TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 12 của 12

Chủ đề: [Truyện dài] Sát Thát Chiến Ca - Thí sinh số 15 - (Đã hoàn thành)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    The origin of passion
    Bài viết
    1,487
    Xu
    3,586

    Mặc định

    XVII – Đại Kết Cục

    Thượng



    Một đêm quá nhiều diễn biến. Sa Tuyết bỏ đi không thấy tăm hơi gì. Sự việc phát sinh khiến mọi người căng thẳng vô cùng. Sau khi bàn bạc, tất cả thống nhất lập tức khởi hành. Mỗi người một con khoái mã, thần tốc đi trong đêm.

    Tới rạng sáng, tất cả đã có mặt ở Hạ Long thành. Đây là Thành trì trung tâm của cả vùng Quảng Ninh. Một mặt, gần với ải Vân Đồn hiểm yếu, là cửa ngõ quan trọng của Đại Việt. Một mặt, có vùng vịnh Hải Đông cảnh đẹp trữ tình, là danh thắng có một không ai.

    Địa điểm cất giữa mật đồ bố phòng quân sự Đại Việt chính là nằm ở vùng vịnh có cảnh sắc mê hồn ấy.

    Đám người Chính Phong đứng trên thuyền lớn, giương buồn hướng ra khơi. Từ phía xa xa, núi Song Kê như đôi gà đứng hiên ngang giữa biển. Ánh bình minh đỏ rực chiếu lên hai hòn núi đá liền nhau, phủ sắc hồng lên từng phiến đá, tạo thành cảnh quan tươi đẹp phi thường.

    Chính Phong lần đầu tiên ra biển, không khỏi xúc cảm trào dâng, thốt lên.

    - Đẹp quá!

    Gió biển lồng lộng, bình minh trong lành, thắng cảnh mỹ lệ. Hào khí dâng đầy lồng ngực, cả đám Chính Phong không hẹn mà gặp đều có chung một suy nghĩ.

    “Đại Việt tươi đẹp thế này, ta nguyện bảo vệ tới cùng!”

    Vương Cương bước tới, ưỡn ngực đón gió, đoạn hỏi.

    - Yết Kiêu đại nhân đâu rồi?

    Chính Phong trầm ngâm, đáp.

    - Ông ấy bảo đi có chút việc gấp, hoàn thành sẽ ra ngay.

    Vương Cương nói.

    - Sa Tuyết đi rồi, nàng cầm theo Lôi Diệp Kiếm của đệ?

    Chính Phong gật đầu, thở dài nói.

    - Nàng làm vậy dại dột quá!

    Đỗ Ngọc bước tới bên phải Chính Phong, tay nắm chặt thanh long thương kiêu hãnh, góp lời.

    - Trên thuyền giờ có bốn người chúng ta và năm mươi cao thủ hỗ trợ. Liệu có ổn không?

    Chính Phong kiên định đáp.

    - Phải cố! Chưa thấy đám người Húc Liệt Ngột ở đâu cả. Hi vọng chúng ta đến trước.

    Vương Cương trầm giọng nói.

    - Phong đệ, không có Lôi Diệp Kiếm đệ chiến đấu thế nào?

    Chính Phong mỉm cười, mắt dõi về xa xăm nói.

    - Đệ còn Phong Lôi Diệp Vũ Chưởng nữa mà! Huynh yên tâm, đám cao thủ Đại Nguyên chúng ta đối phó được!

    Vương Cương gật đầu, Đỗ Ngọc hít một hơi dài, vươn vai nói lớn.

    - Giặc đến ta đánh, giặc chạy ta đuổi. Có gì mà phải sợ lũ giặc Thát ấy. Ta trấn ở ải Chi Lăng, giết không biết bao nhiêu tên ngoại bang. Cảm thấy chúng cũng bình thường mà thôi! Chính Phong, hộp mật đồ để ở chỗ nào?

    Chính Phong liền đáp.

    - Bên trong hang núi nhỏ ở con Kê bên trái. Đi vào trong là sẽ thấy ngay.

    Vương Cương vặn người mấy cái, cất tiếng âm vang.

    - Tới nơi rồi! Liêm tiền bối, người ở lại canh chừng, bọn tại hạ xuống lấy mật đồ sẽ lên ngay.

    Liêm Kiếm Thần ngồi trầm tư một góc, khẽ khàng gật đầu. Dáng vẻ lầm cẩm, vô duyên thô bỉ trước đây của ông đã biến mất. Phong thái điềm đạm, oai phong của một cường giả đã được phục hồi. Kiếm Thần đứng dậy, lăng không đứng trên cột buồm cao vút, dõi mắt quan sát tứ phía. Ông từ trên cao nói vọng xuống.

    - Nhanh! Bốn phía không có ai. Lấy xong lập tức lên đây!

    Nhận được thông báo, ba người Phong – Cương – Ngọc lập tức nhảy khỏi thuyền, dùng khinh công phi thường lướt trên mặt biển một quãng ngắn, nhanh chóng tiến nhập hang núi hẹp.

    Hang động ẩm ướt, tối om. Đỗ Ngọc lôi hỏa tập ra đốt một bó đuốc soi đường. Ba người bám trên vách đá trơn ướt, từ từ bò lên cao. Tìm kiếm một hồi, Chính Phong hô lớn.

    - Đây rồi.

    Hai người Vương – Ngọc lập tức lại gần, tại một vách đá có một mảng hơi gồ ra, bên trên khắc dấu gia huy của Trần Hoàng. Đỗ Ngọc trầm ngâm, nói.

    - Hình như phải có cơ quan hay chìa khóa gì đấy mới mở ra được.

    Vương Cương gõ gõ vào vách đá mấy cái, rồi nói.

    - Ta có cách này hay hơn.

    Y vận kình vung tay đấm một quyền như sấm, vách đã vỡ toang, hiện ra một hốc lớn bên trong. Vàng bạc, châu ngọc, đá quý sáng lấp loáng, phía góc trong cùng là một chiếc hộp nhỏ bằng bạc, hình dáng đơn giản tới tầm thường. Chính Phong hai mắt rực sáng, cầm lấy hộp quý, sung sướng reo lên.

    - Đây rồi!!

    Bỗng dưng, ba người nảy sinh cảm giác bất an khó tả. Vương Cương thở dài, co giãn song thủ rồi nói.

    - Ta đoán đám người Húc Liệt Ngột đã tới rồi.

    Từ phía bên ngoài, tiếng la hét, đao kiếm đột ngột váng lên.



    ....

    Ba huynh đệ Chính Phong vội vã ra ngoài, ánh sáng ban mai đã phủ kín mặt biển rộng. Bốn chiến thuyền đồ sộ, buồm rộng cột cao, đầy ắp tinh binh đang bao vây thuyền của mọi người.

    Vương Cương đạp nước, tung người lên thuyền trước tiên. Đập vào mắt y, là cảnh tượng Liêm Kiếm Thần một người một kiếm, đứng chắn cho năm mươi huynh đệ, trước mặt là mười mấy cái xác quân Nguyên. Mọi người đều đã bị dồn về một góc thuyền. Phía bên kia, phe Húc Liệt Ngột đang ngạo mạn đứng nhìn, nụ cười của Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc gian trá đểu giả khiến y cáu tiết.

    Vương Cương động nộ, nhảy xuống đứng bên tả Liêm Kiếm Thần. Song quyền kình lực cuồn cuộn luân chuyển, ánh mắt rực lửa căm hờn.

    Đỗ Ngọc thấy Vương Cương đã lên thuyền, chợt dừng lại vỗ vai Chính Phong, chân thành nói.

    - Phong, ta bảo ngươi một việc.

    Chính Phong quay sang, hỏi lại.

    - Ngươi nói đi, ta nghe.

    Đỗ Ngọc nói, ngữ âm hiền hòa.

    - Tiểu Dung, nó có làm gì ngươi cũng đừng chấp nó, đừng để bụng. Nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.

    Chính Phong mỉm cười, vỗ vai huynh đệ của mình rồi nói.

    - Ngươi đừng lo, ta không để bụng gì cả, cũng không buồn gì cả.

    “Được”, Đỗ Ngọc nói lớn rồi dùng khinh công thần tốc vọt lên mạn thuyền, y hoa vũ trường thương, nhảy xuống đứng bên hữu Kiếm Thần Liêm Vô Ưu. Ánh mắt kiên định, thần thái ung dung, chiến ý mãnh liệt tỏa ra.

    Trần Chính Phong ở lại, vận lực mở toang hộp bạc, y nhìn vào bên trong, sững người. Sau đó sảng khoái cất tiếng cười lớn, phi thân lên mạn thuyền đứng cùng huynh đệ. Y nhìn về phía phe Húc Liệt Ngột, nhất thời chấn động tinh thần. Bên cạnh Trần Ích Tắc, Sa Tuyết đang cúi gằm mặt xuống.

    Vương Cương thấy vậy liền nói.

    - Phong đệ, giờ không phải là lúc...

    Chính Phong giơ tay, đáp.

    - Đệ hiểu.

    Sau đó nhìn Sa Tuyết, ánh mắt ôn hòa, pha lẫn thương cảm, trầm giọng.

    - Sa Tuyết! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

    Sa Tuyết hai mắt sưng đỏ vì khóc, giọng run run đáp.

    - Muội... muội... Do muội không tốt!

    Chính Phong thở dài, vẫn ôn hòa nhìn nàng rồi nói.

    - Tất cả những gì muội nói... là dối ta?

    Sa Tuyết bật khóc, thoảng thốt.

    - Không! Tất cả đều là thật, chỉ có một chuyện muội giấu huynh mà thôi. Con người... con người đã cứu muội khỏi vũng bùn ấy chính là... là...

    Trần Ích Tắc đứng bên cạnh cười vang, tay cầm thanh Âm Cực Lôi Diệp Kiếm xoay xoay, vỗ ngực nói.

    - Là ta! Chính ta đã cứu nó, nhận nó làm con nuôi, cho nó một cuộc đời mới! Trần công tử, bây giờ có muốn gọi ta hai tiếng “nhạc phụ” không? Haha!!

    Trần Chính Phong siết chặt song quyền, nuốt giận dữ vào lòng, nói.

    - Vì sao muội không nói ra?

    Sa Tuyết trả lời, ngữ âm run run yếu ớt.

    - Vì... vì “cha” không cho muội nói. Vì muội vẫn còn một người thân sống sót huynh hiểu không? Huynh hiểu cảm giác mất hết tất cả rồi lại tìm ra một thứ quý giá còn lại của mình không?

    Chính Phong gật đầu, đáp xót xa.

    - Ta hiểu. Ta không trách muội được. Chỉ có điều, muội ngu dại quá...

    Sa Tuyết ôm mặt khóc nấc lên, nghẹn lời từng tiếng.

    - Phong... Tha lỗi cho muội...

    Đám cung thủ quân Thát đã bao vây trùng điệp, Húc Liệt Ngột cất giọng âm vang, nói như ra lệnh.

    - Trần công tử, các người đều là nhân tài kiệt xuất. Thế cục giờ ta đã nắm trọn trong tay, tốt nhất cứ giao mật đồ ra đây. Sau đó thuận theo ta bình định thiên hạ. Húc Liệt Ngột này đảm bảo các ngươi không một ai chịu thiệt.

    Vương Cương nghe vậy, khẳng khái đáp.

    - Hảo ý. Nhưng chúng ta thà làm ma nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc! Lũ giặc Thát các người đừng vênh váo huênh hoang, có gan thì tới đây mà chém mà giết.

    Đỗ Ngọc dựng trường thương, cũng cất tiếng kiêu hùng.

    - Nói hay lắm Vương huynh! Đã lâu rồi ta chưa được tắm máu giặc Nguyên, lần này nhất định phải đánh một trận thống khoái! Haha!!

    Húc Liệt Ngột nộ ý phát ra ánh mắt, y lạnh lùng gằn giọng.

    - Giết!

    Đám cung thủ lập tức khai cung, một trận mưa tên rót xuống đầu đám người Chính Phong. Tất cả bạt đao múa kiếm, hoa thương xuất chưởng, triệt để phòng thủ. Một số quân binh của nha phủ đi kèm không đủ bản lĩnh, bị tên găm khắp người, hộc lên đau đớn rồi tắt thở. Sau ba loạt tên, Húc Liệt Ngột khoát tay ra lệnh.

    - Các người. Lên!

    Mệnh lệnh được ban ra, tầng lớp tinh binh của Húc Liệt Ngột cầm đại đao xông tới chém giết. Đám người: Phong – Vương – Ngọc và Liêm Kiêm Thần xông tới nghênh đón. Đao kiếm chém vào nhau chát chúa, chưởng phong cuồn cuộn tung hoành.

    Một trường thảm sát lập tức phát sinh, tiếng kêu la thảm thiết, nhục huyết vung vãi đầy trời.

    Đệ nhất hộ vệ của Húc Liệt Ngột, Ma Nhãn lao tới Chính Phong, y có đôi mắt toàn màu đen như loài quỷ mị. Song thủ dụng chưởng pháp liên hoàn, tấn tốc đánh tới đối phương. Chính Phong mất đi Lôi Diệp Kiếm nhưng vẫn hết sức oai phong. Khí lực cuồn cuộn thành từng đạo hùng phong tốc khoái, thân thủ phiêu hốt như chiếc lá trong gió, dụng Phong Lôi Diệp Vũ Chưởng tới mức xuất thần.

    Ma Nhãn thấy đối thủ của mình bản lĩnh cao cường, khoái trá cười gằn mấy tiếng. Y vung tay xuất chiêu, ngạnh tiếp chưởng kình của Chính Phong. “Oành” một tiếng nổi lớn, hai người bắn về hai phía. Chính Phong vẩy vẩy hữu thủ, cảm thấy tê rát như bị kim châm, cảm khái thốt.

    - Chưởng pháp tốt!

    Ma Nhãn vận hơi đề khí, cũng cất tiếng như âm hồn đáp lại.

    - Ta thích thứ công phu của ngươi. Nhưng tiếc quá, ngươi chết chắc rồi.

    Chính Phong chưa hiểu rõ ý đồ của đối phương, bất chờ song mục của Ma Nhãn lóe sáng. Y liền cảm thấy hoang mang khó tả, rồi quái sự lập tức phát sinh.



    ....

    Thao Thiết như con cự thú khổng lồ, man lực khủng khiếp lao tới Vương Cương. Vương Cương vận trọn mười thành công lực, song quyền rực sáng xích quang, lao lên nghênh đòn.

    “Ầm”, một quyền như bôn lôi thiểm điện đấm thẳng vào ngực Thao Thiết. Nhưng tên quái nhân chỉ hừ lạnh một tiếng, tả thủ bạt ra một chiêu đẩy ngược Vương Cương về sau.

    Sát Thần Vương Cương khẽ liếc vào nắm đấm của mình, không tin nổi nó chẳng làm Thao Thiết mảnh may suy chuyển. Tên thú nhân hộ vệ của Húc Liệt Ngột cứ lừ lừ đi tới, Vương Cương mím môi, hít một hơi dài, lại lao tới tống ra một quyền, kình lực như thiên lôi nộ phạt. Quyền đấu xé gió, liệt hỏa cháy rực kích tới.

    “Oành”, quyền này vẫn đấm thẳng trúng ngực Thao Thiết. Tên man nhân vẫn như đá tảng trơ ra. Vương Cương há hốc mồm, thốt lên.

    - Cái.... quái...

    “Chát”, Thao Thiết lao tới bạt ra một vả như sấm sét. Họ Vương song thủ hộ thân, kình lực điên cuồng đánh văng y về sau. Vương Sát Thần lồm cồm bò dậy, nhổ ra một bãi nước bọt, gằn giọng.

    - Hóa ra người thiên về phòng thủ. Ngạnh công khá lắm! Xem chiêu.

    Nói rồi chân khí vận chuyển bạo liệt, cả người phát ra cỗ đấu khí hùng cường, cơ nhục căng phồng, chứa đựng phá lực vô biên. Sát Thần Vương Cương hét một tiếng như sấm, lao tới.



    ....

    Thị Huyết (Cao Thắng) hiển nhiên lựa chọn đấu với Đỗ Ngọc. Y bình sinh là kẻ nhỏ mọn, tự ti về bản thân. Nhờ vô tình tìm ra một Thần Tịch chứa ma công có uy lực kinh nhân mà tính khí biến đổi trở nên cuồng dại khát máu.

    Nhưng tựu chung lại, sự thù lâu nhớ dai của y thì vẫn bất biến. Đỗ Ngọc đâm y mấy thương hiểm ác, đau đớn tưởng chừng xé ruột. Nỗi căm thù này như gai đâm vào gan Thị Huyết, khiến y ăn ngủ không yên. Nếu không băm vào Đỗ Ngọc thành ngàn mảnh, y tuyệt đối không làm người.

    Quyền đầu của y bạo phát kình lực, Huyết Lôi Âm Hỏa tà dị hiện ra, tạo nên sự uy hiếp cực lớn. Tuyệt chiêu của Đỗ Ngọc y cũng đã được nếm thử một lần, vì thế cũng hết sức dè chừng. Thân thủ Thị Huyết hóa thành một đạo ma phong lao tới, Đỗ Ngọc múa thương một vòng, xích quang rực sáng quanh mình, hùng dũng cất tiếng.

    - Cao Thắng! Để ta giải thoát cho ngươi!



    ....

    Liêm Kiếm Thần đứng dối diện với Lương Lục Bất, hai người trầm tĩnh, cách nhau đúng hai sải tay.

    Lương Lục Bất cởi chiếc mũ che mặt ném ra một bên, lộ ra dung mạo là một lão nhân trạc tuổi Liêm Kiếm Thần, khuôn mặt có một vết sẹo dài chéo qua. Y từ từ rút kiếm, thanh kiếm độc một sắc ánh tím, tỏa ra hàn khí lạnh buốt. Lương Lục Bất gằn giọng.

    - Hai mươi năm ta đợi ngày này, Liêm Vô Ưu ạ!

    Liêm Kiếm Thần gật đầu đáp.

    - Ngươi phấn đấu sáu chữ “Bất” một đời. Rốt cuộc cũng có chút thành tựu rồi đấy.

    Lương Lục Bất khàn giọng nói.

    - Bất nhân, bất nghĩa, bất lễ, bất trí, bất tin. Ta đã tự hủy đi “Tam cương ngũ thường” để mà luyện ra thứ Tử Vong Kiếm Pháp này. Chữ “Bất” cuối cùng, cốt yếu là để ngươi giúp ta khẳng định!

    Liêm Kiếm Thần cười khẩy, đáp.

    - Bất bại!?

    Lương Lục Bất gật đầu, vết sẹo dài trên mặt khẽ nhăn lại, đoạn nói.

    - Hai mươi năm trước, ta bại dưới tay ngươi. Nhưng bây giờ, điều này là không tưởng.

    Liêm Kiếm Thần hất hàm, hỏi.

    - Vì sao!?

    Lương Lục Bất liền đáp.

    - Vì ngươi không có sát khí, sát ý, sát tâm. Bao nhiêu năm nay ngươi giả điên giả khùng, kiếm của ngươi đã không còn uống máu nữa. Kiếm giả mà thiếu máu nuôi dưỡng chiến ý, thực lực tự khắc giảm sút.

    Kiếm Thần Liêm Vô Ưu lắc đầu, nhìn đối thủ đầy thương hại rồi nói.

    - Ngươi giữ suy nghĩ như vậy, vạn kiếp không thắng nổi ta. Lục Bất, hai mươi năm trước ngươi thua ta ở chiêu thứ mấy?

    Lương Lục Bất gằn giọng, nói rành mạch từng chữ.

    - Chiêu thứ Tư của Long Biên Kiếm Pháp. Du Long.

    Kiếm Thần cười cười, nói.

    - Nể tình ngươi mất hai mươi năm khổ luyện. Ta đặc biệt ưu ái nâng cấp chiêu số dành cho ngươi.

    Lương Lục Bất hỏi lạnh, song mục như lãnh kiếm xoáy vào đối thủ.

    - Chiêu thứ mấy?

    Liêm Kiếm Thần cười nói.

    - Chiêu thứ sáu. Trước khi ngươi chết, ta sẽ cho ngươi biết tên của nó.

    Lương Lục Bất nộ ý ngập phổi, sát khí của y ngùn ngụt lan tỏa, o bế cả không gian. Giữa một trường thảm sát, loạn chiến điên cuồng, hai kiếm giả vẫn đứng thâm trầm như núi đá. Không gian bao quanh cả hai gần như được cô lập hoàn toàn, không một ai dám bén mảng xâm phạm.

    Húc Liệt Ngột, Trần Ích Tắc từ trên cao quan sát cũng hết sức chú tâm vào diễn biến của trận đánh kinh điển này. Đặc biệt là Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc, Lương Lục Bất vốn là môn khách của y, là cao thủ đệ nhất mà y sở hữu trước khi thu nạp được Thị Huyết (Cao Thắng).

    Sự căng thẳng giữa hai cường giả lên đến đỉnh điểm. Không một ai chớp mắt, hô hấp cũng đình trệ. Tử kiếm của Lương Lục Bất đã được rút ra, Linh Long của Liêm Kiếm Thần vẫn nằm trong vỏ.

    Tiên huyết bắn tung tóe lên trời, một búng máu bị gió biển thổi tạt, rơi thẳng vào giữa hai người.

    Sát khí bạo phát.

    Chiến ý bạo phát.

