Chương 8:
Phần 1: CHỐN DOANH TRẠI NGỌA HỔ TÀNG LONG
Ở bàn bên, một thanh niên chừng mười tám mười chín tuổi đang khóc rưng rức, trên bàn là vò rượu đang uống dở. Chàng trai gương mặt sáng sủa, nước da đen sạm, thân hình lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn ra dáng một lực điền. “ Anh nông phu này sao không ở nhà làm lụng mà ra quán ngồi uống rượu một mình còn say khướt, khóc lóc ra đó? Tửu lượng thật là kém, vò rượu nhỏ như thế mà đã say rồi.”- Vô Chiêu nghĩ thầm. Một lão già ngồi gần đó thấy vậy cũng lắc đầu chép miệng:
- Chú em này bình thường hiền như cục đất, quanh năm suốt tháng chăm lo làm ăn nuôi mẹ già, không hiểu bữa nay sao lại say xỉn như vậy?
Nghe vậy, Vô Chiêu càng lạ lùng trong lòng bèn quay qua thỉnh giáo lão già:
- Lão bá, ông quen biết người anh em này sao?
Lão già gật đầu:
- Chú ấy ở cùng thôn với lão, ngày thường siêng năng làm việc nuôi mẹ già ngoài sáu mươi tuổi. Nghe đâu chú ấy sắp sửa lấy vợ. Vậy mà hôm nay sinh ra đổ đốn, ngồi uống rượu ở đây, đã vậy còn khóc lóc nữa, thật là xấu mặt. Ủa, mà cậu quen với chú ấy à?
Vô Chiêu mỉm cười lắc đầu:
- Tôi với anh ta không có quan hệ gì cả, mà chuyện đó cũng chẳng sao, tứ hải giai huynh đệ mà. Đa tạ lão bá chỉ điểm, để tôi qua bên đó khuyên giải hắn xem sao.
Vô Chiêu dứt lời liền đến vỗ vai chàng trai và ngồi xuống. Người thanh niên ngước mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, lờ đờ vì rượu rồi lại gục đầu xuống. “Không xong, hắn say quá, phải làm cho hắn tỉnh rượu mới được”. Chàng bèn điểm vào mấy huyệt đạo trên người hắn rồi một tay đặt vào Mệnh môn, thúc đẩy chân khí từ từ truyền qua. Sau một thời gian chừng uống cạn chung trà mồ hôi hắn tuôn ra như tắm, hơi rượu cũng thoát ra gần hết. Vô Chiêu nhanh nhẹn giải khai huyệt đạo. Người thanh niên giương cặp mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn chàng:
- Ông bạn là ai, sao lại ngồi cạnh tôi?
Vô Chiêu cười tủm tỉm:
- Ta tên là Vô Chiêu, thấy huynh đệ say rượu ngồi khóc sướt mướt chắc có nỗi khổ tâm trong lòng nên mạo muội qua thăm hỏi, hoặc may có thể giúp gì được chăng?
Chàng thanh niên bỗng nhiên mừng rỡ hỏi lại:
- Ông anh có phải là Lý Vô Chiêu hay không?
Lần này đến lượt Vô Chiêu ngạc nhiên, chàng ngẩn người trong chốc lát rồi đáp:
- Lý Vô Chiêu đúng là tên tại hạ, sao huynh đệ biết rõ vậy? Chúng ta có quen nhau chăng?
Người kia không giấu nổi vui mừng, nắm tay chàng nói:
- Nếu vậy thì tôi được giúp rồi. Ông lão khi nãy đúng là thần nhân, người nói không sai chút nào.
Không để chàng đáp người kia liền kể mọi chuyện. Anh ta là Huỳnh Lâm, vốn là một nông dân chân lấm tay bùn, quanh năm làm lụng vất vả kiếm tiền nuôi bản thân và người mẹ già. Mặc dù không giàu có gì nhưng hai mẹ con sống rất hạnh phúc và sau nhiều năm chí thú làm ăn cũng dư ra được chút tiền. Chàng trai và cô gái trong làng yêu nhau thắm thiết, gia đình hai bên cũng đồng ý và họ chuẩn bị lấy nhau thì ở trên có lệnh động viên trai tráng trong làng đi lính. Cứ năm người thanh niên thì làng bắt một người nhập ngũ. Những nhà giàu có trong làng đem tiền hối lộ cho quan trên nên con họ được miễn nhập ngũ. Lệnh trên ban xuống bọn chúng mới bắt những người nghèo trong làng đi lính cho đủ số, trong đó có Huỳnh Lâm. Là con trai độc nhất trong gia đình, cha mất sớm, còn lại một mẹ già đau yếu. Nếu Huỳnh Lâm tham gia đánh giặc lần này không may bị tử trận thì ở nhà người mẹ già không ai chăm sóc, dòng họ Huỳnh lại bị tuyệt tự, không người nối dõi. Bên nhà gái cũng hoãn chuyện cưới xin vì sợ con họ trở thành góa bụa.. Hương quản trong làng là người tốt, thấy hoàn cảnh hai mẹ con họ như vậy cũng tội nghiệp nhưng cũng không thể buông lỏng phép nước. Ông chỉ cho một kế là tìm người đi thay. Nhưng than ôi, thời buổi giặc giã, mạng người quan trọng, ai lại chịu mạo hiểm sinh mạng mình cho người khác bao giờ?
