cúi đầu cảm tạ nhận lấy mảnh ngọc! Khi lão ngẩng lên thì lão đạo sĩ đã biến đi đằng nào! Trên bàn lưu lại một mảnh hoa tiên có mấy dòng chữ:
- Ta mến túc hạ là người rộng lượng, nhân nghĩa. Cảm cái ơn cứu mạng của túc hạ. Bần đạo tặng cho túc vật báu này, nó là tiên gia pháp bảo chí dương trong thiên hạ, giá trị liên thành. Túc hạ đem theo vật này bên mình, dương khí sẽ phồn thịnh, tà ma tránh lui. Vì vật này mà bận đạo suýt nữa đã mất mạng, nay túc hạ có vật này nên giữ kín tránh để kẻ khác biết được vào mà mang họa sát thân!
Trình lão vừa vui mừng vừa sợ hãi, biết mình may mắn có dịp diện kiến bậc chân nhân. Lão nhìn kỹ nết chữ trên mảnh hoa tiên thầm nghĩ: nét chữ rắn rỏi, mạch lạc mà lại uyển chuyển, mềm mại như rồng bay phượng múa. Trong nhu có cương, trong cương có nhu, tương sinh tương khắc, quả thật khiến người ta vừa khiếp sợ vừa nể phục! Phong thái như vậy có thế thấy ở phàm nhân được sao!
(Hết chương 3)
----- Bài viết này được oceansua thêm vào sau 21 phút và 40 giây -----
Chương 4:
Kim Long hồ
Rằm Trung Thu, Trình lão mang theo một số gia nhân đến hồ Kim Long để thưởng trăng. Hàng năm cứ vào tiết Trung Thu là người trong tiểu trấn lại nô nức kéo đến hồ Kim Long ngự tửu thưởng nguyệt, thật là một thú vui tao nhã!
Lúc này trời đang tiết thu, tiết trời mát mẻ, dễ chịu khiến lòng ngừơi thư thái quên đi hết muộn phiền ưu tư! Trình lão thấy lòng mình như trẻ lại, nhiệt huyết thanh xuân như chợt bừng lên. Lão đưa mắt nhìn về phía xa, hai bên đường quan đạo trồng toàn m ột loại cây cổ thụ ko rõ là tùng hay bách. Dọc đường, khách lữ hành chầm chậm cất bước, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật bên đường.
Từng ngọn gió nhẹ nhàng, miên man thổi cuốn theo những chiếc lá vàng rụng xuống lác đác! Rồi bất chợt, gió trở mạnh, dứt tung từng chiếc lá vàng mỏng manh, yếu ớt trên những tán cây cuốn lên cao, rồi lại chầm chậm rắc xuống mặt đất làm thầnh một cơn mưa lá. Gió như dịu lại, hoà trong cơn mưa màu vàng của lá, gió thu khẽ đưa những ngón tay mềm mại, hoà dịu và êm ả, mơn man trên khuôn mặt khách bộ hành xua tan đi những sầu muộn ưu tư, xua tan đi sự mệt mỏi buồn phiền, để lại đâu đó trong ánh mắt ai là nét bình yên và ôn nhu. Ko ai bảo ai, họ đều nở trên môi nụ cười trìu mến, tươi vui!
Cái tên Kim Long trấn phát xuất từ một địa danh, đi về phía đông tiểu trấn chừng 10 dặm, lữ khách sẽ bắt gặp một hồ nước lớn. Nhìn từ trên cao, Kim Long hồ uốn mình theo hình dáng của thần long. Nơi đây quanh năm luôn được bao phủ bởi một lớp sương khói mở ảo, như để tăng thêm phần tú m ỹ, như để che giấu nét ôn nhu khiến cho cảnh vật vừa mang sắc buồn dịu nhẹ, vừa huyền ảo mênh mang như tiên cảnh nơi trần thế, diễm lệ vô ngần! Vào những đêm trang tròn, lớp sương trên mặt hồ dưới tác động của ngưyệt quang hiền hoà, trong trẻo, như tan ra để khoe vẻ đẹp tuyệt thế của mình với Hằng Nga tiên tử. Mặt hồ phản chiếu ánh trăng vàng rực rỡ, kim quang lấp lánh trong đêm, ẩn hiện trong sương khói hư ảo, cả hồ nước lung linh, tràn đầy sức sống, tựa như Kim Long xuất động, ẩn núp trong mây mù đang say sưa thưởng nguyệt. Tiên cảnh diễm lệ ấy chẳng lẽ ko thể làm say đắm lòng người hay sao!
Cỗ xe song mã chầm chậm lăn bánh về phía hồ nước! Trình lão cảm thấy tâm hồn xao động lạ thường, một chút hồi hộp pha lẫn một chút lo âu, một chút vui mừng tô điểm cho một niềm hạnh phúc mong manh, nhỏ bé. Cảm xúc đan xen trào dâng trong lòng, thoáng rạo rực rồi chợt yên tĩnh lạ lùng! Trên môi lão thoáng một nét cười.
Chỉ là... Trong khoảnh khắc ngăn ngủi ấy, trước vẻ đẹp vô cùng tuyệt diệu, mênh mang hư ảo, mĩ lệ vô ngần ấy... Ai có thể thờ ơ... Ai có thể ko say đắm!
