TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 17 của 17

Chủ đề: [Truyện dài] Nhân Gian Du - Thí sinh số 16 - (Đã hoàn thành)

  1. #16
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 20 : Bí mật của thần địa


    Bạch Tu Nguyên thấy Bình An đã tỉnh lại, liền tiến đến nói :
    - ‘Ta thật không biết phải cám ơn ngươi hay chém ngươi vài đao. Kế hoạch ban đầu của chúng ta chỉ là ngươi lẻn vào Thần địa mang ra vài bằng chứng để chúng ta có thể lật đổ Hắc Miêu Tộc nhưng giờ xem ngươi đã làm chuyện gì. Ngươi đã triệt để phá hủy đi căn cơ của Hắc Miêu Tộc khiến bọn chúng chẳng bao giờ còn cơ hội phục hồi như trước kia nữa. Đó chính là thay chúng ta trả thù nhưng ngươi chẳng những hại chết thần sứ mà còn gián tiếp hủy đi cả ba thần vật của chúng ta. Ngươi nói ta phải làm sao với ngươi bây giờ?’

    Bình An lúng túng gãi đầu không biết trả lời làm sao.

    Bạch Tu Nguyên bỗng hạ giọng làm như vô tình nói tiếp :
    - ‘Bây giờ, Miêu nhân chúng ta sẽ hội họp để bàn tính chuyện chọn người canh giữ thần địa. Trong nhiều nhất là nửa canh giờ Thần địa tạm thời không có ai chịu trách nhiệm canh giữ.’

    Bình An lập tức hiểu ý của Bạch Tu Nguyên cảm kích đáp :
    - ‘Đa tạ Bạch tộc trưởng.’

    - ‘Ngươi cám ơn ta chuyện gì. Ta không hề giúp ngươi chuyện gì hết. Nhớ chưa.’

    Nói xong, Bạch Tu Nguyên lập tức quay lưng bỏ đi. Đi được một đoạn, Bạch Tu Nguyên chợt dừng lại thở dài, nhẹ giọng nói :
    - ‘Cám ơn ngươi đã cứu mạng con gái của ta. Cả đời ta chỉ có một đứa con gái này, hy vọng nó sẽ sớm quên đi chuyện cần phải quên.’

    Bình An bị câu nói cuối cùng của Bạch Tu Nguyên làm cho mơ hồ cả lên. Quay sang Giang Mộng Lộ định hỏi cho rõ thì đã thấy nàng trừng mắt với mình, những lời muốn nói đành nuốt hết vào trong lòng.

    *

    Bình An cùng Giang Mộng Lộ nhanh chóng tiến vào Thần địa. Từ khi Tiểu An hấp thụ được Trí Tuệ Thủy Tinh Cầu, không hề nói chuyện với Bình An. Bình An cho là hắn cần thời gian để hấp thu năng lượng mới như lần trước nên cũng không hỏi gì.

    Vào đến Thần địa, Bình An chỉ tùy ý theo con đường phía trước tiến lên. Đi được một lúc, Bình An gặp một bức không phải đá mà gần giống với sắt thép nhưng chắc chắn hơn gấp nhiều lần. Cả một bức tường trơn bóng, không hề phát hiện được một vết nối nào. Trong lúc Giang Mộng Lộ đang tò mò tìm kiếm điểm đặc biệt nào đó trên vách đá, Bình An chợt nghe Tiểu An nói :
    - ‘Ngươi hãy đứng trước bức tường đó, mở Hắc Ngọc Hạp ra đi.’

    Bình An theo lời Tiểu An đi đến trước vách tường, lấy Hắc Ngọc Hạp truyền nội lực vào mở ra. Hắc Ngọc Hạp vừa mở ra chợt Bình An cảm thấy như bị sét đánh trúng, hôn mê. Không bao lâu, Bình An tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong một căn phòng kỳ lạ. Căn phòng này làm bằng chất liệu rất giống với vách đá bên ngoài, trên tường có nhiều thứ nhấp nháy, phát sáng không ngừng. Lúc này, Bình An mới nhận ra Giang Mộng Lộ đã không ở bên mình, giật mình hắn vội kêu gọi Tiểu An nhưng cũng không hề có tiếng trả lời.

    Khi Bình An đang còn hoang mang thì giữa căn phòng chợt có một luồng sáng hiện lên. Luồng sáng khẽ giật giật vài cái rồi hiện ra một nữ tử, trẻ tuổi, xinh đẹp hoàn hảo đến mức phi nhân. Thiếu nữ này nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt Bình An khẽ cười nói bằng giọng nói quen thuộc của Tiểu An :
    - ‘Bình An, ngạc nhiên không? Ngươi không cần lo lắng cho Giang Mộng Lộ. Cô ta vẫn an toàn. Thực ra thân thể ngươi vẫn ở trong chỗ gọi là Thần địa đó, chỉ có ý thức của ngươi là cùng ta tiến vào trong này mà thôi.’

    - ‘Ngươi… ngươi là Tiểu An thật sao? Sao ngươi lại là nữ tử thế?’

    - ‘Ta vốn không có hình dáng, thực thể, không có giới tính. Đây chỉ là một hình ảnh do ta tạo ra để trò chuyện với ngươi mà thôi. Chẳng phải ngươi rất thích nữ tử hay sao. Ta sẽ đem tất cả mọi chuyện của mình nói với ngươi. Có thể có nhiều điều ngươi không hiểu, không chấp nhận được nhưng ta sẽ cố gắng nói đơn giản cho ngươi hiểu. Ta vốn không phải là sinh vật ở hành tinh của ngươi mà ta được sinh ra ở một tinh cầu khác rất xa với nơi đây.’ – giọng Tiểu An đều đều nói.

    Cùng lúc, Bình An chợt có cảm giác mình bị kéo vút lên cao, vượt ra khỏi Thần địa, vượt qua khỏi bầu trời, rơi vào một vùng không gian đen tối có vô số các điểm sáng hình cầu không ngừng di chuyển. Một quả cầu màu xanh trước mặt Bình An chợt lấp lánh tiến lại gần Bình An.
    - ‘Đây chính là tinh cầu mà ngươi đang sống. Tinh cầu của các ngươi nằm trong một không gian khổng lổ như người đang thấy. Trong không gian này có vô số tinh cầu khác ngoài tinh cầu của các ngươi. Còn ta thì được sinh ra ở một tinh cầu xa, rất xa nơi này. Ở tinh cầu của chúng ta cũng có những nhân loại như các ngươi sinh sống. Nhân loại ở đây đã đạt đến một trình độ khoa học kỹ thuật cực kỳ cao siêu đến độ tất cả các hoạt động của nhân loại đều được máy móc làm thay. Cùng với sự phát triển quá mức của khoa học kỹ thuật là sự tiêu hủy các nguồn tài nguyên và môi trường sống của tinh cầu này. Đến một ngày, tinh cầu này đã bị hủy diệt đến mức không thể sống được. Rất nhiều nhân loại đã chết, những người còn sống sót đành lên những con tàu du hành, lang thang trong không gian để tìm kiếm một tinh cầu khác có thể sống được. Cuối cùng sau rất nhiều, rất nhiều năm tìm kiếm, họ đã tìm được một tinh cầu thích hợp, không có sinh vật lý trí để làm quê nhà thứ hai. Tuy nhiên, do phụ thuộc vào máy móc trong một thời gian quá dài khiến cho thể chất của nhân loại ở đây trở nên vô cùng yếu ớt, không thể thích ứng với môi trường mới. Những nhân loại sống sót lại không muốn tiếp tục cuộc sống dựa vào máy móc như trước đây nên cuối cùng họ đã có một quyết định. Đó là tự làm cho mình chìm vào một giấc ngủ dài hàng trăm năm. Đồng thời, họ tạo ra ta là một dạng thức tinh thần tồn tại là chúng ta và gửi chúng ta đến một tinh cầu thích hợp đã có sinh vật lý trí sinh sống, mà họ đã phát hiện trong quá trình tìm kiếm quê nhà mới cho mình. Chúng ta có nhiệm vụ chia nhau ra, sống cùng với các người để học tập những bí pháp cường hóa cơ thể của các người. Sau đó, trở về truyền lại phương pháp cải thiện cơ thể đã bị thoái hóa người chế tạo ra chúng ta để họ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở một tinh cầu mới. Khi đến đây, chúng ta bất ngờ bị sét đánh trúng, khiến cho chúng ta mất đi trí nhớ. Nhưng bản năng học tập của chúng ta thì vẫn còn và chúng ta cứ thế lang thang trên tinh cầu này, với những mảnh ký ức rời rạc. Chỉ đến khi, ngươi giúp ta hấp thụ được những phần đã tách ra thì ký úc của ta mới bắt đầu được hồi phục lại. Thần địa này là nơi chúng ta giấu con tàu của mình. Miêu tộc này chính là những nhân loại được chúng ta lựa chọn để canh giữ con tàu, phương tiện giúp chúng ta trở về.’

    Bình An nghe câu chuyện của Tiểu An mà đầu óc lộn xộn, mơ hồ hết cả lên nhưng hắn chợt nghĩ ra một chuyện hỏi :
    - ‘Khoan đã. Ngươi vừa nói sau khi học tập xong ngươi sẽ phải trở về. Vậy chúng ta phải chia tay nhau sao?’

    - ‘Đúng vậy. Đây là lần cuối chúng ta có thể trò chuyện với nhau. Sau này, ngươi sẽ không còn phải lo lắng vì có ta quấy rầy trong đầu ngươi nữa.’ – Tiểu An rầu rầu nói.

    - ‘Không. Ta không muốn xa ngươi đâu. Ngươi có thể ở lại đây với ta, không cần trở về mà.’ – Bình An quýnh quáng nói.

    - ‘Chúng ta được tạo ra vì một mục đích và chúng ta phải hoàn thành cho được mục đích này. Đó là số mệnh của chúng ta, tuyệt không thể thay đổi được. Một khi ba phần chúng ta hợp lại làm một thì cũng là lúc chương trình trở lại của chúng ta được kích hoạt. Ngươi cũng đừng vì chuyện này mà buồn phiền. Ngược lại ngươi nên vui vì ít ra ta có thể trở về quê hương của mình.’

    - ‘Nhưng ta … ta sẽ rất nhớ ngươi.’ – Bình An buồn bã nói.

    - ‘Ta cũng rất nhớ ngươi. Ta sẽ nhớ tất cả những kỷ niệm, ký ức về thời gian chúng ta ở bên nhau. Ngươi đã giúp ta cảm nhận được rất nhiều về cuộc sống tươi đẹp, đầy màu sắc của các ngươi. Nhất là với ngươi, ta thực sự đã sống. Đã đến lúc chúng ta phải chia tay rồi. Ngươi còn nhớ câu nói của Ngọc Cơ Tử hay không. Bây giờ ta muốn nói lại câu nói ấy với ngươi. Hai người yêu nhau thì thời gian dài đâu có là bao.’

    Nói dứt lời, nữ tử đó chợt ôm lấy Bình An đặt lên môi hắn một nụ hôn không có thực. Khi rời xa, trên mắt nữ tử chảy dài hai vệt nước mắt, nhưng miệng vẫn nở nụ cười. Lẩm nhẩm ‘Chuyến du hành nhân gian này thật đáng nhớ. Ta vĩnh viễn sẽ không quên.’

    Bình An nhìn thấy hình ảnh nữ tử đó cứ mờ dần, mờ dần đi. Không kềm lòng được hét lên một tiếng ‘Tiểu An! Không…’

    *

    Bình An hơi giật mình một cái, có cảm giác bị lôi tuột đi. Đến khi bình tĩnh lại đã thấy mình đang cùng Giang Mộng Lộ đứng trước vách đá nhưng bên tai còn văng vẳng câu nói cuối cùng của Tiểu An.

    Giang Mộng Lộ bỗng quay lại nhìn hắn mỉm cười nói :
    - ‘Chàng làm gì mà đứng ngẩn ra nhìn thiếp thế?’

    - ‘Nàng chờ ta có lâu không?’ – Bình An thấy thái độ Giang Mộng Lộ không có chút ngạc nhiên trước sự biến mất và xuất hiện đột ngột của hắn.

    - ‘Chàng làm sao vậy? Chẳng phải chàng nãy giờ vẫn đứng đây vơi thiếp sao?’ – Giang Mộng Lộ còn có vẻ ngạc nhiên hơn hắn nói.

    Bình An giờ mới nhớ lại những chuyện vừa rồi, thử tìm cách liên lạc với Tiểu An nhưng không được nữa. Không hiểu sao, Bình An bỗng cảm thấy hụt hẫng, đau lòng vô cùng.

    Giang Mộng Lộ bỗng thấy Bình An lộ vẻ đau buồn kỳ lạ vội nắm lấy tay hắn hỏi :
    - ‘Chàng không có chuyện gì chứ? Sao chàng có vẻ buồn bã như vậy?’

    Việc đột ngột phải chia tay Tiểu An khiến cho Bình An chợt dâng tràn bao nhiêu cảm xúc. Hắn bỗng kéo Giang Mộng Lộ vào lòng hỏi :
    - ‘Có khi nào nàng đột nhiên bỏ ta đi đến một nơi thật xa hay không?’

    Giang Mộng Lộ nhìn hắn kỳ lạ rồi đáp :
    - ‘Thiếp sẽ không bao giờ lìa xa chàng. Chỉ khi nào chàng muốn lìa xa thiếp hay cái chết chia lìa chúng ta thì thiếp và chàng mới phải xa nhau mà thôi.’

    - ‘Ta nhất định sẽ không bao giờ lìa xa nàng. Cho dù chết ta cũng mong được chết cùng lúc với nàng. Bồi bạn với nàng trên đường xuống hoàng tuyền.’ – Bình An xiết nhẹ vòng tay ôm lấy Giang Mộng Lộ

    Giang Mộng Lộ khẽ nép vào lòng Bình An nói :
    - ‘Không cho chàng nói đến chuyện chết. Chàng còn nhớ đã hứa với thiếp sẽ sống với thiếp ít nhất một trăm năm. Chàng tuyệt đối phải giữ lời đấy.’

    Nói xong, Giang Mộng Lộ bỗng ngẩng đầu lên, trao cho Bình An một nụ hôn say đắm. Nụ hôn này khiến hắn quên đi tất cả những buồn phiền trong lòng.

    *

    Khi hai người trở ra cũng đã gần hết nửa canh giờ.

    Lúc này, những Miêu nhân vẫn không ngừng tranh cãi xem moi việc ở đây nên giải quyết thế nào. Các tộc người Miêu Kim, Thanh, Hồng, Xích trước đây thực lực không bằng Bạch Miêu Tộc và Hắc Miêu Tộc, giờ nhân cơ hội này đều muốn vùng lên, không muốn thừa nhận vị trí tối cao của Bạch Miêu Tộc như lúc trước nữa.

    Bất chợt, cả Đại Chiểu Trạch bỗng rung chuyển mãnh liệt, khiến cho mọi người ngả nghiêng, đứng không vững. Rồi từ Thần địa một quả cầu sáng bay vọt lên lơ lửng giữa bầu trời trên Đại Chiểu Trạch.

    Các Miêu nhân sau một phút sũng sờ liền kéo nhau quỳ xuống, tung hô, miệng không ngừng kêu gọi, cầu nguyện thần linh.

    Từ quả cầu sáng chợt phát ra những âm thanh rất quen thuộc với Bình An :
    - ‘Thần sứ Hắc Miêu Tộc đã làm nhiều việc xúc phạm thần linh nên đã bị trừng phạt. Chuyện này, Miêu nhân các ngươi cũng không tránh được liên quan. Bởi vậy, thần linh sẽ thu lại hết các thần vật. Từ nay, giao cho Bạch Miêu Tộc đời đời làm thần sứ. Ngày nào Bạch Miêu Tộc còn làm thần sứ, thì Miêu nhân các ngươi sẽ được thần phù hộ, ban cho cuộc sống ấm no.’

    Nói dứt lời, quả cầu sáng liền phá không mà đi.

    Quả cầu đã biến mất từ lâu nhưng Miêu nhân vẫn còn quỳ bái hồi lâu chưa chịu đứng lên.

    *

    Ngày bốn người Bình An rời khỏi Nam Cương trở về Trung thổ, toàn thể Bạch Miêu Tộc đều đến đưa tiễn.

    Sau khi, thần linh xuất hiện chọn Bạch Miêu Tộc làm thần sứ. Địa vị chí cao của Bạch Miêu Tộc trong Miêu nhân một lần nữa được xác lập một cách chắc chắn. Bạch Tu Nguyên tuy không biết thực ra đã diễn ra chuyện gì nhưng lờ mờ đoán được thần linh xuất hiện lần này có liên quan mật thiết đến việc Bình An tiến vào Thần địa. Do đó, Bạch Tu Nguyên luôn cố duy trì quan hệ tốt đẹp với Bình An.

    Từ sau chuyện xảy ra ở Hắc Nguyệt Trại, Bạch Ngân Nguyệt không hiểu sao luôn tìm cách tránh mặt Bình An và Giang Mộng Lộ. Cho dù hai người muốn tìm cô nương này cũng không được. Hôm nay, không ngờ Bạch Ngân Nguyệt cũng chịu xuất hiện. Không những vậy, vừa đến nơi, Bạch Ngân Nguyệt lập tức đi thẳng đến trước mặt Bình An. Ánh mắt u uẩn nhìn Bình An khiến hắn phải giật mình, lúng túng. Rồi trước sự ngạc nhiên của mọi người, Bạch Ngân Nguyệt bỗng quỳ xuống gọi Bình An một tiếng :
    - ‘Sư phụ.’

    Bình An ngẩn ra hồi lâu. Giang Mộng Lộ phải đẩy khẽ một cái, hắn mới vội đỡ Bạch Ngân Nguyệt lên vui mừng nói :
    - ‘Đồ nhi ngoan. Bây giờ sư phụ phải trở về Trung thổ. Sau này nhất định sư phụ sẽ trở lại để truyền dạy võ công cho con. Hãy chờ ta nhé.’

    Bình An trong lúc vội vàng không nhìn thấy, vạt áo Bạch Ngân Nguyệt lúc đứng lên đã có thêm hai vệt nước mắt mờ mờ.

    Khi chiếc xe lăn bánh, Bạch Ngân Nguyệt không giữ được vẻ bình tĩnh nữa, nước mắt rơi xuống như mưa, nhạt nhòa cả bóng dáng chiếc xe đang xa dần ở phía chân trời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    HẾT






    Góp ý cho tác giả ở
    http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=41048
    ---QC---


  2. #17
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    The origin of passion
    Bài viết
    1,487
    Xu
    3,586

    Mặc định

    Bản đã chỉnh sửa của tác giả.

    Đại diện BTC.
    File đính kèm File đính kèm

    ---QC---


Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status