Hai mẹ con vì chuyện này mà buồn rầu suốt mấy ngày thì vừa nãy có hai ông cháu nọ lỡ đường đi ngang ghé vào xin bữa cơm lót dạ. Mặc dù nhà có chuyện buồn nhưng họ vẫn tiếp đãi hai người chu đáo. Lão già thấy sắc mặt bọn họ lộ vẻ u sầu bèn hỏi nguyên nhân. Nghe xong, trước khi lên đường lão căn dặn Huỳnh Lâm phải ra quán đó uống rượu cho tới chiều, nếu gặp một người tên là Lý Vô Chiêu thì năn nỉ người này sẽ được giúp cho.
Vô Chiêu nghe xong trong lòng nghĩ ngay đến hai ông cháu Mạc Phi. Hỏi ra quả nhiên ông già kia đúng là họ Mạc. “ Hai ông cháu họ đi thật mau lẹ, còn có thời gian ăn uống lại còn bày kế cho Huỳnh Lâm nữa. Ý họ muốn ta giúp chuyện này đây mà. Hoàn cảnh anh chàng này thật đáng thương, chiến tranh xảy đến làm biết bao nhiêu người đau khổ. Được rồi, ta sẽ đăng lính thay anh chàng này vậy”-Vô Chiêu nghĩ thầm trong bụng rồi nói ra ý định của mình. Huỳnh Lâm nghe xong mừng rỡ cúi đầu bái tạ không dứt. Chàng hớn hở dắt Vô Chiêu về nhà mình.
Hai mẹ con Huỳnh Lâm niềm nở đón tiếp Vô Chiêu, họ liên tục cám ơn chàng không ngớt. Huỳnh Lâm còn dắt người yêu đến ra mắt. Cả nhà mời chàng ăn bữa cơm gia đình, Vô Chiêu thấy họ vui vẻ như thế trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp. Tối hôm ấy Huỳnh Lâm đưa chàng đến gặp hương quản, ông này đưa cho chàng một thẻ bài cùng một tờ giấy xác nhận.
Sáng hôm sau, lúc Vô Chiêu lên đường đi báo danh nhập ngũ, Huỳnh Lâm trao cho chàng một túi tiền làm lộ phí nhưng chàng kiên quyết không nhận mà bảo rằng:
- Ta vốn có ý định góp chút sức mọn để chống giặc, giúp các vị là cũng là việc thuận cả đôi đường mà thôi, tâm ý các vị ta xin thụ lãnh, còn lộ phí trong người có sẵn rồi. Nếu các vị không chê cứ coi đó là món quà ta mừng cho đôi vợ chồng sắp cưới.
Dứt lời chàng cười vang rồi cất bước đi ngay. Đi chừng năm dặm thì đến một doanh trại lớn. Nơi đây tập hợp chiêu mộ binh lính toàn tổng Bình Dương, sau khi trải qua khóa huấn luyện ngắn ngày, tùy theo thực lực mà được phân bổ vào vào các đạo quân khác nhau. Bọn quan lính làm việc theo quy củ, chia các tân binh làm hai hạng: thường dân và người biết võ nghệ. Vô Chiêu mang theo trường kiếm bên người nên được xếp vào hạng thứ hai. Sau khi kiểm tra xem xét giấy xác nhận cùng thẻ bài chàng được điều vào phân khu khác. Chỗ này mọi người đều lăm lăm vũ khí bên mình, người sử kiếm, người sử đao, côn, roi, thương… đều đủ cả. Chàng thấy có nhiều người tụm năm tụm bảy ngồi trò chuyện rôm rả, hỏi ra mới biết họ là môn đồ của Kiếm Thánh môn, đều quen nhau từ trước. Vô Chiêu lân la làm quen mọi người, tuy mỗi người đều xuất thân từ những môn phái, những vùng đất khác nhau nhưng có chung ý chí chống giặc nên không phân biệt thân phận, chuyện trò cười đùa vui vẻ.
Vô Chiêu để ý thấy một thanh niên mặt mũi khôi ngô tuấn tú, vận bộ võ phục màu xám, không mang binh khí bên người, hắn ta ngồi tách biệt mọi người, đôi mắt nhắm lại, bất động như một pho tượng. Chàng vốn tính hào sảng, bước đến nhẹ nhàng lên tiếng:
- Chào tiểu huynh, tại hạ là Vô Chiêu. Xin hỏi cao danh quý tánh tiểu huynh là chi?
Chàng trai từ từ hé mắt, song nhãn ánh lên hàn quang kỳ lạ, cất giọng như tiếng chuông ngân pha chút lạnh lùng:
- Ta là Văn Bình. Các hạ đến đây có điều chi cần chỉ giáo?
Vô Chiêu tủm tỉm cười:
- Không dám, tại hạ thấy tiểu huynh ngồi một mình nên đến làm quen. Dù sao chúng ta cũng phải chiến đấu bên nhau, nên biết nhau nhiều hơn để dễ bề phối hợp…
Văn Bình ngắt lời:
- Ta sinh ra bản tính vốn ưa cô độc, không thích tiếp xúc và kết giao nhiều người. Hiện tại ta đang tọa công, cảm phiền huynh đài dời đi nơi khác.
Vô Chiêu thoáng sững sờ, nhưng chàng kịp nghĩ trong võ lâm không hiếm những người bản tính kỳ dị nên không lấy làm thắc mắc, mỉm cười cáo lỗi:
- Đã làm phiền tiểu huynh rồi, khi khác chúng ta sẽ gặp lại.
Vừa lúc ấy ở cửa trại xuất hiện một vị tướng quân mình mặc kim giáp cùng với lão già gầy gò mặc bộ võ phục màu đen. Vị tướng quân cất giọng sang sảng:
- Chào các vị, ta là Võ Nhàn, được giao trọng trách chỉ huy nơi này, có đôi điều muốn thông báo với các vị.
Mọi người đều đứng lên, cung tay thủ lễ đồng thanh đáp:
- Kính chào Võ tướng quân.
Võ Nhàn khoát tay:
- Các vị không cần khách sáo. Ta được lệnh của Đông Sơn chủ tướng tuyển mộ những vị anh hùng võ nghệ xuất sắc nhất để thành lập đội quân tinh nhuệ tên là Mãnh Hổ Quân. Đội quân này sẽ lãnh nhiệm vụ dẫn đầu binh lính chiến đấu với quân địch. Nay đã tuyển được ba mươi lăm vị, còn thiếu năm vị nữa. Ta được biết trong số các vị đây có ba người đã được đích thân chủ tướng mời gia nhập, đều là môn đồ của Kiếm Thánh môn, đó là Nguyễn Hùng, Trần Vĩnh Trọng và Lê Long. Xin mời ba vị bước ra cho quần hùng diện kiến.
Từ đám đông có ba nam nhân bước ra, bọn họ tuổi trạc bốn mươi, lưng mang trường kiếm, huyệt thái dương nhô cao hiển nhiên đều là cao thủ kiêm nội ngoại công, thần thái ung dung nhưng không dấu được khí phách hơn người. Quần hào vỗ tay không ngớt. Bọn họ khiêm tốn thủ lễ:
- Được chủ tướng và Võ tướng quân xem trọng, chúng tôi sẽ đem hết sức mình đánh đuổi quân giặc, quyết không làm nhục sư môn và phụ lòng kỳ vọng của tướng quân.
Võ Nhàn ánh mắt bao quát quần hào, cất giọng:
- Vậy là còn thiếu hai vị nữa mới đủ quân số. Vị anh hùng nào tự tin mình có khả năng tham gia Mãnh Hổ Quân thì bước lên đây, chỉ cần vượt qua thử thách ta đưa ra là được gia nhập.
Võ Nhàn vừa dứt lời thì từ đám đông có người lên tiếng:
- Xin hỏi tướng quân thử thách của ngài như thế nào và nếu có nhiều hơn hai người vượt qua được thì giải quyết làm sao?
Võ Nhàn liếc người vừa hỏi một cái rồi mỉm cười:
- Trần đại hiệp hỏi hay lắm. Thử thách của ta đưa ra rất đơn giản, sau khi vị này – Võ Nhàn chỉ tay về phía lão già đi theo mình – ngồi xuống ghế, người nào có thể đánh một quyền vào người ông ta mà làm cho chân ghế dịch chuyển dù chỉ một phân thì coi như vượt qua. Bao nhiêu người làm được thì sẽ được tuyển vào Mãnh Hổ Quân bấy nhiêu, không kể ít nhiều.
Đám đông vang lên tiếng xì xầm bàn tán, hiển nhiên không ai tin ông lão gầy yếu có thể chịu được một quyền mà không làm cái ghế dịch chuyển, chỉ cần một người bình thường có sức khỏe đánh ra một quyền cũng đủ làm ông già văng xa mấy thước. Chợt có người lên tiếng:
- Tại hạ e rằng một quyền sẽ làm ông lão trọng thương.
Võ Nhàn cất tiếng cười ha hả, lấn áp tiếng ồn ào :
- Các vị cứ thoải mái mà thử, chỉ cần không đánh vào tử huyệt trên người ông ta thì muốn đánh mạnh yếu như thế nào là tùy chư vị.
Lão nhân không nói không rằng bước đến chiếc ghế gỗ ngồi xuống. Chợt ông lão vận công, sắc mặt hơi biến đổi đồng thời đôi chân lún xuống nền đất cứng hơn nửa gang tay, từ cổ chân trở xuống đều lún sâu xuống đất. Quần hào thấy vậy thất kinh, có người thốt lên: “Công phu Thiên Cân Trụy của lão thật ghê gớm”. Trong chốc lát không ai dám coi thường ông lão nữa, bọn họ xôn xao bàn tán nhưng chưa ai tiến lên. Bỗng nhiên một người thân hình to cao vạm vỡ như một vị hộ pháp lừng lững bước ra. Thì ra đó là Tiểu Thần Quyền Phạm Phi Hùng, con trai và cũng là truyền nhân của Thần Quyền Vô Địch Phạm Hổ nổi danh trên chốn giang hồ, nghe nói một quyền có thể đấm nát gỗ đá như đấm một miếng tàu hũ.
Quần hào lại một phen xì xào lo lắng cho lão già. Gì thì gì chứ thân người cho dù được rèn luyện nhiều năm nhưng chịu thế nào được một quyền đấm vỡ cả gỗ đá? Vô Chiêu cũng thấy có chút lo lắng cho ông lão. Chàng quay sang thấy Võ Nhàn vẫn mỉm cười không biểu lộ thái độ gì khác còn ông lão ngồi ghế sắc mặt bình tĩnh như thường nên yên tâm được đôi chút. Tiểu Thần Quyền đến trước cái ghế cung tay nói:
- Tại hạ xin thất lễ.
Dứt lời thì hữu thủ vận lực, quyền đầu mang sức mạnh hàng trăm cân đánh thẳng vào vai trái lão già, tiếng quyền phong xé gió vun vút nghe lạnh người. Một số người nhát gan thậm chí không dám nhìn phải ngó đi chỗ khác, họ nghĩ hứng phải quyền đầu này lão già sẽ vỡ xương, trật gân té lăn ra đất. “Bùng” một tiếng, rõ ràng là âm thanh quyền đầu cứng như sắt của Tiểu Thần Quyền chạm vào vai trái lão già nhưng tiếp sau đó là tiếng “ôi chao” do Tiểu Thần Quyền thốt lên, hắn cảm giác xương bàn tay đau đớn như chạm vào thép nguội khi quyền đầu tiếp xúc lão già đồng thời một cỗ lực phản lại làm vai phải hắn nhức nhối không ít. Mặt đỏ như gấc chín, hắn xá lão già một cái:
- Vãn bối có mắt mà không thấy Thái Sơn, thật hổ thẹn vô cùng.
Nói xong hắn thất thểu đi xuống đám đông, lão già mỉm cười nói theo:
- Không dám, thiếu hiệp nương tay rồi.
Vô Chiêu thấy cảnh tượng này cũng chấn động trong lòng. Chàng nghĩ thầm: “ Không những Thiên Cân Trụy của lão ấy ghê gớm mà Thiết Bố Sam lão luyện được cũng thật kinh hồn”. Hồi lâu không thấy ai bước lên thử sức nữa, Võ Nhàn lên tiếng thúc giục. Vô Chiêu bèn chậm rãi đi lên, chàng quyết định thử xem công lực mình tăng tiến tới đâu kể từ khi ra khỏi cổ động. Chàng cung tay chào lão già:
- Lão tiền bối, Võ tướng quân, tại hạ muốn thử hai quyền, không biết chuyện này có trái luật không?
Võ Nhàn cười tủm tỉm:
- Không sao, thiếu hiệp muốn đánh bao nhiêu quyền cũng được, khi nào đau tay thì nghỉ.
Lão già cũng gật đầu. Vô Chiêu nói:
- Đa tạ nhị vị, tại hạ chỉ đánh hai quyền, nếu không được thì để cho vị anh hào khác lên thay. Xin hỏi tiền bối đã chuẩn bị xong chưa?
Lão già hít vào một hơi rồi lên tiếng:” Xin mời thiếu hiệp”. Vô Chiêu vận lực xuất ra một quyền với ba thành công lực, chàng chủ ý đánh vào vai phải của lão già. Quyền này của chàng mượn nội công trong người chuyển thành sức mạnh đẩy lão già lùi về sau chứ tuyệt không có ý vận dụng khí công để đánh vào nội phủ đối phương. Vô Chiêu nhận thấy đầu bàn tay mình như chạm phải bức tường khí công như tường đồng vách sắt mà giang hồ gọi là cương khí hộ thân thì thoáng giật mình. Nhưng trong người chàng hiện nay có đến hơn sáu mươi lăm năm công lực, thiết nghĩ ba thành công lực cũng đã đủ để xuyên qua cương khí hộ thân mà đánh đến vai phải lão già. Nguyên lão già thấy Vô Chiêu nhãn quang lấp loáng, thần thái phiêu dật, đứng trước mặt nói chuyện mà tuyệt không nghe âm thanh hô hấp của chàng thì biết Vô Chiêu là tay cao thủ nên mới vận cương khí hộ thân. Không ngờ quyền của Vô Chuyên xuyên qua được, do uy lực giảm bớt nhiều, lão già luyện Thiết Bố Sam da thịt cứng chắc phi thường, lại dụng Thiên Cân Trụy nên cả người như dính chặt xuống đất, chân ghế không chút xíu dịch chuyển. Thân hình lão già chỉ khẽ rung lên rồi dừng lại rất nhanh.
Lão già mục quang lấp lánh nhìn thẳng vào mặt Vô Chiêu nói:
- Thiếu hiệp công phu khá lắm. Xin mời thiếu hiệp ra quyền thứ hai.
Vô Chiêu không trả lời, bản tính chàng cương trực không muốn chiếm tiên cơ người khác nên chàng chừa thời gian cho lão già vận khí điều tức. Lão già cũng hiểu ý ngồi im vận luồng cương khí hộ thân đến cực hạn. Lát sau nhắm chừng lão già đã chuẩn bị xong chàng mỉm cười lên tiếng:
- Tại hạ xuất toàn lực đây, mong tiền bối cẩn thận.
Dứt lời hữu thủ vận chín thành công lực đánh thẳng vào vai trái lão già. Kình lực cuồn cuộn như bài sơn đảo hải đánh tới phá vỡ lớp cương khí hộ thân của lão già một cách dễ dàng. Lão ta sắc mặt đại biến thầm than không xong trong bụng. Lúc quyền đầu chàng chạm vào vai lão Vô Chiêu cảm thấy có một luồng lực đạo mạnh mẽ khác xông ra ngăn cản kình lực của mình. “Bình” một tiếng, hai luồng lực chạm nhau đồng thời đều bị triệt tiêu, cả người lão già lắc lư trong giây lát. Vô Chiêu thu quyền về, chàng biết có người ngầm hỗ trợ cho lão già, chàng lắc đầu nói:
- Thử thách này tại hạ không qua được rồi.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Chương 8:
Phần 2: CHIẾN TRƯỜNG KHỐC LIỆT
Vô Chiêu vừa định bước đi thì lão già đột nhiên đứng dậy, sắc mặt có chút nhợt nhạt. Chợt đám đông “ Ồ” lên ngạc nhiên, chiếc ghế lão ngồi khi nãy bỗng vỡ nát thành hàng chục mảnh gỗ vụn. Lão già thản nhiên nói:
- Võ tướng quân, vị huynh đệ này đã đủ tư cách gia nhập Mãnh Hổ Quân. Kể cả thiếu hiệp kia – Lão chỉ tay về phía Văn Bình đang đứng một mình tựa lưng vào cột– cũng được tuyển vào luôn.
Vô Chiêu lúc bấy giờ mới biết người ngầm hỗ trợ cho lão là Văn Bình. Hắn âm thầm phách ra một luồng chưởng lực vừa đủ đối kháng với kình lực của chàng. Lão già ở giữa mượn thế dẫn hai luồng lực xuống ghế ngồi khiến nó chịu không nổi phải vỡ nát. Võ Nhàn thấy tình hình như vậy nhưng miệng vẫn nói cứng:
- Các vị, vậy là chúng ta đã tuyển được hai cao thủ rồi, chiếc ghế cũng đã bị hỏng. Vị huynh đệ nào muốn thử sức nữa thì lên đây ta sẽ cho người lấy ra một cái ghế mới chắc hơn.
Chờ một lúc lâu không ai lên tiếng Võ Nhàn mới lên tiếng:
- Vậy thì mời các vị nghỉ ngơi, lát nữa sẽ có người đến hướng dẫn cho các vị. Xin lưu ý rằng đây là doanh trại quân lính mong các vị nể mặt tại hạ mà chấp hành nghiêm chỉnh quân kỷ, không được tùy tiện hành động theo ý mình, nếu không tại hạ bắt buộc phải chiếu theo quân pháp mà nghiêm trị.
Quần hào đồng thanh đáp:
- Tướng quân yên tâm, dĩ nhiên là phải vậy rồi.
- Tốt lắm, nếu không ai thắc mắc gì thì ta có việc phải ra ngoài trước. Năm vị xin mời theo ta.
Câu cuối dĩ nhiên là hắn nói với Vô Chiêu, Văn Bình và ba người trong Kiếm Thánh môn. Bọn họ theo chân Võ Nhàn đến một khu vực doanh trại khác, nơi này chính là chỗ của Mãnh Hổ Quân. Bên trong có hơn ba mươi người, già có trẻ có, đa số đều có tiếng tăm trên giang hồ từ lâu hoặc mới nổi lên gần đây. Vô Chiêu để ý thấy có cả đạo sĩ và tăng lữ, chàng khẽ gật đầu chào mọi người. Chợt có một tên lính bước vào mời Vô Chiêu đi theo hắn đến gian phòng khác. Gian phòng này lộng lẫy tráng lệ, bên trong có hai hàng quân sĩ cầm vũ khí đứng hiên ngang, phía sau là một người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế được chạm trổ tinh xảo, bên cạnh là hai võ sĩ vẻ mặt lạnh lùng. Người đàn ông mặc bộ võ phục đen, thân hình chắc nịch, lưng hùm vai gấu, trán rộng, mũi to, cặp mắt hổ lấp loáng tinh quang ẩn dưới đôi mày kiếm rậm rạp đang xạ những tia nhìn dò xét vào người chàng. Ông ta cất giọng trầm hùng:
- Thiếu hiệp là Huỳnh Lâm?
Vô Chiêu ôm quyền chào rồi mỉm cười đáp:
- Tại hạ là Huỳnh Lâm, ngoại hiệu là Vô Chiêu. Không biết cao danh của đại nhân là chi?
Người đàn ông đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt Vô Chiêu, cất giọng lạnh lùng:
- Ta là Đỗ Thanh Nhân. Ta hỏi lại lần nữa, thiếu hiệp đúng là Huỳnh Lâm?
Lúc này Vô Chiêu mới biết mình đang đối diện với chủ tướng Đông Sơn lừng lẫy uy danh. Biết việc mình đăng lính thay Huỳnh Lâm không qua mắt được ông ta, chàng đành thú nhận:
- Tại hạ tên là Lý Vô Chiêu, vì bất đắc dĩ mới mượn tên Huỳnh Lâm.
Đoạn chàng kể hết mọi chuyện cho Thanh Nhân. Nghe xong ông mới cười mà nói rằng:
- Cũng may là thiếu hiệp thật thà thú nhận, ta đã đi điều tra kỹ càng rồi mới hỏi cậu, cậu mà kiên quyết khẳng định thì ta sẽ nghĩ cậu giả dạng vào hàng ngũ chúng ta với mục đích không tốt, lúc đó hậu quả thật khôn lường.
- Đa tạ tướng quân đã thấu tình đạt lý.
Đỗ Thanh Nhân thở dài:
- Quan lại suy thoái đạo đức nhận hối lộ của bọn nhà giàu rồi bắt những hạng nghèo khổ cùng đinh đi lính cho đủ số. Dưới ách quan lại thối tha như thế chẳng trách gì bọn giặc Tây Sơn dấy binh nổi loạn. Cũng may là trong Gia định này chưa đến mức như thế, nhân dân vẫn một lòng hướng về Nguyễn Vương…Mọi việc đã sáng tỏ, thiếu hiệp trở về nghỉ ngơi đi.
Vô Chiêu cáo từ rồi về trại. Những ngày tiếp theo quần hào được tập luyện làm quen với các hiệu lệnh khi lâm trận cũng như một số trận pháp. Ngoài thời gian đó mọi người hoặc tự luyện công hoặc ngồi lại với nhau luận chuyện trong võ lâm. Vô Chiêu nhân cơ hội đó tăng thêm phần lịch duyệt cho mình. Sư phụ của Thanh Phong là Long Hà tiên sinh cũng khá nổi danh trong giới giang hồ về võ công cũng như tính hào hiệp. Đến đời của Thanh Phong thì ít được mọi người biết đến. Võ lâm mấy năm gần đây thanh thế của Kiếm Thánh môn là nổi trội hơn hết nhưng đáng sợ nhất lại là Cửu Long hội.
Nhắc đến ba chữ Cửu Long hội thì các nhân vật trong hắc bạch lưỡng đạo đều úy kị vài phần. Đây là tổ chức sát thủ vô cùng thần bí và ghê gớm, chỉ cần trả một cái giá đủ cao thì cho dù là vương tôn thế tử hay chưởng môn một phái bọn chúng đều có thể giết chết như thường. Trước giờ Cửu Long hội chỉ thất bại chưa đến hai lần. Lần đó mục tiêu bọn chúng là một nhân vật nổi danh trong hắc đạo: chúa đảng cướp Cánh Buồm Đen – Kình Vương Phạm Bá Hưng. Họ Phạm không những võ nghệ tuyệt luân mà còn xảo quyệt vô cùng. Hắn thực hiện những kế sách rất khôn ngoan như bỏ ra rất nhiều châu báu để thuê người Cửu Long hội giết ngược lại kẻ kia, cho người giả dạng mình còn hắn thì mai danh ẩn tích trốn ra hải đảo cùng bốn tên tuyệt đại cao thủ bảo vệ bên mình, không nơi nào hắn dám trú chân quá ba ngày… Nhưng cuối cùng Cửu Long hội cũng truy lùng được tông tích hắn, lâm vào đường cùng một trận tử chiến đã diễn ra, Cửu Long hội chết hai tên đà chủ và ba mươi cao thủ. Bốn tên theo Bá Hưng đều chết không toàn thây, riêng hắn chạy thoát được nhưng bị trúng độc và mất hết võ công. Phải đến mấy tháng sau mới thấy hắn phơi thây giữa chợ.
Người đến bây giờ vẫn còn sống sót dưới tử lệnh của Cửu Long hội chính là chưởng môn Kiếm Thánh môn Dương Thế Vân. Nghe nói đích thân nhân vật lãnh đạo Cửu Long hội ra tay. Một trận quyết chiến kinh hồn đã diễn ra, kết quả là cả hai đều trọng thương. Dương đại hiệp phải về bổn môn bế quan dưỡng thương mấy năm, xung quanh luôn có cao thủ bảo vệ, muốn giết ông chỉ có cách đánh đổ cả Kiếm Thánh môn. Cửu Long hội hợp đồng bất thành phải bồi hoàn cho khách hàng cái giá gấp ba lần, cũng từ đó tử lệnh cũng được gỡ bỏ cho Dương đại hiệp nhưng sự ghê gớm của Cửu Long hội vẫn còn ám ảnh vô số nhân vật trong giang hồ cho đến bây giờ…
Vô Chiêu ở trong doanh trại thấm thoát đã ba ngày thì có tin Tây Sơn đã bắt đầu chiếm đánh Trấn Biên, Phiên Trấn và các vùng ven biển. Võ Nhàn tập hợp binh lực cùng với Mãnh Hổ Quân phản công mạnh mẽ, một trường quyết chiến sắp diễn ra.
Hai phe dàn trận cách nhau gần năm mươi trượng. Võ Nhàn mình mặc khôi giáp, tay cầm trường côn cưỡi con hắc mã dẫn đầu đoàn quân quát lớn:
- Giặc Tây Sơn cũng là dân của Chúa Nguyễn cớ sao dấy binh nổi loạn giết chết tôn thất nhà Chúa mưu đồ xưng đế, đẩy dân đen vào cảnh binh đao, tội ấy thật đáng muôn chết.
Tổng đốc Lê Chu kim giáp rực rỡ, sử ngọn phiên thiên họa kích, cưỡi trên lưng xích long câu cười vang:
- Quan lại thối nát đè đâu cưỡi cổ người dân, dân chúng oán than thấu tận trời xanh, ngài mới sai vua Tây Sơn của ta xuống trần dấy binh khởi nghiệp, tuy có cảnh đổ máu nhưng đổi lại trăm họ sau này sẽ được ấm no, hạnh phúc.
Võ Nhàn cười lạnh lùng:
- Hay cho câu dân chúng oán than thấu tận trời xanh. Ta chỉ thấy dân Gia Định chịu ơn sâu của Chúa Nguyễn, một lòng hướng về Nguyễn Vương. Chỉ điểm ấy thôi cũng đủ biết giặc Tây Sơn của ngươi sẽ đại bại. Hỡi anh em binh sĩ, giặc Tây Sơn đang ở trước mắt, anh em chúng ta phải giết hết chúng.
Hơn một ngàn binh sĩ đồng thanh đáp “GIẾT…” tiếng vang như sấm. Tiếp theo một hồi trống vang lên, trăm tên cung thủ lập tức giương cung bắn ào ạt về phía Tây Sơn. Đã có sự chuẩn bị trước, Lê Chu giật ngựa lùi về sau, những tấm khiên được dựng lên nhanh chóng, phía sau nhiều tay cung thủ cũng giương cung bắn đáp trả. Mãnh Hổ Quân đứng đầu, quần hào múa vũ khí xoay tít tạo thành màn chắn không cho tên chạm vào quân mình. Thấy cảnh tượng đó Lê Chu hừ nhạt:
- Để xem tiếp theo các ngươi chống đỡ làm sao. Thập đại cung thủ, xin mời các vị ra tay.
Mười người mặc võ phục màu vàng thân thể cường tráng, sức mạnh kinh người giương cây cung lớn gấp đôi bình thường. Họ đồng loạt xạ tiễn, mười mũi tên sắt xé gió lao đi vun vút. Mũi tên ẩn chứa kình lực bay cực nhanh xuyên qua bức màn kiếm quang găm sâu vào thịt ba người trong Mãnh Hổ Quân. Chỗ vết thương nhanh chóng biến thành màu đen, hiển nhiên đầu mũi tên đã tẩm chất cực độc, hai người trúng chỗ yếu huyệt chết ngay lập tức, người còn lại do kịp thời rút tên ra, dùng kiếm khoét chỗ thịt ấy bỏ đi và điểm huyệt phong bế chất độc nên tạm thời còn giữ được mạng sống. Võ Nhàn không dám khinh suất nữa, sai binh lính dựng mộc khiên lên che chắn nhưng tác dụng không nhiều vì tiễn lực quá mạnh, dễ dàng xuyên qua mộc khiên, bắn chết người nấp phía sau. Hồ Cái tính nóng như lửa thấy vậy nổi giận quát lớn:
- Chỉ vài tên cung thủ mà dám gây khó dễ cho quân ta sao? Các vị yểm trợ cho ta xông lên đến gần bọn chúng, ta sẽ cho chúng biết sự lợi hại của phi đao lão phu phóng ra.
Quần hào đều biết tài phóng phi đao của Hồ Cái tuyệt diệu phi thường lập tức có bốn người phân chia vị trí bảo vệ xung quanh Hồ Cái. Năm người tiến lên chừng ba mươi trượng thì tên bắn rát quá không thể lên được nữa, những mũi tên sắt va phải binh khí thi nhau tóe lửa. Hồ Cái lấy phi đao trong người ra, mắt lộ sát cơ, gằn giọng:
- Mười năm rồi ta chưa sử dụng đến những ngọn phi đao này. Hôm nay lão phu phải đại khai sát giới một phen.
Dứt lời song thủ múa lên như chớp giật. Trong nháy mắt mười ngọn phi đao được phóng ra, chúng không bay thẳng mà lượn thành hình vòng cung bay đến ghim vào người kẻ địch. Mười ngọn phi đao phóng đi thì chín ngọn ghim đúng yết hầu địch nhân, trong đó có năm tên đại cung thủ. Phi đao còn lại xuyên qua vai một kẻ khác. Quân địch mất đi mấy người lại thấy Hồ Cái tài nghệ phi thường thành ra tay chân lóng ngóng trong nhất thời làm cho thế tên giảm hẳn đi. Mãnh Hổ Quân chớp thời cơ xông lên, phía sau là hàng trăm binh sĩ. Lê Chu hiệu lệnh cho quân mình bỏ cung, khiên cầm lấy vũ khí chuẩn bị đánh xáp lá cà. Bên phía Tây Sơn cũng không ít cao thủ võ lâm đầu quân vào, tuy mặc sắc phục như binh sĩ bình thường nhưng võ nghệ khác nhau một trời một vực. Một trường ác chiến bắt đầu diễn ra.
Lê Chu cùng Võ Nhàn giao thủ trên ngựa. Ngọn phiên thiên họa kích trong tay Lê Chu đánh ra như phượng múa rồng bay thì cây trường côn của Võ Nhàn cũng chẳng kém, múa vùn vụt như nước chảy mây trôi. Cả hai người tám lạng kẻ nửa cân, giao thủ với nhau năm mươi hiệp mà vẫn cầm đồng.
Bóng chưởng rợp trời, đao kiếm thi nhau múa vun vút. Tiếng hò hét, quát tháo lẫn với tiếng binh sĩ trọng thương kêu gào thảm thiết. Trong chốc lát áo quần mọi người nhuốm đầy máu, của địch quân và cả máu chính mình. Cho dù là tuyệt đại cao thủ cũng chẳng dám lơ là, đây không phải là tỷ thí võ công mà là chiến trường, mọi người phải trổ hết tài nghệ và thủ đoạn để giết địch và bảo vệ mạng sống của mình. Không hiếm những cảnh ba bốn người vây lấy một người để chém giết. Và có những người bị loạn kiếm chém thành một đống thịt bầy nhầy cũng không phải ít. Vô Chiêu lần đầu tiên thấy cảnh chém giết khủng khiếp như vậy trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác bất nhẫn. Chàng nhiều lần nương tay không giết chết địch nhân mà chỉ đánh trọng thương nhưng cuối cùng bọn chúng cũng chết về tay kẻ khác. Dần dà thế trận chia làm hai khu vực, một bên là những cao thủ võ lâm tử chiến với nhau và bên kia là cuộc chạm trán giữa những binh sĩ bình thường. Tuy thế tính chất khốc liệt của chiến trận vẫn chẳng giảm đi chút nào.
Văn Bình sử dụng thân pháp kỳ ảo luồn lách giữa hàng ngũ địch quân. Mỗi khi song thủ chạm vào tên địch nào là lập tức kẻ đó ngã ra chết ngay tức khắc mà khuôn mặt chúng vẫn còn biểu lộ sự ngạc nhiên tột độ. Thủ pháp của Văn Bình cực kỳ thần tốc và ác độc. Tuy nhiên nếu so với cảnh chết vì loạn kiếm phân thây hay đầu rơi giữa sa trường thì chết dưới tay Văn Bình do bị điểm vào tử huyệt là cái chết nhanh chóng nhất, không gây đau đớn kéo dài. Những cao thủ Tây Sơn khác thấy vậy liền lao đến vây Văn Bình vào giữa. Văn Bình không nao núng, rút trong người ra thanh trủy thủ, một mình tả xung hữu đột đối đầu với bốn cao thủ mà khí thế chẳng thua kém tí nào.
Lát sau, trận chiến dần dà đi vào kết thúc. Bên Tây Sơn tử thương vô số nhưng vẫn kiên quyết chống cự. Lê Chu ngó thấy quân mình thất thế, trong lòng rúng động, nhất thời phân tâm bị Võ Nhàn quét ngang một côn trúng ngay bả vai. Cố kìm cơn đau Lê Chu hét vang một tiếng, trổ thần lực đâm một kích mạnh mẽ bức Võ Nhàn phải lùi ngựa về phía sau. Nhân dịp đó Lê Chu quày ngựa xông vào một đám quân Nguyễn phiên thiên họa kích múa vùn vụt đánh dạt đám binh lính đồng thời ra lệnh cho quân mình vừa đánh vừa rút lui. Võ Nhàn hạ lệnh cho toàn quân đuổi theo chém giết, giặc Tây Sơn tuy thất thế phải lui quân nhưng hàng ngũ rút lui có trật tự, kẻ lành lặn hỗ trợ cho người bị thương, cùng nhau liên thủ chặt chẽ mà lui dần. Võ Nhàn thấy vậy khen thầm trong lòng rồi hiệu lệnh cho quân mình khỏi cần đuổi theo nữa mà quay lại lo trị thương cho binh lính và chôn cất xác binh sĩ tử trận. Điểm lại toàn quân thấy phe mình thương vong hơn ba trăm người, Mãnh Hổ Quân chết năm người, bị thương năm người, Võ Nhàn lắc đầu than:
- Giặc Tây Sơn chết hơn năm trăm người nhưng quân ta thương vong cũng không ít. Trận chiến lần này thật khốc liệt.
Dứt lời Võ Nhàn đến động viên quân sĩ bị thương và hạ lệnh đem xác quân sĩ phe mình về chôn cất cẩn thận còn xác giặc Tây Sơn thì đào một hố lớn mà chôn tập thể. Vô Chiêu dõi mắt nhìn khắp chiến trường, thấy xác người la liệt trong lòng chàng không khỏi dấy lên một cảm giác thê lương. Bỗng nhiên Vô Chiêu nghe tiếng rên khe khẽ xung quanh chàng. Sau giây lát tìm kiếm chàng phát hiện một người mặc binh phục Tây Sơn vẫn còn thoi thóp thở, trên người vừa bị cụt mất cánh tay và bụng thì bị đâm thủng, lòi cả ruột ra ngoài, máu vẫn đang chảy ri rỉ, mắt hắn nhìn Vô Chiêu tha thiết, miệng thì thào điều gì đó mà chàng nghe không rõ. Vô Chiêu không suy nghĩ vội bước đến, nhẹ đỡ hắn dậy, một tay đặt sau lưng thúc đẩy chân khí từ từ truyền vào người hắn. Được truyền chân khí đôi mắt hắn dần sáng trở lại, miệng phát ra âm thanh rõ ràng hơn:
- Đại nhân, tôi sắp chết rồi, ngài làm ơn giúp tôi thực hiện di nguyện cuối cùng, ơn này kiếp sau tôi xin báo đáp.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý cho tác giả ở
http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=29982