Chương 12 : Thiên Ma Giáo Chủ
Từ cổng vào tòa nhà chính của Thiên Lý Mục Trường xác người chết nằm la liệt, máu chảy thành sông. Những xác chết này không chỉ có bọn võ sỹ thủ vệ mà còn có nhiều a hoàn, gia đinh không biết võ công. Đây thực sự là một cuộc thảm sát kê khuyển bất lưu, huyết tẩy Thiên Lý Mục Trường.
Những người còn sống của Thiên Lý Mục Trường giờ đang bị dồn vào khoảng sân rộng trước khách sảnh. Vây xung quanh họ là mười mấy người, ai cũng động tác nhanh nhẹn, thái dương gồ cao rõ ràng đều là cao thủ. Những cao thủ như thế này, bình thường một người đã khó gặp không ngờ cùng lúc lại tề tựu hơn hai chục người ở đây.
Diệp Kiếm Thư cũng bị vây trong khoảng sân này, cố gắng bình tĩnh, cao giọng hỏi đối phương :
- ‘Các ngươi là ai? Tại sao đến đây là gì?’
Một người trung niên chừng hơn 40 tuổi, dáng vẻ ung dung, kiêu ngạo, từ đầu tới gì vẫn đứng yên chưa ra tay, tựa như thủ lĩnh của cả toán cao thủ này, lạnh lùng nói :
- ‘Ngươi chưa đủ bản lĩnh để hỏi chuyện. Ở đây, chỉ có ta có quyền hỏi ngươi chỉ có thể trả lời. Nếu câu trả lời của ngươi khiến ta vừa ý thì may ra ta có thể tha mạng cho các ngươi. Nghe cho kỹ đây, Tiêu Ân là kẻ nào?’
Vừa nghe câu hỏi của đối phương, Diệp Kiếm Thư liền hiểu mục đích của đối phương. Hơn tháng trước, trong trận chiến ở Diệp phủ tại kinh thành, Diệp Kiếm Hùng và Diệp Kiếm Thư nhận ra Bình An. Nhưng họ không thể ngờ chỉ một thời gian ngắn không gặp, Bình An đã lột xác hoàn toàn, trở thành một cao thủ danh vang thiên hạ. Diệp gia huynh đệ vừa lo sợ Bình An nhớ chuyện lúc trước họ ám toán hắn vừa muốn tranh thủ hảo cảm của cao thủ đang nổi tiếng này nên Diệp Kiếm Thư vừa về Thiên Lý Mục Trường, lập tức phá cách đề bạt, dành mọi ưu ái cho Tiêu Ân. Bây giờ đột nhiên có người dẫn nhiều cao thủ đến tìm Bình An trước giờ vô danh này, Diệp Kiếm Thư lập tức hiểu ra đối phương muốn đối phó với Bình An. Đoàn được mọi chuyện nhưng Diệp Kiếm Thư sắc mặt không đổi, đáp nhanh :
- ‘Tiêu Ân? Tiêu Ân là ai? Dường như trong Thiên Lý Mục Trường của chúng ta có một đầu mục tên như vậy nhưng các người muốn tìm hắn thì lẽ ra nên đến mục trương chứ. Một đầu mục nhỏ nhoi như vậy làm sao có tư cách ở đây. Các hạ dường như tìm nhầm chỗ rồi.’
Vẫn là người vừa rồi lạnh nhạt lên tiếng :
- ‘Ngươi không cần đóng kịch với ta. Trước khi đến đây ta đã đến mục trường của các ngươi, bọn người ở đó đã khai hết chuyện ngươi đưa Tiêu Ân về đây làm phó tổng quản của mục trường rồi. Nếu ngươi nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian để chờ cứu viện thì ta khuyên ngươi không cần phí công vô ích nữa.’
Người đó vừa nói xong, hai thủ hạ bên cạch lập tức ném ra hai vật lăn đến trước mặt Diệp Kiếm Thư, chính là thủ cấp của hai tên thuộc hạ mà hắn đã phái đi kêu cứu.
Diệp Kiếm Thư hiểu rõ đối phương có chuẩn bị mà đến, không đạt mục tiêu chắc chắn sẽ không buông tay. Tính toán thiệt hơn một chút rồi Diệp Kiếm Thư thở dài chỉ vào Tiêu Ân đang run rẩy đứng trong đám người bị bao vây của Thiên Lý Mục Trường nói :
- ‘Người đó chính là người các ngươi cần tìm. Các ngươi đã đạt mục đích rồi hãy để bọn ta đi.’ – nhìn Tiêu Ân, Diệp Kiếm Thư bất đắc dĩ thốt – ‘Tiêu Ân, mong ngươi thứ lỗi cho ta, ta đã cố hết sức rồi…’
Diệp Kiếm Thư chưa nói dứt câu đã có hai người của đối phương lao đến, chụp lấy Tiêu Ân lôi đi về phía người có dáng vẻ thủ lĩnh. Người này liếc nhìn qua Tiêu Ân một cái rồi cười nhạt, chỉ về phía Diệp Kiếm Thư ra lệnh :
- ‘Giết hết bọn chúng cho ta.’
Diệp Kiếm Thư vừa tức giận vừa hoảng hốt, chỉ tay về phía đối phương, lạc giọng thốt ;
- ‘Ngươi … ngươi không giữ lời…’
Diệp Kiếm Thư mới nói được mấy câu thì số người còn lại của Thiên Lý Mục Trường đã bị giết hơn phân nửa và số người chết vẫn không ngừng tăng lên. Mắt thấy người thân, thê thiếp, đệ tử của mình từng người, từng người bị giết, Diệp Kiếm Thư rốt cuộc đã không còn nhẫn nại được nữa. Diệp Kiếm Thư hít sâu một hơi, Hạo Thiên Chân Khí tụ xuống hai tay. Hai cao thủ đối phương vừa lao đến tấn công họ Diệp thì thân hình hắn chợt động, hai tay vừa từ dưới vuốt ngược lên đẩy văng hai chưởng đang đánh tới của đối phương, đã nhanh như chớp hạ xuống đẩy nhẹ một cái vào ngực kẻ địch. Một chưởng trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng lập tức khiến hai tên địch nhân táng mạng. Những cao thủ đối phương từ đầu coi thường Diệp Kiếm Thư đều phải giật mình, đánh giá lại họ Diệp. Ngay cả tên thủ lĩnh cũng nhướng mày nhìn lại Diệp Kiếm Thư thêm một chút.
Lúc này, Diệp Kiếm Thư đã giết thêm được một kẻ địch nữa nhưng cũng nhận một vết thương không nhẹ, phải lùi lại mấy bước thủ thế. Hai tên địch nhân đầu tiên quá coi thường họ Diệp nên Diệp Kiếm Thư mới dễ dàng giết được, còn tên thứ ba đã cảnh giác, toàn lực đối phó nên Diệp Kiếm Thư dù giết được đối phương nhưng cũng phải trả một cái giá rất đắt. Nhìn thấy Diệp Kiếm Thư đã bị thương nặng, những kẻ địch còn lại đang muốn lao lên kết liễu họ Diệp chợt thủ lĩnh của chúng phất tay ra hiệu lùi lại. Tên thủ lĩnh này thong thả bước đến trước mặt Diệp Kiếm Thư, vừa đi vừa cười nói :
- ‘Cũng lâu rồi ta không động thủ với người khác, bây giờ cũng nên thư giãn tay chân với ngươi một chút. Được chết dười tay ta cũng có thể coi là vinh hạnh của ngươi.’
Diệp Kiếm Thư im lặng không nói gì, lúc này người của Thiên Lý Mục Trường trừ hắn ra chỉ còn có Tiêu Ân còn sống sót. Hắn lại mang thương trầm trọng, hoàn toàn không còn hy vọng thoát được. Bây giờ, có thể giết được thêm kẻ địch nào là lời được kẻ đó. Thấy đích thân tên thủ lĩnh ra tay, Diệp Kiếm Thư không những không sợ mà còn mừng, càng tích lực để cho một đòn cuối cùng này.
Tên thủ lĩnh này cũng rất kiêu ngạo, không hề vội vã ra tay, chờ khi Diệp Kiếm Thư đã tích đủ công lực, hắn mới thản nhiên nói :
- ‘Ngươi chuẩn bị đủ chưa. Ta cho ngươi một cơ hội ra tay trước, nhớ phải tranh thủ cho tốt.’
Tên thủ lĩnh chưa nói dứt lời, thân hình Diệp Kiếm Thư chợt lao đến, song chưởng vung ra, Hạo Thiên Chân Khí cuồn cuộn tuôn ra, chụp xuống đối phương. Mắt Diệp Kiếm Thư thấy song chưởng của mình sắp đập xuống đầu đối phương bỗng cảm thấy Hạo Thiên Chân Khí của mình đột nhiên biến mất như muối bỏ bể, không gian trước mặt kẻ địch chợt méo mó, biến dạng một cách kỳ lạ. Song chưởng của hắn chỉ còn cách đầu đối phương trong gang tấc mà không thể hạ xuống được nữa.
Liền sau đó, Diệp Kiếm Thư bỗng cảm thấy từ người đối phương chợt phát ra một luồng đại lực, đập thẳng vào ngực hắn. Diệp Kiếm Thư hoàn toàn không kịp phản ứng, trước khi bị đánh nát ngực văng ra, hắn còn kịp nhận ra mình bị chính Hạo Thiên Chân Khí của mình đả thương. Trước khi tuyệt khí, Diệp Kiếm Thư còn lắp bắp được mấy chữ :
- ‘Đẩu… chuyển… tinh … di…. Ngươi … chính là …’
Tên thủ lĩnh không thèm quay lại nhìn Diệp Kiếm Thư, ha hả cười vang mấy tiếng đắc ý, ra lệnh cho thuộc hạ mang theo Tiêu Ân rút lui.
*
Ngay lúc này, từ ngoài cửa Thiên Lý Mục Trường có một người lao vào quát lớn :
- ‘Để người lại rồi hẵng đi.’
Người này nói xong chữ ‘đi’ thì một tên thủ hạ vừa lao đến ngăn cản đã từ từ đổ gục xuống. Tiêu Ân thấy người này vừa vui mừng vừa lo lắng kêu lớn :
- ‘Bình An! Mau chạy đi. Bọn người này độc ác lắm ngươi không đối phó được đâu. Mau chạy đi.’
Người mới đến chính là Bình An. Hắn tự tin đáp lời Tiêu Ân :
- ‘Tiêu bá bá đừng lo. Có con ở đây, bọn chúng sẽ không thể làm hại người được đâu.’
Lúc này, bốn tên địch nhân khác đã lao đến tấn công Bình An. Bình An chân đạp Thất Tinh Bộ, tay vung lên khi chỉ, khi chưởng, khi trảo liên tục đánh gục cả bốn tên. Nếu có Giang Mộng Lộ ở đây chắc chắn nàng sẽ phải ồ lên kinh ngạc vì chiêu thức Bình An vừa dùng tuy bao hàm ba bốn tuyệt học khác nhau nhưng chiêu thức căn bản chính là Như Ý Ảo Ma Thủ của nàng thường dùng. Khi còn ở kinh thành, Giang Mộng Lộ đã nhiều lần thi triển công phu giữ nhà của Giang gia này đối phó với Bình An nên hắn đã nắm được lộ số để sử dụng, bất ngờ đánh gục được đối phương. Bình An thi triển Như Ý Ảo Ma Thủ có uy lực còn lớn nhiều so với Giang Mộng Lộ.
Vừa thấy Bình An ra chiêu, lần đầu tiên tên thủ lĩnh có vẻ chăm chú. Sau đó, tên thủ lĩnh này quát lên một tiếng, sắc mặt chợt đỏ lên một thoáng rồi biến mất, đoạn hắn vung ống tay áo, quét về phía Bình An. Cú quét này trông có vẻ tầm thường nhưng Bình An lập tức cảm nhận được một luồng lực phi thường lớn đang đánh đến mình, vội tụ lực vung tay đón đỡ.
Tiểu An vừa hô lên trong đầu Bình An bốn chữ ‘Tụ lý càn khôn’ thì ‘Ầm’ một tiếng, Bình An đã bị đánh bay về phía sau. Khi Bình An còn chưa kịp trụ thân xuống đất thì đã có một quyền từ dưới đánh lên, đấm thẳng vào bụng Bình An khiến hắn đổi hướng văng lên không. Nhân ảnh của tên thủ lĩnh ở chỗ ra đòn Tụ lý càn khôn giờ mới tan biến và xuất hiện ở chỗ Bình An bị dính đòn. Không chỉ có tốc độ di chuyển kinh hoàng mà dường như tên thủ lĩnh này đã biết trước điểm mà Bình An sẽ bị đánh bay đến nên một quyền này của hắn tựa như chính Bình An đưa người đến nhận lấy vậy, hoàn toàn không thể né tránh hay phòng ngự được.
Bình An bị đánh bay lên trời, đau đến choáng váng đầu óc, Tiểu An lập tức nhận lấy quyền chỉ huy cơ thể. Dù sao so với Bình An, Tiểu An có kinh nghiệm thực chiến và trực giác chiến đấu nhạy bén hơn rất nhiều. Trong lúc còn bay lên không, Tiểu An chợt cảm thấy nguy hiểm, vội cúi đầu, lộn nửa vòng, tung ngược hai chân lên trên không. Hai cước này của Tiểu An tưởng như đánh vào khoảng không nhưng khi cước lực vừa đến đỉnh điểm thì tên thủ lĩnh đã xuất hiện nay trên đầu Bình An, tay quyền cực mạnh đánh xuống vừa đúng lúc va chạm với hai cước này. Nếu vừa rồi, Tiểu An không kịp thời lộn người xuất cước thì chắc chắn Bình An không toàn mạng dưới quyền của đối phương. Nhưng quả thực thân pháp này của đối phương quá ư quỷ dị, trong chớp mắt có thể di chuyển đến bên cạnh đối phương, mắt thường không thể nắm bắt được chuyển động của hắn. So với hắn tốc độ của Quỷ Ảnh thực sự không đáng là gì. Với tốc độ như thế này, thì không có thời gian để suy nghĩ về cách ra đòn mà chỉ có thể dựa vào trực giác ra đòn trước khi đầu óc kịp suy nghĩ. Làm được như vậy, trên đời này có lẽ chỉ có một mình Tiểu An với cả trăm năm trui rèn trong chiến đấu mới làm được.
