TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 8 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 38

Chủ đề: Huyền thoại võ lâm

  1. #11
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nông Lâm tự
    Bài viết
    1,853
    Xu
    3,351

    Mặc định

    Hồi 6: Bích Ba Tiên Tử
    Tác giả: Mậu Kích
    Dịch: Cổ Mộ
    Nguồn: Báo Kiến Thức Ngày Nay

    Đánh máy: lamsonquaikhach

    Đổng Tử Ninh nghe Bích Ba quả quyết như vậy, đành nói:

    “Còn nếu ta chịu quỳ xuống kêu cô nương bằng Mẹ thì sao?”.

    “Ta sẽ thả bọn chúng!”.

    Đổng Tử Ninh không hiểu tại sao vị cô nương xinh đẹp này lại thích làm mẹ người khác như vậy, chẳng lẽ cô ta bị một thứ quái bệnh? Bệnh làm mẹ? Lúc đó y đánh cắn răng nói: “Được, nếu ta lại thua, thì ta sẽ kêu cô nương bằng mẹ!”. Đổng Tử Ninh vừa nói vừa nghĩ: đầu tiên phải cứu sư huynh và Sơn Hư cái đã, rồi sau đó nếu thua, mình sẽ tự sát.

    Cô nương cười: “Được! Vậy ngươi đứng dậy đi, tiếp hai chiêu của ta nữa cho tâm phục khẩu phục”.

    Đổng Tử Ninh đứng dậy nói: “Nếu tại hạ may mắn tiếp đực hai chiêu của cô nương thì sao?”.

    “Thì ta sẽ ẩn cư ba năm không xuất hiện trên giang hồ”.

    “Cô nương hà tất phải như vậy, nếu may mắn tiếp được hai chiêu của cô nương, tại hạ chỉ cầu từ nay về sau co nương đừng làm khó cho võ lâm Trung Nguyên nữa là tốt lắm rồi”.

    “Ngươi chắc là có thể tiếp được hai chiêu của ta?”.

    “Không dám, chỉ là trông vào sự may mắn mà thôi!”.

    “Chỉ sợ… ta không muốn làm khó cho võ lâm Trung Nguyên mà võ lâm Trung Nguyên lại làm khó cho ta”.

    “Võ công cô nương siêu quần như vậy, Y tụ công lại vô địch thì còn ai có thể làm khó được cô nương?”.

    Cô nương cười, nghĩ bụng: Tên tiểu tử này võ công không đến nỗi tệ lắm mà lòng dạ cũng tốt, miệng lưỡi cũng dẻo nữa. Bèn nói: “Được rồi, ta chấp nhận đề nghị của ngươi! Chú ý, ta xuất chiêu đây!”.

    “Không đã!”.

    “Ngươi còn muốn gì nữa?”.

    “Xin cô nương hãy thả sư huynh ta và Sơn Hư đạo trưởng trước, rồi tại hạ mới tiếp chiêu của cô nương”.

    “Có phải ngươi muốn gạt ta không?”.

    “Tại hạ nào dám”.

    “Được, ta cũng nghĩ ngươi không dám nói dối. Nếu ngươi dối trá thì hai người bọn chúng cũng chạy không thoát khỏi tay ta đâu!”. Cô nương đến trước mặt Sơn hư, nói: “Tiểu tặc đạo, hôm nay tạm thời ta tha cho ngươi! Mau cút đi, nếu từ nay về sau người còn ăn nói hồ đồ nữa, thì ta sẽ cắt lưỡi nghe chưa!”.

    Sơn Hư được tha, mừng quá vội vàng bỏ chạy.

    Cô nương nhìn theo y với ánh mắt khinh bỉ, rồi quay lại nói với Đổng Tử Ninh: “Cái tên tiểu tặc đạo kia, ngươi đã cứu hắn, mà ngay cả một lời cảm ơn ngươi, hắn cũng không có, chỉ biết chạy!”.

    “Đứng trước chuyện sinh tử, Sơn Hư đạo trưởng lo thoát thân là điều có thể thông cảm, tại hạ không dám mong hắn vọng tạ gì”.

    Lúc này, cơn đau đã dút, Triệu Tử Vinh gượng dậy nói: “Sư đệ, ngươi chạy đi, để ta tiếp chiêu cho”.

    Đổng Tử Ninh cả kinh, bởi biết tính cách của Triệu Tử Vinh hiếu hiệp trượng nghĩa, nên để cứu y, Triệu Tử Vinh có thể bất chấp tính mạng. Đồng thời y cũng biết Triệu Tử Vinh quật cường, không dễ thuyết phục. Y vội kéo Triệu Tử Vinh sang một bên nói nhỏ: “Vinh ca, với võ công hiện tại của chúng ta, đừng nói là không thể tiếp nổi hai chiêu của nữ ma đầu này, mà sợ rằng ngay cả nửa chiêu của a mình cũng chịu không nổi, huống chi huynh lại đang bị thương. Tiểu đệ nói có thể tiếp được hai chiêu chỉ là lừa gạt ả thôi, huynh mau chạy trước đi”.

    “Vậy còn đệ?”.

    “Tiểu đệ đã có cách đối phó với ma đầu này! Vinh ca, huynh mau chạy đi, nếu để ả biết thì lúc đó có muốn chạy cũng không kịp nữa”.

    “Không! Sư đệ, ngươi chạy đi, để ta…”.

    Đổng Tử Ninh vội vàng tới gần nài nỉ: “Vinh ca, đệ biết huynh là người cương trực nghĩa khí, nhưng nói về lém lỉnh thông minh vặt thì huynh không bằng đệ, đệ đã có cách thoát khỏi ma chương của ả ma đầu kia. Nếu huynh vẫn không chị, đệ chỉ còn cách rút kiếm tự sát chết dưới chân huynh chứ nhất định không chịu muốn thấy huynh chịu nhục”.

    “Đệ thực có cách thoát thân à?”.

    “Tiểu đệ quyết không dám gạt huynh, mong huynh chạy mau cho, nếu không đệ có chết cũng vô ích”.

    “Được ,vậy ta chờ đệ ở phía trước”.

    “Vinh ca, nếu một giờ nữa mà không thấy đệ đến th2i huynh hãy về Hành Sơn trước để tránh nguy hiểm”.

    “Đệ…”.

    “Vinh ca chạy đi! Huynh đừng lo cho đệ, vạn nhất tiểu đệ có chết, mong huynh từ nay về sau khổ luyện võ công, để ngày khác trừ khủ nữ ma này, báo thù cho đệ”.

    Triệu Tử Vinh nghe vậy cang không muốn đi. Đổng Tử Ninh ra sức nài nỉ, cuối cùng Triệu Tử Vinh thở dài một tiếng: “Sư đệ, nếu ngày nay ngươi vì ta mà chết thì ngày sua ta nhất định sẽ giết nữ ma kia rồi đến trước mộ đệ tự sát để báo ân cảu đệ”.

    “Vinh ca hà tất phải như vậy, tiểu đệ không chắc phải chết dưới tay nữ ma kia đâu, huynh mau chạy đi!”.

    Triệu Tử Vinh không biết làm sao, đành theo lời Đổng Tử Ninh. Trước lúc đi, y đến trước mặt cô nương kia căm phẫn nói: “Nữ ma, ngươi nghe đây, nếu sư đệ ta có mệnh hệ nào, ta mà còn sống, thề sẽ tìm ngươi báo thù”.

    Cô nương cười nhạt: “Thật à? Vậy ta sẽ đợi ngươi!”.

    Triệu Tử Vinh đi rồi, cô nương kia nói: “Tiểu tử, những yêu cầu của ngươi ta đều đáp ứng cả rồi, bây giờ tiếp chiêu đi! Vốn ta không muốn giết ngươi, nhưng bây giờ thì ta lại muốn giết”.

    Đổng Tử Ninh cả kinh: “Cô nương, không phải là để ta tiếp hai chiêu của cô à? Sao bây giờ lại đổi ý?”.

    “Trong hai chiêu ta không thể giết được ngươi sao? Ngươi chửi ta là nữ ma đầu, lại còn nói mình có cách tránh được ma chưởng của ta, cón nói sư huynh ngươi khổ luyện võ công, ngày sau sẽ giết ta. Được, bây giờ để ta thử coi ngươi thông minh hay đần độn?”.

    Thì ra tất cả những lời của Đổng Tử Ninh nói nhỏ với sư huynh y đều bị nữ ma vương này nghe hết. Nội công cô ta cực kỳ cao thâm, đừng nói là Đổng Tử Ninh nói nhỏ, mà trong vòng nửa dặm chung quanh, hễ có tiếng chim bay thú chạy nào, cô ta cũng đều có thể nghe thấy.

    Đổng Tử Ninh đang kiếm cớ kéo dài thời gian để giúp Triệu Tử Vinh thoát nguy, bèn nói: “Cô nương không phải là Hắc Ma vương của Bích Vân Phong sao? Đã thế, sao còn giận người khác gọi mình là ma đầu?”.

    “Nếu ta là Hắc Ma vương, thì e rằng hôm nay các ngươi không ai chạy thoát, mà đã chôn xác hết trong rừng tùng này rồi”.

    Đổng Tử Ninh giật mình: “Cô nương không phải là Hắc Ma vương?”.

    “Ngươi cũng tin lời nói xàm của tên tặc đạo kia à?”.

    Đổng Tử Ninh cung tay cúi thấp: “Tại hạ hiểu lầm, xin cô nương lượng thứ”.

    “Nhưng lời tên tiểu tặc đạo kia nói cũng không hoàn toàn sai!”.

    Đổng Tử Ninh lại ngạc nhiên: “Vậy cô nương là…?”.

    “Ta là muội muội của Hắc Ma vương, thánh cô hộ giáo của Bích Vân Phong, võ lâm Trung Nguyên gọi ta là Bích Ba Nữ Ma”.

    “Bích Ba Nữ Ma?”, Đổng Tử Ninh nghe vậy càng ngạc nhiên. Trước khi y xuống núi, đã từng nghe nhân sĩ võ lâm nói về vị nữ ma này, rằng cô ta sẽ là nhân tài sau này của Bích Vân Phong. Công phu lợi hại nhất của cô ta là Lưu vân phi tụ, quái kiệt Mã Tiêu Lâm ở Thanh Hải khét tiếng một tời cuối cùng cũng phải chịu chết dưới tay cô ta, mấy cao thủ Thiếu Lâm tự gặp cô cũng đại bại. Võ công của Bích Ba còn cao hơn La Sát Nữ mấy bậc, ngay cả Ngũ đại Ma vương của Bích Vân Phong cũn phải nể cô ta vài phần. Thực không ngờ hôm nay mình lại đụng phải cô ta!

    Bích Ba Tiên Tử nói: “Tiểu tử, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, tiếp chiêu!”.

    Đổng Tử Ninh vội định thần lại nói: “Chỉ vì tại hạ hiểu lầm lỡ lời mà cô nương muốn bắt tại hạ vào chỗ chết sao?”.

    “Lời ngươi nói không có gì sai, ta giận là giận ngươi định lừa gạt ta, chứ thực không phải muốn tiếp chiêu của ta”.

    “Cô nương trách oan tại hạ rồi!”.

    “Ta trách oan ngươi chỗ nào? Ngươi đừng tưởng có thể dễ lừa được ta!”.

    “Ta làm sao dám lừa cô nương? Ta chỉ lo vị sư huynh trọng nghĩa đó không muốn rời khỏi đây nên không thể không nói vậy, còn chuyện tại hạ muốn tiếp chiêu của cô nương hoàn toàn là thật”.

    Bích Ba Tiên Tử nhìn Đổng Tử Ninh hỏi: “Là thật!?”.

    “Mời cô nương cứ xuất chiêu, là thật hay giả, cô nương sẽ biết ngay! Nhưng không biết cô nương có giữ lời đã hứa hay không?”.

    “Ta hứa cái gì?”.

    “Là nếu cô nương không thắng được ta thì sẽ không làm khó cho nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên nữa, cô nương quên mất rồi sao?”.

    “Chỉ cần ngươi không lừa ta thì đương nhiên ta sẽ giữ lời!”.

    “Vậy tại hạ yên tâm rồi! Mời cô nương xuất chiêu!”.

    Đổng Tử Ninh nhẩm tính chắc sư huynh mình đã chạy xa rồi, nếu mình tiếp không nổi hai chiêu của nữ ma đầu này thì sẽ tự sát mà chết. Lúc đó dù cô ta có muốn đuổi theo Triệu Tử Vinh cũng không kịp nữa, huống chi có thể cô ta truy sát Sơn Hư trước, thì sư huynh mình lại càng ung dung quay về Hành Sơn, mà một khi đã đến Hành Sơn, có nhiều cao thủ Trung Nguyên quy tập, hẳn ả nữ ma này cũng phải kiêng dè.

    Bích Ba Tiên Tử thấy Đổng Tử Ninh có vẻ ung dung tự tại, bèn hỏi: “Ngươi thực sự có thể tiếp nổi hai chiêu của ta?”.

    “Cứ thử đi!”.

    “Được, tiểu tử chú ý, ta xuất chiêu đây!”.

    Bích Ba Tiên Tử nói rồi xuất chiêu thứ nhất, đổng tử ninh đề thần vận khí, dùng Nghênh phong liễu bộ thuận theo lực gió thoát khỏi chiêu thứ nhất của Bích Ba Tiên Tử. Bích Ba Tiên Tử vốn chắc rằng chỉ cần một chiêu là có thể thổi bay giật ngã được Đổng Tử Ninh, không ngờ y có thể tránh được khiến cô ta không khỏi kinh ngạc hỏi: “Tiểu tử, bộ pháp này ngươi học ở đâu?”.

    Đổng Tử Ninh thấy Nghênh phong liễu bộ của mình thực sự trán được thần công của Bích Ba nữ ma thì cả mừng. Rồi y than thầm: Nếu sớm biết Nghênh phong liễu bộ lợi hại như vầy thì ta hà tất phải khổ sở năn nỉ sư huynh chạy trước làm gì! Y trả lời: “Cô nương, chẳng qua tại chiêu của cô nương thôi, nào có bộ pháp bộ phiếc gì đâu, lại càng không học ở đâu cả”.

    “Tiểu tử, ngươi định qua mặt ta à? Dựa vào võ công của ngươi, thì đừng nói một chiêu, mà ngay cả nửa chiêu, ngươi cũng không tiếp nổi. Nói mau, bộ pháp này ngươi học từ đâu? Ta vừa thấy đã biết ngay nó không phải là công phu của Võ Di phái mà là một loại bộ pháp của võ công thượng thừa”.

    “Cô nương thật tinh tường, đây đích xác không phải là công phu của Võ Di”.

    “Vậy ngươi học từ đâu?”.

    “Xin cô nương thứ lỗi, tại hạ không tiện nói. Tóm lại, là do một dị nhân truyền cho tại hạ”.

    Bích Ba Tiên Tử gật gù: “Ngươi đã có bộ pháp thượng thừa đó thì ta không dám coi thường ngươi nữa! Nhưng, đáng tiếc là nội lực của ngươi chưa đủ, trình độ chưa cao. Nếu ngươi có nội lực thâm hậu thì đừng nói là trong hai chiêu ta không thể hạ được ngươi, mà có đến hai ba chục chiêu, ta cũng khó lòng thắng nổi. Song hiện tại, trong tám chiêu thì ta có thể lấy mạng của ngươi, ngươi có tin không?”.

    Đổng Tử Ninh hết sức ngạc nhiên vì lời của nữ ma này không khác gì lời của Thiên Sơn quái hiệp đã nói, đánh trúng điểm yếu của y. Đổng Tử Ninh vội nói: “Tại hạ làm sao dám tiếp tám chiêu của cô nương! Nếu không phải cô nương hạ thủ lưu tình thì tại hạ đã bỏ mạng từ lâu rồi!”.

    Bích Ba Tiên Tử cười: “Nếu ta muốn lấy mạng của ngươi thì đã lấy từ lâu rồi chớ không để đến tận bây giờ! Ta chỉ muốn xem thử bộ pháp của ngươi thế nào. Cẩn thận, ta xuất chiêu đây!”.

    Bích Ba Tiên Tử phất tay áo ra, tăng thêm một thành công lực so với chiêu thứ nhất. Đổng Tử Ninh tụ khí hội thần, dùng Nghênh phong liễu bộ tiếp. Bích Ba Tiên Tử xuất hết chiêu này đến chiêu khác, càng ngày càng nguy hiểm hơn. Cô ta xuât chiêu nhẹ nhàng ung dung, đẹp đẽ như một tiên nữ đang múa hát, nhưng chiêu nào cũng bức người ta vào tử lộ. Khi Bích Ba Tiên Tử phát chiêu thứ bảy, đồng thời nạt một tiếng lớn: “Nằm xuống cho ta!” khiến Đổng Tử Ninh giật mình mất tập trung, trở tay không kịp, bị tụ lực của Bích Ba phất trúng, đau thấu xương và ngã quay ra đất.

    Bích Ba Tiên Tử cúi xuống hỏi: “Đau không?”.

    Đổng Tử Ninh tưởng chân mình như gãy lìa, gân cốt đứt hết, nhưng vẫn cắn răng nói: “Không đau!”.

    “Đừng giả vờ giả vịt nữa, mau nuốt dược hoàn này đi, nếu không, chân ngươi sẽ tàn phế”. Bích Ba nói rồi lấy trong ngực áo ra một dược hoàn đỏ như hạt đậu, mùi thơm phảng phất đưa cho Đổng Tử Ninh.

    Đổng Tử Ninh không dám tùy tiện nuốt, nghi hoặc nhìn Bích Ba Tiên Tử. Cô ta cười: “Mau nuốt đi, đây không phải là thuốc độc đâu, nếu ta muốn giết ngươi thì cũng đâu cần đến thứ này”.

    Đổng Tử Ninh nghĩ cũng phải, vì thế y cầm dược hoàn và nuốt. Lát sau cảm thấy toàn thân ấm áp, huyết mạch lưu thông, đau nhức dần dần biến mất. Y bèn đứng dậy, vái Bích Ba Tiên Tử: “Đa tạ cô nương”.

    Bích Ba Tiên Tử mỉm cười: “Ta có giống hạng mặt người dạ thú bất kể đạo lý, loạn sát người ta như tên tiểu tặc đạo kia nói không?”.

    “Tại hạ không nghĩ như vậy bởi người của Bích Vân Phong, tại hạ cũng từng tiếp xúc qua rồi”.

    “Chà! Ngươi tiếp xúc với ai?”.

    “Bạch tiểu thư, lệnh ái của Bạch Ma vương”.

    Bích Ba Tiên Tử ngạc nhiên: “Là Yến Yến?”.

    “Đúng vậy!”.

    “Gặp ở tửu điếm trong rừng?”.

    Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: “Sao cô nương biết?”.

    “Chính ngươi ra tay cứu Vi nữ hiệp?”.

    “Tại hạ không dám nói là cứu, chỉ hy vọng hai bên không gây thù chuốc oán với nhau thôi!”.

    “Ngươi thực là Đổng Tử Ninh?”.

    “Đó chính là tiện danh của tại hạ”.

    Bích Ba Tiên Tử nói: “May mà trong trà đình ta nghe có người nói “Đó không phải là Đổng Tử Ninh sao”, ta mới chú ý đến ngươi! Thì ra ngươi quả nhiên chính là Đổng thiếu hiệp trượng nghĩa bất kể thân sơ! Thất kính! Thất kính!”.

    Đổng Tử Ninh đươc ưu ái bất ngờ như vậy, vội vàng nói: “Tại hạ làm gì mà được cô nương khen ngợi như vậy? Nếu không phải là cô nương hạ thủ lưu tình thì ba người bọn ta đã mất mạng dưới tay cô nương rồi”.

    Bích Ba Tiên Tử cười: “Nếu ta không nghe ba chữ “Đổng Tử Ninh” thì mọi chuyện đã khác! Đổng thiếu hiệp có biết vì sao chiêu thứ bảy ta đánh ngã ngươi không?”.

    “Vì võ công tại hạ non kém, bộ pháp chưa thuần thục”.

    Bích Ba Tiên Tử lắc lắc đầu nói: “Không phải bộ pháp ngươi chưa thuần thục mà vì nội lực chưa đủ trong khi lại cố dùng bộ pháp ấy để gắng gượng tiếp chiêu. Nếu ta không đánh ngã ngươi thì ngươi sẽ càng dốc sức chống đỡ, lúc đó kinh mạch sẽ đứt hết và ngươi sẽ tàn phế suốt đời”.

    Đổng Tử Ninh ngơ ngác: “Vậy là sao?”.

    “Đây là thứ bộ pháp thượng thừa thì tất phải có nội công thượng thừa mới được, dị nhân truyền thụ cho ngươi không nói cho ngươi biết sao? Nếu vậy là y vô trách nhiệm rồi!”.

    Đổng Tử Ninh chợt nhớ lại lời dặn dò của thiên sơn quái hiệp trước lúc từ biệt, bèn quay sang vái Bích Ba Tiên Tử nói: “Dị nhân đó có nói, nhưng tại hạ chỉ lo tiếp chiêu của cô nương thành ra nhất tời không nhớ”.

    “Cho nên ta phải đánh ngã ngươi, nếu không thì sẽ hại mất công phu khổ luyện lâu nay của ngươi”.

    Đổng Tử Ninh lúc này mới hiểu dụng tâm của Bích Ba, y không khỏi cảm động, cung tay cúi đầu: “Đa tạ cô nương cứu mạng, tại hạ sẽ không bao giờ dám quên ân đức này”.

    Bích Ba Tiên Tử mỉm cười: “Ngươi không quỳ xuống kêu ta ba tiếng Mẹ sao?”.

    “Cô nương nhạo tại hạ rồi!”.

    “Thực ra, ngươi có gọi như vậy ta cũng không cho là quá, vì tiểu a đầu Bạch Yến Yến vẫn gọi ta là “cô cô” mà!”.

    “Cô nương thực muốn tại hạ gọi như vậy sao?”.

    “Đúng!”, Bích Ba Tiên Tử bật cười, “nói vậy thôi, chớ ta sao dám bắt thiếu hiệp gọi là Mẹ được! Nếu Vi tẩu và Yến Yến biết thì chẳng phải ta sẽ bị bọn họ cười rụng răng đi à?”.

    Đổng Tử Ninh cười như mếu, không biết nói sao mới phải.

    Bích Ba Tiên Tử lại hỏi; “Tiểu a đầu đó gọi ngươi là gì?”.

    “Cô nương muốn nói Bạch tiểu thư?”.

    “Đúng!”.

    “Cô ấy gọi tại hạ là Gã khờ”.

    Bích Ba Tiên Tử bật cười: “Vậy ngươi có buồn không?”.

    “Tại hạ quả hơi ngố, Bạch tiểu thư gọi vậy cũng không sai”.

    Bích Ba Tiên Tử càng cười lớn. Cô thấy Đổng Tử Ninh không những là người hào hiệp trượng nghĩa mà bụn dạ và nhân phẩm cũng rất tốt, bèn nói: “Được rồi, ta phải đi tìm tiểu a đầu đó đây, nếu không, lại khó ăn nói với Bạch tẩu!”.

    “Cô nương muốn đi Hành Sơn?”.

    “Chẳng phải tiểu a đầu đến đó sao?”.

    Đổng Tử Ninh nghe Bích Ba muốn đi Hành Sơn thì vừa mừng vừa lo. Mừng là vì như vậy tiểu ma nữ và Vi ma ma có người võ công siêu quần bảo vệ thì mình không phải lo lắng nữa. Sợ là vì nếu nữ ma đầu này đi Hành Sơn thì không biết bao nhiêu nhân sĩ võ lâm phải nguy khốn dưới tay cô ta, huống chi lại còn có Hắc Ma vương và Hồng Ma vương cũng đến nữa.

    Bích Ba thấy thần sắc Đổng Tử Ninh khác lạ, hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”.

    Đổng Tử Ninh cung tay: “Chỉ mong cô nương đến Hành Sơn, gác cao tay ngọc, đừng làm khó cho nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, được vậy thì tại hạ muôn vàn cảm kích”.

    “Ngươi sợ ta đả thương bọn họ?”.

    “Võ công cô nương siêu quần xuất chúng nên tại hạ có hơi lo lắng”.

    Bích Ba Tiên Tử cười: “Được rồi! Chỉ cần bọn họ đừng ỷ thế chọc giận ta thì ta không làm khó ai bao giờ. Nhưng nếu tiểu ma nữ bị nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên đả thương thì lúc đó đừng trách ta tuyệt tình, ta sẽ bắt bọn chúng trả gấp mấy chục lần món nợ ấy. Thiếu hiệp đi đi, chắc là vị sư huynh kia đang chờ ngươi đó!”.

    Đổng Tử Ninh đang muốn đi, Bích Ba Tiên Tử lại gọi giật lại: “Thiếu hiệp, ta có một câu, ngươi có nghe không?”.

    “Lời cô nương sao tại hạ không muốn nghe?”.

    “Bộ pháp của ngươi có thể tiếp ta bảy chiêu, như vậy cũng là hiếm có rồi, hiện tại ngươi có thể ứng phó được với đệ nhất cao thủ ở Trung nguyên, nhưng nhớ là không được cố gắng quá sức, hy vọng từ nay về sau, ngươi chuyên chú luyện nội công hơn, đừng bỏ gốc theo ngọn, nếu không sẽ tự hại thân mình”.

    Đổng Tử Ninh cúi thấp: “Đa tạ cô nương chỉ giáo”.

    “Thôi, ta cũng phải đi dây!”, nói rồi huýt gió một tiếng, con lừa đen trong rừng tùng chạy ra. Bích Ba Tiên Tử ngồi lên lưng lừa, cung tay nói với Đổng Tử Ninh: “Hẹn ngày tái ngộ”, đoạn thúc lừa đi.

    Đổng Tử Ninh vội vàng xuống núi, quả nhiên thấy sư huynh Triệu Tử Vinh đang dợi y dưới chân núi.

    Triệu Tử Vinh thấy y an toàn đi đến, vừa sợ vừa mừng, chạy đến đón hỏi: “Sư đệ, ngươi thực sự lừa được nữ ma đó à? Không bị ả làm nhục chớ?”.

    “Vinh ca, huynh yên tâm, tiểu đệ làm sao có thể làm mất mặt Võ Di được?”.

    “Làm sao ngươi qua mặt được ả?”.

    “Đệ không lừa cô ta, một chuyện bất ngờ đã cứu tiểu đệ”.

    “Hả, chuyện bất ngờ gì?”.

    “Đệ nói đệ quen với con gái của Bạch Ma vương, rồi đem chuyện trong tửu quán giữa rừng kể cho cô ta nghe, vì vậy cô ta đã thả cho đệ đi”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa

    Kiếm bạt Kim Biên khốc quỷ thần


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nông Lâm tự
    Bài viết
    1,853
    Xu
    3,351

    Mặc định

    Hồi 7: Hiệp nữ trừ gian
    Tác giả: Mậu Kích
    Dịch: Cổ Mộ
    Nguồn: Báo Kiến Thức Ngày Nay

    Đánh máy: lamsonquaikhach


    Triệu Tử Vinh nghe Đổng Tử Ninh nói vậy bèn than: “Không ngờ chuyện đó lại cứu sư đệ. Nhưng nhất thiết không nên nói cho sư phụ và các sư bá biết, nếu không, họ sẽ càng khẳng định đệ ở chung với người của Bích Vân Phong”.

    Lúc đó, phía sau chợt vang lên tiếng vó ngựa. Cả bọn quay lại, thấy một cô nương áo xanh cưỡi ngựa đen đang phi từ trên núi xuống. Triệu Tử Vinh giật mình: “Sư đệ, chẳng lẽ cô ta đuổi tới?”.

    Đổng Tử Ninh lắc lắc đầu: “Không phải! Cô ta cưỡi lừa, không phải ngựa! Hơn nữa, cô tacung4 không có áo choàng như cô nương kia”. Dứt ời, cô nương kia đã như một vầng mây xanh cuộn đến trước mặt. Lúc đó, có hai đứa trẻ gánh củi đang đi trên sơn lộ hẹp. Đổng Tử Ninh cả kinh, vội rút kiếm muốn điểm ngã con ngựa của cô nương kia nhằm cứu hai đứa bé, không ngờ cô ta vẫy một roi khiến kiếm của Đổng Tử Ninh vuột khỏi tay mà người y cũng bị chấn động đến nỗi ngã ra vể đường. Rồi con ngựa xanh đột nhiên tung vó lên không, bay qua đầu hai đứa trẻ rồi tiếp tục phi nước đại Nhìn lại, hai đứa trẻ không hề hấn gì.

    Triệu Tử Vinh thấy Đổng Tử Ninh bị cô nương ngồi trên ngựa dùng roi quất văng sang mé đường, ban đầu kinh ngạc, nhưng sau đó cả giận, thấy cô ta khinh người quá đáng bèn rút kiếm toan đuổi theo. Đổng Tử Ninh nói: “Vinh ca, đừng đuổi! Là do đệ không phải!”.

    “Sư đệ, ả làm đệ ngã, như vậy là vô lễ, sao đệ lại nói mình không phải?”.

    “Vinh ca, đệ không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của cô ta lại cao siêu đến vậy, không làm ai tổn thương gì cả. Trong khi đệ lại nhất thời lỗ mãng dùng kiếm định điểm ngã ngựa của cô ta. Nếu cô ta không đánh bay kiếm của đệ, chẳng phải con ngựa của cô ta sẽ bị ngã sao? Mà nếu cô ta không gạt đệ sang lề đường thì chẳng phải đệ sẽ bị ngựa đạp trúng? Nói đúng ra, đệ còn phải cảm tạ cô ta mới phải, không thể trách cô ta vô lễ”.

    Triệu Tử Vinh nghĩ cũng phải, bèn nói: “Vậy cô ta cũng cần nói lời xin lỗi mới đúng”.

    “Vinh ca, có thể cô ấy vội quá nên không kịp nói”.

    “Sư đệ toàn nghĩ tốt cho người ta, về điểm này ta thực không bằng đệ!”.

    “Tiểu đệ làm sao dám so với huynh? Huynh nghĩa hiệp hơn người, mãi mãi là thần tượng của đệ”.

    Triệu Tử Vinh cười: “Đệ thật khéo nói! Thôi được rồi, chúng ta không nói những lời khách sao nữa. Đi thôi!”.

    Đến tối, hai người dừng chân nghĩ trong một khách sạn trên tiểu trấn. Khi cả hai đang định đi ngủ chot75n ghe có tiếng bước chân khe khẽ trên mái nhà. Đổng Tử Ninh bật dậy nói: “Vinh ca, trên nóc nah2 có người”.

    Triệu Tử Vinh khẽ “xuỵt” một tiếng, đồng thời thổi tắt ngọn nến, chăm chú nhìn ra cửa sổ. Đúng lúc ấy, hai ám khí bay vào, cắm phập lên giường, may mà hai người đã rời khỏi đó từ lâu nên thoát chết. Vừa lúc đó lại nghe có tiếng người kêu “ôi cha”, rồi tiếng lộc cộc từ trên nóc nhà rơi xuống. Triệu Tử Vinh xuất chiêu Yến tử phi liêm, như chim én vút qua ra ngoài cửa sổ, Đổng Tử Ninh cũng rút kiếm nhảy theo. Dưới ánh trăng, chỉ thấy hai bóng đen, một trước một sau đang chạy về phía đông bắc. Nhìn lại vật rơi từ trên nóc xuống, Đổng Tử Ninh và Triệu Tử Vinh đều không khỏi ngạc nhiên, vì đó chính là Phùng lão ngũ.

    Phùng lão ngữ vừa thấy hai người, lập tức biến sắc.

    Triệu Tử Vinh hỏi: “Phùng lão đệ, chuyện này là sao?”.

    Phùng lão ngũ vội trấn tĩnh lại nói: “Triệu đại ca, có kẻ muốn ám sát bọn huynh, đệ muốn ra tay ngăn chặn, nhưng không ngờ trúng ám khí, ngã xuống như vầy”.

    Như vậy, một trong hai bóng đen lúc này là Vương Bình Dã, bóng đen còn lại chính là thích khách. Đổng Tử Ninh tuy trong lòng không ưa gì Phùng lão ngũ, nhưng nay thấy hắn ra tay cứu mình, cũng quan tâm hỏi: “Phùng ngũ ca bị thương nặng không?”.

    “Không, không nặng, ta chỉ bị ám khí phong bế huyệt đạo, đừng không vững nên mới ngã. Hai người mau đuổi theo thích khách đi, đừng để Bích Ba Nữ Ma chạy thoát”.

    “Bích Ba Nữ Ma?” – Đổng Tử Ninh không khỏi giật mình.

    “Đúng, chính là Bích Ba Nữ Ma của Bích Vân Phong”.

    Đổng Tử Ninh lo lắng, nếu quả đúng là Bích Ba Nữ Ma thì Vương Bình Dã nguy rồi. Bèn quay sang nói với Triệu Tử Vinh: “Vinhca, chúng ta mau đi”.

    Triệu Tử Vinh cũng rất nóng ruột, y biết rõ mình không phải là dối thủ của Bích Ba, nhưng để cứu Vương Bình Dã, thì dù mất mạng y cũng quyết đi. Quả nhiên, đến một bãi đất hoang bên ngoài thị trấn, trông thấy dưới ánh trăng, một nam một nữ đang ác đấu.

    Đổng Tử Ninh nhận ra người nữ chính là Bích Ba Tiên Tử, còn người nam không phải là Vương Bình Dã, mà lại là một đạo sĩ mặc đại bào. Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: vậy Vương Bình Dã đi đâu? Chẳng phải y cùng Phùng lão ngũ đến sơn trang của Phụng nữ hiệp thăm Lương tam ca sao?

    Triệu Tử Vinh nhìn kỹ rồi nói: “Sư đệ, đó chính là Không Hư đạo nhân – đại đệ tử của Ngọc Thanh đạo trưởng Nga Mi phái, không phải Vương Bình Dã”.

    Lúc đó chợt nghe Bích Ba nạt: “Tặc đạo, ngã xuống cho ta!”. Tiếng vừa dứt là người lên, Chỉ nghe Không Hư kêu thảm một tiếng, kiếm rời khỏi tay, người văng ra xa, rơi xuống đất như nhúm giẻ rách.

    Triệu Tử Vinh vội nói với Đổng Tử Ninh: “Sư đệ, lên!”. Nói rồi bất kể sống chết vụt lên như ánh sao xuất tuyệt chiêu “Băng phá tuyết” quyết tử chiến cùng đối thủ.

    Đổng Tử Ninh cả kinh, không kịp ngăn cản, vội thi triển ba mươi sáu lộ chỉ huyệt kiếm ùa lên nhắm vào huyệt Khúc trì của Bích Ba mong cứu Triệu Tử Vinh. Song kiếm cùng ào đến, Bích Ba cười nhạt, dùng một chiêu “Song phụng triều dương” trong tuyệt công “Lưu vân y tụ: phất ra phong bế huyệt vị của Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh khiến hai người nhào xuống đất nằm im, không cục cựa gì được gì nữa.

    Bích Ba Tiên Tử đến trước mặt Đổng Tử Ninh, nhận ra y, cô ngạc nhiên: “Sao lại là ngươi? May mà ta chỉ mới dùng năm thành công lực, nếu không ngươi không nát xương cũng tàn phế suốt đời như tên đạo sĩ kia rồi”.

    Đổng Tử Ninh đau thấu tim, lại bị phong huyệt, tuy không thể cử động nhưng vẫn nói được. Y cắn răng: “Cô nương đã nuốt lời rồi!”.

    “Ta nuốt lời gì?”.

    “Cô nương đã nhận lời với ta rằng không làm khó cho nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, nhưng hiện tại…”.

    “Ngươi thật là… Không thấy được lòng tốt của người khác, chẳng trách tiểu a đầu Yến Yến gọi ngươi là gã khờ! Tên đạo tặc kia rình rập ám sát hai huynh đệ ngươi, nếu ta không ra tay thì các ngươi không chết vì ám khí cũng mất mạng dưới lưỡi kiếm của hắn rồi. Ngươi không cảm tạ thì chớ, lại còn trách ta sao?”.

    Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: “Hắn ám sát bọn ta?”.

    “Ngươi không tin à? Được, để ta biểu chính miệng tên tặc đạo kia nói rõ mọi chuyện cho ngươi nghe”.

    Bích Ba Tiên Tử xách Không Hư lên, ném trước mặt Đổng Tử Ninh, nạt: “Tặc đạo, nói đi, ngươi và tên vượn khô làm gì? Nếu không, ta sẽ khiến ngươi sống không được, chết không xong”.

    Không Hư nhắm mắt im lặng.

    “Ngươi không nói, ta chịu thua sao?”.

    Không Hư vẫn câm lặng, Bích Ba định điểm vào Dương huyệt khiến hắn ngứa ngáy không chịu nổi phải cung khai hết mọi chuyện. Nhưng nhìn kỹ thì thấy Không Hư đã tự đoạn kinh mạch chết rồi.

    Bích Ba Tiên Tử nói: “Tên tặc đạo này thà tự sát chứ không nói ra tội ác của lão tặc Ngọc Thanh”.

    Đổng Tử Ninh giật mình: “Hắn đã chết?”.

    “Đúng, nếu bây giờ hắn không chết, e rằng sau này các ngươi cũng sẽ giết hắn!”.

    Đổng Tử Ninh lại càng hoang mang không hiểu: “Tại sao sau này bọn ta lại giết hắn?”.

    “Gã khờ, ngươi thực ngốc nghếch đến độ không phát hiện ra có kẻ ám sát mình sao? Từ nay về sau các ngươi phải thận trọng đề phòng Ngọc Thanh lão tặc và tên vượn khô đồng môn với các ngươi”. Bích Ba Tiên Tử nói xong liền giải huyệt cho hai người rồi vụt biến mất trong bóng đêm.

    Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh ngạc nhiên nhìn nhau. Lát sau, Đổng Tử Ninh hỏi: “Vinh ca, rốt cuộc đêm nay xảy ra chuyện gì, sao đệ mơ hồ quá!”.

    Triệu Tử Vinh trầm mặc một lúc, rồi nói: “Lời của nữ ma kia, không phải vô lý”.

    “Nghìa là chuyện Không Hư đạo nhân ám sát chúng ta là thật?”.

    “Nếu không phải hắn thì là Bích Ba Nữ Ma. Nhưng Bích Ba Nữ Ma võ công siêu quần, cô ta muốn giết bọn ta dễ như trở bàn tay, cần gì phải dùng tới ám khí!”.

    Đổng Tử Ninh đứng ngây ra, lát sau mói nói: “Nhưng chúng ta không oán không thù với Không Hư, vậy hắn giết chúng ta làm gì?”.

    “Lòng người thật khó đoán! Sư đệ, từ nay chúng ta phải cẩn thận đề phòng mới được”.

    Triệu Tử Vinh từng trải hơn Đổng Tử Ninh nên y lờ mờ cảm thấy có sự bất thường trong mối quan hệ giữa nhị sư bá và Ngọc Thanh đạo trưởng. Nhưng y cũng không hiểu được gì sâu xa phức tạp hơn đằng sau chuyện này.

    Đổng Tử Ninh nói: “Vinh ca, không bằng chúng ta đi hỏi Phùng lão ngũ xem sao!”.

    “Có hỏi, sợ rằng hắn cũng không nói, nhưng như vậy cũng hay, biết đâu từ đó có thể lần ra manh mối”.

    Hai người chôn Không Hư xong, cùng quay về khách sạn trong tiểu trấn. Ai ngờ Phùng lão ngũ đã bỏ đi từ bao giờ rồi, Triệu Tử Vinh càng rõ hơn bụng dạ của hắn. Như vậy lời của Bích Ba Nữ Ma là đáng tin, từ nay cần phải tăng cường đề phòng tên này. Hai người nghỉ ngơi, đợi trời sáng lại tiếp tục đến Hành Sơn.

    Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh vượt qua đỉnh Câu Lâu ở bắc Hành Dương, nơi đây đã thuộc địa phận của Hành Sơn. Nam nhạc Hành Sơn là một trong Ngũ Nhạc của Trung Hoa, núi cao hùng vĩ, sơn thanh thủy tú, có bảy mươi hai đỉnh, mười lăm danh lam, mười hang động, ba mươi tám con suối, hai mươi khe, chín ao, chín đầm, chín giếng. Giữa rừng có một phiến đá nhẵn bóng kỳ dị được gọi là “Ma kính đài”, tương truyền đây chính là nơi thiền sư Hoài Nhượng mài ngói làm kính.

    Đến trưa, hai người tới Nam nhạc. Đây vốn là một tiểu trấn dưới chân Hành Sơn, là nơi anh hùng hào kiệt trong võ lâm Trung Nguyên vân tập về, cho nên gần đây bỗng trở nên huyên náo thịnh vượng hẳn lên, các trà lâu tửu quán khách khứa lúc nào cũn chật ních. Những người đến đây phần nhiều đều là các cao thủ võ lâm hoặc anh hùng hiệp khách từ tam sơn ngũ nhạc và các nơi tụ họp về. Có người đến vì tiếp được phi thiếp, có người không mời cũng đến, chủ yếu là xem đánh nhau, không đứng về phía nào. Cũng có người đến cốt để học lén vài tuyệt chiêu. Các tay tiểu thương cũng lần đến tìm mối buôn bán… Trong một khoảng thời gian ngắn, đường lớn ngõ nhỏ ở thị trấn này xuất hiện đủ các hạng người: ni cô, đạo sĩ, hòa thượng, hảo hán giang hồ, ăn mày, ăn cắp, lang thang… khiến cho một nơi vốn chỉ có văn nhân nhã sĩ bỗng nhiên biến thành điểm tụ hội của cả tam giáo cửu lưu trong thiên hạ.

    Song những cao thủ thực sự không xuất hiện ở tiểu trấn này mà đều vân tập tại Ma gia trang của Mã đại hiệp cách thị trấn chừng ba dặm.

    Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh chọn một tửu lầu tương đối yên tĩnh. Hai người vừa bước lên lầu chợt nghe tiếng gọi: “Triệu nhân huynh, so cũng đến đây thế này?”.

    Triệu Tử Vinh nhìn lại, thấy người gọi mình chính là du hiệp Lưu Thường Khanh nổi tiếng giang hồ. Lưu Thường Khanh tuy võ công không cao nhưng giao thiệp rộng rãi, hào phóng, những cao thủ có danh vọng trên giang hồ hầu như y đều có qua lại. Đặc biệt, y có kiến thức quảng bác, rất nhạy tin tức, cho nên được đặt biệt hiệu là “Thuận Phong Nhĩ Lưu Thường Khanh”. Đương nhiên tin tức của y có cái do đoán, có cái do hỏi, có cái do nghe nói, hư hư thực thực. Tin tức của y không thể không tin, nhưng cũng không thể tin hết được. Dù vậy, nhiều nhân sĩ giang hồ vẫn thích qua lại với y, nhất là bọn tiêu sư ở các tiêu cục. Đối với bọn này, thì tin tức của Lưu Thường Khanh dù là thực hay giả cũng đều có ích trong việc bảo vệ hàng hóa, ngân lượng trên đường đi.

    Lúc đó Triệu Tử Vinh cũng rất vui, hỏi: “Lưu hiền đệ cũng đến đây sao?”.

    “Cao thủ tứ xứ đều vân tập về Hành Sơn, lẽ nào đệ không đến!”.

    Chợt thấy Đổng Tử Ninh phía sau, Lưu Thường Khanh bèn hỏi: “Vị này là… ?”.

    “Sư đệ của ta, Đổng Tử Ninh!”.

    “Đổng Tử Ninh!?” – Lưu Thường Khanh nhìn Đổng Tử Ninh với ánh mắt kỳ lạ, “thì ra là Đổng hiền đệ, ngưỡng mộ đã lâu”.

    Triệu Tử Vinh nhìn ánh mắt Lưu Thường Khanh cũng hiểu, nhất định là y có nghe chuyện gì đó có liên quan đến Đổng Tử Ninh rồi, bèn cười hỏi: “Lưu hiền đệ, ngươi nghe gì về sư đệ của ta, nói thử xem?”.

    “Ôi, giang hồ biết bao nhiêu là chuyện, tin làm sao được! Nào, chúng ta hãy ngồi xuống cái đã, có gì từ từ nói tiếp”.

    Lúc đó, bỗng xuất hiện một vị công tử thiếu niên anh tuấn, mặt phấn môi son, mi thanh mục tú, đầy vẻ tiêu sái, ngồi một mình cách bọn họ không xa. Ba người bọn Triệu Tử Vinh đều lấy làm lạ, tự hỏi không biết y từ đâu tới. Triệu Tử Vinh hạ giọng: “Lưu hiền đệ, ngươi giao du trong thiên hạ nhiều, đã từng gặp hắn bao giờ chưa?”.

    Lưu Thường Khanh lắc lắc đầu: “Người này tiểu đệ chưa từng thấy”.

    Đổng Tử Ninh lại giật mình, thầm nghĩ: Người này sao có vẻ quen quá, ta đã gặp hắn ở đâu rồi nhỉ?

    Triệu Tử Vinh nói: “Mặc kệ hắn ta! Lưu hiền đệ, ngươi nghe gì về sư đệ của ta? Nói thử nghe xem nào!”.

    Cả bọn cùng vào bàn, Lưu Thường Khanh chậm rãi nói: “Huynh đã hỏi, tiểu đệ đâu dám giấu. Người ta nói Đổng hiền đệ bi con gái của ma vương Bích Vân Phong mê hoặc rồi”.

    Đổng Tử Ninh nghe vậy im lặng.

    Triệu Tử Vinh hỏi: “Đệ nghe ai nói?”.

    “Triệu huynh bất tất phải truy vấn người đó làm gì, nói ra chỉ e thương tổn đến hòa khí của Huyền Võ phái các huynh”.

    Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh nghe tới đó, trong lòng đã rõ kẻ tung tin đó không ai khác ngoài Phùng lão ngũ.

    Đổng Tử Ninh nói với vẻ căm hận: “Kẻ tung tin nhảm đó quả thực là vô liêm sỉ!”.

    Lưu Thường Khanh nói: “Đổng hiện đệ hà tất phải nổi giận! Phải trái, ngay tà đều có công luận xét. Ta cũng nghe người ta khen hiền đệ trượng nghĩa bất kể thân sơ, là người hiếm có trong võ lâm hiện nay”.

    Đổng Tử Ninh nghe vậy mới dịu xuống.

    Lưu Thường Khanh quay sang hỏi Triệu Tử Vinh: “Triệu huynh, gần đây trong võ lâm xuất hiện một nữ ma đầu, huynh có nghe không?”.

    “Nữ ma đầu?”.

    “Đúng vậy, cô ta gây ra mấy chuyện động trời, huynh thực không nghe gì sao?”.

    “Chuyện động trời gì?”.

    “Tiền gia Ngũ Hổ ở Thiểm Nam, chắc huynh có biết?”.

    Triệu Tử Vinh nói: “Biết, Bát đao kỳ môn của Ngũ hổ nhà họ Tiền danh chấn võ lâm, ngay cả Tây Bắc song hiệp còn bại dưới đao của bọn họ kia mà!”.

    “Nhưng đêm qua toàn bộ bọn họ đều bị nữ ma đầu giết hết rồi!”.

    Triệu Tử Vinh ngạc nhiên: “Thật sao?”.

    Đổng Tử Ninh cũng kinh ngạ: “Đệ nghe nói Tiền gia Ngũ hổ cũng rất có tiếng là nghĩa hiệp, đao pháp thượng thừa, sao trong một đêm có thể bị ma đầu giết hết được?”.

    Lưu Thường Khanh cười: “Kẻ có tiếng là nghĩa hiệp không hẳn là người nghĩa hiệp thực sự. Nghe nói võ công cảu nữ ma đầu này vô cũng cao siêu, cây roi của cô ta cực kỳ lợi hại, xuất thủ như chớp giật, chỉ trong mười chiêu, Ngũ hổ nhà họ Tiền lần lượt đều bị trọng thương mà chết”.

    “Vậy nữ ma đầu đó là ai?”.

    “Điều này thì không ai biết, cũng không ai biết cô ta từ đâu tới. Hôm trước, Chiết Đông đại đạo gặp cô ta, mới mấy chiêu đã phải bỏ mạng”

    Đổng Tử Ninh nói: “Vây cô ta không phải là người trong hắc đạo, không thể gọi cô ta là ma đầu”.

    “Điều khiến người ta kinh ngạc là hắc đạo cô ta cũng giết, mà bạch đạo cô ta cũng không tha! Trung Châu đại hiệp Dương Vũ Đình cũng bị cô ta quất cho một roi bay mất một tai, suýt mất mạng”.

    Triệu Tử Vinh nói: “Trung Châu đại hiệp là lão tiền bối đạo cao đức trọng trong võ lâm, ai không kính ngưỡng? Rốt cuộc nữ ma đầu đó là người thế nào?”.

    “Cô ta đến như ảo ảnh, đi như bóng ma, mặt che mạng đen không biết mặt mũi ra sao, mình mặc áo xanh tự xưng là Thanh Y Nữ, còn người giang hồ thì gọi cô ta là Thanh Y Nữ Ma”.

    “Thanh Y Nữ Ma!? Không lẽ là Bích Ba Nữ Ma của Bích Vân Phong? Cô ta cũng mặc áo xanh!”.

    “Có người nói phải, có người bảo không. Phải hay không ta cũng không rõ, nhưng tối qua nhà Mã đại hiệp lại xảy ra một chuyện lớn”.

    Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh lại ngạc nhiên, vội hỏi: “Chuyện gì?”.

    “Trên xà đại sảnh của Mã gia treo một đôi bông tai”.

    Triệu Tử Vinh nghe tới đó, không khỏi bật cười: “Hiền đệ, chuyện đó thì có gì mà lớn! Ai chẳng biết Mã đại hiệp giàu nứt đố đổ vách, ruộng đất ngàn khoảnh, vàng bạc châu báu đầy nhà”.

    “Huynh có biết đó là đôi bông tai của ai không?”.

    “Của ai?”.

    “Chính là của phu nhân của Mã đại hiệp. Bà ta cũng không biết đôi bông tai của mình bị người ta lấy lúc nào mà đem treo lên xà nhà như vậy. Mã đại nương vốn xuất thân là con nhà võ, bản thân bà ta cũng là một cao thủ võ lâm, vậy mà đêm qua đôi bông tai của mình bị người ta tước mất lúc nào cũng không hay, như vậy chẳng phải là một điều sỉ nhục đối với vợ chồng Mã đại hiệp và các cao thủ võ lâm đang lưu trú trong Ma gia trang sao?”.

    Đổng Tử Ninh nói: “Lẽ nào bông tai của mình bị kẻ đến bức mà không biết? Chỉ e chuyện này là do Mã phu nhân tự bày ra để chọc cười mọi người cũng nên. Đệ nghe nói, Mã đại nương cũng là một nhân vật quái dị”.

    Lưu Thường Khanh lắc đầu: “Dù hành vi của Mã đại nương có quái dị đến mấy cũng không thể tự bày trò như vậy!”/

    “Vậy thì ai vào đó?”.

    “Thanh Y Nữ Ma!”

    “Sao biết là cô ta?”.

    “Bởi trên đôi bông tai kia còn để lại dòng chữ: “Giờ Ngọ ba ngày sau, lại đến viếng quý phủ”, rồi đề thêm ba chữ “Thanh Y Nữ” bên cạnh. Xem ra ba ngày nữa, Mã gia trang lại sẽ có một phên náo động”.

    Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh nhất thời không nói, chỉ im lặng uống rượu, bởi chuyện này cũng làm mất mặt sư phụ và các sư bá của hai người. Kẻ gây ra chuyện này, ngoài Bích Ba Nữ Ma ra thì còn ai có khinh công và võ công ghê gớm như vậy? Đổng Tử Ninh càng nghĩ càng buồn lòng: Bích Ba Tiên Tử đã hứa với mình không làm khó cho võ lâm Trung Nguyên, vậy tại sao bây giờ lại nuốt lời? Cô ta đùa như vậy, đến người bình thường còn không chịu nổi nữa, huống hồ các cao thủ võ lâm? Xem ra nạn đao kiếm của võ lâm e lần này khó tránh khỏi rồi, thù hận giữa các bên bao giờ mới chấm dứt được đây?

    Lưu Thường Khanh cạn một chén định nói tiếp, chợt thấy đầu váng mắt hoa, chân tay rời rã, gục luôn xuống bàn. Triệu Tử Vinh ngạc nhiên: “Hiền đệ sao vậy?”, vừa dứt lời, bản thân y cũng choáng váng rồi ngã vật xuống ghế. Đổng Tử Ninh cả kinh, bật dậy kêu lên: “Không hay rồi! Đây là hắc điếm”. Nói đoạn tuốt kiếm nhìn quanh, thấy khách khứa đã bỏ đi đâu hết, chỉ còn lại đôi ba người, trong đó có một vị công tử khôi ngô tuấn tú đang độc ẩm.

    Đổng Tử Ninh rút kiếm khiến mấy vị khách ngạc nhiên hỏi y xảy ra chuyện gì, tiểu nhị cũng chạy đến hỏi: “Khách quan, có chuyện gì vậy?”.

    Đổng Tử Ninh túm lấy tiểu nhị, kề kiếm vao cổ hắn hỏi: “Sao ngươi dám hạ độc sư huynh và bằng hữu của ta? Nói!”.

    Tiểu nhị hoảng kinh kêu lên: “Khách quan nói vậy là sao, tiểu điếm xưa nay vẫn an phận thủ thường lo làm ăn đàng hoàng, huống chi giữa phố xá thanh thiên bạch nhật như vầy, có ăn gan hùm tiểu điếm cũng không dám hạ độc một ai!”.

    Lúc đó, vị côn tử khôi ngô ở bàn bên kia cười nhạt nói với Đổng Tử Ninh: “Ngươi thực là kẻ hồ đồ, nếu tiểu nhị đã hạ độc sư huynh và bằng hữu của ngươi, tại sao không hạ độc luôn cả ngươi? Có khi là bọn họ say rượu mà thôi!”.

    Hai người khách khác cũng nói: “Đúng đấy, nếu bọn họ bị hạ độc, sao còn chừa ngươi ra? Mở hắc điếm mà làm ăn như vậy, có họa là điên!”.

    Đổng Tử Ninh nghĩ cũng phải, bèn buông kiếm khỏi cổ tiểu nhị. Vị công tử kia lại nói: “Ngươi đúng là một gã khờ, toàn nói những điều ngốc nghếch, làm những chuyện hồ đồ”.

    Đổng Tử Ninh nghe vậy không khỏi đưa mắt quan sát kỹ vị công tử kia, y liền ngờ người, kinh ngạc thốt lên: “Là ngươi!?” – Y đã nhận ra vị công tử đó chính là tiểu ma nữ Bạch Yến Yến cải trang.

    Tiểu ma nữ mỉm cười: “Gã khờ nhà ngươi rốt cuộc cũng nhận ra ta! Mau đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi”

    Những người khách kia thấy hai người quen nhau, tưởng không có chuyện gì, bèn kêu tiểu nhị tính tiền rồi bỏ đi.

    Đổng Tử Ninh biết chính tiểu ma nữ đã lén búng thuốc mê vào chung rượu của Triệu Tử Vinh và Lưu Thường Khanh, vì y đã từng là nạn nhân của cô trong tửu quán giữa rừng trước đây. Y nói: “Ta đi theo ngươi, vậy còn sư huynh ta thì sao?”.

    “Chẳng qua bọn họ quá chén mới lăn ra như vậy, chỉ lát sau sẽ tỉnh lại”. Nói đoạn quay bảo tiểu nhị: “Ngươi trong nom bọn họ cho tốt, chờ lát nữa bọn ta sẽ quay lại”. Lại lấy ra một nén bạc đưa cho tiểu nhị: “Đây là tiền rượu của bọn họ và ta, như vậy đủ chưa?”.

    “Thiếu gia, nhiều quá rồi!”.

    “Còn dư bao nhiêu thưởng cho ngươi. Nhớ trông nom bọn họ cho đàng hoàng!”.

    “Vâng, vâng! Tiểu nhân sẽ trông nom hai vị quan khách này cẩn thận”.

    Đổng Tử Ninh theo tiểu ma nữ ra khỏi quán, y nén giận hỏi: “Tại sao ngươi làm vậy?”.

    “Gã khờ, ta làm vậy chẳng phải la vì ngươi sao?”.

    “Vì ta? Tại sao lại vì ta?”.

    “Cứ theo ta, trên đường lớn không tiện nói chuyện này”.

    “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Lỡ sư huynh ta tỉnh dậy…”.

    “Yên tâm, ta không quay lại thì đến mai bọn họ cũng chưa tỉnh lại đâu”.

    Đổng Tử Ninh không biết làm sao, đành theo tiểu ma nữ đi vào một ngõ hẻm, cuối cùng dừng lại giữa sân một ngôi nhà. Ở đây rất vắng vẻ yên tĩnh, tường rào bao quanh như cách ly với thị trấn. Tiểu ma nữ vừa vào đến sân đã gọi lớn: “Vi ma ma, gã khờ tới rồi!”.

    Vi ma ma từ trong bước ra, thấy Đổng Tử Ninh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Đổng thiếu thiệp, cuối cùng chúng ta cũng tìm được thiếu hiệp, lúc nãy ta còn lo thiếu hiệp tới Ma gia trang!”.

    Đổng Tử Ninh ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại lo ta đến Ma gia trang?”.

    “Chúng ta nghe nói, người của Huyền Võ phái bây giờ đều xem thiếu hiệp là phản đồ. Như vậy thiếu hiệp tới đó sẽ rất nguy hiểm. Hai ngày nay, ta và đại tiểu thư hóa trang đi tìm thiếu hiệp khắp nơi”.

    Lúc này Đổng Tử Ninh mới rõ và cảm kích sự quan tâm của hai người dành cho y: “Đa tạ Vi ma ma và Bạch tiểu thư, nhưng ta vẫn phải đến Ma gia trang”.

    Tiểu ma nữ nói: “Gã khờ, như vậy ngươi sẽ tự rước họa vào thân”.

    Vi ma ma cũng nói: “Thiếu hiệp, lão thân vẫn khuyên thiếu hiệp nên tạm lánh mặt trước đã”.

    “Vi ma ma, nếu tại hạ không đi thì làm sao rửa được oan ức của mình?”.

    “Ngươi kìa, đúng là một gã khờ, không nói chuyện khác, chỉ riêng cái lão gọi là Chung sư bá gì đấy của ngươi cũng đang muốn một kiếm xả đôi ngươi ra”.

    “Cho dù có như vậy, ta cũng phải nói cho mọi người biet1”.

    Vừa lúc đó của rèm lay động. Một mỹ nhân dung nhan tuyệt thế bước ra, Đổng Tử Ninh nhìn lại, thì ra là Bích Ba Tiên Tử - người đã làm náo động giang hồ, khiến người ta kinh hãi. Bích Ba Tiên Tử thấy y, mỉm cười nói: “Quả nhiên tiểu a đầu Yến Yến đem ngươi tới đây”.

    Tiểu ma nữ nói: “Cô cô, gã khờ này vẫn còn muốn đến Ma gia trang!”.

    Bích Ba Tiên Tử nhướng mày: “Ngươi vẫn muốn đến Mã gia trang? Không sợ nguy hiểm đến tính mạng sao?”.

    Đổng Tử Ninh thấy thực sự cảm kích trước sự quan tâm của hai người đối với mình, nhưng y lai nghĩ sự việc chắc không đến nỗi trầm trọng như lời bọn họ. Cứ cho là sư phụ và các sư bá không chấp nhận hành vi của mình di nữa thì hẳn họ cũng không bắt mình đến nỗi phải chết. Nghĩ rồi, y nói: “Đa tạ cô nương, tại hạ tự vấn thấy lòng không hổ thẹn, có gì mà đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng?”.

    Bích Ba Tiên Tử thấy Đổng Tử Ninh khăng khăng muốn đến Ma Gia Trang gặp sư phụ và sư bá giải thích nỗi oan ức của y thì cười nói: “Chẳng trách tiểu a đầu gọi ngươi là gã khờ! Ngươi tin chắc rằng sư phụ và sư bá của ngươi sẽ không bắt ngươi chết? Nếu vầy thì đâu có xảy ra chuyện của Tây Môn Tử hơn hai mươi năm về trước!”.

    “Tại hạ dù có chết cũng phải nói cho rõ mọi chuyện”.

    “Chỉ e là người chết rồi mà người của Huyền Võ phái vẫn gọi ngươi là phản đồ. Nếu không phải vì ngươi đã từng cứu tiểu a đầu và Vi tẩu tẩu thì ta không rảnh đâu mà xen vào chuyện của Huyền Võ phái các ngươi!”.

    Vi ma ma cũng nói: “Thiếu hiệp, thánh cô của chúng ta nói đúng đấy, ta thấy trước mắt thiếu hiệp cứ tạm thời lánh mặt một thời gian, rồi sau đó hãy đi gặp sư phụ và sư bá, có phải tốt hơn không?”.

    Dù ba người khuyên nhủ thế nào, Đổng Tử Ninh cũng không đồng ý. Cuối cùng tiểu ma nữ nổi giận, nhét một viên dược hoàn vào tay Đổng Tử Ninh rồi nói: “Gã khờ, ngươi đi đi! Đem thuốc đó về mà cứu tỉnh sư huynh và bằng hữu của ngươi, còn chuyện sống chết của ngươi chúng ta không quản nữa”.

    Đổng Tử Ninh cảm thấy như mình đã phụ lòng tốt của ba người, y thấy áy náy nên vội cung tay cúi mình nói: “Bạch tiểu thư an tâm, tại hạ không chết đâu!”.

    “Gã khờ ngươi chết đi ta mới vui!”.

    Vi ma ma vội nói: “Đại tiểu thư đừng nói vậy, có khi Dổng thiếu hiệp được thần thánh phò trợ che chở không chừng”.

    Đổng Tử Ninh cáo từ định đi, đột nhiên nhớ ra một chuyện nên quay lại. Tiểu ma nữ tưởng y đã đổi ý bèn nói: “Gã khờ, đầu ngươi thông rồi hả?”.

    “Không!”, Đổng Tử Ninh nói, “Là ta muốn báo cho các vị một chuyện”.

    “Chuyện gì nữa?”.

    “Nếu các vị muốn điều tra về vũ thảm sát nhà Kim Tiên Hiệp thì phải hết sức cẩn thận mới được. Trên đường đi, ta đã gặp một cao thủ bí mật có võ công vô cùng cao cường, mà hắn có liên quan đến cái chết của Kim Tiên Hiệp”.

    Tiểu ma nữ vội hỏi: “Cao thủ bí mật? Là kẻ nào?”.

    “Là kẻ nào ta cũng không rõ, vì ta không thấy mặt hắn”.

    Tiểu ma nữ trợn mắt: “Gã khờ, ngươi lại lên cơn rồi hả? Ngươi mới nói ngươi gặp hắn, bây giờ lại nói không thấy hắn, nói năng hồ đồ như vậy, ai biết đường nào mà lần!”

    Bích Ba Tiên Tử bật cười, thấy khi nói chuyện với Đổng Tử Ninh, tiểu ma nữ không giữ mồm giữ miệng gì cả, mà Đổng Tử Ninh vẫn không hề giận dữ, bèn nói: “Gã khờ, ngươi nói rõ hơn một chút xem!”.

    Đổng Tử Ninh cũng cười, rồi y đem chuyện gặp Thiên Sơn quái hiệp và Ô lão đại ở bãi sông Băng Thủy kể lại. Bích Ba Tiên Tử chăm chú lắng nghe rồi nói: “Xem kình lực phát ám khí của hắn như vậy thì đúng là kẻ có võ công thượng thừa, không thể xem thường!”.

    Vi ma ma hỏi: “Lúc sắp chết Ô lão đại có nói được chữ Trần?”.

    “Đúng vậy! Nhưng không biết hắn muốn nói đến họ của người hay tên địa phương nào đó? Thiên Sơn quái hiệp đã đi tìm Trần Bang chủ của phái các vị”.

    Bích Ba Tiên Tử lắc đầu nói: “Tư Độc Bang chủ Trần lão đầu ta biết rõ, bản lĩnh phóng độc của ông ta quả là độc nhất vô nhị, những võ công không cao đến mức ấy”.

    Tiểu ma nữ nói: “Làm soa Trần bá bá của ta lại làm chuyện đó được!”.

    Vi ma ma nói: “Nhưng hỏi thăm Trần Bang chủ cũng không phải là vô ích, biết đâu từ chất độc trên ám khí đó lại có thể lần ra được manh mối nào đó. Hiện nay, có thể nói torng võ lâm, Trần Bang chủ là người hiểu rõ các loại độc nhất”.

    Khi Đổng Tử Ninh cáo từ, tiểu ma nữ vẫn còn muốn khuyên y: “Gã khờ, ngươi thực sự muốn đến Mã gia trang sao?”.

    “Bạch tiểu thư, làm sao taco1 thể không đến đó được?”. Nhắc tới Mã gia trang, Đổng Tử Ninh lại nhớ đến chuyện Lưu Thường Khanh nói, bèn quay qua hỏi Bích Ba Tiên Tử: “Cô nương, tại hạ muốn hỏi đêm qua Mã gia trang…”.

    “Có phải chuyện đôi bông tai của Mã đại nương treo trên xà nhà không?”.

    “Đúng, ta muốn…”.

    Bích Ba Tiên Tử mỉm cười: “Ý ngươi muốn nói, chuyện đó do ta làm phải không? Ta không liều đến vậy đâu!”.

    Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: “Không phải do cô nương làm?”.

    “Ta cũng đang muốn diện kiến Thanh y nữ ấy đây!”.

    Đổng Tử Ninh vô cùng kinh ngạc, nếu không phải Bích Ba Tiên Tử thì chẳng lẽ còn có một Thanh Y Nữ Ma võ công siêu quần khác nữa? Y thật không sao tưởng tượng nổi.

    Tiểu ma nữ hỏi: “Gã khờ, ngươi sao vậy? Ngươi hy vọng kẻ làm chuyện đó là cô cô của ta hả?”.

    Đổng Tử Ninh vội nói: “Không, không, như vậy là ta yên tâm rồi! Nếu người đó không phải là cô cô của ngươi thì cô cô của ngươi sẽ không đến Mã gia trang”.

    Bích Ba Tiên Tử nói: “Tại sao ta không đến? Ba ngày sau, ta sẽ đến Mã gia trang xem thế nào”.

    Đổng Tử Ninh giật mình: “Nếu không phải cô nương thì cô nương đến đó làm gì?”.

    “Người giang hồ cứ cho rằng chuyện đó do ta gây ra mà ta có thể không đi hay sao? Nếu quả có Thanh y nữ đó thực thì không nói làm gì, nhưng nếu người đó không xuất hiện thì rõ ràng là có kẻ cố ý dựng chuyện để khích động mâu thuẫn giữa các nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên và người của Bích Vân Phong bọn ta. Kẻ dựng chuyện đó có khi cũng chính là Mã đại nương không chừng!”.

    Đổng Tử Ninh ngơ ngác: “Mã đại nương? Làm vậy chẳng phải là tự bôi xấu mình sao?”.

    “Có chuyện gì mà ả đó không dám làm! Bọn chúng còn rêu rao rằng người của Bích Vân Phong chỉ dám lén lút trộm chó bắt gà lúc đêm hôm, không dám quang minh chính đại đối diện với chúng. Mã đại hiệp là cái gì, chẳng qua chỉ là tên giặc mua danh cầu lợi, lại còn ỷ có các cao thủ Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi ở đó thì ta sẽ không dám đến! Vậy thì ta phải đến cho hắn mở mắt một phen!”.

    Đổng Tử Ninh cả kinh, nếu cô ta mà đến Mã gia trang thì chắc chắn sẽ gây nên một trường náo loạn không ai gỡ nổi. Y đang muốn khuyên thì tiểu ma nữ nói: “Gã khờ, ngươi muốn khuyên cô cô của ta không nên đi chứ gì? Đừng nằm mơ, chuyện mình ngươi còn lo chưa xong lại còn đòi lo lắng cho kẻ khác! Ngươi muốn đến Mã gia trang vậy thì đi mau đi, nếu chậm trễ ngươi không sợ các sư huynh ngươi nghi ngờ à? Còn nếu không đi thì hãy đến chỗ ta mà trốn”.

    “Không, không, ta vẫn muốn đi”.

    Đổng Tử Ninh đành cáo từ trở về quán trà, dùng thuốc của tiểu ma nữ cứu sư huynh và Lưu Thường Khanh tỉnh lại. Lưu Thường Khanh mở mắt ra, ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta say đến vậy sao?”.

    Đổng Tử Ninh đành nói: “Vâng, huynh và sư huynh của ta đều say lăn chiêng”.

    Triệu Tử Vinh nhìn sắc trời nói: “Sư đệ, chúng ta đi thôi, cũng không còn sớm nữa”.

    Lưu Thường Khanh nói: “Ta còn muốn đến Thượng Phong tự”.

    Đổng Tử Ninh lấy làm lạ hỏi: “Lưu huynh không ở Mã gia trang sao?”.

    Lưu Thường Khanh cười nhăn nhó: “Ta sao dám nhờ vả Mã đại hiệp!”.

    Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: “Lưu huynh sao lại nói vậy? Mã đại hiệp trọng nghĩa hiếu khách, hoan nghênh mọi người…”.

    Lưu Thường Khanh cười: “Đúng là Mã đại hiệp trọng nghĩa hiếu khách, coi vàng bạc như bùn đất, uy danh nổi như cồn, nhưng ta vẫn không dám trèo cao”.

    Đổng Tử Ninh còn đang muốn hỏi nữa thì Triệu Tử Vinh giật áo nói: “Sư đệ, đi thôi! Lưu sư đệ và Tùng Nguyệt thiền sư ở Thượng Phong tự là cố nhân, nơi đó thanh tĩnh nhàn nhã lắm”.

    Đổng Tử Ninh có bụng nghi hoặc, nhưng không tiện hỏi nữa, đành chia tay với Lưu Thường Khanh, nhắm về Mã gia trang. Trên đường, y hỏi: “Vinh ca, hình như Lưu huynh có xích mích gì đó với Mã đại hiệp phải không?”.

    “Chuyện này nói ra thì dài lắm!”.

    “Thực ra bọn họ có xích mích hay không?”.

    “Điều này chỉ trách Lưu Thường Khanh cố chấp!”.

    “Lưu huynh cố chấp chuyện gì?”.

    “Sư đệ, chuyện là như vầy: Lưu Thường Khanh có một vị thúc thúc mở tiêu cục ở Tô Châu. Mười sáu năm trước, trong một chuyến hộ tống hàng hóa đi Tứ Xuyên qua núi Ngưu Đầu ở Hà Nam, đột nhiên bị bọn bịt mặt tập kích giết chết bốn người áp tải, cướp mất mười vạn lượng bạc, thúc thúc hắn tự sát chết. Việc đó truyền đến Tô Châu, thẩm thẩm của hắn lúc đó đang mang bệnh, nghe tin đau lòng quá cũng chết theo, để lại bé gái hai tuổi mà không hiểu sao đêm ấy cũng mất tích luôn. Nghe nói việc này là do bọn cướp muốn diệt trừ hậu họa”.

    “Chuyện đó thì có liên quan gì đến Mã đại hiệp?”.

    “Sự tình là thế này: Gần đây không biết Lưu Thường Khanh nghe ai đó nói rằng chuyện đó do Mã đại hiệp làm”.

    “Mã đại hiệ sao lại có thể làm những chuyện như vậy? Như thế chẳng phải là tổn hại đến thanh danh của ông ta ư?”.

    “Đúng vậy! Không ai tin Mã đại hiệp lại làm chuyện đó. Chứng cớ là hôm đó Mã đại hiệp đang luận võ và tỉ kiếm với Ngọc Thanh đạo trưởng trên Kim đỉnh ở núi Nga Mi. Huống chi Mã đại hiệp và thúc thúc của Lưu Thường Khanh còn có tám năm qua lại với nhau. Sau khi vụ cướp xảy ra, Mã đại hiệp còn phái người đi truy lùng tung tích bọn cướp khắp nơi, nói rằng sẽ báo thù cho Lưu tổng tiêu sư kia mà! Nhưng Lưu Thường Khanh vẫn khog6 hết nghi ngờ”.

    “Nghi ngờ cái gì?”.

    “Vì người kể chuyện đó cho y ngay ngày hôm sau cũng bị sát hại, chết dưới ám khí Tô cốt đinh, trong khi Tô cốt đinh lại chính là ám khí mà Mã đại hiệp sở trường hơn cả và Mã đại nương cũng nổi danh giang hồ vì thứ ám khí đó cho nên người ta gọi mà ta là Tô cốt đinh Mã Đại nương tử”.

    “Chỉ dựa vào điều đó thì có thể nghi ngờ Mã đại hiệp được sao? Trong võ lâm thiếu gì người sử dụng ám khí Tô cốt đinh! Như Chiết Đông đại đạo, Trường Giang nhị quái, Trung Châu đại hiệp chẳng hạn”.

    “Chính vì vậy mà có người ngờ rằng vụ này do Chiết Dông đại đạo hoặc Trường Giang nhị quái làm. Ta cũng từng đi thẩm tra vụ này, cùng bọn họ tỉ võ. Nhưng ngày xảy ra vụ cướp, bọn họ lại không có mặt ở núi Ngưu Đầu. Thành ra, đến nay chuyện này vẫn là một án treo trong võ lâm, chưa ai điều tra ra”.

    Nói tới đó, hai người cũng vừa tới cổng Mã gia trang, đúng vào lúc Phùng lão ngũ từ trong đi ra. Phùng lão ngũ thấy Triệu Tử Vinh và Đổng Tử Ninh bèn cười giả lả: “A, hai người về rồi, các sư bá và sư thúc đang dợi hai vị”.

    Triệu Tử Vinh phớt lờ, hỏi: “Đêm hôm kia ở tiểu trấn dưới đỉnh núi Hồi Nhạn xảy ra chuyện gì? Sao ngươi không chờ bọn ta cùng đi?”.

    “Triệu đại ca, chuyện này để sau hãy nói, bây giờ hai người hãy vào gặp sư bá và sư thức trước đi đã., họ đang nóng lòng đợi đó”.

    Đổng Tử Ninh hỏi: “Sư phụ ta và các sư bá hiện đang ở đâu?”.

    “Đang nghị sự trong thư trai của Mã đại hiệp”.

    Triệu Tử Vinh hỏi: “Bây giờ ngươi đi đâu?”.

    “Phụng mệnh sư phụ, lên thị trấn”.

    Triệu Tử Vinh như cất được tảng đá đè trong lòng, may mà hắn có việc phải lên trấn, nếu không ta và Đổng Tử Ninh khó có thể đi gặp sư mẫu trước cho được. Triệu Tử Vinh nghĩ rồi bèn nói với Phùng lão ngũ: “Vậy ngươi đi đi!”, đoạn dẫn Đổng Tử Ninh đến chỗ Từ Băng nữ hiệp trước.

    Từ Băng nữ hiệp vừa nhìn thấy Đổng Tử Ninh, mừng lo lẫn lộn, mặt sa sầm nói: “Ngươi còn biết trở về sao? Ta cứ tưởng ngươi đã bỏ xác trên đường rồi kia!”.

    Đổng Tử Ninh vội vàng quỳ xuống: “Sư mẫu, đồ nhi sao dám!”.

    “Ngươi không dám? Ta hỏi ngươi, chuyện giữa ngươi và tiểu yêu nữ của Bạch Ma vương là như thế nào? Tại sao ngươi điểm huyệt hại các sư huynh đồng môn của ngươi?”.

    Đổng Tử Ninh dạp đầu lia lịa rồi đem mọi chuyện kể qua hết một lượt cho Từ Băng nữ hiệp nghe. Triệu Tử Vinh đứng bên cạnh cũng nói: “Sư mẫu, sư đệ trẻ người non dạ nhất thời không biết, đó cũng xuất phát từ hảo tâm của hắn, chuyện ở Lâm Phong sơn không liên quan gì đến hắn, hơn nữa hắn còn liều mạng đi tiếp cứu bọn Lương Bình Sơn…”.

    “Vinh nhi, ngươi cũng muốn bao che cho hắn sao? Bọn Lương Bình Sơn thực sự chưa chết? Có đúng là chúng đang ở sơn trang của Phụng nữ hiệp không?”.

    Triệu Tử Vinh ngạc nhiên: “Sao sư mẫu lại hỏi vậy?”.

    “Thực hồ đồ, chỉ vì tin lời của tên súc sinh đó mà Vương Bình Dã đã bị người ta hại chêt!”.

    Lúc đó, không những Triệu Tử Vinh ngây người ra mà Đổng Tử Ninh cũng thất sắc hỏi: “Vương đại ca bị hại chết?”.

    “Súc sinh, ngươi còn hỏi? Hắn chết dưới chưởng của Bạch Ma vương. Bây giờ để ta xem ngươi ăn nói thế nào với nhị sư bá”.

    Đổng Tử Ninh đứng trơ như tượng. Sau phút bàng hoàng, Triệu Tử Vinh mới nói: “Vậy Phùng lão ngũ có chạy thoát không?”.

    “Chuyện đó…”.

    Câu hỏi này lại khiến Từ Băng nữ hiệp á khẩu. Lúc đó Tiêu Phi Vũ vừa tới, mắt nhìn Đổng Tử Ninh như nảy lửa, nạt lớn: “Súc sinh, tại sao ngươi không đến gặp ta?”.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa

    Kiếm bạt Kim Biên khốc quỷ thần

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    netwalker,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nông Lâm tự
    Bài viết
    1,853
    Xu
    3,351

    Mặc định

    Hồi 7: Hiệp nữ trừ gian
    Tác giả: Mậu Kích
    Dịch: Cổ Mộ
    Nguồn: Báo Kiến Thức Ngày Nay

    Đánh máy: lamsonquaikhach

    Triệu Tử Vinh vội nói: “Sư phụ, là con dẫn hắn…”.

    “Ngươi cũng quỳ xuống cho ta!”.

    Từ Băng nữ hiệp nói: “Phi Vũ, việc này không thể trách Vinh nhi, bởi muội bảo hắn dẫn tên súc sinh này đến gặp muội”.

    “Muội…?” – Tiêu Phi Vũ càng giận – “Tên súc sinh này có ngày hôm nay đều là do muội quá nuông chiều dung túng, bây giờ muội lại còn muốn cứu nó sao?”.

    “Phi Vũ, muội thấy chuyện này có chỗ kỳ lạ…”.

    “Muội dừng nói nữa!” – Tiêu Phi Vũ nạt Đổng Tử Ninh: “Súc sinh, cút đi cho ta, đi mà gặp đại sư bá, nhị sư bá của ngươi”.

    Đổng Tử Ninh vội vàng đứng dậy, im lặng đứng sang một bên.

    “Ngươi còn đứng đó làm gì? Theo ta!”.

    “Vâng!”.

    Từ Băng nói: “Phi Vũ, chuyện của tên súc sinh này, các huynh đừng xử trí tùy tiện, dù sao cũng…”.

    Tiêu Phi Vũ trừng Từ Băng một cái, không trả lời, dẫn Đổng Tử Ninh đi. Hai người đi rồi, Từ Băng vội nói với Triệu Tử Vinh: “Vinh nhi, ngươi mau đi xem thế nào, nếu xảy ra chuyện hãy quay về báo liền cho ta biết!”.

    Đổng Tử Ninh theo sư phụ đến một thư trai rất yên tĩnh và trang nhã, bước vào đã thấy đại sư bá Hàn Phi Lâm và nhị sư bá Chung Phi Vân ngồi đợi sẵn. Đây chính là tam đại chưởng môn của Huyền Võ phái, nếu không có đại sự xảy ra thì bọn họ không tụ họp một chỗ như thế này. Hàn Phi Lâm để râu ba chòm, mắt sáng quắc, nội công thâm hậu, là nhân vật đứng đầu Huyền Võ phái, nhìn Đổng Tử Ninh bằng ánh mắt nghiêm khắc. Chung Phi Vân hầm hầm giận dữ, râu ngắn như đinh, mắt lộ sát khí, nhìn Đổng Tử Ninh trừng trừng. Không khí trong thư trai hết sức nặng nề, các tiểu đồng đứng im như tượng đá bên hai vị sư bá. Đổng Tử Ninh tuy tự thấy không hổ thẹn với lòng mình nhưng nhìn cảnh này cũng lo lắng bất an.

    Tiêu Phi Vũ nói: “Tiểu đệ đã dẫn nghịch đồ đến, xin nghe nhị vị sư huynh xử trí”.

    Chung Phi Vân nói: “Xử trí cái gì! Giết ngay đi!”.

    Hàn Phi Lâm: “Còn phải tra hỏi đã, để hắn chết khong oán, mà ta cũng nhân dịp này răn đe các đệ tử hư hỏng khác”.

    Tiêu Phi Vũ quay sang Đổng Tử Ninh nạt: “Súc sinh, sao còn chưa quỳ xuống thỉnh tội với các sư bá?”.

    Đổng Tử Ninh đành quỳ xuống khấu đầu thỉnh ản, sau đó đứng thõng tay một bên.

    Hàn Phi Lâm nhìn Đổng Tử Ninh, hỏi: “Tử Ninh, có phải ngươi đã ra tay điểm huyệt mấy sư huynh của Võ Lăng trong tửu điếm giữa rừng, cứu hai ả nữ yêu?”.

    Đổng tử ninh cẩn thận trả lời: “Sư bá tôn kính, cho phép đệ tử được bẩm báo tường tận, đệ tử thấy…”.

    Chung Phi Vân nạt cắt ngạng: “Đại sư bá đang hỏi ngươi có chuyện đó hay không, hả?”/

    Đổng Tử Ninh đành trả lời: “Có! Thực sự lúc đó đệ tử không biết bọn họ là người của Bích Vân Phong”.

    Hàn Phi Lâm lại hỏi: “Vậy còn đêm ở sơn trấn, ngươi cũng không biết bọn chúng là người của tà giáo?”.

    “Đệ tử đã biết!”.

    “Đã biết, tại sao còn điểm huyệt Lương Bình Sơn và Tĩnh Thanh đạo trưởng để cứu tiểu yêu nữ kia?”.

    “Đệ tử sợ cô ta chết thì thù hận trong võ lâm sẽ càng sâu nặng hơn, cho nên…”.

    Chung Phi Vân lại cắt ngang: “Ngươi còn dám khua môi múa mép?”.

    Hàn Phi Lâm nói: “Ngươi muốn hóa giải can qua?”.

    “Đệ tử quả thực ước mong mọi người sống trong hòa bình”.

    “Láo!”, Chung Phi Vân nạt, “Có phải ngươi đã bị con tiểu yêu kia mê hoặc không?”.

    Đổng Tử Ninh cả kinh, quỳ xuống dập đầu nói: “Nhị sư bá, nếu đệ tử có dạ bất lương thì quỷ thần không dung, trời tru đất diệt, chết không chỗ chôn thân. Đệ tử thực sự chỉ muốn võ lâm không còn thù hận xung sát nữa mà thôi”.

    Tiêu Phi Vũ nói: “Súc sinh! Từ xưa chính – ta đã không thể đội trời chung, chẳng lẽ ngươi không biết điều này?”.

    “Cái đó..”.

    Đổng Tử Ninh nhất thời không biết biện bạch ra sao. Hàn Phi Lâm gật gật đầu: “Trước tiên hãy cho hắn uống trà đi, rồi hỏi tiếp”.

    Lúc đó, một tiểu đồng bưng một tách tra đến cho Đổng Tử Ninh. Đổng Tử Ninh không biết đó là ý gì, nhất thời không dám tiếp, Tiêu Phi Vũ lại nạt: “Súc sinh, còn không mau uống?”.

    Đổng Tử Ninh không dám không tuân lệnh, tiếp lấy tách trà uống cạn. Y đâu hay rằng đó là một loại biệt dược đặc chế của Huyền Võ phái, tên gọi là Hóa công đan; nó được hòa tan trong trà, rượu, không màu khong mùi, người nào uống phải thì ba ngày sau sẽ cảm thấy nội lực tiết hết ra ngoài giống như người bị bệnh hư thoát, không còn sức lực gì nữa, và võ công khổ luyện mấy chục năm cũng bị phế hết. Phương thuốc bí mật đó trong Huyền Võ phái mỗi đời chỉ truyền cho một người, chuyên dùng để đối phó với những nghịch đồ phản tử. Hiện tại người nắm phương thuốc Hóa công đan chỉ có mình Hàn Phi Lâm, chỉ khi nào ông ta sắp chết mới truyền lại cho chưởng môn kế vị. Đổng Tử Ninh dù có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng tam đại chưởng môn đã liệt y vào hạng phản đồ, trước tiên cho uống Hóa công đan, sau đó sẽ tùy tội nặng nhẹ mà hoặc xử tử hoặc đuổi khỏi bản môn. Năm xưa Vân Trung Tử cũng dùng cách này để đối phó với Tây Môn Tử, may mà Mộ Dung Thùy biết được, xuất chỉ làm bay tách trà, đả Vân Trung Tử trọng thương, cứu Tây Môn Tử đi…

    Hàn Phi Lâm thấy Đổng Tử Ninh đã uống hết tách trà, lại hỏi: “Tử Ninh, bọn Lương Bình Sơn bị người ta ám hại giữa đường, chuyện đó ra sao?”.

    “Đệ tử thực tình không biết”.

    Chung Phi Vân trợn mắt: “Ngươi không biết?”.

    “Đệ tử không dám dối trá, khi đệ tử thấy Đàm lục ca mới biết Lương tam ca bị người ta ám toán, để tử bèn liều chết chạy đi tiếp cứu, cuối cùng may gặp được Phụng nữ hiệp, đệ tử mới…”.

    Chung Phi Vân giận dữ đến cực điểm bật lên cười man dại: “Hay cho một huynh đệ đồng môn, liều chết tiếp cứu à! Không ngờ ngươi chưa ráo máu đầu mà đã dám ăn gian nói dối, đến mấy lão hồ ly cũng còn phải thua ngươi”. Rồi đột nhiên Chung Phi Vân gầm lên: “Ta hỏi ngươi, Vương Bình Dã chết như thế nào? Nói!”.

    Đổng Tử Ninh nhất thời không biết phải trả lời như thế nào mới phải.

    Tiêu Phi Vũ lại nạt: “Súc sinh, chính vì Vương Bình Dã tin vào lời nói xằng của ngươi nên mới bị cao thủ của tà giáo sát hại, chết thảm trong núi Lĩnh Nam, ngươi còn dám bịa chuyện?”.

    Đổng Tử Ninh đứng chết trân, một lúc sau mới định thần lại, ngơ ngẩn hỏi: “Vương đại ca thực chết rồi sao?”.

    Chung Phi Vân giận muốn tung một chưởng giết chết Đổng Tử Ninh: “Có phải ngươi cho rằng Phùng Bình Thủy cũng đã chết rồi, không có ai làm chứng? May mà Vương Bình Dã lấy thân che chở cho hắn nên hắn mới thoát khỏi ma chưởng chạy về báo tin. Điều này ngươi không ngờ tới phải không?”.

    Tiêu Phi Vũ nói: “Súc sinh, ngươi thật hết đường cứu rồi, đến chết vẫn còn ngoan cố”.

    Chung Phi Vân nói: “Câu kết với tà giáo, tàn hại đồng môn, thứ phản đồ như vậy, giữ lại làm gì! Tiêu sư đệ, mau giải quyết đi!”.

    Tiêu Phi Vũ nói: “Súc sinh, còn không rút kiếm tự sát? Chẳng lẽ để vi sư phải ra tay?”.

    Đổng Tử Ninh không ngờ lòng tốt của y rốt cuộc lại gặp phải thảm cảnh này, đến cả biện bạch cũng không được phép, chẳng trarch1 gì Mộ Dung Thùy lão tiền bối đã năm lần bảy lượt cảnh cáo ta; Vi ma ma và tiểu ma nữ cũng khuyên lơn đủ điều mà ta vẫn ngây thơ tin tưởng vào sự công bằng của sư phụ và các sư bá. Như vậy ta chết là đáng, chỉ tiếc công lao dưỡng dục bao năm của sư mẫu và hảo ý của mọi người dành cho mình. Nghĩ đến đó, Đổng Tử Ninh đau đớn vạn phần, rút kiếm vung lên. Đột nhiên, “keng” một tiếng, ám khí xuyên qua cửa sổ xé gió bay vào đánh văng kiếm của Đổng Tử Ninh. Tiếp đó là bóng người ngoài song cửa vụt tới nói: “Ninh nhi, hãy khoan!”.

    Mọi người nhìn lại đều ngạc nhiên, hóa ra đó là Từ Băng nữ hiệp. Khinh công của bà ta nổi danh trong Huyền Võ phái, ngay cả Hàn Phi Lâm cũng phải kính nể mấy phần.

    Tiêu Phi Vũ nhíu mày: “Muội còn muốn bao che cho hắn? Tội hắn đã thừa chết lằm rồi”.

    Từ Băng nói: “Ninh nhi tuy hồ đồ nhưng hoàn toàn không có chuyện ở chung tới tà giáo và sát hại các huynh đệ đồng môn, các huynh đã xử oan cho nó!”.

    Hàn Phi Lâm không vui nói: “Từ sư muội, muội có chứng cớ gì mà nói chúng ta xử oan?”.

    “Bọn Lương Bình Sơn, Đàm Bình Xuyên đệ tử của Chung sư huynh chưa chết, lời Ninh nhi nói là thật, bọn họ đang dưỡng thương tại sơn trang của Phụng nữ hiệp”.

    Hàn Phi Lâm ngờ vực: “Chúng chưa chết?”.

    “Đại sư huynh xem, chẳng phải là bọn chúng đã trở về kia sao?”.

    Quả nhiên lúc đó Lương Bình Sơn và Đàm Bình Xuyên cùng bước vào, quỳ xuống vấn an ba chưởng môn nhân.

    Chung Phi Vân trợn mắt: “Là các ngươi!?”.

    Thì ra sau khi Đổng Tử Ninh bị Tiêu Phi Vũ dẫn đi, Từ Băng nữ hiệp trong lòng rất lo lắng bèn sai Triệu Tử Vinh lén đi theo xem động tĩnh thế nào, song vẫn còn chưa yên tâm nên tự mình cũng đi theo, vừa may gặp Lương Bình Sơn và Đàm Bình Xuyên trở về. Từ Băng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi: “Các ngươi chưa chết?”.

    Lương Bình Sơn đem chuyện mình gặp nạn ra sao kể lại một lượt. Sau khi nghe xong Từ Băng nói: “Mau mau đi gặp sư phụ và đại sư bá của các ngươi đi, nếu không Tử Ninh sẽ gặp nguy mất!”. Rồi ba vội vàng đi trước vì lo lắng, từ xa thấy Đổng Tử Ninh rút kiếm tự sát, vội vàng phóng ám khí đánh văng kiếm trong tay Đổng Tử Ninh. Dù luện vễ võ công hay nhân phảm, bà đều hơn Tiêu Phi Vũ một bậc, cho nên được giang hồ gọi là Võ Di nữ hiệp. Đáng tiếc là Từ Băng đã chậm một bước, tuy cứu Đổng Tử Ninh thoát chết, nhưng võ công bao nhiêu năm khổ luyện của y đều bị phế hết do uống Hóa công đan. Từ nay về sau, Đổng Tử Ninh còn yếu hơn cả mấy gã thư sinh trói gà không chặt.

    Lương Bình Sơn trả lời: “Sư phụ, các đệ tử đã về, nếu không có sư đệ Tử Ninh và Phụng nữ hiệp thì đệ tử đã không còn được thấy mặt sư phụ, sư bá và sư thúc nữa rồi!”.

    Hàn Phi Lâm hỏi: “Bình Sơn, ngươi nói xem, chuyện này là thế nào?’.

    Lương Bình Sơn kể lại một lượt cho mọi người nghe những chuyện mình đã trải qua. Hàn Phi Lâm và Chung Phi Vân nghe rồi im lặng, Từ Băng nữ hiệp nói: “Nhị vị su huyhnh không giận Tử Ninh nữa chứ? Muội mà đến chậm một bước thì Tử Ninh đã không còn rồi!”.

    Để giữ thể diện và uy lực của mình, Hàn Phi Lâm nói :”Sư muội, tuy chúng ta xử hắn có hơi nghiêm khắc một chút những cũng không phải là hoàn toàn sai. Hắn xuất thủ điểm huyệt Lương Bình Sơn, lại mạo phạm Tĩnh Thanh đạo trưởng của Nga Mi phái, đó là sự thực”.

    Chung Phi Vân nói: “Vậy còn cái chết của Vương Bình Dã thì sao?”.

    Từ Băng hỏi ngược lại: “Huynh cho rằng do Tử Ninh? Ai muội không biết chứ Tử Ninh từ nhỏ đến lớn do tay muội nuôi dưỡng dạy dỗ, nhân phẩn và tâm địa của hắn tuyệt không phải như hạng tiểu nhân hiểm ác mà huynh nghĩ đâu. Hắn có lòng thiện lương, lại càng không biết nói dối, hành vi cũng quang minh chính đại không kém thua ai”.

    Đổng Tử Ninh trước đây chỉ nghe sư mẫu la rầy, nghiêm khắc với mình, xưa nay chưa từng nghe sư mẫu khen ngợi mình ba giờ. Bây giờ y lại nghe sư mẫu khe ngợi mình trươc mặt mọi người như thế thì cảm động đến nỗi rơi cả lệ. Đổng Tử Ninh đang muốn khuyên sư mẫu không nên vì mình mà đắc tội với nhị sư bá thì nghe Chung Phi Vân nói:

    “Băng muội, muội quá lời rồi!”.

    “Mội quá chỗ nào?”.

    Hàn Phi Lâm nói: “Sư muội đừng quá cố chấp! Cái chết của Vương Bình Dã, hắn cũng không thể nào không có trách nhiệm”.

    “Đại sư huynh, lời huynh nói muội không hiểu, Tử Ninh có trách nhiệm gì trong đó? Muội còn ngờ rằng cái chết của Vương Bình Dã chưa chắc đã do người của tà giáo gây ra”.

    Chung Phi Vân đột nhiên biến sắc: “Sư muội cho rằng lời của Phùng Bình Thủy không đáng tin à?”.

    “Nhị sư huynh, muội đang muốn hỏi Vương Bình Dã chết như thế nào đây?”.

    “Hắn gặp cao thủ của tà giáo, chết dưới Huyết ấn chưởng”.

    “Nói vậy, đó là Bạch Ma vương của tà giáo? Nhị sư huynh, võ công của Vương Bình Dã so với Phùng Bình Thủy như thế nào?”.

    “Đương nhiên cao hơn nhiều lần! Muội nói vậy là có ý gì?’.
    “Tiểu muội có hơi lấy làm lạ, võ công của Vương Bình Dã co hơn Phùng Bình Thủy nhiều lần, mà nghe Phùng Bình Thủy nói, chỉ trong ba chiêu Vương Bình Dã đã bị người kia giết chết, trong khi hắn vẫn có thể chạy thoát, như vậy huynh có cảm thấy kỳ lạ hay không?”.

    “Đó là vì Vương Bình Dã cố sức yểm trợ cho hắn”.

    “Ngay cả bạn thân mình Vương Bình Dã còn lo không xong, ba chiêu còn không đỡ nổi thì sức đâu mà yểm trợ cho Phùng Bình Thủy nữa? Cao thủ ra tay, ba chiêu chỉ trong nháy mắt, liệu Phùng Bình Thủy có thể chạy thoát được không?”.

    “Muội cho rằng lời Phùng Bình Thủy khong đáng tin?”.

    “Nhị sư huynh, tiểu muội không dám nói vậy, nhưng chúng ta chỉ nghe một phía, không để cho Tử Ninh biện bạch. Người xưa nói: Nghe đủ tất minh, nghe thiếu tất ám. Vậy tại sao chỉ tin Phùng Bình Thủy mà bức Đổng Tử Ninh phải tự sát?”.

    Hàn Phi Lâm không hài lòng nói: “Sư muội, dù nói thế nào đi nữa, Tử Ninh cũng đã cứu tiểu yêu nữ kia, vậy là không chấp nhận được rồi!”.

    “Như vậy thì có thể bức hắn tự sát?”.

    “Tự sát thì có hơi nghiêm khắc thật, song cũng khó có thể dung cho hắn ở lại Huyền Võ phái!”.

    “Đại sư huynh, muôi không đồng ý với cách xử trí ấy!”.

    Tiêu Phi Vũ sợ Từ Băng làm lớn chuyện, vội nát: “Từ Băng, đây là quy định của Huyền Võ phái, muội sao có thể làm như vậy/ Nhị vị sư huynh ta cho Tử Ninh tội chết cũng là khoan hồng đại lượng lắm rồi! Nếu không, Nga Mi phái sẽ cười chúng ta không biết dạy dỗ đệ tử”.

    “Huynh…”.

    Từ Băng nhất thời không biết nói sao. Đổng Tử Ninh nghe nói mình bị đuổi khỏi Huyền Võ phái, so với chết còn khó chịu hơn, nhưng sư mẫu vì mình mà cái nhau với các sư bá thì y lại càng không muốn, cho nên y quỳ xuống chân Từ Băng khẩn thiết nói: “Sư mẫu, tất cả đều tại đồ nhi chẳng ra gì nên làm liên lụy đến sư mẫu, mong sư mẫu đừng vì đồ nhi mà làm tổn thương đến sự đoàn kết của Huyền Võ phái”.

    Từ Băng đau lòng nói :”Súc sinh, ngươi cam tâm chịu bị đuổi khỏi sư môn sao?”.

    “Việc này do đồ nhi tự làm tự chịu, không dám oán trách người khác. Sư mẫu tình sâu như bể, ân trọng như núi, đời này kiếp này đồ nhi cũng khó báo đáp, nhưng kiếp sau xin nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của sư mẫu. Đồ nhi xin cáo biệt!”.

    Từ Băng không khỏi rơi lệ: “Ninh nhi, ngươi là đứa trẻ mệnh khổ, không cha không mẹ, không người thân kẻ thích, đi đâu bây giờ!”.

    Đổng Tử Ninh cũng không khỏi sụt sùi cố nuột nước mắt nói: “Đồ nhi nghĩ thiên hạ rộng lớn, lo gì không có chỗ dung thân!” – Kỳ thực bây giờ đi về đâu, Đổng Tử Ninh cũng không biết, y chỉ muốn chạy đến nơi hoang sơn tuyệt địa nào đó rút kiếm tự sát cho xong. Lúc đó y đã chán nản cùng cực, đau buồn, cảm thấy chẳng còn thiết sống chi nữa. Cho nến mới nói: “Sau khi đồ nhi đi, mong sư mẫu hãy quên một đệ tử hư như con đi, coi như chưa từng có con trên đời này nữa. Kiếp này con đành phụ ân sư mẫu, xin báo đáp ở kiếp sau”. Nói xong, khấu đầu ba lần rồi đứng dậy bỏ đi.

    Từ Băng vội nói: “Ninh nhi, khoan đã, ta còn chuyện muốn nói cho ngươi biết”.

    Đổng Tử Ninh đành đứng lại hỏi: “Sư mẫu còn gì cần dặn dò?’.

    “Ngươi đi theo ta!”.

    Từ Băng không thèm nhìn Tiêu Phi Vũ và hai vị sư huynh, dẫn Đổng Tử Ninh đi.

    Lương Bình Sơn và Đàm Bình Xuyên nãy giờ đứng bên cạnh cũng chịu không nổi, huống chi Đổng Tử Ninh còn có ơn cứu mạng đối với mình, chỉ vì các trưởng bối đang tranh chấp cho nên không dám xen vào. Tôn ti trất tự trong Huyền Võ phái rất nghiêm, các tiền bối đang nói thì thủ hạ đệ tử không được chen ngang, nhất là ở Võ Lăng phái. Chưởng môn nhân ở đây có quyền tối thượng trong môn phái, chỉ cần ông ta cho ai đó là phản đồ thì có thể tùy ý xử tử hoặc đuổi đi mà không ai dám phản kháng. Mà ngay trong các huynh đệ đồng bối thì quyền của sư huynh đối với các sư đệ cũng rất lớn. Lương Bình Sơn và Đàm Bình Xuyên thấy Đổng Tử Ninh đi theo sư mẫu thì cả hại vội cùng quỳ xuống cầu xin cho Đổng Tử Ninh. Hàn Phi Lâm nhíu mày, xua tay: “Đừng nói nữa!”.

    Chung Phi Vân nạt: “Các ngươi có phải cũng muốn học làm phản đồ không? Cút hết ngay cho ta!”.

    Lương Bình Sơn và Đàm Bình Xuyên sợ hãi không dám lên tiếng, khấu đầu rồi lui ra. Đàm Bình Xuyên nói :”Tam ca, khổ cho Đồng hiền đệ rồi!”.

    Lương Bình Sơn nhăn mày không nói, bỗng nhiên hai người thấy Phùng lão ngũ từ ngoài đi vào. Vừa thấy họ, Phùng lão ngũ vừa ngạc nhiên vừa có vẻ sợ hãi buột miệng: “Tam ca, Lục đệ, là hai người?”.

    Đàm Bình Xuyên nói: “Ngũ ca cho rằng bọn ta chết cả rồi phải không?”.

    Lương Bình Sơn hỏi: “Không phải là ta bảo ngươi hộ tống Bát đệ về Võ Lăng hay sao? Bây giờ Bát đệ ở đâu?”.

    “Tam ca, đệ đi đến giữa đường thì nghe bọn huynh gặp nạn, vội gởi Bát đệ lại nh2 một bằng hữu rồi chạy đến nơi xảy ra chuyện. Tới nơi không thấy gì ngoài những vết máu, đệ mới nghĩ nhất định bọn huynh bị hại hêt rồi, cho nên lập tức chạy đến Hành Sơn báo cho sư phụ hay”.

    “Ngươi cho rằng chuyện đó do Đổng Tử Ninh làm?”.

    “Không phải sao? Ai ai cũng đều nói vậy mà!”.

    Đàm Bình Xuyên giậm chân:”Huynh đã hại Đổng hiện đệ rồi!”.

    “Ta đã làm gì mà hại hắn? Vương đại ca cũng vì nghe lời hắn đến sơn trang của Phụng nữ hiệp thăm hai người mà giữa đường bị hại. Cái tên phản đồ đó, ta đang giận không được chính tay giết hắn để báo thù cho Vương đại ca đây!”.

    Lương Bình Sơn nạt: “Ngươi nói bậy gì đó?”, đột nhiên nhớ đến cuộc tranh luận của Từ Băng nữ hiệp và sư phụ, bèn lạnh lùng hỏi: “Đại ca chết, sao ngươi chạy thoát được?”.

    “Là vì Vương đại ca yêm hộ cho đệ… Tam ca, huynh sao vậy?”.

    “Kẻ giết đại ca là ai?”.

    Phùng lão ngũ không khỏi giật mình: “Đương nhiên là người của tà giáo Bích Vân Phong!”.

    “Là Bạch Ma vương?” – Lương Bình Sơn trừng mắt hỏi.

    “Đệ cũng không dám chắc, chỉ thấy hắn xuất chưởng như bão táp, lợi hại vô cùng, đệ biết đánh không lại, nên bỏ chạy…”.

    “Ngươi bỏ đại ca lại một mình?”.

    “Là đại ca biểu đệ chạy trước”.

    Lương Bình Sơn trợn mắt: “Đồ tham sống sợ chết, sao ngươi không yểm trợ cho đại ca?”.

    “Đệ…”

    Đàm Bình Xuyên nói: “Tam ca, không chừng vì Ngũ ca bị thương, che nên đại ca mới biểu huynh ấy chạy trước”.

    “Đúng vậy!”.

    Lương Bình Sơn không hỏi nữa, nghĩ đên câu Từ sư thẩm nói: Cao thủ ra tay, ha chiêu chỉ trong chớp mắt, huống chi Bạch Ma vương khét tiếng giang hồ, sao Phùng Bình Thủy có thể chạy thoát được? Chẳng lẽ bên trong có uẩn khúc gì?

    Phùng lão ngũ sợ Lương Bình Sơn hỏi nữa, vội nói: “Tam ca, các huynh còn chưa ăn cơm phải không? Đệ đệ dẫn huynh và Lục đệ đi nhé, nhà Mã đại hiệp rất rộng, không khéo huynh sẽ đi lạc”.

    “Không cần, bọn ta đã ăn trên trấn rồi”.

    Khi ba người đang nói chuyện thì ỏ trong phòng riêng, Từ Băng cũng đang nói chuyện với Đổng Tử Ninh. Từ Băng nữ hiệp kêu Đổng Tử Ninh ngồi rồi nói: “Ninh nhi, có một chuyện ta vẫn chưa nói rõ cho con biết, sợ con phân tâm không chuyên tâm luyện võ ôn văn. Bây giờ đã đến lúc ta phải nói hết rồi!”.

    “Sư mẫu, là chuyện gì?’.

    “Chuyện này có liên quan đến thân thế của con. Mười bảy năm trước, ta đi qua Hàm Đan ở Hà Bắc thấy một gã mặt đen ôm một đứa bé chừng hai ba tuổi, đứa bé đó khác lóc thảm thiết như đang đòi mẹ. Còn gã kia thì một tay bồng, một tay đánh đứa bé biểu nín. Ta thấy bất nhẫn mới đến gần hỏi hắn: Sao ngươi lại đánh nó? Đứa bé đó có phải là con ngươi không? – Gã quay sang thấy ta, sợ hãi quăng đứa bé đó lại, bỏ chạy, gọi mãi cũng không thấy quay lại, ta cảm thấy kỳ lạ nghĩ: Sao hắn lại bỏ con ma chạy? Lúc đó có một người địa phương đi qua cho ta biết gã mặt đen kia tên gọi là Độc Nhãn Hắc Lan, là một tên ác ôn chuyên bắt cóc trẻ con bán. Có lẽ hắn tưởng ta là mẹ của đứa bé, nên mới sợ hãi bỏ chạy”.

    “Vậy còn đứa bé?” – Đổng Tử Ninh lo lắng hỏi.

    “Ninh nhi, đứa bé đó chính là con”.

    “Là con!?”.

    Đổng Tử Ninh ngạc nhiên, trước đây y vẫn cho rằng mình là cô nhi không cha không mẹ, hơn nữa trước năm mười sáu tuổi, y còn tưởng Tự Băng nữ hiệp là mẹ ruột mình. Cho đến khi Triệu su huynh lộ ra, y vẫn không tin, cho rằng sư huynh trêu đùa mình. Lúc Triệu Tử Vinh nói :”Sư phụ họ Tiêu, sư mẫu họ Từ, nếu ngươi là con họ, tại sao không mang họ Tiêu mà lại mang họ Đổng?”, y mới giật mình nghĩ: Có đứa con nào lại khác họ với cha mẹ? Vì thế y mới chạy đi hỏi sư mẫu, lúc đó sư mẫu nghiêm giọng: “Ai nói ngươi không phải là con ta? Đừng nghe lời nói nhảm của thiên hạ!”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa

    Kiếm bạt Kim Biên khốc quỷ thần

  6. #14
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nông Lâm tự
    Bài viết
    1,853
    Xu
    3,351

    Mặc định

    Hồi 7: Hiệp nữ trừ gian
    Tác giả: Mậu Kích
    Dịch: Cổ Mộ
    Nguồn: Báo Kiến Thức Ngày Nay

    Đánh máy: lamsonquaikhach


    “Vậy tại sao con không mang họ Tiêu?”.
    “Ta gởi con làm thừa tự cho một bằng hữu họ Đổng, cho nên con mới mang hộ Đổng, hiểu chưa?”.
    “Vậy người họ Đổng ấy đâu?”.
    “Chết rồi! Từ nay về sau không được hỏi chuyện này nữa, nếu không ta sẽ phạt đòn. Lo luyện võ công đi!”.
    Sau chuyện đó, sư huynh Triệu Tử Vinh cũng bị sư mẫu trách phạt cho nên không dám nói với y về chuyện đó nữa. Mãi đến năm mười chín tuổi, y mới mơ hồ hiểu rằng mình không phải là con ruột của sư mẫu mà chỉ là một cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ. Bây giờ nghe sư mẫu nói, mới biết xưa nay mình bị lừa dối, cho nên không khỏi ngạc nhiên.
    Từ nữ hiệp nói tiếp: “Khi đó ta hỏi nhà con ở đâu, cha mẹ là ai? Nhưng con không biết gì cả, cũng không nói năng gì cả. Ta mang con đến vùng phụ cận Hàm Đan, nhưng không ai nói mất con. Như vậy rõ ràng con không phải là người Hàm Đan, do đó ta đem con về Võ Di sơn. Ta thấy tren6ao1 con có thêu chữ Lý, mà trên chữ đó hãy còn vết kim dang dở nên ta đoán đó có thể là tên hoặc họ của con. Chữ Lý là một phần của chữ Trùng, chữ Đồng hay chữ Đổng. Trong khi ở vùng Hà Bắc họ Đồng không nhiều, họ Trùng lại càng không có, cho nên chỉ còn khả năng là họ Đổng, vì vậy ta đặt họ con là Đồng và tên Tử Ninh, hy vọn qua kiếp nạn này, từ nay về sau con sẽ được bình an vô sự, không ngờ bây giờ lại…”. Đổng Tử Ninh vội quỳ xuống khấu đầu: “Đều là tại đồ nhi không tốt, không xứng với nỗi khổ tâm lo lắng của sư mẫu!”.
    “Ninh nhi, xem ra con không sai, kẻ sai lại là sư phụ và các sư bá của con khiến con phải chịu oan ức! Nhưng ta mong con đừng vì vậy mà chán ngán cuộc sống, nguội lạnh với đời”.
    Đổng Tử Ninh giật mình, thầm nghĩ: Chẳng lẽ sư mẫu đoán được ý định tự sát của mình? Y lại khấu đầu rồi nói: “Đồ nhi không dám vong ân dưỡng dục của sư mẫu”.
    “Con đứng lên đi!” – Từ nữ hiệp nói rồi lấy ra một chiếc túi vải nhỏ mở ra, bên trong là bộ đồ cũ của Đổng Tử Ninh hồi mới lên ba nói: “Ninh nhi, đây là bộ đồ con mặc năm xưa, ta vẫn giữ gìn cẩn thận, hy vọng sẽ có một ngày phụ mẫu con sẽ nhận ra con nhờ nó. Ta vốn muốn để con hanh tẩu giang hồ sau khi từ Lĩnh Nam trở về, một là để con mở mang kiến thức, hai là đi dò hỏi tung tích song thân con. Đáng tiếc là đã xảy ra chuyện không may này, nhưng con hãy cứ hành tẩu giang hồ tìm phụ mẫu của mình, dù cho song thân con không còn ở trên thế gian này nữa, con cũng phải làm hết phận sự một người con để an ủi linh hồn của họ. Cũng có thể phụ mẫu con còn sống, gia đình con được đoàn tự, như vậy ta cũng hết boăn khoăn lo lắng”.
    “Vâng!” – Đổng Tử Ninh hết sức cảm động nói.
    “Với võ công hiện nay của con cũng có thể tự vệ được, đây là nguyên nhân ta để con bôn tẩu giang hồ, nhưng con nhất định không được khoe tài khoe giỏi, lại càng không được ỷ mạnh hiếp người, đó là võ đúc mà người luyện võ cần phải có”.
    “Đồ nhi xin ghi nhớ lời dạy dỗ của sư mẫu, tuyệt không dám khoe khoang, hại người”.
    “Vậy thì tốt! Con có thể đi được rồi, chỉ mong phụ mẫu con sớm nhận ra để cả nhà được đoàn tụ. Ta cũng mong một ngày nào đó, con sẽ quay về Huyền Võ. Đây là một ít bạc vụn, con hãy cầm theo làm lộ phí”.
    Đổng Tử Ninh nuốt lệ cáo từ sư mẫu, rời Mã gia trang. Nếu Từ nữ hiệp biết y đã uống Hóa công đan thì bà sẽ thà chịu phạm quy của Huyền Võ phái chứ nhất định không để Đổng Tử Ninh đi như vậy.
    Đổng Tử Ninh rời Mã gia trang không biết về đâu, y như cánh nhạn cô đơn lạc đàn, như thân cỏ lông chông phiêu bạt giữa đất trời bao la. Y cứ nhắm hướng núi hoang rừng vắng mà đi, cảm thấy cõi lòng trống rỗng, không ngờ hảo tâm của y lại khiến y ra nông nỗi này, thực đúng như lời lão quái nhân nói, Huyền Võ phái không giết đượcy thì y sẽ bị đuổi khỏi Huyền Võ phái như sư thúc tổ Tây Môn Tử năm xưa.
    Lúc này, mặt trời đã xế bóng, ráng chiều ửng đó, chim bay về tổ, khói lam là đà. Đổng Tử Ninh nhìn cảnh đó càng thêm tủi thân, cảm khái: Chim còn có tổ mà về, còn Đổng Tử Ninh ta, từ nay biết đi về đâu? Y đang sầu não, dột nhiên có một người từ trong rừng đi ra cười lạnh lùng: “Tiểu tử họ Đổng, ta xem ngươi chạy đâu!”.
    Đổng Tử Ninh nhìn lại, hóa ra kẻ đó chính là Phùng lão ngũ.
    Thì ra sau khi lảng tránh Lương Bình Sơn và Đàm Bình Xuyên, lúc quay ra, Phùng lão ngũ bỗng thấy Đổng Tử Ninh chỉ mó một mình nơi hoang địa, bèn nghĩ bụng: Tên tiểu tử này thật đáng chết. Y có cảm giác Đổng Tử Ninh nhìn thấu lòng dạ của y, nếu không sớm trừ khử sẽ có ngày mọi chuyện bại lộ hết. Y vẫn đinh ninh sư bá và sư phụ sẽ xử Đổng Tử Ninh vào tội chết, không ngờ sư thẩm Từ Băng nữ hiệp lại ra tay cứu, rốt cuộc Đổng Tử Ninh chỉ bị đuổi khỏi Huyền Võ phái. Thấy chung quanh không có ai, y bèn lén bám theo Đổng Tử Ninh.
    Đổng Tử Ninh mãi nghĩ về chuyện của mình, không hay có kẻ đang rình rập. Đến khi thấy Phùng lão ngũ xuất hiện, Đổng Tử Ninh giận dữ nghĩ: Nếu không có tên Phùng lão ngũ này và gã Bát đệ kia trêu chọc tiểu ma nữ thì ta đâu có phải rơi vào cảnh ngộ như thế này. Đổng Tử Ninh nhíu mày hỏi: “Ngươi muốn gì?”.
    Phùng lão ngũ cười nham hiểm: “Muốn gì à? Hôm nay ta muốn báo thù cho Vương đại ca và các sư đệ. Sư bá và sư phụ thả ngươi, chớ ta làm sao có thể tha cho ngươi!”.
    “Cái chết của bọn họ có liên quan gì đến ta?”.
    “Chính ngươi đã câu kết với tà giáo sát hại bọn họ”. Phùng lão ngũ nói rồi rút kiếm xông đến. Đổng Tử Ninh tuy đã uống Hóa công đan, nhưng chưa đến ba ngày cho nên võ công chưa bị mất hết, y dùng Nghênh phong liễu bộ nhẹ nhàng tránh khỏi, vừa tránh vừa nói: “Ngươi lầm rồi, ta không biết gì về cái chết của bọn họ”.
    Phùng lão ngũ lại xuất chiêu khác, đồng thời nói: “Ngươi lừa gạt được sư bá sư phụ, chớ sao lừa gạt được ta!”.
    Đổng Tử Ninh vừa tránh vừa thanh minh: “Ngươi hãy nghe ta nói, ta…”.
    Phùng lão ngũ nào để ý, y càng xuất chiêu hiểm ác mong sớm lấy mạng Đổng Tử Ninh. Đổng Tử Ninh lại nói: “Ngươi hãy dừng tay, nghe ta giải thích đã!”.
    “Đùng có nhiều lời!”. Xuất liền ba độc chiêu mà không giết được Đổng Tử Ninh, Phùng lão ngữ càng sôi máu hơn, bèn xuất tiếp hai tuyệt chiêu quyết lấy mạng tiểu tử họ Đổng cho bằng được. Đổng Tử Ninh không thể không tiếp chiêu, y rút kiếm nhắm vào huyệt Khí hải của Phùng lão ngũ. Phùng lão ngũ không ngờ võ công cảu Đổng Tử Ninh cao hơn y, nên vội thi triển khinh công búng mình ra xa để tránh.
    Đổng Tử Ninh cũng thâu kiếm nói: “Xin thứ lỗi, ta đắc tội! Cái chết của Vương đại ca ta thực sự không hề hay biết. Ta muốn hỏi, Vương đại ca ngộ hại ở đâu? Chết dưới tay kẻ nào?”.
    Phùng lão ngũ định thần, thấy Đổng Tử Ninh không truy sát thì y hiểu rằng Đổng Tử Ninh không dám giết mình vì sợ người của Huyền Võ phái sẽ tính sổ. Phùng lão ngũ lại càng được thể, đột nhiên quăng mình lên không, nhanh như chớp bổ kiếm xuống đầu Đổng Tử Ninh định chẻ Đổng Tử Ninh ra làm hai mảnh.
    Đổng Tử Ninh không ngờ Phùng lão ngũ đột nhiên xuất tuyệt chiêu hiểm ác đó, bởi y chưa lăn lộn giang hồ nhiều nên khi lâm trận phản ứng thiếu nhanh nhạy. Hơn nữa, y lại nghĩ mình đã xuất kiếm buộc Phùng lão ngũ phải thối lui rồi thâu kiếm thì hắn hẳn cũng sẽ thâu kiếm để nói chuyện, cho nên khi hắn bất ngờ tấn công, y không kịp tránh hoặc đỡ. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, bỗng nghe Phùng lão ngũ kêu một tiếng thảm, cả người lẫn kiếm của hắn đều bị văng xa.
    Đổng Tử Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Phùng lão ngũ rơi bịch xuống đất, mặt thất sắc, không động cửa gì được nữa. Đổng Tử Ninh bèn đến gần hỏi: “Ngươi sao vậy?”.
    Lúc đó, trong rừng bỗng có một người chạy ra la lớn: “Gã khờ! Ngươi đừng đến gần hắn! Cẩn thận, trên người hắn có độc đó”.
    Đổng Tử Ninh kinh ngạc hết sức, đưa mắt nhìn, thì thấy tiểu ma nữ mặc áo xanh hóa trang thành một công tử đang đứng ngay trước mặt mình. Y bất giác kêu lên:
    “Là ngươi?”.
    Tiểu ma nữ thở phào một cái, nói: “Ta tới chậm chút xíu nữa là phải nhặt xác ngươi rồi!” – Nói đoạn liếc Phùng lão ngũ một cái, tiếp: “Không ngờ tên vượn khô này lại hiểm độc như vậy! Được rồi, ta cũng sẽ khiến hắn phải chết trong đau đớn”.
    Đổng Tử Ninh thất kinh vội nói: “Nhất định ngươi không được giết hna81”.
    Tiểu ma nữ cười: “Cần gì ta phải ra tay nữa, sau một giờ ba khắc, tự hắn sẽ hồn lìa khỏi xác”.
    Đổng Tử Ninh lại càng hoảng hốt: “Sao hắn lại hồn lìa khỏi xác?”.
    “Hắn đã trúng độc châm cảu ta, còn có thể sống được sao?”.
    Đổng Tử Ninh cả kinh, vội vàng nói với tiểu ma nữ: “Ta xin ngươi hãy cứu hắn, nhất định đừng để hắn chết”.
    Tiểu ma nữ không hiểu, hỏi: “Sao ngươi lại còn muốn giữ lại cái mạng chó của hắn? Chẳng phải vừa rồi suýt nữa ngươi đã phải chết dưới kiếm của hắn sao?”.
    “Dù hắn có muốn hại ta, ta cũng xin ngươi hãy cứu mạng hắn”.
    “Được rồi, coi như ta nể mặt ngươi, tha cho hắn lần này vậy!” – Tiểu ma nữ nói rồi ném cho Đổng Tử Ninh một viên đá, nói: “Ngươi dùng nó mà hút độc châm trên huyệt Dương lăng tuyền ở chân của gã ra, sau đó cho gã nuốt thuốc giải của ta thì không có chuyện gì xảy ra. Gã khờ, ngươi nhớ cẩn thận, đừng để độc châm dâm trúng mình, hiểu không?”.
    Đổng Tử Ninh vội dùng đá nam châm rút độc châm ra, đồng thời cho Phùng lão ngũ nuốt thuốc giải độc. Lát sau, sắc diện Phùng lão ngũ đã khá hơn, ngồi dậy được. Tiểu ma nữ chỉ mũi kiếm vào họn gã, nói: “Nếu ta không nể mặt gã khờ đây thì mũi kiếm này đã ngập họp ngươi rồi, mau cút đi cho ta!”.
    Phùng lão ngũ sợ đến nỗi không dám cả nhặt kiếm, chạy như hóa cuồng.
    Đổng Tử Ninh nói với tiểu ma nữ: “Sao ngươi lại tới đây?”.
    Tiểu ma nữ nhìn y giận dữ: “Gã khờ ngươi thật cứng đầu, biểu ngươi đừng đến Mã gia trang, ngươi vẫn cứ đi, nếu không có sư mẫu của ngươi thì e rằng ngươi đã bỏ mạng rồi”.
    Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: “Ngươi từng đến Mã gia trang?”.
    Tiểu ma nữ nhướng mày: “Ta đi không được hay sao?”.
    “Nhưng như vậy rất nguy hiểm!”.
    “Đó là vì gã khờ nhà ngươi!”.
    Đổng Tử Ninh nghe tiểu ma nữ nói vì y mà cô ta liều mình đến Mã gia trang thì không khỏi cảm động, bèn cúi mình nói: “Tiểu thư hà tất phải vì ta mà bất kể sống chết vào nơi hiểm địa, vạnh nhất có điều không may xảy ra thì ta làm sao yên lòng được!”
    Đổng Tử Ninh đâu ngờ rằng tiểu ma nữ vì y mà suýt gây náo loạn Mã gia trang. Thì ra, khi tiểu ma nữ thấy Đổng Tử Ninh đi, bèn làu bàu: “Không biết cái gã khờ này đến Mã gia trang làm gì đây”.
    Vi ma ma nói: “Hắn đến đó, tất lành ít dữ nhiều, ta biết giáo quy của Huyền Võ phái rất nghiêm khắc, các đệ tử ở đó nếu mắc tội nhẹ thì bị đuổi khỏi sư môn, còn nặng thì bị bức tự sát”.
    Tiểu ma nữ nghe vậy giậm chân: “Không được, ta phải đi xem sao”. Nói rồi lên lầu hóa trang thành một công tử áo xanh, ra cửa nhắm Mã gia trang mà đi.
    Vi ma ma không ngờ tiểu ma nữ đi thật, cả kinh, vội vàng nói với thánh cô Bích Ba. Bích Ba Tiên Tử cười: “Tiểu a đầu đó vì gã khờ kia mà không nghĩ gì đến tính mạng của mình! Nhưng Bạch tẩu đã gởi nó cho ta, ta đâu thể không quan tâm”. Vì vậy Bích Ba cũng ngấm ngầm theo dấu tiểu ma nữ.
    Tiểu ma nữ đến Mã gia trang, ngang nhiên đường hoàng đi thẳng vào đại môn. Mấy tên giữ cửa thấy vị công tử hào hoa phong độ trẻ trung như vậy mà không có người theo hầu cho nên vừa lạ vừa ngờ, hỏi :”Ngươi tìm ai?”.
    Tiểu ma nữ cười: “Đã đến dya96, đương nhiên là để bái kiến Mã đại hiệp rồi”.
    Mấy tên giữ cửa cho rằng vị công tử này đến đây vì ngưỡng mộ Mã đại hiệp. Loại người này chúng đã gặp nhiều cho nên không coi ra gì. Chợt mot65ten6 thấy tiểu ma nữ có đeo thanh bội kiếm rất đẹp, bèn đùa: “Ủa, công tử cũng biết dùng kiếm à? Vậy có biết cắt tiết gà không?”. Một tên khác vói tay tính cầm xem thử.
    Tiểu ma nữ ngấm ngầm vận nội công lên tay áo, phất nhẹ một cái khiến tên định sờ thanh bội kiếm văng ra xa. Y tụ công của tiểu ma nữ dù thua xa Bích Ba Tiên Tử nhưng cũng dư sức đối phó với mấy tên gác cửa tầm thường kia.
    Mấy tên khác thấy vậy hoảng kinh, biết vị khách này không phải hạng tầm thường. Một tên có vẻ già dặn nhất trong bọn vội tiến lên, cung tay cúi mình nói: “Mong công tử đừng giận, bọn tiểu nhân có mắt không tròng nên đắc tội với công tử. Xin công tử chờ đợi giây lát, tiểu nhân sẽ báo ch lão gia nghênh tiếp”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi lamsonquaikhach, ngày 23-10-2010 lúc 21:51.
    Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa

    Kiếm bạt Kim Biên khốc quỷ thần

  7. #15
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nông Lâm tự
    Bài viết
    1,853
    Xu
    3,351

    Mặc định

    Hồi 8: Thâm sơn hiệp ảnh
    Tác giả: Mậu Kích
    Dịch: Cổ Mộ
    Nguồn: Báo Kiến Thức Ngày Nay

    Đánh máy: lamsonquaikhach


    Tiểu ma nữ nghe mấy tên gác cổng nói vậy, hất hàm: “Không cần, ta và Mã đại hiệp là chỗ bằng hữu tương giao nhiều năm. Chẳng qua trước đây mỗi lần ta tới đều nhằm lúc nửa đêm, không đi qua đại môn cho nên các vị không quen. Nếu ngươi đi báo tất sẽ kinh động đến người khác, vả lại làm như vậy cũng không hay lắm!”.
    Mấy tên gác cửa nghe vậy càng ngạc nhiên. Những quả thực có người thường bái kiến Mã đại hiệp vào han đêm, cho nên bọn chúng không dám nói nhiều, vội nói: “Vậy xin mời công tử vào”.
    Tiểu ma nữ cười, oai phong bước vào. Lúc này cô mới yên tâm. Bởi hơn nửa tháng nay, nhân sĩ võ lâm từ khắp tam sơn ngũ nhạc đến Mã gia trang rất đông. Bọn họ còn mang theo nhiều đệ tử, chẳng mấy ai quen biết nhau, nên cô trà trộn vào đây cũng không ai nghi ngờ. Tiểu ma nữ hỏi thăm, biết ba chưởng môn của Huyền Võ phái hiện tụ tập tại thư trai, ngó qua cửa sổ chỉ thấy tam đại chưởng môn đang thẩm vấn Đổng Tử Ninh, lát sau, buộc Đổng Tử Ninh tự sát. Khi Tiểu ma nữ thấy Đổng Tử Ninh rút kiếm toan tự sát, cô chuẩn bị phóng Mai hoa châm giải cứu thì may có Từ Băng nữ hiệp can thiệp kịp thời đánh bay kiếm của Đổng Tử Ninh. Nếu không, một khi Mai ho châm phóng ra, tất một trận hỗn chiến sẽ lập tức xảy ra, mà khi tiểu ma nữ gặp nguy, Bích Ba Tiên Tử sẽ ra tay, lúc đó không biết được sự việc sẽ đi đến đâu.
    Cuối cùng, thấy Đổng Tử Ninh đi theo Từ Băng nữ hiệp, tiểu ma nữ mới yên tâm, biết rằng Đổng Tử Ninh chỉ bị đuổi khỏi Huyền Võ kiếm phái. Rời Mã gia trang, tiểu ma nữ vừa đi vừa nghĩ: Gã khờ bị đuổi khỏi sư môn sẽ đi đâu nhỉ? Nghe giọng điệu y từ biệt Từ Băng nữ hiệp có vẻ hết sức thương tâm. Nghĩ vậy cô không yên tâm, bèn lưu lại quan sát động tính. Tuy trẻ tuổi, nhưng tiểu ma nữ lại rất mẫn tuệ, cô nghĩ thầm: “Cái gã khờ kia nếu muốn tự sát sẽ không chết ở Mã gia trang mà sẽ chạy đến nơi hoang sơn đồng vắng, sao ta không rời Mã gia trang ra ngoài đợi hắn?” – Nghĩ rồi, tiểu ma nữ lẳng lặng rời Mã gia trang. Bích Ba Tiên Tử thấy tiểu ma nữ bỏ đi, bèn quay về nói cho Vi ma ma yên tâm.
    Tiểu ma nữ ra ngoài đợi một lát, quả nhiên thấy Đổng Tử Ninh ủ rũ thất thểu lên núi. Đáng tiếc là ôc nương ta không nghe lời của Từ Băng nữ hiệp nói với Đổng Tử Ninh, nếu không thì hẳn cô sẽ không lo y sẽ tự sát nữa và bỏ đi luôn rồi. Những cũng may chính vì vậy mà cô lại cứu y thoát khỏi tay Phùng lão nug4.
    Bây giờ khi nghe Đổng Tử Ninh nói cô hà tất phải xông vào nơi hiểm địa vì y, thì tiểu ma nữ vừa giận vừa vui, thầm nghĩ: Gã khờ này con biết nghĩ đến ta, rồi liếc Đổng Tử Ninh một cái, nói: “Ngươi cũng biết nơi hiểm địa nữa kia à? Ai biểu ngươi ngốc nghếc không nghe lời Vi ma ma và cô cô của ta? Các sư bá và sư phụ ngươi có nghe ngươi giải thích không?”.
    “Chuyện đó…”.
    Tiểu ma nữ sợ Đổng Tử Ninh đau lòng nên vội an ủi: “Thôi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa, bọn ta mau rời khỏi nơi này. Không chừng cái gã vượn khô đó chạy về báo cho các sư bá của ngươi rồi dẫn cả bọn đến đây. Ta không sợ gì, chỉ lo cho ngươi…”.
    Đổng Tử Ninh nghĩ bụng cũng phải bèn hỏi: “Bây giờ mình đi đâu?”.
    “Ngươi cứ đi theo ta!”.
    Đổng Tử Ninh đành đi theo tiểu ma nữ vào rừng. Đến khi trời tối mới tới một vách núi dựng đứng. Tiểu ma nữ nói: “Đến rồi, bọn ta ở đây nhé!”.
    Đổng Tử Ninh ngơ ngác ngạc nhiên đưa mắt nhìn chung quanh hỏi: “Chúng ta ở đây?”.
    “Ở đây không tốt sao?”.
    “Tốt thì có tốt, nhưng ngay cả một chỗ ngồi cũng không có thì làm sao…”.
    Tiểu ma nữ cười: “Gã khờ, ngươi muốn ngồi hả, đến đây!”. Nói rồi cô nương ta vẹt một bụi cây, dưới ánh trăng, Đổng Tử Ninh thấy hiện ra một cửa hang tối đen dưới chân vách núi, tiểu ma nữ đi trước dẫn đường.
    Đổng Tử Ninh không hiểu tại sao tiểu ma nữ lại dẫn y đến nơi hoang vắng này nên nhất thời do dự còn đứng ở cửa hang không biết nên vào hay nên ở ngoài là hơn, không phải y sợ trong động có rắn rết hay dã thú gì, mà vì cảm thấy nam đơn nữ chiếc cùng vào đó như vậy thì không tiện, tuy mình không có tà ý nhưng cũng cần tránh để người khác nghi ngờ. Tiểu ma nữ vào hang châm đèn, gọi: “Gã khờ, vào đi!”.
    Đổng Tử Ninh không biết làm sao, đành phải vào. Y thấy tuy bên trong không rộng lắm nhưng bài trí trang nhã, có bàn đá ghế đá, một chiếc giường gỗ, trên giường rải cỏ khô, ngọn đèn được đặt trong một hốc đá nhỏ. Đổng Tử Ninh rất ngạc nhiên: “Đây là đâu?”.
    Tiểu ma nữ cười: “Tàng Anh động”.
    “Tàng Anh động!?”.
    “Ngươi xem, ở đây chẳng những có chỗ ngồi mà ngay cả chỗ ngũ cũng có nữa, ngươi đã vừa lòng chưa?”.
    “Ngươi bảo ta ở đây?”.
    “Đúng vậy, ngươi sợ hổ à?”.
    “Hổ mà ta sợ cái gì”, Đổng Tử Ninh nói, “nhưng ta vẫn muốn tìm một quán trọ!”.
    “Vậy thì ngươi muốn chết rồi!”.
    Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: “Sao ta lại muốn chết?”.
    “Gã khờ, ngươi đúng là khờ khạo hết chỗ nói! Ngươi không sợ người của Huyền Võ phái lấy mạng sao?”.
    “Sao bọn họ lại muốn lấy mạng ta?”.
    “Vừa rồi chẳng phải gã vượn khô kia suýt lấy mạng ngươi là gì? Lần này hắn bị thương chạy về, chẵng lẽ hắn không báo cho sư phụ của hắn biết à? Mà nếu người của Huyền Võ phái không tìm ngươi thì người của Nga Mi phái cũng tìm ngươi thanh toán. Trước đây bọn chúng không tìm ngươi trả thù là vì còn e ngươi là người của Huyền Võ phái, bây giờ ngươi đã bị đuổi khỏi Huyền Võ phái thì sớm muộn gì bọn Nga Mi phái cũng sẽ đến thăm hỏi ngươi thôi”.
    Đổng Tử Ninh nghe xong, đứng lặng hồi lâu. Nghĩ kỹ lại, lời của tiểu ma nữ không phải là không có lý. Hai cao thủ của Nga Mi phái, một chết một bị thương, làm sao bọn họ không oán hận mình cho được? Ngay cả sư phụ và các sư bá còn hiểu lầm mình thì người của Nga Mi phái làm sao có thể khá hơn? Nghĩ đến đó, y không khỏi ngó qua tiểu ma nữ, thấy cô ta quả thông minh linh lợi, chẳng trách lão quái nhân nói: “Tiểu cô nương đó rất thông minh linh lợi, cô nương ta tự bảo vệ được mình, không cần tới ta”. Bây giờ xem ra lời lão quái nhân thực không sai. Tiểu ma nữ tuy hành vi quái dị, nói năng bặm trợn khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng lại rất nhạy bén thông minh, ta không còn phải lo chi nữa.
    Tiểu ma nữ nói: “Gã khờ, sao ngươi câm như hến vậy? Ta nói không đúng sao?”.
    “Tiểu thư nghĩ đúng…”.
    “Nè, gã khờ, sao ngươi cứ mở miệng ra là gọi ta tiểu thư tiểu thư, bộ ta họ Tiểu hả?”.
    Đổng Tử Ninh không khỏi bật cười: “À, tiểu thư đã hóa trang như vầy, ta gọi là tiểu huynh đệ được không?”.
    Tiểu ma nữ cười hì hì: “Xem ra ta vẫn không thoát được chữ Tiểu. Được rồi, ngươi cứ gọi ta là tiểu huynh đệ, còn ta sẽ gọi ngươi là ca ca khờ. Ê, ca ca khờ, có chịu ở đây không?”.
    “Nhưng…”, Đổng Tử Ninh nhất thời không tiện nói rõ suy nghĩ của mình: “Ngươi ở đây làm sao ta ở được!”.
    “Ngươi sợ không an toàn à? Nói cho ngươi biết, chỗ này rất bí mật. Ngày xưa đây là nơi cha ta ẩn tránh cừu địch, dưỡng thương. Nếu là người khác thì ta không dẫn vào đây đâu! Ta và Vi ma ma đã tính nếu bị thương sẽ đến đây tạm lánh. Nơi này ngay cả cô cô ta cũng không biết đấy nhé!”.
    Lúc đó, ngoài cửa động có tiếng cỏ cây lạo xạo, Đổng Tử Ninh giật mình, tiểu ma nữ nói: “Đừng sợ, Vi ma ma đó!”.
    Quả nhiên, lời nói chưa dứt, một làn gió mát ùa vào và Vi ma ma xuất hiện, vai khoác một chiếc túi lớn. Tiểu ma nữ vui vẻ nói: “Vi ma ma cũng đến rồi!”.
    Vi ma ma cười: “Muộn như vầy, ta không thấy đại tiểu thư quay về, nên đoán là đến đây”. Lão nương nhìn Đổng Tử Ninh thân thiết hỏi: “Đổng thiếu hiệp không sao chớ?”.
    Tiểu ma nữ nói: “Hắn bị đuổi khỏi Huyền Võ phái rồi!”.
    “Cái đó lão thân biết!”.
    Tiểu ma nữ ngạc nhiên: “Sao Vi ma ma biết?”.
    “Tam đại chưởng môn của Huyền Võ phái đã sai người thông báo cho các nhân sĩ võ lâm biết rằng Đổng thiếu hiệp đã bị đuổi khỏi Huyền Võ phái”.
    Tiểu ma nữ nói: “Như vậy càng hay, nếu gã khờ này cứ ở trong Huyền Võ phái sẽ càng ngày càng ngố hơn”.
    Đổng Tử Ninh cười khổ, nghĩ bụng: Ta nghe mình bị đuổi khỏi sư môn trong lòng muốn chết cho xong vậy mà tiểu ma nữ lại nói: “càng tốt” mà không sợ người khác buồn bực, hơn nữa chuyện ta ở Huyền Võ phái sao lại có chuyện “càng ngố hơn” nhỉ?
    Vi ma ma nói: “Đại tiểu thư không nên nói vậy, dù sao Huyền Võ phái cũng có ơn dưỡng dục đối với Đổng thiếu hiệp, điều đó không thể phủ nhận”.
    “Ý ta là trong Huyền Võ phái, ngoài sư mẫu của gã khờ ra, còn lại chẳng có ai là người tốt cả!”.
    Đổng Tử Ninh nói: “đại tiểu thư quá nặng lời rồi!”.
    “Ta nặng lời à? Cái giáo qui thượng tôn hạ ti của ngươi ta mới nghe qu đã khó chịu rồi. Làm chưởng môn, làm sư phụ mà cứ như đương kim hoàng đế không bằng, ngay cả nói cũng không cho người ta nói, cứ như chỉ có mình mới tài giỏi và đúng đắn còn thiên hạ thì ngu dốt, sai bét hết. Làm đệ tử mà thấy sư phụ như chuột thấy mèo, sợ đến nỗi ú a ú ớ, so với bọn nô tì còn không bằng. Tất cả đều lo giữ mạng mình, nhắm mắt cúi đầu tuân lệnh, ăn gian nói dối không đỏ mặt, vậy mà còn nói là hành hiệp trượng nghĩa! Nếu là ta thì ta đã làm phản lâu rồi, cần quái gì cái bọn ấy!”.
    Vi ma ma cười: “Đại tiểu thư, làm đồ đệ thì phải tôn kính sư phụ mới phải đạo”.
    “Sư phụ sai quấy cũng tôn kính phục tùng sao? Chẳng lẽ sư phụ sai ta đi giết người, ta cũng phải nhắm mắt bịt tai không biết phải trái trắng đen gì, cứ giết bừa à? Ta cũng không phải như gã khờ này mà cầm kiếm lên tự sát đâu!”.
    Đổng tử ninh nghe những lời xưa nay chưa hề nghe bao giờ thì ngạc nhiên đến nỗi mắt trợn, miệng há, đứng ngây ra. Từ trước đến giờ, y chỉ nghe những lời giáo huấn rất nghiêm khắc về tôn ti trật tự, về sự phục tùng của kẻ dưới đối với người trên chớ làm gì có chuyện ngang tàng loạn đạo như lời tiểu ma nữ kia? Chẳng trách một số người võ lâm Trung Nguyên gọi người của Bích Vân Phong là “Tà giáo”. Nhưng Đổng Tử Ninh cũng không thể không công nhận rằng tiểu ma nữ đã nói đúng phần nào thói tật của Huyền Võ phái.
    Vi ma ma lo Đổng Tử Ninh khó chịu, bèn nói: “Đại tiểu thư, Đổng thiếu hiệp được Từ Băng nữ hiệp nuôi dạy, biết lễ hiểu đạo, đâu có giống những người như đại tiểu thư vừa nói!”.
    Tiểu ma nữ giãy nãy: “Vi ma ma, sao lại bênh gã khờ đó!”.
    Vi ma ma cười: “Được rồi, hai người ăn chút gì nhé, không ai đói sao?”.
    Nghe Vi ma ma nói, Đổng Tử Ninh cảm thấy bụng dạ cồn cào. Sau bữa trưa trên thị trấn tới giờ, y chưa có gì bỏ bụng, Tiểu ma nữ như đứa bé hồn nhiêu vui vẻ hỏi: “Vi ma ma cho ta ăn cái gì vậy?”.
    “Có gì đâu, ta vào núi, tiện tay bắt được con gà rừng đem về thôi”.
    “Gà rừng!? Vậy là tốt quá rồi! Vi ma ma ngồi nghĩ ngơi đi, để ta làm cho”.
    Vi ma ma cười: “Tiểu thư biết làm sao? Khéo lại dây bẩn hết người!”.
    “Vi ma ma sao lại xem ta như con nít vậy? Ta sắp mười bảy tuổi rồi nhé!”.
    “Tiểu thư làm thế nào?”.
    “Đừng tưởng ta không biết gì, ta đã học được cách làm gà của Cái bang: bắt gà mổ bụng bỏ ruột, rồi nhét vào một ít muối, sau đó lấy bùn bọc lại nướng cho chính, đập ra xé ăn, ngon cực kỳ”.
    Vi ma ma bật cười: “Tốt! Vậy tiểu thư làm đi! Cẩn thận kẻo vấy bẩn y phục, ta không giặt cho đâu”.
    Tiểu ma nữ xách gà chạy đi, lát sau đem một cục đất vào đập ra, mùi thịt gà nướng xông lên thơm núc mũi. Đổng Tử Ninh xưa nay chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy, cứ xuýt xoa khen ngợi và ăn ngốn ngấu.
    Tiểu ma nữ được khen, sung sướng đỏ mặt, nói: “Gã khờ, coi chừng ngươi nuốt luôn cả lưỡi đó”. Cả ba người cũng cười lớn.
    Ăn xong, Vi ma ma hỏi Đổng Tử Ninh: “Đổng thiếu hiệp sau này tính đi đâu?”.
    Đổng Tử Ninh nghĩ Vi ma ma đang dò tìm tông tích con mình mười năm nay, nếu song thân ta còn sống, chắc cũng đang tìm kiếm ta khắp nơi, bèn nói: “Vi ma ma, ta muốn đến miền Bắc một chuyến”.
    Tiểu ma nữ ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đến miền Bắc làm gì? Không đi cùng bọn ta sao?”.
    Đổng Tử Ninh nhăn nhó cười nghĩ bụng: Ta mà đi với các ngươi, vậy chẳng ứng với lời của Phùng lão ngũ sao? Khi đó, ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tiếng, và việc Huyền Võ phái đuổi ta khỏi môn phái lại càng ầm ĩ thêm. Đổng Tử Ninh ngây thơ nghĩ vậy, chớ y đâu có ngờ Chung Phi Vân và Hpv đời nào chịu nhận sai về mình, y càng không ngờ Chung Phi Vân còn quyết trừ y mới hả giận. Huống chi lại còn hạng người như Phùng lão ngũ, sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên cứ đặt điều đặt chuyện hại người khác nhằm đạt được mục đích cá nhân của mình. Đổng Tử Ninh lắc đầu nói: “Mong tiểu thư thứ lỗi, ta đúng là có chuyện phải đến miền Bắc”.
    “Gã khờ, rốt cuộc là ngươi có chuyện gì? Không nói được hay sao?’.
    Đổng Tử Ninh định nói ý định đến miền Bắc tìm cha mẹ, nhưng sợ Vi ma ma xúc động buồn bã, nên nhất thời không biết nói làm sao. Vi ma ma hỏi: “Đổng thiếu hiệp, có phải đã phát hiên hung thủ sát hại nhà Kim Tiên Hiệp chạy về phía Bắc, nên muốn đến đó dò tìm manh mối, mà không tiện nói?”.
    Vi ma ma nói tới đó, Đổng Tử Ninh giật mình nghĩ: Sao ta lại quên mất đại sự của võ lâm nhỉ? Sao ta chỉ lo chuyện riêng của mình? Thậm chí còn muốn tự sát nữa chứ! Đổng Tử Ninh ơi là Đổng Tử Ninh, chẳng phải vì chuyện này mà ngươi đã cứu tiểu ma nữ, vì chuyện này mà sư phụ và các sư bá hiểu lầm ngươi, khiến ngươi suýt mất mạng hay sao? Nếu ngươi thực sự nghĩ đến võ lâm thì phải tìm mọi cách để tìm cho ra hung thủ sát hại nhà Kim Tiên Hiệp, công bố cho mọi người biết, nhằm tránh sự thù hận và các cuộc tàn sát trong võ lâm. Nghĩ đến đó, Đổng Tử Ninh không khỏi gật gật đầu. Tiểu ma nữ nói: “Gã khờ, Vi ma ma nói, cái tên đầu sỏ, kích động thù hận trong võ lâm rất có khả năng cũng đến Hành Sơn rồi, vậy ngươi còn đến miền Bắc làm gì?”.
    Vi ma ma nói: “Dổng thiếu hiệp, tên đầu sỏ kia không thể không đến Hành Sơn, nhưng sự việc như thế nào cũng khó dự liệu chính xác được. Nếu ta không tìm được manh mối gì cũng sẽ đến miền Bắc một chuyến, vì trong võ lâm gần đây xuất hiện mấy chuyện lớn, ví như chuyện Hư Thanh ngộ hại trong rừng Xích Tùng đều xảy ra ở miền Bắc, mà phi thiếp phát ra lần này cũng khởi từ miềng Bắc. Theo ý kiến của lão thân, hay là Đổng thiếu hiệp cứ đi cũng chúng ta điều tra việc này có phải hơn không? Lại nói, Thiên Sơn quái hiệp cũng đang đuổi theo tên đầu sỏ kia, nói không chừng bây giờ Thiên Sơn quái hiệp cũng sắp đến Hành Sơn, thiếu hiệp không muốn gặp cố nhân sao?’.
    Đổng Tử Ninh gật đầu nói: “Đã như vậy, thì ta xin vâng theo lời Vi ma ma”. Tiểu ma nữ nói: “Gã khờ, lần này ta thấy ngươi hết khờ. Nếu ngươi đến phương Bắc một mình lại khiến bọn ta phải lo lắng cho ngươi”.
    Đổng Tử Ninh cười và âm thầm cảm kích sự quan tâm của tiểu ma nữ đối với mình, y nói: “Ngươi lúc nào cũng bắt ta phải theo ngươi, không thể để ta đi một mình sao?”.
    “Chỉ cần ngươi hết ngố, ta mới yên tâm”.
    “Ta ngố cái gì?’.
    “Đòi tự tử!”.
    Đổng Tử Ninh giật mình kinh ngạc: “Ngươi…”.
    “Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lần mò đến nơi núi hoang rừng rậm? Có phải định tự sát?”.
    “Cái đó…”.
    Vi ma ma nói: “Đại tiểu thư, đừng nói càn, sao Đổng thiếu hiệp lại tự sát được!”.
    Đổng Tử Ninh cười khổ: “Đúng vậy, ta làm sao có thể tự sát được!”. Y không thể không thầm phục sự quan sát tinh tế của tiểu ma nữ.
    “Thật không? Vậy thì ta yên chí rồi!”.
    Vi ma ma nói: “Đại tiểu thư, giờ cũng đã muộn, chúng ta quay về thôi, nếu không thánh cô lại tìm đến Mã gia trang thì không hay”.
    Tiểu ma nữ ngạc nhiên: “Cô cô từng theo ta đến Mã gia trang sao?”.
    “Đúng vậy, khi thấy tiểu thư rời khỏi Mã gia trang thánh cô mới trở về nói cho ta biết”.
    Đổng Tử Ninh nghe Bích Ba Tiên Tử âm thầm đến Mã gia trang cũng giật mình kinh sợ, thầm nghĩ: May là sư mẫu ra tay cứu mình kịp thời, nếu không Mã gia trang xảy ra một phen đại loạn. Y lo Bích Ba Tiên Tử sẽ quay lại Mã gia trang nên vội nói: “Vậy hai người mau về đi, nếu không, cô cô tìm không thấy sẽ đại náo Mã gia trang thì nguy”.
    Tiểu ma nữ nhướng mày: “Xem ra ngươi vẫn còn lo cho bọn ở Mã gia trang quá nhỉ”.
    “Ta… là lo cho cô cô của ngươi”.
    “Xí, cô cô ta mà để cho ngươi lo! Vi ma ma, chúng ta đi!”.
    Đổng Tử Ninh tiễn hai người ra cửa động, đang định chia tay, chợt Vi ma ma kêu lên: “Không hay rồi, trên đỉnh núi có người!”.
    Tiểu ma nữ và Đổng Tử Ninh vội cùng nhìn lên, thấy một người đứng dưới ánh trăng, hình như là một cô nương. Khi ba người định thần nhìn kỹ lại thì chẳng thấy gì nữa. Sau mắt ngạc nhiên nhìn nhau, tiểu ma nữ nói: “Đi, chúng ta lên đó xem sao”. Nói rồi cô nương ta thi triển khinh công chạy lên đỉnh núi.
    Vi ma ma và Đổng Tử Ninh cũng vội vàng chạy theo. Đến nơi thấy đỉnh núi vắng hoe. Tiểu ma nữ hỏi: “Không thấy ai hả?’.
    “Không thấy!”.
    Đổng Tử Ninh nói: “Quái, rõ ràng mới nhìn thấy một người, sao bây giờ lại không thấy đâu nữa? Chẳng lẽ bọn ta bị hoa mắt?”.
    Vi ma ma nói: “Nếu là hoa mắt, không lẽ ba người chúng ta cùng hoa mắt một lúc? Theo kinh nghiệm của lão thân thì chúng ta không nhìn lầm đâu, nhất định là có kẻ nào đã xuất hiện ở đây rồi”.
    Đỉnh núi này không rộng, từ Tàng Anh động lên đây cũng rất gần, chỉ trong giây lát là tới. Nếu kẻ nào đến đây thì làm sao có thể hạ sơn nhanh như vậy được?
    Tiểu ma nữ nói: “Chẳng lẽ bọn ta gặp ma?”.
    “Xưa nay lão thân không tin có ma quỷ, chúng ta thử chia nhau tìm kiếm khắp xung quanh xem sao”.
    Vừa dứt tiếng, đột nhiên có tiếng ám khí xé gió bay tới, kình lực rất dữ khiến người ta phải sởn gai ốc. Tiểu ma nữ thất thanh: “Không hay rồi!”. Đổng Tử Ninh vội rút kiếm đánh rơi ám khí, vừa lúc đó ám khí thứ hai lại vụt tới nhằm thẳng huyệt Thái dương của y. Đổng Tử Ninh không kịp tránh, nghĩ thầm: Lần này ta chết chắc, không ngờ ám khí đó khẽ chạm vào huyệt Thái dương rồi rơi xuốn ngay huyệt Phục thố trên chân y. Chỉ nghe “huỵch” một tiếng, Đổng Tử Ninh không trụ vững, ngã phịch ra đất.
    Tiểu ma nữ và Vi ma ma cả kinh, cũng kêu lên, người thì kêu “gã khờ”, người thì kêu “thiếu hiệp” và cùng hỏi: “Sao vậy? Có bị thương không?”.
    Đổng Tử Ninh xoa xoa chân, không thấy chảy máu, cũng chẳng nghe đau đớn gì, chỉ cảm thấy tê liệt, nhất thời không đứng lên được. Y nhặt ám khí lên xem, thấy đó chỉ là một hòn đất nhỏ dính trên quần ngoài huyệt Phục thố. Điều đó càng khiến y kinh ngạc, như vậy võ công của người ném ám khí thực không thể lưỡng nổi, chỉ dựa vào công lực ném ám khí này mà suy thì cũng đủ biết, rõ ràng người đó không muốn lấy mạng y, chỉ cảnh cáo để y đừng truy tìm mình. Nghĩ rồi, y nói: “Các ngươi yên tâm, ta không sao”.
    Tiểu ma nữ nói: “Gã khờ, ngươi lại nói năng ngớ ngẩn nữa rồi, bị ngã quay ra đất mà còn nói không sao là sao?”.
    “Thật mà, ta không sao cả, người ném ám khí hạ thủ lưu tình, chỉ phong bế huyệt vị khiến ta nhất thời không đứng lên được thôi”.
    Tiểu ma nữ càng ngạc nhiên: “Không lẽ ám khí tẩm độc?”.
    Vi ma ma đã chạy đến quan sát, thấy không có vẻ gì là trúng độc nên yên tâm nói: “Đại tiểu thư, ám khí này không có độc”.
    Đổng Tử Ninh nói: “Nó chỉ là một viên đất sét nhỏ, hẳn là người đó tiện tay nhặt dưới đất làm ám khí’.
    “Viên đất sét!?”.
    Vi ma ma và tiểu ma nữ nghe vậy đều ngạc nhiên nhìn Đổng Tử Ninh, một viên đất sét làm sao lại có kình lực ghê gớm như vậy được? Vi ma ma nói: “Xem ra, võ công người đó đã đạt mức thần kỳ, ta nghĩ, không thua kém gì võ công của thánh cô đâu!”.
    Tiểu ma nữ nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Không được, ta phải đuổi theo người đó”.
    Vi ma ma nói: “Đại tiểu thư, đừng đuổi nữa! Xem ra người đó không có ý thù địch với chúng ta, vậy chúng ta không cần đuổi theo làm gì”.
    Đổng Tử Ninh cũng nói: “Đúng đó, người đó mà muốn lấy mạng bọn ta, thực dễ như trở bàn tay!”.
    “Ta biết người đó không thù địch gì bọn ta, nhưng ta muốn hỏi hắn tại sao lại giả ma giả quỷ chọc bọn ta như vậy”.
    Đổng Tử Ninh nghe tiểu ma nữ nói, cảm thấy buồn cười, tiểu ma nữ ngươi kìa, chẳng phải đã chọc ta trong quán rượu giữa rừng đó sao? Mới đầu lấy chuông ngựa làm ám khí phóng ta, sau đó lại búng phấn vào chung rượu của ta, ngươi trêu chọc người khác chán chê nhiều lần, mà người ta trêu ngươi mới một lần, ngươi đã không chịu nổi, huống chi chuyện này đâu hẳn là người ta cố tình trêu ngươi, ai khiến bọn ta đuổi theo làm chi? Nghĩ rồi y nói: “Thôi bỏ đi, võ công của người ta cao siêu như vậy, sợ rằng bây giờ đã đi xa lắm rồi, chúng ta có đuổi theo cũng không kịp đâu!”.
    Nói rồi chia tay, Vi ma ma và tiểu ma nữ quay về thị trấn. Đổng Tử Ninh quay lại động nằm suy nghĩ miên man về tình cảm của tiểu ma nữ và hình ảnh kỳ lạ trên đỉnh núi. Y không ngủ được, đành nhắm mắt dưỡng thần một lát rồi bước ra ngoài. Lúc đó trời mới hưng hửng sáng, cây cỏ còn ngậm sương nặng trĩu. Y hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, trong người bỗng thấy khoan khoái dễ chịu vô cùng. Đổng Tử Ninh thong thả lên núi định tìm chỗ luyện công, nhưng khi y đến nơi, chợt thấy qua làn sương mù phía đông, một cô nương áo xanh đang ngồi trên một phiến đá nhắm mắt vận khí, thổ nạp luyện nội công. Đổng Tử Ninh hết sức kinh ngạc, đây là ai? Chẳng lẽ là cô cô của tiểu ma nữ đến đây luyện công? Y không dám đến gần vì biết khi một người đang vận khí luyện công, nhất định không để bị kinh động, nếu không, khí tức nhất thời không thông, chạy vào tam tiêu thì sẽ tàn phế suốt đời.
    Đổng Tử Ninh đứng lặng yên chăm chú quan sát phía sau cô nương áo xanh, thấy một vầng khí trắng tụ trên đỉnh đầu cô ta từ từ bay lên, Đổng Tử Ninh càng thêm kinh ngạc, bởi đó là dấu hiệu chứng tỏ người có nội công thượng thừa, ngay cả sư phụ, sư mẫu của y cũng không luyện được tới cảnh giới đó, chẳng trách võ công của cô nương ta siêu quần tuyệt luân đến vậy.
    Một lát sau, vầng khí trắng trên đầu cô nương kia biến mất, nghĩa là cô ta đã luyện công xong. Cô nương áo xanh quay sang phía Đổng Tử Ninh gọi: “Ngươi qua đây”.
    Đổng Tử Ninh lại ngạc nhiên bởi y thấy đó không phải là cô cô của tiểu ma nữ, cô ta trẻ hơn nhiều, xấp xỉ tuổi với tiểu ma nữ, lớn hơn chừng một hai tuổi là cùng. Nhưng tiểu ma nữ có vẻ ngây thơ tinh nghịch, còn cô nương này trông lại rất nghiêm trang, giữa hai chân mày như có lãnh khí khiến người ta không dám nhìn thẳng. Đổng Tử Ninh đánh bước đến nói: “Tại hạ không biết cô nương đang luyện công nên làm kinh động đến cô nương, mong cô nương thứ lỗi”.
    Cô nương áo xanh mỉm cười: “Dù ngươi có kinh động, ta cũng không sao”.
    Đổng Tử Ninh lại giật mình ngạc nhiên, người đang luyện công sao lại không sợ người khác làm kinh động?
    Cô nương kia như hiểu được thắc mắc của Đổng Tử Ninh nên nói tiếp: “Nội công ta luyện đặc biệt, không giống với Trung Nguyên, ta có thể thu phát tự nhiên được, cho nên không sợ người khác kinh động”. Cô ta chăm chú nhìn Đổng Tử Ninh một lát rồi nói: “Hình như ta đã gặp ngươi trên đỉnh núi Hồi Nhạn rồi thì phải”.
    Đổng Tử Ninh ngơ ngác: “Cô nương từng gặp tại hạ rồi?.
    “Lúc đó, ngươi vì hai đứa bé…”. Đổng Tử Ninh khi đó bỗng nhớ ra, kinh ngạc hỏi: “Cô nương chính là người ngồi trên ngựa?”.
    Cô nương áo xanh gật gật đầu: “Lúc đó ta để ngựa chạy nhanh quá, nên đã đắc tội với ngươi!”.
    “Không, lúc đó tại hạ lỗ mãng, không biết kỹ thuật cưỡi ngựa của cô nương cao siêu như vậy”.
    Cô nương mỉm cười, lại hỏi: “Tối qua, hai người đi cũng ngươi là ai?”.
    Đổng Tử Ninh lại một lần nữa giật mình ngạc nhiên: “Cô nương là người đứng trên đỉnh núi đêm qua?”.
    “đêm qua ta không biết các ngươi đến nên nhất thời đắc tội, xin thứ lỗi”.
    Đổng Tử Ninh nghĩ đấn ám khí tối qua và không thể tượng tượng nổi rằng người phóng nó lại là một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp như thế này, tính tuổi thì cô ta còn nhỏ hơn y, mà võ công sao lại xuất chúng đến vậy. Nghĩ tới đó, y cảm thấy nể phục, bèn cúi mình cung tay nói: “Không dám, không dám, đó là do chúng tôi làm phiền cô nương nên mới khiến cô nương không thể không ra tay, may mà cô nương hạ thủ lưu tình, nếu không tại hạ đã mất mạng lâu rồi”.
    Cô nương áo xanh nghe Đổng Tử Ninh nói vậy, chau mày chú mục nhìn kỹ lại y, cảm thấy cử chỉ đàng hoàng, lời nói thành thực không giống như những lời giang hồ đồn đại về y mà cô đã nghe. Cô nương thầm gật gù, hỏi: “Ngươi có phải là Đổng Tử Ninh, đệ tử của Huyền Võ phái đã bị đuổi khỏi sư môn không?”.
    Đổng Tử Ninh cả kinh: “Chính là tại hạ”.
    “Vậy hai người kia hẳn là người của Bích Vân Phong rồi!”.
    Đổng Tử Ninh càng hoảng sợ vì không biết thái độ của cô nương này đối với Bích Vân Phong như thế nào. Nhưng y nghe cô ta chỉ nói đến Bích Vân Phong mà không nghe hai chữ “tà giáo” kèm theo, nên cũng bớt lo lắng, hỏi: “Sao cô nương biết họ là người của Bích Vân Phong?”.
    Nghe Đổng Tử Ninh hỏi, cô nương áo xanh bèn nói:
    “Ta biết nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên có một thói quen, phàm những người bị đuổi khỏi sư môn chỉ có hai hạng người dám tiếp cận: một là các nhân vật trong hắc đạo, hai là người của Bích Vân Phong. Mà ngươi xuất thân từ Huyền Võ phái, cho nên đương nhiên không qua lại với hắc đạo, bởi vậy, ta mới đoán hai người kia hẳn là người của Bích Vân Phong”.
    Đổng Tử Ninh đứng im lặng, y không ngờ việc mình bị đuổi khỏi sư môn lại khiến người trong giới giang hồ coi thường đến vậy. Cô nương áo xanh an ủi: “Ngươi bất tất phải buồn rầu làm gì, đúng sai thẳng cong tự có công lý. Người ta có nhất thời hiểu lầm ngươi thì có gì lạ? Ta nghĩ những nhân sĩ võ lâm chân chính sẽ không xa lánh ngươi, còn bọn ngụy quân tử, hoặc bọn hèn nhát khác, ngươi quan tâm làm gì?”.
    Lới nói đó khiến dám mây mù trong lòng Đổng Tử Ninh như được xua tan hết, y vội cảm tạ: “Đa tạ cô nương chỉ giáo để tại hạ có thêm dũng khí sống trên cõi đời này”.
    Cô nương mỉm cười gật: “Ngươi cũng quá đa lễ rồi! Ta hi vọng ngươi đừng đi lại con đường của sư thúc tổ Tây Môn Tử của ngươi. Ta nghe sư phụ ta nói kiếm thuật của sư thúc tổ ngươi thần diệu vô cùng, nhưng sau khi bị đuổi khỏi Huyền Võ phái, ông ta nguội lạnh với đời, tuyệt tích giang hồ không biết đi đâu. Một pho kiếm pháp như vậy mà để thất truyền trong võ lâm, thật là đáng tiếc!”.
    Đổng Tử Ninh không ngờ cô nương này kong6 những võ công siêu quần mà kiến văn cũng rộng rãi như vậy. Y vội hỏi: “Xin hỏi lệnh sư của cô nương là ai?”.
    Cô nương mỉm cười: “Cái đó ngươi bất tất phải hỏi!”.
    Đổng Tử Ninh ngạc nhiên, tại sao lại không được hỏi? Xem ra có lẽ sư phụ cô ta là một cao sĩ kỳ nhân ẩn dật. Nghĩ lại, nếu cô ta biết sư thúc tổ Tây Môn Tử của mình, mà những người biết chuyện này không nhiều, trừ sư mẫu mình ra thì chỉ có lão quái nhân nữa thôi, chẳng lẽ cô ta là đệ tử của lão quái nhân? Nghĩ tới đó, Đổng Tử Ninh nói: “Cô nương không nói, tại hạ cũng biết”.
    Cô nương nhướng mày ngạc nhiên: “Ngươi biết!?”.
    “Đó chắc là Mộ Dung Thùy lão tiền bối?”.
    Cô nương cười: “Đừng nói càn! Lão quái đó hành vi kỳ dị, buồn vui thất thường, hơn nữa xưa nay lão ta không thâu nạp đệ tử, có lẽ lão muốn đem võ công tuyệt thế của lão xuống mồ luôn”.
    Đổng Tử Ninh nghe vậy thì chắc là cô nương ta không phải đệ tử của lão quái nhân thật, bởi có đệ tử nào lại gọi sư phụ mình là “lão quái” bao giờ? Nhưng hành tung bí mât của cô nương ta lại càng khiến Đổng Tử Ninh hiếu kỳ, vì vậy y lại hỏi: “Cô nương không tiện nói rõ danh tính của lệnh sư, vậy tại hạ xin hởi phương danh và cao môn của cô nương?”.
    Nghe tới đó, mặt mũi cô nương bỗng sa sầm, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh như kiếm khiến Đổng Tử Ninh rợn tóc gáy. Lát sau cô ta mới khe khẽ nói: “Ta không họ tên, chỉ là một cánh nhạn cô độc không biết bay về đâu, coi rừng hoang núi thẳm là nhà, cầm thù lá bạn”. Ngữ khí trong lời nói có vẻ chứa đầy oán hận khiến người nghe phải ngạc nhiên.
    Đổng Tử Ninh cả kinh, chẳng lẽ cô ta không phải là người, mà là oan hồn ở đây? Nhưng nghĩ lại, y tự hỏi: “Ma quỷ làm sao có võ công ghê gớm như vậy được? Thế là y lại hỏi: “Sao cô nương lại nói vậy?”.
    Cô ta quay người đi có vẻ giận dữ. Lát sau mới từ từ nói: “Ngươi đừng hỏi nữa!”.
    “Tại hạ xem chừng cô nương có điều chi khó nói?”.
    Cô ta đột nhiên quay lại nhìn Đổng Tử Ninh trừng trừng: “Nói ra thì ngươi có thể giúp ta được sao?”.
    Đổng Tử Ninh cung tay: “Tại hạ biết võ công mình tệ lậu không thể giúp gì được cho cô nương, nhưng nếu cô nương có thể nói ra thì tại hạ cũng xin tận tâm gắng sức, hoặc cũng có thể chia buồn cùng cô nương”.
    Sau một lúc im lặng, cô ta lắc lắc đầu nói: “Thôi, có nói cũng chẳng ích gì, chỉ khiến ngươi chết uổng mạng mà thôi”.
    “Kẻ thù của cô nương võ công cao siêu đến vậy sao?”.
    “Võ công hắn tầm thường, nhưng danh vọng lại lẫy lường, tay chân vô số!”.
    “Hắn là ai?”.
    “Được rồi, người ta đến tìm ngươi kìa, ngươi mau xuống núi đi”.
    Quả nhein6 vừa lúc đó Đổng Tử Ninh nghe tiếng tiểu ma nữ từ chân núi gọi vọng lên. Đổng Tử Ninh muốn nói thêm với cô nương kia mấy câu, nhưng khi quay lại đã không còn thấy cô ta đâu nữa. Y đừng ngây người ra vì ngạc nhiên, rồi nghĩ: Xem ra khinh công cảu cô ta chẳng thua kém gì Thiên Sơn quái hiệp, thật là ngoài núi còn có núi, chẳng trách lão quái nhân bảo ta là ếch ngồi đáy giếng!
    “Gã khờ, ngươi đang ở đâu?...”.
    Tiểu ma nữ lại gọi, y vội vàng trả lời: “Ta ở đây!”, rồi vội vàng chạy xuống. Tiểu ma nữ vừa thấy y liền giận dỗi nói: “Nãy giờ ngươi chết ờ bờ bụi nào?”.
    “Ta đan luyện công trên đỉnh núi”.
    Đổng Tử Ninh không dám kể chuyện gặp cô nương huyền bí kia, sợ tiểu ma nữ đuổi theo hoặc chọc giận cô ta thì lớn chuyện không chừng.
    “Ta cứ tưởng ngươi bị hổ ăn thịt rồi chớ! Ta gọi mấy lần sao ngươi không trả lời? Ngươi không nghe hả?”.
    “Ta nghe!”.
    “Nghe sao không lên tiếng?”.
    “Không phải ta đã nói ta đang luyện công sao? Nhất thời không thể thâu kịp, mà ngươi có chuyện gì gấp vậy?”.
    “Thôi, ta không thèm nói chuyện với gã khờ nhà ngươi nữa. Ngươi xem, đồ ăn thức uống cho ngươi ta đã mang đến hết rồi đó. Hai ngày tới bọn ta không đến thăm ngươi được!”.
    Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: “Tại sao?”.
    “Tối qua cô cô ta đã phát hiện một đầu mối. Số là trong vụ thảm sát nhà Kim Tiên Hiệp, đêm đó có một tên gia nhân giả chết may mắn trốn thoát, sau đó hắn thay tên đổi họ sống ẩn nấp tại một làng gần Hành Dương. Ta và Vi ma ma sẽ đi Hành Dương tìm hắn, cho nên không đến thăm ngươi được”.
    Đổng Tử Ninh vui mừng nói: “Vậy ta sẽ đi cùng các ngươi”.
    “Không được!”.
    “Tại sao?”.
    “Vùng Hành Dương, Hành Sơn có nhiều nhân sĩ võ lâm qua lại, nhất là bọn Nga Mi, chúng không tha cho ngươi đâu! Ngươi mà lộ diện sẽ khiến chúng chú ý”.
    Đổng Tử Ninh nhất thời đứng im.
    Tiểu ma nữ an ủi: “Ca ca khờ, ngươi cứ yên tâm ở đây, nhất định đừng lộ diện, như vậy bọn chúng sẽ không tìm được ngươi đâu! Hai bữa nữa, bọn ta lại đến thăm”.
    Đổng Tử Ninh đành gật gật đầu: “Được, nhưng các ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để lộ tông tích khiến tên giết Ô lão đại biết. Lần này cô cô của ngươi có đi cùng không?”.
    “Không, cô cô ta ở lại Hành Sơn quan sát động tĩnh, hơn nữa ngày mai cô cô ta còn phải đến Mã gia trang xem thử Mã đại hiệp và cái bọn gọi là cao thủ võ lâm ở đó như thế nào”.
    Đổng Tử Ninh cả kinh: “Cô cô ngươi đi một mình?”.
    “Một mình chứ sợ gì? Cô cô ta có coi bọn chúng vào đâu!”.
    “Ta chỉ lo nếu một trong hai bên bị thương thì giang hồ sẽ náo loạn”.
    “Ai khiến bọn chúng bịa ra chuyện Thanh Y Nữ!”.
    Nhắc đến Thanh Y Nữ, Đổng Tử Ninh chợt nhớ đến cô nương áo xanh trên đỉnh núi. Nếu chuyện này không phải do Mã đại hiệp dựng ra, chẳng lẽ do chính cô ta làm? Y nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không phải như vậy, cô ta có oán thù gì với Mã đại hiêp đâu mà làm vậy? Huống chi Mã đại hiệp cũng không làm gì phật lòng cô ta, vậy không thể vô duyên vô cớ mà cô ta làm chuyện đó. Trừ phi thực sự có một Thanh Y Nữ Ma như lời Lưu Thường Khanh nói xuất hiện thì mới giải quyết được xung đột giữa võ lâm Trung Nguyên và Bích Vân Phong.
    Tiểu ma nữ thấy y đứng ngây ra đó bèn hỏi: “Gã khờ, ngươi sao vậy? Lại lên cơn ngốc hả?”.
    Đổng Tử Ninh ngừng mạch suy nghĩ, cười nói: “Ta đang hy vọng Thanh Y Nữ xuất hiện, như vậy cô cô của ngươi khỏi phải ra mặt!”.
    “Ngươi lại còn lo cho cái tên Mã đại hiệp kia ư? Thôi được rồi, sau khi ta đi, ngươi phải nhớ là đừng ra khỏi đây đấy nhé, hãy đợi bọn ta quay về rồi tính sau”.
    Tiểu ma nữ nói đoạn bỏ đi. Trái tim Đổng Tử Ninh như bị cô nương ta mang theo. Trước đây, khi hai người gần bên nhau, Đổng Tử Ninh thấy như huynh muội một nhà, nhưng gần đây, nhất là lần này, mỗi lời nói, ánh mắt, nét cười, cử chỉ của tiểu ma nữ đều như in như tạc vào lòng y. Tiểu ma nữ mới đi hôm trước, hôm sau Đổng Tử Ninh không chịu nổi, y quyết định lên thị trấn để xua tan nỗi nhớ nhung và hình ảnh tiểu ma nữ đang dày vò y. Y vừa đi vừa nghĩ: Ngoài Phùng lão ngũ ra, không lẽ những người khác của Huyền Võ phái đều oán hận ta sao? Còn người của Nga Mi phái nhất thời không hiểu chân tướng sự việc tìm ta trút giận, chẳng lẽ bọn họ không để cho ta giải thích? Chẳng lẽ bọn họ đều bất chấp phải trái?
    Khắp nơi trên thị trấn, chỗ nao cũng nghe người ta kháo nhau về chuyện ngày mai Thanh Y Nữ sẽ đến gặp Mã đại hiệp. Người ta kéo nhau về Mã gia trang, có người vì muốn xem thử nữ ma đầu to gan này là người như thế nào, có người muốn coi trận giao thủ giữa cô ta và Mã đại hiệp, cũng có người đến báo thù cho thân nhân bị cô ta giết hại. Thôi thì đầu dường cuối chợ không chỗ nào không nghe chuyện “Thanh Y Nữ Ma”.
    Đổng Tử Ninh trước đây chưa hành tẩu giang hồ nhiều, giao thiệp cũng ít nên không mấy người quen biết. Son vài người quen thấy y thì người giả lơ, kẻ cười nhạt càng khiến y thêm đau lòng. Đổng Tử Ninh cảm thấy tình đời thật đen bạc, y cười cay đắng: “Đã vậy, hà tất ta phải làm quen với bọn hó”.
    Đang khi ấy, y chợt ngạc nhiên khi thấy Lưu Thường Khanh đừng trên trà lâu vẫy gọi: “Đổng hiền đệ, mau lên đây với ta, may quá, ta đang không có ai cùng trò chuyện, đệ đến thật đúng lúc!”.
    Đổng Tử Ninh đến, từ xa ngạc nhiên nhìn Lưu Thường Khanh rồi nhìn chung quanh, thấy không có người quen nào khác bèn lại gần Lưu Thường Khanh nói: “Huynh không sợ mang tiếng qua lại với một kẻ bị đuổi khỏi sư môn như đệ sao?”.
    Lưu Thường Khanh cười: “Chuyện của Huyền Võ phái thì liên quan gì đến ta? Ta chỉ biết đệ là bằng hữu của ta thôi. Nào, chúng ta cùng cạn chén, đừng để ý đến lời thiên hạ làm gì”.
    Đổng Tử Ninh lấy làm cảm kích. Cạn một tuần rượu, Lưu Thường Khanh lại nói: “Hôm nay ta gặp Vinh ca, huynh ấy có hỏi thăm ta về tin tức của đệ”.
    “Vậy sao, huynh ấy nói gì?”.
    “Dặn ta rằng nếu có gặp đệ thì hãy khuyên đệ nhanh chóng rời khỏi Hành Sơn, đừng nán lại đây”.
    Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: “Tại sao?”.
    “Đề phòng bị ám sát”.
    Đổng Tử Ninh nhất thời im lặng nghĩ bụng: Xem ra lời của tiểu ma nữ nói không phải là không có căn cứ. Bây giờ Vinh ca cũng nói vậy, chẳng trách cô ta khuyên tới khuyên lui ta nhất định không nên ra ngoài.
    Lưu Thường Khanh thấy Đổng Tử Ninh không nói gì, lại khuyên: “Hiền đệ, người ta nói giáo trước mặt dễ tránh, tên sau lưng khó phòn, ta nghĩ đệ nên sớm rời chốn này là hơn”.
    Đổng Tử Ninh gật gật đầu.
    Lưu Thường Khanh thấy vậy cả mừng: “Nếu đệ không biết đi đâu thì cứ đến nhà ta. Chỗ ta không rộng gì cho lắm nhưng cũng thừa sức dung nạp đệ”. Nói đoạn lại cầm ra hai mươi lượng bạc đưa cho Đổng Tử Ninh.
    Đổng Tử Ninh ngạc nhiên hỏi: “Lưu đại ca, huynh làm vậy là sao?”.
    “Đây là Vinh ca nhờ ta giao cho đệ, nói rằng để đệ làm lộ phí. Huynh ấy có điều không tiện gặp đệ”.
    Đổng Tử Ninh nghe vậy, trong lòng cảm thấy cay đắng, xem ra Vinh ca tuy có quan tâm đến ta nhưng vẫn sợ đến gần ta. Nghĩ rồi, y nói: “Không cần đâu, đệ tự có, phiền huynh giao lại giùm cho Vinh ca, nói rằng đệ xin nhận tấm lòng của huynh ấy”.
    “Đây là một chút tâm ý của Vinh ca đệ mà, sao đệ lại từ chối? Hiền đệ, sao không nhận đi! Bằng không thì ta còn mặt mũi nào đi gặp Triệu đại ca nữa”.
    Đổng Tử Ninh nghe Lưu Thường Khanh nói vậy, đành nhận bạc: “Lưu đại ca, lúc nào huynh gặp Vinh ca, cho đệ gởi lời đa tạ đến huynh ấy!”.
    “Được rồi, hai người là huynh đệ một nhà, hà tất phải khách khí như vậy! Hiền đệ, ta muốn cho đệ biết…”.
    Lưu Thường Khanh còn chưa nói hết câu, chợt nghe ngoài cửa trà lâu có tiếng nạt lớn: “Lão ăn mày kia, đã cho hai cái màn thầu, mà ngươi còn đòi ăn gà nữa, thiên hạ có lão ăn mày nào giống như ngươi không? Mau cút đi!”.
    Đổng Tử Ninh nhìn ra, chỉ thấy một lão ăn mày râu trắng tóc bạc, người da bọc xương, mặc chiếc áo vá chằng vá đụp, mặt mày lấm lem đang đứng cạnh chiếc bàn gần cửa trà lâu, run run nói: “Ngươi không cần phải nổi giận, ta thấy trên bàn có thịt gà các ngươi ăn không hết, không cho ta, đổ đi cũng phí”.
    “Có phải ngươi muốn ăn đòn không hả? Ta thà đổ cho chó chứ không cho hạng ăn mày như ngươi!”.
    Người khách bên cạnh nói: “Ngươi cần gì phải đuổi lão, cứ kêu tiểu nhị ra”.
    Tiểu nhị sợ khách nổi giận đập phá, vội vàng chạy ra xua lão ăn mày: “Đi đi, đi mau, lão ăn mày kia từ đâu tới vậy hả? Sao dám vào quán ta ăn xin, còn không mau cút đi cho ta!?”.
    “Ta chỉ đứng ngoài cửa ăn xin, có vào trong quán hồi nào đâu?”.
    Tiểu nhị thấy lão ăn mày còn dám lý sự với mình, không khỏi nổi giận, bèn túm lấy lão ăn mày, lôi ra quăng giữa đường khiến cho cái bát ăn xin của lão rơi xuống đất vỡ đôi, hai cái bánh văng ra dính đầy đất cát.
    Đổng Tử Ninh thấy vậy, lòng bất nhẫn, vội chạy ra đỡ lão dậy hỏi:
    “Lão nhân gia ngã có đau không?”.
    “Không sao, không sao, chỉ tiếc là cái bát ăn mày của ta bể mất rồi!”.
    “Lão nhân gia yên tâm, ta sẽ mua cho lão cái bát khác. Đổng Tử Ninh vừa đỡ lão ăn mày ngồi xuống lề đường vừa nói với tiểu nhị: “Ông lão già cả như vầy, làm sao ngươi nặng tay vậy, không may lão thiệt mạng, ngươi có thoát khỏi lao tù không?”.
    Tiểu nhị bĩu môi: “Lão già ấy mà chết được à? Ngươi coi, lão ta còn đang nhặt màn thầu kia kìa”.
    Đổng Tử Ninh quay lại thấy lão ăn mày đã đứng dậy từ lúc nào, nhặt hai cái bánh lên vừa thổi vừa phủi đất cát, y bèn nói: “Lão nhân gia, hai cái bánh đó không ăn được nữa rồi, để ta mua cho lão hai cái khác”.
    “Thật không? Vậy thì tốt quá, hai cái bánh này vứt đi thì cũng đáng tiếc, để ta trả lại cho bọn chúng, cho bọn chúng mang cho chó ăn cũng tốt”. Lão ăn mày nói đoạn, đem hai chiếc màn thầu đặt lên bàn, không biết là hoa mắt hay tại tya run mà hai cái bánh bẩn thỉu lại rơi ngay vào đĩa thịt gà.
    Đổng Tử Ninh thấy vậy nghĩ bụng: Thôi rồi, đĩa thịt gà coi như bỏ, lão nhân gia này cũng thật là hồ đồ, làm vậy ai còn ăn được nữa?
    Quả nhiên, hai người khách kia tức giận nhảy lên giơ quyền định đánh, Đổng Tử Ninh vội nói: “Nhân huynh hà tất phải giận, đĩa thị gà này bao nhiêu tiền, tiểu đệ xin bồi thường”.
    Một người trong số đó trợn mắt nhìn Đổng Tử Ninh: “Ngươi muốn làm người tốt hả? Ta đánh lão ăn mày thì liên can gì đến ngươi? Hứng thú của bọn ta đều bị tên tiểu tử nhà ngươi phá hết cả”.
    “Nhân huynh đừng nói vậy, ta chỉ lo nhân huynh lỡ tay đả thương lão nhân gia kia thì rầy rà với nhà quan thôi”.
    “Ta đả thương lão thì đã sao, cho du ta đánh chết lão, thì chẳng qua cũng như đạp chết một con kiến chứ có gì ghê gớm?”.
    Lão ăn mày nói: “Đúng rồi! Ngươi tham gia sát hại cả nhà người ta mà ngươi còn chưa coi vào đâu nữa là!”.
    Người khách kia nghe vậy, mặt liền biến sắc: “Lão ăn mày, ngươi nói gì?”.
    “Ta nói…”.
    Người khách đó đột nhiên phát một chưởng nhắm về phía lão ăn mày. Đổng Tử Ninh cả kinh, đây chính là “Nhất chưởng đoạn ngục” của Nga Mi phái, là một chiêu trong Thiết sa chưởng, chỉ dùng khi muốn lấy mạng đối thương. Đổng Tử Ninh không ngờ gã khách kia ra tay bất ngờ và tàn độc như vậy. Chỉ nghe lão ăn mày la một tiếng, rồi bật ngửa ra đất, còn tên khách kia thất sắc, quay sang ra hiệu cho tên dồng bọn, đoạn cả hai cắm đầu chạy mất. Đổng Tử Ninh đang dịnh đuổi theo, chợt thấy lão ăn mày ngồi dậy, y ngạc nhiên hỏi: “Lão nhân gia chưa chết à?”.
    “Vừa rồi, ta sợ muốn chết! Bọn chúng chạy rồi sao?”.
    Đổng Tử Ninh thấy lão ăn mày không chết, yên tâm, hỏi: “Lão nhân gia có bị thương không?”.
    “Ta không hề gì, lúc nãy ngã là vì sợ quá mà thôi. Sao bọn chúng lại bỏ chạy thế nhỉ? Đúng rồi, chắc là chúng cho rằng đã đánh chết ta, sợ quan quân đến nên bỏ chạy! Được rồi, vậy bàn rượu thịt này ta phải ăn hết, nếu không sẽ lãng phí”. Nói đoạn, lão ăn mày ngồi dậy, đến bàn bốc thịt gà ăn ngon lành.
    Đổng Tử Ninh thấy vậy không khỏi bật cười. Y nghĩ: Lão ăn mày này hay thật, vừa mới sợ suýt chết, vậy mà thấy đồ ăn đã quên ngay.
    Tiểu nhị đang muốn chạy đến ngan8can3 lão ăn mày thì Đổng Tử Ninh đã nói: “Tiểu nhị ca, bàn đó hết bao nhiêu cứ tính cho ta, hãy để lão ăn!”.
    Lưu Thường Khanh đến nói: “Tiểu nhị ngươi thật không biết điều, may mà không xảy ra án mạng, nếu không thì hôm nay ngươi không đi hầu quan thì cũng không còn buôn bán gì được nữa rồi, vậy mà còn tiếc mấy đĩa đồ ăn thừa sao?”.
    Lão chủ quán từ trong chạy ra nạt tiểu nhị: “Còn không mau lấy cái bát khác trút đồ ăn cho lão ăn mày?”.
    Tiểu nhị vội vàng vào trong cầm ra một cái bát lớn đưa cho lão ăn mày.
    Lão ăn mày nghe nói: “Tốt quá, ta đang lo ăn không hết đây, còn thừa trút cả vào bát này thì ba ngày sau ta không phải đi xin nữa! Đa tạ, đa tạ!” Nói rồi cầm lấy bình rượu tu một hơi cạn sạch, đoạn ôm cái bát xiêu xiêu vẹo vẹo bỏ đi. Đổng Tử Ninh và Lưu Thường Khanh trở lại bàn. Lưu Thường Khanh nói: “Ta e rằng lão ăn mày đó không phải người thường”.
    “Không phải là người thường?”.
    “Ăn mày bình thường đâu có xin ăn kiểu như vậy?”.
    Đổng Tử Ninh nghĩ một lát rồi gật đầu: “Nói vậy, lão là người của Cái bang sao?”.
    Lưu Thường Khanh lắc đầu: “Không, Cái bang là một đại phái trong võ lâm, những người bình thường không ai dám đắc tội với họ, huống chi trên người lão không có túi xin gạo là vật ký nhận của Cái bang”.
    “Vậy lão là ai?”.
    “Hiền đệ không nghe trong võ lâm hiện nay có Tứ đại quái nhân sao?”.
    “Tứ đại quái nhân?” – Đổng Tử Ninh nhất thời không hiểu tại sao Lưu Thường Khanh lại chuyện đề tài câu chuyện như vậy.
    “Tứ đại quái nhân chính là Quái hiệp ở Thiên sơn, Quái kiệt ở Đông hải, Lão quái nhân ở Linh Nam và Quái cái ở Mạc bắc. Bốn người này võ công thâm áo không ai lường được, mà hành vi của họ cũng cổ quái kỳ dị khiến người bình thường không sao hiểu nổi”.
    Bấy giờ Đổng Tử Ninh mới hiểu ý của Lưu Thường Khanh, hỏi: “Huynh cho rằng lão ăn mày này chính là Mạc bắc Quái cái?”.
    “Rất có thể là như vậy!”.
    Đổng Tử Ninh nghĩ ngợi, đoạn lắc đầu nói: “không thể, nếu là Mạc bắc Quái cái thì võ công hẳn phải thâm áo khôn lường, trong khi lão ăn mày kia không có võ công gì cả, tiểu nhị mới xô một cái, lão đã ngã lăn ra đất, người có võ công bình thường cũng không dễ dàng bị xô ngã như vậy”.
    “Hiền đệ nghĩ vậy là sai rồi. Ta nghe nói, Mạc bắc Quái cái là người rất có võ đức, xưa nay chưa từng ỷ mạnh hiếp yếu, dù bị người không biết võ công đánh đập thế nào, lão cũng chỉ né tránh chứ không đáp trả bộc lộ võ công của mình”.
    “Vậy còn đối với những người biết võ công thì sao?”.
    “Thì lão còn xem là hạng người nào cái đã, đối với những kẻ ỷ mạnh háo thắng đến tìm lão so tài thì lão sẽ tránh xa, đối với những kẻ xấu xa thì lão chỉ cảnh cáo, còn đối với những tên đại gian đại ác thì lão thẳng tay không tha, nhưng lão thường không chủ động đi tìm bọn chúng. Ta thấy cái gã vừa nãy muốn một chưởng lấy mạng lão, e rằng gã dữ nhiều lành ít rồi”.
    Đổng Tử Ninh ngạc nhiên: “Sao lại nói hắn lành ít dữ nhiều?”.
    “Chớ đệ không thấy sao? Sau khi xuất chưởng, gã đó lập tức biến sắc rồi cùng đồng bọn bỏ chạy trối chết đó là gì? Ta nghĩ, khi lão ăn mày giả bộ ngã xuống đồng thời cũng đã xuất một chiêu, nhưng bọn ta không nhìn thấy. Nếu đúng như vậy, gã kia nếu không trọng thương thì trong một vài tháng, cánh tay xuất chưởng của y cũng không thể nào khôi phục được”.
    Đổng Tử Ninh kinh ngạc một lúc lâu không thốt nên lời. Lưu Thường Khanh lại nói: “Hoặc có khi ta nhìn sai cũng không chừng! Lão ăn mày đó không phải là Quái cái mà như lão nói, gã kia bỏ chạy vì sợ quan nha bắt do tội giết người”.
    Đổng Tử Ninh thở phào, y không thể không phục lối biện thuyết của Lưu Thường Khanh, vừa lên vừa xuống, vừa căng vừa chùng khiến người nghe như lạc vào mê cung, lúc kinh ngạc lúc bình thường. Y vẫn tin lão ăn mày kia là người bình thường, còn chuyện Quái cái võ công thần kỳ quá, y không dám tin. Lưu Thường Khanh lại nói: “Tứ quái nhân trong võ lâm là cách gọi hiện nay của người giang hồ đối với họ. Thực ra trước đây họ chính là Bát Tiên trong võ lâm”.
    “Võ Lâm Bát Tiên?” – Đổng Tử Ninh có vẻ hoang mang hỏi.
    “Hiền đệ chưa từng nghe sao?”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa

    Kiếm bạt Kim Biên khốc quỷ thần

    ---QC---


Trang 3 của 8 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status