XI – Bi Thương
“Chạy!”
Đỗ Ngọc hét to nhưng y lại cho ngựa chậm lại. Vương Cương hiểu ý bằng hữu, liền ngoái lại gọi to.
- Đỗ huynh đệ!
Đỗ Ngọc khoát tay ra hiệu, nói nhanh.
- Hai người đi trước, ta cầm chân. Hẹn ở Đại La thành.
Phiêu Vũ gật đầu, thúc ngựa chạy tăng tốc, Vương Cương gửi lại một cái nhìn đầy cảm khái cho đồng đội. Hai thớt ngựa vọt lên phía trước, Đỗ Ngọc gì cương ô mã, một người một ngựa đứng chắn giữa đường, uy phong lẫm liệt.
Trần Hàn thúc ngựa tới nơi, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm đối phương. Bên cạnh y, một hắc y nhân dùng vải chùm kín mặt tỏa ra cỗ sát khí ghê người đang chầm chậm bước tới.
Trần Hàn thái độ lãnh ngạo, cất tiếng.
- Đỗ tướng quân, ngươi chống lại công sai triều đình, không sợ họa diệt gia sao?
Đỗ Ngọc khẳng khái đáp, khuôn mặt rắn rỏi, can trường.
- Việc tại hạ làm, tuyệt đối không liên quan tới gia đình. Tội ta, ta gánh!
Trần Hàn lạnh lùng nói.
- Ngươi biết ta là ai?
Đỗ Ngọc đáp.
- Hiện tại đã biết.
Trần Hàn cao giọng.
- Ta khuyên ngươi một điều, lui ra! Chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa.
Đỗ Ngọc siết chặt trường thương, cười xòa đáp lại.
- Ta không tuân được!
Hắc y nhân bên cạnh Trần Hàn liên tục tỏa ra sát khí dữ dội, cơ hồ tạo thành đám hắc vụ lởn vởn quanh người. Đỗ Ngọc nhìn kẻ này hết sức nghi hoặc, y có nét gì đó quen thuộc vô cùng nhưng gã không thể nhận ra chính xác được. Cao thủ võ thuật, đa phần đều biết ẩn dấu sát khí khi chưa nhập chiến, song kẻ này thì hoàn toàn ngược lại. Ma chướng, sát khí cứ ngùn ngụt tỏa ra, không rõ y không thèm khống chế hay không thể khống chế.
Hắc y nhân thúc ngựa lướt qua Trần Hàn, y cất giọng âm u như vọng lên từ Địa ngục.
- Bộ Thần, để ta xử lý hắn!
Ngữ âm vừa vang lên, Đỗ Ngọc lại thêm chấn động, có điểm gì đó rất quen thuộc. Ma nhân này, phải chăng có quen biết với y từ trước. Nhưng y chưa nghĩ được thấu đáo, kẻ đó đã tung mình khỏi tuấn mã, lăng không lao đến.
Y dụng song quyền.
Quyền đầu của y tỏa ra tà khí hắc ám rừng rực như âm hỏa, đan xen là điện lôi đỏ rực thi thoảng chớp động.
Sát khí nặng nề, khủng khiếp bao trùm không gian, phong bế ngũ quan của Đỗ Ngọc. Hắc y nhân một thân che lấp thái dương, tạo ra sự uy hiếp cực điểm cho đối thủ.
Đối diện với khí thế của kẻ này, Đỗ Ngọc tự nhiên thấy ngạt thở. Nhưng y vốn là ai? Xích Long Thương Thánh, một thân cường giả đội trời đạp đất vùng biên ải, đã kinh qua sinh tử cả trăm lần. Đối phó với cường địch thế này, tự khắc chiến ý của gã quật cường trỗi dậy, đấu khí mãnh liệt tỏa ra.
Đỗ Ngọc hoa vũ trường thương, đâm tới một chiêu như thần long thăng thiên, tuấn mã kiêu hùng vung cả hai chân trước lên trợ chủ. Mũi thương xé gió, rít lên một tràng như long ngâm, cường hoành kích tới.
Một thương này, thế lực như khai sơn phá thạch, tấn tốc tựa thiểm điện bôn lôi.
Đỗ Ngọc vốn nhập ngũ từ thủa thiếu niên, trải qua hơn mười năm chinh chiến, dùng sinh tử mài dũa bản lĩnh, có thể nói kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú. Đối thủ tấn công từ trên cao, cơ bản về lực đạo nắm được lợi thế song tấn thủ lại thiếu đi sự vững vàng cần thiết. Đỗ Ngọc kỵ mã, hoa vũ trường thương, xuất kình đâm ra một chiêu cực tốc tối cường, dùng ưu điểm bản thân công vào yếu điểm của đối thủ.
Kẻ cưỡi ngựa thuần thục hiển nhiên linh hoạt hơn kẻ ngự không xuất kích.
Trường thương đòn dài chắc chắn lợi thế hơn song quyền thế ngắn.
Một chiêu “Thần Long Thăng Thiên” vừa xuất ra, hướng thẳng yết hầu của hắc y nhân mà công phá. Cây thương đỏ sậm khí thế tựa Xích Long cong mình vút tới, hình thế kỳ dị, ẩn tàng hư chiêu, cực điểm nguy hiểm.
Nhưng ma nhân bí ẩn lại làm một việc khiến Đỗ Ngọc sững sờ.
Y vận quyền đấm thẳng vào mũi thương ác hiểm đang xé gió lao tới.
“Điên rồ!”, Xích Long Thương Thánh nhất thời chấn động, gia cố nội kình, đẩy mạnh tốc lực.
“Oành”, tuấn mã hí lên một tiếng, chùn cả bốn chân. Đỗ Ngọc cảm giác như bị một luồng tà phong thổi thốc qua lục phủ ngũ tạng, khí huyết nhộn nhạo không yên. Song y vốn kinh nghiệm dày dạn, lâm nguy không loạn, lập tức thúc ngựa, thoái ra vài trượng.
Hắc y nhân từ từ tiếp đất, y phục tung bay, sát khí hắc ám càng trở nên đậm đặc. Y cất giọng cười tà dị, âm u như ma quỷ.
- Haha, Đỗ Ngọc, một chiêu đó thoải mái chứ!?
Đỗ Ngọc thấy kẻ đó nhận ra mình, kinh ngạc nói.
- Ta và ngươi có quen nhau?
Ma nhân từ từ lột bỏ tấm vải quấn che mặt, khuôn mặt y dần hiện ra, biểu tình của họ Đỗ từ nghi hoặc tới chấn kinh, từ chấn kinh tới hoang mang, thất thần. Xích Long Thương Thánh bần thần, không tin vào mắt mình, nói.
- Ngươi... ngươi không phải là Cao Thắng sao!?
Hắc y nhân thần bí rõ ràng là Cao Thắng – hộ vệ nhà Diệp gia (Trần gia), kẻ quen biết gã và Chính Phong từ khi còn nhỏ. Ba người cùng lớn lên, trở thành bạn chí cốt. Mặc dù mối quan hệ là chủ tớ, song hai người Phong – Ngọc đối đãi với y hết sức thân tình, coi như bằng hữu huynh đệ trong nhà.
Nhìn thấy sự thay đổi không tưởng của Cao Thắng, bất giác Đỗ Ngọc toát mồ hôi lạnh. Cổ tay của gã vẫn còn tê rần sau một chiêu vừa rồi, họ Cao lấy đâu ra bản lĩnh phi thường tới như vậy?
Cao Thắng tựa hồ đọc được suy nghĩ của đối phương, khinh khỉnh đáp.
- Ngươi không ngờ ta trở nên mạnh mẽ như hôm nay, phải không?
Đỗ Ngọc gặp lại người quen trong hoàn cảnh không hề mong muốn, ngán ngẩm thở dài. Y nhìn Cao Thắng, cảm khái thốt.
