Về (2): Đây là câu ngớ ngẩn nhất mình từng đọc trong vài năm qua. Câu của bạn đánh đồng mọi tài năng với người thường một cách thô bỉ. Đúng, ai chẳng là người. Một câu hằng đúng - nên vô giá trị. Nhưng nói thế để suy ra Tào Tuyết Cần không khác gì những người khác
về khả năng thì đúng là chỉ có ở bạn.
(Nếu các thiên tài như Mozart hay Tào Tuyết Cần mà biết câu bạn viết, chắc sẽ tức hộc máu dưới nghĩa địa.
)
Tào Tuyết Cần nổi tiếng trước hết vì chất lượng tác phẩm của ông ta, chứ không phải vì được nhiều người yêu quí và giới thiệu... như bạn nói. Tác phẩm của ông ta có giá trị khách quan tương đối, độc lập ngay cả với chính [con người] ông ta và mọi sự giới thiệu, quảng cáo.
Về (3): Mình không biết những thứ Tào Tuyết Cần viết khi mới cầm bút đã chuyên nghiệp hay chưa, nhưng mình tin Tào Tuyết Cần là dạng
xuất khẩu thành chương - viết cái gì ra cũng hay hơn những tác phẩm chuyên nghiệp thông thường của các nhà văn
cùng thời.
Tức là người như Tào Tuyết Cần đã sớm vượt qua cái thước đo chuyên nghiệp từ khi lọt lòng mẹ. Các bạn cứ yên tâm là các bạn có mài bút 100 năm cũng chẳng thể so với những người như ông ấy được đâu.
So sánh J.K với Tào Tuyết Cần cũng là một so sánh mà mình thấy buồn cười và giận hộ Tào Tuyết Cần
. J.K thì thực sự là một nhà văn đạt tiêu chuẩn chuyên nghiệp tầm thường như vô số các nhà văn tốt nghiệp đại học ở thời đại này. J.K có chút tài, nhưng không phải thiên tài, cũng chẳng phải người có năng khiếu đặc biệt. Dù J.K rất nổi tiếng và giàu có nhưng không ai xếp bà ấy cùng mâm với các nhà văn được Nobel.
Tào Tuyết Cần thì khác - ông ta là đại diện đỉnh cao của giới văn học TQ thời ông và cả lịch sử TQ. Không ai từ chối gọi ông ta là đại văn hào, dù thích hay không.
Harry Potter, dù bán chạy bao nhiêu, được bao nhiêu người yêu thích đi chăng nữa, thì cũng chỉ là thứ văn học giải trí 3 xu - nội dung tương tự như đa số các truyện giải trí thần thoại, hoang tưởng khác. Harry Potter cần thời đại pop culture này để sống, vì không có bọn buôn văn hóa và truyền thông/quảng cáo mạnh, thì nó chẳng là cái quái gì. Hồng Lâu Mộng thì khác, nó có giá trị nhân văn rất cao. [Nên] Hồng Lâu Mộng không cần thời đại nào để sống, cũng không cần bọn buôn văn hóa và truyền thông mạnh.