TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 9 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 41

Chủ đề: [Ebook] Thành Cát Tư Hãn

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    78
    Xu
    0

    Mặc định [Ebook] Thành Cát Tư Hãn

    Bộ truyện nầy nguồn từ Mai Hoa Trang, do 2 bạn VoHoa và Skyman đưa lên.
    Mình đưa lên cho các bạn nào chưa đọc trong khi chờ đợi Thất Giới.
    Up lại lên trang đầu để các bạn nào cần thì dễ thấy và download.

    http://www.mediafire.com/?3dc4gj9zpg1

    Link mega:

    http://www.megaupload.com/?d=4D7MI297

    THÀNH CÁT TƯ HÃN

    Tác giả: Vương Khuê(??)
    Dịch giả: VoHoa & Skyman
    Nguồn: Maihoatrang

    Phần I : Thời Không Anh Hào

    Chương I : Bệnh viện kinh hoàng

    Cuối thế kỷ XX. Thời tiết nóng như đổ lửa. Mặt trời chiếu những tia nắng chói chang xuống một đảo quốc ở Nam Thái Bình Dương. Nhịêt độ lên tới 39 độ. Người sống trên đảo nếu không chui vào những căn phòng có điều hoà nhiệt độ, vùi đầu làm việc thì đều lặn ngụp trong bể bơi hoặc ra bờ biển tránh nóng. Nhưng hôm nay đảo quốc này dường như đã phát sinh sự bất thường.
    Một tiếng nổ lớn vang lên. "Bang !" Nghe ra dường như tiếng bom nổ. Cùng lúc đó, trong khu rừng phía Bắc đảo quốc bốc lên khói lửa nghi ngút. Ngay sau đó là một loạt tiếng súng nổ râm ran. Trong màn khói đen mù mịt, chỉ thấy mấy bóng đen chạy qua chạy lại. Tiếng súng và tiếng gào thét vang lên khắp nơi.
    Một bóng xanh vừa chạy vừa quay đầu lại hét: "Tất cả tập hợp đội hình xâm nhập điểm Y!" Người đó nói xong tăng thêm tốc độ chạy về phía trước, lao vào màn khói mù mịt. Gã này tên gọi Diệp Khắc Cường, đội trưởng đội đặc nhiệm của đảo quốc. Diệp Khắc Cường thân hình khôi vĩ, cao tới 1m 90. Gã mặc một bộ quân phục rằn ri, tay sách súng máy, eo lưng đeo các loại đạn và lựu đạn, trên mặt vẽ đầy những hoa văn nguỵ trang. Tuy không thấy rõ mặt, nhưng người khác vẫn có thể nhìn ra được nét kiên nghị trong ánh mắt gã. Chắc chắn gã đang chấp hành một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
    "Nhanh lên! Nhanh lên!" Diệp Khắc Cường quay đầu hét lên với các đội viên. "Đứa nào đến điểm tập kết sau tao, tao sẽ cắt thằng nhỏ của nó , cho nó làm đàn bà!"
    Lời vừa nói dứt, ánh mắt sắc bén của Diệp Khắc Cường đã phát hiện trong rừng cây trước mắt có mấy bóng đen. Gã lập tức lăn tròn xuống đất, quả nhiên trong rừng phát ra tiếng súng. Một loạt đạn lướt qua sát người gã. Diệp Khắc Cường lăn tròn trên mặt đất, tay trái đưa súng máy lên, tay phải đưa xuống rút súng lục dắt ở eo. Phút chốc đã giải quyết sạch sẽ mấy tên địch nấp trong rừng cây.
    Diệp Khắc Cường tiếp tục chạy như bay đến điểm tập kết. Đó là một nơi bí mật, bên dưới vách núi, trong thời gian ngắn có lẽ không bị kẻ địch phát hiện ra. Khi Diệp Khắc Cường đến nơi đã có mấy đội viên đứng đợi ở đó.
    "Số bốn và số tám đâu ?" Ánh mắt Diệp Khắc Cường đảo qua mặt các thành viên trong, lớn tiếng chửi: "Mẹ nó chứ! Lẽ nào hai thằng ngu ấy quên mất địa điểm tập kết ?".
    Các đội viên đội đặc nhiệm đưa mắt nhìn nhau, không biết trả lời thế nào.
    "Tốt, rất tốt, không sao." Diệp Khắc Cường hừ lớn một tiếng. "Không sao, bớt đi hai hòn đá cản đường cũng tốt. Càng đỡ hỏng kế hoạch tác chiến của chúng ta."
    Diệp Khắc Cường rút từ trong túi ra một tấm bản đồ, trải ra trên mặt đất. Các đội viên đều tập trung xung quanh.
    "Các anh em! Chúng ta đã mất một tuần lễ theo dõi kẻ địch, mới phát hiện ra nơi đặt doanh trại bí mật của chúng. Sau đó lại mất thêm ba ngày nữa thâm nhập doanh trại địch quan sát mới vẽ đuợc tấm bản đồ này. Bởi vì số bốn và số tám sơ ý tiết lộ hành tung, đã hại cả đội xuýt nữa hỏng việc. Vì vậy, từ nay trở đi, tất cả đều phải chú ý công tác xoá dấu vết, rõ chưa ?"
    "Rõ !" Các đội viên đồng thanh trả lời.
    "Bởi vì sự việc khi nãy, kẻ địch nhất định đề cao cảnh giác. Quân cảnh giới tất sẽ tăng cường, vì thế kế hoạch tác chiến của chúng ta phải thay đổi hoàn toàn."
    Diệp Khắc Cường chỉ tay vào một hình lục giác trên bản đồ. "Đây là kho đạn dược của chúng, nhiệm vụ lần này của chúng ta là phá huỷ nơi này. Cắt đứt nguồn đạn dược cho quân đội của chúng. Xem tiếp chỗ này ......"
    Diệp Khắc Cường nhanh chóng phân phó nhiệm vụ cho từng đội viên, cuối cùng chỉ ngón tay vào hình vuông ở giữa bản đồ. Trên mặt lộ ra nụ cười nói: " Chỗ này là phòng chỉ huy, sau khi phá tan kho đạn đó. Tao nghĩ chúng ta cũng nên đến thăm thằng chỉ huy này một chút. Việc này để tao ..."
    Đêm đến. Sở chỉ huy của kẻ địch quả nhiên tăng cường giới bị, nâng cao cảnh giác. Bốn bề xung quanh sở chỉ huy, từng tốp lính gác liên tục tuần tra không nghỉ. Xem ra, khả năng có kẻ xâm nhập vào trong doanh trại là không lớn lắm.
    Tốp lính tuần tra đi qua một bãi cỏ cao. Khung cảnh yên bình, tuyệt đối không phát hiện ra động tĩnh. Nhưng khi đội tuần tra vừa đi khỏi, đám cỏ liền rung rung, sau đó có tiếng người thì thào: "Mẹ kiếp! Vừa nãy mấy thằng chó đó mà dẫm lên người tao thì tao cho nó về ở với giun luôn."
    Người vừa lên tiếng chính là Diệp Khắc Cường. Thì ra gã và mấy tên đội viên khác lợi dụng quần áo nguỵ trang ẩn nấp trong đám cỏ này. Vừa nãy mấy tên lính gác đi tuần xuýt nữa thì dẫm lên người Diệp Khắc Cường.
    "Đi ! Biểu diễn cho chúng nó xem một tí !" Nói xong đưa tay làm hiệu. Mấy tên đội viên liền lao đi như tên bắn, trong chớp mắt tất cả đã biến mất trong màn đêm.
    "Ợ ... ợ" Hai tên lính gác ở mặt phía đông Sở chỉ huy chỉ kịp rên lên một tiếng rồi ngã xuống. Sau gáy mỗi tên cắm một mũi phi châm. Hai gã bộ đội đặc chủng từ trong bóng đêm hiện ra, gắn thiết bị bom hẹn giờ lên tường. Hai gã đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi lại nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
    Diệp Khắc Cường ẩn thân bên cạnh phòng tên chỉ huy, thầm tính thời gian. Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng rực lên, dõi mắt về phía Đông chờ đợi. Gã không phải đợi lâu. Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên. Khói lửa bốc lên ngùn ngụt. Diệp Khắc Cường khẽ nhếch mép cười, trên mặt lộ vẻ đắc ý. Kế hoạch bắt đầu!
    Quả nhiên, sở chỉ huy địch lập tức hỗn loạn, tiếng người la hét vang lên khắp nơi. Bọn lính hoang mang chạy về phía đông sở chỉ huy để cứu hoả. Diệp Khắc Cường biết kế hoạch đã thành công, đội đặc nhiệm sẽ nhân cơ hội hỗn loạn này đặt bom ở kho đạn.
    Gã lao người đến nấp bên cạnh cửa ra vào. Thấy hai tên lính gác đang tò mò nhìn về phía đám cháy, gã lập tức hét lớn:
    - Lính gác ! Nhìn cái gì ? Còn không mau đi cứu hoả ?
    Hai tên lính gác ngây người ra, quay người lại dáo dác nhìn quanh, nhưng tuỵêt không phát hiện ra kẻ phát thoại.
    Diệp Khắc Cường cười thầm trong bụng, khẽ đằng hắng một tiếng, hét lên:
    - Nhìn cái gì nữa ? Cút mau !
    Hai tên lính gác giật thót mình. Tiếng quát của Diệp Khắc Cường quá uy nghiêm khiến chúng không thể kháng cự. Hai tên dạ một tiếng rồi chạy về phía đông Sở chỉ huy.
    Diệp Khắc Cường đợi chúng đi rồi mới bước ra. Hắn đến trước cửa phòng chỉ huy, đưa tay gõ cửa mấy tiếng. Nói lớn: "Báo cáo !".
    Trong phòng phát ra tiếng người nói: "Vào đi!".
    Diệp Khắc Cường không dự định vào phòng từ cửa chính. Đây chỉ là kế hoạch dương đông kích tây của gã. Sau khi nghe tiếng trả lời, gã lập tức bước sang bên cạnh, treo ngược người lên mái nhà, đợi tên chỉ huy ra mở cửa.
    Không lâu sau, cửa đã mở ra. Diệp Khắc Cường hai tay thành trảo, lộn một vòng bay vào trong phòng, định tóm lấy cổ người ra mở cửa. Không ngờ lần này gã tính nhầm, cả người lao vào khoảng không. Trong phòng tối đen như mực. Diệp Khắc Cường cảm thấy không bình thường, gấp rút thoái bộ, lăn người sang một bên, nín thở đợi kỳ biến.
    "Ha ha ha!". Một tiếng cười quỷ dị phát ra từ trong bóng tối. "Diệp Khắc Cường, mày nghĩ tao không biết mày à ? Lần này mày tự chui đầu vào lưới, có mọc cánh cũng khó thoát !"
    Tiếng nói vừa dứt, Diệp Khắc Cường cảm thấy phía sau có tiếng rít gió. Gã lập tức lao vọt ra phía trước. Khi đó, mắt gã đã dần thích ứng với bóng tối. Gã chỉ thấy hai ngọn phi đao lướt qua bên đùi. Một bóng đen từ góc tối phóng vụt ra. Diệp Khắc Cường muốn tránh cũng không tránh nổi, bị người đó dùng cầm nã thủ pháp chế trụ song thủ, không thể động đậy.
    Lúc đó, một loạt tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Căn phòng chỉ huy cũng bị ảnh hưởng rung lên như bị địa chấn. Đôi tay của người kia vì thế mà lỏng ra một chút. Diệp Khắc Cường thừa cơ giẫy người một cái, thoát ra khỏi sự chế trụ của hắn. Đồng thời đưa tay chế trụ lại hắn.
    Diệp Khắc Cường đắc ý nói: "Đã nghe thấy tiếng kho đạn nổ chưa? Nhiệm vụ của tao đã hoàn thành rồi, ha ha ..."
    "Thật sao?" Kẻ đó lạnh lùng nói: "Mày đừng vội đắc ý, tao đã tính ra đêm nay chúng mày sẽ đến đây. Vì thế, tao đã cho người dọn chuyển hết đạn dược trong kho ra chỗ khác rồi, ha ha ha"
    "Mày ngậm miệng lại, đứng dậy !" Diệp Khắc Cường dụng lực kéo kẻ kia dứng dậy. Gã đẩy hắn ra cửa, ép hắn nhìn về phía Tây Bắc. Gã lạnh lùng nói: "Để ý nhìn ngọn núi bên kia."
    Kẻ kia bắt đầu ra mồ hôi lạnh, sững sờ nhìn lên núi. Diệp Khắc Cường đưa máy bộ đàm lên ra lệnh: "Kế hoạch hai bắt đầu."
    Lời vừa nói dứt, trên núi lập tức bốc lên một làn khói đen, liên tiếp một loạt tiếng nổ long trời vang lên. Diệp Khắc Cường vỗ vỗ vào vai kẻ kia, nói với giọng đắc ý: "Thế nào ? Phàn Đại Cương, đạn dược của mày giấu trong hang núi hả ? Ha ha ...."
    Phàn Đại Cương chết lặng người một lúc mới tỉnh táo trở lại. Hắn nghiến răng kèn kẹt nói với Diệp Khắc Cường: "Hay lắm, Diệp Khắc Cường ! Lại là mày nữa ? Lần nào cũng thua trong tay mày! Có điều tao vẫn không phục. Lần sau mày sẽ biết tay tao !"
    "Để lần sau hãy nói!". Diệp Khắc Cường cười khẩy nói với Phàn Đại Cương. Sau đó điều chỉnh tần số bộ đàm, rồi nói: "Tổng tài bộ, tổng tài bộ, Thần Ưng một báo cáo, nghe rõ trả lời."
    Bộ đàm lập tức phát ra tiếng nói : "Tổng tài bộ nghe rõ, xin nói đi."
    "Tình hình trước mắt đã bước vào trạng thái số năm. Xin tổng tài bộ cho chỉ thị hành động tiếp theo."
    "Anh đợi một chút". Không đến một phút sau, máy bộ đàm lại phát ra tiếng nói: "Tất cả mọi người đến điểm O họp, kiểm điểm lại đợt diễn tập vừa rồi, tôi nhắc lại tất cả mọi người ...."
    Cất máy bộ đàm xong, Diệp Khắc Cường đưa tay kéo Phàn Đại Cương, nói: "Đi thôi Đại Cương, chúng ta phải đi họp."
    Phàn Đại Cương vừa đi vừa làu bàu nói: "A Cường, tao nói cho mày biết, lần diễn tập sau tao nhất định sẽ thắng mày. Nhớ lấy, lần sau ..."
    "Được thôi !". Diệp Khắc Cường mở miệng chặn lời Phàn Đại Cương: "Lần sau thì để lần sau nói. Đi họp trước đã, OK ?"
    Thì ra đây là một đợt diễn tập của bộ đội đặc chủng. Phàn Đại Cương là đội trưởng của bộ đội Tân Quang. Từ nhiều năm nay, bộ đội Tân Quang đều nhận nhiệm vụ đóng giả kẻ địch cho bộ đội đặc chủng diễn tập tác chiến.
    Cái gọi là bộ đội Tân Quang, thực chất là một đội quân đặc biệt do chính phủ Singapore bịêt phái đến đảo quốc này để giúp đỡ huấn luyện quân đội. Phàn Đại Cương và Diệp Khắc Cường vì nhiều lần cũng diễn tập tác chiến, nên đã trở thành bạn tốt của nhau. Có điều, mỗi lần diễn tập bộ đội Tân Quang đều thua trong tay bộ đội đặc chủng của Diệp Khắc Cường. Vì thế gã Phàn Đại Cương này lúc nào cũng nói mình bất phục , nhất định phải đánh bại Diệp Khắc Cường mới cam lòng.
    Sau cuộc họp kiểm điểm, đội đặc nhiệm được nghỉ một tuần. Diệp Khắc Cường uỷ lạo các đội viên xong, bước vào phòng thay đồ. Gã cởi bỏ quân phục, thay một chiếc áo T-shirt và quần bò. Áo T-shirt bó sát thân mình, làm lộ ra những bắp thịt cuồn cuộn do luyện tập thể hình. Thân hình của gã đủ làm cho tất cả đàn ông ghen tị, còn đàn bà thì say mê.
    Diệp Khắc Cường xách đồ bước ra ngoài cửa thì gặp Phàn Đại Cương đi tới, trong tay sách một túi đồ lớn.
    "A Cường, may mà mày còn chưa đi! Mày có đến bệnh viện thăm vợ không ?"
    "Phí lời, còn phải hỏi nữa sao ? Mỹ Quyên có thai nằm viện, tao phải diễn tập ở đây, không thể ở cùng cô ấy. Nghe bác sĩ nói, cô ấy sắp sinh rồi. Tao mà không về thăm, Mỹ Quyên nhất định không để tao sống yên ổn. Mày có gì cứ nói mẹ nó ra đi, tao phải đi ngay đây." Diệp Khắc Cường gắt gỏng trả lời Phàn Đại Cương.
    Giỏ hoa quả này để vợ mày bồi bổ." Phàn Đại Cương nói xong nhét vào tay Diệp Khắc Cường túi đồ đang cầm trên tay rồi nói tiếp: "Tao phải đi có chút việc, xong việc nếu không quá muộn sẽ đến thăm Mỹ Quyên."
    "Tuỳ mày thôi. Cám ơn giỏ hoa quả." Nói đoạn, Diệp Khắc Cường sải bước hướng ra cửa.
    Diệp Khắc Cường vừa đi được vài bước, Phàn Đại Cương đột nhiên chạy theo nói: "A Cường, đợi tao một chút!"
    "Mẹ nó !" Diệp Khắc Cường dừng bước, quay đầu lại nhìn Phàn Đại Cương với vẻ khó chịu, nói: "Mày còn cái đêk gì thì nói mẹ nó ra đi ?"
    Phàn Đại Cương cười nói: "Quên mất không chúc mừng mày cuối cùng đã có con. Chúc cả nhà mày ..."
    Diệp Khắc Cường ngắt lời nói: "Mày đúng là tính đàn bà mà, cám ơn !"
    Sau khi tạm bịêt Phàn Đại Cương, Diệp Khắc Cường lấy xe đi đến bệnh viện. Trên đường, vô số xe cảnh sát hụ còi inh ỏi vọt qua xe của gã. Diệp Khắc Cường chú ý lái xe, không hề để ý. Nhưng số lượng xe cảnh sát mỗi lúc một nhiều, hơn nữa tất cả đều hướng về phía bệnh viện mà Mỹ Quyên đang nằm. Diệp Khắc Cường không dằn được nỗi lo lắng, bất giác đưa chân đạp ga tăng tốc, theo sát sau đoàn xe cảnh sát.
    "Lẽ nào bệnh viện xảy ra chuyện ? " Diệp Khắc Cường lo lắng thầm nghĩ.
    Con đường vào bệnh viện đã bị cảnh sát dùng barie chặn lại. Một viên cảnh sát đang dùng tay ra hiệu cho các xe phải đổi hướng. Diệp Khắc Cường vội thò đầu ra cửa sổ hỏi: "Anh cảnh sát, xảy ra chuyện gì vậy ?"
    "Phía trước có sự cố lớn, mau rời khỏi đây !" Viên cánh sát nói xong liền đưa tay ra hiệu cho Diệp Khắc Cường đổi hướng, các xe phía sau cũng bấm còi inh ỏi. Diệp Khắc Cường đành phải chuyển hướng theo sự chỉ huy của viên cảnh sát.
    Trong lòng Diệp Khắc Cường như có lửa đốt. Nếu như bệnh viện xảy ra chuyện gì, Mỹ Quyên không phải rất nguy hiểm sao ?
    Diệp Khắc Cường dừng xe bên vệ đường, hướng về phía bệnh viện chạy như bay. Diệp Khắc Cường chọn một con đường nhỏ để tránh sự phát hiện của cảnh sát, trong thời gian ngắn đã đến được trước cổng bệnh viện. Nhưng cảnh tượng trước mắt làm gã bất giác ngẩn người đứng lại.
    Vô số xe cảnh sát đang bao vây bệnh viện, rất nhiều cảnh sát mặc áo chống đạn đang cầm súng máy ngắm vào các cửa sổ. Ngoài ra, cại còn có rất nhiều cảnh sát thường phục đang chạy đi chạy lại. Bệnh viện bị bao vây bốn bề, cảnh sát nhiều như vậy xem ra có thể khẳng định đã xảy ra chuyện lớn.
    Diệp Khắc Cường từ khi sinh ra đến nay chưa từng nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, tâm thần trở nên hoảng loạn. Gã không để ý đến gì nữa, lao ra như một cơn gió nắm lấy ngực áo một viên cảnh sát, quát hỏi: "Bệnh viện xảy ra chuyện gì ?"
    Viên cảnh sát kia bị ánh mắt và tiếng quát của Diệp Khắc Cường khuất phục, vội trả lời : " Có ... có bạo đồ xâm nhập bệnh vịên tấn công bệnh nhân ......"
    Diệp Khắc Cường nghe tới đó đã phát hoảng lên, hất mạnh viên cảnh sát ra xa. Phóng người lao về phía bệnh viện. Một viên cảnh sát mật phát hiện ra gã liền hét lớn : "Thằng điên kia đang làm gì thế ? Mau giữ hắn lại !"
    Lập tức có mấy viên cảnh sát chạy lại vây Diệp Khắc Cường vào giữa. Chỉ thấy gã hét lớn một tiếng, hay tay khươ mạnh. Đám cảnh sát căn bản không ai chịu được sức mạnh của Diệp Khắc Cường, toàn bộ ngã lăn ra đất. Sự việc xảy ra khiến tất cả cảnh sát đều chú ý vào Diệp Khắc Cường. Lập tức có một đám đông cảnh sát chạy ra giữ chặt tay chân gã lại.
    "Thả tôi ra !" Diệp Khắc Cường giãy giụa hét lớn.
    "Thả tôi ra. Vợ con tôi đang ở trong đó. Tôi phải vào đó cứu hai người bọn họ. Thả tôi ra!"
    Một người đàn ông trung niên, xem ra có lẽ là chỉ huy ở đây đến bên Diệp Khắc Cường, nhìn vào mắt gã rồi nói: "Ông à, không phải chỉ mình vợ con ông ở bên trong đó đâu, Cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ cứu họ ra ngoài an toàn. Xin ông đừng ở đây làm phiền chúng tôi nữa."
    Diệp Khắc Cường dù gì cũng từng chịu huấn luyện gian khổ trong bộ đội đặc chủng, lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Gã biết rõ cứ ở đây giằng co với cảnh sát cũng không phải là biện pháp, bèn nói: "Được, tôi biết rồi ! Tôi sẽ rời khỏi đây."
    "Được rồi !" Người đàn ông trung niên gật đầu ra lệnh cho cấp dưới : "Dẫn ông này đi."
    Mấy viên cảnh sát sợ hãi trước thân thủ lợi hại của Diệp Khắc Cường, liền dùng phương thức áp giải phạm nhân đưa gã ra ngoài khu ngăn cách.
    Diệp Khắc Cường đợi cho đám cảnh sát đi hết, lập tức đi vòng quanh xem xét tình hình một vòng. Gã phát hiện chỉ có khu vực cổng sau bệnh viện là lực lượng cảnh sát bố phòng yếu nhất. Hơn nữa, gần đó lại có một khu vườn hoa lớn có trồng nhiều cây thấp, có thể giúp gã nguỵ trang ẩn nấp.
    Chủ ý đã định, Diệp Khắc Cường từ từ trườn vào trong đám cây bụi. Mấy phút sau gã đã tới sát cổng sau bệnh viện, nhưng trước cổng lại có mấy viên cảnh sát đang đứng canh giữ, khó có thể vào trong mà không làm họ chú ý.
    Diệp Khắc Cường đang nghĩ ngợi cách xâm nhập bệnh viện thì bất ngờ phía trong phát ra âm thanh sao động. Mấy viên cảnh sát lập tức đưa súng lên vãi đạn như mưa vào trong cửa, vừa bắn vừa từ từ lùi lại.
    Chỉ thấy từ trong cánh cửa có hai tên mặc đồ đen, đầu đội mũ che kín mặt từ từ bước ra. Đám cảnh sát lập tức lao tới, nổ súng vào hai kẻ vừa bước ra. Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra, hai kẻ đó rõ ràng đã trúng đạn, lại tựa hồ như không việc gì vẫn từ từ bước tới.
    Diệp Khắc Cường nấp trong đám cây bụi nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy không thể giải thích nổi. Đúng vào lúc đó, chuyện kỳ lạ hơn lại xảy ra. Từ trên người một tên Hắc Y bắn ra một đạo ánh sáng màu lam. Luồng sáng đó xạ trúng một viên cảnh sát đang lao tới, chỉ thấy anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống. Trên mình có thêm một lỗ thủng bốc khói khét lẹt.
    Diệp Khắc Cường mặc dù vô cùng kinh ngạc, nhưng sự huấn luyện nghiêm khắc trong bộ đội đặc chủng một lần nữa lại giúp gã lấy lại bình tĩnh. Gã nhìn thấy hai tên Hắc Y quay người đi vào bên trong, lập tức phóng người ra khỏi bụi cây. Hai tay chặt mạnh vào gáy mỗi tên một phát. Bởi vì hai tên Hắc Y này rất cao lớn, nên Diệp Khắc Cường dụng tới mười thành công lực. Nhưng sự lạ lại xảy ra lần nữa, khi Diệp Khắc Cường chạm tay vào gáy hai tên đó, gã cảm thấy mềm mại như đập vào bị bông vậy. Hai tên kia chúng đòn của liền bắn người về phía trước, đập vào tường, ngã lăn xuống đất.
    Diệp Khắc Cường sững người một lúc, không hiểu tại sao chưởng lực của mình lại mạnh như thế ? Có điều thời gian gấp rút, gã cũng chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, đến bên một tên quỳ xuống, làu bàu nói: " Tiên sư mày, trời nóng như đổ lửa thế này đội mũ len trùm kín mặt, còn mặc áo dài nữa. Không sợ nóng chết sao?"
    Vừa nói Diệp Khắc Cường vừa đưa tay cởi mũ và áo của tên đó ra. Bất ngờ gã ngã ngửa người ra phía sau, lùi lại năm sáu bộ, run run nói: "Đây ... đây là cái quái gì vậy ?" Thì ra bên trong áo dài không phải là thân thể của con người, mà là những xúc tu dài dài, nhỏ nhỏ. Phía trên những xúc tu đó là một thứ tròn tròn to to... có lẽ là cái đầu. Quái vật này trông khá giống một con bạch tuộc lớn.
    Diệp Khắc Cường dùng chân đá đá vào hai con quái vật, nhưng chúng không hề động đậy. Gã chợt nhớ ra là đã từng nhìn thấy hai quái vật này ở đâu ? Bọn chúng nhìn hơi giống hình vẽ tưởng tượng người hoả tinh trong sách khoa học viễn tưởng. (!)
    Hai con quái vật đã không còn động đậy nữa, nên Diệp Khắc Cường cũng không còn sợ hãi. Gã phát hiện trên xúc tu của hai con quái vật quấn lấy một đồ vật kỳ lạ màu bạc, hình dáng giống như bông hoa sen. Gã đưa tay cầm lên một cái nhìn ngắm nghía. Nhất thời gã không cẩn thận ấn phải một cái nút ở giữa giữa bông hoa. Ở đầu bông hoa liền bắn ra hai luồng sáng màu lam, xượt qua mặt gã. Gã giật thót mình một cái, lập tức vứt đồ vật cầm trong tay ra xa.
    Diệp Khắc Cường ngửi thấy một mùi khét lẹt, đưa tay lên sờ sờ lông mày, mới hay ra lông mày đã cháy mất quá nửa. Gã nhìn lên trần nhà, chỉ thấy trên trần đã có thêm hai lỗ thủng nhỏ đang bốc khói xèo xèo. Diệp Khắc Cường bước đến nhặt lại đồ vật kia lên, xác định đây đích thực là một loại vũ khí cực kỳ lợi hại. Sau khi thử lại vài lần cho thuận tay, gã dắt thứ vũ khí kia vào người rồi chạy lên lầu hai nơi Mỹ Quyên đang nằm.
    "Mỹ Quyên, đừng sợ ! Anh đến đây !"
    Diệp Khắc Cường vừa chạy vừa lo lắng không yên. Bởi vì dọc đường gã nhìn thấy không ít thi thể của các bệnh nhân và cảnh sát. Cái nào cũng có một lỗ thủng cháy khét lẹt trên người.
    Bất ngờ, trước mặt gã xuất hiện ba con quái vật Hắc Y. Diệp Khắc Cường vội rút vũ khí chĩa về phía chúng, bốn luồng sáng xanh chiếu xuyên qua người hai con quái vật. Nhưng quái sự lại một lần nữa phát sinh, ba con quái vật không hề bị ảnh hưởng bởi luồng sáng xanh. Ngược lại, chúng còn bắn ra vô số luồng sáng xanh khác về phía gã. Diệp Khắc Cường thấy vậy sắc mặt đại biến, phi thân tránh những luồng sáng kỳ lạ, chui vọt vào một căn phòng bệnh nhân.
    Diệp Khắc Cường tâm niệm xoay chuyển, biết rõ nhược điểm của lũ quái vật Hắc Y này chính là ở đầu. Thế là không đợi bọn chúng xông vào, gã lại xông ra lần nữa. Bốn đạo lam quang lại bắn ra, lần này chuẩn xác bắn trúng vào đầu của ba tên. Bọn chúng lập tức ngã lăn ra đất.
    "Đồ chó chết, tao không tin không đập chết đựơc chúng mày!" Diệp Khắc Cường đá mạnh vào thi thể một tên quái vật, tiếp tục chạy về phía trước. Trên đường cũng có gặp mấy tên Hắc Y, nhưng do đã biết nhược điểm của chúng, Diệp Khắc Cường đều giải quyết dễ dàng.
    Càng đến gần phòng bệnh của Mỹ Quyên, Diệp Khắc Cường càng đề cao cảnh giác. Khi đến gần phòng bệnh, gã phát hiện trước cửa phòng bệnh có mười mấy tên Hắc Y đang bao vây bên ngoài. Gã liền nhanh chóng nấp vào một góc tường, thò đầu ra quan sát tình hình.
    Chỉ thấy mười mấy tên Hắc Y đang chĩa vũ khí vào trong phòng phát xạ lam quang. Diệp Khắc Cường thấy vậy, lập tức rút vũ khí bắn ngã mấy tên, định thu hút sự chú ý của những tên còn lại. Không ngờ sự lạ lại một lần nữa xảy ra, những tên còn lại không hề để ý tới gã, tiếp tục phát xạ lam quang vào trong phòng bệnh của Mỹ Quyên.
    Có điều, bởi vì mấy tên đã ngã xuống. Diệp Khắc Cường có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng bệnh. Nhưng gã vừa nhìn thì lại ngẩn ra lần nữa.
    Mỹ Quyên đang ôm bụng nấp trong một góc tường. Trước mặt cô có một người thanh niên cao gầy, diện mạo tuấn tú đứng chắn. Người này đang xoè rộng, từ chưởng tâm bắn ra hai luồng sáng vàng bao bọc xung quanh anh ta và Mỹ Quyên. Những đạo lam quang bắn tới chạm vào lồng sáng đều bị bật ra ngoài.
    Mặc dù lam quang không thể bắn chúng anh ta và Mỹ Quyên, nhưng người thanh niên đó tỏ ra đã vô cùng mệt mỏi. Xem ra anh ta cũng không còn cầm cự được lâu nữa. Lúc này không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một đám Hắc Y nữa chạy tới. Chúng tập trung hoả lực bắn những luồng sáng xanh vào hai người trong phòng bệnh. Diệp Khắc Cường không nhịn nổi nữa, tìm lấy một cái giường bệnh có bánh xe, đẩy mạnh vào trong phòng bệnh. Sau đó phi thân vọt theo, đến sau lưng lũ hắc y, gã liền nhảy lên giường bệnh, trịêt hạ thêm mấy tên nữa. Giường bệnh lập tức bị lũ hắc y bao vây vào giữa. Mấy chục đạo lam quang xạ thẳng vào gã.
    "Mẹ nó!" Diệp Khắc Cường chửi lớn một tiếng. Gã nhẩy xuống, lật mạnh chiếc giường để chắn hoả lực của lũ hắc y. Sau đó phi thân về phía Mỹ Quyên.
    Người thanh niên đó nhìn thấy Diệp Khắc Cường, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng nói: "Diệp Khắc Cường, mau đến bảo hộ vợ của anh!"
    Diệp Khắc Cường cảm thấy kỳ quái, người thanh niên này là ai ? Sao lại biết tên mình ? Nhưng gã cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nhảy vọt vào vùng trong của chiếc lồng sáng, ôm lấy Mỹ Quyên. Gã lo lắng hỏi vợ : "Mỹ Quyên, em không sao chứ ? Con đâu rồi ?"
    "Em ... em không sao, con cũng không sao." Sắc mặt Mỹ Quyên trắng bệch như xác chết, hiển nhiên cô đã bị chấn động rất lớn.
    Ngay lúc đó, người thanh niên kia hét lớn một tiếng, đẩy mạnh song thủ về phía trước. Chỉ thấy từ trong tay anh ta xạ ra hai đạo ánh sáng vàng rực bắn thẳng về phía lúc quái vật hắc y. Một tiếng "Ầm" vang lên, tất cả lũ hắc y bị bắn lên không, rơi bịch xuống đất, giãy lên vài cái rồi nằm im.
    Người thanh niên nhìn quanh tứ phía rồi quay đầu lại nói với Diệp Khắc Cường: " Nhanh lên, chúng ta phải tận dụng cơ hội này để chạy thoát. Chỉ một lát nữa chúng sẽ đuổi đến đây ngay."
    Diệp Khắc Cường không có thời gian suy nghĩ, lập tức bồng Mỹ Quyên lên lao ra cửa. Người thanh niên cũng chạy theo hai người.
    Khi ba người chạy xuống lầu một, Diệp Khắc Cường không nhịn được quay đầu về phía người thanh niên hỏi: "Mấy tên quái vật kia thực ra cái cái gì vậy ?"
    "Là người hành tinh Đen". Người thanh niên trả lời gãy gọn. Nói đoạn nắm tay Diệp Khắc Cường chạy sang cửa ngách, nói: "Đừng đi lối đó, dễ bị phát hiện lắm. Chúng ta đi cửa này."
    Diệp Khắc Cường chạy theo người thanh niên kỳ lạ, trong lòng vẫn có một dấu hỏi to tướng. Người hành tinh Đen là cái khỉ gì ? Lẽ nào có người ngoài hành tinh thật ? Hai là gã này điên rồi ? Hay là mình bị hoang tưởng nhỉ ?
    Khi từ cửa ngách thoát ra khỏi bệnh viện, Diệp Khắc Cường trông thấy rất nhiều thi thể cảnh sát nằm la liệt. Trước mặt hiện ra mười mấy tên hắc y chạy đến. Diệp Khắc Cường đang kinh hoàng không biết dối phó ra sao thì người thanh niên kia kéo tay gã nói: "Chạy lối này ... !"
    Lời chưa nói dứt, mấy chục đạo lam quang đã bắn tới. Hai người lập tức lách tránh, rồi rẽ ngoặt chạy như bay. Lũ hắc y liền cấp tốc đuổi theo. Không lâu sau, ba người bọn Diệp Khắc Cường liền bị dồn vào một góc tường, tiến thoái lưỡng nan.
    Diệp Khắc Cường đưa tay rút vũ khí ra bắn ngã mấy tên Hắc y, thì dường như hết đạn. Gã thử ấn thêm mấy phát nữa nhưng đều vô hiệu, vội quay sang nói với người thanh niên: "Ê, luồng sáng vàng lợi hại khi nãy của cậu đâu, sao không sử dụng đi ?"
    Người thanh niên cười khổ đáp: " Đó là thiết bị mà chúng tôi mới nghiên cứu ra, sau khi sử dụng một lần thì phải đợi hai bốn tiếng sau mới dùng được lần nữa."
    Diệp Khắc Cường ôm chặt Mỹ Quyên, nghiến răng nhìn mấy tên Hắc Y đang cầm vũ khí phát xạ lam quang đang từ từ tiến đến. Trong lòng quyết tâm liều chết bảo vệ vợ con.
    Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên cả mấy tên Hắc Y bị trúng đòn bay vọt ra phía trước, giãy lên đành đạch rồi nằm bất động. Tiếp đó một người đàn ông cao lớn xuất hiện, người này chính là Phàn Đại Cương.
    Gã chau mày làu bàu nói: "Mẹ nó, nhìn thì cao to vậy mà chịu không nổi một đòn !"
    "Đại Cương !". Diệp Khắc Cường vui mừng hét lớn. "Sao mày lại đến được đây ? "
    "Tao đến thăm Mỹ Quyên, nhìn thấy cảnh sát bao vây bệnh viện. Tao đoán hai người bọn mày gặp nguy hiểm liền theo lối này chui vào. Vừa hay lại gặp mày đang chạy ra." Phàn Đại Cương nói xong nhìn mấy tên Hắc Y đang nằm dưới đất, sau đó lại đưa mắt nhìn người thanh niên lạ mặt. Trên mặt gã lộ ra thần sắc khó hiểu, hỏi: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế ?"
    Diệp Khắc Cường đang dịnh mở miệng trả lời thì người thanh niên đã ngắt lời nói : "Không có thời gian giải thích đâu. Chúng ta mau chạy đã !"
    Phàn Đại Cương trong đầu đầy nghi hoặc chạy theo ba người bọn họ ra ngoài đường phố.
    Ra đến đường phố, người thanh niên kia rút từ trong túi ra một cái điện thoại di động, liên tiếp ấn một dãy số rồi nói: "Alô, tôi đang ở góc phố phía sau bệnh viện, mau đến đón tôi !"
    Lời vừa nói dứt, một chiếc Cadilac sang trọng đã xuất hiện ở góc đường, đậu trước mặt bốn người. Lúc đó nét mặt của người thanh niên mới dãn ra một chút. Anh ta mở cửa xe, đẩy Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương vào xe, nói: "Nhanh lên, lên xe nhanh !"
    Bốn người nhanh chóng chui vào trong chiếc xe. Họ vừa ngồi xuống, chiếc xe lập tức lập tức lao đi như gió.
    Lúc này bụng Mỹ Quyên đột nhiên đau đớn dữ đội. Diệp Khắc Cường cấp tốc ôm chặt lấy vợ, đưa mắt nhìn người thanh niên kia hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu ? Vợ tôi sắp sinh rồi !"
    "Hiện nay bên ngoài chỗ nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, đến chỗ của tôi trước đã !" Người thanh niên nói xong vỗ vai tài xế ra lệnh : "Nhanh lên một chút!"
    Phàn Đại Cương ngồi bên cạnh người thanh niên, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, càng nhìn càng thấy quen. Đột nhiên gã nghĩ ra điều gì, vỗ tay nói: "A! Anh là người mới được lên trang bìa của tạp chí 'Những người giàu', nhà tỷ phú trẻ nhất thế giới, Lý Chính Hào đúng không?"
    Người thanh niên chỉ mỉm cười gật đầu. Lúc này Diệp Khắc Cường mới nhận ra người thanh niên chính là nhân vật gần đây được báo chí ca ngợi - Lý Chính Hào. Một người như vậy tại sao lại xuất hiện trong bệnh viện để bảo hộ Mỹ Quyên ? Anh ta nói đến người hành tinh Đen rốt cục là chuyện gì ? Đáp án của những vấn đề này dường như đều tập trung trên con người thần bí Lý Chính Hào này cả.
    Diệp Khắc Cường đang định mở miệng hỏi Lý Chính Hào thì người lái xe đột nhiên sợ hãi hét lớn: "Ông chủ, không xong rồi. Trước mặt có kẻ địch!"
    Tất cả mọi người trong xe liền ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy hơn chục tên Hắc Y đang đứng chắn giữa đường. Người lái xe hoảng hốt hỏi Lý Chính Hào: "Ông chủ, làm sao đây ?"
    Lý Chính Hào nghiến răng nói: " Tăng tốc vọt qua !"
    Lái xe dạ một tiếng, đạp mạnh chân ga. Chiếc xe lao đi như một mũi tên tông thẳng vào đám Hắc Y. Lúc đó, trên thân lũ Hắc Y đột nhiên phát xạ vô số đạo lam quang.
    "A..." Diệp Khắc Cường chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết rồi trời rung đất chuyển, toàn thân đau nhức. Không lâu sau, gã cũng mất đi cảm giác. Chìm vào trong một cơn hôn mê.
    Hết hồi 1
    Lần sửa cuối bởi batgioi, ngày 14-11-2007 lúc 23:11.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    78
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2: Sự biến ly kỳ


    Khi có lại được cảm giác lần nữa, Diệp Khắc Cường bị ánh nắng rực rỡ chiếu vào làm tỉnh hẳn lại. Gã từ từ mở to đôi mắt, nhìn lên bầu trời rực rỡ nắng vàng, hít một hơi không khí trong lành, toàn thân cảm thấy vô cùng thư thái.
    "Thì ra là một giấc mơ" Diệp Khắc Cường tự nói với bản thân. "Giấc mơ này thật là đặc sắc và kích động. Người hành tinh đen cái gì chứ ? Thật không thể tin nổi ! À, mình đang ở đâu nhỉ ? Mỹ Quyên ? Đại Cương đâu ? Lẽ nào mình vẫn đang mơ ?"
    Diệp Khắc Cường càng nghĩ càng thấy lạ, liền vội vã ngồi dậy. Gã càng cảm thấy ngạc nhiên hơn khi phát hiện trong lòng mình có một đứa bé sơ sinh. "Ah ! Đây là con cái nhà ai ? Sao lại nằm trong lòng mình ? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì ?" Diệp Khắc Cường càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
    Gã ôm lấy đứa bé, quay đầu nhìn quanh bốn phía. Diệp Khắc Cường lại bị kinh ngạc một lần nữa khi phát hiện bản thân đang ngồi trên một thảo nguyên. Gã liền chống tay đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện thảo nguyên này rộng mênh mông, căn bản không nhìn thấy biên giới.
    "Mẹ kiếp ! Rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì chứ ?" Diệp Khắc Cường cố gắng nhớ lại, nhưng càng nghĩ càng đau đầu, không nhớ lại được chuyện gì.
    Đột nhiên, từ xa truyền lại tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa đang tiến về phía Diệp Khắc Cường. Bản năng của một gã bộ đội đặc chủng nhắc nhở Diệp Khắc Cường đề cao cảnh giác. Gã thầm nghĩ : " Có tiếng vó ngựa, kẻ nào đang tới đây vậy ?"
    Bất ngờ trong đầu Diệp Khắc Cường nghe thấy một âm thanh lạ lùng nói: "Mười ba người địa cầu, giới tính, nam đang tiếp cận. Cưỡi ngựa, mang vũ khí. Dự đoán mười phút nữa sẽ tới đây."
    Diệp Khắc Cường giật mình một cái, quay đầu nhìn xung quanh hoảng hồn nói: "Ai ? Ai vừa trả lời tôi ?"
    Không có ai trả lời câu hỏi của gã. Diệp Khắc Cường cúi xuống nhìn đứa bé đang bế trong lòng, nói: "Lẽ nào chú mày đang nói chuyện với tao ?"
    Đứa trẻ đột nhiên cười lên khanh khách, hai cánh tay mập mạp bé nhỏ cứ vẫy vẫy, tóm lấy sợi dây chuyền vàng trên cổ Diệp Khắc Cường. Diệp Khắc Cường nhìn theo tay đứa trẻ, chau mày nói: "Kỳ quái, sợi dây chuyền ở đâu ra vậy nhỉ ?"
    Nhưng gã không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa, bởi vì đám người kia đã đến gần.
    Chỉ thấy bụi cát mù mịt, một tốp nhân mã lao đến như gió. Diệp Khắc Cường không biết nhóm người này là địch hay bạn, nhưng muốn ẩn nấp cũng không có thời gian, đành ôm đứa bé đứng thẳng người đợi họ tới.
    Quả nhiên là đúng mười ba người đàn ông đang cưỡi ngựa, hông dắt đao, ưng đeo cung tiễn. Bọn họ đứng thành vòng tròn, vây Diệp Khắc Cường vào giữa. Có mấy người rì rầm nói với nhau một điều gì đó.
    Diệp Khắc Cường đưa mắt đảo một vòng, thấy khuôn mặt đám người này ai cũng thô hào hung hãn, đầu đội mũ da, người mặc áo da, nhìn hơi giống dân du mục Mông Cổ, nhưng lại có điểm gì đó không giống. Gã liền đằng hắng một tiếng, lớn tiếng nói: "Các vị đại ca, tiểu đệ không cẩn thận bị lạc đường, xin hỏi chỗ này là chỗ nào vậy ?"
    Không ngờ Diệp Khắc Cường vừa mở miệng, mười ba kị sĩ kia liền lộ vẻ sợ hãi, kéo cương ngựa lùi lại mấy bước. Diệp Khắc Cường cũng giật mình một cái, gấp rút hỏi : "Chuyện ... chuyện gì vậy ?"
    Nào ngờ, mười ba kỵ sĩ thấy Diệp Khắc Cường không có hành động gì khác, lại từ từ khép chặt vòng vây. Một tên kị sĩ thân hình lùn mập, có lẽ là thủ lĩnh của cả bọn hét lên mấy câu khó hiểu. Tiếp đó, hai tên đại hán trong bọn liền xuống ngựa, rút đao từ từ tiến về phía Diệp Khắc Cường, hiển nhiên không phải là ý tốt.
    "Các ngươi muốn gì ?" Diệp Khắc Cường thấy vậy ôm chặt đứa bé lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn hai tên đại hán mới xuống ngựa.
    Hai tên đại hán hét lớn một tiếng, hai thanh đao phân biệt tả hữu chém vào Diệp Khắc Cường. Diệp Khắc Cường vì trong tay ôm đứa bé, không thể hoàn thủ, chỉ còn cách lách người né tránh. Vừa tránh, gã vừa hét lên : "Đừng đánh nữa ! Tôi không có ác ý !"
    Hai tên đại hán hoàn toàn không để ý đến Diệp Khắc Cường, xuất thủ càng lúc càng nhanh, đao quang loang loáng. Diệp Khắc Cường tuy có phản ứng nhanh nhạy, tránh được hết đường đao của chúng, nhưng quần áo trên người cũng bị rách mấy chỗ, tình thế hung hiểm vạn phần.
    "Ê !" Diệp Khắc Cường nhảy vọt về phía sau, tránh khỏi chiêu đao hợp kích của hai tên đại hán. Gã nói lớn : "Đừng đánh nữa, nếu không tôi không khách sáo nữa đâu !"
    Hai tên đại hán thấy Diệp Khắc Cường nhảy lui, cho rằng mình đã chiếm được thượng phong, lý nào chịu đình thủ. Hai gã liền cử đao một tiền một hậu công tới Diệp Khắc Cường.
    "Được ! Tự các người muốn đấy nhé !" Diệp Khắc Cường nói đoạn, tay ôm đứa bé nhảy vọt lên. Gã hét lớn một tiếng, tung một cước vào mặt tên đại hán đang lao đến trước mặt, sau đó thuận thế đảo người trên không trung, bồi tiếp một cước vào gã đang lao tới phía sau. Hai gã đại hán trúng đòn, lăn lông lốc trên bãi cỏ, hôn mê bất tỉnh.
    Những tên còn lại thấy Diệp Khắc Cường một chiêu đánh ngã hai người, cảm thấy vô cùng kinh dị, liền cho ngựa lùi lại mấy bước, nới giãn vòng vây. Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn hai gã đang nằm dưới đất, ngẩng đầu lên nói : "Là bọn họ ép tôi ra tay. Tôi không hề có địch ý. Làm ơn tin tôi đi. Tôi thật sự không có ác ý mà !"
    Người đàn ông lùn mập đột nhiên huơ đao, thét lớn mấy câu mà Diệp Khắc Cường không hiểu gì. Những người khác liền rút đao nhảy xuống ngựa vây lấy Diệp Khắc Cường vào giữa.
    Diệp Khắc Cường trong lòng thầm kêu không xong, vạn nhất đám người này cùng xông lên một lượt, thì khó mà đối phó được. Giả như chỉ có một mình gã thì may ra có thể thủ thắng, nhưng trong tay gã lại đang bồng một đứa trẻ sơ sinh, phần thắng hiện nay là zero. Diệp Khắc Cường thầm nhủ, con đường duy nhất là chạy trốn.
    Chủ ý đã định, không đợi đám người kia xuất thủ, Diệp Khắc Cường đã phi thân lao tới, tung ra hai cước. Hai tên trong bọn trúng đòn ngã xuống, vòng vây để lộ một lỗ hổng. Diệp Khắc Cường vội chớp thời cơ vọt ra, lao như bay về phía trước. Các đại hán khác thấy vậy vội vã lên ngựa đuổi theo.
    Vô luận Diệp Khắc Cường chạy nhanh thế nào cũng không nhanh bằng ngựa, vì thế nhanh gã nhanh chóng bị đám người kia theo sát sau lưng. Diệp Khắc Cường không biết phải làm sao, chỉ còn cách cắm đầu chạy thục mạng.
    Đột nhiên, Diệp Khắc Cường dẫm phải một thứ gì đó nằm dưới đất, trượt chân ngã lăn ra. Gã vội ôm chặt đứa bé, lăn mấy vòng rồi mới lồm cồm bò dậy. Trong lòng thầm nhủ: "Không xong rồi !", lần này nhất định bị đám người kia bắt giữ.
    Nào ngờ, khi Diệp Khắc Cường quay đầu lại nhìn thì thấy đám người đang truy đuổi gã đều dừng lại cả, sợ hãi nhìn cái thứ gã vừa dẫm phải. Diệp Khắc Cường thấy vậy, trí tò mò lại nổi lên, lại gần xem xét.
    Đó là một thứ màu trắng, hình dạng giống như một con nòng nọc lớn. Diệp Khắc Cường cảm giác là gã đã nhìn thấy vật này ở một nơi nào đó rồi, nhưng lại không rõ lắm. Vì thế gã bèn đưa tay ra sờ thử.
    Khi Diệp Khắc Cường chạm tay vào cái thứ màu trắng đó, bọn người vừa truy sát gã liền lộ vẻ mặt kinh hoàng, thét lên những tiếng khó hiểu, nhất loại thối bộ.
    "Ồ, thì ra các người sợ thứ này hả ?" Trong đầu Diệp Khắc Cường liền nảy sinh diệu kế. Bất ngờ gã cầm cái thứ đó lên ném về phía đám người kia, hét lớn : "Xem tao doạ chết chúng mày đây !"
    Hành động của gã quả nhiên có hiệu quả, đám người kia kinh hoàng thét lớn, phút chốc đã chạy mất tiêu.
    "Ha ha ..." Diệp Khắc Cường đắc ý cười lớn. Nhưng gã lập tức trùng xuống, bởi gã căn bản không biết bản thân đang ở chỗ nào ? Vì sao lại bị người ta truy sát ?
    Gã chán nản ngồi phệt xuống bãi cỏ, nhìn vào cái thứ gã vừa ném ra doạ đám người kia, thầm nói : "Đây là cái quái quỷ gì vậy ? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì ? Mình có bị hoang tưởng không nhỉ, sao nghĩ mãi mà cũng không ra ...?
    Hốt nhiên, trong đầu Diệp Khắc Cường nghe thấy một âm thanh, ký ức dần dần trở lại.
    Diệp Khắc Cường ngẩn người suy nghĩ, trong đầu gã hiện ra một hình ảnh ...
    Gã đang cùng Mỹ Quyên, Phàn Đại Cương, và Lý Chính Hào từ bệnh viện về chỗ của Lý Chính Hào thì gặp phải đột kích, hôn mê tại chỗ. Sau khi tỉnh lại, gã thấy mình nằm trên một chiếc giường ấm áp, mềm mại. Gã lập tức bật người dậy, phát hiện Lý Chính Hào đang đứng bên cạnh nhìn gã.
    "Đây là đâu ?" Diệp Khắc Cường vọt đến trước mặt Lý Chính Hào hét lớn : "Mỹ Quyên đâu ? Đại Cương đâu ?"
    "Đây là nhà của tôi !" Lý Chính Hào mỉm cười trả lời. "Anh yên tâm, mọi người đầu không sao. Họ đang nghỉ ngơi ở một nơi khác."
    Diệp Khắc Cường liền bước ra cửa, quay đầu lại nói : "Đưa tôi đến gặp họ!"
    Lý Chính Hào dẫn Diệp Khắc Cường đi tới một căn phòng lớn khác. Gã vừa thấy Mỹ Quyên đang nằm trên giường thì lao vọt đến, nắm tay vợ dịu dàng hỏi : "Mỹ Quyên, em không sao chứ ?"
    Mỹ Quyên nắm chặt tay Diệp Khắc Cường, trên mặt lộ vẻ đau đớn, thì thào nói : "Anh à, em sắp sinh rồi !"
    "Đừng sợ, từ từ thôi" Diệp Khắc Cường cũng loảng loạn quay lại nói với Lý Chính Hào: "Vợ tôi sắp sinh rồi, phải làm sao đây ?"
    Lý Chính Hào nghĩ một chút rồi quay sang nói với cô giúp việc đứng bên cạnh : "Cô lập tức liên lạc với bệnh viện Tư Lập, bảo bọn họ cử bác sĩ phụ sản giỏi nhất, đem theo mọi đồ nghề đến đây !"
    Cô giúp việc dạ một tiếng rồi chạy ra ngoài.
    Diệp Khắc Cường vội an ủi vợ : "Đợi một chút, em cố chịu đựng một chút nữa thôi, bác sĩ sẽ đến ngay bây giờ ..."
    Đột nhiên, một tiếng nổ "Ầm ... " vang lên. Căn phòng rung lên như bị động đất. Mọi người trong phòng bị kinh động, vội lao ra ngoài xem xét. Diệp Khắc Cường ôm chặt lấy Mỹ Quyên, lớn giọng quát: "Mẹ nó, lại còn chuyện gì nữa ?"
    Một cô gái giúp việc chạy vào, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, gấp giọng nói: "Ông ... ông Lý, cổng lớn đã bị phá xập, bên ngoài có ... có rất nhiều người áo đen đang tiến vào... "
    "Người hành tinh Đen tấn công đến đây rồi !" Lý Chính Hào gấp rút nói: "Diệp Khắc Cường, bảo vệ vợ anh, mau đi theo tôi !"
    Diệp Khắc Cường không còn sự lựa chọn nào khác, ôm lấy Mỹ Quyên, chạy theo Lý Chính Hào. Phàn Đại Cương từ nãy đứng bên cạnh không biết xảy ra chuyện gì, đành phải chạy theo bọn Diệp Khắc Cường ba người.
    Mọi người theo chân Lý Chính Hào vào một phòng làm việc lớn. Lý Chính Hào đến bên cái bàn ở giữa phòng ngồi xuống, đưa tay ra hiệu cho bọn Diệp Khắc Cường cùng ngồi xuống.
    Phàn Đại Cương nóng nảy nói: "Mẹ nó, chạy còn không kịp nữa, ngồi cái gì. Có gì thì anh nói mẹ nó ra đi !"
    Lý Chính Hào mỉm cười nói : "Anh muốn đứng cũng được, tôi chỉ sợ lát nữa anh đứng không vững mà thôi !"
    Lời chưa dứt, Lý Chính Hào đưa tay ấn vào một chiếc công tắc bí mật trên bàn làm việc. Cả căn phòng liền rung chuyển dữ dội, Phàn Đại Cương cảm thấy căn phòng tựa như đang di chuyển xuống dưới lòng đất, gã vội tìm lấy một chiếc ghế ngồi xuống, nắm chặt tay vịn. Diệp Khắc Cường cũng ôm Mỹ Quyên đến một chiếc ghế ngồi xuống.
    Thời gian ước chừng hai phút sau, mọi người cảm thấy căn phòng đã dừng lại. Lý Chính Hào liền đứng dậy nói : "Được rồi ! Chúng ta ra thôi !"
    Phàn Đại Cương đứng dậy hỏi: "Căn phòng này của anh là một cái thang máy lớn hả ?"
    "Không sai, hiện nay chúng ta đang ở độ sâu 50 km dưới lòng đất." Lý Chính Hào vừa nói vừa mở cánh cửa bước ra ngoài.
    Diệp Khắc Cường nhìn Mỹ Quyên và Phàn Đại Cương một cái rồi theo chân Lý Chính Hào bước ra ngoài. Gã vừa bước ra thì cảm thấy đầu váng mắt hoa, không dám tin vào mắt mình. Thì ra trước mặt gã là một không gian rộng lớn. Trên tường có gắn sáu cái màn hình cực lớn, bên cạnh có mười mấy cái màn hình nhỏ hơn. Phía trước các màn hình là một bàn điều khiển, đầy những nút bấm có hình thù kỳ lạ. Nếu như không được tận mắt chứng kiến, có lẽ cả đời Diệp Khắc Cường cũng không thể tưởng tượng ra lại có một nơi thế này ở trong lòng đất.
    Lý Chính Hào ngồi lên một chiếc ghế rồi nói: "Nơi đây là nơi tôi đùng để liên lạc với hành tinh mẹ"
    "Hành tinh mẹ ?" Diệp Khắc Cường không nhịn đựơc hỏi: "Thế anh rốt cục là người quái gì đây ?"
    "A..." Lý Chính Hào chưa kịp trả lời thì thì Mỹ Quyên kêu thảm lên một tiếng. Diệp Khắc Cường cảm thấy dưới chân mình có nước, thì ra Mỹ Quyên đã bị vỡ ối.
    Mỹ Quyên ôm chặt lấy gã hét lên: "Anh à ... em sắp sinh rồi !"
    "Mỹ Quyên, em cố gắng lên." Diệp Khắc Cường vội đặt vợ lên một chiếc bàn trong phòng, rồi quay sang hỏi Lý Chính Hào: "Mẹ nó, bây giờ làm sao ?"
    Lý Chính Hào chau mày nói: "Hiện nay bác sĩ không thể nào đến được đây, tôi nghĩ ... chỉ có chúng ta giúp cô ấy sinh con thôi ...?"
    "Chúng ta ... ?" Phàn Đại Cương kinh ngạc nói lớn : "Tôi và A Cường không biết đỡ đẻ, anh biết à ?"
    Lý Chính Hào lắc đầu nói: "Tôi cũng vậy !"
    "Không biết thì nói làm chó gì !" Diệp Khắc Cường nhìn Mỹ Quyên đau đớn rồi nói: "Tôi xin anh, đừng có đùa nữa. Mau nghĩ ra một cách gì đó đi, vợ tôi sắp sinh rồi."
    "Tôi đâu có đùa!"
    Lý Chính Hào đưa tay ấn vào một nút nhỏ trên bàn điều khiển, một luồng sáng lạnh liền quét khắp phòng. Đợi cho luồng sáng quét xong, Lý Chính Hào nói: "Bây giờ nơi đây đã được vô trùng, các anh cũng vừa được tẩy trùng rồi. Chúng ta có thể bắt đầu !"
    Lý Chính Hào nói xong đưa tay ấn thêm một nút nữa, mà hình lớn trên tường liền bật sáng. Trên màn hình hiện ra vô số những hình ảnh kỳ lạ. Anh ta lại tiếp tục ấn thêm vài cái nữa trên bàn phím, màn hình phút chốc chuyển qua hình ảnh một phòng phẫu thuật. Trong phòng có mấy bác sĩ đang vây quanh một bệnh nhân. Lý Chính Hào đưa tay điều khiển cho màn hình dừng lại, sau đó nhìn hai gã đàn ông còn lại nói: "Được rồi, chúng ta có thể nhìn theo hướng dẫn trên màn hình để đỡ đẻ cho cô ấy."
    Diệp Khắc Cường ngẩn người ra nhìn màn hình hỏi: "Bọn họ đang làm gì thế ?"
    "Đó là quá trình sinh sản của một người địa cầu." Lý Chính Hào vừa nói vừa bước đến bên cạnh Mỹ Quyên. Anh ngồi xuống rồi nói: "Chúng ta chỉ cần nhìn theo các động tác trên màn hình mà làm theo là đựơc rồi !"
    Diệp Khắc Cường vội đưa tay cản Lý Chính Hào lại: "Êhhh, đừng đùa kiểu ấy nhé. Chỉ cần xem phim mà cũng có thể đỡ đẻ thế thì các bác sĩ sản khoa thất nghiệp mẹ nó hết rồi ! Không được ! Không được !"
    Lý Chính Hào nhún nhún vai nói: "Lẽ nào anh có cách tốt hơn sao ?"
    Diệp Khắc Cường không biết nói gì, quay sang nhìn Phàn Đại Cương cầu cứu nhưng gã Phàn Đại Cương này mặt mày còn khó coi hơn. Lúc này, Mỹ Quyên lại kêu lên thảm thiết, nắm chặt lấy tay Diệp Khắc Cường. Diệp Khắc Cường vội đưa tay vuốt má vợ, nghiến răng nói: "Được, làm đi !"
    Lý Chính Hào liền quay phía màn hình nói: "Chiếu với tốc độ chậm bốn lần."
    Phàn Đại Cương thấy vậy hoảng hồn hỏi: "Thật ... thật sự làm sao ?" Diệp Khắc Cường liền quát lớn: "Thật chứ còn gì nữa, mày qua đây !"
    Phàn Đại Cương không còn cách nào khác, đành bước đến. Ba gã đàn ông nhìn theo hướng dẫn trên màn hình dang rộng hai chân Mỹ Quyên ra.
    Mỹ Quyên nước mắt đầy mặt, thảm thiết gào: "Anh à... em đau lắm ... đau lắm !"
    "Cố gắng một chút." Diệp Khắc Cường vừa an ủi cô, vừa nhìn màn hình nói : "Mỹ Quyên, chuẩn bị nhé. Một. Hai. Ba. Rặn đi em. Một. Hai. Ba. Lần nữa !"
    Mỹ Quyên mỗi lần rặn ra lại kêu lên đau đớn. Diệp Khắc Cường thấy vậy đau lòng vô cùng, nhưng con thì bắt buộc phải sinh ra. Vì vậy gã cố nhẫn nại nhìn màn hình để giúp Mỹ Quyên đỡ đẻ.
    "Nhìn thấy rồi. tao nhìn thấy đầu đứa bé rồi A Cường ơi !" Phàn Đại Cương sung sướng kêu lên.
    "Thật không ? Hay quá !" Diệp Khắc Cường ghé sát vào mặt Mỹ Quyên dịu dàng nói: "Em à, con của chúng ta sắp ra rồi. Em cố gắng chịu đựng thêm một chút."
    Lý Chính Hào cũng gấp rút nói: "Dùng lực vừa phải thôi, cẩn thận đứa bé !"
    Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn Lý Chính Hào, cảm thấy có chút kỳ quái, dường như gã này còn quan tâm đến đứa bé hơn cả bản thân gã. Tuy nhiên lúc này gã cũng không còn thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức ngước mắt lên xem hướng dẫn trên màn hình.
    Ước chừng một phút thời gian, Phàn Đại Cương lại hoảng hốt kêu lên: "A Cường, đứa bé ra được một nửa rồi liền dừng lại không ra nữa. Mày kêu Mỹ Quyên cố lên chút nữa."
    "Mỹ Quyên, Mỹ Quyên !" Diệp Khắc Cường thì thào vào tai vợ, nhẹ giọng nói: "Con sắp ra đời rồi, em cố thêm chút nữa nhé !"
    Mỹ Quyên mặt tái nhợt như tàu lá, hai tay nắm chặt, vận hết sức rặn ra một lần cuối.
    "Ra rồi, ra rồi !" Phàn Đại Cương hưng phấn ôm đứa bé đỏ hỏn, kêu lớn : "A Cường, là con trai đó, chúc mừng mày !"
    Lý Chính Hào vội lấy ra một chiếc kéo nhỏ cắt rốn cho đứa bé. Diệp Khắc Cường đưa tay cẩn thận đón lấy đứa bé trong tay Phàn Đại Cương, nựng nịu một lúc rồi đắc ý cười lên khanh khách.
    "Mỹ Quyên, em nhìn con này !" Diệp Khắc Cường đưa đứa bé đến trước mặt vợ, hào hứng nói: "Em xem, con chúng ta có xinh không ? Nó giống anh hay giống em nhỉ ?"
    Mỹ Quyên vẫn nhắm nghiền mắt không phản ứng.
    "Mỹ Quyên, Mỹ Quyên !" Diệp Khắc Cường đưa tay lay lay người vợ.
    "Em nhìn con một chút rồi hãy ngủ !"
    Mỹ Quyên vẫn không hề động đậy.
    Diệp Khắc Cường bắt đầu hoảng hốt, vội đưa tay sờ lên mặt Mỹ Quyên. "Mỹ Quyên, Mỹ Quyên ! Em mở mắt ra nhìn con chúng ta đi !"
    Lý Chính Hào trên mặt không lộ chút cảm xúc gì, nhẹ giọng nói: "Cô ấy đã không còn dấu hiệu của sự sống."
    "Anh ít nói một chút không được à ?" Diệp Khắc Cường nắm chặt vai Mỹ Quyên lắc mạnh. "Mỹ Quyên, Mỹ Quyên, em tỉnh lại đi !"
    "Đừng gọi cô ấy nữa, cô ấy đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa !"
    Diệp Khắc Cường không để ý đến anh ta, vừa khóc vừa gào: "Mỹ Quyên, Mỹ Quyên !"
    "Tin tôi đi !" Lý Chính Hào nhẫn nại nhắc lại một lần nữa.
    "Cô ấy đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa !"
    "Mỹ Quyên ...." Diệp Khắc Cường rống lên một tiếng thảm thiết. Gã đương nhiên biết Mỹ Quyên đã chết, chỉ có điều gã không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này.
    "Không nên kích động, cẩn thận đứa bé !" Lý Chính Hào bước đến bên cạnh Diệp Khắc Cường.
    "Đưa đứa bé cho tôi !"
    Nghe thấy Lý Chính Hào đòi đứa bé, Diệp Khắc Cường dột nhiên đưa tay nắm áo anh ta hét lên: "Rốt cục anh là ai ? Tất cả sự việc này là như thế nào ? Nói đi, mau nói đi !"
    "Anh đưa đứa bé cho tôi trước đã !" Lý Chính Hào cao giọng nói.
    "Yên tâm ! Tôi sẽ không hại nó đâu !"
    Diệp Khắc Cường nhớ lại khi ở bệnh viện, anh ta đã liều mạng bảo vệ hai mẹ con Mỹ Quyên, tuy vẫn còn chút nghi hoặc nhưng vẫn đưa đứa bé cho anh ta.
    Lý Chính Hào đón lấy đứa bé, cao giọng nói: "Khởi động hệ thống chăm sóc !"
    Lời nói vừa dứt, vách tường bên trái liền tách ra. Một đồ vật giống như chiếc nôi lớn chạy ra giữa phòng. Lý Chính Hào đặt đứa bé vào trong chiếc nôi xong quay lại nói : "Hệ thống này sẽ cung cấp cho đứa bé tất cả những thứ nó cần."
    Diệp Khắc Cường ôm chặt thi thể của Mỹ Quyên, hét lớn vào mặt Lý Chính Hào: "Anh nói đi, chuyện này là thế nào ? Anh là ai ? Tại sao chúng tôi bị truy sát, hại Mỹ Quyên vì sinh khó mà chết ? Anh tốt nhất nên nói rõ ràng một chút, nếu không tôi không khách khí đâu !"
    "Tất cả sự việc đều có một giải thích hợp lý." Lý Chính Hào vẫn giữ thái độ bình tĩnh nói: "Có một việc anh nên biết trước. Tôi không phải là người địa cầu."
    "Ha ... thật buồn cười ! Thế thì tôi là người sao Hoả chắc ?" Phàn Đại Cương chen miệng vào nói.
    "Tôi không đùa !" Lý Chính Hào nói với vẻ mặt nghiêm túc.
    "Hành tinh của tôi cách địa cầu một triệu năm trăm ngàn năm ánh sáng. Tên gọi của nó là hành tinh Ánh Sáng."
    "Mày nói cái con mẹ gì thế ?"
    "Để tao đập cho mày một trận cho bớt điên!"
    Diệp Khắc Cường tức giận phi thân lao tới đấm thẳng vào mặt Lý Chính Hào. Nhưng khi tay gã chưa kịp chạm vào người đối phương, gã chợt cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy qua. Cả thân hình đang lao tới bắn ngược về phía sau, lăn mấy vòng trên sàn nhà.
    "Anh bình tĩnh một chút có được không? Anh có đánh tôi cũng có được gì đâu, làm ơn nghe tôi nói hết đã !"
    Phàn Đại Cương thấy Lý Chính Hào lợi hại như vậy, vội vã khuyên bảo Diệp Khắc Cường: "Đúng đấy, A Cường chúng ta nghe xem hắn nói gì ?"
    Diệp Khắc Cường ngồi trên mặt đất, hai tay nắm chặt lại, kích động tới không nói nên lời.
    "Đối với cái chết của vợ anh, tôi cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Nhưng cô ấy cũng đã ra đi rồi. Xin anh hãy bình tĩnh lại để nghe tôi giải thích." Lý Chính Hào nói rồi nhìn Diệp Khắc Cường một cái, sau đó bắt đầu giải thích: "Ở một đải ngân hà cách Thái Dương Hệ một triệu năm trăm ngàn năm ánh sáng, có hai hành tinh phát triển rất cao. Đó là hành tinh Ánh Sáng và hành tinh Đen. Tôi chính là người của hành tinh Ánh Sáng. Nhớ khi xưa, hành tinh của chúng tôi phồn vinh thịnh vượng, cuộc sống yên bình, giống như thiên đường mà người địa cầu các anh hay nói vậy ..."
    Lý Chính Hào nhắm mắt lại hồi tưởng, trên khoé miệng nở ra một nụ cười, tựa hồ đang nhớ lại một quá khứ hạnh phúc. Nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc diện của anh ta đã tối sầm lại. "Nhưng bởi vì cuộc sống quá yên ổn, trong nhiều năm hành tinh chưa bao giờ có chiến tranh, ý thức cảnh giác của mọi người cũng dần dần mất đi. Những kỹ thuật mà chúng tôi phát triển đều là kỹ thụât phục vụ cuộc sống, vì thế hệ thống phòng vệ của hành tinh Ánh Sáng ngày càng lạc hậu. Chính vì vậy đã để cho lũ hành tinh Đen có cơ hội ..."
    Diệp Khắc Cường nghe đến đó liền hỏi: "Có phải bọn hành tinh đen đã xâm lược hành tinh của các anh ?"
    "Không sai ! Hành tinh Đen là một hành tinh dã man, ở đó chiến tranh xảy ra liên miên giữa các tộc người, đó là một hành tinh dùng vũ lực để thống trị. Bọn chúng rất thèm muốn sự giàu có của hành tinh Ánh Sáng, chính vì vậy vào năm 833 theo lịch hành tinh Ánh Sáng, hành tinh Đen đã cử đại quân tấn công. Lúc đó, hành tinh Ánh Sáng không có năng lực kháng cự, chỉ trong một ngày đã thất thủ hoàn toàn.
    Lý Chính Hào thở dài một tiếng, rầu rĩ nói: "Từ khi lũ hành tinh Đen đến thống trị, người hành tinh Ánh Sáng đều bị bắt làm nô lệ, sống cuộc sống không bằng chết !"
    "Ahh, anh nói cứ như phim ấy !" Phàn Đại Cương không nhịn đựơc mở miệng chen vào. "Anh nói từ nãy đến giờ, rốt cục có liên quan gì đến chúng tôi đâu ?"
    "Có quan hệ rất lớn, anh cứ nhẫn nại nghe tôi kể tiếp đã." Lý Chính Hào lại tiếp tục kể: "Sau khi hành tinh Ánh Sáng bị chiếm giữ, chúng tôi đương nhiên không cam tâm. Vì thế một số người đã đứng dậy, xây dựng tổ chức kháng chiến. Tôi cũng là một thành viên trong đó. Sau khi chúng tôi nghiên cứu nhiều năm, đã rút ra một kết luận là, chỉ dựa vào lực lượng của chúng tôi thì không thể nào giải phóng được hành tinh Ánh Sáng khỏi sự đô hộ của lũ hành tinh Đen."
    còn tiếp...

  4. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    78
    Xu
    0

    Mặc định

    Tiếp hồi 2
    Diệp Khắc Cường giận dữ nói: "Mày tưởng tượng hay quá nhỉ, mày đem con tao đi, vậy tao phải làm sao ?"
    "Điều này ..." Lý Chính Hào nhất thời không nói nên lời.
    "Đợi một chút, đợi một chút !" Phàn Đại Cương chen miệng vào nói. "A Cường, tao nghĩ thằng tiểu tử này nhiều tiền qúa hoá điên rồi. Ông Lý, tôi xin ông đừng có điên nữa. Nếu như ông là người hành tinh Ánh Sáng, làm sao mà có nhiều tiền và địa vị cao như thế ?"
    "Điều này vô cùng đơn giản." Lý Chính Hào nhún nhún vai nói: "Tôi có đem theo một ít khoáng thạch ở hành tinh Ánh Sáng. Ở đó, thứ này không đáng một xu nhưng ở địa cầu rất có giá trị. Ở đây các anh gọi nó là 'Vàng' "
    "Vàng !" Phàn Đại Cương kinh ngạc há hốc mồm.
    "Không sai !" Lý Chính Hào ấn vào một nút trên bàn. Vách tường lại tách ra, một chiếc bàn chạy ra. Trên bàn có hai tấm thẻ nhựa. Anh ta đưa hai tấm thẻ cho Phàn Đại Cương xem, sau đó tiếp tục nói: "Với kỹ thụât hiện đại của chúng tôi, làm giả giấy tờ của người địa cầu thật qúa dễ dàng. Tôi đã xâm nhập hệ thống của chính phủ, thêm vào dữ liệu của tôi, tự tạo cho mình một vỏ bọc hợp pháp. Sau đó tôi dùng vàng đổi thành hiện kim, đầu tư vào thị trường cổ phíếu. Với sự phân tích của máy tính, tôi đoán được hầu hết sự lên xuống của thị trường. Vì thế mua đâu thắng đó, trong thời gian ngắn đã có được tiền bạc, thân phận và địa vị.
    Phàn Đại Cương nhìn hai tấm thẻ nhựa trong tay, chính là thẻ căn cước của gã và Diệp Khắc Cường. Hai tấm thẻ này không khác đồ thật chút nào cả, tuy vậy gã vẫn cứng miệng nói: "Vịêc này chỉ cần có tiền, ai cũng có thể làm được hết. A Cường, dừng để ý đến thằng điên lắm tiền này nữa !"
    "Các anh vẫn không tin tôi à ?" Lý Chính Hào thở dài một hơi nói.
    "Không còn cách nào nữa, để các anh tin tưởng, tôi sẽ cho các anh thấy hình dáng thật của tôi."
    "Hình dáng thật của anh ?" Diệp Khắc Cường không hiểu hỏi : "Đây không phải là hình dáng thật của anh sao ?"
    "Các anh nhìn thấy tôi như hiện giờ không phải là hình dạng thật mà là hình ảnh do tôi dùng máy tính tạo ra. Tôi đã dùng một thiết bị để tác động lên thần kinh thị giác của người địa cầu, tạo nên ảo giác trong đầu các anh. Hơn nữa tiếng nói của tôi cũng không phải như vậy, đây là tiếng nói đã thông qua máy phiên dịch. Thực chất tôi dang nói tiếng của hành tinh Ánh Sáng." Lý Chính Hào giải thích với Phàn Đại Cương và Diệp Khắc Cường.
    "Bởi vì các anh không tin tưởng tôi, tôi chỉ còn cách cho các anh xem hình dáng thật của mình, hy vọng các anh không sợ hãi."
    Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương nghe vậy bất giác hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Lý Chính Hào. Chỉ thấy anh ta từ từ biến đổi, biến thành một vật thể lạ màu trắng. Sau đó mọc thêm một cái đuôi dài, nhìn anh ta bây giờ giống như một con nòng nọc lớn. Trên cái đuôi dài là một hình cầu lớn, ở giữa hình cầu có một ô vuông trong suốt như thuỷ tinh. Bên trong ô thủy tinh có hai điểm đen hình tròn. Bên dưới hai điểm đen là một lỗ thủng nhỏ, có lẽ là cái miệng vì âm thanh là từ đó phát ra. "Đây là hình dạng thật của tôi, các anh có sợ không ?"
    Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương ngây người nhìn Lý Chính Hào chừng hai ba phút rồi đồng thanh cười lên khanh khách.
    Diệp Khắc Cường vừa cười như điên vừa nói : "Đây ... đây chính là hình dạng thật của người hành tinh Ánh Sáng sao ? Sao giống quả bóng bay thế ? Ha ha ..."
    Phàn Đại Cương cười đến nỗi gập bụng lại nói : "Tao thấy giống con nòng nọc hơn, còn cái mặt kia nữa ... cái mặt ... hơ hơ ..."
    "Các anh làm như vậy là sỉ nhục người hành tinh Ánh Sáng." Lý Chính Hào tức giận nói. Sau đó anh ta liền điều khiển thiết bị khống chế thần kinh thị giác để trở lại hình dạng người trong mắt Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương. "Có lẽ tôi phải đánh giá lại nhân cách của người địa cầu."
    Diệp Khắc Cường cố nhịn cười, nghĩ ngợi một lúc rồi ngiêm túc nói: "Cứ coi như anh là người hành tinh Ánh Sáng gì đó đi, tôi cũng sẽ không để anh mang con tôi đi đâu cả !"
    "Phụ tử tình thâm, điều này tôi có thể hiểu được." Lý Chính Hào phân vân một chút rồi nói tiếp : "Hay là như thế này đi, tôi xin mời cả hai vị cùng đến hành tinh Ánh Sáng. Với kinh nghiệm tác chiến của hai vị nhất định sẽ đóng góp không nhỏ cho công cuộc giải phóng của chúng tôi. Sau khi hai vị và Chúa Cứu Thế giúp chúng tôi tiêu diệt người hành tinh Đen, chúng tôi sẽ lấy lễ thượng khách để chiêu đãi các vị. Nếu như các vị không thích ứng với cuộc sống trên hành tinh Ánh Sáng, chúng tôi sẽ lập tức đưa các vị trở về địa cầu, như vậy có đựơc không ?"
    "Không được !" Phàn Đại Cương lắc đầu cự tuyệt. "Chúng tôi sống ở địa cầu vô cùng thoải mái, việc chó gì phải đến một hành tinh khác ?"
    Lý Chính Hào nghiêm giọng nói: "Hiện nay người hành tinh Đen đã biết con trai của Diệp Khắc Cường chính là Chúa Cứu Thế, nếu như lưu lại địa cầu, chỉ sợ tính mạng của các người đều bị nguy hiểm. Tốt nhất nên theo chúng tôi về hành tinh Ánh Sáng..."
    Lời chưa dứt, không gian đã bắt đầu rung chuyển, ánh đèn chớp tắt liên tục. Phàn Đại Cương thấy vậy liền nói lớn: "Chuyện gì nữa đây ?"
    Lý Chính Hào vội ra lệnh cho máy tính: "Máy tính, quét khu vực phụ cận !"
    Trên màn hình xuất hiện một điểm đỏ. Từ điểm đỏ phát ra một vòng sáng màu vàng. Tiếp đó ở bốn góc màn hình xuất hiện bốn điểm màu lam, bốn điểm đó đang tiến về phía điểm đỏ với tốc độ cực nhanh.
    "Không xong ! Lũ hành tinh Đen đã phát hiện nơi đây, chúng đã vây kín cả bốn hướng rồi. Chúng ta không còn đường thoát nữa." Lý Chính Hào nhìn màn hình rầu rĩ nói.
    Diệp Khắc Cường hoảng hốt, ôm chặt thi thể của Mỹ Quyên chạy đến cái nôi đặt con trai mình . Đoạn nói: "Bây giờ phải làm gì ?"
    "Sự việc đã đến mức này, cách duy nhất là chạy về hành tinh Ánh Sáng." Lý Chính Hào nói đoạn ấn một nút trên bàn. Bức tường lại tách ra, để lộ ra một phi thuyền nhỏ. Lý Chính Hào chỉ vào đó nói: "Chúng ta mau vào máy chuyển dịch không gian, nếu không sẽ không kịp đâu !"
    Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương đưa mắt nhìn nhau, đúng lúc đó cả không gian liền rung động dữ đội. Trần nhà rơi xuống từng mảng lớn, các máy móc thiết bị bắt đầu bốc lửa. Lý Chính Hào vội vã nói:
    "Không cần nghĩ nữa, lũ hành tinh Đen sắp đến nơi rồi. Khởi động hệ thống Chúa Cứu Thế giai đoạn 2."
    Diệp Khắc Cường thấy cái nôi từ từ bay lên, sau đó bay về phía chiếc phi thuyền. Gã vốn muốn đưa tay giữ chặt cái nôi, nhưng hai tay bận ôm thi thể Mỹ Quyên. Chỉ còn cách vừa chạy theo vừa gào lớn: "Ehh, con trai tôi bay đi đâu thế ?"
    "Đương nhiên là lên máy chuyển dịch không gian !" Lý Chính Hào bắt đầu điều khiển cho phi thuyền chuyển động. Lúc này vách tường bên trái đã vỡ ra để lộ một lỗ thủng nhỏ. Mặt đất rung chuyển ngày càng dữ dội.
    Chiếc nôi bay vào trong phi thuyền, hạ xuống một chiếc bàn. Tiếp đó liền xuất hiện một luồng sáng bao quanh nó.
    Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương trong lòng đang phân vân, đưa mắt nhìn nhau. Căn phòng lớn rung động ngày càng dữ dội. Lý Chính Hào đứng trên phi thuyền đưa tay vẫy vẫy hai người. Diệp Khắc Cường nhìn thi thể Mỹ Quyên trong lòng, rồi nhìn Phàn Đại Cương một cái sau đó chạy như bay về phía Lý Chính Hào. Gã cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai ? Vì sinh mạng của mình, thật sự phải chạy trốn khỏi địa cầu sao?
    Hết hồi 2

  5. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    78
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 3: Lạc bước thời gian

    Một tiếng nổ long trời nổ ra. Cả vách tường lớn đổ sụp xuống. Hoa lửa bay tung toé như pháo bong. Diệp Khắc Cường bị chấn động bay vọt người ra phía trước, thi thể của Mỹ Quyên trong lòng cũng theo đó rơi xuống.
    “Mỹ Quyên!” Diệp Khắc Cường vừa tiếp đất liền vọt đến chỗ vừa nãy làm rơi Mỹ Quyên, nhưng trong khói lửa mịt mù, tìm kiếm một thi thể quả thật không phải là chuyện dễ , nhưng Diệp Khắc Cường là đội trưởng đội đặc nhiệm của chính phủ, chuyện này không làm khó được gã !
    Diệp Khắc Cường đang chạy lại chỗ thi thể Mỹ Quyên thì không gian lại rung chuyển thêm lần nữa, đất đá liền rơi xuống đè nát thi thể cô.
    “A Cường !” Phàn Đại Cương lập tức lao dến giữ lấy Diệp Khắc Cường. “Nguy hiểm lắm, đừng qua bên đó, Mỹ Quyên đằng nào cũng đã chết rồi, thôi bỏ đi !”
    Từ trong khói lửa, Lý Chính Hào nói vọng ra: “Người hành tinh Đen đã tấn côn tới đây rồi, các anh mau lên đi !”
    “Mỹ Quyên !” Diệp Khắc Cường gào lên một cách tuyệt vọng, gạt nước mắt cùng Phàn Đại Cương leo lên phi thuyền.
    “Được rồi, chúng ta đi nhé !” Lý Chính Hào đưa tay ấn nút điều khiển, nắp phi thuyền liền đóng lại, các màn hình trong phi thuyền đều sáng lên. Lý Chính Hào liền cao giọng nói: “Máy tính, chuyển sang hệ thống tự lái. Mục tiêu là hành tinh Ánh Sáng, vị trí CKI20196. Khởi động chuyển dịch không gian. !”
    Lý Chính Hào vừa dứt lời, màn hình liền thay đổi. Phi thuyền rung lên nhè nhẹ mấy cái rồi không hề động đậy.
    Ước chừng ba mươi giây trôi quan, Phàn Đại Cương không nhịn được hỏi: “Tình hình thế nào rồi ?”
    Lý Chính Hào mỉm cười nói: “Chúng ta đã thuận lợi đi vào thông đạo thời không. Có điều, tuy nói là có thể đến được hành tinh Ánh Sáng trong thời gian ngắn, nhưng tính theo thời gian địa cầu các anh cũng phải mất hai tuần đấy.”
    “Hai tuần ?” Phàn Đại Cương chau mày nói: “Tuy tôi và A Cường đã từng tiếp thụ huấn luyện đặc bịêt, có thể nhịn ăn nhịn uống trong thời gian dài nhưng nếu mà không ăn không uống hai tuần thì khi đến hành tinh Ánh Sáng có lẽ chúng tôi đã thành hai cái xác khô rồi.”
    “Điều này thì các anh không cần lo lắng !” Lý Chính Hào lấy ra hai viên thuốc đưa cho Phàn Đại Cương và Diệp Khắc Cường. Đoạn nói: “Đây là dược phẩm mà chúng tôi đặc chế để phục vụ cho những chuyến bay dài ngày. Mỗi viên có thể duy trì hiệu lực hai tuần, sau khi uống vào thì không còn cảm giác đói khát nữa. Ngoài ra nó cũng cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể trong hai tuần đó. Các vấn đề khác như ngủ, tắm rửa vệ sinh các anh cũng không cần lo lắng. Phi thuyền này có đầy đủ các thiết bị phục vụ các nhu cầu thiết yếu của cuộc sống địa cầu. Còn về Chúa Cứu Thế thì càng không thành vấn đề , vì đã có hệ thống chăm sóc riêng, nó sẽ cung cấp cho người tất cả những gì người cần.”
    Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương sau khi uống thuốc liền cảm thấy không còn cảm giác đói khát nữa, trong lòng cũng thầm phục kỹ thụât của người hành tinh Ánh Sáng.
    Lý Chính Hào tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian hai tuần này tôi sẽ phản ánh lại cho các anh biết về phong tục tập quán, thói quen thường nhật, kết cấu xã hội của hành tinh Ánh Sáng. Điều này rất có ích cho cuộc sống của các anh sau này trên đó. Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé !”
    Màn hình liền xuất hiện những toà kiến trúc khổng lồ. Giữa các toà kiến trúc được nối với nhau bằng các ống lớn trong suốt. Bên trong ống có thể thấy những công cụ giao thông hình dáng giống như cái máy bay chạy đi chạy lại. Lý Chính Hào giải thích: “Môi trường sống của chúng tôi phải hoàn toàn vô trùng, vì thế chúng tôi đều di chuyển trong ống thuỷ tinh !”
    Màn hình tiếp tục chuyển sang những hình ảnh nói về cuộc sống thường nhật của người hành tinh Ánh Sáng. Diệp Khắc Cường nhìn những sinh vật giống con nòng nọc kia đi đi lại lại, trong lòng bất giác nghĩ: “ “Đám người hành tinh Ánh Sáng này làm việc gì cũng chỉ cần ấn một cái nút, thảo nào cơ bắp đã thoái hoá hết, chỉ còn lại có một cánh tay. Nhưng do bọn họ không ngừng phát triển tri thức nên não bộ cũng phát triển, tạo thành cái đầu to như vậy. Nếu như người điạ cầu tiếp tục phát triển, không biết có biến thành như vậy không ? Hay là lại trở về thời kỳ nguyên thủy, biến thành con tinh tinh ? Như thế rốt cuộc là tiến hoá hay thoái hoá ?
    Nghĩ ngợi lung tung một lúc, Diệp Khắc Cường chợt nhớ ra một chuyện, gã hỏi Lý Chính Hào: “Ê, con của tôi rốt cục là con của anh hay con của tôi ?”
    Lý Chính Hào hơi ngẩn người ra hỏi: “Anh muốn nói gì ?”
    “Tôi nói con của tôi là do anh cấy gen vào người Mỹ Quyên mới có được đúng không ? Thế gen của tôi ở đâu ? Còn nữa, anh dùng cách nào để cấy gen vào nguời Mỹ Quyên ? Có phải ... có phải dùng cách của người địa cầu ?”
    Lý Chính Hào liền cười lên khanh khách nói: “Thì ra là chuyện này. Chúa Cứu Thế đích thực là con của anh. Tôi chỉ dùng cảm quang cao tốc để cấy gen vào người vợ anh thôi, tuỵêt đối không dùng phương pháp tiếp xúc của người địa cầu. Hơn nữa gen của tôi sau khi xâm nhập vào cơ thể vợ anh sẽ hoà nhập với gen của anh chứ không thay thế nó. Vì vậy anh cứ yên tâm, Chúa Cứu Thế chắc chắn 100% là con của anh. Có điều trong gen di truyền của nó có thêm gen của tôi nữa.”
    Diệp Khắc Cường cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ hỏi lại: “Anh thật sự chưa chạm vào vợ tôi đấy chứ ?”
    Lý Chính Hào lắc lắc đầu cười nói: “Thật sự là không, tôi chỉ dùng ánh sáng chiếu lên người cô ấy mà thôi.”
    “Nó thật sự là con tôi chứ ?”
    “Chúa Cứu Thế chắc chắn là con anh !”
    Sau khi nghi vấn được giải thích cặn kẽ, Diệp Khắc Cường chợt cảm thấy mệt mỏi. Gã liền nằm xuống ghế, định ngủ một giấc cho lại sức.
    Bất ngờ, phi thuyền rung động dữ dội như bị ai lắc mạnh, khiến Diệp Khắc Cường đang nằm trên ghế ngã lăn xuống. Gã và Phàn Đại Cương đồng thanh hỏi: “Lại chuyện gì nữa ?”
    “Có phải gặp phải thời không loạn lưu không ? Máy tính, mau quét phạm vi rộng gấp đôi cho ta !”
    Trên màn hình hiện ra một biểu tượng kỳ lạ, có lẽ là chữ viết của người hành tinh Ánh Sáng. Lý Chính Hào xem xong vội hoảng hốt nói: “Hỏng rồi, có hai vật thể lạ xuất hiện trong thông đạo thời không của chúng ta. Bọn chúng đã phá thủng thông đạo thời không, gây ra hiện tượng thời không loạn lưu vừa rồi, vì thế mà vừa nãy phi thuyền bị lắc mạnh như vậy.”
    Diệp Khắc Cường trong lòng cảm thấy bất an, gã đi đến bên cạnh cái nôi. Nếu như có xảy ra chuyện gì, gã cũng có thể bảo vệ được con trai.
    “Ý của anh là có người đang đuổi theo chúng ta ?”
    “E rằng là như vậy !” Trên màn hình liền xuất hiện một vật thể hình phi đạn, Lý Chính Hào chỉ vào đó nói: “ Theo kết quả phân tích của máy tính, hai vật thể đó là phi thuyến chiến đấu của hành tinh Đen.”
    “Thế là hết !” Phàn Đại Cương chán nản ngồi phịch xuống ghế. “Mất bao công mới chạy trốn được, nay lại bị chúng phát hiện đuổi theo. Lần này chết chắc rồi !”
    “Không phải lo, lúc này lũ hành tinh Đen đó chưa tấn công chúng ta đâu.” Lý Chính Hào vẫn bình tĩnh nói.
    Diệp Khắc Cường thấy lạ liền hỏi: “Tại sao vậy ? Cơ hội tốt như vậy chẳng lẽ chúng bỏ qua ?”
    “Bởi vì nếu chúng sử dụng vũ khí tấn công chúng ta, không đạo thời không sẽ bị chấn động, gây ra lốc xoáy thời không. Khi đó thì tất cả những vật thể ở trong thông đạo thời gian này sẽ bị cuốn vào lốc xoáy thời không, bị nó đưa đến một không gian nào đó, vào một thời gian nào đó mà không ai biết được. Vì thế nếu bọn chúng tấn công chúng ta, tức là chúng tự hại bản thân chúng. Điều này thì bọn hành tinh Đen không bao giờ làm cả. Nếu có muốn tấn công, chúng cũng phải chờ ta ra khỏi thông đạo thời không này đã.”
    “Phế ngôn ! Nói như vậy thì nói làm chó gì ?” Phàn Đại Cương nóng nảy quát. “Bây giờ chúng không tấn công, sau khi ra khỏi thông đạo thời không này cũng sẽ tấn công. Đằng nào thì cũng chết, chi bằng chúng ta cứ tấn công trước đi !”
    Lý Chính Hào để lộ nét mặt khó coi nói: “Thật xin lỗi, vì hành tinh chúng tôi rất ít nghiên cứu chế tạo vũ khí, nên chiếc máy chuyển dịch không gian này không hề được trang bị để chiến đấu.”
    “Mẹ kiếp, vậy là không có gì cả à ?” Phàn Đại Cương chán nản ngồi xuống ghế. “Vậy thì chui vào túi ngủ chờ bọn chúng đến vậy !”
    “Cũng chưa chắc ! Chúng tôi đã nghiên cứu ra một hệ thống phòng vệ rất hiệu quả. Trước khi rời khỏi thông đạo thời không, tôi sẽ liên lạc với tổ chức kháng chiến, họ sẽ đến đưa chúng ta về hành tinh Ánh Sáng một cách an toàn.
    Phàn Đại Cương ừ nhẹ một tiếng, rồi nói: “Hy vọng là như vậy !”
    Lời còn chưa dứt, tất cả đèn trên phi thuyền đều chuyển sang màu đỏ, máy báo động “bíp bíp” liên hồi. Lý Chính Hào vội xem màn hình ra đa, hoảng hốt nói: “Không xong rồi, có vật thể lạ đang tiến về phía chúng ta với tốc độ rất nhanh.”
    Diệp Khắc Cường sắc mặt đại biến, vội hỏi: “Là cái gì ?”
    Màn hình thay đổi liên tục, Lý Chính Hào lo lắng nói: “Là phi đạn quang tốc, lũ hành tinh Đen đã tấn công rồi !”
    Phàn Đại Cương giật mình nhảy bật dậy, quát hỏi: “Con mẹ nó, anh không phải bảo bọn chúng sẽ không tấn công ngay sao ?”
    “Tôi ... tôi cũng không biết.” Lý Chính Hào nhìn màn hình lắc đầu lẩm bẩm nói: “Bọn chúng phải biết nếu tấn côn chúng ta thì bản thân chúng cũng bị nguy hiểm chứ, tại sao lại như vậy ? Lẽ nào chúng không muốn sống nữa .....”
    “Bây giờ phải làm gì ?” Diệp Khắc Cường đưa tay vào chiếc nôi, định ôm con trai vào lòng. “Có cách gì tránh được không ?” Nhưng gã không thể mở ra được.
    “Không có cách gì cả, phi đạn quang tốc quá nhiều, tôi đã bật hệ thốgn phòng vệ của phi thuyền lên rồi, ít nhất có thể giảm mức độ thịêt hại xuống mức thấp nhất.” Lý Chính Hào tuyệt vọng nói. “Tuy vậy cũng chẳng có tác dụng gì đâu, phi đạn quang tốc sẽ làm chúng ta rơi vào lốc xoáy thời không, không chết thì cũng bị lạc trong một thời gian và không gian nào đó”
    “Con mẹ anh, mau nghĩ cách đi !” Phàn Đại Cương túm ngực Lý Chính Hào quát lớn. “Các anh có trí tụê cao, có nền văn minh phát triển cơ mà ? Ngay cả một biện pháp rắm chó mà cũng nghĩ không ra à ?”
    “Hết cách rồi ! Hết cách rồi !” Thân thể Lý Chính Hào bắt đầu biến đổi, lúc thì là hình người, thoắt cái lại biến thành hình dáng nguyên thủy của người hành tinh Ánh Sáng. Anh ta lẩm bẩm nói một mình: “Hết rồi, hết rồi, phi đạn quang tốc đã bắn tới rồi. Nhiệm vụ của tôi đã thất bại rồi ...”
    Phi thuyền bất ngờ rung động dữ dội, cả ba người liền ngã lăn xuống sàn tàu. Lúc này Lý Chính Hào đã hoàn toàn khôi phục hình dáng nguyên thủy của người hành tinh Ánh Sáng, trông anh giờ đây giống như một con nòng nọc lớn màu trắng. Diệp Khắc Cường vịn vào vách phi thuyền đứng dậy, bước lại bên cạnh cái nôi của đứa bé, quát hỏi Lý Chính Hào: “Ehhh, cái thứ này mở ra như thế nào ?”
    Lý Chính Hào vẫn nằm im bất động, không biết đã chết hay chưa? Diệp Khắc Cường tức giận hét lớn một tiếng, đấm mạnh vào chiếc nôi, phá vỡ lồng kính bảo vệ, bế đứa bé ra ngoài. Diệp Khắc Cường vừa chạm vào nó, đứa bé liền khóc ré lên.
    Lại một cơn chấn động nữa, Diệp Khắc Cường lảo đảo ngã xuống sàn. Gã liền ôm chặt con trai lăn mấy vòng đến bên cạnh Lý Chính Hào. Chỉ nghe anh ta cứ lẩm bẩm một mình:
    “Không ngừng bọn chúng thật sự phát động tấn công, thật không ngờ, con mẹ nó ...”
    Diệp Khắc Cường có giàu trí tưởng tượng đến đâu cũng không nghĩ ra được người hành tinh Ánh Sáng biết chửi “con mẹ nó”, nhưng gã cũng không còn thời gian nghĩ ngợi nhiều. Bởi vì gã cũng bị đập mạnh vào tường, hôn mê bất tỉnh, trong đầu vẫn còn văng vẳng ba chữ: “Con mẹ nó ... con mẹ nó ... con mẹ nó ...”
    ***
    Diệp Khắc Cường toàn thân toát mồ hôi lạnh, cuối cùng gã cũng nhớ ra sự việc mình vừa trải qua, nhớ ra rằng gã đã mất đi người vợ thân yêu, cúi đầu xuống khóc như trẻ con: “Mỹ Quyên ... Mỹ Quyên ...!”
    “Diệp ...Diệp Khắc Cường ...”
    Bên cạnh Diệp Khắc Cường phát ra một âm thanh yếu ớt, gã liền ngẩng đầu lên nhìn, thì ra người vừa cất tiếng chính là cái thứ có hình dáng giống như con nòng nọc lớn khi nãy.
    “Anh ... anh là người hành tinh Ánh Sáng Lý Chính Hào, anh vẫn còn sống !”
    Diệp Khắc Cường kích động kêu lên: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy ? Tôi đang ở đâu đây ?”
    Lý Chính Hào ho sặc sụa mấy tiếng, vui mừng nói: “Diệp ... Diệp Khắc Cường, anh vẫn còn sống. Chúa Cứu Thế vẫn còn sống, thật tốt quá đi.”
    “Tốt cái con khỉ !” Diệp Khắc Cường bực mình nói : “Chẳng có gì tốt cả, ngay cả mình đang ở đâu tôi còn không biết nữa là. Có phải chúng ta đang ở trên hành tinh Ánh Sáng không ?”
    “Vẫn ... vẫn chưa, nơi đây là địa cầu.” Âm thanh của Lý Chính Hào càng lúc càng yếu ớt. “Có điều ... có điều không biết chúng ta đang ở thời đại nào.”
    Diệp Khắc Cường nghe nói ngẩn người ra một lúc rồi hỏi: “Thế có nghĩa là gì ?”
    “Sau khi chúng ta bị phi đạn quang tốc của người hành tinh Đen bắn trúng, liền bị cuốn vào lốc xoáy thời gian. Không biết đã rơi vào thời đại nào nữa.” Lý Chính Hào lại ho lên mấy tiếng nữa rồi nói tiếp: “Máy chuyển dịch không gian đã hoàn toàn bị phá huỷ, áo phòng hộ của tôi cũng đã bị phá hỏng. Vì vậy tôi đã bị nhiễm một lượng lớn các căn bệnh ở địa cầu, có lẽ không sống được lâu nữa đâu.”
    “Có phải anh muốn nói là anh sắp chết rồi không?” Diệp Khắc Cường vội hỏi.
    “Vậy tôi phải làm gì? Làm sao tôi mới có thể trở về thời đại của mình?”
    “Tôi cũng không có cách gì giúp anh được.” Lý Chính Hào nôn ra một búng “máu” màu xanh, yếu ớt nói: “Tôi ... tôi sắp chết rồi, có mấy việc muốn nhờ anh làm, cầu xin anh đồng ý.”
    Diệp Khắc Cường thở dài một hơi nói: “Được rồi, anh nói đi !”
    “Sau khi tôi chết, xin anh hãy nuôi dưỡng Chúa Cứu Thế nên người. Sau này nếu có cơ hội thì hãy để cho người đến hành tinh Ánh Sáng giải phóng cho đồng bào của tôi.” Giọng nói của Lý Chính Hào trở nên kích động.
    Diệp Khắc Cường cười khổ nói: “Nó là con trai tôi, đương nhiên tôi phải nuôi dạy nó nên người. Nhưng để nó đến hành tinh Ánh Sáng, e rằng tôi không có cái năng lực đó.”
    “Nhiệm vụ của tôi đã thất bại, tổ chức kháng chiến không nhận được tin tức của tôi, nhất định sẽ tìm đến địa cầu để đón Chúa Cứu Thế. Lý Chính Hào “tay” chỉ vào mặt dây chuyền trên cổ Diệp Khắc Cường nói: “Đây là một cái máy tính cá nhân của hành tinh Ánh Sáng. Khi anh hôn mê bất tỉnh tôi đã đeo nó lên cho anh. Nó sẽ giúp anh rất nhiều đấy, bên trong nó có tất cả các tư liệu khoa học, các phân tích, tính toàn mà tôi thu thập được khi ở địa cầu. Anh hãy nhận lấy nó, dù sao tôi cũng không thể dùng được nữa ...”
    Diệp Khắc Cường kinh ngạc nắm mặt dây chuyền hỏi: “Máy tính mà bé như vậy ư ? Sử dụng như thế nào ?”
    “Anh cứ đeo nó vào cổ, sau khi đeo nó vào, nó sẽ tự động liên thông với não bộ của anh. Anh có thể trực tiếp dùng sóng não để điều khiển nó, tức là dùng ý nghĩ để ra lệnh cho máy tính. Máy tính sau khi tiếp nhận mệnh lệnh từ anh sẽ xử lý trong thời gian một phần nghìn giây, rồi trả về kết quả trong não của anh.” Tiếng nói của Lý Chính Hào càng lúc càng yếu ớt. “Máy tính này sử dụng năng lượng từ sức nóng mà cơ thể người phát ra, vì thế chỉ cần anh còn sống thì không cần phải lo sẽ dùng hết năng lượng.”
    “Vừa nãy tiếng nói trong đầu tôi là do cái máy này phát ra à ?” Diệp Khắc Cường vừa dứt lời thì Lý Chính Hào lại thổ ra một búng dịch thể màu xanh nữa. Diệp Khắc Cường vội nói lớn: “Ehhh, anh còn chưa nói cho tôi biết chúng ta đang ở thời đại nào ?”
    “Tôi cũng không biết, có thể là quá khứ, có thể là tương lai, cũng có thể là thời đại của anh”. Lý Chính Hào thở dài một hơi nói: “Nhiệm vụ của tôi đã thất bại, hơn nữa lại nhiễm bệnh độc, sắp chết tới nơi rồi. Diệp Khắc Cường, Chúa Cứu Thế xin nhờ cả vào anh. Chúc anh may mắn.”
    Lý Chính Hào nói xong liền không động đậy nữa. Diệp Khắc Cường liền đưa tay vỗ vỗ thử vào người anh ta, nhưng không hề có phản ứng. Xem ra Lý Chính Hào thực sự đã chết.
    “Con mẹ nó, anh chết thật sung sướng đấy !” Diệp Khắc Cường bực tức hét lớn: “Tôi phải làm sao ? Làm sao đây ?”
    Diệp Khắc Cường ngồi bên thi thể của Lý Chính Hào gào thét một hồi, dần dần lấy lại bình tĩnh, gã chợt nhớ ra một chuyện: “Phàn Đại Cương đâu?”
    Diệp Khắc Cường nghĩ đến Phàn Đại Cương liền lập tức đứng dậy, nhìn quanh khắp bốn phía nhưng không hề thấy bóng dáng của gã bạn vàng. Gã bèn tuỳ tiện chọn một hướng, vừa chạy vừa gọi lớn: “ Đại Cương! Phàn Đại Cương ! Mày ở đâu ?”
    Diệp Khắc Cường chạy cả nửa buổi, đừng nói Phàn Đại Cương mà ngay cả một bóng người cũng không thấy. Bốn bề vẫn là thảo nguyên bát ngát, không thấy lối ra. Gã đành đứng lại thở hồng hộc, mồ hôi chảy ra như tắm. Ánh mặt trời như thiêu như đốt làm miệng gã khô rát, đầu váng mắt hoa. Cũng may, gã đã từng chịu đựng huấn luyện của quân đội, nếu không đã hôn mê bất tỉnh từ lâu rồi.
    Diệp Khắc Cường biết chắc mình không thể tìm thấy Phàn Đại Cương, trong lòng liền xuất hiện cảm giác cô đơn vô bờ bến.
    Đứa bé trong lòng Diệp Khắc Cường chợt dẫy đạp dữ dội, làm gã như chợt tỉnh cơn mơ. Diệp Khắc Cường cúi đầu xuống nhìn con trai, hai mắt đứa bé mở to, nhãn châu linh động, thật vô cùng đáng yêu.
    Diệp Khắc Cường chơi với đứa bé một lúc, tinh thần dã bình tĩnh lại ít nhiều. Gã thầm nghĩ: “Chạy loạn lên như vậy cũng không phải là biện pháp hay, chi bằng quay lại chỗ Lý Chính Hào xem có đồ vật gì có thể sử dụng lại không.” Chủ ý đã quyết, Diệp Khắc Cường đổi hướng quay lại chỗ vừa nãy. Nhưng gã tìm kiếm nửa ngày trời, cũng chẳng thấy được gì. Diệp Khắc Cường thất vọng tràn trề, ngồi phịch xuống bãi cỏ.
    Bất ngờ, từ xa lại truyền đến tiếng vó ngựa. Diệp Khắc Cường lập tức bật dậy, chửi thầm trong bụng: “Mẹ kiếp, lại kẻ nào đến nữa ?”
    Chiếc máy tính trên cổ gã lập tức làm việc, trong đầu Diệp Khắc Cường cất lên tiếng nói: “Phía đông nam có mười ba người đàn ông địa cầu, chính là nhóm người khi nãy. Dự đoán mười lăm phút nữa sẽ tới đây.”
    “Con bà nó, thì ra cái đồ chơi này lại hữu dụng như vậy ?” Diệp Khắc Cường đưa tay sờ chiếc mặt dây chuyền đeo ở cổ thầm tán thưởng. Nhưng gã lập tức cảm thấy lo lắng: “Có phải đám người lúc nãy quay lại trả thù không ? Lẽ nào phiền phức lại tìm đến gã nữa nữa ?”
    Diệp Khắc Cường chợt nhớ ra đám người Mông Cổ đó có vẻ sợ người hành tinh Ánh Sáng. Thế là gã liền đen thi thể Lý Chính Hào đặt ở trước mặt, ngồi đợi đám người kia đến.
    Mười ba kỵ sị dừng lại trước mặt Diệp Khắc Cường. Mười ba cặp mắt hiều kỳ nhìn chằm chằm vào gã.Diệp Khắc Cường đang chuẩn bị mở miệng nói thì thoắt một cái cả mười ba người kia đã đồng loạt xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt gã. Người đàn ông lùn mập có vẻ là thủ lĩnh lớn tiếng nói mấy câu mà gã không hiểu, thái độ rất cung kính.
    Diệp Khắc Cường ngẩn người ra một lúc, vội đặt thi thể Lý Chính Hào xuống đất, hỏi: “Các người làm gì vậy ? Vừa mới truy sát tôi xong, giờ lại quỳ lạy tôi, rốt cuộc là chuyện gì vậy ? Mau đứng dậy ! Đứng dậy đi !”
    Đám người kia đã thôi không lạy nữa, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất. Người đàn ông lùn mập kia ho lên mấy tiếng liền có hai người đứng dậy. Bọn họ cung kính đi tới trước mặt Diệp Khắc Cường, chắp tay lạy gã rồi quỳ xuống nâng thi thể Lý Chính Hào lên, đặt trên lưng một con ngựa nâu.”
    Diệp Khắc Cường không hiểu hỏi: “Các người muốn cái xác của người ngoài hành tinh làm gì ?”
    Người đàn ông lùn mập liền đứng dậy, dắt con ngựa trắng mình vừa cưỡi đến trước mặt Diệp Khắc Cường, cúi thấp người xuống chào gã. Đoạn nói mấy câu gì đó, nói xong thì vỗ vỗ lên yên ngựa.
    Diệp Khắc Cường nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Có phải muốn tôi lên ngựa không ?”
    Người đàn ông lùn mập lại nói thêm mấy câu khó hiểu, nói xong lại vỗ vỗ lên yên ngựa lần nữa, thái độ hết sức thành tâm.
    Đối với thái độ của đám người thoắt địch thoắt bạn này, Diệp Khắc Cường cảm thấy vô cùng băn khoăn. “Mình có nên đi theo họ không ?” Gã thầm nghĩ. Sau khi suy nghĩ khoảng năm phút, gã quyết định đi theo họ. Dù sao thì gã cũng có thể biết đựơc họ là ai, từ đâu đến ? Nghĩ vậy gã liền cao giọng nói :
    “OK, tôi biết rồi1”
    Diệp Khắc Cường đã từng được huấn luyện kỵ thụât khi còn trong quân đội, cưỡi ngựa với gã không phải là chuyện khó. Gã một tay ôm con trai trong lòng, tay kia đặt lên yên ngựa rồi vận lực nhảy vọt lên.
    Diệp Khắc Cường ngồi trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn đám người Mông Cổ nói: “Được rồi, tôi đã lên ngựa. Sau đó thì làm gì ?”
    Người đàn ông lùn mập đưa tay lên trời nói lớn mấy câu gì đó mà Diệp Khắc Cường không hiểu. Những người còn lại liền nhảy lên ngựa, sau đó chạy về bốn hướng khác nhau. Người đàn ông đó lại đến bên Diệp Khắc Cường, cầm dây đi trước con ngựa của gã đang cưỡi.
    “Không được, ông đừng làm vậy!” Diệp Khắc Cường đưa tay vẫy vẩy người đàn ông.
    “Cùng lên đây ngồi chung đi. Ông như vậy làm tôi thấy xấu hổ đấy. Không những lấy ngựa của ông, lại còn bắt ông dắt ngựa cho tôi nữa. Nhanh lên, mau lên đây ngồi đi !”
    Người đàn ông lùn mập không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn Diệp Khắc Cường mỉm cười rồi tiếp tục dắt ngựa cho gã.
    Không lâu sau, có người đến đưa nước cho Diệp Khắc Cường uống, sau đó lại có người đem đến cho gã một cái mũ để che nắng. Diệp Khắc Cường tự nhiên cảm thấy mình trở nên vĩ đại, nhưng rồi lập tức trùng xuống. Ở trong thảo nguyên mênh mông này, con người dù vĩ đại đến đâu cũng bị đồng cỏ bát ngát nhấn chìm.
    Đây là đâu ? Là thời đại nào ? Mình đang được dẫn đi đâu ? Sau này mình sẽ sống thế nào ?
    Diệp Khắc Cường không ngừng đặt câu hỏi, nhưng gã không thể tìm được một câu trả lời hợp lý.
    Hết hồi 3

  6. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    78
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 4 : Hồng Cát Lạc Bộ

    Không biết bao lâu đã trôi qua, ngoại trừ bóng núi ẩn hiện ở ngoài xa, bốn bề vẫn là thảo nguyên mênh mông bát ngát vô tận. Diệp Khắc Cường không ngăn nổi cảm giác hoài nghi, không biết gã có phải đang tiến về phía trước không ?
    Đứa nhỏ trong lòng gã bất ngờ ré lên, Diệp Khắc Cường vội cúi xuống xem xét. Chỉ thấy đứa nhỏ há to miệng, tròn mắt nhìn gã. Gã chợt nhớ ra rằng đứa bé chưa ăn gì, liền cất tiếng gọi người đàn ông lùn mập, sau đó chỉ chỉ vào đứa nhỏ, lấy tay làm động tác ăn uống.
    Người đàn ông lùn mập hiểu ý gật đầu, hét lên mấy tiếng, lập tức có người mang tới cho Diệp Khắc Cường một bao da đựng nước . Diệp Khắc Cường ngửa đầu uống thử, thì ra bên trong là sữa bò tươi nguyên chất..
    Gã liền dùng một ngón tay chấm một chút rồi đút vào miệng đứa nhỏ. Đứa nhỏ lập tức mút chùn chụt, Diệp Khắc Cường không nhịn được thở dài cảm khái nói: “Con à ! Con thật là đứa trẻ bất hạnh ! Vừa ra đời đã mất đi mẹ , lại gặp bao nhiêu là biến cố, phải cùng cha lưu lạc đến cái nơi kỳ quái này. Tất cả lại tại cái tên người ngoài hành tinh chó chết kia... Thôi vậy, sự tình đã như vậy, chúng ta cứ đi bước nào hay bước đó vậy.”
    Nhìn đứa nhỏ đang mút chùn chụt đầu ngón tay mình, Diệp Khắc Cường không ngăn nổi xúc động, ôm chặt nó vào lòng nói: “Con à ! Con yên tâm, cha nhất định sẽ bù đắp cho con. Đúng rồi ! Cha và mẹ đã đặt tên sẵn cho con rồi đấy. Con tên là Diệp Anh Hào. Thế nào ? Anh hùng hào kịêt, nghe có hay không ?
    Diệp Khắc Cường mải mê trò chuyện với con trai, không để ý trước mặt đã xuất hiện một quần thể lều Mông Cổ. Đến khi người đàn ông lùn mập kia cất tiếng quát lớn, ra lệnh cho hai kỵ mã trở về bộ lạc báo tin, Diệp Khắc Cường với giật mình nhìn lên.
    Diệp Khắc Cường thấy nhiều lều Mông Cổ như vậy, trong lòng thầm nhủ: “Thì ra đây đúng là Mông Cổ. Ít ra cũng biết được đây là đâu, sau này muốn về nhà cũng dễ hơn nhiều.”
    Không lâu sau, bọn họ đã đi vào địa phận của bộ lạc, người đàn ông lùn mập đưa tay mời Diệp Khắc Cường xuống ngựa.
    Diệp Khắc Cường đảo mắt nhìn khắp bốn phía, phát hiện ngoại trừ gã và người đàn ông kia ra, không có bóng người nào khác. Nhưng với sự mẫn cảm của một gã bộ đội đặc chủng, Diệp Khắc Cường nhận ra không ít cặp mắt đang nhìn vào gã.
    “Con mẹ nó, đám người Mông Cổ này định làm gì vậy ?” Diệp Khắc Cường thầm nghĩ rồi nhảy xuống ngựa, đưa tay vỗ vỗ lên yên ngựa, cười nói: “Ngựa tốt, thật là một con ngựa tốt.”
    Người đàn ông lùn mập thấy Diệp Khắc Cường cười, gã ta cũng mở miệng cười lên mấy tiếng phụ hoạ, sau đó khuơ tay múa chân ra hiệu cho Diệp Khắc Cường đi theo gã. Gã dẫn Diệp Khắc Cường vào trong một chiếc lều lớn, mời Diệp Khắc Cường ngồi xuống một chiếc ghế phủ da thú ở giữa lều, quỳ xuống hành lễ rồi mới lui ra.
    Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn quanh, thấy trên vách lều treo một cây cung màu hoàng kim, dưới đất trải da thú mềm mại, còn có rất nhiều đồ trang sức hình thù kỳ dị. Gã thầm nghĩ chủ nhân của căn lều này nhất định là một người thuộc giới quý tộc.
    Không lâu sau, có hai cô gái xinh đẹp bước vào lều, một cô cầm đĩa thịt nóng, một cô cầm thức uống đem đến đặt trước mặt Diệp Khắc Cường, rồi cúi đầu lùi bước. Mùi thức ăn thơm lừng bốc lên làm bụng Diệp Khắc Cường sôi lên sung sục, gã không khách sáo đưa tay bốc lên một miếng nếm thử. Nhưng tinh thần cảnh giác của một gã bộ đội đặc chủng không để cho hắn ăn một cách ngon lành, vừa ăn gã vừa phải để ý nhìn bốn phía, chú ý từng động tĩnh nhỏ.
    Bất ngờ Diệp Khắc Cường nhìn thấy có bóng người ẩn hiện ngoài lều, gã liền len lén nấp bên cạnh cửa lều, hé màn ra xem. Thì ra trước cửa lều đã tập trung một đám người lớn.
    Diệp Khắc Cường tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài, thấy một lão già đi lên trước đám người kia, nói mấy câu gì đó. Đám người liền từ từ tản ra, còn lão già lại quay người bước về phía gã. Gã vội chạy về chỗ ngồi , coi như không có chuyện gì xảy ra đợi lão già bước vào.
    Khi lão già bước vào lều, Diệp Khắc Cường định đứng dậy để nghênh tiếp thì lão ta đột nhin quỳ sụp xuống lạy gã như tế sao. Sau đó lại nói lớn mấy câu gì đó, nhưng Diệp Khắc Cường chỉ thấy như chim hót, hoàn toàn không hiểu gì hết.
    “Con mẹ nó ! Tại sao hôm nay ai nhìn thấy mình cũng lạy như tế sao vậy ? Mình đã chết đâu ? Ờ, nếu mà nghe được bọn họ nói gì thì có phải tốt không.” Nghĩ đến đây, Diệp Khắc Cường chợt nhớ tới cái máy tính trên cổ, gã vội dùng song não ra chỉ thị cho máy tính, yêu cầu nó dịch lời nói ban nãy của lão già.
    Trong đầu Diệp Khắc Cường lập tức xuất hiện đáp án: “Hỡi người đàn ông vĩ đại ! Người đã tiêu dịêt con quái vật đã tàn hại bộ tộc chúng tôi. Xin hãy nhận lấy lời cảm tạ chân thành nhất của cả bộ tộc. Xin người tiếp tục ở đây để bảo hộ sự phồn vinh mãi mãi cho chúng tôi. Xin một lần nữa nhận lấy sự cảm tạ của cả bộ tộc.”
    Lão già nói xong không ngừng đập đầu cúi lạy. Đầu lão đập xuống đất phát ra âm thanh bôm bốp. Diệp Khắc Cường thấy vậy vội vã nói lớn: “Ehhh, tôi xin ông đấy, đừng có đập đầu nữa. Tôi không phải là thần tiên của các người đâu.”
    Lão già nghe vậy quả nhiên dừng lại, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Diệp Khắc Cường, ngẩn người ra một lúc mới run run nói: “Thì ra ... thì ra ... thần ... thần biết nói tiếng Hán.”
    Nghe thấy câu nói này của lão, Diệp Khắc Cường cảm động đến suýt khóc. Bởi vì cuối cùng gã cũng tìm được một người hiểu gã đang nói gì. Gã vui mừng nhảy cẫng lên, bước đến trước mặt lão già sung sướng nói: “Con mẹ nó, ông biết nói tiếng Trung à, thật là may quá !”
    Lão già giật mình kinh ngạc, mặt xanh như tàu là chuối, giãy dụa dữ dội,líu lô nói ra những câu mà Diệp Khắc Cường không hiểu nổi.
    Diệp Khắc Cường nào chịu buông tha, lớn giọng quát: “Mau nói cho tôi biết đây là nơi nào? Bây giờ là năm nào ? Nói mau !”
    Lão già mặt mày xanh lét, đứng trước Diệp Khắc Cường lão chợt cảm thấy mình trở nên nhỏ bé như con sâu cái kiến, không thể nào thoát ra khỏi được lòng bàn tay của gã. Lão bèn cung kính trả lời: “Đây ... đây là Hồng Cát Lạc Bộ ở Mông Cổ. Bây ... bây giờ là năm con chó. Thần tiên, xin ... xin ngài bớt giận...!”
    “Năm con chó ?” Diệp Khắc Cường buông lão già ra, chau mày nhìn vào mặt lão nói: “Năm con chó rốt cục là năm chó chết gì ?”
    Lão già đưa tay xoa xoa hai bờ vai đau đớn nói: “Năm con chó ... chính là năm con chó...”
    Người Mông Cổ thường dùng mười hai con vật để nhớ năm, cứ mười hai năm lại lặp lại một vòng. Có điều Diệp Khắc Cường không biết điều này, do dù có biết gã cũng không thể nào biết được là vòng luân hồi nào ?
    Diệp Khắc Cường biết có hỏi nữa cũng vô dụng, gã liền đổi chủ đề: “Ê ông tên là gì ?”
    Lão già cung kính cúi đầu trả lời: “Đức ... Tiết Thiền.”
    “Đức Tiết Thiền” Diệp Khắc Cường gật gật đầu hỏi tiếp: “Tại sao ông lại cho rằng tôi là thần ?”
    Đức Tiết Thiền dùng một thứ tiếng Hán bập bẹ để trả lời Diệp Khắc Cường. Hai người đối thoại một lúc lâu. Diệp Khắc Cường vừa nghe vừa đoán mới hiểu được ý của Đức Tiết Thiền. Thì ra gần đây Hồng Cát Lạc Bộ luôn xảy ra chuyện lạ, đã có mấy người trong bộ tộc ra ngoài săn bắn đều mất tích không về. Gia súc cũng thường hay bị mất cắp hoặc chết mà không có nguyên do gì. Bọn họ đã điều tra nhưng không tìm ra nguyên nhân, vì thế cho rằng là yêu ma tác quái. Đêm hôm qua, người trong tộc nhìn thấy ở phía đông nam có một quả cầu lửa rơi xuống. Thế là lão đã phái đi mười ba dũng sĩ dũng cảm nhất trong tộc đi đến đó xem xét. Khi gặp Diệp Khắc Cường, bọn họ thấy gã ăn mặc kỳ lạ, liền cho rằng chính là yêu ma, vì thế mới tấn công. Nhưng khi truy sát gã, bọn họ nhìn thấy thi thể của Lý Chính Hào, liền cho đó chính là yêu quái. Sau đó lại thấy Diệp Khắc Cường cầm thân thể “yêu quái” lên quăng đi quăng lại, liền ngộ nhận gã chính là người đã giết chết “yêu quái”.
    “Người ... người đã giết chết yêu quái, chỉ có thần tiên mới có thể giết chết yêu quái !” Đức Tiết Thiền nói chuyện với Diệp Khắc Cường được một lúc, cảm giác sợ hãi đối với gã cũng dần dần bớt đi. Lão bước đến gần Diệp Khắc Cường, đưa tay sờ vào y phục của gã trầm trồ nói: “Y phục này ... thật mềm mại ... tôi chưa từng thấy qua ... có phải ở trên trời không ?”
    Bộ quần áo Diệp Khắc Cường đang mặc chỉ là áo T-Shirt và quần bò mua ở cửa hàng giảm giá. Gã thấy lão già như vậy thì cười thầm trong bụng, nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào. Trong bụng thầm nghĩ: “Đằng nào cũng hiểu nhầm rồi, thôi cho hiểu nhầm luôn đi.” Nghĩ đoạn liền nói: “Không sai. Ta chính là sứ giả của các thần, được phái xuống trần để giúp các ngươi hàng yêu phục ma. Nay ta cần ngươi giúp ta một việc.”
    Đức Tiết Thiền vội vã gật đầu: “Vâng ! Xin người dặn dò !”
    Diệp Khắc Cường đưa tay chỉ vào đứa bé trong lòng nói: “Tìm ngay một người chăm sóc cho con ta.”
    “Vâng. Tôi sẽ lập tức đi tìm người tới ... tới ... chăm sóc con trai của thần.” Đức Tiết Thiền nói xong liền quay người đi ra.
    Diệp Khắc Cường âu yếm nhìn đứa nhỏ Diệp Anh Hào đang nằm trong lòng, không nhịn được cười nói: “Con trở thành con trai của thần rồi đấy. Ha ha ha ...”
    Không đầy một phút sau, Đức Tiết Thiền dẫn đến một người đàn bà. Người đàn bà này cung kính quỳ xuống đón lấy Diệp Anh Hào từ trong tay Diệp Khắc Cường, cùi đầu sát đất lạy mấy lạy rồi mới bước ra khỏi lều.
    “Cô ta ... cô ta sẽ chăm sóc con trai của thần.” Đức Tiết Thiền cung kính nói : “Thần tiên ... kính mời người thưởng thức rượu thịt.”
    “Được rồi, cám ơn nhiều.” Diệp Khắc Cường biết rằng đám người này không có ác ý, liền yên tâm cầm một miếng thịt lớn lên ăn, sau đó uống một ngụm rượu lớn. Gã quay sang hỏi Đức Tiết Thiền: “Đúng rồi, làm sao ông biết tiếng Hán ?”
    “Bộ lạc của chúng tôi ... cách chỗ ở của người Hán rất gần. Tôi đã từng buôn bán với người Kim Quốc và Đại Tống, vì thế mới biết nói một chút tiếng Hán.” Đức Tiết Thiền mỉm cười giải thích.
    Diệp Khắc Cường nghe vậy giật mình chấn động. Đại Tống và Kim Quốc ? Đây không phải trong quá khứ chứ ?
    Đức Tiết Thiền thấy Diệp Khắc Cường không nói gì, liền tiếp tục nói: “Thủ lĩnh bộ lạc chúng tôi là Hốt Đồ Lỗ Hãn đang ra ngoài săn bắn, ngày mai mới trở về. Vì thế hôm nay không thể đích thân đến tiếp đãi người được. Ngày mai ông ta trở về, nhất định sẽ đến đây để bái kiến người.”
    Lúc này trong đầu Diệp Khắc Cường rồi như tờ vò, gã muốn từ từ sắp xếp lại các sự kiện vừa trải qua, vì thế liền nói: “Ông ra ngoài đi. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
    Đức Tiết Thiền thấy trên mặt Diệp Khắc Cường lộ vẻ không vui, vội đứng dậy từ từ bước lùi ra ngoài. “Vâng ! Xin người nghỉ ngơi đi ạ !”
    Diệp Khắc Cường đợi Đức Tiết Thiền đi ra ngoài rồi ngồi xuống tấm thảm da thú, nghĩ ngợi về vấn đề khi nãy. Nếu như hai nước Tống, Kim cùng tồn tại, có lẽ đây là thời kỳ trước khi quân Mông Cổ thống nhất thiên hạ.
    “Hỏng rồi ! Mình thật sự đã bị quay về quá khứ !” Diệp Khắc Cường than thầm trong bụng, trong lòng thầm mắng bản thân lúc trước không chịu học tốt môn lịch sử. Nghĩ ngợi nửa ngày, nghĩ tới nhức cả óc mà trong đầu vẫn là một đống hỗn loạn, Diệp Khắc Cường quyết định bỏ mặc không nghĩ nữa mà đánh một giấc cho thoải mái, ngủ dậy rồi tính sau.
    Lúc này Diệp Khắc Cường đã vô cùng mệt mỏi, vì vậy vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay. Gã nằm mơ. Trong mơ gã thấy mình và Mỹ Quyên đang đẩy một chiếc xe nôi đi chầm chậm trên một con đường đầy hoa thơm cỏ lạ. Diệp Anh Hào nằm trong nôi không ngừng ngọ nguậy chân tay, cặp mắt đen láy cứ nhìn đông nhìn tây, có vẻ hết sức hiếu kỳ. Mỹ Quyên cười tươi như hoa nở, khoác nay hắn vừa đi vừa nói chuyện. Diệp Khắc Cường cảm thấy gã là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian, có được người vợ xinh đẹp yêu gã hết lòng và một đứa con thông minh lanh lợi.
    Không ngờ, khi họ đến một đoạn đường dốc, chiếc xe nôi không hiểu tại sao lại tuột khỏi tay hay người, bắt đầu trượt xuống dốc. Diệp Khắc Cường kinh hoảng, vội phóng người đuổi theo, nhưng làm cách nào cũng không thể đuổi kịp.
    “Mỹ Quyên ! Lại đây giúp anh !” Diệp Khắc Cường quay đầu lại gọi lớn, nhưng Mỹ Quyên vẫn đứng đó không hề động đậy. Gã ngẩn người ra hỏi: “Mỹ Quyên ! Em còn đứng đó làm gì ?”
    Mỹ Quyên trên mặt lộ vẻ buồn bã, đưa tay vẫy vẫy gã rồi quay đầu bước đi.
    Diệp Khắc Cường thấy thế vô cùng ngạc nhiên hét lớn: “Mỹ Quyên ! Em đi đâu thế ? Con đang gặp nguy hiểm kìa !”
    Diệp Khắc Cường nhìn bóng Mỹ Quyên xa dần xa dần, trong lòng không biết nên đuổi theo vợ hay con trai, vào lúc gã đang đắn đo phân vân thì bất ngờ phát hiện cả vợ và con đều biến mất không còn dầu vết gì, gã liền điên cuồng ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng.
    “A.......a........a” Diệp Khắc Cường giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy. Sau vài phút gã mới dần dần lấy lại tinh thần. Gã chợt phát hiện ra ở góc lều có mấy người sắc mặt trắng bệch sợ hãi nhìn gã. Trong đám người này đương nhiên có lão già Đức Tiết Thiền mà hôm qua Diệp Khắc Cường đã từng nói chuyện.
    Diệp Khắc Cường lắc lắc đầu, nhìn Đức Tiết Thiền không hiểu hỏi: “Các người làm gì vậy ?”
    Đức Tiết Thiền cung kính nói: “Thần ! Có phải người giận dữ chúng tôi không ?
    “Không có gì, tại sao lại hỏi vậy ?” Diệp Khắc Cường cảm thấy kỳ quái hỏi.
    “Thần ... biểu hiện của người rất đáng sợ ... hét lớn ...” Đức Tiết Thiền cúi đầu sợ hãi nói.
    Diệp Khắc Cường nghĩ một hồi mới hiểu ý của lão, nói: “Không có gì, chỉ là ta gặp ác mộng.”
    Đức Tiết Thiền lúc này mới thở phào, dùng tiếng Mông Cổ nói mấy câu với những người còn lại.
    “Thần!” Đức Tiết Thiền đưa tay chỉ người đàn ông trung niên, thân hình hơi mập đang bước tới trước mặt Diệp Khắc Cường nói: “Vị này chính là thủ lĩnh của chúng tôi, vừa mới đi săn bắn về đến đây để bái kiến người.”
    “Ồ, ông chính là Hốt Đồ Lỗ Hãn.” Diệp Khắc Cường đưa tay ra định bắt tay Hốt Đồ Lỗ Hãn. Hốt Đồ Lỗ Hãn đương nhiên không biết bắt tay là cái gì, cứ đứng nghệt người ra. Lúc này Diệp Khắc Cường mới nhớ ra điều này, nhưng tay đã đưa ra rồi, thu lại cũng không được, gã đành cầm tay Hốt Đồ Lỗ Hãn lắc lắc mấy cái rồi nói: “Xin chào ! Xin chào !”
    Hốt Đồ Lỗ Hãn tuy cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng trong lòng thầm nghĩ “thần” chắc chắn có ý đồ sâu xa gì đó. Lão bèn đưa mắt nhìn Đức Tiết Thiền. Đức Tiết Thiền cũng không hiểu ý nghĩa của hành động bắt tay, bèn quay sang nhìn Diệp Khắc Cường cầu cứu.
    Diệp Khắc Cường vội nói: “...... nói với ông ta, tôi đang chào hỏi ông ta.”
    Đức Tiết Thiền liền quay sang dùng tiếng Mông Cổ giải thích với Hốt Đồ Lỗ Hãn. Hốt Đồ Lỗ Hãn nghe xong, lớn tiếng cười ha hả, bước đến ôm chặt Diệp Khắc Cường. Gã cũng bắt trước ông ta vỗ vỗ lưng đối phương. Hốt Đồ Lỗ Hãn buông Diệp Khắc Cường ra rồi nói mấy câu tiếng Mông Cổ gì đó.
    “Hãn của chúng tôi nói, mở hội ... đãi tiệc. Xin thần đi tắm rửa thay quần áo ... rồi ra dự tiệc.” Đức Tiết Thiền vội phiên dịch lại cho gã.
    “Được.” Diệp Khắc Cường nhanh miệng đáp ứng. “Có đãi tiệc là tôi nhất định đi.”
    Đức Tiết Thiền liền quay lại nói cho Hốt Đồ Lỗ Hãn ý của Diệp Khắc Cường. Hốt Đồ Lỗ Hãn liền cúi đầu hành lễ với gã, vui vẻ dẫn tuỳ tùng rời khỏi lều. Đức Tiết Thiền cũng cung kính nói: “Thần ... xin người chuẩn bị ... tôi sẽ đến để đón người.”
    Diệp Khắc Cường xua xua tay biểu thị mình đã hiểu. Sau khi Đức Tiết Thiền rời khỏi, có hai phụ nữ đem đến cho gã thức ăn và một chậu nước rửa mặt. Diệp Khắc Cường vừa ăn xong thì Đức Tiết Thiền cũng bước vào.
    “Thần ... Hãn mời người ra.” Đức Tiết Thiền cúi đầu kính cẩn nói.
    Diệp Khắc Cường liền cũng lão đi ra ngoài lều, trên đường những người nhìn thấy gã đều cung kính quỳ xuống lạy như tế sao. Diệp Khắc Cường thấy thế quay sang Đức Tiết Thiền cười khổi nói: “Có thể bảo bọn họ lần sau đừng làm như vậy nữa không, tôi không quá vĩ đại như vậy đâu?”
    Đức Tiết Thiền mau mắn gật đầu đáp: “Được ... được ạ.”
    Một lúc sau, hai người đã đi đến một căn lều to lớn. Bên ngoài lều còn có rất nhiều trang sức bằng vàng. Diệp Khắc Cường đoán đây có lẽ là lều của Hốt Đồ Lỗ Hãn.
    Hai người bước vào trong lều. Bên trong cùng với Hốt Đồ Lỗ Hãn còn có bốn người nữa, bọn họ đều đứng dậy để nghênh tiếp Diệp Khắc Cường. Đức Tiết Thiền đưa tay chỉ người mặc áo trắng, đầu đội mũ sừng trâu đứng bên phải Hốt Đồ Lỗ Hãn: “Vị này là ... chủ tế của bộ lạc ... Tát Ba.”
    Diệp Khắc Cường không biết chủ tế của bộ lạc làm công việc gì, nhưng cũng gật đầu với Tát Ba mấy cái. Tát Ba không đáp lại, vẫn ngẩng đầu dương dương tự đắc, thái độ vô cùng ngạo mạn.
    Đức Tiết Thiền tiếp tục chỉ vào lão già râu dê, đứng bên trái Hốt Đồ Lỗ Hãn nói: “Vị này là đại thần Phổ Lan Đặc. Những sự việc trong bộ lạc hầu hết là do ông ta xử lý.”
    Phổ Lan Đặc liền bước tới ôm chặt Diệp Khắc Cường, vỗ vỗ vào lưng gã biểu thị ý chào hỏi.
    “Hai vị còn lại là tả tướng quân Y Sách và hữu tướng quân Mã Can.”
    Đức Tiết Thiền vừa nói vừa chỉ hai người thanh niên mặc giáp đứng phía sau Hốt Đồ Lỗ Hãn: “Bọn họ đã vì Hãn lập không ít chiến công.”
    Hai vị tướng quân liền cung kính hành lễ với Diệp Khắc Cường. Sau màn giới thiệu chào hỏi, mọi người chia sau ngồi xuống. Diệp Khắc Cường ngồi đối diện với Hốt Đồ Lỗ Hãn. Sau khi mọi người đã ngồi yên vị, những tỳ nữ đứng đằng sau lập tức mang rượu lên rót vào những chiếc ly để trước mặt họ.
    Đức Tiết Thiền khiêm tốn ngồi nép bên cạnh Diệp Khắc Cường, phụ trách công việc phiên dịch cho gã những lời người khác nói, đồng thời cũng dịch sang tiếng Mông Cổ những ý kiến mà Diệp Khắc Cường đưa ra. Nhờ có lão ta mà Diệp Khắc Cường mới hiểu được chủ đề của buổi hội nghị ngày hôm nay, và gã cũng thông qua Đức Tiết Thiền để nói lên ý kiến của bản thân.
    Hốt Đồ Lỗ Hãn cao giọng nói: “Hôm nay là hội nghị thường kỳ của bộ lạc chúng ta. Chúng ta rất vui mừng được đón tiếp thánh thần chí cao vô thượng từ thiên giới hạ phàm đến đây chủ trì hội nghị này. Đầu tiên, xin mới chủ tế đứng lên cầu phúc cho bộ tộc.”
    Tát Ba liền đứng dậy cúi đầu hành lễ với Hốt Đồ Lỗ Hãn, miệng lẩm nhẩm gì đó, rồi bắt đầu khoa chân múa tay nhảy múa vòng quanh lều. Diệp Khắc Cường thấy vậy cảm thấy vô cùng tân kỳ.
    Tát Ba nhảy múa một lúc rồi dừng lại, cúi đầu nói với Hốt Đồ Lỗ Hãn: “Kính thưa đại Hãn vĩ đại ! Thiên thần đã đáp ứng lời thỉnh cầu của chúng ta. Bộ lạc của chúng ta sẽ mãi mãi cường thịnh, phồn vinh và hạnh phúc.”
    Thì ra công việc của chủ tế trong các bộ lạc Mông Cổ là làm công tác tôn giáo. Mỗi bộ lạc đều có một chủ tế, phụ trách việc bói toán, tế lễ. Mọi sự lớn nhỏ trong bộ lạc đều phải thông qua chủ tế để hỏi ý kiến chỉ đạo của thần linh rồi mới có thể chấp hành. Chính vì vậy mà địa vị của chủ tế trong bộ lạc rất cao quý, có thể được ngồi ngang hàng với Hãn.
    “Rất tốt.” Hốt Đồ Lỗ Hãn gật đầu tỏ vẻ vừa ý, nói: “Bây giờ các vị hãy báo cáo về công việc gần đây.”
    “Đại Hãn !” Phổ Lan Đặc hắng giọng nói: “Gần đây rất nhiều người trong tộc nói với thần rằng Tô Lỗ đã cướp gia súc của họ, lại còn đánh người bị thương nữa. Họ yêu cầu phải trừng phạt hắn, thần không biết phải xử lý vụ này thế nào ?”
    Tô Lỗ là con của Tát Ba. Hắn thường ỷ vào thế lực của phụ thân mà hoành hoành tác ngược. Người trong tộc đều oán hận hắn khôn xiết nhưng không ai dám nói. Lần này vì hắn đã cướp đi gia súc của người ta, lại còn đánh bị trọng thương mục nhân, người trong tộc không nhịn được mới đi tố cáo với Phổ Lan Đặc.
    Hốt Đồ Lỗ Hãn đưa mắt nhìn Tát Ba, hỏi: “Tát Ba, ông có biện pháp gì không ?”
    “Việc này ... ha ha ...” Tát Ba cười lớn, không chút xấu hổ nói: “Con trẻ còn ngu dại, để thần về sẽ quản giáo hắn nghiêm hơn nữa, không cần Đại Hãn và Phổ Lan Đặc đại thần phải lao tâm.”
    “Ý của ông là ... đưa giao hắn cho ông xử lý sao ?” Hốt Đồ Lỗ Hãn chau mày nhìn Phổ Lan Đặc.
    “Phổ Lan Đặc, ý của khanh như thế nào ?”
    Phổ Lan Đặc nhìn thẳng vào Tát Ba cung kính trả lời: “Kính mong Đại Hãn chuẩn y cho thần dùng lụât lệ của bộ tộc trừng trị Tô Lỗ, để mọi người lấy đó làm gương.”
    Sắc mặt của Tát Ba chợt biến đổi.
    Hốt Đồ Lỗ Hãn hung hắng ho mấy tiếng rồi mở miệng nói: “Nếu như làm đúng lụât lệ của bộ tộc, cướp gia súc, đánh người trọng thương phải xử như thế nào ?”
    Phổ Lan Đặc lập tức trả lời: “Cần phải chặt một tay một chân.”
    Tát Ba vội vã quay sang Hốt Đồ Lỗ Hãn cầu cứu: “Đại Hãn, xin người hãy cho con trai thần một cơ hội. Thần nhất định sẽ quản giáo nó nghiêm ngặt.”
    “Không được. Lần nào ông cũng như vậy.” Phổ Lan Đặc lớn tiếng phản đối.
    “Đại Hãn, không thể dung túng Tô Lỗ hoành hành ngang ngược được nữa, nếu không người trong tộc sẽ không bao giờ có một ngày bình yên.”
    “Hừ, lão quỷ già ông muốn đối đầu với tôi hả ?” Tát Ba giận giữ nhìn Phổ Lan Đặc.
    “Đại Hãn, vì con trai của thần tháng trước đã không cẩn thận mạo phạm con gái của đại thần, vì thế ông ta muốn lợi dụng việc công để báo tư thù. Xin Đại Hãn minh xét.”
    “Ông ......” Phổ Lan Đặc tức giận vô cùng, nhất thời không nói nên lời.
    “Được rồi, được rồi. Hai ông đừng cãi nhau nữa, để ta nghĩ đã.” Hốt Đồ Lỗ Hãn chau mày phân vân nghĩ ngợi.
    “Đại Hãn.” Tát Ba nhân cơ hội này nói lớn: “Vừa này khi cùng thiên thần nói chuyện, thần đã đem sự anh minh thần võ, dũng cảm phi thường của người nói cho thiên thần hay. Thiên thần rất tán thưởng Đại Hãn.”
    “Thật sao ?” Cặp mày của Hốt Đồ Lỗ Hãn càng chau lại hơn.
    Thì ra người Mông Cổ tin rằng trên trời có thiên thần, mà trong bộ lạc lại chỉ có Chủ tế mới có khả năng nói chuyện với thiên thần. Vừa nãy ý của Tát Ba là muốn nói cho Hốt Đồ Lỗ Hãn biết, mình có thể nói tốt cho về ông ta với thiên thần, đương nhiên cũng có thể nói xấu ông ta.
    Quả nhiên, Hốt Đồ Lỗ Hãn đã vì câu nói của Tát Ba mà càng phân vân dữ dội hơn. Ông ta một mặt muốn trừng trị Tô Lỗ, mặt khác lại không muốn đắc tội với Tát Ba, sợ lão ta sẽ nói với thần tiên những điều không hay về mình. Đúng vào lúc đang phân vân lưỡng lự không biết phải làm sao thì ông ta nhớ đến Diệp Khắc Cường. Trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ: “Trước mắt không phải là thần tiên hạ phàm sao ? Tại sao lại không hỏi ý kiến người nhỉ ?”
    “Đức Tiết Thiền !” Hốt Đồ Lỗ Hãn mỉm cười nói.
    “Ngươi hãy hỏi thần xem việc này nên xử lý thế nào ?”
    “Vâng !” Đức Tiết Thiền dạ một tiếng rồi nói cho Diệp Khắc Cường biết ý của Hốt Đồ Lỗ Hãn.
    Diệp Khắc Cường vừa nghe xong, lập tức nghiêm giọng nói:
    “Việc này cũng phải hỏi sao ? Đương nhiên là phải y pháp chấp hành rồi.”
    Sau khi Đức Tiết Thiền dịch lại câu nói của Diệp Khắc Cường sang tiếng Mông Cổ, trên mặt Phổ Lan Đặc liền lộ ra vẻ vui mừng còn Tát Ba thì tràn đầy nộ khí. Hốt Đồ Lỗ Hãn vội hỏi lại: “Nhưng Tô Lỗ là con của chủ tế Tát Ba ...”
    “Cho dù hắn là ai cũng phải bị trừng phạt theo luật.” Diệp Khắc Cường bản tính thẳng thắn, không hề a dua theo ai. Gã nói tiếp: “ Pháp lụât đã định, thì ai ai cũng phải chấp hành. Trên có vương công quý tộc, dưới có những kẻ bần tiện hạ lưu, chỉ cần phạm tội đều bị trừng trị theo pháp luật. Cái gọi là ‘Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân’ hay ‘Trước pháp luật mọi người đều bình đẳng.’ ý nghĩa là cho dù Hốt Đồ Lỗ Hãn có phạm pháp thì cũng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. như vậy mới có là chí công vô tư.
    Mọi người nghe Đức Tiết Thiền dịch lại lời nói của gã ra tiếng Mông Cổ xong đều trợn mắt le lưỡi, cúi đầu thán phục.
    Quan niệm “Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân.”, “Trước pháp luật mọi người đều bình đẳng.” là những luận điệu mà bất cứ người nào ở thế kỷ hai mươi cũng nghe đến nhàm cả tai, nhưng đối với những người Mông Cổ ở thời đại này mà nói, thật sự là vô cùng mới mẻ. Hơn nữa, Diệp Khắc Cường khi nói ra mấy câu này ngữ khí hùng hồn, làm người nghe không thể không tin phục. Trong mắt của mọi người lúc này, “vị thần này” lại trở nên vĩ đại thêm mấy phần.
    “Đúng . Thần chỉ thị rất đúng.” Hốt Đồ Lỗ Hãn cung kính hành lễ với Diệp Khắc Cường. Tuy nhiên trong lòng ông ta vẫn còn một chút khúc mắc với Tát Ba, vì thế liền quay sang hỏi lão: “Chủ tế, ông còn điều gì để nói nữa không ?”
    “Thần không dám có ý kiến.” Tát Ba cười lạnh nói : “Có điều trừng phạt quý tộc như vậy, chỉ sợ thiên thần có ý kiến thôi ạ.”
    “Việc này ......” Hốt Đồ Lỗ Hãn không biết nói gì liền quay sang nhìn Diệp Khắc Cường cầu cứu.
    Diệp Khắc Cường hiểu rõ ý của Tát Ba, trong lòng thầm tức giận hành vi tiểu nhân của lão. Gã quay sang Hốt Đồ Lỗ Hãn lớn tiếng nói: “Ông không cần phải sợ. Hãy bảo chủ tế chuyển cáo tới thiên thần, không chỉ là quý tộc phạm tội sẽ bị xử lý theo pháp luật, mà ngay cả Hốt Đồ Lỗ Hãn ông cũng không phải là ngoại lệ. Ta nghĩ thiên thần không những không trách tội ông, ngược lại còn khen thưởng ông quang minh lỗi lạc nữa.”
    Hốt Đồ Lỗ Hãn nghe xong vui mừng nói: “Được, Tát Ba. Ông cứ theo chỉ thị của “thần” mà chuyển cáo cho thiên thần biết.”
    Sắc mặt Tát Ba lúc này còn khó coi hơn cả người chết, cúi đầu trầm giọng đáp: “Vâng !”
    “Đợi một chút, ta quên mất một chuyện.” Diệp Khắc Cường đưa tay chỉ vào Tát Ba nói: “Ông nhớ chuyển cáo tới thiên thần, ngay cả chủ tế của bộ lạc như ông mà phạm tội, cũng bị trừng trị theo lụât định. Thiên thần nhất định sẽ nhìn ông bằng con mắt khác đấy. Ha ha ...”
    “Đúng vậy, ha ha ha ...!” Hốt Đồ Lỗ Hãn nghe vậy cười lớn, cả những người khác cũng đồng loạt cười theo.
    Tát Ba sắc mặt tím tái, trong lòng thầm phát thệ, có cơ hội nhất định phải diệt trừ Diệp Khắc Cường mới tiêu đi được mối hận này.
    “Đại Hãn !” Phổ Lan Đặc đưa mắt nhìn Tát Ba một cái rồi cúi đầu nói: “Sau ngày hôm nay thần sẽ bắt Tô Lỗ xử lý theo luật lệ của bộ tộc”
    “Tốt lắm. Việc này giao cho ông xử lý.” Hốt Đồ Lỗ Hãn đảo mắt nhìn những người còn lại nói : “Còn việc gì nữa không ?”
    Tả tướng quân Y Sách nói : “Gần đây người Tháp Tháp Nhi Bộ thường xuyên lởn vởn bên bờ sông Thiết Lục Liên Hà quấy rối chúng ta. Thần nghĩ cần phải động viên thêm nhiều thanh niên trong tộc gia nhập quân đội, đề phòng người Tháp Tháp Nhi Bộ tấn công.”
    Tháp Tháp Nhi Bộ ở phía Tây của Hồng Cát Lạc Bộ. Ở vùng hạ lưu Thi Lục Liên Hà và vùng Hồ Bối Nhĩ này, chúng là bộ lạc hung tàn và thiện chiến nhất, các bộ lạc khác thường bị bọn chúng tấn công, cướp đi người và gia súc.
    “Hừm, điều này tuyệt đối cần thiết.” Hốt Đồ Lỗ Hãn trầm ngâm nói.
    “Nhưng nếu động viên hết thanh niên tham gia quân đội, vậy thì các công việc nặng nhọc trong bộ lạc sẽ do ai gánh vác.” Phổ Lan Đặc lên tiếng phản đối.
    “Đúng vậy !” Hốt Đồ Lỗ Hãn gật đầu nói: “Các công việc nhẹ nhàng thì có thể dùng phụ nữ và người già làm thay, nhưng những công việc như đi săn hay trông nom bảo vệ súc vật thì tính sao ?”
    Y Sách nhăn nhó nói: “Gần đây bọn Tháp Tháp Nhi Bộ càng ngày càng dữ tợn hơn, thần đoán bọn chúng nhất định sẽ xâm phạm lãnh thổ của chúng ta. Nếu như lúc này không tăng cường sức mạnh của quân đội, chỉ sợ khi quân Tháp Tháp Nhi Bộ đánh đến, chúng ta không có sức kháng cự.
    “Ta biết điều này, nhưng mà ...” Hốt Đồ Lỗ Hãn thở dài nói tiếp: “Các công việc của bộ lạc vẫn phải làm chứ, nếu không làm sao mọi người có thể sống được ?”
    “Tại sao các người không sử dụng biện pháp phân công theo lịch ? Diệp Khắc Cường không nhịn được chen miệng vào nói.
    Hốt Đồ Lỗ Hãn ngẩn người không hiểu, quay sang hỏi: “Thần có cao kiến gì chăng ?”
    “Ta kiến nghị các người chia thanh niên trong bộ lạc ra làm hai bộ phận. Một bộ phận phụ trách các công việc thường nhật trong bộ lạc. Bộ phận thứ hai thì được huấn luyện kỹ thuật tác chiến. Qua một thời gian, hai bộ phận này lại đổi chỗ cho nhau. Như vậy vừa có nhân lực làm vịêc, mà mọi người đều được huấn luyện. Khi có ngoại địch có thể tổng động viên thanh niên trai tráng ra bảo vệ bộ tộc.”
    “Thật tuỵêt vời !” Hốt Đồ Lỗ Hãn vui mừng nói: “Thần đúng là thần, tư tưởng quả nhiên không giống với người thường. Y Sách, cứ theo chỉ thị của thần mà làm việc, rõ chưa ?”
    Y Sách nhìn Diệp Khắc Cường khâm phục nói: “Tuân lệnh, thuộc hạ đi làm ngay.”
    Kỳ thực việc phân công theo lịch này là một trong những công việc mà Diệp Khắc Cường rất thường làm khi còn là đội trưởng đội đặc nhiệm trogn quân đội. Có điều nêu nó ra ở thời đại này, đương nhiên làm người khác vô cùng khâm phục.
    “Việc này cần phải nghiên cứu kỹ hơn.” Diệp Khắc Cường quay sang nói với Y Sách.
    “Y Sách tướng quân, khi nào rảnh rỗi chúng ta sẽ thảo luận.”
    Y Sách vội vã đáp: “Vâng ! Tất cả đều theo chỉ thị của thần.”
    “Đúng rồi !” Hốt Đồ Lỗ Hãn đưa mắt nhìn hữu tướng quân Mã Can hỏi: “Việc ta bảo ngươi tuyển chọn vệ binh làm đến đâu rồi ?”
    “Thưa Đại Hãn. Công việc đang tiến hành ạ.” Mã Can cung kính đáplời: “Hiện nay đặc vệ trưởng Hách Mãnh đang ở thao trường tổ chức buổi tỷ võ cuối cùng.”
    “Thật sao ? Ta phải đích thân đi xem mới được.” Hốt Đồ Lỗ Hãn đứng dậy nói. Những người khác cũng vội đứng dậy theo. Hốt Đồ Lỗ Hãn nói: “Mọi người cũng đi xem một chút đi ! Thần ! Xin mời lại đó thưởng thức.”
    Diệp Khắc Cường thầm nhủ: “Dù gì mình cũng không có việc gì làm.” liền đáp: “Được. Chúng ta đi !”
    Hốt Đồ Lỗ Hãn bước ra ngoài lều , quay đầu lại mời Diệp Khắc Cường đi cùng ông ta. Diệp Khắc Cường mỉm cười, cùng Hốt Đồ Lỗ Hãn sánh vai bước đến thao trường, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt thù hận của Tát Ba đang nhìn mình.
    Hết hồi 4

    ---QC---


Trang 1 của 9 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status