- Vì sao... ngươi lại thành ra vậy!?
Ánh mắt Đỗ Ngọc hết sức chân thành, lộ vẻ quan tâm thông cảm, song không ngờ Cao Thắng thấy thái độ như vậy thì động nộ khác thường. Y nghiến răng, song mục bạo phát huyết quang, sát khí trùng điệp tỏa ra. Trong phút chốc, bộ dạng thị huyết ma nhân vô cùng khủng bố của y lại xuất hiện, Cao Thắng khàn giọng, đầy căm phẫn.
- Vì sao ta lại như thế này!? Vì sao ư? VÌ LŨ CÁC NGƯƠI ĐẤY!!
Y trong chớp mắt trở nên điên loạn, song quyền bạo phát hắc khí, biến thành một cơn ma phong lao tới.
“Bình”, quyền đầu đấm thẳng vào xích sắc long thương của Đỗ Ngọc. Luồng hắc hỏa tỏa ra bỏng rát, y cả kinh trong dạ, nghĩ thầm.
“Liệt hỏa bỏng rát, thật đáng sợ!”
Khí thế Cao Thắng quá sức cuồng dại, kình lực tấn công cực điểm khủng bố. Y hung hãn như hổ đói lao vào địch nhân, song quyền bạo phát huyết lôi hắc hỏa, tạo ra thế lực vô song. Đỗ Ngọc không ngờ Cao Thắng có thể phát huy được công phu phi thường như vậy, liền thúc ngựa tháo lui. Tên ma nhân thân thủ lăng lệ vô cùng, quyết tâm truy tận sát tuyệt. Trần Hàn vốn chưa hết nội thương, lẳng lặng đứng quan sát, thái độ lãnh đạm, thờ ơ.
- Các người....
“Bình”, Cao Thắng áp sát, tung thêm một quyền đẩy lùi cả người lẫn ngựa, Đỗ Ngọc liên tục triệt thoái, đã hoàn toàn xuống thế hạ phong.
- ... Tự cho mình...
“Bình”, xích sắc long thương cong oằn vì va chạm với bá quyền khủng bố, Đỗ Ngọc nghiến răng vì đau nhưng ánh mắt vẫn kiên cường bất khuất.
- ... Là kẻ trên... Còn ta, là người dưới!!
“Bình... bình”, liên tiếp hai quyền tống ra, Đỗ Ngọc phải tung mình khỏi lưng ngựa, chấp nhận bị đánh văng đi ba trượng. Ô mã của y vốn là tọa kỵ kinh qua trăm trận, thấy chủ vừa rời lưng liền tung vó đuổi theo. Đỗ Ngọc ngạnh tiếp hai quyền như sét đánh, lăng không mấy vòng rồi đáp xuống vừa khéo trên lưng bảo mã, khinh công hiển nhiên thuộc hạng bất phàm.
Y múa thương một vòng, thủ thế hiên ngang, đấu khí ngút trời. Ánh mắt xạ ra tinh quang lấp lánh, ý chí kiên cường bất khuất, đối diện với hai đại cường địch. Ma nhân Cao Thắng lừ lừ tiến lại, mỗi bước đi nặng nề tựa ngàn cân, sát khí trầm trọng lan tỏa. Trần Hàn thong thả cưỡi ngựa theo sau, dáng vẻ thờ ơ song vẫn âm thầm vận chuyền huyền công chờ đợi.
Xích Long Thương Thánh Đỗ Ngọc hít một hơi dài, ưỡn ngực hét lớn một tiếng như sấm. Sau đó, y thúc mạnh ô mã, quay lưng chạy thẳng một lèo!
“A”, cả Trần Hàn và Cao Thắng đều bất ngờ. Bộ Thần nhanh chóng trấn tĩnh, hô.
- Truy!
Từ phía xa vọng lại, Đỗ Ngọc cười vang một tràng hảo sảng.
...
Hưng Đạo Vương đi trước, Yết Kiêu chậm rãi theo sau.
Hai người im lặng đi qua một dãy hành lang dài, tiếng bước chân cứ đều đều thong thả cho tới khi lão vương ho khan mấy tiếng. Yết Kiêu lo lắng, hỏi.
- Lão nhân gia... thương thế của người!?
Hưng Đạo Vương khoát tay, hít thở điều hòa rồi chậm rãi đi tiếp.
- Húc Liệt Ngột tuổi trẻ mà tu vi cái thế. Thật đáng sợ! Tiếc là lão phu tuổi tác đã cao, nếu không...
Yết Kiêu nói.
- Lão nhân gia, nước ta đâu thiếu cao thủ, người hà tất phải động tay!
Hưng Đạo Vương ánh mắt nhìn xa xắm, nói khẽ.
- Việc này nhất định phải do lão phu gánh vác! Có lẽ, giờ là lúc ta phải dùng tới “thứ đó” rồi!
Yết Kiêu nghe thấy vậy, ánh mắt kinh ngạc, lắp bắp hỏi.
- “Thứ đó”... lão nhân gia nhắc tới... có phải là... !?
Hưng Đạo Vương khẽ gật đầu, đoạn ung dung bước tiếp, vừa đi vừa nói.
- Ngày mai, ngươi đưa Trần công tử tới gặp Liêm Kiếm Thần! Chuẩn bị cho ta xe ngựa, sớm mai ta tới thăm Mãn Giác Thiền Sư!
Yết Kiêu cung kính phục mệnh, hai người lặng lẽ khuất trong màn đêm.
...
Trần Chính Phong, hiện tại tên y thật sự là Trần Chính Phong.
Chỉ một cái họ thay đổi, số phận đã rẽ sang hướng khác.
Y nằm trên giường, hồi tưởng lại quá khứ. Nghĩ nhiều lắm rồi mà nước mắt vẫn cứ tuôn. Giờ này nghĩ lại, y còn ai trong đời? Nhân thân đã mất, chẳng còn một ai. Người tri kỉ, hạnh phúc một đời bây giờ thì thế nào?
Con người ta có thể thay đổi nhanh tới vậy sao!?
Rốt cuộc thì từ trước tới nay, chẳng lẽ gã yêu nàng chưa đủ nhiều, chưa đủ sâu nặng? Tình cảm giữa cả hai cũng chẳng có gì lớn lao hay sao?
Kỉ niệm đang ồn ạt đổ về, bủa vây tâm trí Trần Chính Phong. Khi hạnh phúc, kỉ niệm thường không lộ diện. Vì khi ấy, con người thường tận hưởng khoái lạc hiện tại, lo toan viễn cảnh tương lai. Kỉ niệm lại thuộc về quá khứ. Quá khứ, thường làm người ta dằn vặt.
Kỉ niệm như một lưỡi kiếm, đâm vào thịt, rạch vào da. Càng ngọt bao nhiêu càng sắc bấy nhiêu, vết thương càng bị cắt sâu, càng khó lành. Kỉ niệm như lãnh kiếm, cô tịch như kịch độc. Một kẻ đã bị kiếm đâm lại bị độc ngấm, sống có được thoải mái chăng?
Cô tịch, Chính Phong thực sự cô tịch, chân chính cô tịch.
Bi thương, Chính Phong thực sự cô đơn, chân chính cô đơn.
Một người trải quá nhiều đau khổ, ôm quá nhiều u tịch, tự nhiên sẽ biến ra một người nhu nhược. Đôi khi, sự nhu nhược ấy lại hóa thành ôn hòa. Nhưng kỳ thật, đó không phải là thứ ôn hòa đúng nghĩa, nó thật sự là một nỗi “Sợ”.
Sợ gì?
Sợ làm tổn thương kẻ khác, sợ nhìn thấy có ai đó đau khổ như mình, bi ai như mình. Nỗi sợ ấy biến y thành một kẻ ôn hòa, bởi bản thân y không cho phép mình thành ra bạc nhược, đớn hèn.
