Bộ truyện nầy nguồn từ Mai Hoa Trang, do 2 bạn VoHoa và Skyman đưa lên.
Mình đưa lên cho các bạn nào chưa đọc trong khi chờ đợi Thất Giới.
Up lại lên trang đầu để các bạn nào cần thì dễ thấy và download.
http://www.mediafire.com/?3dc4gj9zpg1
Link mega:
http://www.megaupload.com/?d=4D7MI297
THÀNH CÁT TƯ HÃN
Tác giả: Vương Khuê(??)
Dịch giả: VoHoa & Skyman
Nguồn: Maihoatrang
Phần I : Thời Không Anh Hào
Chương I : Bệnh viện kinh hoàng
Cuối thế kỷ XX. Thời tiết nóng như đổ lửa. Mặt trời chiếu những tia nắng chói chang xuống một đảo quốc ở Nam Thái Bình Dương. Nhịêt độ lên tới 39 độ. Người sống trên đảo nếu không chui vào những căn phòng có điều hoà nhiệt độ, vùi đầu làm việc thì đều lặn ngụp trong bể bơi hoặc ra bờ biển tránh nóng. Nhưng hôm nay đảo quốc này dường như đã phát sinh sự bất thường.
Một tiếng nổ lớn vang lên. "Bang !" Nghe ra dường như tiếng bom nổ. Cùng lúc đó, trong khu rừng phía Bắc đảo quốc bốc lên khói lửa nghi ngút. Ngay sau đó là một loạt tiếng súng nổ râm ran. Trong màn khói đen mù mịt, chỉ thấy mấy bóng đen chạy qua chạy lại. Tiếng súng và tiếng gào thét vang lên khắp nơi.
Một bóng xanh vừa chạy vừa quay đầu lại hét: "Tất cả tập hợp đội hình xâm nhập điểm Y!" Người đó nói xong tăng thêm tốc độ chạy về phía trước, lao vào màn khói mù mịt. Gã này tên gọi Diệp Khắc Cường, đội trưởng đội đặc nhiệm của đảo quốc. Diệp Khắc Cường thân hình khôi vĩ, cao tới 1m 90. Gã mặc một bộ quân phục rằn ri, tay sách súng máy, eo lưng đeo các loại đạn và lựu đạn, trên mặt vẽ đầy những hoa văn nguỵ trang. Tuy không thấy rõ mặt, nhưng người khác vẫn có thể nhìn ra được nét kiên nghị trong ánh mắt gã. Chắc chắn gã đang chấp hành một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
"Nhanh lên! Nhanh lên!" Diệp Khắc Cường quay đầu hét lên với các đội viên. "Đứa nào đến điểm tập kết sau tao, tao sẽ cắt thằng nhỏ của nó , cho nó làm đàn bà!"
Lời vừa nói dứt, ánh mắt sắc bén của Diệp Khắc Cường đã phát hiện trong rừng cây trước mắt có mấy bóng đen. Gã lập tức lăn tròn xuống đất, quả nhiên trong rừng phát ra tiếng súng. Một loạt đạn lướt qua sát người gã. Diệp Khắc Cường lăn tròn trên mặt đất, tay trái đưa súng máy lên, tay phải đưa xuống rút súng lục dắt ở eo. Phút chốc đã giải quyết sạch sẽ mấy tên địch nấp trong rừng cây.
Diệp Khắc Cường tiếp tục chạy như bay đến điểm tập kết. Đó là một nơi bí mật, bên dưới vách núi, trong thời gian ngắn có lẽ không bị kẻ địch phát hiện ra. Khi Diệp Khắc Cường đến nơi đã có mấy đội viên đứng đợi ở đó.
"Số bốn và số tám đâu ?" Ánh mắt Diệp Khắc Cường đảo qua mặt các thành viên trong, lớn tiếng chửi: "Mẹ nó chứ! Lẽ nào hai thằng ngu ấy quên mất địa điểm tập kết ?".
Các đội viên đội đặc nhiệm đưa mắt nhìn nhau, không biết trả lời thế nào.
"Tốt, rất tốt, không sao." Diệp Khắc Cường hừ lớn một tiếng. "Không sao, bớt đi hai hòn đá cản đường cũng tốt. Càng đỡ hỏng kế hoạch tác chiến của chúng ta."
Diệp Khắc Cường rút từ trong túi ra một tấm bản đồ, trải ra trên mặt đất. Các đội viên đều tập trung xung quanh.
"Các anh em! Chúng ta đã mất một tuần lễ theo dõi kẻ địch, mới phát hiện ra nơi đặt doanh trại bí mật của chúng. Sau đó lại mất thêm ba ngày nữa thâm nhập doanh trại địch quan sát mới vẽ đuợc tấm bản đồ này. Bởi vì số bốn và số tám sơ ý tiết lộ hành tung, đã hại cả đội xuýt nữa hỏng việc. Vì vậy, từ nay trở đi, tất cả đều phải chú ý công tác xoá dấu vết, rõ chưa ?"
"Rõ !" Các đội viên đồng thanh trả lời.
