Tu La Đạo và Thương Hải đều là những truyện mình đọc xong không quên luôn. Tuy nhiên, lý do có lẽ bởi chỉ cần là truyện không quá dở, khiến phải bỏ cuộc sớm thì với người bình thường, cũng khó mà quên ngay.
Tu La Đạo
Thực sự, đề tài bắt con người ta phải giết nhau để sinh tồn không còn mới nữa, đặc biệt là các tác phẩm nhắc tới chuyện tuyển lựa sát thủ. Bản năng sinh tồn, cũng như bản năng tính dục nếu biết cách khai thác đều sẽ để lại ấn tượng mạnh. Do đó, mình thích cách lồng vào các truyền kỳ hơn, nó có chút gì đó lãng mạn, đối lập với màn mưa máu gió tanh đầy âm mưu xảo kế bên ngoài.
Thương Hải
Thành thực mà nói đọc tác phẩm này mình chẳng thấy điều gì nổi trội. Tình tiết hấp dẫn, bút lực mạnh của tác giả đủ khiến mình đọc tiếp, song để chiêm nghiệm gì đó thì không.
Nhìn chung, tư tưởng của truyện rất đơn giản, đó là cái nhìn vừa tự hào vừa chê trách của 1 con người thời hiện đại về quá khứ. Nhưng, cái củ chuối nhất,
đó chỉ là cách nhìn của 1 học sinh cấp 2, một người vừa được giảng xong 1 bài về Địa lý, Lịch sử nước nhà.
Ôi, nước Trung Hoa của ta mới tài làm sao, mạnh làm sao, chỉ tại 1 thằng vua ngu mà không phát triển nổi, giờ đây mình mới khổ thế này.
Những ý tưởng "táo bạo" trong truyện toàn là hàng của đời sau ghép vào đời trước. "Ức nho thuật" gợi lại cải cách của Ung Chính nhà Thanh, "Hạn hoàng quyền" khác nào cải cách của Khang Hữu Vi, Lương Khải Siêu cuối Thanh, cuộc thám hiểm của Cốc Chẩn chỉ là hình bóng của thuyền đội Trịnh Hòa, chính sách lấy người địa phương giữ đất quê mình của Thích Kế Quang thực ra là của Viên Sùng Hoán (cuối Minh), chính sách "dùng người Liêu".
Tóm lại, toàn là cóp nhặt thật nhiều tinh hoa, chẳng cần biết ở đâu cho nó hoành tráng.
Lại còn gì mà ưa chuộng Bát cổ làm hạn chế sức sáng tạo của văn chương, hay cấm buôn bán trên biển. Những cái đó đúng là không hay, song quan trọng là chúng đều có tác dụng,
Phượng Ca chỉ nhìn 1 chiều, theo quan điểm của 1 học sinh hiện đại mà không đặt được mình vào thời đại lúc đó.
Nhân vật có thật trong lịch sử hiện ra rất mờ nhạt và đầy thành kiến. PC hình như rất căm thù Chu Nguyên Chương, chê bai gay gắt, nhưng hình tượng Lương Tử Cầm anh ta tạo ra để đối lập còn yếu đuối, bạc nhược hơn nhiều, thiên tài gì, chẳng qua chỉ là 1 kẻ vô dụng, chỉ biết dùng võ công để nói chuyện. Y có vẻ là nhà cải cách thật đấy, nhưng kỹ năng đàm phán bằng zero, EQ thấp lè tè như vậy thì đủ để phủ nhận tất cả rồi. Có lẽ sự thật nó vậy nên PC buộc phải để nhân vật ngu đi chăng? Có điều thế là không thực tế rồi. Hồ Tôn Hiến lại càng mờ nhạt, chỉ là 1 ông quan tốt chẳng ra tốt, giỏi chẳng ra giỏi, như 1 con rối của Trầm Chu Hư. Thích Kế Quang cũng chẳng khá khẩm gì, 1 nhân vật lớn như vậy mà mô tả chỉ như 1 vị tướng bình thường có chút sáng kiến, tâm huyết.
Nhìn lướt 1 lượt các nhân vật, chi tiết, thực sự chẳng thấy có gì mới mẻ, dù phải nói rằng tất cả đều được chăm chút, điểm tốt thể hiện bút lực PC, nhưng nhạt vẫn cứ là nhạt. Ý tưởng về thương nghiệp, thám hiểm,... thì như đã nói, đảm bảo rằng SGK của Tàu có dạy rất kỹ, chỉ việc nhét vào truyện thôi, nhưng đó là
tầm nhìn của 1 học sinh bị nhồi nhét, nghe thì vĩ mô nhưng thực sự thì rỗng tuếch vì chẳng có kiến giải riêng, không biết suy xét cụ thể.
Vậy thì, tại sao
Phượng Ca được tán dương đến thế?
Thử hỏi,
1 người trẻ tuổi viết văn ca ngợi đất nước mình, liệu có nên ủng hộ anh ta không? Đặc biệt khi đó là kiếm hiệp, 1 thể loại có nhiều người đọc.
Với mình, đơn giản đó chỉ là 1 anh mọt sách viết văn, tất nhiên, anh ta giỏi, nhưng mọt sách vẫn là mọt sách. Và mình là mọt sách, nên ngửi thấy mùi "mọt" rất nhanh. Mình thích đọc sách, nhưng là sách của người biết suy nghĩ thực sự, chứ không phải của 1 con mọt khác. Còn nhớ có lần đọc 1 câu của 1 nhà phê bình nào đó bên Tàu nói Lương Tiêu thể hiện một hình tượng Hiện sinh cao độ gì đó, mình suýt sặc, không hiểu ông này do kiến thức về Hiện sinh chỉ gói gọn trong vài câu kết luận của Nietzsche hay buộc phải thể hiện tinh thần nâng đỡ cho một mầm non trong sáng?
Kết luận, Thương Hải nói riêng và truyện của Phượng Ca nói chung nên đọc. Song hãy đặt nó vào đúng vị trí, không việc gì phải ca ngợi 1 phong cách dân tộc chủ nghĩa của Tàu cả.
Nhưng nói đi thì nói lại, đó là 1 phong cách rất hay, nếu viết về Việt Nam. Thực sự giờ đang rất cần những con người như Phượng Ca ở Việt Nam. Nếu bạn viết được như vậy, sẽ không ít người ủng hộ, bất chấp bạn có nhìn đời bằng con mắt của một học sinh ^^