TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 127 1231151101 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 634

Chủ đề: Mạo Bài Đại Anh Hùng - Thất Thập Nhị Biên

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Đang ở
    Vô Hạn thành
    Bài viết
    1,457
    Xu
    200

    Mặc định Mạo Bài Đại Anh Hùng - Thất Thập Nhị Biên

    Mạo Bài Đại Anh Hùng




    Mạo Bài Đại Anh Hùng

    Quyển 1

    Chương 1: Đào mệnh đích ky tu binh
    Dịch giả: La Bat Chap



    Điền Hành Kiện vẫn nằm im không nhúc nhích trong hầm, bùn đất trên người khiến hắn như hoà thành một thể với hoàn cảnh xung quanh. Ở nơi vốn là trụ sở pháo binh này ngoại trừ hắn ra thì không còn một sinh vật sống nào nữa. Ngay cả một con chuột cũng không có. Mà ở tinh cầu Millok vốn không có thứ động vật này.

    Ngọn đồi nhỏ cây cối rậm rạp này vốn là nơi một liên đội pháo binh liên bang đóng quân nhưng đã bị tiêu diệt vài ngày trước.

    Xung quanh Điền Hành Kiện có đủ các loại các hài cốt, sắt thép, máu thịt nằm vương vãi.
    Đạn pháo đã phá hủy cây cối xung quanh trong khu vực hơn trăm mét, lửa cháy hai ngày mới tắt.

    Điền Hành Kiện hơi buồn ngủ, mí mắt không nghe lời cứ muốn sụp xuống, hắn vỗ nhẹ vào mặt mình, tập trung tinh thần nhìn kỹ chiến trường.

    Đây là trận chiến đấu thứ 21 của Liên bang hàng không lục chiến đội hạ sĩ Điền Hành Kiện. Từ tinh hệ Galileo đến tinh hệ Newton, trên đường bại lui quân đội Liên bang đã vứt bỏ hai mươi hai tư nguyên tinh cầu cùng năm di dân tinh cầu.

    Tinh cầu Millok là một trong hai di dân tinh cầu thuộc tinh hệ Newton, di dân tinh cầu còn lại đã bị quân đội đế quốc chiếm đống hoàn toàn. Nếu tinh cầu này cũng bị quân đội đế quốc chiếm được thì quân đội liên bang cũng chỉ có thể đem hơn ba mươi tư nguyên tinh cầu của tinh hệ Newton dâng lên cho đế quốc.

    Nhưng đây không phải là chuyện mà Điền Hành Kiện quan tâm, chuyện hắn quan tâm là làm thế nào sống sót trong chiến tranh, bảo vệ tánh mạng là thiên điều của Điền Hành Kiện. Vì thế mà dù đã trải qua hai mươi mốt trận chiến, hàng không lục chiến đội sư đoàn robot số 5 đại đội robot số 3 hậu cần trung đội tiểu đội 1 hạ sĩ, cơ giới duy hộ binh Điền Hành Kiện vẫn chỉ là một hạ sĩ.

    Những chiến hữu đã cùng hắn đã trải qua mười tám trận chiến đấu cơ bản là đều được thăng cấp. Bất quá, từ tinh hệ Galileo đến tinh hệ Newton, chiến đấu trên ba tinh cầu cũng chỉ còn mình hắn sống sót, liên bang hàng không lục chiến đội sư đoàn robot số 5 đã bị xóa phiên hiệu. Toàn sư đoàn có 95% chết trận, 5% còn lại ở lại tinh cầu kia, dữ nhiều lành ít.

    Điền Hành Kiện trải qua cửu tử nhất sanh, cực kỳ may mắn mới nhảy lên được chiến hạm rút quân, được biên vào trang giáp sư đoàn số 9, lui về cố thủ tinh cầu Millok.

    Hắn len lén di chuyển tới một gốc cây đại thụ bị đạn pháo bắn gẫy, vừa nằm vừa đi vệ sinh là một kỹ thuật sinh hoạt, nhưng Điền Hành Kiện đã vận dụng rất điêu luyện, chỉ cần nằm trên một điểm cao thì sẽ không bị chảy ngược lại. Thời gian dài chiến đấu làm cho điền hành kiện ít nhất cũng không bị doạ đến vãi ra quần.
    Rùng mình một cái, Điền Hành Kiện cảm thấy được thanh tỉnh liễu một điểm. Hắn nghiêng người thở ra một hơi, trong lòng thầm tham bản than đen đủi.

    Vốn trang giáp sư đoàn số 9 vì tổn thất tới 40% nên đã nhận mệnh lệnh lui tới tinh hệ Darwin nghỉ ngơi và hồi phục. Nhưng bởi vì đế quốc quân đi vòng đổ bộ xuống tinh cầu Millok nên bộ chỉ huy chỉ có thể lệnh cho tất cả bộ đội ở khu vực quanh tinh cầu Millok tập trung chống cự, giữ chân quân đội đế quốc, chờ bộ đội tăng viện từ hậu phương tập kết.

    Mặc dù nơi ẩn náu này được hắn lựa chọn rất kĩ, lại cách xa trung tâm chiến trường, nhưng mà với một kẻ chỉ quan tâm tới việc bảo vệ tính mạng như Điền Hành Kiện thì vẫn là chưa đủ. Từ nơi này nhìn lại, chiến đấu vẫn ác liệt như cũ.

    Trên chiến trường, ở hướng 9 giờ, 12 giờ và 3 giờ là gần trăm chiếc robot một người lái “Thánh Khải 22” cao hai thước. Loại robot chiến đấu này của đế quốc linh hoạt như đà điểu, ống phóng tên lửa ở hai bên thỉnh thoảng lại phát ra nhưng tiếng rít chói tai, bắn ra một quả tên lửa được laze dẫn đường.

    Đang bị ép ở hướng 6 giờ là hơn mười chiếc robot chiến đấu 5 người lái cao 3 mét “Vinh Dự 15”.

    Loại robot này có sức phòng ngự kinh người, hơn mười cái chân ngắn dưới sự điều khiển của máy tính trung tâm cũng có thể làm được những động tác khó khăn. Mặc dù do có nguyên nhân về số luợng, bị hỏa lực của quân đội đế quốc áp chế nhưng trong thời gian ngắn, đám robot một người lái của đế quốc cũng không thể phá vỡ được trận hình phòng ngự này.

    Hai bên điên cuồng chiến đấu, đuôi khói của tên lửa giăng khắp chiến trường. Âm thanh của pháo năng lượng vang lên liên tục. Mặc dù hỏa lực của quân đội liên bang đang ở thế hạ phong, nhưng bởi vì “Vinh Dự 15” là robot hạng trung,hệ thống phòng ngự cực kì chắc chắn, có đủ năng lương để triển khai lồng năng lượng phòng ngự cho nên dù tên lửa do robot của quân đội đế quốc bắn ra có trúng “Vinh Dự 15” thì tỉ lệ bị phá huỷ vẫn rất ít.

    Địa phương mà các robot này đang tranh đoạt thành phố công nghiệp Tân La Mã lớn nhất trên tinh cầu Millok, đóng ở đây là một trung đội robot hạng trung và một liên đội pháo binh. Nhiệm vụ là bảo vệ con đường hậu cần phía sau. Không có chiến hào và công sự ngăn cản bộ binh, nơi đang chỉ là một trận địa bình thường, phòng tuyến thực sự thứ nhất của liên bang là ở rừng cây cách đó 10 km.

    Sau phòng tuyến thứ nhất chính là con sông nằm ngang tinh cầu Millok và cây cầu sắt cực lớn – Tô giang đại kiều. Ở đầu cầu bên kia là phòng tuyến thứ hai của quân dội liên bang, cũng là đạo phòng tuyện cuối cùng của Tân La Mã, nếu phòng tuyến này bị đột phá thì quân đội liên bang chỉ có thể chuyển vào hạng chiến.

    Ở trên chiến trường này, người lính duy nhất không có robot chính là cơ giới tu lý binh Điền Hành Kiện. Vài ngày trước hắn được phái đến trận địa này chấp hành nhiệm vụ duy tu ky giáp nhiệm vụ. Từ khi trận chiến đấu này bắt đầu tới nay, hắn đã một mình ở đây nhìn suốt hai ngày, không có chiến hào, không có công sự, càng không có bộ binh trợ giúp.

    Vừa nghĩ tới đây, Điền Hành Kiện lại cảm thấy buồn:”Phi, ngày hôm đó thật là đen đủi!"
    Lúc này thì tai nghe của hắn truyền tới mệnh lệnh rút lui.

    Phòng tuyến trung ương dài 37 km đã bị đế quốc quân đột phá cục bộ, một lượng lớn bộ đội robot của đế quốc quân đang cuồn cuộn không ngừng tiến vào từ đột phá khẩu, trong đó một đội gồm hai chiếc robot lục chiến hạng nặng và tám chiếc robot hạng trung tạo thành một tiểu đội robot đang đi tiến tới đây. Nếu không thể thoát ly chiến đấu trước khi đội robot này tới chiến trường thì cả nhà chuẩn bị đi gặp thượng đế đi.

    Ở khu vực đồi núi, robot lục chiến có thể đạt tốc độ 150km/h, nếu có đường lớn thì tốc độ có thể tăng lên vài lần, cho dù là rừng cây hay sông ngòi thì cũng chỉ có thể làm trì hoãn tốc độ một chút, địch nhân vẫn có thể tới chiến trường trong vòng 20 phút.

    Rốt cuộc thì cũng đợi được lệnh rút lui, Điền Hành Kiện vui sướng tới m ức muốn nhảy cẫng lên.

    Bất quá, vừa nghĩ tới trên đường rút lui lại vẫn có thể gặp phải một tiểu độ robot đế quốc có hai chiếc robot lục chiến hạng nặng, hắn lại cảm thấy đắng cả miệng.

    Mở máy ghi chép trên tay trái xác nhận mệnh lệnh, Điền Hành Kiện bắt đầu lần chạy trốn thứ hai mươi mốt.

    Kiểm tra lại trang bị trên người xong, Điền Hành Kiện phóng nhanh ra ngoài, tốc độ như một con báo gêpa, mau đến kinh người, liên tiếp bay qua hai cây đại thụ đã đổ gục năm cái hố bom, cuối cùng cũng tới được chân đồi bên kia. Hắn dùng cả tay chân, giống như một con thằn lằn đang sợ hãi, nằm ép lên cỏ, bò nhanh qua con dốc rộng chừng 20 mét, tiến vào chỗ rừng cây rậm rạp .

    Đồng thời trung đội robot liên bang cũng nhận được lệnh rút lui, bắt đầu co cụm trận hình lui về phía sau.

    Đế quốc quân có lẽ cũng nhận được tin tức đồng dạng, chiến đấu lại càng kịch liệt hơn.

    Trên bầu trời tràn ngập khói lửa vô tận, đạn pháo phát nổ hất tung bùn đất và tro bụi lên trời cao.

    “Vinh dự 15” đứng xen kẽ che chở lẫn nhau từ từ lui lại, mà một trung đội robot 1 người lái của đế quốc quân đã bắt đầu vòng ra phía sau trận địa của liên bang quân đánh vu hồi. Xem ra, bọn họ muốn tiêu diệt sạch 12 chiếc robot hạng trung cuối cùng này.

    Nơi đế quốc quân lựa chọn đánh vu hồi chính là ngọn đồi Điền Hành Kiện ẩn thân lúc nãy. Liên bang quân cũng phát hiện được ý đồ của đế quốc quân. Ngọn đồi này mặc dù không cao, nhưng vẫn có lợi thế từ trên đánh xuống, nếu bị đế quốc quân chiếm lấy thì giống như là đã đóng một cái đinh lên con đường rút lui của tiểu đội robot liên bang này.

    Hai chiếc “Vinh Dự 15” được đồng đội che chắn nhanh chóng thoát ly chiến đấu, xông về phía ngọn đồi.

    Bọn họ phải chiếm được ngọn đồi này trước 30 chiếc “Thánh khải 22”, giữ vững con đường rút lui cho đồng đội.

    Điền Hành Kiện lúc này tựa như một con chó bị đánh đau, nhanh nhẹn lẩn trốn giữa rừng cây.



    ******



    "À, đó là một gã nhát gan kỳ quái, bề ngoài có vẻ rất hồn hậu, bất quá hắn tuyệt đối là một tên tiện nhân hèn mọn.” Đây là đánh giá của tất cả những người quen biết Điền Hành Kiện.

    Mà thiên tính của Điền Hành Kiện cũng thực sự rất dâm tiện.

    Khi học phổ thông, tên béo Điền Hành Kiện chỉ thích lượn lờ quanh các nữ sinh.

    Hắn còn nói tổ tiên của hắn đại danh là Bá Quang, đáng tiếc là chẳng ai để ý đến hắn. Tuy vậy hắn cũng vẫn rất vô tư.

    Nhưng hắn là người làm việc rất có tính kiên nhẫn, xử lý một ít vấn đề cũng không đến nỗi nào.

    Từ nguyên nhân khiến Điền Hành Kiện vào quân đội là có thể nhìn ra suy nghĩ của hắn không phải ai cũng có thể hiểu được.

    Lý do duy nhất khiến hắn vào quân đội lại là để giảm béo.

    Đối với Điền Hành Kiện mà nói, kỳ thật hắn có rất nhiều lý do. Đầu tiên, hắn cảm thấy mình rất lười, thật sự đã lười quá mức rồi. Cho nên, hắn quyết định một lần nữa làm người. Tiếp theo, đó là hắn cảm thấy mình rất béo, từ sau khi ra trường, hắn đã tăng thêm 20 cân, nếu một năm tăng hai mươi cân, vậy mười năm sau....... Điền Hành Kiện cảm thấy mình không thể như vậy được. Thứ ba, hắn thật sự không phải là người có thể chịu khổ, nếu không ai đốc thúc, kế hoạch giảm béo có lẽ sẽ không kiên trì nổi một ngày.

    Cho nên, thấy thiên hạ thái bình, Điền Hành Kiện quyết định vào quân đội.

    Lúc kiểm ta sức khoẻ, vị nữ quân y xinh đẹp phát hiện ra tên béo này có thể lực không tương xứng với thân thể, hắn chạy rất nhanh, động tác cũng nhanh nhẹn, lại có sức bền tốt.

    Điền Hành Kiện rất đắc ý nói:”Mỹ nữ, ta có một bộ khinh công gia truyền — Thiên lý độc hành, một tay khoái đao, còn có 365 chiêu phòng trung thuật đó.”

    Nữ quân y gật đầu, đại bút vung lên, đem hậu nhân của Điền Bá Quang ném vào đặc huấn đội.

    "Điền Bá Quang thì sao? Dám đùa giỡn lão nương thì chuẩn bị tinh thần mà chịu khổ đi.”

    Điền Hành Kiện đương nhiên không phải là hậu nhân của Điền Bá Quang, hắn chỉ là sùng bái gã dâm tặc này mà thôi. Bất quá từ góc độ thiên phú mà nói, tốc độ và sức bền của hắn thực sự xuất chúng.

    Vào đặc huấn đội, Điền Hành Kiện mới biết được hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.

    Đặc huấn đội là doanh trại huấn luyện những nhân tài đặc thù của Liên Bang Leray. Hễ là tân binh có khả năng đặc biệt là sẽ bị nhét vào cái huấn luyện doanh này, thông qua cường hóa huấn luyện, sau đó phân phối tới nơi thích hợp cho bọn họ phát huy chuyên môn.

    Một số người có năng lực tính toán tốt, chỉ cần thông qua chương trình huấn luyện của huấn luyện doanh mà không bị đào thái là có thể vào làm việc trong bộ kế hoạch tác chiến hoặc là bộ quản lý hậu cần, phát huy năng lực tính toán xuất chúng của họ. Máy tính không phải cái gì cũng có thể tính được ra. Mà những thứ máy tính không thể tính, những người này có thể.

    Còn nếu có mũi linh, cái tai thính, giác quan thứ sáu nhạy cảm, thân thể đặc biệt cường tráng, khí lực đặc biệt lớn, tay đặc biệt linh xảo hoặc là tại trường học có thành tích đặc biệt. Người như vậy bình thường cũng có thể sau khi kết thúc đặc huấn được phân phối tới nơi thích hợp cho bọn họ phát huy chuyên môn.

    Điền Hành Kiện bị đưa tới trung đội huấn luyện lính trinh sát để tiếp nhận huấn luyện.

    Trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay cơ hồ có thể giám sát tất cả mục tiêu được chỉ định.

    Nhưng hãy chú ý, đây là nói mục tiêu được chỉ định, nếu như không có chỉ định, hoặc là không biết mục tiêu ở đâu thì vẫn không có biện pháp giám sát.

    Công tác này cũng chỉ có thể để lính trinh sát tới thực hiện.

    Nhất là chiến đấu trên mặt đất, lính trinh sát có tác dụng rất lớn. Máy trinh sát trên không hoặc là vệ tinh gián điệp cùng với ra thái không trinh sát hạm mặc dù cũng đủ mạnh, nhưng cũng không có biện pháp phân biệt thật giả.

    Bây giờ khoa học kỹ thuật có thể tạo ra rất nhiều hình ảnh giả để đánh lừa radar cùng vệ tinh trên trời, cũng chỉ tốn một cái máy quấy nhiễu mà thôi.

    Hơn nữa không trung là nơi binh gia thủ tranh đoạt, nếu như mất đi ưu thế trên không, lại không có lính trinh sát thì đánh trận kiểu gì đây.

    Lính trinh sát?

    Cái này là đã động đến chuyện sống chết của bản thân, kẻ tham sống sợ chết như Điền Hành Kiện sao có thể làm? Mà dù có thể làm cũng không làm!

    Đối với Điền Hành Kiện mà nói, tánh mạng, đó là quý giá nhất. Hắn sẽ không vì bất cứ lý do gì mà tự mình xông vào chỗ nguy hiểm.

    Tham tài, háo sắc, nhát gan, sợ chết là những căn bệnh chung của mọi người, chỉ có điều Điền Hành Kiện bị bệnh nặng hơn so với người bình thường mà thôi.

    Mấy lần tiến hành công tác tư tưởng cũng không làm cho Điền Hành Kiện từ bỏ chủ ý, hắn cứ giữ nguyên bộ dạng quyết tâm rắm thối, kiên quyết không đi tập hợp với trung đội trinh sát.

    Nhưng chuyện này không phải Điền Hành Kiện cứ thích là được. Trong quân đội, một tân binh có thể tự quyết định được sao?

    Trinh sát huấn luyện viên tới đánh cho Điền Hành Kiện từ bỏ hoàn toàn quyết tâm dù chết cũng không đi của mình.

    Trước khi đánh hắn, huấn luyện viên hỏi:”Tại sao ngươi không muốn làm lính trinh sát?"

    _"Làm lính trinh sát quá nguy hiểm, ta sợ chết.”

    _"Tốt lắm, ngươi sợ làm trinh sát sẽ bị chết, bây giờ ta đánh chết ngươi.”

    Bốp, bốp, bốp.

    _"Ngươi có đi hay không?"

    _"Đi!"

    Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.

    _"Phi, đồ khốn. Nói không nghe lời, cứ phải đánh mới chịu đi.” Huấn luyện viên nói lúc sắp đi.

    Điền Hành Kiện nằm lăn trên mặt đất, cố gắng tự làm cho chính mình cảm thấy thoải mái, hắn nghĩ:”Mẹ kiếp, dù sao đây vẫn là thời kỳ hòa bình. Chỉ là vào trinh sát huấn luyện doanh mà thôi, cũng không phải đi trinh sát trong chiến tranh, sợ cái rắm.”

    _"Chờ ta học trinh sát xong, ta một tay cũng đánh được mười gã huấn luyện viên!"

    Quả là điển hình của thắng lợi tinh thần.

    Thế hắn cao hứng đứng lên, đi theo huấn luyện viên.

    Điền Hành Kiện cứ như vậy mà vào trinh sát huấn luyện doanh. Chương trình huấn luyện của hắn rất vất vả. Gã huấn luyện viên ngày nào cũng đi theo bên cạnh hắn, chỉ cần có một chút lười biếng là vừa đánh vừa mắng.

    Đối với chương trình huấn luyện trinh sát, Điền Hành Kiện đích thực cũng có thiên phú. Hắn cũng có chút khí chất của Điền Bá Quang. Cho nên, sau một năm huấn luyện, thành tích huấn luyện của hắn cực kỳ tốt, sinh tồn nơi hoang dã, ngụy trang, ẩn nấp, hành quân đường dài, ngay cả huấn luyện viên cũng kém hắn đôi chút.

    Khi trình độ đánh tay không của hắn đã rất cao thì huấn luyện viên bắt đầu mỗi ngày mang một cây đao đi theo bên cạnh hắn.

    Khi Điền Hành Kiện sắp tốt nghiệp huấn luyện thì hắn rất giảo hoạt tìm được biện pháp tránh khỏi bị phân phối vào liên đội trinh sát.

    Hàng ngày sau khi tập luyện xong, Điền Hành Kiện cũng không có việc gì liền chạy tới trại huấn luyện sửa chữa quân khí.

    "Chỉ cần hoàn thành huấn luyện, ngươi muốn làm gì cũng được. Chỉ cần không gây chuyện thì cứ việc.”

    Đây là nguyên văn lời nói của huấn luyện viên lính trinh sát.

    Theo như huấn luyện viên thấy, đám lính trinh sát hàng ngày phải tập luyện cực khổ xong mà còn có sức đi làm những chuyện khác cũng chẳng có mấy người.

    Những người có thể được tuyển vào trại huấn luyện bảo dưỡng khí tài quân sự đều phải rất khéo tay, bọn họ cũng không phải là thợ sửa chữa bình thường, những thứ bọn họ học đều cao thâm hơn bình thường rất nhiều. Vô luận là hàng không mẫu hạm, máy bay, hay là robot lục chiến, thiết bị điện tử, không có bọn họ thì không sửa nổi.

    Điền Hành Kiện có một đôi tay nhanh nhẹn. Hắn có thể trong thời gian ngắn tháo ra lắp lại một khẩu súng, tốc độ còn nhanh hơn thành tích trong sổ ghi chép của trại 5 giây. Nhanh hơn một giây cũng đã là rất tốt, huống chi là 5 giây.

    Hàng ngày, Điền Hành Kiện đều đến xem các huấn luyện viên biểu diễn tháo lắp các bộ phận của chiến hạm, robot, vũ khí, các buổi dạy về nguyên lý cơ giới, phân tích bản vẽ, sửa chữa thiết bị điện tử hắn đều đến nghe.

    Rất nhanh chóng, huấn luyện viên trong cả doanh trại và đám học viên đều biết tới tên học viên trinh sát mà nhìn qua có vẻ hơi ngố này .

    Trước khi đặc huấn chấm dứt một tháng, Điền Hành Kiện tìm gặp huấn luyện viên của trại huấn luyện bảo dưỡng khí tài quân sự, nhờ ông ta viết giấy điều hắn về đây.

    Việc này khiến huấn luyện viên trinh sát tức điên cả người mà chẳng thể làm gì được bởi vì huấn luyện viên của xưởng huấn luyện bảo dưỡng khí tài quân sự đồng thời cũng là người có cấp hàm cao nhất đặc huấn đội. Điền Hành Kiện chỉ mất hai giờ là đã hoàn toàn đích chinh phục được vị thượng tá da trắng này. Hắn tham gia cuộc kiểm tra lý thuyết của học viên trại huấn luyện bảo dưỡng, kết quả đứng trong tốp đầu. Tiếp đó thao tác thực tế lại càng làm cho vị thượng tá này mừng rỡ như điên, đôi tay thần tốc của của Điền Hành Kiện khiến ông ta tin chắc rằng đây là một học viên thiên tài về phương diện cơ giới.

    Bởi vì việc bảo dưỡng, sửa chữa khí tài quan sự liên quan đến rất nhiều khoa học kỹ thuật và bí mật quân sự nên cấp bậc của họ cao hơn so với bên trinh sát, mà rất nhiều kỹ sư robot cũng đi ra từ các xưởng bảo dưỡng khí tài quân sự.

    Mắt thấy một thiên tài sắp bị mai một tại trại lính trinh sát, vị thượng tá này không hề do dự lợi dụng đặc quyền của mình, điều Điền Hành Kiện tới trại huấn luyện sửa chữa khí tài quân sự.

    Hôm đó Điền Hành Kiện cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn, thế nhưng kết quả thực sự lại khiến cho hắn hối hận mãi không thôi.







    -------*-------

    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đọc các truyện convert về chiến tranh hoặc dùng nhiều chiến tranh, ta phần lớn chỉ cảm thấy nhiệt huyết, kích tình sôi trào (như Ky Động Phong Bạo), hoặc giả khâm phục trí tuệ (như Trương Tam Phong Dị Giới Du); đọc truyện có nhân vật chính vô lại, có lẽ, mọi người cũng chỉ được cái thống khoái .... Nhưng truyện này, cái ta nhìn thấy.....


    Đằng sau cái kích tình lãng mạn là máu và nước mắt, bên cạnh những đoạn gian xảo hạ tiện, hài hước cười mém té ghế là những đoạn bi tráng - "bi" khiến cho người ta muốn khóc, mà "tráng" giống như một bản sử thi.... Một đất nước nhỏ bé, một dân tộc hiền lành, thậm chí yếu đuối, dãy dụa, khó khăn giữ nước... giữa muôn trùng đạn khói, là những tiếng ca đầy tình yêu thương đất mẹ, trong những con người thậm chí có khi còn ti tiện gian manh, là một lòng yêu nước, yêu cuộc sống, và sẵn sàng hy sinh đến không ai ngờ....


    Đôi khi ta cảm thấy không tin tác giả lại là người Trung Quốc, một truyện như vậy giữa một rừng các truyện đầy tinh thần Đại Hán, hoặc đế quốc bành trướng khác... đôi khi ta ước một tác giả nghiệp dư của Việt Nam có thể sáng tác ra truyện như thế này.... Leray, có lẽ càng giống Việt Nam hơn là Trung Quốc...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    NamKha: Ở dưới là bản đồ tinh hệ cho các bác dễ hình dung.
    Thank bác bác NarutoYb đã chia sẻ và bạn godthai đã chú thích
    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm
    Lần sửa cuối bởi ronkute, ngày 05-01-2018 lúc 22:09.
    ---QC---
    Lên núi Thái Sơn, chê thiên hạ nhỏ


  2. Bài viết được 206 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,AlexanderQ,AndyHuang,anhhoang1612,anhhung8x,annguyen1703,asokayoyo,BackStab,bakala,ball_fly103,baotien,batuocdenqn,bbbbnnnn,Bestfriend,black11b4,BlueSky219999,Blue_planet,bnduonghp85,bosox,boynghich,bradrangon,chipcp,concaosamac,cqd,crastu,cucaiduong,deitiescry,diepnguyen,djcoi14,DuHiep,duy_dt12,farmers,ge445,giangfreedom,giangma,HacLang,hai@ya,Hamnang,Hắc Miêu,heo_voi,hoanno,hoatulong,Hoàng Giang,hotfam501,huyquoc52,huyvan,khangnguyen,kingorchid,kotane,lamalex,langphong2793,Lạc Phong,lengocto@n,lequangdao11,lequycomaton,lightstar1988,long17111995,longcuto,longhang,longthienbao,lucky_milu,luffie,Major,Meliodas,mikas,momoi,mrdjeu,mrvnguyen,naginijeans,never_sevenlove,newteen,nghiemhao,ngocnghechvn,Nguyen Viet Duc,nhl,nhokteen,nienkunkun,Nobuno,odin,phantanphat,PhongTieuDieu81,pisces113,prosolider,quocbinh,quynhhungnet,realman,redfinger94,rongmotmat,sander,satnhancuongsat,sena21,sinhvien_hlu,soccerrec28,songdai75,tane112,thanghpph01,thattinh091vip,The_lord,Thiếu Thiên Quân,thichtruyen,thienha2012,thientuyet1995,Tho_daiuy,tjnm0c,tntkxx,Tuan,tuanva,tungd,Ui_da,valkyrie_1122,VanHung3110,vietinus,VietStar1711,vietthuan,violet20,vipboy247,vutoc12,Wezneither,windtran3110,x_chien,Zoro_NDK,_N2T_,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Đang ở
    Vô Hạn thành
    Bài viết
    1,457
    Xu
    200

    Mặc định

    Mạo Bài Đại Anh Hùng

    Quyển 1

    Chương 2: Tiến lên, Vinh Dự 15
    Dịch giả: La Bat Chap
    Nguồn: Tàng Thư Viện







    Các học viên ở đặc huấn đội sau khi trải qua kiểm tra sẽ được phân phối tới các quân khu ở đại tinh vực Bách Mạc.

    Điền Hành Kiện ở đặc huấn đội nửa năm, sau khi nắm vững hệ thống kiến thức về cơ giới duy tu, được thượng tá ưu ái tiến cử hắn với lão bằng hữu đang làm tổng tham mưu trưởng hậu cần ở quân khu tinh vực Atlantis. Sau đó, Điền Hành Kiện tới sư đoàn robot số 5 - đại đội robot số 3 - trung đội hậu cần tiểu đội 1 ở tinh hệ Galileo thuộc tinh vực Atlantis, trở thành một gã hạ sĩ tân binh.

    Lúc đầu, Điền Hành Kiện còn có chút đắc ý. Dù sao cũng là người đi ra từ đặc huấn đội, hơn nữa đã trải qua hai trại đặc huấn là trại huấn luyện trinh sát và trại huấn luyện sửa chữa quân khí, lại còn được một thượng tá đề cử, trực tiếp trở thành hạ sĩ, so với những tân binh khác cũng từ đặc huấn đội đi ra thì còn cao hơn một cấp.

    Ở liên đội, tiểu đội trưởng tiểu đội 1 trung đội hậu cần cũng đồng dạng chỉ là hạ sĩ mà thôi.

    Nhưng vận may của hắn cũng chỉ đến đây là hết.........

    Sau khi Điền Hành Kiện tới nơi được ba ngày, đế quốc Gatralan toàn diện xâm lược tinh vực Atlantis của Liên bang Dân chủ Leray, chiến tranh bùng nổ.

    Trong vòng nửa năm, bốn di dân tinh cầu thuộc tinh hệ Galileo lần lượt bị xâm chiếm.

    Hắn đi theo sư đoàn số 5 lui về tinh cầu Millok số 2 lại bị phương diện quân Newton của đế quốc quân đuổi theo cùng với phương diện quân Galileo đồng thời bao vây.

    Hắn rất vất vả mới nhảy lên được tàu của sư đoàn số 9, lại bị bộ chỉ huy lệnh tới rồi tinh cầu Millok tham gia phòng ngự.

    Đế quốc quân thì cứ lần lượt đổ bộ xuống tinh cầu Millok.

    Sau đó, chỉ huy lại điều tên mập mạp có bản lĩnh bỏ chạy này tới trận địa tiền phương hỗ trợ duy tu robot.

    Tiếp đó, đế quốc quân lại tấn công.

    Bây giờ Điền Hành Kiện chỉ có thể cố gắng mà chạy. Việc phải dùng hai chân để chạy theo robot khiến Điền Hành Kiện vừa tức lại vừa sợ. Cho dù chạy có nhanh thì tốc độ cũng chỉ trên dưới 20km/h, chạy theo robot, đó chính là điển hình của rùa thỏ chạy thi.

    Điều may mắn duy nhất đáng giá là bởi vì vấn đề thể tích của robot nên chúng không di chuyển dễ dàng trong rừng. Mà việc sinh tồn cũng lẩn tránh kẻ địch trong rừng rậm lại là một trong những môn học Điền Hành Kiện xuất sắc nhất. Hơn nữa, hắn chỉ là một tên lính hậu cần duy tu mà thôi, ai lại có hứng thú tập trung đuổi bắt hắn chứ?

    Bò lên trên một gốc cây đại thụ, Điền Hành Kiện cẩn thận quan sát tình huống trên chiến trường. Nếu 12 chiếc robot lục chiến của Liên bang có thể thoát ly chiến trường, Điền Hành Kiện sẽ từ một nơi bí mật gần đó rút lui theo bọn họ. Hành trình thuận lợi thì đương nhiên là chuyện tốt, nếu là gặp phải số ít quân địch, ít nhất cũng có thể dựa vào cái lực lượng cũng không hề yếu này. Nếu như gặp phảiquân địch với số lượng lớn, Điền Hành Kiện sẽ như ngôi sao nhỏ bên cạnh mặt trời, biến mất không chút tăm hơi.

    Tiêu điểm chiến đấu lúc này tập trung ở ngọn đồi mà Điền Hành Kiện vừa mới rời đi, hai chiếc “Vinh Dự 15” đã tới gần ngọn đồi, theo sau đó là một trung đội robot “Thanh Khải 22” của đế quốc quân như một đàn ong phát cuồng, một bộ phận đuổi theo, không ngừng bắn về phía hai chiếc “Vinh Dự 15”, một bộ phận còn lại sử dụng tốc độ cao xông tới đỉnh đồi chuẩn bị đánh vu hồi, hoàn toàn không để ý đến hai chiếc “Vinh Dự 15”.

    Liên bang quân lúc này đang cực kỳ nguy hiểm, phía trước không thoát khỏi sự đeo bám của quân địch, cao điểm phía sau lại bị khống chế. Chỉ khi khống chế được ngọn đồi, sau đó dựa vào phòng ngự ở đây mới có thể bảo vệ cho các robot thoát ly chiến đấu.

    Trong tai nghe yên lặng một lúc lâu.

    _"Mẹ kiếp! Liều mạng, chúng ta 2119 xông lên. Các anh em giúp bọn ta chăm sóc vợ con.”

    Một chiếc “Vinh Dự 15” tới gần ngọn đồi nhất dưới tình huống không được che chắn mạnh mẽ thoát ly chiến trường, chạy như điên về phía đỉnh đồi.

    L9- 2119 vừa lộ ra lập tức trở thành bia bắn, vừa chạy được vài trăm mét, lồng phòng ngự đã bị bắn thành màu đỏ, biểu hiện tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

    _" 2119, con mẹ ngươi, quay lại cho ta!”

    _"Khai hỏa, khai hỏa"

    _"Cùng nhau xông lên hết, chúng ta không thể để 2119 chết trước mặt chúng ta.”

    _"Liên bang Leray không có kẻ hèn nhát.”

    _"Các anh em, chúng ta có phải là dũng sĩ không?"

    _"Chúng ta là dũng sĩ!"

    Hơn nữa!

    _"Tất cả chúng ta vẫn đều là dũng sĩ!!"

    Tất cả robot “Vinh Dự 15” của Liên cùng hét lên giận dữ. Bọn họ không hẹn mà cùng xông ra khỏi trận địa, cơ quan pháo năng lượng xoay tít, điên cuồng bắn với tốc độ cực hạn, đồng thời, lồng phòng ngự năng lượng nhanh chóng biến thành màu đỏ nhạt. Điều này có nghĩa là vì bảo vệ 2119, những robot này không hề do dự đem năng lượng tập trung hết vào công kích, hoàn toàn không để ý tới lồng phòng ngự năng lượng.

    _"Ha ha, con mẹ nó, đám chó chết Gatralan, ông mày tới đây.”

    _"Bọn đế quốc côn trùng, để ta tới dạy dỗ các ngươi một chút nào.”

    _"Quả tên lửa này là để ân cần thăm hỏi mẹ ngươi, một quả này là để ân cần thăm hỏi cha ngươi.”

    Đế quốc quân đột nhiên bị liên bang quân tăng cường hoả lực, bắn cho mụ cả người.

    Mười hai chiếc robot màu đỏ xông ra như mười hai sát thần đến từ địa ngục, quanh người bao bọc ánh sáng đỏ, vung lên lưỡi hái đoạt mệnh, tên lửa bắn ra như mưa.

    _"L9- 2108, hướng 1 giờ có địch nhân dày đặc, khai hỏa!"

    _"L9- 2117, tiến lên!"

    _"L9- 2121, tiến lên!"

    _"L9- 2119, tiếp tục tiến lên! Bọn nhóc con, mau tới đi.”

    _"L9- 2110, tiến lên!"

    _"L9- 2111, con mẹ ngươi 2119, chỗ bên đó là của ta.”

    _"L9- 2106, xông lên cho ta, đừng để ý tới đám thỏ con phía sau.”

    _"L9- 2133, tiến lên.”

    _"L9- 2129, các anh em, chúng ta lên.”

    _"L9- 2101, tiến lên."

    Điền Hành Kiện đang nằm trên cây, cả người không thể ức chế run rẩy, tay nổi hết cả da gà. Biểu hiện như vậy không biết rốt cuộc là kích động hay sợ hãi nữa, điều này bản thân Điền Hành Kiện cũng không biết.

    Hắn chỉ biết là mình vĩnh viễn cũng không thể quên được những hình ảnh trước mắt. Một chiếc “Vinh Dự 15” với cái lồng phòng ngự đã chuyển sang màu đỏ điên cuồng lao tới đỉnh đồi, hai chiếc robot khác chẳng thèm phòng ngự, liều mạng ngăn cản đám robot đế quốc đang ùa lên. Còn có chín chiếc robot cũng bỏ qua phòng ngự, điên cuồng vãi đại ra tám phía, vừa tập hợp lại về phía ngọn đồi.

    _"Tiến lên! Vinh dự 15"

    Mười hai chiếc robot lục chiến “Vinh Dự 15” dùng pháo đạn điên cuồng và một bầu máu nóng, thổi lên hiệu kèn xung phong về phía chân trời.

    “Vinh dự 15” đột nhiên bạo phát khiến cho đế quốc quân không kịp ứng phó, mặc dù đang chiếm ưu thế về số lượng, nhưng dù sao tất cả đều là robot một người lái, loại robot này ngoại trừ tính linh hoạt ra thì đối mặt với robot hạng trung căn bản là không có chút ưu thế nào khác.

    Một quả tên lửa bắn trực diện hoặc hai phát pháo năng lượng là có thể dễ dàng phá hủy một chiếc “Thánh Khải 22”.

    Từng chiếc “Thánh Khải 22” dưới hoả lực điên cuồng lần lượt biến thành những quả cầu lửa, ưu thế về hoả lực của đế quốc quân vốn được tạo nên từ số lượng đang dần biến mất.

    Bây giờ tỉ lệ robot hai bên là 5: 1. Nói cách khác, số lượng robot đế quốc còn năng lực chiến đấu chỉ còn khoảng sáu mươi chiếc, hơn nữa trải qua thời gian dài chiến đấu, năm quả tên lửa hạng nhẹ mà “Thánh Khải 22” có khả năng mang theo hầu như đã dùng hết, hoả lực dự trữ đã tới mức nguy hiểm.

    Không có tên lửa, chỉ dựa vào hai khẩu súng máy thì chỉ có thể gãi ngứa cho “Vinh Dự 15” của Liên bang mà thôi.

    Kiểu đánh lấy mạng đổi mạng của “Vinh Dự 15” khiến cho đế quốc quân kinh hãi run sợ.

    Tổn thất lại nhanh chóng gia tăng, lần lượt từng chiếc robot đang luống cuống chân tay bị bắn trúng.

    Sự kinh hoàng không gì cản nổi lan tràn trong đế quốc quân. Trong phạm vi mà hoả lực của Liên bang bao trùm, đế quốc quân ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ biết tìm một cái hố đạn hoặc chương ngại để tránh né.

    Chiến tranh là một chuyện rất kỳ diệu. Có thể quân đội của ngươi rất mạnh mẽ, chiến thuật của ngươi rất cao minh, vũ khí lại càng tiên tiến, thậm chí thiên thời địa lợi nhân hòa đều nắm trong tay, dưới con mắt của mọi người thì muốn thua cũng khó. Thế nhưng ngươi lại vẫn cứ thua.

    Ngươi thua bởi một thứ mà chẳng ai có thể khống chế nó cả.

    Đó là vận khí!

    Thứ này nếu xuất hiện ở một vị trí đặc biệt, vào một thời gian đặc biệt thì nó rất có thể sẽ làm kết quả hoàn toàn trái ngược với dự tính ban đầu.

    Lúc này vận khí của Liên bang quân đang tốt đến mức không thể tốt hơn.

    Những chiếc robot này chẳng thèm quan tâm tới lồng phòng ngự, tựa như một đám chiến sĩ cởi tràn xung trận, vậy mà chẳng có chiếc nào bị phá huỷ, ngược lại còn đang tiến gần tới thắng lợi.

    Trong thời kì chiến tranh ở Trái Đất cổ đại thường xuyên xuất hiện cảnh một người lính đuổi theo một đám binh lính đang bỏ chạy.

    Sĩ khí và vận khí

    Không có sĩ khí can đảm phá phủ trầm chu sẽ không thể làm được những hành động điên cuồng, không có vận khí thì chỉ cần một gã lính còn có chút can đảm quay người lại bắn cho một phát là đã xử lý được tên ngốc dám một mình truy đuổi quân địch rồi.

    Trung Quốc cổ đại có một vị triết gia từng nói:”Lòng người tan rã, đội ngũ chẳng còn.”

    Bây giờ, những lời này khắc sâu vào tận tâm can sĩ quan chỉ huy của Đế quốc quân.

    Binh sĩ dưới quyền y đã chẳng còn có thể phối hợp với nhau, hầu hết đều chỉ còn biết tự lo cho thân mình.

    Dưới áp lực tinh thần khi cứ thấy từng chiếc robot một bị Liên bang quân bắn nổ, tinh thần Đế quốc quân dần dần dao động, bắt đầu phân tán rút lui.

    Cuối cùng, phân tán rút lui lại đột nhiên biến thành kinh hoàng bỏ chạy.

    Cả một đám robot bỏ chạy lung tung về bốn phía như đàn dê bị sói đói tấn công, chỉ có thể bỏ chạy.

    Lúc này Điền Hành Kiện thật sự rất muốn khóc rống lên cho qua cái ngày hôm nay.

    Phía sau lưng hắn đã mơ hồ xuất hiện tiểu đội robot vu hồi của Đế quốc quân. Nhiều nhất chỉ 10 phút nữa là chúng có thể vượt qua rừng cây này để tới chiến trường.

    Ở trên cái chiến trường loan lạc này. Điền Hành Kiện chỉ nghĩ:”Chỉ cần trở về được nhất định phải xuất ngũ!"

    Tên béo Điền Hành Kiện lúc này đang ra sức mà chạy, mồ hôi vã ra như tắm. Một năm huấn luyện trinh sát cũng không làm cho hắn giảm được cân nào, nửa năm chiến tranh cũng chỉ có thể làm cho tên béo này không tiếp tục tăng cân mà thôi.

    "Sớm biết rằng không thể giảm béo thì sao ta lại phải đến đây chịu khổ chứ?"

    Điền Hành Kiện cảm thấy cuộc đời của mình thực sự là bi kịch. Nếu cha mẹ hắn sau khi qua đời để cho hắn biệt thự, ô tô bay, hắn sẽ tìm láy một công việc đơn giản, cưới một bà vợ xinh đẹp, hết giờ làm việc thì đi uống rượu với đám bạn bè, đó mới cuộc sống trong mộng của hắn.

    _"Ta là thành viên tạm thời của chi đội hậu cần cơ giới duy hộ binh hạ sĩ Điền Hành Kiện, yêu cầu nói chuyện.” Điền Hành Kiện vừa hô to vừa chạy như điên về phía chiến trường.

    _"Ngươi là tên béo mấy ngày trước đến duy tu robot à? Sao ngươi còn ở đây?"

    Đây là tần số của tiểu đội robot, có thể nói chuyện qua tần số bí mật này chứng tỏ người này đang ở vùng phụ cận, vì thế mà đám lính lái robot cảm thấy rất kỳ quái, đánh nhau suốt hai ngày một đêm rồi mà cái tên béo duy tu robot này không ngờ vẫn còn ở đây.

    Điền Hành Kiện dở khóc dở cười, hắn nghĩ:”Ta thực sự rất muốn chạy, nhưng máy ghi chép chiến trường trên tay ta có thể để ta tuỳ ý bỏ chạy sao?"

    Mập mạp không biết rằng, máy ghi chép chiến trường bình thường cũng không hạn chế bộ đội hậu cần rời chiến trường, công năng chủ yếu của nó là ghi chép chiến tích và hạn chế binh lính rời khỏi khu vực chiến đấu.

    Nhưng đối với binh sĩ xuất hiện dị thường, máy ghi chép cũng sẽ tự động ghi lại.

    Hai mươi lần rời bỏ chiền đấu, một viên đạn cũng không bắn ra, không tiêu diệt được một tên địch nào, chỉ luôn ẩn nấp ngoài vòng chiến đấu, mà quân địch cũng không ai có thể phát hiện ra hắn. Đây không phải dị thường thì là cái gì?

    Vì thế mà sổ theo dõi chiến đấu của Điền hành kiện đã bị đánh dấu đỏ, đưa vào tư liệu của máy tính trung ương Liên bang.

    _"Mập mạp, tự mình chạy đi nhé.” Chỉ huy robot L9- 2101 nói.

    _"Chạy kiểu gì chứ?" Điền hành kiện ai hiệu thanh vô cùng u oán.

    _"Ngoại trừ khu rừng này ra thì bốn phía xung quanh đều là đất bằng. Robot hạng nặng của Đế quốc cũng sắp tới đây rồi.”

    Robot chiến đấu hạng nặng của Đế quốc quân "Mãnh Thú 2” cao mười hai mét, nặng tám mươi tấn, chế tạo hoàn toàn bằng hợp kim. Nó được trang bị radar, lồng phòng ngự năng lượng cỡ lớn, di chuyển trên địa hình phức tạp thì sử dụng tám chân khớp cơ giới, tốc độ 120 km/h, khi đi trên đường bằng thì dùng 16 bánh xe cơ giới, có thể đạt tới tốc độ 280 km/h. Nó có thể mang theo 20 quả tên lửa hạng trung, 4 quả tên lửa phòng không, hai khẩu pháo năng lượng và một khẩu súng robot hạng nặng Hoả Xà có thể xoay 360 độ.

    _"Không còn thời gian nữa,các ngươi phải mau rút lui về hướng bắc, đi dọc theo Tô Bành Mãn giang. Phía đông của phòng tuyến trung ương đã bị đột phá, phía sau đã bị chiếm rồi.”

    Điền Hành Kiện hít vào từng hơi khí lạnh, chạy tốc độ cao khiến cho phổi của hắn bắt đầu sung huyết, chỉ noi mấy câu mà hắn cũng phải hít vào 5 lần.

    _"Mập mạp, là thật hay giả đấy?" Đám lính robot bán tín bán nghi hỏi lại.

    _"**! Lão tử từng là lính trinh sát từ đặc huấn đội đó!"

    Toàn bộ lính robot lặng cả người, lập tức bắt đầu tiến hành kế hoạch của Điền Hành Kiện.

    Trên chiến trường, lính trinh sát là người được tin tưởng nhất. Thậm chí tác chiến kế hoạch cũng phải được lính trinh sát xác nhận mới có thể tiến hành. Trên chiến trường hỗn loạn, lính trinh sát cũng luôn là đối tượng được các binh sĩ chiến đầu nhờ vả, bởi vì phân tích tình huống trên chiến trường và lựa chọn phương hướng rút lui cũng là một môn học mà lính trinh sát phải hoàn tất.

    Cho nên, những người lính robot này liền không hề tranh luận, hoàn toàn tin tưởng Điền Hành Kiện, tăng tốc tiến về phía bắc. Đến khi mập mạp chạy tới bìa rừng thì chỉ nhìn thấy đám robot Liên bang đang lao đi với tốc độ 150km/h.

    _"Tiêu rồi!"

    Điền Hành Kiện ném khẩu súng trong tay suông đất, khóc rưng rức:”Các ngươi***, không thể mang ta theo sao?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ronkute, ngày 04-01-2018 lúc 08:30.
    Lên núi Thái Sơn, chê thiên hạ nhỏ

  4. Bài viết được 172 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,AlexanderQ,AndyHuang,anhhoang1612,anhhung8x,asokayoyo,bakala,ball_fly103,baotien,batuocdenqn,bbbbnnnn,Bestfriend,black11b4,BlueSky219999,Blue_planet,bnduonghp85,boynghich,bradrangon,concaosamac,congson,cqd,crastu,cucaiduong,davis_hieu,deitiescry,djcoi14,DuHiep,farmers,ge445,giangfreedom,giangma,HACKTIMECABAL,hai@ya,Hamnang,Hắc Miêu,heo_voi,hoalybaby,hoatulong,Hoàng Giang,huyquoc52,jayron,Jeratul,kotane,lamalex,Lạc Phong,ledinhtu92,lequangdao11,lequycomaton,lightstar1988,long17111995,longthienbao,lucky_milu,mikas,mogemthathu,mrdjeu,mrvnguyen,naginijeans,neverwon,newteen,ngocnghechvn,Nguyen Viet Duc,nhl,nienkunkun,Nobuno,odin,PhongTieuDieu81,pisces113,pizza1993,quocbinh,quynhhungnet,romolus82,rongmotmat,sander,satnhancuongsat,SemiNoob,sena21,sinhvien_hlu,soccerrec28,songdai75,tadangha201990,tane112,thanghpph01,thanhtuan309,thattinh091vip,thedino,The_lord,thichtruyen,thienha2012,thientuyet1995,thusinhbg206,trai1986,tranthanhbg,Tuan,tuanva,tungd,Ui_da,valkyrie_1122,VanHung3110,vietinus,VietStar1711,vietthuan,violet20,vutoc12,vuxlee,Wezneither,zap1412,Zoro_NDK,_N2T_,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Đang ở
    Vô Hạn thành
    Bài viết
    1,457
    Xu
    200

    Mặc định

    Mạo Bài Đại Anh Hùng

    Quyển 1

    Chương 3: Băng hội đích nữ binh
    Dịch giả: La Bat Chap
    Nguồn: Tàng Thư Viện












    Mập mạp lúc này cảm thấy cái số mình thực sự rất đen đủi. Hắn khóc ròng như mưa.

    Lúc đánh nhau thì không được đi, đánh xong rồi thì lại không đi nổi cả cái đám robot kia chỉ biết quay đầu bỏ chạy, nỡ bỏ rơi người báo tin chỉ đường như vậy sao.

    Điền Hành Kiện dẫu sao cũng không thằng ngu, khóc một lúc xong hắn nhặt lại súng rồi quay đầu chạy vào sâu trong rừng, động tác nhanh nhẹn trông như con thỏ mập mạp.

    Chỉ cần đám robot Đế quốc này không tiến vào rừng, mập mạp có 80% cơ hội trốn về thành công. Nếu chúng lại đuổi theo đội robot Liên bang thì lại càng tốt. Mập mạp có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua giải đất trống, hắn chỉ cần tới được Tô Bành Mãn giang thì dựa vào thành tích bơi vượt sông có mang theo vũ khí hạng nhất toàn doanh, mập mạp có thể dễ dàng trở lại doanh trại đóng quân. Sau đó thì ăn vài miếng thịt lớn, uống một sôcôla hoặc trà nóng, nếu may mắn có khi còn kiếm được cả rượu nữa không chừng.

    Điền Hành Kiện lắc đầu vài cái, đem cái ý nghĩ ngu xuẩn này vứt ra khỏi đầu.

    Vừa mệt, vừa đói lại vừa buồn khiến cho suy nghĩ của Điền Hành Kiện gặp chút vấn đề.

    Trước hết phải tìm chỗ ẩn náu, nếu đám robot hạng nặng này sau khi tới chiến trường lại không tiếp tục truy kích mà lại tập hợp lại những robot một người lái vừa bỏ chạy thì khu rừng này lại sẽ trở thành nơi đóng quân của chúng.

    Mập mạp có thể tưởng tượng cảnh mình bị bắt giữ, sau đó bị lột sạch ra như một con dê béo trắng rồi bị lóc từng miếng thịt.

    Thật sự quá bi thảm.

    Hắn chợt nghĩ ra phương hướng hành động, lập tức bắt đầu chạy như điên.

    Muốn gia tăng tỷ lệ sống sót, hắn phải đi lấy vài thứ công cụ. Nơi đóng quân của đội robot Liên bang ở cách đây không xa. Mập mạp nhanh chóng tới được doanh trại.

    Lục lọi một lúc, hắn tìm được vài quả lựu đạn cá nhân, một khối năng lượng nén cỡ lớn. Còn có một khẩu pháo năng lượng. Quan trọng nhất trong đó là một cánh tay cơ giới tự động sử dụng cho lính duy tu robot. Có nó, mập mạp có thể trong thời gian ngắn nhất lắp ráp các loại linh kiện lại thành một công cụ giao thông. Trong hai mươi lần chạy trốn trước đây, có mười lăm lần hắn dùng cách này. Lần này vật liệu kiếm được còn xông xênh hơn những lần trước gấp vài lần. Nhưng trọng lượng của những thứ này một mình hắn không mang đi được.

    Hắn sử dụng tay cơ giới dùng nhanh chóng đào một cái hố, bỏ xuống đó tất cả mọi thứ ngoại trừ lựu đạn. Sau đó mập mạp không hề do dự châm một mồi lửa rồi chạy ra xa. Sau khi ngọn lửa làm các kho đạn lần lượt phát nổ theo ý Điền Hành Kiện thì trong rừng đã chỉ còn lại hắn và một cái hố bùn đất. Chỉ mất vài phút, hắn đã tự chôn mình xuống đất, chỉ thò lên một cái ống sậy lẫn vào đám cỏ vụn.

    Muốn tránh được sự dò xét của tia hồng ngoại và radar sinh vật, chỉ dựa vào thiết bị phản dò xét trên người là không đủ, vì thế Mập mạp cố gắng hạ nhịp thở và nhịp tim của mình xuống mức thấp nhất.

    Đây là một trong những kỹ xảo kì quái mà hắn học được từ huấn luyện viên trinh sát. Thiên phú của Điền Hành Kiện với những kỹ xảo này không hề tầm thường, hắn nghĩ nếu có thể cứ giữ như vậy đến khi chiến tranh chấm dứt, hắn không ngại đem bản thân chôn sâu hơn nữa.

    Lúc này tiểu đội robot Đế quốc đang làm giống y như đự đoán của Mập mạp. Bọn họ không tiếp tục truy kích, mà lại liên lạc với những robot vừa bỏ chạy, bắt đầu tập hợp lực lượng.

    Dựa theo kế hoạch tác chiến của bọn họ, nơi này đã trở thành trụ sở tấn công Tân La Mã. Điều này cũng có nghĩa là nếu mập mạp muốn chờ đến khi bọn chúng rời đi thì chui ra khỏi đất, không bằng trực tiếp làm luôn một cái bia mộ cho bản thân luôn cho rồi.

    Điền Hành Kiện đáng thương của chúng ta không biết điều này. Vừa thả lỏng người, cảm giác buồn ngủ đã kéo tới như thuỷ triều, thế là hắn nhanh chóng ngủ luôn.






    *******************







    Lúc này, Bộ chỉ huy của Liên bang Leray đang cực kỳ hỗn loạn. Chuông điện thoại thay nhau reo vang, máy vi tính trung ương phải xử lý hàng vạn tin tức từ tiền tuyến, các nhân viên phòng tham mưu tác chiến mặt xám xịt như tro, đem những tin tức chiến tranh đưa vào sa bàn ảo.

    Đang lơ lửng ở trên đại sảnh chính là tinh cầu Millok. Màu đỏ tượng trưng cho đế quốc quân, lúc này đang lan nhanh ra trên bản đồ tinh cầu ảo với tốc độ kinh người.

    Hơn 60 thành phố thì đã có hơn 40 thành phố bị bao vây. Trong đó mười sáu cái đã bị đánh chiếm, còn có một cái thành phố đã biến thành màu đen, đó là dấu hiệu bị phá huỷ hoàn toàn.

    Do lực lượng không quân đã bị tổn thất rất nặng nề nên bộ đội phòng ngự mặt đất gặp cảnh nơi đâu cũng có địch. Từng mảnh, từng mảnh tượng trưng cho quân đội Liên bang trên bản đồ ảo lần lượt bị Đế quốc quân màu đỏ chia cắt, bao vây rồi tiêu diệt.

    Trong phòng làm việc của thống soái, thượng tướng Mikhail Mikhailovich phụ trách chỉ huy đang báo cáo tình hình chiến sự cho tổng thống vừa đích thân tới đây.

    _”Chỉ trong một thời gian ngắn, Liên bang đã hoàn toàn mất quyền khống chế năm di dân tinh cầu, hạm đội vũ trụ số 11 và số 12 đóng tại tinh hệ Galileo hầu như đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Có thể trốn thoát được chỉ có một chiếc chiến liệt hạm, vài chiếc tuần dương hạm hạng nhẹ và một chiếc hàng mẫu hạm cấp titan vì thay đổi vị trí đóng quân mà thoát nạn. Còn hạm đội Millok ở tinh hệ Newton, do nguyên nhân lực lượng chênh lệch quá lớn với quân địch nên sau khi tổn thất hơn 50% chiến hạm đã được bộ chỉ huy đồng ý, rút lui khỏi tinh vực Atlantis.”

    Giọng nói của thượng tướng Mikhail Mikhailovich hơi khàn khàn, từ khi đế quốc Gatralan không tuyên mà chiến đến bây giờ đã nửa năm, bởi vì sự chuẩn bị của Liên bang cho chiến tranh là không đủ, đến bây giờ vẫn không thể tổ chức phòng ngự, lại càng không thể phản kích. Liên bang Leray với 3 đại tinh vực, 8 tinh hệ giờ đây đang gặp phải khảo nghiệm nghiêm trọng nhất trong lịch sử.

    Đối mặt đế quốc Gatralan có sự chuẩn bị quân sự đầy đủ, lực lượng quân sự của liên bang Leray vẫn luôn ở thế yếu, vậy mà chính phủ và nghị viện lại lơ là, buông lỏng cảnh giác với hoàng thất Gatralan vốn có lịch sử và huyết thống xâm lược, quân bộ vài lần yêu cầu gia tăng dự toán đều bị phủ quyết. Kinh phí thì thiếu, chiến hạm cũ kĩ, huấn luyện lại không đủ.

    Điều càng khiến cho Mikhail Mikhailovich đau đầu chính là, hầu hết các sĩ quan chỉ huy trong quân đội đều đi ra từ các học viện, chưa từng trải qua chiến hoả, bởi vì Liên bang Leray đã hòa bình lâu lắm rồi. Ánh sáng huy hoàng của những người anh hùng trong cuộc chiến tranh giành độc lập 300 năm trước đã chỉ lại là những cái tên trong sách giáo khoa lịch sử và những bức tượng trên bãi cỏ các học viện quân sự mà thôi.

    Bây giờ thứ Liên bang cần chính là thời gian, lệnh tổng động viên toàn dân đã được ban ra. Các công xưởng hoạt động hết công suất, điên cuồng sản xuất robot và chiến hạm mới. Từng đoàn tân binh đi vào quân doanh tiếp nhận huấn luyện. Thời gian, rốt cuộc có thể đem lại ánh bình minh chiến thắng cho Leray hay không?

    “Hạm đội số 4, số 6, sô 7 đã tạo thành Tập đoàn quân vũ trụ hỗn hợp số 1 đã tập kết xong tại tinh vực trung ương Leray. Do điểm Không Gian Khiêu Dược đã bị hạm đội vũ trụ Đế quốc phong tỏa nên việc lập tức tăng viện cho tinh hệ Newton là không có khả năng, cho nên bộ chỉ huy đã hạ lệnh phong tỏa điểm Không Gian Khiêu Dược ở tinh vực Leray và Atlantis và chúng sẽ được bảo vệ bởi tập đoàn quân hỗn hợp số 1.”

    Nhìn tổng thống đang cau mày, Mikhail Mikhailovich tiếp tục nói:”Hạm đội vũ trụ số 1, số 2, số 8 đang tập kết ở hậu phương đại tinh vực Bách Mạc, việc bổ sung các tàu sửa chữa cùng với đạn dược và nhân viên cần thêm chút thời gian. Hạm đội vũ trụ số 3, số 9 đã phụng mệnh xuất phát tới tinh vực công cộng, tìm kiếm điểm Không Gian Khiêu Dược mới thông đến tinh vực Atlantis. Hạm đội vũ trụ số 5 và số 10 vẫn đang phụ trách bảo vệ thủ đô chủ tinh.”

    _"Hạm đội ở mọi nơi đã bắt đầu cải tổ toàn diện, sau khi bổ sung thêm tàu và nhân viên, dự kiến có thể mở rộng thêm từ năm đến sáu hạm đội.”

    Tổng thống Hamilton buông chén trà xuống, vung tay lên, nói:”Ngài chỉ toàn nói về khó khăn thói, vậy ta phải làm gì đây? Chỉ cần là quân bộ cần, ta cũng sẽ chấp thuận vô điều kiện.”

    Dừng lại một chút, tổng thống nói tiếp:”Bây giờ tình hình trong nước rất bất ổn. Năm di dân tinh cầu, gần ba trăm thành phố, hàng trăm triệu dân cư đã mất, dân chúng kịch liệt yêu cầu chúng ta phản công, lại còn các đảng phái đối lập nữa. Nếu tinh cầu Millok cũng bị mất, chúng ta sẽ hoàn toàn bị động, chiến lược phản công cũng chẳng còn căn cứ.”

    Thấy Mikhailovich như muốn nói, tổng thống khoát tay, đứng lên đi tới cửa sổ, quay lưng về phía thượng tướng, nói:”Ta biết ngài muốn nói cái gì, nhưng mà chúng ta đã không còn đường lui, nếu không thể giữ được tinh cầu Millok, ta sẽ trở thành tổng thống đầu tiên trong lịch sử Liên bang phải từ chức, mà ngài cũng sẽ trở thành tướng quân đầu tiên phải từ chức. Không có hy sinh thì không có thắng lợi. Cho dù là đánh cuộc, chúng ta cũng chỉ có thể tìm đường sống trong chỗ chết mà thôi.”

    Xoay người lại, tổng thống đưa cho Mikhailovich một số văn kiện, nói tiếp:”Đây là toàn bộ lực lượng có được sau ba tháng tổng động viên toàn Liên bang, ta tin rằng chỉ cần vượt qua ba tháng nữa, chúng ta có thể tiến vào tình thái giằng co chiến lược. Sau đó, dựa vào nguồn tài nguyên và năng lực sản xuất cao gấp đôi Đế quốc Gatralan, chúng ta sẽ có khả năng toàn diện phản công sau một năm nữa.”

    _"Không có hy sinh, không có thắng lợi.” Mikhailovich lẩm nhẩm lại câu nói này.

    _"Chỉ cần còn có một thành phố, một đội vũ trang, chúng ta cũng phải chống cự đến cùng, Millok tuyệt đối không thể hoàn toàn rơi vào tay Gatralan. Dân chúng muốn thắng lợi, chúng ta sẽ cho bọn họ thắng lợi, dư luận muốn có anh hùng, chúng ta sẽ cho bọn họ anh hùng.” Ánh mắt của tổng thống cực kỳ bình tĩnh:” Cần phải nhanh chóng tìm ra điểm Khiêu Dược , tăng viện cho Millok, thống nhất lực lượng phòng ngự mặt đất, tạo ra anh hùng cho Liên bang, tranh thủ thắng lợi cục bộ. Ta nói vậy, ngài hiểu rõ rồi chứ?"

    Mikhailovich nặng nề gật đầu, hắn đột nhiên phát hiện chính mình đã không còn là một quân nhân thuần tuý, đối với vấn đề chính trị, hắn còn lo lắng nhiều hơn so với vấn đề quân sự.

    _"Hy vọng, lựa chọn của chúng ta là chính xác.”

    Nhìn theo bóng dáng tổng thống đang nhanh chóng bước đi, trong lòng thượng tượng dần trầm xuống.

    Điền Hành Kiện lặng lẽ chui ra khỏi hố đất, nằm cả đêm trong một cái hố đất dẫu sao cũng chẳng phải là chuyện gì tốt. Hắn lúng túng nhìn ra ngoài, trong bụng kêu khổ không thôi.

    Robot Đế quốc, xe vận tải, binh lính qua lại khu rừng như mắc cửi. Đế quốc quân tựa như muốn đóng quân ở đây đến khi chiến tranh chấm dứt, bọn họ thậm chí còn phát quang một góc rừng để làm một cái phi trường cho các tàu vận tải cỡ nhỏ. Binh lực không ngừng tập kết tại đây, vật tư chất cao như núi.

    Dùng đầu ngón tay mà nghĩ thì mập mạp cũng biết Liên bang quân chắc chắn đã lui về phòng tuyến thứ hai, không chừng cầu Tô giang đã bị Liên bang quân đánh sập rồi.

    Mặc dù đang trốn trong hố đất nhưng dựa vào bản lĩnh nghe ngóng âm thanh của mình, mập mạp cũng có thể nhận biết được Đế quốc quân đóng ở đây là loại binh chủng nào, quy mô lớn ra sao. Đây cũng là cách tiêu khiển duy nhất của hắn.

    Cứ thế, Điền Hành Kiện nằm im không nhúc nhích quan sát đám Đế quốc quân khốn kiếp này.

    Chỉ trong vòng một ngày đêm, nơi đây đã bị không quân Liên bang tấn công hai lần, nhưng có lẽ công tác bảo mật của bọn chúng khá tốt nên vật tư và binh lực không bị tổn thất quá lớn.

    Nhưng từ khi lực lượng không quân của Đế quốc bắt đầu được tăng viện và tiến hành phản kích thì liền chẳng còn vụ tấn công nào nữa khiến hắn thấy rất buồn chán.

    Tự nguỵ trang bản thân thành một khối đất trong một bụi cỏ lớn, đầu óc mập mạp không ngừng tính toán.

    "***, cứ tiếp tục như thế này thì dù không bị phát hiện thì cũng chết đói.”

    Nếu không phải từ nhỏ hắn đã được giáo dục về chủ nghĩa yêu nước, lại rất sợ bị tra tấn, càng không muốn mất chiếc ôtô bay và ngôi biệt thự ở thủ đô thì mập mạp suýt chút nữa đã ra đầu hàng rồi.

    "Nói gì đi nữa thi cũng phải chạy khỏi đây.” Mập mạp hung hăng nghĩ:”Nếu vẫn tình trạng này vẫn không thay đổi, có lẽ còn chưa chạy ra khỏi khu rừng thì đã bị bắn cho nát nét rồi.”

    Sau khi suy nghĩ một lúc, mập mạp cũng nhận ra, không dám mạo hiểm thì không thể nào chạy trốn được.

    Làm lính trinh sát, bình thường khi gặp phải loại tình huống này sẽ làm một số hành động như: ám sát chỉ huy quân địch, đặt bom, ngụy trang, chỉ điểm mục tiêu cho không quân oanh tạc, hạ độc nguồn nước, gây ra hỗn loạn, nhưng mà đối mập mạp thì những việc này quá nguy hiểm, hắn hắn thậm chí chẳng muốn nghĩ tới.

    Ám sát chỉ huy địch? Chỉ huy mà chết thì mập mạp cũng tiêu đời theo.

    Đặt bom? Lỡ may bom nổ sớm, chết oan thì sao.

    Ngụy trang thành quân địch, tưởng dễ dàng như đóng phim sao? Ngôn ngữ Đế quốc thì hắn cũng nói được vài câu, nhưng vạn nhất tìm không được quần áo thích hợp thì sao? Bình thường hắn đi mua quần áo còn phải tới cửa hàng chuyên quần áo cỡ lớn nữa là.

    Chỉ điểm mục tiêu cho không quân? Liên bang bây giờ liệu còn lại được mấy chiếc phi cơ? Mà có còn thì cho dù là vương bài phi công liệu có thể đột phá được sự phong toả của không quân Đế quốc không ?

    Hạ độc nguồn nước? Mập mạp bây giờ chỉ là lính duy tu cơ giới, không phải lính đặc nhiệm mà có túi bách bảo, lấy độc ở đâu ra?

    Càng suy nghĩ, Mập mạp càng cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung ra

    "Mẹ kiếp! Liều mạng!" Một khi bị dồn tới tuyệt cảnh, khí chất vô lại của mập mạp lại bộc phát ra.

    Điền Hành Kiện cũng không biết là mình may mắn hay là đen đủi nữa. Ngay khi hắn vừa mới hạ quyết tâm thì một tên lính Đế quốc to cao áp giải hai tù binh Liên bang tiến vào khu rừng, đi ngang qua chỗ hắn .

    Quả là một cơ hội trời cho, quan sát thấy xung quanh không có ai, mập mạp cực kỳ xúc động, hắn chẳng kịp suy nghĩ gì cả liền nhảy vọt lên, hai tay vặn một cái. Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, đầu của tên lính kia đã bị bẻ ngoẹo sang một bên, cả người vô lực ngã sấp xuống đất. Lần đầu tiên giết người, mập mạp cũng không đơn giản như vậy, hắn lật tay một cái, rút ra một con dao găm cắm vào cổ họng tên lính đen đủi kia, đầu gối thì thúc mạnh vào hạ bộ hắn.

    Đến khi thi thể thả đã gục hẳn xuống thì mập mạp mới thôi lo sợ bị gã lính này giơ súng bắn cho một phát, gần như đồng thời, mập mạp liền đem thi thể kéo vào bụi cỏ.

    Trước sau không đến 5 giây đồng hồ.

    Hai chân Mập mạp không ngừng run lên, tim đập như muốn bung ra ngoài.

    Giết người, con mẹ nó, thật sự chỉ như một trò chơi thế này sao.

    Những động tác mau lẹ của hắn khiến hai người tù binh kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. Đó là hai nữ tù binh gồm một phi công và một nữ quân y. Dáng vẻ như hoa như ngọc, xinh đẹp động lòng người.

    Nhưng lúc này Mập mạp căn bản là không hề để ý đến hai vị nữ binh, gã tiện nhân này tựa như chẳng biết xấu hổ là gì, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người, thay vào trang phục của Đế quốc quân.

    Hai nữ binh Liên bang ngây cả người, nhìn mà chẳng hiểu gì cả. Rốt cuộc thì cái gã vừa béo vừa trắng này là thứ quái vật gì đây?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Góp ý, báo lỗi :http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=6214385
    Lần sửa cuối bởi ronkute, ngày 04-01-2018 lúc 08:34.
    Lên núi Thái Sơn, chê thiên hạ nhỏ

  6. Bài viết được 155 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,AlexanderQ,anhhung8x,asokayoyo,Ông Già,bakala,ball_fly103,baotien,batuocdenqn,bbbbnnnn,Bestfriend,black11b4,Blue_planet,bnduonghp85,boynghich,bradrangon,chuotnha,concaosamac,congson,cqd,crastu,cucaiduong,davis_hieu,deitiescry,djcoi14,DuHiep,farmers,ge445,giangfreedom,giangma,hai@ya,Hamnang,Hắc Miêu,heo_voi,hoalybaby,hoanno,hoatulong,huyquoc52,kotane,lamalex,Lạc Phong,lequycomaton,lightstar1988,long17111995,longthienbao,lucky_milu,Meoluoi210,mikas,mogemthathu,mrdjeu,mrvnguyen,naginijeans,neverwon,newteen,ngocnghechvn,nhl,nienkunkun,Nobuno,odin,phantanphat,PhongTieuDieu81,pisces113,quocbinh,quynhhungnet,rod,romolus82,rongmotmat,sander,SemiNoob,sena21,soccerrec28,tadangha201990,tane112,thanghpph01,thanhtuan309,thattinh091vip,thedeath1989,thedino,The_lord,thichtruyen,thienha2012,thientuyet1995,trdh,Tuan,tuanva,Ui_da,valkyrie_1122,VanHung3110,vietinus,VietStar1711,vietthuan,violet20,vutoc12,vuxlee,Wezneither,zap1412,Zoro_NDK,_N2T_,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Đang ở
    Vô Hạn thành
    Bài viết
    1,457
    Xu
    200

    Mặc định

    Mạo Bài Đại Anh Hùng

    Quyển 1

    Chương 4: Cải trang ky giáp
    Dịch giả: La Bat Chap
    Nguồn: Tàng Thư Viện








    Điền Hành Kiện hung hăng nhìn chằm chằm vào hai nữ binh Liên bang, cảm thấy cái số mình thật là đen đủi.

    Có lẽ nếu trước mặt là hai kẻ xấu xí vớ vẩn nào đó, mập mạp sẽ đàng hoàng phun ra một câu vô liêm sỉ: "Kẻ áp giải các ngươi đã bị ta giải quyết rồi, mau tự mình chạy đi.”

    Nhưng mà trước mặt lại là hai nữ nhân cực kỳ xinh đẹp khiến mập mạp chẳng nói nổi câu nào.

    Nếu cứ thế bỏ lại, chắc chán là các nàng trốn không thoát, hơn nữa, rất có thể sẽ bị bắt lại rồi xử tử. Phương pháp xử tử cũng có rất nhiều, khả năng lớn nhất là bị binh lính Đế quốc thay nhau "xử tử".

    Nơi này là trụ sở của Đế quốc quân, không phải trại tù binh, hai nữ tù binh xinh đẹp bị áp giải đến đây để làm gì thì chẳng cần nghĩ đến giây thứ hai thì ai cũng biết được.

    Binh lính áp giải bọn họ bị giết, không cần biết có phải do tù binh làm hay không thì cũng không tránh khỏi liên quan. Hơn nữa ai cũng biết Gatralan đối xử với tù binh rất hung tàn, thậm chí chỉ cần một tù binh chạy trốn, Đế quốc quân sẽ cả đội tù binh đó bắn chết sạch, những tù binh khác nếu gặp vấn đề không thể áp giải đi hoặc có thể trở thành gánh nặng thì sẽ bị đem đi chôn sống, thiêu sống, thí nghiệm hoá học, th ậm chí còn nhốt tù binh vào những tàu vận tải vũ trụ dân dụng cũ nát làm bia tập bắn, những chuyện như vậy nhiều không kể xiết.

    Vừa nghĩ tới hai đoá hoa xinh đẹp này có thể bị huỷ hoại trong tay đám binh lính Đế quốc, mập mạp liền cảm thấy rất khó chịu, cũng rất phẫn nộ, thậm chí còn có một chút ghen ghét. Đây là căn bệnh chung của đàn ông, có một số việc nếu mình không thể làm thì cũng không muốn để người khác làm.

    Nhưng mà, chạy ra khỏi khu rừng này thì dễ, còn nếu muốn mang theo hai người này vượt qua đội tuần tra và phòng tuyến của đối phương, sau đó lại phải chạy trốn trên một khu đất trống rộng vài kilômét vuông thì độ khó thực sự là tăng cao tới trời rồi.

    "Các ngươi...... À, ta muốn hỏi...... Hai người vì sao lại bị bắt làm tù binh?" Mập mạp cảm thấy vẻ mặt hai nữ binh mình vừa cứu rất không bình thường. Hắn nhìn lại người mình, không phát hiện ra chỗ nào có vấn đề, rõ ràng là đối với hành động thay quần áo vừa rồi hoàn toàn không có chút xấu hổ nào.

    "Ta bị bắt ở phi trường ở khu Đông Bắc khi nó bị chiếm.” Nữ phi công xinh đẹp cũng đã không còn xấu hổ nữa, nàng chỉ vào nữ y tá bên cạnh, nói:”Cô ấy cũng vậy, cô ấy là y tá của đại đội phi công.”

    " Vậy quân địch tấn công đến nơi nào rồi?" Mập mạp cảnh giác quan sát bốn phía, xác xem có đội tuần tra nào của Đế quốc tình cờ đi qua đây hay không.

    "Đạo phòng tuyến thứ nhất tối hôm qua đã bị đột phá, quân địch sử dụng gần hai trăm chiếc robot hạng nặng và năm trăm chiếc robot hạng trung mạnh mẽ tấn công, đến lúc lực lượng dự bị định xông lên đoạt lại trận địa thì đã không còn kịp rồi. Nếu không phải phi trường bị lính nhảy dù của bọn chúng chiếm được, bọn chúng muốn đột phá phòng tuyến thứ nhất cũng phải mất ít nhất là một tuần.” Nữ phi công xinh đẹp này có vẻ còn quan tâm đến vẻ bề ngoài hơn là an toàn của bản thân, nàng liền ngồi xuống, miệng ngậm một sợi dây buộc tóc màu hồng, cố gắng chỉnh trang lại mái tóc.

    Động tác của nàng rất quyến rũ, mập mạp mất vận hết sức lực mới chuyển được ánh mắt của mình khỏi đôi tay trắng nõn mềm mại đó.

    "Bất quá tình huống của chúng ta cũng không phải là quá xấu. Hàng không lục chiến đội sư đoàn số 6 và sư đoàn dự bị số 9 mặc dù không ngăn cản được sự đột phá của sư đoàn robot Đế quốc nhưng cũng đã cầm chân bọn chúng hơn ba giờ, để cho bọn họ không thể tại trước tiên vu hồi phân cát, lực lượng ở phòng tuyến thứ nhất cơ bản là đã kịp rút lui, tổn thất cũng không quá lớn.” Nữ phi công mái tóc lại thành kiểu đuôi gà, lập tức lại trông tràn đầy sức sống.

    "Vậy bây giờ tình hình của hai phòng tuyến............” Mập mạp mơ hồ như thấy được một ánh sáng.

    "Rất không tốt....... Cơ bản là đã bị Đế quốc Gatralan chiếm đóng, ngoại trừ một số bộ phận nhỏ còn đang chống cự, còn đại bộ phận quân đội Liên bang đã lui về phía nam Tô Bành Mãn giang. Quân địch bây giờ đang tiến hành bố trí binh lực, chuẩn bị tiến công đạo phòng tuyến thứ hai của chúng ta.” Nữ phi công dùng hai tay chống cằm, thần sắc buồn bã.

    "Xong rồi, thật sự là xong hết rồi.” Mập mạp đau khổ kêu lên, mặc dù hắn dựa vào các hoạt động và sự bố trí của Đế quốc quân ở đây cũng đại khái có thể suy đoán ra tình hình, nhưng dù sao cũng còn có tâm lý cầu may. Nhưng lúc này thì mọi chuyện đã rõ ràng, bây giờ tất cả khu vực xung quanh đều là quân đội Đế quốc, nếu không muốn phải chơi trốn tìm với quân địch trong rừng đến khi chiến tranh kết thúc thì chỉ có thể dựa vào khả năng của bản thân tìm cách trốn về phòng tuyến thứ hai mà thôi.

    Thần sắc mập mạp cực kỳ bất ổn, ngàn vạn ý nghĩ chuyển động quay cuồng trong đầu. Tự thân mình còn đang khó giữ, nếu lại còn mang theo hai bình hoa thế này.......

    Đang định có quyết định độc ác, đột nhiên hắn cảm thấy như có ai đó đang kéo áo mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thì ra đó là nữ y tá. Ánh mắt không vui chẳng buồn của nàng dường như đã đoán ra được tâm tư của mập mạp, khoé mắt vẫn còn sót lại một tia xấu hổ nhưng đôi mắt trong veo ấy lại tràn ngập bình tĩnh và tín nhiệm.

    Đối mặt với một cô nương xinh đẹp như một chú bồ câu trắng, lại còn nữ phi công đang nhìn mình chằm chằm, mập mạp chỉ trong nháy mắt đã đầu hàng.

    - Con mẹ nó, chết thì chết! Người chết vì sắc, chim chết vì đồ ăn.

    "Nhiều người sức lớn, có lẽ có thể dùng biện pháp cũ để chạy.” Điền Hành Kiện thầm nghĩ:”Bất quá, chạy đến chỗ nào đây?"

    Hắn cau mày suy tính phương hướng chạy trốn, thành phố Tân La Mã giờ đã bị một lượng lớn quân địch chiếm đóng, chắc chắn là không thể tới, mà các thành thị phụ cận Tân La Mã hoặc trụ sở quân sự hầu như đều đã bị Đế quốc quân bao vây hoặc chiếm đóng, cũng không thể tới. Nơi an toàn duy nhất trên tinh cầu này chỉ còn lại thủ đô Galypalan.

    Galypalan là một trong ba bồn địa ở tinh cầu Millok, ngoại trừ ba khu hồ nước sinh thái ra thì khu vực núi non xung quanh đều được bố trí hệ thống phòng vệ cực kỳ chặt chẽ. Trừ khi phá huỷ được sáu trụ sở không quân và hơn 300 trận địa tên lửa ở đây thì tàu vận tải hàng không cỡ lớn của Đế quốc quân sẽ không thể đáp xuống để đổ quân. Không có bộ binh mà muốn chiếm thủ đô thì có khác nào nói chơi.

    Ngay cả khi bộ binh Gatralan đã xuống được bồn địa này thì cũng phải đối mặt địa hình phức tạp, núi non liên miên, khí hậu thất thường, ngay cả loại robot lục chiến tốt nhất cũng khó có thể triển khai tác chiến. Muốn chiếm được nơi này, Đế quốc quân chỉ có duy nhất một biện pháp, đó chính là một mặt tập trung tất cả không quân tiến hành tấn công, phá hủy hệ thống phòng không, mạnh mẽ tiến hành nhảy dù, một mặt cường công dọc theo hai tuyến đường cao tốc. Nhưng những con đường cũng đã sớm được Liên bang quân bố trí trọng binh phòng thủ, hơn nữa đường cao tốc cũng chạy qua rất nhiều ngọn núi, vô số cây cầu, đường hẻm, khiến cho Đế quốc quân gặp vô vàn khó khăn khi tấn công.

    Ít nhất thì từ khi Đế quốc quân tiến hành đổ bộ tới nay, mệnh lệnh của bộ chỉ huy tiền phương Liên bang vẫn được phát đi không hề gián đoạn, hệ thống truyền thanh ở thủ đô vẫn phát đi thông điệp kêu gọi công dân Liên bang tiến hành chống cự không hạn chế. Điều này cũng có nghĩa là thủ đô vẫn chưa gặp phải sự tấn công có tính chất huỷ diệt.

    Mà cho dù thủ đô đã thất thủ, vùng Thập Vạn Đại Sơn núi non trùng điệp cũng là nơi ẩn thân lý tưởng. Nơi đây có thực vật phong phú, cây cối rậm rạp, rất nhiều các loại động vật hoang dã. Đối với Điền Hành Kiện đã trải qua huấn luyện trinh sát mà nói, mang theo hai cô nàng xinh đẹp đi vào trong núi, làm một cái nhà trên cây, hoặc là tìm một cái sơn động, hàng ngày thưởng thức đồ ăn hoang dã, cuộc sống thật sự là khoái hoạt còn hơn thần tiên ấy chứ.

    Cứ nghĩ đến cảnh một nam hai nữ ẩn cư trong rừng, mập mạp liền quyết định chủ ý.

    "Đi về phía bắc, vòng qua trụ sở đổ bộ của quân địch, sau đó đi sang phía đông, tới Galypalan.” Mập mạp phất tay, giọng điệu cực kỳ kiên định.

    "Galypalan? Chỗ đó cách nơi này mấy ngàn km đó!" Nữ phi công trợn mắt nhìn hắn.

    "Chúng ta đi thế nào được?" Nữ y tá chớp chớp mắt nghi hoặc, hỏi:” Ở bên ngoài, khắp nơi đều là quân địch đó.”

    "Yên tâm đi, Đế quốc Gatralan đồng thời đổ bộ xuống hơn 40 thành thị, ngoại trừ binh lực dùng để bao vây tấn công các thành thị, chia cắt binh lực của Liên bang thì bọn họ không cần phải toàn diện khống chế những vùng đất vô dụng khác.” Mập mạp bỗng cảm thấy mình cũng có chút thiên phú về quân sự, kinh nghiệm từ hai mươi lần chạy trốn trong nửa năm qua khiến hắn rất quen thuộc với phương thức tác chiến của Đế quốc quân. Hắn nói tiếp một cách chắc chắn:”Mà những vùng đất này cũng quá lớn, dù chúng có muốn cũng không được. Ánh mắt của chúng chỉ nhìn vào những thành thị trụ sở quân sự của chúng ta, chỉ cần chiếm được những mục tiêu là đủ rồi, bởi vì nếu không có sự tiếp viện từ những thành thị thì những vùng đất hoang vu đó sẽ chẳng thể tạo ra sự chống đối đáng kể nào. Chính vì vậy bọn chúng mới không quan tâm.”

    "Hơn nữa, binh lực Đế quốc cũng không đủ.” Mập mạp vừa nói vừa suy nghĩ, càng lúc lại càng cảm thấy tình hình rõ ràng hơn:”Bọn họ phải khống chế bốn di dân tinh cầu ở tinh hệ Galileo và tinh càu Millok 2, năm tinh cầu này đã chiếm mất tuyệt đại đa số bộ binh của chúng. Đánh đến tinh cầu này hẳn đã là giới hạn của Gatralan rồi. Muốn hoàn toàn khống chế được sáu di dân tinh cầu, bọn họ cũng phải mất rất nhiều thời gian.”

    "Trước kia, bọn họ đều là lựa chọn những thành thị quan trọng tấn công mạnh mẽ rồi đổ bộ, chia cắt hệ thống phòng ngự của tinh cầu thành những mảnh nhỏ không thể trợ giúp cho nhau rồi tiến hành đổ bộ toàn diện, dùng ưu thế binh lực bao vây hoàn toàn các thành thị còn lại. Nhưng lúc này, bọn chúng chỉ tiến hành đổ bộ toàn diện với bốn mươi trên tổng số sáu mươi thành thị, điều này chứng tỏ bọn chúng đã không còn đủ binh lực, hoặc là binh lực tiếp viện còn đang trên đường, không có cách nào tiến hành tấn công toàn diện với tất cả các thành thị.”

    Hắn không tiếp tục nói nữa, bởi vì suy đoán tiếp đó khiến hắn lạnh cả sống lưng:” Đối phương có thể phá huỷ một cách chính xác hệ thống phòng ngự mặt đất, tiến hành đổ bộ toàn diện, sau đó dùng lượng binh lực ít nhất bao vây chiếm đóng các thành thị. Ngoài ra còn có rất nhiều cơ sở quân sự dưới lòng đất hay trong các dãy núi đều bị tiêu diệt hoàn toàn, hai hạm đội vũ trụ bảo vệ tinh hệ Galileo cũng bị đánh bại quá nhanh, hầu như không chịu nổi một đòn, cứ như thể quân địch biết trước được sự bố trí của Liên bang vậy. Nhưng hệ thống phòng ngự của sáu di dân tinh cầu đâu phải là thứ mà ai cũng có thể tiếp cận? Xem ra, trong chính phủ Liên bang chắc chắn là có nội gián.”

    Vừa nghĩ tới đây, lòng tin của mập mạp với phương án chạy trốn vừa rồi có chút lung lay:”Vậy, liệu hệ thống phòng ngự của thủ đô Galypalan......” Mập mạp bỗng cảm thấy một tên lính duy tu quân khí như hắn sao lại phải đi lo lắng mấy vấn đề này chứ.

    "Vấn đề mà một gã lính duy tu có thể nghĩ ra, bộ chỉ huy sao lại không thể nghĩ ra chứ!" Hắn tự trấn an chính mình, cảm thấy sự lo lắng của bản thân là hơi thừa thãi rồi.

    "Nhưng mà ngươi vẫn chưa nói cho chúng ta biết làm thế nào thoat khỏi đây.” Nữ phi công hấp tấp nói.

    Điền Hành Kiện chỉ những robot của hai bên bị phá huỷ trên chiến trường cách đó không xa, nói:”Sử dụng những linh kiện đó, ta có thể lắp ráp được một công cụ giao thông.” Sau đó hắn lại chỉ về những dẫy núi nhấp nhô ở phía bắc, nói tiếp:”Càng về phía bắc, phòng ngự của bọn chúng lại càng lỏng lẻo. Chúng ta chỉ cần có cơ hội vượt qua được dải bình nguyên này, đi vào được khu rừng dưới chân những ngọn núi đó là có thể thoát khỏi phạm vi khống chế của Đế quốc quân.”

    Nữ y tá nhẹ nhàng hỏi:"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

    "Bây giờ thì cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi đã, đợi đến khi trời tối chúng ta sẽ hành động. Hắc hắc, việc này một mình ta không làm nổi.” Nói xong, hắn dùng bộ dạng cực kỳ hèn mọn nói:”Có ai muốn nằm ngủ cùng ta không? Rất ấm áp đấy.”

    Hai vị nữ binh chẳng thèm để ý đến sự đùa giỡn của mập mạp, ba người cùng đi sâu vào rừng, tránh xa trụ sở chỉ huy quân địch rồi đào một cái hầm nằm nghỉ đợi trời tối. Bên ngoài hầm, Điền Kành Kiện đã bỏ không ít công sức làm mấy cái hố bẫy, dùng cành cây ngụy trang rất khéo léo.

    Ba người cùng nằm một chỗ đợi trời tối, mập mạp mặc dù miệng lưỡi hèn mọn nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên có sự tiếp xúc thân mật như vậy với con gái, tâm lý cũng có chướng ngại, chẳng những không dám có hành động vô sỉ, ngược lại còn ra sức nằm ép mình vào vách hầm, giả vờ như ngủ say.

    Ngược lại, hai nữ binh kỳ thật lại không có gì băn khoăn, trước khi được mập mạp cứu, các nàng gần như chẳng dám nghĩ tới hậu quả khi bị đưa tới trụ sở quân địch, các nàng biết rõ mình sẽ bị xư lí như thế nào—— luân gian rồi bị xử quyết. Thậm chí còn chưa bị đem đi bắn thì cũng đã chết rồi. Loại sợ hãi này làm cho người ta gần như không thể thở nổi. Các nàng cũng không biết mình có dũng khí để tự sát hay không, nhưng ít nhất thì trước khi được mập mạp cứu, ngay cả cơ hội tự sát các nàng cũng không có.

    Trong khoảnh khắc khi Điền Hành Kiện nhảy lên từ trong bụi cỏ thì hình ảnh của gã béo trông vừa có chút ngốc nghếch lại rất hèn mọn này đã khắc sâu vào lòng họ.
    Gã lính áp giải tù binh bị mất tích khiến cho trụ sở Đế quốc ra lệnh truy tìm. Nhưng mà cái vụ truy tìm này cũng kết thúc rất nhanh. Đám binh lính Đế quốc dùng ánh mắt đầy hàm ý để nhìn vụ mất tích này, một gã lính áp giải hai nữ binh xinh đẹp không có khả năng phản kháng mà mất tích thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, mà dẫu sao hai nữ nhân này cũng chẳng liên quan gì tới họ, đó là con mồi của đám sĩ quan, thậm chí một số binh lính còn thấy hả hê.

    Tuy chỉ là cái kiểu truy tìm cho có nhưng nó cũng làm cho mập mạp sợ đến phát run, hắn nín thở nằm sát vào vách hầm, ép lổ tai nghe ngóng mọi âm thanh xung quanh. Đột nhiên có một tên lính Đế quốc tới gần bụi cây mà bọn họ đang ẩn náu bên dưới, nhưng cái bụi cây rậm rạp đầy gai nhọn này khiến hắn lập tức vứt ngay ý định tiến vào kiểm tra, hắn chỉ cẩn thận quan sát bụi cây nhưng không phát hiện ra dấu vết gì khả nghi, vì vậy liền xoay người rời đi.

    Mập mạp thở phào nhẹ nhỏm, khi hắn đã bình tĩnh lại thì mới phát hiện có hai thân thể mềm mại đang dựa sát vào người mình, cánh tay trần của hắn tiếp xúc với da thịt hai nữ binh, cảm giác như có như không khiến một xử nam như mập mạp đầu óc như đang lơ lửng ở đâu đâu vậy.

    "Này, chúng ta vẫn chưa biết ngươi tên là gì.” Nữ y tá nhẹ nhàng hỏi.

    "Cái này... Ta là hạ sĩ Điền Hành Kiện, sư đoàn số 5 đại đội robot số 3 trung đội hậu cần tiểu đội 1.” Tiếng nói của mập mạp còn hơi chút run run, hậu quả của cảm giác tê dại trên hai tay vừa rồi.

    "Ta tên là Mỹ Đóa.” Giộng nói của nữ y tá vẫn rất nhẹ nhàng :”Còn cô ấy là Nia.” Nữ phi công Nia đang ngủ, nghe thấy có người gọi tên mình thì mơ màng ừ một tiếng.

    Ban đêm, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, khoả hằng tinh được coi là mặt trời của tinh hệ Newton đã biến mất dưới đường chân trời, tinh cầu không có ánh trăng tối đen như mực. Mập mạp mò tới một xác một chiếc robot, dùng tay cơ giới nhanh chóng tháo ra linh kiện cần thiết, quá trình luyện tập khắc khổ ở trại huấn luyện bảo dưỡng khí tài quân sự khiến cho hắn hiểu rất rõ về kết cấu của các loại robot, mấy cái việc tháo lắp chỉ là như bào đinh giải ngưu mà thôi.

    Hai vị nữ binh được mập mạp phân phối đi đào một cái hầm dưới đất. Ngay dưới nơi ẩn thân, các nàng đào ra một cái hầm sâu 3 mét, dài 5 mét, rộng 5 mét, biến chỗ này thành nơi mập mạp lắp ráp công cụ giao thông.

    Trong vòng hai ngày, Điền Hành Kiện giống như một con chuột béo không ngừng tha các món linh kiện về hang, hắn thậm chí còn tìm được một chút lương khô, tạm thời giải quyết vấn đề lương thực, đỡ cho hai cô gái phải ăn mấy thứ động vật không biết tên.

    Mà hai nàng chuột cái kia làm việc cũng rất hiệu quả, hầm do hai nàng đào ra rất đẹp, đất đá đào lên cũng được xử lý rất tốt khiến cho mập mạp cảm thấy dưòng như hai nàng rất có thiên phú với chuyện này.

    Sau khi dùng các miếng cách âm tháo ra từ robot làm thiết bị cách âm cho hầm, mập mạp bắt đầu chế tạo công cụ giao thông. Hắn sửa khoang lái của một chiếc robot Đế quốc hạng nhẹ thành một khoang lái có thể chứa được ba người, thay động cơ cỡ nhỏ của Đế quốc bằng động cơ mạnh hơn của “Vinh Dự 15”.

    Cần nói rõ là ở thời đại này các loại động cơ đã khác rất nhiều động cơ khi con người mới bắt đâu tiến vào vũ trụ. Việc phát minh ra năng lượng nén thể rắn, ắcquy trữ lượng cao cùng với hợp kim siêu nhẹ khiến động cơ có sự thay đổi kinh người. Một động cơ cỡ lớn được chế tạo bằng hợp kim siêu nhẹ thì một người cũng mang đi được. Sức nặng của robot giờ chỉ còn tập trung ở lớp vỏ bên ngoài, bởi vì chẳng có ai thừa tiền đến mức dùng hợp kim siêu nhẹ đắt tiền để làm lớp vỏ giáp cho robot lục chiến cả. Ngoại trừ những thiết bị phản lực mà khoa học kỹ thuật vẫn chưa giải quyết được vấn đề thể tích và trọng lượng ra thì hầu hết các loại trang bị động lực đã được thu nhỏ lại, nhưng năng lượng mà chúng tạo ra thì lại lớn hơn trước mười lần.

    Sau đó, Điền Hành Kiện đem các thiết bị chưa bị hư hỏng lắp vào trong buồng lái, hắn vẫn sử dụng hệ thống điều khiển của “Thánh Khải 22”, chỉ có điều máy vi tính đã bị hắn cho tháo bỏ, đổi thành điều khiển bằng tay . Mà haí chân cơ giới của robot Đế quốc được hắn đổi thành sáu chân cơ giới có thể tự động gấp mở, khi không cần thì thu về bụng robot.

    Ống phóng tên lửa hai bên thân robot được hắn sửa thành hệ thống phụ trợ tăng tốc, đây là thay đổi mà Điền Hành Kiện đắc ý nhất, dù sao cũng chẳng có tên lửa để mà dùng, hơn nữa nhìn bên ngoài cũng không có thay đổi. Chỉ có điều nếu phải chiến đấu thì chỉ có nước đầu hàng thôi.

    Lồng phòng ngự năng lượng là bộ phận khiến mập mạp tốn nhiều công sức nhất. Chiếc robot này đã bị bỏ đi toàn bộ năng lực tấn công, nếu còn không có cả lồng phòng ngự nữa thì thực sự là không chịu nổi một pháo. Nhưng mà việc lắp đặt lồng phòng ngự lại có những yêu cầu đặc biệt khiến cho mập mạp mất không ít đầu óc, cuối cùng mới miễn cưỡng lắp đựơc ở chỗ không ai để ý phía sau robot, trông như một cái đuôi thỏ, đây là đầu phát của lồng phòng ngự. Đã làm thì phải làm tới, mập mạp còn lắp thêm một đầu phát ở giữa hai chân của robot, lắp xong hắn còn giả khờ quay sang cười với Nia và Mỹ Đoá khiến hai nàng tức điên, chỉ muốn đập cho hắn một trận.

    Cuối cùng thì một chiếc robot có bề ngoài giống như “Thánh Khải 22” của Đế quốc cũng hình thành, Nia và Mỹ Đoá hoàn toàn kinh ngạc trước màn biểu diễn của mập mạp. Những cải tạo vừa kỳ diệu lại vừa hợp lý, tốc độ thao tác nhanh như gió, trình độ thông thạo kết cấu của robot của hắn khiến cho hai nữ binh thực sự không dám tin mập mạp chỉ là một gã lính bảo dưỡng quân khí, hắn hoàn toàn có thể được coi là một vị chuyên gia robot. Trong tay hắn, việc cải tạo một chiếc robot dễ dàng như trẻ con chơi đồ chơi vậy. Hơn nữa, có thể phối hợp các thiệt bị và linh kiện của các loại robot khác nhau hoàn hảo như vậy thì kiến thức về robot phải đạt tới mức nào chứ! Gã mập mạp này quả thực là một thiên tài trong các thiên tài.

    Mập mạp đương nhiên là một thiên tài, nhưng mà hắn không phải là cái loại thiên tài trong các thiên tài, chỉ có điều một nếu một thiên tài trong hai mươi lần chạy trốn từng dùng qua những linh kiện này lắp ráp thành vô số những thứ kì quái thì cũng khó có thể không trở thành thiên tài trong thiên tài.

    Mập mạp đương nhiên là sẽ không nói cho hai nữ binh này biết cái thành tích chạy trốn này của mình, hắn cứ thế hưởng thụ cảm giác được người khác nhìn bằng ánh mắt ngạc nhiên và kính nể. Điều này khiến cho tâm lý thích hư vinh của hắn cực kỳ thoả mãn.

    Vấn đề còn lại chính là năng lượng và cơ hội.

    Lúc trước Đi ền H ành Ki ện đã chôn sẵn một khối năng lượng nén cỡ lớn ở trụ sở robot Liên bang cũ. Nơi hắn chọn để chôn là bên một gốc đại thụ to lớn, rễ nhô cả lên trên mặt đất. Bởi vì khu vực trụ sở này đã bị mập mạp phóng hoả đốt trụi nên chỉ còn lại tro bụi v à hài cốt nên trụ sở của đế quốc quân tự nhiên là sẽ tránh xa nơi này mà lựa chọn góc phía nam khu rừng, gần trụ sở pháo binh Liên bang cũ.

    Ban đêm, Điền Hành Kiện lén lút đào khối năng lượng và pháo lên rồi để cho hai nữ binh đem khối năng lượng về hầm. Còn hắn thì quyết định sẽ đi tạo hỗn loạn trong doanh trại Đế quốc nhằm tạo điều kiện chạy trốn.

    Hắn dùng một chiếc bánh xe kéo khẩu pháo đi, cẩn thận né tránh các đội tuần tra của quân đội Đế quốc, vượt qua một quãng đường khá dài. Cái kiểu cứ đi ba bước lại nằm bò xuống tranh né khiến hắn tốn cả nửa buổi tối mới tới được một dốc núi nhỏ ở phía tây nam trụ sở Đế quốc quân. Hắn cố định nòng pháo hướng thẳng vào những doanh trại tạm thời của Đế quốc rồi lấy một cái thiết bị điều khiển bắn pháo lắp vào, cuối cùng là đem những mảnh năng lượng vụn thu nhặt được bỏ vào hộp năng lượng của pháo.

    Làm xong tất cả, mập mạp bỗng nhiên có một loại hưng phấn ác độc khó tả.

    "Mặc dù ta ghét sát sanh, nhưng ta lại càng thích ăn thịt, mặc dù ông đây yêu thích hòa bình, nhưng tính mạng ông đây lại càng quý giá, các ngươi có chết thì ta mới sống.” Mập mạp đợi máy ghi chép chiến trường ghi lại hành động của mình xong mới quay trở về, cứ nghĩ đến khẩu pháo đang hướng vào doanh trại Đế quốc quân là tim hắn lại đập như điên:”Không biết có thể giết chết bao nhiêu binh lính Đế quốc đây, nếu có thể giết được một hai gã chỉ huy, ông đây chẳng phải sẽ được thăng chức sao?"

    Khi hắn trở lại hầm thì cũng đã gần bốn giờ sáng, chỉ cách lúc trời sáng khoảng ba giờ. Mập mạp nghỉ ngơi một hồi liền quyết định lập tức hành động, nếu đợi thêm một lúc nữa, vạn nhất khẩu pháo đó bị người ta phát hiện thì hỏng bét hết.

    Đem khối năng lượng nén bỏ vào khoang năng lượng, ba người chui vào khoang lái của robot, mặc dù hơi chật nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc mập mạp điều khiển robot. Ngược lại có hai thân thể mềm mại nóng bỏng này ngồi sát bên cạnh làm cho hồn phách mập mạp như bay lên chín tầng mây.

    Ấn nút điều khiển bắn pháo, mập mạp cũng đồng thời điều khiển robot chui từ dưới đất lên. Từ xa xa mơ hồ truyền đến tiếng pháo nổ trong trụ sở Đế quốc quân.








    -------*-------

    ----------oOo----------






    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý, báo lỗi :http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=6214385
    Lần sửa cuối bởi ronkute, ngày 04-01-2018 lúc 08:38.
    Lên núi Thái Sơn, chê thiên hạ nhỏ

  8. Bài viết được 145 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,AlexanderQ,anhhung8x,asokayoyo,bakala,ball_fly103,baotien,batuocdenqn,Bestfriend,Blue_planet,boynghich,bradrangon,chuotnha,concaosamac,congson,cqd,crastu,cucaiduong,deitiescry,djcoi14,DuHiep,farmers,giangfreedom,giangma,hai@ya,Hamnang,Hắc Miêu,heo_voi,hoalybaby,hoanno,hoatulong,huyquoc52,kotane,lamalex,Lạc Phong,lequycomaton,long17111995,longthienbao,lucky_milu,Meoluoi210,mikas,mrdjeu,mrvnguyen,neverwon,newteen,ngocnghechvn,nhl,nienkunkun,Nobuno,odin,phantanphat,PhongTieuDieu81,pisces113,quocbinh,quynhhungnet,romolus82,rongmotmat,sander,sena21,sgk_12m,soccerrec28,tadangha201990,tane112,thanghpph01,thanhtuan309,thattinh091vip,thedeath1989,The_lord,thichtruyen,thienha2012,thientuyet1995,tranthanhbg,trdh,Tuan,tuanva,Ui_da,valkyrie_1122,VanHung3110,vietinus,VietStar1711,vietthuan,violet20,vutoc12,vuxlee,Wezneither,zap1412,_N2T_,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Đang ở
    Vô Hạn thành
    Bài viết
    1,457
    Xu
    200

    Mặc định

    Mạo Bài Đại Anh Hùng

    Quyển 1

    Chương 5: Đậu hũ trắng nõn.
    Dịch giả: La Bat Chap
    Nguồn: Tàng Thư Viện











    Lúc này trụ sở Đế quốc quân đang náo loạn tới gà bay chó chạy. Những binh lính tuần tra xung quanh đều vội vàng trở về trụ sở.

    Cơ hội không thể bỏ lỡ, nếu không thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.

    Hai tay mập mạp hoạt động nhanh điên cuồng, tốc độ tay lên tới mười nhịp mỗi giây, điều khiển robot điên cuồng chạy về phía bắc.

    Vận khí của bọn họ cũng không tệ, chỉ gặp phải một đội tuần tra gồm hai chiếc robot hạng nhẹ và vài tên lính ở không xa bìa rừng, trước khi bị bọn chúng phát hiện, mập mạp lập mau lẹ xoay người, làm ra vẻ đang chạy về trụ sở.

    Đội tuần tra thế là bị đánh lừa. Bọn họ tưởng rằng chiếc robot đang nhanh chóng trở về trụ sở này cũng là lính tuần tra như mình nên không hề dừng lại mà liền vượt qua mập mạp. Kỳ thật, chỉ cần bọn họ để ý một chút là có thể bắt được một gã mập mạp hèn mọn đang run lẩy bẩy.

    Cực lực khống chế hai tay đang run rẩy, dấu diếm thanh sắc càng cách càng xa đích mập mạp rất nhanh tại một chỗ tiểu pha trước chuyển chiết hướng bắc, chừng mười phút sau, nhìn thấy bốn phía xung quanh không có bóng người, rada của robot cũng không phát hiện ra có robot nào xung quanh, mập mạp liền buông 6 chân cơ giới ra. Sau hai mươi phút đồng hồ, bọn họ rốt cục đã vượt qua bình nguyên rộng gần 30km, tiến vào khu vực rừng núi liên miên ở phía bắc.

    Chạy một hơi vào sâu trong rừng, ky giáp ngừng lại, mập mạp nằm thở dốc một lúc rồi mới đi ra ngoài khoang lái. Trên bãi cỏ trong rừng, hai vị nữ binh xinh đẹp đang ngồi ôm nhau. Niềm vui do chạy thoát thành công khỏi cái chết khiến cho hai nàng vừa mừng vừa khóc. Mập mạp liền không hề do dự chạy tới, mang theo bộ mặt giả ngốc, ý đồ cực kỳ hèn mọn muốn ôm hai vị nữ binh mà gia nhập hàng ngũ hoan hô.

    Hai ánh mắt hung hãn quét tới khiến mập mạp lập tức dừng chân, thế nhưng hắn chẳng hề xấu hổ, vui mừng vẫn vui mừng, hoan hô vẫn hoan hô, cứ như thể hắn vốn chỉ định làm thế này mà thôi.

    "Phác xích.” Dù trong mắt còn đang ngấn lệ nhưng hai nàng không khỏi bật cười, mắng.” Đồ mập mạp chết tiệt.”
    Trải qua mấy ngày hoạn nạn vừa qua khiến các nàng có một cảm giác than thiết khó nói thành lời với mập mạp. Thời gian cùng chung hoạn nạn khiến hai nàng biết tên mập mạp này kỳ thật rất lợi hại, còn có chút chỗ làm cho người ta cảm thấy vừa ghét vừa yêu, hơn nữa hắn lại còn có kiểu suy nghĩ rất đặc biệt khiến người khác không biết nên cười hay nên tức giận nữa.

    Sắc trời từ từ sáng dần lên. Ở phía chân trời đã xuất hiện những tia sáng mặt trời đầu tiên, ánh mặt trời khiến cho những áng mây xa xa chuyển thành màu đỏ, như lửa lại như máu.

    Không khí ban mai tươi mát và tiếng hót của những loài chim không biết tên khiến cho người ta như bước vào tiên cảnh.

    Điền Hành Kiện lúc này đang ngủ, chạy suốt một đêm khiến hắn vô cùng mệt mỏi, hơn nữa suốt một thời gian dài luôn căng thẳng lo lắng, mãi đến lúc này mới được thả lỏng, hắn nằm tựa vào một thân cây, nhanh chóng đi vào mộng đẹp. Nia và Mỹ Đóa ngồi bên cạnh hắn, vừa nói chuyện vừa phất tay xua côn trùng.

    Khi mập mạp ngủ dậy thì hai nữ binh đã không còn ở bên cạnh nữa. Robot vẫn im lặng đứng yên tại chỗ, không có dấu vết di động. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, cây cối đung đưa nhịp nhàng như trong thế giới cổ tích.

    Mập mạp lắng tai nghe, giữa những tiếng chim hót và côn trùng kêu, hắn bắt được một tia âm thanh.

    Tiếng nước chảy và tiếng cười đùa.

    Hắn đứng lên, đi về phía phát ra âm thanh.

    Hắn nhẹ nhàng đạp lên đám lá rụng, khom lưng chui qua những nhánh cây mọc ngang và dây leo, khi đi tới một mảnh đất đầy cỏ xanh và hoa dại thì thanh âm càng ngày càng rõ ràng. Đó là tiếng nói của Nia và Mỹ Đóa, còn có cả tiếng nghịch nước.

    Lách qua vài cây đại thu chắn tầm mắt thì một cái hồ nước nhỏ xuất hiện trước mặt Điền Hành Kiện.

    Đây là một hồ nước tuyệt đẹp khiến người ta mê mẩn.

    Hồ nước trong veo không hề có chút bụi bẩn nào, đáy hồ phản chiếu đủ các loại màu sắc, xanh lam, xanh nhạt, vàng. Vài nhánh cây rủ xuống lòng hồ, những con cá đủ màu sắc bơi qua bơi lại những nhánh cây này.

    Mỹ Đóa và Nia đang tắm rửa trong hồ.

    Hai thân hình trong hồ với những đường cong động lòng người như mỹ nhân ngư, một nửa ngâm mình trong nước, một nửa khác lỏa lồ trong không khí ban mai, mấy giọt nước trong suốt lăn tròn trên thân thể mềm mại, da thịt trắng nõn như tuyết, nhẵn mịn bóng loáng như tơ.

    Thân thể thánh khiết của hai nàng hoàn toàn dung nhập vào hồ nước như cổ tích này.

    "Cứu mạng, chuột! Có chuột!" Gã hèn mọn này làm ra vẻ mặt hoảng sợ xông ra ngoài, vừa mới hét lên hai tiếng đầy sợ hãi, mạp mạp đã bay người vào trong hồ nước.

    Hắn lao nhanh về phía hai thân thể mềm mại vô cùng hấp dẫn, từng thớ thịt trên mặt giật giật, hai mắt tỏa sáng, nước miếng chảy dài. Hai nữ binh chỉ vừa mới có ý thức phải bảo vệ thân thể, mập mạp đã nhanh chóng tới nơi. Gã hèn mọn này vừa chui đầu vào ngực Mỹ Đoá, một tay thì ôm mông Nia, vừa ăn đậu hủ ngàn năm có một là sợ hãi la hét:”Chuột! Có chuột đuổi theo ta!"

    "Bốp!"

    "Bốp!"

    Hai cái tát một trái một phải đồng thời giáng lên mặt mập mạp.

    Mỹ Đóa và Nia vừa thẹn vừa tức, không ngại để lộ xuân quang, cho mập mạp xơi một cơn mưa đấm đá.

    Nhìn hai thân thể ôn nhuận như ngọc, nhũ phong phập phồng, mập mạp vốn da dày thịt béo giỏi chịu đòn, trong miệng thì kêu gào đau đớn, trong bụng thì lại như nở hoa.

    Khi ba người trở lại khu rừng, mập mạp mang theo mấy con cá bắt được trong hồ, vẻ mặt như không có chuyện gì, cứ như thể kẻ vừa bị ăn đòn vì tội nhìn trộm đó và hắn là hai người hoàn toàn khác nhau. Hai nữ binh hung hăng nhìn hắn, vừa thẹn vừa giận, lại còn có chút tư vị khó nói. Thật không biết trên đời này sao lại có một tên mập mạp ghê tởm đáng chết như vậy chứ.

    Ăn một chút cá, ba người tiếp tục lên đường. Theo thông tin từ rada của robot thì khu vực này không có dấu vết hoạt động của robot Đế quốc, dù sao nơi này đều là núi non trùng điệp, hoàn toàn không có một bóng người.

    Trong thời đại vũ trụ này, nếu không có sự tiếp viện vật tư và kinh tế của các thành thị thì chiến tranh sẽ không thể tiến hành, vì vậy mà nếu muốn đánh du kích trên bề mặt các tinh cầu thì chẳng khác nào tìm chết. Nếu tất cả các thành thị đều đã bị đối phương khống chế hoàn toàn thì lấy đâu ra vật tư tiếp tế, đạn dược bổ sung, binh lực tiếp viện và không lực hỗ trợ. Chỉ dựa vào chân người hoặc robot chạy trên mặt đất, làm sao có thể tránh được lực lượng trinh sát cực mạnh trên không? Nếu khu vực xung quanh các thành thị có hệ thống phòng ngự thì các đội du kích chỉ cần tới gần là chết chắc, nhưng không tới gần thành thị thì lại không thể đánh địch, mà trên di dân tinh cầu lại không có nông thôn,vậy du kích còn có tác dụng gì? Cho nên, chiến thuật du kích trong chiến tranh cổ đại giờ chỉ còn đám cường đạo vũ trụ dùng mà thôi.

    Điền Hành Kiện cẩn thận lựa chọn đường đi, điều khiển robot đi xuyên qua các khu rừng núi, Trải qua cải tạo, khả năng di chuyển trên các địa hình phức tạp của loại robot hạng nhẹ này lại được tăng cường , những chỗ mà hai chân cơ giới không thể đi qua thì đã có sáu chân cơ giới và hệ thống phun khí hỗ trợ.

    Sau khi đã vượt qua mấy ngọn núi ở phía bắc, xác định đã cách xa khu vực trụ sở của Đế quốc quân, Điền Hành Kiện bắt đầu đi về huớng đông. Dựa vào bản lĩnh được rèn luyện ở trại huấn luyện lính trinh sát và cảm giác nhạy bén trời sinh, Điền Hành Kiện cơ hồ như là cùng Mỹ Đóa và Nia du sơn ngoạn thuỷ, xuyên qua mấy khu vực giao chiến, vượt qua hơn ngàn km.

    Khi khối năng lượng nén đã bị tiêu hao gần hết sạch thì ba người đã tới được khu vực bình nguyên bên ngoài thủ đô Galypalan của tinh cầu Millok.





    *********************







    Bởi vì binh lực không đủ, Đế quốc Gatralan cũng chưa triển khai tấn công Galypalan vốn có hệ thống phòng ngự cực mạnh, chỉ ở tập trung binh lực ở khu vực cách ba hồ nước lớn hơn trăm km.

    Trước mặt chính là khu vực phòng ngự của Liên bang, vì không muốn bị binh lính Liên bang bắn bỏ nên mập mạp bắt đầu cởi quân phục Đế quốc, bất quá lần này hắn để lại một cái quần lót.

    Hai vị nữ binh vốn đã hoàn toàn mất đi tin tưởng đối với việc tên hèn mọn này biết thế nào là xấu hổ, mặc dù các nàng cố gắng làm ra bộ dạng không quan tâm, nhưng mập mạp lại hèn mọn, một bộ phảng phất đem nhục lượng đi ra làm cho các nàng nhìn thấy rất có hại đích đau lòng sắc mặt. Điều này làm cho Mỹ Đóa và Nia cảm thấy rất đau đầu, rất muốn giết người.

    Bọn họ nhanh chóng được một tiểu đội tuần tra của sư đoàn 109 lục quân Liên bang Leray phát hiện.

    Mặc dù đã cởi quần áo, nhưng quần lót mà mập mạp mặc cũng là loại đồ thống nhất của quân đội Gatralan, trên quần còn có dấu hiệu gấu điên màu đen.

    Lúc này mập mạp không chú ý, ở sau lưng hắn, hai vị nữ binh vốn đã phải chịu đủ những hành vi vô sỉ của hắn đang cười một cách âm hiểm.

    Vì sợ lỡ may bị dính đạn nên mập mạp đã giơ cao hai tay, còn Nia thì đang cầm một khẩu súng trong tay, làm ra vẻ đang áp giải tù binh

    Đứng trước nòng súng của các binh sĩ Liên bang, mập mạp giơ cao tay, cả người phát run, thở cũng không dám thở mạnh, sợ có động tác nào khiến người ta hiểu lầm sẽ cho mình một viên đạn, chết một cách oan uổng.

    Sau khi nói chuyện với Mỹ Đoa, tiểu đội trưởng tiểu đội tuần tra liền lệnh cho các binh lính áp giải tù binh Đế quốc quân Điền Hành Kiện về quân doanh.

    Điền Hành Kiện kinh hãi, vừa buông tay xuống định giải thích thì một khẩu súng năng lượng bộ binh đã dí sát sau lưng khiến hắn vội vàng giơ cao tay lên.

    Mặc cho hắn không ngừng quay đầu lại nháy mắt, hai nữ binh vẫn không để ý tới hắn, không ngừng nói chuyện phiếm với gã tiểu đội trưởng.

    Đi được nửa đường mập mạp mới hiểu rõ, thật là đắc tội với tiểu nhân chứ đừng đắc tội với đàn bà. Báo ứng, cái này là đáng đời rồi.

    Sau khi tới quân doanh, rốt cục thì máy ghi chép trên chiến trường cũng chứng minh được thân phận của mạp mạp, sau đó hắn cùng hai nữ binh được người ta đưa lên một chiếc tàu vận tải cỡ nhỏ đi tới bộ chỉ huy tiền phương ở Galypalan.

    Đối với kẻ đã từng chạy trốn hai mươi mốt lần này, đám binh lính sư đoàn 109 rất tàn nhẫn không đưa cho mập mạp bộ quần áo nào cả, khiến cho hắn phải mặc quần lót mà bước lên tàu vận tải.

    Hơn mười phút đồng hồ sau, tàu vận tải đáp xuống thao trường của một trường đại học ở Galypalan. Nơi đây là Học Viện Quân Sự Galypalan, một trong ba học viện quân sự lớn nhât của Liên bang Leray. Vì chiến tranh xảy ra nên toàn bộ học viên trong học viện trở thành quân nhân dự bị, một bộ phận được phân tới các sư đoàn robot của lục quân, một bộ phận khác gia nhập hạm đội vũ trụ địa phương của tinh hệ Newton, sau một trận thảm bại đã rút lui về tinh vực trung ương Leray.

    Ở trong tàu vận tải, mập mạp lại thấy vui vẻ. Ngoại trừ hắn ra, trong này còn có hơn mười vị tráng sĩ cũng chỉ mặc quần lót. Sau khi xuống tàu, mập mạp còn đang ngơ ngác thì bị một thiếu tá nhìn thấy, xông tới đá đít hắn một phát, mắng:”Ngơ ngơ ngẩn ngản, nhìn cái gì chứ? Mau tập hợp đi!"

    Nhìn gã thiếu tá hùng hùng hổ hổ, Điền Hành Kiện đang muốn giải thích thì một ông già mặc áo trắng chạy tới, cầm lấy cánh tay cơ giới trên tay mập mạp rồi quay sang gã thiếu tá nói:”Nhầm rồi, nhầm rồi. Hắn không phải người tham gia tuyển chọn.” Nói xong liền kéo mập mạp đi. Thấy người đón mình đã tới, mập mạp cũng chẳng nói gì, lúc quay đầu nhìn lại thì thấy Mỹ Đóa và Nia đã được mấy nữ binh mặc đồ y tá đưa đi. Mập mạp thở dài rồi đi theo ông già tới một toà nhà lớn.

    Hắn không biết, ngay sau khi hắn vừa đi thì có một nữ y tá đi tới nhìn ngó một lúc, sau đó đi ra nói với mấy y tá khác:”Không thấy, ta tìm khắp nơi rồi. Không phải nói là có một tên béo sao?"


    -------*-------

    ----------oOo----------




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Góp ý, báo lỗi :http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=6214385
    Lần sửa cuối bởi ronkute, ngày 04-01-2018 lúc 08:40.
    Lên núi Thái Sơn, chê thiên hạ nhỏ

    ---QC---


  10. Bài viết được 143 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,AlexanderQ,anhhung8x,asokayoyo,Ông Già,bakala,batuocdenqn,bbbbnnnn,black11b4,BlueSky219999,Blue_planet,bnduonghp85,boynghich,bradrangon,concaosamac,congson,cooro21,cqd,crastu,cucaiduong,deitiescry,djcoi14,DuHiep,ge445,giangfreedom,giangma,HacLang,hai@ya,Hamnang,Hắc Miêu,heo_voi,hoalybaby,hoatulong,huyquoc52,kotane,lamalex,Lạc Phong,lequycomaton,lightstar1988,long17111995,longthienbao,lucky_milu,Meoluoi210,mikas,mrdjeu,mrvnguyen,naruto23021,neverwon,never_sevenlove,newteen,ngocnghechvn,nhl,nienkunkun,Nobuno,odin,PhongTieuDieu81,pisces113,polonezvn,quocbinh,quynhhungnet,romolus82,rongmotmat,sander,SemiNoob,tadangha201990,tane112,thanghpph01,thanhtuan309,thattinh091vip,thedeath1989,thienha2012,thientuyet1995,tranthanhbg,trdh,Tuan,tuanva,Ui_da,valkyrie_1122,VanHung3110,vietinus,VietStar1711,vietthuan,violet20,vutoc12,vuxlee,Wezneither,zap1412,_N2T_,
Trang 1 của 127 1231151101 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status