Đêm nồng.
Gã mơ thấy mình lạc vào một thế giới lạ. Gã đang đi giữa phố chợ, mọi người đều ăn vận cổ trang như trong các phim chưởng mà gã đã xem. Ở đó, từ một thợ cắt tóc quèn, dường như gã bỗng trở thành một đại hiệp lượn giang hồ.
“Ôi thú quá!” Gã thầm nhủ.
Cảm giác sau lưng vương vướng, khẽ ngọ ngoạy, lần thử, gã thấy từ phía sau lưng nhô lên hai cái cán kéo bằng kim loại. Sờ lạnh toát, gã run run kéo thử; thấy hai bên đều lên xuống trơn tru nhẹ nhàng, gã mới yên tâm.
“Sư huynh! Mình dừng chân nghỉ uống nước đi. Muội khát quá rồi!”
Một giọng nói oanh vàng, ôn nhu vang lên bên cạnh khiến gã giật nảy mình. Ngó sang nhìn, tim gã thiếu chút nữa thì bay vọt ra khỏi lồng ngực. “Mẹ ơi! Sao mà xinh thế này?”
“Mơ ấy mà!” Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gã tự nhủ, rồi diễn: “Ừ. Đến quán đằng trước kia nhé. Chúng ta lên lầu hai ngồi, tiện thể ngắm đường phố luôn.”
Họ rảo bước tiến tới. Một biển hiệu với ba chữ lớn đập vào mắt nhưng gã chả nhận ra chữ nào. “Chết cha! Đã là mơ mà sao không cho con biết đọc tiếng Bông đi hả giời.”
“Ồ, Hoa Nguyệt lâu à, nghe tên cũng tao nhã đấy sư huynh nhỉ. Không biết trà có ngon không.”
Cô sư muội mỹ miều lên tiếng khiến gã chỉ muốn vỗ đầu cái đét. “Mịa, chữ đầu có trong nick thằng VIP gì đó trên Tổ Tò Vò. Chữ Nguyệt mà còn quên thì đúng là chưa có chút trình đọc convert nào rồi.”
Mỉm cười cho có phong phạm đại hiệp, gã cùng cô sư muội bước vào quán. Chưa kịp nhìn ngắm thì một tiểu nhị đã ra chào hỏi vồn vã: “Ồ, đây chẳng phải Kim Tiễn (Chữ Tiễn 剪 nghĩa là cái kéo) Trần đại hiệp Trần Sự và Ngọc Thủ Lê nữ hiệp sao? Ngọn gió nào thổi cặp Tiên Đồng Ngọc Nữ đến đây vậy?”
“Ối, hóa ra cái kéo nặng ịch mà mình cõng như cái mai rùa thổ tả này làm bằng vàng. Mẹ ta ơi! Một cây giờ gần ba mươi củ. Cái này đem về bán thì có mà lên ba tầng bốn bánh ngay.” Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng gã vẫn nhanh nhảu: “Không dám, không dám. Cho chúng tôi một chỗ thoáng đãng trên lầu để còn ngắm phố.”
“Có ngay, có ngay. Bản quán rất vinh dự được tiếp đón hai vị. Mời!”
Lịch sự nhường mỹ nhân lên trước, gã tranh thủ đảo mắt nhìn một vòng quán. Chỉ thấy đập vào mắt là một bức Bát Tiên Quá Hải cỡ lớn; cột trụ, vách và đồ gỗ đều được sơn màu nâu nhạt; đèn lồng bằng giấy trắng có họa tiết và thơ đề rủ trên mỗi bàn; mọi thứ bố trí một cách hài hòa, tao nhã. Thật là một nơi uống trà tâm tình lý tưởng. Những trà khách ở đây cũng ăn nói rất nhẹ nhàng, dường như không có tiếng động gì phát ra vậy.
Nhẹ bước gần hai chục bậc lên trên, gã thấy không có tiếng cồm cộp, thay vào đó là những tiếng rất nhẹ. “Ồ gỗ xịn, chắc lim hay cái gì rồi, nặng hàng tấn. Cái này khuân được về cũng kiếm bộn đây.” Gã lại nghĩ mông lung.
Ở lầu hai, không gian lại thay đổi sắc thái. Khác với vẻ thâm u, kín đáo bên dưới, ở đây gã thấy mọi người đều cười nói rôm rả. Phía trên lan can treo vài lồng chim, trong đó có vài con màu sắc sặc sỡ, chắc cũng thuộc loại quý hiếm lắm; mấy cột trụ được trang điểm bởi những giò phong lan đủ loại màu sắc; cả một mảng trời lung linh xán lạn như hòa cùng với tất cả mọi thứ trên lầu hai thành một chỉnh thế, sống động và rộn rã.
Theo sau tên tiểu nhị, gã bắt gặp rất nhiều ánh mắt. Có ánh mắt tỏ ra ngưỡng mộ, có ánh mắt lầm lỳ khó đoán và đặc biệt là hầu hết các ánh mắt đều ngời lên vẻ ham muốn, dán vào sư muội của gã.
“Mật ngọt chết ruồi, hé hé. Sư muội mềnh ngon thế, các con giời hau háu cũng đúng. Còn khướt mới đến lượt chúng mày. Ông còn chưa biết có ăn được không đây.” Gã thầm nghĩ.
“Mời hai vị ngồi đây. Hai vị dùng gì ạ? Ở đây chúng tôi có
Bích Loa, Dạ Tuyết, Vân trà
Thanh Loan, Phong Vũ đậm đà trứ danh
Tây Thi nhẹ vị yến oanh
Hạng Vũ xứng đáng hùng anh ngàn đời.”
“Cho một Tây Thi nha. Nghe nói uống trà này nhiều thì sẽ đẹp như Tây Thi sư huynh ạ.” Cô sư muội nhí nhảnh.
“Ồ, nó mà đúng với muội thì hóa ra uống trà này xấu đi à? Hà hà.” Gã giở giọng tán tỉnh, rồi tiếp: “Vậy thì cho ta một Hạng Vũ đi. Chắc sẽ khỏe như voi nhỉ? Ha ha.”
Tiểu nhị bỏ đi rồi bỗng ở bàn bên vang lên một giọng hào hùng, chắc nịch: “Hai vị chắc là Kim Tiễn Trần đại hiệp và Ngọc Thủ Lê nữ hiệp nổi danh phủ Thiên Trường phải không?”
Nhìn sang, gã thấy một bàn gồm bốn thanh niên, mỗi người một vẻ nhưng đều ngời ngời khí thế, lộ rõ vẻ anh hào tuấn kiệt. Quên mất đang ở trong mơ, nghĩ đến cái bản mặt xanh lét vì thức khuya của mình, gã buồn mất vài giây. Đang chưa biết đáp thế nào thì cô sư muội lại cứu gã một bàn thua trông thấy. Nàng lên tiếng: “Người thì đúng nhưng nổi danh thì không dám. Bốn vị có phải là tứ hùng ở Đào Hoa trang không? Nghe đồn bốn vị trang chủ anh tuấn của Đào Hoa trang tuy mỗi người một vẻ, võ công đi về các hướng khác nhau nhưng đều kiêm tu nội ngoại công, văn võ song toàn. Khi vào không nhìn ra các vị, quả là thất kính rồi.”
Nàng đứng dậy, ôm tay rồi tiếp: “Đào Kiếm Mai công tử có thể một chiêu tách được các cánh hoa đào ra khỏi bông mà không làm rách, cách sử nội công quả thực ảo diệu. Đào Phiến Thi công tử có thể tung quạt lượm cánh đào rơi cách xa trăm bước, phải chăng đã đạt tới trình độ Ngự Phiến? Đào Bút Đinh công tử nghe đồn trong một phút cao hứng đã dùng rượu Bồ Đào vẽ nên bức tuyệt phẩm Mãn Thiên Đào Vũ trên vách trong sảnh của Đào Hoa trang, tiểu nữ quả thực rất muốn chiêm ngưỡng. Đào Hoa Thân công tử không sử dụng binh khí, chỉ bằng đôi nhục chưởng năm xưa đã đánh bại thế hợp công của Thập Nhị Thái Tuế vùng Tây Bắc. Mỗi khi công tử ra tay, đối phương như bị chìm trong cảnh đầy trời hoa đào rơi, nội ngoại công quả thật kinh hãi thế tục. Vừa rồi công tử lên tiếng mà trung khí đầy rẫy, chim chóc ngừng hót, cánh phong lan còn run rẩy. Thật ngưỡng mộ!”
Gã cũng đứng dậy theo cô sư muội chắp tay vái chào. Và tất nhiên, không quên cười với vẻ cao thâm khôn lường và nói khách sáo: “Ngưỡng mộ từ lâu.”
“Nếu hai vị không ngại, chúng ta ghép bàn nói chuyện cho thỏa chí nhé!” Đào Bút Đinh Mẫn lên tiếng.
“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Gã không ngờ lần này mình lại đồng thanh với cô sư muội, thầm nhủ: “Mềnh phục mềnh vãi. Diễn cứ như phim. Hé hé.”
Khác với suy nghĩ của gã lúc đầu, Đào Hoa tứ công tử không hề thất lễ nhìn chòng chọc hay buông lời cợt nhả với cô sư muội; họ rất lịch sự, rất đàng hoàng. Câu chuyện chỉ xoay quanh các vấn đề về thi ca, võ công. Tứ công tử rất ngạc nhiên về kiến thức thi ca Trung Hoa cũng như lộ số võ công các phái của gã. Trong khi đó, cô sư muội lại hỉ hả và tự hào vô cùng, thi thoảng liếc yêu làm gã nóng bừng cả người.
Tiểu nhị đem trà tới. Họ uống trà, nói chuyện thơ ca còn được, nhưng tất cả đều là con nhà võ, khi nói đến võ vẽ không có tửu thì quả thật như thiếu cái gì đó. Đại ca của Đào Hoa tứ công tử, Đào Kiếm Mai Sinh bèn rủ rê: “Chúng ta mới gặp mà đã như quen nhau hàng chục năm vậy, nay câu chuyện đang vào đà, hay tất cả kéo về tệ trang mở tiệc đàm thơ luận võ thông đêm, được không? Vừa khéo hôm nay là rằm, ngồi ở Thủy Đào đình, ngắm trăng uống rượu, đàm thơ luận võ với tri âm, chả phải không uổng một kiếp sống sao?”
Lúc này thì gã đã hăng lên, liếc sang thấy sư muội nhu mỳ nhìn mình như thể “huynh ở đâu thì muội ở đó”, gã đáp ngay: “Hay cho đàm thơ luận võ thông đêm. Chúng ta đều là lãng tử giang hồ, trong đầu không hề có từ khách sáo. Ha ha...”
“Trần huynh thật hào sảng. Mời...”
Trả tiền xong, họ rảo bước ra khỏi con phố đông đúc rồi bắt đầu thi triển khinh công chạy về phía bắc. Lúc đầu gã còn run, nắm tay cô sư muội vì sợ rớt lại, nhưng sau thấy mình cứ nghĩ thế nào là chân khí vận động theo ý, chạy băng băng, chân như không chạm đất. Khi đó gã mới tự tin, từ kẻ bám tay, gã trở thành người dẫn dắt.
Tự tin ùa về, gã mới thấy mình nắm đôi ngọc thủ nổi tiếng giang hồ vài phút rồi mà không hưởng thụ. Nghĩ đến đôi tay, gã thấy cô sư muội bỗng run rẩy, nép vào người mình. Luồng khí trao đổi giữa hai người như ngưng trệ khiến họ lỡ một nhịp. Định thần lại, gã gạt bỏ tạp niệm, đôi chân lại băng băng vượt lên, suýt nữa vọt qua đầu bốn huynh đệ kia.
Tứ công tử thấy họ chợt khựng lại, sát vào nhau thì chỉ nghĩ chắc đôi này tình tứ, tranh thủ âu yếm nhau chút thôi. Không lấy gì làm lạ, bốn huynh đệ lại tăng tốc, chạy thẳng.
Được độ gần nửa canh giờ, một khoảng trời hồng đã đập vào mắt gã. “Chao ôi phải hàng ngàn cây đào mất. Đám này mà đánh về Hà Nội vào dịp Tết, đảm bảo ta thành đại gia tức thì.”
Gần đến cổng trang, hiện ra trước mắt hai huynh muội là cặp cây đào cổ thụ lừng lững như hai hộ pháp canh cửa. Trên gốc mỗi cây ghi ba chữ Hán lớn. Gã thấy sư muội lẩm bẩm: “Đào Hoa trang. Tuấn Kiệt địa.”
Chỉ thấy Đào Kiếm Mai Sinh vỗ tay ba cái. Cánh cổng nặng nề bỗng cọt kẹt mở ra, hai hán tử trung niên trong trang phục nô bộc cúi người chào: “Các trang chủ đã trở về.”
Hai huynh muội theo họ bước vào thì chợt có một người hớt hơ hớt hải chạy đến, cất giọng léo nhéo: “Các trang chủ về sớm thế. Ồ hai vị này là...”
Đào Hoa Thân Sỹ nói luôn: “Đây là Kim Tiễn Trần đại hiệp và Ngọc Thủ Lê nữ hiệp đỉnh đỉnh đại danh đến từ phủ Thiên Trường. Còn đây là Phí quản gia.”
Gã ngước nhìn lão được gọi là Phí quản gia đó. Chỉ thấy lão ta độ năm mươi tuổi, mặt chuột, tai dơi, mắt láo liên, dáng vẻ rất ư không đàng hoàng. Tuy nhiên hai huyệt Thái dương gồ lên, chứng tỏ cũng không phải tay mơ. Gã thầm nghĩ: “Sao ở nơi thanh tao lại có phường ô trọc như thằng cha này nhỉ? Trông như hifi, vãi thật.” Tuy thế gã vẫn đãi bôi: “Đã nghe danh từ lâu.”
Chỉ thấy Phí quản gia nói: “Rất hân hạnh được làm quen hai vị. Ha ha, ta có danh gì chứ. Trần công tử cứ quá lời.”
Đào Kiếm Mai Sinh lại phân phó: “Phiền Phí quản gia sắp xếp hai phòng thượng hạng cho Trần đại hiệp và Lê nữ hiệp. Hai vị cứ nghỉ ngơi tắm rửa. Chúng ta sẽ gặp lại lúc giờ Tuất tại Thủy Đào đình. Sẽ có người dẫn hai vị đến. Giờ ta tạm thời chia tay nhé!”
Lão quản gia dẫn hai huynh muội bước đi trên một con đường lát đá. Hai bên gã thấy đủ các loại kỳ hoa dị thảo; rồi giả sơn, hồ, đình, tạ... đều có đủ; tất cả khiến gã thấy mình như đang đi trên Bồng Lai tiên cảnh cùng tiên nữ Lê sư muội mà gã vẫn chưa biết tên.
Qua một vòm hình vòng cung, họ bước vào một khoảng sân nhỏ được bài trì hết sức tinh tế. Góc vài khóm hồng, nơi mấy bụi cúc, chỗ gài chút sen đá, nơi lại loáng thoáng ngô đồng. Mấu chốt là tất cả đều phối hợp với nhau rất hài hòa, theo một quy luật Ngũ hành gì đó mà một thằng thợ cắt tóc như gã không thể hiểu nổi.
“Xuân Lan, Thu Cúc đâu rồi.” Lão quản gia lên tiếng.
“Dạ.” Tiếng dạ như họa mi hót trong mưa vang lên khiến gã rạo rực cả người. Hai ả tiểu tỷ tiến đến khiến gã ngỡ ngàng. Họ đều dong dỏng cao, thắt đáy lưng ong, dáng đi yểu điệu thướt tha; da trắng bóc, ngũ quan cân đối, trông không chê được điểm nào. Về mặt nhan sắc, có lẽ họ cũng chỉ thua sư muội của gã một chút, nhưng có lẽ vì là tỳ nữ nên cử chỉ thái độ của họ rất bẽn lẽn, thẹn thùng. Thú thực, nhìn thế gã chỉ muốn chiếm đoạt ngay lập tức mà thôi.
Phí quản gia phân phó: “Xuân Lan dẫn Trần đại hiệp sang phòng phía đông, hầu hạ đại hiệp cho chu đáo. Thu Cúc đưa Lê nữ hiệp về phòng phía Tây, không được để nữ hiệp phàn nàn gì, nghe rõ chưa?”
Lão lại quay sang hai huynh muội, nói: “Trước giờ Tuất một chút, ta sẽ quay lại đưa hai vị đi Thủy Đào đình. Giờ xin tạm biệt, hai vị cứ tắm rửa nghỉ ngơi đi nhé!”
Nói xong, lão thi lễ rồi bỏ đi. Hai huynh muội trao đổi vài câu rồi theo tỳ nữ về phòng.
Còn lại một mình với Xuân Lan, gã lập tức nói buông thả: “Em bao nhiêu tuổi rồi. Đã có bạn... đã có công tử nào thầm thương trộm nhớ chưa?”
Ả đỏ mặt, ỏn ẻn đáp: “Dạ em mười sáu ạ. Xấu như em làm gì có công tử nào thương chứ.”
“Cà-dốt. Hàng này phải vài củ. Có vẻ như hôm nay mình được free ha ha.” Gã thầm nghĩ cách dụ dỗ cô nàng.
Vào phòng, gã suýt ngã ngửa vì ngạc nhiên. Vì nó quá sang trọng. Bàn ghế uống nước bằng lim bóng nhẫy, bình phong lưu ly với tranh thiếu nữ chỉ nhìn qua nét vẽ cũng biết của danh gia, đồ gốm khắp nơi, giường và màn gió thêu thùa cầu kỳ, dưới chân không rõ là thảm gì mà đi mềm mịn vô cùng.
“Đè nghiến nhỏ này xuống thảm mà lăn lộn thì chắc cũng phải vài ngày mới ra ngắm trăng mất, ha ha.” Gã cười thầm.
Giới thiệu qua cho gã về phòng ốc rồi Xuân Lan mới cúi đầu, nói nhỏ nhẹ: “Giờ công tử muốn gì cứ sai em ạ.”
“Ta... ta muốn tắm.”
Thoáng thấy mặt ả ửng hồng, gã khoái chí tiếp: “Quần áo cởi ở đây hay vào trong kia nhỉ?”
“Công tử vào trong buồng rồi em sẽ làm ạ.” Ả lí nhí.
“Làm cái gì ha ha.” Nghĩ bậy bạ, gã theo sau ả tỷ nữ mà đôi mắt cứ dán vào vòng ba mới dậy thì căng tròn của ả.
“Công tử bỏ giúp em cây Kim Tiễn ra với. Nặng quá em không làm được.” Ả lại nói.
“Ồ, vàng mà mình chưa thèm ngó.” Nghĩ rồi gã rút hai bên, thì ra mỗi bên là một nửa cái kéo, có thể ráp vào nhau dễ dàng. Màu váng óng chói lòa hiện lên khiến gã lại nghĩ hươu nghĩ vượn.
Ả tỳ nữ nhu mỳ cởi từng lớp quần áo của gã ra. Đến khi còn lớp cuối, đột nhiên gã lại thấy ngại ngại, chả là con “công ngủ” rồi. Gã cũng không cần phải lo, cởi xong lớp cuối cùng, Xuân Lan đi ra bàn gần đó sắp xếp và nói vọng lại: “Công tử vào bồn tắm đi.”
Nhìn bồn nước bằng gỗ khói nghi ngút như trong phim, gã tạm thời dẹp đám lòng heo dạ chó đi, bước vào đắm mình trong làn nước ấm. Một cảm giác dễ chịu xộc thẳng lên não khiến gã nghiêm chỉnh trở lại; tạp niệm lui dần, gã điều khiển chân khí lướt vài vòng quanh cơ thể. Trong lúc đó Xuân Lan ngoan ngoãn ngồi một bên, kiểm tra nước, thi thoảng lại thêm vào bồn một gàu nước nóng từ nồi đun sôi sùng sục bên cạnh.
Đang trong trạng thái vô ngã, một tiếng la chói tai vọng tới từ căn phòng phía tây khiến gã trở lại thực tại.
“Lê sư muội có chuyện rồi!” Chỉ nghĩ được vậy, gã tồng ngồng phi lên như giao long vượt biển, phá toạc cửa sổ lao về phía gian phòng phía tây. Chỉ tích tắc gã đã có mặt, vì bố trí hai phòng giống nhau nên gã chạy thẳng vào phòng tắm.
Đến nơi, gã thấy Thu Cúc đang nằm bất động dưới sàn. Lê sư muội của gã thì không một mảnh vải che thân đang ngồi bệt ôm vết thương trên ngực. Gã chỉ thấy nàng ta thều thào: “Muội trúng độc châm...” rồi ngã ngửa ra sàn.
Nhìn thân hình vệ nữ trắng muốt trước mặt khiến trong gã dấy lên bao cảm xúc. Phải nói, đây là thân hình đẹp nhất mà gã từng thấy. Các em người mẫu nude trên web đen chắc phải tu hàng chục kiếp nữa may ra mới bằng nửa nàng. Da nàng trắng muốt, toàn thân không tỳ vết, cái cần to thì to tròn, cái cần nhỏ thì xinh xắn tinh tế như thợ thủ công chạm khắc. Nói chung gã chỉ có thể dùng bốn từ “tuyệt đỉnh tạo hóa” để miêu tả mà thôi. Bên ngực phải nàng, một vết màu tím sẫm như đồng xu đang lan dần ra, tương phản với màu da trắng như bạch ngọc khiến nó càng nổi.
Cố kìm nén mọi cảm xúc, cúi xuống nhìn, gã thấy một cây châm nhỏ như lông trâu cách Nhũ Trung hai tấc vẫn cắm ở đó. Sợ không kịp gã rút vội cây châm, ghé miệng vào hút chất độc ra. Giờ đây, hắn vừa vội vã khẩn trương, vừa đê mê thích thú, vừa lo sợ bị phát hiện, vừa lo tỉnh giấc mơ... Mọi cảm giác cứ đan xen khiến gã thấy đầu óc lùng bùng.
“Da nàng thơm quá. Chất độc hôi thật! Mà mùi hôi này sao quen quen... Ọe...” Nhả ra một búng chất độc với dãi, gã lại tiếp công việc. “Hôi quá, mùi này giống...”
“Dậy mau ông tướng. Đang nằm mơ thấy con nào hả. Da con nào thơm? Học được kiểu bậy bạ ở đâu, liếm gì không liếm mà lại đi liếm nách người ta, còn nhổ dãi ra đầy giường thế này! Hôm nay giặt đi nhé! Không tối nghỉ...” Giọng chát chút của vợ như rít vào tai khiến gã trở lại thực tại.
Ôi, chưa kịp làm gì. Nhìn con “công ngủ” vẫn diễu võ dương oai mãi, gã than dài một hơi.
“Đợi giấc mơ sau cu nhé!”
Hết chương ba.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile