TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Thay lời muốn nói

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 51 của 146 Đầu tiênĐầu tiên ... 41495051525361101 ... CuốiCuối
Kết quả 251 đến 255 của 727

Chủ đề: Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiếu Tà (Mới nhất 696)

  1. #251
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nhóm dịch TOÀN CAO THỦ
    Bài viết
    6,510
    Xu
    11,485

    Mặc định

    Chương 244: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Dịch: alofen
    Biên dịch: Vietstars
    Biên tập: Ooppss
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Hướng Nhật ba chân bốn cẳng đuổi theo, muốn kéo tay nàng:
    - Tâm Tâm, em nghe anh giải thích…

    - Anh lại muốn tìm lý do gì?
    An Tâm gạt tay hắn ra, lạnh lùng nói:
    - Em bây giờ rất bận, anh đừng làm phiền em!

    Hướng Nhật thở dài một hơi nói:
    - Tâm Tâm, không phải là em trách anh có một công ty mà không nói cho em đó chứ?

    - A? Anh thật sự nghĩ như vậy ư?
    An Tâm cười lạnh, trong giọng nói đầy mùi ghen tuông:
    - Em không dám trách anh, anh là ông chủ lớn ai dám trách anh chứ?

    - Bà xã.
    Hướng Nhật mặt dày nói, cố gắng lấy những lời nghe màn buồn nôn đó đả động đối phương.

    Nhưng An Tâm lần này lại không dễ bị xao lòng như vậy, chỉ hừ lạnh nói:
    - Em hỏi anh, chuyện này, mấy người Sở Sở có biết không?

    - Sở Sở các nàng… biết!
    Hướng Nhật hoàn toàn biết rõ cô nàng họ An hỏi như vậy chỉ muốn tìm sự công bằng, mặc dù hắn rất muốn trả lời “không biết”, nhưng hắn biết hắn không thể lừa cô nàng họ An mãi được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng cho nên hắn lựa chọn nói sự thật.

    An Tâm cũng làm ra vẻ “quả đúng như thế”, mắt chợt đỏ lên:
    - Em biết mà, trong lòng anh em chỉ là một người thừa, chuyện gì anh cũng không nói cho em biết, chỉ nói cho Sở Sở mấy người…

    - Em đừng nghĩ lung tung như vậy!
    Đầu Hướng Nhật to ra, cô nàng này đừng dồn người ta vào ngõ cụt chứ?
    - Không phải anh không nói cho em biết, mà là hôm qua quan hệ của chúng ta mới xác lập thành thân thiết như vầy, anh chưa kịp nói cho em…

    - Em không nghe, em không nghe…
    Tính khí đại tiểu thư của An Tâm phát tác:
    - Ai cùng anh xác lập quan hệ? Em và anh không có bất cứ quan hệ gì!

    Mặc dù miệng nói cứng, nhưng đã không giống như lúc trước, Hướng Nhật biết những gì mình nói đã có tác dụng, nhanh chóng rèn sắt còn khi nóng, chớp lấy thời cơ nói:
    - Bà xã, anh thề, sau này có chuyện gì nhất định sẽ nói cho em trước! Em nghe có được hay không?

    - Không được.
    Câu trả lời của An Tâm đúng như dự liệu của hắn:
    - Đừng quên còn có Thanh Thanh và Sở Sở, anh chỉ nói cho một mình em, các nàng sẽ ghen!
    Mặc dù nói như vậy, nhưng khóe miệng nàng lại nhếch lên biểu lộ sự hài lòng.

    - Ừ, anh sẽ làm như vậy.
    Hướng Nhật vội vàng đáp ứng, đồng thời trong lòng lại cảm động về sự vô tư của cô nàng họ An, trong lúc này vẫn còn có thể nghĩ cho người khác thì tuyệt đối không dễ dàng gì.

    Nhưng câu nói kế tiếp của cô nàng lại phủ định những suy nghĩ vừa rồi của Hướng Nhật, bởi vì An đại tiểu thư phán thế này:
    - Nhưng điều anh định nói cho các nàng thì nhất định phải nói cho em trước, so với các nàng sớm hơn một phút cũng được.

    - Được, được…
    Hướng Nhật vã mồ hôi, xem ra không cứ là ai, luôn luôn không thoát khỏi sự ích kỉ.

    An đại tiểu thư lại hỏi tiếp:
    - Em hỏi anh, còn có cái gì mà mấy người Sở Sở biết mà em không biết không?

    - Chắc là không có đâu?
    Hướng Nhật nhất thời không biết trả lời sao cho phải, sợ nói sai cho nên lúc giọng nói yếu ớt thiếu khẳng định.

    - Cái gì mà là “chắc là”? Cuối cùng có hay không?
    An Tâm trừng mắt nhìn lưu manh, rõ ràng rất bất mãn với câu trả lời của hắn.

    Hướng Nhật khổ sở suy nghĩ một lúc:
    - Bọn họ đã ra mắt mẹ anh, cái này có tính không?

    - Cái gì!
    An Tâm giống như mèo bị giẫm phải đuôi hét lên:
    - Bác gái ở đâu? Anh cũng phải đưa em đi gặp một lần, nếu không em sẽ không để yên!

    Hướng Nhật không khỏi cười khổ:
    - Điều này có chút khó khăn…

    An Tâm lập tức nói:
    - Có gì khó khăn? Em thấy anh căn bản không muốn đưa em đi gặp!

    - Sao em luôn thích hiểu lầm như vậy chứ?
    Hướng Nhật cười lại càng khổ hơn:
    - Không phải anh không đưa em đi, mẹ anh bây giờ đang ở dưới quê, em muốn gặp cũng không được.

    An Tâm bất mãn nói:
    - Vậy sao mấy người Thanh Thanh với Sở Sở lại gặp được?

    - Lần đó là lễ Quốc Khánh, mẹ anh từ quê lên thăm anh cho nên mới gặp.
    Hướng Nhật xòe hai tay nói.

    An Tâm vẫn ương ngạnh:
    - Hừ, em mặc kệ, tóm lại năm nay nhất định em phải gặp bác gái!
    Nàng nói tới đây đột nhiên mắt chớp lên:
    - Nếu không, đến kỳ nghỉ đông anh dẫn em về nhà, thế nào? Em với bác gái bác trai đón tết Tây.

    Ánh mắt Hướng Nhật trở lên cổ quái:
    - Em vội vã muốn gặp cha mẹ chồng tương lai như vậy sao?

    - Đi chết đi!
    An Tâm mặt đỏ bừng, hờn dỗi vươn tay nhéo hắn.

    Hướng Nhật vội vàng né tránh, An Tâm đuổi theo đánh phía sau, hai người một đuổi một chạy…

    Đến lúc chạy ra ngoài, Hướng Nhật đột nhiên dừng lại, hai tay An Tâm không kịp thu về đập vào trên người hắn, tức giận đấm hai cái:
    - Anh làm sao vậy?

    Hướng Nhật không chú ý tới hai bàn tay trắng như phấn của An đại tiểu thư đấm mình, chỉ về phía bãi đỗ xe xa xa có một nam một nữ đang giằng co nói:
    - Em xem.

    - Xem cái gì?
    An Tâm nhìn theo hướng tay lưu manh chỉ.
    - Đó là…

    Còn chưa nói hết, Hướng Nhật đã đi tới đó, An Tâm vội vã đưa tay kéo hắn lại:
    - Không cho đi!
    An Tâm nhìn thấy rõ ràng một nam một nữ ở phía xa, nam thì nàng không nhận ra, nhưng nữ chính là nữ thư ký ngực bự vừa mới rời khỏi cho nên ghen tuông nổi lên, quyết không cho lưu manh đi qua làm anh hùng cứu mỹ nhân.

    - Tâm Tâm, em có biết, việc này anh không quản không được.
    Hai mắt Hướng Nhật nhìn thẳng nàng.

    - Để em đi!
    An Tâm biết, đối với việc này lưu manh khó có khả năng mặc kệ, nhưng để hắn đi thì tốt nhất là để mình đi, để ả hồ ly tinh kia đỡ câu dẫn hắn. Nói xong những lời này, nàng đi tới chỗ đôi nam nữ đang tranh chấp.

    Hướng Nhật sợ xuất hiện chuyện gì đó ngoài ý muốn, vội vàng đuổi theo.

    Hai người vừa mới tới gần, đã nghe nam nhân có vóc người cao lớn rống lên giận dữ:
    - Phương Oánh Oánh, ngươi cho ta là ai? Hai trăm ngàn? Ngươi cho ta là ăn xin sao?

    - Vậy ngươi muốn bao nhiêu?
    Giọng nói của nữ thư ký có vẻ yếu đuối.

    - Không nhiều lắm!
    Gã giơ hai ngón tay:
    - Hai triệu.

    - Ngươi nằm mơ!
    Nữ thư ký lớn tiếng nói.

    - Như thế nào? Không muốn đưa à?
    Gãi đàn ông cười khinh miệt:
    - Đối mặt với bạn trai cũ mà thái độ lại như vậy sao? Nhìn ngươi bây giờ trên người chỗ nào mà không phải là hàng hiệu, ta không tin ngươi ngay cả hai triệu cũng không cầm theo!

    - Có cầm cũng không đưa cho ngươi!
    Nữ thư ký oán hận nói.

    - Hừ hừ!
    Gã kia cười lạnh.
    - Chẳng lẽ ngươi không sợ…

    Lời còn chưa nói hết, đã nghe bên cạnh vang lên tiếng quát:
    - Rác rưởi, muốn khi dễ nữ nhân?

    - Các ngươi là ai?
    Gã kia quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm, thật ra hắn đã sớm nhìn thấy có một đôi nam nữ đang đi tới, lúc đầu tưởng đến để lấy xe, nhưng lại không thể ngờ tự nhiên lại xen vào việc của người khác, điều này làm hắn rất không thích. Nhưng khi phát hiện trong đôi nam nữ lạ mặt đang đi tới có nữ nhân xinh đẹp trong trang phục không nhìn ra nhãn hiệu nhưng tuyệt đối là từ tay của thợ may nổi tiếng, mắt lập tức sáng lên, nhưng ngay lập tức ẩn xuống, bộ mặt âm trầm chuyển thành một nụ cười sáng lạn.

    - Ngươi là ai?
    Hướng Nhật kéo lấy cô nàng họ An đang muốn nói chuyện, nhìn tên rác rưởi trước mặt khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một bộ Âu phục thương hiệu nổi tiếng "may cho người nhưng mặc cho chó", chiều cao cũng không tệ, hơn một mét tám gần một mét chín, quả thật rất có sức hấp dẫn đối với phụ nữ, nhưng cả người trên dưới lại thoảng ra một mùi nhàn nhạt, có vẻ là… đào mỏ hơi nhiều. Biệt danh đĩ đực mặt trắng tuyệt đối thích hợp với gã, Hướng Nhật trong lòng khẳng định như vậy.

    Nhưng tên đĩ đực mặt trắng đang bị hắn đánh giá rõ ràng không coi hắn ra gì:
    -Ta chưa bao giờ cùng tên bán hàng rong nói chuyện.
    Nói xong, đĩ đực mặt trắng không thèm nhìn cái túi plastic trên tay lưu manh, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía An đại tiểu thư đứng bên cạnh. Ý tứ của gã rất rõ ràng, hắn nhìn về phía ai thì người đó mới có tư cách cùng gã nói chuyện.

    Nhưng An đại tiểu thư sớm đã coi lưu manh còn quan trọng hơn chính mình, giờ thấy hắn bị vũ nhục, hơn nữa lại còn bị một tên cặn bã vũ nhục, lập tức tức giận, nhìn tên đĩ đực mặt trắng nói:
    - Ngươi nói ai là tên bán hàng rong?

    - Tiểu thư, chuyện đó không phải rất rõ ràng sao?
    Đĩ đực mặt trắng nghiêng đầu nhìn lưu manh đang đứng bên cạnh một cái, đang định nói.

    Nữ thư ký đang đứng một bên đi tới, khom người với Hướng Nhật nói:
    - Ông chủ!

    - Ừ.
    Hướng Nhật gật đầu, hắn biết nữ thư ký cố tình xưng hô danh hiệu chính thức của mình ở công ty.

    - Ông, ông chủ?
    Quả nhiên, nghe nói như thế ánh mắt tên đĩ đực mặt trắng có vẻ không tin nhìn nữ thư ký nói:
    - Ngươi gọi hắn là ông chủ??? Ha ha ha…
    Tên đĩ đực mặt trắng cười ha hả một lúc lâu mới dừng lại:
    - Phương Oánh Oánh ơi là Phương Oánh Oánh, ta thấy ngươi thật xuống cấp quá, vốn nhìn ngươi ăn mặc như vậy còn tưởng ngươi đang làm việc cho một công ty đa quốc gia nào đó, không ngờ lại cùng một tên bán hàng rong làm việc với nhau, thật sự làm ta thất vọng. Quên đi! Nhìn ngươi đáng thương như vậy hai triệu ta cũng xấu hổ không dám nói ra nữa, như vậy đi, ta sẽ bớt một chút, ngươi đưa ta một triệu sau đó cùng ta lên giường một lần, sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, thế nào? Như vậy rất có lời đúng không? Lên giường một lần bớt được một triệu, món hời này không phải thường xuyên gặp được…

    “ Bụp” một tiếng, không đợi gã nói xong, Hướng Nhật đã bay lên cho gã một cước ngã nằm sõng soài trên mặt đất, sau đó xông lên đạp lên ngực gã:
    - Mày nói cái gì? Tao vừa rồi chưa nghe rõ, phiền mày nhắc lại lần nữa được không?

    - Khụ...
    Tên đĩ đực mặt trắng nặng nề nôn ra một ngụm máu lớn, vốn đã bị trúng một cước không nhẹ, bây giờ lại bị đối phương đạp lên trên ngực, giống như đang bị một tòa núi lớn đè xuống càng không mở miệng được.

    - Hướng… Ông chủ, ông đừng như vậy.
    Phương Oánh Oánh đang đứng một bên tức giận gã kia đến toàn thân run rẩy, đột nhiên vọt đến vì gã xin tha, đối với thực lực của lưu manh nàng đã từng chứng kiến qua, mặc dù nàng cũng ước tên đĩ đực mặt trắng bị giáo huấn một trận, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, nàng lại không muốn đối phương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

    Nhìn ánh mắt cầu khẩn của nữ thư ký, Hướng Nhật trong lòng mềm ra, nhấc chân ra, nhưng vẫn không quên cho tên đĩ đực mặt trắng nằm trên đất một cước:
    - Cút cho tao, sau này đừng để tao thấy mày, nếu không gặp một lần đánh một lần.

    Tên đĩ đực mặt trắng ánh mắt oán độc bò dậy, đang muốn bỏ đi thì ngay lúc đó một giọng nói lanh lảnh cực kì quái dị vang lên:
    - Jackson, cưng ở chỗ này làm gì? Chúng ta muốn đi.

    - A, honey, em đến đây một chút.
    Tên đĩ đực mặt trắng vui vẻ, quay về phía vài bóng người phía xa xa hô lớn.

    - Cưng đang làm gì vậy, Jackson, không biết ta đang rất vội sao?
    Tiếng nói lanh lảnh quái dị kia lại cất lên, nhưng vẫn mang theo mấy người đi tới.

    Chờ mấy người tới gần, Hướng Nhật rốt cuộc cũng thấy rõ tướng mạo của ba người, đi phía trước là một mụ già nhìn không rõ tuổi, có lẽ năm mươi, có lẽ sáu mươi, hoặc là không già như vậy cũng không đoán được. Trên mặt mụ già đánh một lớp phấn dày làm cho người ta không nhìn ra được tuổi cũng là bình thường, môi đánh màu đỏ giống như dính hai miếng lạp xưởng, trên tay xách một cái ví nhỏ rất tính xảo mà chỉ có các cô gái trẻ tuổi mới yêu thích, trên người lại mặc một bộ xường xám màu bạc, lộ ra hai bắp đùi khô héo thiếu sức sống, nhưng chủ nhân lại không ý thức được rằng nó rất xấu xí, ngược lại còn tưởng nó rất đẹp.

    Ở phía sau mụ già là bốn tên vệ sĩ cao to đẹp trai, trong đó có hai người da trắng mặc dù màu da không giống nhau, tất cả đều mặc một bộ đồng phục trông rất đẹp, rất có tiềm chất đào mỏ.

    Khi nhìn thấy vết máu trên khóe miệng tên mặt trắng, mụ già sợ hãi kêu lên:
    - Jackson, sao cưng lại bị chảy máu?

    - A, vừa rồi không cẩn thận bị ngã, honey, là lỗi của anh, làm cho em lo lắng.
    Tên đĩ đực mặt trắng mắt cũng không chớp một cái trả lời một cách trôi chảy. Thực ra, nói dối cũng rất cần thiết, nếu như bị người ta biết mình bị một tên tàn phế với vóc người thấp bé đánh ngã, xấu hổ không biết chui vào đâu, đặc biệt với mụ già trước mặt này càng không thể nói, bởi vì không chỉ là vấn đề mặt mũi, thậm chí còn ảnh hưởng đến miếng ăn cái mặc không tốn sức này.

    Ba người Hướng Nhật không khỏi nổi da gà, nhất là Hướng Nhật, cũng là đàn ông hắn chưa bao giờ gặp qua việc buồn nôn như vậy, đồng thời cũng xác đinh được “việc làm” của tên đĩ đực mặt trắng, giống như những gì mình đã đoán.

    Mụ già gần như theo thói quen, âm thanh lanh lảnh nói:
    - Cưng vẫn biết em sẽ lo lắng sao? Jackson, sau này đi đứng phải cẩn thận, chẳng may có bị làm sao em sẽ rất đau lòng.
    Nói tới đây dừng lại một chút, con mắt quét qua mấy người bọn Hướng Nhật, khi nhìn đến nữ thư ký ngực bự, âm thanh nhất thời cao lên mấy chục đêxiben:
    - Chao ôi... lớn quá vậy, không phải là bơm lên đấy chứ?

    - Đúng là bơm lên.
    Tên đĩ đực mặt trắng bên cạnh nịnh nọt nói tiếp:
    - Anh nhớ trước kia cô ả khi còn ở với anh cũng không lớn như vậy, bây giờ nghe nói là vì nghe lời một ông chủ lớn nào đó mà bơm thành như vậy, ôi...

    - Khặc khặc…
    Mụ già bộ mặt trở nên khó coi, nhìn tên đĩ đực mặt trắng nói:
    - Jackson, nàng chính là bạn gái cũ của cưng sao? Như vậy xem ra mắt nhìn người của cưng trước kia cũng không tệ.
    Vừa nói, mụ già lại làm như vô tình liếc nhìn bộ ngực của nữ thư ký, trong mắt lộ ra sự hâm mộ pha lẫn ghen tức.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (¯`'♥.¸Happy Anniversary, Bảo Long!¸.♥'´¯)


    ---QC---
    Đế Bá được dịch bởi Nhóm Dịch Toàn Cao Thủ! Đăng tại box truyện dịch Tàng Thư Viện Truyện hay!
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content


  2. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,dungpt76,long_oni,pisces113,thoike123,vithang,
  3. #252
    Ngày tham gia
    Mar 2009
    Đang ở
    nồng nàn hà nội
    Bài viết
    1,800
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 245: Bị dụ dỗ ăn một nửa

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Dịch: alofen
    Biên dịch: dendaycung
    Biên tập: dendaycung
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    - Bà cụ nghe tôi nói này, sao cụ không ở nhà bế cháu, còn đi lung tung làm gì, vạn nhất cháu cụ bị làm sao thì cụ không đúng rồi.
    Người tiếp lời chính là Hướng Nhật, hắn sớm đã thấy khó chịu với mụ đàn bà trông như con gà mái già này, huống chi vừa rồi mụ ta còn nhục mạ “huynh đệ” của mình, cho nên lời hắn nói cay nghiệt vô cùng.

    Quả nhiên, khuôn mặt mụ ta trong nháy mắt trở nên vô cùng dữ tợn, tay cũng run rẩy đưa lên chỉ vào Hướng Nhật:
    - Ngươi, ngươi nói… cái gì, ngươi dám nói ta già?? Ta, ta… giết ngươi!
    Cái mặt vốn đã đủ xấu, nay dưới cơn tức giận lại càng khiến cho người ta cảm thấy kinh tởm.

    - Giết ta? Chỉ bằng mấy thứ tôm tép này?
    Hướng Nhật khinh thường nhìn lướt qua bốn tên vệ sĩ mặt trắng đứng phía sau mụ già, cả bốn tên thấy thế liền đồng thời nổi giận.

    - Giết hắn, giết hắn cho ta!
    Mụ già đã hoàn toàn trở nên điên cuồng.

    Mấy vệ sĩ cao to cũng đã sớm thấy khó chịu với lưu manh, không chỉ vì việc phải nghe lệnh một bà già để kiếm miếng cơm manh áo, mà còn vì ghen ghét đối phương có hai người bạn gái trẻ trung xinh đẹp, trong khi bọn chúng đẹp trai cường tráng như thế này lại chỉ có thể đi theo mụ đàn bà vừa già vừa xấu. Điều này khiến cho bọn chúng cực kỳ bất mãn, mà đã ôm hận trong lòng đương nhiên khi ra tay sẽ không nể nang gì, hơn nữa có bối cảnh của mụ già làm chỗ dựa nên bọn chúng cũng không lo lắng gì nhiều, cứ cho là đánh chết người, bằng thế lực của mụ ta vẫn có thể kiếm bừa một lý do nào đó để cho qua chuyện.

    Nhìn bộ dáng hung hăng của đám vệ sĩ mặt trắng, Phương Oánh Oánh và An Tâm mặc dù biết nam nhân có thực lực không tầm thường, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng.

    Có điều sự lo lắng của các nàng rõ ràng là dư thừa, Hướng đại lưu manh vốn không coi mấy tên tôm tép này ra gì, hơn nữa hắn cũng nhìn ra đối phương định cho mình ngỏm luôn, mặc dù không rõ nguyên nhân vì sao, nhưng bọn chúng đã có gan như vậy thì hắn cũng không cần nương tay làm gì.

    “Bịch! Bịch!” Vài tiếng, bốn tên vệ sĩ mặt trắng hùng hổ xông lên định động thủ đều bị đánh bay ra ngoài, tất cả nặng nề ngã xuống mặt đất, vừa thổ huyết vừa rên rỉ không ngừng, có vẻ như không thể đứng lên được nữa.

    Hướng Nhật phủi phủi tay, giống như vừa làm một việc nhỏ nhặt không đáng kể, sau đó dùng ánh mắt khiêu khích nhìn mụ già đang bị tình huống trước mắt làm cho sợ ngây người:
    - Ê, bà cụ, vẫn còn đứng đây à, thấy chưa đủ xấu mặt sao? Về nhà ôm cháu trai của cụ đi!

    - Ngươi –
    Mụ già tức giận đến nỗi con ngươi lồi ra ngoài như sắp bật khỏi tròng đến nơi, mụ còn giương nanh múa vuốt định xông lên liều mạng. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của đối phương, trong lòng mụ run lên, lập tức đình chỉ hành vi ngu ngốc của mình, ngược lại phát tiết cơn giận lên người đám vệ sĩ mặt trắng đang nằm trên mặt đất:
    - Các ngươi là một đám phế vật! Còn không mau đứng dậy cho ta!
    Nói xong, không thèm để ý tới đám vệ sĩ bị thương nặng, mụ xoay người bỏ đi, nhưng trước khi đi còn dùng ánh mắt oán độc liếc nhìn lưu manh một cái:
    - Ngươi chờ đó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!


    - Honey, chờ anh với!
    Tên mặt trắng lúc nãy bị trúng một cước nhưng vẫn có thể đứng lên thấy thế liền kêu lên, rồi vội vã đuổi theo. Một tiếng “Chát” thật lớn vang lên, hóa ra mụ già vừa cho hắn một cái tát rất mạnh, nhưng hắn ngay cả đánh rắm cũng không dám, chỉ ủ rũ theo sát phía sau.

    - Ok! Mọi chuyện đã được giải quyết!
    Nhìn mụ già nổi giận đùng đùng bỏ đi, Hướng Nhật theo thói quen vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ của nữ nhân bên cạnh. Đối phương tránh sang phải tránh sang trái, nhưng giãy dụa thế nào cũng không thoát được, thế nên chỉ còn cách lên tiếng nhắc nhở:
    - Hướng…. Ông chủ, vừa rồi thật sự cám ơn anh.

    - Hả?
    Gương mặt đắc ý của Hướng Nhật trong nháy mắt cứng đờ, không cần quay đầu lại hắn cũng biết mình ôm nhầm người, bởi vì An đại tiểu thư đang đứng một bên trừng mắt nhìn hắn. Hắn sợ đến nỗi tay run bắn lên, vội vàng buông nữ thư ký ra, rồi ngượng ngùng nói:
    - Ôi, cô khách sáo vậy làm gì? Với quan hệ của chúng ta còn phải nói thế sao?

    - Hả? Vậy sao?
    An đại tiểu thư ở bên cạnh làm như vô tình tiếp lời:
    - Nói cho em biết hai người có quan hệ gì?

    Hướng Nhật hận không thể tự tát mình mấy cái, sao lại tự vạch áo cho người xem lưng, thế này chẳng phải thổi bùng cơn ghen mình vất vả lắm mới áp chế được của nàng ta hay sao? Mắt thấy An đại tiểu thư ở bên cạnh càng lúc càng sầm mặt, Hướng Nhật vội vàng tiến lên trước giải thích:
    - Tâm Tâm, em hãy nghe anh nói, chuyện này….

    Tuy nhiên không đợi hắn nói hết, An Tâm đã ngắt lời:
    - Không cần phải nói gì cả, anh cứ ở lại với “nữ thư ký” của anh đi, em không quầy rầy hai người nữa, bye bye!
    Nói xong, nàng cướp lấy đồ nấu ăn trên tay nam nhân rồi xoay người bỏ đi, không cho hắn có cơ hội giữ mình lại.

    - Tâm Tâm—
    Hướng Nhật quên cả việc chào từ biệt nữ thư ký, hắn lập tức đuổi theo, còn lại một mình nữ thư ký đứng đăm chiêu nhìn bóng lưng của hai người xa dần.


    olo


    - Hướng Quỳ, anh phải nói rõ với em, anh và cô ta có quan hệ gì!
    Mặc dù dọc đường nam nhân không ngừng xin lỗi với tự nhận rằng hắn sai, nhưng cũng chưa đủ để An đại tiểu thư mềm lòng, vừa về đến nhà là nàng bắt đầu chất vấn hắn.

    - Bà xã….
    Hướng Nhật cảm thấy mình sắp điên lên mất, hắn dám thề với trời đất, cô nàng họ An chắc chắn là hũ dấm chua lớn nhất hắn từng thấy qua:
    - Anh đã nói cả trăm lần rồi, anh và cố ấy chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, tuyệt đối không có gì mập mờ như em nghĩ đâu.

    - Hừ!
    An Tâm cười lạnh:
    - Đến lúc này mà anh còn muốn gạt em sao? Rõ ràng đã bảo anh đừng qua đó, nhưng anh vẫn cứ qua, chắc lo lắng tình nhân của anh xảy ra chuyện chứ gì? Anh nghĩ em không biết à? Em nói cho anh hay, hôm này đừng hòng nói dối cho qua chuyện, nếu không giải thích rõ ràng thì từ này về sau đừng chạm vào em nữa!

    - Có cần nghiêm túc vậy không?
    Hướng Nhật mặt dầy nói, đồng thời vươn tay ôm lấy đối phương. Trước giờ Hướng Nhật luôn thành công khi dùng hành động thân mật để xoa dịu lửa giận của đối phương, thường thường chỉ cần hắn ôm lấy đối phương, lập tức cô nàng sẽ bị sự âu yếm của hắn làm cho hạ hỏa, nếu không phải vừa rồi ở bên ngoài là nơi đông người thì Hướng Nhật đã sớm dùng đến chiêu này.

    Có điều lần này hắn nhất định phải thất vọng, bởi vì tay còn chưa kịp chạm vào quần áo của An Tâm đã bị nàng gạt ra:
    - Đừng chạm vào em!
    Rất rõ ràng, lần này An đại tiểu thư thực sự tức giận.

    - Ôi —
    Hướng Nhật không khỏi cười khổ, xem ra lần này nếu không giải thích rõ ràng thì thật sự không qua được cửa này. Hắn không ngờ An đại tiểu thư bình thường đối với việc gì cũng qua quýt lại để ý chuyện này như vậy, có lẽ không chỉ vì dấm chua quá mức, mà còn vì nàng cảm thấy bị lừa gạt khi mình có một công ty nhưng lại không nói cho nàng biết, chắc là thế chăng?

    - Tâm Tâm, em đừng như vậy mà, anh nói hết cho em là được chứ gì?
    Nếu không còn cách nào tiếp tục giấu diếm, Hướng Nhật cũng chỉ đành “nói thật”.

    - Rốt cuộc thú nhận rồi sao?
    An Tâm nghiến răng nghiến lợi nói, hai nắm đấm xiết chặt, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nam nhân ngã lăn ra đất.

    - Em đừng tưởng tượng linh tinh được không?
    Vẻ mặt Hướng Nhật rất là bất đắc dĩ:
    - Thật ra là như thế này…
    Vì vậy, Hướng Nhật bắt đầu từ việc quen biết nữ thư ký như thế nào, rồi vì hiểu lầm khiến nàng ta có ấn tượng rất xấu đối với hắn, mãi đến khi nàng ta cùng hắn sang Pháp mới xóa bỏ được hiểu lầm này, sau đó hai người trở thành “bạn tốt”. Đương nhiên, cái nào cần lược bỏ thì vẫn lược bỏ, Hướng Nhật cũng không muốn khơi dậy hũ dấm chua khổng lồ của vị đại tiểu thư kia. Ví như nữ hoàng bệ hạ đã không được hắn nhắc đến trong “lời nói thật”, dù sao thêm một người phụ nữ thì hắn càng thêm hao tâm tổn trí để tìm cách giải thích với An Tâm, cho nên hắn thông minh lựa chọn cách bỏ qua.

    - Là như thế sao?
    Sau khi nghe xong mọi chuyện, trong lòng An Tâm mới dễ chịu một chút. Dù nam nhân bốc phét giỏi đến đâu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể bịa ra một câu chuyện li kì khúc chiết như vậy, huống chi mình còn có thể đi chứng thực. Cho nên khi xác định hắn không có quan hệ mờ ám gì với nữ thư ký ngực to kia, trong lòng nàng thở dài một hơi, nhưng đồng thời lại dấy lên một dự cảm không tốt.

    - Cái công ty Hướng Nhật kia thật sự là của anh?
    An Tâm hỏi.

    - Không thể giả được!
    Hướng Nhật gật đầu.

    Trong lòng An Tâm dần khẩn trương:
    - Nói như vậy anh rất thân với giám đốc công ty kia, cái cô Tô Úc – Tô tiểu thư ấy?
    -
    Khóe mắt Hướng Nhật giật giật:
    - Cái này…. Cũng không thân lắm, chỉ mới gặp mặt hai lần, không phải anh vừa nói rồi sao?

    - Hừ!
    An đại tiểu thư hừ mũi:
    - Ai biết các người thật sự mới gặp nhau hai lần hay không, em cảnh cáo anh, sau này anh không bao giờ được xuất hiện trước mặt cô ta, nếu không thì đừng trách em không khách khí! Còn nữa, cái cô thư ký kia, gọi là Phương gì gì ấy, sau này anh cũng đừng gặp lại cô ta, có chuyện gì thì gọi điện thoại là được rồi, tóm lại là không thể gặp mặt hai người ấy!
    Nói tới đây, An đại tiểu thư hơi ngừng lại, sau đó tăng thanh âm lên vài lần:
    - Anh nghe rõ chưa?

    - Nghe rõ rồi.
    Hướng Nhật nói một cách lực bất tòng tâm.

    An Tâm lúc này mới cảm thấy hài lòng:
    - Được rồi, nhìn anh đáng thương như vậy, em sẽ thưởng cho anh gì đó…. À, thế này đi, cơm trưa hôm nay em làm anh không cần ăn hết, ăn một nửa là được rồi.

    - Cái này cũng tính là thưởng sao?
    Hướng Nhật khóc không ra nước mắt.
    - Sao anh thấy so với trừng phạt còn kinh khủng hơn?

    - Hừ, tiện nghi cho anh còn gì.
    Nhìn dáng vẻ uể oải của nam nhân, An Tâm cảm thấy một sự thỏa mãn trước nay chưa từng có, đồng thời nàng ném ra một miếng bánh ngọt cực kì mê người, giọng nói giống như ma quỷ đang dụ dỗ một con dê núi lạc đường:
    - Nếu anh thật sự ăn được một nửa, lúc ngủ trưa anh có thể vào phòng em nghỉ ngơi, em còn gọi Thanh Thanh đến nữa, thế nào, em đối với anh tốt chưa?



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (¯`'♥.¸Happy Anniversary, Bảo Long!¸.♥'´¯)



    Lần sửa cuối bởi dendaycung, ngày 25-12-2009 lúc 12:41.
    Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
    Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh

  4. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,dungpt76,thoike123,vithang,
  5. #253
    Ngày tham gia
    Mar 2009
    Đang ở
    nồng nàn hà nội
    Bài viết
    1,800
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 246: Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Dịch: alofen
    Biên dịch: dendaycung
    Biên tập: dendaycung
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    - Sở Sở, Tiểu Thanh, các em về rồi?
    Đang ngồi trên ghế salon chuyển đi chuyển lại mấy kênh truyền hình một cách nhàm chán, mắt Hướng Nhật đột nhiên sáng lên, hắn nhìn thấy hai nàng vừa từ cửa đi vào.

    - Hướng Quỳ, anh nấu cơm trưa rồi à?
    Sở Sở thấy nam nhân trông có vẻ thảnh thơi nhàn nhã, nàng tưởng cơm trưa đã sớm chuẩn bị xong.

    - Chưa.
    Nhắc đến cơm trưa, vẻ mặt Hướng Nhật trở nên buồn bực, nghĩ đến chuyện phải ăn nhiều “Thuốc độc” bán thành phẩm như vậy, đây tuyệt đối là một khảo nghiệm xem khả năng miễn dịch của mình có tốt hay không, nhưng vì cái phần thưởng sau khi ăn xong, cho dù có bị độc chết cũng đáng.

    - Vậy sao anh vẫn ngồi đây, muốn bọn em chết đói sao?
    Sở Sở được đà đương nhiên không buông tha cho hắn.

    - Sao lại thế được? Cho dù anh chết đói cũng không nỡ để các em chết đói đâu!
    Hướng Nhật bắt đầu kêu oan:
    - Thật ra anh cũng rất muốn tự mình làm một bữa ngon cho các em, đáng tiếc phòng bếp đã sớm bị người ta chiếm rồi.

    - Hả?
    Sở Sở sửng sốt, nhưng lập tức nàng hiểu ra vấn đề.
    - Ý anh là…. An An đang ở trong phòng bếp?

    Hướng Nhật nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.

    - Trời!
    Sở Sở kêu lên một tiếng sợ hãi rồi vội vàng chạy vào trong bếp, nàng vẫn còn nhớ như in món ăn có độc của An đại tiểu thư vào trưa hôm qua, lúc ấy nàng thấy nam nhân cứ gắp lia lịa món ấy nên nhịn không được nếm thử một chút, nhưng hương vị của nó…. Sở Sở không dám nghĩ tiếp nữa vì sợ bữa trưa ăn không ngon, còn chưa vào hẳn trong bếp nàng đã gọi:
    - An An –
    Để cố gắng ngăn cản sự nghiệp “chế độc” vĩ đại của của vị đại tiểu thư kia.

    - Ôi –
    Đưa mắt nhìn theo Sở Sở đi vào phòng bếp, Hướng Nhật không khỏi thở dài một hơi, đồng thời trong lòng dâng lên chút hi vọng, nếu Sở Sở có thể ngăn cản được cái cô nàng chuẩn bị mưu sát chồng kia thì thật tốt! Đáng tiếc đó chỉ là ảo tưởng, đã qua một thời gian dài như vậy, có lẽ nàng đã sớm chế tạo xong “thuốc độc” mất rồi?

    Đúng lúc đang thở ngắn than dài, Thạch Thanh bên cạnh từ lúc đi vào tới giờ vốn không nói gì đột nhiên lại gần, nàng lộ ra vẻ mặt thần bí:
    - Sư phụ, có phải anh vừa làm cho An An tức giận?

    - Làm cái gì mà làm?
    Hướng Nhật trở nên kích động, khuôn mặt cũng ra vẻ oan uổng:
    - Em thấy anh giống loại người nhàn cư vi bất thiện hay sao?

    - À?
    Thạch Thanh ra vẻ nhớ lại cái gì đó:
    - Theo em được biết, An An cũng không phải người thích xuống bếp, huống hồ hôm nay vốn là cô ấy bắt anh làm cơm trưa, giờ sao lại…..
    Thạch Thanh nói không hết câu, nhưng ý tứ trong đó đã quá rõ ràng.

    - Tiểu Thanh, đôi khi em đừng thông minh quá được không?
    Hướng Nhật biết không thể gạt được cô nàng đồ đệ hơi quá thông mình này. Trên thực tế nàng cũng biết quan hệ giữa mình và cô nàng họ An, cơ bản chỉ cần động não một chút là có thể đoán ra đại khái, điều này cũng không có gì kì quái.

    - Sư phụ, không phải em thông minh, chuyện này vốn rất dễ đoán đấy chứ?
    Thạch Thanh nói theo kiểu đương nhiên, nói xong, nàng ngồi xuống bên cạnh Hướng Nhật.

    - Đúng, đúng….
    Hướng Nhật gật đầu liên tục, đồng thời tranh thủ kéo nàng vào trong lòng, đột nhiên ánh mắt lộ ra vẻ khác thường.
    - Tiểu Thanh, có chút chuyện anh muốn hỏi em, em cảm thấy gọi anh là “sư phụ” có thích hợp không?

    - Không gọi anh là “sư phụ” vậy gọi anh là….
    Thạch Thanh vừa định nói hết câu, nhưng đột nhiên dừng lại, hiển nhiên là nhớ tới cái gì đó, khuôn mặt cũng trở nên đỏ ửng.

    - He he….
    Hướng Nhật cười cực kì ám muội, rốt cuộc hắn bộc lộ bản chất:
    - Em không cảm thấy gọi “ông xã” thì thích hợp hơn sao?

    - Sư phụ--
    Thạch Thanh phụng phịu, sắc mặt lại càng ửng đỏ, khi thấy lưu manh vẫn đang cười xấu xa, nàng liền đưa tay nhéo hông hắn.

    - A – đau quá, Tiểu Thanh, em không thể nhẹ nhàng chút được sao?
    Hướng Nhật giả bộ thống khổ.

    Thạch Thanh lập tức bì lừa, nàng buông tay ra ngay, giọng nói còn có phần đắc ý:
    - Xem anh còn dám nói lung tung nữa không!

    Hướng Nhật thấy gian kế đã thành công liền trêu trọc tiếp:
    - Tiểu Thanh, thực ra anh cũng muốn tốt cho em đấy chứ. Em thử nghĩ xem, tương lại chúng ta có em bé, mà em lại gọi anh là sư phụ, vậy đứa bé gọi anh là gì? Thế chẳng phải bối phận loạn hết cả lên hay sao?

    Vốn tưởng rằng nam nhân không nói nữa, không ngờ lại nói ra chuyện khiến người ta phải đỏ mặt hơn cả lúc nãy, Thạch Thanh tức giận đến nỗi mặt trắng không còn chút máu, nàng lườm hắn một cái:
    - Sư phụ, em không để ý tới anh nữa!
    Nói xong liền giẫy giụa định thoát khỏi lòng hắn.

    - Đừng mà, Tiểu Thanh, coi như anh sai được chưa?
    Hướng Nhật vội vàng kéo nàng lại, hắn cũng không muốn cứ như vậy mất đi cái cảm giác ấm áp thơm ngát khi ôm nàng trong lòng, đang định nói mấy lời tốt đẹp để an ủi đồ đệ thì đúng lúc ấy trong phòng bếp truyền ra âm thanh.

    - Có thể ăn cơm rồi, mọi người nhanh đi rửa tay nào!
    Đấy là tiếng của An đại tiểu thư, nghe như có chút hưng phấn. Hướng Nhật rùng mình, cô nàng này chẳng lẽ lại nghĩ ra một âm mưu giết chồng nữa chăng?

    - An An, thứ này thật sự có thể ăn sao?
    Giọng nói của Sở Sở mang theo sự hoài nghi vô hạn.

    - Yên tâm đi, sẽ không sao đâu. Hơn nữa, đây là dành cho Hướng Quỳ ăn, chúng ta ăn trứng tráng thôi là được.
    An đại tiểu thư nói một cách dửng dưng. Hướng Nhật nghe được nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch lúc ngủ trưa sẽ làm gì để trả thù.

    - Nhưng mà…..
    Sở Sở còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị An đại tiểu thư ngăn lại:
    - Ôi zào, cậu cứ yên tâm đi, không sao đâu mà, tên Hướng Quỳ kia rất dễ nuôi, có một chút như vậy không chừng còn chưa đủ cho hắn ăn ấy chứ.

    Hướng Nhật nghe thế cả người lảo đảo, gần như sắp ngã quỵ xuống đất đến nơi. Dễ nuôi? Coi mình là cái gì? Heo chắc?

    Cứ nhìn về phía bàn ăn đầy những món trông nhão nhoét như chè mè đen, Hướng Nhật đã chả có hứng ăn, nhưng vì cái phần thưởng kia, hắn đành bất chấp mọi giá. Cũng may lần này cô bé họ An không cho quá nhiều muối trong thức ăn, nếu không cho vào bụng nhiều như vậy, có lẽ không bị độc chết cũng bị no chết. Hơn nữa có thể bởi vì đã có kinh nghiệm, món ăn hôm này mặc dù chưa đạt đến trình độ “miễn cưỡng chấp nhận” nhưng cũng không thể coi là thuốc độc được, ít nhất Hướng Nhật cho rằng mình tuyệt đối sẽ không bị độc chết.

    Hai người Sở Sở cùng Thạch Thanh ngạc nhiên nhìn nam nhân rất nhanh xử lý một nửa đống thức ăn, nếu như không phải hai người đã từng nếm qua tài nấu nướng của An đại tiểu thư, có lẽ sẽ tưởng rằng đấy là mấy món ngon tuyệt vời mất. Và nếu như không phải trên mặt nam nhân luôn xuất hiện vẻ thống khổ, các nàng có khả năng sẽ nếm thử một lần nữa.

    Hướng Nhật xoa xoa cái bụng đã hơi phình ra, đang muốn đứng dậy đi vào trong bếp lấy nước xúc miệng, hi vọng giảm bớt sự tê dại ở đầu lưỡi, bỗng nhiên An Tâm ở một bên nói:
    - Ta cũng ăn no rồi, phải đến trường đây.

    Hướng Nhật vừa mới đứng dậy nhất thời cứng đờ cả người, hắn nhìn nàng với vẻ không dám tin:
    - Em nói em bây giờ…. Phải đến trường?

    - Đúng vậy, làm sao thế? Chẳng lẽ em đến trường cũng phải được anh đồng ý sao?
    Trong mắt An Tâm rõ ràng lóe lên vẻ đắc ý vì âm mưu được thực hiện.

    Hướng Nhật lập tức ý thức được mình bị đùa bỡn, cô nàng họ An căn bản không có ý “thưởng” cho mình, khó trách nàng ta lại chủ động yêu cầu mình vào phòng ngủ của nàng lúc ngủ trưa, còn nói sẽ kêu Tiểu Thanh ngủ cùng, thế này rõ ràng quá tiện nghi cho mình…. Thật ra cô nàng căn bản không có ý định này, đáng hận là chính mình lại để bị gạt dễ dàng như vậy. Nghĩ tới đây, hai mắt Hướng Nhật lập tức hằn lên những tia máu, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không dám nói ra chân tướng sự việc, bởi vì lúc này trừ đồ đệ Thạch Thanh, Sở Sở cũng đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn. Không làm được gì, Hướng Nhật chỉ có thể hung hăng trừng mắt lườm An đại tiểu thư đang rất đắc ý, hắn nghiến răng bật ra từng từ:
    - Đi cẩn thận, trên đường đừng bị ngã nhé!