"Bởi vì sự việc khi nãy, kẻ địch nhất định đề cao cảnh giác. Quân cảnh giới tất sẽ tăng cường, vì thế kế hoạch tác chiến của chúng ta phải thay đổi hoàn toàn."
Diệp Khắc Cường chỉ tay vào một hình lục giác trên bản đồ. "Đây là kho đạn dược của chúng, nhiệm vụ lần này của chúng ta là phá huỷ nơi này. Cắt đứt nguồn đạn dược cho quân đội của chúng. Xem tiếp chỗ này ......"
Diệp Khắc Cường nhanh chóng phân phó nhiệm vụ cho từng đội viên, cuối cùng chỉ ngón tay vào hình vuông ở giữa bản đồ. Trên mặt lộ ra nụ cười nói: " Chỗ này là phòng chỉ huy, sau khi phá tan kho đạn đó. Tao nghĩ chúng ta cũng nên đến thăm thằng chỉ huy này một chút. Việc này để tao ..."
Đêm đến. Sở chỉ huy của kẻ địch quả nhiên tăng cường giới bị, nâng cao cảnh giác. Bốn bề xung quanh sở chỉ huy, từng tốp lính gác liên tục tuần tra không nghỉ. Xem ra, khả năng có kẻ xâm nhập vào trong doanh trại là không lớn lắm.
Tốp lính tuần tra đi qua một bãi cỏ cao. Khung cảnh yên bình, tuyệt đối không phát hiện ra động tĩnh. Nhưng khi đội tuần tra vừa đi khỏi, đám cỏ liền rung rung, sau đó có tiếng người thì thào: "Mẹ kiếp! Vừa nãy mấy thằng chó đó mà dẫm lên người tao thì tao cho nó về ở với giun luôn."
Người vừa lên tiếng chính là Diệp Khắc Cường. Thì ra gã và mấy tên đội viên khác lợi dụng quần áo nguỵ trang ẩn nấp trong đám cỏ này. Vừa nãy mấy tên lính gác đi tuần xuýt nữa thì dẫm lên người Diệp Khắc Cường.
"Đi ! Biểu diễn cho chúng nó xem một tí !" Nói xong đưa tay làm hiệu. Mấy tên đội viên liền lao đi như tên bắn, trong chớp mắt tất cả đã biến mất trong màn đêm.
"Ợ ... ợ" Hai tên lính gác ở mặt phía đông Sở chỉ huy chỉ kịp rên lên một tiếng rồi ngã xuống. Sau gáy mỗi tên cắm một mũi phi châm. Hai gã bộ đội đặc chủng từ trong bóng đêm hiện ra, gắn thiết bị bom hẹn giờ lên tường. Hai gã đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi lại nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Diệp Khắc Cường ẩn thân bên cạnh phòng tên chỉ huy, thầm tính thời gian. Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng rực lên, dõi mắt về phía Đông chờ đợi. Gã không phải đợi lâu. Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên. Khói lửa bốc lên ngùn ngụt. Diệp Khắc Cường khẽ nhếch mép cười, trên mặt lộ vẻ đắc ý. Kế hoạch bắt đầu!
Quả nhiên, sở chỉ huy địch lập tức hỗn loạn, tiếng người la hét vang lên khắp nơi. Bọn lính hoang mang chạy về phía đông sở chỉ huy để cứu hoả. Diệp Khắc Cường biết kế hoạch đã thành công, đội đặc nhiệm sẽ nhân cơ hội hỗn loạn này đặt bom ở kho đạn.
Gã lao người đến nấp bên cạnh cửa ra vào. Thấy hai tên lính gác đang tò mò nhìn về phía đám cháy, gã lập tức hét lớn:
- Lính gác ! Nhìn cái gì ? Còn không mau đi cứu hoả ?
Hai tên lính gác ngây người ra, quay người lại dáo dác nhìn quanh, nhưng tuỵêt không phát hiện ra kẻ phát thoại.
Diệp Khắc Cường cười thầm trong bụng, khẽ đằng hắng một tiếng, hét lên:
- Nhìn cái gì nữa ? Cút mau !
Hai tên lính gác giật thót mình. Tiếng quát của Diệp Khắc Cường quá uy nghiêm khiến chúng không thể kháng cự. Hai tên dạ một tiếng rồi chạy về phía đông Sở chỉ huy.
Diệp Khắc Cường đợi chúng đi rồi mới bước ra. Hắn đến trước cửa phòng chỉ huy, đưa tay gõ cửa mấy tiếng. Nói lớn: "Báo cáo !".
Trong phòng phát ra tiếng người nói: "Vào đi!".
Diệp Khắc Cường không dự định vào phòng từ cửa chính. Đây chỉ là kế hoạch dương đông kích tây của gã. Sau khi nghe tiếng trả lời, gã lập tức bước sang bên cạnh, treo ngược người lên mái nhà, đợi tên chỉ huy ra mở cửa.
Không lâu sau, cửa đã mở ra. Diệp Khắc Cường hai tay thành trảo, lộn một vòng bay vào trong phòng, định tóm lấy cổ người ra mở cửa. Không ngờ lần này gã tính nhầm, cả người lao vào khoảng không. Trong phòng tối đen như mực. Diệp Khắc Cường cảm thấy không bình thường, gấp rút thoái bộ, lăn người sang một bên, nín thở đợi kỳ biến.
