Hồi 3: Lĩnh Nam Song Kiếm
Tác giả: Mậu Kích
Dịch: Cổ Mộ
Nguồn: Báo Kiến Thức Ngày Nay
Đánh máy: lamsonquaikhach
Đàm Bình Xuyên nhìn lại người y, ngó Đổng Tử Ninh và Lĩnh Nam Song Kiếm, rồi hoang mang hỏi: “Thật vậy sao?”.
“Ta lừa ngươi làm gì? Vải băng bó cho ngươi đó có phải chính là xé từ áo của Đổng Tử Ninh không?”.
Đàm Bình Xuyên hỏi Đổng Tử Ninh: “Ngươi không đi cùng bọn họ?”.
Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: “Bọn họ nào? Bọn họ là ai?”.
“Người của tà giáo Bích Vân Phong”.
“Là hai người trong tửu quán giữa rừng?”.
“Không, là một bọn bịt mặt. Ngươi không cùng bọn họ tập kích chúng ta à?”.
Phụng nữ hiệp nói: “Ta thấy một mình y đến từ phía nam, y tập kích các ngươi đó hả? Ngươi đừng nói năng hồ đồ!”.
Đàm Bình Xuyên ngạc nhiên. Đổng Tử Ninh cũng nói: “Đàm sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi bị người của Bích Vân Phong tập kích ở đâu?”.
Đàm Bình Xuyên chỉ về ngọn núi phía bắc, nói: “Ở bãi cỏ sau ngọn núi kia, bọn họ bất ngờ từ trong rừng xông ra, đả thương mấy huynh đệ chúng ta”.
Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: “Còn Lương tam ca?”.
“Huynh… huynh ấy yểm trợ cho những huynh đệ bị thương chạy trước, một mình đấu với bọn ác nhân đó, e rằng bây giờ…”.
Đổng Tử Ninh vội hỏi: “Lương tam ca không bị thương?”.
“Huynh ấy bị thương nhẹ, nhưng…”.
Đổng Tử Ninh giậm chân: “Ta phải đi ngay xem sao”. Nói rồi, tức tốc thi triển khinh công chạy vụt đi.
Phụng nữ hiệp gọi: “Tiểu đệ, sao ngươi đi một mình? Bọn chúng đông lắm kia mà!”.
Nhưng Đổng Tử Ninh đã mất hút trong rừng. Phụng nữ hiệp nói với Liễu Tử Tiên: “Huynh xem, tiểu đệ muội mới kết nghĩa này có vẻ hơi ngố đấy nhỉ! Huynh ở đây với gã hồ đồ này, để muội đuổi theo Tử Ninh xem thế nào”.
“Được, muội cứ đi đi! Nhưng hạ kiếm nhớ lưu tình!”.
“Cái đó thì còn phải xem là hạng người nào đã!”.
Phụng nữ hiệp quăng mình lên ngọn cây, rồi phi thân bay đi như cánh chim trên vòm rừng, thoáng chốc đã không thấy đâu nữa. Đàm Bình Xuyên đừng nhìn theo há hốc mồm kinh ngạc, đây là lần đầu tiên trong đời y thấy thứ khinh công thượng thừa như vậy.
Đổng Tử Ninh phi thân lên đỉnh núi, thấy Phong lôi kiếm Lương Bình Sơn đang đấu cùng sáu tên bịt mặt, dưới đất là bốn năm xác chết, trong đó có ba thi thể là người của Võ Lăng kiếm phái. Phong lôi kiếm của Lương Bình Sơn tuy lợi hại, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, y cũng đã bị mấy vết thương, máu chảy đỏ áo, kiếm thế chậm dần, vừa đánh vừa lui. Nhưng sáu tên kia vẫn bám riết không tha. Đổng Tử Ninh thấy vậy, vội vàng rút kiếm vụt đến trước mặt Lương Bình Sơn thi triển ba mươi sáu chiêu thức Thiên canh chỉ huyệt kiếm, trong chốc lát đã điểm ngã hai tên bịt mặt và nhắm vào huyệt Phục thố của tên thứ ba khiến gã vội vàng nhảy thối lui. Ba tên kia bỗng nhiên thấy ở đâu mọc ra một người, xuất thủ như chớp khiến chúng phải dãn vòng vây ra, ngạc nhiên nhìn Đổng Tử Ninh. Một tên cầm Thất tinh kiếm trong bọn hỏi: “Tên kia là ai?”.
“Đổng Tử Ninh ở Võ Di sơn”.
Gã bịt mặt cười nhạt: “Thì ra là người của Huyền Võ kiếm phái, lại thêm một tên đến nộp mạng”.
Đổng Tử Ninh nói: “Chư vị hãy khoan động thủ, cho ta hỏi, chúng ta và các vị không oán không thù, có sao lại tập kích chúng ta giữa đường?”.
“Ông nội ngươi thích giết thì cứ giết, chớ có lắm lời! Xem kiếm!”. Nói rồi, gã nhắm ngực Đổng Tử Ninh đâm liền. Đổng Tử Ninh ngạc nhiên hi thấy chiêu y xuất chính là “Kim đỉnh quan nhật” của Nga Mi kiếm phái, y không dám đỡ, vội lật người ra sau tránh, hỏi: “Ngươi là người của Nga mi?”.
“Nga Mi, Nga Mốc cái gì, ta là người của Bích Vân Phong!”.
“Nếu là người của Bích Vân Phong, tại sao không dám đàng hoàng lộ diện, bịt mặt làm gì?”.
“Bọn ta có quy định, là thích bịt mặt giết người, ngươi có quản được không? Xem kiếm!”. Nói rồi, gã lại xách kiếm xông đến, vẫn là kiếm lộ của Nga Mi, tên gọi chiêu này là “Lăng không bát kiếm”, một khi xuất thủ thì một chiêu biến thành tám chiêu khiến đối thủ không biết đường nào mà lần. Đổng Tử Ninh thấy đằng trước đằng sau y đều có ánh kiếm loang loáng, không biết chống đỡ đường nào, đành thì triển khinh công búng mình ra xa để tránh, y nghĩ bụng: “Muốn thắng gã này chỉ có thể dùng trí chứ không thể dùng lực”. Đổng Tử Ninh còn đang nghĩ, thì gã kia đã đuổi đến, mũi kiếm nhắm ngay giữa bụng dưới của y. Đổng Tử Ninh vội nhảy sang bên để tránh, đồng thời xỉa mũi kiếm điểm vào huyệt Thiên trung của gã. Không ngờ gã phản ứng cực nhanh hồi kiếm cắt ngang đường kiếm của Đổng Tử Ninh. Chỉ nghe “cạch” một tiếng, thanh kiếm gỗ trong tay Đổng Tử Ninh đã bị chém gãy làm hai đoạn. Võ công của Đổng Tử Ninh chủ yếu nhờ vào ba mươi sáu chiêu Thiên canh chỉ huyệt kiếm, bây giờ kiếm không còn, y không thể thi triển được công phu gì nữa, rơi vào cảnh thập phần nguy cấp.
Gã bịt mặt nghe tiếng “cạch”, tiếp đó lại thấy nửa thanh kiếm gỗ của Đổng Tử Ninh bị chém đứt bay ra, gã ngạc nhiên không hiểu mô tê gì, đến khi định thần nhìn lại, thấy địch thủ sử dụng kiếm gỗ thì lại cảm thấy hết sức kỳ dị, bởi gã không thể nào tưởng tượng được rằng Đổng Tử Ninh lại dám dùng kiếm gỗ để đối phó với gã, hơn nữa lại còn điểm ngã hai tên đồng bọn của mình. Gã cảm thấy như bị hạ nhục, cười hắc hắc nói với Đổng Tử Ninh: “Tên tiểu tử kia lại dám dùng kiếm gỗ giỡn mặt với ta, không sợ chết chắc?”.
“Nếu sợ thì ta đã không đến!”.
Gã bịt mặt lúc đó đã biết võ công của Đổng Tử Ninh ngoài công phu dùng kiếm đả các huyệt vị của địch thủ ra, thì kiếm pháp căn bản không phải là đối thủ của mình, vả lại hiện nay tên Phong lôi kiếm Lương Bình Sơn đang bị trọng thương, nên gã nói: “Được! Ta sẽ để ngươi dùng kiếm thật đấu tiếp với ta, nếu không, ta có giết chết ngươi cũng không được xem là hảo hán”.
Đổng Tử Ninh cười nhạt: “Ngươi mà cũng đòi làm anh hùng hảo hán à? Bất ngờ tập kích người ta, lại còn không dám để lộ mặt mũi, so với bọn trộm gà trộm chó, ngươi còn không bằng, nữa là anh hùng với lại hảo hán!”.
Gã bịt mặt giận quá hóa cuồng nói với đồng bọn: “Lên! Trước hết hãy băm nát tên tiểu tử này rồi hãy nói. Tên Lương Bình Sơn kia đã bị trọng thương, chạy không thoát đâu!”.
Lúc đó, hai tên bị Đổng Tử Ninh điểm ngã đã được đồng bọn giải huyệt, cũng xách kiếm cùng nhắm Đổng Tử Ninh xông đến. Đổng Tử Ninh nhảy đến bên một xác chết, nhặt lấy thanh kiếm, đồng thời xoay người nhắm huyệt Liêm tuyền của tên vừa áp tới khiến gã lập tức ngã ngửa chết tốt, máu phun lai láng. Đó là điều Đổng Tử Ninh không ngờ tới, bởi lúc này kiếm trong tay y không phải là kiếm gỗ như trước đây nữa, mà là kiếm thật. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, tay Đổng Tử Ninh nhuộm máu.
Năm tên bịt mặt còn lại thấy một tên đồng bọn bị giết càng điên tiết hơn, năm kiếm cùng lao về phía Đổng Tử Ninh. Lương Bình Sơn nạt một tiếng lớn, vung kiếm xông đến nghênh chiến với ba tên. Lương Bình Sơn vốn đang đuối sức, bỗng thấy có người đến cứu, đã cảm thấy kỳ lạ, khi biết người đó là Đổng Tử Ninh thì càng ngạc nhiên hơn, bởi y không thể ngờ Đổng Tử Ninh lại cứu mình. Nghỉ ngơi một lát, đến khi thấy năm tên bịt mặt cùng lao vào Đổng Tử Ninh thì Lương Bình Sơn liền nhảy ra trợ chiến. Tinh thần y lúc này cũng đã phấn chấn trở lại, múa kiếm vù vù lóa mắt. Lương Bình Sơn hét một tiếng: “Nằm xuống cho ta!”, tiếng hết vừa dứt thì cánh tay của một gã bịt mặt đã lìa khỏi thân. Nhưng lúc đó, Lương Bình Sơn cũng trúng một kiếm sau lưng, máu tuôn xối xả, tức thời ngã lăn ra đất. Đổng Tử Ninh thấy vậy cả kinh, nhất thời mất tập trung nên chân trái bị trúng một đường “Lăng không bát kiếm”. Đồng thời, ngay khi đó, mũi kiếm của một tên bịt mặt khác cũng xỉa thẳng vào bụng y.
Chính lúc nguy cấp đó, bỗng một đám mây hồng ở đâu sà xuống, hàn quang lóe lên khiến gã bịt mặt kia văng ra xa hơn một trượng, đập xuống đất chết tức khắc. Bốn tên còn lại ngạc nhiên thất sắc, nhìn kỹ lại, thì ra đám mây hồng đó chính là một nữ trung niên vận y phục đỏ đang đứng đường đường trước mặt, dung nhan xinh đẹp, kiếm khí hùng hồn. Bốn tên kia kinh ngạc, cùng lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Một kẻ không sợ chết!”. Tiếng Phụng nữ hiệp lạnh như băng giá, cô nói rồi đến phong bế huyệt đạo cầm máu cho Lương Bình Sơn.
Tên đại ca trong bọn nói: “Ngươi muốn đến nộp mạng?”.
“Ngươi nói trật rồi, ta đến để đưa các ngươi về chầu Diêm chúa!”.
Một tên trợn mắt quát: “Yêu phụ, xem kiếm!”.
Tiếng nói của gã chưa dứt, mũi kiếm của Phụng nữ hiệp đã cắm vào giữa ngực khiến gã bật ngửa lăn ra đất, chết không kịp ngáp. Không ai biết Phụng nữ hiệp ra tay như thế nào, chỉ thấy một lằn sáng lóe lên thì người kia đã chết. Một gã khác hoảng hốt kêu lên: “Đây là Truy hồn phù dung kiếm! Đại ca, chúng ta chạy cho mau”.
