TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Thay lời muốn nói

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 11 của 146 Đầu tiênĐầu tiên ... 9101112132161111 ... CuốiCuối
Kết quả 51 đến 55 của 727

Chủ đề: Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiếu Tà (Mới nhất 696)

  1. #51
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Đang ở
    Thèm - Ám Sát Đoàn
    Bài viết
    2,761
    Xu
    1,278

    Mặc định

    Chương 48: Tình cờ gặp mặt

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Dịch: tranbaolong
    Biên Dịch: Ooppss
    Biên Tập: Ooppss
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    Trên đường trước quảng trường khu trung tâm thành phố chiếc xe Mercedes-Benz màu đen sang trọng lướt nhanh qua làm cho người đi đường đều liếc nhìn.

    Bên trong xe, Hướng Nhật đang thoải mái ngồi ở băng ghế sau bằng da chậm rãi hỏi:
    - Các ngươi làm sao mà biết ta ở nơi đó?

    - Chỉ vô tình trong lúc đang thi hành nhiệm vụ, Hướng tiên sinh!
    Một gã mặc đồ Tây màu đen ngồi bên cạnh tài xế phía trước quay đầu lại cung kính trả lời hắn.

    - Khó trách! Bên trong nhà hàng có thân chủ của các ngươi sao? Ta chỉ có chút tò mò là tại sao khi nãy không thấy các ngươi?
    Việc gã kia gọi đúng tên mình Hướng Nhật cũng không ngạc nhiên cho lắm. Với sở thích thích moi móc các chi tiết vụn vặt của thằng thủ lĩnh bọn này mà nói, hắn tin rằng ngay cả tiểu sử hồi bé của mình vào cái năm nào đó mà hắn ‘đái dầm’ chắc cũng đã bị khui ra và ghi chép rõ ràng.

    - Đây là do yêu cầu của thân chủ, không thích trong lúc dùng cơm có người khác ngồi bên cạnh, cho nên bọn em chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

    - Thì ra là thế! Ta có thể hỏi một câu không? Chủ nhân lần này của bọn ngươi là ai vậy?
    Hướng Nhật hơi hứng thú đối với cái tên thích lúc ăn cơm không có người bên cạnh nhưng lại hết lần này tới lần khác chọn nơi náo nhiệt để dùng cơm, tất nhiên điều này làm hắn hiếu kì. Phải biết rằng, ở Bích Hải Thanh Thiên không có phòng riêng dùng cơm mà tất cả khách đều dùng bữa ở đại sảnh, chuyện va chạm rất khó tránh khỏi, mà hiện tại lại có loại người đưa ra yêu cầu quái đản như thế. Hướng Nhật chỉ có thể dùng một câu để hình dung: có gan làm thì đừng giấu mặt giấu mày như giấu cái hĩm.

    - Anh thật không biết sao?
    Gã mặc đồ Tây màu đen kia trên mặt lộ ra nét ngạc nhiên nhìn hắn, giống như bắt gặp phải hiện tượng huyền bí thần kỳ không cách nào giải thích thành lời. Hơn nữa hắn còn lộ ra nét cười như thể nói: biết rồi mà còn bày đặt hỏi, một loại cười cợt mập mờ truyền tải ‘dâm ý’ giữa cánh đàn ông với nhau!

    - Ta đã biết rồi sao?
    Nói tới đây lưu manh chợt nhớ tới cái người đã làm cho da gà của hắn nổi từng cục khi nói chuyện cùng:
    - Đừng nói thân chủ của các ngươi là cái tên biến thái mặc trang phục đàn ông mà có giọng nói đàn bà đó nghe?

    - Anh nghĩ là vậy sao?
    Tên mặc đồ Tây màu đen không thể đoán nổi ý Hướng Nhật từ cái lối ăn nói đầy ‘phong cách’ của hắn cho nên không dám khẳng định trả lời! Ngay cả tên ngồi bên cạnh đang lái xe cũng lắc lắc đầu, hiển nhiên đó đúng là loại ngôn ngữ khó tiêu hóa làm hắn không thể chuyên tâm mà lái xe, muốn đem mọi thứ trong đầu nói ra tuốt tuồn tuột.

    - Hiểu rồi!
    Hướng Nhật cuối cùng biết tại sao vừa mới thấy hắn mà mặt hai tên này đã có cái vẻ trông khó coi như thế. Mặc dù hai tên này đứng ở bên ngoài nhưng khẳng định đã giám thị theo dõi thân chủ mình từng li từng tí, hơn nữa rất có có thể trên người nàng đã gài đủ các trang thiết bị nghe trộm, những câu nói rất có 'ý nghĩa' của mình đã bị bọn họ nghe và phân tích triệt để, do đó bọn họ có nghĩ gì dâm đãng cũng không kỳ quái!

    Bị người khác nghe lén được mẩu đối thoại vui đùa cùng nàng ‘lại cái’ nên lưu manh có chút xấu hổ, lập tức chuyển đề tài:
    - Lần trước thật sự là không cố ý, làm hại các ngươi mất đi một khách hàng.
    Hai tên mặc đồ tây đen này không phải ai xa lạ, đúng là hai người mà lần trước bên trong quán ăn đã giáo huấn tên công tử nào đó khi đi theo bảo vệ hắn nhưng cuối cùng lại không ra tay thi hành nhiệm vụ mà lại bỏ đi.

    - Không, Hướng tiên sinh! Là hắn vũ nhục công ty chúng tôi. Nếu như không phải ông già hắn tự mình tìm ông chủ nói lời xin lỗi, hừ...
    Câu nói kế tiếp cũng không nói ra nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

    Hướng Nhật quá hiểu cái chuyện xin lỗi đó! Tất nhiên là đem theo một tờ chi phiếu trắng rồi để bên kia tự điền con số vào, mà với công phu ‘sư tử ngoạm’ của thằng chủ bọn này thì sợ ông già thằng nhà giàu chắc tức ói ra máu. Không chừng mỗi lần ngủ đều nằm mơ thấy vụ đó, gào lên thất thanh tỉnh dậy luôn, sau đó vớ lấy cái cây rồi chạy đi tìm thằng con chết bầm kia để mà phát tiết.


    olo


    Trên tầng thứ 38 của cao ốc Thiên Đại, bên trong văn phòng làm việc rộng lớn của Công ty bảo vệ Bảo Toàn, một tên mặc áo thu ba lỗ màu trắng bó sát người, chỉ mặc thêm một cái quần đùi ngắn đang hung hăng đấm đá túi bụi vào cái bao cát trước mặt.

    Người cao vào khoảng một thước bảy, vạm vỡ, tất nhiên đây không phải chiều cao chính xác của tên đó, mà chỉ ước chừng vì tư thế đang đứng tấn đấm bao cát và sự cường tráng của thân hình. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, rất khó tưởng tượng ra một người vừa mới thoát nạn khỏi bệnh bại liệt cách đây ba năm giờ đây lại trông to lớn vạm vỡ đến vậy.

    Mặc dù có mặc cái áo ba lỗ, nhưng vòng ngực với hai khối cơ bắp lộ ra qua lằn áo của hắn tuyệt đối không thua gì vòng ngực đồ sộ với số đo size 36F của nữ nhân, hai cánh tay cực kỳ tráng kiện vạm vỡ kia có thể gấp bốn lần so với người trưởng thành bình thường. Từng thớ thịt nổi lên nơi bắp đùi so với vòng thắt lưng của người bình thường còn muốn to hơn một vòng. Với những vòng đo kinh dị như thế chỉ có thể dùng một từ để hình dung -- kinh khủng!

    Với thân hình vào loại kinh khủng như khủng long nhưng hắn lại có một khuôn mặt ‘thanh tú’ hấp dẫn. Điều này làm cho mọi người khác khi nhìn thấy phải hoài nghi khả năng tạo dựng của Thượng đế không biết có lầm lẫn gì không khi tạo ra hắn! Hay là lúc đó ngài đang 'vận động kịch liệt' đạt tới cao trào, hưng phấn quá độ làm cho ngài tính toán có chút sai sót?

    "Cộc, cộc, cộc…" Một loạt tiếng đập cửa vang lên.

    Gã đàn ông kinh khủng kia ngưng đánh đấm, tháo ra đôi găng tay rồi lên tiếng:
    - Vào đi!

    - Ông chủ! Hướng tiên sinh tới.
    Một tên mặc đồ Tây lực lưỡng đẩy cửa bước vào báo.

    - Lập tức dẫn hắn vào đây!

    - Không cần! Tao tự mình vào là được!
    Hướng Nhật lắc mình đi vào phòng, liếc nhanh nhìn lướt qua bố trí trong phòng, phát hiện mọi thứ vẫn không thay đổi, ngoại trừ cái bàn làm việc to đùng kia cùng một cái bao cát treo ở trần nhà cách mặt đất ba thước còn lại hoàn toàn trống không.

    Tên ‘khủng long’ phất tay bảo gã mặc đồ Tây rời đi. Sau khi tên kia ra khỏi phòng đóng cửa lại thì hắn mới cẩn thận đánh giá gã thanh niên trước mặt: gầy yếu không có sức, sợ rằng ngay cả một đầu ngón tay của mình còn to hơn cả cổ tay của hắn.

    - Ngồi! - Khủng long mặt không chút thay đổi nói.

    Hướng Nhật thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, thằng con hoang này không có cái gì khác nói sao? Điều này làm cho hắn nhớ tới lần đầu tiên lúc đối diện tên này cũng với thái độ như vậy. Kết quả là hắn tự nhiên ngồi xuống cái ghế duy nhất có thể tìm được trong phòng này.

    Lưu manh lần này cũng không ngoại lệ, hắn bước qua cái bàn làm việc xa hoa sang trọng trước mặt, vẻ mặt thoải mái nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế sa lông mềm mại.

    Gã khủng long mắt lóe sáng:
    - Mày là người thứ hai có can đảm ngồi vào chỗ của tao.

    - Vậy thì sao?
    Hướng Nhật điều chỉnh cái ghế sa lông tư thế nửa nằm, dựa vào thoải mái.

    - Mày làm cho tao nhớ tới một thằng bạn cũ.
    Hắn thở dài một hơi, trong ánh mắt có chút cô đơn tịch mịch. Đột nhiên lớn giọng nói:
    - Nhưng thực lực của hắn rất mạnh nên mới có thể yên ổn mà ngồi chỗ đó, mà mày nếu như không có thực lực mạnh mẽ như vậy coi chừng tao ném mày nát xương!

    - Vậy thì tốt quá, dù sao tao cũng đang muốn nếm thử qua cái thú vị được bay trên trời, nhưng không biết mày có cái năng lực đó không?
    Hướng Nhật trêu chọc nhìn hắn nói.

    - Lá gan của mày rất lớn, bất quá...
    Hắn còn muốn nói cái gì nữa, sắc mặt đột nhiên hoảng hốt bởi vì hắn tận mắt thấy cái thằng gầy còm ốm yếu trước mặt đang bóp cái tay vịn của ghế sa lông dày cỡ 10cm nát như người ta nhào nặn bột nhão.

