Hồi 11
Nghi ngờ hung phạm
Diệp Khắc Cường khó khăn lắm mới mở được mắt. Nhưng những tia nắng chiếu vào mắt lại làm gã phải nhắm chặt mắt. Gã cảm thấy đầu đau như búa bổ, miệng lưỡi khô rát, cổ họng như có lửa thiêu đốt, khẽ rên lên một tiếng:
- Nước ... nước ... lấy nước cho ta ...
Lời vừa dứt, lập tức có một làn nước mát lạnh đổ vào miệng gã.Diệp Khắc Cường đưa tay giật lấy bình nước bằng da, ngửa đầu uống ừng ực. Một hồi sau, gã mới bỏ bình nước xuống, đưa mắt nhìn về phía trước thì thấy Tố Na đang mỉm cười nhìn gã.
- Tố Na ...
Diệp Khắc Cường ngơ ngẩn nhìn quanh, phát hiện mình đang nằm trên một thảo nguyên mênh mông, giật mình hỏi:
- Ta đang ở đâu ? Đã xảy ra chuyện gì vậy ?
Tố Na tròn mắt nhìn gã, kinh ngạc hỏi:
- Thần nói gì vậy ? Nô gia nghe không hiểu ?
Diệp Khắc Cường nghe vậy thì ngớ người, đầu càng lúc càng đau. Gã nhắc lại:
- Ta nói vì sao chúng ta lại ở đây ? Đã xảy ra chuyện gì ?
Tố Na nghi hoặc nhìn gã nói:
- Là thần dẫn nô gia đến đây ? Tại sao lại hỏi nô gia ?
- Là ta dẫn nàng đến đây ?
Diệp Khắc Cường chau mày, cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua. Nhưng gã chỉ nhớ được sau khi thắng Cổn Thế rồi thì cùng uống rượu nói chuyện với Tố Na, sau đó thì không nhớ gì nữa. Gã càng cố nhớ thì đầu càng đau, không nhịn đuợc ôm đầu hét lớn một tiếng.
Tố Na quan tâm hỏi.
- Thần, ngài làm sao vậy ? Ngài không khoẻ sao ?
Diệp Khắc Cường nghiến răng cố chịu cơn đau, mặt mày nhăn nhó hỏi Tố Na:
- Tố Na, nàng có thể cho ta biết tối qua đã xảy ra chuyện gì không ?
- Tối qua đã xảy ra rất nhiều chuyện. Ngài thật sự không nhớ gì sao ?
Diệp Khắc Cường lắc đầu nói:
- Ta muốn biết sau khi ta thắng Cổn Thế rồi thì có chuyện gì xảy ra.
Tố Na đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ nói:
- Sau khi ngài thắng Cổn Thế, nô gia đã trở thành người của ngài rồi. Sau đó chúng ta uống rượu, nói chuyện rất là vui vẻ. Ngài không nhớ gì thật sao ?
Gã gật đầu mấy cái nói:
- Việc này thì ta nhớ.
Tố Na xấu hổ đỏ mặt nói tiếp:
- Ngài còn nói nếu có cơ hội sẽ phục hồi thân phận tự do cho người ta. Việc này ngài có nhớ không ?
- Những lời này ta cũng có chút ấn tượng. Sau đó thì sao ?
Diệp Khắc Cường thần tình cấp bách hỏi.
- Chúng ta càng uống càng cao hứng, đến lúc dạ yến kết thúc vẫn chưa nỡ rời khỏi. Sau đó ngài còn nói sẽ lập tức đưa người ta về Tháp Xích Tộc, để người ta phục hồi thân phận tự do.
Tố Na vừa nói vừa chui vào lòng gã.
- Lúc đó ngài làm người ta cảm động đến phát khóc.
Diệp Khắc Cường nghe Tố Na nói đến thất thần buột miệng hỏi:
- Ta có nói những lời ấy ư ? Sao ta không nhớ gì cả ?
- Lúc đó ngài đã uống say rồi, vì thế mới quên hết cả.
Tố Na nở một nụ cười quyến rũ nói:
- Lúc đó nô gia thấy ngài cũng có vẻ say rồi, cho rằng ngài say rượu nên nói đùa, nên cũng đùa lại mà gật đầu ưng thuận. Sau đó ngài bảo nô gia cứ về lều trước đi, ngài còn phải đi làm một số việc rồi sẽ dẫn nô gia về Tháp Xích Tộc.
Diệp Khắc Cường cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nào nhớ ra được lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
- Thật sự như vậy sao ? Tại sao ta chẳng có chút ấn tượng gì cả ?
- Nô gia lúc ấy cứ tưởng ngài đã uông say, không cho lời ngài nói là thật, vì thế sau khi về lều thì đi ngủ luôn. Ai ngờ được một lúc sau thì ngài đến thật.
Tố Na ôm chặt lấ Diệp Khắc Cường cười nói:
- Vừa thấy ngài, nô gia thật sự rất cảm động. Nô gia biết ngài không lừa gạt nô gia, vì thế lập tức cùng ngài khởi hành. Khi đi đến đây, ngài nói rằng ngài đã mệt, thế là chúng ta nghỉ lại ở đây cho đến bây giờ ngài mới tỉnh lại.
Diệp Khắc Cường nghe xong ngớ người ra nói:
- Đoạn sau của câu chuyện, tại sao ... tại sao ... tại sao ta không nhớ chút gì cả ?
Tố Na mím môi cười nói:
- Sau khi tỉnh rượu quên hết những chuyện đã làm lúc say là việc hết sức bình thường, đặc biệt là nam nhân.
- Không thể được ...
Diệp Khắc Cường nhớ lại chuyện đêm qua, biết rằng bản thân tuyệt đối không thể uống say được.Nhưng nếu như đã uống nhằm ma tuý, vậy đã uống vào lúc nào ? Uống bằng cách nào ? Trước khi ăn uống gã đã dùng máy tính để quét qua một lượt rồi cơ mà ? Có lẽ nào ... lẽ nào là gã bị say thật !
- Ngài đang nghĩ gì vậy ?
Tố Na nhìn gã không chớp mắt, cất giọng nói ngọt ngào hỏi:
- Có phải nghĩ đến tương lai của chúng ta không ?
Diệp Khắc Cường trong lòng thầm nghĩ, muốn làm rõ sự việc nhất định phải trở về Hồng Cát Lạc Bộ, Nghĩ vậy gã liền mở miệng hỏi:
- Nàng có biết nơi này là nơi nào không ?
- Không biết !
Tố Na lắc lắc đầu ngây thơ nói:
- Đêm qua lúc ngài dẫn nô gia đi, khắp nơi đều tối đen như mực. Nô gia chẳng còn biết đông tây nam bắc gì nữa, cứ đi theo ngài thôi.
Diệp Khắc Cường khẽ chau mày, ngay cả đây là đâu mà còn không biết, làm sao về được Hồng Cát Lạc Bộ ? Gã thở dài một tiếng nói:
- Đi thôi, chúng ta cứ đi về phía trước, hy vọng sẽ gặp may.
Tố Na hưng phấn nhảy dựng lên hỏi:
- Có phải về Tháp Xích Tộc không ?
Diệp Khắc Cường đứng dậy nói:
- Không, về Hồng Cát Lạc Bộ.
- Tại sao vậy ?
Tố Na khẽ nhíu mày, giận dỗi nói:
- Không phải đã nói sẽ dẫn người ta về Tháp Xích Tộc sao ?
- Lần sau, lần sau có cơ hội ta sẽ dẫn nàng về.
Diệp Khắc Cường vội vỗ về an ủi.
- Hiện nay ta cũng đang rối tinh rối mù lên đây. Không hiểu tại sao mình lại ở đây ? Xảy ra chuyện gì cũng không nhớ rõ nữa ? Nàng nói không về Hồng Cát Lạc Bộ làm rõ sự việc có được không ?
Trên mặt Tố Na liền chảy ra hai hàng lệ trong suốt như pha lê. Diệp Khắc Cường tuy cảm thấy Tố Na rất đáng thương, nhưng lúc này cũng không có cách nào an ủi nàng ta được bèn giả như không nhìn thấy gì, cất bước về phía trước. Tố Na thấy gã đi càng lúc càng xa, vội vã lau khô dòng lệ, chạy theo sau lưng gã.
Thảo nguyên Mông Cổ mênh mông vô bờ bến, vô luận đi theo hướng nào, cảnh vật cũng như nhau cả, căn bản không thể phân bịêt được đâu là đông, tây, nam, bắc.
Diệp Khắc Cường nghĩ đến con trai, trong lòng không ngăn được cảm giác đau nhói, cúi đầu thở dài nói:
- Lại một lần nữa lạc đường trên thảo nguyên. Tiểu Hào, không biết bao giờ cha mới được gặp lại con.
Tố Na trách móc nói:
- Ngài đi nhanh quá, người ta theo không kịp.
- Không đi nữa.
Diệp Khắc Cường ngồi bệt xuống đất nói:
- Chúng ta còn bao nhiêu lương thực và nước uống.
Tố Na nhún vai nói:
- Nô gia chỉ mang theo một bình nước, vừa nãy ngài đã uống hết rồi.
- Tức là đã hết rồi.
Diệp Khắc Cường thở dài nói.
- Chúng ta phải giữ gìn thể lực. Ban ngày nhiệt độ cao, rất dễ tiêu hao thể lực, chúng ta nghỉ ngơi trước đã, tối nay đi tiếp. Nàng cũng ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Tố Na nghe lời ngồi xuống. Diệp Khắc Cường nhắm mắt dưỡng thần. Một hồi sau, gã nghe thấy một thanh âm khiến gã phấn chấn tinh thần.
Gã nhảy dựng lên như bắt được vàng hỏi:
- Nàng có ngay thấy gì không ?
Tố Na ngơ ngác nhìn gã hỏi:
- Nghe thấy gì cơ ?
- Tiếng vó ngựa, là tiếng vó ngựa đang chạy về phía chúng ta.
Diệp Khắc Cường hưng phấn nói.
Tố Na dỏng tai lên cố gắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa.
- Nô gia nghe thấy rồi, vậy thì sao ?
- Vậy có nghĩa là chúng ta được cứu rồi. Chúng ta có thể hỏi rõ phương hướng, như vậy thì có thể trở về.
Tố Na không nói gì, chỉ đứng một bên nhìn gã.
Diệp Khắc Cường dùng song não hạ lệnh cho máy tính:
- Scan xem có bao nhiêu người đang đến.
Trong đầu gã lập tức xuất hiện câu trả lời:
- Mười hai người địa cầu. Nam giới. Cưỡi ngựa. Có vũ khí. Đến từ phía Đông Nam, dự đoán năm phút sau sẽ đến đây.
Không lâu sau, một màn cát bụi mù mịt xuất hiện. Bóng người càng lúc càng rõ hơn, Diệp Khắc Cường từ phục trang trên người họ nhận ra đây là lính của Hồng Cát Lạc Bộ, trong lòng càng thêm hưng phấn.
- Con mẹ nó ! Vận khí thật tốt !
Gã lập tức đứng dậy đưa tay vẫy vẫy:
- A ... a... ta ở đây ... ta ở đây ...
Đám nhân mã từ từ đến gần Diệp Khắc Cường cười lớn vẫy tay với bọn họ. Nhưng chẳng bao lâu thì nụ cười trên mặt gã đã biến mất, bởi vì gã nhìn thấy tên lính đi đầu đang giương cung ngắm vào gã.
Diệp Khắc Cường thấy vậy cả kinh, vội vã lớn tiếng kêu la:
- Là ta đây. Thần của các người đây !
Lời còn chưa dứt, mũi tên trong tay tên lính đã bắn vọt ra, nhằm thẳng về phía gã. Diệp Khắc Cường kinh hãi, vội ôm chặt lấy Tố Na nhảy tránh sang một bên. Mũi tên vừa hay sượt qua đầu. Tuy vô sự nhưng cũng khiến gã toát hết mồ hôi lạnh.
Gã lại ngẩng đầu lên quát lớn:
- Wei ... ! Là ta đây ! Các người làm gì vậy ?
Trả lời gã là một loạt các mũi tên khác. Diệp Khắc Cường biết nói nhiều cũng vô ích, chạy là trên hết. Nghĩ đoạn liền nắm tay Tố Na, ba chân bốn cẳng chạy như bay. Lại có vài mũi tên nữa sượt qua người gã. Diệp Khắc Cường còn nhớ hình như khi nãy có nhìn thấy một cánh rừng nhỏ, liền theo hướng đó mà chạy.
Đám lính cũng thúc ngưa đuổi theo. Diệp Khắc Cường bế bổng Tố Na lên chạy như tên bắn, nhưng cho dù gã có chạy nhanh hơn đi nữa thì cũng không thể nhanh bằng ngựa. May cho gã, khu rừng cũng ở không xa lắm, vì thế khi đám người kia đuổi đến nơi thì gã đã lần được vào rừng. Những mũi tên bắn với theo đều trượt mục tiêu cắm đầy trên các thân cây.
Ngựa không thích hợp tác chiến trong rừng, vì thế đành xuống ngựa, rút đao từ từ tiến vào khu rừng nhỏ.
Diệp Khắc Cường và Tố Na nấp sau một gốc cây lớn quan sát tình hình. Gã muốn rút đao ra phòng thân, nhưng khi sờ tay đến thì mới phát hiện không thấy đao đâu cả.
- Kỳ lạ ! Đao của ta đâu ?
Tố Na lo lắng nói:
- Nô gia không nhìn thấy, có lẽ vừa nãy chạy trốn đánh rơi rồi chăng ?
- Ta không biết.
Diệp Khắc Cường chau mày nói:
- Không có đao ... thì phiền phức nhiều đấy.
Tố Na đợi cho hơi thở bình thường lại rồi mới thấp giọng hỏi:
- Thần, ngài có biết những người đó là ai không ? Tại sao lại truy sát chúng ta ?
- Bọn họ là quân lính của Hồng Cát Lạc Bộ. Ta cũng không biết tại sao họ lại truy sát chúng ta như vậy.
Diệp Khắc Cường vừa nói dứt lời, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ, lập tức ra lệnh cho máy tính:
- Hiển thị tình hình hoạt động của những người trong rừng.
Một mô hình ba chiều của khu rừng lập tức hiện ra trong não Diệp Khắc Cường. Vị trí của những lính cũng nhất nhất hiện ra, gã lập tức biết nắm rõ tất cả hành tung của địch nhân như lòng bàn tay.
- Bọn họ có biết ngài là thần không ? Tại sao còn truy sát chúng ta ?
- Suỵt ... đừng nói nữa. Có người đang đến đấy.
Diệp Khắc Cường nhìn thấy trên bản đồ 3D có hai lính đang từ hai hướng tả hữu từ từ tiến lại chỗ họ đang nấp. Gã liền ấn người Tố Na xuống, thấp giọng nói:
- Nàng đợi ở đây, không được động đậy, không được phát ra tiếng động. Ta sẽ quay lại ngay.
Diệp Khắc Cường lẳng lặng lẻn ra sau lưng một tên lính, xuất thủ như điện, tay phải vòng ra đằng trước bịt miệng tên lính lại, tay phải đánh mạnh vào gãy hắn. Tên lính lập tức ngã lăn ra đất. Diệp Khắc Cường dấu tên lính vào một bụi rậm xong, đưa tay nhặt lấy thanh đao của hắn, rồi ẩn thân đợi tên lính thứ hai đi đến.
Không lâu sau, tên lính thứ hai quả nhiên xuất hiện ở trước mặt, cảnh giới đưa mắt nhìn khắp bốn bề. Diệp Khắc Cường đợi hắn đến gần, liền phi thân tung người lên đá một cước vào tay cầm đao của hắn. Thanh đao bay vút ra xa. Tên lính còn chưa kịp phản ứng thì đao đã kề cổ, Diệp Khắc Cường lạnh lùng nói:
- Không được nói gì, nếu không ta sẽ giết !
Tên lính sợ đến nỗi mặt xanh như tàu là chuối, hai chân run rẩy bẩy, không dám kêu lên tiếng nào, gật đầu lia lịa với Diệp Khắc Cường.
- Tốt lắm.
Diệp Khắc Cường vòng ra sau lưng tên lính, thanh đao trong tay vẫn dí sát cổ hắn, gã thấp giọng nói vào tai tên lính:
- Bây giờ ta hỏi gì, ngươi phải trả lời nầy, nghe rõ không ?
Tên lính vội gật đầu.
- Nguơi có biết ta là ai không ?
- Biêt ... biết ... ạ. Ngài là thần.
- Đã biết rồi tại sao còn truy sát ta?
Diệp Khắc Cường phẫn nộ hỏi.
- Xin ngài bớt giận ...!
Tên lính sợ Diệp Khắc Cường tức giận sẽ một đao cắt cổ hắn nên vội nói:
- Chúng tiểu nhân chỉ là phụng mệnh hành sự thôi ạ.
- Phụng mệnh hành sự ? Ai ra lệnh cho các ngươi ? Lẽ nào là Tát Ba ?
- Không ... là .... là Phổ Lan Đặc đại nhân.
Tên lính thấp giọng trả lời.
- Phổ Lan Đặc đại nhân ?
Diệp Khắc Cường cả kinh thất sắc.
- Tại sao ông ta lại sai các ngươi truy sát ta ?
- Đại nhân nói ngài đã phạm trọng tội, đêm qua sợ tội đã chạy trốn. Vì vậy Phổ Lan Đặc đại nhân đã phái đi mấy lộ nhân mã để truy bắt. Đại nhân còn nói, nếu như ngài chống cự, có thể giết trước báo sau. Chúng tiểu nhân biết ngài võ công cao cường ... vì thế vừa thấy đã tiên phát chế nhân xạ tiễn...
Tên lính thấy tiếng thở của Diệp Khắc Cường càng lúc càng nặng nề, cho rằng cơn giận của gã sắp phát tác, vội vàng giải thích:
- Không liên quan đến tiểu nhân, đó là do đội trưởng hạ lệnh. Xin ngài đứng giết tiểu nhân, không liên quan đến tiểu nhân mà ...
Đầu óc Diệp Khắc Cường rồi tung rối mù, gã không thể tin vào tai mình nữa, nghiến răng gằn giọng hỏi tên lính:
- Phổ Lan Đặc nói ta đã phạm đại tội gì ?
Tên lính toàn thân mồ hôi đầm đìa, run lẩy bẩy đáp:
- Việc này ... việc này ... Phổ Lan Đặc đại nhân không nói. Đại nhân chỉ .. chỉ bảo chúng tiểu nhân đi bắt ngài, xin ngài ... tha mạng...
Diệp Khắc Cường nghe thấy Phổ Lan Đặc phái người truy sát mình, còn nói có thể giết trước báo sau, việc này đối với gã đúng là sấm động giữa trời quang. Từ trước dến giờ gã vẫn cho rằng Phổ Lan Đặc và mình là người cùng một chiến tuyến, lẽ nào lão ta đã bị Tát Ba mua chuộc ? Phổ Lan Đặc nói gã đã phạm trọng tội, rốt cuộc gã đã phạm vào đại tội gì mà phải phái nhiều người đi truy sát đến vậy ?
Đột nhiên Diệp Khắc Cường đánh rơi thanh đao đang kề cổ tên lính xuống đất. Hắn ta giật thót mình một cái, len lén quay đầu lại nhìn Diệp Khắc Cường, phát hiện gã đang đờ đẫn nhìn về phía trước, trong miệng còn lẩm bẩm nói gì đó. Tên lính cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi:
- Thần, ngài còn gì muốn hỏi không ?
Diệp Khắc Cường không hề trả lời. Tên lính cảm thấy dường như gã đã quên đi sự tổn tại của mình, liền cẩn thận di động từng bước một về phía trước, vẫn không thấy Diệp Khắc Cường có phản ứng gì. Hắn ta lại càng vững dạ hơn, tiếp tục bước về phía trước ba bước nữa, Diệp Khắc Cường vẫn không hề động đậy. Tên lính quay đầu lại nhìn, phát hiện Diệp Khắc Cường vẫn đứng thất thần ở đó, căn bản không để ý đến hắn. Thế là tên lính vội quay người đào tẩu.
- Không thể nào ... không thể nào ...
Diệp Khắc Cường cứ đứng đần người ở đó lẩm bẩm, gã cảm thấy Phổ Lan Đặc không thể nào bán đứng mình được, sự đả kích này đối với gã thực sự quá lớn.
Trong đầu gã xuất hiện một dấu hỏi lớn, nhưng lại không có đáp án. Bởi vì song não bị rối loạn, bản đồ 3D khu rừng đang hiện lên trong đầu cũng lập tức biến mất, vì vậy bây giờ mà có cả đội nhân mã đến gần, có lẽ gã cũng không phát giác được.
- Vây hắn lại !
Mười mấy tên lính từ bốn phía lao ra vây Diệp Khắc Cường vào giữa, tên nào cũng cầm yêu đao sáng loáng.
Diệp Khắc Cường lúc này mới bừng tỉnh, vội lớn tiếng nói:
- Ta chẳng làm gì cả, tại sao phải bắt ta ?
Tên đấu lĩnh liền lớn tiếng quát:
- Đừng phí lời với hắn. Mọi người lên !
Đám lính liền nhất loạt cử đao xông đến, Diệp Khắc Cường vội lăn người một vòng tránh đao, thuận thế nhặt luôn thanh đao vừa đánh rơi dưới đất lên, quét mạnh một vòng. Mười tên lính lập tức lui lại nhảy tránh.
Diệp Khắc Cường lùi lại vài bước quát lớn:
- Các ngươi biết điều thì dừng tay, nếu không đừng trách ta không khách khí.
- Đừng nghe hắn nói.
Tên đấu lĩnh hét lên một tiếng, tung người lao đến, hai tay sử đao chém thẳng vào Diệp Khắc Cường.
Gã vội hoành đao lên đỡ.
Đang !
Hai thanh đao va vào nhau làm hoa lửa tung toé, tên đấu lĩnh lùi lại mấy bước, cảm thấy hồ khẩu đau rát, suýt nữa đánh rơi cả đao. Diệp Khắc Cường cũng cảm thấy cánh tay đau nhức đến tận xương, biết rằng vết thương cũ lại phát tác, vội nhịn đau chuyển đao sang tay kia, nghiến răng tiếp tục cự địch.
Tay trái đau đến mức không thể cử động, tay trái thì sử đao không thuận, chỉ như vậy Diệp Khắc Cường cũng đã rơi vào thế hạ phong. Hơn nữa những tên lính này đều đã được huấn luyện kỹ thuật chiến đấu mới rất thành thục, vì thế tương đối khó đối phó. Thêm vào đó, đao pháp của gã cũng không cao minh lắm, vì vậy chỉ có thể vừa đánh vừa chạy.
Diệp Khắc Cường tung cước đá thẳng vào ngực một tên lính, cả người hắn bay vọt ra phía sau. Đúng vào lúc gã chuyển thân chuẩn bị tấn công một tên khác thì đột nhiên có người lớn tiếng quát:
- Dừng tay !
Tất cả nghe tiếng liền dừng tay lại, Diệp Khắc Cường cũng ngạc nhiên nhìn sang hướng vừa phát ra tiếng quát, thì ra kẻ đó chính là tên đấu lĩnh vừa nãy.
Hắn ta quay đầu lại phía sau gọi:
- Đem cô ta đến đây !
Một tên lính lập tức giải một cô gái ra. Cô gái này đương nhiên là Tố Na. Diệp Khắc Cường cả kinh gọi lớn:
- Tố Na !
- Thế nào ? Thần, ngài có nhận ra cô ta không ?
Tên đấu lĩnh kề đao vào cổ Tố Na, cười khẩy một tiếng nói:
- Tốt nhất ngài nên thúc thủ chịu trói, nếu không tôi giết mỹ nhân của ngài ngay lập tức.
Tố Na sợ hãi kêu lên:
- Thần, cứu nô gia với !
- Không được làm hại cô ấy.
Diệp Khắc Cường nghiến răng bỏ thanh đao xuống đất.
- Ta nghe lời các ngươi là được.
- Hừ, coi như ngươi thông minh ! Người đâu, trói hắn ta lại !
Tên đầu lĩnh hạ lệnh cho đám thủ hạ.
Mấy tên lĩnh lập tức bước đến dùng dây thừng trói chặt Diệp Khắc Cường lại, không cho hắn cựa quậy tay chân.
Diệp Khắc Cường cười khổ nói:
- Không cần trói chặt như vậy, ta sẽ không chạy đâu !
Đám lính kia dường như không nghe thấy Diệp Khắc Cường nói gì, chỉ nghe tên đầu lĩnh nói:
- Người này võ công cao cường, trói chặt vào một chút !
Đám lính liền lấy thêm một sợi thừng trói Diệp Khắc Cường chặt hơn nữa, khiến gã không thể cựa quậy được chút nào.
Bọn chúng đem trói luôn cả Tố Na, rồi vác hai người đặt lên lưng ngựa như hai tấm thảm. Tiếp đó, tên đầu lĩnh hét lên một tiếng ra lệnh, bọn lính liền tập tức thúc ngựa ra khỏi khu rừng, xem ra là về Hồng Cát Lạc Bộ.
Ước chừng thời gian một bữa cơm, Diệp Khắc Cường thử đưa mắt nhìn quanh, nhưng tuỵêt không thấy cái bóng Hồng Cát Lạc Bộ. Gã bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, đêm qua gã và Tố Na mới rời khỏi Hồng Cát Lạc Bộ, cho dù có chạy cả đêm cũng không thể chạy xa như vậy được. Lẽ nào đêm qua hai người bọn họ biết bay ? Rốt cuộc đây là chuyện thế nào ?
Đoàn người cứ đi mãi, đi mãi đến tận hoàng hôn mà vẫn chưa về tới Hồng Cát Lạc Bộ. Diệp Khắc Cường bị ánh mặt trời thiêu đốt khiến đầu váng mắt hoa, miệng lưỡi khô rát, liền cất tiếng nói với tên lính ngồi trước gã:
- Wei ... binh đại ca, có thể cho ta một ngụm nước không ?
- Câm miệng.
Tên binh sĩ quay đầu lại trừng mắt nhìn gã nói:
- Còn lắm lời nữa thì ta ném ngươi xuống đất kéo đi đấy.
Diệp Khắc Cường le le lưỡi không nói gì nữa. Lúc này trong lòng gã không khỏi thở dài cảm thán, đêm hôm qua gã còn là thần ở địa vị chí cao vô thượng, ngày hôm nay lại phải cầu xin một tên lính nhãi nhép, lại còn phải nhìn sắc mặt của hắn nữa. Thật đúng là tạo hoá trêu ngươi !
Đột nhiên từ phía xa có một bóng ngựa chạy như bay đến gần họ, người trên ngựa lớn tiếng quát:
- Dừng lại !
Tên đầu lĩnh liền giơ tay ra hiệu dừng lại.
Người kỵ sĩ dần dần hiện ra trong màn cát bụi mù mịt. Diệp Khắc Cường đưa mắt lên nhìn, nhận ra đó chính là luyện binh đoàn đoàn trưởng Niết Hán, không kìm được hưng phấn gọi lớn:
- Niết Hán ! Ta ở đây ! Mau đến cứu ta!
- Câm miệng
Tên quân lính ngồi trước gõ mạnh vào đầu gã một cái, khiến Diệp Khắc Cường mặt hoa mày xẩm, nhất thời chẳng nói nên lời.
Niết Hán dừng lại trước mặt bọn lính. Tên đầu lĩnh liền hành lễ với gã rồi cất tiếng hỏi:
- Đoàn trưởng, ngài đến đây không biết có chỉ thị gì ?
Diệp Khắc Cường dùng ánh mắt thân thiết nhìn Niết Hán, hy vọng gã có thể giải cứu cho mình. Nào ngời, Niết Hán chỉ lạnh lùng nhìn gã một cái rồi quay sang tên đầu lĩnh hỏi:
- Bắt được hắn ở đâu ?
Tên đầu lĩnh chỉ tay nói:
- Ở khu rừng đằng kia. Tên này rất hung ác, đã đả thương mấy huynh đệ.
Niết Hán gật gật đầu, nhảy xuống ngựa đi đến chô Diệp Khắc Cường.
Diệp Khắc Cường thần tình lo lắng nhìn gã:
- Niết Hán, ngươi sao vậy ? Là ta đây, ngươi không nhận ra ra sao ?
- Câm miệng !
Niết Hán quát lớn, sắc mặt đầy vẻ phẫn nộ.
- Ngươi còn dám gọi tên ta nữa sao ? Ngươi là đồ lòng lang dạ sói, ta thật sự hối hận vì đã quen biết tên súc sinh nhà ngươi !
Nói đoạn gã đưa tay tát mạnh vào mặt Diệp Khắc Cường. Diệp Khắc Cường vừa ngạc nhiên vừa tức giận nói:
- Niết Hán, ngươi ...
Trong lòng Diệp Khắc Cường lúc này vô cùng kích động, không ngờ đến Niết Hán mà cũng đối xử với gã như vậy, lẽ nào chỉ trong một đêm mà tất cả mọi người đều bán đứng gã ?
Niết Hán quay sang tên đầu lĩnh nói:
- Được rồi, ta và tên súc sinh này có chút ân oán riêng tư, các người cứ giao hắn cho ta xử lý, đi về trước đi.
Tên đầu lĩnh ngớ người, rồi ra vẻ khó xử nói:
- Việc này ... việc này ... có vẻ không được hay lắm ?
- Ồ, ta biết các ngươi do dự.
Niết Hán đưa tay nắm tóc Diệp Khắc Cường lôi xuống đất khiến gã đau đến chảy cả nước mắt. Niết Hán trợn mắt nhìn gã nói:
- Các ngươi cho rằng ta sẽ vì chút giao tình trước đây với tên súc sinh này mà sẽ thả hắn đi có phải không ?
Tên đầu lĩnh không trả lời, nhưng nhìn nét mặt hắn có thể đoán ra được điều đó.
Đột nhiên, Niết Hán hét lớn một tiếng, đấm mạnh vào bụng dưới của Diệp Khắc Cường, khiến cả người gã bay ra xa, lăn lộn mấy vòng dưới đất. Diệp Khắc Cường đau đến nỗi rên la không ngớt, nhưng Niết Hán dường như đánh chưa đã, lập tức nhảy đến đấm đá liên hồi.
- Hừ, tên súc sinh không bằng chó mèo này.
Niết Hán vừa đánh vừa chửi.
- Ngươi là đồ mất hết tính người, táng tận lương tâm. Ta hận không thể ăn được thịt ngươi, uống máu ngươi ! Ta thật hối hận trước đây có mắt không tròng mới quen biết hạng người như ngươi, ngươi muốn ta thả ngươi ra sao ? Đợi kiếp sau đi !
Niết Hán càng đánh càng mạnh, Diệp Khắc Cường đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Tên đầu lĩnh thấy vậy cũng không khỏi lo lắng, vạn nhất Diệp Khắc Cường bị Niết Hán đánh chết, như vậy công lao của hắn bắn sống gã về đây không phải trôi theo dòng nước ư ? Nghĩ vậy, hắn vội lên tiếng cản trở Niết Hán:
- Đoàn trưởng, xin ngài dừng tay, nếu như còn đánh nữa, sợ rằng hắn sẽ chết mất. Thuộc hạ nào dám nghi ngờ đoàn trưởng sẽ thả hắn ? Chỉ là người là do chúng thuộc hạ bắt về, nếu như cứ như vậy giao lại cho đoàn trưởng, thuộc hạ không biết phải nói với các huynh đệ thế nào ?
Niết Hán cười lớn nói:
- Thì ra các ngươi sợ ta cướp công.
- Thuộc hạ không dám.
- Yên tâm, Niết Hán ta nào phải là loại người cướp công kẻ khác. Ngươi yên tâm, khi trở về ta lập tức nói với Phổ Lan Đặc đại nhân và Tát Ba đại nhân biểu dương công lao anh dũng của các ngươi, hơn nữa còn đặc cách thăng liền ba cấp cho ngươi. Ngươi biết quan hệ giữa ta và chủ tế Tát Ba rồi đấy, ta nói huynh ấy không thể không nghe đâu.
Tên đầu lĩnh nghe Niết Hán nói vậy cả mừng, lập tức xuống ngựa hành lễ nói:
- Đa tạ đoàn trưởng cất nhắc.
- Không có gì, mọi người đều là huynh đệ cả mà.
Niết Hán vỗ vai tên đầu lĩnh nói:
- Các ngươi cứ về bộ lạc trước đi, giao tên súc sinh này cho ta là được rồi.
Niết Hán nói xong tiện chân đá cho Diệp Khắc Cường hai cái, khiến gã thổ ra một bung máu, lăn lộn rên la. Tên đầu lĩnh thấy Niết Hán dường như hận Diệp Khắc Cường đến tận xương cốt, nên cũng không còn hoài nghi nữa.
- Phiền đoàn trưởng xử lý hắn vậy. Chúng thuộc hạ xin về trước.
Niết Hán gật đầu nói:
- Yên tâm giao hắn cho ta.
Tên đầu lĩnh nhảy lên ngựa định thúc cương, đột nhiên nhớ lại một chuyện, quay lại hỏi Niết Hán:
- Đúng rồi, xuýt nữa thì quên mất. Chúng thuộc hạ còn bắt được một cô gái đi theo hắn ta nữa. Có cần giao luôn cho ngài không ?
- Không cần thiết.
Niết Hán tung chân đá cho Diệp Khắc Cường một cái rồi nói:
- Các ngươi cứ đem nhốt cô ta lại đã, đợi ta đem tên súc sinh này về rồi xử một thể.
- Tuân lệnh !
Tên đầu lĩnh vừa đi khỏi, Niết Hán lập tức chạy đến đỡ Diệp Khắc Cường lên nói:
- Thần, thứ tội cho tôi lúc nãy đã mắng chửi ngài. Tôi chỉ bất đắc dĩ thôi.
- Con mẹ nó ... xuất thủ cũng ... nặng quá chứ ! Diệp Khắc Cường yếu ớt chửi một câu.
- Mau ... mau ... cởi trói cho tôi.
- Vâng !
Niết Hán vội lấy đao cắt hết dây trói cho Diệp Khắc Cường.
- Ai da ...
Diệp Khắc Cường vốn định duỗi chân duỗi tay cho thoải mái, nào ngờ vừa động đậy thì toàn thân đau nhức, không nhịn được kêu lên một tiếng.
Niết Hán quan tâm hỏi:
- Ngài không sao chứ ?
Diệp Khắc Cường tức giận nhìn gã nói:
- Tôi trói cậu vào rồi đánh cho cậu một trận, xem cậu có sao không nhé!
- Tôi không cố ý mà. Vì ngài mà tôi mới phải diễn kịch như vậy đấy chứ !
- Tôi đoán được mà. Nhưng con mẹ nói, cậu diễn thật quá ! Diệp Khắc Cường xoa xoa chỗ đau ở hạ bàn rồi nói:
- Món nợ này để tính với cậu sau, giờ nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao Phổ Lan Đặc lại sai người đi truy sát tôi ?
Niết Hán thấp giọng nói:
- Thực ra không chỉ có Phổ Lan Đặc đại nhân sai người đi truy sát ngài, mà toàn bộ lạc đều muốn bắt ngài về trị tội.
Diệp Khắc Cường cả kinh hỏi:
- Tại sao ?
- Sáng sớm nay vợ của Cổn Thế đến báo án với Phổ Lan Đặc đại nhân, nói Cổn Thế và đứa con gái tám tuổi của hắn đã bị giết.
Diệp Khắc Cường kinh hãi hỏi:
- Cổn Thế chết rồi ? Ai giết hắn ?
- Ngài !
Diệp Khắc Cường không dám tin vào tai mình nữa, vội hỏi lại:
- Cậu nói cái gì ?
- Cổn Thế và con gái hắn là do ngài giết.
- Hồ thuyết bát đạo !
Diệp Khắc Cường hét lên:
- Con mẹ nó chứ, tại sao tôi phải giết bọn họ ?
- Thần, ngài bình tĩnh nghe tôi nói hết đã.
Niết Hán nắm tay Diệp Khắc Cường nói tiếp:
- Sau khi vợ của Cổn Thế đến báo án, Phổ Lan Đặc đại nhân liền lập tức theo cô ta đến xem xét hiện trường. Phát hiện tử trạng của Cổn Thế và con gái vô cùng thê thảm, hung thủ dường như giết người để tiết hận vậy, trên người Cổn Thế bị vô số nhát đao chém cho nát bét. Con gái hắn thì bị cưỡng hiếp rồi thắt cổ chết.
Diệp Khắc Cường nghe xong toát mồ hôi hột, run giọng nói:
- Cậu nói đứa nhỏ tám tuổi bị ... bị ... hiếp sát ?
- Đúng vậy ! Hung thủ quả thật rất tàn nhẫn, không còn chút tính người.
Ngữ khí của Niết Hán tràn đầy phẫn nộ nói tiếp:
- Sau đó Phổ Lan Đặc đại nhân phát hiện ra sau lưng Cổn Thế có cắm một thanh đao.
Diệp Khắc Cường trấn động toàn thân, run run hỏi:
- Lẽ nào ... lẽ nào là đao của tôi !
- Không sai !
Niết Hán thở dài nói:
- Thanh long đầu đao đó là do Đại Hãn tặng ngài, toàn tộc ngoài ngài ra thì không ai có cả.
Diệp Khắc Cường cười khổ nói:
- Vì thế bọn họ cho rằng tôi là hung thủ ?
Niết Hán miễn cưỡng gật đầu.
- Rất nhiều đại thần quý tộc tham gia yến hội đêm qua đều làm chứng rằng ngài và Cổn Thế đã phát sinh xung đột, bọn họ cho rằng ngài ôm hận trong lòng, vì thế nhân đêm tối đến giết chết Cổn Thế. Đúng lúc đó thì con gái hắn ta bắt gặp, vì thế cũng bị liên luỵ mà chết.
- Hồ ngôn loạn ngữ.
Diệp Khắc Cường tức giận hét lớn, nhưng vẫn chưa mất đi sự bình tĩnh hỏi lại:
- Nếu như là ta giết người, tại sao còn để lại vợ hắn làm gì ?
- Lúc đó cô ta về nhà mẹ, sáng sớm nay mới trở về nhà, vì thế thoát được sát kiếp.
- Con mẹ nó.
Diệp Khắc Cường nghiến răng chửi một câu, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội hỏi:
- Tát Ba đâu ? Hắn ta có biểu hiện gì không ?
- Cổn Thế là đồ đệ của Tát Ba, hắn tự nhiên phải vô cùng phẫn nộ trước hành vi cầm thú của ngài, Phổ Lan Đặc đại nhân hạ lệnh truy bắt ngài, còn hạ lệnh cho toàn bộ lạc không ai được tin ngài nữa.
Nói đến đây, Niết Hán thở dài một tiếng nói:
- Hừ, bây giờ cả bộ lạc chẳng còn ai tin tưởng ngài, hơn nữa mỗi người đều hận không thể tự tay giết chết ngài.
Diệp Khắc Cường nắm chặt tay, gằn giọng nói:
- Nhất định là Tát Ba giở trò hại tôi.
- Không thể nào.
Niết Hán nhìn Diệp Khắc Cường nói:
- Cổn Thế là đồ đệ của lão, Tát Ba làm sao có thể hạ độc thủ với hắn chứ.
- Không phải lão ta thì là ai chứ ?
Diệp Khắc Cường nhìn Niết Hán bằng ánh mắt tuỵêt vọng hỏi:
- Chẳng lẽ cả cậu cũng nghi ngờ tôi thực sự là hung thủ giết người sao ?
Niết Hán cúi đầu trầm tư không nói câu nào.
Diệp Khắc Cường ngửa mặt lên trời hét lớn, gã không tin bản thân mình lại dính vào chuyện như thế này. Điều đáng ngại là chính gã cũng không nhờ đêm qua mình đã làm những gì, càng không thể tiếp nhận đựơc sự thực là trong nháy mắt gã từ một vị thần được toàn tộc tôn kính, biến thành một tên sát thủ ghê tởm đáng khinh bỉ.
Hết hồi 11