“Các ngươi chạy đằng trời! Ai bảo các ngươi làm chuyện ác nhân hại đạo?”. Tiếng dứt kiếm lên, ba chiêu xuất ra liên tiếp, ba tên khác lập tức hồn lìa khỏi xác. Truy hồn phù dung kiếm của Phụng nữ hiệp quả thật đã đạt đến cảnh giới quỷ khốc thần sầu.
Tên “đại ca” trong bọn vội vàng bỏ chạy, nhưng khi y mới nhảy lên đỉnh núi định tẩu thoát thì đám mây hồng đã sà xuống trước mặt, ánh kiếm lóe lên, đầu gã lăn xuống đất trong khi thân thể đứng trơ trơ như trời trồng. Sáu tên bịt mặt, chỉ còn một tên sống sót, đó là tên bị Lương Bình Sơn chém đứt một cánh tay, khi Phụng nữ hiệp đuổi theo tên đại ca lên đỉnh núi, thì gã đã trốn đàng nào mất rồi. Đổng Tử Ninh không ngờ trong chớp mắt, bốn cao thủ đã mất mạng dưới tay của Phụng nữ hiệp. Kiếm pháp thần sầu quỷ khốc của nữ hiệp khiến y kinh ngạc đến thất thần, đứng trơ trơ, đến khi Phụng nữ hiệp hỏi: “Tiểu đệ, ngươi sao vậy?” thì Đổng Tử Ninh mới chợt tỉnh. Y thấy Phụng nữ hiệp vẫn tươi cười, hơi thở không gấp, mặt bình thản như thường, cứ như vừa rồi cô ta giết mấy con kiến vậy. Đổng Tử Ninh vội nói: “Đa tạ tỉ tỉ cứu mạng”.
“Tiểu đệ, ngươi bị thương có nặng không?”.
“Không sao, không biết thương tích của Lương tam ca thế nào rồi!”.
“Thương tích của hắn không nhẹ đâu, may mà ta đã kịp thời phong huyệt cầm máu. Để ta xem thử vết thương của đệ thế nào nhé?”.
“Tỉ tỉ xem cho Lương tam ca trước đi”. Đổng Tử Ninh nói xong muốn gượng đứng dậy.
Phụng nữ hiệp thầm gật gù, cảm thấy mình nhận Đổng Tử Ninh làm nghĩa đệ quả không lầm, y biết lo cho người khác như vậy, thực sự là phẩm cách hiếm có trong võ lâm hiện nay. Nghĩ rồi, Phụng nữ hiệp bèn nói: “Tiểu đệ, ngươi đừng cử động, để ta xem cho hắn trước vậy”. Cô đến bên Lương Bình Sơn, thấy hắn đã hôn mê bất tỉnh vì mất quá nhiều máu, thương tích rất nặng, hiện tại tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu không cứu chữa kịp thời, thì e rằng hậu quả khó lường. Phụng nữ hiệp nhíu mày, thương tích như vầy phải cứu chữa kiểu gì đây? Những loại thuốc kim sang thông thường đều vô tác dụng. Đương khi đó chợt nghe tiếng của Liễu Tử Tiên: “Phụng muội, tại sao lại đại khai sát giới như vậy?”.
Phụng nữ hiệp quay lại, thì ra Liễu Tử Tiên và Đàm Bình Xuyên đang cưỡi ngựa tới. Phụng nữ hiệp hỏi lại: “Muội đại khai sát giới hồi nào?”.
“Muội giết bao nhiêu là người như vậy mà con nó không sát giới?”.
“Ôi trời, bọn chúng mà là người sao? Đó chỉ là bầy dã thú hại người, mà giết dã thú thì không thể tính là đại khai sát giới được”.
Liễu Tử Tiên lắc lắc đầu: “Ta thật hết nói nổi với muội, mỗi lần như vầy muội đều có lý đo”.
“Muội nói không đúng sao?”.
“Đúng, đúng, muội nói đương nhiên là đúng!”. Liễu Tử Tiên thở dài một tiếng rồi tiếp “Bây giờ phải xử lý những cái xác này thôi, nếu không, bọn quan binh thấy, sẽ liên lụy đến dân chúng quanh đây”. Nói xong, Liễu Tử Tiên xuống ngựa, giơ tay áo về phía những xác chết, phất một cái, một tử thi bỗng bay lên rồi rơi hút xuống vực sâu. Liễu Tử Tiên phất liền mấy cái, mỗi lần như vậy, là một cái xác được quăng xuống vực. Thứ công phu ấy trong võ lâm thật hiếm thấy, khiến Đổng Tử Ninh và Đàm Bình Xuyên kinh ngạc không nói nên lời. Đổng Tử Ninh vốn muốn giữ lại một tên để lột khăn bịt mặt của hắn xem chân tướng thực sự thế nào nhưng cũng không kịp, vì Liễu Tử Tiên xuất chiêu quá nhanh. Khi Liễu Tử Tiên đến trước mặt Lương Bình Sơn, đang định ra tay tiếp, thì Phụng nữ hiệp vội la lớn: “Ấy, đó là người sống, sao huynh định chôn hắn?”.
“Sao, hắn mà là người sống à? Sống sao không động đậy gì vậy?”.
“Cứ không động đậy thì là người chết sao? Lúc huynh ngủ, không động đậy thì muội có thể nói huynh là người chết được không?”.
“Y thực sự còn sống à?”.
“Trời ơi! Muội không nói với huynh nữa, huynh mau mau nghĩ cách cứu hắn đi, hắn là Tam ca của tiểu đệ Tử Ninh đó”.
Liễu Tử Tiên nhìn Lương Bình Sơn rồi lắc lắc đầu: “Hắn bị thương nặng như vậy, sớm muộn cũng sẽ chết, trừ phi mời được Tam Bất Y Từ Thần Tiên”.
Phụng nữ hiệp nghe vậy, liền giục Liễu Tử Tiên: “Vậy huynh mau mời lão tới đây ngay đi!”.
“Muội bảo ta đi mời ở đâu bây giờ? Hành tung của lão phiêu du bất định, tính khí lại kỳ quái…”.
“Muội không cần biết, nhất định huynh phải mời lão đến đây!”.
Liễu Tử Tiên không biết làm sao, đành nói: “Được, được, ta đi mời, nhưng nếu mời không được, muội cũng đừng trách ta đấy nhé!”.
“Nếu mời không được, huynh phải cứu sống Lương Bình Sơn, nếu để hắn chết, huynh phải đền mạng cho muội!”.
Liễu Tử Tiên quay sang Đổng Tử Ninh lắc đầu cười khổ: “Ngươi xem, hảo tỉ tỉ của ngươi đó, thực là không biết lý lẽ gì nữa”.
Phụng nữ hiệp bật cười: “Muội không biết lý lẽ chỗ nào?”.
Đổng Tử Ninh thấy tình hình như vậy, muốn cười cũng không dám cười, bèn nói với Liễu Tử Tiên: “Hay là ca ca cứ chỉ chỗ lão thần tiên đó cho tiểu đệ, đệ sẽ đi…”.
Phụng nữ hiệp ngắt lời: “Thôi được rồi! Ngươi như bụt đất qua sông, thân mình lo chưa xong, đứng dậy không nổi, vậy mà còn đòi đi mời người ta”. Cô lại quay sang Liễu Tử Tiên: “Huynh có đi hay không thì bảo?”.
“Đi, đi, ta đâu có nói không đi!”.
“Vậy còn không mau mau lên, cứu người như cứu lửa, ở nhà muội sẽ nấu một nồi thịt chó đợi huynh”.
Liễu Tử Tiên cười: “Nếu vậy, năm mươi phần trăm là mời được lão thần tiên rồi!”. Nói xong, Liễu Tử Tiên nhẹ nhàng phất hai ống tay áo một cái, người rời mặt đất vụt lên, trong chớp mắt đã không biết đi hướng nào mất rồi. Đổng Tử Ninh kinh ngạc, thấy khinh công của Liễu Tử Tiên không thua kém gì so với lão quái nhân.
Phụng nữ hiệp xem vết thương ở chân Đổng Tử Ninh, rồi rắc lên đó ít thuốc kim sang, lại đắp thuốc cho cả Lương Bình Sơn, cuối cùng mới nói với Đàm Bình Xuyên: “Ngươi cũng nên rắc một ít thuốc kim sang của ta đi”.
Đàm Bình Xuyên vội nói: “Đa tạ Phụng nữ hiệp, vừa rồi Liễu đại hiệp đã rắc cho tại hạ rồi, nếu không, tại hạ đâu thể khỏe mạnh như vầy được”.
Phụng nữ hiệp gật gù, quay sang hỏi Đổng Tử Ninh: “Tiểu đệ, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”.
“Đa tạ tỉ tỉ, đệ đã thấy khá hơn nhiều”.
“Tốt, vậy bây giờ chúng ta lên đường về chỗ của ta đi”.
Đổng Tử Ninh thấy trong số những người đã chết, dường như không có gã choắt và gã mù, bèn hỏi Đàm Bình Xuyên, Đàm Bình Xuyên nói: “Hai người bị Tam ca bắt quay về Võ Lăng sơn rồi”.
Đổng Tử Ninh thấy lương bình sơn vẫn hôn mê bất tỉnh, lo lắng nói với Phụng nữ hiệp: “Tỉ tỉ, ca ca có thể mời được lão thần tiên đó không?”.
“Không cần ngươi phải lo, đã có thịt chó, thì không sợ lão không đến”.
“Vị thần tiên đó thích ăn thịt chó đến vậy sao?”.
“Không những lão thích mà lão còn chết mê chết mệt với nó! Chỉ cần ngửi thấy mùi thịt chó ở đâu, thì dù xa cách mấy, không mời lão cũng tự chạy đến, không kể là người quen hay lạ, lão cũng cứ xông vào bốc, chẳng biết khách sáo là gì”.
Đổng Tử Ninh bật cười: “Lão nhân ấy không sợ người ta chửi sao?”.
“Lão thì sợ gì chửi với bới, ngươi có đánh lão, lão cũng nhai ngon lành, đến khi ngươi đánh xong thì nồi thịt chó của ngươi cũng nhẵn. Tiểu đệ, sau này ngươi có ăn thịt chó mà đụng lã quái Tam Bất Y, phải nhớ là đừng đánh lão, đừng chửi lão, nếu không, ngươi chẳng còn miềng nào mà ăn đâu. Cách tốt nhất là hãy ăn thi cùng lão, xem ai ăn nhanh hơn”.
Phụng nữ hiệp nói xung, không chỉ Đổng Tử Ninh mà cả Đàm Bình Xuyên đều cười lớn. Lúc này, Đổng Tử Ninh không những thấy Phụng nữ hiệp thân thiện gần gũi, tính cách phóng khoáng, mà ăn nói cũng rất có duyên, so với thần thái và hành động lúc giết người cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Đổng Tử Ninh lại hỏi: “Tại sao vị thần tiên đó lại có tên là Tam Bất Y?”.
Phụng nữ hiệp nói: “Lão quái ấy có ba điều (Tam) không chịu chữa (Bất Y): Thứ nhất, những người tham gia đánh nhau bị thương, không chữa”.
Đổng Tử Ninh gật gù: “Điều này tốt”.
“Thứ hai, lục lâm đạo tặc hành hung người ta rồi bị thương, không chữa”.
“Điều đó lại càng tốt”.
“Thứ ba, không phải người sắp chết, không chữa”.
Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: “Tại sao?”.
“Nếu là những thương tích thông thường như đứt gân gãy xương mà lão cũng chữa, vậy chẳng phải là đã cướp mất bát cơm của những thầy thuốc khác sao?”.
Đổng Tử Ninh bật cười: “Xem ra lão thần tiên đó cũng có hảo tâm thiện chí đó chứ. Tỉ tỉ, vậy y thuật của lão có cao minh không?”.
“Nếu không cao, sao được người ta gọi là Thần Tiên?”.
Nới tới đó, bốn người đã vào một khu rừng rậm rạp, cành lá um tùm che kín cả ánh mặt trời, dưới chân là tầng lá mục dày đến nỗi ngựa giẫm lên đó như giẫm lên tấm vải đệm. Có chỗ người ngựa không qua được, Phụng nữ hiệp phải dùng kiếm mở đường mới đi tiếp được. Cuối cùng cả bọn bước vào một sơn cốc thâm u. Ở đây có một dòng suối trong xanh đổ xuống từ trên những mỏm đá cao lô nhô, trong cốc rực rỡ những loài hoa dại mọc ra từ các hốc đá.
Phụng nữ hiệp dẫn mọi người men theo dòng suối, đi vào cốc một đoạn nữa thì phía trước rộng dần ra. Đến giữa cây đa cổ thủ có một cánh cổng cao, bên trên đề bốn chữ triện “U Cốc Sơn Trang”, Phụng nữ hiệp nói: “Chúng ta đến nhà rồi!”.
Đổng Tử Ninh nói: “Tỉ tỉ ở trong sơn cốc u nhã như vầy, e rằng người ngoài không ai tìm được”.
Phụng nữ hiệp nói: “Người vào khu rừng này nếu tìm được lối ra, thì kể như đã có số may mắn lắm rồi”. Còn đang nói, thì trong tán lá cây um tùm đột nhiên có một vật màu xanh bay vụt qua đầu cả bọn, thoáng chốc không thấy đâu nữa. Tiếp đó lại một vật màu đỏ bay xẹt ngang trước mặt mọi người. Đổng Tử Ninh và Đàm Bình Xuyên ngạc nhiên không biết đó là vật gì, chỉ nghe Phụng nữ hiệp nạt: “Tiểu Kiếm, Tiểu Cầm! Sao dám trèo lên cây chơi hả? Mau xuống hết cho ta!”.
Vật màu đỏ từ trên cây rơi xuống trước mặt mọi người. Đổng Tử Ninh nhìn lại, hóa ra là một tiểu a đầu chừng tám, chín tuổi, vận y phục màu đỏ, mắt đen láy sáng lấp lánh, khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên rất đáng yêu, cái miệng xinh xắn nhanh nhẩu: “Ma ma, Tiểu Kiếm giành vải với con!”.
Phụng nữ hiệp quát: “Tiểu Kiếm, Tiểu Kiếm đâu? Còn không mau ra đây, muốn ta lột da phải không?”.
Tiếng quát vừa dứt thì vật màu xanh từ tán lá bay xuống nói: “Ma ma, đừng nghe Tiểu Cầm nói, chùm vải đó là con hái được, mà muội muội lại giành”.
Tiểu Cầm la: “Là ta hái, là ta hái!”.
Tiểu Kiếm: “Là ta hái!”.
Phụng nữ hiệp nạt: “Đừng cãi nhau nữa, dù đứa nào hái, thì đều phải chia đôi cho đứa kia một nửa”. Nói rồi chỉ Đổng Tử Ninh nói: “Đây là cữu cữu của các ngươi, mau qua chào đi!”.
Tiểu Kiếm, Tiểu Cầm ngạc nhiên: “Cữu cữu?”.
“Ừ, xem ra các ngươi còn không biết lễ phép gì cả, còn không qua chào cữu cữu?”. Tiểu Kiếm và Tiểu Cầm chào Đổng Tử Ninh rồi, Tiểu Cầm lại chỉ Đàm Bình Xuyên: “Người này cũng là cữu cữu hả ma ma?”.
Phụng nữ hiệp: “Đó là Đàm thúc thúc”.
“Còn người râu rậm đang ngủ trong kia?”.
“Đó là Lương bá bá đang bị thương. Được rồi, mau vô báo với Trường thẩm thầm chuẩn bị phòng ốc cho khách, còn nữa, đem con chó vàng giết thịt cho ta đãi khách”.
Mắt Tiểu Cầm sáng lên: “Vậy là được ăn thịt chó rồi!”.
Phụng nữ hiệp cười: “Xem cái miệng của ngươi kìa!”.
Tiểu Kiếm dúi cả chùm vải vào tay Tiểu Cầm nói: “Đã có thịt chó, ta không thèm vải nữa! Ta đi báo cho Trường thẩm thẩm đây”. Nói xong, Tiểu Kiếm nhảy lên cây, chớp mắt đã biến mất trong đám lá rậm rạp. Tiểu Cầm gọi với: “Đợi ta với!”, nói rồi cũng nhảy vụt lên cây nhanh chóng biến mất, vứt cả chùm vải lại trên đất.
Phụng nữ hiệp nói: “Hai đứa tiểu yêu đó bị ca ca của ngươi làm hư hết rồi”.
Đổng Tử Ninh và Đàm Bình Xuyên cười không nói, cả hai đều thầm kinh ngạc vì trình độ khinh công kỳ lạ của Tiểu Kiếm và Tiểu Cầm.
Cả bọn qua cổng chưa bao lâu, đã thấy bên trong là một thế giới khác, không ngờ nơi thâm sơn cùng cốc này lại có đầy đủ những lầu đài, đình viện hết sức thanh nhã và tự nhiên. Hoa đỗ quyên nở đỏ cả một vùng khiến cho sơn trang này tựa như đang nằm giữa một đám mây hồng, thực chẳng khác nào Bồng Lai tiên cảnh.
Đổng Tử Ninh được xếp ở “Phi hà các lâu”, thứ nào bày biện ở đây cũng vô cùng tinh xảo quý giá: đồ thêu Tô Châu, đồ sứ Cảnh Đức – Giang Tây, bàn ghế cẩn đá Đại Lý, rèm lụa Hàng Châu… Tất cả đều được bày biện và trang trí rất hợp lý đẹp mắt.
Thương tích của Đổng Tử Ninh không nặng lắm nên y có thể đi lại trong sơn trang được. Đang mải ngắm phong cảnh thần tiên trong u cốc thì chợt nghe Tiểu Cầm gọi: “Trường thẩm thẩm, ta không ăn móng chó đâu!”.
Đổng Tử Ninh quay về phía tiếng nói, thấy Tiểu Kiếm và Tiểu Cầm đang đứng bên bờ suối xem Trường thẩm thẩm làm thịt chó. Trường thẩm thẩm vừa rửa thịt vừa nói: “Ăn móng chó thì leo núi mới nhanh được”.
Tiểu Cầm nói: “Nhưng móng chó dơ bẩn lắm, ta không ăn”.
Tiểu Kiếm lại nói: “Thẩm thẩm, nó không ăn thì ta ăn, ta không sợ bẩn, ta phải leo núi nhanh hơn báo mới được”.
Tiểu Cầm nói: “Vậy ta cũng ăn, ta sẽ leo núi nhanh hơn báo”.
Tiểu Kiếm nói: “Ngươi không được ăn, vì ngươi là con gái”.
“Ai nói con gái thì không được ăn?”.
“Ma ma nói, con gái ăn móng cho sẽ phá tướng, sẽ biến thành một con cóc xấu xí không ai ưa”.
Đổng Tử Ninh nghe vậy bất giác bật cười, y cảm thấy hai đứa bé kia thật dễ thương. Lại nghe Tiểu Cầm hỏi Trường thẩm thẩm: “Thẩm thẩm, ăn thịt chó thì sẽ phá tướng thật à? Biến thành con cóc xấu xí thật à?”.
Trường thẩm thẩm cười “Người phúc lớn thì sẽ không bị phá tướng”.
“Vậy ta cũng phúc lớn, không phá tướng”.
Tiểu Kiếm bĩu môi: “Ngươi mà phúc lớn cái gì, chỉ giỏi suốt ngày khóc nhè”.
“Ai khóc nhè? Ngươi thì có!”.
“Ngươi khóc, ngươi khóc!”.
Hai đứa té nước vào nhau, Trường thẩm thẩm nói: “Được rồi, được rồi! Mau giúp ta bưng thịt chó vào bếp đi!”.
Tiểu Kiếm và Tiểu Cầm chạy lại giành nhau bưng. Đổng Tử Ninh nhìn bâng quơ rồi nghĩ bụng: Không biết bây giờ Tiểu ma nữ và Vi ma ma ở đâu, những tên bịt mặt kia có quan hệ với bọn họ? Đột nhiên y nghe tiếng chân người phía sau, quay lại thấy Đàm Bình Xuyên đang đi ra, Đổng Tử Ninh bèn hỏi: “Lục ca, thương tích của huynh không nhẹ, sao không nằm nghỉ ngơi thêm một chút!?”.
Đàm Bình Xuyên lắc lắc đầu vẻ lo lắng: “Ta không sao, chỉ lo Tam ca…”.
“Huynh ấy hiện giờ thế nào?”.
“Vẫn hôn mê bất tỉnh”.
Đổng Tử Ninh thấy Đàm Bình Xuyên tuy hơi lỗ mãng, nhưng là người trọng nghĩa khí, chính trực, chứ không nham hiểm ti tiện như gã choắt họ Phùng kia. Nghe Đàm Bình Xuyên kể, Đổng Tử Ninh mới biết hắn là đệ tử thứ sáu của nhị sư bá, vốn là một thợ săn, cha mẹ bị tên ác bá Dương Thiết Thoái hại chết, hắn xông vào Dương phủ báo thù, lại bị Dương Thiết Thoái đánh trọng thương, may gặp Lương Bình Sơn cứu thoát, rồi trở thành đệ tử của Võ Lăng kiếm phái, chờ cơ hội trả thù cho cha mẹ.
Đổng Tử Ninh an ủi Đàm Bình Xuyên: “Lục ca yên tâm, có Liễu đại hiệp đích thân đi mời, chắc vị thần tiên ấy sẽ đến”. Rồi Đổng Tử Ninh sực nhớ ra một chuyện bèn hỏi: “Các huynh bị bọn bịt mặt ám toán như thế nào?”.
“Chính ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Khi cả bọn đang xuống núi, bỗng nghe hô một tiếng, rồi bảy tám tên từ hai bên đường xông ra nói: “Người của Bích Vân Phong đây!”, rồi xông vào đâm chém chúng ta, kết quả ba huynh đệ của ta bị giết, Tam ca chém chết hai tên của chúng. Ta bị trọng thương muốn ngất, được Tam ca đặt lên ngựa rồi đâm cho ngựa một kiếm khiến nó lồng lên chạy cuồng, còn mình huynh ấy ở lại chiến đấu với bọn kia. Sau đó mọi việc như thế nào, ta cũng không biết…”.
Đổng Tử Ninh im lặng một lát rồi lại hỏi: “Sao các huynh đệ không đi đường lớn, mà lại đi đường nhỏ?”.
“Cái đó…”.
Đổng Tử Ninh thấy thái độ ấp úng của Đàm Bình Xuyên, thì trong lòng đã rõ cả, bèn nói: “Có phải mọi người sợ lão quái nhân không?”.
Đàm Bình Xuyên đành gật gật đầu thừa nhận: “Bọn ta chạy liền trong đêm đó, không dám đi đường lớn. Nhưng ban đêm đường nhỏ khó đi, các huynh đệ bèn vào một sơn thôn nghỉ lại, trời sáng, Tam ca biểu Ngũ ca đưa Bát đệ quay về, năm người còn lại tiếp tục nhắm Hành Sơn đi tiếp. Đến tầm trưa thì đụng bọn bịt mặt đó. Ban đầu chúng ta còn cho rằng ngươi dẫn chúng đến tập kích các huynh đệ, ngươi sợ bọn ta nhận ra nên cố ý che mặt, bởi vậy lúc tỉnh lại, vừa thấy ngươi là ta…”.
Đổng Tử Ninh cười, nhưng lời của Đàm Bình Xuyên khiến y sinh nghi: Sao bọn người đó lại bịt mặt? Nếu là người của Bích Vân Phong sao lại phải bịt mặt? Phải chăng bọn chúng sợ người ta nhận ra? Chẳng lẽ chính bọn này năm xưa đã sát hại nhà Kim Tiên đại hiệp rồi vu oan cho Bích Vân Phong? Xem kiếm pháp của bọn chúng, rõ ràng là công phu của Nga Mi kiếm phái. Nhưng Nga Mi và Võ Lăng lâu nay không thù không oán kia mà! Tiếc là lúc đó ta không kịp cản Phụng nữ hiệp, để giữ lại một tên hỏi cho ra lẽ. Rồi lúc ta chưa kịp lột khăn bịt mặt của chúng thì Liễu đại hiệp lại quảng cả xuống vực sâu mất. Đổng Tử Ninh nghĩ ngợi một lát rồi lại hỏi Đàm Bình Xuyên: “Có ai biết các huynh đi đường đó không?”.