    - Không thể nào!
    Hắn phát điên vọt tới trước mặt lưu manh, dùng tay mình nắm chặt thành ghế sa lông thử sức nhưng sự thật càng làm hắn thêm thất vọng, vô luận là dùng sức ra sao hắn cũng không thể làm giống như lưu manh.

    - Sao làm được vậy!

    - Vì mày yếu quá!

    - Tao muốn đấu với mày!
    “Khủng long” gằn từng chữ một nói.

    - Đến đây đi!

    Sau khi so tay kết quả làm cho khủng long càng thêm điên cuồng:
    - Mày nhất định đã luyện nội công, có phải hay không, có phải hay không? Nhất định là vậy, dạy tao, dạy tao!

    - Không biết xấu hổ! Đây là nhất mạch đơn truyền gọi là ‘huyết thống’ không phải cái nội công gì gì đâu.
    Nếu như không phải Hướng Nhật đủ điềm tĩnh, sợ rằng hắn đã từ lâu tìm đủ một trăm hai mươi lời giải thích để trốn khỏi nơi này vì có thằng phát bệnh thần kinh.

    - Huyết thống? Cũng là cái từ huyết thống này!
    Khủng long thô bạo mắng ầm lên rồi đột nhiên nhớ tới cái gì hung tợn hỏi lưu manh:
    - Mày cùng với thằng Hướng chó đẻ kia có quan hệ!
    Bởi vì hắn chợt nhớ lại mấy năm trước đây cũng đã có người nào đó nói y những lời này.

    - Tao họ Hướng mà hắn cũng họ Hướng, mày nói xem là cái quan hệ gì?
    Hướng Nhật có chút may mắn, cái thân thể hoàn hảo này là của chính hắn nếu không thật khó mà giải thích.

    - Mịa kiếp! Là song sinh bất thường! Tao không còn ghen ghét mày nữa bởi vì anh em mày không phải là loài người mà là dã thú! Đúng là f**king dã thú! Ha ha ông đây là thiên hạ đệ tam, à thiên hạ đệ nhị…
    Chợt hắn ngưng lời thấp giọng hỏi:
    - Chuyện của hắn mày biết rồi chứ?

    - Đã biết rồi!

    - Tại sao không đi báo thù? Với thực lực của mày hẳn là rất dễ dàng. Hơn nữa hắn để lại tài sản cũng không nhỏ, đúng lúc cho mày tới tiếp thu!

    - Bây giờ còn không phải lúc, đánh động tôm tép thì con cá lớn phía sau kia sẽ ẩn dấu càng sâu.

    - Ý của mày nói đây không phải là phản bội đơn thuần à, phía sau còn có...

    - Không sai, nếu không mày cho rằng mấy con tôm tép nhỏ nhít kia quản được tao sao?

    - Nói cũng đúng! Tao biết rõ thực lực bọn nó cũng rất biến thái, thật đúng là không phải người bình thường có khả năng động tới. Như thế nào, hiện tại có đầu mối gì không? Có cần tao giúp hay không?

    - Nói nhảm, nếu không tao tới nơi này làm gì? Chỉ vì để xem con tinh tinh mất bình thường vì cần phát dục cực độ sao?

    - Thật hết thuốc với mày! Mày và thằng đại ca kia thật có cái đức hạnh của mấy thằng chó đẻ mà. Cái gì gọi là tinh tinh? Tao đây là gợi cảm, có hiểu hay không?

    - Được rồi? Cho dù là mày gợi cảm nhưng mày xem ra cũng ‘gợi cảm’ kiểu lợn lòi và chân voi đúng không?

    - Tao hiện tại rất nghi ngờ mày có thể hay không là tên kia đến Hàn Quốc chỉnh sửa dung mạo rồi trở về làm tao sợ!
    Khủng long nói làm cho Hướng Nhật toát mồ hôi lạnh. Thằng này vậy mà có sức tưởng tượng rất tốt a! Nghe cũng có chút đạo lý, chính hắn không phải là một dạng thay đổi dung mạo đó sao?

    ……

    - Đây là chuyện cuối cùng.
    Lưu manh làm như không có thấy khủng long gân xanh đang nổi lên đầy trán.

    - Nói đi!
    Hắn cắn môi muốn bật máu. Những vấn đề đối đáp nãy giờ làm hắn hận thấu xương cái tên trước mặt đến nỗi muốn văng tục.

    - Tại sao mày rõ ràng biết tao ở đâu mà cũng không sớm tìm, không nên đợi người của mày vô tình đụng tới tao rồi mới thuận tiện mời tao đến? Theo tao được biết, mày cũng không phải là lọai tinh tinh có kiên nhẫn.

    - Vấn đề này a...
    Khủng long bắt đầu ra vẻ đạo đức:
    - Mày cũng biết anh mày rất tôn trọng những người đọc sách, chủ yếu là sợ chậm trễ chuyện học hành của mày…

    Không đợi hắn nói xong Hướng Nhật dơ ngón giữa 'thọc' lên rồi 'thọc' xuống vài lần xem như biểu đạt lòng ‘tôn kính’ với những lời nói ‘khẩu Phật tâm xà’ kia.

    - Mày có thể biến được rồi. Bố đây còn có mấy em cưng chờ được yêu nên sẽ không tiếp chuyện mày được nữa.
    Khủng long hạ lệnh trục khách bởi vì hắn thật sự chịu không được những lời lải nhải liên tục không dứt của lưu manh.

    - Ra vẻ như mày ngon lành hả. Không biết những lời này nếu mà truyền tới bên tai của vợ thằng chó nào đó thì sẽ ra sao…
    Hướng Nhật dang tay cầm lấy cái gạt tàn hoa văn tinh xảo bằng vàng ròng chắc có cở 5kg trước bàn làm việc
    - Cái này xem như tao lấy làm quà gặp mặt, cảm ơn!

    Nói xong, không để ý tới khuôn mặt từng thớ thịt giựt giựt của khủng long hắn nghênh ngang bước ra khỏi phòng làm việc.

    - Hướng Nhật, tao f**cking giết mày cái thằng chó đẻ, mày cuối cùng còn có chuyện gì của tao mà không nói cho nó...

    Cho dù bên trong được cách âm rất tốt nhưng mà lưu manh vẫn nghe được tiếng nói thật to kia, bất quá điều này đối với hắn không có xi nhê gì. Vuốt ve trong tay xem xét cái gạt tàn thuốc đem so giá trị thực và tính thực dụng của nó, Hướng Nhật hưng phấn hai mắt tỏa sáng, trở về đem nấu chảy lấy vàng đúc ra đồ chơi có đỉnh tròn tròn đưa cho cô nàng. (Lời tác giả: chỗ này đã cắt bỏ, nguyên văn quá mức tà ác, đọc giả tự phát huy trí tưởng tượng), nói không chừng cô nàng cao hứng quá lại chịu đáp ứng "giao kèo bảy ngày" chẳng hạn - ôi sướng quá!


    olo


    Bên trong thang máy lưu manh đang nghĩ ngợi lung tung không có chú ý tới không gian xung quanh dòng người vào ra, giờ phút này chỉ còn lại có hai người bên thang máy trống trải. Mũi thoáng ngửi thấy một mùi thơm nhẹ mang hắn đang dâm đãng chìm đắm trong YY suy nghĩ tỉnh lại. Lúc này hắn mới để ý thấy mình đang cùng một đại mỹ nữ ở bên trong thang máy.

    Đột nhiên hắn trợn mắt lộ ra vẻ không tin, bởi vì cô nàng xinh đẹp này hắn biết rõ, nàng thường xuyên xuất hiện trên phần tin kinh tế tài chánh như là một nữ doanh nhân thành đạt -- Tô Úc.

    - Tại sao lại là cô?
    Hướng Nhật không nhịn được lên tiếng hỏi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Lần sửa cuối bởi Ooppss, ngày 11-10-2009 lúc 12:11.
    ---QC---



    Từng đôi chim bay đi, tiếng ca rộn ràng, cánh chim xao xuyến gió mùa xuân!

    Hidden Content

    Hidden Content


  2. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,chilachoithoi,dungpt76,langtu3399,pisces113,vannhan_qng,
  3. #52
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Đang ở
    Thèm - Ám Sát Đoàn
    Bài viết
    2,761
    Xu
    1,278

    Mặc định

    Chương 49: Âm mưu

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Dịch: tranbaolong
    Biên Dịch: Ooppss
    Biên Tập: Ooppss
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    - Anh biết tôi sao?
    Tô Úc sớm đã nhìn thấy nam nhân đang đứng ở một bên ngây người vuốt ve cái gạt tàn to đùng ở trên tay. Bởi vì cùng chung đụng làm việc với nhiều người trên và dưới lầu nên việc thường xuyên gặp mặt bắt chuyện là điều khó tránh khỏi, đa số mọi người đều nhẵn mặt nhau, rất ít khi nhìn thấy khuôn mặt mới như nam nhân này. Nàng thắc mắc không biết đây có phải là thành viên mới của công ty hay không.

    - Gặp qua trên TV.
    Hướng Nhật hiện tại tâm tình rất mâu thuẫn, rất muốn thấy vẻ mặt của Tô Úc khi biết chính mình là ông chủ phía sau thì biểu hiện sẽ kinh ngạc ra sao, mặt khác lại muốn tiếp tục duy trì thân phận thần bí dấu mặt trong bóng tối tùy lúc mà ra uy với nàng.

    - À!
    Tô Úc gật đầu. Chính mình thường xuyên xuất hiện trên TV, báo chí nên đối phương biết mặt nàng cũng không có gì lạ. Cũng không biết có phải là do ảo giác hay không mà nàng lại thấy ánh mắt cùng với giọng nói của nam nhân trẻ tuổi đối diện làm cho nàng cảm thấy quen thuộc. Đặc biệt là trang phục trên người hắn đang mặc, trong đầu nàng có một chút ấn tượng mơ hồ nào đó. Chỉ là nàng nghĩ không ra đã từng gặp qua hắn ở nơi nào, vì vậy có chút nghi hoặc nói:
    - Xin lỗi... Chúng ta có từng gặp mặt chưa?

    - Không có! - Hướng nhật trả lời rất khẳng định.

    Tô Úc còn muốn nói cái gì nữa thì một tiếng ‘đinh’ vang lên do cửa thang máy tự động mở ra, nguyên lai thang máy đã xuống đến tầng dưới chót.

    Hướng Nhật vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua vóc người linh lung, lả lướt của nàng rồi bước nhanh đi ra khỏi thang máy.

    Tô Úc nghi hoặc nhìn bóng lưng của hắn, tự nghĩ cái cảm giác đó tuyệt đối không sai lầm, nhưng mà tại sao... Quên đi, không nghĩ tới nữa. Hiện tại việc quan trọng chính là đi gặp người kia, nghe nói hắn đã tìm được người có hình dáng giống như những gì mà nàng miêu tả về ông chủ... Chờ một chút, ông chủ a? Mặc trang phục màu xám đậm, lại mang kính đen, vẻ mặt có điểm lạnh lùng còn có âm thanh vừa mới nghe đã thấy rất quen tai. Trời ạ, người kia chính là ông chủ! Mình sao lại ngu đến vậy!

    - Ông chủ!
    Tô Úc liền vội vàng đuổi theo nhưng trong tầm mắt nàng chỉ là một dòng xe cộ qua lại, không thấy người cần tìm làm nàng không khỏi buồn lòng nặng nề lê bước rời đi.


    olo


    - Bà xã! Anh đã về!
    Hướng Nhật giọng nói đầy dâm đãng đẩy cửa bước vào, lòng đầy tin tưởng cô nàng sẽ rất vui mừng lẫn sợ hãi mà lao ra nhào vào lòng mình, nhưng hắn lại thất vọng khi phát hiện nàng đang chăm chú dán mắt nhìn chằm chằm màn hình TV. Điều này làm hắn tò mò, chầm chậm lén lút tiến đến gần cô nàng, rồi liền lên giọng kinh ngạc hỏi:
    - Sao hôm nay em không xem phim tình cảm ướt át mà đổi thành bắn giết kịch liệt thế này?

    - A!
    Sở Sở bị giọng nói bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, xoay người lại thấy lưu manh thì giận dỗi nói:
    - Anh là mèo sao hả? Đi vào nhà mà một chút tiếng vang cũng không có.

    - Oan quá, anh rõ ràng kêu bà xã rất nhiều lần. Chỉ tội có người nào đó chăm chú coi TV nên không thèm để ý thôi, có ai lại ngược ngạo quay lại trách anh hả?
    Hướng Nhật ra vẻ buồn bực sờ sờ cái mũi.

    - Chính là anh sai! Không thèm để ý tới anh nữa, em xem TV.
    Nói xong nàng lại quay đầu lại chăm chú nhìn lên màn hình TV.

    Hướng Nhật đặt cái gạt tàn to qua một bên, ngồi sát bên nàng hỏi:
    - Đổi khẩu vị từ bao giờ vậy hả cưng? Không phải em ghét nhất là thấy mấy cảnh đánh đánh giết giết sao?

    - Anh đần đột xuất hả! Đây là tin tức mà! - Sở Sở lườm hắn.

    - Tin tức? Sao khiếp người đến vậy?
    Hướng Nhật kinh ngạc trợn to con mắt nhìn. Quả nhiên thấy dấu hiệu của đài truyền hình Bắc Hải hiện lên trên góc màn hình TV.

    - Có bọn xấu cướp ngân hàng, họ đang nắm giữ rất nhiều con tin.
    Sở Sở kể lại vẻ mặt tỏ ra lo sợ.

    - Thật sự là đáng sợ mà!
    Lưu manh trên mặt tuyệt đối tìm không ra một chút dấu vết nào cho thấy hắn đang sợ hãi, trái lại lộ ra vẻ hứng thú cực độ hỏi nàng:
    - Tình huống hiện tại ra sao rồi? Có ai bị thương gì không? Có hay không... Không có a!
    Hắn rất muốn hỏi có hay không có người đẹp bị bắt giữ cần hắn giải cứu!

    - Ai da! Anh không có lòng thương người hay sao chứ? Sao lại nhìn không thấy?
    Sở Sở đưa tay chỉ vào thân hình của một nam và một nữ cả người đầy máu me trên màn hình rồi nói tiếp:
    - Người nam kia do thấy bạn gái bị bắt giữ làm con tin nên quay lại muốn thay thế cho nàng liền bị bọn cướp nổ súng… Sau đó, vì thấy bạn trai bị bắn té ngã trên đất nên người con gái cắn cái tên đang bắt giữ mình muốn thoát ra chạy tới bên bạn trai nên cũng bị bọn xấu xa… ô ô ô… nàng thật là đáng thương!

    - Đúng là rất đáng thương! Ừm! Cục cưng của anh, không khóc, đến bên anh nào!
    Hướng Nhật miệng còn đang nói thì tay đã muốn ôm nàng vào lòng.

    - Đi chết đi! Anh lại thừa nước đục thả câu động tay động chân sao! Em hỏi anh, nếu có một ngày chuyện như vậy xảy ra thì anh sẽ làm như thế nào?
    Sở Sở mở to mắt đã sưng đỏ vì khóc nhìn lưu manh không chớp mắt.

    - Chuyện em nói là chuyện gì?
    Hướng Nhật làm ra vẻ ngây thơ cụ bởi vì vấn đề như vậy thật không dễ trả lời. Thường thì khi phụ nữ chứng kiến những kết cục tình yêu bi thảm sẽ dễ dàng cảm động rồi liên tưởng tới mình và bạn trai mình nếu rớt vào hoàn cảnh đó sẽ ra sao, hơn nữa còn muốn bạn trai mình cũng sẽ dũng cảm mà hành động như nam nhân vật chính trong câu chuyện đó.

    - Anh cứ giả bộ ngu hoài !
    Sở Sở oán trách mà nhéo hông của lưu manh rồi nói tiếp:
    - Em hỏi anh, nếu như em bị người ta bắt đi thì anh có làm giống cái nam nhân kia dùng chính bản thân mình mà hy sinh cho em không?

    - Cái này a… Để anh suy nghĩ một chút. Hướng Nhật vuốt vuốt cằm làm như thể đang suy nghĩ lung lắm.

    - Em biết ngay mà…
    Nói tới đây Sở Sở vừa mới thôi khóc lại tuôn lệ đầy mặt:
    - Anh không yêu em tí nào, có một ngày em mà bị bắt làm con tin thì anh còn cao hứng nữa đúng không?

    - Ngốc quá cưng ơi!
    Hướng Nhật ôm nàng rồi tiếp:
    - Anh sẽ không cho bất cứ ai bắt em mang đi trừ khi nó bước qua xác anh, có hiểu không cưng? Như thế thì làm sao xảy ra tình huống như em nói.

    - Em chỉ giả dụ là ‘nếu như’ thật vậy thì sao?
    Sở Sở vẻ mặt giãn ra đôi chút vì những lời hắn vừa nói cũng coi như gián tiếp cho biết hắn sẽ dùng mạng mà bảo vệ nàng, nhưng nàng vẫn còn hơi bất mãn vì câu trả lời của hắn chẳng có chút yếu tố lãng mạn nào.

    - Sẽ không có chuyện ‘nếu như’ xảy ra! – Hướng Nhật nghiêm túc nói.

    - Ghét quá đi! Anh không thể chiều em một chút sao hả?
    Vừa gắt giọng hỏi nàng vừa dùng chiêu ngắt nhéo với hắn.

    - Được rồi đã tới giờ cơm. Em đã nấu cơm chưa?
    Vừa nói hắn cũng vừa dùng ‘ngũ trảo xoa nắn công phu’ mà tấn công nàng.

    - Ai da đúng rồi! Em quên, để em làm liền!
    Sở Sở vùng thoát khỏi lồng ngực hắn phóng nhanh vào phòng bếp. Không quá một giây sau lại nhú đầu ra hỏi hắn:
    - Em chợt nhớ ra là anh trưa nay không có về ăn cơm. Nói mau! Đi đâu ăn hả? Với ai? Nam hay nữ? Không được gạt em!

    - Hôm nay anh cùng Tiểu Thanh ăn cơm.
    Hướng Nhật cố ý không nhắc tới nữ cảnh sát.

    - Tiểu Thanh? À, là Thanh tỷ. Ghê tởm, anh có thể đừng gọi Thanh tỷ như vậy hay không? Làm em hiểu lầm!

    - Không còn cách nào khác. Ai bảo nàng là đệ tử anh! Không thể nghe em được rồi, làm vậy thì thân phận loạn lên hết.

    - Không so đo với anh nữa! Em đi nấu cơm, vèo cái là xong, anh chờ chút nha!
    Có được câu trả lời làm nàng hài lòng, Sở Sở nhanh chóng lui vào phòng bếp.


    olo


    Trong khu nhà cao cấp biệt thự Chân Long, hễ nhà nào số nhà có số ‘8’ trong đó thì y như rằng đó là nhà của nhân vật đại phú quý sở hữu. Chỉ có nhiều tiền mà muốn mua được một căn hộ như vậy cũng không được, còn phải có địa vị xã hội chống lưng thì mới được. Cho nên nếu như có người nào chỉ giàu có đơn thuần thì xin mời chọn lựa bất kỳ căn hộ nào khác ‘không số 8’ mà mua.

    Giữa vô số căn hộ có đầu hay đuôi với số ‘8’ trong đó thì đặc biệt nhất phải nói là căn hộ số ‘88’ và thứ nhì là số ‘68’. Chủ nhân của căn thứ nhất chính là chủ nhân của toàn thể khu biệt thự Chân Long – Sở A. Chủ nhân căn thứ hai là chủ tịch Ngô Hạc Duyên của tập đoàn kinh doanh nhà hàng - vui chơi giải trí cùng kinh doanh bất động sản tại Bắc Hải (không tính Chân Long tập đoàn thì nó là lớn nhất về kinh doanh bất động sản)

    Màn đêm vừa buông xuống, tại biệt thự số '68' bên trong phòng đậu xe ở dưới lầu giờ đã được thay đổi thành phòng ăn, một cái bàn ăn tròn giữa phòng với đầy rượu và thức ăn, phần lớn là thịt và rượu trắng.

    Bảy tám người ngồi vây quanh tại bàn ăn với chủ nhân Ngô Hạc Duyên cùng con trai Ngô Khiêm Vân làm chủ tọa.

    - Đại ca! Em lần này trở về là có vụ làm ăn lớn.
    Một thanh niên chừng ba mươi có bảy tám phần giống Ngô Hạc Duyên nói.

    - Đừng nói với anh là các vụ cướp ngân hàng gần đây có liên quan tới chú! Làm ở thành thị nào cũng được sao lại phải tới Bắc Hải này chứ? Nếu như rất nhiều ngân hàng cùng lúc suy sụp sẽ ảnh hưởng lớn tới chuyện làm ăn của anh, chú có biết không!
    Ngô Hạc Duyên trách móc hỏi.

    - Sao lại có thể? Đánh cướp ngân hàng thì kiếm được bao nhiêu tiền?Loại làm ăn nhỏ ít ‘sinh ý’ này bọn em không để vào mắt.
    Người thanh niên khinh thường nói. Ngồi bên cạnh hắn là mấy người to con lực lưỡng, rõ ràng có huyết thống Bắc Âu càng ồn ào đứng bật dậy, rõ ràng là bất mãn với kiểu đánh giá thấp bọn chúng như vậy.

    - Hừ! Vậy những chuyện sáng nay là ai làm ra? Mấy tên khác trong bọn ngươi đi đâu rồi? Đừng nói với ta các ngươi cùng bọn chúng không có quan hệ gì. Con mắt ta còn chứ có mù đâu?!

    - Đương nhiên việc này là tụi em làm, chuyện này em thừa nhận! Bất quá chủ yếu tụi em muốn tạo sự chú ý của cảnh sát, vài ngày sau chúng ta mới tung ra hành động lớn!
    Người thanh niên đột nhiên tỏ vẻ thần bí nói.

    - Vài ngày sau? Chẳng lẽ các ngươi là vì cái ‘đồ vật’ kia sao?
    Trái tim của Ngô Hạc Duyên thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

    - Àh há? Đại ca cũng nghe được ‘gió’ sao?

    - Đồ chết bầm, mấy chú có biết thứ đó nguy hiểm cỡ nào không? Nếu lỡ tay thì mọi người sẽ chết chùm với tụi bây luôn!
    Ngô Hạc Duyên đứng vô ý đánh đổ ly rượu xuống đất, đứng dậy rít lên.

    - Đại ca yên tâm đi! Bọn này không ngu vậy đâu, hệ thống điều khiển quá trình kích nổ đầu đạn hạt nhân ở trong tay thì làm gì có chuyện gì chứ?

    - Mấy chú có tay trong nằm vùng?
    Ngô Hạc Duyên không dám tin, chuyện bí mật như vậy tụi này sao lại cài được người vào nằm vùng?

    - Em cũng không giấu đại ca, có người mà không chỉ là một người đâu.
    Tên thanh niên đắc ý nói.

    Ngô Hạc Duyên lắc đầu:
    - Anh hiểu nhưng vẫn không được đâu! Quá nguy hiểm, chưa ai thấy hay thao tác qua thứ này, ai dám bảo đảm an toàn trăm phần trăm, lỡ như thất bại...

    - Đại ca yên tâm đi, thứ đó cũng không dễ xảy ra chuyện gì đâu. Nếu anh vẫn còn không an tâm thì mai đưa Khiêm Vân ra nước ngoài đi.

    - Không, chú hai, con tin chú, con không đi.
    Ngô Khiêm Vân nhân cơ hội hùa theo.

    - Tốt, đúng là cháu ta, con trai phải gan vậy mới được chứ! Yên tâm, chỉ cần có chú hai ở đây nhất định con không có chuyện gì!
    Tên thanh niên vỗ vai Ngô Khiêm Vân khen ngợi. Hai người vai chú cháu nhưng trạc tuổi nhau, người ngoài nghe kiểu nói chuyện này ai nghe cũng thấy quái.

    - Cái thằng nhát như thỏ đế, mày tưởng vụ này là cái gì, tưởng đi du lịch nghỉ mát à? Lỡ như...

    - Đại ca à, đừng làm em mất mặt chứ, nói đi đại ca muốn gì?

    - Vậy cháu nói đây. - Ngô Khiêm Vân đã sớm chờ cơ hội này.

    - Ha ha ha, nói đi, đừng khách sáo!

    - Chú hai, thứ đó có trên người chú không?
    Ngô Khiêm Vân nhìn chằm chằm vào bên hông tên thanh niên.

    - Thằng cháu ngoan, ra là mày ngắm nghía khẩu Desert Eagle. Được, cho mày.
    Tên thanh niên rút ra khẩu súng ngắn to màu bạc sáng nhoáng đưa cho hắn:
    - Có biết cách dùng không đó?

    - Chơi game có dùng qua!

    - Trời, đồ thật có cảm giác hơn nhiều! Đi, giờ chú hai dạy mày bắn. Lần đầu tiên bắn phải chú ý, sức giật của thứ này mạnh lắm, coi chừng bị thương. Lúc bắn cổ tay không nên thả lỏng, phải nắm chắc như vầy, người đứng cho vững, dùng bả vai giảm bớt sức giật, tay kia không cầm ở dưới băng đạn...

    ……


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Từng đôi chim bay đi, tiếng ca rộn ràng, cánh chim xao xuyến gió mùa xuân!

    Hidden Content

    Hidden Content

  4. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,chilachoithoi,dungpt76,langtu3399,pisces113,vannhan_qng,
  5. #53
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Đang ở
    Bàn Long Cung Yêu Wấu!
    Bài viết
    1,881
    Xu
    50

    Mặc định

    Chương 50: Em nghĩ... em muốn...

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Dịch: tranbaolong
    Biên Dịch: blackcat132
    Biên Tập: Ooppss
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    Hai ngày tiếp theo cả thành phố Bắc Hải đều xôn xao nhốn nháo, mục tiêu của bọn cướp không chỉ có các ngân hàng mà còn có cả các cửa hàng mua bán vàng bạc đá quý và thậm chí cả tư gia của tầng lớp thượng lưu quý tộc. Mặc dù phản ứng của cảnh sát rất nhanh nhưng lúc nào cũng chậm hơn bọn cướp một bước, hơn nữa hỏa lực của bọn cướp rất mạnh nên mấy lần chạm trán lực lượng cảnh sát đều bị tổn thất thương vong nặng nề.

    Tin tức về địa điểm bọn cướp đã đánh cướp, có bao nhiêu người bị thương, bị chết... tràn ngập TV và báo chí.

    Vì để ngăn chặn bọn cướp quá hung hăng lộng hành nên sở cảnh sát của bốn khu lớn nhất ở Bắc Hải đã cùng nhau kết hợp lại, tập trung vào việc lập ra các phòng tuyến giữ gìn an ninh, đặt chướng ngại vật trên đường, trạm kiểm soát, nghiêm ngặt tra xét tất cả các xe cộ và người đi đường nào có hành vi khả nghi, đồng thời kiểm tra lại hồ sơ tất cả những người mới tới Bắc Hải qua tài liệu lưu trữ của Hải Quan cửa khẩu nhằm truy ra bất cứ manh mối dấu vết để bắt cho bằng được bọn cướp hung tợn kia.

    Song bọn cướp vừa giảo hoạt vừa tàn bạo kia lại cứ như không hề tồn tại – biến mất tăm không dấu vết. Những cố gắng truy tìm của cảnh sát chẳng có chút manh mối kết quả gì. Việc này khiến cho một số người rỗi hơi lắm chuyện đoán già đoán non liệu có phải bọn cướp có ‘người nằm vùng’ trong bộ máy quản lý của chính phủ hay không? Nếu không thì làm sao có thể ngay cả một chút manh mối cũng không tìm ra?

    Những nhân vật tai to mặt lớn có nhận xét nhạy bén thì cảm thấy đây chỉ là đòn tung hỏa mù của bọn cướp. Mục đích của bọn chúng rất có thể là nhắm vào cái ‘đồ vật’ kia. Điều này khiến cho các nhân vật tai to mắt lớn này vốn đã suy sụp tinh thần nay đầu lại có thêm một mớ tóc bạc vì lo lắng. Bọn họ âm thầm mang tất cả phụ nữ người thân trong nhà rời khỏi Bắc Hải, sau đó dùng chức vụ uy quyền của mình ra chỉ thị nghiêm lệnh xuống cho các cơ quan ban ngành cấp dưới nhất định phải phá án trong thời gian sớm nhất, nếu không thì cứ đợi mà đi lau nhà cầu ở mấy cái xã huyện nhỏ chưa tới ngàn người dân!

    Trên đường bất kỳ lúc nào cũng có thể thấy xe cảnh sát tuần tra đang hụ còi gào thét inh ỏi và xe "kiểm soát trật tự" mang bảng số quân đội đi tuần, việc làm này phần nào lấy lại được trật tự và làm cho dân chúng cảm thấy an toàn hơn. Có những người không còn vì ảnh hưởng của vụ cướp ngân hàng mà trốn ở trong nhà nữa, thậm chí còn rủ rê bạn bè xuống phố uống rượu ăn nhậu.



    Thiết Uyển tinh thần không yên đang đi qua đi lại bên trong phòng dành cho các sếp tại sở cảnh sát. Ngay cái hôm cùng với lưu manh đáng ghét dùng cơm rồi bất ngờ nhận được cú điện thoại, nàng liền phải vội vàng chạy về sở thay đồng phục rồi chạy tới hiện trường vụ cướp. Đập vào mắt nàng là một biển lửa, nhưng cũng may lúc đó dân chúng đã sơ tán, chỉ còn lại vài người đen đủi bị phỏng nhẹ, bọn cướp thì đã sớm bỏ chạy mất tăm.

    Vốn chỉ cho rằng đây là một vụ cướp bóc nhất thời bộc phát, nhưng liên tục mấy ngày liền sau đó những vụ cướp như vậy cứ liên tục xảy ra. Điều này khiến người ta cảm thấy có gì đó bất thường, hơn nữa thủ đoạn cướp bóc của bọn cướp càng lúc càng thêm hung hăng tàn bạo, bắt đầu đã có người bị bắn chết. Điều khiến cho người ta không dám tin đó là khi bọn cướp đụng độ với cảnh sát, bên bị thương vong thảm thương lại chính là lực lượng cảnh sát đại diện cho chính nghĩa. Hỏa lực của bọn cướp thật sự rất mạnh, chỉ chuyên dùng súng lục nòng lớn, đó là chưa kể bọn chúng còn trang bị thêm AK47 bán tự động (loại sử dụng năng lượng thuốc súng để tự nạp đạn và đẩy vỏ ra ngoài)

    - Đúng là một lũ chết bầm!
    Thiết Uyển đang hung hăng mắng chửi, đối tượng chính là Hải quan cửa khẩu. Nếu không phải bọn họ làm việc tắc trách thì làm sao có nhiều ‘hàng cấm’ nguy hiểm tuồn vào Bắc Hải như thế? Nếu trên tay bọn cướp không có vũ khí hạng nặng như thế thì sao dám hành động trắng trợn tới mức này chứ? Nếu không thì bọn chúng đã sớm bị tiêu diệt không còn một mống. Đột nhiên nàng nhớ tới ‘người nào đó’ trong tay cũng có một khẩu giống vậy (thực tế hiện tại đã có tới ba khẩu), không được rồi, đợi tới khi việc này xong xuôi nhất định phải bắt hắn giao nộp cho sở cảnh sát. Cho dù có phải tóm đầu hắn về sở một lần nữa cũng phải cắn răng làm, không thể yếu lòng, tránh gây nguy hiểm cho nhiều người.

