The Expendables
Thiệt tình, mình chưa bao giờ đi xem phim mà khó chịu như tối hôm qua. Tự dưng vớ phải quả bom xịt The Expendables - Biệt Đội Đánh Thuê. Lẽ ra nên đổi tên là Biệt Đội Chém Gió hay Biệt Đội Nếp Nhăn gì đó cũng được.
Bộ phim này ra đời từ giấc mơ quái gở của anh Sylvester Stallone. Anh ấy có một ước ao, anh ấy có một khát khao là làm một phim quy tụ toàn bộ dàn sao hành động ăn khách nhất.
Tất nhiên, giấc mơ đó mãi chỉ là giấc mơ. Thứ nhất, khi người ta đang là sao ăn khách, anh Sylvester sẽ chẳng bao giờ đủ kinh phí để trả cát-xê cho một loạt gương mặt A-lister. Thứ hai, khi một trời toàn sao lấp lánh thì chả biết sao nào sáng hơn sao nào. Người xem không biết phải tập trung vào ai. Kết quả là khán giả "chói mắt". Để giải quyết các khó khăn đó, anh Sylvester nghĩ ra một cách khá củ chuối: mời các anh action-hero đóng phim khi tất cả đang sang bên kia đỉnh dốc sự nghiệp.
Chúng ta sẽ được gặp lại gương mặt "căng cứng" vì botox của Sylvester, loáng thoáng nhìn thấy cái đầu trọc cùng gương mặt nhăn nheo của Bruce Willis, phì cười với điệu bộ của ông thống đốc bang Cali Arnold Schwarzenegger (già-mà-ham)… Danh sách còn dài với vai diễn vô thưởng vô phạt của Mickey Rourke, vai diễn cực kỳ buồn cười của Lý Liên Kiệt (cả phim nói được chừng 20 câu thoại, trong đó hơn nửa là "I need more money"), vai diễn thừa đất thiếu khả năng diễn của Jason Statham… Tất cả bọn họ cùng thuộc một đội lính đánh thuê kỳ quặc. Ai cũng như siêu nhân bất tử, sức mạnh phi phàm. Họ xông pha vào căn cứ đối phương như chốn không người. Mỗi người mang theo vài chục đến vài trăm kg mìn nhưng vẫn chạy băng băng (chắc vì toàn mìn Tàu bằng nhựa).
Mình cũng chả biết diễn tả thế nào. Nói thế này đi, The Expendables làm mình nhớ lại Show Rock Ba Miền cách đây 7-8 năm gì đó. Cuối chương trình, 5 anh guitar-lead thuộc hàng đầu nhảy phóc lên sân khấu cùng "hòa tấu". Mỗi anh chơi một phách, chả anh nào chịu anh nào. Kết quả là khán giả đau tai.
Cho dù nhạc nghe hay và cảnh cháy nổ khí thế đến mấy cũng không kéo lại một kịch bản quá tồi với dàn diễn viên nhăn nheo. Nhiều chi tiết hổng, vô lý đến không chấp nhận nổi. Mặc dù trước khi xem, mình không đặt kỳ vọng gì (thậm chí còn rộng lượng đến xuề xòa) nhưng xem xong vẫn thấy bực mình. Làm một phim thế này thì đừng làm cho xong. Kiểu phim hành động của những năm 1980 (nội dung nhạt, bắn súng ì xèo, cháy nổ đì đùng từ đầu chí cuối) đâu còn hợp với thế kỷ 21. Rambo hết thời rồi, anh Sylvester ơi!
Mình chưa bao giờ thích Sylvester Stallone, và đến bây giờ vẫn vậy, không thể tiêu hóa nổi!
Khi mình và A Móm đến quầy mua vé. Cả hệ thống bị treo, lỗi tùm lum và không thể xuất vé. Đó đúng là một điềm báo rằng chúng mình không nên xem phim này (nói thêm là mình định xem phim này mấy lần mà chưa lần nào thành). Thế mà chúng mình cứ ngoan cố. Anh chàng bán vé phải viết thông tin lên vé bằng tay. Haiz… Giờ thì đã hối hận rồi đó…