    - Cám ơn đã quan tâm, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra với em đâu.
    An Tâm cười càng thêm đắc ý:
    - Được rồi, không nói nữa, trưa nay câu lạc bộ của em phải tập trung. Hơn nữa cuối tuần này đội bóng rổ trường chúng em sẽ đấu một trận với trường của mấy người, là trợ lý huấn luyện viên nên em không thể lười biếng được, đi trước đây, bye bye!
    Nói xong liền xoay ngươi bước đi.

    Hướng Nhật vội gọi nàng lại, hắn hỏi bằng giọng có phần khó tin:
    - Em nói em là trợ lý huấn luyện viên cho đội bóng rổ của trường?

    - Đúng vậy, thế thì có gì là lạ. Nhưng mà nhắc mới nhớ, em đang định bảo anh cùng Thanh Thanh và Sở Sở ngày đó cùng đi cổ vũ em. Thế nào, anh sẽ không vì học trường Cao Đại mà không ủng hộ em chứ?


    - Cái này….. Đến lúc đó anh có thể không có thời gian……
    Hướng Nhật toát mồ hôi lạnh, hắn chỉ có thể nói quả đất thật là tròn, ngay cả việc này cũng có thể đụng chạm nhau. Chính mình đã đánh cuộc với cô nàng cao như cây gậy trúc là sẽ đánh bại đội bóng rổ của Hải Đại, hơn nữa phần thưởng nếu thắng cuộc cũng cực kì hấp dẫn, nhưng làm sao qua được cửa của cô nàng họ An đây? Mình đã không đi cổ vũ cho nàng thì thôi, lại còn ngang nhiên giúp đối thủ của nàng, thế này chắc chắn mình sẽ có một kết cục bi thảm. Nghĩ tới đây, trong lòng Hướng Nhật than khóc không thôi.

    Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (¯`'♥.¸Happy Anniversary, Bảo Long!¸.♥'´¯)



    Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
    Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh

  6. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,dungpt76,pisces113,thoike123,vithang,
  7. #254
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nhóm dịch TOÀN CAO THỦ
    Bài viết
    6,510
    Xu
    11,485

    Mặc định

    Chương 247: Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Dịch: alofen
    Biên dịch: Vietstars
    Biên tập: Ooppss
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    - Ngươi nói cái gì! Ngươi không tham gia trận đấu? Đừng quên ngươi đã nhận lời ta, tên khốn khiếp này!
    Nhâm Quân không thể không tức giận, vài ngày nữa phải đấu với đội bóng rổ trường Hải Đại, chỉ có thắng họ mới có cơ hội vào vòng tiếp theo, mà cầu thủ mình kỳ vọng nhất lại đột nhiên nói không tham gia trận đấu, đây không phải đang đùa giỡn với mình sao? Mặc dù hắn đã nói có thể không cần thực hiện yêu cầu sau khi thắng, nhưng không biết tại sao Nhâm Quân trong lòng lại cảm thấy khó chịu, thậm chí vô cùng tức giận.

    - Tay của tôi đến khi đó không thể khỏi được, dù sao cô cũng thấy tôi thật sự tàn phế phải không?
    Thực ra, Hướng Nhật cũng phải trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng để bỏ qua vụ cá cược mê người kia, An đại tiểu thư so với "cây gậy trúc" thì rõ ràng người trước quan trọng hơn nhiều lắm.

    - Ta mặc kệ ngươi!
    Nhâm Quân bắt đầu phát cáu oán hận nói. Đồng thời lửa giận trong lòng nàng không ngừng bùng lên, nàng đã sẵn sàng hy sinh cái lần đầu tiên quý giá của nữ nhân cho hắn, hắn lại chế giễu, nói không tham gia thì không tham gia, xem nàng là loại người nào? Muốn nói cái gì cũng được sao?

    - Ta hôm đó có chuyện quan trọng phải làm.
    Thấy nói như vậy không có hiệu quả, Hướng Nhật vội thay đổi lý do, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần lúc đó mình không xuất hiện ở trận đấu, có thể yên lặng thoát khỏi vũng lầy này. Tuy không thể giúp cô nàng họ An cổ vũ, nhưng tóm lại so với việc mình xuất hiện trong đội hình của Cao Đại thì vẫn tốt hơn?

    - Mặc kệ ngươi có chuyện gì, tóm lại hôm đó ngươi phải đi, không đi cũng phải đi!
    Nhâm Quân nói khiến cho lưu manh không có khả năng phản bác, hung hăng nhìn hắn.

    - Thật sự tuyệt tình như vậy sao?
    Hướng Nhật thấy đối phương quyết tâm như vậy, hắn dứt khoát ném ra quả lựu đạn cuối cùng, hắn vốn không muốn nói để tránh cho đối phương khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng hiện tại tình huống như vậy không có khả năng:
    - Tôi làm như vậy thật sự muốn tốt cho cô, ta mà tham gia thì kết quả cuối cùng chỉ có chiến thắng, đến lúc đó cô không phải muốn cùng ta làm…cái kia chứ?

    - Làm cái kia thì làm cái kia…..
    Lời vừa nói ra, Nhâm Quân mới ý thức được mình vừa nói gì, nhưng lời nói ra không thể thu lại, dù mặt đã đỏ nhưng vẫn nghiêm mặt nói:
    - Dù sao ta coi như bị chó điên cắn một cái là được rồi.

    - Ngươi nói như vậy có quá đáng lắm không?
    Hướng Nhật thật sự không thể nói nổi, xem ra "cây gậy trúc" đã quyết tâm đưa mình lên sàn, chỉ tội hắn có chút nghĩ không thông, chẳng lẽ thắng trận đấu này còn quan trọng hơn lần đầu tiên của nữ nhân sao?

    - Đúng là quá đáng như vậy đó!
    Nhâm Quân không buông tha hắn nói tiếp:
    - Chúng ta đã có ước định như vậy, trừ khi ngươi muốn làm tiểu nhân không giữ chữ tín!

    - Tiểu nhân? Không sao cả, dù sao tôi chưa bao giờ cho mình là chính nhân quân tử.
    Hướng Nhật uể oải nói:
    - Hơn nữa tôi không muốn bởi vì không làm tiểu nhân mà thành kẻ bạc tình.

    - Kẻ bạc tình?
    Nhâm Quân sửng sốt, không hiểu tại sao hắn lại nói như vậy:
    - Có ý gì?

    Thấy "cây gậy trúc" cứ quấn lấy như vậy, Hướng Nhật dứt khoát nói thẳng:
    - Nói thật với cô, tôi có một người bạn gái là trợ lý huấn luyện viên của đội bóng rổ trường Hải Đại…. Như vậy cô rõ rồi chứ? Vì không muốn nàng buồn, tôi không thể giúp cô chơi trận này.

    - Thật thế sao?
    Nhâm Quân nhìn thẳng vào lưu manh, dường như muốn tìm trên mặt hắn một chút manh mối, nhưng nàng thất vọng, vì trên mặt hắn chẳng có điểm gì đáng nghi cả, chỉ có sự chăm chú. Nhưng ngay lập tức nàng từ lời nói của hắn tìm ra chút sơ hở cực kỳ lớn, khóe miệng khẽ nhếch lên đắc ý, giọng nàng cực kỳ tự tin nói:
    - Hướng Quỳ, ngươi thật sự không giúp ta chơi bóng?
    Nang nói xong mặt đầy thâm ý nhìn lưu manh. Thực ra, Nhâm Quân tự tin như vậy không phải không có lý do, khi nghe thấy đối phương nói có bạn gái là trợ lý huấn luyện viên của đội bóng rổ Hải Đại thì nàng biết mình đã nắm được nhược điểm của hắn.

    Hướng Nhật cũng không biết cô nàng đứng đối diện đang tính toán cái gì, hiện tại thấy nàng tự tin như vậy, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn đáp:
    - Tưởng tôi đã nói rõ ràng rồi chứ?

    - Nói như vậy….. ngươi không đáp ứng?
    Nhâm Quân kéo dài giọng, rồi như vô tình nói:
    - Theo ta được biết, ngươi có bạn gái gọi là "Sở Sở" đúng không?

    - Cô nói như vậy là có ý gì?
    Ngoài miệng thì hỏi như vậy nhưng lập tức Hướng Nhật đoán được đối phương tại sao lại tự tin như vậy, thì ra là chuẩn bị lấy chuyện này ra uy hiếp mình, nhưng…. với chỉ số IQ "kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ" của mình mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay.

    Nhâm Quân thấy đối phương giả nai, tức giận nói:
    - Còn không hiểu sao? Ta nói cho ngươi biết, không giúp ta thắng trận bóng đó thì ta sẽ nói cho Sở Sở, nói ngươi ở ngoài có bạn gái khác!

    - Cô đang uy hiếp tôi đó hả?
    Hướng Nhật không chút sợ hãi nói:
    - Cô sao không nghĩ lại xem, tôi nếu dám nói cho cô sao còn sợ sự uy hiếp nho nhỏ kia chứ? Hơn nữa… bạn gái tôi không chỉ có hai người, còn có Thạch Thanh, cô biết không? Hắc hắc…. tôi cũng không sợ nói cho cô, điều đó Sở Sở cũng biết! Cô nói đi, thấy bản lĩnh của tôi thế nào?
    Đối với bản lĩnh nói dối không chớp mắt, Hướng Nhật có thể nói rất nhuần nhuyễn, lời nói không lộ tí khe hở nào. Huống hồ hắn cũng hoàn toàn không nói dối, ít ra là chuyện với Sở Sở và Thạch Thanh đều đã ổn thỏa, căn bản không sợ bị vạch trần.

    - Ngươi, ngươi….. vô sỉ!
    Quả nhiên, Nhâm đại quản lý lập tức bị lưu manh làm cho hồ đồ, chỉ vào hắn tức giận đến nói không lên lời, đồng thời trong lòng chua xót:
    - Còn nói mình không phụ người, tại sao lại có nhiều bạn gái như vậy?

    Hướng Nhật bĩu môi:
    - Rõ ràng cô thật phiền toái, tôi như thế nào phụ người? Các nàng đều là bạn gái, tôi một người cũng không rẫy bỏ, nhiều lắm chỉ có thể xem là đào hoa thôi chứ? Huống chi tôi thật lòng với các nàng.

    - Ngươi…..
    Nhâm Quân tức đến phát điên, đàn ông vô sỉ nàng đã thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy nam nhân nào không biết xấu hổ như vậy.

    - Đừng có ngươi ngươi ta ta nữa, tóm lại, trận bóng rổ cuối tuần cô tự lo đi, tôi không thể giúp cô.
    Nói xong, Hướng Nhật muốn bỏ đi.

    - Ngươi đứng lại cho ta!
    Nhâm đại quản lý đâu thể như vậy mà bỏ qua cho hắn, lớn tiếng quát.

    Hướng Nhật quay đầu lại:
    - Lại muốn gì nữa đây?

    - Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc có giúp ta chơi bóng hay không?
    Nhâm quân cắn răng, trừng mắt, mặt đỏ bừng nói.

    - Không có hứng thú!
    Hướng Nhật lạnh lùng từ chối. Đối với loại nữ nhân bám dai như đỉa này, hắn cũng không có tính nhẫn nại.

    - Được! Được! Được lắm!
    Nhân Quân nói liên tiếp ba chữ “được”, đột nhiên phất tay bước đi:
    - Chúng ta cứ chờ xem!

    Lần này đến phiên Hướng Nhật kinh ngạc, cô nàng này…. không phải là người dứt khoát như vậy, chẳng lẽ lại có chủ ý quái quỷ gì khác? Đang muốn suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên.

    Hướng Nhật vội vàng rút điện thoại, thì ra là mình quên mất đã đến giờ, không ngờ buổi chiều nhân tiện tìm "cây gậy trúc" nói cho rõ ràng tự nhiên lại lâu như vậy, xem ra phải dùng tốc độ nhanh nhất để đến đó, nếu không người kia nhất định sẽ rất nổi giận, sau đó... hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (¯`'♥.¸Happy Anniversary, Bảo Long!¸.♥'´¯)



    Đế Bá được dịch bởi Nhóm Dịch Toàn Cao Thủ! Đăng tại box truyện dịch Tàng Thư Viện Truyện hay!
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

  8. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,dungpt76,pisces113,thoike123,vithang,
  9. #255
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nhóm dịch TOÀN CAO THỦ
    Bài viết
    6,510
    Xu
    11,485

    Mặc định

    Chương 248: Thì ra là người quen (Thượng)

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Dịch: alofen
    Biên dịch: Vietstars
    Biên tập: Ooppss
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    Hướng Nhật bước vào khuôn viên đại học Bắc Hải, một nữ sinh thanh tú đội mũ lưỡi trai sớm đã chờ ở đó, khi nhìn thấy hắn vội vàng đi tới, có chút oán hận nói:
    - Ngươi sao lại đến muộn như vậy, An lão đại giục ta nãy giờ.

    - Thật xin lỗi, có việc cản trở.
    Hướng Nhật ngượng ngùng vuốt đầu, cô nàng đội mũ lưỡi trai đang thoải mái trách cứ này hắn đương nhiên biết, khi hắn lần đầu tiên đến Hải Đại cô nàng đã giả vờ dẫn mình đi gặp cô nàng họ An nhưng lại dẫn mình vào bẫy.

    - Đi thôi, nếu không An lão đại lại mắng ta.
    Thấy lưu manh có vẻ xấu hổ, nữ sinh đội mũ lưỡi trai cũng không nói thêm gì nữa, đi trước dẫn đường.

    - Được rồi, còn không biết tên cô là gì?
    Đi theo phía sau. Hướng Nhật lên tiếng bắt chuyện.

    - Triệu Lâm.
    Nữ sinh đội mũ lưỡi trai không quay đầu lại trả lời, đột nhiên lại hỏi:
    - Ngươi đó, gọi là An gì?

    - Hả?
    Hướng Nhật sửng sốt:
    - Sao lại hỏi như vậy? sao cô lại biết ta họ An?

    Triệu Lâm quay đầu nói:
    - Ngươi không phải là em trai An lão đại sao? Không họ An chẳng lẽ ngươi họ khác à?

    - Em trai?
    Hướng Nhật nhớ lại, đúng là lúc trước mình đến tìm cô nàng họ An dùng cái cớ vụng về như vậy, nhưng lúc đó các nàng hình như không tin, sao bây giờ lại…. Hướng Nhật thoáng cái đã có thể khẳng định cô nàng họ An giở trò quỷ, trừ nàng ra không còn ai khác.

    Mũ lưỡi trai tiếp tục nói:
    - Đúng vậy, ngươi lần trước không phải đã nói rồi sao? Hơn nữa An lão đại cũng đã thừa nhận.

    Hướng Nhật đành cười khổ, quả nhiên cô bé họ An giở trò, nhưng có lẽ hắn lên nói thật, cũng chẳng cần suy nghĩ đến hậu quả của việc nói thật:
    - Ta không phải em trai nàng. Ta là bạn trai của nàng.

    - Cái gì?
    Nữ sinh đội mũ lưỡi trai kinh hãi kêu lên giống như phụ nữ sắp bị cường bạo vậy, khiến cho ánh mắt đám sinh viên vừa tan học ở khắp nơi trong sân trường đều nghi hoặc nhìn về phía hai người. Sau khi ý thức được tiếng kêu sợ hãi của mình làm náo động đến mọi người chung quanh, cô nàng vội vàng bịt miệng mình lại, vẻ mặt luống cuống, giọng nói chuyện cũng trở nên run rẩy:
    - Ngươi nói An…. An lão đại... là bạn gái…. của ngươi?

    - Không sai!
    Hướng Nhật gật đầu, nhưng trong lòng lại khinh bỉ không thôi, ánh mắt của cô nàng họ Triệu này, có nên kinh ngạc như vậy không chứ?

    - Trời ạ!
    Lúc xác thực được câu trả lời, nữ sinh đội mũ lưỡi trai lại hét lên, nhưng bị mọi người nhìn chằm chằm lần trước, giọng của nàng cũng không quá lớn, nhưng cũng đủ thu hút mấy ánh mắt chăm chú của đám sinh viên gần đó.
    - Ngươi thật sự là nữ….. của An lão đại, a, không, là bạn trai?
    Nàng không xác định hỏi lại một lần nữa, ánh mắt tựa như nhìn thấy một con khủng long thời tiền sử đang đứng trước mặt.

    - So với trân châu còn sáng hơn!
    Hướng Nhật mặt nghiêm túc nói.

    - Vậy…..
    Nữ sinh đội mũ lưỡi trai “vậy” một hồi, cũng không nói ra được “ vậy” thì như thế nào, cuối cùng lại liếc nhìn lưu manh một cái:
    - Ngươi thật sự là bạn trai của An lão đại?

    - Cô sao lại nói nhảm nhiều như vậy?
    Hướng Nhật thật muốn một tay bóp chết nữ sinh đội mũ lưỡi trai MM này, ánh mắt của đối phương làm cho hắn cực kỳ khó chịu, tựa như mình không xứng với cô nàng họ An. Phải biết rằng, thực ra là cô nàng họ An hướng mình cầu tình, mặc dù ở giữa cũng có chút nguyên nhân đặc biệt tồn tại, nhưng nói thế nào thì mình cũng là đối tượng bị theo đuổi. Bất quá loại chuyện này không có khả năng nói cho cái đầu thần kinh trước mặt này, mà Hướng Nhật cũng không muốn cùng nàng dây dưa nữa, chuyển đề tài nói:
    - Được rồi, cuối cùng thì cô dẫn ta tới chỗ nào?

    - Sân bóng rổ.
    Nữ sinh mũ lưỡi trai khôi phục lại bình tĩnh, mặc dù lưu manh cho nàng kích thích thật lớn , nhưng may mắn lần gặp mặt trước đã thấy hắn cùng An lão đại nắm tay cho nên sau ngạc nhiên đáng sợ lần thứ hai này cuối cùng cũng nhanh chóng khống chế được cảm xúc của mình.

    - Sân bóng rổ?
    Hướng Nhật thì thào tự nói, hắn đột nhiên có một dự cảm không tốt.


    olo


    Xa xa, còn chưa đến gần sân bóng rổ, Hướng Nhật đã nghe thấy tiếng “phanh phanh”, âm thanh của trái bóng rổ nện trên sàn. Không đợi hắn mở miệng hỏi có phải chính là nơi này hay không, nữ sinh đội mũ lưỡi trai đã nói trước:
    - Được rồi, phía trước chính là sân bóng rổ, ngươi tự đi đi.
    Vừa nói vừa chỉ vào khu nhà thể dục rộng lớn phía trước.

    Bởi vì có dự cảm từ trước, Hướng Nhật có chút do dự không dám tiến vào, hắn sợ nữ sinh mũ lưỡi trai lại dẫn hắn tới nơi kỳ quái nào đó.

    - Cô không vào sao?
    Nói xong, Hướng Nhật nhìn thẳng vào mặt đối phương, muốn từ đó tìm ra điểm kỳ quái nào đó.

    Nhưng nữ sinh đội mua lưỡi trai làm cho hắn thất vọng, mặt nàng không có bất cứ điểm đáng ngờ nào:
    - Ta còn có việc phải làm, không thể đi cùng ngươi được, ngươi tự mình đi đi!
    Vừa nói xong, không đợi hắn kịp phản ứng đã xoay người vội chạy đi.

    Hướng Nhật đề phòng tiến lên phía trước, mặc dù hắn rất nghi ngờ đó là một âm mưu, nhưng nếu nữ sinh đội mũ lưỡi trai ở cổng trường đợi mình thì khẳng định đó là do cô nàng họ An phân phó, nếu không nữ sinh đội mũ lưỡi trai không có khả năng biết mình sẽ đến. Mà nếu như cô nàng họ An để cho nàng làm như vậy, chỉ sợ cho dù phía trước chắc chắn là một cái bẫy mình cũng không do dự nhảy vào mất thôi. Huống chi, từ sân bóng rổ truyền đến những tiếng rất náo nhiệt, cũng không giống như một cái bẫy nguy hiểm.

    Cửa vào sân bóng rổ mở rộng, nguyên nhân có thể vì vừa tan học, bên trong rất nhiều người đang luyện tập, nhất là trên sân đang diễn ra một trận đấu. Cầu thủ hai đội đều thuộc dạng cao lớn, so với những trận đấu thuần túy của các sinh viên bình thường kia chuyên nghiệp hơn nhiều. Mà số người đang theo dõi trận đấy cũng rất nhiều, trong đó nữ sinh chiếm đa số.

    Hướng Nhật liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy An đại tiểu thư, ai bảo nữ sinh vây quanh cô nàng là nhiều nhất, hơn nữa đa phần ăn mặc tương đối hở hang, dường như là thành viên của đội cổ vũ. Điều kiện để được tham gia vào đội cổ vũ dung mạo đều phải xinh đẹp trở lên, huống chi Hải Đại chuyên xuất ra mỹ nữ, mấy cặp đùi trắng mịn mê người thế kia không hấp dẫn ánh mắt sắc lang kể cũng khó. Đương nhiên, Hướng Nhật sở dĩ chú ý tới các nàng không phải vì cặp đùi mê người mà vì hắn phát hiện ở trong thành viên đội cổ vũ có một vài khuôn mặt quen thuộc. Hình như chính là mấy nữ sinh lần trước tính đem hắn ra làm lao công miễn phí, trong đó có cả nữ sinh cao lớn lúc đầu tương đối mạnh bạo kia.

    Nhưng điều đó cũng không làm Hướng Nhật kinh ngạc, hắn để ý lúc này chính là cô nàng họ Anh đang ngồi trên cái ghế dài, trong lòng ôm một người đẹp đeo kính, tay thì vuốt ve trên người nàng ta, vẻ mặt lấy làm thích thú, mà người đẹp kia cũng không phải ai khác, chính là người Hướng Nhật cũng biết... người đẹp băng sơn.

    Mắt Hướng Nhật trợn trừng, nhìn cô nàng họ An cùng người đẹp băng sơn đang tình chàng ý thiếp trong lòng dâng lên một tư vị khác lạ. Thực ra, cho dù là ai đi nữa khi nhìn thấy nữ nhân của mình cùng người tình trước kia ôm ấp đều có cảm giác không được thoải mái, nhưng tình huống của Hướng Nhật có chỗ khang khác, vì “người tình trước kia” đối thủ của hắn chính là... nữ nhân!

    Hướng Nhật lắc đầu đem cái suy nghĩ quái gở kia ném ra khỏi đầu, bước tới chỗ An tiểu thư. Hắn vừa bước vài bước, vốn cũng không có gì nhưng hắn lại quên một điều vô cùng quan trọng, đó là tại sao xung quang đội cổ vũ có nhiều người đẹp ăn mặc nóng bỏng như vậy mà không có đến một mống nam sinh... nói chính xác hơn là không có một động vật giống đực nào.

    Cho nên Hướng Nhật trở thành mục tiêu vô cùng nổi trội, mà những người bên ngoài cũng đã chú ý đến hắn, nhưng bọn họ cũng không có ý tốt nhắc nhở đó là “khu vực cấm nam sinh”, tất cả đều chờ xem một vở kịch vui sắp diễn ra. Những thành viên của đội cổ vũ cũng đã phát hiện ra hắn, thấy một nam nhân hướng chỗ này đi tới, lúc đầu còn tưởng người nào đó không biết sống chết đến đây nạp mạng, đang chuẩn bị thi triển quyền cước thu thập cái tên biết rõ nơi này không chào đón động vật giống đực nhưng lại còn muốn đi tới chịu chết, nhưng lập tức nắm tay các nàng buông lỏng ra, bởi vì các nàng phát hiện người đang đi tới là người quen, mặc dù không quen nhưng khẳng định hắn chính là người lần trước đã dám kéo tay An lão đại, mà An lão đại lại không có chút phản kháng nào thì rõ ràng nàng có quan hệ rất thân thiết với hắn. Điều này làm các nàng nghĩ tới một loại quan hệ, các nàng cũng nghĩ rằng điều đó không có khả năng nhưng quả thật điều đó vô cùng hợp lý.

    Thực ra, cũng không trách các nàng lại nghĩ như vậy, vì An Tâm cũng không ở trước mặt các nàng thừa nhận hắn là “em trai” của mình, ngoại trừ nữ sinh đội mũ lưỡi trai cứ lải nhải hỏi đi hỏi lại, vì để tránh phiền phức nên nàng mới gật đầu thừa nhận.

    Các thành viên đội cổ vũ cũng không phải không biết điều, nhìn thấy người có khả năng trở thành bạn trai của An lão đại, các nàng liền bỏ qua thái độ thù địch, thậm chí còn mỉm cười đi tới chào đón. Có mấy người khôn khéo đã nghĩ tới việc thông báo cho An lão đại đang hưởng ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng lại bị lưu manh ngăn lại.

    Thực ra, Hướng Nhật ngăn cản cách nàng cũng có nguyên nhân, hắn thật sự muốn nhìn xem cô bé họ An thấy mình đột nhiên xuất hiện lại còn bắt gặp ngay khi nàng đang “ngoại tình” thì sẽ như thế nào.

    Mà việc Hướng Nhật đưa ngón trỏ lên làm động tác “xuỵt” đã bị những người sớm đã chú ý tới hắn vừa vặn nhìn thấy, lại nhìn thấy đám nữ sinh “người lạ vật gần” lại làm theo lời hắn không đi thông báo cho nhân vật kinh khủng kia, bọn họ đều kinh ngạc mở lớn con mắt không dám tin những gì đang xảy ra. Cái tên nam nhân kì quái tay phải quấn đầy băng gạc này là ai? Nhìn điệu bộ của hắn tựa hồ cùng “đảng An nữ” có quan hệ rất mật thiết, nhưng hắn là nam nhân sao?

    Vấn đề mà những người đứng xem đưa ra còn chưa có đáp án, cái nhân vật kia đã làm một việc khiến họ bị kích thích muốn đột trụy cơ tim…


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (¯`'♥.¸Happy Anniversary, Bảo Long!¸.♥'´¯)


    Đế Bá được dịch bởi Nhóm Dịch Toàn Cao Thủ! Đăng tại box truyện dịch Tàng Thư Viện Truyện hay!
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,dungpt76,pisces113,thoike123,vithang,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status