Hiện tại, hầu hết những người tiếp xúc với Trần Chính Phong đều nhìn nhận y là một kẻ trượng nghĩa, cứng cỏi mà ôn hòa. Nhưng có mấy ai hiểu được, thật sự trong thâm tâm của gã cảm nhận được gì đâu?
“Cộc cộc...”
Vài tiếng gõ cửa rụt rè vang lên, kéo Chính Phong về thực tại. Y bật dậy, lau vội nước mắt, nói to.
- Mời vào!
Tiếng cửa khẽ khàng mở ra, rồi một cơn gió lành đưa nhân ảnh mỹ miều bước vào phòng.
Sa Tuyết.
Tên đẹp, người cũng đẹp. Dung mạo thanh tú, ánh mắt sắc sảo, má phấn môi mềm. Nàng hiện tại đã chỉn chu sắc diện, y phục tươm tất, càng tôn vẻ kiều diễm mê hồn. Sa Tuyết nhẹ nhàng bước vào, thân thể thoang thoảng u hương, đẹp như đóa Quỳnh nở trong đêm. Nàng cất giọng, nhẹ nhàng, thanh thanh.
- Công tử, ta không làm phiền chứ!?
Chính Phong thoáng ngạc nhiên vì thái độ của nàng, vội nói.
- Sa Tuyết cô nương! Không có gì, không có gì. Mời ngồi!
Sa Tuyết nhẹ nhàng ngồi xuống, cử chỉ nhẹ nhàng khoan thai, bóng dáng của một nữ tử tù bữa nao đã hoàn toàn tan biến. Chính Phong thật sự mơ hồ, thật không thể tưởng tượng một mỹ nữ ngọc ngà như nàng lại có lý do để bị đày vào chốn ngục tù như vậy. Y thần trí vẫn chưa tỉnh táo, cứ ngồi đờ mặt ra, một thời thần mới sực tỉnh, vội vàng rót trà, nói.
- Tại hạ lẩn cẩn quá! Mời cô nương dùng trà!
Sa Tuyết im lặng, hai tay mân mê vạt áo, nét rụt rè đáng yêu khôn tả. Nàng suy nghĩ gì đó, rồi nhẹ nhàng cất tiếng.
- Ta tới, để cảm ơn công tử...
Chính Phong cười xòa, đáp.
- Có gì mà cảm ơn!
Sa Tuyết khẽ khàng, giọng lại càng nhỏ hơn một chút.
- Ta cảm ơn... cảm ơn ngươi đã... cứu ta!
Chính Phong nâng chén trà uống cạn, nhìn Sa Tuyết, ánh mắt ôn hòa, chứa nét cảm thông.
- Nếu nàng thấy việc cảm ơn một người khó khăn như vậy thì tốt nhất không nên nói ra làm gì!
Sa Tuyết ngước mắt lên, ấp úng.
- Ta... Không... Thật ra ta...
Chính Phong ngả người ra ghế, thư thái nói.
- Ta không biết quá khứ của nàng đã xảy ra những gì. Nhưng ta biết một điều, nếu cứ để nó ám ảnh, mình sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc cả. Đã dám sống thì phải dám đối đầu.
Sa Tuyết hơi cúi mặt xuống, nhẹ nhàng đáp, gọn gàng.
- Ta rất cảm ơn ngươi đã cứu ta. Ta tới đây chỉ để nói như vậy thôi...
Chính Phong nhìn nàng, cười nhẹ rồi nói.
- Vậy nàng đã nói xong rồi đấy.
Sa Tuyết bối rối xoa hai tay vào nhau, vụt đứng dậy rồi nói.
- Vậy... ta đi đây. Coi như ta nợ ngươi một món ân tình! Có dịp ta sẽ báo đáp!
Chính Phong không đáp, chỉ gật đầu, ánh mắt y chiếu thẳng vào song mục Sa Tuyết, tựa hồ rọi tới tâm can của mỹ nhân. Nàng bước đi vài bước, rồi lại quay lại, nói.
- Ngươi... cũng có tâm sự, phải không?
Chính Phong đáp.
- Phải!
Sa Tuyết nói.
- Ngươi vừa khóc?
Chính Phong gật đầu. Nàng nhẹ nhàng nói tiếp.
- Ngươi... ngươi muốn đi dạo một chút không?
Chính Phong đứng dậy, lấy chiếc áo khoác ngoài rồi đáp.
- Đi chứ, ta biết nàng cũng có nhiều tâm sự.
Sa Tuyết nghi hoặc hỏi.
- Vì sao ngươi biết?
Chính Phong cười xòa, bước ra cửa, đáp lời.
- Đồng bệnh tương lân!
...
Gió mát lành, u hương thoang thoảng.
Chính Phong ngồi cạnh Sa Tuyết trên nóc nhà, cả hai trầm tư, không nói một lời. Đôi khi, hai kẻ có quá nhiều tâm sự cạnh nhau, mở lời thật vô vàn khó khăn. Tâm cảnh cả hai rất gần, nhưng ngôn từ để diễn giải lại xa xăm. Thành ra, sự im lặng cũng là một hình thái đối thoại.
Một thời thần sau, Sa Tuyết mới khẽ nói, giọng nàng thanh, nói nhỏ lại càng ngọt ngào.
- Ta... đã từng nghĩ trên đời này chẳng còn người gã đàn ông nào tốt nữa cả.
Chính Phong “ừ” thật khẽ để nàng nói tiếp.
- Chuyện này, ta chưa nói với ai, chưa một ai cả. Nhưng đêm nay, ta muốn nói với ngươi... Nhưng... ngươi hãy hứa là giữ kín nó giúp ta. Nhé!
Chính Phong nhìn nàng, đáp lời, ánh mắt chứa chan xúc cảm.
- Ta hứa!
Sa Tuyết nói, giọng run run, ánh mắt nàng đưa về nơi xa xăm vô định. Tấm thảm kịch của người con gái yêu kiều như Quỳnh hoa ấy từ từ trải ra, nhuốm nỗi bi ai khôn xiết.
- Ta vốn là con nhà quyền quý, được bao bọc từ nhỏ. Cuộc sống của ta, nhàm chán lắm ngươi biết không? Tối ngày quẩn quanh với bốn bức tường, tới việc ra ngoài dạo chơi cũng phải trông chờ được ban phát. Lúc ấy, ta thấy mình giống như một con chim non. Ta sợ... sợ sẽ chết già mà chưa biết bầu trời cao rộng như thế nào... Nhưng, ta không có ai để nói ra tâm sự ấy, trút hết bức bối trong lòng ta. Nữ tỳ của ta, cứ vài tháng ba mẹ ta lại đổi một lần. Cuộc sống của ta tù túng, ngột ngạt vô cùng...
Nàng dừng một chút, thở dài rồi tiếp.
- Thế rồi một lần, ta gặp y... Y tài hoa, phong lưu, rất biết cách ăn nói nữa... Y cũng chú ý tới ta. Không hiểu vì sao y lại biết được nhà ta, còn lén lút hẹn hò với ta nữa... Tình cảm ấy, ta thấy... thú vị lắm. Nó khiến ta thay đổi, ta thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn. Ta... lúc đó ta yêu con người ấy, yêu nhiều lắm... Y là tất cả đối với ta...
- Thế rồi... Y rủ ta bỏ trốn, trốn khỏi cái lồng ấy, bốn bức tường ấy. Y nói y cũng yêu ta, chỉ cần ta ưng thuận, chân trời góc bể nào cả hai cũng tới được... Ta lúc đó mê muội thế nào, rốt cuộc đã bằng lòng theo y. Ta không nghĩ ra, ta chạy trốn khỏi cái lồng giam hãm ta, cũng là chạy trốn khỏi vòng tay của phụ mẫu, của gia đình...
- Ta trao y tất cả... Ta chẳng giữ lại gì...
- Thế rồi, một ngày ta nhớ cha mẹ ta quá, ta lén y trở về nhà cũ... Nhưng tới nơi, ta tới nơi... Tới nơi chỉ còn nền đất cháy đen, nhà cửa tiêu điều...
Nước mắt Sa Tuyết ứa ra, rớt từng giọt như minh châu trên gò má đào. Nàng thổn thức, gò ngực phập phồng. Chính Phong ngồi im, không nói, y lặng lẽ đưa chiếc khăn tay qua. Sa Tuyết lau bớt nước mắt, nuốt khan rồi tiếp.
- Người ta nói với ta rằng, gia đình ta bị kẻ cướp bắt mất con gái... sau khi đem tiền chuộc cho bọn chúng thì bị giết sạch cả nhà... Rồi còn bị đốt... Cháy... cháy hết. Chẳng còn gì, chẳng còn ai hết. Ta khóc... ta khóc nhiều lắm... Ta tưởng như mình đã chết đi cùng với cha mẹ ta mất rồi... Nhưng ta cố, ta quay về, ta hỏi y... Hỏi y hết sự tình...
- Ngươi biết không? Y thú nhận tất cả... Từ việc làm quen, dụ dỗ ta... Y thuộc đảng cướp, nhăm nhe gia tài của nhà ta bao lâu... Y chỉ là kẻ có nhiệm vụ tiếp cận... Việc quen ta, cũng chỉ là mưu đồ...
- Nhưng... nhưng y nói y yêu ta, yêu ta thật lòng. Vì thế y mới đem giấu ta thật kỹ, nói rằng ta bị y giết rồi... Nhưng... nhưng liệu ta tin y được không? Tình yêu của y, mưu mô của y, thủ đoạn của y nữa...
- Ta uất hận lắm! Ta căm thù, ta căm thù y. Ta... rốt cuộc, ta đã giết y... Ta đâm y một đao, y không tránh... Ta chỉ muốn băm vằm y thành trăm ngàn mảnh. Nhưng ta không làm được... Thật sự không làm được... Ta đã tự vẫn.... ta cắt cổ tay mình... ta muốn mình chết thật chậm, thật từ từ, để ta bị hành hạ vì sự ngu dại của mình...
Sa Tuyết lau dòng lệ nóng, nơi cổ tay trái của nàng, một vết sẹo lớn lộ ra dưới tay áo. Nàng cố gắng ngừng run rẩy, kể tiếp tấn bi kịch của mình.
- Nhưng... ta chẳng được chết... Đồng bọn của y đã phát hiện ra ta... Ta được chúng cứu sống, rồi tên đầu sỏ, y... y cưỡng bức ta... Ta muốn chết, ta tự tử nhưng không thành... Đến cái chết, chúng cũng cướp khỏi ta... Rồi một ngày, chúng bán ta vào kỹ viện... Ở đó, ta gặp một người... Y dạy cho ta thủ thuật giết người, y cho ta cơ hội để báo thù... Ta đã phục thù, ta đã giết được tên cầm thú đó, giết hết bọn chúng... Nhưng ta phát hiện ra, kẻ giúp ta thực ra cũng chỉ muốn lợi dụng bàn tay ta để giết người cho hắn... Tên đầu sỏ đảng cướp, hóa ra lại là một gã phú hào có quyền có thế... Sau đó... ta bị đày vào ngục và rồi... gặp ngươi...
- Ta đã nghĩ đàn ông trên đời chỉ là lũ lang sói... Chỉ biết lợi dụng nữ nhân, dùng mọi thủ đoạn để đạt mục đích... Nhưng rốt cuộc, vẫn còn người tốt.... như ngươi...
Ngữ âm của nàng nhỏ dần, thân hình run thêm một chút. Sa Tuyết cắn chặt môi, khuôn mặt đã đẫm lệ. Chính Phong nhẹ nhàng khoác chiếc áo lên vai nàng. Sa Tuyết tự nhiên ngả đầu vào vai y, hai tay ôm ngực, run run.
Gã khẽ nhích vào để nàng nằm trong ngực, đỡ đi giá lạnh của màn đêm. Hai người cứ như vậy, một lát sau, Chính Phong khẽ nói.
- Nàng đã kể ra tâm sự của mình, ta cũng nên nói ra tâm sự của ta. Như vậy mới công bằng.
Sa Tuyết khẽ khàng, nhẹ giọng.
- Ngươi nói đi! Ta nghe đây...
Chính Phong ngửa mặt lên trời, ngắm vầng minh nguyệt, giọng trầm trầm tường thuật.
- Gia đình ta vốn làm nghề buôn bán, nhưng cũng có gốc gác nhà binh. Từ nhỏ, ta được ăn học, luyện võ. Cuộc sống đại khái vui vẻ, thoải mái. Cha mẹ ta cũng không khó khăn gì, nên ta cũng thường hay đi chơi, kết bạn rộng rãi. Ta có một gã hảo bằng hữu, thân tình như huynh đệ ruột thịt. Y tên là Đỗ Ngọc, y rất giỏi thương pháp. Y lại có một cô em gái, nàng xinh đẹp, dịu dàng, vừa tinh nghịch mà lại rất đáng yêu...
- Tuổi thơ của ta lớn lên cùng với y và nàng, rồi ta yêu nàng lúc nào không biết. Có lẽ, từ lúc nàng thành thiếu nữ, từ lúc ta biết yêu là gì, ta đã yêu nàng rồi. Nhưng rồi một ngày, gia đình ta gặp họa... Họa diệt gia... Chỉ còn ta sống sót. Nhà ta bị vu oan là phản quốc, là mưu đồ sát hại người trong hoàng tộc...
- Lúc đó, ta chạy trốn, sống chui lủi như chó hoang, nhục nhã vô cùng. Người thân quen, bạn bè cũ đều quay lưng với ta, kẻ thì tránh ta như tránh tà, kẻ thì tố ta lên Quan phủ. Ta thấy, mình chẳng còn gì trong tay nữa... Thật sự, không còn một thứ gì... Ta cũng nghĩ tới cái chết như nàng. Chết, là hết, là giải thoát... Nhưng mối thù toàn gia, ta phải gánh vác, ta phải tìm ra kẻ đang tâm sát hại gia đình ta. Vì thế, ta cố sống, thù hận là sinh lực để ta gắng gượng tới bây giờ...
- Một hôm, ta quyết tâm tới gặp nàng, người con gái mà ta yêu. Ta... ta đã rất hạnh phúc, nàng vẫn quan tâm ta, vẫn ôm ta thật chặt, ta cảm nhận được... cảm nhận được tình cảm ấm áp ấy. Nó rõ ràng lắm, chân thật lắm! Nàng khuyên ta dời đi, nàng tin ta... Và ta cũng tin nàng...
- Ta đã bỏ đi, nhưng thế nào lại quay trở lại. Đó là quyết định sai lầm nhất... ngu xuẩn nhất của ta... Ta trở lại... ta trở lại nhà nàng... Rồi ta bắt gặp nàng đang... đang tình tự với một kẻ khác... Tại chính nơi mà ta với nàng vẫn hẹn hò... Lúc đó, ta đau lắm! Ta nghĩ mình đã chết rồi... chết thật sự rồi...
Sa Tuyết mím chặt môi, ngước mắt lên nhìn Chính Phong. Nước mắt y chảy dài trên má, rớt xuống trán nàng. Sa Tuyết khẽ khàng nhích lại gần Chính Phong, bàn tay nàng bấu nhẹ vào ngực áo hắn. Chính Phong hít một hơi dài, nói tiếp.
- Ta bỏ đi, ta ngồi nghĩ, ta nghĩ nhiều, nhiều lắm... Ta không thể sống được, vì ta khổ quá! Nhưng ta cũng không chết được, vì ta phải có trách nhiệm! Ta cứ nghĩ vậy, cho tới một ngày... một ngày ta đói khát, kiệt quệ... Ta ngồi ở một gốc cây, chờ chết... Ta mệt mỏi lắm, chỉ muốn được buông xuôi...
Sa Tuyết khẽ bấu thêm một chút vào ngực y, ngón tay nàng mềm mại, mát lạnh. Giọng Chính Phong trầm trầm, khẽ khàng nhưng chứa đầy bi thương, xúc cảm.
- Lúc ấy, ta nhìn thấy một con ngài đang thoát khỏi kén, ta thấy lá cây rụng xuống sông, rồi thấy sóng đánh vào bờ... Ta ngộ ra được một điều, nàng có biết là điều gì không?
Sa Tuyết khẽ lắc đầu, y nói tiếp.
- Ta nhận ra là, có những thứ nó sẽ xảy ra mà chúng ta không né tránh được. Ta gọi nó là... sự thật. Như con sâu sẽ nở thành bướm, lá rụng, hoa rơi, như sóng vỗ vào bờ ấy... Dù có xa thế nào, rốt cuộc vẫn cứ xảy ra, không thể tránh được. Mỗi con sóng đánh vào bờ, dù khoảng cách thế nào, rốt cuộc nó vẫn cứ đến đích. Lá cây non rồi sẽ có lúc rụng, con sâu rồi cũng nở thành bướm bay đi... Nếu ta cứ cố chấp, cứ giữ một con sóng của riêng mình, một chiếc lá của riêng mình, một con sâu của riêng mình... Mãi mãi, ta chẳng có gì cả.
- Cuộc sống, đôi khi phải biết chấp nhận thực tế, chấp nhận cái sự thật của cuộc đời này. Gia đình ta lâm nạn, điều đó đã xảy ra, ta phải chấp nhận nó... Vậy thôi! Người ta yêu phụ ta, ta cũng phải chấp nhận nó, vì nó là sự thật... Nhưng nếu ta cứ ôm cái khoảnh khắc bi thương ấy trong tâm trí, chẳng phải tự ta làm khổ ta sao? Ta có thay đổi được gì không? Không, chẳng làm được gì cả!
- Vì thế, ta lưu giữ, ta lưu giữ cái tình cảm nàng ấy đã dành cho ta, ta lưu giữ hình ảnh một người yêu ta hết mực. Còn những điều không tốt kia, ta để nó vào một góc, và ta chấp nhận nó. Đối với ta, người ấy vẫn mãi là người con gái tốt, chân thành. Suy nghĩ của ta về nàng, cũng dừng ở đấy... Đó là sự thật mà ta đang chấp nhận cho mình. Đó không hẳn là ta lừa dối bản thân, người ấy trong ta vẫn đẹp, vẫn tốt. Nhưng còn người con gái đã lừa dối ta, ta coi như không tồn tại nữa. Ta quyết không để những điều đau buồn làm khổ tâm trí ta nữa.
- Vì ta phải sống, sống để đối diện với sự thật của ta!! Nàng hiểu ý ta không?
Chính Phong khẽ hỏi, Sa Tuyết đã nằm gọn trong lòng y tự lúc nào. Nàng khép nhẹ bờ mi, khuôn mặt dịu đi sự u uất thương đau, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Ta hiểu rồi... Cảm ơn huynh, cảm ơn rất nhiều...
Bất chợt, Sa Tuyết nói, thật ôn nhu, thật dịu dàng.
- Huynh... ôm ta có được không?
Trần Chính Phong nhẹ nhàng ôm nàng, hơi ấm hai người lan tỏa, tâm tư lại gần nhau thêm một chút. Sa Tuyết nhắm mắt lại, nói nhẹ như hơi thở.
- Cứ thế này... hết đêm nay được không?
Chính Phong đáp lại, ôn hòa như gió đêm mát rượi.
- Được, nàng ngủ đi...
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
XII – Nhật Ký Cao Thắng
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay là ngày đầu tiên mình viết Nhật ký này. Nhật ký thân yêu, hi vọng ngươi sẽ trở thành tri kỉ của ta, giúp ta ghi lại cuộc đời của mình.
Ta là Cao Thắng, năm nay mười ba tuổi, cha mẹ cho ta đi ở tại nhà Diệp gia, hầu hạ cậu chủ. Cậu chủ bằng tuổi ta, rất hoạt bát, giỏi võ nghệ nữa. Nhất định ta sẽ học võ còn giỏi hơn cậu chủ, vì ta muốn làm một hộ vệ thật tốt. Cha mẹ nhất định sẽ rất hài lòng!
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay luyện tập mệt mỏi thật, cậu chủ giấu chiếc đùi gà cho mình. Đùi gà nướng ăn ngon quá, mình cứ mút ngón tay mãi.
Hôm nay sang nhà Đỗ công tử chơi, tiểu thư nhà ấy dễ thương thật. Ây, lại nghĩ linh tinh rồi...
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay mải chơi, bị lão gia đánh đòn. Đau quá, mình khóc suốt. Cậu chủ cũng bị đánh, giờ chắc đang bị nhốt rồi.
Tội nghiệp cậu chủ! Ngày mai mình sẽ dậy sớm, làm việc chăm chỉ!
Ngày... Tháng... Năm...
Việc gì cũng đổ lên đầu đứa người ở như mình là sao? Uất ức quá!! Cha mẹ ơi, con nhớ cha mẹ!! (Nước mắt chảy nhòe chữ)...
Ngày... Tháng... Năm...
Cậu chủ giỏi quá, ta cố vẫn không đuổi được. Phải chăng Diệp lão gia truyền cho cậu chủ bí kíp luyện công thần kỳ?
Thứ chưởng pháp hôm nay cậu chủ thi triển thật tài tình. Mạnh ghê, mạnh ghê!
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay lại được sang nhà Đỗ công tử, mình đứng nhìn lén Dung tiểu thư, hihi, không ai biết cả nhé! Nhìn ba người họ vui đùa mà thích quá, ước gì...
A, mà hôm nay Dung tiểu thư có để ý mình. Nàng đem cho mình một thanh kẹo nữa. Mình vẫn giữ kín, không dám ăn. Mình sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận!
Ngày... Tháng... Năm...
Cha mẹ mất rồi... (Nước mắt chảy ướt trang nhật ký)
....
Ngày... Tháng... Năm...
Lâu lắm rồi mới đụng lại nhật ký này. Đã mấy năm rồi, giờ mình đã hai mươi tuổi, làm hộ vệ cho Diệp công tử được ba năm, hầu hạ Diệp gia được bảy năm.
Ngày hôm nay không có gì biến động, luyện võ, cùng công tử đi thu tiền hàng, đi uống rượu. Mấy năm nay Đỗ công tử nhập ngũ, ít về nhà, Diệp công tử cũng không có mấy bạn tâm giao.
Hôm nay mình bắt gặp một con chó hoang. Chó nhỏ, ngươi thật đáng thương! Cuối cùng thì mình quyết định nuôi nó, đặt tên nó là Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ, nhất định ngươi phải mạnh mẽ lên!
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay đi viếng mộ cha mẹ, cỏ mọc tốt quá. Người nghèo sinh ra là khổ, mãi chẳng khá lên được. Cha mẹ mình khổ, mình chẳng báo hiếu được hai người.
Cao Thắng, ngươi đúng là thứ vô dụng!
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay đi lấy tiền về đụng độ một đám cướp giật hơn mười tên. Mình với công tử chỉ có hai người vậy mà đánh bọn chúng chạy tán loạn. Nhìn lại khuôn mặt của tên cầm đầu mà không nhịn nổi cười.
Mình đánh ngã năm tên, công tử đánh bại chín thằng. Rốt cuộc thì ai đi hộ vệ cho ai đây? Tiểu Hổ đã khá lớn, dạo này nó rất thích chạy theo mình. Hôm trước nó cắn nhau với đám chó hàng xóm. Lũ khốn kiếp, dám bắt nạt Tiểu Hổ. Mình bẻ cổ chết hai con, may mà không có ai biết.
Tiểu Hổ, tội nghiệp ngươi lắm! Ngươi nhất định phải mạnh mẽ lên!!
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay Diệp công tử đi qua chơi nhà Đỗ gia, ý đồ là thăm Thy Dung tiểu thư. Mình đứng canh cho họ hẹn hò ở Vọng nguyệt lâu. Hóa ra tự biến mình thành cột đá kể cũng không khó.
Thy Dung, nàng càng lớn càng xinh đẹp, dịu dàng... Chỉ hận là...
Tối nay về chơi với Tiểu Hổ vậy, chỉ có nó là hiểu được mình.
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay, đau lắm!
Hai người đó... Hôn nhau...
Cao Thắng... Ngươi chỉ là con chó giữ nhà của người ta thôi...
Vọng tưởng làm gì?
Ngày... Tháng... Năm...
Ta không thích y, không thích cái lối lịch sự, lễ nghĩa của y. Y đâu biết rằng y càng tỏ ra quý mến ta, ta càng khó chịu, càng tủi thân hay sao?
Hôm nay Đỗ công tử về nhà, mấy người kéo nhau đi uống rượu tại Cửu Ngư Lâu. Đám mỹ nữ ở đó cứ bu hết lại như ruồi vậy. Thế mà khi biết ta chỉ là thằng hộ vệ nhà Diệp gia, ánh mắt đã khinh bỉ ra trò rồi.
Hừm, các người nghĩ ta cần sự bố thí ấy sao? Lũ kỹ nữ chó má, thân phận rẻ rách mà cứ ra vẻ là ngọc khiết băng thanh! Lần này y lại đứng ra nói đỡ cho ta, y cứ phân trần rằng ta là bạn của y, nhưng làm thế càng khiến ta xấu hổ hơn mà thôi.
Chủ là chủ, tớ là tớ, ranh giới rạch ròi như vậy làm sao thay đổi được!? Y đâu có hiểu cảm xúc của ta, đâu có biết ta cảm thấy tổn thương thế nào?
Ngày... Tháng... Năm...
Ngày mai mình nhất định phải xin gặp lão gia! Có lẽ mình sẽ thôi không ở đây nữa. Đi đâu cũng được, làm gì cũng được. Nhưng không thể làm con chó canh cửa cho người khác mãi được.
Ta sẽ ra đi, ta sẽ sống khác!!
Ngày... Tháng... Năm...
Còn năm năm nữa mới hết hạn... Cha mẹ đã hi sinh vì mình nhiều quá.
Thôi đành nhẫn nhục vài năm nữa vậy. Cứ cố gắng, cứ cố gắng!
Tiểu Hổ dạo này khỏe lên nhiều, đám chó hàng xóm đã không bắt nạt được nó nữa rồi. Tốt lắm, Tiểu Hổ, nhất định chúng ta sẽ thay đổi!
Ngày... tháng... Năm...
“Huynh là người ta tin tưởng nhất, chỉ có huynh mới giúp được ta” – câu nói này, ta rất ghét phải nghe.
Giúp đỡ y hẹn hò, cay đắng nhìn y vui vẻ với người con gái mình yêu – những việc này ta rất hận.
Nhưng ta vẫn phải làm, vì ta chỉ là đứa đầy tớ của y, của gia đình y. Y nhờ ta ư? Không, đó chỉ là sự sai bảo mà thôi.
Ta võ công không giỏi bằng y, vậy mà y vẫn để ta làm hộ vệ? Đó là thứ hộ vệ gì vậy? Ta rốt cuộc chỉ là thứ đồ trang sức, là cái bóng đi theo làm cảnh cho y mà thôi.
Tự tôn? Chẳng lẽ ta không có thứ ấy hay sao?
Những cử chỉ thân tình y dành cho ta, sao nó sáo rỗng quá! Sao y không hét thẳng vào mặt ta “thằng người ở họ Cao kia!” cho ta được hả dạ!?
Ngày... Tháng... Năm...
Dạo này mình có thói quen đi đâu cũng mang nhật ký trong người. Tiểu Hổ hôm qua được cho đi chơi, nó vui ra trò, cười toe toét!
Tối về ôm nhau ngủ, nhìn nó ngủ ngon, cứ run run người mà mình thấy thương quá. Rốt cuộc thì, mình vẫn có tri kỷ trong đời này đấy chứ!
Ngày... Tháng... Năm...
Hành vi này thật ngu xuẩn quá!
Nhưng rốt cuộc ta cũng đã nói ra được rồi! Ha, thật nhẹ lòng dù cũng buồn lắm! Nàng biết tình cảm của ta rồi, việc nàng có chấp nhận nó, trân trọng nó hay không thì cũng chẳng quan trọng.
Vốn dĩ, ta đã biết kết quả rồi...
Trèo cao ngã đau, cổ nhân nói thật chẳng có sai... Chỉ vọng tưởng thôi mà cũng khiến người ta đau xót quá!
(Nước mắt chảy ướt nhòe trang nhật ký)
Ngày... Tháng... Năm...
Nhật ký, lâu rồi mới gặp lại ngươi... Sau việc năm ấy, ta cũng chẳng muốn viết gì nữa. Tự nhiên hôm nay nhớ tới ngươi. Tội nghiệp, ngươi bám đầy bụi, chắc ngươi buồn lắm.
Ta hứa từ bây giờ sẽ lại viết đều đặn hơn, vì chỉ còn mấy ngày nữa là ta sẽ ra khỏi Diệp gia rồi. Ta sẽ tự do rồi! Ta sẽ sống của đời của ta, cho riêng ta thôi, không cho một ai nữa cả!!
Ta phấn khích lắm ngươi có biết không? A, hình như có người tới Diệp gia, quan binh thì phải. Ta phải đi xem sao đã...
Ngày... Tháng... Năm...
Ta vẫn sống. Ta vẫn còn sống!
Tiểu Hổ vẫn còn sống!!
Diệp Chính Phong không biết giờ này thế nào? Đáng sợ quá, đám người ấy chém giết chẳng chừa một ai. May mà ta không thích uống rượu nên chỉ nhấp vài ngụm rồi lén nhổ đi.
Diệp Chính Phong, y định làm gì vậy? Cứ bảo ta đi bằng được, lúc này ta bỏ y thì không đành lòng nhưng rốt cuộc, y quyết không để ta theo. Không ngờ, trước ngày ra ra khỏi Diệp gia thì lại xảy ra thảm sát khủng khiếp như vậy. Nhưng ta còn sống sót, vậy là được rồi. Tiền cũng chẳng còn, hai bàn tay trắng với Tiểu Hổ, làm gì bây giờ!?
Không biết được, cứ đi ngủ một giấc đã. Ta chạy rất xa rồi, đây là đâu ta cũng chưa biết nữa. Có lẽ chẳng kẻ nào truy đuổi nữa đâu.
Tự do, rốt cuộc giờ ta cũng tự do rồi!
Ngày... Tháng... Năm...
Đau quá, cứ tưởng nhà đó ngủ rồi ai ngờ vẫn còn thức. Kiếm được một miếng ăn cũng vất vả thật. Tiểu Hổ ăn ngon lành rồi, đêm lạnh có nó ngủ cũng bớt giá.
Ngày mai ta phải đi kiếm việc gì đó để làm.
Ngày... Tháng... Năm...
Cái xã hội chết tiệt này, lạy lục xin một việc qua ngày mà cũng khó vậy sao? Vùng này không phải chỗ đô hội, dân cư cũng thưa, lại toàn làm nghề nông, đi rừng. Nghèo.
