TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 11 của 159 Đầu tiênĐầu tiên ... 9101112132161111 ... CuốiCuối
Kết quả 51 đến 55 của 793

Chủ đề: Vô hạn khủng bố - zhttty (Hoàn thành)

  1. #51
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    2,816
    Xu
    675

    Mặc định

    Vô Hạn Khủng Bố
    Tác giả: zhttty

    Quyển 3 : The Grudge

    Chương tám: Nội Tâm Trưởng Thành... Lời Nhắn (2)

    Người dịch: Anubis1603
    Biên tập: ngo_ngo
    Convert: Biến Thái Đoàn
    Nguồn: tangthuvien.com


    Trịnh Xá vội vàng nói:
    - Là Sở Hiên phải không? Ngươi đang ở đâu? Tiếng lục cục ngày hôm qua là chuyện gì vậy? Này?

    - ….Nếu như các ngươi nghe thấy những lời này, như vậy cũng có nghĩa là ta đã chết, những lời này sẽ được phát đi sau khi ta chết được 12 tiếng, lời nhắn cuối cùng này … có thể đến được với mọi người … cảm ơn.

    - Để ta kiểm chứng phỏng đoán cuối cùng đi....

    - Vật lý không thể gây thương tổn? Ảo giác? Hay là...... Arnold, tấn công đi!

    - Quả nhiên...... Không có điểm thưởng, hơn nữa phải tích lũy thương tổn từ một lượng lớn linh loại đạn, lúc đó mới có thể tiêu diệt một linh hồn thể...

    Từ trong máy liên lạc truyền ra giọng nói của Sở Hiên, đồng thời còn có rất nhiều tiếng súng vang lên, Trịnh Xá vội đặt máy lên bàn trà trước mắt mọi người.

    - Arnold, cẩn thận phía sau, linh hồn thể rất có thể sẽ tấn công người làm nó bị thương trước.

    - ... Không thể chạm vào, nếu không sẽ mất đi khả năng khống chế thân thể sao?

    - Phải công kích tất cả các bộ phận trên thân thể...

    Tiếp theo lại một chuỗi tiếng súng nổ liên tiếp vang lên, đồng thời còn truyền đến một thanh âm một vật gì đó ngã đập xuống đất.

    - Vẫn như cũ không có điểm thưởng, chẳng lẽ ý nghĩa của số bảy là ám chỉ...

    - Mỗi khi giết chết một lượt, thì Quỷ Hồn lượt tiếp theo càng mạnh hơn... Trước mắt đã giết chết ba lượt, vậy lúc này là đại biểu cho lần thứ tư phải không?

    - Lượt thứ tư!

    - Không! Không có điểm thưởng, không có bất cứ nhắc nhở gì, còn có thể tiếp tục...

    Tiếp theo máy liên lạc yên lặng một hồi lâu, mọi người còn mơ hồ nghe được tiếng một nam một nữ đang tranh cãi chuyện gì đó, tiếp đó nữ nhân kia hét lên chói tai, sau đó không lâu chỉ nghe thấy tiếng dao chém vào thịt vang lên.

    - Ảo giác? Hoặc có thể là...

    - Bộ phận bị công kích sau khi biến mất liền tiến vào trong ruột ta, làm thế nào vậy? Không phải vật lý cũng không phải cái gì tinh thần công kích... Là loại công kích quỷ quái không cách nào dùng khoa học giải thích được vậy.

    - Không có khả năng không tồn tại, nói cách khác, lúc bình thường công kích không có hiệu quả, chỉ trong nháy mắt khi ngươi tiến hành công kích mới có thể...

    - Ọc... Đầy bụng quá, vẫn thích ăn đồ ăn nhìn ngon mắt hơn...

    - Lượt thứ năm... Kết thúc!

    Khi Sở Hiên nói câu này xong, đột nhiên từ trong máy liên lạc truyền đến tiếng lục cục lục cục, nghe giống như Quỷ Hồn áp vào máy liên lạc mà phát ra, âm trầm mà khủng bố.

    - Là ẩn thân sao? Hoặc là... Đang ở trong cơ thể ta?

    - Đây là lượt thứ sáu sao? Từ trong cơ thể công kích nội tạng...

    Đoàng đoàng! Mấy tiếng súng vang lên, sau đó trong máy liên lạc truyền đến tiếng vật gì đó nặng nề ngã xuống đất.

    - Trịnh Xá, đây là gợi ý cuối cùng của ta... Cám ơn ngươi...

    Trạng thái liên lạc đến đây chấm dứt, tiếp theo từ máy liên lạc chỉ còn tiếng tín hiệu điện tử “tít tít tít…”

    - Sở Hiên…!

    Trịnh Xá thở dài một tiếng,hắn hít một hơi thật sâu rồi nói với Chiêm Lam:
    - Chiêm Lam, ngươi đại khái có thể suy luận từ đoạn đối thoại này đã xảy ra chuyện gì không? Mỗi một câu ta vẫn còn nhớ rất rõ, ngươi có thể thử phân tích một chút không?”

    Chiêm Lam kinh ngạc liếc nhìn Trịnh Xá rồi nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ngay từ đầu hẳn là Sở Hiên đã đụng độ chú oán, mà khoảng cách giữa hắn và chú oán có lẽ vẫn còn xa, cho nên hắn mới có thể vừa nói vừa nổ súng. Lần đầu hẳn là hắn dùng đạn bình thường cho nên mới nói vật lý không cách nào là thương tổn đến Quỷ Hồn, tiếp theo hắn bảo Arnold bắt đầu tiến hành công kích chú oán, lúc này chắc là đã sử dụng đạn linh loại …


    - Tiếp theo thì sao?
    Trịnh Xá ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi nói:
    - Chẳng lẽ Arnold đã giết chết chú oán? Không đúng, nếu mà tiêu diệt được chú oán, vậy sau đó là cái gì công kích hắn? Một quỷ hồn khác sao?

    Chiêm Lam cũng suy nghĩ một chút rồi nói:
    - Có lẽ chỉ là tiêu diệt tạm thời thôi, mà sau mỗi lần đó chú oán đều sẽ hồi phục càng cường đại đáng sợ hơn, đại khái là ý tứ như vậy…. Sau đó Sở Hiên có nhắc nhở Arnold một câu: cẩn thận phía sau, nhưng phỏng chừng lúc này quỷ hồn đã tới gần Arnold, cho nên Sở Hiên mới nói rằng: không thể đụng vào, tiếp theo …

    - Tiếp theo là Sở Hiên bắn nát luôn cả Arnold và quỷ hồn phải không?
    Trịnh Xá thở dài nói.

    Chiêm Lam gật đầu nói:
    - Đến tình huống tiếp theo, trong đoạn thời gian này ngoại trừ tiếng súng và tiếng lục cục lục cục không ngừng truyền tới, thì Sở Hiên thậm chí không nói nửa câu, trong đoạn thời gian này hắn chỉ nổ súng không ngừng. Ta cho rằng hắn có lẽ đã gặp rất nhiều quỷ hồn, thế cho nên hắn chỉ có thể nổ súng, ngoài ra ngay cả nói cũng không có cơ hội, đây là lượt công kích thứ tư của chú oán.

    - Tiếp theo là lượt thứ năm, tiếng ồn ào của cặp nam nữ xa lạ kia là một màn trong phim, chính là mở màn sinh ra chú oán, bởi vì người chồng nghi ngờ vợ mình vụng trộm với người khác, cho nên sau khi hành hạ vợ mình đến chết, người chồng đem giấu xác vợ ở trên tầng thượng. Ta nghĩ lúc ấy Sở Hiên chắc chắn là đã thấy ảo ảnh phát sinh một màn này, tiếp theo rất có thể là Kayako hoặc là chồng nàng bắt đầu công kích Sở Hiên.

    - Phỏng chừng Sở Hiên lúc này đã nổ súng, nhưng lại phát hiện linh loại đạn mất hiệu quả, cho nên hắn bình tĩnh đợi quỷ hồn kia tới gần, cho đến khi bị công kích, hắn mới phát hiện bộ phận cơ thể bị công kích biến mất không thấy đâu, hơn nữa bộ phận đó còn biến vào trong ruột hắn … Ách, thật là phương thức công kích đáng độc ác, nhưng nếu quỷ hồn có thể công kích đến chúng ta, đổi lại trong chớp mắt khi nó công kích chúng ta thì chúng ta cũng nhất định có thể công kích được nó, Sở Hiên phỏng chừng chính là như thế mà đánh tan quỷ hồn…

    Trịnh Xá thì thào nói:
    - Sau đó là lượt công kích thứ sáu, là quỷ hồn trực tiếp chui vào trong nội tạng hắn? Như vậy … hắn đã …

    Chiêm Lam vuốt trán nói:
    - Đúng vậy, Sở Hiên có lẽ đã….

    Trịnh Xá thở ra một hơi thật dài, hắn đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, giống như là một bằng hữu đối địch đột nhiên mất đi, đây là một loại cảm giác thập phần tiếc hận, gã Sở Hiên lạnh lùng trí tuệ kia …

    “Sai rồi Sở Hiên….người phải nói cảm ơn là ta.”

    Hơn mười giây sau, Trịnh Xá hồi phục lại tinh thần nói:
    - Vậy tổng hợp tin tức lại một chút, Sở Hiên lúc trước vẫn một mực nhắc tới con số 7, hắn nói Chủ Thần sẽ không tùy tiện đánh số thứ tự cho chúng ta, số 7 này rất có thể chính là gợi ý để cho chúng ta đánh bại chú oán, điểm này ta đại khái cũng nghĩ ra được, Chiêm Lam, ngươi cũng nghĩ giống ta chứ?

    Chiêm Lam gật đầu cười ngọt ngào nói:
    - Là ngươi nghĩ đến quan điểm của ta có được hay không…Khụ khụ, tóm lại từ những tin tức mà Sở Hiên lưu lại mà xem xét, chú oán Quỷ Hồn mỗi lần bị đánh tan thì lần sau càng trở nên mạnh mẽ, đặc biệt là lần thứ sáu, cơ hồ là chắc chắn phải chết hoàn toàn không có cách né tránh…. Cho nên số 7 kia hẳn là chỉ chú oán sẽ xuất hiện lặp lại 7 lần, lần thứ 7 …

    Trịnh Xá hung hăng nói tiếp:
    - Lần thứ 7 Quỷ Hồn xuất hiện rất có thể chính là chủ thể chú oán, chỉ cần tiêu diệt Quỷ Hồn lần cuối này, chúng ta nhất định có thể đánh bại chú oán!”

    Vô luận mục đích của Sở Hiên là cái gì, đoạn lời nhắn lại này đối với mọi người mà nói giá trị không hề thua kém kinh phật, chẳng những nghiệm chứng chú oán Quỷ Hồn có thể bị đánh bại, hơn nữa cũng cho mọi người một hi vọng… Chú oán cũng không phải là cái gì đó chỉ có thể liều mạng tránh né, có đôi khi kinh khủng cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là ngươi ngay cả quyết tâm phản kháng cũng không có, có lẽ khi ngươi giơ vũ khí lên phản kháng sự khủng bố thì nó cũng chỉ là một con quái vật hơi cường đại một chút mà thôi, ngươi cũng có thể đánh bại nó!

    Cả buổi chiều, mọi người đều thương lượng phương pháp đối phó với chú oán. Với việc phỏng đoán ra sáu loại công kích của chú oán, lượt thứ nhất là quỷ hồn xuất hiện tại cách xa ngươi và bắt đầu không ngừng di chuyển lại gần, lúc này chỉ cần dùng linh loại đạn công kích là được. Loại Quỷ Hồn này đối với người thường mà nói có lẽ rất đáng sợ nhưng đối với những người có linh loại đạn như bọn họ mà nói thì chỉ cần có thể làm nó bị thương, như vậy tiếp theo có thể rất dễ dàng đánh bại.

    Lượt thứ hai cùng lượt thứ ba đều là Quỷ Hồn đột nhiên xuất hiện sau lưng, lúc này chỉ có thể công kích cả người lẫn quỷ hồn một lượt, nếu không người này về cơ bản chính là đã chết chắc rồi.

    - Áo giáp chống đạn! Chúng ta cần năm kiện áo chống đạn, ngoài ra còn cần phải có sáu cái mũ thép để phòng đạn lạc. Zero, ngươi có biện pháp nào kiếm được từ chỗ hắc đạo không?
    Trịnh Xá suy nghĩ một chút đột nhiên hỏi.

    Zero còn chưa kịp nói gì, Triệu Anh Không đột nhiên xen vào:
    - Nếu như là áo chống đạn cùng mũ thép, ta nghĩ ta có thể kiếm được từ chỗ cảnh sát, nhưng phỏng chừng phải chờ tới trưa mai mới lấy được …

    Zero suy nghĩ một chút cũng nói:
    - Ta cũng không sai biệt lắm đến lúc đó mới có thể lấy được mấy thứ này.

    Trịnh Xá gật đầu nói:
    - Tốt lắm, chuyện này ta nhờ hai người, nhất định phải lấy được những thứ đó trước trưa ngày mai, tận lực bồi tiếp công kích thứ tư của chú oán, nếu như thật sự là có nhiều Quỷ Hồn cùng công kích chúng ta, ta nghĩ chúng ta có thể cần phải mở rộng chiến trường một chút. Trong phòng hoặc là trong hành lang mà đụng độ số lượng lớn quỷ Hồn vây công, chiến trường như vậy đối với chúng ta mà nói là rất bất lợi. Ta đề nghị bắt đầu từ hôm nay chúng ta chỉ ăn ngủ tại phụ cận quảng trường, tốt nhất là quảng trường này chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn xa hơn trăm thước, không biết mọi người có ý kiến gì không?

    Ngoại trừ Chiêm Lam lộ vẻ khó coi, còn lại mấy người kia đều gật đầu đồng ý, lúc này Trương Kiệt đột nhiên hỏi:
    - Như vậy khi gặp lượt công kích thứ năm của chú oán thì sao? Chúng ta nên giải quyết cái loại Quỷ Hồn không sợ linh loại đạn này như thế nào? Chỉ có trong nháy mắt bị nó công kích, chúng ta mới có thể phản kích, hơn nữa chỗ nào bị nó công kích đều bị chui vào trong ruột mình, chuyện như vậy thực là …

    - Cho nên...
    Trịnh Xá đột nhiên thản nhiên cười nói:
    - Cho nên lúc gặp lượt công kích thứ năm của chú oán, mồi dụ sẽ do ta đảm nhiệm! Ta lúc trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, dự cảm đối vơi nguy hiểm rất mạnh, sẽ trong nháy mắt lúc nó công kích mà né tránh và tiến hành phản kích. Hơn nữa các ngươi tựa hồ quên rằng ta còn một loại lợi khí để khắc chế Quỷ Hồn, Nạp giới a, vừa hay trong lúc cận chiến lại có thể sử dụng Nạp giới để công kích Quỷ Hồn.

    - Cho nên mồi nhử trong lượt công kích thứ năm của chú oán sẽ do ta đảm nhiệm, đây là an bài đối với sự an toàn của cả đội.!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Yuki:...Kết chương...

    Kyonko: Nhận xét cho chương này, SOS no radio chấm 6/10, mục tiêu đơn giản là để câu kéo sang chương sau. Gác lại tại đây, mời các bạn nghe 1 đoạn hội thoại mà chúng tôi nghe lén đc, mời Yuki-chan.

    Yuki: ... processing...synchronized....
    “- ...Thiếu tài liệu phân tích...
    - Không đủ dữ liệu...
    - Đề cương cần sửa chữa...
    - Xin giấy xác nhận....
    - Kỳ hạn...”
    ...end...

    Kyonko: Khá là khó hiểu nhưng dưới sự nghiên cứu của các chuyên gia đầu ngành, nhân vật trong đoạn hội thoại đang dính lời nguyền của linh hồn thể dạng “Báo cáo”, khả năng sống sót là rất khó nói. Chúng ta hãy cầu chúc cho nhân vật đáng thương ấy tai qua nạn khỏi vì chương ngày mai hay hơn nhiều.

    Yuki:... đánh giá 7,5/10...
    ...Tạm biệt...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận về truyện VHKB:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=29710
    Đăng kí dịch truyện VHKB:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=30142
    Lần sửa cuối bởi ngo_ngo, ngày 07-11-2009 lúc 00:12.
    ---QC---
    Hidden Content
    有希 ちゃん、大好きだよ。

    女の子って弱いね。だけど時々強いね。
    男の子って強いね。だけど時々弱いね。


  2. Bài viết được 56 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,anhyeuembxa100,Augustinous,BadID,boypro477,DarkTime,doctruyenke,duccowboy,heogay83,hgnhg8731,hoanlamthao,hoatulong,HuuTinh,I_m_sorry,kentus,Khuyet Nha Tu,kimzuku,Kurohime108,kyothien99,laidinhvuong,Longinus,momoi,realman,tcymq2005,thedeath1989,thekingmuhn,Tho_daiuy,ThTung,toan_367051,triallag,tuan_ohyeah,vietduy,violet20,vithang,vohau112,vohuyet,Votulaotu,withyou10,
  3. #52
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    2,816
    Xu
    675

    Mặc định

    Vô Hạn Khủng Bố
    Tác giả: zhttty

    Quyển 3 : The Grudge

    Chương chín: Lam, Ngày, Đêm Cùng...
    Bắt Đầu Trận Chiến cuối Cùng! (1)


    Người dịch: Anubis1603
    Biên tập: ngo_ngo
    Convert: Biến Thái Đoàn
    Nguồn: tangthuvien.com


    Sau khi thương nghị thỏa đáng, mọi người cũng không chần chừ tự thu thập đồ đạc rồi rời khỏi phòng, sau đó bắt đầu đi về phía quảng trường.

    Giờ phút này đang là lúc hoàng hôn, trên quảng trường cũng khá tấp nập, sáu người tìm một chỗ ghế trống rồi ngồi xuống. Tiếp theo Zero cùng Triệu Anh Không không nói câu nào, chạy đi quan sát địa hình, bốn người còn lại thì nhìn quanh bốn phía đề phòng.

    Theo sắc trời dần dần tối đi, lượng người trên quảng trường cũng bắt đầu giảm bớt. Đến khi xung quanh chỉ còn thưa thớt vài người, Zero và Triệu Anh Không rốt cuộc cũng từ trong bóng tối trở về.

    Trịnh Xá vừa cười vừa nói:
    - Vất vả rồi, đã dò xét kĩ càng hoàn cảnh xung quanh chưa? Không bị tấn công chứ?

    Zero lẳng lặng gật đầu, Triệu Anh Không thản nhiên nói:
    - Hộ thân phù không có bất cứ khác thường gì, hoàn cảnh xung quanh cũng đã dò xét gần hết. Phía tây là mấy tòa nhà trung tâm thương mại, trên tầng thượng rất thích hợp để bắn tỉa, ba phía còn lại là quốc lộ trống trải. Nếu như sau khi tiêu diệt chú oán chủ thể, do tiếng súng của chúng ta dẫn dắt cảnh sát tới mà nói, phương hướng chạy trốn sẽ là phía đông. Nơi đó có một cửa ống cống… Còn lại thì tạm thời chưa rõ, nếu như muốn hoàn toàn dò xét tình huống bốn phía thì đại khái phải cần thời gian một hai ngày.

    Trịnh Xá vừa cười vừa nói:
    - Không, như vậy là đủ rồi, chúng ta chỉ sợ chú oán mà thôi, sau khi có thể tiêu diệt chủ thể chú oán, nếu gặp cảnh sát chúng ta trực tiếp đầu hàng càng tốt. Sau khi thời gian bảy ngày kết thúc, chúng ta sẽ trực tiếp trở về Chủ Thần không gian, cho nên chỉ cần tiêu diệt chủ thể chú oán thì chúng ta căn bản không cần phải sợ hãi trốn tránh cảnh sát.

    Lúc này trên quảng trường chỉ còn lác đác người đi lại, sáu người Trịnh Xá ngồi cùng một chỗ quay lưng về nhau trông rất ám muội. Đã có vài đội cảnh sát tuần tra lảng vảng qua chỗ bọn họ, nhưng mà chẳng có ai quy định là ban đêm không được ngồi trên quảng trường. Cho nên đám cảnh sát tuần tra này cũng không thể can thiệp gì được, chỉ có ánh mắt không ngừng quét qua chỗ bọn họ.

    - Ta sẽ đặt hai tấm hộ thân phù ở giữa chỗ chúng ta, mỗi lần hai người gác đêm, chỉ cần phát hiện hộ thân phù bị cháy thì phải đánh thức những người khác dậy. Mọi người nếu như không có ý kiến gì thì sẽ do ta phân công gác đêm được chứ.

    Đợi đến khoảng mười hai giờ đêm, bộ dạng mọi người đều có chút buồn ngủ, dù sao mấy ngày qua mọi người đều sống trong sự lo lắng đề phòng, ngoại trừ buổi tối hôm lấy được kinh phật ra thì ai mà dám an tâm đi ngủ chứ? Dù Trịnh Xá không nói ra đề nghị này, khẳng định là sau đó mọi người cũng sẽ cùng nhau thương lượng quyết định.

    - Như vậy Zero cùng Triệu Anh Không một tổ, Trương Kiệt cùng Tề Đằng Nhất một tổ, ta cùng Chiêm Lam một tổ. Đầu tiên do tổ của Trương Kiệt và Tề Đằng Nhất gác trước, sau đó lượt thứ hai đến tổ của ta và Chiêm Lam, lượt thứ ba thì giao cho tổ Zero và Triệu Anh Không hai người các ngươi. Mỗi tổ gác ba tiếng đồng hồ, tất cả mọi người không có vấn đề gì chứ?

    Trịnh Xá lần này phân tổ là cũng có tâm cơ, mỗi một tân nhân đều được ghép với một tư thâm giả. Với thân thủ của Trương Kiệt đối phó với Tề Đằng Nhất tự nhiên là không thành vấn đề. Mà Zero so với Triệu Anh Không mặc dù thực lực kém hơn một chút nhưng hắn là người đủ cơ cảnh, nếu Triệu Anh Không có điểm nào khác thường thì hắn khẳng định sẽ lập tức đánh thức mọi người. Như vậy chắc cũng sẽ không lại xuất hiện chuyện như khi mất kinh phật.

    Thời gian ba tiếng chớp mắt cái đã hết, đặc biệt là khi mọi người cực kì buồn ngủ, phảng phất như vừa mới nằm xuống đã bị người khác đánh thức rồi. Cũng may ý chí lực của Trịnh Xá xem như kinh người, hắn dùng lực vỗ vỗ lên mặt rồi dần dần tỉnh táo lại, đáng tiếc cô bé Chiêm Lam này lại không có ý chí lực được như vậy. Cô gái này mơ hồ cố gắng mở mắt ra, nhưng vì quá buồn ngủ, mí mắt như nặng cả ngàn cân vậy, bộ dạng của Chiêm Lam lúc này trông cực kì đáng thương.

    - Chiêm Lam, ngươi ngủ tiếp đi, để ta gác xung quanh là được rồi. Kỳ thật cũng chỉ cần chú ý rốt cuộc hộ thân phù có cháy hay không thôi, một người là đủ trông chừng rồi.
    Trịnh Xá cười ôn nhu nói.

    Chiêm Lam hai mắt mơ màng khẽ lắc lắc đầu nói:
    - Không cần, ngươi cùng ta tán gẫu đi, nói chuyện thì ta sẽ dần tỉnh táo lại.

    - Vậy nói chuyện cũng tốt…
    Trịnh Xá nghĩ nghĩ một lúc, cười khổ nói:
    - Nhưng mà nên nói cái gì? Ta kể chuyện cười cho ngươi vậy: có một con gấu Bắc cực rất nhàm chán, nó bắt đầu nhổ lông của chính mình, sau đó khi lông đã bị nhổ sạch …

    - Không cần không cần, không cần kể chuyện cười cho ta nữa. Người từ lúc bắt đầu đã kể chuyện cười ghê rợn, mấy chuyện cười kiểu này chẳng hay ho chút nào…
    Chiêm Lam không ngờ lắc lắc mạnh đầu, tiếp đó nàng ngồi xuống bên cạnh Trịnh Xá rồi chầm chậm ngả vào lòng hắn.

    Trịnh Xá cứng đờ cả người, hắn không dám cử động tý nào, nói:
    - Vậy được rồi, không kể chuyện cười ghê rợn nữa … Vậy nói một chút về tình huống hiện tại của chúng ta nhé. Ngươi có cảm thấy ta rất ngu ngốc hay không? Coi bản thân phảng phất như cứu thế chủ, kỳ thật ngay cả tính mạng của chính mình còn chưa bảo đảm được, thế lại vọng tưởng đi cứu vớt cài này cứu vớt cái kia. Vì đám tân nhân này, thiếu chút nữa đã hại đến mọi người trong doàn đội, không, là đã hại rồi, nếu như không phải ta thì nói không chừng cuốn kinh phật kia…

    - Nếu như không phải là ngươi, nói không chừng chúng ta căn bản đã không đi tìm kinh phật.
    Chiêm Lam mặc dù ánh mắt vẫn có còn chút mông lung, nhưng mà thật sự đã bắt đầu có chút tỉnh táo lại, nàng vẫn dựa vào lòng Trịnh Xá, thì thào nói.

    - Người khác nghĩ thế nào ta không biết, nhưng mà ở theo bên cạnh ngươi sẽ cảm thấy rất an toàn … Trong thế giới hiện thực đã gặp qua quá nhiều chuyện như vậy, lúc nhìn người khác bị thương thì lạnh lùng bàng quan, đến khi chính mình bị thương lại kêu người xung quanh là lạnh lùng… Trong thế giới luân hồi phim kinh dị đầy tử vong này, vốn ai cũng không chịu tin ai, tất cả mọi người đều hoài nghi đối phương thậm chí là công kích lẫn nhau. Nhưng mà năm người chúng ta là thật lòng đi theo ngươi, mặc dù không nói ra nhưng chúng ta đều tin tưởng khi năm người chúng ta gặp nguy hiểm, ngươi nhất định sẽ dùng toàn lực cứu giúp chúng ta. Cho nên đội ngũ này mới có thể tồn tại a.

    Trịnh Xá cười khổ, hắn khẽ lắc đầu, nói:
    - Ta không có cao thượng như ngươi nói đâu, ta chỉ hi vọng tập hợp được lực lượng mọi người, để có thể sống sót trong cái thế giới phim kinh dị này thôi … So với sự lương thiện ngu xuẩn của ta, kỳ thật cách làm của Sở Hiên mới thật sự có hiệu quả. Ít nhất hắn sẽ dẫn dắt đại bộ phận mọi người sống sót, còn ta có thể sẽ dẫn mọi người xuống vực sâu, có phải vậy không?

    Chiêm Lam cũng nhẹ nhàng lắc đầu nói:
    - Không biết tại sao, ta rốt cuộc vẫn cảm thấy Sở Hiên là một người rất đáng thương. Mặc dù không biết tại sao ta lại có cảm giác như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của hắn cũng đều cảm thấy bộ dạng hắn tựa hồ rất mệt mỏi… Không nói tới hắn nữa, sự thiện lương của ngươi không phải là ngu xuẩn đâu, cái tâm thiện lương đó đã tập hợp chúng ta vào trong đội ngũ này. Chỉ cần sau này khi lựa chọn tân nhân thì phải cẩn thận hơn là được, phần thiện lương kia xin ngươi nhất định giữ lấy nó … Nếu như ta hoặc thành viên khác lâm vào tuyệt cảnh, ngươi sẽ đến cứu ta chứ?

    Trịnh Xá gật đầu chắc chắn nói:
    - Ân, nhất định sẽ đến cứu … Ta đã nói sẽ không bỏ rơi bất cứ ai đã được thùa nhận là thành viên trong đội. Nếu như hắn tự vì mình mà gặp nguy hiểm thì ta sẽ cố gắng bảo toàn đại bộ phận mọi người trong đội. Nếu như là vì cả đội mà hắn lâm vào nguy hiểm, khi đó dù là chỉ còn mình ta cũng được, ta nhất định sẽ đi cứu hắn!

    - Thật không? Ngươi thật đúng là …
    Chiêm Lam đột nhiên tựa vào lồng ngực Trịnh Xá khóc thút thít, nàng càng khóc càng thương tâm, thì thào nói:
    - Tại sao ngươi giống hắn như vậy? Ngươi, tên ngốc này, ngu ngốc, đần độn, tại sao phải làm bộ người tốt kiến nghĩa dũng vi như thế a … Tại sao a? Sẽ chẳng ai nhớ tới ngươi, mấy năm sau ta cũng sẽ quên bóng hình của ngươi, quên mùi mồ hôi trên người ngươi … Ta cũng sẽ quên ngươi ..hu hu… Ngươi, cái đồ ngu ngốc này, tại sao lại là người tốt a …?

    Trịnh Xá không dám nhúc nhích chút nào, hắn cứ ngồi im cả người cứng ngắc yên lặng như vậy, không bao lâu, trước ngực đã bị nước mắt của Chiêm Lam làm ướt đẫm một mảng lớn, không những thế Chiêm Lam còn gắt gao ôm chặt lấy eo của hắn, làm cho hắn không có đường thoát nữa.

    Cũng không biết bao lâu, sau khi tiếng khóc của Chiêm Lam dần nhỏ đi, Trịnh Xá mới chậm rãi nói:
    - Nếu như muốn nói thì cứ nói đi, ta sẽ yên lặng lắng nghe...

    Chiêm Lam lại chỉ dùng sức lắc đầu, mặc dù tiếng khóc của nàng đã ngừng, nhưng vẫn ôm chặt lấy Trịnh Xá như cũ không chịu buông ra, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể tìm được một chút an toàn. Cứ tiếp tục như vậy không biết quá bao lâu cho đến tận khi hai người phía sau truyền đến một tiếng ho nhẹ, Chiêm Lam mới giật mình buông tay ra cúi gằm mặt nằm xuống một bên ghế, cả quá trình nàng căn bản không dám liếc nhìn xung quanh một cái.

    Bên kia Zero và Triệu Anh Không đã tỉnh lại, hai người đều lẳng lặng nhìn Trịnh Xá, dưới ánh mắt như vậy mặt hắn cũng đỏ bừng lên, hắn cười khan vài tiếng rồi cũng tùy tiện nằm xuống một góc, trong đầu văng vẳng tiếng khóc của Chiêm Lam, còn có trên ngực hắn vẫn ướt đẫm nước mắt.

    Thời gian trôi qua thật nhanh, cả một đêm yên tĩnh, ngày thứ hai mọi ngươi về cơ bản đều cùng nhau hành động, tùy tiện tìm một quán cơm ăn uống một chút rồi vào một khách sạn gần đó tắm rửa, sau đó mọi người quay lại quảng trường tiếp tục cố thủ. Lúc màn đêm buông xuống lại phân tổ gác đêm, ngay khi Trịnh Xá cùng Chiêm Lam bắt đầu nhiệm vụ canh gác thì tiểu nữ nhân này lập tức không nói tiếng nào đi tới ngồi bên cạnh Trịnh Xá, hai tay gắt gao ôm chặt lấy hắn, khiến cho Trịnh Xá chỉ có thể chôn chân tại đó không ngừng cười khổ.

    Thời gian lại nhanh chóng trôi qua … đảo mắt đã đến hoàng hôn ngày thứ bảy, chỉ cần kiên trì thêm bảy tám tiếng nữa là mọi người có thể thoát khỏi thế giới chú oán kinh khủng này mà trở về Chủ Thần không gian. Mặc dù chưa giết được chủ thể chú oán thật có chút tiếc nuối, nhưng mà so ra thì việc mọi người có thể bình an sống sót đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
    Lúc hoàng hôn, người đi lại trên quảng trường vẫn còn tấp nập, cả đội trải qua mấy ngày liên tục thức đêm cố thủ này, trên thực tế bọn họ đã sức cùng lực kiệt. Cho nên tuy lúc này mới chỉ là hoàng hôn nhưng mọi người đã phân tổ canh gác bắt đầu nghỉ ngơi.

    Khi Trịnh Xá đang ngủ say thì đột nhiên bị người khác đánh thức, trong khi hắn còn đang mơ màng chưa tỉnh hẳn thì giọng nói của Trương Kiệt đã truyền tới khẩn trương:
    - Trịnh Xá! Không thấy Chiêm Lam đâu nữa!

    Không thấy cái gì cơ?
    Trịnh Xá đột nhiên nhảy dựng dậy lớn tiếng hỏi:
    - Không thấy Chiêm Lam nữa? Cô ấy không phải đang ngủ ở chỗ này sao? Sao lại có thể đột nhiên không thấy? Hộ thân phù đâu? Bị cháy chưa?

    Zero cùng Triệu Anh Không cũng đều bị đánh thức dậy, Trương Kiệt vội nói:
    - Ta và Tề Đằng Nhất ngay cả ngủ gật cũng không dám, vẫn tập trung tinh thần cảnh giới bốn phía, kể cả hai tấm hộ thân phù cũng đều nguyên vẹn, vừa rồi người qua lại so với bây giờ còn nhiều hơn, có phải cô ấy rời đi cùng đám người đi đường đó hay không?

    Trịnh Xá lúc này mới chú ý tới sắc trời đã chuyển thành màu đen, lúc này ước chừng là hơn tám giờ gần chín giờ, hắn đang muốn hỏi thêm mấy cấu đột nhiên máy liên lạc rung lên, hắn liền vội vàng mở nút liên lạc nói:
    - Chiêm Lam phải không? Ngươi đang ở đâu? Đi đâu tại sao không nói với chúng ta một tiếng? Không biết mọi người đang lo lắng cho ngươi à ….. Chiêm Lam?

    Trong máy liên lạc không ngừng truyền đến tiếng khóc của Chiêm Lam, nàng vừa khóc vừa nói:
    - Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi đột nhiên tỉnh dậy, chỗ ta tỉnh dậy không ngờ lại là trong phòng chúng ta từng thuê ở khách sạn Dương Quang mấy hôm trước. Ta cũng không biết tại sao lại tới đây được, trước đó rõ ràng còn đang ngủ trên ghế mà … Ô, Trịnh Xá, bùa hộ thân của ta đang cháy, ta sợ lắm …

    Trịnh Xá nghe thấy thế cả người chấn động, hộ thân phù đang cháy … điều này rõ ràng chính là …

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Kyonko: Chiêm Lam đã biến mất, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Nhưng trước hết hãy nhắc đến nhân vật đáng thương hôm trước.

    Yuki: ... processing...synchronized....
    “Vật vã, mai phải xong báo cáo, thế nên bi tới à, 11h30' đi, ko có cách nào khác, xin lỗi”
    ...end...

    Kyonko: Thông tin như vậy có lẽ đã đủ, hẹn gặp lại các bạn sau 2 tiếng 30 phút nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận về truyện VHKB:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=29710
    Đăng kí dịch truyện VHKB:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=30142
    Lần sửa cuối bởi ngo_ngo, ngày 07-11-2009 lúc 00:15.
    Hidden Content
    有希 ちゃん、大好きだよ。

    女の子って弱いね。だけど時々強いね。
    男の子って強いね。だけど時々弱いね。


  4. Bài viết được 54 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,anhyeuembxa100,Augustinous,BadID,boypro477,DarkTime,doctruyenke,heogay83,hgnhg8731,hoanlamthao,hoatulong,I_m_sorry,kentus,Khuyet Nha Tu,kimzuku,Kurohime108,kyothien99,laidinhvuong,Longinus,momoi,realman,tcymq2005,thedeath1989,thekingmuhn,Tho_daiuy,ThTung,toan_367051,triallag,tuan_ohyeah,vietduy,violet20,vithang,Votulaotu,withyou10,
  5. #53
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    2,816
    Xu
    675

    Mặc định

    Vô Hạn Khủng Bố
    Tác giả: zhttty

    Quyển 3 : The Grudge

    Chương chín: Lam, Ngày, Đêm Cùng...
    Bắt Đầu Trận Chiến cuối Cùng! (2)


    Người dịch: Anubis1603
    Biên tập: ngo_ngo
    Convert: Biến Thái Đoàn
    Nguồn: tangthuvien.com


    - Zero, Triệu Anh Không các ngươi chạy lên trên mấy tòa nhà cao tầng tìm chỗ ngắm bắn, lát nữa dùng máy liên lạc trao đổi, nếu như ta không ra hiệu thì ngàn vạn lần không được bắn, lượt công kích tiếp theo của Quỷ Hồn sẽ hướng về phía người vừa đánh tan nó… Trương Kiệt, Tề Đằng Nhất các ngươi cố thủ ở đây, chốc nữa nếu Quỷ Hồn đuổi theo phía sau ta, vậy phiền các ngươi cung cấp hỏa lực hỗ trợ …

    Trịnh Xá quyết đoán tắt máy liên lạc, sau đó vội vàng nói với bốn người mấy câu còn hắn thì chạy ra ngoài quảng trường.

    Trương Kiệt vội lớn tiếng nói với theo:
    - Trịnh Xá! Ngươi đi đâu?

    - Hoàn thành lời hứa! Còn nữa … bảo vệ đội của chúng ta!

    Một đoàn đội có thể tồn tại chính là bởi vì lực lượng tổng hợp và lợi ích cộng đồng của nó, hai thứ này không thể thiếu một. Lợi ích cộng đồng trước mắt mọi người chính là tương trợ giúp đỡ nhau cùng sống sót, điểm này không thể nghi ngờ gì chính là lợi ích cộng đồng lớn nhất. Nhưng lực lượng tổng hợp của đoàn đội là vì hắn đề xuất tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bất cứ người nào, mặc dù không có hứa hẹn… hắn cũng nhất định phải đi bất chấp sinh tử. Nếu không đội ngũ này sẽ không tồn tại được nữa, hơn nữa … hắn cũng sẽ vĩnh viễn sống trong cái bóng của Sở Hiên!

    Từ quảng trường đến khách sạn Dương Quang cũng không xa, nhưng chạy bộ như thế này tốt xấu gì cũng phải mất khoảng vài phút đồng hồ. Tình hình càng khẩn cấp, suy nghĩ trong lòng Trịnh Xá càng dần trở nên rõ ràng. Vừa chạy đến ngoài quảng trường, đưa mắt nhìn quanh lại không có thấy một chiếc taxi nào, lúc này hắn cũng không chần chừ liền lao ra chắn ngang một chiếc xe đang chạy tới. Trước khi chiếc xe đụng phải hắn đã nhảy lên, cả người đập vào cửa kính.

    Chủ chiếc xe này càng hoảng sợ, tự dưng từ bên đường lại có một người lao ra chặn đầu xe, hắn lập tức đạp phanh, nhưng chiếc xe vẫn trượt theo quán tính đâm vào người phía trước, tiếp theo cửa kính vang lên một tiếng vỡ giòn tan, chủ xe bị va đập vào đầu trực tiếp ngất đi.

    Tố chất thân thể của Trịnh Xá cực mạnh, va chạm mãnh liệt như vậy cũng chỉ làm cho đầu hắn hơi choáng váng một chút, sau khi hít sâu vài hơi cả người liền tỉnh táo lại, hắn kéo chủ xe đã hôn mê ra ngoài, khẽ nói cảm ơn, đóng cửa lại rồi phóng thẳng về phía khách sạn Dương Quang.

    - Chiêm Lam, bây giờ tình huống thế nào rồi? Không khóc nữa, nói cho ta biết tình huống hiện tại như thế nào rồi!
    Trịnh Xá đạp ga điên cuồng, đồng thời quát lên trong máy liên lạc.

    Chiêm Lam chậm rãi ngừng khóc, nàng thì thào nói:
    - Vẫn chưa nhìn thấy Quỷ Hồn, hộ thân phù cháy cũng rất chậm nhưng mà cứ tới gần cửa phòng thì lại cháy nhanh, bây giờ ta chỉ còn bốn tấm hộ thân phù, cũng không dám tới gần chỗ đó nữa … Trịnh Xá, chỗ ngươi có tiếng gì vậy, ngươi đang chạy xe à?

    - Không được! Ta không cho phép ngươi lại đây! Ô, xin ngươi đừng đến đây, chú oán sẽ giết chết ngươi … xin ngươi đừng đến đây, sẽ chẳng ai nhớ tới ngươi a, nếu ngươi chết người yêu của ngươi sẽ rất thương tâm … La Lệ sẽ chịu không biết bao nhiêu khổ sở.
    Giọng nói của Chiêm Lam đột nhiên trở nên kích động, nàng gần như đang gào lên.

    Trịnh Xá im lặng một chút, hắn đáp:
    - Đây là đáp ứng lời hứa với ngươi … Ta cũng đáp ứng với La Lệ, vô luận như thế nào ta cũng sẽ không chết, vô luận thế nào cũng phải sống sót … Lời hứa đó ta nhất định phải tuân thủ, cho nên ta nhất định sẽ sống sót!

    Chiếc xe hối hả chạy về phía khách sạn, tốc độ đã sớm vượt qua tốc độ cho phép chạy trên đường này, người qua đường xung quanh chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên chiếc xe đã lướt cực nhanh qua bọn họ, còn xe cộ trên đường thì bị nó bỏ xa phía sau.