Tên thủ lĩnh bị song cước của Tiểu An đánh trúng tay quyền, thân hình chợt khựng lại trên không, rồi rơi xuống đất. Tiểu An lộn người một vòng, giảm bớt tốc độ rơi xuống của thân thể, rồi khe điểm mũi bàn chân, biến phương của lực từ rơi xuống thành sang ngang, lao đến chỗ đối phương tiếp đất. Lúc này, Tiểu An và Bình An phối hợp chặt chẽ, mang năng lượng của hai người trong chốc lát hợp lại, đánh ra một đòn. Tên thủ lĩnh vừa chạm đất, sắc mặt có chút không tốt thì đã phải vội vận công đỡ chưởng này của Tiểu An và Bình An. Chưởng này mang theo năng lượng của cả Bình An và Tiểu An, lại chiếm hết tiên cơ nhưng khi hai chưởng chạm nhau, Bình An chính là người bị đánh văng ra vì công lực của hai bên khá chênh lệch. Tuy nhiên, sắc mặt tên thủ lĩnh bỗng đỏ rực lên một cách kỳ dị. Tên thủ lĩnh không dám chậm trễ, lao thẳng đến chỗ mấy tên thuộc hạ của mình đang quan chiến, hai tay liên tục đánh ra bốn chưởng vào bốn tên thuộc hạ. Đánh xong bốn chưởng này, sắc mặt tên thủ lĩnh mới tốt hơn nhưng không khỏi có chút tái đi. Bốn tên thuộc hạ trúng chưởng toàn thân mềm như bún, từ từ đổ xuống.
Tiểu An bị đánh lùi lại, hít sâu một hơi lương khí, vận chuyển chân khí vài vòng mới cảm thấy dễ chịu. Nhìn thấy tên thủ lĩnh ra tay với chính thuộc hạ của mình, chợt giật mình thốt :
- ‘Ngươi vừa sử dụng chính là Huyết chú trong Thiên Ma Bảo Điển. Có thể sử dụng bí pháp thì ngươi chính là … là Thiên Ma Giáo Chủ.’
Bí pháp Huyết chú trong Thiên Ma Bảo Điển, chí tôn bảo điển của Thiên Ma Giáo, chỉ dành cho giáo chủ tu tập. Giáo chủ của Thiên Ma Giáo luôn thần bí mặc trắc, ngay cả trong Thiên Ma Giáo số người biết mặt hắn cũng ít vô cùng. Người này nhiều năm qua không hề lộ mặt trên giang hồ, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây. Huyết chú trong Thiên Ma Bí Điển có thể trong một thời gian ngắn tiêu hao một lượng máu huyết nhiều hơn bình thường để tức thời kích phát năng lực của người thi pháp lên mấy lần. Bí pháp này đương nhiên lơi hại vô cùng nhưng một khi đã sử dụng thì phải liên tục di chuyển và phát lực không ngừng nếu không chân khí sẽ phản phệ làm vỡ toàn bộ kinh mạch trong cơ thể.
Vừa rồi, Thiên Ma Giáo Chủ lần lượt bị Tiểu An dùng song cước và hợp chưởng của hai người cản lại khiến cho chân khí của hắn gặp hiện tượng phản phệ. Nhưng tên Thiên Ma Giáo Chủ này phản ứng rất nhanh, đem bốn tên thuộc hạ ra làm vật thế thân nhận lấy những luồng chân khí rối loạn và chỗ trút lực. Nếu xem lại kỹ thi thể bốn tên xấu số này thì có thể thấy, toàn bộ xương trong người bọn chúng đã bị đánh tan thành mảnh vụn. Nhờ đó, Thiên Ma Giáo Chủ mới ổn định được chân khí trong người nhưng sắc mặt của hắn đã có vẻ tái nhợt.
Nhưng lúc này, Thiên Ma Giáo Chủ lại có vẻ hoàn toàn không để ý đến thương thế của mình mà tập trung toàn bộ sự chú ý lên người Bình An. Ngược lại, Tiểu An cũng kinh ngạc không kém, chăm chú nhìn lại đối phương. Cơ thể Bình An mỗi lần do Tiểu An điểu khiển đều phát ra một thứ năng lượng ba động rất đặc thù. Không ngờ, từ trên cơ thể Thiên Ma Giáo Chủ cũng đang có năng lượng ba động hoàn toàn giống như Tiểu An. Hai bên lúc này đều cảm thấy năng lượng ba động của nhau, tự nhiên nảy sinh cảm giác quen thuộc.
Hồi lâu sau, cả hai người cùng nói một lúc, cùng hỏi một câu :
- ‘Ngươi có phải là …’
Rồi không cần đối phương trả lời, cả hai đều hoàn toàn hiểu rõ ý nhau. Tiểu An vô cùng mừng rỡ, mấy trăm năm nay hắn lang thang cô độc trên thế giới này. Hắn đã sớm quen với ý nghĩ mình là tồn tại duy nhất trong chủng loài của mình, giờ bỗng gặp được một kẻ khác giống như mình, Tiểu An sao có thể không vui mừng như điên được. Lần này, Thiên Ma Giáo Chủ rất tức giận vì kế hoạch chu toàn để tấn công Võ lâm tổng đàn, hao tổn rất nhiều Hoạt tử độc nhân, lại không thu được kết quả như ý. Bởi vậy, hắn mới tự thân rời khỏi tổng đàn Thiên Ma Giáo, theo thông tin tình báo thu thập được về Bình An, tìm đến Thiên Lý Mục Trường để bắt Tiêu Ân, mưu đồ khống chế Bình An. Lâu nay, Thiên Ma Giáo Chủ đều ở trong tổng đàn tu luyện và nghiên cứu, chế tạo Hoạt tử độc nhân, không ngờ lần đầu đi ra khỏi núi lại tìm được người đồng loại này. Trong lòng hắn cũng vui mừng vô cùng nhưng chợt nhớ ra điều gì, hắn vội hỏi :
- ‘Lúc đầu ta không cảm nhận được năng lượng của ngươi, chỉ vừa rồi mới nhận ra. Có phải ngươi vẫn chịu sự khống chế của vật chủ nhân loại hay không?’
- ‘Chẳng lẽ ngươi không chịu sự ràng buộc tinh thần của vật chủ nhân loại hay sao?’ – Tiểu An kinh ngạc hỏi lại.
- ‘Ha ha, ha ha …’ – Thiên Ma Giáo Chủ chợt đắc ý cười vang nói – ‘Ta cũng như ngươi bị nhân loại yếu đuối này bắt làm nô lệ mấy trăm năm. Nhưng sau nhiều lần nghiên cứu và thử nghiệm, cuối cùng ta đã tìm ra cách để biến nhân loại thành những kẻ mất hết ý chí, trở thành một thứ công cụ hoàn hảo cho ta thao túng. Ngươi có lẽ đã nghe đến Hoạt tử độc nhân, bọn chúng chính là một trong những phế phẩm mà ta tìm ra khi tìm cách nô dịch hóa nhân loại.’
- ‘Ngươi thực sư có thể khiến nhân loại mất hết ý chí được sao? Tinh thần lực của họ …’ – Tiểu An ngạc nhiên hỏi lại.
Thiên Ma Giáo Chủ kiêu hãnh nói :
- ‘Hơn một trăm năm trước ta đã chế được một loại đan dược gọi là ‘Tiêu Tâm Tán’. Sử dụng Tiêu Tâm Tán này lúc đầu thì nhân loại sẽ rất hưng phấn, vui vẻ nhưng dùng một thời gian thì sẽ mất hết ý chí, hoàn toàn sống dựa vào đan dược. Khi đó, ta sẽ chiếm lấy thân thể của bọn chúng, toàn quyền thao túng hoạt động của cơ thể, chỉ cần ta cũng cấp đủ Tiêu Tâm Tán là chúng sẽ hoàn toàn quy phục ta. Thế nào? Ngươi thấy ta có đúng là thiên tài không?’
- ‘Ngươi hủy hoại nhân loại để làm nô lệ cho ngươi ư? Ngươi đúng là một thứ điên khùng, xấu xa.’ – Bình An nghe được câu chuyện của Thiên Ma Giáo Chủ, tức giận xen vào.
- ‘Đồ nhân loại thấp kém các ngươi có bản lĩnh gì mà muốn chúng ta phải làm nô lệ cho các ngươi. Nhân loại các ngươi bản tính xấu xa, ti tiện, tự coi mình là chủ của muôn loài, tự cho mình quyền định đoạt số phận loài khác, đối với đồng loại thì cũng chém giết, hãm hại tàn khốc. Thứ chủng tộc như thế sao có thể sánh với chúng ta, có gì đáng để làm chủ thế giới này. Ta nói cho ngươi biết chúng ta mới chính là trời, là thần thánh của các ngươi, là người để các ngươi phải tôn sùng, phải đời đời làm nô dịch.’ – Thiên Ma Giáo Chủ tức giận đáp lại Bình An
Tiểu An trầm tĩnh hơn nói :
- ‘Lúc trước ta cũng nghĩ về nhân loại như ngươi nhưng gần đây ta mới biết nhân loại không chỉ có tranh giành chém giết mà cuộc sống nội tâm, tình cảm của họ phong phú vô cùng. Từ khi đi cùng tiểu tử ngốc này ta đã cùng hắn trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc : yêu thương, đau đớn, từ vui sướng đến đau khổ, trong đau khổ có yêu thương,… Nói ra thật khó chỉ có cảm nhận thực tế ngươi mới hiểu được thôi.’