Chỉ vì... Yêu cái đẹp từ xưa đã là bản tính của con người!
(Hết chương 4)
----- Bài viết này được oceansua thêm vào sau 23 phút và 41 giây -----
Chương 5 :
Thống khổ
Kim Long hồ!
Đêm nay là đêm Trung Thu,vầng minh nguyệt trên cao dường như dịu dàng hơn, nhu mị hơn!
Dưới ánh nguyệt quang ôn nhu và dìu dịu, mặt hồ phản chiếu kim quang lấp lánh và lung linh, huyền ảo tưởng như in dấu trên mặt hồ kia là hình ảnh của dải ngân hà rực rỡ sắc màu! Gió thu phảng phất dấy lên trong lòng người bao cảm xúc êm đềm. Mặt nước, trong giây phút này cũng tĩnh lặng như lòng người ko vương vấn hồng trần! Nàng gió khẽ đưa từng ngón tay ve vuốt khiến cho mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Phải chăng, tâm hồn người lữ khách cũng bắt đầu gợn sóng! Từng đợt sóng kia gợi nhớ lại những kỷ niệm xa xăm, dấy lên trong lòng người bao xúc cảm dịu nhẹ, lữ khách nhìn về phía xa, như bồi hồi, như xao xuyến, như nhớ nhung một bóng hình thân thuộc! Vẻ đẹp diệu kỳ của thiên nhiên làm lòng người say đắm, người ta ko uống mà say, ngất ngây, chuyếnh choáng như có chất men nồng!
Thử hỏi trên thế gian này ai có thể ko say đắm!
Chỉ là... Có 1 người…
Trước khung cảnh bội phần diễm lệ ấy…
Người ấy... Dửng dưng... Không hề biết đến... Không hề quan tâm!
Dường như... Thế gian này chẳng còn gì có thể khiến nàng chú ý hay bận tâm!
Nữ nhân ấy vẫn đứng đó! Có lẽ là từ rất lâu rồi!
Nàng quay mặt về phía mặt hồ. Nhưng... trong mắt nàng chỉ hiện hữu một nỗi buồn mênh mang!
Chỉ là... Những cảnh đẹp diễm lệ kia có ý nghĩa gì đâu khi chàng đã kông còn ở đây nữa! Khung cảnh ấy... Vẫn vậy ko hề thay đổi! Vẫn đẹp, vẫn tuyệt diệu! Nhưng sao bây giờ! Quen thuộc quá! Xa lạ quá!
Chỉ một năm trước thôi, ở chính nơi này, chàng đã cầm tay ta, ôm ta vào lòng, nguyện sẽ từ bỏ tất cả!
Thanh danh ư - Chỉ là cái vỏ bên ngoài!
Tiền đồ ư - Ai thèm quan tâm chứ!
Bằng hữu ư - Khi gặp hoạn nạn, khi lâm vào tuyệt cảnh có mấy người ở bên ta, giúp đỡ ta chứ!
Vật chất, tiền tài ư - Chỉ là phù du mà thôi!
Chàng từ bỏ tất cả mọi thứ để cùng ta đi đến chân trời góc bể!
Tà áo khẽ lay động, nữ nhân cắn nhẹ lên đôi môi anh đào! Trên khoé mắt nàng, một giọt châu khẽ lăn trên khuôn mặt nhợt nhạt ko chút huyết sắc!
Ánh trăng lung linh, dịu dàng soi sáng gương mặt nàng! Sự bi thương, niềm thống khổ, tuyệt vọng, đau thương - tất cả những cảm xúc ấy hiện rõ trên gương mặt nàng, nhưng liệu nó có thể che lấp đi được nét mỹ lệ tuyệt trần đang lồ lồ dưới ánh nguyệt kia ko? Nàng rất đẹp! Đẹp đến mức nào? Chỉ biết rằng cửu thiên tiên nữ cũng ko hơn được nàng!
Lúc đó ta đã tin lời chàng, phản xuất khỏi sư môn, phản bội niềm kỳ vọng của sư phụ, người đã nuôi dưỡng dạy dỗ ta nên người! Ta đã làm tất cả vì chàng! Vượt qua mọi lời dị nghị, đàm tiếu, chấp nhận mọi sự trừng phạt, mọi nỗi đau thương! Vì ta mà thanh danh một đời của sư phụ bị huỷ hoại! Ta theo chàng phiêu bạt khắp nơi, chịu nhiều nỗi đắng cay nhưng ta ko hề oán trách!
Chỉ vì ta cam tâm tình nguyện...
Còn chàng thì sao, chàng đã ruồng rẫy ta, phản bội ta!
Thế nào là chính tà lưỡng lập ko thể chung đường!
Chàng lo sợ sự trừng phạt của sư môn, lo sợ cái hư danh chính phái của mình bị tiêu hủy! Chàng chấp nhận cuộc hôn nhân với người chàng ko yêu để bảo vệ cái hư danh đó ư!
Rốt cuộc là vì cái gì chứ...
Ta thật ngốc! Ta đã vì chàng... Đổi lại ta được những gì...
(Hết chương 5)