Quyển hạ - Kinh Sở Tranh Hùng Ký.
Chương 11 - Quyết thắng Hán Thủy (tiếp theo và hết)
Nguyên tác: Huỳnh Dị
Dịch giả: herobk13
Bỗng những tiếng trống động trời từ phía quân Ngô vang lên, ít nhất phải có sự tham gia của hơn một trăm cái trống trận, bộ binh phía trước cùng lúc ngồi thụp xuống, hét lên một tiếng, một dãy ngàn chiếc nỏ phát xuất, hàng ngàn mũi tên chiu chíu nhằm hướng quân Sở phóng tới.
Những mũi tên phát ra từ nỏ vô phương chống cự, chúng có thể xuyên qua thuẫn của quân Sở, xuyên qua áo giáp của cả người và ngựa khiến máu văng đầy trời.
Ở tiền quân Sở, người người rớt xuống, ngựa thì ngã chổng vó, thịt và máu văng tứ tung, cảnh tượng vô cùng bi thảm và hỗn loạn.
Lúc ấy đợt nỏ thứ hai lại phát xuất về phía quân Sở.
Quân Sở phóng tiễn một cách vô thức nhưng những mũi tên xa nhất cũng vẫn còn cách quân Ngô đến 10 bộ, chẳng có được một chút uy hiếp nào cả.
Tiếp đó là lần phóng nỏ thứ ba, lần này hàng ngàn mũi tên hướng lên trời vạch ra giữa thinh không những đường cong tuyệt mỹ rồi trút xuống trận địa bên Sở. Tuy lần này uy lực không mạnh lắm những cũng tạo ra sự hỗn loạn trong quân Sở.
Nang Ngõa biết là không thể để tình hình này tiếp tục xảy ra nên đã ra lệnh cho những bộ binh ở phía sau chiến xa xông lên.
Đại bộ phận chiến mã của quân Sở đã ngã xuống những vũng máu vô tình của chiến tranh, khiến xa chiến chi thuật nổi danh của họ hoàn toàn không thể sử dụng được. Bộ binh Sở thì yếu nhưng nay lại phải trông cậy vào sự xông lên của họ để giành chiến thắng.
Hàng loạt tên được phát xuất từ những chiến nỏ bên Ngô, hướng về phía những binh sĩ liều chết bên Sở, máu tươi vọt ra như hoa, quân Sở ngã xuống như ngả rạ.
Nang Ngõa ra lệnh cho kị binh ở hai bên từ từ xông lên, dựa vào sức mạnh của binh lực, chuẩn bị viện trợ cho bộ binh tiên phong đã bị thương vong rất nhiều.
Hoàn Độ biết là thời cơ đã đến, ra lệnh cho quân Ngô giãn ra tạo thành một lối đi ở giữa, còn chàng tay cầm “Thiết Long”, một người một ngựa phi lên trước, dẫn theo hai ngàn kị binh tinh nhuệ, hướng về phía quân địch tiến lên, tiếng ngựa hí kinh thiên động địa, chấn động cả chiến trường.
Lúc Hoàn Độ đích thân dẫn kị binh xông ra, hàng vạn tiền quân bộ binh bên Ngô cầm giáo xông lên tạo thành một hình tam giác ngọn hoắt như đâm thẳng vào tâm tạng quân Sở.
Hoàn Độ phi ngựa tại mũi nhọn của tam giác nhanh chóng tiến vào trận địa trùng trùng bên Sở, đạp lên thi thể hướng về phía địch tấn công.
“Thiết Long” tung hoành trước ngựa tạo thành muôn vàn đạo khí lạnh, quân Sở nối tiếp nhau ngã xuống, trong chốc lát đạo kị binh dưới sự lãnh đạo của chàng đã tiến thẳng vào trọng địa quân địch khiến quân tiên phong bên Sở vô cùng hỗn loạn, chẳng còn ra thể thống một đội quân gì nữa, chiến trường biến thành một đồ trường đẫm máu.
Nang Ngõa lần đầu tiên thay đổi sắc mặt nói: “Kẻ đó là ai vậy?”
Phí Vô Cực nói: “Hãy để hắn cho tại hạ.” Nói rồi lên ngựa dẫn theo cận vệ tiến về phia Hoàn Độ.
Ngô vương Hạp Lư và Ngũ Tử Tư ở hậu phương áp trận cười nói: “Nang Ngõa chuẩn bị lần phản kích cuối cùng, đến lượt chúng ta ra tay rồi.” Rồi ra lệnh cho một vạn đại quân còn lại tiến về phía trước. Chiến tranh toàn diện khai triển.
Kị binh do Phu Khái Vương và Bạch Hỉ chỉ huy đã chiếm được thượng phong, bức bách địch nhân lui về bổn trận.
Cả chiến trường ngoài 1 vạn tinh binh của Hạp Lư và 3 vạn binh lực của Nang Ngõa ra toàn bộ đều rơi vào cảnh loạn chiến rất thê thảm.
Hoàn Độ trong trận địa của địch không gặp đối thủ tung hoành xung sát, như gáo nước lạnh dập tan ước vọng từng đợt phản công của địch, phía sau sĩ khí đội kị binh lên cao ngất trời, dưới sự lãnh đạo của chàng, họ như một bầy hổ lạc vào đàn dê. Người Sở giỏi về xa chiến, một khi đã mất đi ưu thế này thì vô luận có sự hậu thuẫn của sĩ khí hay lực lượng cũng là vô ích.
Đột nhiên một đội địch quân xông lên, Hoàn Độ cảm thấy áp lực dâng cao, nhiều cây mác dài như rồng cuốn từ nhiều góc độ đâm tới, sát khí đằng đằng. Hoàn Độ có một cảm giác rất quen thuộc, đột nhiên nhân ra đây không phải là “trường qua tam thập lục kị” của Phí Vô Cực hay sao?
Hoàn Độ hú lên một tiếng dài, không sợ mà lại mừng, “Thiết Long” trên không múa tít, “trường qua” (mác dài) lần lượt bị chặt gãy. Từ lâu chàng đã khổ tâm suy nghĩ để phá “trường qua tam thập lục kị” này, vừa đúng lúc đem ra áp dụng, ánh kiếm loang loáng, “tam thập lục kị” nổi danh nước Sở lần lượt ngã xuống, đầu và thân mỗi nơi một nẻo.
Ngay lúc đó, một luồng kình phong như sấm sét ở kế bên kích tới, Hoàn Độ thét lên một tiếng, thu hồi “Thiết Long” ngạnh tiếp, “toong” một tiếng khiến cây trường mâu đang lao tới bị bạt văng ra.
Hoàn Độ nghiêng đầu nhìn sang thấy một độc nhãn Sở tướng cao lớn ở gần đấy nhất thu nhất phóng trường mâu. Lần này thay đổi góc độ, trường mâu lại phá không bay đến, kình phong rít lên mát cả mặt.
Hoàn Độ vui mừng trong lòng, nghĩ rằng Phí Vô Cực ngươi tự dẫn xác đến đây, đỡ tốn công ta đi tìm. Cả người chàng tự dưng bật lên, đạp lên đầu cây trường mâu đang phi tới, lướt tới Phí Vô Cực, “Thiết Long” trong tay, chém ngang đầu hắn.
Trong lòng Phí Vô Cực rất kinh sợ, đối phương toàn thân là thiết giáp, đầu thì đội mũ đồng vậy mà nhảy lên không trung nhẹ nhàng như hồ ly, võ công như vậy, từ trước đến nay hắn chưa thấy. Hắn không biết rằng nhờ trận đấu với Tương Lão mà công lực chàng đại tiến, Phí Vô Cực còn không bằng Tương Lão lúc trước, hồn bay phách tán là tất yếu.
Phí Vô Cực, một trong tứ đại kiếm thủ tại nước Sở đâu phải chỉ là hư danh, phản ứng nhanh nhẹn thật siêu phàm, tay cầm trường mâu lập tức nới lỏng, kim quang lóe lên, đồng kiếm hộ thân đã được rút ra vừa lúc “Thiết Long” của Hoàn Độ chém tới. Buông mâu, bạt kiếm, tấn công, ba hành động chớp mắt như hành vân lưu thủy không một chút đình trệ.
Hoàn Độ khen thầm một tiếng, người vẫn lơ lửng trên không, tay cầm “Thiết Long” đã thực thi một chiêu biến hóa.
Phí Vô Cực khua kiếm nghênh tiếp theo nhiều góc độ, khi hai cây kiếm lao qua nhau, chỉ là Hoàn Độ ở trên cao nên trường kiếm của hắn đã vọt qua thân dưới chàng còn trường kiếm của chàng thì đã nhằm thẳng vào mặt hắn chém tới. Kiếm chưa tới nơi mà kiếm khí đã phát ra ghê rợn, mát lạnh mặt hắn.
Phí Vô Cực la lớn, không kịp thu kiếm về, buông kiếm rớt xuống ngựa, đỉnh đầu cảm thấy mát lạnh, mũ đồng và da đầu đã bị cắt một miếng lớn. Phí Vô Cực thấy kiếm pháp kẻ địch rất lợi hại nên run sợ vô cùng. Hắn bèn triển khai thân pháp, nhằm phía phải cướp đường tẩu thoát. Bỗng nhiên có tiếng động phía sau, Phí Vô Cực biết có gì chẳng lành, đúng lúc muốn tăng tốc thì cảm thấy phía sau tim lành lạnh, một thanh trường kiếm đã xuyên qua hậu tâm, đầu kiếm lộ ra phía trước ngực. Phí Vô Cực la lên một tiếng bi thảm, ngã về phía trước chết tốt.
Tiếng la thê thảm của Phí Vô Cực truyền đến tai Nang Ngõa đúng lúc hắn cùng sĩ tốt bắt đầu lao vào cuộc chiến. Nang Ngõa tay cầm trường kích, nhanh chóng có binh Ngô tắm máu thảm tử, hắn hiểu đạo lý là “muốn thắng trận thì trước tiên phải diệt vua trước” nên khi thấy cờ Hạp Lư ở khoảng cách 200 bộ liền ra lệnh hướng về phía đó mà xông tới. Quân Ngô chống cự quyết liệt nhưng lần lượt bị võ công kinh người của Nang Ngõa hạ sát tại chỗ, vãn hồi cho quân Sở không ít khí thế.
Chỉ thấy cách Hạp Lư không xa, đại tướng nổi danh nhất bên Ngô xông tới, Nang Ngõa nhìn thấy người này rất vui nói: “Ngũ Tử Tư sao lại gấp gáp đi xin chết như vậy?”
Ngũ Tử Tư phẫn nộ hét lớn, trường thương trong tay vung lên, hung hăng tiến lại. Nang Ngõa cười dài, dễ dàng dùng trường kích đỡ liên tục mười mấy chiêu của Ngũ Tử Tư, tựa như chẳng phí chút khí lực nào.
Ngũ Tử Tư thầm kêu khổ, trường kích của Nang Ngõa mang đầy chân khí, sau hơn chục chiêu, hai tay ông tê rần khiến thương pháp chậm lại.
Nang Ngõa không chút nhường nhịn, trường kích thừa cơ đâm thẳng tới ngực Ngũ Tử Tư.
Ngũ Tử Tư la lên, lật người ngã ngựa, cố tránh chỗ yếu hại trước ngực, vai phải đã nhuộm đỏ máu tươi.
Nang Ngõa kẹp chặt bụng ngựa lao đến định nhanh chóng hạ thủ thì bỗng “xoạt” “xoạt” hai tiếng vang lên, hai mũi tên được nỏ bắn ra từ xa lao đến.
Nang Ngõa không dám dùng tay đỡ liền nhanh chóng múa tít trường kích trước ngực, “toong” “toong” hai tiếng, hai mũi tên nhanh như chớp cũng không làm gì được hắn. Khi ấy bên Ngô đã kịp thời cứu Ngũ Tử Tư về bản trận, chớp nhoáng đã thấy vô số quân Ngô lao đến cản trở, Nang Ngõa thầm tiếc nuối. Trong lúc hắn đang tiếp tục xông vào trận địa quân Ngô thì một tiếng kêu lớn từ phía sau vang lên: “Nang Ngõa!”
Nang Ngõa ghìm ngựa quay đầu lại, cách khoảng một trượng là một đại tướng bên Ngô, tay cầm trường kiếm lao lại khiến nhân mã bên hắn rối loạn, lúc ấy hắn nhận ra đó chính là vị tướng mà Phí Vô Cực muốn giết.
Nang Ngõa trầm giọng nói: “Tôn Vũ!” Chưa dứt lời đã hướng đối phương xông lên, trường kích đâm thẳng vào kẻ thù. Nhát đâm này tập trung công lực của cả đời hắn, lực đạo có thể giết địch ngay lập tức. Trong lòng hắn nghĩ ngay là nếu hạ sát được người này thì quân Ngô như mất đi một cánh tay.
Trường kích được đâm ra thuận theo chiều ngựa chạy, như một con ác long nhe nanh về phía Hoàn Độ. Trường bào đỏ rực của Nang Ngõa bay phấp phới về phía sau như một đám mây hồng cuồn cuộn lao về phía chàng.
Hoàn Độ cười dài, “Thiết Long” sau khi chém bay đầu một tướng Sở vạch lên một hình bán nguyệt, phách thẳng vào trường kích của Nang Ngõa.
“Đang” một tiếng chấn động xung quanh, hai người cùng nhào xuống ngựa nhằm hóa giải kình lực của đối phương.
Nang Ngõa chân vừa chạm đất, tầm nhìn bị thân ngựa cản lại, vừa lúc tránh qua một bên để xem tình hình thì từ dưới bụng ngựa nhoáng lên một ánh kiếm, kẻ địch công đến ở cự ly rất gần.
Lúc này trường kích trở nên rất bất tiện, hắn bèn đưa đuôi kích lên tiếp chiêu. Một loạt các tiếng kim loại giao nhau vang lên, kiếm của kẻ địch đâm ra 52 nhát thì hắn cũng dùng đuôi kích đỡ đủ 52 nhát nhưng nhát thứ 53 đã đâm vào phía dưới phổi trái của hắn.
Nang Ngõa la lớn, cái bóng màu đỏ chớp nhoáng bay về phía sau, trường kích trong tay thuận thế phóng ra phía Hoàn Độ. Người hắn bay xuống đất còn trường kích thì xuyên qua con ngựa ở đằng sau Hoàn Độ, con ngựa rú lên một tiếng thảm thiết, gục ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.
Nang Ngõa nhảy lên con ngựa của một kị binh quân Ngô ở phía sau, song chưởng khua lên, gã Ngô binh xấu số thất khiếu chảy máu, ngã lăn xuống đất.
Hoàn Độ tránh được trường kích, vẫn muốn đuổi theo nhưng Nang Ngõa đã chạy về bản trận, chàng không kìm được sự tiếc nuối, nhưng dù sao thì nhát kiếm ấy cũng đã khiến hắn thụ thương rồi.
Trận đánh kéo dài đến tận hoàng hôn, quân Ngô toàn thắng. Mười hai vạn hùng binh của Nang Ngõa thương vong quá nửa. Quân Sở rút lui, quân Ngô thừa thắng truy kích, sát hại vô số máu chảy thành sông, Hán Thủy đã biến thành một dòng sông máu.
Phí Vô Cực, Yên Tương Sư và Vũ Thành Hắc đều chết tại trận, Nang Ngõa chạy thoát thân, dẫn đám tàn quân chạy trốn theo hướng Bách Cử.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
(Hết chương 11)