Thiên Ma Giáo Chủ nghe Tiểu An nói ngơ ngẩn như hiểu như không nhưng rồi hắn cười nhạt nói :
- ‘Mặc kệ những nội tâm, tình cảm của nhân loại. Đồng loại của ta! Hãy theo ta. Chỉ cần ngươi theo ta, ta sẽ cho người một cơ thể hoàn toàn do ngươi khống chế, điều khiển. Chẳng lẽ ngươi chưa từng mơ ước được hoàn toàn tự do, làm chủ cuộc sống của chính mình sao?’
Lời đề nghị của Thiên Ma Giáo Chủ quả thực khiến Tiểu An phải động tâm suy nghĩ, trong lúc hắn còn chần chừ, Thiên Ma Giáo Chủ lại nói tiếp :
- ‘Chỉ cần ngươi theo ta, hai chúng ta sẽ làm được bất cứ điều gì. Trước hết, chúng ta có thể thống nhất võ lâm, dùng lực lượng này làm bàn đạp, nhất thống thiên hạ, cuối cùng chúng ta sẽ có thể thống trị nhân loại, thống trị thế giới này. Một sự nghiệp to lớn chỉ chờ ngươi quyết định theo ta chọn lấy tự do mà thôi.’
Tiểu An ngẩn ra một chút rồi bỗng hỏi Thiên Ma Giáo Chủ :
- ‘Ngươi có tên không?’
Tiểu An hỏi một câu không liên quan gì nhưng lại khiến Thiên Ma Giáo Chủ bị bất ngờ ngẩn ra một lúc rồi đáp :
- ‘Tên ư? Ta đâu cần có tên. Đó chẳng qua chỉ là thứ để nhân loại phân biệt với nhau thôi.’
- ‘Ngươi thực sự rất đáng thương.’ – Tiểu An đột nhiên thương cảm nói với Thiên Ma Giáo Chủ.
- ‘Ngươi nói cái gì?’ – Thiên Ma Giáo Chủ tưởng mình nghe nhầm hỏi lại.
- ‘Ta nói ngươi rất đáng thương. Quả thực nhân loại có những mặt xấu như ngươi vừa nói nhưng bù lại họ cũng có những mặt rất đáng để cho chúng ta ngưỡng mộ. Ngươi có bao giờ cảm nhận được thế giới cảm xúc của nhân loại chưa? Đã bao giờ ngươi cảm nhận được hy sinh thứ mình yêu thích nhưng lại có cảm giác hài lòng chưa? Đã bao giờ ngươi sống vui vẻ chưa? Có lẽ từ trước tới giờ ngươi chỉ biết có đấu tranh và thù hận thôi. Ngươi chưa từng làm bạn với nhân loại đúng không. Nếu ngươi thực sự làm bạn với nhân loại thì ngươi đã có tên rồi, bằng hữu thì phải gõi nhau bằng tên.’
- ‘Ha ha ha, ngươi có phải làm nô lệ cho nhân loại nhiều quá nên phát điên rồi không? Ta bây giờ sống rất tự do, vui vẻ. Ta rất thỏa mãn với quyền lực của mình. Ngươi có hiểu không?’ – Thiên Ma Giáo Chủ tuy cười nói nhưng trong giọng nói đã có mấy phần tức giận.
- ‘Nếu như trước đây, ta nhất định sẽ vui mừng chấp nhận đề nghị của ngươi vì ta từng nghĩ chúng ta và nhân loại chỉ là lợi dụng, khống chế lẫn nhau nhưng đến gần đây ta mới biết giữa chúng ta và nhân loại còn có thể là bằng hữu.’
- ‘Bằng hữu ư? Chúng ta và nhân loại ti tiện không thể là bằng hữu được, ngươi hiểu không? Ngươi chưa từng biết cảm giác thù hận là thế nào phải không. Được. ta sẽ giúp ngươi cảm nhận một cách đầy đủ để ngươi hiểu rằng chúng ta và nhân loại không thể là bằng hữu được.’
Thiên Ma Giáo Chủ giọng nói lạnh băng vừa dứt lời liền lui về phía Tiêu Ân đang bị hai tên thủ hạ giữ chặt. Trước khi Bình An và Tiểu An kịp hiểu và phản ứng, Thiên Ma Giáo Chủ đã hạ chưởng đánh vỡ đầu Tiêu Ân.
Hắn không giống với Tiểu An, mấy trăm năm đầu khi hắn xuất hiện trên thế gian hắn toàn gặp phải những kẻ tham vọng điên cuồng, đối xử hắn như một thứ nô lệ của họ. Đối với hắn, thời gian phải làm nô lệ cho nhân loại là khoảng thời gian nhục nhã, đau khổ nhất. Chính vì vậy từ lâu đã trong hắn hình thành một lòng căm thù sâu sắc với con người, đồng thời hắn cũng bị ảnh hưởng bởi tham vọng quyền lực. Đến khi hắn tìm được phương thức hủy diệt ý chí, tinh thần của nhân loại thì hắn đã hạ quyết tâm phải biến toàn bộ nhân loại thành nô lệ của hắn, phải nắm được quyền lực quyết định số phận nhân loại. Khi gặp được Tiểu An hắn rất mừng rỡ, hắn đã rất hy vọng Tiểu An sẽ hợp tác cùng hắn thực hiện giấc mơ này, không ngờ Tiểu An lại chọn lựa trở thành bằng hữu với tên nhân loại trước mặt. Thiên Ma Giáo Chủ còn hiểu rõ người có khả năng cản trở hắn thống trị con người nhất chính là kẻ này. Hơn nữa, không chỉ có sự tức giận mà trong lòng Thiên Ma Giáo Chủ còn có sự ghen tỵ vì Tiểu An có thể cảm nhận được những điều mà hắn không có khi ở chung với nhân loại. Bởi vậy, thay vì định bắt Tiêu Ân để khống chế Bình An như ý định ban đầu, hắn đã thẳng tay giết Tiêu Ân để chia rẽ tình cảm giữa Bình An và Tiểu An. Hắn hy vọng Bình An khi chứng kiến Tiêu Ân bị giết sẽ không chấp nhận Tiểu An nữa, buộc Tiểu An phải chọn lựa về với hắn.
- ‘A aaaaa…’
Bình An vừa thấy Tiêu Ân bị giết, trong lòng đau đớn khôn xiết, bi phẫn rú lên một tiếng, lao về phía Thiên Ma Giáo Chủ.
Thiên Ma Giáo Chủ vung tay hạ lệnh cho bọn thủ hạ còn lại :
- ‘Phế tay chân hắn nhưng giữ mạng hắn cho ta.’
Thiên Ma Giáo Chủ hiểu rõ chỉ cần Bình An còn sống thì Tiểu An không có cách nào thoát ra khỏi thân xác Bình An được. Do đó, hắn mới hạ lệnh cho thuộc hạ giữ lại mạng của Bình An để tìm cách khống chế Tiểu An sau.
Tiểu An thấy Bình An gần như mất đi sự tỉnh táo, điên cuồng lao thẳng về phía đối phương, dù cảm nhận một cách sâu sắc sự đau đớn trong lòng Bình An nhưng cũng vội quát lên :
- ‘Bình An! Bình tĩnh lại. Bọn chúng toàn là cao thủ, ngươi không thể lỗ mãng được. ’
- ‘Ngươi im đi. Dù có chết ta cũng phải trả thù cho Tiêu bá bá. Tiêu bá bá chết rồi, chết rồi. Chết trong tay đồng loại của ngươi đó, ngươi thấy không.’ – Bình An gào lên đáp.
Trên đường chạy về phía đối phương, Bình An tiện chân vung nhẹ vào một thanh kiếm rơi dưới đất. Thanh kiếm bay lên vừa đúng tầm tay Bình An đang lao đến. Cầm thanh kiếm trong tay từ trong cõi lòng đau đớn của Bình An, một luồng sát khí lạnh băng chợt bùng lên cùng với một khát vọng trả thù mãnh liệt.
Bọn thuộc hạ của Thiên Ma Giáo, đang lao đến vây công Bình An chợt cảm thấy từ đối phương tỏa ra một trường sát khí lạnh lẽo. Dù cho bọn chúng đều là những kẻ giết không ít người những cũng không khỏi rùng mình, toàn thân bỗng có cảm giác bị trói buộc khi tiếp xúc với luồng sát khí này.
Bình An trong khoảng khắc phóng thích sát khí lại có cảm giác hoàn toàn tự do tung hoành. Bi Tuyết kiếm pháp từng chiêu từng thức dễ dàng thi triển ra mang theo uy lực kinh người.
Thiên Ma Giáo Chủ đứng ngoài chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo lấy Bình An làm trung tâm tỏa ra, rồi lại thấy Bình An từng chiêu kiếm đánh ra không phải quá nhanh, quá hiểm nhưng dường như thủ hạ của hắn cứ từng tên, từng tên bị hút về phía lưỡi kiếm của đối phương. Thứ kiếm pháp kỳ lạ có sát khí lẫm liệt như thế lần đầu tiên hắn mới được chứng kiến, đồng tử không khỏi co rút lại.
Tiểu An cũng kinh ngạc không kém, uy lực của Bi Tuyết kiếm pháp lần này so với lần thi triển Diệp phủ còn tăng lên đến mấy thành. Khi ở Diệp phủ, trong lòng Bình An chỉ có bi không có sát khí nên kiếm pháp không hoàn toàn được phát huy. Nhưng giờ đây, mắt Bình An thấy Tiêu Ân là người thân duy nhất của hắn, nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn bị người ta giết chết. Lần đầu tiên trong lòng Bình An nảy sinh khao khát muốn giết người, phóng thích ra sát khí cộng với sự bi phẫn trong lòng khiến cho uy lực của Bi Tuyết kiếm pháp tăng vọt.
Thiên Ma Giáo Chủ còn đang kinh ngạc trước kiếm pháp của Bình An thì một luồng kiếm khí lạnh toát đã phiêu phiêu đâm đến, thủ hạ của hắn ngoại trừ hai tên đứng sau lưng không còn một ai có thể đứng được. Thiên Ma Giáo Chủ vội rũ tay áo, phóng ra một thanh bảo kiếm hộ thân, điểm vào đúng ngay đầu mũi kiếm của Bình An. Hai đầu kiếm vừa chạm nhau, Thiên Ma Giáo Chủ đã bị chấn động mãnh liệt và cảm thấy một luồng hàn khí mãnh liệt từ kiếm truyền qua tay đi vào người hắn. Hàn khí này đi đến đâu, máu huyết, kinh mạch của hắn có cảm giác tê cóng, đông cứng lại đến đó. Thiên Ma Giáo Chủ vội dồn hết Thiên Ma Chân Khí trong người để xung phá những kinh mạch bị hàn khí làm tắc nghẽn, đồng thời dồn sức xuống tay cầm kiếm muốn chấn văng Bình An ra, cắt đứt thế công của đối phương.
Bằng vào trực giác nhiều năm, Thiên Ma Giáo Chủ có thể nhận thấy một kiếm này đã mang theo toàn bộ công lực của Bình An chỉ cần có thể cắt đứt lần tấn công này thì đối thủ của hắn sẽ không còn sức lực mà hoàn thủ nữa. Bình An cũng cảm thấy cơ thể bắt đầu có hiện tượng thoát lực khi mũi kiếm của mình bị chặn lại. Nhưng hắn nghiến răng không lùi lại, bất kể tổn thương kinh mạch cũng dồn hết sức lực còn lại đẩy mạnh thanh kiếm đâm đến, hoàn toàn không chừa lại chút dư địa nào cho mình. Hai luồng đại lực từ hai phía dồn ép lại vào hai thanh kiếm, giằng co thêm một lúc, một tiếng ‘rắc’ khẽ vang lên, cả hai thanh kiếm không chịu nổi, đồng thời vỡ tan thành từng mảnh. Bình An mặc kệ máu từ mũi ròng ròng đổ xuống, dấn tới một bước. Một chuỗi những tiếng ‘rắc, rắc’ lại vang lên, hai thanh kiếm trên tay hai đối thủ càng lúc càng ngắn lại, thu hẹp luôn khoảng cách giữa hai người. Tốc độ vỡ tan của hai thanh kiếm quá nhanh nên giữa hai người lúc này đã hình thành một màn vô số những mảnh kiếm vụn mang đầy chân khí lơ lửng ngăn cách. Thỉnh thoảng còn có những mảnh bắn ra, dù chỉ một mảnh nhó nhưng cũng gây nên những vết thương đẫm máu trên người cả hai đối thủ. Từ đó có thể thấy màn kiếm vụn này nguy hiểm như thế nào. Bình An dường như không thèm để ý đến sự nguy hiểm của những mảnh kiếm vụn này, vung tay đâm ra một chỉ hướng tới Thiên Ma Giáo Chủ. Thiên Ma Giáo Chủ thấy vậy không sợ hãi mà còn có vẻ vui mừng. Hắn hiểu rõ với tính trạng kiệt quệ của hai người lúc này mà Bình An liều lĩnh đưa tay vào màn kiếm vụn đó, chưa đánh tới người hắn thì cách tay của Bình An đã bị chém vụn. Nhưng kỳ lạ làm sao, ngay sát na bàn tay của Bình An đâm ra, cách mảnh kiếm vụn này bỗng nhiên bất động không còn bắn lung tung nữa. Dù thời gian này rất ngắn nhưng khoảng cách của hai người đã rất gần nên cũng đủ để Bình An điểm xuyên qua màn kiếm vụn, đánh vào tâm tạng của Thiên Ma Giáo Chủ. Vừa đánh trúng đối phương, Bình An lập tức rút tay về nhưng cũng không tránh khỏi hơn chục vết thương do những mảnh kiếm vụn kịp thoát khỏi sự ràng buộc của Thiên Võng Chân Khí do Tiểu An thi triển. Từ khi Tiêu Ân bị giết đến giờ, Tiểu An vẫn chần chừ không muốn ra tay với đồng loại mới gặp nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, thấy Bình An gặp nguy hiểm, Tiểu An không kềm được đã ra tay giúp Bình An.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý cho tác giả ở
http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=41048