Chương 8 : Quyết định của Bình An
Thấm thoát đã hai tháng trôi qua kể từ khi Bình An bị Đổng Bách Xuyên bắt đi cùng. Sau khi tìm được ba mảnh bản đồ ở Bạch Hổ Cương, Bích Ba Đàm, Tuyệt Long Lãnh, giờ đây chỉ còn hai người bọn họ hướng về kinh thành để tìm mảnh bản đồ cuối cùng. Từ khi rời khỏi Tuyệt Long Lãnh, thái độ của Đổng Bách Xuyên với Bình An đã thay đổi hẳn. Không chỉ quan tâm, lo lắng cho Bình An mà trên đường đi đến kinh thành, Đổng Bách Xuyên giảng giải cho Bình An rất nhiều kiến thức, kinh nghiệm giang hồ. Đổng Bách Xuyên cũng bắt đầu dạy Bình An về các kỹ thuật của đạo môn. Thiên phú của Bình An về mặt này cũng rất tốt, lại thêm Tiểu An vô cùng hào hứng, không ngừng thúc ép hắn tìm cách học hỏi thêm từ họ Đổng. Đổng Bách Xuyên thấy Bình An tỏ vẻ ham thích, lại rất có năng khiếu thì càng hứng thú chỉ dạy thêm nhiều cho hắn. Càng tiếp xúc, Đổng Bách Xuyên càng thấy Bình An đúng là một tiểu tử quê mùa, khờ khạo, không hiểu chuyện nhưng lại sống rất tình cảm. Đổng Bách Xuyên nhìn hắn có vài phần tính cách giống mình thủa trước nên càng thêm ưa thích. Ngược lại, Bình An cùng Đổng Bách Xuyên trải qua mấy phen nguy hiểm cận kề, giúp đỡ lẫn nhau, giờ lại có quan hệ sư đồ nên cũng rất quan tâm, chăm sóc cho Đổng Bách Xuyên như Tiêu Ân của hắn ngày trước. Tuy chỉ được Đổng Bách Xuyên chỉ bảo đạo môn kỹ thuật trong một thời gian ngắn nhưng đến khi đến kinh thành thì Bình An đã có thể coi là cao thủ trong nghề rồi.
Hai ngày trước khi đến kinh thành, nội công của Bình An cũng vừa đạt mức tiểu thành của Nhất Nguyên Bách Biến Chân Khí. Thực ra, ngày đó ở Thiên Lý Võ Trường, Bình An đã thu được tối đa lợi ích từ đám võ sinh của Thiên Lý Mục Trường. Cho dù hắn có tiếp tục ở lại cũng sẽ không có lợi ích, ngược lại vượt quá khả năng chịu đựng của thân thể thì còn có hại. Thay vào đó, Bình An theo hai người Đổng Bách Xuyên không còn bị đòn mà chỉ phải trèo non, lội suối lại giúp cho cơ thể của hắn ổn định lại sau thời gian cải tạo quá nhanh. Khi cơ thể hắn hoàn toàn ổn định thì cũng là lúc Nhất Nguyên Bách Biến Chân Khí tiểu thành. Việc này có nhiều ngẫu nhiên lắt léo nên ngay cả Tiểu An cũng thể ngờ được, chỉ có thể than thở kẻ khờ có phước khờ mà thôi.
*
Bình An bước vào kinh thành lập tức bị choáng ngợp vì quy mô và bầu không khí nhiệt náo chốn kinh kỳ. Trong hai tháng qua dù hăn trưởng thành không ít nhưng lúc này đã lộ ra vẻ của một tên nhà quê ra tỉnh, háo hức nhìn ngó khắp nơi. Đổng Bách Xuyên lại chỉ muốn yên ổn, không để ai chú ý nên kéo Bình An thẳng một lèo đi tìm một quán trọ nhỏ để dừng chân. Không ngờ phải đi qua bốn quán trọ, hai người mới tìm được phòng nghỉ với giá đắt gấp mấy lần bình thường. Điều này không lạ vì tháng trước khắp võ lâm đã lan truyền tin tức Võ lâm minh chủ Thiên Sơn Kỳ Hiệp Vương Vạn Lý đột ngột qua đời tại Võ lâm tổng đàn. Tin tức này vừa truyền ra, giang hồ nhân sỹ khắp nơi ùn ùn kéo về kinh thành. Họ đến để dự tang lễ của Võ lâm minh chủ thì ít mà để chờ mong được chứng kiến xem ai sẽ là tân chủ của võ lâm thì nhiều. Chính vì vậy thời điểm này, người từ khắp nơi đổ về kinh thành còn đông hơn là khi diễn ra tang lễ. Kinh thành rộng lớn là thế nhưng tìm một chỗ trọ rất khó khăn, ngay cả những chùa hoang, miếu đổ trong thành cũng có không ít người tá túc.
Tìm được chỗ trọ rồi, Bình An liền nôn nóng muốn đi tìm Diệp phủ tại kinh thành nhưng lại không biết đương nên đành phải hỏi Đổng Bách Xuyên. Đổng Bách Xuyên nghe Bình An tìm đường đến Diệp phủ, ngạc nhiên hỏi hắn :
- ‘Bình An! Ngươi tìm Diệp phủ làm gì? Ngày đó tên họ Trác muốn đối phó với ngươi, ta chắc rằng Diệp Kiếm Hùng cũng biết. Nhưng hắn thà hy sinh ngươi chứ không muốn làm mất lòng cha con họ Trác. Con người như thế ngươi còn muốn tìm hắn làm gì?’
- ‘Đồ nhi không … phải muốn tìm Diệp trường chủ mà là… là muốn tìm Nhị tiểu thư.’ – Bình An ấp úng trả lời, những chữ cuối cùng hắn chỉ lí nhí trong miệng.
Đổng Bách Xuyên ngẩn ra một lát rồi lập tức hiểu rõ tâm sự trong lòng tên đệ tử này cười ha ha nói :
- ‘Giỏi cho tên tiểu tử này! Không ngờ Diệp gia tiểu thư cũng dám có tư tình. Ha ha ha …’ – cười chán, Đổng Bách Xuyên lại nghiêm giọng nói – ‘Nhưng ta nghe nói Diệp nhị tiểu thư này đã có hôn ước cùng Hoa gia công tử rồi. Diệp – Hoa hai nhà đều có trưởng bối làm võ lâm trưởng lão, có thể nói là môn đăng hộ đối. Còn tên Hoa Hoài Ngọc đó xét võ công, xét nhân phẩm đều được coi là bất phàm trong lứa của hắn. Ngươi muốn so với hắn thì e là …’
- ‘Con không có. Con không có mà. Chẳng qua… chẳng qua … con chỉ muốn từ xa nhìn Nhị tiểu thư một lần mà thôi. Chỉ cần Nhị tiểu thư được hạnh phúc thì con sẽ thật tâm chúc phúc cho họ.’ – Bình An cúi đầu, ủ rũ đáp.
- ‘Hay. Nói rất hay.’ – Đổng Bách Xuyên bình thường rất trầm ổn, không ngờ bây giờ lại rất kích động nói – ‘Thực tình lúc ta nhận ngươi làm đệ tử cũng có một chút miễn cưỡng nhưng giờ nghe ngươi nói mấy lời này mới thấy ta chọn đệ tử không sau chút nào. Chỉ cần người chúng ta được hạnh phúc thì cho dù có đau khổ đến đâu cũng cam lòng. Đạo môn ngươi chưa học được nhiều từ sư phụ nhưng chuyện tình cảm ngươi coi như đã học được toàn bộ bản lĩnh của sư phụ rồi. Được để sư phụ vẽ đường di chi tiết cho ngươi, ngươi không sợ lạc đâu.’
Đổng Bách Xuyên với tình cảm cũng rất tiêu cực. Năm xưa hắn vô cùng yêu thương Lam Phượng Quỳnh nhưng cũng biết người Lam Phượng Quỳnh yêu lại là Hạ Trường Minh. Nên dù bao nhiêu năm đó, dù được Lam Thần tạo nhiều cơ hội nhưng mỗi lần trở về Đổng Bách Xuyên, chỉ có thể mang tin tức của Hạ Trường Minh báo cho Lam Phượng Quỳnh và lặng lẽ ôm bao yêu thương giấu hết vào lòng mà thôi. Cho dù Lam Thần nhiều lần gợi ý nhưng hắn lại tuyệt không muốn ép Lam Phượng Quỳnh thành thân với mình nên vẫn giả vờ không hiểu, lảng sang chuyện khác, khiến Lam Thần nhiều phen tức giận, chỉ biết chửi mắng hắn mà không biết làm sao. Tuy không một lần ngỏ lời với Lam Phượng Quỳnh những khi nàng có chuyện, Đổng Bách Xuyên không quản bao nhiêu gian khó vẫn một mực đi thuốc quý trị bệnh cho nàng. Những tâm sự này bấy lâu nay hắn giấu trong lòng, giờ tên đệ tử cũng gặp chuyện giống mình cũng có quyết định như mình nên trong lòng nhất thời cao hứng. Tình cảm với Bình An lại tăng lên thêm mấy phần thân thiết nữa.
Những chuyện này Bình An đương nhiên không hiểu nhưng thấy sư phụ nhiệt tình chỉ đường, lại nghĩ đến chuyện có thể thấy Diệp nhị tiểu thư trong lòng hắn không kềm được sự hưng phấn.
Vẽ xong đường đi cho Bình An, Đổng Bách Xuyên để hắn tự mình đi tìm Diệp phủ còn bản thân thì chuẩn bị tìm cách đột nhập tổng đàn võ lâm. Bởi vì, trên Tứ Tượng Đồ lần này không có địa đồ chỉ đến nơi cất giấu miếng bản đồ cuối cùng mà lại ẩn chứa bí mật về Ngọc Cơ Tử. Ngọc Cơ Tử này còn có một thân phận nữa là Kim Đao Vô Địch Địch Bá Cương. Địch Bá Cương này lại chính là Võ lâm minh chủ đời thứ sáu. Miếng bản đồ cuối cùng được táng theo họ Địch sau khi ông chết. Võ lâm minh chủ các đời sau khi chết, thi hài đều được giữ tại Băng Chủng trong Võ lâm tổng đàn.
Kinh thành bây giờ tuy rồng rắn hỗn tạp nhưng bản lĩnh đạo môn và võ công của Bình An cũng đủ để đối phó với những cao thủ thông thường. Huống chi hắn còn có một cao thủ thần bí ám trợ nên Đổng Bách Xuyên mới có thể yên tâm để hắn đi một mình như vậy.
*
Ra khỏi quán trọ với tâm trạng hưng phấn, Bình An lập tức chạy đến Diệp phủ nhưng đến nơi rồi, hắn chỉ biết cười khổ. Diệp phủ này được canh phòng cẩn mật nên Bình An phải nhờ Tiểu An thi triển bộ pháp khinh công trải qua mấy phen nguy hiểm mới vào. Nhưng không ngờ bên trong lại cực kỳ rộng lớn, phòng ốc hơn trăm, Nhị tiểu thư ở đâu hắn vô pháp tra ra được, cuối cùng đành phải thất vọng trở ra.
Ôm nỗi phiền muộn trong lòng, Bình An đi lang thang không mục đích trong kinh thành. Giữa quang cảnh náo nhiệt, kẻ qua người lại dập dịu, Bình An lại cảm thấy lạc lõng và cô đơn khó tả. Bình An mang tâm trạng đó đi được một lúc thì nghe Tiểu An nói chuyện với mình :
- ‘Ngươi thực sự muốn đừng một bên nhìn Nhị tiểu thư trở thành vợ người ta sao?’
- ‘Ta không muốn thì sao chứ. Ta đâu thể làm gì được. Người ta võ nghệ cao cường, gia thế hiển hách trong khi ta chỉ là một kẻ tầm thường tay trắng. Ngươi nghe rồi mà, chính sư phụ cũng nói ta không thể so với vị Hoa công tử đó mà.’ – Bình An ủ rũ nói.
- ‘Tiểu tử này thật là không có chút tự tin nào hết. Ngươi thấy đống gỗ ở đường hẻm bên kia không? Đi tới đó đi.’ – Tiểu An nói.
- ‘Đi tới đó làm gì?’ – Bình An làu bàu nhưng cũng bước đến đó.
- ‘Ngươi thấy khúc cây đó không? Đánh vào đó một quyền đi. Ngươi yên tâm quyền này sẽ hoàn toàn do bản thân ngươi khống chế và phát lực. Ta sẽ không xen vào đâu.’ – Tiểu An nói tiếp.
Bình An kinh hãi nhìn khúc cây to gấp bốn cổ tay người lớn, hỏi lại :
- ‘Ngươi có điên không? Ngươi muốn làm gẫy tay ta hả?’
- ‘Ngươi sợ rồi sao? Ngươi yên tâm nếu quyền này đánh ra ngươi có chút thương tổn nào thì từ nay ta sẽ không ép ngươi học võ nữa, được chưa?’ – Tiểu An vừa khích vừa dụ.
Bình An chần chừ một lát rồi nhắm mắt đánh ra một quyền. Ngay sát na, tay hắn vừa tiếp xúc với khúc gỗ, một luồng khí nóng từ đan điền truyền thẳng đến đầu quyền của Bình An. Một tiếng ‘rắc’ khô khốc vang lên, đoạn cây đã gẫy làm mấy mảnh còn tay Bình An chỉ cảm thấy một chút chấn động chứ không hề đau đớn hay xây xát gì. Bình An ngơ ngác nhìn bàn tay của mình mà cứ ngỡ là đang mơ. Bình An không biết là Nhất Nguyên Bách Biến Chân Khí của mình khi tiểu thành không những có thể tùy nghi thu phát mà còn có khả năng tự phát động để bảo vệ cơ thể. Từ khi nào mình lại có sức mạnh mà dù tưởng tượng hắn cũng không dám nghĩ tới như thế này? Chẳng lẽ nội công tâm pháp của Tiểu An thực sự lợi hại đến vậy sao? Trong lúc Bình An đang còn kinh hãi tự hỏi mình thì Tiểu An đã cao giọng nói :
- ‘Tự ngươi thấy rồi đó, với bản lĩnh của ngươi bây giờ hoàn toàn có thể coi là cao thủ hàng đầu trong lứa thiếu niên hiện nay rồi đó. Tên Hoa Hoài Ngọc kia giỏi lắm cũng chỉ ngang với ngươi thôi.’
Một quyền vừa rồi không những khiến đem nỗi buồn phiền, ấm ức trong lòng Bình An phát tiết bớt ra ngoài mà còn khiến Bình An tự tin thêm một chút nhưng hắn vẫn e dè nói :
- ‘Nhưng … nhưng hai nhà Hoa – Diệp đã có hôn ước …’
- ‘Hôn ước? Chỉ là tò chơi quyền thế thôi. Võ lâm minh chủ vừa chết, giờ là lúc các thế lực tranh giành vị trí bỏ trống này. Mà các thế lực này là ai? Chính là tám trưởng lão võ lâm và ba tên ký danh đệ tử của Vương Vạn Lý. Thế lực của bọn họ khá cân bằng, lại không tin tưởng lẫn nhau, cùng tranh giành một vị trí thì sẽ dẫn đến tình trạng giằng co như hiện nay. Nhưng nếu hai nhà Diệp – Hoa có thể thông qua cuộc hôn nhân này để liên kết lại thì sẽ có ưu thế hơn những kẻ khác. Đó mới chính là mục đích của cuộc hôn nhân này. Chỉ cần ngươi thể hiện ngươi có giá trị hơn Hoa gia thì Diệp Kiếm Anh sẽ tự biết chọn thế nào.’ – Tiểu An tự tin nói.
- ‘Hoa gia người đông thế mạnh, là võ lâm thế tộc lâu đời. Ta làm sao có thể so với họ?’ – Bình An chán nản nói.
- ‘Trong võ lâm quan trọng nhất chính là thực lực và địa vị. Thực lực ngươi tuy còn kém nhưng cũng coi như đã có. Chỉ cần ta thi triển vài thủ đoạn thì sẽ dễ dàng tạo cho ngươi một địa vị hiển hách. Hừ, chỉ một Hoa gia nho nhỏ mà muốn so sánh với ta sao? Ngươi đừng có coi thường ta như thế.’ – Tiểu An kiêu ngạo nói.
- ‘Ngươi … ngươi làm sao lại rành rẽ những chuyện này như thế?’ – Bình An ngạc nhiên hỏi.
- ‘Mấy trăm năm sống cùng nhân loại các người, ta lạ gì chuyện này nữa. Vấn đề là ngươi có quyết tâm muốn chinh phục Diệp nha đầu không?’ – Tiểu An thản nhiên nói.
Lúc mới nhập vào Bình An, Tiểu An đã từng đề cập đến chuyện này nhưng khi đó Bình An đang hoảng sợ không suy nghĩ được gì. Giờ đây, Bình An đã tự tin hơn sau một quyền của mình và tin tưởng hơn vào khả năng của Tiểu An, nên hắn không khỏi nghĩ ngợi xa xôi. Nghĩ đến việc có thể ở một chỗ với Diệp nhị tiểu thư, Bình An không khỏi nở một nụ cười mơ mộng.
- ‘Nhưng có điều này ta phải nói trước với ngươi. Một khi ngươi đã quyết định thì ngươi sẽ phải xuất đầu lộ diện trên giang hồ, mà còn phải là xuất hiện cực kỳ chấn động nữa. Khi đó, ngươi sẽ sa vào cuộc sống tranh tranh đấu đấu của người giang hồ, không thể sống cuộc sống vô lo như bây giờ nữa. Cuộc sống đó sẽ vô cùng khắc nghiệt, ngươi không giết người thì người sẽ giết ngươi, chỉ sợ ngươi không chấp nhận được đâu.’ – Tiểu An lên tiếng cắt đứt sự mơ mộng của Bình An.
- ‘Ta không thể cùng Nhị tiểu thư trốn đi được sao?’ – Bình An hỏi.
- ‘Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn được sao? Các ngươi có câu ‘Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập’ , ngươi trở thành người nổi tiếng thì lập tức sẽ có kẻ ghen ghét hãm hại ngươi. Trên giang hồ chỉ có một quy luật, người mạnh được tôn trọng, dùng thực lực và thế lực để khẳng định địa vị của mình. Hơn nữa, ngươi dám chắc Diệp nha đầu sẽ cùng ngươi bỏ đi không lo cho Diệp gia được không?’ – Bình An ngạc nhiên hỏi.
Bình An bị hỏi một câu, á khẩu không biết trả lời làm sao. Nội tâm Bình An diễn ra sự giằng co dữ dội. Trong lúc nghĩ ngợi, vô tình tay Bình An chạm phải một gói nhỏ trên người. Gói này là viên hồ lô ngào đường mà hôm đó Nhị tiểu thư đã mua cho hắn. Bấy lâu nay, Bình An vẫn cẩn thận mang theo bên người. Chạm đến viên hồ lô ngào đường này, Bình An lại nhớ đến dánh vẻ động lòng người của Nhị tiểu thư khi cười với hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng Bình An đã hạ quyết tâm. Không cần Bình An nói ra, Tiểu An lập tức cảm nhận được suy nghĩ của hắn, vui vẻ nói :
- ‘Đã quyết định rồi thì không quay lại được đâu đấy.’ – ngừng lại một chút, Tiểu An lại nói tiếp – ‘Thực ra ngươi lựa chọn như vậy cũng tốt. Nhân loại trước của ta bị ám toán chết mà không ai hay biết. Sẵn giờ ngươi cần danh tiếng thì nhân cơ hội này giúp hắn rửa sạch oan khuất luôn.’
Nghe Tiểu An nói giọng nghiêm túc, Bình An cũng hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ đến có thể giúp người khác giải oan thì càng thấy quyết định của mình là đúng đắn.
- ‘Người mà ngươi ở cùng trước đây là ai? Tại sao giúp hắn giải oan lại có thể khiến ra nổi tiếng?’ – Bình An lại hỏi.
- ‘Người đó là tiền nhiệm Võ lâm minh chủ Vương Vạn Lý.’ – Tiểu An thản nhiên nói.
Bình An nghe xong không khỏi giật mình kinh ngạc, thầm nghĩ ‘Thì ra là vậy, chẳng trách Tiểu An này không chỉ quen thuộc với các cao thủ trong võ lâm mà còn nắm được nhiều bí mật trên giang hồ. Bí mật về sư môn của Đổng Bách Xuyên đối với hắn chỉ tính là chút chuyện nhỏ mà thôi.’
Trong khi Bình An đang còn kinh ngạc vì câu trả lời của Tiểu An, hắn chợt cảm thấy có người chạm nhẹ vào hông. Không cần nhìn, Bình An cũng biết có kẻ muốn động thủ cước với mình, mục tiêu chính là túi bạc của hắn. Thực ra bộ dáng nhà quê ngơ ngáo của Bình An chính là một miếng mồi ngon trong mắt đám móc túi ở kinh thành. Cũng có mấy tên đạo tặc tiến lại giở trò với Bình An nhưng hắn đã dùng mấy thủ pháp của đạo môn bí kỹ do Đổng Bách Xuyên truyền thụ, vừa ngăn cản đối phương, vừa thể hiện mình là người đồng đạo nên bọn đạo tặc này tự truyền tin cho nhau để bỏ qua hắn. Không ngờ bây giờ lại có kẻ ra tay với hắn. Kẻ này là một tên tiểu tử dáng người nhỏ bé, ăn mặc rách rưới vừa chen lên, khẽ chạm vào người hắn. Thủ cước của tiểu tử này cũng rất nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã thu được túi bạc của Bình An. Bình An hơi phân tâm nên không thu kịp túi bạc lại nhưng trước khi tiểu tử đó hòa vào đám đông chạy mất, Bình An đã kịp lấy được một túi gấm trên người đối phương.
Bình An lúc này trong lòng rất thoái mái nên nổi tính nghịch ngợm, bảo Tiểu An thi triển bộ pháp bí mật bám theo tên móc túi này. Tiểu tử móc túi chạy được một đoạn thì chui vào một ngõ nhỏ, mở chiến lợi phẩm ra xem, thấy có vài lượng bạc thì vui vẻ chạy tiếp. Hắn chạy một hơi đến tận một thảo xá vắng vẻ ngoài Tây thành. Vừa đẩy cửa thảo xá, hắn vừa đắc ý kêu to :
- ‘Tửu quỷ, huynh xem ta đã kiếm được một túi bạc về rồi này. Hôm nay, để ta đãi huynh uống rượu.’
Tiểu tử này mặc nam trang nhưng giọng nói trong trẻo rõ ràng là một nữ tử, còn là một nữ tử rất trẻ nữa. Từ trong thảo xá một nam tử áo quần cũ kỹ, đầu tóc rối loạn, dáng vẻ phóng túng, tay cầm bình rượu bước ra, cười nói :
- ‘Ha ha, hôm nay trời mưa hay sao mà Mộng Lộ muội muội lại đãi ta uống rượu vậy?’
Nghe thấy câu này, Bình An trong lòng thầm kêu lên một tiếng, quả nhiên tiểu từ này là nữ cải nam trang. Bình An thu được túi gấm thơm phức của hắn đang ngạc nhiên không hiểu sao tiểu tử này lại mang túi thơm của con gái như vậy, còn tưởng hắn là nam yêu nữa chứ.
Đúng lúc này người từ trong thảo xá đã bước ra, nhíu mày nhìn về phía bụi cây nơi Bình An đang ẩn nấp, tay trái vung lên, miệng nói :
- ‘Bằng hữu phương nào đã đến trước cửa sao không hiện thân trò chuyện.’
Nội công Nhất Nguyên Bách Biến Chân Khí của Bình An đã tiểu thành, lúc này Tiểu An có thể vận dụng những võ công bí kỹ cao cấp trên người Bình An. Nhờ đó, Bình An âm thầm đi theo tiểu tử này đến tận đây mà hắn không hề hay biết. Không ngờ vừa thấy nam từ bước ra từ thảo xá, Tiểu An có chút phân tâm, Bình An vì vậy tạo ra một chút tiếng động. Chỉ là một tiếng động nhỏ nhưng cũng để nam tử đó phát hiện ra. Nhìn bề ngoài nam tử đó chỉ đơn giải vẫy tay một cái nhưng Bình An ẩn trong bụi cây lập tức cảm thấy không khí xung quanh chợt ép xuống khiến Bình An đừng nói cử động, cả hô hấp cũng khó khăn. Tiểu An lúc này đã bình thường lại, Nhất Nguyên Bách Biến Chân Khí trong người Bình An được Tiểu An huy động theo một tiết tấu kỳ lạ tạo thành một trường khí hộ thân. Sức ép bên ngoài cũng giảm đi rất nhiều, Bình An liền tung người nhảy ra khỏi bụi cây. Thoát khỏi sức ép nhưng Bình An cũng đã phải hiện thân trước mặt hai người. Bình An vẫn còn kinh hãi vì sức ép vừa rồi do nam tử đó tạo ra, trong đầu Bình An hỏi Tiểu An :
- ‘Người đó là ai mà lợi hại như vậy, Tiểu An?’
- ‘Nam tử đó gọi là Thiên Võng Cao Minh Nguyên, võ công của hắn cũng được xếp vào số những cao thủ hàng đầu hiện nay đó.’ – Tiểu An đáp, rồi nói thêm – ‘Hắn chính là ký danh đệ tử đầu tiên của Vương Vạn Lý, võ công cao cường nhưng không thích lễ nghi, gò bó. Bởi vậy mấy năm trước đã rời khỏi tổng đàn võ lâm để du ngoạn và kết giao bằng hữu các phương.’
Bình An giờ mới hiểu ra tại sao lúc nãy Tiểu An lại sơ suất như vậy, thì ra là vì gặp lại đệ tử của cố nhân.
Cao Minh Nguyên trong lòng cũng kinh ngạc không ít, hắn vốn giao du rộng rãi nhưng cũng không thể nhận ra cao thủ trẻ tuổi vừa phá vỡ Thiên Võng của mình là ai. Phải biết Thiên Võng Thần Công của Cao Minh Nguyên chuyên dùng nội lực dệt thành một lưới nội công vô hình nhưng vô cùng chắc chắn để quấn chặt, hạn chế hành động của đối phương. Thiên Võng này giống như lưới của loài nhện có thể dùng để khống chế những con vật to lớn hơn rất nhiều. Qua Thiên Võng, Cao Minh Nguyên có thể thấy được nội công của người thanh niên trước mặt còn có một khoảng cách với hắn. Nhưng vừa rồi hắn lại không nhìn ra được kỹ xảo mà người này vận dụng để thoát khỏi Thiên Võng, đó mới là điều làm họ Cao kinh ngạc. Đồng thời, Cao Minh Nguyên cũng có một cảm giác hơi quen thuộc với khí tức của người thanh niên này dù hắn chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp người này.
Bình An vừa nhảy ra trước mặt hai người, tiểu nữ kia nhìn rõ mặt hắn buột miệng thốt :
- ‘A ngươi là tên ‘dê béo’ …’
Nói đến đây tiểu cô nương này biết mình nói hớ, vội đưa tay bịt miệng lại. Tiểu cô nương này mặc y phục nam nhân, lại cố tình bôi bẩn mặt nhưng bộ dạng, động tác duyên dáng dễ nhìn, nhất là đôi mắt to tròn dưới hàng mi cong khiến Bình An vô tình nhớ đến Diệp Bách Hỷ, nhất thời ngẩn ra nhìn.
Cao Minh Nguyên kia mắt rất tinh chỉ nhìn lướt qua Bình An một cái, mặt liền lộ vẻ tiếu ý nói :
- ‘Mộng Lộ à, muội xem trên tay hắn cầm cái gì đã rồi hẵng quyết định ai là ‘dê béo’.’
Mộng Lộ lúc này mới nhìn thấy trên tay tiểu tử mới đến đang cầm chiếc túi gấm đúng ra phải ở trên người nàng. Chiếc túi này làm bằng loại gấm thượng hạng, thủ công và đường thêu trên đó rất tinh xảo, giá trị tuyệt đối vượt xa vài lượng bạc trong túi của Bình An mà nàng lấy được. Lúc nàng động thủ với Bình An thì hắn đã khéo léo lấy được túi gấm của nàng và đi theo nàng đến tận đây mà nàng không hề hay biết. Vừa thấy túi gấm nữ tử này lập tức nổi giận, hung hăng nhảy đến giật lại túi gấm trên tay Bình An, miệng mắng :
- ‘Tiểu tặc to gan. Dám đụng đến cả túi gấm của ta.’
Bình An vừa tức giận vừa buồn cười. Ta là tiểu tặc vậy cô là gì nhưng những lời này chưa kịp nói ra thì trảo thủ của vị cô nương đó chợt biến thành vô số bóng trảo chụp đến. Tiểu An vừa la lên năm chữ ‘Như Ý Ảo Ma Thủ’ thì Bình An đã tự động bước theo bộ pháp ảo diệu mà Tiểu An vừa dùng, thoát khỏi vùng trảo ảnh. Hai người Cao Minh Nguyên và Giang Mộng Lộ đương nhiên kinh ngạc nhưng cũng không bằng sự kinh ngạc của Tiểu An. Tiểu An ngạc nhiên hỏi Bình An :
- ‘Tiểu tử, ngươi đã học Thất Tinh Bộ trước đây rồi hay sao?’
- ‘Đâu có. Đột nhập Diệp phủ ngươi đã dùng bộ pháp này, lúc nãy đi theo dõi vị cô nương kia cũng dùng bộ pháp này. Bộ pháp này của ngươi tuy có nhiều biến ảo nhưng cũng không ngoài bảy bước căn bản. Bộ pháp này ngươi dùng chân của ta thi triển khiến ta có một chút cảm giác, bây giờ ta chỉ cần theo bảy bước đó là được rồi.’ – Bình An đáp
- ‘Ai chà! Ta không nghĩ là ngươi cũng có võ cảm và ngộ tính cao như vậy nha. Xem ra ngươi cũng không ngốc lắm ha.’
Tiểu An tuy hạ thấp lời khen Bình An nhưng thực tế hắn rất cao hứng. Võ cảm chính là cảm ngộ tự nhiên về võ học, người có võ cảm nhạy bén có thể nhanh chóng nắm bắt tinh túy và nhanh chóng tu tập bất cứ môn võ học nào. Trong năm trăm năm Tiểu An đã ở cùng cả trăm nhân loại cao thủ nhưng đến giờ chỉ một người có được võ cảm. Người này không chỉ là cao thủ lưu danh sử sách mà còn sáng tạo ra rất nhiều bí kíp võ công lơi hại. Ngay Nhất Nguyên Bách Biến Chân Khí của Tiểu An cũng do hắn cùng người đó sáng tạo và hoàn thiện.
Trong lúc Tiểu An còn đang mừng rỡ thì Bình An và cô nương tên Mộng Lộ kia đã đuổi nhau chạy được ba vòng. Càng nhìn bộ pháp của Bình An thi triển Cao Minh Nguyên càng thêm kinh hãi, quát to một tiếng :
- ‘Dừng tay.’
Mộng Lộ đuổi mãi Bình An không được trong lòng đang tức giận nghĩ Cao Minh Nguyên sẽ thay mình trừng trị tên tiểu tử này nên lập tức đình bộ nói :
- ‘Cao đại ca, huynh phải thay tôi trừng trị tên tiểu tặc này.’
Cao Minh Nguyên không để ý đến lời Mộng Lộ nói mà chỉ tập trung quan sát Bình An hỏi :
- ‘Ngươi thi triển có phải là Thất Tinh Bộ.’
Thất Tinh Bộ này chính là một trong những bộ pháp tiền nhiệm Võ lâm minh chủ thường dùng. Bộ pháp này rất nổi danh trên giang hồ, cho dù là ký danh đệ tử của Vương Vạn Lý cũng chỉ có một người học được. Không ngờ giờ lại thấy trên một tiểu tử vô danh, Cao Minh Nguyên sao lại không kinh ngạc được.
Lúc này, Tiểu An nói nhanh với Bình An :
- ‘Đây là cơ hội để ngươi dương danh đấy. Để ta nói chuyện với hắn.’
Bình An liền nhường lại quyền điều khiển thân thể cho Tiểu An.
Trong chớp mắt, Cao Minh Nguyên và Mộng Lộ bỗng thấy khí thế của Bình An thay đổi nhanh chóng. Từ một tên tiểu tử có chút ngờ ngệch bỗng trở nên thần định khí nhàn, có phong độ của một cao thủ.
Bình An hay chính xác hơn là Tiểu An dụng phép truyền âm nói với Cao Minh Nguyên :
- ‘Sư đệ Quách Bình An ra mắt Cao sư huynh?’
Cao Minh Nguyên trong mắt lộ vẻ kinh dị nhưng hắn cũng là một người rất tinh tế, nén sự kinh ngạc trong lòng, cũng dùng phép truyền âm hỏi lại :
- ‘Sư đệ? Ngươi biết ta sao? Ngươi thực ra là ai?’
- ‘Sư đệ chưa từng gặp Cao sư huynh nhưng vừa rồi thấy huynh sử dụng Thiên Võng Thần Công của Vương sư thúc đương nhiên là có thể nhận ra được. Tiểu đệ chính là đệ tử mới nhận của ân sư Tiêu Dao tản nhân chưởng môn phái Tiêu Dao. Gia sư chính là sư huynh đệ đồng môn của Vương cố minh chủ. Tổ sư Tiêu Dao Phái có môn quy không cho đệ tử truyền danh hiệu ra ngoài nên trước giờ đệ tử trong phái luôn lấy thân phận khác xuất hiện trên giang hồ, như Vương sư thúc chẳng hạn. Tiêu Dao môn nhân lại rất đơn bạc nên sự tồn tại của chúng ta trên giang hồ không có mấy người được biết.’
Lúc trước, đối với vài ngươi thân cận, Vương Vạn Lý từng nói qua võ công của mình xuất xứ từ Tiêu Dao Môn, để che đậy sự tồn tại của Tiểu An. Bây giờ, Tiểu An chế tạo cho Bình An thân phận đệ tử mới nhận của Tiêu Dao Môn vừa khiến Cao Minh Nguyên thêm tin tưởng vừa để sau này Bình An có thể giải thích với người khác.
Cao Minh Nguyên nghe đến Tiêu Dao Phái và Tiêu DaoTản Nhân, bán tín bán nghi nhưng nhất thời cũng không biết làm thế nào. Thấy vẻ mặt Cao Minh Nguyên, Tiểu An liền hiểu trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ cười đưa tay về phía Cao Minh Nguyên. Cao Minh Nguyên lập tức sáng mắt lên, bàn tay chụp vào mạch môn của Bình An. Nhất Nguyên Bách Biến Chân Khí trong người Bình An lập tức tự phát động một luồng chân khí hất ngón tay Cao Minh Nguyên ra. Đến lúc này, Cao Minh Nguyên không còn nghi ngờ gì nữa. Hắn có thể khẳng định nội công trong ngươi Bình An chính là Nhất Nguyên Bách Biến Chân Khí, nội công tâm pháp mà Vương Vạn Lý không hề truyền cho bất cứ ký danh đệ tử nào của mình. Ngày đó, Hà Trọng Khiêm nhị sư đệ của hắn từng hỏi qua chuyện này, Vương Vạn Lý chỉ đáp đây là tâm pháp trấn môn của Tiêu Dao Phái. Chưa được phép của môn chủ họ Vương cũng không được truyền cho bất cứ ai. Tất nhiên, đó chỉ là cách giải thích cho qua của Vương Vạn Lý vì Nhất Nguyên Bách Biến Chân Khí đỏi hỏi người tu tập có cơ địa đặc thù lại còn phải trải qua sự cải tạo thân thể của Tiểu An mới có thể học được.
Mộng Lộ đứng một bên thấy hai người không hề đánh nhau mà ngược lại càng lúc càng còn có vẻ thân thiện. Lại thấy môi hai người cử động mà không phát ra âm thanh thì lập tức đoán ra hai người đang dùng truyền âm nhập mật để nói chuyện. nàng tức giận giậm chân nói :
- ‘Hai người làm chuyện gì xấu mà nói chuyện cũng giấu người ta vậy. Hai người… hai người đúng là người xấu mà.’
Cao Minh Nguyên xác định được thân phận của Bình An liền đoán được hắn tìm mình có chuyện thương lượng nên nghiêm giọng nói với Mộng Lộ :
- ‘Mộng Lộ muội, vừa rồi chẳng qua hai người có chút hiểu lầm thôi, không nên để trong lòng làm gì. Vị này là đệ tử của một vị tiền bối có giao tình thân thiết với ân sư, đến tìm ta có chuyện quan trọng cần bàn. Muội ngoan ngoãn đi ra ngoài chơi đi, lúc khác huynh sẽ chơi với muội.’
Mộng Lộ ấm ức không chịu đi, giận dỗi nói :
- ‘Không chịu đâu. Lúc rời khỏi Kim Lăng, huynh đã hứa là bảo vệ muội cẩn thận. Bây giờ tên tiểu tử này đến là huynh lại muốn bỏ rơi muội phải không? Muội sẽ mách với gia gia, huynh để cho kẻ khác khi dễ muội.’
Lúc Cao Minh Nguyên đến Kim Lăng tìm gia chủ Giang gia Giang Nhất Linh theo lệnh của sư phụ đã quen biết với cháu gái yêu của Giang Nhất Linh cũng chính là cô nương Giang Mộng Lộ này. Đến khi hắn xong việc ở Giang gia, trên đường trở về vô tình phát hiện Giang Mộng Lộ đã trốn nhà đi chơi. Cao Minh Nguyên thấy Giang Mộng Lộ là chỗ quen biết, lại là một cô nương nhỏ tuổi chưa có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, sợ rằng dễ gặp chuyện nên hắn tốt bụng khuyên bảo cô nương ta sớm trở về nhà. Không ngờ, tiểu cô ngương này vô cùng tinh khôn, chẳng những không nghe lời khuyên của hắn mà ngược lại còn uy hiếp hắn phải đưa mình đi ngao du khắp nơi. Giang Mộng Lộ dọa Cao Minh Nguyên nếu hắn bắt nàng trở về nhà, nàng sẽ mách với gia gia, Cao Minh Nguyên đã khi phụ, làm nhục nàng. Trong thời gian ở Giang gia, Cao Minh Nguyên đã biết Giang Nhất Linh yêu thương nhất là cô cháu gái này nếu để Giang Nhất Linh hiểu lầm thì không chỉ Cao Minh Nguyên gặp nhiều rắc rối mà chuyện Vương Vạn Lý giao phó cũng sẽ thất bại. Không còn cách nào khác, một mặt Cao Minh Nguyên đành phải mang Giang Mộng Lộ theo bên mình để coi sóc sau khi bắt nàng hứa sẽ trở về Giang gia sau nửa tháng nữa. Mặt khác, Cao Minh Nguyên nhờ người truyền tin đến Giang gia cho Giang Nhất Linh yên tâm. Sau mười ngày đi chung, Cao Minh Nguyên cũng chịu khổ không ít vì tính tình ham chơi, hiếu thắng của Giang Mộng Lộ. Nhưng cô nương này xinh xắn dễ thương lại rất thông minh, nhanh nhẹn, biết cách lấy lòng người khác nên Cao Minh Nguyên cũng rất chiều chuộng nàng.
- ‘Ta bỏ rơi muội lúc nào chứ, toàn là muội lén trốn ta đi chơi thôi mà. Muội muội ngoan, nghe lời huynh lần này. Huynh sẽ tìm Đông Hải Minh Châu cho muội được không?’ – Cao Minh Nguyên chỉ còn cách xuống giọng năn nỉ.
Mộng Lộ đảo mắt một vòng, cười gian nói :
- ‘Đông Hải Minh Châu không thì không đủ, huynh phải tìm thêm cho muội Bạch Ngọc Hồ Điệp nữa mới được.’
Cao Minh Nguyên hết cách, đành cười khổ gật đầu.
Lúc này, Mộng Lộ mới vui vẻ, đắc ý chạy đi. Trước khi đi, nàng còn chạy đến chỗ Bình An, trừng mắt giận dữ nhìn hắn, giật lại túi lụa rồi mới nghênh ngang bỏ đi.
Chờ khi Mộng Lộ đi khuất, Cao Minh Nguyên mời Bình An vào trong nhà, rồi nói :
- ‘Quách sư đệ lần này đến tìm ta không biết có chuyện gì?’
- ‘Cao sư huynh, lần này lẽ ra đích thân sư phụ đến đây nhưng người nhiều năm không màng chuyện thế tục nên người phái đệ đến tìm huynh vì có chút chuyện liên quan đến sư thúc.’
- ‘Liên quan đến sư phụ? Chẳng phải sư phụ đã qua đời vì luyện công tẩu hỏa rồi hay sao?’ – Cao Minh Nguyên chợt cảm thấy chút dự cảm chẳng lành.
- ‘Một tháng trước khi Vương sư thúc xảy ra chuyện. Người có gửi thư cho ân sư nói người phát hiện trong số những cao thủ hàng đầu ở tổng đàn võ lâm có nội gián của Thiên Ma Giáo trà trộn nhưng chưa điều tra được cụ thể lả ai. Ngay sau đó thì Vương sư thúc gặp nạn. Cao sư huynh có cảm thấy chuyện này quá trùng hợp hay không?’
- ‘Nội gián của Thiên Ma Giáo? Nói vậy cái chết của sư phụ chẳng lẽ còn có ẩn tình? Nhưng chính Diêm Vương Địch Lã thần y đã khám nghiệm và xác định sư phụ chết vì tẩu hỏa nhập ma kia mà.’ – Cao Minh Nguyên kinh hãi thốt.
- ‘Lã thần y chẳng phải cũng là cao thủ hàng đầu ở tổng đàn võ lâm sao? Hoặc giả hung thủ có biện pháp khiến cho Lã thần y xác định nhầm nguyên nhân cái chết của Vương sư thúc thì sao?’ – Tiểu An cười lạnh nói.
- ‘Chuyện này … chuyện này …’ – Cao Minh Nguyên nghe Bình An nói mà giật mình kinh hãi nhưng lại không phản bác được, ấp úng một lúc rồi nói – ‘Chuyện này quá đột ngột khiến huynh quá bối rối không thể nghĩ được gì. Theo đệ thì chúng ta phải làm gì bây giờ?’
Chỉ chờ có như vậy, Tiểu An lập tức nói :
- ‘Theo thông lệ, thi hài của các vị Võ lâm minh chủ qua đời đều được cất giữ trong Băng Chủng tại tổng đàn đúng không sư huynh?’ – chờ Cao Minh Nguyên gật đầu xác nhận, Tiểu An lại nói tiếp – ‘Sư phụ đệ từng nói qua, Thiên Ma Giáo có một loại Vô Ảnh Chi Độc, giết người không dấu vết. Tử trạng nạn nhân của Vô Ảnh Chi Độc giống hệt như người luyện công quá độ bị tẩu hỏa nhập ma. Người nghi ngờ sư thúc đã bị trúng loại độc nên người khác không phát hiện ra được. Sư phụ cũng nói loại độc này có độc tính rất mạnh, sau chừng hai tháng sẽ ăn vào tận xương. Nếu quả thực sư thúc trúng loại độc này thì bây giờ, móng tay sẽ đen bầm, toàn bộ xương cốt trong người đều chuyển thành màu đen, chứa đầy chất độc rồi.’
Cao Minh Nguyên nghe xong, im lặng không nói gì nhưng vẻ mặt đầy nét đăm chiêu. Qua một hồi lâu hắn chợt trầm giọng, lạnh lùng nói :
- ‘Việc này quá nghiêm trọng, ta không thể tự làm chủ được. Hơn nữa, chỉ dựa vào lời nói của Quách huynh đệ đây bản thân ta cũng không thể tin được.’
Tự dưng xuất hiện một vị sư đệ chưa từng gặp mặt, chỉ dựa vào Nhất Nguyên Bách Biến Chân Khí cũng rất khó xác định được thân phận của người này. Mà người này lại nói cái chết của sư phụ mình có vấn đề, Cao Minh Nguyên đương nhiên phải nghi ngờ Bình An có dụng tâm khác.
Tiểu An vẫn ung dung nói :
- ‘Bây giờ ngoài Nhất Nguyên Bách Biến Chân Khí ra, tiểu đệ quả thực không có bằng chứng gì chứng minh được thân phận của mình. Cao sư huynh có nghi ngờ cũng không phải chuyện lạ. Nhưng giao tình giữa vi sư và Vương sư thúc rất tốt, Vương sư thúc có bất kỳ chuyện gì cũng đều nói với vi sư. Chẳng hạn như lý do tại sao mấy năm nay sư thúc để cho Cao sư huynh phiêu bạt giang hồ, bỏ lửng sự nghiệp tiêu diệt Thiên Ma Giáo. Giang Nam Bách Hoa Uyển, Tiêu Giáng Sương.’
Vừa nghe đến tám chữ ‘Giang Nam Bách Hoa Uyển, Tiêu Giáng Sương’, Cao Minh Nguyên lập tức biển sắc. Mấy năm trước tại Giang Nam Bách Hoa Uyển, Cao Minh Nguyên gặp gỡ một cô nương tên gọi Tiêu Giáng Sương. Hai người mới gặp như đã quen, chỉ một thời gian ngắn đã yêu thương nhau thắm thiết. Đến khi hai người tính chuyện trăm năm thì Cao Minh Nguyên mới phát hiện ra Tiêu Giáng Sương là đệ tử của Thiên Ma Giáo. Chính – tà bất lưỡng lập, sư phụ của Cao Minh Nguyên lại là ngươi đứng đầu chính đạo chắc chắn không thể chấp nhận mối lương duyên này. Hai người Cao – Tiêu cũng vì thế mà lứa đôi chia lìa nhưng làm thế nào Cao Minh Nguyên không thể quên được Tiêu Giáng Sương, cũng không màng đến chuyện võ lâm nữa. Vương Vạn Lý cũng không có cách nào đánh để hắn phiêu lãng giang hồ cho nguôi ngoai bớt, đến khi Vương Vạn Lý xảy ra chuyện hắn mới vội vã trở về. Người ngoài chỉ biết Cao Minh Nguyên không thích gò bó nên bỏ đi ngao du thiên hạ chứ không hề biết nội tình bên trong. Đây là một bí mật mà Cao Minh Nguyên vẫn ngỡ chỉ có hai sư đồ họ biết với nhau, không ngờ bây giờ lại bị Tiểu An nói ra. Cao Minh Nguyên tuy kinh hãi nhưng lại thêm phần tin tưởng với Bình An vì hắn rất rõ tính tình sư phụ mình. Người để Vương Vạn Lý có thể giao phó những bí mật như thế tuyệt đối là người có thể tin tưởng được.