Ngày mai ta thử vào trấn, kiếm xem có việc gì hợp không. Kể ra võ công của ta cũng không tệ, nhưng biết dùng vào việc gì bây giờ!?
Ngày... Tháng... Năm...
Ba ngày đi xin việc, nhịn đói. Người mệt lả đi rồi.
Vào mấy nhà có tiền xin làm gia đinh, không nhận. Xin làm công trong cửa quan, cũng không ai nhận. Không có tiền đút lót, mình chẳng là cái đinh gì.
May mà rốt cuộc tên tiểu nhị của tửu lâu phải nghỉ việc, mình quỳ lạy mãi cũng xin thế được vào chỗ hắn. Từ ngày mai có thể đi làm, kiếm cơm ăn rồi.
Tiểu Hổ, ngươi cũng phải cố gắng lên nhé!
Ngày... Tháng... Năm...
Ông chủ có vẻ quý mình, dù lão hơi khó tính. Lão già này trông vậy mà sợ vợ ghê gớm. Mụ vợ lão mấy bữa nay cứ đánh mắt với mình, ghê tởm quá! Mà đa phần những kẻ sợ vợ có tiền thì lại rất mê bồ bịch.
Hôm nay lão chủ hẹn hò với nhân tình ngay trong phòng bị mình bắt gặp. Lão nhìn mình mà mặt tái dại, chắc là sợ mình tố giác với mụ La Sát ở nhà đây. Haha, tự nhiên được chút bạc, kể ra cũng thú vị lắm!
Mà nhân tình của lão trẻ thật, mới có mười mấy đôi mươi... Đàn bà... Hây da... Không hiểu nàng bây giờ thế nào nhỉ?
Chính Phong đã tay trắng, thảm cảnh còn hơn ta, liệu nàng có chấp nhận y không? Nếu ta bây giờ giàu có? Có thật nhiều tiền, không còn là thằng người ở Diệp gia nữa, nàng có chấp nhận ta không?
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay có một đám côn đồ tới ăn uống tưng bừng, phục vụ bọn chúng ức muốn chết! Nhưng địa phương như thế này mà thảo khấu cũng gặt hái được nhiều tiền vậy ư?
Nghe đâu chúng làm nghề cướp tiêu, chuyên cướp hàng từ biên giới đưa về Kinh. Nghề này kể ra có nguy hiểm nhưng hưởng thụ thì cũng sung sướng thật!
Ngày... Tháng... Năm...
Lão chủ ngày càng quá đáng. Hôm nay đánh Tiểu Hổ tới không đi được. Ta hận quá!
Mụ chủ tối hôm trước mò vào phòng sờ soạng ta, kinh tởm quá! Mụ ấy gạ gẫm ta, nếu chiều mụ sẽ được sung sướng, không bị lão chủ hành nữa. Nhưng nghĩ tới tấm mỡ lợn ấy, thật chỉ muốn nôn ọe ra mất!
Ngày... Tháng... Năm...
Ta không chịu nổi nữa rồi...
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay tới gặp đại ca, đại ca cũng nhìn qua thân thủ của ta. Coi như đã nhận, giờ yêu cầu ta lập một công trạng gì đấy thì mới cho gia nhập. Làm gì bây giờ nhỉ?
Ngày... Tháng... Năm...
Ta đã biết chỗ giấu tiền của lão ở đâu rồi. Được lắm!
Ngày... Tháng... Năm...
Cuối cùng ta cũng thành sơn tặc rồi!
Lần đầu tiên giết người, kể cũng run tay thật! Lão già yếu quá, chém một đao đã chết tươi. Còn mụ béo thì phải xiên cho mười mấy phát mới chịu nằm im.
Tiểu Hổ hôm nay ngươi được ăn đùi gà rồi nhé! Chỉ có điều nó cứ buồn sao đó, không háo hức như trước nữa. Chắc nó vẫn chưa quen với đám người thô lỗ này.
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay giết thêm ba mạng người, cướp được mấy xe vải lớn. Đại ca nói đây là mẻ to, thắng đậm! Mọi người chuẩn bị đi giải trí! Nghe nói mấy cô nương ở đó ai cũng trắng trẻo, thơm tho cả!
Hà hà hà, Tiểu Hổ, có muốn làm đàn ông không hả?
Ngày... Tháng... Năm...
Dạo này quân binh truy sát dữ quá! Đám bảo tiêu cũng lành nghề hơn trước nhiều. Hôm nay bị một tên vào bắp tay, may mà không có độc.
Ngày... Tháng... Năm...
Tình hình kiếm ăn có vẻ khó khăn...
Ngày... Tháng... Năm...
Năm ngày nay phải chạy trốn rồi. Anh em chết nhiều quá, giờ chỉ còn lại mấy người với nhau. Đại ca bị trọng thương, đau rát chửi bới om sòm. Hoàn cảnh thế này mà vẫn còn đòi có rượu ngon để uống mới điên rồ chứ! Thật quá đáng!
Tiểu Hổ vẫn bên mình, may quá nó không làm sao. Cố lên Tiểu Hổ, rồi chúng ta sẽ ổn thôi!
Ngày... Tháng... Năm...
Tỉnh lại, người ta đau quá. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ta nhớ vì đi mua rượu cho đại ca mà lão Thất bị quan binh theo sát. Cả đám bị tập kích, mỗi người chạy một đường. Đại ca hình như đã bị chém thành năm bảy mảnh rồi.
Ta nhớ là bị năm tên quan sai đuổi, rồi ngã xuống khe núi. Tiểu Hổ cũng ngã theo ta, nó bị sái một chân, băng nẹp lại chắc không hệ trọng gì. Thân thể va đập vào đá núi, đau tận óc, hình như nội thương không nhẹ.
Sáng tỉnh lại, nhìn ra đây là một khe núi rất sâu, may nhờ đám cây mọc trên vách đá mà ta và Tiểu Hổ mới còn sống được. Biết thoát ra kiểu gì đây!?
Ông trời ơi...
Ngày... Tháng... Năm...
Đói quá...
Tiểu Hổ được băng nẹp cẩn thận, chắc sẽ sớm khỏi. Tiểu Hổ, phải mạnh mẽ lên!
Ngày... Tháng... Năm...
Mấy hôm rồi vận công dưỡng thương, kể cũng đỡ một chút. Hôm nay đi sâu vào khe núi, bắt được mấy con thằn lằn.
Tiểu Hổ ăn sống ngon lành, may mà mình có mang hỏa tập. Hôm nay đám quan sai đã không tìm kiếm nữa nên mới dám đốt lửa một chút.
Ngày... Tháng... Năm...
Ta phát hiện ra là rết rừng đem nướng lên có hương vị thật đặc sắc!
Ngày... Tháng... Năm...
Tiểu Hổ đã bình phục rồi. Hôm nay nó đi bắt được mấy con chuột. Thịt chuột ăn cũng ngon quá, nước từ khe đá dùng cũng tốt. Vấn đề là làm cách nào thoát ra được khỏi khe núi này.
Đêm xuống, nơi này có gì đó rất tà dị, rất đáng sợ...
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay Tiểu Hổ đuổi theo một con sóc nhỏ, nó chạy xa quá làm mình phải đi theo. Khe núi này dài thật, càng đi vào sâu càng tối và lạnh. Không ngờ lại có một cánh cửa đá lớn ở góc trong cùng. Cánh cửa tỏa ra âm khí nặng quá, thật đáng sợ! Trên đó còn khắc hai chữ “Thượng Thiên”, ta có cảm giác bị cuốn hút kỳ lạ vào nơi đó.
Nhưng tốt nhất cứ đem Tiểu Hổ về đã. Nơi đó tà dị, không nên tò mò kẻo mang họa.
Ngày... Tháng... Năm...
Chuột không bắt được, thằn lằn cũng không còn. Rắn rết, côn trùng, bất cứ thứ gì ăn được cũng đã cạn.
Làm thế nào bây giờ? Hay là...
Ngày... Tháng... Năm...
Có lẽ mình với Tiểu Hổ phải bước qua cánh cửa ma quỷ đó. Đằng nào nếu không làm gì thì cũng chết rũ xương ở đây. Chi bằng liều mình một lần, biết đâu lại có lối ra. Có người làm cửa, khắc chữ, ắt phải có điểm gì đó đặc biệt.
Ngày... Tháng... Năm...
Thạch môn nặng nề, mở ra hao sức kinh khủng. Bên trong cánh cửa đáng sợ ấy không ngờ là một hang động lớn. Không có gì đáng sợ, nhưng có chuột và rắn. Có mấy khe nứt, ban ngày ánh sáng có thể chiếu vào được.
Nhưng ta đã phát hiện ra bên trong thạch động này có một bảo vật, một siêu bảo vật!! Có thứ gì đó đã đi vào đầu ta, gợi mở cho ta rất nhiều điều. Nếu học được nó, chắc chắn sẽ thoát được khỏi đây!!
Tiểu Hổ, ngươi cũng phải cố lên nhé!
Ngày... Tháng... Năm...
Hóa ra, mọi cao thủ trên thế gian này đều đi đường vòng trong võ học. Không, không phải đường vòng. Chính xác là đi lần mò trong sương mù, không có đường, không có lối. Những kiến thức này thật kỳ diệu, nó xâm nhập trực tiếp vào trí não của ta.
Mạnh, ta cảm giác đó là sức mạnh thật sự. Một thứ có thể thay đổi vận mệnh của Cao Thắng này!
Ngày... Tháng... Năm...
Tu vi võ học một ngày đi ngàn dặm, chính ta cũng không thể tưởng tượng ra được! Hôm nay vận kình, không ngờ phát ra được lửa màu đen nơi nắm tay. Kì diệu thật!
Thịt chuột hôm nay ngon lành phi thường!
Ngày... Tháng... Năm...
Mấy ngày chăm chỉ luyện kỳ công được khắc trên vách đá, cảm thấy mình công lực tăng tiến phi thường. Hôm nay vận kình đi quyền, đã thấy có huyết lôi chớp trên tay. Như vậy đại công cũng sắp hoàn thành được một phần.
Thịt chuột sống không ngờ lại ngon vậy thế mà trước đây mình không biết. Vị máu tanh tanh, ngọt ngọt rất đặc sắc!
Ngày... Tháng... Năm...
Haha, mạnh thật! Ta cảm giác bản thân mạnh lên từng ngày!!
Ngày... Tháng... Năm...
Đám lương thực trong thạch động đã cạn. Đành nhịn đói luyện công vậy. Tiểu Hổ cứ quấn chân mình đòi ra ngoài. Con chó này, thật phiền quá đi!
Ngày... Tháng... Năm...
Bực bội thật, bụng đã đói, khổ luyện mà kết quả vẫn dậm chân tại chỗ! Rốt cuộc là vì điều gì!! Ta rõ ràng đã tạo ra được Huyết Lôi và Âm Hỏa. Nhưng vì sao không liên kết chúng lại được!?
Ngày... Tháng... Năm...
Đói quá!! Grừ.... Huyết Lôi – Âm Hỏa, sao các ngươi không chịu hòa hợp lại!! Vì sao!! Vì sao!? Ta ức muốn chết đây!!
Ngày... Tháng... Năm...
Tiểu Hổ gần đây có vẻ sợ hãi, nó cứ đòi ra ngoài mà không dám rời ta. Con chó ngu xuẩn này!
Ngày... Tháng... Năm...
Xin lỗi ngươi, Tiểu Hổ. Do ngươi cắn ta trước đấy nhé! Thôi thì ngươi cũng già rồi, để ta siêu thoát cho ngươi sớm một chút.
Ăn thịt chó sống kể cũng không tệ. Hôm nay no bụng, nhất định phải hoàn thành công phu!
Ngày... Tháng... Năm...
Hahahaha... Cuối cùng thì cũng hoàn thành, cuối cùng thì ta cũng đạt được nó!!
Thoát khỏi chốn địa ngục đó, thấy như được sống lại một lần nữa!
Không đúng, giờ ta đã là con người khác, đích thực là đã tái sinh. Ta hùng mạnh hơn, ta không sợ kẻ nào cả!!
Ta sẽ rung chuyển cả thiên địa này!
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay về lại trấn cũ, thấy đám quan sai. Giết!
Tiện đường đi qua một nhà phú quý, lấy chút bạc để tiêu. Đám gia nhân hỗn láo. Ta giết sạch.
Quyền đầu của ta giờ còn nguy hiểm hơn cả đao kiếm. Đấm vào đá thì đã vỡ, đánh vào xương thì xương tan. Thiên hạ này, mấy kẻ đối đầu được với Cao Thắng này!?
Lần này phải về Kinh, khiêu chiến cao thủ. Nhất định ta sẽ thành cường giả bậc nhất!
Ngày... Tháng... Năm...
Mấy hôm nay không có gì đặc sắc. Giết thêm ít người trên đường đi. Toàn lũ không ra sao cả!
Ngày... Tháng... Năm...
Y rốt cuộc là ai? Có phải con người không mà có sức mạnh kinh khủng tới như vậy? Y rõ ràng không phải người Việt, hình như là người Nguyên.
Ta... ta thất bại sao!?
Nhưng có hề gì, y luyện kỳ công suốt mấy chục năm. Trong khi ta thời gian chớp nhoáng. Về tiến bộ, lĩnh ngộ, hiển nhiên ta ưu việt hơn hẳn.
Nếu cứ áp dụng đúng kiến thức từ thạch động, ngày ta ngạo thị quần hùng nào còn xa!!
Ngày... Tháng... Năm...
Người Nguyên đó hình như là kẻ trong Vương tộc, y rất có quyền thế. Hôm nay y đưa ta gặp một người. Thật không ngờ là người đó!!
Quyền lực, danh vọng, tiền bạc... Bất cứ thứ gì ta khao khát đều có thể đạt được. Nhưng có nên đi theo y không? Có nên làm việc tày trời đấy không?
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay qua đêm với ba mỹ nữ. Khoái cảm thật nhiều những sao ta thấy vô vị quá? Có thật, bất cứ thứ gì ta khao khát đều có thể có được không?
Ta muốn... nàng....
Ngày... Tháng... Năm...
Ta đã nhận lời làm việc cho y. Nếu thành công, Thy Dung nhất định phải là người của ta!
Hôm nay một số kế hoạch được phổ biến, không ngờ kẻ mà họ cần lại là y. Hừm, cũng được lắm, bây giờ ta cũng muốn thử sức xem ta và y ai mạnh hơn ai! Lần này cộng tác với một kẻ được gọi là Bộ Thần, tiếng tăm cũng thật lẫy lừng.
Ai biết được quan sai tầm cỡ như vậy mà vẫn bị vị Vương gia kia sai khiến! Quyền lực quả thật tuyệt đối!
Để xem các ngươi còn khinh thị Cao Thắng này được không!?
Ngày... Tháng... Năm...
Nhật ký, hôm nay có lẽ là lần cuối cùng ta viết cuộc đời ta vào ngươi. Từ bây giờ, ta cũng không còn cái tên Cao Thắng nữa!
Ta là Thị Huyết!!
Từ bây giờ, vận mệnh của ta sẽ do ta nắm giữ. Không kẻ nào kiểm soát được cả! Không một ai được quyền khinh bỉ Thị Huyết ta!
Ngươi sẽ mãi mãi bên ta, cất giấu cho ta con người đã chết dưới khe núi kia!
Còn Chính Phong, ta sẽ đoạt lại của ngươi! Đoạt tất cả những gì còn sót lại!!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý cho thí sinh ở
http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=38984