Chương 6: Đạo - Nấu - Dìm

Lại nói đến chuyện gã nghe được một tiếng nói già nua bí ẩn thình lình vang lên lúc đang định quay về đấu trường.

Đầu tiên gã tưởng là ma.

Nhưng ma làm gì có trên đời, mà dù có đi chăng nữa cũng phải sợ gã chứ lý nào gã đi sợ ma. Khéo ma mà đẹp gái còn bị gã đè ra làm tới luôn ấy chứ.

Thế là cái gì nhỉ. Những ý nghĩ như điện xẹt chạy trong bộ óc gã, nơi vẫn đang vương đầy hình ảnh cái búa của em Kỳ. Vụ này nghe có mùi quen quen.

“Á, nhớ rồi” - gã vỗ đùi đánh đét một cái - “Cái trò tiếng nói vọng trong cái gì gì ấy nhỉ, à bọn nó hay gọi là ý thức hải, là thứ vốn đầy rẫy trong những truyện đang được dịch dọc trên Tờ Tờ Vờ.”

- Mịa, có thế mà định làm ra vẻ thần thần bí bí lừa ông à. Chẳng có sáng tạo tẹo nào.

- Thằng ku, vừa bảo gì đấy. Cái này gọi là kế thừa và học hỏi, nghe chửa?

Giọng nói tuồng như đang đi dép lê trong bụng gã, liền lên tiếng theo kiểu cha chú dạy bảo.

“Hừ, ta khinh.” - Tuy trong bụng nghĩ thế, ngoài miệng gã vẫn xởi lởi - “Tiền bối, xin hỏi ngài ở đấy bao lâu rồi?”

“Hắc hắc, ta ở đó từ ngày ngươi cưới vợ, chuyện gì ngươi nghĩ trong đầu ta đều biết cả, như vừa rồi ngươi vừa chửi lén ta.” - Lão già, bây giờ thì gã đã xác định đó là một lão già, vừa cười dâm vừa nói - “Bất quá, lão đây thích cái tính lưu manh ti tiện ấy của ngươi.”

“Chết tổ, thế những lúc mình nghĩ đến em hàng xóm hay mụ bán café đầu ngõ lão này đều biết cả à” - Gã lo lắng nghĩ - “Mấy hôm vừa rồi diễm phúc ôn nhu lão già này cũng chứng kiến cả. Thế này thì còn làm với ăn gì.”

“Đừng lo” - Lão già lại lên tiếng - “Hôm nay lão đây lộ mặt chính là để thực hiện giao dịch với ngươi”

- Giao dịch gì vậy?

- Hắc hắc, nếu thỏa thuận với ta, ngươi vừa đoạt giải Kờ Bờ mười lăm triệu mua dây chuyền cho vợ, vừa chén được em Kỳ, vừa làm quen được các em tác giả nữ xinh xắn mỡ màng trên Tờ Tờ Vờ.

Gã vừa nghe tới đó thì nước dãi đã chảy ra như vòi bơm Nhật Bổn, có điều bản tính vốn cẩn thận, liền hỏi lại:

- Thế lão tiền bối thì được gì?

Ở đời làm gì có thằng nào cho không thằng nào cái gì, đạo lý này gã đã nắm được từ ngày còn cởi truồng búng chim.

- Ta thì được cái danh chứ sao.

Lão già thản nhiên phun ra một câu khiến gã suýt tí chết sặc. Linh hồn mà cũng cần danh?

- Cần chứ sao không, dạo này bọn linh hồn vẫn hay lảng vảng trên Tờ Tờ Vờ láo toét huênh hoang quá, ta muốn có cái danh Kờ Bờ chi bút để dằn mặt lại bọn nó. Xét đi xét lại đám tác giả khác đều không đủ tiêu chuẩn, chỉ có ngươi là hợp nhãn ta thôi, vừa dâm vừa thủ đoạn, vừa đê tiện vừa ranh ma.

- Ê, lão mượn việc chửi ta đấy à, có tin ta lấy tinh thần lực đích chủ thần đè bẹp lão không.

- Tinh thần lực cái rắm, trong đầu ngươi nhiều nhất là khoai lang trộn bao cao su, làm gì có tí tinh thần lực nào. Mà ta bảo nhé, ngươi muốn giật Kờ Bờ thì quẳng cái mớ rác ngôn ngữ của ngươi đi, phải tỏ ra đạo mạo, ngôn ngữ phải cổ kính rêu phong, gì nữa nhỉ, à cần nhất là không được tục tĩu.

