TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 21 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 105

Chủ đề: Phụng hoàng thần của Túy Lạc Tiên

  1. #6
    anbe's Avatar
    anbe Đang Ngoại tuyến Nhất Đại Tôn Sư Thông Ngữ xảo thủ
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Dị vực
    Bài viết
    1,976
    Xu
    200

    Mặc định

    Hồi 3:Thiết Kỳ Sỹ gặp bậc cha chú:

    Thanh niên theo lão tăng xuống núi, chàng sực nhớ tới điều gì lại hỏi:
    - Trưởng lão! Tại sao gã lại nhắc đến đồng tử họ Thiết?
    Lão Tăng gật đầu đáp:
    - Thiếu thi chủ! Sau này thí chủ tìm gặp đồng tử kia, không chừng gã có mối quan hệ gì với thí chủ.
    Hai vừa vừa xuống tới chân núi, không ngờ gặp một đồng tử hối hả đi tới. Dường như gã này còn nhỏ tuổi lắm, nhưng thân hình gã cao lớn hơn người thường, nên khó mà đoán được tuổi gã, gã vừa ngó thấy lão tăng liền la gọi:
    - Hòa thượng! Có gặp sư huynh của tại hạ không?
    Thanh âm như chuông đồng, gã cản đường phỏng vấn không cho người ta đi.
    Lão tăng niệm Phật hiệu rồi hỏi lại:
    - Thí chủ! Lệnh sư huynh là ai?
    Cự đồng cảm thấy mình có điều đường đột liền gãi đầu gãi tai ấp úng đáp:
    - Hòa thượng!... Y là.. người đội nón rộng vành...
    Lão tăng cười khà khà hgắt lời:
    - Thí chủ! lão tăng có gặp vị đó, y đi mé bên kia xuống núi rồi.
    Cự đồng bây giờ mới nghiêng mình nhượng lộ nói:
    - Đa tạ đại hòa thượng.
    Dứt lời gã xoay mình trở gót đi ngay.
    Tư Mã Quan nhìn lão tăng vẻ mặt trịnh trọng nói:
    - Trưởng lão! Chú nhỏ này tướng mạo rất đặc biệt.
    Lão Tăng gật đầu đáp:
    - Bữa nay gặp liền hai bậc kỳ sĩ trong thiên hạ.
    Cự đồng đi chưa được ba chục trượng thì đột nhiên thấy mấy đại hán từ mé bên vọt ra. Chúng hung hăng cản đường. Một tên quát:
    - Bát bảo đồng tử! Ngươi còn nhận được đại gia không?
    Cự đồng nhìn đại hán đột nhiên cười rộ hỏi:
    - Nhận được rồi! có phải lão Cơ không?
    Đại hán gầm gừ:
    - Ngươi hủy sơn trại của ta, giết đại ca ta, bây giờ phải thường mạng.
    Cự đồng lắc đầu đáp:
    - Xin lỗi nhé! Tại hạ không muốn đánh nhau lúc này vì còn phải đi kiếm sư huynh.
    Dứt lời gã nhanh chân chạy về phía trước.
    Chín đại hán trung niên cả giận lớn tiếng quát tháo, Bốn tay đao, năm tay kiếm trổ toàn lực vây lại.
    Cự đồng chẳng sợ hãi gì, xoay người xông vào quân đich. Cánh tay gã vươn ra co lại nhanh như chớp.
    Coi bề ngoài cự đồng có vẻ ngờ nghệch, không ngờ lúc chạm trán địch, thân pháp nhanh như gió. Chỉ trong nháy mắt bên quân địch đã bật những tiếng kêu oai oái. Chẳng những chúng phải nới vòng vây mà còn khiếp sợ trốn không kịp.
    Bỗng thấy cự đồng trong tay nắm chín món binh khí, đồng thời những tiếng rắc rắc vang lên khủng khiếp. Chín món binh khí đã bị bẻ gảy phân nữa.
    Tên thủ lãnh thấy đồng bạn có vẻ khiếp sợ liền cắm đầu chạy đi. Hắn vừa chạy vừa hô:
    - Đừng đánh nữa! Các ngươi còn lấy gì để động thủ?
    Cự đồng ngước mặt lên trời cười ha hả, nhưng không dừng lại, cất bước tiến về phía trước.
    Gã chạy khá xa vẫn không thấy bóng sư huynh đâu thì vừa tới một thị trấn.
    Cự đồng vào thị trấn, nhìn ngang nhìn ngữa. Sau cùng gã đến trước một tửu lầu, lớn tiếng hỏi tiểu nhị:
    - Tiểu ca! Có thấy ông khách nào đội nón rộng vành vào đây không?
    Tiểu nhị vừa thấy mặt gã đã nuốt một hơi khí lạnh, vội khom lưng nói:
    - Thưa khách quan... tiểu nhân... không thấy.
    Cự đồng gầm lên:
    - Nói láo! Ngươi cũng đứng ở đây sao lại không thấy?
    Tiểu nhị thấy tình thế bất ổn, chân run lẩy bẩy, vừa lùi vừa ấp úng đáp:
    - Thưa khách quan... quả thực... tiểu nhân không thấy.
    Cự đồng nhỏm dậy vươn tay ra chụp tiểu nhị... Giữa lúc ấy, một thiếu niên quê mùa từ trong điếm đi ra mà chính là thiếu niên đến Loạn Táng Cương lúc trước. Chàng cất tiếng hô:
    - Sư đệ! Không nên vọng động.
    Cự đồng vừa thấy y bao nhiêu lửa giận tiêu tan hết, gã reo lên:
    - Sư huynh! Sao sư huynh không chờ tiểu đệ?
    Thiếu niên quê mùa vẫn cất tiếng trầm trầm đáp:
    - Ai bảo sư đệ đi đại tiện lâu thế?
    Cự đồng cười hì hì nói:
    - Cái đó làm gì sư huynh không hiểu rõ? Tiểu đệ ăn nhiều quá.
    Thiếu niên quê mùa vẫy tay nói:
    - Đi!
    Cự đồng ngập ngừng:
    - Sư huynh ăn cơm rồi, còn tiểu đê...
    Thiếu niên quê mùa gắt lên:
    - Ta cũng chưa ăn, sư đệ lại đói rồi ư?
    Cự đồng hỏi:
    - Vậy sư huynh vào đây làm gì?
    Thiếu niên quê mùa đáp:
    - Ta kiếm một cô gái.
    Cự đồng ngạc nhiên hỏi:
    - Kiếm con gái ư?
    Thiếu niên vừa rảo bước ra đường vừa gật đầu đáp:
    - Phải rồi! Một thiếu nữ mặc quần hồng, áo hồng, ngoài khoác choàng màu lục.
    Cự đồng vừa đi theo vừa hỏi:
    - Phải chăng thị là con gái cừu nhân?
    Thiếu niên lắc đầu đáp:
    - Bây giờ còn chưa rõ, nên ta phải tra xét. Đáng tiếc là không thấy thị đâu nữa.
    Cự đồng lại hỏi:
    - Sư huynh! Sao Sư huynh lại thay y phục và đổi sắc mặt?
    Thiếu niên xẵng giọng:
    - Đừng rườm lời nữa, nếu ngươi còn lắm miệng thì về đi.
    Cự đồng cười hì hì đáp:
    - Sư phụ bảo tiểu đệ đi giúp Sư huynh trả thù.
    Thiếu niên lại quát lên:
    - Ngươi không nghe lời ta không cần ngươi giúp đỡ nữa.
    Cự đồng đáp:
    - Thôi thôi! Từ giờ tiểu đệ giả làm người câm.
    Hai gã đi qua hơn hai chục cửa tiệm, bỗng thấy một quán lớn ở tay mặt. Thiếu niên khẽ nói:
    - Trên tửu lầu thực khhách rất huyên náo, chắc là đông người? Chúng ta thử lên coi.
    Cự đồng lại hỏi:
    - Coi thôi ư? tiểu đệ đói rồi.
    Thiếu niên hứ một tiếng rồi tiến lên trước.
    Tửu điếm thấy khách vào liền niềm nở ra đón tiếp, nhưng tiểu nhị vừa ngó thấy cự đồng liền nhăn mặt lại.
    Thiếu niên hỏi:
    - Tiểu ca! Trên lầu còn bàn nào trống không?
    Tiểu nhị vội đáp:
    - Còn còn! Quí khách có mấy vị?
    Thiếu niên đáp:
    - Hai người, lựa mấy món thượng hảo nhưng không lấy rượu.
    Tiểu nhị vừa dẫn khách lên lầu vừa đáp:
    - Dạ dạ!
    Trên lầu khách đã đông đặc mười mấy bàn, tiểu nhị dẫn hai gã vào một bàn còn trống.
    Hai gã ngồi xuống, tiểu nhị rót hai chung trà để đó rồi mới xuống lầu.
    Thiếu niên đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi ngồi yên. Dường như chàng đã nhìn bao quát những thực khách không còn sót một ai.
    Lúc tiểu nhị đưa cơm vào, cự đồng khẽ hỏi:
    - Sư huynh! Con nhỏ đó có ở đây không?
    Nguyên trên tửu lầu không phải chỉ có một thiếu nữ quần hồng áo hồng, ngoài khoác choàng màu lục.
    Thiếu niên quê mùa lắc đầu tựa hồ chưa ngó thấy. Gã nhìn Cự đồng xẵng giọng:
    - Sư đệ! Đã bảo đừng lắm miệng. Ngươi cứ việc ăn đi, trên lầu này rất nhiều khách võ lâm.
    Cự đồng không dám nói nữa lập tức cầm bát ăn lấy ăn để. Nết ăn của gã khó coi quá. Một mình gã ăn hết cả liễn cơm. Đồ xào nấu gã cũng ăn nhiều, còn thiếu niên vẫn chưa đụng đũa.
    Nguyên Thiếu niên quê mùa phát giác ra một lão già khả nghi ngồi trong góc phía tây. Lão ngồi một mình trầm lặng không nói gì, coi tình hình có điều khác lạ.
    Cự đồng chẳng cần đếm xỉa đến Sư huynh có ăn hay không, dường như gã đã quen ở tình trạng này nên chẳng hỏi han gì. Trái lại gã nhìn Thiếu niên nói:
    - Sư huynh ơi! tiểu đệ ăn mới lưng lửng.
    Thiếu niên bỗng đứng dậy nói:
    - Ta không có thời giờ chờ ngươi nữa.
    Nguyên chàng đã thấy lão già đứng dậy xuống lầu.
    Cự đồng không dám đòi ăn nữa, đành nhăn mặt theo chàng.
    Thiếu niên trả tiền rồi hối hả ra khỏi điếm. Chàng lạng người qua một bước đã ra tới đường phố rồi rồi theo dòi lão già cách một quãng xa xa.
    Lão già ra khỏi thị trấn bỗng nghe mé bên có tiếng người cười nói:
    - Ha ha! Không ngờ lão mất tích sáu bảy năm trời, bữa nay lại xuất hiện ở đây.
    Lão già dừng lại quát hỏi:
    - Ai?
    Cặp mắt lão nhìn chầm chập về mé hữu là một khu rừng cây. Chắc thanh âm kia từ trong rừng vọng ra. Thiếu niên lập tức kéo cự đồng ẩn mình.
    Giữa lúc ấy một lão già bé loắt choắt và thấp lủn thủn từ trong rừng đi ra. Lão này lối ngoài năm mươi tướng mạo rất hoạt kê, cười ha hả hỏi:
    - Lão hữu! Lão không nhận ra được thanh âm của tiểu đệ ư?
    Lão già kia là người họ Phạm kinh ngạc la lên:
    - Vi Nhân Mang lão đấy ư?
    Lão già bé nhỏ cười ha hả đáp:
    - Nếu Trương mỗ không thu về kịp thì lão đã nếm một mũi thương rồi. Này bốn năm năm nay lão đi đến phương trời nào?
    Lão họ Phạm thủng thẳng nói:
    - Ta hận mình năm trước không nên ra khỏi Bắc phương, bây giờ quay về...
    Lão họ Trương chẹn họng:
    - Im đi!
    Lão vội tiến gần lại nói:
    - Lão hữu! Nói khẽ chứ! Lần này lão về có người theo dõi rồi.
    Lão họ Phạm vội hỏi:
    - Ai? Phạm mỗ đang lúc chưa tìm được đầu mối.
    Lão Trương nói:
    - Lão về từ bao giờ?
    Lão họ Phạm đáp:
    - Từ năm tháng trước. Trong năm tháng này Phạm mỗ đã điều tra khắp nơi cả hai mặt Nam Bắc mà chẳng được tin tức gì mới bực mình.
    Trương lão nói:
    - Trương mỗ cũng hết sức về việc của lệnh huynh cùng Thiết trang chúa mà chưa được tin gì rõ rệt, chỉ biết không phải là một hai toán mà thôi.
    Lão họ Phạm đáp:
    - Lão bảo có người theo dõi ta thì có cơ ra manh mối rồi đó.
    Trương lão trịnh trọng nói:
    - Lão với ta có thể bắt được người đó. Đồng thời hắn chưa phải là nhân vật trọng yếu trong vụ Thiết gia trang và Phụng Hoàng đài. Vậy vụ này hãy thủng thẳng xem sao đã?
    Lão họ Phạm cười lạt đáp:
    - Bây giờ ta đã có trợ thủ, Trương lão theo dõi hắn, ta đi tìm Tư Mã Quan.
    Trương Lão hỏi:
    - Lão Phạm! Sự tình rất quan hệ. Ngoài Trương mỗ, chẳng lẽ lão không còn ai nhờ cậy được?
    Lão họ Phạm đáp:
    - Trương lão có biết Tư Mã Quan không? Y là người đã được Thiết đại ca cứu thoát.
    Trương Lão ồ một tiếng hỏi:
    - Phải chăng lão Phạm nói chàng thanh niên Tử Dương Kiếm Khách?
    Lão họ Phạm gật đầu đáp:
    - Phạm mỗ trở về gặp y, mấy năm gần đây y dốc chí báo thù cho ân nhân và được Hoành Duyên hòa thượng, một bậc trưởng lão phái Thiếu Lâm thu nạp để truyền thụ võ công.
    Trương lão nói:
    - Thế thì hay lắm! Ba người chúng ta hoặc giả có thể thu thập hắn.
    Lão họ Phạm nói:
    - Nếu thu thập thì chẳng ich gì. Phải bắt sống hắn mới được.
    Trương lão đáp:
    - Cái đó để coi tình hình rồi sẽ liệu. Lão lên Tung Sơn đi. Trương mỗ theo dõi hắn. Lão kiếm được Tử Dương kiếm khách cần chú ý đến ám ký của Trương mỗ. Đồng thời lão đi về phía Nam trước, không thì chẳng thể thoát được sự theo dõi của gã tiểu tử.
    Lão họ Phạm hỏi:
    - Hắn là ai?
    Trương lão đáp:
    - Lão quên kẻ đại thù nghịch của chúng ta là Ô độc chưởng Ngưu Phi rồi ư? Ngày trước hắn bị hai ta đả thương rồi không thấy đâu nữa, Sau Trương mỗ nghe tin là hắn kiếm được một địa vị khá cao ở nơi dị nhân nào đó.
    Lão họ Phạm trịnh trọng nói:
    - Nếu là hắn thì phần mình phải thận trọng hơn.
    Thiếu niên quê mùa thấy hai lão sắp phân khai rồi lập tức vọt đi như tên bắn. Thân pháp của chàng nhanh đến độ lão già chưa kịp nghĩ tới, chàng đã đứng sững trước mặt.
    Hai lão già vừa hoa mắt lên liền ngó thấy một Thiếu niên quê mùa đứng đó thì không khỏi giật mình kinh hãi. Hai lão già vội né tránh đồng thanh quát hỏi:
    - Ngươi là ai?
    Hai lão tưởng chàng đã nghe được chuyện bí mật, vừa quát vừa rút kiếm ra.
    Chàng thiếu niên thi lễ đáp:
    - Hai vị lão trượng vừa nói gì vãn bối đã nghe được hết rồi, muốn lên tiếng hô hoán, nhưng vẫn đề phòng bên trong có điều trá ngụy mà phải xuất hiện đột ngột khiến hai lão giật mình. Chỗ thất lễ này xin hai lão lượng thứ cho.
    Chàng nói rồi xá dài đến tận đất tự giới thiệu:
    - Tiểu điệt là Thiết Kỳ Sĩ. Chuyện hai vị lão trương vừa thương lượng để báo thù đó là vì gia phụ và Phạm bá bá.
    Lão họ Phạm kinh hãi la lên:
    - Thiết đại ca có con ư?
    Trương lão lớn tiếng quát:
    - Lão Phạm! Không thể tin thằng nhỏ này được. Hãy thu thập gã đi!
    Thiếu niên quê mùa hốt hoảng nói:
    - Hai vị lão trượng hãy khoan! Nếu muốn chứng thực cũng dễ thôi. Chỉ cần nhị lão hứa vãn bối đi kiếm họ Ngưu để vãn bối bắt hắn giao cho nhị vị lão chất vấn khẩu cung.
    Lão họ Phạm cười lạt đáp:
    - Con thỏ lại muốn giở trò trước mặt cáo già ư? Ha ha! Khi nào lão phu lại mắc lỡm ngươi? Bọn lão phu không muốn chết đâu. Động thủ đi thôi!
    Thiếu niên quê mùa thấy lão tiến lên lập tức lùi lại một bước phân trần:
    - Vãn bối quả là con Thiết Lạp Ông. Bây giờ làm thế này cũng được. Nhị lão chỉ cần nói chỗ ở của lão họ Ngưu để tiểu điệt đi bắt hắn đem đến được không? Vãn bối đã hạ sơn đã nửa năm, đang khổ vì không biết tin tức gì của địch nhân.
    Trương lão cười ha hả nói:
    - Gã này đóng kịch khéo quá! Động thủ đi! Để gã đi báo tin là hỏng bét.
    Hai lão nhảy vọt tới phóng kiếm như gió táp mưa sa.
    Thiếu niên quê mùa chợt động tâm cơ tự nhủ:
    - Hãy bắt hai lão rồi sẽ liệu.
    Chàng nghĩ vậy liền lớn tiếng:
    - Vãn bối cam bề đắc tội.
    Không hiểu chàng có động tác gì mà đã đoạt được hai thanh kiếm vào taỵ Chàng còn sợ hai lão chạy trốn, liền điểm huyệt hai tay cao thủ nổi tiếng lâu năm.
    Giữa lúc ấy đột nhiên có tiếng oang oang:
    - Tiểu đệ đã tới đây!
    Chàng Thiếu niên quê mùa sợ gã sư đệ hành động lỗ mãng vội quát:
    - Sư đệ hãy đứng lại.
    Gã chính là cự đồng đã đến bên hai lão già.
    Nhị lão đứng trơ trơ như tượng gỗ, nhưng miệng còn nói được. Lão họ Phạm cười lạt lên tiếng:
    - Tiểu tử! Hạ thủ đi đừng hòng hỏi cung bọn ta.
    Chàng Thiếu niên vội bước đến trước mặt thi lễ nói:
    - Nhị vị tiền bối! Nếu vãn bối là địch nhân thì nhị lão chỉ tự sát là xong.
    Dứt lời chàng giải khai huyệt đạo cho nhị lão, rồi lại thi hành đại lễ hỏi:
    - Phạm thúc! Trương thúc! Chẳng lẽ nhị vị thúc thúc chưa tin ư?
    Nhị lão không nói gì nữa. Có lẽ hai lão đã ngờ ngợ, hoặc đã tin phần nào. Trương lão ngơ ngác một lúc rồi hỏi:
    - Tiểu tử! Võ công của ngươi kêu bằng gì?
    Rồi lão lại cảnh cáo lão họ Phạm:
    - Lão Phạm! Cần tỉnh táo mới được.
    Lão họ Phạm cười đáp:
    - Lão Trương! Lão cứ hỏi đi cũng chẳng sao. Chúng ta muốn trốn cũng không trốn được.
    Chàng thiếu niên thấy người lão không khích động nữa, mới thở phào một cái nói:
    - Nhị vị tiền bối! Bữa nay vãn bối đi tảo mộ tiên phụ cùng Phạm sư bá, đã gặp Tư Mã Quan đại ca cùng Hoành Duyên đại sư, trưởng lão chùa Thiếu Lâm.
    ---QC---
    Yêu: Là khi mắt bạn tìm nhau trong đám đông Hidden Content Đam mê: Là khi môi bạn tìm nhau trong đám đông .Hidden Content Cưới: Là khi bạn đôn đáo tìm… con mình trong đám đông. Hidden Content
    Thiên hạ hội ngoại đường chủ

    Hoa nguyệt tao đàn: Tình ma thần quân
    Phong lưu bang Bắc trác táng đường
    Tứ hải hội Nam hải phân đàn

    Hidden Content


  2. #7
    anbe's Avatar
    anbe Đang Ngoại tuyến Nhất Đại Tôn Sư Thông Ngữ xảo thủ
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Dị vực
    Bài viết
    1,976
    Xu
    200

    Mặc định

    Hồi 4 : Năm hào kiệt chia ngã lên đường

    Chàng đứng lại một chút rồi tiếp:
    - Nhưng vãn bối chưa nói rõ lý lịch với Tư Mã đại ca, vì gia sư đã dặn y còn phải ở lại chùa Thiếu Lâm một năm nữa.
    Lão họ Phạm hỏi:
    - Lệnh sư là ai?
    Thiếu niên lấy một vật ra hỏi:
    - Chẳng hay nhị lão có nhận được lệnh phù này chăng?
    Lão họ Phạm vừa ngó thấy đột nhiên sinh lòng kính cẩn la lên:
    - Phụng Hoàng lệnh! Lão phu đã nghe Tư Mã Quan nói tới rồi!
    Trương lão nói:
    - Lão Phạm! Liệu có thể tin được chăng?
    Lão họ Phạm cả cười đáp:
    - Đúng là con của Thiết đại ca rồi. Gã là đồ đệ của Phụng Hoàng thần.
    Trương lão nói:
    - Phụng Hoàng thần là ai?
    Lão họ Phạm đáp:
    - Lão Trương! Thủng thẳng rồi Phạm mỗ sẽ nói cho lão hay. Bây giờ phải dẫn Thiết hiền điệt đi kiếm Ngưu Phi ngay. Chuyến này hắn nhất định phải chết.
    Trương lão ngắm nghía thiếu niên gật đầu nói:
    - Thủ pháp của hiền điệt vừa rồi thật là huyền diệu. Chúng ta đi thôi.
    Thiếu niên vội hỏi:
    - Hắn ở địa phương nào? Chớ để hắn chạy trốn. Ngoài hắn không tìm được manh mối nào nữa.
    Lão họ Phạm đáp:
    - Hiền điệt nhất định phải bắt sống hắn. Địch nhân trá ngụy vô cùng! Trong võ lâm không điều tra được một chút tăm hơi nào khác.
    Chàng thiếu niên quê mùa là thừa kế duy nhất của Thiết gia. Phụng Hoàng thần cũng là kỳ nhân đầu tóc bạc phơ năm trước.
    Trong lúc nhị lão dẫn đường, Thiếu niên liền đổi lại chân tướng nhìn hai lão hỏi:
    - Tiểu điệt còn một manh mối nữa nhưng chưa biết rõ. Nhị lão có hiểu gì không?
    Hai lão bỗng nhiên thấy chàng biến thành thiếu niên mỹ mạo lại càng tin tưởng. Lão họ Phạm "ồ" một tiếng nói:
    - Hiền điệt! Hiền điệt quả có chỗ giống lệnh tôn.
    Trương lão xen vào:
    - Cái đó không quan hệ, còn chỗ quan hệ thì lão lại không hỏi. Hãy xem hiền điệt còn có đường lối nào nữa?
    Thiếu niên nói:
    - Khi tiểu điệt được gia sư giải cứu thì cũng là lúc Tư mã đại ca bị một lão tặc sắp giết chết. Tên lão tặc đó đã luyên công phu Thiết Long Trảo. Hắn là điện chúa nào vậy?
    Trương lão "Ủa" một tiếng đáp:
    - Ngưu Hóa rồi! Hắn là bào huynh của Ngưu Phi. Nhưng đã bốn năm không nghe thấy âm hao gì về hắn.
    Thiếu niên hỏi:
    - Chắc sau khi bị gia sư đánh đuổi, hắn biết sau này có người đến kiếm để trả oán nên hắn lui khỏi giang hồ mai danh ẩn tích rồi rồi chăng? Nhưng có một đường chúa nào đó gọi hắn là Bạch điện chúa. Vậy điện chúa là gì?
    Lão họ Phạm đáp:
    - Những bang phái võ lâm rất nhiều. Mấy năm gần đây càng mọc lên như măng non sau trận mưa xuân. Đường chúa, hương chủ lại càng nhiều. Còn điện chúa thì không ai nói tới.
    Trương lão nói:
    - Có lẽ là một bang phái hay tà giáo phi thường. Chúng ta thủng thẳng điều tra. Hễ thấy có một chút manh mối nào là phải bám sát chứ đừng buông tha.
    Cự đồng đột nhiên la lên:
    - Sư huynh! Muốn tìm manh mối thì phải đánh nhiều. Bắt được tên nào cùng tra hỏi, lo gì chúng không khai sự thật.
    Thiếu niên quát lên:
    - Làm thế là đắc tội với mọi người võ lâm. Sư phụ lão nhân gia đã ân cần dặn bảo muốn tầm cừu thì phải dùng trí tuệ điều tra, tuyệt đối không được làm càn làm bậy.
    Lão họ Phạm hỏi:
    - Gã là sư đệ của hiền điệt phải không?
    Thiếu niên đáp:
    - Đúng thế! Gã không có tên họ. Gia sư thu nạp tiểu điệt rồi năm sau ngẫu nhiên gặp gã đang tỷ đấu với mười con mãnh hổ ở một khu rừng rậm trên núi Tu Di. Gia sư thấy gã thiên tính kỳ dị liền phá lệ thu nạp gã, đồng thời cho gã lấy họ Thiết, kêu bằng Thiết Nhị Lang. Sau mới biết gã ở núi Tu Di đã có tự hiệu. Những ẩn sĩ dị nhân trên đó kêu gã bằng Bát Bảo Đồng tử. Trước khi gia sư thu nạp, dã tính của gã dữ như cọp, nên dị nhân nào cũng không thu phục nổi.
    Hai lão nghe nói rất lấy làm kỳ, trong lòng ngấm ngầm kinh hải.
    Lão họ Phạm nói:
    - Lời Nhị Lang chẳng phải hoàn toàn vô lý, nhưng lệnh sư đã có chỉ dụ cần phải cảnh giác.
    Chàng thiếu niên hỏi:
    - Tiểu điệt đã có một kế hoạch, nếu lần này không kiếm thấy Ngưu Phi thì theo kế hoạch này hành động được chăng?
    Nhị lão đồng thanh hỏi:
    - Kế hoạch gì?
    Thiếu niên đáp:
    - Tiểu điệt muốn trông vào võ công bản thân đặt ra một thứ hư danh như "Thiên hạ đệ nhất kiếm" hay "Võ lâm bá chủ" gì đó, để những võ lâm cao thủ kéo đến tranh hơi đặng mình dò thám cừu nhân, nhưng gia sư nghiêm lệnh không cho...
    Trương lão lớn tiếng:
    - Có rồi! Hiền điệt có thể kiếm một người thế thân là xong.
    Thiếu niên đáp:
    - Tiểu điệt cũng có ý ấy, nhưng muốn kiếm một nhân tài có thể đấu hết với các nhân vật trong võ lâm không phải là dễ. Dù có kiếm được người ta cũng không phục.
    Lão họ Phạm hỏi:
    - Hiền điệt! Lão phu muốn hỏi hiền điệt trước: người thế thân đó có dùng họ Thiết hay không?
    Thiếu niên đáp:
    - Không được! Nếu dùng họ Thiết là làm cho địch nhân cảnh giác, có khi họ còn mai danh ẩn tích, còn thêm khó cho mình. Đồng thời tiểu điệt muốn địch nhân hoàn toàn tin tưởng Thiết gia không còn hậu nhân.
    Lão họ Phạm nói:
    - Được lắm! Lão phu có kế rồi!
    Trương lão hỏi:
    - Kế gì?
    Lão họ Phạm đáp:
    - Bước đầu chúng ta hãy phóng ra tin Cổ Kim đệ nhất kiếm võ lâm xuất hiện, đồng thời kiếm một cao thủ điên khùng náo loạn một thời. Sau khi thành sự thật, trời nào biết được Cổ Kim đệ nhất kiếm là ai? Người trong võ lâm cứ việc nghi ngờ phỏng đoán. Sau giai đoạn tỉ đấu hồ đồ, thế nào cũng lôi ra được những nhân vật nổi danh. Khi đó sẽ kêu Thiết điệt ra thu phục họ.
    Trương lão nói:
    - Kế này mất nhiều thì giờ, chúng ta hãy bàn kỹ lại xem còn biện pháp nào hơn không đã.
    Trương lão chưa dứt lời, đột nhiên Thiếu niên họ Thiết lớn tiếng quát:
    - Bằng hữu! Chường mặt ra đi! Chuyện bí mật của tại hạ mà bằng hữu nghe được là không hay rồi, tại hạ vốn không ưa giết người bừa bãi, nhưng những tin tức về mối thù không đội trời chung bị nghe lỏm thì e rằng dẫu là đương kim hoàng đế, tại hạ cũng phải giết đi để bịt miệng.
    Bỗng nghe tiếng cười ha hả đáp:
    - Thính giác của lão đệ còn cao hơn tiểu huynh một bậc. Tiểu huynh khâm phục lắm!
    Một làn gió nhẹ thổi tới. Đột nhiên phía trước ngoài ba trượng một người hạ xuống. Người này lối ngoài hai mươi tuổi.
    Thiếu niên họ Thiết hỏi:
    - Khẩu khí của các hạ có vẻ cổ quái. Trước khi động thủ các hạ có thể cho biết tên họ được chăng?
    Thanh niên kia cười khanh khách đáp:
    - Hiền đệ! Tiểu huynh họ Cao tên Thức đến đây để kiếm Hiền đệ. Hiền đệ hãy coi tín phù này!
    Ba người thấy y giơ cao một con tiểu kim phụng.
    Thiếu niên họ Thiết hỏi:
    - Ủa! Giữa đại ca va gia sư có mối quan hệ thế nào?
    Cao Thức cả cười đáp:
    - Hai tháng trước lão nhân gia mới thu tiểu huynh làm ký danh đệ tử. Tiểu huynh đến để làm thế thân cho lão đệ.
    Thiếu niên họ Thiết "ồ" một tiếng hỏi:
    - Thế thân ư?
    Cao Thức đáp:
    - Câu chuyện lão đệ thương lượng với nhị lão rất hợp với ý tưởng của ân sư. Đồng thời tiểu huynh ở dọc đường cũng gặp ba mươi mấy tay cao thủ. Như vậy cái tên ""Cổ kim đệ nhất kiếm thủ"" đã thành danh rồi.
    Thiếu niên họ Thiết nhảy vọt lại thi lễ nói:
    - Đại sư ca! Tiểu đệ cảm tạ đại sư ca khôn xiết!
    Cao Thức cười đáp:
    - Lão đệ! Chúng ta là sư huynh sư đệ. Thiết đệ bất tất phải nói thế. Đây là tam đệ Thiết Nhị Lang phải không?
    Thiết Thiếu niên lớn tiếng gọi:
    - Nhị Lang! Sao ngươi còn chưa gọi đại sư ca?
    Cự đồng thi lễ nói:
    - Tiểu đệ muốn tỉ thi với đại sư huynh.
    Thiết thiếu niên quát:
    - Ngươi dám hỗn thế ư?
    Cao Thức cả cười nói:
    - Nhị sư đệ! Sư phụ đã bảo gã có chút ngờ nghệch, nhưng bây giờ xem ra gã rất thông minh. Tiểu huynh đã hiểu rõ ý gã rồi. Đây là gã sợ tiểu huynh bị người đả bại.
    Cự đồng "ủa" lên một tiếng hỏi:
    - Đại sư ca! Đại sư ca thấy rõ gan ruột tiểu đệ rồi ư?
    Cao Thức nhìn Thiết Thiếu niên hỏi:
    - Kỳ sĩ Sư đệ! Sư đệ bảo sao?
    Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
    - Gã không ngờ ân sư lão nhân gia lại phái sư huynh đến đây.
    Cao Thức cả cười nói:
    - Lão nhị! Tình thực mà nói! phải hai người như tiểu huynh mới chống nổi sư đệ. Khi ấy tiểu huynh không phục, nhưng vừa rồi tiểu huynh thi triển công phu "Vô phong ẩn" tới đây vẫn bị Sư đệ phát giác. Từ giờ tiểu huynh đành thủ tiêu ý định muốn tỉ thí với lão đệ.
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Đại sư ca quá khiêm tốn rồi. Tiểu đệ không đám đâu. Bây giờ tiểu đệ xin giới thiệu cùng hai vị thúc thúc, để đại sư ca làm lễ tương kiến...
    Phạm lão vừa cười vừa ngắt lời:
    - Không cần đâu! Cao lão đệ đã nghe hết cả rồi.
    Cao Thức thi lễ nói:
    - Nhị vị tiền bối! Cao Thức xin tham kiến!
    Trương lão cả cười nói:
    - Người cùng nhà hà tất phải khách sáo! Chúng ta hãy làm việc chính là hơn.
    Cao Thức thở dài nói:
    - Đừng đi nữa. Ngưu Phi đã bị vãn bối hạ sát rồi.
    Thiết Kỳ Sĩ la lên:
    - Hạ sát rồi ư?
    Cao Thức thở dài đáp:
    - Nhị đệ! Tiểu huynh thật là lầm lẫn. bây giờ không còn đường lối nào để dò la tin tức.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Sao đại ca lại giết hắn?
    Cao Thức đáp:
    - Hắn đến đoạt kiếm của Tiểu huynh, trong lúc sơ sót, chưa kịp hỏi lai lịch, mới giao thủ mười chiêu. Hỡi ơi! Tiểu huynh đã phỏng đoán hắn quá cao.
    Hai lão Phạm Trương đồng thanh hỏi:
    - Mới mười chiêu đã giết hắn ư?
    Cao Thức đáp:
    - Vãn bối có ngờ đâu hắn không chống nổi mười chiêu.
    Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Hỡi ơi! Nếu vậy chỉ còn cách y kế mà làm.
    Cao Thức nói:
    - Sư phụ có lệnh bảo tiểu huynh đem Nhị lang đi.
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Được lắm Tiểu đệ đang lo đem gã đi theo là thừa. Sư ca liệu mà quản cố gã, đừng để gã hành động mạo muội, nhất là phải coi chừng mồm miệng gã, nếu tin tức bại lộ thì bao nhiêu công lao sẽ uổng phí hết.
    Cự đồng nói:
    - Tiểu đệ quyết tâm làm người câm đi theo đại sư ca, có khi còn được ăn no.
    Cao Thức cười ha hả nói:
    - Nhị đệ! Sao Nhị đệ không cho Nhị Lang ăn no?
    Thiết Kỳ Sĩ hắng đặng đáp:
    - Gã ăn lắm lại đi tiêu nhiều, mỗi lần đại tiện mất cả nửa ngày.
    Chàng nói câu này khiến nhị lão cũng phải phì cười.
    Cao Thức cười hích hích nói:
    - Trách nào y sợ chẳng để ngươi đi theo. Được rồi! Chúng ta chia đường tiến hành công việc. Lão nhị! Tiểu huynh có tin gì sẽ báo cho lão nhị hay!
    Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Sư phụ đã cho đại sư ca hay tiểu đệ có Vạn lý hương chưa?
    Cao Thức đáp:
    - Tiểu huynh cũng có.
    Cao Thức lại nhìn hai lão cáo biệt rồi cũng đưa cự đồng đi. Trương Phạm hai lão nhìn theo, nói:
    - Thế là viên mãn rồi! Hiền điệt! Bây giờ hãy chờ đợi tin tức.
    Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Nhị vị thúc thúc! Tiểu điệt có ý định là hy vọng nhị lão ngấm ngầm theo dõi sư huynh. Đây không phải là giám thị y. Chỉ khi nào nhị vị gặp gặp nguy hiểm hãy kêu y tiếp viện, nhưng theo dõi ra mặt lại sợ y phân tâm.
    Hai lão xúc động đáp:
    - Hiền điệt! Ngươi nghĩ rất chu đáo, nhưng ngươi cứ yên lòng bọn lão phu sẽ thận trọng.
    Thiết Kỳ Sĩ lại nói:
    - Còn một việc nữa không biết nhị vị có biết chưa?
    Trương lão hỏi:
    - Chuyện gì?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Có một vị cô nương hôm nay đã tới Loạn Táng Cương là nơi an táng gia phụ. Tiểu điệt thấy thị là người khả nghi.
    Trương lão "Ủa" một tiếng hỏi:
    - Có phải thị mặc quần hồng áo hồng, khoác áo choàng màu lục, vào lối mười bảy mười tám tuổi mà dung nhan rất xinh đẹp không?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Đúng thị rồi! Tiểu điệt thấy thị rất khả nghi.
    Trương lão nhìn Phạm lão nói:
    - Lão Phạm! Thiết hiền điệt gặp phải tay cao thủ hạng nhất trong bọn đàn bà.
    Phạm lão hỏi:
    - Thị là ai? Trong đám thiếu nữ có nhiều cao thủ.
    Trương lão đáp:
    - Thị là con gái Văn Bách Tượng viên ngoại. Người võ lâm gọi thị là Thanh Tiêu Ngọc Nữ. Chẳng những kiếm thuật thị cao thâm phi thường mà nhan sắc cũng vào hạng đệ nhất thiên hạ. Nhà thị thường có thanh niên dị sĩ đến cầu thân, nhưng thị kiêu ngạo quá chừng.
    Lão họ Phạm nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Hiền điệt! Họ Văn có hiểu võ công hay không ít người giang hồ biết rõ. Nhưng lão ít bôn tẩu giang hồ, chẳng lẽ hiền điệt lại nghi ngờ lão?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Vãn bối hễ thấy có chỗ hoài nghi là phải điều tra cho biết rõ.
    Trương lão nói:
    - Lão này thanh danh rất lớn, những nhân vật hắc đạo không ai dám đụng đến lão. Chẳng những danh thủ các môn phái giao du với lão mà lão còn nồi tiếng là người từ thiện. Hiền điệt muốn điều tra thì phải đến nhà lão, còn hỏi dò bên ngoài khó mà biết được một cách tỉ mỉ.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Lão giao du với danh sì võ lâm trên danh nghĩa gì?
    Trương lão đáp:
    - Lão mang ngoại hiệu là Lại Mạnh Thường.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Có thể đến nhà lão làm thực khách được chăng?
    Phạm lão đáp:
    - Được lắm! Tuy trong nhà lão không có tới ba ngàn thực khách, nhưng ngày nào cũng có người ra vào không ngớt.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Nhà lão ở đâu?
    Trương lão đáp:
    - Nhà lão ở Mao Sơn cách mặt biển chừng mười mấy dặm. Ở đó có Xích sơn hồ để bơi thuyền cùng cỡi ngựa lên Mao sơn săn bắn. Văn trang chúa cũng thích những thứ chơi này.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Những thực khách thường dùng danh nghĩa gì để vào ra mắt?
    Trương lão đáp:
    - Cái đó dễ lắm, cứ tùy ý mình. Dù không gặp Văn trang chúa, khách nào ở lại cũng được hoan nghênh. Thậm chí là hiền điệt nói đến cầu thân cũng được, có điều khiến cho Thanh Tiêu Ngọc Nữ khó chịu mà thôi.
    Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Hay lắm! Vậy tiểu điệt xin cáo biệt.
    Phạm lão dặn:
    - Hiền điệt! Ngươi vẫn phải đề phòng bọn thực khách nghi kỵ.
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Tiểu điệt nhớ rồi.
    Thiết Kỳ Sĩ chia tay, tiến vào thị trấn mua bộ y phục mới thay đổi. Chàng không đội nón rộng vành nữa. Tóc kết lại thành búi chống lên, ăn bận theo kiểu nho sĩ.
    Yêu: Là khi mắt bạn tìm nhau trong đám đông Hidden Content Đam mê: Là khi môi bạn tìm nhau trong đám đông .Hidden Content Cưới: Là khi bạn đôn đáo tìm… con mình trong đám đông. Hidden Content
    Thiên hạ hội ngoại đường chủ

    Hoa nguyệt tao đàn: Tình ma thần quân
    Phong lưu bang Bắc trác táng đường
    Tứ hải hội Nam hải phân đàn

    Hidden Content


  3. #8
    anbe's Avatar
    anbe Đang Ngoại tuyến Nhất Đại Tôn Sư Thông Ngữ xảo thủ
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Dị vực
    Bài viết
    1,976
    Xu
    200

    Mặc định

    Hồi 5: Dưới trăng trò truyện với mỹ nhân

    Lúc chàng thay đổi áo khiến cho thanh đoản kiếm cổ kính tức Phụng Hoàng thần kiếm dễ ngó thấy, chàng liền liền mua một thanh cương kiếm thông thường cài ở sau lưng.
    Nai nịt xong, Thiết Kỳ Sĩ đi thẳng về phía Văn gia trang.
    Văn gia hiển nhiên không phải là một thế gia trú ngụ đã lâu đời, nhưng qui mô rộng lớn.
    Phía trước trang là Xích sơn hồ. Bờ hồ có một tòa đại thông trang viện. Trang viện cách hồ một khu rừng trúc lớn. Trong rừng trúc có một đường lát đá xanh đi vào. Đầu đường thông ra bờ hồ có cổng lớn tường cao bao vây. Trong tường vây là một quảng trường rộng tới mấy mẫu. Phải đi qua quảng trường mới tới cửa chính trang viện.
    Tường viện rất cao, bốn mặt đều có cửa. Ngoài ra không còn thông lộ nào khác.
    Phía sau trang viện là dãy núi không cao lắm nhưng dài đến mấy dặm. Hai bên tả hữu là ruộng cấy và đất trồng trọt đều thuộc sản nghiệp của Văn gia.
    Dưới hồ rất nhiều thuyền bè, nhưng không có mảng lớn, quá nửa là thuyền chuyên chở và thuyền chài lưới.
    Sáng sớm hôm ấy Thiết Kỳ Sĩ trở nên thượng khách ở Văn gia.
    Một đoàn kỵ mã chừng hơn ba chục người, bọn này không đem theo chó săn mà chỉ đeo cung tên trên yên ngựa rong ruổi về phía Mao sơn. Tiếng người hô hoán pha lẫn tiếng ngựa hí rất náo nhiệt.
    Đây là Văn Bách Vạn viên ngoại dẫn thực khách cùng gia nhân lên núi săn bắn.
    Thiết Kỳ Sĩ cỡi ngựa đi sau cùng. Chàng ở Văn gia trang đã hơn một tháng. Đây là lần đầu chàng theo mọi người đi săn.
    Thiết Kỳ Sĩ ở Văn gia trang vẫn trầm mặc ít lời, không hoạt bát như ngày trước. Ngoại trừ buổi đầu chàng mới vào trang nói chuyện với Văn viên ngoại chừng nửa giờ, về sau chàng rất ít khi cùng người đàm luận. Nhưng chàng gặp ai cũng niềm nở gật đầu, không thân cận mà cũng không kiêu ngạo tự phụ. Trong trang từ trên xuống dưới cùng thực khách đều đối xử với chàng rất tử tế.
    Hơn một tháng chàng không nghe ngóng sự tình cũng không chuyện trò với thực khách, nhiều lần chỉ hỏi họ tên nhau mà thôi.
    Khi gặp chuyện gì không hiểu, chàng lại nghe những thực khách đàm luận với nhau để tìm hiểu, nhất là về chuyện... tiểu thư con trang chúa. Thanh Tiêu Ngọc Nữ trở thành đầu câu chuyện của bọn giang hồ. Nhưng chàng không hiểu tại sao nàng không lộ diện mà chàng cũng không dám hỏi tới, sợ người sinh dạ hoài nghi.
    Lên đến ven núi Mao sơn, Thiết Kỳ Sĩ bỗng thấy một thanh niên trước mặt nhìn chàng vẫy tay nói:
    - Dịch Sĩ Kỳ! Lẹ lên một chút! Viên ngoại tiến lên núi rồi.
    Nguyên Thiết Kỳ Sĩ đã đổi họ tên. Chàng liền vụt ngựa vọt tới bên thực khách tuổi trẻ hỏi:
    - Lý huynh! Viên ngoại có dặn gì không?
    Gã họ Lý đáp:
    - Viên ngoại bảo hôm nay bắt đầu cuộc thi đua xem ai săn được nhiều. Săn được cọp là hơn hết, còn vật khác cứ tính trọng lượng mà phân cao hạ.
    Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
    - Thế thì chúng ta phải phân khai rồi.
    Gã họ Lý cười đáp:
    - Hẳn thế! Tiểu đệ hy vọng Dịch huynh được công đầu.
    Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu nói:
    - Lý Thanh huynh là tay thiện xạ. Vậy huynh đài được công đầu mới đúng.
    Hai người phân khai rồi, Thiết Kỳ Sĩ vẫn lạnh lùng. Chẳng những chàng không tiến vào trong núi, mà lại xuống ngựa dắt nó tới khu rừng mé tả thả rong cho ăn cỏ tự do. Còn chàng nằm xuống chỗ đất trống ấm áp.
    Tiếng người hét cùng tiếng ngựa hí mỗi lúc một xa. Thiết Kỳ Sĩ nằm ruỗi dài đến hơn một giờ, chàng sợ cách mọi người xa quá, lại lên ngựa thủng thẳng đi theo.
    Đêm hôm đầu, trang chúa tập họp ở trong hang núi. Người nhà đã mắc mười mấy tấm màn.
    Chẳng bao lâu quần hào lục tục kéo đến, người ta đánh được rất nhiều phi cầm tẩu thú. Tuy không có hổ báo, nhưng chim muông xếp một đống rất lớn ở trước trướng trang chúa.
    Lúc Thiết Kỳ Sĩ đến nơi, chẳng được một con nào khiến thực khách và gia nhân đều phá lên cười.
    Trang chúa nhìn chàng cười nói:
    - Dịch tráng sĩ! Tráng sĩ xui vận quá nhỉ!
    Trang chúa tuổi gần sáu mươi, nhưng cường kiện chẳng kém gì trai tráng. Người lão cao lớn, mặt mũi hiền lành.
    Thiết Kỳ Sĩ kính cẩn đáp:
    - Trang chủ! Vãn sinh rất vụng về nghề săn bắn.
    Trang chúa cười ha hả nói:
    - Dù là tay thiện xạ, cũng nhờ ở vận khí. Dịch tráng sĩ! Có khi ngày mai tráng sĩ gặp vận may sẽ săn được nhiều.
    Mọi người cáo thoái rồi, Lý Thanh dắt Thiết Kỳ Sĩ vào trong màn cười nói:
    - Dịch lão đệ! Ngày mai chúng ta không phân khai nữa chăng?
    Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp:
    - Ngày mai tiểu đệ trông vào vận khí của Lý huynh.
    Trong trướng này có ba người, ngoài Lý Thanh, Thiết Kỳ Sĩ, còn người tráng niên họ Vương. Lúc này hắn ở bên ngoài tiến vào, vừa ngó thấy Thiết Kỳ Sĩ đã cười rộ nói:
    - Dịch lão đệ! Lão đệ ỉu xìu. Chẳng ai ngờ lão đệ lại không gặp cả đến một con sẻ, thành ra nộp quyển trắng.
    Lý Thanh cười nói:
    - Ai được hạng nhất?
    Họ Vương cười lạt đáp:
    - Cái đó lại còn phải hỏi. Dĩ nhiên là anh chàng dưới mắt không người. Hắn ở trong trang việc gì mà chẳng ra vẻ ta đây.
    Lý Thanh "ồ" một tiếng nói:
    - Lại thằng cha Kim Ngưu.
    Họ Vương cười lạt nói:
    - Tiểu thư có thèm lý gì dến hắn đâu, mà hắn vẫn toan bài ăn thịt ngỗng trời.
    Lý Thanh cười mát hỏi:
    - Trong bọn chân chính đến làm thực khách, e rằng chỉ có bọn ba người mình, còn lại thì thèm thịt ngỗng trời hết.
    Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi:
    - Hai vị nói tiếng lóng gì thế?
    Lý Thanh đáp:
    - Lão đệ! Té ra lão đệ vẫn chưa hiểu. Thế thì kỳ thiệt! Vậy Lý mỗ nói cho lão đệ hay. Viên ngoại của chúng ta không có con trai. Dưới gối chỉ sinh được một vị tiểu thư. Người nàng rất xinh đẹp, có thể nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.
    Thiết Kỳ Sĩ "ủa" một tiếng hỏi:
    - Trong bọn ta cũng có người điên đầu với thị sao?
    Lý Thanh cười lạt đáp:
    - Điên đầu làm gì cho uổng, trừ kẻ nào không muốn sống nữa. Nói cho lão đệ hay: Tiểu thư không những là đệ nhất thiên hạ mỹ nữ kiếm khách. Võ công nàng cao thâm đến trình độ chưa gặp một đối thủ nào.
    Thiết Kỳ Sĩ giả vờ kinh hãi nói:
    - Nếu thế thì còn ai dám ăn thịt ngỗng trời...?
    Tráng niên họ Vương tiếp:
    - Dịch lão đệ! Lão đệ còn chưa rõ. Trên chốn giang hồ ai cũng biết tin của Viên ngoại phóng ra là những người từ bốn mươi tuổi trở xuống, tự nhận mình võ công cao cường bất luận có vợ hay chưa, đều có thể đến cầu thân, không kể những người đã xuất gia. Nhưng điều kiện tối hậu là phải được tiểu thư đồng ý.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Ủa! Viên ngoại cũng là người hiếu võ ư?
    Lý Thanh đáp:
    - Không phải viên ngoại hiếu võ, mà là tiểu thư hiếu võ.
    Thiết Kỳ Sĩ gật đầu rồi lại lắc đầu nói:
    - Võ công tiểu thư cao thâm đến thế thì e rằng khó có người trúng tuyển.
    Tráng niên họ Vương thở dài nói:
    - Khi Vương Minh này mới đến cũng ôm mối hy vọng rắp ranh bắn sẻ, nhưng từ khi thấy tiểu thư đấu với năm đạo sĩ năm ngoái liền biết là mình mơ mộng hão huyền.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Tiểu thư đã đánh bại đạo sĩ hay sao?
    Vương Minh đáp:
    - Nàng giết lão rồi.
    Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi hỏi:
    - Giết lão ư?
    Lý Thanh nói tiếp:
    - Lão đệ! Phàm những người đến trang cầu thân đều không miễn cưỡng. Huống chi đạo sĩ kia là ngoài điều kiện của viên ngoại.
    Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc hỏi:
    - Đạo sĩ cũng đến cầu hôn ư?
    Vương Minh đáp:
    - Hòa thượng cũng có, nhưng họ tính đoạt người chứ không phải cầu hôn.
    Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói:
    - Thế thì không được, người xuất gia chẳng thủ thanh qui là đáng tội chết. Nhưng những đạo sĩ đã đến cầu hôn là không phải chuyện tầm thường.
    Vương Minh nói:
    - Những người đến cầu hôn phần nhiều chẳng tử tế gì, đồng thời tiểu thư thanh danh không phải là nhỏ. Người nào đã đến đều là tay võ công trác tuyệt. Gần hai năm nay những người đến đây đều bị tiểu thư giết, ta không nhớ rõ nữa.
    Gia nhân đã đưa đồ ăn vào, ba người trong trướng ăn cơm tối.
    Một đêm trôi qua, ngày thứ hai lại chia thành từng toán đi săn.Trang chúa cũng kêu gia nhân đem mùng mền vào rừng.
    Hôm nay Lý Thanh và Vương Minh cũng đi với Thiết Kỳ Sĩ. Ba người vào rừng sâu trên núi Mao sơn.
    Khi đến chân một hòn núi, Thiết Kỳ Sĩ dường như đã phát giác ra động tĩnh, nhưng chàng vẫn không phô trương lực lượng, nhìn Lý, Vương hai người nói:
    - Lý huynh cùng Vương huynh hãy thong thả một chút. Dường như tiểu đệ ngửi thấy có mùi khác lạ.
    Vương Minh cười nói:
    - Nơi này không có thú lớn, tuy đá núi ngổn ngang và cỏ cây um tùm chúng có thể ẩn nấp, nhưng bọn ta tới nơi, bọn chúng sợ hãi bỏ chạy hết rồi.
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Có một mùi khác lạ từ phía chính diện thổi đến, chẳng lẽ các hạ không ngửi thấy ư?
    Lý Thanh nói:
    - Dịch lão đệ! Có thể bọn ta vô ý. Lão đệ ngửi thấy mùi vị làm sao?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Tiểu đệ không có kinh nghiệm săn bắn nên không rõ là mùi con dã thú gì.
    Vương Minh cười nói:
    - Giống thú có hơi cũ hơi mới mà lão đệ lại không có kinh nghiệm thì kể như câu chuyện bỏ đi.
    Lý Thanh nói:
    - Bất luận có gì hay không, chúng ta cũng phóng ngựa về phía đó rồi xuống chân núi tìm kiếm.
    Thiết Kỳ Sĩ đã tiên liệu hai người ngộ hiểm, chàng thấy họ đi về phía trước, vội bẻ một cành cây cầm tay, nhưng không đi cùng một đường với hai người kia. Chàng lại đi về mé bên.
    Đi chưa được hai mươi trượng, đột nhiên cuồng phong nổi lên. Đồng thời phía trước có tiếng gầm vọng lại.
    Hai gã Lý, Vương đi trước đột nhiên thấy một con cọp hầm hè nhảy lại.
    Hai người đồng thanh la hoảng nhưng trở tay không kịp, còn thì giờ đâu mà rút kiếm, hốt hoảng chạy tản ra hai bên.
    Giữa đống loạn thạch không chạy được mau lẹ. Con cọp lớn đã đón đầu hai người giương nanh múa vuốt, hai người lâm vào tình trạng nguy hiểm như ngàn cân treo sợi tóc.
    Thiết Kỳ Sĩ quát lên một tiếng, trong tay đã cầm sẵn một cành cây liền vung lên đâm tới.
    Chàng phóng cành cây trúng vào trán cọp xuyên sâu tới óc.
    Con cọp lớn làm sao chịu nổi vết thương trầm trọng này nó lăn ra dẫy dụa rồi rớt xuống đống đá lởm chởm.
    Vương Minh sợ quá thộn mặt ra. Hắn nhân lúc con cọp lúc chưa nhảy tới. Con cọp lúc nằm yên, dĩ nhiên hắn đâm trúng bụng nó.
    Lý Thanh chậm một chút, y dùng phản chiêu từ mặt khác chém lại.
    Một tiếng rắc vang lên, y đập tét đầu con cọp.
    Thiết Kỳ Sĩ đứng cách chừng mấy trượng nhưng đã nhìn thấy rõ, chàng suýt bật cười, nhưng rồi chàng nhẫn nại lớn tiếng reo hò:
    - Hảo công phu!
    Lý, Vương hai gã không tự phân biệt được ai đánh trước ai đánh sau. Lúc này chúng nhảy ra xa thở phào một cái, trong lòng chưa hết kinh hãi.
    Thiết Kỳ Sĩ lại gần coi thì thấy hai người toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, bất giác cười thầm chắp tay nói:
    - Bữa nay nhất định Nhị huynh được công đầu rồi.
    Vương, Lý hai gã chưa hết khủng khiếp, trợn mắt há miệng líu lưỡi không biết nói sao. Chúng quay lại nhìn thì quả là con cọp rất lớn nặng đến năm trăm cân, mà là con cọp trán trắng.
    Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
    - Bữa nay thế là đủ rồi. Chúng ta đi kiếm viên ngoại đầu công chắc về phần hai vị.
    Lý Thanh đáp:
    - Phải kể ba người chúng ta mới đúng.
    Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
    - Đáng tiếc trên mình cọp chỉ có hai vết thương. Chẳng lẽ bây giờ hai vị đâm thêm một kiếm nữa?
    Vương Minh nói:
    - Cái gì mà công đầu với chẳng công đầu. Trăm lạng bạc thưởng nằm đó rồi. Lão đệ còn từ chối gì nữa? Một trăm lạng chia ba mỗi người hơn ba mươi lạng.
    Lý Thanh la lên:
    - Lão Vương! Con ngựa dùng để tải con hổ chết. Con con ngựa nữa thì bọn ta cưỡi. Lẹ lên! Hãy đem cọp về rồi sẽ tính.
    Ba người chật vật hồi lâu mới rời khỏi hang núi, theo đường sơn đạo mà tiến.
    Chuyển qua mấy cửa núi, đột nhiên nghe tiếng nhạc ngựa từ phía sau vọng tới. Ba người quay đầu nhìn lại.
    Vương Minh sợ quá nói:
    - Tiểu thư đã trở về.
    Thiết Kỳ Sĩ nghĩ thầm:
    - Tuy ta trở lại chân tướng nhưng vẫn còn sợ thị nhận ra.
    Phía sau là một con ngựa lớn màu hoa đào. Trên lưng ngựa là một Thiếu nữ mà Thiết Kỳ Sĩ đã ngó thấy. Thị chạy nhanh tới nơi.
    Lý, Vương hai gã nghiêng mình thi lễ nói:
    - Tiểu thư đã về tới!
    Thiếu nữ cưỡi ngựa khẽ gật đầu, nhưng thị chú ý nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Vị này là ai?
    Lý Thanh kính cẩn đáp:
    - Y là Dịch Sĩ Kỳ mới đến đây tháng trước.
    Thiếu nữ dường như đã nhìn ra chỗ sơ hở của Thiết Kỳ Sĩ, những tia mắt sáng ngời của thị tỏ ra có điều khác lạ. Thị gật đầu đáp:
    - Ba vị đánh được con hổ lớn quá nhỉ!
    Thiết Kỳ Sĩ vội đáp:
    - Đây là Lý huynh và Vương huynh đã đánh được.
    Thiếu nữ mỉm cười nói:
    - Nhưng công tử cũng dự phần công lao.
    Thiết Kỳ Sĩ nghe nói không khỏi giật mình hỏi:
    - Thị nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ thị nhìn thấy chỗ sơ hở của ta.
    Chàng còn đang hồi hộp, lại nghe thiếu nữ hỏi:
    - Lý tráng sĩ, và Vương tráng sĩ mình còn đang dấy máu phải chăng đã lại gần hơn?
    Lý Thanh kính cẩn đáp:
    - Đúng thế! tại hạ và Vương huynh mỗi người thưởng cho con vật một kiếm.
    Thiếu nữ nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Dịch Sĩ Kỳ nội lực cũng không phải tầm thường.
    Thiết Kỳ Sĩ ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
    - Mục lực của thị ghê gớm quá, thị đã nhận ra vết thương do cành cây đâm vào.
    Chàng vội đáp:
    - Cô nương quá khen mà thôi.
    Thiếu nữ dặn:
    - Tiện thiếp đi trước một bước, ba vị thủng thẳng tới sau. Chắc gia phụ hiện đang ở chân ngọn chủ phong.
    Lúc mấy vị về đến chân chủ phong, trời vừa nhá nhem tối, tai nghe tiếng người ngựa vang lên. Lý, Vương giục ngựa tiến lên trước chỉ có Thiết Kỳ Sĩ lọt lại phía sau.
    Doanh trại dựng lên ở chỗ đất bằng trong rừng rậm. Màn cũng giăng ra vào những khe cây lớn.
    Thiết Kỳ Sĩ nửa giờ sau mới tới nơi. Chàng thấy Lý, Vương hai gã chạy ra đón tiếp.
    Lý Thanh vừa thấy chàng lộ vẻ mừng vui cười nói:
    - Dịch lão đệ! Chúng ta đi ăn cơm lẹ lên. Vừa rồi lão đệ còn đi đâu?
    Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
    - Tiểu đệ phát giác ra một con hươu, nhưng đáng tiếc là không đuổi kịp.
    Vương Minh cười nói:
    - Công đầu đã vào tay thì còn đánh làm gì nữa? Vào trướng ăn cơm đi.
    Lần này màn trướng giăng rộng hơn, mỗi chỗ cách nhau bốn năm trượng. Ba người tiến vào trong trướng của mình. Ngựa đã có gia nhân trong coi.
    Ăn cơm xong nói chuyện một hồi thì trời tối, vầng trăng tỏ treo lơ lửng trên không.
    Thiết Kỳ Sĩ thấy Lý, Vương hai người ăn cơm xong liền nằm ườn ra không cử động nữa. Chàng biết họ mệt rồi, liền một mình ra khỏi trướng đi bách bộ để thưởng nguyệt.
    Bất giác chàng đi tới ven rừng, ngẩn đầu lên thấy bầu trời trăng tỏ như ban ngày. Chàng ngồi xuống một đám đất cỏ.
    Cô đơn, tịch mịch, chàng tính bước đường hành động.
    Không hiểu chàng ngồi đã bao lâu, bỗng có tiếng động rất nhỏ nhẹ lọt vào tai, nhưng chàng vẫn lờ đi như không nghe thấy.
    Một âm thanh trong trẻo cất lên:
    - Dịch Sĩ Kỳ! Không ngờ tráng sĩ cũng là một tay phong nhã.
    Hiển nhiên là thanh âm của trang chúa tiểu thơ gần đó vang lên.
    Thiết Kỳ Sĩ biết rồi nhưng làm bộ kinh ngạc hô lên:
    - Ủa! Tiểu thư!
    Thanh Tiêu Ngọc Nữ "ồ" một tiếng nói:
    - Tráng sĩ gọi tiện thiếp bằng cô nương hay hơn!
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Buổi sơ kiến có điều thất ngôn, xin tiểu thư miễn thứ cho.
    Thanh Tiêu Ngọc Nữ cười mát nói:
    - Tiện thiếp là Văn Đế Đế. Nêu tráng sĩ gọi bằng cô nương hay tiểu thư không quen miệng thì cứ gọi thẳng tên cũng được. Vì cái tên này ít người gọi, tiện thiếp nghe có vẻ mới mẻ hơn.
    Thiết Kỳ Sĩ liền cười đáp:
    - Đế Đế! gọi thế này thì ra không phải người ngoài.
    Văn Đế Đế nói:
    - Thử xem tráng sĩ có đủ dũng khí hay chăng?
    Thiết Kỳ Sĩ cười mát đáp:
    - Văn Đế Đế! Bây giờ thì chỉ có hai người ở đây, chắc tại hạ có dũng khí.
    Văn Đế Đế cười hích hích nói:
    - Họ ngủ như chết, chẳng còn ai biết, phải vậy không?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Không phải thế! Tại hạ không muốn để người ta bảo mình nói chuyện nhảm.
    Văn Đế Đế "ồ" một tiếng hỏi:
    - Có người đố kỵ với tráng sĩ hay sao?
    Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp:
    - Không! Tại hạ không có nguyện vọng này, nên không muốn để mình bị lôi cuốn vào vũng nước xoáy.
    Văn Đế Đế cười rất tươi hỏi:
    - Nếu vậy tráng sĩ chỉ muốn ăn cơm nhà tiện thiếp thôi ư?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Những người bôn tẩu giang hồ lâu ngày đều có tâm lý động cuộc tư tình. Tại hạ cũng thế.
    Văn Đế Đế nói:
    - Tráng sĩ bao nhiêu tuổi rồi?
    Thiết Kỳ Sĩ hiểu ý đáp:
    - Cái đó còn tùy tư cách con người, có người bôn tẩu giang hồ mấy chục năm mà không chán.
    Văn Đế Đế nói:
    - Thôi được! Hãy gác chuyện này lại. Chúng ta bàn chuyện khác.
    Thị ngồi xuống, đồng thời chỉ một bên nói:
    - Tráng sĩ cũng đừng đứng nữa.
    Yêu: Là khi mắt bạn tìm nhau trong đám đông Hidden Content Đam mê: Là khi môi bạn tìm nhau trong đám đông .Hidden Content Cưới: Là khi bạn đôn đáo tìm… con mình trong đám đông. Hidden Content
    Thiên hạ hội ngoại đường chủ

    Hoa nguyệt tao đàn: Tình ma thần quân
    Phong lưu bang Bắc trác táng đường
    Tứ hải hội Nam hải phân đàn

    Hidden Content


  4. #9
    anbe's Avatar
    anbe Đang Ngoại tuyến Nhất Đại Tôn Sư Thông Ngữ xảo thủ
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Dị vực
    Bài viết
    1,976
    Xu
    200

    Mặc định

    Hồi 6 :Trai tài gái sắc trò truyện lân la
    Thiết Kỳ Sĩ theo lời ngồi xuống rồi cười hỏi:
    - Chuyện khác là chuyện gì?
    Văn Đế Đế đáp:
    - Tráng sĩ mới đến tiện thiếp muốn được nghe tin tức một người.
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Nếu tại hạ biết thì xin nói hết.
    Văn Đế Đế ngắm chàng một lúc rồi nói:
    - Có khi tráng sĩ chưa gặp qua, dù có gặp chưa chắc y đã ăn mặc như vậy.
    Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Cô nương muốn tra xét người đó chăng?
    Văn Đế Đế gật đầu đáp:
    - Đúng rồi! Y là một người ăn mặc theo kiểu quê mùa, đầu đội nón rộng vành, lưng đeo bọc nhỏ. Khi đó họ chỉ là cố ý ăn mặc như vậy.
    Thiết Kỳ Sĩ trong lòng đã hiểu rồi, ngoài mặt cười hỏi:
    - Cô nương coi y vào cỡ bao nhiêu tuổi? Điều tra y để làm gì?
    Văn Đế Đế hằn học đáp:
    - Trong đời tiện thiếp chưa bị ai trêu tức, chỉ có thằng cha đó làm cho tiện thiếp không hạ đài được. Đáng tiếc là hắn đội nón rộng vành kéo sụp xuống nên không nhìn rõ diện mạo thì còn biết bao nhiêu tuổi nữa? Nhưng chắc chắn hắn còn trẻ tuổi, hắn nói năng lạnh như băng khiến tiện thiếp tức chết đi được!
    Thiết Kỳ Sĩ "ủa" một tiếng hỏi:
    - Hắn võ công cũng cao cường, và tính khí kiêu ngạo, động một tí là phô trương bản lãnh phải không?
    Văn Đế Đế ngạc nhiên đáp:
    - Hắn chính là con người như vậy!
    Thiết Kỳ Sĩ cố ý thở phào một cái nói:
    - Nếu vậy cô nương chạm trán đối thủ rồi. Nếu phải hắn thì đích thị là "Cổ kim đệ nhất kiếm thủ" mà giang hồ vừa đồn đại mới đây. Trong vòng hai tháng trước, tại hạ đã được coi hắn giao đấu với bảy người. Cả bảy lần hắn đều toàn thắng. Quả là một cao thủ đặc biệt mới ra đời.
    Văn Đế Đế hắng đặng đáp:
    - Thế thì từ nay tiện thiếp không cho hắn được ngày giờ nào ngủ yên. Cảm ơn tráng sĩ đã đem lại một chút manh mối.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Văn Đế Đế! Cô nương định làm gì?
    Văn Đế Đế hỏi lại:
    - Tráng sĩ có biết rõ tình hình nhà tiện thiếp không?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Bửa nay tại hạ được nghe Vương huynh cùng Lý huynh bàn tới một chút.
    Văn Đế Đế nói:
    - Công tử rất thành thật...
    Thị dừng lại một chút rồi tiếp:
    - Từ nay hễ ai đến cầu thân thì điều kiện trước nhất là phải đả bại "Cổ kim đệ nhất kiếm thủ".
    Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi:
    - Nếu có người đả thắng hắn cô nương quyết bằng lòng ư?
    Văn Đế Đế ngập ngừng:
    - Cái đó... cái đó...
    Thiết Kỳ Sĩ lại hỏi:
    - Cô nương cũng chưa quyết định hay sao?
    Văn Đế Đế đột nhiên nhảy lên nói:
    - Không có người giết nổi y đâu!
    Thị nói câu này ra ngoài sự tiên liệu của Thiết Kỳ Sĩ. Chàng thấy tình thế có điều khác lạ nhưng không hỏi.
    Chàng đứng dậy nói:
    - Trời không còn sớm nữa, tại hạ xin đưa cô nương về trước.
    Văn Đế Đế đột nhiên khẽ nói:
    - Thính lực của tráng sĩ rất cao thâm.
    Đột nhiên thị nhìn vào trong rừng quát hỏi:
    - Ai đó?
    Trong rừng có tiếng đáp vọng ra:
    - Thưa tiểu thư! Viên ngoại đang chờ cô!
    Văn đế đế hắng đặng nói:
    - Kim Ngưu! Từ nay ngươi đừng lấp ló trước mặt ta nữa.
    Thiết Kỳ Sĩ cười thầm nghĩ bụng:
    - Thằng cha này lại nghe lén câu chuyện của chúng ta.
    Kim Ngưu là một thanh niên lối hai mươi tám hai mươi chín tuổi. Tướng mạo tuy không xấu xa, nhưng tâm địa rất nhiều quỷ kế lại rất kiêu ngạo tự phụ. Hắn nghe Văn Đế Đế nói vậy rất lấy làm khó chịu, nhưng không dám mạo phạm chỉ ngấm ngầm oán hận, len lén rút lui.
    Văn Đế Đế và Thiết Kỳ Sĩ về trướng rồi, đêm đã sang canh ba, trang chúa nhổ trại về trang từ canh hai.
    Chiều hôm sau Vương Minh vào phòng gọi Thiết Kỳ Sĩ:
    - Lão Dịch! Kim Ngưu đi rồi!
    Bọn Thiết Kỳ Sĩ đều ở cả hai bên nhà khách trong trang viện. Văn gia trang đặc biệt xây những nhà này để thực khách ở. Hai bên có đến dư trăm người, cách tòa nhà chừng mười tám mười chín trượng và là những phòng ở ngoài cùng, nên những thực khách ở lại hay ra đi rất thuận tiện.Thiết Kỳ Sĩ vừa rửa mặt vừa hỏi:
    - Hắn không cáo biệt trang chúa đã ra đi ư?
    Vương Minh lắc đầu đáp:
    - Không ai nhìn thấy hắn, hiện phòng của hắn bỏ trống.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Thế là hắn không muốn ăn thịt ngỗng trời nữa ư?
    Vương Minh cười nói:
    - Trang chúa có chuyện thỉnh lão đệ vào thư phòng đó.
    Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi hỏi:
    - Việc gì?
    Vương Minh đáp:
    - Ta cũng không rõ, lão đệ tới nơi sẽ biết.
    Thiết Kỳ Sĩ lẩm bẩm:
    - Không hiểu chuyện gì đây?
    Chàng vội ăn mặc chỉnh tề chạy đến thư phòng.
    Trang viện rất rộng rãi, Thiết Kỳ Sĩ không hiểu đường lối lại không biết thư phòng ở nơi đâu? May chàng gặp một tên gia nhân liền nhờ gã đưa đi.
    Trang chúa ngồi một mình trong thư phòng. Thiết Kỳ Sĩ đứng một lúc thì gia nhân ở trong cửa hô:
    - Dịch tráng sĩ, trang chúa mời tráng sĩ vào.
    Thiết Kỳ Sĩ bước qua cửa đã thấy trang chúa vẫy tay nói:
    - Mời tráng sĩ an tọa!
    Thiết Kỳ Sĩ chấp tay ngồi xuống hỏi:
    - Trang chủ có điều chi dạy bảo?
    Trang chúa cười đáp:
    - Phía sau bản trang có một hoa viên rộng lớn có tới mười mấy mẫu mà tịch mịch quạnh quẻ, không người canh giữ. Ban đêm nếu có kẻ lòng dạ đen tối lẻn vào thì thật là bất tiện. Lão phu mời tráng sĩ vào ở đó. Như vậy bản trang sẽ được an toàn hơn nhiều. Không hiểu ý tráng sĩ có ưng thuận chăng?
    Thiết Kỳ Sĩ không ngẫm nghĩ gì đáp ngay:
    - Trang chủ dã có lệnh, vãn sinh tất phải tuân theo.
    Trang chúa cười khanh khách nói:
    - Tráng sĩ thật là người mau mắn, đã vậy mời tráng sĩ đi coi.
    Trong vườn có mười mấy tòa đinh các. Tráng sĩ thích tòa nào thì vào đó mà ở...
    Lão nhìn ra cửa hô:
    - Văn An!
    Gia nhân vừa dẫn Thiết Kỳ Sĩ ra ngoài nghe gọi liền đáp:
    - Có tiểu nhân đây!
    Trang chúa nói:
    - Văn An! Ngươi dẫn tráng sĩ vào vườn hoa để tráng sĩ lựa phòng cư trú! Từ nay ngươi chuyên việc phục thị tráng sĩ.
    Tên gia nhân đứng ngoài cửa vâng dạ luôn miệng.
    Thiết Kỳ Sĩ đứng dậy cáo thoái. Chàng theo gia nhân đi quanh co một lúc tiến vào hoa viên. Thoạt trông nơi đây như một khu rừng rất rậm. Chẳng những hoa lá đầy giàn mà còn xen kẽ những cây cổ thụ cao lớn. Văn An quay lại nhìn chàng cười nói:
    - Tráng sĩ! Nếu muốn coi kỹ vườn hoa này thì bữa nay không đi hết được...
    Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Bất tất phải coi cho mất công, ông bạn cứ dẫn ta đến một tòa lầu các ở chỗ tối hậu là được.
    Văn An đáp:
    - Cả thảy có chín tòa đinh các, ngày thường quét tước rất sạnh sẽ và đều ở khu giữa vườn hoa. Tòa nọ cách tòa kia chừng bốn năm trượng. Từ cẩm thất đến thư phòng đều sẵn sàng cả.
    Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Vậy lựa cho tại hạ tòa nhà tối hậu là được rồi.
    Văn An gật đầu đáp:
    - Mười mấy năm nay, trang chúa chưa từng để cho thực khách vào đây chứ đừng nói đến trú ngụ nữa, vì chính diện hoa viên là A linh khuê các của tiểu thư.
    Thiết Kỳ Sĩ "ủa" một tiếng hỏi:
    - Thế ra trang chúa coi tại hạ bằng con mắt đặt biệt ư?
    Văn An khẽ đáp:
    - Cái đó khó biết lắm.
    Thiết Kỳ Sĩ kinh dị hỏi:
    - Bạn nói câu này là nghĩa làm sao?
    Văn An đáp:
    - Việc đưa tráng sĩ vào ở hoa viên hoàn toàn là do ý kiến của tiểu thư.
    Thiết Kỳ Sĩ nghe nói chấn động tâm thần bụng bảo dạ:
    - Phải rồi! Thanh Tiêu Ngọc Nữ muốn thân hành giám thị ta! Được lắm! Hai người ngấm ngầm tỉ đấu một phen coi tâm kế ai hơn?
    Văn An thấy chàng không lên tiếng liền cười hỏi:
    - Tráng sĩ không tin chăng?
    Thiết Kỳ Sĩ cố ý đáp:
    - Tại sao bằng hữu biết thế?
    Văn An cười ruồi đáp:
    - Tiểu nhân có một biểu muội làm tỳ nữ cho tiểu thư.
    Thiết Kỳ Sĩ "ủa" một tiếng nói:
    - Thảo nào tin tức của ông bạn rất mau lẹ.
    Văn An đáp:
    - Dịch tráng sĩ! Tráng sĩ đừng cao hứng vội. Ở trong hậu hoa viên này không hay đâu! Mười mấy năm trước bản trang đã mời mười tám vị đại võ sư. Võ công bọn họ đều khá lắm. Thế mà bọn họ bị giết hết ở trong hậu hoa viên.
    Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc hỏi:
    - Tại sao vậy?
    Văn An đáp:
    - Bản trang thường có thù nhân đến làm cho phải điên đầu, nhưng gần đây ít nhiều rồi.
    Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói:
    - Sao trang chúa không phái thêm mấy người vào ở đây? Trong bọn thực khách thiếu gì cao thủ.
    Văn An đáp:
    - Cái đó tiểu nhân không rõ.
    Hai người đã tới trước mặt tòa đinh các tối hậu. Thiết Kỳ Sĩ phát hiện bốn mặt tòa đình các này đều có ao sen. Chỉ có một cây cầu gỗ màu đỏ thông ra đình các.
    Văn An đứng lại hỏi:
    - Tráng sĩ! Tòa cao các này thế nào?
    Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp:
    - Được lắm!
    Văn An nói:
    - Vậy tráng sĩ tiến lên coi, tiểu nhân đã đưa đủ chăn nệm, màn đũng tới.
    Thiết Kỳ Sĩ xua tay đáp:
    - Ông bạn cứ tùy tiện.
    Văn An đi rồi, chàng tiến lên đỉnh các. Qua chỗ nào chàng cũng nhìn ngó đều thấy sạch như chùi không một vết bụi. Chàng cảm thấy tinh thần thoải mái, liền đứng tựa lang can cúi xuống ao nhìn thấy hoa sen đang đua nở. Ngọn gió chiều rào rạt đưa lại mùi thơm man mác, bất giác buột miệng ngâm:Trong đầm gì đẹp hơn sen
    Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
    Nhị vàng bông trắng lá xanh
    Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
    Bỗng nghe tiếng cười khanh khách nói:
    - Dịch huynh! Dịch huynh đem bài thơ vịnh hoa Tây hồ biến đổi thành khác hẳn.
    Thiết Kỳ Sĩ ngửng đầu lên nhìn thấy Văn Đế Đế mình mặc y phục buổi tối coi nhẹ nhàng như tiên nữ. Thị đang xuyên những luống hoa đi tới. Chàng không nhịn được cười đáp:
    - Thấy cảnh hoa sen đua nở, chợt nhớ bài thơ cũ đọc lên, ngờ đâu làm kinh động tiên tử.
    Văn Đế Đế nổi lên tràng cười không ngớt tỏ ra cao hứng phi thường. Người nàng đã đẹp, lúc này lại càng đẹp hơn. Thị đi tới mặt Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Nơi đây có được không?
    Thiết Kỳ Sĩ chấp tay đáp:
    - Chỗ này hay quá! Tại hạ e rằng vào đây rồi không còn nhớ chuyện trở về đất thực nữa.
    Văn Đế Đế cười nói:
    - Ở đây không được an toàn đâu?
    Thiết Kỳ Sĩ nghe nói sửng sốt nghĩ thầm:
    - Sao thị lại bảo ta câu này?
    Chàng liền hỏi:
    - Có ma quỷ hay sao?
    Văn Đế Đế cười khanh khách hỏi lại:
    - Người võ lâm cũng sợ ma ư?
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Sợ giặc chăng?
    Văn Đế Đế cười đáp:
    - Bọn giặc cỏ thì không dám tới.
    Thiết Kỳ Sĩ "ủa" một tiếng hỏi:
    - Chẳng lẽ trên chốn giang hồ lại có bọn ma đầu nào đến quấy rối quý phủ?
    Văn Đế Đế đáp:
    - Tiện thiếp cũng không rõ, từ khi học xong trở về nhà, tiện thiếp vẫn chưa hiểu vụ bí mật này.
    Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Tại hạ cũng có việc riêng mà chưa dám hỏi tới vì mới đến ở quí phủ chưa được bao lâu...
    Văn Đế Đế không chờ chàng nói hết đã ngắt lời:
    - Phải chăng công tử e dè nhà tiện thiếp hoài nghi công tử có lai lịch bất chính?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Đó là tự cô nương nói ra. Thật tình đây là lẽ tự nhiên.
    Văn Đế Đế nói:
    - Tiện thiếp không hoài nghi công tử. Nói một cách khác là tiện thiếp không sợ công tử, công tử cứ hỏi đi!
    Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
    - Khẩu khí cô lớn quá! Văn Đế Đế! Chắc cô nương đã biết lai lịch, đồng thời đã biết rõ võ công của tại hạ.
    Văn Đế Đế lắc đầu đáp:
    - Chưa hiểu chi hết, nhưng tiện thiếp đối với công tử cảm thấy không có điều gì không yên dạ.
    Thiết Kỳ Sĩ lại chấn động tâm thần, bụng bảo dạ:
    - Coi bề ngoài thì dường như lời nói của thị không phải giả dối, chẳng lẽ ta đã đoán lầm...
    Chàng bật tiếng cười âm trầm nói:
    - Đế Đế! Người giang hồ xảo trá khôn lường. Coi người không thể coi ở bề ngoài, lúc nào cũng nên để dạ hoài nghi, nhưng đừng đem tâm hại người. Dĩ nhiên cô nương coi tại hạ bằng khía cạnh tốt. nhưng cũng không nên tin tưởng một cách khinh xuất. Đó là điều tại hạ xin đề nghị với cô nương.
    Văn Đế Đế nghe nói, mắt thị nhìn Thiết Kỳ Sĩ bằng tia nhãn quang khác lạ. Lại thấy thị nở nụ cười thần bí nói:
    - Coi lầm là việc của tiện thiếp.
    Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi:
    - Vậy bây giờ tại hạ hỏi cô nương được chưa?
    Văn Đế Đế hỏi lại:
    - Điều thứ nhất công tử muốn biết tiện thiếp học võ công nơi ai chứ gì?
    Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp:
    - Trên đời rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, những dị nhân võ công càng cao thâm, giang hồ càng ít người biết tới, cái đó cần chi mà phải hỏi!
    Văn Đế Đế cất cao giọng hỏi:
    - Thế thì ngoài sự tiên liệu của tiên thiếp, thì công tử muốn hỏi gì?
    Thiết Kỳ Sĩ thở dài đáp:
    - Nhưng thôi không hỏi nữa hay hơn. Câu này tại hạ hỏi ra khiến cô thêm phần hiềm nghi. Có điều tại hạ được lệnh tôn và cô nương trọng đài thì chẳng thể không quan tâm đến việc trong quí phủ.
    Văn Đế Đế gật đầu đáp:
    - Cái đó là thường tình của con người.
    Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Nói một cách vắn tắt thì người ta quan tâm điều gì tất phải tìm cách cởi mở mối quan tâm đó.
    Văn Đế Đế hỏi:
    - Công tử muốn hiểu tình hình nhà tiện thiếp phải không?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Tại hạ là người mới đến khi nào dám hỏi bừa bãi!
    Văn Đế Đế nói:
    - Tiện thiếp cho công tử hay. Gia phụ là người thông minh phi thường. Những việc của lão nhân gia tiện thiếp cũng không hiểu rõ lắm. Tiện thiếp không biết đến mẫu thân từ nhỏ, đồng thời lại chẳng có anh chị em nào hết. Từ khi năm tuổi, tiện thiếp hơi hiểu biết một chút còn nhớ phụ thân trong lúc nhất thời bất cẩn để tiện thiếp thất lạc trong một cái giếng, may được sư phụ lão nhân gia cứu tiện thiếp đem đi...
    Thiết Kỳ Sĩ ngắt lời:
    - Lúc lệnh sư cứu cô nương, lênh tôn không biết ư?
    Văn Đế Đế đáp:
    - Cái đó về sau tiện thiếp mới hỏi sư phụ.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Cô nương chỉ biết việc xảy ra trong nháy mắt thôi ư?
    Văn Đế Đế đáp:
    - Đúng thế!
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Lệnh sư có phải là lão bằng hữu của lệnh tôn không?
    Văn Đế Đế đáp:
    - Không phải! Có thể là...
    Thiết Kỳ Sĩ thấy thị ngập ngừng cũng không hỏi vụ đó nữa. Chàng dừng một chút rồi cười hỏi:
    - Cô nương học thành tài rồi về nhà phải không?
    Yêu: Là khi mắt bạn tìm nhau trong đám đông Hidden Content Đam mê: Là khi môi bạn tìm nhau trong đám đông .Hidden Content Cưới: Là khi bạn đôn đáo tìm… con mình trong đám đông. Hidden Content
    Thiên hạ hội ngoại đường chủ

    Hoa nguyệt tao đàn: Tình ma thần quân
    Phong lưu bang Bắc trác táng đường
    Tứ hải hội Nam hải phân đàn

    Hidden Content


  5. #10
    anbe's Avatar
    anbe Đang Ngoại tuyến Nhất Đại Tôn Sư Thông Ngữ xảo thủ
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Dị vực
    Bài viết
    1,976
    Xu
    200

    Mặc định

    Hồi 7:Những du khách vì đâu mà mất tích


    Văn Đế Đế gật đầu đáp:
    - Gia sư là người quái dị, lão nhân gia chẳng chịu nói với tiện thiếp một lời gì. Chỉ bảo tiện thiếp về nhà để tìm một vật cho bà nhưng phải giấu cả gia phụ.
    Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói:
    - Nếu vậy cô nương cũng chẳng nên cho tại hạ biết.
    Văn Đế Đế đáp:
    - Không! Tiện thiếp hoàn toàn tin ở nơi công tử, vì tiện thiếp không còn ai để nói tâm sự của mình.
    Thiết Kỳ Sĩ muốn chứng minh cô không phải là người trả giá, liền hỏi:
    - Lệnh tôn không biết chút võ công nào ư?
    Văn Đế Đế đáp:
    - Theo chỗ tiện thiếp biết thì lão nhân gia không biết võ công.
    Thiết Kỳ Sĩ nhận ra tuy Văn Đế Đế võ công cao thâm khôn lường, nhưng cô còn nhỏ tuổi quá, chưa đủ kinh nghiệm giang hồ.
    Giữa lúc ấy Văn An đưa đồ tới.
    Phía sau gã một tên a đầu tay bưng đồ ăn.
    Văn Đế Đế cười nói:
    - Tiện thiếp đã bảo chúng từ nay ngồi ăn với công tử ở đây.
    Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
    - Nếu vậy tại hạ ăn thêm được mấy chén.
    Văn Đế Đế cười khanh khách nói:
    - Công tử không thành thực rồi.
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Tại hạ đã cảnh cáo cô nương là phải coi chừng.
    Văn Đế Đế cười rất tươi nói:
    - Tiện thiếp cũng vậy.
    Từ đó khoảng hơn một tháng, Văn Đế Đế không rời xa Thiết Kỳ Sĩ nửa bước. Trừ những lúc cô về phòng ngủ hay ra ngoài trang có việc, còn thì cô bầu bạn suốt ngày với Thiết Kỳ Sĩ.
    Người ở với nhau lâu ngày tất nẩy tình thân thiết, huống chi là đôi nam nữ thanh niên. Vả lại Văn Đế Đế ngay từ hôm đầu gặp Thiết Kỳ Sĩ đã có mối hảo cảm với chàng, nên cô không hoài nghi chàng có ý đồ gì với nhà mình.
    Nhưng Thiết Kỳ Sĩ lại không thế, tuy chàng rất ưa thích Văn Đế Đế, nhưng đối với Văn trang chúa thủy chung chàng vẫn cảm thấy có điều gì nghi kỵ. Dù chàng không coi là cừu nhân mà lúc nào cũng để ý do thám chuyện bí mật.
    Hơn một tháng trời, thực khách ở Văn gia vẫn có kẻ ở người đi, ngựa xe rầm rập không ngớt. Dĩ nhiên cũng có hào khách nghe danh Thanh Tiêu Ngọc Nữ đến cầu thân, nhưng họ chỉ trò chuyện với Trang chúa, ăn hai bữa cơm ngủ lại một đêm rồi ra đi. Bọn họ trước hết đi tìm "Cổ kim đệ nhất kiếm thủ" để tỷ đấu, xong rồi mới bàn đến chuyện khác.
    Một hôm trời vừa sáng, Văn Đế Đế đã đến ngoài các la gọi Thiết Kỳ Sĩ:
    - Sĩ Kỳ! Công tử dậy chưa?
    Thiết Kỳ Sĩ chạy ra đón tiếp vừa cười vừa đáp:
    - Tại hạ mới vừa chạy được hai vòng quanh vườn là cô nương đã gọi rồi.
    Văn Đế Đế lớn tiếng hỏi:
    - Công tử đi với tiện thiếp lên Thanh Sơn một chuyến được chăng?
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại:
    - Cô nương muốn đến Thanh Sơn làm chi?
    Văn Đế Đế đáp:
    - Ở Thanh Sơn vừa xảy chuyện rắc rối quá. Nghe nói họ làm chết nhiều cư dân, kinh động đến quan nha, tiện thiếp muốn đi coi.
    Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
    - Thanh Tiêu Ngọc Nữ khét tiếng giang hồ, lại muốn đi trừ hại cho dân.
    Văn Đế Đế đáp:
    - Đừng nói giỡn nữa, chẳng lẽ công tử không có lòng nghĩa hiệp?
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Được rồi, cô nương muốn cỡi ngựa hay đi bộ?
    Văn Đế Đế đáp:
    - Thanh Sơn cũng gần đây thôi! Chúng ta đi bộ quách, có khi cưỡi ngựa không tiện bằng đi bộ.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Đi ngay bây giờ hay sao?
    Văn Đế Đế đáp:
    - Đi ngay bây giờ, Công tử có đem chút hành lý gì theo không?
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Cô nương đã coi hành lý của tại hạ rồi chứ?
    Văn Đế Đế đáp:
    - Công tử đã chẳng e dè tiện thiếp, tiện thiếp cũng không có ý thóc mách. Đại khái chỉ có một thanh vô danh đoản kiếm.
    Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
    - Cô đừng coi thường thanh đoản kiếm của tại hạ, lai lịch nó lớn lắm nhe!
    Văn Đế Đế hắng đặng đáp:
    - Dù sao cũng còn kém Thái A thần kiếm của tiện thiếp.
    Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả nói:
    - Chưa chắc đâu! Đến lệnh tôn còn chưa nhận ra thì đủ biết nó ghê gớm đến thế nào!
    Văn Đế Đế đáp:
    - Gia phụ chỉ có thị hiếu về cổ kiếm mà thôi, chứ sức không trói nổi con gà thì làm gì biết thưởng thức.
    Thiết Kỳ Sĩ vừa thu thập hành lý vừa lắc đầu đáp:
    - Không phải đâu! Lệnh tôn rất sành về cổ kiếm.
    Văn Đế Đế hỏi:
    - Công tử đưa thanh kiếm này cho gia gia coi hồi nào?
    Thiết Kỳ Sĩ nở nụ cười thần bí đáp:
    - Tám bữa trước cô nương đến thành Cô Dung, tại hạ ngẫu nhiên cũng dời khỏi chốn này, không ngờ lệnh tôn tản bộ qua đây.
    Văn Đế Đế ồ một tiếng hỏi:
    - Gia gia coi những gì của công tử?
    Thiết Kỳ Sĩ hững hờ đáp:
    - Trong bọc hành lý của tại hạ chả có vật gì khác, ai muốn coi thì coi, nhưng lệnh tôn cũng không coi lén.
    Văn Đế Đế chau mày hỏi:
    - Chắc vừa gặp lúc công tử trở về?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Không phải! Lệnh tôn còn hỏi tại hạ có thanh bảo kiếm gì tại hạ mới biết. Nếu quả lão nhân gia coi lén thì chẳng hỏi lại.
    Văn Đế Đế hỏi:
    - Công tử trả lời lão nhân gia ra sao?
    Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười đáp:
    - Đứng trước mặt bật tôn trưởng, dĩ nhiên là tại hạ không dám giấu diếm.
    Văn Đế Đế nhảy bổ lên hỏi:
    - Giỏi quá rồi! Công tử nói với gia gia mà không cho tiện thiếp hay ư?
    Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
    - Tại hạ muốn cô nương đoán coi.
    Văn Đế Đế nói:
    - Không đoán nữa! Tiện thiếp có đoán thế nào cũng không trúng.
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Được rồi! Không đoán thì tại hạ cho cô hay: Đó là Đại Ngư trường kiếm.
    Văn Đế Đế "hứ" một tiếng hỏi:
    - Ngư trường kiếm cũng có đại có tiểu nữa ư?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Cô nương không coi thấy thanh trường kiếm này lớn hơn Ngư trường kiếm mà lại ngắn hơn những cổ kiếm khác?
    Văn Đế Đế gật đầu hỏi:
    - Công tử nói tựa hồ cũng có lý. Gia gia có muốn mua kiếm của công tử không?
    Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
    - Con nhà võ coi kiếm quí hơn tính mạng. Dĩ nhiên lệnh tôn cũng hiểu đạo lý này.
    Văn Đế Đế lắc đầu đáp:
    - Gia gia không phải là người võ lâm, không nghĩ tới điều đó!
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Lệnh tôn tuy chưa muốn mua nhưng có nhắc tới điều kiện trao đổi.
    Văn Đế Đế kinh hãi hỏi:
    - Gia gia muốn trao đổi thanh Thuộc Lũ cổ kiếm mà công tử coi như sinh mạng ư?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Có lẽ lệnh tôn thử tâm lý để coi phản ứng của tại hạ, sau đó lão nhân gia chỉ mỉm cười không nói nữa.
    Văn Đế Đế nói:
    - Công tử mà chịu trao đổi thì lão nhân gia không bỏ được cái của mình.
    Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp:
    - Đúng thế! May ở chổ lão nhân gia chưa nhắc đến chuyện đòi mua, không thì thật khó cho tại hạ.
    Văn Đế Đế nói:
    - Có khi chưa đến lúc đó thôi, nhưng tiện thiếp sẽ cự tuyệt trước dùm công tử. Con người không hiểu võ công nên không biết đường trọng khinh.
    Thu thập hành lý xong xuôi, Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Cô nương còn cho ai đi nữa không?
    Văn Đế Đế đáp:
    - Không! đem nhiều người đi phải bận cho mình phải chiếu cố.
    Thiết Kỳ Sĩ cười mát nói:
    - Khẩu khí cô lớn quá! Nếu vậy tại hạ đi cũng bằng thừa.
    Văn Đế Đế hắng đặng đáp:
    - Đừng giả vờ nữa, tiện thiếp coi người là biết.
    Thiết Kỳ Sĩ cười thầm nghĩ bụng:
    - Cô mà nhận ra thì chẳng khác gì thấy quỷ sứ. Đến thanh Phụng Hoàng kiếm của ta cô còn không nghi ngờ thì hiểu bản lãnh ta thế nào được!
    Nguyên thanh đoản kiếm của Thiết Kỳ Sĩ đó là Phụng Hoàng thần kiếm. Có khi vì sư phụ chàng nói là người võ lâm ít ai biết tới nên chàng mới để cho Văn Viên Ngoại ngó thấy. Nói một cách khác, đó là chàng cố ý lưu thần kiếm lại trong đình các.
    Ra đến cửa trang, Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Có cần trình rõ với lệnh tôn không?
    Văn Đế Đế đáp:
    - Tiện thiếp về nhà chỉ có lần thứ nhất là bẩm với lão nhân gia.
    Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Sở dĩ lệnh tôn yên dạ vì lẽ võ công cô rất cao cường.
    Lên Thanh Sơn cần phải qua Xích Sơn hồ. Văn Đế Đế kêu con thuyền nhỏ để đi. Hai người lên bờ vào lúc giữa trưa.
    Trời đã hoàng hôn, hai người tới thành Cô Dung, tìm phạn điếm ăn cơm xong, Thiết Kỳ Sĩ kêu tiểu nhị vào phòng hỏi:
    - Nghe nói ở Thanh Sơn đã xảy vụ khủng khiếp, nơi đây có biết gì không?
    Tiểu nhị hỏi lại:
    - Khách quan! Khách quan đi trên đường chẳng lẽ lại không nghe thấy khắp nơi người ta bàn tán về vụ này?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Bọn ta không phải là người ở đây, vừa mới tới quí địa.
    Tiểu nhị nói:
    - Về vụ này, quan phủ đã phái rất nhiều người đi, phát động đến cả bọn đầu mục cưỡi ngựa và đi bộ mà chưa điều tra được vì nguyên nhân gì?
    Văn Đế Đế hỏi:
    - Đầu đuôi câu chuyện ra làm sao?
    Tiểu nhị đáp:
    - Trên núi Thanh Sơn có dòng suối ấm áp, ai xuống tắm cũng khỏi bịnh. Mồi khi mùa đông tới du khách đến tắm rất đông. Không ngờ hiện nay không thấy bóng người nào nữa.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Chắc vì nguyên nhân xảy ra vụ này?
    Tiểu nhị đáp:
    - Đúng thế! Nghe nói gần đây nhiều người chết lắm.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Họ bị chết trong trường hợp nào?
    Tiểu nhị đáp:
    - Không hiểu tình trạng cái chết ra sao, chỉ thấy trên núi rất nhiều xương trắng. Những cư dân lân cận nhiều người bị mất tích, rồi tin đó đồn đại ra ngoài.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Chẳng lẽ họ bị yêu quái ăn thịt.
    Tiểu nhị đáp:
    - Vấn đề là ở chổ xương trắng kia từ đâu đưa đến? Chẳng lẽ yêu quái lại ăn cả quần áo?
    Thiết Kỳ Sĩ biết rằng không thể hỏi rõ nguyên nhân, liền xua tay nói:
    - Cám ơn tiểu ca!
    Tiểu nhị lui ra rồi, Văn Đế Đế hỏi:
    - Chuyện này ra làm sao?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Phải đến nơi điều tra mới biết được. Bây giờ cô nương hãy tắt đèn đi ngủ.
    Chàng ra khỏi phòng, Văn Đế Đế về phòng mình ở ngay bên cạnh. Chàng đóng cửa lại ngồi trên giường tính thầm:
    - Chắc bọn tà môn quỷ thần, chẳng lẽ mình không điều tra ra được?
    Hôm sau hai người ra khỏi điếm, bỗng thấy cáo thị dán khắp nơi, nhất là những chỗ đông người như khách điếm, tửu lầu bến xá.
    Thiết Kỳ Sĩ lại gần coi bất giác bật cười nói:
    - Xem cáo thị và lời nói của điếm tiểu nhị thì không giống nhau. Cáo thị còn đặt giải thưởng bạc trăm lạng...
    Sau khi ra khỏi thành, Thiết Kỳ Sĩ nhìn Văn Đế Đế nói:
    - Chúng ta bất tất phải hỏi dò nữa, cứ đến thẳng Thanh Sơn coi rồi sẽ tính. Có hỏi bọn ngư dân cũng chẳng ích gì!
    Văn Đế Đế đáp:
    - Tiện thiếp thường qua lại Thanh Sơn, nơi đó chẳng có chỗ nào phẳng phiu.
    Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
    - Ở đó có chỗ sơn động nào để luyện công được chăng?
    Văn Đế Đế đáp:
    - Dĩ nhiên có núi cao, hang thẳm, nhưng bọn du khách lại không tới đó.
    Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Bây giờ cũng không phải là chẳng có người đến!
    Văn Đế Đế kinh hãi hỏi:
    - Theo lời công tử thì có kẻ tạo ra cuộc khủng bố để hăm dọa du khách lên Thanh Sơn hay sao?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Tại hạ đoán là những người chết đều trúng độc, nhưng là chất độc khác thường quái dị.
    Văn Đế Đế hỏi:
    - Quái dị ở chỗ nào?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Chúng ta có thể đi coi xương trắng là có thể chứng thực được điểm này.
    Khi hai người đến chân núi Thanh Sơn bỗng thấy một tên bộ khoái đứng tuổi, vẻ mặt hoang mang đi tới. Thiết Kỳ Sĩ tiến lại lớn tiếng hỏi:
    - Bằng hữu! Phải chăng bằng hữu ở huyện Cô Dung?
    Người kia vừa thấy Văn Đế Đế và Thiết Kỳ Sĩ bỗng la lên:
    - Đây phải chăng là Văn tiểu thư?
    Văn Đế Đế hỏi:
    - Ông bạn nhận biết ta ư?
    Người kia hoang mang đáp:
    - Tiểu nhân làm công ở huyện Cô Dung có lý nào lại không nhận ra tiểu thư! Tiểu thư ơi! Bọn mã bộ đầu mục của tiểu nhân không thấy đâu nữa. Chắc họ bị yêu quái ăn thịt rồi!
    Văn Đế Đế hỏi:
    - Quí vị có bao nhiêu người?
    Bộ khoái đáp:
    - Bọn tiểu nhân có ba người. Hai vị kia bảo tại hạ chờ ở chân núi. Họ lên núi tới giờ vẫn chẳng có tin tức gì.
    Văn Đế Đế nói:
    - Ông bạn về đi thôi! Vụ này để ta phụ trách điều tra cho rõ. Nếu quả là yêu quái ta sẽ trừ khử đi. Có điều ông bạn đừng nói nhăng nói càn, chờ hiểu rõ sự tình sẽ liệu.
    Tên bộ khoái liên thanh đáp:
    - Được tiểu thư ra tay, vụ này có thể thành tựu. Tiểu nhân trở về nhất thiết bẩm thái gia theo đúng như lời tiểu thư.
    Văn Đế Đế lại nói:
    - Đồng thời ta yêu cầu đại nhân ra lệnh cấm chỉ quân dân không được lên núi Thanh Sơn.
    Tên bộ khoái dạ một tiếng rồi rút lui. Văn Đế Đế dẫn Thiết Kỳ Sĩ lập tức lên núi.
    Thiết Kỳ Sĩ thấy cô xử sự rất thông thạo liền cười nói:
    - Văn Đế Đế! Cô quả là người có tác phong đại hiệp.
    Văn Đế Đế bĩu môi đáp:
    - Đừng trào phúng nữa! Bây giờ tiện thiếp coi công tử làm ăn ra sao?
    Thiết Kỳ Sĩ nói:
    - Hãy đến chỗ an toàn đã, nhưng cô nương hãy đề phòng họ đánh lén.
    Văn Đế Đế ngạc nhiên hỏi:
    - Có người thật ư?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Một nhân vật thật tàn độc, khi gặp chúng ta phải tra hỏi khẩu cung.
    Văn Đế Đế hỏi:
    - Đã là người tồi bại thì còn phải hỏi han gì nữa?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Ta hỏi cho ra đồng đảng.
    Chàng e đây là cừu nhân của mình nên mới nói vậy.
    Hai người lên đến khu an toàn, quả thấy rất nhiều xương trắng.
    Văn Đế Đế trịnh trọng hỏi:
    - Vụ này nghĩa làm sao?
    Thiết Kỳ Sĩ cười lạt đáp:
    - Họ trúng phải chất kỳ độc rất cổ quái.
    Văn Đế Đế hỏi:
    - Sao công tử biết thế?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Thông thường những người trúng độc chết, sau khi thịt nát rồi, màu xương tím đen lại, rõ ra bị trúng độc mà chết, nhưng đây toàn xương trắng, chẳng có chi khác lạ, không ai ngờ họ bị trúng độc mà thảm tử.
    Văn Đế Đế hỏi:
    - Chất độc này tiêu hóa cả y phục hay sao?
    Thiết Kỳ Sĩ đáp:
    - Y phục họ lấy đi rồi. Người hạ thủ cố ý bày nghi trận.
    Yêu: Là khi mắt bạn tìm nhau trong đám đông Hidden Content Đam mê: Là khi môi bạn tìm nhau trong đám đông .Hidden Content Cưới: Là khi bạn đôn đáo tìm… con mình trong đám đông. Hidden Content
    Thiên hạ hội ngoại đường chủ

    Hoa nguyệt tao đàn: Tình ma thần quân
    Phong lưu bang Bắc trác táng đường
    Tứ hải hội Nam hải phân đàn

    Hidden Content

    ---QC---


Trang 2 của 21 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status