    Một tiếng giữa lốp xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai, chiếc xe trượt trên mặt đường hơn mười thước rồi dừng lại, tiếp theo Trịnh Xá một cước đá bay cửa xe, cả người giống như một con báo vọt mạnh về phía khách sạn Dương Quang, đám gác cửa thậm chí còn chưa có phản ứng gì thì Trịnh Xá đã lướt qua người bọn họ vọt vào trong khách sạn.

    Trịnh Xá theo cầu thang bộ hối hả chạy lên không ngừng, tốc độ của hắn đã cực kì nhanh, đột nhiên trong bộ đàm lại truyền tới tiếng kinh hô của Chiêm Lam, Trịnh Xá chỉ kịp nghe được một câu:
    - Hộ thân phù hết rồi!
    Tiếp theo từ chỗ nào đó trên lầu truyền đến tiếng súng tự động, Trịnh Xá lúc này đã gấp đến độ hai mắt đỏ ngầu.

    “Tốc độ! Tốc độ a!”

    Trịnh Xá trong lòng điên cuồng gầm lên, hắn liều mạng nhớ lại cảm giác mấy lần mở cơ nhân tỏa lúc trước, cũng không biết trải qua bao lâu, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể phảng phất có thứ gì đó được giải khai, đây là lần đầu tiên hắn chủ động thử mở cơ nhân tỏa, khi không có bất cứ ngoại lực gì uy hiếp … hắn đã thành công rồi!

    Nhưng mà cái giá phải trả tựa hồ cũng không nhỏ, Trịnh Xá há mồm phun ra vài ngụm máu lớn, cảm giác chủ động mở cơ nhân tỏa thật sự so với chết còn khó chịu hơn. Cơ nhục cả người hắn đều đang kịch liệt co rút, trong bụng phảng phất như có một bàn tay lớn đang không ngừng khuấy động, bộ xương trong cơ thể lại càng không ngừng vặn vẹo răng rắc. Nếu như không phải là bùa hộ thân trên người chưa bị cháy thì hắn thực sự nghi ngờ là mình đang bị quỷ hồn công kích.

    Nhưng mà kèm theo thống khổ thì cảm giác cùng lực lượng so với mấy lần mở cơ nhân tỏa trước càng cường đại hơn, các loại bản năng chiến đấu đó không ngừng ào ạt tiến vào trong não: trực giác và dự cảm sắp gặp nguy hiểm, kĩ xảo sử dụng lực lượng, loại cảm giác cường đại này thực sự không cách nào dùng lời mà diễn tả được.

    Lúc này nếu có người nhìn thấy động tác của Trịnh Xá thì nhất định sẽ bị dọa đến khiếp vía, bởi vì Trịnh Xá đã dùng cả hai tay hai chân bò trên mặt đất, cả người thuận theo vách tường cầu thang điên cuồng phóng lên, bởi vì tốc độ quá nhanh nên hắn không ngờ không bị rơi khỏi vách tường, giống như là xe đạp chạy trên đường đua vòng tròn vậy, cả người giống như … giống như bộ dạng của dã thú đang chạy bằng cả bốn chi trên vách tường vậy.

    - A!

    Trịnh Xá vừa chạy lên đến tầng chỗ Chiêm Lam liền hét một tiếng, đồng thời hộ thân phù trên người hắn cũng bắt đầu chầm chậm bốc cháy, khoảng cách đến chỗ Chiêm Lam càng gần thì lá bùa cháy càng mạnh, tiếp đó hắn nhìn thấy cửa phòng đã mở toang.

    Vừa nhìn thấy tình hình trong phòng, hai mắt hắn trợn trừng thiếu điều muốn nứt ra, Chiêm Lam sắc mặt xanh mét đang run rẩy đứng đó, từ sau lưng nàng thò ra một cánh tay tái nhợt đang gắt gao nắm lấy yết hầu của nàng, đồng thời một cái đầu lâu phụ nữ xuất hiện bên bả vai của Chiêm Lam.

    Trịnh Xá vài bước đã vọt tới bên người Chiêm Lam, một tay cầm lá hộ thân phù đang cháy áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái mét của nàng, nữ nhân trắng bệch kia phảng phất như bị lửa thiêu, phát ra âm thanh lục cục lục cục lùi lại phía sau. Ngay khi Quỷ Hồn vừa rời khỏi sau lưng Chiêm Lam, Trịnh Xá đã lấy ra súng tiểu liên từ Nạp giới bắn về phía đó, nữ nhân trắng bệch đang cười dữ tợn này tức thì bị linh loại đạn bắn cho tiêu tán vô tung.

    Quỷ Hồn vừa rời khỏi sau lưng, cả người Chiêm Lam lập tức rũ xuống mặt đất, toàn thân bắt đầu run rẩy kịch liệt, mà tấm hộ thân phù dán trên mặt càng bốc cháy mạnh hơn, nửa lá bùa chớp mắt đã bị cháy sáng rực, nhưng mà từ chỗ lá bùa cháy, màu trắng xanh trên mặt nàng lại bắt đầu từ từ biến mất, dần dần trên mặt cũng lộ ra chút huyết sắc.

    - Thứ hai…
    Chiêm Lam liều mạng mở miệng nói, nhưng lúc này nàng đã hư nhược cực độ, cho nên thanh âm này quá bé cơ hồ không thể nghe thấy.

    May mà Trịnh Xá hiện giờ đang trong trạng thái mở cơ nhân tỏa nên hắn lại nghe được thanh âm này, chỉ thấy hắn một tay ôm Chiêm Lam đứng lên, đồng thời móc ra tấm hộ thân phù cuối cùng dán lên mặt nàng, Trịnh Xá vội hỏi:
    - Cái gì thứ hai..?

    - Thứ hai …. Lượt công kích thứ hai …

    Lượt công kích thứ hai, vậy lượt thứ ba chính là công kích từ sau lưng?

    Ánh mắt Trịnh Xá bỗng trở nên sắc bén, sau khi buông Chiêm Lam xuống hắn liền xông về phía vách tường gần nhất, ngay khi dự cảm nguy hiểm đột nhiên ập đến hắn đã đạp mạnh vọt lên vách tường. Tiếp theo một cánh tay trắng nhợt từ phía sau cổ hắn thò ra, còn chưa kịp chạm vào người hắn, Trịnh Xá đã tại giữa không trung xoay người đánh một quyền xuống phía dưới… Một đấm đó chính là nắm tay có đeo Nạp giới, nội lực được hắn điên cuồng quán nhập vào Nạp giới. Một quyền này xuyên thẳng qua thân thể trắng bệch của Quỷ Hồn, lực trường vô hình trên nạp giới chỉ phảng phất như a xít, phần thân thể của quỷ hồn vừa tiếp xúc với lực trường đó trong chốc lát liền biến mất không thấy nữa. Một quyền tung ra, nữ nhân trắng bệch đó đã bị đánh cho tan thành mây khói.

    - Đây là lượt công kích thứ ba, tiếp theo là lượt thứ tư …. rất nhiều quỷ hồn cùng nhau công kích sao?

    Trịnh Xá vừa rơi xuống đất liền lao tới bên người Chiêm Lam, hắn vừa ôm nàng vào lòng, ngay sau đó từ bốn phương tám hướng truyền đến vô số tiếng lục cục lục cục, phảng phất như có mấy trăm quỷ hồn đang cùng phát ra âm thanh âm trầm khủng bố này. Mà dự cảm nguy hiểm trong đầu Trịnh Xá lại càng đạt tới cực hạn, đó là một loại cảm giác cực kì kinh khủng như sắp tới gần tử vong.

    Cũng không biết trải qua bao lâu, một phần thân trắng nhợt từ chỗ cánh cửa thò ra, một nữ nhân trắng bệch thân hình vặn vẹo quỷ dị từ vách tường phía cánh cửa bò đến, tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba …

    Trịnh Xá giơ súng tiểu liên lên bắt đầu tảo xạ không ngừng, uy lực súng mặc dù không lớn nhưng hơn ở chỗ tốc độ bắn cùng lượng đạn, sau khi Trịnh Xá bắn rụng hơn mười Quỷ Hồn, một cỗ nguy hiểm bỗng từ sau lưng áp tới, hắn vội quay đầu nhìn lại, mấy chi thể trắng nhợt đang bò lên từ cửa sổ phía sau, tưng bóng từng bóng quỷ không ngừng hiện ra. Hắn vội vàng quét súng về phía phía bên đó, sau khi bắn rụng vài Quỷ Hồn, hắn liền nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cả người lập tức chết lặng.

    Bên ngoài khách sạn Dương Quang, trên đường dày đặc toàn là Quỷ hồn nữ nhân trắng bệch, số lượng này không một ngàn thì cũng tới tám trăm, hơn nữa bên ngoài hành lang không biết còn có bao nhiêu quỷ hồn nữa, dưới tình thế hai mặt giáp công thế này, chuyện tử vong của hai người chỉ là sớm hay muộn mà thôi …

    - Chiêm Lam, cô sẽ tin tưởng ta chứ? Cho dù tình huống vó vẻ như là phải chết…

    Chiêm Lam lúc này đã khôi phục một ít sinh khí, nàng nhẹ nhàng gật đầu nói:
    - Ân, cho dù ngươi muốn ta chết … ta cũng nhất định tin tưởng ngươi.

    - Được!

    Trịnh Xá vừa nổ súng vừa lấy áo chống đạn quấn Chiêm Lam vào sau lưng mình… Tựa như lần trước bao bọc La Lệ, giờ phút này hắn cùng Chiêm Lam đã dính sát với nhau.

    - Ôm chặt ta! Tin tưởng ta … vô luận thế nào chúng ta cũng nhất định sẽ sống sót!

    Tiếp theo Trịnh Xá kêu lên một tiếng đau đớn, Chiêm Lam kinh dị nhìn thấy tay phải của hắn bắt đầu càng lúc càng phình to lên, đó là sự thay đổi mà mắt thường cũng nhìn thấy được, cuối cùng cánh tay kia trông đã to gấp ba lần tay người bình thường, cảm giác cơ nhục trương lên phảng phất như là sinh vật biến dị.

    - Nguyên lai đây là biến hóa khi mở cơ nhân tỏa giai đoạn thứ hai … Ôm chặt ta! Chiêm Lam!

    Tay trái Trịnh Xá ôm lấy Chiêm Lam, còn tay phải biến dị thì gắt gao nắm chặt Prog knife, hắn tung một cước đá bung cửa sổ, tiếp theo kề sát vách tường cửa sổ nhảy ra ngoài, chỗ này là tầng thứ mười hai của khách sạn… độ cao mười hai tầng…

    - A!

    Lúc Trịnh Xá nhảy ra ngoài, đồng thời tay phải sử dụng thanh chủy thủ có thể căt xuyên qua tất cả cắm vào vách tường, hai người rơi nhanh xuống dưới kéo theo một vệt dài bị rạch ra trên vách tường…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Yuki:...Kết chương...

    Kyonko: Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ, bất khả kháng mà. Tựa đề có chữ Lam hơi khó hiểu, thực ra là tên Chiêm Lam chứ chẳng có ý gì cả.

    Yuki:...Chương tới... Chiến đấu.... Đánh giá 8/10...

    Kyonko: Chương tiếp theo sẽ là một loạt hành động nghẹt thở, tuy nhiên điểm đánh giá không được cao như chương 7 do ko có nhiều cảm xúc. VHKB đã vượt 49k view, mong rằng sau phần này sẽ lên trên 50k. Chương trình hôm nay đến đây là hết, tạm biệt các bạn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận về truyện VHKB:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=29710
    Đăng kí dịch truyện VHKB:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=30142
    Lần sửa cuối bởi ngo_ngo, ngày 07-11-2009 lúc 00:15.
    Hidden Content
    有希 ちゃん、大好きだよ。

    女の子って弱いね。だけど時々強いね。
    男の子って強いね。だけど時々弱いね。


  6. Bài viết được 55 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,anhyeuembxa100,Augustinous,BadID,boypro477,DarkTime,doctruyenke,duccowboy,heogay83,hgnhg8731,hoanlamthao,hoatulong,I_m_sorry,kentus,Khuyet Nha Tu,kimzuku,Kurohime108,kyothien99,laidinhvuong,Longinus,momoi,realman,tcymq2005,thachdauvn,thedeath1989,thekingmuhn,Tho_daiuy,ThTung,toan_367051,triallag,tuan_ohyeah,vietduy,violet20,vithang,Votulaotu,withyou10,
  7. #54
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    Một nơi không đến nỗi tệ.
    Bài viết
    358
    Xu
    50

    Mặc định

    Chương thứ 10: Đợt tấn công thứ bảy.

    Người dịch: CuòngLong
    Nguồn: tangthuvien.com

    Progknife sắc bén kinh khủng, cắt tường như cắt đậu phụ, kéo cả hai người rơi xuống theo vùn vụt. Mãi đến tầng sáu hay tầng bảy gì đó, dao mới ngừng rung, đột ngột chấn động, dao cắm ngập vào tường nhưng quán tính quá lớn vẫn kéo cả hai xuống thêm một đoạn nữa, lục phản chấn khiến tay Trịnh Xá bị giật mạnh. Sức giật khủng khiếp khiến cánh tay lớn bằng ba cánh tay người thường vẫn bị như rách cả cơ bắp lẫn xương cốt, cơn đau nhói tràn vào óc Trịnh Xá. Cũng may hắn đang mở cơ nhân tỏa, chỉ chốc lát cơn đau đã bị nhấn xuống.

    Aaaaa!

    Trịnh Xá gầm lên rồi rút mạnh dao ra khỏi tường, nhanh như cắt cắm lại, hai người lại theo đà tuột xuống... Khi hai người còn cách mặt đất khoảng hai tầng nhà thì dao lại ngừng rung, lần này Trịnh Xá rút dao ra là nhảy luôn xuống, rầm một tiếng, mặt đường bê tông xuất hiện hai vết nứt ngoằn ngoèo. Hắn lập tức bế Chiêm Lam lao về phía chiếc xe mà hắn đã dùng để đi tới đây.

    Bốn phía, vô số những hồn ma trắng bệch tập trung về phía hai người, mấy hồn ma gần nhất chỉ cách khoảng chục mét. Trịnh xá rút súng tiểu liên bắn mấy loạt, cánh tay hắn đã trở lại trạng thái bình thường, tuy nhiên cả cánh tay bị sưng lên đỏ tấy, giường như tất cả các mạch máu đều đã vỡ ra, khiến cánh tay sưng bầm.

    - Chiêm Lam, em có thể lái được xe không, chân tay còn cử động được không?

    - Có lẽ là được, nhưng em không còn sức để đạp chân ga nữa. - Chiêm Lam cố nói to nhất trong khả năng.

    - Được rồi, do em lái xe.

    Trịnh Xá vừa chạy vừa bắn, khi hắn bắn ra viên đạn cuối cùng cũng là lúc đến bên xe, hai người lao vào xe, TRịnh Xá giật tung áo giáp chống đạn, chân nhấn mạnh vào chân ga, Chiêm Lam còn chưa định thần lại đã nghe hắn quát lên:

    _ Mau lái xe!

    Chiêm Lam vội vàng ôm lấy tay lái, xe lao vụt về hướng đường lớn, lúc này Chiêm Lam đang ngồi trên đùi Trịnh Xá, bị hắn ôm lấy như một cô bé con, còn chưa kịp nghĩ ngơi lung tung thì toàn thân TRịnh Xá run lên lẩy bẩy, run lên vì cơn đau khủng khiếp, hậu quả của việc mở cơ nhân tỏa.

    Vài chục giây sau, cơn đau qua đi, Trịnh Xá thở phào ra nói:

    - Bọn mình may quá, trước khi hết thời gian mở cơ nhân tỏa chạy thoát ra, mà sao em đang ở công viên lại quay trở lại khách sạn Sunlight thế?

    Chiêm Lam ngồi trên đùi TRịnh Xá, ngọ nguậy một cách bất an nói:

    - Em cũng không biết, lúc đó em đang ngủ ngon, tự nhiên mơ thấy một cánh cửa, mở ra đi vào, lúc tỉnh dậy đã thấy ở trong phòng rồi- nói đến đây, nàng bắt đầu khe khẽ khóc- Xin lỗi, suýt nữa hại anh chết ở đằng đó rồi.

    Trịnh xá cười dịu dàng, vừa định an ủi cô gái, bỗng hắn biến sắc quay lại phía sau, vô số hồn ma trắng bệch đang ào ào đuổi theo, tốc độ bò, lê còn nhanh hơn cả tốc độ xe một chút. Nên biết là từ lúc lên xe Trịnh Xá vẫn nhân mạnh chân ga không buông, tốc độ xe đã rất cao, thế mà đám hồn ma có vẻ gần đuổi kịp. Chiêm lam nhận thấy cử động của Trịnh Xá, gấp gáp hỏi:

    - Có chuyện gì xảy ra đằng sau vậy?

    Trịnh Xá vừa lấy băng đạn tiểu liên trong Nạp giới ra vừa trả lời:
    - Không sao, em cứ lái xe về công viên, Trương Kiệt cùng mọi người đang ở đó, với hỏa lực của họ chúng ta có thể diệt hết đám hồn ma này.

    Mấy hồn ma gần nhất đã sát đến đuôi xe, công viên cũng từ từ xuất hiện phía trước, Trịnh xá gấp gáp nói:

    - Đừng dừng xe, cứ chạy thẳng lên vỉa hè, mọi người nhìn thấy quỷ hồn sẽ tự động nổ súng, đến lúc đó hẵng dừng lại.

    Lúc ấy mới khoảng mười rưỡi tối, thế nhưng trong công viên không có một bóng người, thậm chí cảnh sát tuần tra cũng không thấy một mống nào, Trịnh Xá nhớ lại trên đường cũng không thấy một chiếc xe nào, chẳng lẽ bị Chú oán tấn công thì những người khác đều biến mất? TRịnh Xá còn đang suy nghĩ thì từ một góc công viên đã vang lên tạch tạch tiếng súng dồn dập, từ phía đó xuất hiện một lưỡi lửa dài đến nửa mét quét liên tục. Mãi đến khi Trịnh xá bế Chiêm Lam từ trên xe xuống mới nhận ra đó là TRương Kiệt đang dùng một khẩu Minigun ( súng máy 6 nòng dùng đạn cỡ 7,6mm hoặc 5,56mm, trang bị trên máy bay trực thăng) bắn liên tục vào đám hồn ma. TRương Kiệt có vẻ rất khoái trá bắn không ngừng vào đám hồn ma một cách điên cuồng, Tề Đằng Nhất đứng bên cạnh cũng có vẻ rất cuồng nhiệt, cầm một dây đạn bạc không ngừng tiếp vào súng. Ngoài tiếng súng chỉ nghe tiếng vỏ đạn rơi xuống đất lanh canh liên tiếp nhau, tiếng súng hòa với tiếng vỏ đạn rơi tạo nên một không khí hết sức cuồng nhiệt.

    - Mẹ nó! Sướng quá, giết đã tay quá, hồi trước suốt ngày sợ đám ma quỷ này, giờ giết đã tay thì thôi.

    Trương Kiệt vừa bắn vừa gào ầm lên. Uy lực của súng máy quả rất đáng sợ, thêm vào đó, khi xe dừng lại thì tốc độ của đám hồn ma cũng giảm xuống chỉ còn như người bình thường bò, lê. Do đó khi súng máy hết đạn thì chỉ còn lại chừng hơn 100 hồn ma bò lết về phía bốn người. Bọn Trịnh Xá dễ dàng xử lý đám quỷ còn lại, đến lúc đó mới thở phào ra nhẹ nhõm. Nói thật tình huống vừa rồi cũng khá là khủng bố, nếu không có đạn bạc thì bốn người chắc bị đám hồn ma đạp nát ra như bùn.

    - Phù ...! Hai người cũng giỏi quá chứ, lôi đâu ra lắm hồn ma thế hả?

    Trịnh Xá, Chiêm Lam nhìn nhau cười khổ, nhưng họ còn chưa kịp trả lời thì phía trước bỗng sáng bừng lên, xuất hiện một dẫy cửa kiểu Nhật, bên trong truyền ra tiếng nam nữ tranh cãi.

    - Đợt thứ năm rồi, mọi người đừng ra tay, để tôi xử lý cái vụ này.

    Trịnh Xá nói lớn với mọi người xung quanh, nhưng hắn còn chưa yên tâm, dùng bộ đàm nói lại một lần nữa với Zero. Trong lúc đó, cánh cửa giấy từ từ mở ra. Mọi người nhìn thấy cái cảnh mà Sở Hiên đã nhìn thấy, Kyoko bị phân thây, người đàn ông cầm dao tiến về phía Trịnh Xá, cay thân xác bị chém nát của Kyoko cũng oặn oẹo bò về phía hắn, hai con ma một trước một sau.

    " Quả nhiên không có cảm giác nguy hiểm, dường như xung quanh không có gì cả, mở cơ nhân tỏa thôi, hy vong cơ thể mình chịu đựng được"

    Đôi mắt Trịnh xá bỗng sáng rực lên, hắn lại mở cơ nhân tỏa bậc hai, toàn thân cơ bắp, xương cốt như bị lửa thiêu, đau nhói, nhưng chỉ thoáng chốc đã hết. Mọi người chợt thấy Trịnh Xá ọe lên một tiếng, nôn ra mấu ngụm máu rồi lao mạnh về phía trước.

    - Phong..phong..linh - Sắc mặt Chiêm Lam đại biến, nàng bỗng moi ra một quả cầy pha lê nhỏ rồi kêu lên.

    Trịnh xá đang lao về phía trước bỗng thân toàn thân nhẹ bỗng, tốc độ tăng lên khoảng ba thành, hắn đến sát con quỷ nam, con quỷ vung dao chém vào hắn. Trịnh xá cảm giác thấy nguy hiểm từ lưỡi dao, hắn vội tạt sang một bên rồi vung tay đầm mạnh vào đầu con quỷ, tằng cương khi của Nạp giới xuất hiện, oanh một tiếng, nửa thân trên của hồn ma vỡ vụn.

    - Tốt!

    Trương Kiệt mấy người đều toát mồ hôi hột, mãi đến lúc này mới đồng thanh kêu lên. TRịnh xá cũng thở phào, hắn không biết vì sao tốc độ đột nhiên tăng lên, nhưng cũng nhờ thế mà hắn tránh được con dao, đánh chết con quỷ., chỉ còn lại một con sẽ đơn giản hơn nhiều.

    Hắn còn chưa kịp tiến về phía Kyoko thì con quỷ nam bỗng như một đám khói, tập hợp lại một chỗ rồi chỉ vài giây là trở lại như trước. Cùng lúc đó Kyoko cũng bò đến sát gần TRịnh Xá.

    " Sao thế này, sao tấn công lại vô hiệu? Lời nhắn của Sở Hiên có vấn đề sao?"

    Trịnh Vội nhảy về phía sau, tránh thoát cú tấn công của hai hồn ma, nhưng lòng hắn rối loạn cả lên, không còn manh mối gì nữa, lời nhắn của Sở Hiên đã trở nên vô dụng, đợt thứ sáu chưa biết ra sao nhưng đợt thứ năm này hắn đã không biết cách nào vượt qua.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    P/s: tặng mọi người một chương mừng VHKB lên 5 sao, chiều sẽ đưa hết chương lên, nếu chưa đưa kịp thì ngo-ngo chú ý nhé, đừng để đứt đoạn.
    Say là một trạng thái thần thánh,
    Người say là một vị thần,
    Thằng nào không tin đều đi viện cả rồi.

  8. Bài viết được 57 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,anhyeuembxa100,Augustinous,BadID,boypro477,DarkTime,doctruyenke,duccowboy,heogay83,hgnhg8731,hoanlamthao,hoatulong,I_m_sorry,kentus,Khuyet Nha Tu,kimzuku,Kurohime108,kyothien99,laidinhvuong,Longinus,momoi,realman,tcymq2005,thachdauvn,thedeath1989,thekingmuhn,Tho_daiuy,ThTung,toan_367051,triallag,tuan_ohyeah,vietduy,violet20,vithang,Votulaotu,withyou10,
  9. #55
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    2,816
    Xu
    675

    Mặc định

    Vô Hạn Khủng Bố
    Tác giả: zhttty

    Quyển 3 : The Grudge

    Chương mười: Lượt công kích thứ bảy! (2)

    Người dịch: Anubis1603
    Biên tập: ngo_ngo
    Convert: Biến Thái Đoàn
    Nguồn: tangthuvien.com


    Trịnh Xá thử tiếp cận nữ quỷ Kayako, trong chớp mắt khi nàng sắp đụng vào hắn, nguy hiểm dự cảm cũng đồng thời bộc phát. Trịnh Xá lắc người né sang một bên, đồng thời giơ súng tự động liên tiếp khạc đạn quét lên người nữ quỷ. Nhưng mà cũng giống như nam quỷ lúc trước, công kích dù trúng đích nhưng nó rất nhanh đã khôi phục lại hoàn hảo.

    “Làm thế nào bây giờ? Hiện tại nên làm thế nào? Chỉ có trong nháy mắt khi chúng công kích thì phản kích lại mới có hiệu quả, mà tựa hồ chỉ có thể đồng thời đánh nát chúng cùng một lúc, nếu không chúng nó sẽ sống lại … Làm thế nào bây giờ? Tình huống như vậy … Nếu như là Sở Hiên mà nói, khi gặp tình huống này thì hắn sẽ làm thế nào đây? Nếu như là hắn mà nói ….”

    Ba người Trương Kiệt đột nhiên thấy Trịnh Xá ngừng lại, hơn nữa từ trên người hắn còn phát ra một loại cảm giác kì lạ, phảng phất như là cả người hắn trở nên tỉnh táo hoặc là biến thành lãnh đạm. Tiếp đó ba người lại thấy Trịnh Xá vươn cánh tay phải ra, đặt giữa chỗ nam quỷ và nữ quỷ đang xông tới.

    Khi hai Quỷ Hồn tới gần hắn, con dao của nam quỷ cùng nữ quỷ Kayako đều hướng về phía cánh tay phải của hắn, trong nháy mắt khi tiếp xúc Trịnh Xá không lùi mà tiến tới, tay trái đeo Nạp giới không ngừng ngưng tụ nội lực, một quyền xuyên qua hông của nam quỷ đánh thẳng về phía đầu Kayako. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong chốc lát, ngay khi quyền trái của Trịnh Xá xuyên qua thân thể nhị quỷ, tay phải của hắn cùng nhị quỷ đồng thời biến mất thấy không tung tích.

    “Ọc... đầy bụng quá,quả nhiên vẫn là thích ăn … Ách? Thích ăn cái gì?"

    Trịnh Xá đột nhiên giật mình, hắn từ trong trạng thái mô phỏng suy nghĩ của Sở Hiên vừa rồi tỉnh lại, tiếp đó đã thấy ba người Trương Kiệt kinh ngạc vui mừng chạy tới phía mình. Đặc biệt là Chiêm Lam, cô bé này cơ hồ là vừa khóc vừa cười nhào vào trong lòng hắn.

    Trương Kiệt vỗ vai hắn nói:
    - Quá tuyệt vời, vừa rồi thật sự làm chúng ta lo sợ hết mức. Trịnh Xá, tên tiểu tử nhà ngươi trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào hả? Chà chà, không ngờ đem cả cánh tay phải biếu không, ngươi không sợ sao?

    Trịnh Xá tỉnh táo lại cười khổ một chút, hắn nói với Chiêm Lam:
    - Chiêm Lam, vừa rồi cái phong linh kia là chuyện gì vậy? Tại sao ta cảm thấy tốc độ của mình nhanh hơn rất nhiều?

    Chiêm Lam hơi ngượng ngùng buông hắn ra, vừa cười vừa nói:
    - Đây là phương hướng cường hóa của ta, ta thiên về loại cường hóa ma pháp truyền thuyết, nhưng loại cường hóa này cơ bản toàn phải cần chi tiết kịch tình, cho nên trước mắt chỉ cường hóa được một cái ma pháp gia tốc thuật thôi. Chẳng nhẽ các ngươi muốn một cô gái như ta cầm súng chạy loạn khắp nơi sao?

    Trịnh Xá trong lòng đột nhiên chấn động, loại dự cảm nguy hiểm lại một lần nữa truyền đến. Nhưng mà lần dự cảm này cũng không có mãnh liệt như trước, thậm chí có thể nói có phần hơi quá yếu ớt. Hắn cảm thấy cực kì kinh ngạc với dự cảm lần này, đây căn bản không giống như lời nhắc nhở của Sở Hiên là công kích từ trong cơ thể. Nếu như thế thì dự cảm nguy hiểm sẽ phải cực độ mãnh liệt mới đúng.

    - Mọi người cẩn thận, ta phát hiện sự tình tựa hồ có chút không ổn, mọi người có cảm giác được không … Chiêm Lam? Chiêm Lam!

    Trịnh Xá đang muốn nhắc nhở mọi người chú ý thân thể, đột nhiên nhìn thấy Chiêm Lam biến sắc, cả khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt, hơn nữa từ miệng của nàng không ngừng tuôn ra máu tươi, trong máu tươi còn mang theo những mảnh vụn nội tạng…

    - Chiêm Lam! Tin tưởng ta! Chúng ta đều sẽ không chết!

    Trịnh Xá hét lên, ôm Chiêm Lam vào lòng, đồng thời đem toàn bộ nội lực ngưng tụ trên nắm tay trái, tung một quyền mạnh mẽ về phía bụng của nàng …

    Uy lực của một quyền này đủ để xuyên qua cả bụng Chiêm Lam, Trịnh Xá vẫn đang ở trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, trong trạng thái này, khả năng khống chế lực lượng của hắn đã đạt tới mức độ kinh người. Một quyền nhìn uy mãnh như vậy kì thật chỉ khẽ chạm vào bụng của nàng thôi, thủ đoạn công kích chính thức là lực trường vô hình trên Nạp giới.

    Một tiếng trầm muộn, sau khi nắm tay chạm vào bụng Chiêm Lam, phảng phất như có thứ gì đó đột nhiên biến mất, lông mày đang nhăn tít trên mặt Chiêm Lam khẽ dãn ra, cả người nhất thời rũ xuống đất. Tay trái còn lại của Trịnh Xá đỡ lấy nàng, lúc này cô bé đã nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch như tuyết, máu đen không ngừng trào ra từ lỗ mũi và khóe miệng.

    - Trương Kiệt! Giúp ta phòng bị xung quanh, xin ngươi đấy.

    Trịnh Xá gào lớn, hắn nhanh chóng đặt Chiêm Lam xuống đất, đồng thời hai tay xé toạc áo nàng ra, trong lúc hai nam nhân xung quanh đang kinh dị trợn mắt há mồm nhìn, hắn cầm Prog Knife rung lên, chầm chậm rạch bụng Chiêm Lam ra.

    Ngay sau khi bụng Chiêm Lam được mở ra, từ bên trong lập tức trào ra một dòng máu đen, một ít thịt nát và mảnh nội tạng nhỏ cũng tràn ra theo. Trịnh Xá nhìn kĩ, ruột của Chiêm Lam có một đoạn dài bị nghiền nát, còn có một số nội tạng khác tựa hồ cũng dính phải công kích, mấy chỗ đó hiện tại đều đang chảy rất nhiều máu.

    Trịnh Xá không dám có động tác gì đối với các cơ quan nội tạng đó, chỉ có thể lấy ra thuốc cầm máu từ trong Nạp giới phun lên chỗ ruột đứt xuất huyết nghiêm trọng nhất, sau đó liền dùng băng vải khẩn trương quấn chặt vùng bụng của nàng lại. Đến lúc này, sắc mặt tái nhợt của Chiêm Lam mới từ từ có chút huyết sắc, nhưng mà nàng vẫn hít thở rất yếu ớt như cũ, phảng phất như chỉ trong chốc lát sẽ đình chỉ hô hấp vậy.

    Trịnh Xá hít một hơi thật sâu rồi đứng lên, hắn còn chưa kịp nói chuyện đã trông thấy xung quanh dầy đặc người đi đường, đều là dân chúng bình thường, bọn họ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi đứng một bên, vây quanh xem toàn bộ quá trình Trịnh Xá mổ bụng Chiêm Lam, mà Trương Kiệt cùng Tề Đằng Nhất lại càng nhìn đám dân chúng này một cách khó hiểu.

    - Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao thoáng cái đã chui nhiều người như vậy?
    Trịnh Xá kì quái hỏi Trương Kiệt.

    Trương Kiệt cũng mạc danh kỳ diệu nói:
    - Không biết a, mới vừa rồi đột nhiên thoáng cái bốn phía xung quanh đã có người, tiếp theo đám người này càng ngày càng nhiều, giống như lúc hơn mười giờ vậy, chỗ này khắp nơi đều là người đi đường … Chẳng lẽ chúng ta đã tiêu diệt được chủ thể chú oán rồi sao?

    Trịnh Xá cũng sửng sốt một chút, hắn cẩn thận đặt Chiêm Lam xuống đất, nói tiếp:
    - Không có khả năng đó! Ta không có chút điểm thưởng nào … chờ chút, các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?

    - Tiếng gì?

    Trương Kiệt và Tề Đằng Nhất liền vội vàng nghe ngóng cẩn thận, nhưng xung quanh ngoại trừ tiếng huyên náo của dân chúng, căn bản không có bất cứ âm thanh nào khác truyền đến. Đúng lúc hai người đang định hỏi Trịnh Xá thì đột nhiên phát ra tiếng lục cục lục cục rất nhỏ xen lẫn trong tiếng huyên náo của dân chúng xung quanh. Tiếp theo âm thanh này dần dần to lên, một nữ nhân trắng bệch to lớn vô bì chậm rãi đứng thẳng lên giữa đám dân chúng.

    - A!
    Tề Đằng Nhất bị dọa hết mức phải hét lên, còn Trương Kiệt cùng Trịnh Xá đều giơ súng tiểu liên lên chĩa thẳng về phía nữ nhân trắng bệch đang không ngừng đứng lên kia.

    Đám người đi đường xung quanh tựa hồ cũng không có nhìn thấy nữ nhân trắng bệch to lớn đó, trái lại ngay khi súng tự động chĩa về hướng họ, đám người phía đó rất nhanh trở nên hoảng loạn. Mà người nào đụng phải nữ nhân trắng bệch to lớn đó đều là thét lên một tiếng chói tai rồi ngã quay ra đất. Nhưng mà những người đi đường tựa hồ không nhìn thấy nó, cho nên người ngã xuống càng ngày càng nhiều, đám người đó lại càng thêm hoảng sợ.
    Nữ nhân trắng bệch kia đã cao hơn mười thước, nó bắt đầu phát ra thanh âm lục cục lục cục, lướt về phía đám người Trịnh Xá với tốc độ nhanh vô cùng. Khoảng cách giữa nó và bốn người càng ngày càng gần, đột nhiên vang lên một tiếng súng, một viên đạn từ trên trời bắn xuống, xuyên qua đầu lâu của nữ nhân trắng bệch hung hăng bắn xuống mặt đất, theo đường đạn lại có thêm mấy người đi đường bị xuyên qua. Trong nháy mắt lực lượng cực lớn làm nổ nát đầu lâu của nữ nhân đó, mấy người đi đường bị viên đạn xuyên qua đều chết thảm, ngay cả rên cũng không kịp rên lên một tiếng.

    Trịnh Xá hung hăng nghiến răng, nói:
    - Tấn công! Mặc kệ người xung quanh đi. Nó vẫn đang không ngừng lớn lên, tựa hồ mỗi người bị nó giết chết đều bị nó hấp thu linh hồn. Tấn công! Hù dọa toàn bộ đám người này chạy đi cũng tốt!
    Nói xong, hắn giơ khẩu súng tiểu liên trong tay lên bắt đầu nhả đạn.

    Trịnh Xá và Trương Kiệt vừa nghe cũng lập tức nổ súng, nhưng mà cho dù như vậy Quỷ Hồn to lớn kia không ngờ cũng không ngừng chậm rãi khôi phục, giống như sương mù không ngừng tụ lại. Ngoại trừ phát đạn linh loại của súng ngắm ion đầu tiên gây cho nó thương tổn rất lớn, còn lại linh loại đạn do súng tiểu liên bắn ra đều gần như không thể tạo thành thương tổn quá lớn đối với nó. Rất nhanh nó đã khôi phục lại hoàn hảo, hơn nữa lại tiếp tục lết về phía bốn người.

    Lại một tiếng súng cực lớn vang lên, đạn linh loại của súng ngắm ion lại một lần nữa bắn tới, làm nổ tan cả bắp đùi của nó, mà lúc này khoảng cách giữa Quỷ Hồn và bốn người Trịnh Xá chỉ còn có bảy, tám thước mà thôi.

    - Tề Đằng Nhất! Ngươi ôm Chiêm Lam rời đi nhanh lên! Có thể chạy được bao xa thì chạy, ngàn vạn lần không được tùy ý tấn công nó! Trương Kiệt, ngươi đuổi hết toàn bộ người đi đường đi, hoặc là … hoặc là giết chết hết! Nếu có cảnh sát tới, ngươi hãy tận lực giữ chân bọn họ… Mười một giờ rồi, còn có một tiếng nữa thôi là chúng ta có thể trở lại Chủ Thần không gian rồi! Mọi người đừng chết a!

    Trịnh Xá nhanh chóng an bài cho mọi người, khi Trương Kiệt và Tề Đằng Nhất còn chưa có bất cứ động tác gì, hắn đã cực nhanh vọt về phía Quỷ Hồn to lớn, thừa dịp lúc Quỷ Hồn hành động bất tiện, hắn tung quyền trái hung hăng đánh về phía đùi bên kia của quỷ hồn. Nạp giới không hổ là khắc tinh của Quỷ Hồn, một quyền này vừa xuất ra, cái đùi trắng bệch của Quỷ Hồn đã bị đánh tan trong nháy mắt. Lực trường của Nạp giới quả nhiên là lợi khí khắc chế Quỷ Hồn, chỉ là chạm vào thôi mà uy lực của nó cũng đã lớn hơn vô số lần so với linh loại đạn bình thường.

    Tiếp đó Trịnh Xá giương súng tiểu liên không ngừng vừa chạy vừa tảo xạ, bắn cho cả người Quỷ Hồn trên dưới đều là vết đạn. Động tác hai cánh tay của Quỷ Hồn vồ người trong mắt Trịnh Xá xem ra lại là rất chậm chạp, chỉ cần cẩn thận không bị chạm vào thì Quỷ Hồn to lớn này căn bản là không làm gì được hắn.

    - Bùm!

    Lại một tiếng súng vang lên, đạn linh loại của súng ngắm ion lại một lần nữa bắn nổ tung đầu lâu của Quỷ Hồn. Mà Trịnh Xá lại càng nhân cơ hội này tung một quyền đấm tan toàn bộ cánh tay trái của nó. Cho đến lúc này, trông bộ dạng của quỷ hồn tựa hồ đã không hề còn lực phản kháng, chỉ cần kiên trì chốc lát thì tiêu diệt nó cũng không phải là không có khả năng.

    “Có thể thắng! Chúng ta nhất định có thể thắng … Ách?”

    Trịnh Xá đang chuẩn bị lại dùng Nạp giới tiếp tục công kích thì đột nhiên từ sau lưng hắn vươn ra một cánh tay trắng bệch, đồng thời một khuôn mặt nữ nhân dữ tợn xanh mét cũng trồi ra bên vai hắn. Dự cảm nguy hiểm vừa bộc phát, hắn đã cảm thấy cả người trên dưới đều không thể động đậy, từ chỗ cánh tay kia tiếp xúc với thân thể hắn, khí lực, nội lực, tinh lực trên người đều chầm chậm bị hút đi, … cả người hắn dần dần trở nên trắng bệch rồi xanh mét, súng tiểu liên trong tay cũng từ từ rơi xuống đất …

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Yuki:...Kết chương...

    Kyonko: Chào các bạn, buổi sáng đã có 1 phần đến đây là xong phần của ngày hôm nay.

    Yuki: ...Cần thương lượng...

    Kyonko: Theo thông tin SOS no radio vừa nhận thì có một chút rắc rối trong quá trình chuẩn bị, cần phải bàn bạc lại, nhưng các bạn cứ yên tâm lịch truyện sẽ vẫn ra đều như cũ, ít nhất cho đến hết tập phim này.

    Yuki:...Oyasuminasai....

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận về truyện VHKB:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=29710
    Đăng kí dịch truyện VHKB:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=30142
    Lần sửa cuối bởi ngo_ngo, ngày 07-11-2009 lúc 00:15.
    Hidden Content
    有希 ちゃん、大好きだよ。

    女の子って弱いね。だけど時々強いね。
    男の子って強いね。だけど時々弱いね。

    ---QC---


  10. Bài viết được 57 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,AlexanderQ,anhyeuembxa100,Augustinous,BadID,boypro477,DarkTime,doctruyenke,duccowboy,heogay83,hgnhg8731,hoanlamthao,hoatulong,I_m_sorry,kentus,Khuyet Nha Tu,kimzuku,Kurohime108,kyothien99,laidinhvuong,Longinus,momoi,realman,tcymq2005,thachdauvn,thedeath1989,thekingmuhn,Tho_daiuy,ThTung,toan_367051,triallag,tuan_ohyeah,vietduy,violet20,vithang,vohau112,Votulaotu,withyou10,
Trang 11 của 159 Đầu tiênĐầu tiên ... 9101112132161111 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status