TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 20

Chủ đề: [Kim Bút 2009]Góp ý cho truyện dự thi của thí sinh số 19 - Phong Vũ

  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2009
    Bài viết
    546
    Xu
    50

    Mặc định [Kim Bút 2009]Góp ý cho truyện dự thi của thí sinh số 19 - Phong Vũ

    Mời các bạn độc giả đưa ra những góp ý chân thành nhất cho tác giả. Nơi đây sẽ chỉ đưa ra các thông tin một chiều từ độc giả ---> tác giả. Đề nghị thí sinh dự thi không có những động thái để lộ việc tham gia dự thi của mình. Nếu bạn cố tình để lộ thì quyền tham dự Kim Bút của bạn sẽ bị chấm dứt.

    Những bài spam sẽ bị xoá, bạn nào spam sẽ bị ban nick.

    Thân mến!
    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Đang ở
    Am Đạo cốc trên đỉnh Nhũ Hoa sơn
    Bài viết
    362
    Xu
    0

    Mặc định

    Góp ý chút xíu cho mục phi lộ:

    - Câu truyện diễn ra vào đời tống (960-1279) vậy mà bạn viết:

    +Tuy nhiên nếu chỉ đơn thuần xét về tinh hoa võ học, Thiếu Lâm Tự ở Tung Sơn ắt hẳn xếp hạng đầu. Hơn ngàn năm trước, Đạt Ma Tổ Sư - người khai sáng ra Thiếu Lâm Tự - đưa võ công Phật môn vào trung thổ, từ đó cho tới nay, Thiếu Lâm Tự luôn chiếm địa vị Thái sơn bắc đẩu của võ lâm.
    Đạt Ma sư tổ lập nên chùa TL vào thế kỉ thứ 6=> thời gian "hơn 1000 năm trước" là không chính xác.
    Người này đã chếtHidden Content
    Ngày mai trong đám lưu manh ấy
    Có kẻ đi tù bỏ cuộc chơi!

  3. #3
    Ngày tham gia
    Jul 2008
    Bài viết
    1,311
    Xu
    0

    Mặc định

    -Phi Dương ! Con có biết sau khi con trở về, việc đầu tiên mà ta muốn làm chính là gì không ?

    Hai dấu chấm than và hỏi phải ở sát chữ.

    -Không hiểu con có rõ chuyện này không nhưng giờ ta cần phải nói cho con biết. Phi Dương, con có biết hơn một năm con không có mặt ở Vạn Hoa Cốc, Khúc Vân nó sống như người mất hồn hay không? Có một ai trong cốc là không biết mối thâm tình của nó dành cho con chứ! Phi Dương, con có biết điều này không?

    Câu này nghe lủng củng sao á.

    Vòng vây ngày một xiết chặt, sau thì thấy một hắc y nhân dáng chừng như là thủ lĩnh của đám người bịt mặt tiến về phía trước, cất tiếng nói:

    Siết.


    -Thân trúc nát vụn vẫn còn sắc xanh, đốt ra tro vẫn giữ nguyên gióng thẳng. Anh em huynh đệ chúng ta sinh làm kiếp ăn mày, chết làm ma Khất cái. Các ngươi đừng nhiều lời nữa, tất cả xông lên đi.


    Câu này hình như là khất cái.

    -Bọn Thiên Nhẫn giáo các ngươi thật là ti bỉ hạ lưu. Hừ, lần này bẩy người chúng ta thà chết chứ nhất định không khuất phục.

    Thánh Hoả Giáo viết hoa cả ba từ thì Thiên Nhẫn Giáo cũng phải viết hoa như thế.

    Thanh niên áo xanh vừa nghe nhắc đến mấy từ “Thiên Nhẫn giáo” thì thoáng ngẩn người, sau đó vừa khoa tay vừa cất tiếng cười lớn:

    Về sau còn rất nhiều từ Thiên Nhẫn Giáo không viết hoa cả ba chữ nữa.



    “- Ngông cuồng !”
    Gã thủ lĩnh đám hắc y nhân vừa quát vừa đưa tay ra hiệu, lập tức hai tên hắc y nhân vừa bị chặt cụt tay kia vội vã nén đau, nhặt đao lùi lại. Đến lúc này có tiếng hô vang: “Sát…” Lập tức đồng loạt gần hai mươi giáo đồ Thiên Nhẫn nhất thời xuất thủ, ý đồ nhanh chóng dồn sáu Cái Bang đệ tử còn lại vào chỗ chết.

    Sao cái dấu chấm than nó lại cách ra thế? Còn nữa, sao vừa gạch ngang lại vừa ngoặc kép trong từ ngông cuồng là sao?


    Chàng thanh niên áo xanh kia trong thấy vậy thì giận dữ quát vang: “- Muốn chết.” Lời chưa dứt thì bóng người đã tiến về phía trước, trường kiếm trên tay lấp loáng như một ánh bạc tung bay. Mấy gã hắc y nhân vừa xông tới toan cản đường chàng thanh niên lúc này đã ngã vật xuống nền đất, chẳng kịp tiếp nổi một chiêu cũng như chẳng kịp kêu một tiếng đã trở thành cái xác không hồn. Gã thủ lãnh đám hắc y nhân trông thấy thế cả người lạnh toát, thầm nghĩ: “Chẳng hiểu ở đâu lại hiện ra thứ quái vật thế này?”


    Gã vừa nghĩ đến đây lập tức đã nghe thêm mấy tiếng la thảm thiết, lại có thêm mấy bóng áo đen đổ vật xuống đất. Một Cái Bang đệ tử trông thấy thế không nhịn được buột miệng hô lớn: “Hảo kiếm pháp!” Tiếng hô chưa dứt lại đã nghe thấy mấy tiếng “keng, keng, keng…” ngân dài, nhìn lại đã có thêm mấy gã hắc y nhân đã bị thanh niên áo xanh dụng kiếm bạt văng đi cương đao trên tay. Quan sát chiêu thức sử kiếm lần này, dường như chàng thanh niên kia đã cố tình nương tay. Thế nhưng bằng lộ kiếm pháp vừa thi triển, võ công thanh niên áo xanh đã có sự trấn nhiếp tuyệt đối với đám hắc y nhân Thiên Nhẫn giáo. Bởi thế khi bóng chàng thanh niên này lướt tới đâu, đám người áo đen hốt hoảng dạt sang đến đấy.

    Trông. Lại vừa gạch ngang vừa ngoặc kép. Ngoài ra lặp từ đã quá nhiều.


    Trước chiêu kiếm thần tốc ấy, gã hắc y nhân thấy mắt mình như hoa lên, bởi thế gã chỉ kịp hoàng đao trước ngực cố gạt đi thế đâm hiểm hóc đó. Chẳng dè lại nghe “soạt” một tiếng sắc lạnh, gã hắc y thủ lãnh cảm thấy bên tay hữu tê buốt, lạnh lẽo, rồi như ngay lập tức gã cảm thấy một cơn đau đớn thấu tận tâm can. Một kiếm vừa rồi của thanh niên áo xanh đã tiện đứt đi cánh tay hữu của gã sát đến vai. Thì ra vừa rồi chàng thanh niên đã thần tốc thay đổi thế công, từ thức đâm đổi thành thức chém. Khi xuất kiếm nhanh như chớp giật, khi biến chiêu thì lại nhẹ nhàng, uyển chuyển , bộ kiếm pháp như thế quả khiến người ta kinh hãi.

    Hoành không phải hoàng. Lặp ba chữ rồi. Dấu phẩy cách xa chữ.

    Người Khất cái có tên là Khương Sinh nghe vậy cất tiếng giải thích:

    Người khất cái.

    Phi Dương nói xong quay đầu, toan cất bước rời đi bất chợt từ phía chiếc kiệu nhỏ có một thanh âm già nua, lại nghe ra khá yếu ớt, xem chừng người trong kiệu bị thương không nhẹ:

    Không có dấu chấm câu ở toan cất bước rời đi.

    -Vừa rồi bị bọn giáo đồ Thiên Nhẫn vây công, ta tưởng mọi sự thế là xong rồi. Thật may là có sự tương trợ của thiếp hiệp. Ai dà, thật là may mắn quá sức. Nhưng qua cơ sự vừa rồi, ta biết võ công của thiếu hiệp không tầm thường chút nào. Người ta nói cẩn tắc vô ưu, chuyến này đi nhất định không được xảy ra sai sót gì, bởi thế ta lần này mặt dày mong thiếu hiệp giúp đỡ thêm một lần nữa, hộ tống ta đoạn đường từ Hạ Hồ Khẩu về Tương Châu gặp Nhạc nguyên soái.

    Lặp từ.


    Chiến tranh và loạn lạc đang bùng phát khắp nơi, dường như đi đâu cũng thấy cảnh nạn dân lầm than cơ cực, nheo nhóc tang thương. Hiện tại “Thường thắng tướng quân” Nhạc Phi- lá chắn vũng chãi bảo vệ sự an nguy của cả triều đình Nam Tống đang đổ bệnh, nhân dân khắp nơi đang vô cùng lo lắng.

    Vững chãi. Cái dấu gạch ngang để sai kìa.


    Trong một lữ quán nhỏ ở Hoàng Long Khẩu, mạn trái của Phục Ngưu Sơn tây, sinh hoạt ở đây dường như chẳng hề bị chiến tranh loạn lạc làm xáo trộn. Kì lạ hơn nữa lữ quán này không có tửu nhị, lại như cũng chẳng thấy hiện diện một bóng người ra dáng chưởng quầy. Hiện thời trên chiếc bàn lớn ở chính giữa lữ quán nhỏ hoang sơ ấy không biết bày cơ man bao nhiêu là rượu, và cũng chỉ có rượu - la liệt rượu. Nhìn kĩ hiện thời vào lúc này cũng chỉ có ba tửu quỉ đang ngồi chén tạc chén thù mà thôi.

    Phục Ngưu Sơn Tây. Tiểu nhị. Và lặp hai chữ hiện thời.


    Ngoài trời gió rét lạnh căm, tuyết bay lất phất song bên trong lữ quán vẫn tương đối sôi động và rộn rã. Tiếng người nói chuyện xen lẫn với tiếng tý tách của bếp lửa reo ca thể hiện một không khí khá là ấm áp, thân thiện. Ở ngay gần lối ra vào, ba vị khách quái dị đang say sưa trò chuyện trên trời dưới đất, bằng vào phục trang và lối nói chuyện đặc biệt của họ, xem ra mấy người này chẳng để những chuyện thị phi bên ngoài ảnh hưởng.

    Trong cái tiết trời lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt ấy, một thanh niên ước chừng tam thập vận một chiếc áo nho sinh mầu lam nhạt, bàn tay không ngừng phe phẩy chiếc Đàn hương phiến, miệng nở một nụ cười:

    Tí tách chứ không phải tý. Tam thập, híc câu này nên sửa thành ba mươi đi. Tàu quá. Đàn hương phiến, câu này viết hoa chữ đàn là sai.


    Nhìn lại, người được gọi là Tất Thu Phàm kia là một lão nhân râu tóc bạc như cước, gương mặt từ hòa, ông ta lại vận một chiếc Thiên niên hạc sưởng trắng toát, trông bộ dáng thật giống như một thế ngoại cao nhân. Xem chừng tuổi tác của Tất Thu Phàm phải lớn hơn thanh niên thư sinh kia rất nhiều, thật chẳng ngờ bọn họ lại có lối xưng hô kì quái như thế. Tuy vậy lúc này chỉ thấy gương mặt Tất Thu Phàm khẽ nhăn lại, quay sang hỏi người thanh niên:

    Thiên niên hạc sưởng là sao? Mình đọc chẳng hiểu là cái gì cả. Có ai hiểu không? Nếu là một loại áo nào đó thì bạn lại viết sai chính tả rồi.



    Lão nhân tóc bạc Tất Thu Phàm kia nghe vậy gật đầu, lại thấy người thanh niên thư sinh kia tiếp lời: "Thần Nông thị trưởng muôn loại cỏ cây, chữa được bách bệnh cho mọi người, lại trồng được trăm loại lúa, giúp hậu thế muôn dân có được cái ăn. Xứng đáng là bậc thứ hai."

    Thần Nông thị trưởng là sao. Không hiểu? Nếu là làm chủ muôn loài cỏ cây thì bạn lại không viết hoa chữ "thị" giống chữ Phục Hi Thị rồi.


    -Vạn hoa cốc chủ Quách Nộ Tiên am hiểu kì môn, kiếm pháp tuyệt luân. Nhớ trường đồ sát năm đó, ông ta vì bằng hữu mà huyết kiếm ngang dọc, chém trăm mạng cừu nhân, cạn ngàn chén rượu sầu. Con người dám yêu dám hận, bản lĩnh uống rượu lại cao minh như thế, thật đáng để Hứa Khang này tôn vinh.

    Bên trên vạn hoa cốc chủ là Quách Khinh Hàn, sao bên dưới lại là người khác. Lỗi này là lỗi logic.




    Tiếng ngâm vừa dứt, một bóng áo xanh lướt nhanh như bay vào trong tửu quán, thanh âm hào hứng theo đó cất lên: “ Tiểu đệ chậm trễ rồi. Mong mấy vị ca ca lượng thứ!”- Nhìn lại thì ra là một thanh niên trẻ anh tuấn, trên tay có cầm một thanh kiếm được quấn bằng voan lụa trắng- người này chính là Lý Phi Dương.

    Bỏ chữ có đi. Thừa rồi.


    “-Nhạc nguyên soái.” Mấy từ đó đối với mấy người Tất Thu Phàm quả thật vô cùng hấp dẫn. Bởi thế khi Phi Dương vừa dứt lời, mọi người dồn dập hỏi han. Lý Phi Dương lập tức liền mang chuyện trên đường tình cờ đụng độ ác đồ Thiên Nhẫn giáo, lại cả chuyện hộ tống “Thần bí nhân” trên kiệu gấm đến Tương Châu gặp mặt Nhạc Phi kể ra rành mạch. Thì ra Nhạc nguyên soái quả thật bị người của Ngũ Độc Giáo âm mưu hạ độc, thế nhưng rất may ông đã được Tiên y Vương Thời Trân bí mật chữa trị.. Nhạc nguyên soái một thời gian giả bệnh là để truy tìm nội gián, đồng thời có thêm thời gian dò xét động tĩnh của Kim Quốc.

    Hai chấm là sao vậy?



    -Hứa lão ca nói thật phải. Nhớ lại trận chiến ở chân dãy Võ Di Sơn hai năm về trước, hậu nhân của Thiên Ba phủ là Dương Tái Hưng thương pháp xuất quỉ nhập thần, cuối cùng cũng chỉ chịu bại dưới kiếm của Tứ đệ mà thôi. Đáng tiếc thay, hiện giờ gia tộc họ Dương sớm đã trở thành dĩ vãng. Chỉ mới năm ngoái thôi, đệ nghe nói em gái của Dương Tái Hưng là Dương Anh đã thành lập nên Lệ Tú phường ở Ba Lăng huyện, Động Đình hồ. Xem ra tiểu nữu kia tuy là phận nữ nhi mà chí không nhỏ, chỉ có điều số phận thật bất hạnh.

    Tiểu nữ.
    Lần sửa cuối bởi nguyen duc long, ngày 10-11-2009 lúc 04:46.
    Người Việt phải nói tiếng Việt nó mới thuần Việt Hidden Content

  4. #4
    Ngày tham gia
    May 2008
    Bài viết
    31
    Xu
    0

    Mặc định

    Lâu quá rồi tôi không viết một bài nào để nhận xét truyện, có lẽ là sức ngấm văn đã giảm đi chăng? Có thể là như vậy, nhưng mà sau khi đọc xong những lời nhận xét của ban giám khảo, tôi cảm thấy hai hàm răng ốm o của mình muốn rơi rụng quá nên đành viết một chút cho phát tiết những độc tố trong cơ thể vậy, để lâu, hại sức khỏe. Theo dõi cuộc thi Kim Bút từ hồi đầu đến giờ, chứng kiến những màn cãi nhau cùng bình luận đến phát buồn cười của một vài người bình loạn viên, à xin lỗi, bình luận viên, nhưng tôi vẫn cố chờ xem ban giám khảo làm ăn có gì tốt hơn không, nhưng thực tế lại chẳng chiều lòng người.



    Đầu tiên, xin được chúc mừng tác giả Phong Vũ, bạn xứng đáng với dòng chữ “tác giả mạng”.



    Đọc truyện của bạn, tôi cảm thấy đây là một kho chứa đựng truyện của Kim Dung, chứ không phải là văn bạn viết. Quả thật tôi đọc, mà cả một thế giới kiếm hiệp hiện ra trước mắt mình, nhưng xin lỗi bạn, đây là thế giới do người khác đã tạo ra, chứ không phải là thế giới mà bạn tạo ra. Vừa vào truyện, đã cả một rừng Thần Cái Lục Bản Tùng, rồi đến cả một đống những đông tây nam bắc, xin lỗi vì không nhớ tên, bởi vì truyện bạn không để lại cho tôi, cũng như người khác bất cứ cái gì để nhớ. Hay nói đúng hơn, bạn đang dựa vào cái “:hơi” của một tiểu thuyết kiếm hiệp thuần túy, chứ không phải là tạo ra thế giới kiếm hiệp. Đúng là đọc truyện của bạn, tôi thấy không khí kiếm hiệp rất đậm nét, nhưng phải nói thật với bạn rằng, cái không khí ấy là ở trên con chữ, còn lại ở bên trong con chữ, tôi cố gắng bới mãi, bới mãi, đến nỗi mòn mắt mà cũng chẳng tìm ra cái gì gọi là cảm xúc, xin lỗi, có thể lâu lâu không viết bình luận, nên khả năng cảm nhận đã kém đi chăng? Có lẽ chỉ thấy cái không khí của Kim Dung, của những truyện kiếm hiệp, chứ không thấy cái gọi là không khí của tác giả. Chưa kể đến việc các thành viên ban giám khảo hình như có khả năng thông tuệ đến mức đoán ra được cốt truyện khi vẫn phân biệt được cái nào là Công Tôn Hiên Di với một cái nữa là Đông Phương gì đó ở bên dưới? Chắc tại tôi mắt kém, đọc tới đó không biết giải quyết như thế nào, đành phải đọc lại từ đầu mới nhận ra là tác giả viết lộn tên nhân vật. Đó là còn chưa tính tới việc khởi đầu truyện như một bài tập làm văn. Chưa kể đến chuyện mô tả sức khốc liệt của những trận giao tranh được chêm vào bằng những câu nói hết sức sáo rỗng. Nếu bạn vẫn chưa phục về những ý kiến tôi đưa ra, tôi sẽ dẫn chứng cho bạn thấy, nhưng sẽ mất cả một ngày để viết đấy.



    Có lẽ là tôi chỉ nói được đến đây thôi, hy vọng là tác giả hiểu. Tôi biết bạn là ai, là tác giả nào, và biết cả tác phẩm bạn đoạt giải năm ngoái, bạn có bút lực khá, tuy nhiên cái phong cách của bạn lại là một cơn gió thoảng trong cơn bão của những thế hệ đi trước. Nếu bạn dùng tác phẩm năm nay dự thi với một mục đích để xuất bản, thì... tôi mong bạn suy nghĩ lại. Những cây đại thụ đã quá lớn rồi, nay bước theo những cái rễ của nó để lên bằng đại thụ thì muôn đời chỉ ở dưới gốc đại thụ ấy. Đọc xong Phong Vũ, đã thấy buồn cho một tác phẩm Việt Nam mà đọc lên như một tác phẩm Trung Quốc, một tác giả Việt mà tưởng như đang đọc một tác giả Trung Quốc, người đọc sẽ khen ngợi, hay là nhăn mặt mà nói bạn bắt chước đây? Cũng buồn cười ở một vị giám khảo nói tác phẩm này cùng hai truyện khác hình thành thế chân vạc một cách hết sức ngây ngô, xin thưa là chỉ có một chân rưỡi mà thôi, bởi vì trong này đã có một tác phẩm khiến người ta liên tưởng ở người đi trước chứ không phải là tác giả. Và tôi sẽ rất ngạc nhiên khi một nhà xuất bản nào đó lấy tác phẩm này để tung ra thị trường.



    Mong tác giả nghĩ lại, hãy giữ những gì mà bạn có, nhưng đừng đi theo những gì mà người khác vạch ra, nếu bạn còn muốn trở thành một nhà văn đúng nghĩa, hoặc là tiếp tục là một tác giả mạng.

  5. #5
    Ngày tham gia
    Aug 2009
    Bài viết
    44
    Xu
    0

    Mặc định

    Tôi biết bạn là ai, là tác giả nào, và biết cả tác phẩm bạn đoạt giải năm ngoái, bạn có bút lực khá, tuy nhiên cái phong cách của bạn lại là một cơn gió thoảng trong cơn bão của những thế hệ đi trước
    Thứ nhất, xin bác chú ý trong phát ngôn. Xin nhớ Kim bút có điều luật cấm mọi hình thức hé lộ thân phận tác giả của truyện dự thi. Mong bác chú ý điều này cho.
    Có thể văn phong của tác giả đặc trưng ở ttv nên không khó nhận ra truyện này là của ai viết. Nhưng việc bác chỉ thẳng ra rằng tác giả Phong Vũ từng đoạt giải năm ngoái thì... Ài, nói như vậy có gì làm bằng chứng mà bác dám khẳng định như thế.

    Những cây đại thụ đã quá lớn rồi, nay bước theo những cái rễ của nó để lên bằng đại thụ thì muôn đời chỉ ở dưới gốc đại thụ ấy. Đọc xong Phong Vũ, đã thấy buồn cho một tác phẩm Việt Nam mà đọc lên như một tác phẩm Trung Quốc, một tác giả Việt mà tưởng như đang đọc một tác giả Trung Quốc, người đọc sẽ khen ngợi, hay là nhăn mặt mà nói bạn bắt chước đây?
    Cứ tác giả Việt Nam thì phải viết như một tác phẩm Việt Nam chăng? Mà thực sự cũng chưa hiểu lắm cái gọi là "buồn chi một tác phẩm Việt Nam mà đọc lên như một tác phẩm Trung Quốc" ??? Không biết Kim bút có điều lệ nào yêu cầu thí sinh dự thi phải viết tác phẩm "theo phong cách Việt Nam" nhỉ? Hơn nữa, tôi cũng thực sự không biết thế nào là "phong cách Việt Nam", thế nào là "phong cách Trung Quốc". Hay phải viết những truyện như kiểu "Thiên đế kiếm"- một tác phẩm mà bác xem nó là đỉnh cao của đỉnh cao- thì đó mới là phong cách Việt Nam ???

    Mong tác giả nghĩ lại, hãy giữ những gì mà bạn có, nhưng đừng đi theo những gì mà người khác vạch ra, nếu bạn còn muốn trở thành một nhà văn đúng nghĩa, hoặc là tiếp tục là một tác giả mạng.
    Đừng đi theo những gì mà người khác vạch ra. Hay thật.
    Kim Dung vạch ra một con đường, đừng thằng cha nào đặt chăn lên đấy mà đi tiếp.
    Cổ Long tạo ra một trường phái kiếm hiệp, các tác giả đừng có học theo nữa.
    ...
    Đâu phải ai cũng có đủ khả năng và bản lĩnh để tạo cho mình một trường phái đặc trưng đâu.
    Họa chăng có chú Get- Backer làm được điều này chăng? Đúng là văn phong đặc trưng ấy, nó đã "xóa nhòa ranh giới giữa văn nói và văn viết". Một bước đột phá mới.

    ---QC---


Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status