TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 8 của 8

Chủ đề: [Kim Bút 2009]Góp ý cho truyện dự thi của thí sinh số 20 - Vô Đạo-Luân Hồn

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jul 2008
    Bài viết
    1,311
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngay từ lúc đọc Vô Đạo – Luân Hồn, ta đã thấy rất thích thú với cách hành văn của tác giả. Đọc những đoạn dẫn truyện mà thấy như đang đối thoại với một ai đó vậy, rất thú vị. Còn chuyện chửi bậy quá nhiều thì đúng là phản cảm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không như thế thì nhân vật sẽ bị giảm cá tính đi rất nhiều, bởi họ đa số đều là những kẻ bất cần đời và coi trời bằng vung. Với lại, ngoại trừ ông già quý tộc Lộc Công ra, thì chỉ khi gặp nguy hiểm, các nhân vật mới chửi bậy. Ông già đó đại diện cho cái giới quý tộc thối nát từ trên xuống dưới. Nên những câu chửi thầm của ông ta chính là để miêu tả rõ nét cái vẻ ngoài hào nhoáng, ra vẻ lịch lãm, nhưng bên trong thì không thể thô bỉ hơn.

    Gặp nguy hiểm, tính mạng chỉ như mành treo chuông, có thể chết bất cứ lúc nào, nên tinh thần chắc chắn sẽ bị lung lay. Mà một khi đã không còn giữ được bình tĩnh nữa thì chửi bậy là điều tất nhiên. Những câu chửi bậy đó đơn giản chỉ là để xua đi nỗi sợ hãi và lấy lại bình tĩnh mà thôi.

    Xuyên suốt bộ truyện này, ta thấy tác giả viết hay nhất là những đoạn hành động và lời nói của các sát thủ Hắc Vân Giáo Đoàn. Trong trận chiến ở Thái Cổ Thượng Lâm, Mộc Qua đã quyết định hy sinh bản thân để chặn bầy quái thú cho đồng đội chạy thoát. Nhưng Ngục Hồn thân mang trọng thương vẫn quay lại để cứu hắn, vì còn sống là chúng ta còn chiến đấu, chiến đấu đến cùng để giành lại tính mạng từ tay Tử Thần. Không hề buông xuôi, bỏ cuộc trước mọi hoàn cảnh. Đó là một trong những hình ảnh bất khuất nhất của Ngục Hồn.

    Những người bạn của hai người bị thương nặng không kém và đang chạy tháo thân cũng lập tức quay lại trợ giúp. Điều này rất hợp với câu nói: “Ta thà chịu chết, chứ không muốn thấy cảnh đồng đội hy sinh trước mặt mình.” của tên lùn Phổ Quách. Cũng trong trận chiến ở Thái Cổ Thượng Lâm, Lạp Đan và Ngục Hồn đã xả thân cứu đối phương, mặc dù thường ngày họ không ưa nhau. Đó là vì “một lần là đồng đội thì suốt đời là đồng đội.”

    Những chiêu thức thực chiến không hoa mĩ nhưng vô cùng hiệu quả. Trận pháp rất độc đáo và lạ mắt. Có một điều thú vị là khi miêu tả phong cảnh, tác giả luôn lồng vào đó tâm trạng của nhân vật. Đó là đoạn Ngục Hồn ngồi trong ngôi nhà của tướng quân Văn Thiếu Cương ngoài đảo hoang. Hắn ngồi bất động hồi lâu và đưa mắt nhìn từng đợt xóng xô vào bãi cát trắng. Đoạn Nghịch Đạo ngước ánh mắt lên nhìn bầu trời ảm đạm để tìm ngôi sao hộ mệnh của Ngục Hồn rồi khóc thầm. Và đoạn tên đồng bóng đó ngồi một mình ngắm cơn mưa tầm tã trong tâm trạng buồn bã. Những đoạn tả cảnh như thế này sẽ gây ấn tượng mạnh cho độc giả hơn là tả cảnh mà không có nhân vật.



    Tình cảm nam nữ trong truyện nhẹ nhàng, trong sáng. Tình thầy trò lại khiến độc giả bật cười, lúc bình thường thì như cha con, nhưng khi Siêu Sinh dẫn Ngục Hồn đi ăn vụng thì lúc đó ông lại giống một người bạn.


    Điểm thành công tiếp theo của truyện là các nhân vật phụ. Có những nhân vật tuy ít xuất hiện nhưng mỗi lần có mặt là lại gây sự chú ý cho độc giả. Thiên Chấn là một trong số đó. Hắn là người cao ngạo, không chịu khuất phục trước bất cứ ai. Nhưng khi thấy Ngục Hồn bị con sóng Bạo Hải đánh văng đi, hắn liền bay xuống đỡ Ngục Hồn rồi đưa anh bạn nhỏ của mình lên vị trí cao nhất để tận hưởng cảm giác đứng trên tất cả là như thế nào. Điều này đồng nghĩa với việc hắn đã chấp nhận thua cuộc trước Nghịch Đạo. Dù chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng đã nói lên được tính cách của hắn.

    Cuối truyện, dù sắp trút hơi thở cuối cùng, nhưng hắn vẫn chống thương xuống đất chắn trước quân thù. Đó là hình ảnh ấn tượng nhất của hắn, cũng là cảnh tượng bi hùng nhất trong truyện. Hình ảnh khó có thể quên được này đã khiến Ngục Hồn - một kẻ chưa biết nước mắt là gì phải bật khóc nức nở. Ta đã theo dõi rất kĩ điều này, từ lúc xuất hiện cho tới đoạn cuối, Ngục Hồn biết yêu, biết hận, vui vẻ cười đùa, trầm tư buồn bã. Tóm lại là gần như đầy đủ cung bậc cảm xúc của một con người bình thường, chỉ thiếu những giọt nước mắt mà thôi. Ngay cả tên đồng bóng Nghịch Đạo suốt ngày trêu đùa cũng có lúc phải rơi lệ, nhưng hắn thì không. Chỉ đến khi người anh em của mình hy sinh, hắn mới “biết khóc”. Tâm lý từ từ bộc lộ theo từng trường đoạn, một kiểu xây dựng tính cách nhân vật khá hay.

    Trái ngược với con người lạnh lùng Ngục Hồn là tên đồng bóng Nghịch Đạo. Tên nhắng nhố này luôn thể hiện mình là một kẻ điên khùng, biến thái, mục đích không chỉ là che giấu thực lực đáng sợ, mà còn để quên đi thân phận nghiệt ngã của hắn. Nhưng huyết thống không thể lừa người, mỗi lần quậy phá xong, hắn lại ngồi thu lu một chỗ với số phận trêu ngươi của mình. Những đoạn này chính là một câu hỏi không dễ lý giải. Đến cuối truyện, khi tiết lộ thân phận của Nghịch Đạo, thì câu hỏi khó này mới được giải đáp rõ ràng. Thì ra Nghịch Đạo biểu hiện kỳ lạ như vậy là vì hắn đang thầm nguyền rủa chính bản thân mình. Một chiêu gài tình tiết quá hay.

    Một điểm đáng chú ý nữa là, dù rất căm hận mẹ mình và bị bà ta dồn vào chỗ chết, nhưng khi đắc thủ, Nghịch Đạo đã không ra tay và còn thốt lên gọi mẹ. Vì trong thâm tâm, hắn luôn khao khát có mẹ, được mẹ chở che chăm sóc, điều này thể hiện qua câu nói “Không có mẹ, chỉ là rác rưởi.” của hắn. Nhưng bà ta lại lợi dụng Nghịch Đạo chần chừ mà xuống tay đâm hắn một nhát. Nhát kiếm này đã cắt đứt hy vọng mong manh của hắn. Từ đầu đến cuối, đây chính là cảnh đáng thương và cảm động nhất của Nghịch Đạo.

    Những người đồng đội của hai nhân vật chính cũng bất hạnh chẳng kém Ngục Hồn và Nghịch Đạo. Nhưng đáng nói là họ đều nhìn thấy một con đường trắng giống hai người. Con đường trắng tồn tại trong tâm trí của những người có số phận trớ trêu. Mỗi khi họ cảm thấy cô đơn, đau khổ là con đường trắng lại hiện lên. Lúc đầu Ngục Hồn cứ nghĩ chỉ có mình mới thấy được con đường trắng, vì quá khứ của hắn ngập chìm trong nỗi thống khổ và chết chóc. Nên hắn luôn sống khép kín, ngoài sư phụ ra chẳng kết thân với ai. Nhưng khi đến Hắc Vân giáo đoàn, được vui đùa, tập luyện và sát cánh chiến đấu cùng những người bạn, Ngục Hồn mới nhận ra mình không hề cô độc, vì có rất nhiều người cũng đi trên một con đường trắng giống hắn. Những người bạn của Ngục Hồn sau khi kết thân với hắn cũng nhận ra điều đó. Tuy chúng ta bất hạnh, nhưng không hề cô độc, vì còn rất nhiều người bạn ở bên cạnh chúng ta. Đó là ý nghĩa của con đường trắng. Đây cũng là điểm hay nhất của bộ truyện này.

    Quả là thiếu sót nếu như không nhắc đến trí tuệ của tên hoàng đế. Hắn đã bày ra một âm mưu vô cùng hoàn hảo để đưa các bang phái trong giang hồ vào bẫy, để rồi tự tiêu diệt lẫn nhau. Tác giả đã viết rất logic, không có một chi tiết thừa nào trong âm mưu đáng sợ này.

    Trong truyện có khá nhiều đoạn triết lý, nhưng đôi lúc quá dài dòng không cần thiết. Cảnh đánh nhau trong hoàng cung thì quá bạo lực, khiến người đọc thấy ghê sợ hơn là hấp dẫn. Cuối cùng là chuyện thằng cha của Ngục Hồn chỉ vì không được người đời giúp đỡ mà bị kẻ xấu lung lạc tinh thần, để rồi trở về giết vợ giết con. Ta thấy điều này là dở nhất trong truyện, vì Đông Tổ không hề ép ông ta làm chuyện đó, nên chẳng có lý do gì để ông ta quay về giết vợ con như thế cả.


    Đôi điều cảm nhận!
    Lần sửa cuối bởi nguyen duc long, ngày 16-12-2009 lúc 03:00.
    ---QC---
    Người Việt phải nói tiếng Việt nó mới thuần Việt Hidden Content


  2. #7
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Đang ở
    Tiểu Cực Cung
    Bài viết
    26
    Xu
    0

    Mặc định

    giọng văn đôi chỗ chỉ thích hợp cho truyện ngắn thôi

  3. #8
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    1
    Xu
    0

    Mặc định

    cám ơn tác giả đã sáng tác truyện này, một trong những tác phẩm hay nhất mà mình từng đọc. hay hơn truyện tàu nhiều, không có anh hùng tự sướng, không có độc cô cầu bại. ( mình ghét nhất là mấy thằng kiểu đó, 1 mình mà kiêm tu đủ thứ, nghe mà mắc ói ).Truyện tiết tấu hợp lí, đặc biệt những đoạn miểu tả chiến thuật cực kì sáng tạo, thể hiện đắc tính của mỗi cá nhân trong tập thể . Đây là viên ngọc sáng cần mài giũa, không có cá nhân nào la quan trọng nhất, không có chiến thuật nào là vô địch. Cái mình yêu thích nhất ở tác giả đó là khả năng úp úp mở mở, chứ không phải huỵnh tẹt ra hết ngay từ đầu. Để cho người đọc có cái mà suy nghĩ chứ. Có thể hơi máu me và gây ác cảm với 1 số người nhưng mình thích, hay, hay, cần phải máu me va kinh dị hơn nữa.
    Cám ơn bạn 1 lần nữa đã sáng tác VDLH, mốt cái nhìn mới về kiếm hiệp việt, mong tác giả sẽ tiếp tục phần 2.

    ---QC---


Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status