"Ha ha ha!". Một tiếng cười quỷ dị phát ra từ trong bóng tối. "Diệp Khắc Cường, mày nghĩ tao không biết mày à ? Lần này mày tự chui đầu vào lưới, có mọc cánh cũng khó thoát !"
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Khắc Cường cảm thấy phía sau có tiếng rít gió. Gã lập tức lao vọt ra phía trước. Khi đó, mắt gã đã dần thích ứng với bóng tối. Gã chỉ thấy hai ngọn phi đao lướt qua bên đùi. Một bóng đen từ góc tối phóng vụt ra. Diệp Khắc Cường muốn tránh cũng không tránh nổi, bị người đó dùng cầm nã thủ pháp chế trụ song thủ, không thể động đậy.
Lúc đó, một loạt tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Căn phòng chỉ huy cũng bị ảnh hưởng rung lên như bị địa chấn. Đôi tay của người kia vì thế mà lỏng ra một chút. Diệp Khắc Cường thừa cơ giẫy người một cái, thoát ra khỏi sự chế trụ của hắn. Đồng thời đưa tay chế trụ lại hắn.
Diệp Khắc Cường đắc ý nói: "Đã nghe thấy tiếng kho đạn nổ chưa? Nhiệm vụ của tao đã hoàn thành rồi, ha ha ..."
"Thật sao?" Kẻ đó lạnh lùng nói: "Mày đừng vội đắc ý, tao đã tính ra đêm nay chúng mày sẽ đến đây. Vì thế, tao đã cho người dọn chuyển hết đạn dược trong kho ra chỗ khác rồi, ha ha ha"
"Mày ngậm miệng lại, đứng dậy !" Diệp Khắc Cường dụng lực kéo kẻ kia dứng dậy. Gã đẩy hắn ra cửa, ép hắn nhìn về phía Tây Bắc. Gã lạnh lùng nói: "Để ý nhìn ngọn núi bên kia."
Kẻ kia bắt đầu ra mồ hôi lạnh, sững sờ nhìn lên núi. Diệp Khắc Cường đưa máy bộ đàm lên ra lệnh: "Kế hoạch hai bắt đầu."
Lời vừa nói dứt, trên núi lập tức bốc lên một làn khói đen, liên tiếp một loạt tiếng nổ long trời vang lên. Diệp Khắc Cường vỗ vỗ vào vai kẻ kia, nói với giọng đắc ý: "Thế nào ? Phàn Đại Cương, đạn dược của mày giấu trong hang núi hả ? Ha ha ...."
Phàn Đại Cương chết lặng người một lúc mới tỉnh táo trở lại. Hắn nghiến răng kèn kẹt nói với Diệp Khắc Cường: "Hay lắm, Diệp Khắc Cường ! Lại là mày nữa ? Lần nào cũng thua trong tay mày! Có điều tao vẫn không phục. Lần sau mày sẽ biết tay tao !"
"Để lần sau hãy nói!". Diệp Khắc Cường cười khẩy nói với Phàn Đại Cương. Sau đó điều chỉnh tần số bộ đàm, rồi nói: "Tổng tài bộ, tổng tài bộ, Thần Ưng một báo cáo, nghe rõ trả lời."
Bộ đàm lập tức phát ra tiếng nói : "Tổng tài bộ nghe rõ, xin nói đi."
"Tình hình trước mắt đã bước vào trạng thái số năm. Xin tổng tài bộ cho chỉ thị hành động tiếp theo."
"Anh đợi một chút". Không đến một phút sau, máy bộ đàm lại phát ra tiếng nói: "Tất cả mọi người đến điểm O họp, kiểm điểm lại đợt diễn tập vừa rồi, tôi nhắc lại tất cả mọi người ...."
Cất máy bộ đàm xong, Diệp Khắc Cường đưa tay kéo Phàn Đại Cương, nói: "Đi thôi Đại Cương, chúng ta phải đi họp."
Phàn Đại Cương vừa đi vừa làu bàu nói: "A Cường, tao nói cho mày biết, lần diễn tập sau tao nhất định sẽ thắng mày. Nhớ lấy, lần sau ..."
"Được thôi !". Diệp Khắc Cường mở miệng chặn lời Phàn Đại Cương: "Lần sau thì để lần sau nói. Đi họp trước đã, OK ?"
Thì ra đây là một đợt diễn tập của bộ đội đặc chủng. Phàn Đại Cương là đội trưởng của bộ đội Tân Quang. Từ nhiều năm nay, bộ đội Tân Quang đều nhận nhiệm vụ đóng giả kẻ địch cho bộ đội đặc chủng diễn tập tác chiến.
Cái gọi là bộ đội Tân Quang, thực chất là một đội quân đặc biệt do chính phủ Singapore bịêt phái đến đảo quốc này để giúp đỡ huấn luyện quân đội. Phàn Đại Cương và Diệp Khắc Cường vì nhiều lần cũng diễn tập tác chiến, nên đã trở thành bạn tốt của nhau. Có điều, mỗi lần diễn tập bộ đội Tân Quang đều thua trong tay bộ đội đặc chủng của Diệp Khắc Cường. Vì thế gã Phàn Đại Cương này lúc nào cũng nói mình bất phục , nhất định phải đánh bại Diệp Khắc Cường mới cam lòng.
Sau cuộc họp kiểm điểm, đội đặc nhiệm được nghỉ một tuần. Diệp Khắc Cường uỷ lạo các đội viên xong, bước vào phòng thay đồ. Gã cởi bỏ quân phục, thay một chiếc áo T-shirt và quần bò. Áo T-shirt bó sát thân mình, làm lộ ra những bắp thịt cuồn cuộn do luyện tập thể hình. Thân hình của gã đủ làm cho tất cả đàn ông ghen tị, còn đàn bà thì say mê.
Diệp Khắc Cường xách đồ bước ra ngoài cửa thì gặp Phàn Đại Cương đi tới, trong tay sách một túi đồ lớn.
"A Cường, may mà mày còn chưa đi! Mày có đến bệnh viện thăm vợ không ?"
"Phí lời, còn phải hỏi nữa sao ? Mỹ Quyên có thai nằm viện, tao phải diễn tập ở đây, không thể ở cùng cô ấy. Nghe bác sĩ nói, cô ấy sắp sinh rồi. Tao mà không về thăm, Mỹ Quyên nhất định không để tao sống yên ổn. Mày có gì cứ nói mẹ nó ra đi, tao phải đi ngay đây." Diệp Khắc Cường gắt gỏng trả lời Phàn Đại Cương.
Giỏ hoa quả này để vợ mày bồi bổ." Phàn Đại Cương nói xong nhét vào tay Diệp Khắc Cường túi đồ đang cầm trên tay rồi nói tiếp: "Tao phải đi có chút việc, xong việc nếu không quá muộn sẽ đến thăm Mỹ Quyên."
"Tuỳ mày thôi. Cám ơn giỏ hoa quả." Nói đoạn, Diệp Khắc Cường sải bước hướng ra cửa.
Diệp Khắc Cường vừa đi được vài bước, Phàn Đại Cương đột nhiên chạy theo nói: "A Cường, đợi tao một chút!"
"Mẹ nó !" Diệp Khắc Cường dừng bước, quay đầu lại nhìn Phàn Đại Cương với vẻ khó chịu, nói: "Mày còn cái đêk gì thì nói mẹ nó ra đi ?"
Phàn Đại Cương cười nói: "Quên mất không chúc mừng mày cuối cùng đã có con. Chúc cả nhà mày ..."
Diệp Khắc Cường ngắt lời nói: "Mày đúng là tính đàn bà mà, cám ơn !"
Sau khi tạm bịêt Phàn Đại Cương, Diệp Khắc Cường lấy xe đi đến bệnh viện. Trên đường, vô số xe cảnh sát hụ còi inh ỏi vọt qua xe của gã. Diệp Khắc Cường chú ý lái xe, không hề để ý. Nhưng số lượng xe cảnh sát mỗi lúc một nhiều, hơn nữa tất cả đều hướng về phía bệnh viện mà Mỹ Quyên đang nằm. Diệp Khắc Cường không dằn được nỗi lo lắng, bất giác đưa chân đạp ga tăng tốc, theo sát sau đoàn xe cảnh sát.
"Lẽ nào bệnh viện xảy ra chuyện ? " Diệp Khắc Cường lo lắng thầm nghĩ.
Con đường vào bệnh viện đã bị cảnh sát dùng barie chặn lại. Một viên cảnh sát đang dùng tay ra hiệu cho các xe phải đổi hướng. Diệp Khắc Cường vội thò đầu ra cửa sổ hỏi: "Anh cảnh sát, xảy ra chuyện gì vậy ?"
"Phía trước có sự cố lớn, mau rời khỏi đây !" Viên cánh sát nói xong liền đưa tay ra hiệu cho Diệp Khắc Cường đổi hướng, các xe phía sau cũng bấm còi inh ỏi. Diệp Khắc Cường đành phải chuyển hướng theo sự chỉ huy của viên cảnh sát.
Trong lòng Diệp Khắc Cường như có lửa đốt. Nếu như bệnh viện xảy ra chuyện gì, Mỹ Quyên không phải rất nguy hiểm sao ?
Diệp Khắc Cường dừng xe bên vệ đường, hướng về phía bệnh viện chạy như bay. Diệp Khắc Cường chọn một con đường nhỏ để tránh sự phát hiện của cảnh sát, trong thời gian ngắn đã đến được trước cổng bệnh viện. Nhưng cảnh tượng trước mắt làm gã bất giác ngẩn người đứng lại.
Vô số xe cảnh sát đang bao vây bệnh viện, rất nhiều cảnh sát mặc áo chống đạn đang cầm súng máy ngắm vào các cửa sổ. Ngoài ra, cại còn có rất nhiều cảnh sát thường phục đang chạy đi chạy lại. Bệnh viện bị bao vây bốn bề, cảnh sát nhiều như vậy xem ra có thể khẳng định đã xảy ra chuyện lớn.
Diệp Khắc Cường từ khi sinh ra đến nay chưa từng nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, tâm thần trở nên hoảng loạn. Gã không để ý đến gì nữa, lao ra như một cơn gió nắm lấy ngực áo một viên cảnh sát, quát hỏi: "Bệnh viện xảy ra chuyện gì ?"
Viên cảnh sát kia bị ánh mắt và tiếng quát của Diệp Khắc Cường khuất phục, vội trả lời : " Có ... có bạo đồ xâm nhập bệnh vịên tấn công bệnh nhân ......"
Diệp Khắc Cường nghe tới đó đã phát hoảng lên, hất mạnh viên cảnh sát ra xa. Phóng người lao về phía bệnh viện. Một viên cảnh sát mật phát hiện ra gã liền hét lớn : "Thằng điên kia đang làm gì thế ? Mau giữ hắn lại !"
Lập tức có mấy viên cảnh sát chạy lại vây Diệp Khắc Cường vào giữa. Chỉ thấy gã hét lớn một tiếng, hay tay khươ mạnh. Đám cảnh sát căn bản không ai chịu được sức mạnh của Diệp Khắc Cường, toàn bộ ngã lăn ra đất. Sự việc xảy ra khiến tất cả cảnh sát đều chú ý vào Diệp Khắc Cường. Lập tức có một đám đông cảnh sát chạy ra giữ chặt tay chân gã lại.
"Thả tôi ra !" Diệp Khắc Cường giãy giụa hét lớn.
"Thả tôi ra. Vợ con tôi đang ở trong đó. Tôi phải vào đó cứu hai người bọn họ. Thả tôi ra!"
Một người đàn ông trung niên, xem ra có lẽ là chỉ huy ở đây đến bên Diệp Khắc Cường, nhìn vào mắt gã rồi nói: "Ông à, không phải chỉ mình vợ con ông ở bên trong đó đâu, Cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ cứu họ ra ngoài an toàn. Xin ông đừng ở đây làm phiền chúng tôi nữa."
Diệp Khắc Cường dù gì cũng từng chịu huấn luyện gian khổ trong bộ đội đặc chủng, lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Gã biết rõ cứ ở đây giằng co với cảnh sát cũng không phải là biện pháp, bèn nói: "Được, tôi biết rồi ! Tôi sẽ rời khỏi đây."
"Được rồi !" Người đàn ông trung niên gật đầu ra lệnh cho cấp dưới : "Dẫn ông này đi."
Mấy viên cảnh sát sợ hãi trước thân thủ lợi hại của Diệp Khắc Cường, liền dùng phương thức áp giải phạm nhân đưa gã ra ngoài khu ngăn cách.
Diệp Khắc Cường đợi cho đám cảnh sát đi hết, lập tức đi vòng quanh xem xét tình hình một vòng. Gã phát hiện chỉ có khu vực cổng sau bệnh viện là lực lượng cảnh sát bố phòng yếu nhất. Hơn nữa, gần đó lại có một khu vườn hoa lớn có trồng nhiều cây thấp, có thể giúp gã nguỵ trang ẩn nấp.
Chủ ý đã định, Diệp Khắc Cường từ từ trườn vào trong đám cây bụi. Mấy phút sau gã đã tới sát cổng sau bệnh viện, nhưng trước cổng lại có mấy viên cảnh sát đang đứng canh giữ, khó có thể vào trong mà không làm họ chú ý.
Diệp Khắc Cường đang nghĩ ngợi cách xâm nhập bệnh viện thì bất ngờ phía trong phát ra âm thanh sao động. Mấy viên cảnh sát lập tức đưa súng lên vãi đạn như mưa vào trong cửa, vừa bắn vừa từ từ lùi lại.
Chỉ thấy từ trong cánh cửa có hai tên mặc đồ đen, đầu đội mũ che kín mặt từ từ bước ra. Đám cảnh sát lập tức lao tới, nổ súng vào hai kẻ vừa bước ra. Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra, hai kẻ đó rõ ràng đã trúng đạn, lại tựa hồ như không việc gì vẫn từ từ bước tới.
Diệp Khắc Cường nấp trong đám cây bụi nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy không thể giải thích nổi. Đúng vào lúc đó, chuyện kỳ lạ hơn lại xảy ra. Từ trên người một tên Hắc Y bắn ra một đạo ánh sáng màu lam. Luồng sáng đó xạ trúng một viên cảnh sát đang lao tới, chỉ thấy anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống. Trên mình có thêm một lỗ thủng bốc khói khét lẹt.
Diệp Khắc Cường mặc dù vô cùng kinh ngạc, nhưng sự huấn luyện nghiêm khắc trong bộ đội đặc chủng một lần nữa lại giúp gã lấy lại bình tĩnh. Gã nhìn thấy hai tên Hắc Y quay người đi vào bên trong, lập tức phóng người ra khỏi bụi cây. Hai tay chặt mạnh vào gáy mỗi tên một phát. Bởi vì hai tên Hắc Y này rất cao lớn, nên Diệp Khắc Cường dụng tới mười thành công lực. Nhưng sự lạ lại xảy ra lần nữa, khi Diệp Khắc Cường chạm tay vào gáy hai tên đó, gã cảm thấy mềm mại như đập vào bị bông vậy. Hai tên kia chúng đòn của liền bắn người về phía trước, đập vào tường, ngã lăn xuống đất.
Diệp Khắc Cường sững người một lúc, không hiểu tại sao chưởng lực của mình lại mạnh như thế ? Có điều thời gian gấp rút, gã cũng chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, đến bên một tên quỳ xuống, làu bàu nói: " Tiên sư mày, trời nóng như đổ lửa thế này đội mũ len trùm kín mặt, còn mặc áo dài nữa. Không sợ nóng chết sao?"
Vừa nói Diệp Khắc Cường vừa đưa tay cởi mũ và áo của tên đó ra. Bất ngờ gã ngã ngửa người ra phía sau, lùi lại năm sáu bộ, run run nói: "Đây ... đây là cái quái gì vậy ?" Thì ra bên trong áo dài không phải là thân thể của con người, mà là những xúc tu dài dài, nhỏ nhỏ. Phía trên những xúc tu đó là một thứ tròn tròn to to... có lẽ là cái đầu. Quái vật này trông khá giống một con bạch tuộc lớn.
Diệp Khắc Cường dùng chân đá đá vào hai con quái vật, nhưng chúng không hề động đậy. Gã chợt nhớ ra là đã từng nhìn thấy hai quái vật này ở đâu ? Bọn chúng nhìn hơi giống hình vẽ tưởng tượng người hoả tinh trong sách khoa học viễn tưởng. (!)
Hai con quái vật đã không còn động đậy nữa, nên Diệp Khắc Cường cũng không còn sợ hãi. Gã phát hiện trên xúc tu của hai con quái vật quấn lấy một đồ vật kỳ lạ màu bạc, hình dáng giống như bông hoa sen. Gã đưa tay cầm lên một cái nhìn ngắm nghía. Nhất thời gã không cẩn thận ấn phải một cái nút ở giữa giữa bông hoa. Ở đầu bông hoa liền bắn ra hai luồng sáng màu lam, xượt qua mặt gã. Gã giật thót mình một cái, lập tức vứt đồ vật cầm trong tay ra xa.
Diệp Khắc Cường ngửi thấy một mùi khét lẹt, đưa tay lên sờ sờ lông mày, mới hay ra lông mày đã cháy mất quá nửa. Gã nhìn lên trần nhà, chỉ thấy trên trần đã có thêm hai lỗ thủng nhỏ đang bốc khói xèo xèo. Diệp Khắc Cường bước đến nhặt lại đồ vật kia lên, xác định đây đích thực là một loại vũ khí cực kỳ lợi hại. Sau khi thử lại vài lần cho thuận tay, gã dắt thứ vũ khí kia vào người rồi chạy lên lầu hai nơi Mỹ Quyên đang nằm.
"Mỹ Quyên, đừng sợ ! Anh đến đây !"
Diệp Khắc Cường vừa chạy vừa lo lắng không yên. Bởi vì dọc đường gã nhìn thấy không ít thi thể của các bệnh nhân và cảnh sát. Cái nào cũng có một lỗ thủng cháy khét lẹt trên người.
Bất ngờ, trước mặt gã xuất hiện ba con quái vật Hắc Y. Diệp Khắc Cường vội rút vũ khí chĩa về phía chúng, bốn luồng sáng xanh chiếu xuyên qua người hai con quái vật. Nhưng quái sự lại một lần nữa phát sinh, ba con quái vật không hề bị ảnh hưởng bởi luồng sáng xanh. Ngược lại, chúng còn bắn ra vô số luồng sáng xanh khác về phía gã. Diệp Khắc Cường thấy vậy sắc mặt đại biến, phi thân tránh những luồng sáng kỳ lạ, chui vọt vào một căn phòng bệnh nhân.
Diệp Khắc Cường tâm niệm xoay chuyển, biết rõ nhược điểm của lũ quái vật Hắc Y này chính là ở đầu. Thế là không đợi bọn chúng xông vào, gã lại xông ra lần nữa. Bốn đạo lam quang lại bắn ra, lần này chuẩn xác bắn trúng vào đầu của ba tên. Bọn chúng lập tức ngã lăn ra đất.
"Đồ chó chết, tao không tin không đập chết đựơc chúng mày!" Diệp Khắc Cường đá mạnh vào thi thể một tên quái vật, tiếp tục chạy về phía trước. Trên đường cũng có gặp mấy tên Hắc Y, nhưng do đã biết nhược điểm của chúng, Diệp Khắc Cường đều giải quyết dễ dàng.
Càng đến gần phòng bệnh của Mỹ Quyên, Diệp Khắc Cường càng đề cao cảnh giác. Khi đến gần phòng bệnh, gã phát hiện trước cửa phòng bệnh có mười mấy tên Hắc Y đang bao vây bên ngoài. Gã liền nhanh chóng nấp vào một góc tường, thò đầu ra quan sát tình hình.
Chỉ thấy mười mấy tên Hắc Y đang chĩa vũ khí vào trong phòng phát xạ lam quang. Diệp Khắc Cường thấy vậy, lập tức rút vũ khí bắn ngã mấy tên, định thu hút sự chú ý của những tên còn lại. Không ngờ sự lạ lại một lần nữa xảy ra, những tên còn lại không hề để ý tới gã, tiếp tục phát xạ lam quang vào trong phòng bệnh của Mỹ Quyên.
Có điều, bởi vì mấy tên đã ngã xuống. Diệp Khắc Cường có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng bệnh. Nhưng gã vừa nhìn thì lại ngẩn ra lần nữa.
Mỹ Quyên đang ôm bụng nấp trong một góc tường. Trước mặt cô có một người thanh niên cao gầy, diện mạo tuấn tú đứng chắn. Người này đang xoè rộng, từ chưởng tâm bắn ra hai luồng sáng vàng bao bọc xung quanh anh ta và Mỹ Quyên. Những đạo lam quang bắn tới chạm vào lồng sáng đều bị bật ra ngoài.
Mặc dù lam quang không thể bắn chúng anh ta và Mỹ Quyên, nhưng người thanh niên đó tỏ ra đã vô cùng mệt mỏi. Xem ra anh ta cũng không còn cầm cự được lâu nữa. Lúc này không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một đám Hắc Y nữa chạy tới. Chúng tập trung hoả lực bắn những luồng sáng xanh vào hai người trong phòng bệnh. Diệp Khắc Cường không nhịn nổi nữa, tìm lấy một cái giường bệnh có bánh xe, đẩy mạnh vào trong phòng bệnh. Sau đó phi thân vọt theo, đến sau lưng lũ hắc y, gã liền nhảy lên giường bệnh, trịêt hạ thêm mấy tên nữa. Giường bệnh lập tức bị lũ hắc y bao vây vào giữa. Mấy chục đạo lam quang xạ thẳng vào gã.
"Mẹ nó!" Diệp Khắc Cường chửi lớn một tiếng. Gã nhẩy xuống, lật mạnh chiếc giường để chắn hoả lực của lũ hắc y. Sau đó phi thân về phía Mỹ Quyên.
Người thanh niên đó nhìn thấy Diệp Khắc Cường, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng nói: "Diệp Khắc Cường, mau đến bảo hộ vợ của anh!"
Diệp Khắc Cường cảm thấy kỳ quái, người thanh niên này là ai ? Sao lại biết tên mình ? Nhưng gã cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nhảy vọt vào vùng trong của chiếc lồng sáng, ôm lấy Mỹ Quyên. Gã lo lắng hỏi vợ : "Mỹ Quyên, em không sao chứ ? Con đâu rồi ?"
"Em ... em không sao, con cũng không sao." Sắc mặt Mỹ Quyên trắng bệch như xác chết, hiển nhiên cô đã bị chấn động rất lớn.
Ngay lúc đó, người thanh niên kia hét lớn một tiếng, đẩy mạnh song thủ về phía trước. Chỉ thấy từ trong tay anh ta xạ ra hai đạo ánh sáng vàng rực bắn thẳng về phía lúc quái vật hắc y. Một tiếng "Ầm" vang lên, tất cả lũ hắc y bị bắn lên không, rơi bịch xuống đất, giãy lên vài cái rồi nằm im.
Người thanh niên nhìn quanh tứ phía rồi quay đầu lại nói với Diệp Khắc Cường: " Nhanh lên, chúng ta phải tận dụng cơ hội này để chạy thoát. Chỉ một lát nữa chúng sẽ đuổi đến đây ngay."
Diệp Khắc Cường không có thời gian suy nghĩ, lập tức bồng Mỹ Quyên lên lao ra cửa. Người thanh niên cũng chạy theo hai người.
Khi ba người chạy xuống lầu một, Diệp Khắc Cường không nhịn được quay đầu về phía người thanh niên hỏi: "Mấy tên quái vật kia thực ra cái cái gì vậy ?"
"Là người hành tinh Đen". Người thanh niên trả lời gãy gọn. Nói đoạn nắm tay Diệp Khắc Cường chạy sang cửa ngách, nói: "Đừng đi lối đó, dễ bị phát hiện lắm. Chúng ta đi cửa này."
Diệp Khắc Cường chạy theo người thanh niên kỳ lạ, trong lòng vẫn có một dấu hỏi to tướng. Người hành tinh Đen là cái khỉ gì ? Lẽ nào có người ngoài hành tinh thật ? Hai là gã này điên rồi ? Hay là mình bị hoang tưởng nhỉ ?
Khi từ cửa ngách thoát ra khỏi bệnh viện, Diệp Khắc Cường trông thấy rất nhiều thi thể cảnh sát nằm la liệt. Trước mặt hiện ra mười mấy tên hắc y chạy đến. Diệp Khắc Cường đang kinh hoàng không biết dối phó ra sao thì người thanh niên kia kéo tay gã nói: "Chạy lối này ... !"
Lời chưa nói dứt, mấy chục đạo lam quang đã bắn tới. Hai người lập tức lách tránh, rồi rẽ ngoặt chạy như bay. Lũ hắc y liền cấp tốc đuổi theo. Không lâu sau, ba người bọn Diệp Khắc Cường liền bị dồn vào một góc tường, tiến thoái lưỡng nan.
Diệp Khắc Cường đưa tay rút vũ khí ra bắn ngã mấy tên Hắc y, thì dường như hết đạn. Gã thử ấn thêm mấy phát nữa nhưng đều vô hiệu, vội quay sang nói với người thanh niên: "Ê, luồng sáng vàng lợi hại khi nãy của cậu đâu, sao không sử dụng đi ?"
Người thanh niên cười khổ đáp: " Đó là thiết bị mà chúng tôi mới nghiên cứu ra, sau khi sử dụng một lần thì phải đợi hai bốn tiếng sau mới dùng được lần nữa."
Diệp Khắc Cường ôm chặt Mỹ Quyên, nghiến răng nhìn mấy tên Hắc Y đang cầm vũ khí phát xạ lam quang đang từ từ tiến đến. Trong lòng quyết tâm liều chết bảo vệ vợ con.
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên cả mấy tên Hắc Y bị trúng đòn bay vọt ra phía trước, giãy lên đành đạch rồi nằm bất động. Tiếp đó một người đàn ông cao lớn xuất hiện, người này chính là Phàn Đại Cương.
Gã chau mày làu bàu nói: "Mẹ nó, nhìn thì cao to vậy mà chịu không nổi một đòn !"
"Đại Cương !". Diệp Khắc Cường vui mừng hét lớn. "Sao mày lại đến được đây ? "
"Tao đến thăm Mỹ Quyên, nhìn thấy cảnh sát bao vây bệnh viện. Tao đoán hai người bọn mày gặp nguy hiểm liền theo lối này chui vào. Vừa hay lại gặp mày đang chạy ra." Phàn Đại Cương nói xong nhìn mấy tên Hắc Y đang nằm dưới đất, sau đó lại đưa mắt nhìn người thanh niên lạ mặt. Trên mặt gã lộ ra thần sắc khó hiểu, hỏi: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế ?"
Diệp Khắc Cường đang dịnh mở miệng trả lời thì người thanh niên đã ngắt lời nói : "Không có thời gian giải thích đâu. Chúng ta mau chạy đã !"
Phàn Đại Cương trong đầu đầy nghi hoặc chạy theo ba người bọn họ ra ngoài đường phố.
Ra đến đường phố, người thanh niên kia rút từ trong túi ra một cái điện thoại di động, liên tiếp ấn một dãy số rồi nói: "Alô, tôi đang ở góc phố phía sau bệnh viện, mau đến đón tôi !"
Lời vừa nói dứt, một chiếc Cadilac sang trọng đã xuất hiện ở góc đường, đậu trước mặt bốn người. Lúc đó nét mặt của người thanh niên mới dãn ra một chút. Anh ta mở cửa xe, đẩy Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương vào xe, nói: "Nhanh lên, lên xe nhanh !"
Bốn người nhanh chóng chui vào trong chiếc xe. Họ vừa ngồi xuống, chiếc xe lập tức lập tức lao đi như gió.
Lúc này bụng Mỹ Quyên đột nhiên đau đớn dữ đội. Diệp Khắc Cường cấp tốc ôm chặt lấy vợ, đưa mắt nhìn người thanh niên kia hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu ? Vợ tôi sắp sinh rồi !"
"Hiện nay bên ngoài chỗ nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, đến chỗ của tôi trước đã !" Người thanh niên nói xong vỗ vai tài xế ra lệnh : "Nhanh lên một chút!"
Phàn Đại Cương ngồi bên cạnh người thanh niên, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, càng nhìn càng thấy quen. Đột nhiên gã nghĩ ra điều gì, vỗ tay nói: "A! Anh là người mới được lên trang bìa của tạp chí 'Những người giàu', nhà tỷ phú trẻ nhất thế giới, Lý Chính Hào đúng không?"
Người thanh niên chỉ mỉm cười gật đầu. Lúc này Diệp Khắc Cường mới nhận ra người thanh niên chính là nhân vật gần đây được báo chí ca ngợi - Lý Chính Hào. Một người như vậy tại sao lại xuất hiện trong bệnh viện để bảo hộ Mỹ Quyên ? Anh ta nói đến người hành tinh Đen rốt cục là chuyện gì ? Đáp án của những vấn đề này dường như đều tập trung trên con người thần bí Lý Chính Hào này cả.
Diệp Khắc Cường đang định mở miệng hỏi Lý Chính Hào thì người lái xe đột nhiên sợ hãi hét lớn: "Ông chủ, không xong rồi. Trước mặt có kẻ địch!"
Tất cả mọi người trong xe liền ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy hơn chục tên Hắc Y đang đứng chắn giữa đường. Người lái xe hoảng hốt hỏi Lý Chính Hào: "Ông chủ, làm sao đây ?"
Lý Chính Hào nghiến răng nói: " Tăng tốc vọt qua !"
Lái xe dạ một tiếng, đạp mạnh chân ga. Chiếc xe lao đi như một mũi tên tông thẳng vào đám Hắc Y. Lúc đó, trên thân lũ Hắc Y đột nhiên phát xạ vô số đạo lam quang.
"A..." Diệp Khắc Cường chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết rồi trời rung đất chuyển, toàn thân đau nhức. Không lâu sau, gã cũng mất đi cảm giác. Chìm vào trong một cơn hôn mê.
Hết hồi 1