- Nhưng ta thấy truyện đã gửi đều thế cả, mà xu thế chung của Tờ Tờ Vờ cũng…thế cả.

- Thế ngươi mới phải đi ngược lại thiên hạ, phải viết cái mà người ta không viết, mới có thể nổi bật lên mà còn hy vọng giật lấy mười lăm triệu chứ.

- Nhưng ta không viết được, ta chỉ viết được những thứ đời thường kiểu chợ búa được thôi.

Gã thừ người ra một lát, tính đi tính lại rồi buồn rầu nói.

- Ngươi sợ cái gì, đã có ta.

Lão già trấn an gã bằng một giọng hết sức oai phong, thậm chí có khi còn vỗ ngực đánh bốp nữa ấy chứ.

- Muốn giật Kờ Bờ không khó, chỉ cần nắm vững ba yếu quyết ta truyền cho ngươi. Một là…

---

- Đại hiệp ơi, đại hiệp làm gì ở trên đấy mà lâu thế?

Ở bên dưới giọng nũng nịu của Lan nhi vọng lên, hai ả này sau cơn sung sướng thì nằm chèm bẹp tại giường lảm nhảm gì đó, cũng may do công lực lè phè nên không phát hiện gã và Thi Hoan ngồi trao đổi về kỹ thuật ở trên này. Gã chưa kịp nghe bí quyết giật Kờ Bờ đã bị em gọi xuống, liếc nhìn thằng em vẫn chưa hồi sức nên gã chẳng biết nói sao.

“Hay để ta thay ngươi” - Lão già cười dâm mấy tiếng, hỏi.

- Miễn đi.

Cơn vui mấy lần bị hoãn, gã bực mình lên tiếng. Của đâu dâng sẵn miệng mèo.

- Hai em đợi tí, ta đang hấp thụ linh khí trời đất trên này, một lát sẽ xuống …tái chiến.

Gã hứa hẹn với hai đại mỹ nhân bên dưới thế, xong quay sang nói với lão già bằng ý nghĩ:

- Nào nào, có bí quyết gì thì lão bày cho ta đi, quan trọng nhất là phải có kế hoạch xử lý em Kỳ nhé.

- Viết truyện đàng hoàng thì ngươi không có khả năng rồi, truyện dâm thì cơ hội có giải lại càng thấp, có khi bị loại từ vòng gửi xe. Ta khổ sở suy nghĩ bấy lâu, cuối cùng cũng tìm ra cho ngươi một phương pháp hoàn mỹ nhất. Chỉ cần nắm vững phương pháp này, bảo đảm không một ai là đối thủ của ngươi.

- Phương pháp gì thế?

- Phương pháp này gói gọn trong ba chữ: Đạo, Nấu, Dìm.

- Ta không theo đạo, nấu ăn toàn vợ nấu, đi bơi thì biết bơi chó, không chìm được.

- Cái thằng ngu này, Đạo ở đây không liên quan gì tơí đạo Phật, đạo Chúa cả, đạo ở đây là đạo văn.

- Đạo văn người ta biết thì làm thế nào?

- Đương nhiên nếu ngươi bê nguyên si đoạn văn vào thì sẽ sớm bị phát hiện thôi, còn nếu ngươi chấm chỗ này một ít, chỗ kia một tý, mượn tác giả này cái chân, mượn tác giả kia cái tay, tự mình nặn ra cái đầu thì ai mà biết được. Có biết cũng không ai vạch mặt ngươi được. Đám Giám Khảo Kờ Bờ nhìn thì có vẻ uyên bác thông tuệ, nhưng làm thế nào họ nắm được hết tất cả mọi cuốn truyện được viết ra. Đạo thế gọi là đạo mang máng, kỹ thuật cao nhất trong giới đạo văn. Đạo mà không đạo, không đạo mà đạo, cuối cùng đạo vẫn chỉ là đạo, bí kíp sau bao nhiêu đời đạo sĩ đã đúc kết lại như thế.

- Thế còn nấu là gì?

- Nấu là quá trình tổng kết những cái đã đạo thành cái của ngươi, nấu như thế nào để người ta nhìn vào mà không biết, thấy quen quen nhưng không nhớ ở đâu, trông thì tưởng là cũ nhưng thật ra lại mới. Các cụ đã nói rồi, ba thực bảy hư, chính là để trỏ vào việc Nấu. Đạo sĩ nếu chưa thành thục trong việc Nấu thì sẽ bị văn giới lên án là kém cỏi, thậm chí lật thuyền trong cống rãnh, lộ mặt ra giữa bàn dân thiên hạ không chừng. Ngày xưa dân gian có truyền lại một lộ võ công, gọi là cơm heo, chính là cảnh giới cao nhất của Nấu thần công.

- Cơm heo là cơm dành cho heo ăn mà?

- Thế ngươi tưởng độc giả là người hết à?

- Ơ…

- Cho nên muốn nấu một tác phẩm thành công, ngươi cần phải pha thêm nhiều gia vị, chỗ nào lộ quá thì viết lằng nhằng để che đi, chỗ nào kín quá thì diễn giải cho nó rõ, quan trọng nhất là lấy cái của người bôi ra thành cái của mình. Mặt phải trơ, trán phải bóng, lương tâm phải đem đi chùi cầu tiêu.

- Ờ ờ, thế còn dìm là gì?

- Dìm là dìm hàng. Đạo và Nấu không thì chưa đủ, còn phải biết dìm hàng nữa. Ngươi nên nhớ đối thủ của ngươi cũng có nhiều đạo sĩ, vậy làm thế nào để cái tác phẩm đạo của ngươi nổi bật trong những tác phẩm đạo khác. Ấy là lúc áp dụng dìm hàng.

- Vào chửi bới chê bai các truyện khác à?

- Dìm hàng kiểu đó là loại dìm hàng cấp phổ thông cơ sở, dành cho những đạo sĩ tay mơ. Dìm hàng cấp đại học là phải tâng bốc tác giả, khen tác phẩm hết lời, thậm chí bày tỏ lòng ngưỡng mộ vô bờ bến của mình ra ngoài. Kiểu như “không có tác phẩm này thì đời tôi đếu là cứt chó cả ấy”

- Thế thì ăn giải đéo gì?

- Sai. Toàn bộ quá trình dìm hàng cao cấp ấy, mấu chốt ở hai chữ “Có điều”.

- Có điều là sao?

- Khen hết lời để biểu lộ lòng ngưỡng mộ của mình, xong bên dưới lại bôi thêm hai chữ có điều, chỉ ra một cách tinh tế những sai sót chí mạng của tác giả, những thứ vớ vẩn quan trọng mà tác giả bôi ra. Xong phần “có điều” ấy, lại bôi thêm một dòng là: tuy chỗ sai sót nhiều như thế, có điều… Hai chữ “có điều” này chính là chiêu thức tối hậu để dìm hàng đối thủ mà vẫn giữ mình đứng ngoài cuộc, khiến đối thủ bị dìm mà vẫn mang ơn mình, thậm chí có khi còn gửi truyện cho mình kiểm duyệt trước khi đăng. Chỉ cần ngươi đạt tới mức như thế, không còn ai là đối thủ của ngươi nữa.

- Nhưng nếu khen tác phẩm nhiều, nhỡ đâu nó được chú ý thì sao?

- Lại sai. Bản chất con người là ganh ghét nhỏ mọn, chỉ cần ngươi khen tác phẩm ấy ở chỗ nào, tự nhiên sẽ có một đám vào bới móc chỗ ấy ra để chê giùm ngươi. Đấy gọi là ngư ông hưởng lợi, rải thính dụ cá, khoe hàng dụ gái. Ngươi càng khen bao nhiêu, càng nhiều người vào bới móc hộ ngươi. Một mình ngươi khen, mười người vào móc, ngươi nghĩ xem thế là lợi hay hại.

Gã thừ người ra, suy đi tính lại một lát rồi ngửa mặt lên trời, than một tiếng:

-Ngươi quả là đệ nhất ti tiện.

- Chứ sao.

- Thế…

- Thế cái gì?

“Còn em Kỳ” - Tuy vui nhưng gã vẫn không quên nhiệm vụ - “Ta muốn xử em Kỳ thì làm thế nào cho nó mười phần tốt đẹp.”

Cái linh hồn im lặng một lúc, xong chửi:

- Thằng dâm.

Gã trơ mặt ra, cười hắc hắc mấy tiếng. Chửi ông đây dâm có khác gì khen ông.

Muôn biết gã xử em Kỳ bằng cách gì, mời đón xem hồi sau sẽ rõ.

TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile