Chương 3:
Phần 2: CHẠM TRÁN (tt)
Vô Chiêu vừa điều tức vừa âm thầm quan sát trận chiến. Thấy rõ thực lực của hai người, chàng cảm thấy mình thật quá tự tin, lúc nãy Huyết Ma chưa dùng hết sức để đối phó với chàng mà chàng tưởng rằng có thể dùng phương pháp tốc chiến tốc thắng để hạ hắn.
Trong chốc lát cả hai đã giao đấu hơn một trăm năm mươi hiệp. Xét về mặt nội lực thì Lê Tiễn không bằng Huyết Ma, nhưng chàng có một lợi thế đáng kể trong tay, đó chính là thanh kiếm. Mặc dù nói đôi huyết thủ của Huyết Ma đao thương bất nhập, cứng rắn vô cùng nhưng dù gì cũng là bàn tay người so với sắt thép cũng thua kém hơn một chút, độ dài cũng ngắn hơn lưỡi kiếm nên chỉ mạnh về thủ mà yếu về công. Mặt khác, để có thể giữ cho đôi huyết thủ luôn duy trì ở trạng thái tốt nhất, không bị tổn thương dưới lưỡi kiếm sắc bén, Huyết Ma phải liên tục tập trung nội lực truyền vào đôi huyết thủ. Một người dù nội lực trong người có nhiều đến đâu nhưng phải vận công liên tục khiến nội lực không kịp tái tạo và chu chuyển thì sau một thời gian cũng đuối sức mà thôi. Xét tất cả các ưu nhược điểm trên Lê Tiễn lẽ ra phải chiếm ít nhiều tiện nghi đối với Huyết Ma. Nhưng tình hình trước mắt thì lại khác, tốc độ tấn công của chàng đã dần chậm lại.
Lê Tiễn cũng nhận ra mình xuống sức thật nhanh. Đầu óc bắt đầu có chút mơ hồ, mắt cũng hoa đi, đường kiếm không còn quyết liệt và chính xác nữa. Bấy giờ chàng đã phát hiện ra mình đã nhiễm phải độc của Huyết Ma. Thì ra lúc nãy, khi chàng tiếp một chưởng mạnh mẽ của Huyết Ma, chàng đã bị trúng độc chưởng khá nặng nhưng do chủ quan chàng chỉ vận công ép chất độc ra ngoài một cách sơ sài lại còn nôn nóng thi triển kiếm chiêu mà giao chiến khiến chất độc phát tác. Vả lại huyết thủ của Huyết Ma khi thi triển toàn lực thì chất độc phát ra vô cùng bá đạo. Những làn khói đen từ nãy giờ bốc lên từ huyết thủ mặc dù không tiếp xúc trực tiếp với người chàng nhưng cũng bị chàng hít vào mũi ít nhiều. Chất độc trước và sau tác dụng làm chàng mệt mỏi đi nhanh chóng. Miễn cưỡng tập trung tinh thần, vận công toàn thân để kiềm chế bớt độc tính, Lê Tiễn chỉ hận mình quá chủ quan, nếu lúc nãy xuất một kiếm toàn lực “nhất kích tất sát” thì mình đã không phải thê thảm thế này, nhớ lại lời sư phụ giáo huấn chàng càng thêm hối hận.
Tự trách mình một hồi chàng bỗng sực nhớ ra một chuyện. Gầm lên một tiếng giận dữ chàng huy động toàn lực xuất ra một chiêu hiểm độc bức Huyết Ma phải lùi lại một bước. Nhân cơ hội đó chàng với tay rút từ sau lưng ra một hỏa pháo, mở chốt rồi bắn lên trời cao. Hỏa pháo bay vút lên cao nổ tung hóa thành một đám khói đen hình thanh kiếm. Đây là tín hiệu nguy cấp của Kiếm Thánh môn, chỉ có những nhân vật quan trọng trong phái mới có thể sử dụng. Phàm ai là người của Kiếm Thánh môn, một khi thấy tín hiệu nguy cấp này đều phải chạy tới mà tiếp ứng. Có điều Lê Tiễn không chắc rằng giữa rừng sâu hoang vắng thế này liệu có đồng môn nào xung quanh đây thấy được mà đến hay không, thứ nữa nếu có người tiếp cứu chàng cũng không dám chắc mình còn có thể cầm cự đến lúc ấy.
Huyết Ma thấy tín hiệu phát ra, thái độ trở nên khẩn trương, dồn lên tấn công áp đảo. Chỉ sau vài chiêu Lê Tiễn đã phải lùi lại nhiều bước, lúc này độc tính bộc phát càng trở nên trầm trọng hơn, cả cơ thể đứng không còn vững. Huyết Ma nhân cơ hội đó áp sát người chàng, dùng chiêu “thanh ngưu kích hổ” thúc chỏ mạnh vào ngực chàng. “Hự” một tiếng Lê Tiễn phun ra một búng máu ngã nhào ra sau.
Huyết Ma sấn tới định một trảo kết liễu chàng. Lãnh Diện Nhân Lê Tiễn thấy mình sắp chết dưới tay Huyết Ma, lòng buồn rười rượi, một sát thủ đi săn con mồi ai ngờ lại để con mồi cắn ngược lại, thật là tức cười nhưng lúc này chàng lại cười không nổi. Bỗng nhiên từ đâu một lưỡi kiếm chém tới ngăn một trảo lợi hại của Huyết Ma. Lý Vô Chiêu một lần nữa lại xuất thủ.
Sau khi điều tức, khí lực Vô Chiêu đã khôi phục hoàn toàn, quan sát nãy giờ chàng ít nhiều đã biết được lộ số võ công của Huyết Ma. Lợi dụng nhược điểm Huyết Ma đã mất khá nhiều sức và tâm lý lo sợ người của Kiếm Thánh môn kéo đến của hắn, chàng quyết tâm tử chiến với Huyết Ma, dùng các chiêu thức hết sức nguy hiểm, toàn lấy mạng đổi mạng. Nếu đổi lại là người khác có lẽ sẽ kéo dài thời gian bằng cách lấy tĩnh chế động, lấy cái chậm của mình để đối phó với cái nhanh hấp tấp vội vàng của đối thủ nhưng Vô Chiêu thì làm ngược lại và diễn biến trận đấu chỉ ra rằng chàng đã đúng.
Trong nhất thời phương pháp ấy phát huy tác dụng tuyệt vời khiến Huyết Ma bối rối, mặc dù tức giận vô cùng nhưng không có cách nào kết thúc cuộc chiến nhanh chóng được, đối với một kẻ liều mạng chỉ còn cách bình tĩnh, lấy tĩnh chế động từ từ phá giải thế công liều chết đó. Ngoài kia, Lê Tiễn vẫn đang cố vận công ép chất độc ra ngoài, tình hình cũng không sáng sủa là mấy.
Nhưng thực lực cả hai chênh lệch nhau nhiều quá, một kẻ mới luyện võ công được vài tháng cho dù thông minh tuyệt đỉnh đến đâu thì kinh nghiệm cũng như võ công không thể nào bằng một người đã nổi danh trên giang hồ mấy mươi năm nay. Được chừng nửa khắc thời gian, Huyết Ma đã lấy lại thế trận, công lực hắn cũng hồi phục được vài phần. Và lần này hắn quyết không cho Vô Chiêu có bất kì cơ hội tẩu thoát nào nữa.
Cười lên những âm thanh rợn người đồng thời xuất thủ toàn những chiêu hiểm ác, Huyết Ma đã bức Vô Chiêu lùi lại liên tục. Cuối cùng hắn đánh ra ba chưởng vô cùng lợi hại. Chàng miễn cưỡng dùng kiếm đỡ được một chưởng, hai chưởng còn lại đánh trúng vào ngực và vai chàng. Vô Chiêu văng ra xa hơn trượng, miệng ứa máu, kiếm cũng rời khỏi tay chàng. Vô Chiêu khó khăn ngó xuống hai vết thương trên người mình, dưới lớp vải rách, chàng thấy lớp da mình trở nên bầm đen và sưng vù lên. Biết trúng phải độc chưởng của đối thủ chàng thầm than trong lòng.
Huyết Ma cười ngạo nghễ:
- Ha ha ha, trúng hai chưởng này của ta ngươi không chết vì nội thương thì cũng chết vì độc chất phát tác mà thôi. Nhưng để không kéo dài đau đớn cho các ngươi ta sẽ thành toàn cho các ngươi mỗi người vài chưởng nữa để lên đường cho sớm.
Dứt lời, hắn huy động song thủ vừa bước lên vài bước thì hắn phải “ồ” lên kinh ngạc. Có một chuyện kì lạ đang xảy ra, từ chỗ hai vết thương trên người Vô Chiêu những làn khói đen nhè nhẹ bốc lên cách lớp da chừng một phân rồi chạy ra vai, di chuyển dọc theo cánh tay trái cuối cùng xoay vòng liên tục xung quanh chiếc nhẫn đeo trên ngón tay trỏ bàn tay chàng. Cuối cùng thì chúng như tan thành hư vô không còn thấy nữa đồng thời màu đen nơi vết thương cũng dần biến mất đi, lớp da sưng vù lên cũng xẹp xuống từ từ. Quan sát hết quá trình kì lạ này, Huyết Ma há hốc mồm:
-Nhẫn tỵ độc, không thể ngờ tên tiểu tử thúi này có vật quý báu đến như vậy.
Hắn toan xông đến hạ thủ giết người đoạt bảo thì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện hai bóng người gần như cùng một lúc. Một người đến bên cạnh Vô Chiêu đỡ chàng ngồi dậy, người này không ai khác chính là sự phụ Lý Thanh Phong của chàng. Lão Năm thợ săn đã về báo tin kịp lúc. Còn người kia cũng ngồi xuống cạnh Lê Tiễn, nhét một viên linh đơn vào miệng chàng,vừa cười vừa nói:
- Hì hì, sao hôm nay thợ săn lại bị con mồi cắn ra nông nỗi thế này đây, hi hi…
Không đợi chàng trả lời, người này quay sang cười với Huyết Ma:
- Hí hí, còn ngươi nữa, không giơ tay chịu trói không lẽ đợi ta ra tay hay sao?
Nuốt viên thuốc xuống cổ, Vô Chiêu khẽ bảo :
- Nhị sư huynh mau xuất thủ bắt hắn, tên ác ma này xảo quyệt lắm.
Thì ra người này chính là nhị đệ tử Huỳnh Phương của Kiếm Thánh môn. Lê Tiễn vừa dứt lời thì thân hình của Huỳnh Phương đã động, chớp mắt một cái hắn đã đến trước mặt Huyết Ma đánh ra ba chưởng. Đã sớm đề phòng, Huyết Ma kịp thời giương huyết thủ lên đỡ. Thầm thốt “không xong”, Huyết Ma cả người bay ra phía sau, miệng phun ra ba bốn ngụm máu, nội thương hiển nhiên rất nặng. Huỳnh Phương tung người theo sau, hắn thận trọng tránh né những búng máu của Huyết Ma vì ngờ rằng trong đó cũng có độc. Bàn tay phải hắn vươn ra bóp chặt cổ tay Huyết Ma, tay trái thành trảo định chụp vào yết hầu. Ngay sát na ấy ánh mắt Huyết Ma bỗng lóe sáng, từ miệng hắn bay vụt ra một viên đạn nhỏ bắn thẳng vào mặt Huỳnh Phương. Nổ ầm một tiếng, chu vi vài trượng xung quanh bị bao phủ bởi màn khói xanh. Quá bất ngờ Huỳnh Phương đành buông tay, nhảy lùi về phía sau, vận công hộ thể toàn thân.
Lúc đám khói tan hết thì không còn thấy bóng Huyết Ma đâu nữa. Huỳnh Phương cũng đã vận công đẩy hết chất độc ra ngoài, hắn cười thoải mái:
- Hì hì, tên quỷ này không ngờ lúc sắp chết cũng có trò vui hay quá.
Lê Tiễn buồn bã lắc đầu:
-Cả hai ta đều để cho hắn chạy thoát vậy mà huynh còn cười được hay sao?
Huỳnh Phương mặt mày rạng rỡ:
- Ai nói là hắn chạy thoát? Cho dù hắn mọc cánh cũng đừng mong trốn thoát sự truy tung của chúng ta, hà huống hắn đang bị trọng thương không nhẹ.
Xòe bàn tay phải ra, trên lòng bàn tay của hắn vẫn còn dính chút bột màu trắng, hắn cười đắc ý:
- Đệ xem, trúng phải Bách Mộc Hương của ta thì đi xa trăm dặm vẫn lưu lại mùi trong không khí, hi hi.
Đến đây Lê tiễn mới mỉm cười khó khăn:
- Huynh thật lợi hại. Được rồi, đệ nghỉ ngơi vài canh giờ rồi chúng ta lập tức lên đường đuổi theo hắn.
Lý Thanh Phong cũng vỗ vai Vô Chiêu, ý muốn nói chúng ta cũng sớm về nhà thôi. Vô Chiêu thắc mắc không biết Bách Mộc Hương là gì tại sao lại lợi hại đến vậy nhưng Thanh Phong đã ra dấu không nên hỏi nhiều. Đoạn hai thầy trò gật đầu chào bọn người của Kiếm Thánh môn rồi lập tức quay về nhà.
Trên đường về Thanh Phong nói sơ qua về Bách Mộc Hương cho Vô Chiêu nghe. Đây là loại hương liệu rất đặc biệt được bào chế từ vô số loài cỏ cây quý hiếm trong tự nhiên. Một khi để vướng loại hương này vào người thì trong vòng bảy ngày cho dù có ngâm mình dưới nước ba ngày ba đêm vẫn không làm bay được mùi hương này. Duy nhất chỉ có thuốc đặc chế trong bổn môn mới có thể tẩy rửa mùi hương này mà thôi. Với cái khướu giác linh mẫn còn hơn chó săn của Lê Tiễn, bọn họ truy bắt Huyết Ma sẽ không gặp khó khăn gì. Về đến nhà, Thanh Phong thở ra nhẹ nhõm:
- Ta hối thúc con về gấp là vì sợ bọn họ chú ý đến chiếc nhẫn tỵ độc của con. Đây là vật vô cùng trân quý, tin con sở hữu vật này nếu giang hồ đồn đại ra sẽ dẫn đến nhiều chuyện không hay, có khi các nhân vật thuộc hắc bạch lưỡng đạo cũng như vua chúa quan quyền cũng đến tìm con mà cưỡng bách giao ra nhẫn tỵ độc này.
Vô Chiêu nhíu mày chán nản:
- Sư phụ nói đúng lắm. Con cũng không biết đây là nhẫn tỵ độc. Nó quả là một báu vật, nếu không có nó lúc nãy chắc con đã chết dưới tay Huyết Ma rồi. Nhưng giữ một vật báu bên mình cũng thật nguy hiểm. Sư phụ, người cũng đừng quá lo lắng, người của Kiếm Thánh môn chắc không đồn đại tin này ra đâu.
Thanh Phong thở dài:
- Ta cũng mong là vậy, nhưng lòng người khó đoán. Ây, không suy nghĩ nữa, việc này thật khó giải quyết, đành thuận theo ý trời vậy, dù sao cũng còn có thầy ở đây, người của Thiên Sơn phái há dễ bị mọi người uy hiếp lắm hay sao? À, hôm nay gặp kẻ địch lợi hại như vậy chắc con đã được mở mang tầm mắt. Con nên nhớ giang hồ cao thủ như mây, ngoài ra còn có các cao nhân thoái ẩn giang hồ, những vị này võ công lại càng ghê gớm hơn nữa. Còn chớ sinh tâm kiêu ngạo mà chuốc họa vào thân. Mặc dù chỉ trong vòng vài tháng con đã luyện đến tầng 5 Lôi Phủ Thiên Sơn, đây là một kì tích chưa từng có trong bổn phái. Nhưng kể từ tầng thứ 5 trở đi, mỗi tầng đều rất khó đột phá. Do đó con cần chuyên tâm hơn nữa mới được đó.
- Sư phụ dạy rất phải, quả thật trước đây con cũng từng có ý nghĩ võ công mình không đến nỗi tệ, trong lòng sinh ra chút kiêu ngạo, nhưng hôm nay gặp nhiều cao thủ như vậy đã làm con thức tỉnh, chỉ có khiêm tốn và cần cù luyện tập chăm chỉ thì võ công mới sớm tiến bộ được.
Nghe đệ tử mình nói thế, Thanh Phong gật đầu hài lòng . Với võ công hiện tại của Vô Chiêu, Thanh Phong tin chắc chàng sẽ sớm đạt nên những kì tích khác mà mình chưa bao giờ làm được.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý cho tác giả ở
http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=29982