    Thần kiếm xuất ra.

    “Uồm”, một tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang lên, khiến toàn bộ những người quan chiến phải sững người đứng tim. Một đao tử mang chói lóa bạo phát, lướt qua mắt mọi người khiến tất cả phải nheo lại.

    Không khí nặng nề tán đi.

    Linh Long Thần Kiếm đã rời vỏ, lưỡi kiếm run run trên tay Liêm Kiếm Thần.

    Tử Kiếm nhỏ ra một giọt máu, Lương Lục Bất vẫn hiên ngang đứng giữa trời.

    Một cơn gió biển mạnh mẽ thổi qua, hất tung mái tóc bạc của Liêm Vô Ưu. Thân hình Lương Lục Bất khẽ run lên trong gió, rồi tiên huyết bất ngờ bắn phọt ra ngoài. Thất khiếu của y máu tuôn xối xả, cả người biến thành một huyết nhân ngã xuống.

    Lương Lục Bất lắp bắp thều thào, ánh mắt vẫn kinh hoàng ngụy dị.

    - Ta... không tin... Chiêu thứ sáu... Không... tin...

    Liêm Kiếm Thần bình thản bước lên, nhìn xuống xác y, nói.

    - Trước khi ngươi chết, ta sẽ tiết lộ cho ngươi một bí mật.

    Lương Lục Bất trợn mắt, cố duy trì hơi thở cuối cùng để lắng nghe. Liêm Kiếm Thần cúi xuống nhìn y, trầm giọng

    - Long Biên Kiếm Pháp có mười chiêu. Chiêu thứ sáu này, từ ngày khai phái tới nay chỉ có ba người thể hiện được nó một cách chân chính. Người thứ nhất là tổ sư lập phái, Mê Linh tiên tử trong truyền thuyết. Người thứ hai, là chưởng môn đời thứ bảy, được coi là đã đắc đạo thành tiên. Người cuối cùng, là ta. Long Biên Kiếm Pháp, chiêu thức mạnh nhất, phức tạp nhất lại là chiêu thứ sáu. Ngươi đã chủ quan nên thất bại là tất yếu rồi, ông bạn Lương “Tất Bại” của ta ạ!

    Lương Lục Bất hai môi run run, không chấp nhận nổi thực tế, cực điểm uất hận, nói cố.

    - Ngươi... là đồ... vô liêm sỉ!!

    Liêm Kiếm Thần cười lớn, khoan khoái vuốt mắt cho đối thủ. Trước khi Lương Lục Bất đoạn khí, ông lên giọng dõng dạc nói.

    - Hà hà! Chiêu này có tên là “Thần Long Ngạo Thế”. Dính chiêu này thì sinh hồn của ngươi cũng bị hủy diệt. An nghỉ đi, đồ kiếm khách ngu dốt, thiển cận, kém cỏi, vớ vẩn, tầm thường!!

    Một chiêu “Thần Long Ngạo Thế” xuất ra, khiến toàn trường kinh ngạc cực điểm. Song Tử Vong Kiếm Pháp của Lương Lục Bất không phải là thứ thô lậu, giản đơn. Kiếm Thần gượng đứng dậy, ngực của ông tiên huyết đã chảy ướt áo.

    Đại nguyên soái Nguyên triều Húc Liệt Ngột nhìn thấy vậy không khỏi động dung, y kinh ngạc thốt.

    - Không hổ danh là Thần Tịch của Đại Việt. Thật đáng sợ! Người này nếu lưu lại sau này là họa lớn khó phòng.

    Thân hình Húc Liệt Ngột chớp động, song quyền bạo phát liệt hỏa kim quang như Thái Dương rực cháy lao tới. Trong hoàn cảnh này, không một ai có thể giải cứu Kiếm Thần Liêm Vô Ưu.



    ....

    Chính Phong ngơ ngác nhìn quanh. Y thấy không gian đột nhiên biến đổi, méo mó tới lạ kỳ. Những hình bóng ma quỷ liên tục hiện lên, giặc Nguyên, binh Việt đều biến thành khô cốt thối rữa, hình dung kinh tởm lao tới cắn xe y. Chính Phong thân thủ chớp động, xuất chưởng hộ thân.

    “Á”, tiếng một nha binh của phe mình bị dính chưởng kêu lên đau đớn. Chính Phong hốt hoảng, lập tức thâu chiêu. Độg ngột, một luồng kình phong ồ ạt thổi tới, y vội vàng gồng mình đề khí hộ thân.

    “Hự”, Trần Chính Phong bay ngược về sau, thổ ra một búng tiên huyết. Cảm thấy lồng ngực đau nhức khôn tả, như bị vạn mũi kim châm vào. Tiếng nói của Ma Nhãn cứ âm vang trong đầu y.

    - Hà hà, cảm thấy thế nào? Sảng khoái đúng không? Ta sẽ cho ngươi chết. Chết rất từ từ.

    Khung cảnh ma mị cứ lởn vởn quanh mắt Chính Phong, y thử nhắm mắt định thần nhưng không ngờ hình ảnh mà Ma Nhãn tạo ra đã tấn công trực tiếp vào thần trí, dù có phong bế thị giác thì vẫn bị ám ảnh. Chính Phong mơ mơ hồ hồ, như lạc trong cõi mộng, đấu với một đối thủ không có chân diện, như quỷ mị dưới Cửu U.

    “Hự”, Chính Phong dính chưởng kình lần thứ tư, nội thương không nhẹ. Thân hình như con diều đứt dây ngã đập vào thành tàu. Ma cảnh trước mặt y lại càng rõ ràng hơn, từng cánh tay quỷ quái vươn ra, cố kéo y xuống Âm phủ cùng mình. Đột ngột, một vầng lửa như Hỏa Tinh lao vọt qua mắt, mang theo cỗ khí thế bá đạo tuyệt đối.

    Đó chính là Húc Liệt Ngột huy động Chí Tôn Thần Thủ lao tới tập kích Liêm Kiếm Thần. Hỏa cầu cháy rực đang đà lao bỗng nhiên khựng lại giữa chừng, một tiếng hét như sấm rền khiến toàn trường chấn động.

    - Dừng tay!

    Người có thể khiến nắm đấm của Húc Liệt Ngột đảm bảo chỉ có một. Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn. Yết Kiêu cõng ông trên lưng, bơi nhanh hơn cá kình ra phía tàu của đám Chính Phong – Vương Cương. Hai người vọt lên mặt nước, Hưng Đạo Vương lăng không bay tới, hữu thủ tung ra một chưởng, khí thế thâu tóm thiên địa, ngạnh tiếp quyền kình khủng bố của Húc Liệt Ngột.

    Đông A Thần Chưởng – Sát Đạo.

    “Oành”, một tiếng nổ kinh thiên chấn địa khiến con tàu rung chuyển dữ dội. Cùng với sự xuất hiện của Hưng Đạo Vương, Chính Phong liền thấy ma ảnh dần dần tan đi như tro bụi, một tiếng sáo ngọc lảnh lót bên tai.

    Bạch Ngọc Thần Tiêu Phiêu Vũ đã tới rồi.

    Hưng Đạo Vương giao chiêu với Húc Liệt Ngột dữ dội, chấn lực khiến cả hai bay ngược về sau. Liệt hỏa kim quang như mặt trời cháy rực giao tranh với luồng huyết quang chói lòa tạo nên cảnh tượng phi thường ngoạn mục.

    Hưng Đạo Vương y phục phiêu hốt, đáp xuống bên cạnh Liêm Kiếm Thần. Yết Kiêu ở bên cạnh xốc nách Liêm Vô Ưu giúp ông đứng dậy, lão kiếm sư giơ tay ra hiệu, nói khẽ.

    - Mặc ta. Ta tự đứng được.

    Húc Liệt Ngột thân hình đã lấy lại bình ổn, nhìn Hưng Đạo Vương một lượt rồi nói.

    - Ông đã thay đổi rồi.

    Hưng Đạo Vương gật đầu, đáp lời.

    - Lão phu đã khác rồi.

    Húc Liệt Ngột lại nói.

    - Đông A Thần Chưởng có một đường tàn độc, gọi là Sát Đạo. Trong khi ông vốn chọn Nhân Đạo để tu luyện. Đây phải chăng là con đường còn lại?

    Hưng Đạo Vương gật đầu, trầm giọng.

    - Lão phu đã nhập Sát Đạo rồi.

    Húc Liệt Ngột bật cười thống khoái, khí lực từ từ huy động như mặt trời lên cao, tỏa ra sức nóng dữ dội khiến người ta ngạt thở. Y nhìn Hưng Đạo Vương, cười gằn.

    - Rất thống khoái. Ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.



    .....

    Chính Phong được Phiêu Vũ dùng tiêu âm giải thoát khỏi ma cảnh của đối thủ. Hai người thấy nhau tay bắt mặt mừng. Trong khi đó, Vương Cương vẫn đang cố sức đấm vào tảng đá Thao Thiết, Đỗ Ngọc kiên cường chống đỡ sự cuồng dại của Thị Huyết.

    Hai người Phong – Vũ sánh vai, Chính Phong cất tiếng hỏi.

    - Phiêu Vũ, ai đã giải cứu cho đệ?

    Phiêu Vũ liền đáp.

    - Thì chính Sa...

    Nhưng y nói được nửa chừng thì cứng họng, Sa Tuyết đang ở bên cạnh Trần Ích Tắc. Lão tặc Ích Tắc thấy vậy, lập tức dùng quay sang phía nàng. Sa Tuyết đột ngột hét lên một tiếng, hữu thủ cầm một thanh trủy thủ đâm tới.

    Nói ra thì chậm, sự viện diễn biến quá nhanh. Sa Tuyết bất ngờ ám toán nhưng Trần Ích Tắc đâu phải kẻ tầm thường, lao lập tức thoái tấn, khẽo léo bẻ ngoặt cổ tay, tước lấy vũ khí của nàng.

    Chỉ có một điều, Trần Ích Tắc không thể ngờ được. Mục đích của Sa Tuyết không phải là ám sát lão, mà là lấy đi một vật.

    Âm Cực Lôi Diệp Kiếm.

    Nàng oằn người trở lại, tả thủ phi nhanh tiểu kiếm về phía Chính Phong. Ánh mắt nhìn y chân thành, hối hận, chứa đựng tình cảm nồng nàn mà đau xót. Chính Phong xông lên, Phiêu Vũ cũng lao theo. Ma Nhãn huy động hữu thủ xuất chưởng cản đường.

    Sa Tuyết không giỏi võ nghệ. Nhưng nàng có hai biệt tài đặc thù. Thứ nhất, là khả năng nghe lén. Thứ hai, là kỹ thuật phóng ám khí.

    Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc đại nộ, cầm trủy thủ đâm một đường tàn nhẫn vào yết hầu của Sa Tuyết. Nàng kêu lên một tiếng xé lòng, nước mắt trào ra, nhìn Chính Phong xót xa, khóe miệng mấp máy thành câu.

    “Tha thứ... cho thiếp”.

    “Á...á...á...á”.

    Trần Chính Phong tâm hồn như vỡ nát, bi thống hú lên một tiếng căm phẫn. Tả thủ y vươn ra chộp lấy Âm Cực Lôi Diệp Kiếm, như cố vươn tới hình bóng yêu kiều đang nhạt nhòa trước mắt. Ma Ảnh thừa cơ xông tới, song thủ giương cao, kình lực cuồn cuộn hướng thẳng đỉnh đầu Chính Phong bổ tới.

    “Uỳnh”, Ma Ảnh như con diều đứt dây trong cơn bão lớn, thân hình lao vọt về sau. Nơi từng là đầu của y giờ biến thành một đống bầy nhầy xương thịt.

    Trần Chính Phong siết chặt tiểu kiếm nhễu máu, ánh mắt y rực hung quang, cơn thịnh nộ điên cuồng bùng phát.

    Diễn biến phát sinh kịch tính phi thường, Trần Ích Tắc nhìn thấy sát khí ngùn ngụt của Chính Phong thì sợ hãi lùi lại, hò hét đám tinh binh chắn kín trước mặt mình. Phiêu Vũ vung tiêu điểm thủng yết hầu mấy tên giặc Thát, đoạn thần tốc lướt về phía Vương Cương. Vương Sát Thần đấm như vũ bão vào Thao Thiết, song tên man nhân cứ như thiết thạch, lừ lừ đi tới.

    Trần Chính Phong bất chấp nguy hiểm, xông tới phía Trần Ích Tắc. Đám giặc Thát tuôn ra như lũ, đao kiếm bạt sáng ngời, hung hãn lao vào đâm chém. Chính Phong vận hết kình lực, vung tay ném Âm Cực Lôi Diệp Kiếm về phía trước.

    “Oành”, một tiếng sấm nổ vang, đạo thanh lôi vút đi một đường ưu mỹ rồi trở lại tay y. Hai chục tên tinh binh hộ vệ Trần Ích Tắc tan xác đương trường, nhục huyết tóe lên trời thành một cơn mưa máu tanh tưởi.

    Một trường đồ sát thảm liệt kinh nhân.

    Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc sợ tới mức ướt sũng cả quần, hoảng hốt hét lên.

    - Húc Liệt Ngột! Cứu tôi! Cứu tôi!!

    Đại nguyên soái Nguyên triều cáu tiết, nhưng cũng không thể làm ngơ. Chính Phong đang đà lao tới, chợt cảm thấy sự uy hiếp khủng khiếp bên mình. Y vừa quay sang thì quyền đầu hủy diệt của Húc Liệt Ngột đã đấm tới. Chính Phong vận công hộ thể, song thủ dồn hết kình lực đánh ra một chiêu ngạnh tiếp.

    “Ầm”, gã bị chấn lực khổng lồ tác động, thổ ra máu tươi bay ngược về sau.

    Chí Tôn Thần Thủ của Húc Liệt Ngột chính là Hộ quốc kỳ công số một Đại Nguyên, là Thần Tịch có sức mạnh công phá bậc nhất thiên hạ.

    Đỗ Ngọc đang giao chiêu với Thị Huyết, nghe thấy tiếng kêu thảm của Chính Phong nhất thời phân tâm, quay sang nhìn một cái, kêu to.

    - Chính Phong!!

    Thị Huyết chỉ chờ có thể, y vụt tới áp sát tử thù của mình. Y huy động tà quyền độc địa, đấm ra bốn chiêu liên tiếp. Đỗ Ngọc lâm nguy không hoảng, song phản ứng không thể kịp thời. Dùng long thương gạt được ba chiêu, nhưng dính trọn một quyền sấm sét vào Chấn Thủy, khí huyết lập tức nhộn nhạo, bắn ngược về sau.

    Hưng Đạo Vương không kịp cứu Chính Phong, ông liền phi thân về phía Vương Cương – Phiêu Vũ. Thân thủ hóa thành một đạo huyết quang sáng rực, thần tốc lướt đi, không quên nói lớn.

    - Yết Kiêu.

    Yết Kiêu hiện tại chỉ mặc độc một chiếc khố. Một tay cầm chiếc đục lớn, tay còn lại cầm chiếc búa to. Nghe sự phân phó của lão vương liền phản ứng tức thời, nhảy ùm xuống nước. Trần Ích Tắc nhìn thấy thế phát hoảng không yên, vội vàng chỉ tay gào lớn.

    - Bắn, bắn nó! Nó là Yết Kiêu! Bắn nó!!

    Hàng trăm mũi tên lập tức bắn xuống mặt nước, sóng biển dạt dào đưa chúng nổi lềnh bềnh trở lại. Tăm tích của Yết Kiêu vẫn không thấy gì. Địch quân trên bốn chiến thuyền của giặc Nguyên tinh thần căng thẳng, sợ hãi tới cực điểm. Trần Ích Tắc lại gào lớn ra lệnh.

    - Kẻ nào biết bơi lặn xuống. Lặn xuống tìm nó. Ngay!!



    .....

    Vương Cương bị Thao Thiết đánh cho trọng thương, thể lực sụt giảm trầm trọng. Phiêu Vũ cùng xông vào trận loạn chiến, một mặt đẩy lùi đám quân Nguyên liều lĩnh xông vào, một mặt điểm vào các yếu huyệt trên mình Thao Thiết.

    Cả hai chiến đấu không ngừng tới một nhịp, cảm giác say máu chiến trường khiến thần trí trở nên mơ hồ, chỉ còn phản xạ theo bản năng. Thao Thiết gầm lên một tiếng như hổ dữ, tung cả hai tay tát mạnh, đẩy văng hai người Vương – Vũ văng đi. Phiêu Vũ lộn người mấy vòng, đáp lên trên mạn thuyền, vừa kê tiêu ngọc vào miệng định thổi thì cả trăm mũi tên đã hướng y bay tới.

    Bạch Ngọc Thần Tiêu bực bội lộn mấy vòng né tên rồi đáp xuống cạnh Vương Cương. Y nói vội.

    - Ca ca, đệ cần thổi tiêu. Thổi được tiêu là chế ngự được con thú điên này.

    Vương Cương gật đầu, hít một hơi dài, vung song quyền lao tới, hét.

    - Để ta lo!

    Mỗi quyền đấm ra, đám quân Nguyên lại có vài kẻ thịt nát xương tan. Song Sát Thần Vương Cương cũng được bồi tiếp thêm vài đao sắc, thương thế trầm trọng thêm vài phần. Đúng lúc này, Hưng Đạo Vương như một đạo huyết quang ồ ạt cuốn tới. Ông lướt tới đâu, giặc Nguyên kêu thét thảm liệt.

    Đám giặc Nguyên cơ thể bị chấn nát bét, mưa máu rơi ào ào đổ xuống. Khủng cảnh đã thảm khốc nay lại càng thảm khốc. Hiện trường đã biến thành tử địa khủng khiếp, đáng sợ hơn cả Địa ngục.

    Phiêu Vũ không bị đám tinh binh quấy nhiễu, lập tức nấp sau lưng Vương Cương, hít một hơi dài, vận chuyển huyền công của mình. Y nâng ngọc tiêu lên miệng, nhăn trán thổi ra một tiếng chói tai.

    Âm thanh rít lên ghê rợn, kéo dài tưởng như bất tận khiến mọi người đều chấn động thần trí. Thao Thiết đang lao tới, bị tiêu âm tác động đột ngột khựng lại, trở nên ngây ngốc nhất thời.

    Phiêu Vũ khéo léo lách qua Vương Cương, nhảy phốc lên lưng Thao Thiết. Đâm thẳng tiêu ngọc vào tai của y, đoạn ghé miệng định thổi một chiêu âm công sát thủ. Song Thao Thiết man lực dị thường, điên cuồng vùng vẫy toan hất văng y xuống. Sát Thần Vương Cương lúc này cũng sực tỉnh, lấy hết sức bình sinh lao tới ôm chặt Thao Thiết.

    Tên man nhân rống lên như ác thú cùng đường, song thủ xỉa mạnh hai chiêu đâm thẳng vào mạng sườn Vương Cương. Họ Vương đau tới não tủy, ộc ra máu nóng nhưng cương quyết không buông. Nắm tay như thép, cứng rắn giữ chặt luôn song thủ của Thao Thiết. Phiêu Vũ vận khí, ghé miệng vào đầu tiêu, hữu thủ bắt nốt, thổi rít lên một tiếng rợn người.

    Sọ não Thao Thiết căng phồng lên như bóng nước, rồi vỡ ra tung tóe, óc dịch bắt văng ra tứ phía. Tấm thân khổng lồ của y đỗ rầm xuống sàn, chính thức tử vong.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Hạ


    Hưng Đạo Vương lướt đi một vòng, tiêu diệt vô số quân Nguyên thì lao tới phía Chính Phong. Ông tung người lên chắn trước mặt y, ngạnh tiếp bá quyền vô địch của Húc Liệt Ngột đang đấm tới.

    “Uỳnh, uỳnh, uỳnh”, Húc Liệt Ngột quyền kình đấm tới liên tiếp, Hưng Đạo Vương xuất chưởng đối đầu. Đạo huyết quang tàn khốc giao chiến kịch liệt với kim quang liệt hỏa khiến con tàu rung chuyển dữ dội, mấy tấm ván gỗ không chịu nổi áp lực đã vỡ nát dưới chân hai người.

    Đấu với nhau độ ba mươi chiêu, hai cường giả hãn thế lại tách về hai phía. Khóe miệng Hưng Đạo Vương đã rỉ máu, ông ho khan mấy tiếng. Húc Liệt Ngột hai tay chống nạng, cười gằn.

    - Ông tuyệt đối không phải đối thủ của tôi!

    Lão vương hai mắt tỏa ra hung quang sát tuyệt, lạnh lùng đáp.

    - Nếu ta trẻ lại mười năm, ngươi đảm bảo không trụ được tới chiêu thứ mười.

    Húc Liệt Ngột cười lớn, đáp lại.

    - Cái quan trọng chính ta trẻ hơn ông, thể lực sung mãn hơn ông là vậy. Hưng Đạo Vương, ông đầu hàng đi. Bên ông sĩ tốt đã chết sạch, cao thủ thương thế trầm trọng. Bản thân ông cũng không còn đủ thể lực đấu với tôi. Bên tôi còn bốn thuyền chứa quân, nếu áp sát một lượt các ông chết chắc.

    Hưng Đạo Vương cười đáp, thái độ vẫn điềm nhiên.

    - Đằng nào cũng chết cả, vậy thì sao lão phu lại phải đầu hàng?

    Húc Liệt Ngột không ngờ nói ra một câu khiến người ta phải chấn động.

    - Vì ta nể phục ông, ta coi ông như bằng hữu! Chúng ta đối đầu chỉ vì chủ trương khác nhau, khát vọng quyền lực khác nhau mà thôi.

    Hưng Đạo Vương ánh mắt đã có nét dịu lại, trầm giọng.

    - Không. Ông sai rồi! Lão phu không ham muốn quyền lực như ông, không chủ trương bá quyền như ông. Không dùng máu thịt của nhân dân để đắp nên con đường vương giả cho mình. Người Nguyên các ông tham lam vô độ, tới một nước nhỏ bé như Đại Việt ta cũng không từ. Ta chống lại ông vì ta yêu thương dân tộc ta. Lòng tự tôn của ta, của con dân Việt không cho phép mình làm kiếp nô lệ!

    Húc Liệt Ngột hít một hơi dài, nói.

    - Vậy thì ta đã cạn tình. Hưng Đạo Vương, nếu kiếp sau có gặp nhau, ta muốn cùng ông kết thành bằng hữu.

    Hưng Đạo Vương mỉm cười, khoát tay.

    - Nếu có kiếp sau, oán thù được xóa sạch. Nhất định lão phu sẽ ngày ngày uống rượu với ông!

    Đoạn quay sang Chính Phong hỏi khẽ.

    - Trần công tử, mật đồ thế nào rồi?

    Trần Chính Phong từ từ gượng dậy, rút hộp bạc ra trao cho lão vương, nói.

    - Mọi sự, vẹn toàn cả rồi ạ...

    Ánh mắt Húc Liệt Ngột xoáy vào chiếc hộp ấy, Hưng Đạo Vương chậm rãi mở ra, nhìn vào bên trong, sững người. Đoạn ông ngửa cổ cười một tràng dài, thanh âm hào hùng bay đi trong gió. Húc Liệt Ngột ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bất ngờ, Hưng Đạo Vương vung tay ném hộp bạc về phía y, nói.

    - Vật này ông mất bao công sức truy tìm. Nay ta tặng ông đó!

    Húc Liệt Ngột liền mở ra xem, bên trong hộp, mật đồ bí mật chỉ còn là lại một đám tro nhỏ. Hưng Đạo Vương cười vang mà nước mắt đã chảy ra tự bao giờ, ông cảm khái nói lớn.

    - Trần Trung Quân ơi là Trần Trung Quân! Sống để bụng, chết mang theo. Gia tộc ông đã hi sinh quá nhiều vì Đại Việt rồi. Lão phu này xin thay mặt con dân trăm họ, thành kính vái anh linh ông một vái.

    Nói rồi chắp tay thành khẩn phái về phía mặt trời. Húc Liệt Ngột giận tím mặt, hóa ra mật đồ đã bị cha Chính Phong đem đốt, nuốt vào bụng từ khi nào. Hưng Đạo Vương cất tiếng hào hùng, nói vang giữa bốn bể.

    - Húc Liệt Ngột! Ông nhìn đi! Đại Việt toàn những con người trung nghĩa như vậy, các ông định đánh nước ta thế nào? Giả sử hôm nay, lão phu và các anh hùng đây có vong mạng chốn này, thì nước Nam vẫn có hàng trăm, hàng ngàn Trần Hưng Đạo như ta sẽ đánh đuổi giặc ngoại xâm các ông!!

    Húc Liệt Ngột điên tiết bóp nát vụn chiếc hộp. Đúng lúc này, một chiến thuyền phía quân Nguyên phía tả từ từ chìm xuống nước. Đám giặc Nguyên sợ hãi gào thét, nhảy ùm xuống biển.

    Yết Kiêu đích thực đã đắc thủ.

    Húc Liệt Ngột hít một hơi đầy, từ từ vận chuyển thần công. Toàn thân y sáng rực như Thái Dương chính Ngọ, sự phẫn nộ đã đến cực điểm. Húc Liệt Ngột gằn giọng, nói từng chữ.

    - Hưng Đạo Vương!! Ta cho ông diện kiến Chí Tôn Thần Thủ mười thành công lực của ta!!



    ....

    Hiện trường diễn biến cực kỳ đột ngột, nhưng duy nhất một người không quan tâm. Đó là Thị Huyết.

    Y hiện tại chỉ chú ý tới duy nhất một việc: sát tử Đỗ Ngọc. Thậm chí Trần Ích Tắc lén lút lỉnh đi bằng một chiến thuyền, mang theo cả trăm tinh binh y cũng không thèm quan tâm.

    Thị Huyết đã hoàn toàn loạn trí.

    Đỗ Ngọc hư nhược cực điểm, năng lực chiến đấu gần như cạn kiệt. Thị Huyết cũng mang thương thế không nhẹ, nhưng ma công mà y khổ luyện tạo ra sự hung ác dị thường, càng thấy máu càng khoái lạc.

    Đỗ Ngọc đã dựa vào thành tàu, nhắm mắt chấp nhận số phần. Thị Huyết tung người lên, quyền đầu mang Huyết Lôi Âm Hỏa thần tốc đánh tới.

    - Không!!

    Chính Phong nhìn thấy hét lên. Vương Cương, Đỗ Ngọc cũng nhìn thấy, nhưng không ai còn đủ sức lao ra ngăn cản. Hưng Đạo Vương đã biến thành đạo huyết quang khủng bố, quấn lấy Húc Liệt Ngột giờ đã là một hỏa cầu chói chang. Hai người liên tục giao chiêu, bạo phát những tiếng nổ như thiên băng địa liệt.

    Quyền đầu của Thị Huyết hướng thẳng Tiền Đình Đỗ Ngọc đấm tới, đúng vào giây phút nguy hiểm nhất, một bóng người đã lao ra.

    “Bục”, nắm đấm ma quỷ của Thị Huyết xuyên thủng ngực Kiếm Thần Liêm Vô Ưu. Lão hộc lên một tiếng đau đớn, tay còn lại cầm Linh Long kiếm đâm xuyên bả vai của tên ma nhân khát máu, giữ chặt lại. Kiếm Thần cố chút hơi tàn, thều thào.

    - Giết nó....

    Đỗ Ngọc đau đớn hét lên một tiếng, y phát sinh tiềm lực không tưởng, vung trường thương đâm tới một chiêu thẳng vào yết hầu Thị Huyết. Song con thú bị dồn vào đường cùng thì càng điên loạn, Thị Huyết vung tay đánh văng xích sắc long thương qua một bên, hữu thủ lập tức nát bét, xương thịt bầy nhầy một đống.

    Đỗ Ngọc thất thần, tưởng như mọi sự cố gắng đã đổ sông đổ biển.

    Mũi thương bị chấn bay, lao đi trong gió. Một bóng người bất ngờ chồm dậy, hữu thủ của y nắm chặt một thanh tiểu kiếm xanh ngọc, dài mười hai phân, chạm khắc cầu kỳ. Chính Phong lướt Âm Cực Lôi Diệp Kiếm trên bề mặt Dương Cực, hai thanh kiếm ghép vào nhau nghe “tâng” một tiếng.

    Y xoay người, lợi dụng quán tính phóng ra một chiêu sát tuyệt. Âm Dương Lôi Diệp Kiếm xé gió lao đi, như vì sao băng lướt qua bầu trời.

    Thị Huyết nhìn thấy phi kiếm đang bắn về phía mình, hoảng loạn hết lên.

    - Công tử!! KHÔNG...G..G.G..G!

    “Oành”, thân thể Thị Huyết tan nát thành trăm ngàn mảnh, rơi lả tả xuống biến.



    ....

    Từ đằng xa, hàng trăm con thuyền nhỏ đang hướng từ bờ về phía thuyền Chính Phong. Những ngư dân khi biến chuyện đã rầm rộ kéo tới, tay cuốc tay xẻng, dao rựa, gậy gộc. Chúng dân ồ ạt leo lên thuyền, dũng cảm xông cả vào chiến thuyền của giặc Nguyên.

    Hưng Đạo Vương thổ ra một búng máu lớn, thân hình như diều gặp gió ngã đập về sau. Húc Liệt Ngột quá sức cường bạo, lừng lững đi tới, thân thể y cũng dính không ít về thương nhưng sức chiến đấu vân còn ngút trời.

    Trần Ích Tắc đã dong thuyền tháo chạy thật xa.

    Chiến thuyền thứ hai của phe quân Nguyên cũng đã chìm dần xuống nước.

    Húc Liệt Ngột cười gằn, song quyền bá đạo hung hão lao tới. Bất ngờ có nhiều tiếng thét vang lên.

    - Không được đụng tới Đại vương!!

    Một người, rồi hai người, rồi ba người, rồi mười người, hai mươi người. Rất nhiều ngư dân cầm vũ khí lao tới chắn đường y. Húc Liệt Ngột điên tiết, cuồng nộ vung quyền, đám phàm nhân không giỏi võ nghệ lập tức vong mạng, chết rất thảm liệt.

    Hưng Đạo Vương nhìn thấy con dân liều chết hi sinh vì mình, tinh thần chấn động tới cực điểm. Ông nhìn vào hai bàn tay, xích sắc quang mang đã từ từ mờ dần. Một cỗ hào khí vĩ đại đang dâng lên trong tâm trí. Ý niệm, suy nghĩ, tất cả mọi ý chí của ông đều hướng về một điểm duy nhất, một mục đích duy nhất.

    Nhân.

    Đó là Ngộ.

    Một luồng chân khí vô tận ồ ạt đổ vào ông, lão vương lao vút tới như con gió lành. Hữu thủ xòe ra hướng tới Húc Liệt Ngột. Tất cả chỉ diễn biến trong một cái chớp mắt.

    Luồng kim quang bạo liệt của Đại nguyên soái Nguyên triều Húc Liệt Ngột lập tức tắt lịm. Hưng Đạo Vương y phục tung bay, khí thế hào hùng như thần thánh đang lấy tay áp xuống Bách Hội huyệt của y.

    Húc Liệt Ngột bị chế phục bất ngờ tới không tưởng. Y bần thần, không nói lên lời.

    “Nhất Niệm Quán Thiên Địa” – cảnh giới giác ngộ cao minh nhất của võ học nhân loại đã được Hưng Đạo Vương ngộ tới trong hiểm cảnh gian nan.

    Húc Liệt Ngột cúi đầu, thở dài than.

    - Ta thua rồi...



    .....



    Trên một chiếc thuyền sang trọng phía xa, một người đang tự đánh cờ một mình. Con thuyền rộng, nhưng chỉ có mình lão và một mỹ nam tử đang đứng bên cạnh hầu rượu.

    Người này có một đặc điểm là mập mạp khác thường. Ông ta nằm ườn trên ghế, uống thứ rượu Bồ Đào Ba Tư cực quý cực hiếm. Thi thoảng khẽ ngâm nga một vài câu hát.

    Từ xa đi lại, có một con thuyền độc mộc do một lão tăng chèo. Lão tăng điềm nhiên bước lên con thuyền lớn, ngồi vào bàn cờ của kẻ quyền quý kia.

    Người quyền quý liền hỏi.

    - Ông uống rượu chứ?

    Lão tăng liền đáp.

    - Kẻ xuất gia không uống rượu.

    Người quyền quý gật gù, nói.

    - Không uống rượu thì uống trà. Trà!

    Nói một tiếng, mỹ nam tử liền nhẹ nhàng rót trà cho lão tăng, cử chỉ hết sức khoan thai khéo léo. Người quyền quý đưa tay ra mời trà, rồi nói.

    - Sao ông biết ta sẽ ở đây!?

    Lão tăng dung mạo từ ái, đáp lời.

    - Bọ ngựa rình bắt sâu, chim sẻ lại rình bọ ngựa. Lý lẽ này hết sức bình thường.

    Người quyền quý liền gật gù, nói.

    - Đúng quá! Vậy ông muốn gì ở ta?

    Lão tăng giờ năm ngón tay lên, nói.

    - Năm mươi năm.

    Người quyền quý liền hỏi.

    - Vì sao ta phải thuận theo yêu cầu ấy?

    Lão tăng nhẹ nhàng nói.

    - Hoàng Đế muốn mất đi một dũng tướng tài ba hay có thêm một cánh tay đắc lực, vì người Đông thảo Tây phạt, mở mang bờ cõi?

    Người quyền quý gật gù, nói.

    - Cũng có lý. Nhưng ta chỉ đáp ứng được thế này!

    Nói rồi giơ ra ba ngón tay. Lão tăng thấy vậy suy nghĩ một lúc, cuối cùng cụp một ngón lại, còn bốn ngón. Người quyền quý cau mày suy nghĩ, cuối cùng uống cạn ly rượu, dõng dạc nói.

    - Được! Bốn mươi năm. Trong thời gian này, Đại Nguyên không phạm vào Đại Việt. Hai nước an bang hòa hảo, nước sông không phạm nước giếng!

    Lão tăng cúi đầu thi lễ, cung tay nói.

    - Hoàng Đế anh minh!

    Người quyền quý nhìn ông, rồi hỏi.

    - Ông tên gì?

    Lão tăng liền đáp.

    - Mãn Giác.

    Người quyền quý chỉ tay vào bàn cờ, cười nói.

    - Mãn Giác! Ông đánh với ta mấy ván cờ!

    Mãn Giác thiền sư liền gật đầu, khẽ hỏi.

    - Xin cho bần tăng mạo muội hỏi một câu.

    Người quyền quý liền gập đầu. Lão tăng nói tiếp.

    - Hoàng Đế định xử trí y thế nào?

    Người quyền quý nhấc một quân cờ lên, đi một nước hiểm hóc rồi đáp.

    - Điều y chinh phạt Ba Tư.

    Gió sớm mai thổi rì rào trên biển rộng, hai người cứ điềm nhiên tận hưởng ván cờ. Một cánh chim biển lướt đi trong gió, kêu lên mấy tiếng lảnh lót.

    Hòa bình, rốt cuộc cũng đã hòa bình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Hết



    Góp ý cho thí sinh ở

    http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=38984
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    yakuza_japan,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    The origin of passion
    Bài viết
    1,487
    Xu
    3,586

    Mặc định

    Bản đã chỉnh sửa của tác giả.

    Đại diện BTC.
    File đính kèm File đính kèm
    Lần sửa cuối bởi herobk13, ngày 18-11-2009 lúc 21:36.

    ---QC---


Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status