    Hai ngày đã trôi qua mà vẫn chẳng có một chút tin tức, Thiết Uyển vò đầu bứt tai, cấp trên đã đưa ra cảnh cáo nếu vẫn còn tiếp tục không có kết quả gì thì... Mặc dù bản thân nàng chẳng lo gì chuyện bị xử phạt, nhưng cảnh sát trưởng, người luôn chiếu cố cho nàng thì khẳng định sẽ chạy không thoát khỏi bị trách nhiệm. Hơn nữa hai ngày nay ông ấy đã khiến nàng phiền não muốn chết, không lo đi tìm đầu mối bọn cướp mà lại lo săn tìm ‘mối’ làm mai cho nàng, thiệt chẳng giống ông ấy một tẹo nào, ngược lại thấy giống cái loại thối rữa chuyên quấn lấy quấy rầy... Nghĩ tới đây hai mắt Thiết Uyển bỗng sáng rực lên, cảnh sát điều tra không ra manh mối không có nghĩa tên lưu manh quen thuộc mọi ngóc ngách của cái thành phố này cũng điều tra không ra. Hơn nữa tên lưu manh đó tại nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên còn đoán trước chắc chắn sẽ có trùm buôn thuốc phiện xuất hiện, kết quả là gã Ba Khắc đã tới đó. Như vậy khẳng định hắn cũng có mạng lưới tình báo của riêng mình, không chừng nhờ lực lượng của hắn giúp thì có thể nhanh chóng truy ra manh mối gì đó.

    Hướng Nhật vẫn không biết bản thân mình đang nằm trong kế hoạch của cô nàng cảnh sát, hắn nhàn nhã cùng với cục cưng Sở Sở hàng ngày tới lớp. Lúc nhàm chán buồn ngủ thì lại tìm cách chiếm chút tiện nghi, động tay động chân trên người cô nàng, riết rồi đâm nghiện, đám bạn học nhìn mà lé mắt phát thèm.

    Đầu củ tỏi là người gai mắt với hắn nhất, bởi vì khi cu cậu sử dụng bí quyết tán gái do lưu manh dạy để theo đuổi các cô nàng thì lại bị đánh cho thiếu chút đầu mang nội thương. Đầu củ tỏi có lý do để nghi ngờ, nhất định là có người nào đó vì sợ mình sau khi học được tuyệt chiêu thì cưa sạch gái của toàn trường cho nên hắn mới không dám mang 'bí kíp' chân chính ra truyền thụ. Sao lại có người ích kỷ đến thế chứ! Thấy bàn tay quỷ quái của tên nào đó đang sờ mó cái mông của bạn gái thì Đầu củ tỏi tức muốn lộn ruột. Mình thì ngay cả tay bạn gái còn chưa được nắm tới một lần! Thật là thảm quá mà, ô ô ô… thôi không đành lòng nhìn nữa.

    Do trốn ở dãy bàn cuối của phòng học nên một vài động tác 'giao lưu văn hóa' của lưu manh không sợ người khác phát hiện, vì vậy hành động của hắn càng ngày càng tăng mức độ 'khốc liệt', trêu chọc Sở Sở luôn phải trừng mắt nhìn hắn.

    - Còn chưa sờ vuốt đủ sao? – Sở Sở đưa tay nhéo hông hắn.

    - Nếu như không có chuyện gì làm giết thời gian chắc anh phát điên mất!
    Hướng Nhật đưa ra lý do rất đàng hoàng chính đáng.

    - Sao anh không chết đi cho khỏe! – Sở Sở giọng gắt lên nói.

    - Anh chết thì em sẽ làm gì?

    - Hừ! Em sẽ tìm một anh đẹp trai nào đó mà lấy! – Sở Sở làm ra vẻ mê trai nói.

    - Thế này vậy, không chần chờ gì nữa chúng ta lập tức đi làm giấy đăng ký kết hôn!

    - Dựa vào cái gì mà phát ngôn bừa bãi thế!

    - Không phải em bảo tìm ‘anh đẹp trai’ để gả sao? Thật không giữ lời, kẻ hèn này không may hợp với yêu cầu của cưng nè cưng!

    - Anh thật không biết xấu hổ là gì. Em nói là tìm nam nhân khác để gả, không phải nói anh!
    Nàng ta bắt đầu nghĩ một đằng nói một nẻo.

    - Tàn nhẫn vậy sao? Vậy anh đi tìm nữ nhân khác thôi!

    - Anh dám!
    Vừa nghe lưu manh nói muốn tìm nữ nhân khác, sắc mặt Sở Sở lập tức như muốn khóc.

    - Không phải em nói muốn tìm nam nhân khác để lấy sao hả?

    - Có vậy thì cũng phải đem anh đi đầu độc cho chết trước!

    - Quá độc ác! Em muốn mưu sát chồng à? Khó trách có người nói độc ác nhất là lòng dạ đàn bà… Ây! Người kia không phải là Tiểu Thanh sao?
    Hướng Nhật đang lúc cảm thán mức độ hung ác của nữ nhân thì đột nhiên phát hiện một hình bóng xinh đẹp vừa đi ngang qua bên ngoài cửa sổ.

    - Là Thanh tỷ à. Lại tới tìm anh nữa sao? Khẳng định là tới hỏi chuyện về võ thuật. Anh nghe em nói nè Hướng Quỳ. Có phải anh giấu diếm nghề không hết lòng dạy tỷ ấy phải không? Thanh tỷ thật sự rất đam mê võ thuật, anh đem toàn bộ mà dạy cho tỷ ấy đi. Xem như giúp em làm một việc có được hay không?
    Sở Sở có chút miễn cưỡng mở miệng cầu hắn. Nàng cũng không biết người nào đó đang quyến rũ thần tượng trong mắt của nàng.

    - Tuần sau em nghe theo mọi lời anh nói thì anh đáp ứng!
    Hướng Nhật chộp thời cơ đưa ra yêu cầu 'hợp lí'.

    - Không dám!
    Sở Sở mặt bỗng đỏ mặt lên, ngắt cánh tay của hắn, những lời hắn nói làm nàng chợt nhớ tới lần ‘bảy ngày điên cuồng’ kia.

    - Đừng dùng móng tay biết không? Đau!
    Hướng Nhật nhăn nhó rút tay lại, thấy cô nàng không bỏ tay ra mà còn muốn ngắt nhéo tiếp, vội la lên:
    - Tiểu Thanh tới cửa rồi, anh đi ra ngoài hỏi nàng chuyện gì.
    Nói xong, không đợi cô nàng sáp lại gần, hắn lách mình rời khỏi chỗ ngồi chạy ra ngoài làm cho vị giáo sư già đang giảng bài trên bục hú hồn tưởng học trò mình ăn trúng cái gì đang bị ‘Tào Tháo rượt’.


    olo


    - Sư phụ!
    Thạch Thanh như cô tiên nhỏ trong bộ váy xanh nhạt vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi nhìn ai kia bất ngờ xuất hiện.

    - Anh vừa nhìn thấy em đi qua đó cho nên ra xem một chút.
    Hướng Nhật chỉ vào một ô cửa sổ nói.

    - À! - Thạch thanh cúi đầu lên tiếng, lúng túng ngập ngừng muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Hướng Nhật cướp lời:
    - Cái váy em mặc rất đẹp!

    - Là thật sao sư phụ?
    Thạch Thanh hưng phấn nói, ngay cả chuyện muốn hỏi cũng tạm thời vứt qua một bên.

    - Đương nhiên! Em mặc nó trông rất hấp dẫn quyến rũ!
    Đối với việc dùng từ hay ý đẹp tâng bốc tán gái Hướng Nhật không bao giờ bủn xỉn hà tiện.

    Thạch Thanh được khen đến choáng váng đầu óc, toàn thân kích động run lên nhè nhẹ, tiện đà đưa ra một quyết định kinh người:
    - Sư phụ, em sẽ luôn mặc nó anh chịu không?

    - Hả?
    Hướng Nhật trợn mắt há hốc mồm, đồ đệ mình cũng thiệt thà quá sức? Chẳng lẽ không cần tắm rửa sao?

    - Sao vậy sư phụ? Như vậy không tốt sao?

    - Không phải là không tốt. Thật ra óc thẩm mỹ của con người cũng phiền phức lắm, một bộ quần áo mặc nhiều lần sẽ làm cho người ta cảm thấy quen mắt nên không thể thấy nó đẹp như lần đầu tiên... Em hiểu chưa?

    - À! - Thạch Thanh nửa hiểu nửa không gật gật đầu.

    - Được rồi, em hôm nay tới tìm anh có chuyện gì sao?

    - Sư phụ, em nghĩ... em nghĩ... em muốn...
    Thạch Thanh ấp a ấp úng không ra lời.

    - Nghĩ gì? Muốn gì?

    - Em nghĩ em muốn ở cùng một chỗ với sư phụ.
    Thạch Thanh lấy hết dũng khí nói ra.

    - …….!!!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Hidden Content GIA ĐÌNH VĂN ĐÀN - TIỂU NHỊHidden Content

    CHÚC ANH EM NĂM MỚI HẠNH PHÚC!
    2010 - NĂM CỦA TÌNH YÊU
    Hidden Content 2010 - NĂM CỦA HY VỌNGHidden Content
    2010 - NĂM CỦA HẠNH PHÚC

  6. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,chilachoithoi,dungpt76,langtu3399,mungoilamung,pisces113,thoike123,
  7. #54
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Đang ở
    Thèm - Ám Sát Đoàn
    Bài viết
    2,761
    Xu
    1,278

    Mặc định

    Chương 51: Hôm nay là vầng trăng phố thị sao?

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Dịch: tranbaolong
    Biên Dịch: blackcat132
    Biên Tập: Ooppss
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    - Cái gì?
    Hướng Nhật không dám tin vào tai mình nhìn cô nàng hỏi lại:
    - Tiểu Thanh, ý của em là muốn sống chung với anh... Ây! Em đừng hiểu lầm, anh không phải có ý này, ý anh muốn nói là... Em xác định muốn ở cùng với anh? Ngủ cùng một phòng?
    Trong lòng lưu manh muốn bồi thêm câu 'ngủ cùng giường?'.

    - Đúng vậy, sư phụ! - Thạch Thanh mặt đỏ bừng lên.

    - Cái này... Em biết mà, sư phụ bây giờ không thể quyết định, phải hỏi qua Sở Sở mới được! Nếu không... anh đi mua một căn nhà cho em ở... Ách, ban ngày anh tới ở cùng em, buổi tối anh trở về với Sở Sở...
    Hướng Nhật bắt đầu tính toán, nghĩ đến cuộc sống đầy hạnh phúc trong tương lai không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.

    - Sư phụ…!
    Thạch Thanh nũng nịu kêu lên, giọng nói kéo dài ra, trong giọng nói có pha chút bất mãn.

    - Làm sao vậy?
    Hướng Nhật lau lau khóe miệng, nhưng thực tế khóe miệng không có dính gì để mà lau.

    - Anh thật sự xấu xa quá!
    Thạch Thanh nhỏ giọng nói, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như ráng chiều. Không thể ngờ sư phụ sao lại có những ý nghĩ xấu xa đến vậy, tâm tình nàng phức tạp nhưng chủ yếu là ngượng ngùng.

    - Xấu xa? Anh làm gì mà xấu chứ? Ban ngày cùng em rèn luyện sức mạnh thân thể, buổi tối về nhà cùng Sở Sở xem TV, như vậy cũng bị coi là xấu sao? Chẳng lẽ em muốn sư phụ cả ngày ở cùng với em? Em sao có thể ích kỷ như vậy chứ?
    Hướng Nhật đường đường chính chính nói, ban ngày cùng em trên giường rèn luyện sức mạnh, buổi tối cùng cô nàng vừa xem TV vừa... Hắc hắc!

    - A! Sư phụ, xin lỗi, em đã hiểu lầm anh!
    Thạch Thanh xấu hổ cúi đầu, lại một lần nữa hiểu lầm tưởng sư phụ tính giở trò sắc lang, nàng mắc cỡ tới nỗii muốn tìm chỗ mà trốn ngay vào.

    - Hiểu lầm? Em hiểu lầm anh cái gì?
    Hướng Nhật trong lòng có quỷ hỏi tới, hắn đương nhiên biết đồ đệ hiểu lầm cái gì. Ngay từ lúc đầu hắn đã tính kế gài nàng với những câu nói nước đôi của hắn. Nàng khi nghe được những lời nói kia thì khẳng định sẽ nghĩ hắn đang có suy nghĩ bất lương với nàng.

    - Không, không có gì...
    Thạch Thanh cố sức lắc đầu. Tất nhiên là nàng sẽ không nói ra những ý nghĩ trong lòng, bằng không chắc không còn mặt mũi để gặp người khác.

    - Thật vậy sao? - Hướng Nhật vừa tiến tới gần nàng vừa hỏi.

    - A, sư phụ, em đột nhiên nhớ tới có một việc chưa làm, em đi trước.
    Thạch Thanh lại càng thêm hoảng sợ, xoay người muốn bỏ chạy.

    Hướng Nhật một tay kéo lấy một góc váy của nàng, bởi vì động tác hơi mạnh (nhưng cũng không biết là là có cố ý hay không) làm cái váy bị tốc lên cao. Cái váy vốn chỉ lộ ra bắp chân bây giờ ngay cả bắp đùi cũng phơi ra.

    - Á!
    Thạch Thanh hét lên một tiếng, lấy tay kéo váy xuống, hai mắt như tóe lửa hỏi:
    - Sư phụ, sao anh có thể làm như vậy?
    Mặc dù trong lòng thì nàng cũng không so đo gì chuyện hắn giựt cái góc váy của mình, nhưng do đột ngột bị bất ngờ, nàng có chút không bằng lòng.

    - A, Tiểu Thanh, anh không phải cố ý đâu!
    Hướng Nhật vội vàng xoa xoa hai tay, như cố diễn tả sự áy náy trong lòng. Nhưng thật sự trong lòng thì cầm thú lại nghĩ sao vừa rồi không mạnh tay hơn chút, cố gắng hơn một chút là đã có thể biết được đồ đệ mặc quần lót màu gì rồi.

    - Sư phụ...
    Thạch Thanh mắt mở to, ngân ngấn lệ nhìn hắn, cắn môi bỏ dở câu nói.

    Lưu manh quyết định xuất ra đòn sát thủ, ở gần nàng nhiều ngày qua hắn biết đồ đệ ngoan đối với cái từ ‘sư phụ’ thật sự tín nhiệm tuyệt đối:
    - Tiểu Thanh, em nghĩ lại xem, làm sao sư phụ lại khinh thường đồ đệ của chính mình như vậy chứ?
    Quả nhiên những lời này rất hữu hiệu, ánh mắt Thạch Thanh rõ ràng đã dịu lại. Hướng Nhật thở phào một cái, tay đặt lên vai nàng rồi nói:
    - Tiểu Thanh, em không phải nói muốn cùng anh ở cùng một chỗ sao? Nhưng anh không thể đáp ứng em, phải hỏi qua Sở Sở mới được. Anh gọi nàng ra đây cho em hỏi nhe.


    olo


    - Cái gì?
    Sở Sở giọng cũng kinh ngạc không kém, so với phản ứng của lưu manh lần đầu nghe đề nghị này rất giống nhau:
    - Thanh tỷ! Ý của chị là muốn ở chung với bọn em?

    - Ừ, đúng vậy.
    Thạch Thanh vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.

    - Vậy thì tốt quá!
    Sở Sở tiến lên ôm cổ nàng, hoàn toàn không có chút phân vân nói tiếp:
    - Thanh tỷ, em đã muốn ngủ cùng với chị từ lâu rồi. Da của chị tốt như vậy, buổi tối ôm ngủ chắc chắn rất thoải mái.

    Quả thật, Thạch Thanh mặc dù say mê luyện võ, nhưng thân thể da dẻ mềm mại, căng tràn sức sống, có thể là do di truyền từ dòng máu của mẹ nàng.

    - Sở Sở, chị nghĩ bao giờ thì có thể dọn vào.
    Thạch Thanh nhẹ nhàng vuốt ve bím tóc của Sở Sở.

    - Tốt! Chúng ta đi bây giờ, à mà Thanh tỷ, chị có nhiều đồ cần thu xếp không? Để em nhờ Hướng Quỳ giúp chị nhe!
    Sở Sở vừa nói vừa liếc mắt nhìn nam nhân kế bên.

    - Muốn anh cúp học sao hả? Không tốt nghe!
    Hướng Nhật ra vẻ khó xử, làm như mình là phu khuân vác sao? Thật vô nhân đạo.

    - Hừ! Vậy thì quên đi! Anh ngồi học một mình đi, em cùng Thanh tỷ đi dọn.
    Sở Sở oán hờn nói.

    - Vậy sao được cưng! Chuyện thật sự có ý nghĩa như thế sao lại thiếu phần anh hả, cùng đi, cùng đi nào.
    Vừa mở lời phân bua, Hướng Nhật vừa giang hai tay ôm vai hai nàng rời khỏi trường.

    - Ghê tởm vừa thôi! Anh lại muốn giở trò với Thanh tỷ à!

    - Nghĩ lung tung đi đâu vậy cưng. Nàng là đồ đệ của anh, cái này gọi là ‘thầy trò tình thâm’.

    - Nếu em không biết rõ thì… Hừ! Sớm đã cho tên háo sắc như anh một cước rồi.

    - ……???


    olo


    Ba người vừa mới ra khỏi cổng trường thì gặp Thiết Uyển đang sầm sập chạy đến.

    - Lưu manh, ta tìm ngươi có việc! – Nữ cảnh sát giọng đầy uy hiếp nói.

    Nhưng ba người ở đây đối với nàng không được thân thiện cho lắm. Nhất là Sở Sở, tự nhiên nhìn thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp xông tới gọi ngay bạn trai mình là lưu manh, hơn nữa rõ ràng có ý muốn mang ‘anh yêu’ của nàng đi, bất kì phụ nữ nào có tí máu ghen đều cảm thấy khó chịu.
    - Chị là ai? – Sở Sở không vui dè dặt hỏi.

    - Tôi là cảnh sát, tìm hắn có chuyện muốn hắn phối hợp!
    Thiết Uyển mới vừa rồi bởi vì quá gấp gáp nên quên sự có mặt của những người đi bên cạnh lưu manh. Bây giờ nhìn lại thấy hai người con gái cực kì xinh đẹp đi bên cạnh hắn, một người nàng đã gặp qua, một người không nhận ra. Thấy lưu manh cùng hai nàng thân mật ôm vai bá cổ nhau như thế chắc quan hệ phải trên mức bình thường. Có khả năng hai người đều là bạn gái của hắn, kỹ thuật tán gái của thằng này cũng lợi hại. Nghĩ tới đây, Thiết Uyển nghi ngờ nhìn gã trai có diễm phúc hơn người đang đứng kia.

    - Cảnh sát?
    Sở Sở yên lòng nhưng nàng lại lập tức nhớ tới một chuyện nên nói:
    - Cảnh sát các ngươi cũng không nên quá lộng hành. Anh ta là bạn trai của tôi, bình thường trừ chuyện tốt ra anh ta cái gì cũng không làm.

    Hướng Nhật nghe nàng nói như thế khẽ siết chặt người nàng một cái, nàng là người thứ hai nhìn hắn với ánh mắt an tâm như vậy. Rõ ràng những gì nàng nói đã làm hắn vừa cảm động vừa mát lòng mát dạ. Cô nàng mặc dù lắm lúc miệng mồm cũng mắm tôm dữ tợn nhưng đối xử quan tâm thật lòng dành cho hắn thì không thể nghi ngờ. Hắn nhìn sang nữ cảnh sát đang đứng một bên nghĩ thầm, không có chuyện gì chắc cô nàng cũng không tìm đến mình:
    - Tìm anh có việc gì sao?

    - Không sai!

    - Quan trọng không? – Lưu manh nhìn mặt đoán lòng hỏi.

    - Hy vọng ngươi lập tức đi theo ta!

    - Được rồi...

    - Hướng Quỳ…
    - Sư phụ…

    - Không có gì đâu, hai em về nhà trước đi. Lo chuẩn bị cơm nước chờ anh về cùng ăn.

    - Ừm… Vâng sư phụ!


    olo


    Thiết Uyển lần này không dẫn hắn về sở cảnh sát mà lại chở hắn về nhà mình. Đó là căn hộ nằm trong khu nhà chung cư màu trắng cây cối xanh tươi bao quanh. Nàng để lưu manh ngồi tại phòng khách, còn mình đi vào phòng bếp mang nước ra cho hắn, sau đó liền lập tức đề nghị:
    - Giúp ta tìm ra chỗ trốn của bọn cướp.

    - Cảnh sát hết người rồi sao hả? Ngay cả người dân hiền lành chất phác như anh cũng muốn dùng?
    Hướng Nhật mặc dù không quan tâm tới tình hình bên ngoài cho lắm, nhưng đối với mấy vụ cướp gần đây hắn cũng không xa lạ gì.

    - Ngươi hẳn là biết có một số việc cảnh sát làm không được, nhưng mà đám lưu manh đầu đường xó chợ bọn ngươi thì có thể.
    Thiết Uyển không nhịn được nói.

    - Chuyện đó anh cũng rất thông cảm.
    Hướng Nhật bị nàng gọi là ‘lưu manh đầu đường xó chợ’ cũng không có ý kiến gì, cầm cốc nước đứng lên đi xung quanh đánh giá cách trang trí đồ đạc trong phòng, vật dụng rất ngăn nắp gọn gàng, bày biện cũng đơn giản. Quả nhiên có tác phong của nữ cảnh sát, không lãng phí sức lực đầu óc vào mấy thứ vô bổ.

    - Cho nên…

    - Cho nên anh tuyệt đối không làm cái việc nguy hiểm như vậy.
    Lưu manh một hơi uống hết cốc nước.

    - Ngươi có phải là đàn ông không đó!
    Thiết Uyển khi không lại ‘huýt sáo gọi rắn’, tưởng hắn bị khích tướng sẽ đồng ý, không nghĩ mình lại đang bị ‘rắn’ đùa.

    - Xin lỗi nghe cưng! Anh có phải là nam nhân hay không tại phòng khách mà thảo luận vấn đề này có vẻ không hợp. Em nghĩ chúng ta có nên tìm nơi nào an tĩnh phù hợp hơn để bàn tiếp không…

    - Lưu manh! Ngươi nói nghe hay quá há, còn dám buông lời nhảm nhí... Đừng cho là ta không dám bắt ngươi!

    - Nếu nhờ người khác giúp đỡ mà có thái độ như em vậy, chậc, anh thấy em không có chút lòng thành nào. Hơn nữa, anh có nghĩa vụ phải giúp em sao, không có lợi thì có thằng ngu mới làm!

    - Ai nói không có lợi! Chính phủ sẽ có tiền thưởng trợ giúp, hơn nữa ngành cảnh sát chúng ta cũng sẽ tặng giấy khen, còn có thể công khai thông báo cho toàn bộ thành phố biết để khen ngợi công lao của ngươi.

    - Tiền thưởng ít nhiều bao nhiêu anh không biết, nhưng nói chung không quá một triệu đúng không? Anh muốn nói cho rõ ràng trước, chỉ có ở trên cái giá này mới có thể khiến cho anh có chút hứng thú. Về phần cái thông báo gì gì toàn bộ thành phố, không phải là muốn ép người ta vào con đường chết sao hả? Chẳng khác nào chỉ rõ mặt cho đồng bọn của đám bị bắt tìm anh trả thù!

    - Vậy ngươi muốn sao?

    - Không muốn gì hết. Chỉ là… chợt nhớ tới ‘vòng ba’ của người đẹp nào đó rất co dãn, rất đàn hồi, nếu mà…
    Hướng Nhật vẻ mặt như đang hoài niệm một kỷ niệm êm đềm nào đó.

    - Được thôi! Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi tìm ra bọn cướp kia thì ta cho ngươi thưởng thức một lần, vậy được rồi chứ?

    - Cái gì! Chỉ một lần thôi sao? Em nghĩ nó có dát kim cương hả? Cho dù là kim cương…

    - Mười lần! – Thiết Uyển lạnh lùng cắt ngang lời hắn.

    - Phải không đó! Chỉ có mười lần thôi. Anh xem em rất có thành ý, thôi thì vậy, anh không muốn cò kè bớt một thêm hai làm gì, chỉ một lời: năm mươi lần.

    - Có thể!
    Nhìn nữ cảnh sát ướt át nhanh chóng nhận lời, lưu manh tiếc đứt ruột đứt gan, nếu sớm biết vậy thì ra giá năm trăm lần rồi. Bất quá hắn cũng sợ nàng hứa lèo cho qua chuyện, chuyện qua rồi mà nàng không nhận hắn biết làm sao. Tốt thôi, lưu manh cũng không phải dân hiền lành gì mà cho người lừa bịp:
    - Thế anh làm sao biết được em có hứa suông hay không? Có cần phải ‘đặt cọc’ trước cho chắc không hả? Trước tiên cho anh thử hàng mười lần đi!

    - Ngươi…

    - Thôi quên đi vậy, thật ra cái công việc nguy hiểm này anh không muốn làm chút nào.
    Hướng Nhật đứng dậy như muốn rời khỏi.

    - Ta đáp ứng ngươi! – Thiết Uyển hít sâu một hơi nói.

    - Giờ mới chịu à!
    Hướng Nhật nheo nheo mắt đắc ý nói tiếp:
    - Ở chỗ này sao? Không đổi chỗ khác sao?

    - Ta cảnh cáo ngươi, trừ nơi đó ra, nếu ngươi dám chạm đến bất cứ chỗ nào khác ta giết ngươi!

    - Sao lắm lời thế! Có thể bắt đầu được chưa?

    - Tự nhiên!

    - Anh tới đây…

    - Lưu manh, ngươi sờ đi đâu vậy?

    - Có cái gì sai hợp đồng sao?

    - Đồ chết bầm! Coi xem tay ngươi đang đặt chỗ nào?

    - Ai da, xin lỗi, thật xin lỗi, cái tay vô tổ chức quá!
    Lưu manh rút lại cánh tay đang đặt ở trên lưng nàng:
    - Wow… thật sự rất co dãn! Nhưng em mặc quần sao dầy quá vậy? Không có cảm giác gì hết...

    - Cái đó không phải quần! – Thiết Uyển bối rối hổn hển nói.

    - A!
    Lưu manh trợn tròn mắt, nghĩ tới trường hợp nào đó liền nói:
    - Hôm nay là vầng trăng phố thị sao?


    Chú Thích:

    Đại di mụ = kinh nguyệt hay "vầng trăng phố thị" cho lưu manh một chút văn vẻ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Từng đôi chim bay đi, tiếng ca rộn ràng, cánh chim xao xuyến gió mùa xuân!

    Hidden Content

    Hidden Content

  8. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,chilachoithoi,dungpt76,langtu3399,thoike123,
  9. #55
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Đang ở
    Thèm - Ám Sát Đoàn
    Bài viết
    2,761
    Xu
    1,278

    Mặc định

    Chương 52: Không tốn công sức (thượng)

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Dịch: tranbaolong
    Biên Dịch: Ooppss
    Biên Tập: Ooppss
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    - Anh đã về đây!
    Sau khi thử hàng thỏa thích tại nhà Thiết Uyển, lưu manh quay về vừa vào nhà trông thấy hai nàng đang xem TV trên ghế sa lông.

    - Nàng ta có làm khó dễ anh hay không hả?
    Sở Sở quan tâm chạy đến bên người hắn hỏi.

    Thạch Thanh mắt cũng liếc liếc về phía hắn, mặc dù không nói gì, nhưng trong ánh mắt ý tứ không cần nói cũng biết.

    - Không có!
    Hướng Nhật biết Sở Sở muốn ám chỉ nữ cảnh sát kia. Làm khó dễ? Có thể sao? Ta đây không làm khó dễ cô nàng xem như đã may mắn cho nàng ta lắm rồi.

    - Anh ăn cơm bây giờ nhe! Để em hâm nóng đồ ăn lại, nhanh thôi chúng ta có thể cùng ăn.
    Sở Sở ngúng nguẩy cặp mông tròn chạy thẳng vào phòng bếp.

    - Hai người còn chưa ăn sao?
    Hướng Nhật nhìn theo sau bóng lưng cô nàng, lơ đễnh đi tới chỗ nàng vừa ngồi đặt đít xuống. Đồ đệ đang ngồi cách hắn không tới mười centimet, mũi hắn thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của cơ thể cô nàng, khác hẳn mùi cơ thể của Sở Sở, hắn vội vàng hít lấy hít để; hơn nữa, lại không thể kiềm chế sinh lý bản thân 'tiểu đệ đệ' ngóc dậy phản đối.

    - Vẫn chưa, sư phụ!
    Thạch Thanh thân thể hơi cứng ra có chút căng thẳng nói. Thực ra lần này cũng không phải lần đầu tiên cùng với sư phụ ngồi gần như vậy, nhưng tình huống lúc này khá nhạy cảm. Từ giờ mình ở đây, cùng sư phụ mỗi ngày gặp mặt... Vừa nghĩ đến đây, hai tay của nàng không tự chủ được khẽ siết vào nhau.

    - Đồ đạc này nọ em đều mang lại đây hết rồi sao?

    - Ừm!

    - Phòng em thu xếp xong rồi à?

    - Dạ.

    - Ở có quen không? – Hướng Nhật lảm nhảm.

    - Sư phụ, em vừa mới tới thôi mà.
    Thạch Thanh nhanh chóng trả lời câu hỏi vớ vẩn của hắn.

    - Á, à…
    Hướng Nhật xấu hổ gãi gãi đầu nói:
    - Được rồi, Tiểu Thanh, em ở phòng nào vậy?

    - Sở Sở bảo em ở phòng của anh trước đây.

    - Cái gì?
    Hướng Nhật bật người dậy, phóng như bay vào phòng. Dưới giường có ba khẩu Desert Eagle, phải mau tìm chỗ khác dấu đi.

    - Sư phụ, anh chờ em chút!
    Thạch Thanh không biết sư phụ tại sao lại kích động như vậy, nhưng nàng phải ngăn cản hắn, bởi vì vừa mới đến không lâu nên nàng còn chưa có thời gian sắp xếp đồ đạc cho ngăn nắp. Hiện tại tất cả đồ đạc riêng tư đang bày ra trong phòng, hơn nữa phần lớn đều là mấy món đồ ‘nhạy cảm’ làm cho người khác nhìn phải đỏ mặt, ngực đập thình thịch chứ chẳng chơi.

    Hướng Nhật không kịp nghe đồ đệ khuyên bảo đẩy cửa bước vào. Vừa mới bước vào phòng ngủ, mấy món đồ vật kia đập vào mắt làm hắn muốn đứng tim. Cái giường mà hắn từng ngủ qua giờ phút này đang phơi đầy đồ lót to nhỏ đủ màu đủ kiểu khác nhau. Không trong suốt có, nửa trong suốt thậm chí là hoàn toàn trong suốt cũng có. Có loại thì bằng tơ tằm, có loại viền ren, có cái thì điểm hoa, không có món nào trùng nhau. Hướng Nhật muốn xịt máu mũi khi nhìn thấy một cái chỉ có hai sợi dây được nối với một mảnh tam giác màu đen nhỏ xíu ngay giữa trông rất hấp dẫn. Tất nhiên nó chính là đồ lót chữ ‘T’ nổi tiếng trong truyền thuyết – ‘G-string’.

    Lưu manh vẻ mặt như đang phê, cũng không để ý đồ đệ đang đi theo vào ở đàng sau mặt đỏ tới mang tai, hắn cầm cái quần lót 'nghèo' ít vải trong tay quan sát tỉ mỉ, kéo kéo thử độ co dãn của hai cọng dây, rồi tấm tắc khen.

    - Sư phụ…
    Thạch Thanh ngượng chín người kêu lên, trong giọng nói có pha chút lo lắng.

    - A!
    Hướng Nhật lúc này mới phát hiện có người bên cạnh, lập tức nhanh như chớp lấy món đồ gợi cảm trong tay cất nhanh vào người, sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

    - Có gì không?

    - Không, không có việc gì!
    Hành động mới rồi của hắn dĩ nhiên Thạch Thanh thấy được, chỉ là nàng thắc mắc sư phụ tự nhiên sao lại làm chuyện mắc cỡ như vậy, nàng lại thẹn thùng không dám nói ra.

    - Nếu như vậy thì anh đi ra đây.
    Có đồ đệ tại đây nên lưu manh không kịp lấy súng. Hay là chờ ngày nào đó lúc nàng đi vắng thì mò vào lấy đi. Dù sao hôm nay thu hoạch đã ngoài sự tưởng tượng rồi – chỉ thuận tay mà có được cực phẩm quần lót chữ ‘T’ này, đây chính là loại hắn ‘yêu’ nhất, ngay cả khẩu Desert Eagle cũng đành phải đau khổ lui xuống vị trí thứ hai.

    - Chờ, chờ một chút!
    Thấy sư phụ muốn mở cửa đi ra ngoài, Thạch Thanh vội vàng hô lên. Dù sao cái sư phụ lấy đi đúng là cái mà nàng thích nhất, bình thường mặc một lần rồi không nỡ mặc lần thứ hai. Hơn nữa loại hàng như vậy rất có thể đã không còn bán nữa, nhưng lại không dám đòi lại... lỡ bị Sở Sở vô tình thấy thì sao?

    - Có việc gì thế? – Hướng Nhật vờ vịt quay đầu hỏi.

    - Xin, xin, xin anh trả cái kia lại cho em… Trả lại cho em!
    Thạch Thanh cúi đầu nói, giọng nói nhỏ tới mức chỉ có nàng mới nghe thấy mà thôi.

    Cái mặt mo dày cui của lưu manh cũng thoáng đỏ lên. Hắn cứ tưởng hành động vừa rồi của mình còn nhanh hơn chớp chắc không bị phát hiện, không ngờ vẫn bị đồ đệ thấy được, nhưng hắn dám thừa nhận sao?

    - Đồ vật kia? Vật gì vậy? Sư phụ đâu có lấy đồ gì của em?

    - Sư phụ!
    Thạch Thanh bằng giá nào cũng phải lấy lại, nói gì thì nói cũng không thể cho sư phụ lấy cái kia mang đi nên nói tiếp:
    - Anh mới vừa rồi lấy đi cái mà em thích nhất, xin sư phụ trả lại cho em!

    - Em nói chính là cái này sao?
    Hướng Nhật như nhớ lại chuyện gì, đem đồ vật kia lấy ra, sau đó vỗ đầu bồm bộp nói:
    - Kỳ quái! Cái này làm sao lại ở trên người anh vậy! Anh rõ ràng không có làm gì cả, nó như thế nào chạy vào trong người anh, thật không hiểu sao! Tiểu Thanh, là của em sao? Sau này cất giữ cẩn thận, đừng cho nó chạy lung tung đến trên người anh, người khác sẽ hiểu lầm...

    Thạch Thanh không đợi hắn nói xong một tay đoạt ngay món đồ lại giấu ở sau lưng, vẻ mặt đề phòng nhìn nhìn hắn.

    Hướng Nhật bất đắc dĩ nhún nhún vai. Trong lòng lúc này đã lên kế hoạch quay trở lại, vừa mang súng đi cất, vừa thuận tay lấy hàng của đồ đệ, khi đó cho dù ‘nó’ nằm trên người đồ đệ cũng lột xuống luôn. Hắn trên mặt nở nụ cười ra vẻ đau khổ lắm, tay mở cửa đi ra.

    - Sư phụ! – Thạch Thanh đột nhiên gọi hắn lại.

    - Xin thề, trên người anh không còn giữ bất kỳ món nào khác, không tin em có thể lục soát.
    Hướng Nhật xoay người lại như cái máy chỉ tay lên trời nói.

    - Anh thật trơ tráo quá đi! Không biết xấu hổ là gì!
    Thạch Thanh cắn môi đẩy hắn ra khỏi phòng.


    olo


    Quán bar Trầm Luân.

    Sau khi rót tiền đầu tư đổi mới thì quán bar lại một lần nữa thu hút rất nhiều khách trở lại.

    Hầu Tử cùng thằng Mập và đám đàn em nhàn nhã ngồi tại quầy bar đằng trước uống rượu, con mắt láo liên địa tới địa lui mỗi khi có cô nàng nào đi ngang qua bên cạnh. Thấy em nào đẹp đẹp chút thì huýt sáo inh ỏi trêu chọc, thậm chí còn động tay động chân, dù sao mấy em đến chỗ này chơi thì cũng không phải gái nhà lành, lại thêm mấy bữa nay hầu bao của mỗi thằng đều rủng rỉnh, lại hơi phô trương một chút, do đó rất nhiều gái đẹp bám chặt lấy.

    - Hầu ca, nữ minh tinh mà anh bao mùi vị ra sao?
    Thằng Mập sờ soạng ngực một em chỉ khoảng chừng 15, 16 tuổi, rõ ràng vẫn còn là học sinh trung học vừa mới phát dục có kinh, kích cỡ bộ ngực đúng là của con nít.

    - Minh tinh đếch gì! Chỉ là một diễn viên cấp ba thôi, nhưng mà gần đây có đóng một bộ phim hài, nghe nói có khả năng gặp vận may. Hắc hắc... Ông đây tuy không phải là người đầu tiên nếm trái cấm của cô nàng nhưng mà mùi vị, chậc - - tuyệt đối ngon! Đm, diễn kịch lên màn hình TV thì giả bộ hiền thục đoan trang lắm, vừa mới lên giường đã f**king đĩ thóa như dâm phụ, cái thắt lưng của ông đây đến bữa nay vẫn còn đau, nhưng mà con nhỏ đến bây giờ mịa còn đang nằm trên giường không dậy nổi!
    Hầu Tử dương dương tự đắc với 'năng lực' đàn ông của mình.

    - Hầu ca, bữa nào em cũng đi kiếm một đứa về.
    Thằng Mập dâm đãng tưởng tượng, mấy thằng côn đồ nhãi nhép bên cạnh cũng láo nháo hùa theo.

    - Chỉ cần mày có tiền thì đem mười đứa về cũng không thành vấn đề. Hầu Tử lớn tiếng nói, mấy bữa nay nếm trải mùi được làm đại gia, vung tiền mua vui, cái em minh tinh cấp ba mà hắn chấm từ lâu hôm qua được ma cô dẫn đến tận giường. Đối với người đẹp mà lúc trước hắn chỉ có thể thoải mái chà đạp nàng trong mơ, giờ người thật ngay trước mắt, Hầu Tử tự nhiên hăng hái bội phần, sung sức cày bừa cả đêm đến nỗi thắt lưng đau nhức không thôi.

    - Mọt sách đi đâu rồi? – Hầu Tử liếc mắt nhìn khắp quán bar, đột nhiên hỏi.

    - Hầu ca! Tha cho nó đi, dám nó trốn đâu đó với em sinh viên nào rồi.
    Thằng Mập cười cười, mấy thằng xung quanh lộ ra vẻ ngầm hiểu ý hắn nói gì.

    - Nhắc tới thật đáng thương! Uổng công đi học đại học, ra trường tốt nghiệp năm hai mươi lăm tuổi mà vẫn còn trinh, cực phẩm thế gian giờ mới nếm qua không dứt được cũng là chuyện thường tình.

    - Hắc hắc…
    Cả đám dâm ma cười to khoái trá.

    - Hầu ca, thằng Mọt sách bị người ta đánh!
    Một thằng đàn em không biết từ đâu chui ra la to làm cho cả đám đang cười lặng người ngưng bặt tiếng cười.

    - Mịa thằng nào dám động tới đàn em ông!
    Hầu Tử rống lên giận dữ, liền cùng thằng em đến báo tin nhanh chóng rời đi.

    Tại một góc của quán bar, ánh sáng mờ mờ, một người đàn ông dáng ốm yếu nằm sấp trên mặt đất, chỉ là ngẫu nhiên từ miệng thốt ra tiếng rên rỉ xác định là người còn sống. Một thanh niên tướng mạo coi cũng không tệ đang ngồi ngay ngắn tại trên ghế sa lông, trong tay cầm một ly rượu cốc-tai nhẹ nhàng lắc lắc. Hắn tay trái đang ôm một cô gái mặt tô son trát phấn trong trang phục nóng bỏng mê người, ánh mắt sắc bén nhìn nam nhân nằm dưới đất cách đó không xa.

    Phía sau lưng hắn là hai bóng người cao to lực lưỡng đang đứng như hai bóng ma không nhúc nhích, nhìn giống như hai cái cọc gỗ.

    - Tranh gái với tao hả? Chán sống rồi à!
    Tên thanh niên nốc cạn rượu trong ly, khinh miệt nói.

    - Thằng nào, đm sao hung hăng quá vậy! Ngay cả người của ông đây mà cũng dám đụng tới?
    Hầu Tử nhanh chóng dẫn người chạy vội đến, mấy thằng đàn em không đợi đại ca mở miệng đã vực thằngi ở dưới dất dậy.

    - Là tao đó, thì sao hả?
    Thanh niên nhàn nhã dựa vào sô-fa, mặt đầy vẻ xem thường nói.

    - Mày là ai?
    Hầu Tử ngăn cản mấy thằng đàn em bên cạnh đang nhoi nhoi muốn động thủ, lạnh lùng hỏi.

    - Có nói thì đám rác rưởi tụi bây cũng không biết đâu. Nhưng mà, hôm nay tao tâm tình vui vẻ mới nói cho tụi bây biết! Đại gia ta họ Ngô, gọi là Ngô Khiêm Vân. Không biết cũng không sao, tin chắc chẳng bao lâu nữa thì tụi bây sẽ ghi nhớ khắc sâu cái tên này!
    Thanh niên ngạo mạn cười nói.

    - Đm! Ông đây chém chết mày!
    Một thằng lưu manh không nhẫn nại nổi rút mã tấu ra xông lên.

    - Chém tao hả? Tới đi!
    Ngô Khiêm Vân đứng lên thuận tay móc khẩu súng lục màu bạc chĩa vào hắn, vẻ mặt vênh váo nói.

    Mấy thằng đàn em Hầu Tử toàn thân chấn động, thằng cầm mã giữ nguyên tư thế chuẩn bị chém người, sợ hãi nhìn khẩu súng trong tay đối phương. Khẩu này bọn chúng đã quá quen thuộc, uy lực cũng đã thấy tận mắt, nhưng mà lần đó là nó nằm trong tay 'phe mình' nên không cảm thấy gì hết, bây giờ lại nằm trong tay kẻ đối đầu, lòng bàn tay đứa nào cũng mướt mồ hôi, tâm lý chịu đựng sự uy hiếp chết người.

    -Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!
    Hầu Tử vội vàng tiến tới mở miệng giảng hòa, còn mắt hắn thì khẽ liếc thằng Mập bên cạnh ra hiệu, thằng kia hiểu được gật đầu lén lút rời khỏi nơi đó.

    - Giờ biết hiểu lầm thì đã muộn!
    Ngô Khiêm Vân cũng không phải không thấy thằng Mập lén rút đi, chỉ là hắn cũng không thèm để ý. Hắn nghĩ cái thứ rác rưởi vô dụng vậy thì có thêm bao nhiêu thằng hắn cũng có thể xử đẹp. Huống chi phía sau hắn còn có hai tên cuồng sát mà nhị thúc phái theo bảo vệ hắn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Lần sửa cuối bởi Ooppss, ngày 16-10-2009 lúc 09:27.



    Từng đôi chim bay đi, tiếng ca rộn ràng, cánh chim xao xuyến gió mùa xuân!

    Hidden Content

    Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,chilachoithoi,dungpt76,langtu3399,pisces113,thoike123,
Trang 11 của 146 Đầu tiênĐầu tiên ... 9101112132161111 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status