“Ngoài Ngũ ca và Bát đệ thì không còn ai”.
Đổng Tử Ninh nghĩ mãi vẫn không hiểu, bỗng y nhớ tới một chuyện, hỏi:
“Tĩnh Thanh đạo trưởng cũng không biết à?”.
Đàm Bình Xuyên ngạc nhiên: “Tĩnh Thanh đạo trưởng? Không phải là y đã bị lão quái nhân giết chết rồi sao?”.
Rõ ràng, Tĩnh Thanh không đi cùng với bọn Lương Bình Sơn, vậy chuyện này cũng không nghi cho Nga Mi kiếm phái được. Đổng Tử Ninh lắc lắc đầu: “Lão quái nhân thả y đi, y chỉ bị trọng thương thôi”. Đổng Tử Ninh còn đang muốn đem chuyện tối hôm qua kể lại cho Đàm Bình Xuyên nghe, thì dưới lầu có tiếng Tiểu Cầm kêu la: “Ê, lão hòa thượng dơ dáy kia, sao dám chạy vào bếp nhà ta ăn vụng thịt chó?”.
Tiểu Kiếm cũng hỏi: “Ngươi lén vào đây từ lúc nào?”.
Đổng Tử Ninh và Đàm Bình Xuyên nghe vậy, vội ngó qua, quả là có một lão hòa thượng vận y màu tro, tuổi chừng trên dưới năm mươi, mặt vàng gầy guộc đang ngồi trên tảng đá trước cửa bếp, ôm bát thịt chó bốc khói nóng hổi, đang bốc ăn rất ngon lành. Còn Tiểu Kiếm và Tiểu Cầm đang tròn mắt ngạc nhiên đứng nhìn.
Tiểu Cầm nói: “Lão hòa thượng thúi, bọn ta hỏi sao không trả lời, có phải lão bị điếc không?”.
Tiểu Kiếm: “Nhất định là lão này bị điếc”.
Lão hòa thượng vẫn say sưa ăn thịt chó, như không nghe thấy gì.
Đổng Tử Ninh nghĩ bụng: Lão hòa thượng này từ đâu tới đây? Sao ông ta lại tìm được u cốc này nhỉ?
Trường thẩm thẩm nghe tiếng kêu la của Tiểu Cầm và Tiểu Kiếm chạy đến, thấy vậy cả kinh, kêu: “Lão hòa thượng trộm cắp kia từ đâu đến đây? Lại còn dám ăn vụng thịt chó của người ta nữa, chắc chán sống rồi hả?”.
Lão hòa thượng nuốt một miếng thịt lớn rồi cười hề hề nói: “Ta chỉ muốn ăn thịt chó, chớ không muốn chết”.
Tiểu Cầm nói: “Thì ra lão hòa thượng này không có điếc”.
Hòa thượng lại nói: “Ai nói ta điếc, hả?”.
Trường thẩm thẩm nạt: “Mau bỏ bát xuống!”.
“Ta ăn chưa no mà!”.
Tiểu Cầm nói: “Thẩm thẩm, thịt chó đã bị lão hòa thượng ăn dở rồi, ta không ăn!”.
Hòa thượng: “Thịt chó thơm như vậy, sao ngươi không ăn?”.
Trường thẩm thẩm cả giận: “Ngươi có bỏ xuống hay không?”.
“Chẳng phải ta đã nói là ta ăn chưa no hay sao?”.
Trường thẩm thẩm nghe vậy, chạy qua giật lấy cái bát của lão, còn lão hòa thượng thì cứ ôm cứng lấy cái bát không buông. Trường thẩm thẩm tức giận giơ tay đập lão một cái, chỉ nghe “bịch” một tiếng, lão hòa thượng vô sự, nhưng Trường thẩm thẩm lại bị hất văng xa hơn một trượng, ngã nhoài ra đất. Đổng Tử Ninh cả kinh, thì ra lão hòa thượng này có chân khí hộ thân, đây là công phu Thiết bố sam trong võ lâm, đao kiếm bình thường không dễ xâm hại. Rõ ràng, đó không phải là một hòa thượng bình thường, mà chính là một cao thủ. Nhưng sao lão lại chạy vào đây? Là ngẫu nhiên? Hay là đồng đảng của bọn bịt mặt đến báo thù?
Tiểu Cầm la: “Hòa thượng thúi đáng chết kia, sao lão dám đánh thẩm thẩm của ta?”.
“Ta đâu có đánh bà ta, mà là bà ta đánh ta đó chớ, ngươi không thấy à?”. Lão hòa thượng vừa nói, vừa tiếp tục bốc thịt bỏ vào miệng.
Tiểu Kiếm đứng bên cạnh thình lình giật lấy cái bát của lão rồi nhảy lên cây. Lão hòa thượng ngạc nhiên: “Sao ngươi lại cướp bát thịt chó của ta?”.
Tiểu Cầm nói: “Của ngươi hả? Thật không biết xấu hổ lại còn nói!”.
“Ta lấy từ trong bếp ra, không phải của ta thì của ai?”.
Tiểu Kiếm ngồi trên cây, cầm chiếc bát nhắm đầu hòa thượng nói: “Được! Là của ngươi thì ngươi hãy cầm lấy đi!”.
Nói rồi, Tiểu Kiếm ném chiếc bát xuống. Khi bát thịt chó sắp rơi trúng đầu hòa thượng thì lão nhẹ nhàng xoay mình bắt lấy, không để miếng thịt nào rơi ra ngoài.
Tiểu Cầm ngạc nhiên: “Ngươi cũng biết nhào lộn à?”.
Lão hòa thượng cười: “Ta mà không biết nhào lộn thì bát thịt rơi hết còn gì?”.
Tiểu Cầm nói: “Lão lộn lại cho ta xem đi!”.
“Đợi ta ăn no rồi, nhất định sẽ nhào lộn cho ngươi xem”.
“Không được, ngươi lộn ngay bây giờ cơ”.
“Nhưng ta ăn chưa xong mà!”.
Lão hòa thượng nói chưa xong thì bát thịt chó lại bị Tiểu Cầm cướp mất, khiến lão la lên: “Sao ngươi cũng giật mất thịt chó của ta? Mau trả đây!”.
“Không trả!”.
“Không trả, ta sẽ giật lại!”.
Tiểu Cầm bay lên ngọn cây, tựa như cánh chim yến nói: “Lão hòa thượng thúi, ngươi có giỏi thì lên đây mà giật nè!”.
“Tiểu a đầu, ngươi tưởng ta không biết trèo cây à?”.
“Trèo đi, nếu không ngươi sẽ không có thịt chó mà ăn đâu!”.
“Được, ngươi hãy đợi đấy!”.
Lão hòa thượng đang định trèo lên cây, chợt Tiểu Kiếm từ đâu nhào ra nhảy lên cổ lão. Hai đứa bé lanh lợi, khinh công xuất sắc thi nhau trêu chọt khiến lão hòa thượng không sao ăn tiếp được.
Đổng Tử Ninh và Đàm Bình Xuyên đứng trên lầu thấy vậy đều bật cười. Sau một hồi đuổi bắt, lão hòa thượng mệt vả mồ hôi, ngồi phịch xuống đất. Tiểu Cầm ngồi trên cây thò đầu xuống hỏi: “Hòa thượng thúi, sao không đuổi nữa đi?”.
“Không đuổi!”.
“Lão không muốn ăn thịt chó nữa hả?”.
“Muốn chớ!”.
“Muốn ăn thì màu đuổi bắt bọn ta đi!”.
Lão hòa thượng nhìn Tiểu Cầm, rồi lại nhìn Tiểu Kiếm, đột nhiên lão tự đấm vào ngực mình la: “Sao ta ngốc thế nhỉ? Sao ta không vào bếp lấy bát khác? Được rồi, hai vị tiểu thí chủ, ta cho các ngươi bát thịt ấy đấy, ta đi lấy bát khác đây”.
“Ê!”, Tiểu Cầm vội la, “lão không được đi!”. Nói rồi định nhảy lên cô lão hòa thượng thì bỗng nghe tiếng nạt lớn của Phụng nữ hiệp: “Tiểu Cầm, không được vô lễ!”.
Tiểu Cầm thấy mẹ tới, vội vàng liến thoắng: “Ma ma, lão hòa thượng thúi này ăn vụng thịt chó nhà mình đó”.
“Đừng nói bậy, đó là Từ thần tiên đấy!”.
Đổng Tử Ninh nghe vậy kinh ngạc: Cái gì? Từ thần tiên à? Lão hòa thượng mặt vàng này mà chính là Tam Bất Y Từ Thần Tiên nổi danh thiên hạ sao?
Tiểu Cầm ngơ ngác: “Ma ma, lão hòa thượng này là thần tiên?”.
“Đúng”.
“Thần tiên mà cũng ăn vụng thịt chó sao?”.
Tiểu Kiếm ngước nhìn lên lão hòa thượng hỏi: “Lão là thần tiên hả?”.
Hòa thượng lắc lắc đầu: “Nhìn ta có giống thần tiên tí nào không? Thần tiên không ăn thịt chó, lại càng không ăn vụng thịt chó bao giờ”.
Phụng nữ hiệp cười: “Ai biểu lão lén vào bếp ăn vụng để hai tiểu quỷ này chọc cho!”.
“Chỉ vì lão nạp ngứa miệng quá”.
Tiểu Cầm cầm bát thịt đưa cho lão hòa thượng: “Từ thần tiên, lão ăn đi!”.
“Đa tạ tiểu thí chủ, nếu biết trước như vậy, lão nạp không đuổi bắt các ngươi làm chi cho mệt”.
Phụng nữ hiệp lại hỏi: “Vậy còn y đâu?”.
Lão hòa thượng ngạc nhiên: “Y nào?”.
“Ôi trời, thì chính là người mà ta kêu đi mời lão đó”.
“Hắn còn chưa về sao?”.
“Quái lạ, sao lão đã tới mà y còn…”.
“Đây rồi, đây rồi!”.
Liễu Tử Tiên lưng đeo giỏ thuốc chạy đến nói với lão hòa thượng: “Lão chạy nhanh khiếp, ta mới quay qua quay lại đã không thấy đâu rồi”.
“À, là vi lão nạp ngửi thấy mùi thịt chó nên chạy trước”.
Liễu Tử Tiên cả cười: “Sao ta không ngửi thấy?”.
“Cái đó thì ngươi không bằng lão nạp, trong vòng mười dặm, chỉ cần có ai nấu thịt chó, ta đều ngửi thấy. Khi đó thì chân tay ta luống cuống, không làm được việc gì nữa”.
“Từ thần tiên, ngươi ăn thịt chó trước hay là khám bệnh trước?”.
“Đương nhiên là ăn thịt chó trước. Nhưng ta đã ăn rồi, vậy bây giờ sẽ khám bệnh. Nhưng ta phải hỏi trước, hắn là người như thế nào? Có phải là trộm cướp lục lâm không?”.
Phụng nữ hiệp nói: “Trời đất, ta có thể kết giao với hạng đó à? Đó là sư huynh của tiểu đệ ta, người của Huyền Võ kiếm phái”.
“Y đánh nhau?”.
“Không, y bị kẻ khác ám toán, tự vệ nên bị thương”.
“Được, được, có hai điều kiện như vậy, lão nạp sẽ chữa. Nhưng ta nói trước, nếu hai vợ chồng ngươi lập kế lừa lão nạp, thì đừng trách sau này ta đoạn tình đấy nhé!”.
“Chúng ta làm sao dám lừa lão thần tiên”.
“Còn tên tiểu đệ nào ngươi mới nói đó, sao trước đây ta không nghe?”.
Liễu Tử Tiên nói: “Muội ấy mới nhận kết nghĩa hôm nay”.
“Ái chà, được Phụng nữ hiệp nhận làm tiểu đệ, hẳn là người tốt rồi, lão nạp muốn gặp hắn có được không?”.
“Hắn là Đổng Tử Ninh ở Võ Di sơn”.
Lão hòa thượng mừng rỡ: “Có phải là tiểu tử trượng nghĩa bất luận thân sơ?”.
Phụng nữ hiệp ngạc nhiên: “Lão quen hắn hả?”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile