TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 20 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 96

Chủ đề: [Kiếm Hiệp]Cô Gái Mãn Châu-Tác Gia Độc Cô Hồng(Full)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Thiên Hạ Đệ Nhất Trang
    Bài viết
    271
    Xu
    0

    Mặc định

    Hồi 6
    Mua người bán mạng
    Dịch giả: Nguyễn Tuấn Vỹ
    Nguồn: khotruyen

    Bạch Y Khách nhìn sâu vào tấm rèn cửa kiệu như muốn thấy vẻ mặt của kẻ phát ngôn, hắn mỉm cười dịu giọng:
    - Mua bán lần đầu sao mà nghe hơi hám của cô nương nặng nề như thế?
    Thất Cách Cách nói:
    - Trong hai thứ đó, các hạ muốn bán thứ nào cũng được, nhưng nhất định phải có một.
    Bạch Y Khách nói:
    - Cô nương, chuyện mua bán vốn có phải được công bằng, kẻ muốn mua, người muốn bán, đó là điều kiện tiên quyết, không có nó thì chuyện mua bán bất thành, bởi vì nếu có một bên không bằng lòng thì không còn là mua bán nữa.
    Bạch Y Khách cười:
    - Nghĩa là cô nương muốn mua bán theo… bá đạo?
    Thất Cách Cách đáp:
    - Hiểu như thế cũng được.
    Bạch Y Khách gặn lại:
    - Nghĩa là chuyện mua bán này không còn là phân nửa quyền lợi nơi tại hạ?
    Thất Cách Cách nói:
    - Sự thực là thế.
    Trầm mặc một lúc, Bạch Y Khách cười:
    - Nếu tại hạ định bán công tử Phúc An thì cô nương định giá bao nhiêu?
    Thất Cách Cách hỏi:
    - Các hạ định bán Phúc An.
    Bạch Y Khách đáp:
    - Không chừng, cái đó còn tùy giá cả.
    Thất Cách Cách đáp:
    - Ta trả cho các hạ hai vạn lượng.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Thế còn cái… mạng của các hạ thì bao nhiêu?
    Thất Cách Cách đáp:
    - Ta sẽ mua với giá mười vạn lượng.
    Bạch Y Khách nhướng mắt:
    - Uý, như thế thì so với công tử Phúc An, tại hạ quý hơn sao?
    Thất Cách Cách đáp:
    - Sự thực là như thế, Phúc An là con người nuôi dưỡng trong nhung gấm lụa là, con người của hắn sinh ra để mà hưởng thụ, chứ đâu có được nhân phẩm xuất chúng, tài trí hơn người như các hạ.
    Bạch Y Khách cười:
    - Tại hạ xin cảm tạ cô nương.
    Thất Cách Cách nói:
    - Chuyện đó không cần, bây giờ các hạ muốn bán thứ nào?
    Bạch Y Khách đáp:
    - Món trước, cô nương cho giá thấp quá.
    Thất Cách Cách nói:
    - Vẫn cao hơn giá bán cho Kim gia đấy chứ?
    Bạch Y Khách nói:
    - Tôi bán cho Kim gia năm vạn lượng đấy mà.
    Thất Cách Cách nói:
    - Nhưng thực sự thì các hạ chỉ được một vạn lượng thôi.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Cô nương biết rõ chuyện mua bán ấy à?
    Thất Cách Cách đáp:
    - Tự nhiên.
    Bạch Y Khách nói:
    - Cô nương đã biết chuyện ấy, tất nhiên cô nương đã biết tại hạ đã bán công tử Phúc An cho Kim gia rồi mà.
    Thất Cách Cách đáp:
    - Ta biết, nhưng ta có thể mua một Phúc An nữa.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Trên đời sao có được hai Phúc An?
    Thất Cách Cách nói:
    - Người khác không có nhưng các hạ thì có.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Vừa rồi, bên phía triền bắc Lư Sơn, cô nương đã thấy tại hạ giao Phúc An cho Kim gia rồi chứ?
    Thất Cách Cách đáp:
    - Không cần phải đến tận nơi để thấy, ta biết người mà các hạ giao cho Kim gia tuyệt không phải Phúc An, vì Phúc An vốn là Hoàng tộc của nước ta nhất định không khi nào các hạ lại đem bán cho một nhà đã cùng nước ta giao hảo, các hạ đã tráo người.
    Bạch Y Khách nói:
    - Có thể hoá trang giống được sao?
    Thất Cách Cách đáp:
    - Ta biết Trung Nguyên giang hồ có thuật cải trang hay lắm chính ta cũng ngưỡng mộ phương pháp ấy từ lâu.
    Bạch Y Khách cười:
    - Cô nương nói làm như ở sát… một bên tại hạ.
    Thất Cách Cách nói:
    - Ta đoán rất ít sai, chẳng hạn như ta biết lăng tẩm Tần Thủy Hoàng vốn án theo Cửu Cung Bát Quái mà các hạlại chọn nơi đó làm chỗ mua bán, tự nhiên là đã chọn ngã thoát thân, ngã đó là phải tại chỗ này. Và vì thế nên ta đợi ở đây.
    Bạch Y Khách thở ra:
    - Liệu sự như cô nương thật đáng làm cho người thàn phục, cứ như thế thì cô nương chắc rất biết về Cửu Cung Bát Quái?
    Thất Cách Cách đáp:
    - Sơ sơ thôi.
    Bạch Y Khách cười:
    - Cô nương quá khiêm nhường, hiện bây giờ tại Trường An, anh hùng tứ phương tụ tập, không khí thật là căng thẳng, nhưng có lẽ chỉ mỗi một mình cô nương đáng gọi là kình địch… Thất Cách Cách hỏi:
    - Kình địch của ai?
    Bạch Y Khách đáp:
    - Kình địch của những tay… mua bán, bởi vì ngay như đối với tại hạ, nếu có mặt cô nương thì chuyện lợi dụng thời cơ loạn lạc để mưu cầu sinh lợi cho mình sẽ gặp nhiều bất lợi… Thất Cách Cách nói:
    - Theo khẩu khí đó thì các hạ tin như là thể cỏ mọc đầu tường?
    Bạch Y Khách cười:
    - Vâng, thứ cỏ chờ hơi gió, cần xem gió nặng bên nào sẽ tạm ngả theo bên ấy.
    Thất Cách Cách nói:
    - Các hạ nên nhớ ta không phải là người dễ bị phỉnh lừa.
    - Tại hạ nói thật tình, tin hay không là tùy ở cô nương.
    Thất Cách Cách lặng thinh một lúc và nói:
    - Ta xin cho các hạ biết, chính như các hạ vừa nói, ngay bây giờ địa khu Trường An các xứ hào hùng tụ tập, phong vũ bất kỷ, kẻ đến đây không riêng vì một lực lượng của tệ quốc.
    Nàng ngừng một giây rồi hỏi tiếp:
    - Các hạ biết Vương Sâm chứ?
    Bạch Y Khách hỏi lại:
    - Cô nương nói có phải là “Văn Hương Giáo Chủ” của Bạch Liên Giáo không nhỉ?
    Thất Cách Cách đáp:
    - Đúng hắn đấy, các hạ đã biết con người của “Văn Hương Giáo Chủ” Vương Sâm, tự nhiên là biết “Tứ Đại Môn Đồ” của hắn chứ?
    Bạch Y Khách nói:
    - Từ Hồng Nhu, Khố Hoà Thượng, Tiếu Đạo Sĩ Và “Người Đẹp” Thiên Hương Băng đấy à?
    Thất Cách Cách nói:
    - Hình như các hạ khá hiểu biết về Bạch Liên Giáo quá nhỉ.
    Bạch Y Khách nói:
    - Cũng không rõ mấy, chỉ nghe nói thế thôi.
    Thất Cách Cách hỏi:
    - Các hạ đã biết thuộc hạ của Từ Hồng Nhu và “Tứ Long” tiềm nhập Thiểm Tây rồi chứ?
    Bạch Y Khách nói:
    - Tại hạ có nghe nói, nhưng cho đến bây giờ, tại hạ vẫn chưa phát hiện tông tích của Bạch Liên Giáo tại Trường An.
    Thất Cách Cách nói:
    - Họ đã xâm nhập Thiểm Tây thì sớm muộn gì rồi cũng sẽ đến Trường An, cùng có thể ngay bây giờ họ đã có mặt nơi đó rồi cũng nên, chắc các hạ thừa biết hành tung của Bạch Liên Giáo vốn là thần bí lắm chứ.
    Bạch Y Khách nói:
    - Tại hạ cũng đã ngưỡng mộ hành tung kỳ bí của họ từ lâu, giáo đồ của họ luôn có nhiều ma pháp, từ Hồng Võ đến nay, giáo phái của họ đã trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm, quan quân vẫn không làm sao tury lùng sào huyệt của họ, bao nhiêu đó đủ thấy lực lượng của họ không phải là nhỏ.
    - Quả đúng như thế, giáo đồ của Bạch Liên Giáo thành thiên vạn, dân gian nhiều người tin họ, ngừơi ta cho rằng giáo đồ của họ thần thông xuất chúng, sùng bái họ như thần thánh, mãi cho đến đời Văn Hương Giáo Chủ Vương Sâm thì lực lượng ngày một mạnh hơn, ngày nay họ thêm một lần quật khởi, dụng tâm thật rất khó lường.
    Bạch Y Khách nói:
    - Dụng tâm của họ khi quật khởi lần này, có lẽ cũng không lấy làm lạ lắm.
    Thất Cách Cách nói:
    - Ngoài ra còn có một tốp khác nữa, ngay bây giờ cũng không biết thuộc tổ chức nào, cũng không biết thủ lãnh của họ là ai, chỉ biết họ là những người toàn mặc áo vàng, người nào võ công cũng cao cường, chuyên khuấy nhiễu dân gian, cướp của giết người, không một việc tàn ác nào mà họ không làm đến, lực lượng của họ cũng khá hùng hậu, so với Bạch Liên Giáo có hơn chứ không kém, nghe nói đâu họ đang hoạt động mạnh về phía các tỉnh phía Nam.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Chuyện đó tại hạ chưa biết, chẳng hay cô nương gặp họ chưa?
    Thất Cách Cách nói:
    - Cho đến bây giờ, thì ta vẫn chưa gặp họ, nhưng biết thế lực của họ không nhỏ.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Cô nương cho tại hạ biết những chuyện ấy, dụng ý gì?
    Thất Cách Cách nói:
    - Ngay bây giờ, thục lực đáng kể là người của tệ quốc cùng Bạch Liên Giáo và số người áo vàng đó đã có mặt và đang hành động trong khi một mình các hạ đối phó với tệ quốc cũng đã thấy khó rồi.
    Bạch Y Khách cười:
    - Cô nương đoán đã sai rồi, tại hạ có đối phó với ai, trừ khi mà tại hạ cần phải đối phó. Còn với ai vì quyền lợi riêng của tại hạ bị đụng chạm và khi mà chuyện làm ăn của tại hạ bị cản ngăn thì luôn cả quan quân, tại hạ cũng đối phó nốt. Chuyện đó chắc cô nương cũng đã biết, tại hạ giết hai người thuộc hạ của cô nương, đồng thời tại hạ cũng giết luôn một nhân viên tai mắt của cơ quan “Đông Xưởng” Minh Triều. Vì thế cho nên tại hạ không phân biệt là ai cả, bất luận quan quân, hay lực lượng của quý quốc, hoặc của Bạch Liên Giáo, hoặc của nhóm người áo vàng nào đó, nếu ai đụng vào quyền lợi của tại hạ thì tại hạ đối phó ngay. Còn như chuyện làm ăn của tại hạ không bị đe doa. thì bất cứ những ai có hành động khác, tại hạ không cần biết, vì những chuyện dân tình quốc sự, thuộc về trách nhiệm của quan quân, cụ thể là trách nhiệm của Hữu Quân Đô Đốc Phủ.
    Thất Cách Cách nói:
    - Các hạ muốn nói đến cái ông Hữu Quân Đô Đốc Dương Tôn Luân đấy à? Đừng tưởng với chức vụ Kinh Lược, nắm quyền binh trong tay mà ông ta có thể đối phó với tình thế được đâu, luôn cả tính mạng của ông ta tới đây cũng khó bảo toàn đấy.
    Bạch Y Khách càng dòm sâu vào rèm kiệu:
    - Cô nương muốn nói là… Thất Cách Cách hỏi:
    - Các hạ muốn nghe rõ về chuyện ấy không?
    Bạch Y Khách đáp:
    - Tự nhiên, tại hạ là người buôn bán làm ăn, cần có thể mưu lợi được là tại hạ muốn nghe kỹ, nhưng cô nương không thích nói thì tại hạ cũng không dám nài.
    Thất Cách Cách nói:
    - Ta bằng lòng nói chứ, ta cho các hạ biết là có người muốn mua lão Dương Tôn Luân đấy.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Ai thế? Lực lượng của quý quốc?
    Thất Cách Cách nói:
    - Các hạ đoán lầm rồi, sách lược của tệ quốc là thu mà không vấy máu, huống chi, Minh triều tướng tá biết bao nhiêu, giết một Dương Tôn Luân này sẽ có một Dương Tôn Luân khác, chuyện làm đó sẽ bộc lộ lực lượng của tệ quốc, chỉ có hại mà không có lợi.
    Thế nhưng Bạch Liên Giáo thì không nghĩ như thế, bởi vì nghe đâu năm xưa Dương Tôn Luân đã có lần lãnh binh tảo trừ Bạch Liên Giáo, đã kết mối thâm thù nặng lắm.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Cô nương bảo Bạch Liên Giáo muốn giết Dương Tôn Luân?
    Thất Cách Cách đáp:
    - Ta biết như thế.
    Bạch Y Khách nói:
    - Cảm tạ cô nương, mối này có thể tại hạ sẽ kiếm được ít nhiều.
    Thất Cách Cách nói:
    - Hình như ta đã đi quá xa đề, bây giờ trở lại chuyện mua bán giữa các hạ đi.
    Bạch Y Khách nói:
    - Tại hạ đã nói rồi, công tử Phúc An, tại hạ đã trao cho nhà họ Kim rồi.
    Thất Cách Cách hỏi:
    - Thế trong xe các hạ chứa vật chi?
    Bạch Y Khách nói:
    - Cô nương đoán rất ít sai, lần này thì đã sai rồi. Trong xe của tại hạ có mấy chiếc rương gồm một vạn lượng vàng chứ đâu có người? Nếu cô nương không tin cứ cho người kiểm lại.
    Thất Cách Cách nói:
    - Các hạ nói thế, ta xin tin như thế chứ cần chi phải kiểm, nhưng các hạ đã đưa Phúc An đi đâu?
    Bạch Y Khách nói:
    - Tại hạ có lời này không biết cô nương có thể tin chăng?
    Thất Cách Cách nói:
    - Cũng còn phải xem câu nói đó có thể tin hay không.
    Bạch Y Khách nói:
    - Vị công tử Phúc An của quý quốc chỉ trong một hai ngày tới đây sẽ có trước mặt bốn người vệ sĩ của hắn.
    Thất Cách Cách hỏi:
    - Thật thế à?
    Bạch Y Khách nói:
    - Đó là lời thật của tại hạ, tin hay không thì tùy ở Cô nương.
    Thất Cách Cách nói:
    - Không hiểu tại sao ta lại cảm thấy rằng các hạ không nói dối với ta.
    Bạch Y Khách nói:
    - Cái đó còn tùy xem ở chuyện nào, nhưng riêng chuyện này tại hạ nói với sự thật đáng tin.
    Thất Cách Cách nói:
    - Được ta tin.
    Bạch Y Khách nói:
    - Cảm tạ cô nương, bây giờ thì tại hạ có thể đi được rồi chứ?
    Thất Cách Cách hỏi:
    - Các hạ gấp đến thế à?
    Bạch Y Khách nói:
    - Nửa đêm hôm, tại hạ có một mình mà mang một vạn lượng vàng ròng, chuyện đó quả thật đáng lo, nhất là hiện bây giờ tại Trường An hạng người nào cũng có, vạn nhất mà họ đánh được hơi vàng… Thất Cách Cách cười:
    - Con người ngay thẳng của tại hạ mà cũng sợ chuyện đánh nhau sao?
    Bạch Y Khách nói:
    - Người ta thường nói “hai tay không lại bốn”, cho dầu tại hạ giỏi đến đâu cũng chỉ có một mình.
    Thất Cách Cách nói:
    - Được rồi, các hạ cứ đi.
    Bạch Y Khách nói:
    - Cảm tạ cô nương.
    Hắn nhảy lên xe nhưng chưa kịp cầm roi thì Thất Cách Cách vụt nói:
    - Khoan.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Cô nương còn có chi dạy bảo?
    Thất Cách Cách nói:
    - Ta tin rằng Phúc An trong vòng một hai ngày sẽ trở về, như vậy chuyện đó kể như xong. Thế nhưng các hạ đã giết mất của ta hai tên thuộc hạ, chuyện đó ta không thể không tính được.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Nhưng bây giờ cô nương tính sao đây?
    Thất Cách Cách nói:
    - Có hai cách, một là các hạ hãy để một vạn lượng vàng coi như thường mạng cho hai người, kể ra thì các hạ cũng chẳng tổn hại.
    Bạch Y Khách cười:
    - Nói tới nói lui rồi cô nương lại cũng… tính đến món vàng. Một vạn lượng vàng đổi hai mạng người, mới nghe qua thì kể cũng không quá đáng. Thế nhưng cô nương cũng nên nghĩ lại rằng số vàng này tại hạ kiếm đâu phải dễ dàng gì? Vậy xin cô nương cho biết cách thứ hai?
    Thất Cách Cách nói:
    - Cách thứ hai là các hạ cùng ta giao đấu mười chiêu.
    Bạch Y Khách cau mày:
    - Cô nương không thể có cách thứ ba sao?
    Bạch Y Khách trầm ngâm:
    - Một vạn lượng kiếm được quá khó, nó có thể giúp cho tại hạ sống trọn đời, nếu bảo phải dâng cho ngừơi khác thì thật tình tại hạ khó đành lòng, thôi thì xin chọn cách sau vậy.
    Thất Cách Cách nói:
    - Nghĩa là các hạ bằng lòng giao đấu với ta mười chiêu?
    Bạch Y Khách đáp:
    - Nếu không có cách thứ ba thì tại hạ đành phải làm như thế.
    Thất Cách Cách nói:
    - Chuyện cũng phải cần nói trước, nếu trong mười chiêu mà có kẻ tử thương… Bạch Y Khách chận nói:
    - Xin cô nương hãy yên lòng, cứ kể như tại hạ tử thương cũng không sao, vì tại hạ là một người lưu lãng giang hồ, đã không gia đình mà cũng không có thân nhân, tại hạ sống ngày nào hay ngày ấy, nếu tại hạ có chết nhất định không một người nào tìm đến cô nương để báo thù đâu.
    Thất Cách Cách nói:
    - Thật ta không ngờ con người như các hạ mà lại trọng cái tầm thường như thế ấy.
    Bạch Y Khách nói:
    - Dưới con mắt của tại hạ, vàng không phải là thứ thường, vì thế nên chẳng thà bỏ mạng chứ không thể bỏ vàng được.
    Thất Cách Cách nói:
    - Thật không ngờ các hạ là một con người như thế.
    Bạch Y Khách nói:
    - Tại hạ nói rồi, tại hạ là con người chỉ biết có lợi, tại hạ là hạng con buôn thấp nhất, hạ đẳng nhất trong số con buôn.
    Thất Cách Cách nói:
    - Được rồi hãy xuống xe.
    Bạch Y Khách đáp:
    - Tuân mạng.
    Hắn nhẩy xuống xe đứng khoanh tay trước kiệu.
    Rèm kiệu vén lên, một cô gái bước ra.
    Một cô gái ăn vận theo cung trang, tóc trái đào cuốn gọn lên cao, vành hoa ngọc loà xoà trước trán.
    Chiếc kiệu ngũ sắc, chiếc áo của nàng cũng ngũ sắc cho đến vuông lụa mỏng che mặt cũng là ngũ sắc.
    Là một tuyệt giai nhân. Có thể hắn “thấy” bàng hoàng trực giác.
    Quả thật, quả đúng là “cành liễu mềm trước gió”, nàng vừa bước xuống kiệu là hai cô tỳ nữa đã chực hờ, họ bước tới như nâng nàng từng bước.
    Thất Cách Cách khoát tay:
    - Đừng có vịn, đang chuẩn bị đánh nhau với người ta mà làm thế thì còn thể thống gì? Các ngươi lui lại đi, khi nào ta bị bịnh hãy làm chuyện đó.
    Hai cô nữ tỳ dang ra, nhưng như sợ nàng không đứng vững cứ kèm sát hai bên.
    Nàng đi thật chậm, chậm đến mức gần như sợ bước mạnh phải ngã ngay.
    Nàng dừng lại cách Bạch Y Khách chừng ba bốn bước, không cử động mà cũng không nói một lời.
    Hình như qua lớp lụa che mặt, nàng muốn nhìn suốt con người đối diện.
    Bạch Y Khách cũng làm thinh.
    Thật lâu, Thất Cách Cách thở ra:
    - Những người con trai đẹp của Mãn Châu thật không thiếu chi, nhưng phẩm cách của các hạ ta mới thấy lần thứ nhất, nếu những người trai Mãn Châu mà đứng chung với các hạ, phong thái của các hạ sẽ làm cho họ tối mờ, phần nhiều họ lớn gần như con gái, nhất là hạng công tử nhà quan thì lại càng giống như… cục bột, chứ không như các hạ, không được “bảy thước ngang tàng” như thế.
    Bạch Y Khách nói:
    - Những lời khen của cô nương thật làm cho tại hạ đỏ mặt vì thẹn không được như thế ấy.
    Thật tình không phải là câu khách sáo. Vì dáng cách của hắn đã lộ phớt vẻ bất an.
    Đó cũng là chỗ khác giữa người con gái Mãn Châu và người con gái Trung Nguyên.
    Người con gái Mãn Châu thường thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy.
    Thất Cách Cách nói tiếp:
    - Các hạ cũng đừng lấy làm lạ, người con gái Mãn Châu sống thẳng thắn quen rồi, không như con gái Trung Nguyên cứ hễ động tới là khuôn sáo, là lễ phép, là… đủ thứ chuyện ràng buộc nói chung, con gái Trung Nguyên quy cũ quá nhiều làm cho mất hẳn tự nhiên. Chẳng hạn, như chân đang đẹp thì không chịu để nguyên lại bó cột làm cho thành tật, đúng là tự mình làm khổ cho mình.
    Bạch Y Khách cười:
    - Mỗi một địa phương có mỗi một phong tục tập quán, riêng tại hạ cũng cảm thấy người đàn ông Mãn Châu gióc bính là… dị hợm.
    Thất Cách Cách nói:
    - Đó cũng là chuyện tự nhiên, người ta sống vì cảm tình ngay như cha mẹ con cái, tuy là máu thịt, nhưng thực tế gần gũi thương yêu sinh ra bởi sự chung đụng mà thôi… Thất Cách Cách vụt hỏi:
    - Các hạ lớn lên với ai nhỉ?
    Bạch Y Khách đáp:
    - Với sư phụ của tôi.
    Thất Cách Cách hỏi:
    - Thế còn cha mẹ?
    Bạch Y Khách đáp:
    - Tại hạ là đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, lúc còn trong nôi thì đã không có mẹ cha.
    Thất Cách Cách nói:
    - Xin lỗi, ta vô ý làm thương tổn chuyện không may của các hạ.
    Bạch Y Khách nói:
    - Không sao, chuyện sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, vả lại, khi hoàn cảnh thực tế bi thương thì tại hạ chưa biết, đến lúc có thể hiểu biết sự đau khổ như thế này rồi thì vấn đề đã trở nên xa côi lợt lạt.
    Thất Cách Cách gật đầu:
    - Thế còn lệnh sư?
    Bạch Y Khách nói:
    - Con người như tại hạ làm sao dám đề cập sư thừa? Một con buôn trục lợi như tại hạ đáng lý cũng đừng nói tới chuyện võ công làm chi nữa, sư phụ của tại hạ mà nếu biết được hành vi của tại hạ ngày nay, chắc có lẽ người sẽ xấu hổ mà chết được, xin cô nương thông cảm mà cho tại hạ không nhắc tới.
    Thất Cách Cách nói:
    - Dưới con mắt của ta, các hạ hình như không phải con người như thế.
    Bạch Y Khách mỉm cười:
    - Người ta thường nói:
    “xem dáng đoán lòng” là việc làm bất trí, Cô nương.
    Thất Cách Cách gật đầu:
    - Tự nhiên, ta cũng biết điều đó, nhưng riêng các hạ thì ta cảm thấy có một khí độ đặc biệt, có thể bất cứ chuyện gì các hạ cũng có thể giả tạo, bất cứ ai, các hạ vẫn có thể che giấu sự thực, nhưng về khí độ có thể bẩm sinh, có thể do hoàn cảnh dưỡng dục cho nên các hạ không làm sao che giấu được khí độ của mình.
    Bạch Y Khách mỉm cười:
    - Cô nương, hình như thì giờ đã trôi qua khá lâu rồi, trời cũng đã gần sáng rồi đó.
    Thất Cách Cách gật đầu:
    - Đúng, ta lại cho vấn đề đi quá xa rồi. Thật không hiểu tại sao, đối với những kẻ khác, ta rất ít quan tâm, kể cả Phúc An cũng thế, nhưng với các hạ thì ta lại có nhiều điều muốn nói… Ngưng một giây, nàng lại gật đầu:
    - Được rồi, các hạ hãy chuẩn bị đi…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---

    U want beef? We right here
    We'll never stop we dont care
    There wont be, no more peace
    Its all about vietnamese

    Hidden Content


  2. #7
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Thiên Hạ Đệ Nhất Trang
    Bài viết
    271
    Xu
    0

    Mặc định

    Hồi 7
    Cùng Gia Bang
    Dịch giả: Nguyễn Tuấn Vỹ
    Nguồn: khotruyen

    Thấy dáng cách nhàn nhã của cô gái, Bạch Y Khách nói:
    - Vâng, tại hạ luôn luôn chuẩn bị.
    Thất Cách Cách nói:
    - Các hạ hãy đứng cho vững, sở học của ta không như người ta tưởng tượng đoán hơi hình dung.
    Nàng chầm chậm nhấc bàn tay ngọc, nhưng chỉ nửa chừng rồi buông xuống.
    - Các hạ danh tính là chi?
    Bạch Y Khách đáp:
    - Tại hạ họ Lý.
    Thất Cách Cách hỏi:
    - Không phải họ Bạch?
    Bạch Y Khách cười:
    - Đó chỉ là “họ đề phòng” thế thôi.
    Nàng cũng cười nhẹ và nói tiếp:
    - Chuẩn bị vững đi nghe.
    Vừa nói, tay nàng chầm chậm hất lên.
    Y như đuổi một con ruồi, bàn tay của nàng đã dịu mà cái hất qua lại thật nhẹ.
    Nhưng cảm giác của Bạch Y Khách thì lại khác hẳn, hắn nghe một tiềm lực lớn mạnh lạ lùng… Hắn mím môi kéo nhẹ tay lên:
    - Nội lực của cô nương thật quả kinh người… Hai ngón tay hắn đưa ra y như mũi kéo chỉa ngay vào cổ tay cô gái, chỉa đúng vào “Uyển Mạch”.
    Cả hai ngừơi sử dụng cánh tay thật chậm nhưng thật khít khao, tay của Thất Cách Cách tới đâu tay của Bạch Y Khách chỉa theo tới đó.
    Dáng cách của họ y như một trò đùa, thế nhưng ai có hiểu về võ công sẽ thấy họ tận dụng nội lực để tấn công và đề kháng phi thường.
    Bàn tay của cô gái khẽ lật nghiêng:
    - Ta đã xem nhẹ các hạ rồi… Tay nàng vừa lật nghiêng thì chiêu thế cũng vừa thay đổi, năm ngón tay như búp măng vùng câu lại nhắm ngay vào mạch môn của đối phương.
    Bạch Y Khách hạ mạnh cánh tay mình xuống:
    - Cầm Nã Thủ Pháp của Cô nương quả nhiên lợi hại.
    Hai ngón tay chỉa ra như mũi kéo của hắn vùng kẹp lại, bắt từ dưới xỉa lên, xỉa đúng lòng bàn tay cô gái.
    Cả hai thi triển chiêu thế rất chậm, nhưng biến hoá thật nhanh, chỉ trong vòng mấy câu nói họ đã dùng đến bảy chiêu.
    Và hai chiêu nữa tiếp liền theo trong khi hai ngừơi chỉ mới dùng một cánh tay và hai chân chưa hề di động.
    Thất Cách Cách ngưng lại mỉm cười:
    - Chín chiêu rồi, còn một chiêu sau cùng là hết cuộc… Bàn tay nàng vụt nhóng thẳng lên và Bạch Y Khách chợt thấy chưởng ánh chớp cùng bốn phía… Từ trên chụp xuống thành một vòng tròn, nàng chỉ đưa một bàn tay, nhưng khi đánh xuống thì như cả trăm cái bóng… Bạch Y Khách kéo tay mình lên ngang ngực:
    - Hay, “Tán Hoa Thủ”… Hắn đẩy tay lên cùng một lúc theo câu nói và bao nhiêu chưởng ảnh của cô liền biến ngay.
    Nàng tuy vẫn đứng yên, nhưng giọng nói có hơi mệt nhọc:
    - Phá được “Tán Hoa Thủ” của ta, các hạ là người mà lần thứ nhất ta mới gặp, cũng có thể nói là đối thủ duy nhất trong đời…. Giá như các hạ sinh tại Mãn Châu, đừng bao giờ có sinh ra đối địch thì chúng ta có thể là bằng hữu.
    Bạch Y Khách mỉm cười:
    - Cô nương đã quá lời…Cô nương quên là mình vốn dòng quý tộc, là một vị Cách Cách tại Mãn Châu.
    Thất Cách Cách lắc đầu:
    - Ta đã nói rồi, khi xâm nhập Trung Nguyên, ta chỉ là một nhân vật giang hồ như muôn ngàn người khác. Tại Trung Nguyên, ta không còn là Cách Cách của Mãn Châu.
    Bạch Y Khách cười:
    - Tại hạ cần cảm tạ về ngọn chưởng có ý lưu tình của Cô nương.
    Thất Cách Cách lắc đầu:
    - Ta biết, sở học của ta dưới các hạ một bậc và nếu ta không phải là đối thủ của các hạ thì tất cả cao thủ Mãn Châu đều không thể cùng các hạ giao đấu được.
    Bạch Y Khách nhướng mắt:
    - Thật thế sao?
    Thất Cách Cách nói:
    - Ta không cố ý tự khoe, các hạ cũng có thể không tin, nhưng sự thực là thế, tính ta hay nói thẳng, ta vốn là đệ nhất cao thủ Mãn Châu, ta biết chắc trên đời này đối thủ xứng đáng của các hạ thật chẳng có mấy người.
    Bạch Y Khách cười:
    - Mới cùng cô nương giao đấu có mười chiêu, tại hạ thật không dám tin như thế.
    Ngưng một giây hắn hỏi:
    - Cô nương, tại hạ có thể đi được rồi chứ?
    Thất Cách Cách nói:
    - Được rồi, kể như chuyện hai tên thuộc hạ của ta không có cách nào hơn nữa, các hạ đi đi.
    Bạch Y Khách nói hai tiếng cảm tạ và nhảy phóng lên xe.
    Thất Cách Cách hỏi theo:
    - Các hạ thường có mặt luôn tại Trường An thành chứ?
    Bạch Y Khách đáp:
    - Không chừng, cô nương, hôm nay đây, ngày mai đó, không chắc một nơi nào… cứ nghe chỗ nào có thể làm ăn được là tại hạ mò đến đó.
    Hắn nhẹ vung roi và khẽ mỉm cười.
    Cỗ xe nghiêng qua rồi lăn bánh.
    Thất Cách Cách đứng nhìn theo, miệng nàng lẩm bẩm:
    - Tại làm sao ta lại gặp hắn… tại sao ta lại gặp hắn… Không ai có thể hiểu nàng đang nghĩ gì?
    Không ai có có thể hiểu một người con gái nắm trong tay một lực lượng gián điệp Mãn Châu đang nghĩ gì về chàng trai vừa gặp gỡ?
    Mặt trời vừa chí đỉnh đầu, bất cứ ai đi ngoài đường cũng đều đổ mồ hôi.
    Cái nền của Khai Nguyên Tự khá cao, vì thế những bậc đá tam cấp chạy dài tận ngoài sân một khoảng xa.
    Sân khá rộng.
    Tự nhiên, sân chùa thường có tàng cây che phủ, vì thế, sân chùa là chỗ rất ít nắng.
    Sân chùa là nơi tụ tập rất đông hành khất.
    Những ai vào chùa, dầu đó là tay giết người bằng mọi cách, họ cũng phải có từ tâm, ít nhất cũng bằng thái độ bên ngoài.
    Hành khất không phải nhà giáo dục, họ không cần “đào luyện” lòng người, họ cần những thái độ gọi là “từ tâm” của khách, thập phương, tay cho nhưng lòng không muốn, cũng chẳng sao.
    Trong số khách “thập phương” có một chàng áo trắng, hắn đi ngay lại chỗ tụ tập của đám hành khất và hắn ném vào chiếc lon gần nhất một đồng tiền, không, không phải đồng tiền, nó là một vật tròn tròn bằng bạc, mặt nó có khắc dợn ly ty, nhìn xa không thấy rõ.
    Vật đó không lọt hẳn vào lon, cũng không văng ra ngoài đất, nó nằm gát ngang miệng lon, cách ném thật tài tình.
    Ngân bài, đúng, đó là một tấm ngân bài.
    Dưới ánh mặt trời phản chiếu, tấm ngân bài loé lên choá mắt.
    Người hành khất vừa thấy tấm ngân bài là đã vội đứng lên… Bạch Y Khách nói nhanh:
    - Xin phiền ông bạn thông báo giùm quý Phân Đường Chủ, nửa giờ đồng hồ sau đến hậu viện gặp.
    Người hành khất cúi nhặt tấm ngân bài và Bạch Y Khách thong thả bước đi về phía sau chùa.
    Nửa tiếng đồng hồ sau, từ bên ngoài, một gã trung niên hành khất đi vào Khai Nguyên Tự.
    Hắn là một con người dong dỏng cao, da mặt xạm đen, đôi mắt lờ đờ, nhưng mỗi khi chớp lên, người ta thấy như hai ánh sao đêm.
    Hình như rất quen thuộc nơi đây, hắn đi vào cổng chùa và thẳng vào hậu viên.
    Hậu viện lại có một sân rộng.
    Nơi đây cây lớn nhưng thưa thớt, vắng tênh.
    Một dãy thiền phòng thâm thấp không một bóng người.
    Thật là hai cảnh trái ngược hẳn, trước cửa tưng bừng náo nhiệt bao nhiêu, hậu viện vắng vẻ bấy nhiêu.
    Gã trung niên hành khất vừa đưa mắt dòm quanh như tìm kiếm, chợt nghe có tiếng kêu:
    - Các hạ, ta đây.
    Một cánh cửa thiền phòng bên trái hé mở, Bạch Y Khách bước ra.
    Gã trung niên hành khất bước vào cúi mình thi lễ:
    - “Cùng Gia Bang”, Trường An thành Phân Đường Chủ Vân Tiêu xin ra mắt thiếu hiệp.
    Bạch Y Khách đáp lễ mỉm cười:
    - Xin mời Phân Đường Chủ ngồi Vân Tiêu hỏi:
    - Chẳng hay thiếu hiệp có chi cần đến tệ bang?
    Bạch Y Khách đáp:
    - Không dám, tại hạ có một chuyện mong nhờ Phân Đường Chủ giúp cho.
    Vân Tiêu cung kính:
    - Tại hạ không dám nhận hai tiếng giúp đỡ ấy, một khi diện kiến lệnh bài thì dầu phải đi vào nước sôi lửa bỏng, Phân Đường tại Trường An cũng không dám nề hà.
    Bạch Y Khách nói:
    - Phân Đường Chủ quá lời, tại hạ xin có lời cảm tạ.
    Ngưng một giây hắn nói tiếp:
    - Thời gian cấp bách, tại hạ xin nói thẳng, sở dĩ tại hạ phiền đến Phân Đường Chủ là vì cần thiết phải hộ vệ “Hữu Quân Đô Đốc Phủ”, cho nên tại hạ xin Phân Đường Chủ cho anh em trong Phân Đường đêm ngày túc trực bốn bên bảo vệ cho Dương Đô Đốc.
    Vân Tiêu ngạc nhiên:
    - Sao? Như thế thiếu hiệp đã biết….
    Bạch Y Khách nói:
    - Chắc quý Phân Đường gần đây cũng đã nghe có ngừơi muốn hành thích Dương Đô Đốc?
    Vân Tiêu càng ngạc nhiên hơn nữa:
    - Có người muốn hành thích Dương Đô Đốc ? Chuyện ấy tại hạ chưa hay biết….
    Bây giờ đến phiên Bạch Y Khách ngạc nhiên:
    - Vừa rồi Phân Đường Chủ nói đã biết chuyện chi?
    Vân Tiêu đáp:
    - Chắc thiếu hiệp đã nghe, độ nửa tháng nay, anh hùng hảo hán đổ vào Trường An rất nhiều, họ từ các chỗ khác nhau dồn đến nhưng hình như cùng mục đích như nhau… Bạch Y Khách gật đầu:
    - Điều đó thì tại hạ có nghe, đám gian tế Mãn Châu, giáo đồ Bạch Liên Giáo, thêm một tốp người chưa biết lai lịch nữa, tự nhiên còn nhiều, nhưng đáng kể là ba lực lượng kể trên… Vân Tiêu hỏi:
    - Theo thiếu hiệp bọn họ đến đây với ý định chi?
    Bạch Y Khách nói:
    - Trường An là nơi thiết yếu của “Hữu Quân Đô Đốc Phủ”, nơi đầu não chỉ huy lực lượng quân sự năm tỉnh phía tây, họ muốn thôn tính năm tỉnh miền nam, tự nhiên phải khống chế quan đầu não.
    Vân Tiêu trầm ngâm:
    - Đúng như cao kiến của thiếu hiệp, nhưng tại hạ vẫn cảm thấy rằng họ còn có một mục đích khác nữa, nếu không chính thì cũng là phụ quan trọng, vì tất cả đều nhằm vào mục đích ấy.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Phân Đường Chủ muốn chỉ vào điều gì?
    Vân Tiêu đáp:
    - Gần đây có một nhân vật từ Thiểm Tây hướng về Trường An, đã có rất nhiều lực lượng theo dõi ngăn chận, nhưng người ấy hình như võ công đã cao mà cơ trí cũng nhiều, số người ngăn cản một số ít bị bại thương, một số đông bị đánh lừa, rút cục người ấy đã đến Trường An.
    Bạch Y Khách cau mặt:
    - Có chuyện như thế nữa sao?
    Vân Tiêu đáp:
    - Vâng, chuyện đã xảy ra như thế.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Người ấy từ đâu đến?
    Vân Tiêu đáp:
    - Không rõ lắm, nói ra thật hổ thẹn, “Cùng Gia Bang” từ trước đến nay tin tức không những nhanh mà lại thật chính xác, có thể nói một con kiến bò cũng không thể nào qua mắt được, thế mà người ấy từ đâu đến và đến để làm gì, và các lộ nhân vật tại sao lại ngăn cản, những chuyện đó lại không thể biết… Bạch Y Khách hỏi:
    - Phân Đường Chủ có biết được người ấy tướng mạo ra sao, tuổi tác bao nhiêu không?
    Vân Tiêu đáp:
    - Con người ấy vóc thân nhỏ thó, mình mặc áo đen, đầu đội nón rộng vành, có người thấy da mặt vàng như nghệ, trên chòm râu lưa thưa có một vết sẹo kéo dài từ mép tai chạy xuống…. Nhưng theo tại hạ thì có thể người ấy hoá trang.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Làm sao có thể biết đó là hoá trang?
    Vân Tiêu đáp:
    - Một con ngừơi có vóc mình nhỏ thó tự nhiên đầu cũng không lớn lắm, đội một cái nón rộng vành là sụp che khuất mặt, mục đích là che giấu không cho người nhìn rõ, thế nhưng lại có người thấy cả những đặc điểm trên khuôn mặt ấy thì nghĩa lý làm sao, ngừơi ấy ắt phải dụng ý là cố làm cho người nhìn thấy?
    Bạch Y Khách gật đầu:
    - Đúng rồi, Phân Đường Chủ quả là cao kiến, giá như bây giờ nếu có ai tìm gặp thì cũng không phải bằng gương mặt đó, có phải thế không?
    Vân Tiêu gật đầu:
    - Vâng, đúng như thế, sau khi thâm nhập tới nơi đương nhiên bộ mặt ấy sẽ không còn nữa.
    Bạch Y Khách nói:
    - Không ai biết người ấy là ai, tiềm nhập Đô Đốc Phủ để làm gì, tại sao các lộ nhân vật lại tìm cách cản ngăn mà Đề Đốc cũng không hay biết?
    Vân Tiêu gật đầu:
    - Có lẽ như thế ấy.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Cứ theo như Phân Đường Chủ thì kẻ ấy thâm nhập vào Đô Đốc Phủ lúc nào?
    Vân Tiêu đáp:
    - Độ vài ngày nay.
    Bạch Y Khách cười:
    - Không, tại hạ muốn hỏi về giờ giấc, chẳng hay người ấy vào ban ngày hay ban đêm, thế thôi.
    Vân Tiêu nói:
    - Cứ theo tin báo thì người ấy vào ban ngày và vào cửa chính của Đô Đốc Phủ.
    Bạch Y Khách hỏi:
    - Cửa chính của Đô Đốc Phủ thâm nghiêm như thế mà không ai phát giác hay sao?
    Vân Tiêu đáp:
    - Việc này thì tại hạ không được rõ lắm, người ấy cứ theo cách đi ngang nhiên như thế thì không lẽ Hữu Quân Đô Đốc lại không hay?
    Bạch Y Khách gật đầu:
    - Phân Đường Chủ nói đúng, muốn tra xét con người này chắc không khó lòng lắm, cứ vào Đô Đốc Phủ là có thể biết ngay… Ngưng một giây, Bạch Y Khách lại hỏi:
    - Theo Phân Đường Chủ thì các lộ nhân vật tụ tập tại Trường An, trong đó có hơn phân nửa là chính vì chuyện người ấy?
    Vân Tiêu đáp:
    - Vâng, tại hạ nghĩ như thế, nếu không có một nguyên nhân nào, một giá trị nào, nhất định các lộ nhân vật không hề để hiện tung tích về việc chặn ngăn như thế và nếu là nguyên nhân, đã có một giá trị nào đó thì có lẽ thiếu hiệp cũng biết, các lộ nhân vật võ lâm không vì chuyện người ấy đã vào Đô Đốc Phủ rồi thôi đâu.
    Bạch Y Khách gật đầu:
    - Đúng, chỉ cần đó là việc cần thiết, quan trọng, thì các lộ võ lâm không bao giờ có thể bỏ qua, tuy rằng Dương Đô Đốc là một hổ tướng nắm quyền năm tỉnh, nhưng dưới con mắt của nhân vật võ lâm thì thật họ cũng không kể vào đâu.
    Vân Tiêu xoa xoa tay:
    - Thật ra thì đó cũng chỉ chuyện ức đoán của tại hạ, còn đúng hay không thì thật không dám chắc.
    Bạch Y Khách mỉm cười:
    - Những ức đoán của Phân Đường Chủ, theo tại hạ thì mười trúng hết chín phần, nhưng cho dầu không hoàn toàn đúng, riêng phần thu nhặt tin tức thì phải khẳng định rằng không ai có thể hơn được anh em ở “Cùng gia bang”.
    Vân Tiêu nói:
    - Nếu mà ức đoán không sai thì theo tại hạ, sự công lập Đô Đốc Phủ sợ e rằng không riêng một nhóm người, vì thế cho nên với lực lượng mỏng manh của Phân Đường tại Trường An sợ không thể đối phó nổi, nên chắc phải báo về Tổng Đường.
    Bạch Y Khách lắc đầu:
    - Nếu thật tình sự việc xảy ra thì chuyện phải báo về Tổng Đường sẽ không còn kịp nữa.
    Vân Tiêu trầm ngâm và Bạch Y Khách nói tiếp:
    - Vì thế nên tại hạ đến đây thương lượng nhờ Phân Đường Chủ hiệp trợ bảo hộ Đô Đốc Phủ, vì tại hạ còn bận nhiều chuyện khác không thể lo tròn… bây giờ như thế này, một mặt Phân Đường Chủ cứ cho anh em phòng vệ, một mặt phi báo về Tổng Đường, nếu vạn nhất mà có chuyện xảy ra quá cần, tại hạ sẽ tùy cơ ra mặt… Vân Tiêu nói:
    - Có mặt thiếu hiệp ở đây, Phân Đường tại Trường An sẽ không sợ vì cô thế, tại hạ tin rằng những kẻ muốn xâm nhập Đô Đốc Phủ, nghĩ cũng không phải dễ đâu.
    Bạch Y Khách mỉm cười:
    - Phân Đường Chủ đề cao tại hạ rồi đấy…à, còn có một việc tại hạ quên nói thêm với Phân Đường Chủ.
    Vân Tiêu nghiêm mặt:
    - Xin thiếu hiệp cứ nói.
    Bạch Y Khách nói:
    - Tuy phải đêm ngày phòng vệ, nhưng nếu không cần thiết thì tốt hơn hết là anh em ở Phân Đường đừng ra mặt.
    Vân Tiêu hỏi:
    - Có phải thiếu hiệp lo sợ chuyện an nguy cho anh em ở Phân Đường chăng?
    Bạch Y Khách đáp:
    - Cũng không hoàn toàn như thế, nhưng nếu là chuyện nhỏ thì số quân phòng vệ Đô Đốc Phủ có thể ứng phó được.
    Vân Tiêu cười nhưng Bạch Y Khách đã nói tiếp:
    - Còn một việc nữa, khi phi báo cho Tổng Đường, cũng như nội bộ Ở đây, xin Phân Đường Chủ căn dặn anh em đừng tiết lộ chuyện có mặt của tại hạ, vì tại hạ cần phải âm thầm hành động mới có hiệu quả. Điều quan trọng hơn hết là lai lịch của tại hạ, xin Phân Đường Chủ cố giữ giúp cho.
    Vân Tiêu đáp:
    - Xin thiếu hiệp yên lòng, tại hạ rất chú ý về chuyện đó.
    Như để lảng sang chuyện khác, Bạch Y Khách nói:
    - Quên, tại hạ tên là Lý Đức Uy.
    Vân Tiêu nói:
    - Lý thiếu hiệp, đã quá lâu rồi, không biết đã bao năm, tại hạ không được diện kiến Lệnh Chủ, đến nay gặp được thiếu hiệp thật quả đã thoa? lòng hoài vọng.
    Bạch Y Khách Lý Đức Uy nói:
    - Phân Đường Chủ quá lời… Vân Tiêu nói:
    - Thiếu hiệp cần nên biết, rất nhiều bằng hữu võ lâm hoài niệm Lệnh Chủ, chẳng những đối với quốc gia dân tộc, Lệnh Chủ đã nhiều công đức mà đối với chân chính bằng hữu giang hồ ai ai cũng có thọ ân, vì thế cho nên một khi Lệnh Bài tái xuất là thiên hạ đều chấn động.
    Lý Đức Uy nói:
    - Lão nhân gia chán nản phù thần nên đã từ lâu gác kiếm quy ẩn nay vì không thể dừng được nữa nên buộc lòng tại hạ thay người mà hoạt động.
    Như sợ không hết ý, họ Lý vội nói luôn:
    - Nhưng mặt dầu buộc lòng phải ra mặt, nhưng lão nhân gia vẫn không muốn làm kinh động võ lâm bằng hữu.
    Vân Tiêu nói:
    - Nhưng khi phi báo về Tổng Đường, tự nhiên tại hạ phải đề cập Lệnh Bài… Lý Đức Uy nói:
    - Đâu có sao, nếu sợ anh em “Cùng gia bang” thì tại hạ đâu có vời Phân Đường chủ đến đây.
    Vân Tiêu đứng dây:
    - Nếu không còn chi dạy bảo, tại hạ xin cáo từ để điều động anh em hành sự.
    Lý Đức Uy cũng đứng lên:
    - Phiền nhiễu đến anh em, xin Phân Đường Chủ cho phép sau này tại hạ sẽ có dịp tạ ân.
    Vân Tiêu nói:
    - Xin thiếu hiệp không nên khách sáo, đừng nói đến chuyện Lệnh Chủ có ân với “Cùng gia bang”. Chỉ riêng việc an nguy cho bá tính, anh em chúng tôi cũng phải đem mạng mình mà góp sức.
    Hắn vòng tay một lần nữa và nhanh nhẹn ra khỏi hậu viện….
    Một chiếc bàn rộng đầy thức ăn sang trọng.
    Chủ nhân, vị Sứ giả Cúc Hoa Đào:
    Lão già trán sói.
    Khách là tên đánh xe cho công tử Mãn Châu Phúc An và bốn tên vệ sĩ.
    Bốn tên vệ sĩ họ Hải, Họ Thiện, họ Kha và họ Bửu, bốn tên đã hộ vệ và “làm mất” Phúc An, bốn tên đã có mặt trong chuyện mua bán tại lăng mộ Tần Thủy Hoàng.
    Rượu qua ba tuần, thức ăn cũng qua năm món, Lão trán sói nâng chén đứng lên:
    - Có lẽ trong đời, lần thứ nhất Trương Cửu Tôn này mới được hạnh ngộ cùng chư vị.
    Thật là lạ, mang thân là một Sứ giả cho một chúa đảo gần như một vì vua một nước, thế mà đối với mấy tên vệ sĩ tầm thường, họ Trương lại xưng hô tên tộc và lời lẽ hết sức nhún nhường, đủ thấy chuyện cầu thân với Mãn Châu quốc là chuyện quá ư quan trọng.
    Sau khi cạn chén đó, Trương Cửu Tôn ngồi xuống và thấp giọng:
    - Trương mỗ có nghe nói Phúc An công tử bị thất tung, chẳng hay chuyện có thật như thế không?
    Bốn tên vệ sĩ hơi biến sắc và gã họ Hải vội hỏi:
    - Chẳng hay Trương Sứ giả nghe ai nói thế?
    Trương Cửu Tôn cười cười:
    - Trương mỗ biết sau khi Phúc công tử mất tích, chư vị đã căn dặn Kim Phủ không cho tiết lộ, vì thế, Trương mỗ xin nói trước, chuyện này không phải Trương mỗ nghe tin từ Kim Phủ.
    Gã vệ sĩ họ Hải thở ra:
    - Thế chẳng hay Trương Sứ giả nghe ai nói thế?
    Trương Cửu Tôn cười:
    - Hải vệ sĩ đừng vội, Trương mỗ sẽ trình bày cặn kẽ… Hắn nâng chén lên nói tiếp:
    - Cạn, mình hãy cạn thêm chén nữa.
    Xong chén đó, Trương Cửu Tôn mới chầm chậm nói tiếp:
    - Mấy ngày trước đây có một người đến xin cầu kiến, thiếp đưa vào đề tên “Bạch Y Khách”….
    Gã vệ sĩ họ Thiện kêu lên:
    - Hải Minh, hắn đấy… Trương Cửu Tôn hơi ngạc nhiên:
    - Sao các vị cũng có biết tên ấy nữa à?
    Hải Minh nói:
    - Trương Sứ giả đã biết, chúng tôi cũng không dám giấu… Chuyện như thế này, sau khi công tử gia của chúng tôi mất tích thì có một người mang hạt trân châu đeo trong mình công tử đến hiệu cầm đồ dẫn dụ chúng tôi đến để ra giá chuộc bằng năm vạn lượng vàng và hẹn trao đổi tại lăng mộ Tần Thủy Hoàng…. Nơi đây, Kim Cung Thần và chúng tôi bị hắn đánh lừa trao người giả mạo và cướp đi một vạn lượng vàng ròng… Trương Cửu Tôn cau mày….
    Hắn cảm thấy tên Bạch Y Khách quả là gian trá, đã dặn đừng cho nhà họ Kim hay, thế mà lại dở trò mua bán ngay với họ… Và hắn cũng thấy vấn đề hơi phiền phức, vì nếu như thế thì vô tình chuyện “mua bán” này mình đã phỏng tay trên đối với họ Kim sao?
    Hải Minh thấy họ Trương trầm ngâm vội hỏi:
    - Sao? Trương Sứ giả thấy có chi không phải hay sao?
    Trương Cửu Tôn do dự, hắn sợ nhà họ Kim hiểu lầm thì chuyện bất hoà tất sẽ xảy ra, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải nói:
    - Hải vệ sĩ, tên Bạch Y Khách đó cũng ra giá một vạn lượng vàng ròng để bán Phúc công tử cho tôi… Hải Minh cau mày:
    - Như vậy tên tiểu tử ấy… Hắn quay sang vệ sĩ họ Thiện hất hàm:
    - Thiện Nhi, anh thấy chuyện này… Thiện Nhỉ nhìn thẳng vào mặt Trương Cửu Tôn:
    - Trương Sứ giả, có phải Phúc công tử của chúng tôi hiện có mặt tại đây?
    Trương Cửu Tôn gật đầu:
    - Vâng, chính vì thế nên tôi mới thỉnh chư vị đến đây.
    Hắn đứng phắt lên:
    - Công tử đang nghĩ tại hậu viện.
    Hắn bước ra khỏi bàn và hướng dẫn bọn vệ sĩ Mãn Châu đi thẳng ra sau.
    Đến hậu viện, Trương Cửu Tôn chỉ vào một gian phòng trang nhã và nói:
    - Phúc công tử đang nghĩ trong ấy.
    Hải Minh xô cửa bước vào, nhưng vừa đến bên giường hắn khựng ngang… Trương Cửu Tôn biết ý cười:
    - Khi nãy vì không có thì giờ nên tôi chưa kịp cho chư vị biết, Phúc An Công tử bị đối phương chế huyệt nên khi nãy công tử còn mê mang… Hải Minh không đợi nói hết lời, hắn cúi mình vỗ lên nhiều trọng huyệt, nhưng gã công tử Mãn Châu vẫn cứ im re.
    Trương Cửu Tôn khoát tay:
    - Tôi đã thử rồi nhưng không giả được, vì đây là độc môn chế huyệt.
    Hải Minh trầm ngâm:
    - Thật là phiền nhỉ… Thiện Nhỉ nói:
    - Bất luận giải được hay không, chúng ta cũng cứ đưa công tử về rồi sẽ tính sau.
    Hải Minh hỏi:
    - Chẳng hay Trương Sứ giả có xe chăng?
    Trương Cửu Tôn hỏi lại:
    - Sao? Hải Vệ Sĩ định đưa công tử đi ngay bây giờ à?
    Hải Minh nói:
    - Bây giờ thật tình chúng tôi không còn lòng dạ nào ăn uống được, xin Sứ giả giúp cho một cỗ xe.
    Trương Cửu Tôn ngập ngừng:
    - Xe thì có sẵn rồi, nhưng….nhưng… Thiện Nhỉ cau mặt:
    - Trương Sứ giả có chi cần bảo nữa chăng?
    Trương Cửu Tôn gượng cười:
    - Tôi thật tình không biết tên tiểu tử ấy làm chuyện buôn bán “hai đầu”, vì thế cho nên sợ Kim Phủ hiểu lầm… Thiện Nhi nói:
    - Xin Trương Sứ giả cứ yên lòng, chúng tôi sẽ giải thích chuyện này cho Kim gia rõ, thật ra thì cũng không có gì phải hiểu lầm, các vị nói chung cũng đều vì muốn cứu công tử chúng tôi thôi.
    Trương Cửu Tôn nói:
    - Thật thì như thế, nhưng chỉ sợ “Cung Thần” không nghĩ thế, theo tôi thì xin chư vị đừng nói thật là hơn.
    Thiện Nhỉ gật đầu:
    - Được rồi, không nói cũng được.
    Trương Cửu Tôn vòng tay:
    - Đa tạ chư vị.
    Hải Minh nói:
    - Sứ giả không cần tạ Ơn chúng tôi, chính chúng tôi phải tạ Ơn Sứ giả, chuyện Sứ giả cứu công tử của chúng tôi, chúng tôi phải về báo cáo , tự nhiên Sứ giả sẽ có nhiều lợi ích trong việc giao hảo với tệ quốc về sau… Trương Cửu Tôn nhìn theo bọn vệ sĩ đưa Phúc An ra xe, mày lão cau lại nhưng miệng chúm chím cười, biểu lộ lão vừa vui mừng vừa lo lắng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    U want beef? We right here
    We'll never stop we dont care
    There wont be, no more peace
    Its all about vietnamese

    Hidden Content


  3. #8
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Thiên Hạ Đệ Nhất Trang
    Bài viết
    271
    Xu
    0

    Mặc định

    Hồi 8
    Tìm người giải huyệt
    Dịch giả: Nguyễn Tuấn Vỹ
    Nguồn: khotruyen

    Cỗ xe dừng ngay trước “Trường Lạc Phường” Kim Phủ.
    Bốn tên vệ sĩ Mãn Châu nhảy xuống thật lẹ và Hải Minh ôm xốc Phúc An đi thẳng vào nhà.
    Vừa đặt Phúc An nằm xuống thì Kim Nguyên Bá cũng từ ngoài cửa bước vào.
    Mắt hắn vẫn lạnh băng băng và vừa vào tới là liền hỏi ngay:
    - Nghe nói công tử đã về… Liếc thấy Phúc An nằm trên giường, hắn hơi sửng sốt, nhưng chỉ thoáng qua là hắn lấy lại bình tĩnh ngay, giọng hắn hết sức trang trọng:
    - Tạ ân Trời phật… người lành trời giúp, quả nhiên công tử gia được bình an… Quay qua phía bốn tên vệ sĩ Mãn Châu, hắn hỏi:
    - Chẳng hay chư vị rước công tử từ nơi đâu?
    Hải Minh đáp ngay chứ không suy nghĩ:
    - Từ Tân Quán của Trương Sứ giả Cúc Hoa Đào.
    Kim Nguyên Básửng sốt:
    - Sao? công tử gia lại ở tại chỗ ngụ của Trương Sứ giả?
    Sau khi nghe bọn Hải Minh thuật lại đầu đuôi câu chuyện, Kim Nguyên Bá càng biến sắc:
    - Hay quá…Trương Cửu Tôn đến đây là khách mà lại có thể làm trước cái công việc của chủ nhà… Nghe giọng gay gắt của Kim Nguyên Bá, Thiện Nhi vội nói:
    - Kim lão đừng hiểu lầm, đây là Trương Sứ giả cũng có ý tốt và thật sự thì ông ta cũng không hề biết cái thủ đoạn bắt cá hai tay của cái tên tiểu tử ấy đâu.
    Kim Nguyên Bá cười gằn:
    - Thế à… Hải Minh nói:
    - Bên này Kim lão bị lừa, bên kia Trương Sứ giả mất vàng nhưng cả hai cũng đều cùng một mục đích là làm sao đưa công tử về yên ổn. Cho nên ai được cũng thế thôi.
    Hải Minh nói thật tình, vì trên phương diện cứu người, lý đang là như thế, nhưng cả hai bên, Tổ tài thần cũng như Cúc Hoa Đào, việc cứu người đều nhằm vào quyền lợi riêng tư, vì thế câu nói của Hải Minh càng làm cho hắn thêm khó chịu.
    Nhưng con người của Kim Nguyên Bá vốn là nham hiểm, bên ngoài hắn vẫn làm như rất đồng tình, nhưng trong lòng hắn đã ghim một mũi nhọn về phía Cúc Hoa Đào.
    Hắn cười cười:
    - Hải Vệ Sĩ nói đúng, làm thế nào có thể đem được công tử về là tốt, ai cũng thế thôi, nhất là đối với Cúc Hoa Đào thì chắc chắn gia chủ tôi còn phải tạ tình và chính quý quốc cũng nên đối với Trương Sứ giả có nhiều trọng hậu.
    Hải Minh gật đầu:
    - Tự nhiên, đó là lễ mà cũng là lẽ phải, người ta đã tốt với mình thì mình cũng phải tỏ ra biết điều với họ.
    Hải Minh là con ngừơi thẳng thắn, hắn nói tự nhiên cũng rất là thẳng thắn.
    Thế như những câu nói thẳng thắn của hắn, khi được lượt qua màng tai của Kim Nguyên Bá thì lại trở thành những mũi kim nhọn hoắc xoáy nhói tim gan, hắn lặng thinh một lúc rồi xoay qua chuyện khác.
    - Nhân tiện tôi cũng báo tin cho chư vị là gia chủ và tiểu thư tôi đã lên đường mấy bữa nay, có lẽ trong đêm nay sẽ đến.
    Hải Minh nhướng mắt:
    - Thật thế sao?
    Kim Nguyên Bá thản nhiên:
    - Hải Vệ Sĩ có điều chi thế? Chẳng lẽ lão phu lại lừa các chư vị sao? Đâu có chuyện chi cần phải làm như thế?
    Hải Minh trầm ngâm:
    - Như thế thì phải tính cho thật gấp… Kim Nguyên Bá hỏi:
    - Sao, chuyện chi phải gấp?
    Hải Minh nói:
    - Kim lão không thấy sao? công tử gia của chúng tôi tuy đã về được rồi, nhưng đến bây giờ hãy còn chưa tỉnh lại.
    Kim Nguyên Bá rúng động:
    - Công tử làm sao thế?
    Hải Minh nói:
    - Công tử chúng tôi bị tên tiểu tử ấy dùng độc môn điểm huyệt.
    Kim Nguyên Bá càng rúng động hơn nữa, nhưng chỉ thoáng qua hắn mỉm cười âm hiểm:
    - Sao? Trương Sứ giả không đỡ một tay để làm cho công tử tỉnh lại sao?
    Hải Minh đáp:
    - Sao lại không, nhưng đây, Trương Sứ giả đã làm hết sức, nhưng vì đây là độc môn của tên tiểu tử ấy cho nên không làm sao giải được.
    Kim Nguyên Bá tỏ vẻ không tin:
    - Trương Sứ giả là cao thủ của Cúc Hoa Đào mà lại bó tay trước thủ pháp bế huyệt của đối phương, thật là chuyện khó tin, để lão phu thử xem… Hắn bước tới đưa tay vỗ liền mấy chỗ trên mình của Phúc An.
    Phúc An hơi động dậy nhưng đó chỉ là do sức dội của cái vỗ chứ huyệt đạo vẫn không thể giải khai.
    Kim Nguyên Bá sửng sốt, hắn đưa ngón tay điểm mạnh thêm mấy chỗ, Phúc An vẫn trơ trơ.
    Kim Nguyên Bá đỏ mặt lắc đầu:
    - Qủa thật đây là độc môn thủ pháp… Hắn cau mặt trầm ngâm nói tiếp:
    - Nhưng đây là độc môn thủ pháp của môn phái nào? Những môn phái hiện nay trên giang hồ lão phu đều biết.
    Hải Minh nói:
    - Chuyện này không thể dần dà, tại hạ thấy phải gấp rút viện trợ cao minh… Kim Nguyên Bá hơi thẹn:
    - Hay là…vì đêm nay thế nào lão phu gia của tôi cũng đến, cứ đợi… Hải Minh lắc đầu:
    - Không cần, hiện tại Thất Cách Cách có mặt gần đây, tại hạ tìm Thất Cách Cách, nhất định ngừơi sẽ có phương pháp giải ngay.
    Phế Cung A Phòng từ đời Tần đến bây giờ chỉ còn lại dấu tích nhỏ nhoi, nơi đó, không biết bao giờ trang viện, lâu đài đã được trùng hưng.
    Trong dải đất mênh mông, nhà cửa mọc đầy, dải ngang dải dọc phía ngoài, gần đầu đường có một toà trang viện khá lớn, hai cánh cửa đỏ chói màu sơn.
    Bên trong là một hoa viện, tuy không lớn lắm nhưng dáng cách đúng là một phú gia vọng tộc.
    Cỗ xe sang trọng ngừng ngay nơi đó.
    Hải Minh bồng sốc Phúc An từ trên xe bước xuống, hắn đi thẳng vào hai cánh cửa sơn màu đỏ ấy.
    Hắn vừa đến bên cửa thì hai cánh cửa mở hoát ra, một thiếu nữ vận cung trang nữ tỳ chớp mắt kêu lên:
    - Công tử gia đã về… Hải Minh không nói, hắn bồng Phúc An đi thẳng vào trong.
    Bên hòn giả sơn, có một thiếu nữ mặc áo ngũ sắc đang ngồi thưởng cảnh, nàng là một cô gái có vẻ mặt thật trang nghiêm, nhưng vẻ trang nghiêm ấy vãn không làm át đi nét đẹp mê hồn.
    Vừa thấy Hải Minh bồng Phúc An bước vào, nàng đứng nhướng mắt:
    - Phúc An… Hải Minh bước nhanh tới, có lẽ vì bồng Phúc An trên tay, hắn không thể hành lễ, hắn khúm núm khom mình:
    - Nô tài tham kiến Thất Cách Cách.
    Thất Cách Cách khẽ liếc vào mặt Phúc An:
    - Phúc An làm sao thế?
    Hải Minh thuật rõ lại mọi chuyện, hắn nói thêm:
    - Kể cả Kim Nguyên Bá cũng đã thử giải rồi nhưng vẫn vô hiệu quả.
    Thất Cách Cách cau mặt:
    - Để ta xem.
    Hải Minh nhích tới, Thất Cách Cách không nhích tay, nàng chỉ nhìn chăm chăm vào mặt Phúc An rồi nhẹ lắc đầu:
    - Ta không có cách.
    Hải Minh sửng sốt:
    - Sao?
    Thất Cách Cách nói:
    - Người mở phải là người đã cột, người này thủ pháp cao lắm, sở học của hắn rất quảng bác, muốn giải được huyệt cho Phúc An, ta phải đích thân tìm hắn.
    Hải Minh nói:
    - Như thế thì tình hình rất khó, vì Tổ Tài Thần và con gái của ông ta nội đêm nay sẽ đến.
    Thất Cách Cách cau mặt:
    - Ai nói?:
    Hải Minh đáp:
    - Kim Nguyên Bá vừa mới cho nô tài biết.
    Thất Cách Cách trầm ngâm một lúc và nói:
    - Để Phúc An lại đây, tối nay ta sẽ đưa tới chỗ của Tổ Tài Thần, ngươi bảo cho Kim Nguyên Bá rằng ta ra lịnh cho hắn không được gây chuyện với Trương Sứ giả của Cúc Hoa Đào, vì đây là chuyện ly gián của địch nhân.
    Hải Minh cúi mình tuân lịnh lui ra, nhưng mới được mấy bước, Thất Cách Cách gọi lại:
    - Khoan, ta dặn, bảo cho Kim Nguyên Bá biết đêm nay ta sẽ đến hội kiến với Tổ Tài Thần.
    Hải Minh lại cung kính cúi đầu và quay bước lui ra.
    Chờ cho cánh cửa đóng lại rồi, Thất Cách Cách khẽ gọi:
    - Tiểu Ngọc.
    Một cô tỳ nữ bước ra búi đầu.
    Thất Cách Cách hỏi:
    - Bây giờ là giờ nào rồi?
    Tiểu Ngọc đáp:
    - Bẩm Cách cách, bây giờ đã xế rồi.
    Thất Cách Cách nói:
    - Hãy chuẩn bị tối nay ta đến dinh Hữu Quân Đô Đốc.
    Tiểu Ngọc cung kính cúi đầu vâng dạ.
    Đêm đã bước qua canh hai.
    Không biết do nguyên nhân nào, những chiếc đèn treo trên cột cờ của Hữu Quân Đô Đốc Phủ vùng tắt ngấm.
    Bao nhiêu ngọn đèn tắt cùng một lượt.
    Chỉ trong khoảnh khắc, cả một vùng phía trước dinh Hữu Quân Đô Đốc đen đặc một màu.
    Những tên vệ sĩ trước dinh bắt đầu nhốn nháo.
    Ngay trong lúc đó, một chiếc kiệu hoa ngũ sắc do bốn tên lực sĩ khiêng và bốn tên tỳ nữ hộ vệ hai bên.
    Cũng không biết chiếc kiệu từ đâu tới chỉ thấy khi đèn vừa tắt thì chiếc kiệu đã có ngay trước dinh cách chừng mười trượng.
    Và cũng ngay lúc đó, một bóng đen từ trong lùm cây rậm phóng ra thét lớn:
    - Hãy dừng kiệu lại.
    Trong kiệu, một giọng trong trẻo vang lên:
    - Cái gì thế?
    Một trong bốn thiếu nữ đáp:
    - Bẩm, có một tên khất cái chận đường.
    Tiếng trong kiệu vang lên:
    - À, khất cái à? Chúng ta đâu có gì cho họ, bảo họ hãy tránh ra.
    Cô nữ tỳ đáp “vâng” một tiếng là thanh trường kiếm bên vai của cô ta đã được tuốt ra.
    Aùnh thép bay nhanh về phía ngừơi hành khất.
    Đường kiếm đi thật nhanh và chỉ nhìn qua là biết ngay chiêu thế không phải tầm thường.
    Người hành khất lật đật lùi ra sau mấy bước, chiếc gậy đen bóng từ trong tay hắn bật lên.
    Cô tỳ nữ trầm mạnh cánh tay chỉ trong nháy mắt đã đánh luôn ba chiêu, không, chỉ một chiêu thôi nhưng khi xuất chiêu, đường kiếm được chia làm ba thức, trước mặt tên hành khất vụt y như chiếc pháo bông đang nổ, nhiều đóm sáng loé lên tung toé.
    Tên hành khất vụt la lên một tiếng nho nhỏ và thụt lui luôn.
    Từ trên bả vai của hắn máu bắn ra ngoài áo.
    Ngay lúc đó, một bóng đen khác từ tàng cây xa vụt xuống, chân chưa chấm đất là chưởng thế đã tung ra… Cô nữ tỳ bị dội thôi lui.
    Bóng đen cao cao đứng chắn ngay trước kiệu.
    Tiếng từ trong kiệu trầm trầm:
    - Dừng kiệu lại cho ta.
    Bốn tên đại hán dừng kiệu lại.
    Người trong kiệu nói:
    - Có thể bức lui được tên tỳ nữ của ta, đủ thấy bản lãnh cũng là khá lắm. Các hạ là gì trong “Cùng gia bang”?
    Bóng đen cao đáp:
    - Phân Đường chủ “Cùng gia bang” Vân Tiêu.
    Tíêng người trong kiệu:
    - À… thì ra Đường Chủ Phân Đường tại Trường An, thảo nào võ công như thế ấy… Hơi ngừng một lúc, tiếng trong kiệu nói tiếp:
    - Ta và“Cùng gia bang” vô oán vô cừu, hai bên chưa từng có điều chi xích mích, thế “Cùng gia bang” ngăn kiệu của ta với mục đích gì?
    Vân Tiêu đáp:
    - Phân Đường “Cùng gia bang” tại Trường An được lịnh bảo vệ Hữu Quân Đô Đốc Phủ, vì chuyện không còn cách nào hơn được, xin phiền cô nương thứ cho, xin cô nương vì mặt “Cùng gia bang” một chuyến.
    Tiếng người trong kiệu:
    - Lạ không? Tại sao các hạ biết ta đến làm rầy Hữu Quân Đô Đốc Phủ?
    Vân Tiêu đáp:
    - Tại hạ được lịnh, trừ người trong Đô Đốc Phủ, không ai được đến gần trong vòng mười trượng.
    Người trong kiệu nói:
    - Chuyện ấy lại càng lạ hơn nữa. “Cùng gia bang” từ trước đến nay không hề có chuyện phân tranh không biết đã làm mướn cho quan nha bao giờ thế nhỉ?
    Vân Tiêu đáp:
    - “Cùng gia bang” từ trước đến nay không bao giờ tham dự chuyện tranh phân, nhưng hiện tại không thể ngồi yên để nhìn người đã lo cho dân cho nước tại năm tỉnh này bị uy hiếp, vì thế nên buộc phải nhúng tay.
    Người trong kiệu hỏi:
    - Phân Đường “Cùng gia bang” phụng lịnh ai để bảo vệ cho Đô Đốc Phủ?
    Vân Tiêu đáp:
    - Tự nhiên là lịnh ban ra từ Tổng Đường của bản bang.
    Người trong kiệu gặn lại:
    - Thật thế à?
    Vân Tiêu đáp:
    - Trường An phân đường từ trước đến nay chỉ chấp hành lịnh của Tổng Đường.
    Người trong kiệu lại hỏi:
    - Nhưng làm sao Tổng Đường của quý bang lại biết Hữu Quân Đô Đốc có người xâm phạm?
    Vân Tiêu đáp:
    - Hiện tại Trường An thành phong vũ âm ỉ đấy lên, nhiều lực lượng dồn dập tới đây rất khó mà đoán được dụng ý, vì thế, có phòng bị sẽ tránh khỏi điều hậu hoạn, chuyện đó không phải bản bang làm việc vô lý đâu.
    Ngừơi trong kiệu hỏi:
    - Các hạ nhất định cản kiệu của ta à?
    Vân Tiêu đáp:
    - Tự nhiên.
    Người trong kiệu hỏi:
    - Nhưng các hạ biết có cản được hay không?
    Vân Tiêu đáp:
    - Tại hạ chỉ tận lực để làm nhiệm vụ còn cản được nổi hay không lại là chuyện khác.
    Ngừơi trong kiệu nói:
    - Tốt lắm, các hạ hãy thử xem… Cùng một lúc với câu nói, từ trong kiệu một luồng chỉ phong bắn thẳng ra, xẹt ngay vào giữa ngực Vân Tiêu.
    Vân Tiêu cười nhạt, hắn không né, cũng không thụt lui, bàn tay phải kéo lên đối kháng… Ngay lúc đó, từ trong bóng tối vụt có tiếng kêu lên:
    - Vân Phân Đường chủ, không được đâu, lui lại… Bằng tất cả cảnh giác và kinh nghiệm, Vân Tiêu vừa nghe tiếng la đã lui ngay, nhưng thiếu chút nữa là không còn tránh kịp ngọn chỉ phong sớt tới, thân áo trước của hắn bị thủng một lỗ y như dao khoét may là nhờ lui mau nên không phạm vào da.
    Vân Tiêu tháo mồ hôi, Bóng trắng cùng một lúc với tiếng nói xuất hiện ngay:
    Bạch Y Khách Lý Đức Uy.
    Hắn bước ngay tới trước kiệu và lên tiếng:
    - Chính như cô nương vừa nói, “Cùng gia bang” và cô nương vốn không oán không thù, tại sao cô nương chưa chi mà đã hạ độc thủ như thế?
    Ngừơi trong kiệu nói:
    - Ta nói đây này, chắc các hạ không tin, thật là ta đâu có ý hại Phân Đường chủ.
    Lý Đức Uy nói:
    - Nếu Phân Đường chủ không thoái nhanh thì ngọn chỉ vừa rồi của cô nương đã đủ thu lấy tánh mạng con người ấy rồi còn gì nữa?
    Người trong kiệu nói:
    - Ai phát chiêu, ngừơi ấy chủ động, tại Phân Đường chủ thối lui, chứ nếu đừng thối lui thì chỉ phong cũng chỉ chạm vào áo thế thôi.
    Lý Đức Uy hỏi:
    - Như thế thì phát chiêu để làm gì?
    Trong kiệu có tiếng cừơi thật nhẹ:
    - Phát chiêu để buộc các hạ phải ra mặt.
    Lý Đức Uy hỏi:
    - Như thế là cô nương đến tìm tại hạ không phải có ý phạm Đô Đốc Phủ?
    Người trong kiệu đáp:
    - Vốn là như thế.
    Lý Đức Uy hỏi:
    - Chính cô nương đã nói với tại hạ là trong những ngày tới đây sẽ có người xâm phạm Đô Đốc Phủ, thế sao cô nương lại là ngừơi đến trước?
    Người trong kiệu nói:
    - Vì để tìm các hạ, nên tôi phải đến, chứ cái toà Đô Đốc Phủ nho nhỏ này không đáng cho tôi để ý đâu.
    Lý Đức Uy hỏi - Cô nương tìm tại hạ có chuyện chi chỉ giáo?
    Người trong kiệu đáp:
    - Phúc An đã về rồi.
    Lý Đức Uy mỉm cười:
    - Như thế đủ thấy rằng tại hạ không hề lừa dối cô nương.
    Người trong kiệu nói:
    - Tuy đã về nhưng so với chưa về cũng giống như nhau.
    Lý Đức Uy hỏi:
    - Cô nương nói như thế là sao?
    Người trong kiệu nói:
    - Hắn bị điểm huyệt bằng một thủ pháp độc môn, vì thế cho đến hiện tại cũng vẫn chưa hồi tỉnh, như thế không phải cũng y như chưa về.
    Lý Đức Uy à lên một tiếng:
    - Chuyện như thế à? Cô nương cũng là một nhân vật võ công cao tuyệt, thế mà không giải được hay sao?
    Ngừơi trong kiệu nói:
    - Các hạ đừng nói như thế, nếu giải được thì tôi còn đi tìm các hạ làm chi cho nhọc?
    Lý Đức Uy hỏi:
    - Cô nương cho rằng tôi giải được hay sao?
    Người trong kiệu nói:
    - Ai cột là người đó mở, có phải thế không?
    Lý Đức Uy gặn lại:
    - Nhưng cô nương cho rằng tại hạ sẽ chịu giải huyệt hay sao?
    Người trong kiệu nói:
    - Tôi đến tìm để nhờ các hạ giúp cho!
    Lý Đức Uy nói:
    - Nếu như thế thì cho dầu không muốn, tại hạ cũng phải nể mặt cô nương.
    Người trong kiệu nói:
    - Rất mong các hạ cho tôi một thể diện, nhưng nếu các hạ không bằng lòng thì tôi cũng không dám cưỡng cầu.
    Lý Đức Uy nói:
    - Tại hạ đâu dám để cho cô nương đi không về rồi, vậy xin cô nương hãy về, trưa ngày mai tại hạ sẽ đến.
    Người trong kiệu nói:
    - Sao lại phải đến trưa ngày mai? Không được đâu, nếu bằng lòng trợ giúp thì xin hãy giúp ngay.
    Lý Đức Uy nói:
    - Cô nương, hắn ngủ thêm một đôi ngày cũng đâu có sao?
    Người trong kiệu nói:
    - Tôi biết, tôi không phải sợ nguy hiểm đến tính mạng của hắn, nhưng vì đêm nay hắn cần gặp một bằng hữu, vì thế cần phải được giải huyệt ngay.
    Lý Đức Uy gặn lại:
    - Nhất định đêm nay hắn phải gặp bằng hữu hay sao?
    Người trong kiệu nói:
    - Thật thì không phải chỉ đêm nay mới được nhưng vì đã lỡ hẹn rồi.
    Lý Đức Uy hỏi:
    - Hắn hẹn à?
    Người trong kiệu nói:
    - Vừa đến Trường An là hắn bị mất tích, đến khi về lại hôn mê, làm sao hắn lại ước hẹn được với ai? Chẳng qua là tôi đã thay hắn mà hẹn ước.
    Lý Đức Uy hỏi:
    - Trong khi hắn chưa được giải huyệt, tại sao cô nương lại dám hẹn với người ta như thế?
    Người trong kiệu nói:
    - Tôi đóan chắc rằng các hạ có tại nơi đây và tôi nghĩ rằng khi gặp được, nhất định các hạ sẽ giúp cho tôi chuyện đó.
    Lý Đức Uy nói:
    - Cô nương đã nói thế thì thật tình lòng tôi không muốn, tôi cũng phải gật đầu, tôi không bao giờ dám để cho cô nương lỡ hẹn với người, nhưng không biết bây giờ công tử Phúc An ở tại đâu?
    Người trong kiệu nói:
    - Ở ngay trong kiệu tôi đây, xin phiền các hạ hãy bước lại giúp cho.
    Lý Đức Uy nhích lên mấy bước, hắn đưa tay chỉ vào trong kiệu và nói:
    - Lát nữa cô nương vỗ vào sau ót hắn một cái là huyệt đạo được giải khai.
    Người trong kiệu nói:
    - Đúng là thủ pháp tuyệt luân, cách không giải huyệt một cách chính xác như thế thật không thể tưởng tượng… Lý Đức Uy cười:
    - Cô nương quá khen.
    Hắn hơi ngần ngừ một giây và nói tiếp:
    - Chắc cô nương không còn điều chi nữa?
    Người trong kiệu nói:
    - Các hạ đuổi khách đó à?
    Lý Đức Uy cười:
    - Không dám, tại hạ chỉ sợ vị công tử đây lỡ hẹn.
    Người trong kiệu nói:
    - Tôi hẹn giờ nào, chẳng lẽ tôi lại không biết hay sao?
    Lý Đức Uy nói:
    - Nếu cô nương, thấy có thể lưu lại đây thêm nữa thì cũng không sao.
    Người trong kiệu nói:
    - Thôi, các hạ đã không mấy hoan nghinh sự có mặt của tôi, bọn Phân Đường “Cùng gia bang” lại đang đứng hầm hầm, thêm vào đó là cái uy thế của Đô Đốc Phủ lại càng bức người như thế ấy thì tôi thấy nên đi là phải. Tuy nhiên, tôi còn một câu hỏi, mong các hạ vui lòng phúc đáp, ngay bây giờ có thể còn nói được các hạ là người chỉ chuyên nghề buôn bán để kiếm lợi nữa hay không?
    Lý Đức Uy cười:
    - Nếu nói một câu như thế nữa, chẳng hoá ra là con ngừơi cố chấp hay sao.
    Người trong kiệu nói:
    - Các hạ nhận như thế là đủ rồi.
    Và nàng ra lịnh cho những tên thuộc hạ:
    - Đi trở lại.
    Chiếc kiệu nhổm lên, bốn cô tỳ nữ khẽ nghiêng mình chào Lý Đức Uy rồi cùng quay lại.
    Vân Tiêu bước tới hỏi:
    - Thiếu hiệp, người trong kiệu là ai thế?
    Lý Đức Uy đáp:
    - Đó là vị Quận Chúa Mãn Châu, gọi là Thất Cách Cách.
    Lý Đức Uy nói tiếp:
    - Phân Đường Chủ, chẳng hay Phân Đàn đã có tin tức về việc Tổ Tài Thần đã đến Trường An?
    Vân Tiêu đáp:
    - Theo tôi thấy thì có thể Tổ Tài Thần nội đêm nay đã đến Trường An, vì Phúc An cần gặp người thì nhất định không ai ngoài Tổ Tài Thần.
    Vân Tiêu nói:
    - Thiếu hiệp, hình như Trường An đã thêm nhiều phiền nhiễu rồi đấy.
    Lý Đức Uy nói:
    - Bây giờ thì chưa đến đỗi đâu, khi mà Hải Hoàng của Cúc Hoa Đào dẫn bọn Thập tiên phong, thập tướng quân và thập Sứ giả đến đây thì mới thật là náo nhiệt.
    Vân Tiêu cau mặt:
    - Sao? Hải Hoàng cũng đến đây à?
    Lý Đức Uy đáp:
    - Cứ theo tình thế này mà nói, thì chắc chắn là hắn sẽ đến.
    Vân Tiêu lặng thinh, mặt hắn như nặng xuống.
    Lý Đức Uy khẽ nghiêng tai và nói:
    - Người của Đô Đốc Phủ sắp ra rồi, chúng ta nên tránh đi nơi khác.
    Hai ngừơi chưa kịp đi thì từ trong cửa dinh Đô Đốc Phủ có tiếng vọng ra:
    - Hữu Quân Đô Đốc kinh thỉnh thiếu hiệp diện kiến.
    Lý Đức Uy nhướng mắt:
    - Trong Đô Đốc Phủ quả đã có cao nhân, tại hạ cần vào đó xem sao, Phân Đường Chủ thấy có cần cùng vào đó hay không?
    Vân Tiêu lật đật nói:
    - Ngay bây giờ thì không tiện đâu, xin thiếu hiệp cứ vào, tại hạ xin kiếu từ.
    Hắn vòng tay và lần vào bóng tối…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    U want beef? We right here
    We'll never stop we dont care
    There wont be, no more peace
    Its all about vietnamese

    Hidden Content


  4. #9
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Thiên Hạ Đệ Nhất Trang
    Bài viết
    271
    Xu
    0

    Mặc định

    Hồi 9
    Bí mật trong Đô Đốc Phủ
    Dịch giả: Nguyễn Tuấn Vỹ
    Nguồn: khotruyen

    Vân Tiêu đi rồi, Lý Đức Uy quay trở vào Đô Đốc Phủ.
    Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Dương Đô Đốc đứng sẵn ngoài hiên, Lý Đức Uy lật đật bước tới trong tay:
    - Thảo dân tham kiến đại nhân.
    Dương Đô Đốc mỉm cười:
    - Thiếu hiệp quá khách sáo, lần trước nói cách nào cũng không chịu ngồi lại, hôm nay nhất định phải ở lại nói chuyện với bản chức một bữa nghe.
    Oâng ta quay vào đưa tay ân cần:
    - Ngồi, thiếu hiệp hãy ngồi.
    Lý Đức Uy nghiêng mình ngồi xuống.
    Dương Đô Đốc mỉm cười:
    - Thiếu hiệp và quý hữu ngày đêm cực nhọc, bản chức xin có lời cảm tạ.
    Lý Đức Uy sửng sốt:
    - Đề Đốc có biết chuyện bên ngoài rồi à!
    Dương Đô Đốc nói:
    - Bản chức mời thiếu hiệp vào đây để tạ Ơn, thế còn quý hữu sao không thấy cùng vào?
    Lý Đức Uy đáp:
    - Tại hổ dinh là chỗ uy nghiêm, anh em giang hồ không quen quy cũ nên sợ vào thất lễ.
    Dương Đô Đốc cười:
    - Lý thiếu hiệp khách sáo quá, bản chức vốn rất đạm bạc, đâu có khác chi anh em trong chốn giang hồ? Đáng lý thiếu hiệp nên cho bản chức được diện kiến quý hữu.
    Lý Đức Uy nói:
    - Đô Đốc đã có lòng đoái cập như thế, sau này thảo dân sẽ vâng lệnh cho anh em bái kiến, ngay bây giờ thì cũng không cần lắm.
    Dương Đô Đốc hỏi:
    - Sao thế?
    Lý Đức Uy đáp:
    - Chắc Đô Đốc đại nhân cũng biết, hiện tại bên ngoài khá rối ren, các lộ nhân đã tụ tập đến Trường An, họ đã lăm le uy hiếp sự an toàn chung quanh Đô Đốc Phủ, những anh em có lòng vì dân vì nước hiện đang bận rộn lo bảo vệ Đô Đốc Phủ vì thế chưa tiện công nhiên vào đây bái kiến.
    Dương Đô Đốc gật gật đầu:
    - Ý kiến của thiếu hiệp, bản chức hết sức e ngại, vì bản chức xét thấy mình kém đức kém tài, không xứng đáng được hưởng sự chiếu cố của anh em như thế ấy.
    Lý Đức Uy nói:
    - Đại nhân kinh lược năm tỉnh, bảo quốc hộ dân, cả dải giang sơn miền tây này là chỗ yết hầu trọng trấn, Đô Đốc Phủ lại là nơi trung ương hiệu lịnh, vì thế, bảo vệ an toàn nơi đây là bổn phận phải làm của tất cả những ai có lòng vì nước vì dân.
    Dương Đô Đốc hỏi:
    - Cứ theo thiếu hiệp nói thì chắc có người toan tính chuyện bất lợi cho bản chức?
    Lý Đức Uy đáp:
    - Chính thảo dân cũng đã có ý định đến bẩm báo với đại nhân, nếu không lầm thì Bạch Liên Giáo đã có âm mưu hành thích… Dương Đô Đốc cau mày:
    - Bạch Liên Giáo? Năm xưa bản chức đã hưng binh tảo diệt chúng rồi, không biết chúng đã trùng hưng bao giờ thế nhỉ?
    Lý Đức Uy đáp:
    - Chính vì chuyện năm xưa đại nhân tảo diệt, cho nên rất có thể chúng ôm mối hận đó cho đến ngày nay, bây giờ nhân tình hình rối lọan, chúng muốn thừa cơ dấy động. Hiện nay chúng đã tiềm nhập Trường An thành thế hình như mạnh hơn xưa nhiều lắm, là một vị tổng lãnh an nguy cho cả một miền giang sơn, thảo dân thấy đại nhân không thể không có việc đề phòng.
    Dương Đô Đốc cười:
    - Bản chức nhớ những giáo đồ của Bạch Liên Giáo tinh thông yêu pháp, luôn cả một tiểu lâu la của họ cũng có thể cắt giấy hoá hình tàn nhiễu lương dân, hình như họ biết cả chuyện hô phong hoán vũ.
    Lý Đức Uy gật đầu:
    - Bẩm đại nhân, chuyện ấy cứ thảo dân biết thì quả có như thế, nhưng những tà mị ấy cũng chỉ là thứ hại được những người yếu vía, chứ thật sự gặp kẻ chân chính anh minh thì chúng cũng không làm gì được.
    Dương Đô Đốc cười:
    - Nhớ lúc tảo trừ bọn chúng, bản chức đã cho binh sĩ mỗi người mang theo một túi máu chó, khi gặp tên Bạch Liên Giáo đồ nào cũng cứ vãi thứ huyết trọc ấy ra là chúng không làm sao thi thố tà thuật được.
    Lý Đức Uy gật đầu:
    - Ngoài nghị lực cao minh của người đối diện với Bạch Liên Giáo, những thứ huyết trọc ấy quả thật khiến chúng phải đành thúc thủ.
    Ngưng một giây, Lý Đức Uy nghiêm giọng:
    - Thảo dân có chuyện muốn thỉnh giáo đại nhân.
    Dương Đô Đốc nói:
    - Thiếu hiệp cứ tự nhiên, bất cứ chuyện gì nếu bản chức biết là có thể nói cả cho thiếu hiệp.
    Lý Đức Uy nghiêng mình:
    - Thảo dân kính tạ đại nhân… Hắn ngần ngừ nói tiếp:
    - Cứ theo thảo dân biết thì các lộ nhân vật lần này xâm nhập Trường An, uy hiếp tiếp cận Đô Đốc Phủ, mục đích không phải chỉ vì muốn làm điên đảo năm tỉnh không thôi… Dương Đô Đốc cau mày:
    - Cứ theo thiếu hiệp biết thì họ còn có mục đích gì khác nữa chăng?
    Lý Đức Uy đáp:
    - Hai ngày trước đây, anh em “Cùng gia bang” tại Phân Đường Trường An phát hiện một nhân vật thần bí xuất hiện tại Thiểm Tây các lộ nhân vật đã tìm mọi cách ngăn chận người ấy lại, nhưng nhân vật thần bí ấy tài trí hình như cao lắm, các lộ nhân vật không làm sao ngăn nổi, họ theo người ấy riết đến Trường An và cuối cùng người ấy tiên nhập Đô Đốc Phủ.
    Dương Đô Đốc chớp chớp mắt:
    - Có chuyện như thế sao?
    Lý Đức Uy nói:
    - Thảo dân nói đây là toàn sự thật, nghĩa là nhân vật thần bí ấy quả đã tiến nhập Đô Đốc Phủ.
    Dương Đô Đốc nhướng mắt:
    - Chuyện xảy ra như thế tại sao bản chức lại không biết cà? Nhưng chẳng hay thiếu hiệp có biết người ấy hình dáng ra sao không?
    Lý Đức Uy nói:
    - Cứ theo thảo dân nghe nói lại thì người đó vóc dáng nhỏ mặc đồ đen, da mặt vàng bủn và có một cái thẹo dài trên má.
    Dương Đô Đốc lắc đầu:
    - Như thế là không có, mỗi ngày bản chức đều có triệu tập nha môn thượng hạ kiểm điểm tình hình, chưa bao giờ nghe có chuyện, có người như thế cả.
    Lý Đức Uy nói:
    - Cứ theo thảo dân biết thì người ấy quả đã đột nhập Đô Đốc Phủ vào giữa ban ngày.
    Dương Đô Đốc gật đầu:
    - Bản chức hiểu rồi, thiếu hiệp muốn nói người ấy vào đây trong khi nha môn không phòng bị… Lý Đức Uy gật đầu:
    - Bẩm vâng, thảo dân muốn nói như thế.
    Dương Đô Đốc ngạc nhiên:
    - Lạ nhỉ, chuyện như thế thì tại sao nơi đây không hề phát sinh một chuyện gì khác lạ… Lý Đức Uy nói:
    - Cứ theo thảo dân biết thì hình dáng của người ấy không phải là thật, có thể nói đó là lối cải trang.
    Dương Đô Đốc hỏi:
    - Nhưng nếu thế thì làm sao biết được?
    Lý Đức Uy cười:
    - Cứ theo thảo dân biết thì một người đã đội nón rộng vành như thế là cốt làm cho người ta không nhận diện được, nhưng người này một mặt làm như thế, một mặt lại cố để cho người ta nhìn thấy… Dương Đô Đốc lẩm bẩm:
    - Cố ý cho người ta thấy?… Lý Đức Uy gật đầu:
    - Vâng, người ấy quả có ý như thế?
    Dương Đô Đốc hỏi:
    - Nhưng tại sao lại làm như thế?
    Lý Đức Uy đáp:
    - Tự nhiên là phải có dụng ý… Dương Đô Đốc hỏi:
    - Theo thiếu hiệp thì người đó là nhân vật võ lâm?
    Lý Đức Uy gật đầu:
    - Lý phải là như thế.
    Dương Đô Đốc cười:
    - Thiếu hiệp nghĩ tin ấy có thể lầm không? Bởi vì bản chức vốn không hề liên lạc với các lộ võ lâm, nhất là theo bản chức biết thì nhân vật võ lâm nói chung rất không thích gần gũi quan nha, chính Lý thiếu hiệp là ngừơi duy nhất trong đời mà bản chức giao thiệp.
    Lý Đức Uy nói:
    - Nguồn tin từ đâu tới thì cũng thể lầm lẫn, nhưng với tin tức của anh em “Cùng gia bang” thì nhất định khó xảy ra chuyện ấy, tin tức của họ từ trước đến nay luôn là chính xác, không phải họ giỏi mà là nhờ vào phương tiện của họ.
    Dương Đô Đốc nói:
    - Trăm ngàn lần cẩn thận, chắc chắn không thể khỏi một lần sai, thiếu hiệp nghĩ có phải thế không?
    Lý Đức Uy đáp:
    - Điều đó thật tình thảo dân không dám nói, bất quá từ trước đến nay, thảo dân chưa thấy “Cùng gia bang” lầm một lần nào.
    Dương Đô Đốc cau mày:
    - Nếu như thế thì trong dinh bản chức hiện nay quả thật có một nhân vật thần bí… Lý Đức Uy e dè:
    - Xin đại nhân cho thảo dân nói thẳng là nhất định có như thế.
    Dương Đô Đốc trầm ngâm:
    - Nếu thế thì nhất định bản chức phải tra cho ra căn cội… Ông ta quay ra ngoài gọi lớn:
    - Hộ vệ đâu?
    Một tên đại hán hộ vệ từ ngoài bước nhanh vào cúi mình:
    - Bẩm Đốc Sư, thuộc hạ có mặt.
    Dương Đô Đốc hỏi:
    - Mấy hôm nay có người nào bên ngoài vào Đô Đốc Phủ hay không?
    Tên hộ vệ cung kính:
    - Bẩm Đốc Sư, không có.
    Dương Đô Đốc gặn lại:
    - Có thật thế không? Hãy nhớ kỹ lại xem?
    Tên hộ vệ khúm núm:
    - Bẩm Đô Đốc đại nhân, trong mấy ngày nay thuộc hạ đều túc trực tại cửa dinh, chính cho tới sáng hôm nay mới thay người khác, quả thật không có người nào lạ mặt.
    Dương Đô Đốc vẫy tay:
    - Cho ngươi lui xuống.
    Tên hộ vệ lui rồi, Dương Đô Đốc quay lại nói với Lý Đức Uy:
    - Thiếu hiệp đã có nghe?
    Lý Đức Uy mỉm cười:
    - Như thế không chừng anh em “Cùng gia bang” lần này quả đã lấy tin lầm!
    Dương Đô Đốc cười:
    - Chuyện đó cũng thật là khó nói, bất cứ ai cũng phải có một lần lầm lẫn, ngay như bản chức bất cứ chuyện nào cũng thật hết sức đắn đo, lường xét thật tinh tế vậy mà cũng có đôi khi vấp phải lầm lẫn.
    Lý Đức Uy nói:
    - Đại nhân đã thế thì còn ai có thể vẹn toàn, tuy nhiên, các lộ nhân vật ngăn con ngừơi lạ ấy cũng phải có nguyên nhân, dầu gì chuyện đó đại nhân cũng phải gia tâm phòng bị hơn lên nữa.
    Dương Đô Đốc vụt trầm ngâm:
    - Hay là… cũng có thể có ngừơi giá hoạ… Lý Đức Uy đáp nhanh:
    - Ai khác thì thảo dân không dám nói chứ riêng “Cùng gia bang” thì nhất định không.
    Dương Đô Đốc lắc đầu:
    - Bản chức không nói anh em “Cùng gia bang” vì hiện tại Trường An thành tụ tập đầy rẫy các lộ nhân vật, một khi họ muốn hành động, biết đâu họ lại không đặt điều mượn cớ.
    Lý Đức Uy mỉm cười:
    - Đại nhân, nếu như họ quả muốn thâm nhập Đô Đốc Phủ, nhất định họ không cần phải mượn cớ gì đâu.
    Dương Đô Đốc trầm ngâm:
    - Cũng có thể họ muốn hành động với dụng ý nào đó, nói tóm lại… Lý Đức Uy vụt chớp ngời đôi mắt:
    - Có người xâm nhập… Hắn nói chưa dứt tiếng, phía ngoài chợt có tiếng la bài hải:
    - Thích khách… có thích khách… Dương Đô Đốc đứng lên.
    Lý Đức Uy đưa tay can lại:
    - Xin đại nhân cho thảo dân xem xét.
    Hắn đi thẳng ra đại môn.
    Ngay trước sân, hai tên hộ vệ của Đô Đốc Phủ đang vây theo một người, một người áo trắng có bộ mặt trơ trơ như người chết.
    Hai tên hộ vệ cầm đao, người áo trắng cầm kiếm, từng chiêu của hắn đưa ra xem không có gì kỳ lạ nhưng hai tên hộ vệ chống đỡ rất khó khăn… Hai tên hộ vệ, bằng vào thân pháp thì họ không phải yếu, nhưng không biết sao, cả hai không làm sao chống lại người áo trắng, thủ pháp của họ bắt đầu lúng túng thấy rõ.
    Cả hai tên trên vai đều đã mang thương, tuy thương thế không nặng, nhưng đủ để cho họ yếu dần.Dương Đô Đốc lên tiếng phía sau lưng Lý Đức Uy:
    - Thiếu hiệp có nhìn ra lộ số của hắn không?
    Lý Đức Uy trầm ngâm:
    - Thảo dân chưa nhận được… Thình lình, hình như đã có được hộ trợ bằng sự có mặt của Dương Đô Đốc, tên hộ vệ gầm lên một tiếng, hắn lao mình tới tung một đao trí mạng… Bằng một đao đó, ai cũng thấy nhất định người áo trắng phải rơi một cánh tay thế nhưng sự việc xảy ra vô cùng kinh dị… Lưỡi đao chạm ngay bả vai ngừơi áo trắng, thế nhưng không thấy hắn lay động, và điều lạ lùng hơn nữa là không hề chảy máu… Lý Đức Uy cau mày thật chặt, hai mắt đăm đăm nhìn vào người áo trắng.
    Dương Đô Đốc kinh ngạc:
    - Thiếu hiệp, thứ công phu gì lạ thế, tại sao đao thương không phạm… Lý Đức Uy bước tới:
    - Xin để thảo dân xem lại.
    Và hắn kêu lên:
    - Nhị vị hãy lui ra.
    Hai tên hộ vệ nhảy phóng ra ngoài và Lý Đức Uy lướt tới:
    - Chẳng hay các hạ là bậc cao nhân nào thế?
    Người áo trắng làm như không nghe thấy, hắn cứ xốc kiếm lù lù đi tới… Hai mắt hắn trơ trơ như hai mắt cá chết không nháy một cái nào… Lý Đức Uy chớp ngời ánh mắt:
    - Đại nhân, Bạch Liên Giáo… Câu nói của Lý Đức Uy chưa dứt thì ngừơi áo trắng vùng ngã xuống mất luôn… Không, nói mất thì không đúng, phải nói là đã biến thành một hình nhân bằng giấy.
    Hình nhân nho nhỏ bằng giấy, tay cầm kiếm y như người áo trắng khi nãy.
    Hình nhân được cắt rất đơn sơ y như thứ đồ chơi trẻ em.
    Lý Đức Uy bước tới nhặt lấy hình nhân cầm nơi tay, hắn hơi kinh ngạc.
    Dương Đô Đốc cười:
    - Lý thiếu hiệp thật là lợi hại, chỉ cần một lời khám phá là tà thuật của chúng trở thành vô hiệu.
    Riêng Lý Đức Uy thì biết không phải là thế, đã đành tà thuật của Bạch Liên Giáo không thể làm hại được những người vững tinh thần những người đã khám phá ra chúng, nhưng cũng không phải chỉ bằng một câu nói như thế là có thể phá được, chuyện tà thuật tan biến thình lình này còn có một bí mật… Hắn cầm hình nhân nhỏ trên tay nhìn không ra một vết tích nào, hắn cũng không thấy trên hình giấy có một chút huyết trọc nào.
    Hắn hiểu ngay là trong Đô Đốc Phủ nhất định phải có cao nhân.
    Thế nhưng Dương Đô Đốc lại không thừa nhận và hắn cảm thấy dừng lại chứ không nên hỏi nhiều hơn nữa.
    Cứ bằng vào tình hình như thế này, nhất định Dương Đô Đốc không phải hoàn toàn không biết chuyện có mặt cao nhân trong phủ, thế nhưng ông vẫn không thừa nhận, đó là việc lạ.
    Dương Đô Đốc nói tiếp:
    - Thấy tà không sợ, thấy ma không khiếp, tà tự nhiên không thể thắng chính, bản chức bao nhiêu năm tảo trừ thảo khấu, tà khí nan xâm, chắc chắn chúng không làm hại được đâu, xin thiếu hiệp vào trong ngồi chơi giây lát.
    Lý Đức Uy vội vòng tay:
    - Hiện tại bên ngoài tình hình quá căng thẳng, chúng gian khi đã manh tâm xâm phạm thì nhất định chúng không thể nào buông bỏ, thảo dân thật tình không dám nấn ná lâu hơn, xin đại nhân cho phép thảo dân kiếu thoái.
    Hắn vòng tay khom mình và nhún chân phóng nhanh vào bóng tối.
    Dương Đô Đốc đứng ngửa mặt nhìn trời, mặt ông tuy nhiều tư lự nhưng vẫn ẩn hiện vẻ vui mừng.
    Lý Đức Uy vừa ra khỏi Đô Đốc Phủ thì Vân Tiêu đã bước ra chào hỏi.
    Thoáng thấy thần sắc của Vân Tiêu, Lý Đức Uy biết hắn không hề biết chuyện vừa mới xảy ra.
    Thật thì cũng không có gì lạ, tà thuật của Bạch Liên Giáo vốn không bao giờ bộc lộ tung tích, nếu không phải chỗ chúng xuất hiện thì cho dầu cách gần cũng khó mà phát giác.
    Hắn bèn thuật lại chuyện trong Đô Đốc Phủ cho Vân Tiêu biết và nói tiếp:
    - Tại hạ không dám quả quyết chuyện tà thuật trong Đô Đốc Phủ có phải là người ấy hay không, nhưng vì trên hình người bị giết tại hạ chưa thấy một vết tích nào.
    Vân Tiêu nói:
    - Thế nhưng không thể khi không mà tà thuật tan biến được.
    Lý Đức Uy gật đầu:
    - Cái làm cho khó hiểu chính là chỗ ấy.
    Vân Tiêu cau mặt:
    - Thiếu hiệp, sự đã rõ ràng như thế, tại sao Dương Đô Đốc không thừa nhận nhỉ?
    Lý Đức Uy nói:
    - Khó mà biết được, cũng có thể vì một chuyện bất đắc dĩ nào đó mà ông ta không tiện nói ra.
    Vân Tiêu vẫn băn khoăn:
    - Lạ quá, chuyện như thế thì đâu có gì mà phải giấu.
    Lý Đức Uy hỏi:
    - Có tin tức gì về Tổ Tài Thần hay không?
    Vân Tiêu lắc đầu:
    - Đến bây giờ vẫn chưa nghe thấy.
    Lý Đức Uy trầm ngâm:
    - Người mà Phúc An cần gặp nhất định phải là Tổ Tài Thần, nghĩa là đêm nay hắn phải đến Trường An, thế tại sao anh em “Cùng gia bang” lại không biết, thật là lạ quá… Vân Tiêu nói:
    - Cũng có thể Tổ Tài Thần sợ lộ tung tích nên hắn tìm cách che giấu lộ trình… Ngay lúc đó, có thanh niên khất cái chạy bay tới nói:
    - Bẩm Đừơng Chủ có hai chiếc kiệu đổ trước Kim Phủ.
    Vân Tiêu hỏi:
    - Trên kiệu đó có ai?
    Gã thanh niên khất cái nói:
    - Hai chiếc kiệu đi thẳng vào nội phủ chứ không có đổ phía ngoài.
    Vân Tiêu ngó Lý Đức Uy:
    - Có thể hắn đã tới.
    Lý Đức Uy trầm ngâm:
    - Tôi sẽ đến đó, xin phiền Vân Đường Chủ và anh em “Cùng gia bang” cố sức bảo vệ nơi đây, vạn nhất có người xâm phạm nếu ngăn được thì ngăn, đừng để cho chúng xâm phạm Đô Đốc Phủ, bây giờ chắc chắn trong Đô Đốc Phủ đã có cao nhân, nghĩ cũng không đến nỗi nào, nhưng nếu tình hình xem ra bất ổn thì Vân Đường Chủ cấp tốc báo tin cho tôi biết.
    Vân Tiêu vòng tay:
    - Thiếu hiệp cứ yên lòng, tại hạ nguyện cố hết sức mình.
    Lý Đức Uy vòng tay chào Vân Tiêu và lao mình đi thẳng.
    Kim Gia tại Trường Lạc Phường đêm nay hình như có vẻ khác thường.
    Chỉ biết khác thường là khi nào quan sát kỹ ở bên trong, chứ thật ra thì họ không bộc lộ điều gì rõ ràng cả.
    Người thì cũng không thấy nhiều hơn, đèn cũng không thấy thêm mấy ngọn, chỉ có bên chiếc bàn đá dưới tàn liễu ở góc hoa viên là có sửa soạn một tiệc.
    Cố nhiên là chiếc bàn đá quý, nhưng quý cho mấy cũng là bàn đá, người ta thấy rất có thể đây chỉ là một bữa tiệc tầm thường của vài ba bạn hữu ngâm canh, chứ không có gì đặc biệt.
    Nhưng sỡ dĩ người ta nhìn thấy được cái đặc biệt đó là do cảnh sắp xếp bữa tiệc.
    Trước hết ngừoi ta nhìn thấy dụng cụ không tầm thường.
    Chén ngọc, đũa ngà và dạ quang bôi.
    Bằng vào những thứ ấy không thôi, ai cũng đoán được những thức thuộc về sơn trân hải vị, toàn là thứ được chọn lọc kỹ càng và rượu cũng phải là… mỹ tữu.
    Tự nhiên, người ta thấy chén đũa, thức ăn sang trọng ấy không xứng với chiếc bàn và điều không xứng hơn nữa là ngôi vị chủ nhân.
    Nơi chiếc ghế chủ nhân, một lão già , mặc bộ đồ vải thô sơ sài, đầu đội một chiếc nón đã có một đôi chỗ rách.
    Ngồi vào bàn tiệc mà lại là ngôi vị chủ nhân, lại đội một chiếc nón sum sụp, thật là chuyện nếu không phải một người có tuổi thì thật khó mà dung chế, có lẽ ông ta không muốn cái bộ mặt của mình lộ rõ, chứ nhất định không ngại sương đêm.
    Nhưng nếu đứng gần, nhìn vào bộ mặt của lão già, người ta càng không thấy hứng thú mấy nếu được ngồi vào tiệc.
    Lão già chưa già lắm, lão có bộ râu rất khó coi.
    Đôi mắt không bao giờ mở lớn, với cặp lông mày ngắn ngủn lởm chởm trông y như chiếc chổi cùn, cộng vào đó với cái miệng toàng hoạc và đôi môi mỏng dính, chỉ nhìn vào bộ mặt không thôi đã thấy những thứ ấy đã không tương xứng.
    Ngừơi ta biết lão là chủ nhân là bởi ngôi vị mà lão trong bàn tiệc, cái rõ ràng hơn hết là Cung thần Kim Nguyên Bá đứng khoanh tay sau lưng lão, tự nhiên, dáng điệu của họ Kim rất ư là khúm núm.
    Bên phải của lão già là một vị công tử ăn mặc cao sang, bằng vào da mặt búng sữa của hắn, ngừơi ta biết ngay hắnn thuộc vào hàng… công tử bột, công tử Phúc An, hồng tộc Mãn Châu.
    Bốn tên vệ sĩ của công tử Phúc An đứng hầu ở sau, cách bàn tiệc xa xa.
    Cô nữ tỳ Tiểu Ngọc đứng sau lưng Thất Cách Cách.
    Chỉ có bấy nhiêu đó, gia nhân Kim Phủ vắng hoe, không một ai lai vãng.
    Người lên tiếng trước nhất Thất Cách Cách:
    - Phân phi Trường An của Tổ lão đẹp quá, đẹp đến mức có thể khiến cho người say mê, phong cảnh ở đây, bất cứ ai đến một lần là không muốn rời chân.
    Lão già nón rách Tổ Tài Thần mỉm cười:
    - Nếu Thất Cách Cách xem vừa mặt, lão phu kính tặng để làm chỗ nghĩ ngơi.
    Bằng vào cách ăn vận của lão, bất cứ ai cũng đều nhận là lão rất keo kiệt, vì một nhân vật thế lực kim tiền mạnh nhất nước mà ăn bận không hơn một nông phu, nhưng khi nghe lão nói chuyện thì người ta lại ngạc nhiên hết sức.
    Chỉ bằng một câu nói, lão sẵn sàng dâng tặng một lâu đài, lão đâu phải là con người keo kiệt?
    Nhưng nếu gần lão Tổ Tài Thần, người ta mới thấy hết con người của lão.
    Một việc làm không sinh lợi thì một đồng xu lão cũng không móc ra, nhưng biết đó là chuyện “nhất bản vạn lợi” thì chỉ bằng một cái nhìn của người đối diện lão sẵn sàng cung dâng những vật mà lão ta quý nhất.
    Thất Cách Cách mỉm cười:
    - Phân Chi Trường An của Tổ lão là nơi đầu não khống chế trọn cả vùng Thiểm Tây, làm sao có thể nhường cho dễ dàng như thế? Lòng tốt của Tổ lão, tôi chỉ xin nhận lãnh thạnh tình.
    Tổ Tài Thần nói:
    - Đúng, Phân Chi Trường An quả là nơi quan trọng, nhưng chính vì chỗ quan trọng của nó nên lão phu mới thành tâm dâng cho Thất Cách Cách, chứ nếu là một chỗ không đáng giá thì làm sao lão phu lại dám nghĩ đến chuyện dâng tặng? Nếu không có gì trở ngại về chuyện dời đổi, xin thỉnh Thất Cách Cách cứ cho dọn đến ngay.
    Thất Cách Cách cười:
    - Tổ lão đã thật tình, từ chối thành ra khách sáo, nhưng xin Tỗ lão cũøng chỉ cho tạm ở ít lâu thôi, sua khi lễ thành thân của lệnh ái xong là tôi sẽ cho dọn tới.
    Người dâng, người tặng không ai thấy có gì là chuyện khó khăn, chính người nhận, cũng không thể khách sáo, có lẽ họ đã biết quá rõ dụng ý nhau.
    Tổ Tài Thần gật đầu:
    - Như thế thì tiện lắm, để lão phu cho gia nhân sửa sang lại cho chu đáo.
    Thất Cách Cách khoát tay:
    - Không cần, đối với tôi cứ để y như thế cũng đã quá đủ rồi.
    Tổ Tài Thần cười:
    - Thất Cách Cách khách sáo quá.
    Thất Cách Cách chớp chớp mắt nhìn quanh:
    - Sao không thấy người của Cúc Hoa Đào?
    Tổ Tài Thần nói:
    - Lão phu không có mời họ, hôm nay là lần đầu lão phu tham kiến Thất Cách Cách và công tử, lão phu không muốn có kẻ thứ ba.
    Thất Cách Cách mỉm cười:
    - Về chuyện Trương Sứ giả của Cúc Hoa Đào cứu hồi công tử Phúc An, chắc Tổ lão đã được bẩm cáo rồi chứ?
    Tổ Tài Thần gật đầu:
    - Lão phu có nghe, đó là tại người của lão phu bất tài, hành sự vô lực, không thể trách người của Cúc Hoa Đào.
    Thất Cách Cách hỏi:
    - Khi nhận được báo cáo về chuyện đó, Tổ lão có nhận được tin tôi cho hay rằng đó là kẻ ly gián hay không?
    Tổ Tài Thần gật đầu:
    - Có, nếu không thì lão phu đâu có nói người của lão phu bất tài và lão phu không bao giờ trách Cúc Hoa Đào.
    Thất Cách Cách nói:
    - Tổ lão và Cúc Hoa Đào đều là bằng hữu của Tệ quốc, nếu hai bên có điều chi bất hoà, chuyện đó khiến cho tệ Quốc thật là khó xử.
    Tổ Tài Thần cười:
    - Thất Cách Cách yên lòng, lão phu và Hải Hoàng không có chuyện hiểu lầm nhau đâu.
    Thất Cách Cách gật đầu:
    - Bằng vào câu nói của Tổ lão là tôi đã yên tâm.
    Tổ Tài Thần nói:
    - Trong lúc thình lình, lão phu không kịp thiết tiệc trọng hậu, xin thỉnh chư vị đạm bạc vài chén cho vui rồi ta cùng bàn chuyện.
    Lão đưa tay vẫy vẫy Kim Nguyên Bá…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    U want beef? We right here
    We'll never stop we dont care
    There wont be, no more peace
    Its all about vietnamese

    Hidden Content


  5. #10
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Thiên Hạ Đệ Nhất Trang
    Bài viết
    271
    Xu
    0

    Mặc định

    Hồi 10
    Cô gái họ Tổ
    Dịch giả: Nguyễn Tuấn Vỹ
    Nguồn: khotruyen

    Kim Nguyên Bá lên tiếng vâng dạ và lại đưa tay vẫy về phía trong.
    Từ trong, hai tên tỳ nữ bước ra nâng bầu rượu ngọc châm đầy từng chén.
    Tổ Tài Thần nâng chén:
    - Đây vốn là thứ rượu mà Tổ gia chuyên đặc chế, mệnh danh là “phước lộc thọ tửu”, cái tên tuy không được thanh, nhưng rượu thì kha khá, xin thỉnh nhị vị thưởng thức vài chén cho vui.
    Sau chén rượu thứ nhất, Tổ Tài Thần ân cần thỉnh khách cầm đũa ngọc.
    Lão nói những thứ trên bàn tiệc đều do đầu bếp trứ danh của năm tỉnh miền tây.
    Quả thật, thức ăn không những toàn món quý, mà mùi vị vào miệng thật không thể nào chê nổi.
    Rượu qua ba tuần, Tổ Tài Thần mới vào đề:
    - Đêm nay gọi là đêm cơ giao diện kiến, nói “diện kiến” thì cũng có vẻ không cần thiết lắm vì công tử đây vốn là kim chi ngọc điệp, nhân phẩm của công tử chỉ nhìn qua là cũng đã biết ngay, chỉ riêng phần tiên nữ của lão phu thì mới đúng là chuyện mà lão phu áy náy, vì tuy tiểu nữ có được một sắc đẹp trời ban, nhưng từ nhỏ vốn được nâng niu chiều chuộng nên quen nết, có lẽ rất khó mà đảm đang… Thất Cách Cách cười:
    - Từ nhỏ đã sinh hoạt trong nhung lụa thì làm sao tránh khỏi chuyện quen nết được… Tổ Tài Thần lắc đầu:
    - Hai tiếng “nhung lụa” thật tình lão phu không dám nói trước nhị vị Hoàng Tộc, lão phu rất hiếm cái danh hào phu của mình.
    Thất Cách Cách nói:
    - Tổ lão quá khiêm nhường, sau này, khi lệnh ái và công tử Phúc An thành thân, văn võ bá quan Mãn Châu chúng tôi đâu còn ai dám nói ngang hàng Tổ lão.
    Tổ Tài Thần cười:
    - Thật tình lão phu không dám cao vọng như thế ấy, chỉ mong sau này đại sự thu về một mối, nhị vị không quên lão phu đã góp chút sức mọn là đủ lắm.
    Thất Cách Cách nói:
    - Coi, Tổ lão sao lại nói như thế, về phương diện công luận, công sức đều thuộc về một mối cho tệ quốc, Tổ lão là ngừơi có công không cần phải bàn luận, Tổ lão là hoàng thân quốc thích, tự nhiên là phải được hưởng vinh hoa phú quý.
    Tổ Tài Thần nói:
    - Thất Cách Cách nói như thế, lão phu xin chân thành cảm tạ.
    Oâng ta nâng chén:
    Kính thỉnh nhị vị.
    Và quay lại vẫy tay.
    - Cho vời tiểu thư.
    Kim Nguyên Bá cao giọng truyền lịnh vào trong.
    Sau đó mấy giây, từ phía hậu viện ló ra bốn ngọn đèn lồng bốn cô a hoàn vịn một thiếu nữ chầm chậm đi ra.
    Tự nhiên đó là dáng cách của một tiểu thư đài các, họ yếu đuối hẳn là chuyện tự nhiên, nhưng không phải yếu đến mức phải đỡ như con bệnh, chỉ có điều họ phải cầm lối đó, vì đó là dáng cách của con nhà khuê các cần phải có để tăng cái đài cát của họ hơn lên.
    Những cô gái con nhà giàu nhưng khi họ làm dáng cách như thế có đôi khi trông buồn cười, nhất là những cô gái không có đủ người cân đối, trái lại, cô gái con nhà họ Tổ có khác, chẳng những gương mặt của cô ta quá gầy mà vóc ngừoi lại đúng y là “cành liễu đương xuất” chính vì vóc người dịu dàng yểu điệu của nàng thật xứng để cho người nâng đỡ.
    Sự có mặt của cô gái nhà họ Tổ, làm cho khắp vườn về đêm như sáng rực hơn chính luôn cả Thất Cách Cách, làm cho Phúc An không nói, hắn ngồi như kẻ mất hồn.
    Kể ra thì gã công tử Hoàng Tộc Mãn Châu quả là có phúc, tuy hắn vào thành là bị một phen khiếp vía, nhưng bù lại hắn được ngừơi như ngọc như hương thế đó, sự kinh ngạc vừa qua thật chẳng thấm vào đâu.
    Giá như hắn bị thêm một vài trận như thế nhưng được một cô vợ xinh đẹp như thế thì cũng chẳng sợ gì.
    Cô gái họ Tổ theo sự vịn đỡ của bốn ả nữ tỳ chầm chậm bước ra, đi thẳng về hướng bàn tiệc.
    Phúc An ngồi mở tròn đôi mắt sững sỡ Ngay lúc đó, chợt nghe có tiếng người như cảm thán:
    - Phúc công tử quả thật là ngừơi phúc đức, được một người vợ như thế quả có thể làm cho tất cả thiên hạ hờn ghen… Mọi người còn đang giật mình vì câu nói thình lình, thì trước mắt họ chợt thấy tà áo trắng bật lên, bây giờ thì giữa bốn cô ả hoàn bỗng có thêm người nữa.
    Bạch Y Khách Lý Đức Uy.
    Thật quả là chuyện kinh hoàng, không những Tổ Tài Thần và Phúc An công tử biến sắc mà luôn cả Thất Cách Cách cũng nhuốm mình… Mấy cô ả hoàn kêu lên một tiếng nho nhỏ, họ xúm nhau vịn vị tiểu thư thụt ra sau.
    Mọi người đều kinh ngạc, nhưng cô gái họ Tổ thì bình tĩnh lạ lùng, cô ta nhìn Lý Đức Uy bằng đôi mắt thản nhiên.
    Nói thì lâu, nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, từ khi tiếng nói của Lý Đức Uy cất lên cho đến lúc mọi người nhìn thấy thì hắn đã đứng sát bên cô gái nhà họ Tổ.
    Kim Nguyên Bá và bốn tên vệ sĩ Mãn Châu đã nhích lên.
    Ngừơi thứ nhất nhảy tới là Kim Nguyên Bá, tiếp theo sau bốn gã vệ sĩ Mãn Châu, họ chuẩn bị hành động.
    Lý Đức Uy bước qua đứng thật sát cô gái họ Tổ, hắn nắm tay nàng cười nói:
    - Tại hạ không muốn làm mất vui buổi hội ngộ đêm nay, mà chắc chủ nhân Tổ lão cũng không muốn thế.
    Kim Nguyên Bá khựng lại, hắn trừng mắt quát:
    - Buông ra.
    Lý Đức Uy điềm đạm mỉm cười:
    - Xin chư vị đừng hiểu lầm, tại hạ không hề có một ác ý nào cả, chẳng qua thấy vị tiểu thư đây yếu quá, tại hạ sợ làm kinh động nên vịn cho nàng đứng vững, Tổ cô nương là kim chi ngọc điệp, một mai mà vấp ngã, chắc chắn không làm chuyện chơi đâu.
    Câu nói có thật tình, nhưng Kim Nguyên Bá và những ngừơi có mặt thay đều biết đó là lời cảnh cáo.
    Quả nhiên, Kim Nguyên Bá khựng lại trừng trừng đôi mắt nhưng không dám có một thái độ nào, bốn tên vệ sĩ Mãn Châu cũng im không nhúc nhích.
    Nhưng như cảm thấy mình bất lực, nhưng không làm thinh, Kim Nguyên Bá khựng lại rồi thét:
    - Tên kia, ngươi là người gì mà dám đụng tới tiểu thư như thế?
    Lý Đức Uy mỉm cười:
    - Đường đường một vị thủ lãnh chi thiểm của nhà họ Tổ, sao lại có giọng điệu như bán chợ cá như thế ấy? Oâng bạn, không sợ làm mất mặt Tổ lão hay sao?
    Kim Nguyên Bá chưa biết nói sao thì bằng một dáng cách hết sức bình tĩnh, Tổ Tài Thần khoát y:
    - Đừng có thái độ lôi thôi như thế.
    Kim Nguyên Bá cúi mặt ngậm câm luôn.
    Thất Cách Cách vụt lên tiếng:
    - Ta nhớ các hạ từng nói có đọc sách thành hiền, sao luôn cả câu “nam nữ thụ bất tương thân” mà không biết thế?
    Lý Đức Uy điềm đạm mỉm cười:
    - Thật rất khó mà được Thất Cách Cách đem cách thánh hiền ra dạy dỗ, nhưng con người của tại hạ từ trước đến nay là như thế, chuyện lớn thì cẩn thận, nhưng tiếc không bao giờ câu nệ , huống chi, chuyện đêm nay là chuyện cùng chẳng đã tại hạ phải tòng quyền.
    Thất Cách Cách trầm giọng:
    - Hãy buông Tổ cô nương ra rồi muốn nói gì cứ đến đây.
    Lý Đức Uy hỏi:
    - Thất Cách Cách thay chủ nhân mà mời tại hạ đấy à?
    Thất Cách Cách gật đầu:
    - Có thể nói như thế cũng được.
    Lý Đức Uy nói:
    - Cung kính bất như tòng mạng, mong Tổ lão và Thất Cách Cách có lòng mời, tại hạ xin vâng.
    Hắn đưa một tay về phía trước và nói tiếp:
    - Tổ cô nương, xin mời.
    Cô gái họ Tổ khẽ động vành môi mọng đỏ, nàng nói một câu thật nhỏ:
    - Đa tạ.
    Lý Đức Uy vịn nàng bước thẳng vào.
    Bốn cô tỳ nữ xanh mặt theo sau.
    Cô gái họ Tổ còn trong tay hắn, không sao dám có cử chỉ gì tháo thứ.
    Lý Đức Uy chẳng những không có vẻ sợ sệt, mà hắn lại rất tự nhiên, hắn dắt tay Tổ cô nương đi vào bằng dáng cách thong dong, y như đưa người thân vào dự tiệc.
    Phúc An mở đôi mắt tròn xoe không nói được câu nào.
    Lý Đức Uy làm như không hay biết, hắn đi vào giống như một thân hữu của chủ nhân.
    Bước vào tới bàn tiệc, Tổ cô nương ngồi ngay xuống ghế, bây giờ Lý Đức Uy mới buông tay nàng và nói:
    - Cảm tạ cô nương đã cho tại hạ được phần vinh hạnh.
    Tổ cô nương nhoẻn miệng cười thật tự nhiên:
    - Các hạ không cần khách sáo, đáng lý tôi phải cám ơn vì được các hạ dìu một đoạn đường.
    Lý Đức Uy đứng sát bên cô gái, làm cho Kim Nguyên Bá và bốn tên vệ sĩ Mãn Châu đành phải đứng im.
    Họ trừng trừng cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
    Thế nhưng họ cũng chỉ đứng xa mà ngó chứ không dám nhích lên.
    Tổ Tài Thần là con người khá bình tĩnh, lão quay lại hỏi Thất Cách Cách:
    - Cứ theo cách nói thì hình như Thất Cách Cách có quen với hắn?
    Kim Nguyên Bá vội nói:
    - Bẩm chủ nhân, hắn là người đã cầm giữ Phúc An công tử đấy.
    Tổ Tài Thần gục gật đầu:
    - Ạ à.. thế sao?
    Thất Cách Cách nói:
    - Tổ lão không thấy à? Con ngừơi có nhiều bản lãnh lắm, chẳng những võ công cao mà cơ trí cũng nhiều.
    Tổ Tài Thần gật đầu:
    - Thật tình thì tôi vẫn không nhìn thấy, Tổ mỗ vốn là con người kém nhãn, không thấy nỗi thái sơn, thất kính, thất kính.
    Lý Đức Uy cười:
    - Tổ lão khách sáo quá, cùng một câu nói như thế, nhưng với Thất Cách Cách thì câu nói đó đã làm cho tại hạ tổn đức bình sinh.
    Thất Cách Cách nói:
    - Tôi làm gì có tư cách gì dám làm tổn đức các hạ, các hạ chỉ cần đưa tay là bắt được tôi ngay.
    Câu nói của nàng tuy thật bình thường, nhưng vào lỗ tai của Lý Đức Uy, hắn cảm thấy ngay sự chua cay ray rức.
    Tổ Tài Thần nói:
    - Chẳng hay có thể ngồi uống vài chén được chăng?
    Lý Đức Uy nói:
    - Đã đến đây là có ý muốn rồi, đâu dám để Tổ lão có lời mời.
    Hắn ngồi ngay xuống chẳng một chút gì khách sáo, tự nhiên là hắn ngồi sát cạnh Tổ cô nương.
    Tổ Tài Thần vẫy tay:
    - Bây đâu, thêm chén đây.
    Kim Nguyên Bá tuân theo gọi vào trong.
    Tổ Tài Thần hình như tửu lượng thuộc vào hạng siêu nhân.
    Lý Đức Uy hình như hơn chứ không kém.
    Phúc Lộc Thọ đúng là thứ hảo hạng của nhà họ Tổ, mùi nghe phưng phức mà vị thật ngọt lịm, nhưng không phải giám độ, chỉ cần vài chén là thấy choáng váng ngay.
    Thế nhưng bây giờ thì cái chén lớn đã cạn rồi, gia nhân đã theo cái vẫy tay của Tổ Tài Thần mang lên chén khác.
    Tự nhiên rượu càng nhiều, không khí chủ khách càng hẳn hòi, điều đó càng làm mắt Kim Nguyên Bá càng đỏ rực, thế nhưng hắn không làm sao được, hắn đành phải… đứng hầu. Đừng nói Kim Nguyên Bá, luôn cả Tổ tài thần cũng không có dám có ý nghĩ bất mãn nào.
    Lý Đức Uy đang kèm cô gái cưng của lão, hắn là cái chén đá, hắùn có bể là phải lắm rồi, nhưng cái chén “kiểu” của lão đặt sát một bên.
    Lão chỉ còn cách là uống rượu.
    Có lẽ lão tin vào tửu lượng của mình, thế nhưng qua một hồi lâu, Lý Đức Uy vẫn như không.
    Rượu là bản chất chớ không phải vấn đề tập luyện, tuổi Tổ Tài Thần có cao, tửu lượng có được nhiềm năm quen thuộc, nhưng với Lý Đức Uy thì chuyện đó không thấm tháp vào đâu.
    Bây giờ thì Tổ Tài Thần đã hiểu rất rõ ràng, muốn lấy rượu để đánh ngã Lý Đức Uy không khác nào đưa tay đấm vào vách sắt, cuối cùng tay sẽ sưng lên.
    Tổ Tài Thần đã biết, Thất Cách Cách lại càng biết sớm hơn.
    Nàng biết rằng vào cách nào, sự tình bây giờ thượng phong là ở trong tay của Lý Đức Uy.
    Nhìn lại Tổ cô nương, nàng vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
    Bình tĩnh được như thế, quả thật là một cô gái hiếm có.
    Không ai có thể nhận được ý nàng, có thể nàng không am tường võ học, nàng không thấy sự thất bại của cha nàng, có thể nàng thấy sự thất bại đó, nhưng nàng cho rằng không quan hệ.
    Nhưng nếu chuyện thất bại đối với nàng không quan hệ, thì mặc nhiên, cuộc họp mặt đêm nay với Thất Cách Cách và công tử Phúc An đối với nàng cũng không có gì quan trọng.
    Không ai biết được lòng nàng.
    Tổ Tài Thần nhìn chăm chăm vào Lý Đức Uy và vụt hỏi:
    - Các hạ quý tính?
    Lý Đức Uy thản nhiên:
    - Lý Đức Uy.
    - Các hạ năm nay được bao nhiêu tuổi?
    Lý Đức Uy mỉm cười:
    - Có lẽ lớn hơn lịnh ái và Thất Cách Cách đây vài tuổi, tuy nhiên, về rượu thì tại hạ vẫn có thể uống được một chén Phúc Lộc Thọ của Tổ gia mà chưa thấy ngà ngà, thế nhưng tại hạ tin rằng Tổ lão chỉ cần nửa chén thôi là đã say lúy tuý.
    Thật là một câu nói không hề khách sáo, chưa ai dám tự khoe tửu lượng của mình như thế.
    Dẫu sao Thất Cách Cách vẫn không thấy đó là người không biết khiêm nhường.
    Vì nàng biết Tổ lão muốn dùng rượu để đánh ngã Lý Đức Uy, mà một khi rượu được mang ra làm vũ khí thì người tiếp nhận cũng phải trên tinh thần thượng võ, tinh thần thượng võ không nên khoe khoang, cũng không bao giờ quá tự khiêm.
    Tổ Tài Thần hơi sửng sốt:
    - Nhãn lực của các hạ khá lắm mà lòng tự tin cũng vững lắm.
    Lý Đức Uy cười:
    - Không tin thì làm sao dám nhận lời nhập tiệc.
    Hắn liếc qua Thất Cách Cách và hỏi luôn:
    - Chắc Thất Cách Cách cũng đồng ý với câu nói của tại hạ?
    Thất Cách Cách làm thinh, nàng chỉ đưa mắt nhìn hắn chứ không lên tiếng.
    Không biết vì men rượu đã thấm nhiều hay vì một lý do gì khác, đôi mắt nàng bây giờ thật long lanh.
    Tổ Tài Thần lại hỏi:
    - Chẳng hay các hạ là bậc cao nhân từ đâu tới?
    Lý Đức Uy đáp:
    - Điều đó Tổ lão có thể hỏi Thất Cách Cách, ngừơi biết rất rõ ràng.
    Tổ Tài Thần liếc Thất Cách Cách.
    Thất Cách Cách mỉm cười:
    - Vị này bảo mình là một người buôn bán, Tổ lão thấy có giống thế không?
    Tổ Tài Thần gật đầu nhè nhẹ:
    - Tổ gia đời đời làm thương mãi, tự nhiên là phải biết những người buôn bán, vị lão đệ đây quả thật người buôn bán, có thể nói là cao thủ trong ngành buôn bán thì mới đúng.
    Thất Cách Cách hơi sửng sốt nhưng rồi nàng lại cười:
    - Tổ Tài Thần nói đúng lắm Tổ Tài Thần lại ngó ngó Lý Đức Uy:
    - Lão đệ đã là người buôn bán thì như thế rất dễ dàng cho câu chuyện. Người buôn bán là người chỉ cần cầu lợi, lão phu buôn bán từ nhỏ, cũng chỉ cầu lợi, như vậy bây giờ bất cứ chuyện gì, chỉ cần có lợi cho cả đôi bên là ta có thể nói chuyện với nhau rất dễ dàng chỉ có những cái gì bất lợi thì không ai có thể lay chuyển được….
    Bây giờ có thể nói thẳng được rồi, chẳng hay các hạ đến đây định bàn chuyện buôn bán nào đây?
    Lý Đức Uy cười:
    - Tổ lão đã nói thẳng như thế thì tiện biết bao. Đúng, tại hạ đến đây cốt bàn với Tổ lão về một chuyến buôn, chỉ có điều hoàn cảnh hiện tại có khác, bây giờ ở đây là bữa tiệc giữa Qúy gia và chư vị Hoàng Tộc Mãn Châu, nếu mình đem chuyện buôn bán ra bàn, chẳng hoá ra làm mất cả không khí vui của bữa tiệc hay sao?
    Tổ Tài Thần nói:
    - Chờ sau khi xong việc rồi mình bàn chuyện đó được không?
    Lý Đức Uy gật đầu:
    - Đúng như thế, tại hạ rất không muốn làm trở ngại đại sự của Tổ lão.
    Tổ Tài Thần nhướng mày:
    - Lão đệ thật là người thẳng thắn, bằng vào câu nói ấy lão phu có thể kết giao được với lão đệ rồi.
    Lý Đức Uy mỉm cười:
    - Tổ lão làm tại hạ vô cùng cảm kích.
    Tổ Tài Thần nói:
    - Vậy lão đệ hãy ngồi tạm uống rượu, lão phu cần làm cho xong chuyện.
    Tổ cô nương vụt nói:
    - Con nghe trong mình không được khoan khoái, phép cho con được cáo thối.
    Tổ Tài Thần nhìn con gái:
    - Thiên Hương… Tổ Thiên Hương đứng dậy.
    - Con xin cáo thối, những chuyện còn lại hãy dành cho người khác.
    Nàng đưa tay cho Lý Đức Uy:
    - Các hạ dìu tôi vào đây, bây giờ lẽ phải là các hạ cũng dìu tôi trở vào trong.
    Thất Cách Cách tái mặt… Lý Đức Uy cũng thoáng hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua hắn lấy ngay sự bình tĩnh, hắn cười:
    - Thật vinh hạnh cho tôi.
    Hắn đứng lên theo và đưa tay vịn đỡ cô gái ra khỏi ngôi nhà thuỷ tạ.
    Kim Nguyên Bá da mặt từ xanh xuống tím ngắt:
    Thất Cách Cách vùng đứng dậy:
    - Phúc An, chúng ta đi.
    Trong khoảnh khắc, Tổ Tài Thần vụt biến như một con người khác hẳn, tuy bộ quần áo vẫn như cũ, nhưng con người của lão khi đứng dậy như cao lớn hẳn lên, đôi mắt thường nhìn xuống của lão giờ đây cũng quắt lên chiếu thẳng ngời ngời dễ sợ.
    Lý Đức Uy quay lại mỉm cười:
    - Tổ lão, chính tôi cũng không hiểu cái nguồn lợi mà Tổ lão vừa nói đó từ đâu mà có?
    Tổ Tài Thần trầm nặng mặt:
    - Lão đệ, có người giúp cho lão đệ về chuyện đó, ta vốn là người cũng thuộc về con buôn chuyên nghiệp, thì không bao giờ chịu lỗ vạn nhất bị lỗ vốn một vố, ta sẽ lập tức lấy ngay trở lại sau đó, chứ không bao giờ chịu để lâu, còn lão đệ thì sao?
    Lý Đức Uy gục gật đầu:
    - Đồng ý với Tổ lão và tự nhiên là rất khó chịu làm một cuộc buôn bán nào đó nữa với Tổ lão, tuy nhiên, đã là buôn bán thì không ai chịu lỗ, nghĩa là cùng tính chuyện buôn bán với nhau, nhưng tại hạ không thể dám bảo rằng Tổ lão sẽ nhất định kiếm được số lời trở lại.
    Tổ lão cười khà khà:
    - Để thử xem, từ trước đến nay, công việc làm ăn của ta không bao giờ gặp trở ngại, luôn luôn là nhất phần xuôi thuận. Hôm nay tuy có không may một chuyến, nhưng đã là người biết điều thì việc không may ấy khó mà co hoài, có phải thế không?
    Lý Đức Uy gật đầu:
    - Tổ lão nói có lý, thế nhưng, biết đâu bắt đầu từ giờ phút này vận may của Tổ lão không còn nữa.
    Tổ Tài Thần cười:
    - Lão đệ, đã cùng là đồng nghiệp, lão đệ có thể cho ta một cơ hội không nhỉ?
    Thừa biết lão muốn ám chỉ chuyện gì, Lý Đức Uy vội tránh xa Tổ Thiên Hương một khoảng và chấp tay sau đít đứng mỉm cười:
    Kim Nguyên Bá thấy đúng là cơ hội, hắn lao mình tới, hai tay nhập một.
    Đúng là chụp cơ hội để chiếm thượng phong, song chưởng của hắn với toàn lực đây ra như thế đó.
    Lý Đức Uy nhướng mắt:
    - Cung Thần, thật sự không phải tại hạ khinh khi, chứ thật tình thì các hạ không phải là đối thủ của ta đâu.
    Hắn vừa nói vừa nghiêng mình để cho chưởng phong của Kim Nguyên Bá tống trợt ra sau, tay phải của hắn từ sau đít thò tới thật nhanh và cũng lấy lại thật nhanh… Kim Nguyên Bá hự lên một tiếng nhảy thốâi ra sau mấy bước… Tay phải của hắn buông xuôi xuống, không thấy hắn nhấc lên, cũng không thấy hắn dợm chân tới.
    Tổ Thiên Hương tuy đứng sát bên nhưng mặt nàng thật thản nhiên y như không hề xảy ra chuyện gì.
    Sự bình tĩnh của nàng từ trước đến sau thật là kỳ dị.
    Cho dầu nàng là một cao thủ, nhìn thấy thủ thuật của Lý Đức Uy ít ra nàng cũng phải chú ý, thế nhưng nàng không hề liếc mắt cái nào, làm như hai người không từng giao thủ.
    Tổ Tài Thần cũng khá bình tĩnh, ông ta không nói câu nào, đôi mắt cứ nhìn chăm vào mặt Lý Đức Uy và nhích lên một bước.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Long_Phi, ngày 13-05-2009 lúc 07:32.

    U want beef? We right here
    We'll never stop we dont care
    There wont be, no more peace
    Its all about vietnamese

    Hidden Content

    ---QC---


Trang 2 của 20 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status