Lại nghe Tiểu An nói tiếp :
- ‘Nếu huynh vẫn chưa tin thì đệ còn biết chuyện này. Một tháng trước khi gặp chuyện, Vương sư thúc đã gửi cho huynh một lá thư lệnh cho huynh đến Kim Lăng mời Giang Nhất Linh tiền bối hợp sức chuẩn bị tấn công Thiên Ma Giáo.’
Trong ba ký danh đệ tử của Vương Vạn Lý, nhị đệ tử Hà Trọng Khiêm tinh minh, lão luyện còn tam đệ tử Lương Gia Tề trầm ổn, cẩn trọng nhưng thiếu quyết đoán. Chỉ có Cao Minh Nguyên có vẻ phóng túng, ham chơi nhưng lại là người trung thành và có tình cảm tôn kính với sư phụ nhất. Bởi vậy, Tiểu An quyết định nói ra sự thật để Cao Minh Nguyên toàn lực trợ giúp mình. Đây sẽ một trợ thủ quan trọng vì nói gì Cao Minh Nguyên cũng là đại đệ tử của tiền nhiệm Võ lâm minh chủ, tiếng nói có trọng lương nhất định. Trong kế hoạch của Tiểu An, Cao Minh Nguyên sẽ là nhân vật chính chứ bản thân Tiểu An không đủ tư cách để tự thân thực hiện.
Trong mật thư đó sư phụ Cao Minh Nguyên đã ghi rõ nội dung là thư này không một ai trong Võ lâm tổng đàn được biết nên đến lúc này, Cao Minh Nguyên không thể không tin. Hắn cố gắng trấn áp những đau đớn trong lòng bị Tiểu An gợi lên, suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói :
- ‘Làm như vậy liệu có phải là bất kính với ân sư không?’
- ‘Huynh nghĩ để sư phụ của huynh chết oan, để hung thủ tiêu dao tự tại là bất kính hay khám nghiệm lại thi hài người là bất kính thì huynh tự quyết định đi.’ – Tiểu An tùy tiện đáp rồi lại nhẹ giọng nói thêm – ‘Đó dù sao cũng là sư thúc của đệ, đệ sao có thể bịa ra chuyện lớn như vậy để làm việc bất kính với người kia chứ?’
- ‘Không có bằng chứng cụ thể, muốn khám nghiệm lại thi hài của sư phụ e là không thể làm được.’ – cuối cùng Cao Minh Nguyên đã bị thuyết phục nhưng vẫn cố nói.
Băng Chủng này có thể lưu giữ thi hài không mục nát nên các đời Võ lâm minh chủ đều được chôn cất tại đây. Mỗi năm Băng Chủng chỉ mở một lần vào dịp đầu năm để cúng tế. Nếu muốn mở Băng Chủng đột xuất thì phải có đủ tám vị trưởng lão đồng ý và cùng có mặt giám sát thì mới mở được. Bình thường, muốn tám người này đồng ý một việc đã khó huống gì là trong thời điểm họ đang tranh giành ảnh hưởng lẫn nhau như lúc này. Nói gì chuyện lấy thi thể tiền nhiệm Võ lâm minh chủ ra khám nghiệm nếu như không tìm được gì thì quả thật sẽ là trò cười cho thiên hạ. Cho dù Cao Minh Nguyên có hoàn toàn tin tưởng Bình An nhưng Bình An không có bằng chứng xác thực chắc chắn các vị trưởng lão sẽ không đồng ý chuyện này.
Ngược lại vẻ lo lắng của Cao Minh Nguyên, Tiểu An hoàn toàn tự tin nói :
- ‘Chuyện này không có gì khó, chỉ cần chúng ta tạo ra một tình huống đặc thù thì mấy lão già đó không thể không đồng ý.’ – nói đến đây, Bình An chợt cảm thấy Tiểu An có một sự hồi hộp lạ thường khi hỏi tiếp – ‘Cao huynh có biết Hắc Ngọc Hạp (chiếc hộp bằng ngọc đen) sau khi sư thúc qua đời hiện ở đâu không?’
Cao Minh Nguyên cũng không ngạc nhiên về những chuyện mà Tiểu An biết nữa, cũng không để ý đến thái độ kỳ lạ của hắn, tùy tiện đáp :
- ‘Chiếc hộp đó sư phụ dùng để đựng ấn tín của minh chủ nhưng trước giờ ngoài sư phụ không ai có thể mở được. Bởi vậy, việc quyết định ai là mình chủ đến giờ vẫn chưa thể tiến hành được.’
Bình An có thể thấy được Tiểu An nhẹ nhõm thế nào khi nghe chiếc hộp vẫn còn nguyên trong tổng đàn võ lâm. Bình An hỏi Tiểu An :
- ‘Chiếc hộp ngọc gì đó có gì quan trọng mà ngươi có vẻ quan tâm thế?’
- ‘Không có gì. Không có gì.Chẳng qua đó là một vật đã theo ta nhiều năm nên ta mới quan tâm hơi quá vậy thôi. Đừng để ý. Ha ha ha …’ – Tiểu An đáp.
Bình An biết tính tên Tiểu An này thích làm ra vẻ thần bí, chuyện gì hắn không muốn nói thì Bình An cũng vô pháp bắt buộc hắn được. Bình An cũng không quan tâm lắn đến chuyện chiếc hộp đó lắm nên hỏi tiếp ;
- ‘Tại sao ngươi không trực tiếp nói với bọn họ ai là hung thủ. Ngươi nói là ngươi biết kẻ đó mà. Chúng ta cần gì phải bày ra nhiều chuyện như vậy chứ?’
- ‘Ngươi tưởng ngươi là ai? Không có chút bằng chứng nào, chỉ dựa vào lời ngươi nói là bọn họ sẽ tin sao? Ngươi đừng ngốc vậy chứ. Chuyện này phải tiến hành từ từ từng bước không thể nóng vội được đâu.’
Tiểu An lên giọng giáo huấn Bình An một phen song thì quay sang Cao Minh Nguyên hưng phấn nói :
- ‘Tốt, tốt. Đi thôi. Chúng ta cần tìm một người để giúp chúng ta thuyết phục mấy lão già cứng đầu đó. Để thuyết phục người này giúp chúng ta thì lại phải phiền đến Cao huynh một phen.’
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý cho tác giả ở
http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=41048