TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Thay lời muốn nói

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 1 của 146 1231151101 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 727

Chủ đề: Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiếu Tà (Mới nhất 696)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nhóm dịch TOÀN CAO THỦ
    Bài viết
    6,510
    Xu
    11,485

    Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiếu Tà (Mới nhất 696)

    Tự sự: Vốn định chuẩn bị một thời gian rồi tung một đợt boom lớn như đã hứa cho bộ truyện này, nhưng cái chết bất ngờ của ông hoàng nhạc Pop, Michael Jackson, khiến tôi muốn dùng một số chương truyện được dịch này để bày tỏ lòng ngưỡng mộ cũng như cảm ơn của mình đối với những cống hiến của nhạc sĩ, nghệ sĩ, ca sĩ toàn tài này cho nền âm nhạc của thế giới.

    Thank you, Michael Jackson!



    Heal the word
    Written and composed by michael jackson.
    Produced by michael jackson.



    Theres a place in
    Your heart
    And I know that it is love
    And this place could
    Be much
    Brighter than tomorrow
    And if you really try
    Youll find theres no need
    To cry
    In this place youll feel
    Theres no hurt or sorrow

    There are ways
    To get there
    If you care enough
    For the living
    Make a little space
    Make a better place...

    Heal the world
    Make it a better place
    For you and for me
    And the entire human race
    There are people dying
    If you care enough
    For the living
    Make a better place
    For you and for me

    If you want to know why
    Theres a love that
    Cannot lie
    Love is strong
    It only cares for
    Joyful giving
    If we try
    We shall see
    In this bliss
    We cannot feel
    Fear or dread
    We stop existing and
    Start living

    Then it feels that always
    Loves enough for
    Us growing
    So make a better world
    Make a better world...

    Heal the world
    Make it a better place
    For you and for me
    And the entire human race
    There are people dying
    If you care enough
    For the living
    Make a better place
    For you and for me

    And the dream we were
    Conceived in
    Will reveal a joyful face
    And the world we
    Once believed in
    Will shine again in grace
    Then why do we keep
    Strangling life
    Wound this earth
    Crucify its soul
    Though its plain to see
    This world is heavenly
    Be gods glow

    We could fly so high
    Let our spirits never die
    In my heart
    I feel you are all
    My brothers
    Create a world with
    No fear
    Together we cry
    Happy tears
    See the nations turn
    Their swords
    Into plowshares

    We could really get there
    If you cared enough
    For the living
    Make a little space
    To make a better place...

    Heal the world
    Make it a better place
    For you and for me
    And the entire human race
    There are people dying
    If you care enough
    For the living
    Make a better place
    For you and for me

    Heal the world
    Make it a better place
    For you and for me
    And the entire human race
    There are people dying
    If you care enough
    For the living
    Make a better place
    For you and for me

    Heal the world
    Make it a better place
    For you and for me
    And the entire human race
    There are people dying
    If you care enough
    For the living
    Make a better place
    For you and for me

    There are people dying
    If you care enough
    For the living
    Make a better place
    For you and for me

    There are people dying
    If you care enough
    For the living
    Make a better place
    For you and for me

    You and for me
    You and for me
    You and for me
    You and for me
    You and for me
    You and for me
    You and for me
    You and for me
    You and for me
    You and for me
    You and for me

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    http://www.wikio.de/video/1321834



    PS: boom sẽ có, nhưng có lẽ phải cần một thời gian ngắn nữa. Hi vọng các bạn thông cảm, cũng bởi vì các dịch giả + biên tập viên chúng tôi còn có gánh nặng đời thực, còn học, còn làm, còn gia đình...




    * Đỉnh cấp lưu manh (顶级流氓) *


    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
    Tự chương: Chết Không Toàn Thây
    Dịch: Huyết Long
    Biên dịch: vietstars
    Biên tập: Ooppss + Thèm Ám Sát Đoàn
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Hướng Nhật cố ổn định lại hô hấp, lui người trốn vào trong một con hẻm nhỏ đầy rác rưởi. Nắm thật chặt cây khảm đao trong tay, hắn không khỏi cười khổ, nó là thứ duy nhất mà hắn có thể tín nhiệm lúc này. Cái đám súc sinh chó chết kia, chuyện tốt thì không làm, lại đi làm cái chuyện phản bội, nếu để lão tử bắt được nhất định sẽ rút gân lột da chúng mày!

    Hướng Nhật len lén ngó đầu ra, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, không phát hiện thấy điều gì khác thường, xem ra cái đám súc sinh đó đã đi rồi. Nghĩ tới đây, hắn nhất thời bình tĩnh lại, nhưng lại cảm thấy toàn thân đau nhức như bị lửa đốt.

    Đáng chết! Mình tổng cộng đã bị chém 57 đao, cũng còn may mình da thô thịt dày nên nhất thời không lo ngại lắm. Nhưng dù sao mình cũng không phải thần thánh, nếu cứ để máu tiếp tục chảy ra như vậy, cho dù mình đồng da sắt cũng tới lúc phải quỵ, phải nhanh chóng kiếm lấy một tên bác sĩ của thế giới ngầm mới được, nếu không mình cũng chẳng thể kiên trì được bao lâu nữa.

    Vừa mới đi được một bước ra khỏi con hẻm, con ngươi của Hướng Nhật đột nhiên co rút lại, hắn chớp nhoáng lăn người sang một bên, tránh được một đòn công kích trí mạng. Chỉ nghe tiếng kim loại va chạm với nhau "keng" một phát ở phía sau, hắn quay đầu nhìn lên, một thanh kiếm nhật đang không ngừng lắc lư cắm trên bức tường ở vị trí hắn đứng lúc trước, phía ngay trên trán .

    - Hay lắm, quả thật rất ngoạn mục!
    Từ trong bóng tối chợt xuất hiện vài thân hình, tổng cộng có bảy người. Phía trước là hai thanh niên trông không đến ba mươi tuổi: trong đó có một tên đeo một cặp kính không có khung, bề ngoài có vẻ rất thư sinh, toàn thân phát tán ra khí tức của một tên thư sinh trói gà không chặt; kẻ bên cạnh lại cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt tục tằn, phía bên phải khuôn mặt có vết sẹo hình thù như một con rết. Năm người phía sau tay cầm khảm đao, tóc toàn bộ nhuộm một màu đỏ sậm, mang trang phục của bọn lưu manh côn đồ.

    Ánh mắt của Hướng Nhật ngưng tụ lại:
    - Chúng mày sớm biết tao đang trốn bên trong phải không?
    Giấu chuôi đao trong tay phải, hắn chậm rãi tiến lên.

    - Nhật ca, chúng ta nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn!
    Tên thanh niên có vẻ thư sinh hiểu rất rõ ràng chỗ kinh khủng của hắn, tuy nói tất cả các trợ lực mạnh mẽ của hắn đã bị loại trừ, nhưng thanh niên thư sinh vẫn cẩn thận rút ra một cây súng lục rồi chĩa vào Hướng Nhật, sau đó lại rút ra thêm một vật có kích thước bằng cái bao diêm.
    - Nhật ca, anh thật sự đã quá lạc hậu rồi, thứ sản phẩm công nghệ cao thế này, anh không biết ư?

    Hướng Nhật dừng bước, hắn nhìn tên tiểu đệ mà mình đã bỏ công bồi dưỡng, lạnh lùng thốt lên:
    - Mày gắn trên mình lão tử thiết bị truy tìm tung tích ư?

    - Không sai! Đối mặt với nhân vật như Nhật ca mà không chuẩn bị chu đáo, kẻ cuối cùng phải chết là bọn em rồi!
    Tên thanh niên thư sinh không đếm xỉa đến ánh mắt sát nhân của Hướng Nhật, chậm rãi trả lời.

    Nhìn chằm chằm vào cái lỗ đen ngòm của nòng súng, trong lòng Hướng Nhật nổi lên một cỗ cảm giác vô lực, giá như hắn vẫn còn sức lực thì phá đi khẩu súng ngắn của cái thằng thối tha trước mắt này là chuyện dễ như bỡn, nhưng mà...

    - Rốt cuộc là thằng khốn nào muốn giết chết lão tử?

    Tên thanh niên thư sinh cười trào phúng nói:
    - Nhật ca, uổng cho anh thông minh một đời, đến ngay cả việc ai muốn giết anh mà cũng không biết. Vốn em còn tưởng rằng phản bội anh là chuyện không đáng làm, nhưng hiện giờ nhìn lại, lựa chọn ban lúc đầu của em quả thực rất chính xác. Nể tình anh cũng đã dạy bảo em không ít, em sẽ giúp anh nhớ lại một chút, ba ngày trước có người đến tìm anh để bàn chuyện 'sinh ý'....

    - Thằng súc sinh chó chết! Chỉ vì vài cân bạch phiến mà mày nỡ lòng bán đứng lão tử sao?
    Hướng Nhật hận không thể chém tên khốn này thành đống thịt vụn. Vài ngày trước quả thật có một kẻ họ Mã muốn buôn bán bạch phiến trên địa bàn của hắn, bất quá hắn không đáp ứng, lại còn đe dọa nói " Chỉ cần lão tử còn sống một ngày, tuyệt không bao gờ cho phép việc buôn bán độc phẩm."

    Tên thanh niên thư sinh vẫn ung dung nói:
    - Nhật ca, bạch phiến là thứ đồ rất tốt, ra tay buôn bán kiếm được trên mấy trăm cho đến mấy triệu cũng chỉ là chuyện nhỏ. Đi theo anh mỗi ngày chỉ thu lấy chút phí bảo vệ, cuộc sống thực sự rất kham khổ, hắc hắc, các huynh đệ ở bên dưới sớm đã không kham nổi rồi. Lần này là một cơ hội tốt, đáng tiếc anh lại không biết nắm bắt, chỉ có thể trách số mệnh của anh không tốt mà thôi.

    - Mạng của tao tốt hay không chẳng phải thứ mà mày có thể định đoạt.
    Hướng Nhật liếc mắt nhìn, thầm tính toán khoảng cách giữa hai người.
    - Mà nó được nắm giữ.....trong tay của lão tử.
    Đột nhiên hắn tăng tốc, phóng về phía trước.

    Sắc mặt của thanh niên thư sinh biến đổi nhanh chóng, hắn không chút do dự bóp cò. " Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Liên tục nổ ra ba tiếng lớn, đang chuẩn bị bắn thêm phát thứ tư, thì ánh đao chợt lóe lên, tay đang cầm súng của hắn đã bị chặt cụt, chỉ còn trơ lại cánh tay. Ngay sau đó từ bụng dưới truyền đến một trận đau nhức, thân thể hắn bay ngược ra phía sau, nặng nề ngã rơi trên mặt đất.

    Hướng Nhật vốn là muốn dùng đao đâm thêm tên tiểu đệ của mình một nhát, đáng tiếc mấy tên cạnh đó đã xông lên chém hắn, nên hắn chỉ có thể vung cước đá ra, bất quá một cước này cũng khiến tên tiểu tử kia lãnh đủ rồi. Một cước vừa rồi của hắn vừa chuẩn vừa tinh tế, tuyệt đối đã đá vỡ nát quả trứng của tên tiểu đệ, đủ để tên khốn đó đau đớn khôn cùng.

    Mệt quá, thật thèm ngủ! Hướng Nhật nằm ngửa ra đất, mí mắt như nặng trĩu xuống, nhưng hắn vẫn cố mở to hai mắt ngắm nhìn bầu trời đêm - đồng tử dần dần trở nên nhòe đi...

    - Hồ ca!

    Chẳng biết khi nào, tên thanh niên thư sinh kia đã đứng lên, mấy tên côn đồ đứng xung quanh vội vàng xúm tới. Thanh niên có vết sẹo trên mặt thích thú nhìn chằm chằm vào vết máu màu đỏ sậm dưới đũng quần của thanh niên thư sinh.

    - Cút ngay!
    Thanh niên thư sinh rống lên đầy giận dữ, sắc mặt dữ tợn đi về phía thi thể của Hướng Nhật, nhìn thi thể phía ngực có ba lổ máu sâu hoắm, lại còn bị cắm thêm năm thanh trường đao, đầy căm hận chửi:
    - Mẹ kiếp, mày khiến lão tử tuyệt tử tuyệt tôn, lão tử sẽ cho mày chết không toàn thây!

    Dùng cánh tay duy nhất còn nguyên vẹn, hắn rút một thanh khảm đao ra khỏi thi thể, hung hăng đâm vào, rồi lại rút ra, lại tiếp tục đâm vào....Đám du côn quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn, thanh niên mặt sẹo cũng nhắm mắt lại. Không bao lâu, thi thể đã biến thành một đống thịt vụn, máu tươi nhuộm đỏ cả một giải đất xung quanh trong phạm vi ba thước.

    Buông cây đao trong tay xuống, tên thanh niên thư sinh quát đám du côn:
    - Đem cái túi đựng rác tới hốt những thứ này vào.

    - A?
    Đám lưu manh kia sững người.

    - A cái con mẹ chúng mày, bảo chúng mày đến hốt thì hốt vào đi, có tin lão tử cũng băm xác chúng mày ra như thế không!
    Quay đầu không thèm nhìn lại, hắn lại quát một tên du côn khác:
    - Đi mua mấy con chó tới đây!

    Mấy tên du côn, kể cả tên thanh niên mặt sẹo cũng run người, bởi vì bọn chúng ý thức được tên thanh niên thư sinh kia muốn làm gì.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Lần sửa cuối bởi vietstars, ngày 14-07-2009 lúc 18:03.
    ---QC---
    Đế Bá được dịch bởi Nhóm Dịch Toàn Cao Thủ! Đăng tại box truyện dịch Tàng Thư Viện Truyện hay!
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content


  2. Bài viết được 44 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,chilachoithoi,duccowboy,dungpt76,htluu,kinebr87,langtu3399,manh09051802,methamhue,ngugat,pisces113,soccerrec28,Thieugia90,truongnt,ttn,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nhóm dịch TOÀN CAO THỦ
    Bài viết
    6,510
    Xu
    11,485

    Mặc định

    * Thank you, Michael Jackson *



    "We're The World (USA For Africa)"

    There comes a time when we hear a certain call
    When the world must come together as one
    There are people dying
    and it's time to lend a hand to life
    There greatest gift of all

    We can't go on pretending day by day
    That someone, somewhere will soon make a change
    We are all a part of God's great big family
    And the truth, you know,
    Love is all we need

    We are the world, we are the children
    We are the ones who make a brighter day
    So let's start giving
    There's a choice we're making
    We're saving our own lives
    it's true we'll make a better day
    Just you and me

    Send them your heart so they'll know that someone cares
    And their lives will be stronger and free
    As God has shown us by turning stones to bread
    So we all must lend a helping hand

    When you're down and out, there seems no hope at all
    But if you just believe there's no way we can fall
    Let us realize that a change can only come
    When we stand together as one


    http://www.youtube.com/watch?v=jzw6GiqZyD0

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
    Chương 1: Mượn Xác
    Dịch: Huyết Long
    Biên dịch: vietstars
    Biên tập: Cao thủ Thèm Ám Sát Đoàn



    Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi, rồi chỉnh lại gọng kính, xác định thanh niên trong gương kia đích thực là mình.

    - Ha ha ha...... lão tử không chết!
    Hưởng thụ cảm giác toàn thân tràn trề sức lực quả thực thoải mái, hắn thật không ngờ khi linh hồn nhập vào thân thể của người khác, lực lượng của chính mình cũng được đem theo. Đáng tiếc cái thân thể này thật quá yếu nhược, chỉ có thể tạm thời phát huy không tới ba tầng thực lực của hắn.

    Nhìn thoáng qua quyền ấn sâu chừng nửa tấc trên tường kia, Hướng Nhật cực kỳ bất mãn, tiểu tử này không phải đã sống cuộc sống yên bình như lũ heo trong chuồng đấy chứ? Thân hình cao chừng một thước bảy lăm, nặng nhiều lắm là sáu mươi cân, cơ bắp thì nhão nhoẹt, cho dù có gồng lên cũng chẳng thấy con chuột đâu cả, càng kỳ quái hơn chính là hắn lại là một con ếch bốn mắt.

    - Con bà nó!
    Hướng Nhật không nhịn được mở miệng chửi thề, hắn không ưa mấy tên thư sinh bại hoại đeo kính, còn may cái tên cặn bã trong gương đeo chiếc kính có khung màu đen chứ không phải là chiếc kính không có khung.

    Đột nhiên, Hướng Nhật vỗ mạnh vào đầu, hắn nhanh chóng cởi ra chiếc quần đùi. Sau khi nhìn ngắm cẩn thận, hắn không khỏi thở một hơi, tên này tuy thể hình xoàng xĩnh, nhưng tiểu đệ đệ xem ra cũng khá hùng hậu. Đáng tiếc to như vậy mà vẫn còn chưa được ăn mặn nhiều, thật đáng bi ai a! Bất quá sau này theo lão tử rồi, ăn hương uống cay cũng không phải khó!

    Sau khi kiểm tra kỹ càng một lần nữa, không có phát hiện chướng ngại gì về công năng tính dục, Hướng Nhật như bỏ được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng, bắt đầu quan sát khung cảnh xung quanh. Căn phòng mà hắn đang ở hẳn là loại phòng trọ, rất nhỏ, diện tích không vượt quá tám mét vuông. Góc tường kê một chiếc giường, hơn nửa mặt trên của giường bày la liệt các loại sách vở. Sao nhiều sách đến thế? Sặc! Tên tiểu tử này bán sách hay sao thế?

    Hắn dễ dàng mò được thẻ chứng minh thân phận đặt ở dưới gối, nhìn kỹ lại một lần. Mẹ kiếp! Thì ra vẫn còn là một sinh viên, chả trách cái phòng không khác gì thư viện. Trên thẻ sinh viên có ghi rõ ràng, Cao Triều Đại Học - Khoa Máy Tính - Năm Thứ Hai - Ban 13, Hướng Quỳ.

    Ngoài chiếc thẻ sinh viên còn có một cái điện thoại di động và một chiếc ví da, số tiền lẻ trong bóp khoảng chừng một trăm đồng. Hướng Nhật chả thèm để mắt đến mấy cái đồng cắc này, ném qua một bên. Cái mà hắn quan tâm nhất chính là cái điện thoại di động, hắn phải hiểu rõ những người có liên lạc với tên nhóc này, dù sao Hướng Nhật hắn bây giờ chính là Hướng Quỳ, không muốn bị người ta nhận ra sơ hở thì phải hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật.

    Trong điện thoại di động chỉ có hai người liên lạc với hắn: ba ba, mụ mụ( bố, mẹ). Hướng Nhật sửng sốt, tên tiểu tử này đến ngay cả một nửa bằng hữu cũng không có hay sao? Hắn đồng thời thầm cảm thấy may mắn, không có bằng hữu thì chứng tỏ tên tiểu tử này nhất định rất cô độc, hoặc ít nhất cũng là một kẻ trầm mặc ít nói. Chỉ cần lão tử ít nói một chút, đóng giả một tên câm, thật dễ dàng để gạt người khác. Nhưng còn cha mẹ tên nhóc này thì sao...

    Điện thoại di động nhất thời rung lên.

    Nhìn trên màn hình có hai chứ "mụ mụ", Hướng Nhật do dự cả nửa ngày nhưng cuối cùng cũng nhấn nút nghe điện thoại.

    - Ừm, Tiểu Bảo phải không? Là mẹ đây!

    - Dạ, con đây!
    Hướng Nhật trả lởi như một cỗ máy.

    - Ở trường con vẫn khỏe chứ?

    - Vẫn tốt ạ!

    - Nhớ kỹ ăn uống cho đầy đủ, đừng ăn mặc cẩu thả, ở bên ngoài nhớ phải chiếu cố cho bản thân cho tốt. Không cần lo lắng ở nhà, mẹ và cha con đều tốt cả. Không có tiền thì gọi điện báo cho mẹ biết, mẹ gửi tiền cho con. Một mình lại ở bên ngoài trường học, nhớ chú ý an toàn một chút, bây giờ thời tiết nóng nực, phòng trọ của con có quạt máy không? Nếu không có, nhớ đi mua một cái mà dùng. Tiền dùng có còn đủ không? Không đủ thì mẹ gửi cho...

    Hướng Nhật vô tri vô giác buông điện thoại, trong lòng hắn có cảm giác rất phức tạp mà không một từ nào có thể biểu đạt được, loại cảm giác này khiến hắn có chút chua xót. Đối với một kẻ từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện như hắn, sự yêu thương của mẹ quả thật là một thứ đồ xa xỉ mà hắn không dám mơ tưởng.

    - Thằng nhóc!
    Hướng Nhật nói với bóng người trong gương.
    - Mày cứ yên tâm mà đi! Chỉ dựa vào ân tình khi mày nhường thân thể này cho tao, tao đã phải báo đáp mày rồi. Huống chi mày còn có một người mẹ yêu thương mày như thế, vô luận thế nào tao cũng sẽ hiếu thuận với cha mẹ mày. Bắt đầu từ hôm nay, tao chính là - Hướng Quỳ!

    Nắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay, trên màn hình hiển thị thời gian: 8 giờ 53 phút ngày 13 tháng 9, tức là cách thời gian kiếp trước bản thân bị chém chết chưa tới 7 giờ. Mặc dù ở một góc độ nào đó mà nói, hắn đã không còn điều chi vướng bận, nhưng có cừu không báo không phải là lưu manh! Cái lũ chó chết con rùa chỉ vì tiền mà phản bội kia phải tiếp nhận sự trả thù điên cuồng của lão tử, cũng may lúc đó bí mật trọng đại vẫn chưa có nói ra.

    Tiền mặc dù không nhiều, nhưng một vài tỷ thì có. Hướng Nhật không phải người hay khoe khoang, đây đều là mồ hôi nước mắt của hắn trong tám năm lăn lộn trên thị trường tài chính. Buồn cười thay đám thủ hạ chó má lại tưởng hắn một mình độc chiếm đa phần phí bảo kê, mà không nghĩ ra lão tử đem số tiền đó đi đầu tư. Kẻ đã lấy được hai cái học vị thạc sĩ MBA(Master of Business Administration - thạc sĩ quản lý công thương) và J.M (Juris Master - thạc sĩ luật) lại có thể là loại ngu dần hay sao? Ngày hôm qua khi hắn đang định thông báo tin tức này, thì cuộc phản loạn đã xảy ra, đầu tiên là bản thân bị hạ độc, khiến cho lực lượng toàn thân bị mất sạch, sau đó còn bị kẻ thân tín nhất chém cho một đao, nếu không phải có mấy tên tiểu đệ một lòng trung thành liều thân đỡ cho, sợ rằng, không những đã sớm toi mạng, mà tấm thẻ ngân hàng cất trong đó hơn mười triệu đô la Mỹ cũng để cho đám cẩu súc sinh kia được tiện nghi rồi...

    Còn may là lão tử còn chưa đi gặp Quan nhị gia (Quan Vân Trường, lưu manh xã hội đen HK/Đài Loan hay tôn thờ Quan Vũ, đi gặp Quan nhị gia chẳng khác đi gặp ông bà ông vải), mang theo toàn bộ tài sản trốn thoát được. Tối hôm qua đã đem giấu đi, giờ phải nhanh chóng thu hồi lại mới được, tránh để đêm dài lắm mộng.

    Hướng Nhật mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng, lúc này hắn mới biết được nơi này nổi danh là khu cho thuê của Đông thành. Còn chỗ mà hắn cất giấu tiền bạc lại nằm ở Tây thành, nếu muốn đi bộ một hai bước mà tới thực là chuyện không tưởng.

    Bắt xe buýt rồi xuống ở trạm Tây thành, hắn vội vã đi tới chỗ cất giấu đó.

    Trong con hẻm đầy rác rưởi, một mùi hôi thối khó ngửi hòa quyện với mùi khai nồng của nước tiểu, khiến ngươi ta muốn nôn mửa. Hướng Nhật cau mày, không dám tưởng tượng mình tối hôm qua thế nào mà chịu được cái khí độc hôi thối này lâu như vậy. Cẩn thận tránh khỏi thứ xú uế mà chẳng biết là của người hay của súc vật bài tiết ra, đi tới cuối con hẻm, rút ra một tấm thẻ từ phía sau một chiếc túi đựng rác to tướng...

    Hướng Nhật cho tới bây giờ vẫn nhận định, chỉ khi trên người mang theo thật nhiều tiền mặt mới khiến bản thân cảm thấy an toàn, cho nên trước giờ hắn toàn làm như vây. Tới ngân hàng rút ra 50.000 rồi bỏ vào trong ví, hắn cảm giác được lòng tự tin đã gia tăng không ít. Thấy cô nhân viên ngân hàng lấy tiền cho hắn luôn ném cho hắn những cái nhìn thật hấp dẫn, đổi lại là ngày trước nếu làm một phát với người phụ nữ thành thục, tướng tá xinh xắn cùng thân hình khêu gợi thế này cũng không tệ, nhưng bây giờ hắn lại đang là một nam nhân còn trinh chính hiệu, lần đầu tiên sao có thể tùy tiện cho đi như thế được?

    Ngẩng đầu nhìn về phía tòa cao ốc cao chót vót như vươn tới tận mây xanh, Hướng Nhật thì thào tự hỏi: "Đã lâu không liên lạc với nàng ta, không biết bây giờ ra sao?"

    Mấy năm trước hắn vô tình đầu tư vào một công ty nhỏ đang trên bờ phá sản, hiện nay đã trở thành một công ty có quy mô và ảnh hưởng cực lớn của Bắc Hải. Hắn nhớ kỹ lần trước nàng đã có nói, công ty giờ đã có giá trị khoảng 20 tỷ đồng. Trải qua thời gian năm năm, toàn bộ đã thay đổi cả ngàn lần, có thể thấy được thực lực của nàng rất mạnh, tuy nói trong đó cũng có công lao không nhỏ của mình, nhưng đại bộ phận công việc lại hoàn toàn do nàng xử lý.

    Tùy ý kiếm một quán Internet, rồi tìm một góc khuất, hắn lên trang QQ ( www.qq.com).

    Khi vừa mới đánh vào, đã thấy biểu tượng của QQ chạy điên cuồng, Hướng Nhật nhếch môi, có cần phải khẩn trương đến thế không?

    "Anh đã lên rồi?"

    "Phải."

    "Mấy ngày nay sao không thấy anh trên mạng?"

    "Ngủ."

    Có lẽ là bị hai chữ này làm cho chấn động, đối phương một hồi lâu mới truyền đến một tin tức:
    "Chúng ta có thể gặp nhau không?"

    "Không thể!"

    "Tại sao?"

    "Anh có thể cho em số điện thoại."
    Hướng Nhật vội vàng gửi ngay số điện thoại.

    "Có phải anh cảm thấy em đáng ghét quá không?"

    "Một phút sau em gọi anh nhé!"
    Sau khi gõ xong những chữ này, Hướng Nhật tắt trang QQ. Hắn đã suy nghĩ kỹ càng trước khi làm việc này, để nàng nghe được tiếng của mình thì về sau cũng dễ dàng làm việc.

    oOo

    Trung Thiên Đại Hạ, là tòa cao ốc cao nhất của Bắc Hải, trên tầng 55, trong một văn phòng ưu nhã tráng lệ.

    Tô Úc đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dòng xe đang qua lại không ngừng trên đường, nội tâm của nàng cực kỳ kích động, rốt cục cũng có thể nghe được âm thanh của ông chủ rồi! Mấy năm trước, với lòng nhiệt tình hừng hực của một sinh viên vừa mới tốt nghiệp Đại Học, nàng rời khỏi cha mẹ đi xây dựng sự nghiệp cho bản thân. Thời gian đầu quả thực rất là thuận lợi, khiến nàng vốn tưởng rằng công việc đang trên một quỹ đạo phát triển thuận lợi mà nàng dày xông chăm sóc, thì một âm mưu đã được sắp đặt rất hoàn hảo làm tiêu tan giấc mộng của bản thân. Nếu khi đó không phải có hắn đột nhiên rót vào một số lượng vốn khổng lồ, sợ rằng thân thể của nàng cũng khó lòng giữ nổi.

    Ông chủ rốt cuộc là người thế nào? Ánh mắt rất độc đáo, nắm bắt thời cơ rất thiện nghệ, hơn nữa làm việc không hề dựa trên quy tắc nào cả, nhưng lại có thể thu hoạch được rất lớn. Người ngoài thì đồn nàng là thương giới thần nữ, ai có thể biết được hoàn toàn dựa vào ý tưởng của hắn mà nàng đề ra được những suy nghĩ của bản thân.

    Thời gian tới rồi, phải gọi điện thoại cho ông chủ thôi.

    - A lô! Ông chủ phải không ạ?

    - Là anh!

    Thanh âm của một nam nhân trẻ tuổi vang bên tai nàng.

    - Là em, Tô Úc đây!
    Tâm tình của Tô Úc đầy khẩn trương, đồng thời không hiểu có phải là hưng phấn hay không, ông chủ... thì ra vẫn là một người trẻ tuổi.

    - Anh biết, trên TV anh có trông thấy em.

    - ...
    Tô Úc cảm thấy hai tai nóng bừng, nàng không mấy tùy tiện đứng trước ống kính truyền hình, cũng hiếm khi xuất hiện chính thức.

    - Không có việc gì thì anh cúp máy đây, để sau này hãy nói!

    Tô Úc vô lực cúp máy, nàng nhìn vu vơ lên trần nhà, lần trò chuyện đầu tiên đã kết thúc trong thất bại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi vietstars, ngày 13-04-2010 lúc 07:10.
    Đế Bá được dịch bởi Nhóm Dịch Toàn Cao Thủ! Đăng tại box truyện dịch Tàng Thư Viện Truyện hay!
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

  4. Bài viết được 40 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,chilachoithoi,duccowboy,dungpt76,hotfam501,htluu,kinebr87,KradAngel,manh09051802,methamhue,pisces113,soccerrec28,TheBeginner,Thieugia90,truongnt,ttn,T___T,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nhóm dịch TOÀN CAO THỦ
    Bài viết
    6,510
    Xu
    11,485

    Mặc định

    Rest in peace, dear MJ!!!

    http://www.youtube.com/watch?v=qNJ8cJ8ALes

    thanx


    Chương 2: Hảo hán phải biết tiến lùi
    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
    Dịch: Huyết Long
    Biên dịch: vietstars
    Biên tập: Cao thủ Thèm Ám Sát Đoàn
    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Hai ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua, Hướng Nhật không thể không đối diện với sự thật - phải đi học!

    Cao Triều Đại Học là một trong những trường Đại Học trọng điểm của Bắc Hải, kế đó còn có hai tòa học viện, Bắc Hải Tài Kinh Đại Học( Đại Học Kinh Tế Và Tài Chính Bắc Hải) và Bắc Hải Đại Học Sư Phạm Trung Học. Thực ra thì những nơi này rất quen thuộc đối với Hướng Nhật, đặc biệt là Bắc Hải Tài Kinh Đại Học - hai cái học vị thạc sĩ của hắn cũng là từ đây mà ra.

    Phòng trọ cách trường cũng không xa, đi bộ chỉ mất hơn mười phút là tới.

    Tính toán thời gian bước vào lớp học, chẳng khác gì dự đoán của hắn, mọi người liếc mắt nhìn hắn với ánh mắt giống như đang nhìn thấy một tảng đá vậy, không đáng để ý. Hướng Nhật cũng chẳng đếm xỉa đến bọn họ, một mình đi tới bàn cuối cùng rồi ngồi xuống, hắn nằm bò ra bàn chuẩn bị ngủ.

    Đột nhiên trong lớp học trở nên hỗn loạn.

    - Nhìn đi, là Sở Sở đó!

    - Nhìn thấy thì sao chứ, bỏ đi! Đừng làm trò nữa! Sở đại mỹ nhân sớm đã là danh hoa có chủ rồi.

    - Tao biết, chính vì thế mà tao mới thấy tức. Mày nói xem tên Hướng Quỳ thiếu não ấy có gì tốt chứ, sao Sở Sở lại đi coi trọng hắn như vậy?

    - Thiếu não ư? Chỉ số thông minh(IQ) tối thiểu của mọi người ở đây đều trên 70, đâu giống như người nào đó chỉ có 50. Hắn nếu mà là thiếu não, thì ngươi chẳng có não rồi.

    - ...( blah, blah, blah)

    Hướng Nhật giật mình, thiếu não mà bọn họ đang bàn luận đến hình như là mình, không nghĩ tới còn bàn tới một cô gái nữa, thật đáng giật mình a! Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn quanh.

    Chỉ thấy một mỹ nữ vóc người đầy đặn, dong dỏng cao đang bước về phía này, tóc bó kiểu đuôi ngựa , mặc một cái áo T-shirt màu trắng tinh không có tay, bên dưới mặc một chiếc quần ngắn chỉ dài có bảy phân màu đen bó sát vào cặp đùi thon thả, chân đi giày thể thao, làm cho người ta có cảm giác vừa thoải mái vừa dễ chịu. Khi bước đi còn không ngừng đánh mắt nhìn xung quanh.

    Hướng Nhật choáng váng, đây là bạn gái của ta ư? Sao trong điện thoại di động không có tên của nàng? Hơn nữa còn là một nữ nhân cực phẩm thế này...... Bằng vào kinh nghiệm tung hoành ong bướm của hắn, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, tuyệt đối là một cô gái còn trinh. Thằng nhóc này không phải bị bệnh đó chứ? Món hời thế này lại không biết hưởng thụ, cái này tiện nghi cho ta rồi đây. Ây ây, nghĩ tới đây, bộ phận sinh dục dưới hạ thể của hắn lập tức trở nên căng phồng.

    - Ưm, Quỳ Quỳ!
    Mỹ nữ ngồi xuống bên cạnh hắn.

    - Sở Sở!
    Hướng Nhật xấu xa kêu lên một câu, rồi đưa tay ôm lấy eo của mỹ nữ.

    Mỹ nữ trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt còn lóe lên vẻ chán ghét, thấy hai bên không có ai, bèn đánh lên tay hắn, cả giận nói nhỏ:
    - Hướng Quỳ, anh tốt nhất nên có quy củ một chút.

    - Quy củ? Em có ý tứ gì thế?
    Hướng Nhật cũng phát hiện ra có chỗ không ổn, mỹ nữ này nhìn hắn chẳng khác gì khi nhìn những hòn đá ven đường vậy.

    - Đừng có mà đã biết rõ rồi lại còn đóng giả hồ đồ, tôi cảnh cáo anh, anh còn dám động đến tôi nữa, tôi sẽ chặt tay của anh!
    Mỹ nữ hung hăng uy hiếp.

    - Em chẳng phải là bạn gái của anh.....

    - Câm miệng! Tôi chỉ bỏ tiền ra để yêu cầu anh đóng vai bạn trai của tôi thôi, nghe rõ đây, là giả đó! Đừng có mà cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga, nếu không phải thấy ngươi thành thật hiền lành, ta cũng chẳng tìm đến tên đầu heo nhà ngươi.
    Sau mỗi một câu nói của mỹ nữ này, vẻ mặt của Hướng Nhật lại biến hóa ba lần, đến cuối cùng hắn đã trở nên âm trầm đến mức đáng sợ.

    - Nữ nhân à, nàng khiến cho ta hiểu rõ rồi, nhưng vô luận là thật hay giả, sớm muộn gì ta cũng đưa nàng lên giường!
    Hướng Nhật lạnh lùng nhìn nữ nhân ngốc nghếch trước mắt hắn, nàng ta tưởng mình là tiên nữ chắc?

    - Anh là một tên biến thái!
    Mỹ nữ điên tiết quát. Mọi người nghe thấy lập tức chú ý đến nơi đây, nhất là các sinh viên nam, vẻ mặt của họ đầy hưng phấn, hận không thể lập tức nhập vào cái cảnh hoa nhài cắm bãi cứt trâu kia, bọn họ nếu có cơ hội, tên nào cũng muốn trở thành một bãi phân trâu. Song mỹ nữ lại nói ra lời khiến cho bọn họ có chút thất vọng:
    - Anh yêu, anh nói mua cho em một chiếc nhẫn phải không? Em cao hứng lắm! Thiếu chút nữa không kiềm chế được rồi!

    - Có đúng thế không? Thế em định cảm ơn anh thế nào đây?
    Hướng Nhật trào phúng nhìn nữ nhân này, nàng ta đang diễn trò đây mà. Cũng tốt, lão tử dù sao cũng đang nhàn rỗi đến phát chán đây, đùa với ngươi một chút cho vui.

    - Anh nói thế nào thì làm thế ấy đi.
    Mỹ nữ lườm hắn một cái, quả thật là phong tình vạn chủng.

    - Không bằng em hôn anh một cái đi!
    Hướng Nhật thấy rõ, trong ánh mắt của nữ nhân này đang tràn ngập lửa giận.

    Những người đứng xem hô lên đầy kinh ngạc, tuy biết quan hệ giữa hai người này, nhưng cho tới bây giờ giữa hai người bọn họ chưa bao giờ có những hành vi quá thân mật đến thế.

    Mỹ nữ thấy nhiều người đang nhìn nàng như vậy, không có biện pháp cự tuyệt, chỉ thấy nàng ta kề sát mặt của mình vào mặt hắn, nhưng trên thực tế căn bản là chưa hề hôn hắn ta. Người ngoài đứng ở góc chết nên không thể thấy, nàng ta thở ra một hơi trên mặt của Hướng Nhật, rồi nghiến răng nói:
    - Ngươi sẽ phải hối hận!
    Sau đó ngồi thẳng lại, vẻ mặt đầy thẹn thùng.

    Hướng Nhật phục sát đất, đây đúng là một diễn viên đại tài, có thể đóng kịch đến mức lâm li bi đát như vậy, thần thánh a! Bất quá, hắn cũng không định bỏ qua cho nàng dễ dàng đến thế.
    - Em đã hôn anh, bây giờ đến lượt anh hôn em.
    Không đợi mỹ nữ có phản ứng, hắn đã hôn lên khuôn mặt mịn màng của nàng.

    - Oa ....!
    Đám thanh niên trong lớp cực kỳ ngạc nhiên. Tên thiếu não bình thường chẳng hề nổi bật, chỉ biết cắm đầu vào sách vở, thế mà lại có lúc mạnh bạo như vậy, thật không tin nổi! Hơn nữa còn được theo dõi một màn kịch kích tình đến thế, thú huyết trong mỗi một người tự dưng sôi trào, khi nhìn về phía những nữ sinh trong lớp, ánh mắt không thể che dấu được dục vọng của bản thân.

    Chiếm được tiện nghi, Hướng Nhật sau khi hôn xong, bèn lạnh lùng nói:
    - Trong từ điển của lão tử không có hai từ 'hối hận'.

    - Hừ!
    Mỹ nữ lúc này mời hồi phục lại tinh thần.
    - Tôi thực muốn giết anh!
    Bởi vì trong phòng học lúc này rất là ồn ào náo nhiệt, thanh âm cơ hồ người ngoài chẳng nghe thấy gì, nhưng nam nhân ở bên cạnh này lại nghe thấy rất rõ.

    - Giết tôi ư? Chỉ bằng vào cô? Cho dù cô có giết được tôi, trước đó tôi nhất định đã gieo hạt giống của tôi vào trong cơ thể cô rồi!
    Hướng Nhật khinh thường nhìn nàng. Dám nói ta là cóc ghẻ? Hừ, hừ, cứ chờ xem con cóc ghẻ này làm sao ăn thịt được thiên nga nhé.

    - Anh đúng là đồ hạ lưu, vô sỉ, lưu manh...
    Mỹ nữ tìm tòi trong lòng những từ nào xấu xa nhất, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vài từ này.

    - Hê hê, không phải lúc mới đầu em đã biết anh là kẻ hạ lưu rồi sao? Anh nói cho em biết, nam nhân không bao giờ biết hạ lưu, chỉ biết trung lưu và thượng lưu thôi!
    Hướng Nhật nhìn nàng ta đầy vẻ thô tục, ý tứ trong đó rất rõ ràng.

    Mỹ nữ rốt cục cũng không chịu nổi dâm ngôn uế ngữ của hắn, bưng mặt rời khỏi phòng học. Mọi người còn tưởng nàng ta chắc đang thẹn thùng, nên cũng không quá để ý.

    - Hắc hắc, Quỳ ca, thật là lợi hại a, khiến Sở đại mỹ nhân của chúng ta ngoan ngoãn thần phục như vậy, có thể dạy cho tiểu đệ mấy chiêu đi, để tiểu đệ cũng ôm được đại mỹ nữ về nhà.
    Một tên tiểu tử đầu trông như củ tỏi lớn bước tới gần.

    - Đây là bí mật bất truyền, không thể dạy được!
    Hướng Nhật cười ha ha nói.

    - Đại ca, dạy cho tiểu đệ đi mà, đệ cầu xin đại ca mà. Nếu không, đệ gọi đại ca là đại thúc, đại bá, đại gia...
    ''Đầu củ tỏi'' bắt đầu nói nhảm.

    - Lượn đi cho tao nhờ! Lão tử trông già thế sao?
    Hướng Nhật cắt ngang lời nói của hắn, tiếp tục nói:
    - Cái này là bí mật gia truyền, do tổ tông của ta truyền lại, chỉ truyền cho con trai không truyền cho con gái, chỉ truyền cho bên nội không truyền cho bên ngoại. Giống như cao thủ giang hồ thời xưa, tuyệt chiêu bình thường chỉ có người trong nhà mới có thể học......''Tịch Tà Kiếm Phổ '' có biết không?

    - Biết, biết chứ, chính là trong tác phẩm nổi tiếng ''Tiếu Ngạo Giang Hồ'' của Kim lão gia...Bất quá, điều anh nói thì liên quan gì đến ''Tịch Tà Kiếm Phổ'' chứ? Hình như ai cũng có thể luyện kia mà.
    ''Đầu củ tỏi'' nghi hoặc hỏi.

    - Ngu ngốc! Võ công của thái giám thì chỉ thái giám mới có thể luyện. Cho nên, muốn luyện võ công này, trước hết phải vung đao tự cung. Ngươi nhịn đau tự thiến mình, sẽ trở thành thái giám, thái giám trong thiên hạ đều là người một nhà chắc hẳn ngươi cũng biết chứ? Mà nếu đã là người một nhà thì không phải là người ngoài, không phải người ngoài thì đương nhiên ngươi có thể học tập. Được rồi, hôm nay ngươi có thể tự cung được chứ?
    Hướng Nhật phát huy ba tấc lưỡi, tựa hồ như đang nhớ lại cuộc sống của mười năm trước khi cùng đám tiểu tử kia ngồi tán gẫu.

    - Cắt ư... A! Không đâu, không đâu!
    ''Đầu củ tỏi " bị hù dọa đến mức choáng váng cả mặt mày, vội lảng sang chuyện khác.
    - Quỳ ca, nhìn anh bình thường lúc nào cũng thành thực vô cùng, chẳng bao giờ hé răng dù chỉ một câu, không tưởng được hôm nay lại nói nhiều như thế.

    Hướng Nhật lập tức cảnh giác, sao mình lại mau quên đến thế? Kiềm chế mình, làm người phải kiềm chế mình một chút, không thể quá kiêu ngạo, đừng quên bản thân là một tên mượn thể xác người khác. May là trước kia hắn không mấy tiếp xúc với người khác, cho nên mọi người cũng không hiểu rõ về hắn lắm. Khối '' thịt thiên nga''(Sở Sở) kia có vẻ hiểu về mình ít nhiều, chẳng biết nàng ta hiểu rõ mình đến đâu? Không được, phải mau chóng tóm nàng ta, cho dù nàng ta có là Bá Vương... cũng phải làm cho gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền.

    - Quỳ ca, anh làm sao vậy? Có nghe thấy đệ nói gì không?
    "Đầu củ tỏi" hỏi lại một lần nữa.

    - Nghe, nghe rồi, có chuyện gì cứ nói đi, tao đang nghe đây.

    - Anh và Sở Sở có phải vừa mới cãi nhau đúng không?
    "Đầu củ tỏi" ngồi ngay xuống chỗ lúc trước của mỹ nữ.

    - Không có chuyện đó! Chúng tao yêu thương nhau vô cùng, sao mày lại nghĩ thế?
    Hướng Nhật khẳng định trả lời.

    - Đệ thấy nàng ta bưng mặt khóc chạy ra ngoài mà!

    - Không thể nào? Ánh mắt của mày sao lại lợi hại vậy? Nếu đã như vậy, tao cũng không dấu nữa, kỳ thật...
    Hướng Nhật ngoắc ngoắc tay, có ý bảo hắn ghé sát lỗ tai lại đây.
    - Nàng đã mang trong bụng đứa con của ta, được hai tháng rồi.

    - Cái gì!
    "Đầu củ tỏi" hét nhỏ 'a' một tiếng bật người đứng dậy.

    - Bình tĩnh, bình tĩnh lại đi!
    Hướng Nhật kéo hắn:
    - Mày việc gì phải kích động nhứ thế?

    - Không có ý gì đâu, Quỳ ca, đệ chỉ hơi kinh ngạc thôi!
    "Đầu củ tỏi" gãi gãi đầu:
    - Đây là chuyện tốt a, vậy sao đại tẩu còn khóc?

    - Ài!
    Hướng Nhật ra vẻ bất đắc dĩ.
    - Mày biết đấy, chúng ta bây giờ là sinh viên, học tập là quan trọng nhất, không thể để những chuyện khác làm cho phân tâm. Cho nên, ta vừa rồi đề nghị cô ấy đi phá thai, nhưng cô ấy sống chết gì cũng không chịu, nói nhất định phải sinh ra đứa con này...... Ài, thật sự là tội cho nàng quá.

    "Đầu củ tỏi" hoàn toàn không nói gì, Quỳ ca thật là "trâu bò" quá, nhưng mà … ta thích. Ta nhất định phải coi anh ấy là thần tượng mới được. Đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, trên khuôn mặt của mặt của ''Đầu củ tỏi'' tràn đầy lo lắng:
    - Quỳ ca, anh phải cẩn thận đấy!

    - Sao thế? Tao có điều gì cần phải lo lắng à?
    Hướng Nhật có chút không nghĩ ra.

    - Đại tẩu có một người anh họ xa ở trong trường học, nghe nói hắn ta cực kỳ quý đại tẩu, nếu như để hắn biết, sợ rằng...
    ''Đầu củ tỏi'' ngập ngừng không nói hết lời, tựa như ai cũng biết phía sau chắc hẳn là sự trả thù cực kỳ kinh khủng.

    - Sợ cái gì! Cứ để cho hắn tới đây, biểu ca thì sao? Tao đánh cho nó thành B*** ca(Bờ là chữ đầu của cái gì bậy bạ ấy!) đấy chứ.
    Hướng Nhật khoác lác không biết xấu hổ.

    - Người anh họ này của đại tẩu là nhu đạo lục đẳng và Tae Kwon Do thất đẳng cao thủ.
    ''Đầu củ tỏi'' cảm thấy cần phải nhắc nhở hắn một chút.

    - Chỉ có chút thực lực thế thôi à? Có nữa tao còn chưa để vào mắt đâu. Tao đây chính là nhu đạo thất đẳng, Tea Kwon Do bát đẳng, Không Thủ đạo cửu đẳng, Triệt Quyền đạo thập đẳng.

    - Quỳ ca, đệ nói thật đó! Đừng nói huynh lợi hại thế chứ có lợi hại nữa cũng vô dụng, anh họ của chị dâu chính là đoàn trưởng của nhu đạo xã đoàn và Tea kwon Do xã đoàn, nhân thủ của hai xã đoàn này cũng lên đến hơn một ngàn người.

    - Con bà nó chứ! Thế mà dám khoe khoang với ta à!
    Hướng Nhật mồm thì nói vậy, nhưng cũng cảm thấy đầu hắn như to gấp hai lần. Hắn không ngờ được phía sau của cô nàng đanh đá kia còn có lão Đại cường hãn như thế làm chỗ dựa. Tuy nói bản hắn chưa thực sự chim chuột nàng ta, nhưng nhìn bộ dạng của nàng ta lúc vừa rồi, xác suất để nàng ta quay trở về gọi B*** ca của nàng ta đến đây là rất lớn. Thực lực của bản thân bây giờ còn chưa khôi phục lại hoàn toàn trạng thái cao cường lúc trước, hơn một ngàn người xông lên, phỏng chừng rất nhanh hắn sẽ xong đời. Không được, thừa dịp còn chưa có ai tới, phải nhanh chóng bỏ trốn thôi, hảo hán biết tiến thì cũng biết lùi!

    - Huynh đệ, con mèo mẹ trong nhà ta đã sinh được mấy con mèo con, ta phải quay về nhà để xem, cậu giúp ta điểm danh nhé, đi trước đây!
    Nói xong, mặc kệ tiếng chuông vào học vừa lúc vang lên, hắn trực tiếp lao ra khỏi phòng học.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile









    Lần sửa cuối bởi vietstars, ngày 26-07-2009 lúc 05:31.
    Đế Bá được dịch bởi Nhóm Dịch Toàn Cao Thủ! Đăng tại box truyện dịch Tàng Thư Viện Truyện hay!
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

  6. Bài viết được 40 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,chilachoithoi,duccowboy,dungpt76,hotfam501,htluu,kinebr87,KradAngel,langtu3399,manh09051802,methamhue,pisces113,soccerrec28,TheBeginner,truongnt,ttn,T___T,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nhóm dịch TOÀN CAO THỦ
    Bài viết
    6,510
    Xu
    11,485

    Mặc định

    Thanx MJ, god bless your children!

    http://www.youtube.com/watch?v=PzP0H...eature=related


    Chương 3 Một mình đấu mỹ nữ
    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
    Dịch: Huyết Long
    Biên dịch: vietstars
    Biên tập: Cao thủ Thèm Ám Sát Đoàn
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    - Chạy nhanh thế?
    Mắt thấy chỉ còn vài bước nữa là chạy tới cổng trường, hắn bỗng nhiên nghe thấy thanh âm rất dễ nghe của một cô gái vang lên.

    - So với các ngươi vẫn còn kém xa!
    Hướng Nhật làm một cuộc so sánh về thực lực giữa hai bên, kết luận thật khiến cho người ta có chút đau lòng: không thể dùng sức, chỉ có thể dùng trí.

    Mấy trăm người mặc võ phục màu trắng đang lũ lượt xông tới, có nam có nữ. Trong số bốn người mà hắn trông thấy rõ ràng nhất, Sở đại mỹ nhân không ngờ cũng nằm trong số đó.

    - Sở Sở, có phải là tên tiểu tử này dám khi dễ em không?
    Người lên tiếng là một thiếu niên anh tuấn rất có ngạo khí đứng bên trái của mỹ nữ, cao tới trên 1,9 mét, eo đeo đai đen.

    - Chuyện của em, anh không cần quan tâm!
    Mỹ nữ oang oang đáp lời.

    Thanh niên ngạo khí kia tuy bị mỹ nữ trách như thế nhưng vẫn không tức giận, hắn trừng mắt nhìn Hướng Nhật đầy hung hãn, có chút lúng túng lui ra sau.

    - Mày chính là Hướng Quỳ?
    Thanh niên có khí độ trầm ổn đứng sau lưng của mỹ nữ lên tiếng hỏi, ánh mắt của hắn đầy uy hiếp khiến người ta sợ hãi.

    - Không sai, là tao!
    Hướng Nhật là lão Đại của đám lưu manh đầu gấu rất lâu, cho nên rất ngứa mắt với kẻ nào nói chuyện với hắn bằng thái độ ngạo mạn.
    - Tìm tao có chuyện gì? Nếu là chuyện lãng xẹt thì tao không thèm để tâm tới!

    - Hướng Quỳ!
    Sở mỹ nhân giận giữ nói.
    - Anh dám nói chuyện với biểu ca như vậy! Tôi phải...

    - Đàn ông đang nói chuyện, đàn bà ngậm miệng lại!
    Hướng Nhật nói câu này khiến cho mọi người tức giận. Các thành viên nữ của đối phương mặt đỏ phừng phừng nhìn chằm chằm vào hắn, hận không thể trừng phạt ngay cái tên hỗn xược này. Đến ngay cả mỹ nữ Đài Quyền đạo (Tea Kwon Do) với vẻ mặt băng lãnh từ đầu đến giờ không có chút biểu tình đứng bên tay phải của Sở mỹ nhân, cũng bắt đầu dùng ánh mắt lạnh lùng để đánh giá hắn.

    Sở mỹ nhân nắm chặt tay, thanh niên khí độ trầm ổn bèn ngăn cản nàng:
    - Sở Sở, chuyện này để anh xử lý.
    Tiếp theo hắn chuyển sang nhìn tên nam nhân đáng khinh bỉ kia, kiên nhẫn nói:
    - Nơi này không thích hợp để nói chuyện, tìm một chỗ vắng hơn được chứ?

    - OK! Địa điểm ngươi cứ tùy tiện mà chọn.
    Đại ca đúng là đại ca, có thể nhịn được những thứ mà người khác không nhịn được! Quả nhiên không hổ là lão Đại lãnh đạo hai cái xã đoàn.

    Bên cạnh truyền lại một tiếng hừ lạnh, Hướng Nhật khó chịu nhìn lại, nguyên lai là một tên mặt trắng họ Cao, thấy tên đó đang nhìn mình bằng một ánh mắt có ý nói " Tiểu tử, mày chết chắc rồi", hắn lập tức đáp lại " Không cần thế, cháu trai, gia gia đây không cần ngươi hộ tống’’, không quản hắn có hiểu ý của mình hay không, Hướng Nhật quay đi nhìn đám mỹ nữ.

    Thanh niên cao ngạo đó tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt, hắn đã cảnh cáo tên kia đừng có động vào nữ nhân của hắn, thế mà thằng khốn kia dám đáp lại bằng một ánh mắt có ý " Tao cứ động vào nữ nhân của mày đấy, mày làm gì được tao nào". Mẹ kiếp, nếu không giáo huấn được mày, lão tử không phải họ Cao!

    oOo

    - Xin mời!
    Thanh niên trầm ổn đẩy cánh cửa của phòng nhu đạo.

    - Đây là phòng tập của mọi người sao?
    Hướng Nhật lớn giọng nói, nơi này không phải là quá lớn hay sao? Nó phải lớn bằng ba bốn cái sân bóng rổ gộp lại. Ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ vào trong phòng, mặt đất được lát một lớp sàn gỗ đã được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, nếu dùng từ để có thể hình dung, đó chính là "Quang khả giám nhân“ ( Sáng đến mức có thể soi bóng người trên đó).

    - Nơi này ổn chứ?
    Thanh niên trầm ổn khẽ nheo mắt hỏi.

    - Không tệ, rất lớn, rất đàn hồi!
    Hướng Nhật dẫm mạnh lên lớp sàn gỗ, hắn có thể cảm nhận được đặc tính đàn hồi của lớp sàn gỗ này cực tốt, cho dù có bị ngã, cũng không có gì đáng ngại.

    - Sắc lang!

    - Lưu manh!

    - Vô sỉ!

    .....

    Các thiếu nữ xấu hổ đến đỏ cả mặt mắng, Sở mỹ nhân càng tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt, duy chỉ có thiếu nữ luyện Đài Quyền đạo kia vẫn không đổi sắc mặt.

    Hướng Nhật không nói gì nhìn các nàng ta, lão tử đã làm chuyện thất đức gì chứ? Ta thấy các người đúng ra phải khích lệ ta mới phải đó? Đột nhiên ý thức được câu nói của mình vừa rồi thập phần mập mờ, hắn không khỏi bật cười thành tiếng. Ha ha, lão tử thật là dâm tài mà!

    Không ngờ tràng cười này của hắn đã đụng chạm đến ''tổ ong vò vẽ'' rồi, ngay cả đám nam sinh cũng bực bội nhìn hắn. Đùa ở đâu không đùa, dám tới nhu đạo xã để đùa cợt chứ? Các huynh đệ, giết chết hắn!

    Nhất thời mấy trăm người đồng thời hò hét nhốn nháo, khiến cho thanh niên trầm ổn phải rất vất vả mới có thể yên định tình hình:
    - Mọi người hãy tản ra, tự do luyện tập!
    Lúc này mới khiến những người không cam lòng phải giải tán.

    - Hướng Quỳ, có biết tao tìm mày để làm gì không?
    Thanh niên trầm ổn khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

    - Làm gì chứ? Giữa chúng ta đâu có xung đột gì về lợi ích.
    Hướng Nhật giả ngốc đáp.

    - Không sai, chúng ta quả thực không có. Nhưng mày lại đi khi dễ biểu muội của tao, chuyện này phải tính làm sao?
    Thanh niên trầm ổn đanh mặt lại nhìn hắn.

    - Có chuyện như vậy sao? Sao tao lại không biết nhỉ?
    Đã giả ngốc thì phải giả cho tới cùng.

    - Hướng Quỳ, anh có phải là đàn ông không vậy? Sao chuyện mình làm lại không dám thừa nhận!
    Sở mỹ nhân chen miệng vào.

    - Anh có phải là đàn ông hay không không phải em là người biết rõ nhất hay sao?
    Ánh mắt của Hướng Nhật đầy thâm thúy nhìn nàng ta.

    - Anh...
    Mỹ nhân tức giận đến độ chẳng nói được ra lời.

    - Mày đã làm chuyện gì với Sở Sở?
    Thanh niên kiêu ngạo đứng bên cạnh dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn.

    - Cao Phi, đừng làm loạn!
    Thanh niên trầm ổn kia nhìn Hướng Nhật, trầm giọng nói:
    - Tao mặc kệ mày đã làm chuyện gì với Sở Sở? Tóm lại mày đã khiến em của tao chịu ủy khuất, tao không thể bỏ qua cho mày được. Xem mày cũng có vẻ là bạn trai của Sở Sở, cũng chính là em vợ của tao, tao không làm khó mày, chúng tao bên này có ba người, mày cứ tùy tiện chọn ra một người, nếu mày có thể duy trì được trong thời gian ba phút, sau này tao sẽ không quản chuyện của Sở Sở nữa.

    - Cái gì!
    Bốn cái miệng một lời đồng thanh hô lên, có Hướng Nhật, Sở Sở, Cao Phi, và mỹ nữ luyện Đài Quyền đạo kia.

    - Mày làm thế này căn bản là làm khó tao rồi, tao chỉ là một người bình thường, các người đều là cao thủ đai đen, thực là bất công mà!
    Hướng Nhật ngoài miệng không ngừng kêu oan.

    - Không được, thật là quá dễ dàng cho hắn mà, ít nhất cũng phải ba mươi phút!
    Sở mỹ nhân rất bất mãn.

    - Hắn là vị…hôn...phu...của Sở…Sở, Sở Sở ư?
    Cao Phi thật muốn ra tay giết người ngay tức khắc.

    Mỹ nữ Đài Quyền Đạo không nói gì, nhưng biểu tình của nàng cũng đủ để chứng minh nàng căn bản không tin.

    - Ngươi không còn lựa chọn đâu, nếu cho rằng có thể trốn thoát được khỏi vòng vây của mấy trăm người bọn tao thì cứ việc thử!
    Thanh niên trầm ổn thờ ơ đáp.

    - Xã trưởng!
    Cao Phi nắm chặt lấy bộ võ phục của thanh niên trầm ổn:
    - Hắn ta là vị hôn phu của Sở Sở ư?

    - Đúng vậy, lúc Sở Sở tìm đến tôi thì tôi mới biết chuyện này!
    Thanh niên trầm ổn cười khổ.

    - Sở Sở, điều này là thật ư?
    Cao Phi trong lòng đầy hy vọng nhìn nàng, thấy nàng ta đỏ mặt gật đầu, câu trả lời như vậy đương nhiên đã vô tình đập tan mọi ảo tưởng trong lòng Cao Phi.

    - Tiểu tử, mày nhất định phải chọn tao làm đối thủ của mày!
    Thanh niên kiêu ngạo sau khi bình tĩnh lại bèn nhìn tình địch đầy cừu hận.

    - Chọn mày làm gì? Tao đâu có bệnh? Mày nếu không thoải mái sao không đi kiếm một tên đầu heo nào đó mà luyện đi?
    Hướng Nhật không coi tên này ra gì, nên cũng chẳng thèm để tâm đến. Hắn vừa phát hiện ra một chuyện quan trọng, căn cứ theo mặt "thật chứ không phải giả" của B*** ca lúc vừa rồi, hắn khẳng định là Sở mỹ nhân đã không nói cho biểu ca của mình biết sự thực, rằng hắn chỉ là vị hôn phu giả mạo mà thôi. Vậy tại sao Sở mỹ nhân lại không nói sự thật cho tên B*** ca kia biết? Đến ngay cả người anh họ thân thiết đến như thế cũng không nói thực, khẳng định bên trong còn có ẩn tình.

    Hắc hắc, vậy là nàng không thể trốn thoát được khỏi lòng bàn tay của ta rồi. Tự cho mình đã nắm được chỗ yếu của Sở mỹ nhân, Hướng Nhật cười đầy vẻ đắc ý.

    - Mày có chọn không đây? Nếu không, để tao thay mày chọn vậy.
    Thanh niên trầm ổn hỏi.

    - Chọn chứ, ai nói không chọn nào? Tao đang so sánh thực lực của các người, xem ai mạnh nhất, ai là kẻ mạnh nhất thì tao sẽ chọn người đó.

    Hạ mình, phải nhẫn nhịn hạ mình một chút! B*** ca rõ ràng không thể chọn được, xã trưởng của hai xã đoàn nếu thua mình, thì mình có trốn đi đâu cũng không thoát khỏi sự truy lùng của hắn. Thằng ôn mặt trắng Cao Phi kia ư? Lại càng không nên chọn, cho dù thằng đó vốn không mạnh, nhưng bây giờ dưới tình huống đã bị kích động thế này, phỏng chừng lực công kích tăng thêm vài lần cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. Mỹ nữ kia thoạt nhìn thì ít có uy hiếp nhất, có thắng nàng cũng chẳng có gì xấu xa.

    Hướng Nhật đi tới trước mặt mỹ nữ Đài Quyền đạo.
    - Tôi thấy cô có vẻ là người mạnh nhất phải không? Tốt lắm, vậy chọn cô đi!

    - Hoan hô!
    Sở mỹ nhân hưng phấn nhảy dựng lên, giống như đã trúng được một chiếc vé số độc đắc lên đến cả tỷ. Thanh niên trầm ổn thì thở dài một hơi, vẻ mặt của Cao Phi lại có chút hả hê.

    Trong lòng Hướng Nhật có một cỗ dự cảm bất ổn, tựa hồ như bản thân đã thực sự chọn trúng cao thủ rồi.

    Đám đệ tử khi nghe nói tên sắc lang muốn đấu tay đôi với mỹ nữ Đài Quyền đạo - Thạch nữ, đều phấn chấn nhường chỗ tạo thành một khoảng trống rộng rãi.

    - Ừm, cậu đoán tên sắc lang có thể trụ được trong bao lâu?

    - Một phút.

    - Mình đoán là 50 giây.

    - Hai bạn đều đoán sai hết rồi, nhiều nhất cũng chỉ 30 giây thôi.

    - 15 giây.

    - 10 giây.

    - Theo nhận định của Hỏa Nhãn Kim Tinh ta đây, hắn chắc bị chết ngay trong giây đầu!

    Hướng Nhật nghe xong mà mồ hôi lạnh cứ chảy ròng ròng, Đài Quyền đạo cô nương này thật sự có lợi hại đến thế không? Bất quá bản thân hắn cũng không phải là dễ nuốt.

    - Mời!
    Đài Quyền đạo mỹ nữ khom người nói.

    Hướng Nhật cũng biết đây là nghi thức vái chào trước khi giao chiến, hắn cũng lập tức cúi người chào. Đáng tiếc động tác của hắn có chút vụng về như một tên hề, khiến cho toàn trường nổ ra một trận cười nhạo.

    - Được rồi, mỹ nữ, có thể bắt đầu...
    Còn chưa nói hết câu, một cú đá song phi của mỹ nữ đã công thẳng về phía Thái Dương huyệt của hắn, vừa nhanh lại vừa hiểm.

    Những người xem xung quanh kinh hô, tên tiểu tử này muốn chết hay sao? Trong thời khắc mấu chốt lại còn đùa giỡn với Thạch nữ, thực chán sống rồi. Quả nhiên, bây giờ đã không còn cơ hội để giữ mạng, thật giống như lời con khỉ kia vừa nói - kết quả là bị chết ngay tức thì.

    Trong lòng của Sở mỹ nhân có chút không đành lòng, thanh niên trầm ổn hơi nhíu mày, còn vẻ mặt của Cao Phi thì đầy thống khoái.

    Song, cảnh tượng mà mọi người dự đoán đã không xảy ra. Khi sắp xửa bị trúng cước, Hướng Nhật đã vung tay ngăn đỡ cú đá vừa hiểm vừa nhanh của nàng, khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt.

    - Sao có thể như thế được?!

    - Chắc ta bị hoa mắt rồi?!

    - Nhất định là ảo giác!

    Lực công kích của Thạch nữ phải nói là rất mạnh, miếng gỗ dày ba phân nàng ta có thể tùy tiện đá vỡ thành hai mảnh như chơi. Cánh tay của tên tiểu tử kia trông thì không mấy cứng rắn, nhưng sao lại có thể cản được cú đá của nàng, chẳng lẽ là cánh tay người máy hay sao?

    Trong lòng của Đài Quyền đạo mỹ nữ bỗng nổi lên sóng gió, nàng vốn tưởng rằng một cú đá lúc nãy tuyệt đối sẽ khiến cho tên đàn ông xem thường phái yếu kia mất hết sức chiến đấu, nhưng mà...... đau đớn từ đôi chân nhỏ nhắn của nàng truyền lại đã nói cho nàng biết đây hoàn toàn là sự thật.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Lần sửa cuối bởi vietstars, ngày 14-07-2009 lúc 18:04.
    Đế Bá được dịch bởi Nhóm Dịch Toàn Cao Thủ! Đăng tại box truyện dịch Tàng Thư Viện Truyện hay!
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

  8. Bài viết được 41 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,chilachoithoi,duccowboy,dungpt76,hotfam501,htluu,kinebr87,KradAngel,langtu3399,LFY,long_oni,manh09051802,methamhue,pisces113,soccerrec28,truongnt,ttn,T___T,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nhóm dịch TOÀN CAO THỦ
    Bài viết
    6,510
    Xu
    11,485

    Mặc định

    Chương 4 Qua đêm với anh
    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
    Dịch: Huyết Long
    Biên dịch: vietstars
    Biên tập: Cao thủ Thèm Ám Sát Đoàn
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Hướng Nhật mắt lạnh lùng, chăm chú nhìn Đài Quyền đạo mỹ nữ, cảm giác tê dại từ cánh tay truyền đến đã nói cho hắn biết, nếu hắn không nhanh tay, sợ rằng bây giờ hắn đã thực sự trở thành tên thiếu não rồi. Đàn bà ư, nếu đã muốn dồn ta vào chỗ chết, vậy thì đừng trách ta không nương tay. Lưu manh cũng có luật của lưu manh: mỹ nữ nếu muốn chém ta một đao, phải biết mình sẽ bị xxx một phen.

    - Muốn đùa à? Anh đây sẽ đùa với em một phen!
    Sau khi nói xong, Hướng Nhật giống như đã trở thành một người khác. Thân thể hắn thẳng tắp, đôi mắt cũng trở nên sắc bén dị thường, toàn thân như tỏa ra khí tức của đại cao thủ.

    Nếu nói vừa rồi Hướng Nhật là một chú dê non hiền lành, thì bây giờ hắn chính là một con sói hoang dã nguy hiểm.

    Sắc mặt của thanh niên trầm ổn biến đổi rất lớn, loại khí thế khiến cho người ta phải run sợ này, hắn cũng đã từng cảm thụ trên người của một vài cá nhân, nhưng bọn họ hầu như ai cũng là nhân vật có tên tuổi, chỉ huy thiên quân vạn mã. Tên tiểu tử trước mắt này, thú thật ấn tượng đầu tiên mà hắn ta đem lại cho mình chính là một tên côn đồ, nhưng phải giải thích thế nào về biến chuyển này đây...... Xem ra cần phải hỏi lại Sở Sở cẩn thận một phen, xem vị hôn phu của nó rốt cuộc là người có lai lịch ra sao.

    - Thanh tỷ, cố gắng lên, đánh ngã hắn đi, em cổ vũ cho chị!
    Không biết tại sao, thấy tên lưu manh kia không bị đánh ngã lăn quay ra đất, trong lòng Sở Sở lại cảm thấy may mắn.

    Thạch Thanh không dám phân tâm ngoái lại nhìn nàng ta, nàng lo sợ tên lưu manh trước mắt sẽ nhân cơ hội để phát động công kích, trong lòng nàng chỉ biết cười khổ: Sở đại tiểu thư của ta ơi, lúc này là lúc nào rồi, em không biết lão công của em thực sự rất cường hãn hay sao? Đồng thời một cỗ ý niệm không chịu thua nổi lên, cho dù không bằng ngươi thì sao chứ, Thạch Thanh ta đây chưa hề sợ bất kì một ai!

    - Tới đi chứ, anh đang chờ em đây, không cần phải vội!
    Hướng Nhật đầy mờ ám ngoắc ngoắc ngón tay với Đài Quyền đạo mỹ nữ.

    Đầu của Thạch Thanh nóng lên, trực giác cho biết nàng đang bị hắn làm nhục, bèn xông tới tung một cước đá vào hạ thân hắn. Hướng Nhật lách mình tránh được, thuận thay nắm góc áo của cô nàng, sau đó giật một cái về phía sau, một đòn Judo tinh tế ném nàng ta bay ra xa vài mét.

    " Ầm" một tiếng động lớn, Thạch Thanh nặng nề rơi trên mặt đất. Những người đứng xem trận này cảm thấy da đầu như tê dại đi, tên tiểu tử này thật quá dã man mà, dám đối đãi với một đại mỹ nữ như thế. Bất quá trong lòng cũng thầm cảm thấy thỏa thuê, trước kia bị Thạch nữ đánh cho nằm bẹp trên giường mấy ngày không dậy nổi, giờ thấy nàng ta bị vùi dập như thế, trong lòng có một loại khoái cảm vì đã được trả thù.

    Đám nữ sinh thì càng không thể nào chịu nổi, Thanh tỷ là biểu tượng tinh thần tối cao của các nàng, thấy chị ấy bị khi dễ như thế, cơ hồ nhịn không được muốn xông lên hỗ trợ nàng ta đánh bại tên sắc lang hèn hạ kia.

    Trên thực tế, Hướng Nhật cũng không dùng quá nhiều sức cho đòn vừa rồi, nàng ta mặc dù bị ném ngã rất mạnh, nhưng tuyệt đối không bị thương tích gì lớn, có chăng chỉ bầm tím đau đớn một chút.

    Kiên cường đứng dậy, Thạch Thanh nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnh táo. Luận về tốc độ, nàng không bằng hắn; luận về sức lực, lại càng không thể so bì; xem ra chỉ còn cách duy nhất là dùng kỹ xảo thôi. Hy vọng rằng hắn trên phương diện này không biến thái giống như hai hạng mục ở trên.

    Thạch Thanh lại xoay người đá úp vào huyệt Thái Dương phía bên trái của tên nam nhân đáng ghét kia. Ánh mắt của Hướng Nhật chợt lóe lên, lại tới với chiêu này à? Hắn đưa tay trái lên định đỡ, không ngờ đánh hụt vào khoảng không, con mẹ nó chứ, rút lui! Chỉ cảm thấy trước ngực có một trận gió rít vù vù, hắn vội vàng lui về phía sau. Cũng may hắn phản ứng nhanh, nên không bị đánh trúng.

    - Cô bé à, không nghĩ tới em thật sự có hai tay a!
    Hướng Nhật mồm thì ba hoa, nhưng trong lòng hắn không dám xem thường, coi nàng chỉ là một bông hoa được cắm trong lọ nữa.

    Thạch Thanh hừ lạnh, nàng không thèm để ý tới hắn, tiếp tục công kích. Hướng Nhật càng nhìn lại càng cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô nàng này thực quá ngoan cố đi, cần phải đả kích ả thật mạnh mới được.

    - Tốc độ quá chậm! Góc độ cũng không đúng!

    - Tay phải nâng cao một chút... Ngốc quá! Tấn công cái mũi làm gì chứ, con mắt mới là mục tiêu quan trọng...

    - Lực quá lớn, không có hậu chiêu... Động tác không ăn khớp, em còn như vậy chắc đã sớm bị người ta chém chết!

    - Ừm, lần này còn tàm tạm... Nhưng mà khí lực hơi yếu, mặc dù có thể chém tới đối phương, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì lớn...

    - Ngu ngốc, chỉ biết dùng chân thôi sao? Tay em để đi đâu rồi... Đúng vậy, như thế mới khiến đối phương khó lòng phòng bị...

    Những người đứng xung quanh như câm lặng, thế này mà là chiến đấu sao, rõ ràng là giống một vị sư phụ đang dạy đồ đệ. Đệ nhất cao thủ của Đài Quyền đạo xã, bây giờ lại trở thành đối tượng bị phê bình kịch liệt, thật là bi ai!

    Ánh mắt của Sở Sở nhìn tên nam nhân kia cũng trở nên khác thường, cùng học với hắn được một năm, nàng tưởng đã hoàn toàn hiểu rõ hắn, lúc này xem ra, nàng căn bản là chẳng biết tí gì về hắn. Yếu đuối ư? Cô độc ư? Tất cả đều là giả, hắn thực sự là một tên lưu manh đáng chết đóng giả sinh viên thì đúng hơn! Đáng ghét mà, nàng còn tưởng có thể dễ dàng khống chế được hắn, còn chuẩn bị một số chuyện cho hắn, hóa ra tất cả đều uổng phí.

    Cao Phi thủy chung không dám tin tưởng tên tiểu tử này lại có võ công cao đến thế, bản thân hắn cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay với Thạch nữ thôi, thế nhưng nàng ta lại bị tiểu tử đó làm cho quay mòng mòng, thật may mắn lúc đó tên đó không chọn mình làm đối thủ...... Trong lòng không khỏi rùng mình.

    - Ừm, cô bé à, ngừng lại đi nào, lão tử không muốn đùa với cô nữa đâu.
    Hướng Nhật dần dần đã mất đi kiên nhẫn, dạy dỗ cô nàng một lúc lâu, mặc dù nàng ta là đại mỹ nữ, nhưng nếu không thể cùng nàng ta vận động trên giường, càng là mỹ nữ lại càng mau cảm thấy chán.

    - Không ngừng lại là lão tử hoàn thủ đó......Con bà nó gấu! Đấy là ngươi bức lão tử nhé!
    Thấy Đài Quyền đạo mỹ nữ vẫn điên cuồng công kích, Hướng Nhật nắm chặt thiết quyền, khống chế lực thật tốt, rồi nện ngay một quyền vào bụng của nàng ta.

    - Á!
    Thạch Thanh kêu lớn một tiếng đầy vẻ đau đớn, sắc mặt trắng bệch ôm chặt lấy bụng rồi ngã lăn ra đất.

    - Thanh tỷ!
    Đám con gái ủng hộ Thạch Thanh hét lớn một tiếng rồi xông đến đỡ lấy nàng ta, đầy hận ý nhìn chằm chằm vào tên đại sắc lang kia.

    - Định làm gì! Lão tử đã kêu nàng ta dừng lại, ai bảo nàng ta không chịu nghe lời! Nhìn cái gì vậy, nàng ta bị thương không nặng, lão tử đâu có dùng lực!
    Hướng Nhật tuy đã nhận ra địch ý của đám thiếu nữ này, nhưng hắn vẫn hung hăng giải thích.

    - Các chị em! Hãy đánh chết tên sắc ma này, vì Thanh tỷ báo thù!

    - Phải, đánh chết hắn đi!

    - Xông lên!

    Một người phụ nữ còn dễ đối phó, chứ cả đám phụ nữ thế này......Trong lòng của Hướng Nhật hơi sợ, nặng tay với các nàng ấy cũng không được, mà nhẹ với các nàng thì họ lại không sợ. Không có biện pháp, chỉ có thể ném các nàng ta ra. Những thiếu nữ xung quanh trong phạm vi một mét, tất cả đều bị ném bay ra ngoài.

    Những tiếng rên rỉ không ngừng vang lên, sau khi có hơn mười cô bị hắn quăng ra ngoài, số còn lại không dám xông lên nữa. Hướng Nhật cảm thấy đắc ý không thôi, mình quả nhiên là anh minh thần vũ.

    Song dường như hắn đã quên trên sân tập lúc này còn có rất nhiều nam sinh, trong đám nữ nhân bị hắn quăng ra ngoài có rất nhiều đối tượng mà những nam sinh này thầm yêu trộm nhớ, có người còn là người yêu hay thần tượng, hơn nữa cái tên này thật quá là ngông cuồng tự đại mà, rốt cục cả đám xông lên công kích Hướng Nhật.

    Lấy khẩu hiệu ''Vì dân trừ hại'', đông đảo các thành viên nam không để ý đến mệnh lệnh của xã trưởng, xông lên định quần công hắn. Máu nóng của Hướng Nhật cũng bắt đầu sôi trào, đã lâu không thấy cục diện oanh liệt thế này. Hắn nhớ kỹ lần cuối cùng là ba năm về trước, hắn đơn đao độc mã đuổi đánh mấy trăm tên côn đồ khắp cả 17 con phố. Bây giờ so với lúc đó còn kém xa lắm, phì, lão tử sợ cái rắm!

    Hướng Nhật không lùi mà tiến, hắn nhảy thẳng vào trong đám người, thiết quyền triển khai, một trận đánh loạn xì ngầu nổ ra, nhất thời những tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết vang lên, tiếng người ngã rạp ra đất......

    - Thanh tỷ, tỷ có sao không?
    Thạch Thanh vốn đang kinh ngạc nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Sở Sở ở sau lưng bèn lên tiếng.

    - Không có việc gì!
    Ánh mắt của nàng theo dõi chăm chú thân ảnh đang đại sát tứ phương.

    Nhìn một hồi, Thạch Thanh đột nhiên quay đầu.
    - Sở Sở, nếu chị cầu xin hắn nhận chị làm đồ đệ, em nói hắn có đồng ý không?

    - Cái gì!
    Sở Sở há hốc mồm:
    - Chị điên rồi, hắn vừa rồi đã khi dễ chị đó mà!

    - Cũng bởi vì thực lực của hắn mạnh hơn ta, cho nên ta nhất định phải làm đồ đệ của hắn!
    Thạch Thanh lộ ra thần sắc kiên định.

    " Thanh tỷ đúng là hết thuốc chữa rồi!" Trong lòng của Sở Sở ai thán.

    Hướng Nhật cảm thấy rất thoải mái, cái đám thỏ đế này, mới có đấm đá một hồi mà đã bỏ chạy tứ tán rồi, thật vô dụng! Nếu đám tiểu đệ của lão tử dám lùi bước lúc lâm trận, ta đã sớm dùng đao chém chúng rồi.

    Đám người của nhu đạo xã đoàn khổ không thể nói nên lời, những người muốn chạy trốn đều tuyệt vọng khi trông thấy có tên dám mở miệng xin tha bị hắn đánh cho ngất xỉu, nhất thời căn bản không thể nói ra lời, chỉ đành tiếp nhận vận mệnh bị truy sát.

    Sau đó khi chú ý thấy tên ma vương khủng bố đó đứng chỗ nào, cả đám giả đò chết giấc ngã vật ra đất. Hướng Nhật không nói gì, bọn người này nếu ra ngoài chém nhau, thấy đối phương thế lực cường đại hơn đảm bảo cả tập thể sẽ làm phản! Đạp bọn chúng cũng chỉ làm bẩn chân của hắn.

    - Hướng Quỳ!
    Sở Sở ở đằng xa hét lớn.

    - Gì vậy!
    Hướng Nhật bèn đi tới, hắn nhất định phải đưa Sở mỹ nhân lên giường, cho nên trước mắt phải khách khí với nàng ta một chút.

    Sở Sở trề môi không thèm quan tâm đến hắn, nhưng ngược lại Thạch Thanh ở cạnh đó lại lên tiếng bắt chuyện với hắn:
    - Anh vẫn tốt chứ! Đa tạ đã hạ thủ lưu tình!

    - Không cần khách khí!
    Hướng Nhật thuận miệng đáp một câu, vì ngươi là mỹ nữ nên lão tử tạm tho cho cái tội định đá bể não của lão tử lúc nãy.

    - Xin hỏi, anh có thể nhận em làm đồ đệ hay không?
    Thạch Thanh hơi khom người, góc độ giữa thoái(chân) bộ và hung(ngực) bộ vừa vặn 120 độ.

    - Đồ đệ?
    Ánh mắt của Hướng Nhật nhìn thẳng xuống, đứng từ góc độ này mà nhìn xuống, vừa lúc hắn lại có thể trông thấy cảnh tượng vô hạn bên trong chiếc nịt ngực của Đài Quyền đạo mỹ nữ, oa, lớn quá! Bên trên lại còn được điểm xuyết vài giọt mồ hôi, tựa như - sau khi trải qua quá trình vận động lưu lại...... thân thể hắn lập tức có phản ứng.

    - Em thật sự muốn làm đồ đệ của anh?
    Hướng Nhật nuốt nước miếng ừng ực.

    - Xin hãy nhận em làm đồ đệ!
    Thạch Thanh mắt không chớp nhìn hắn đáp lời.

    - Vậy em nhất định phải nghe lời anh nói.
    Trong lòng Hướng Nhật đã phát sinh vài chủ ý xấu xa.

    - Anh là sư phụ của em, em đương nhiên là nghe lời anh rồi!
    Thạch Thanh cũng không hiểu tiêu chuẩn vâng lời mà hắn đang đề cập đến là gì, nàng chỉ nghĩ đến chắc là giúp cho vị ''sư phụ'' này làm vài chuyện nhỏ nhặt. Sự thật thì nếu nói đây chỉ là chuyện ''nhỏ nhặt '' cũng không sai, nhưng từ "nhỏ nhặt" này thực sự là từ "nhỏ nhặt" có chút bỉ ổi xấu xa.

    - Trời ạ, chị thực sự đã đáp ứng hắn rồi sao?! Phải biết rằng tên này rất là lưu manh, vạn nhất hắn kêu chị theo hắn làm...
    Sở Sở ở bên cạnh xen vào.

    - Nhiều chuyện! Sao không biến đi cho đỡ chật chỗ!
    Hướng Nhật lại chuyển hướng sang Đài Quyền đạo mỹ nữ.
    - Anh đồng ý, bắt đầu từ nay em là đại đệ tử đời đầu tiên của anh.

    - Dạ, sư phụ!
    Thạch Thanh thở dài một hơi, nàng còn tưởng hắn sẽ không đáp ứng cơ chứ.

    - Hừm, tốt rồi! Để khảo nghiệm nghị lực của em, tối hôm nay, ách, em phải theo anh nghỉ qua đêm ở một nơi nào đó!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Lần sửa cuối bởi vietstars, ngày 14-07-2009 lúc 18:04.
    Đế Bá được dịch bởi Nhóm Dịch Toàn Cao Thủ! Đăng tại box truyện dịch Tàng Thư Viện Truyện hay!
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 39 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,chilachoithoi,duccowboy,dungpt76,hotfam501,htluu,kinebr87,KradAngel,langtu3399,long_oni,manh09051802,pisces113,soccerrec28,truongnt,ttn,T___T,Zoro_NDK,
Trang 1 của 146 1231151101 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status