TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 8 của 8 Đầu tiênĐầu tiên ... 678
Kết quả 36 đến 38 của 38

Chủ đề: Huyền thoại võ lâm

  1. #36
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nông Lâm tự
    Bài viết
    1,853
    Xu
    3,351

    Mặc định

    Hồi 23: Giữa dòng
    Tác giả: Mậu Kích
    Dịch: Cổ Mộ
    Nguồn: Báo Kiến Thức Ngày Nay

    Đánh máy: lamsonquaikhach

    Lại nói, Thanh Y Nữ dùng roi ngựa đánh rơi hết mười hai cây phi tiêu của Mã tặc, thấy tiểu ma nữ bị ám toán, vội hỏi: “Yến Yến, muội có sao không?”

    Tiểu ma nữ nói: “Cô cô, ta không sao, tên giặc họ Mã này thật nham hiểm độc ác, nhất định không thể để hắn chạy thoát!”.

    Mã đại hiệp toan tính lợi dụng cơ hội để chạy trốn nhưn chân y lại trúng Mai hoa châm của tiểu ma nữ thành ra muốn chạy cũng không thể được.

    Mã đại hiệp kinh hoảng, cầu xin tha mạng. Thanh Y Nữ tháy thái độ hèn hạ của hắn càng không dung. Sau khi giết Mã đại hiệp, Thanh Y Nữ lại tiếp tục lên đường tìm Ngọc Thanh đạo trưởng và Tiếu Dạ Xoa báo thù cho cha mẹ. Còn tiểu ma nữ đến toàn Châu tìm Bích Ba cô cô hỏi thăm tin tức của Đổng Tử Ninh và Vi ma ma, nhưng chỉ gặp Thôi Diên Sươn và Từ Bán Tiên. Tiểu ma nữ hỏi về Đổng Tử Ninh, Từ Bán Tiên nói trong mấy ngày nữa sẽ gặp. Tiểu ma nữ bèn bắt Từ Bán Tiên về chỗ Thôi Diên Sơn, dọa nếu Từ Bán Tiên dối gạt, cô sẽ cắt lưỡi y. Thôi Diên Sơn thấy Từ Bán Tiên là người thành thật, bèn xui y bỏ trốn. Không có được tin tức của Đổng Tử Ninh tại Toàn Châu, tiểu ma nữ bèn qua Vĩnh Châu. Một hôm, cô đến một nơi gọi là bến Quan Âm, trời nước mênh mông. Đang không biết làm cách nào qua sông, chợt tiểu ma nữ thấy một chiếc thuyền lớn từ thượng lưu xuôi xuống, cô vội vẫy tay gọi. Thuyền cặp bờ, một gã mặt tím từ khoang đi ra nhìn tiểu ma nữ một lượt từ đầu đến chân, hỏi: “Tiểu thư muốn đi đâu?”

    “Ta muốn qua sông”.

    “Xin thứ lỗi, thuyền tôi không phải đò qua sông”.

    “Ngươi không thể đưa ta qua sông được sao? Ta có thể trả nhiều ngân lượng”.

    “Tiểu thư, dù nhiều ngân lượng cỡ nào cũng vô ích, chúng tôi không dám phạm vào quy củ ở đây”.

    Tiểu ma nữ ngạc nhiên hỏi: “Quy củ gì?”

    “Bến Quan Âm này là địa bàn của Hắc lão tam, chỉ có thuyền của hắn mới được đưa khách qua sông. Các thuyền khác không dám đụng vào ông hùm ấy. Nếu tôi đưa tiểu thư qua sông mà hắn biết được thì không những thuyền của tôi bị đốt mà e rằng tính mạng của tôi cũng khó bảo toàn. Tiểu thư muốn qua sông, tốt nhất là nên tìm hắn”.

    “Hắn ở đâu?”

    Gã mặt tía chỉ về phía cánh rừng bờ bên kia: “Đó!”

    Lúc ấy, chợt ở phía đuôi thuyền có tiếng khàn khàn vọng lên: “Bây giờ tiểu thư có tìm hắn cũng không được, vì hôm nay chính là ngày hắn mừng thọ bốn mươi tuổi. Hắn mở tiệc đãi khách ba ngày liền, tiểu thư muốn qua sông cũng phải đợi ba ngày nữa”.

    Tiểu ma nữ nói: “Hai vị cứ chở ta qua sông, nếu hắn dám đụng đến hai vị, cứ kêu hắn tìm ta”.

    Gã mặt tía nhìn tiểu ma nữ, cười nhạt: “Gan tiểu thư to cỡ nào mà dám đụng đến con hùm ấy? Chẳng lẽ tiểu thư đã chán sống?”

    Giọng khàn khàn lại vang lên: “Tiểu thư không phải là người vùng này, cho nên dù tiểu thư có chọc hắn, cứ bỏ đi là xong chuyện. Còn huynh đệ chúng tôi làm ăn ở đây, đụng vào hắn, có tránh được mùng một thì cũng không qua khỏi mười lăm”.

    “Ta giết quách hắn đi thì các ngươi yên tâm chứ gì?” – Tiểu ma nữ nghĩ hạng ácb á như tên Hắc lão tam kia, giết đi cũng không có gì là quá đáng.

    Gã mặt tía cười ha hả: “Tiểu thư đừng có đùa, cô mà giết được hắn?”

    Tiểu ma nữ nhướn mày: “Các ngươi không tin?”

    Giọng khàn khàn lại nói: “Tiểu thư có biết Hắc lão tam là đệ tử của ai không? Hắn chính là đệ tam đại đệ tử của Truy Hồn Chưởng Hắc Biên Bức khét tiếng võ lâm hơn bốn mươi năm về trước”.

    Tiểu ma nữ giật mình: Hắc Biên Bức? Cô từng nghe cha mẹ nói Hắc Biên Bức luyện được Lục Dương thần công, có thể ngắt lá phi hoa lấy mạng người như chơi, vô địch võ lâm, là đại ma đầu tội ác tày trời, đại họa của võ lâm. Sau đó Ẩn hiệp Gia Cát Tử Quân, Đông Hải quái kiệt, Lĩnh Nam lão quái nhân và Trí Huệ thiền sư của Thiếu Lâm liên thủ đánh hắn rơi xuống Hoa Sơn chết. Không ngờ đệ tử đòi thứ ba của hắn vẫn hoành hành bá đạo ở đây.

    Giọng khàn khàn tiếp: “Dù võ công tiểu thư cao thâm giết được Hắc lão tam đi nữa, nhưng còn sư phụ hắn là Hắc Vô Thường – đệ tử chân truyền của Hắc Biên Bức, thì chúng tôi càng không dám dây vào. Nếu tiểu thư muốn đến Hành Dương, Trường Sa thì chúng tôi còn khả dĩ, chứ nếu muốn qua sông đây thì huynh đệ chúng tôi quả thật không dám”.

    Tiểu ma nữ đang muốn đi Hành Dương tìm Đổng Tử Ninh, bèn nói: “Thôi được, các ngươi cho ta đến Hành Dương. Nhưng còn con ngựa của ta thì làm thế nào?”

    Gã mặt tía nói: “Tiểu thư yên tâm, thuyền của tôi chuyên chở hàng hóa các loại, chỉ cần tiểu thư xuất ngân lượng là đâu sẽ vào đấy hết”.

    “Đi Hành Dương bao nhiêu?”

    “Tiểu thư thưởng cho hai mươi lượng thì coi như con thuyền này là của riêng tiểu thư”.

    “Được, hai mươi lượng. Nếu các ngươi tới sớm ta sẽ thưởng thêm”.

    Gã mặt tía cả mừng: “Tiểu thư yên tâm, thuận buồm xuôi gió thì chỉ hai ngày một đêm là có thể tới Hành Dương”.

    Lúc thuyền sắp rời bến, chợt trên bờ có người kêu lớn: “Nhà thuyền, nhà thuyền! Chờ bỉ nhân với!”.

    Gã mặt tía nói: “Thuyền của ta đi Hành Dương, không qua sông!”.

    Người kia nghe vậy càng mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá, bỉ nhân đang muốn đi Hành Dương đây”.

    “Xin thứ lỗi, thuyền này đã có người bao, không rước thêm khách”.

    Người kia vội nói: “Chỉ thêm một người cũng không được sao? Ta có nhiều ngân lượng đây”.

    Gã mặt tía vào khoang thuyền hỏi tiểu ma nữ: “Tiểu thư, có cho gã kia lên thuyền không?”

    Tiểu ma nữ nghe giọng người nọ rất quen, nhìn ra, thì là thấy bói Từ Bán Tiên, bèn cười nói: “Cứ để cho hắn lên”.

    Nguyên la iga4 mặt tía và gã có giọng khàn khàn đây đều là thủ hạ của Cam Thị Tam Sát, bọn chúng vâng lệnh giả làm lái đò đợi tiểu ma nữ. Sau khi thấy Mạc Gia Tứ Lang thất thủ, Mã đại hiệp mất tích, Cam Thị Tam Sát cảm thấy tiểu ma nữ không phải tay vừa. Cho đến khi biết tiểu ma nữ đến Vĩnh Châu, Cam Thị Tam Sát bèn phái hai tên này lừa cho cô lên thuyền của chúng, sau đó hạ độc để bắt sống.

    Từ Bán Tiên được lên thuyền mừng rỡ. Vừa bước vào trong, nhìn thấy tiểu ma nữ, Từ Bán Tiên không khỏi giật mình kêu lên: “Là… là cô nương!?”

    Tiểu ma nữ cười: “Không ngờ hả?”

    Tiểu ma nữ sợ hãi, vội vàng chạy ra nói với gã mặt tía: “Nhà thuyền, ta… ta… không muốn đi nữa!”.

    Gã mặt tía tròn mắt: “Tiên sinh, thuyền đã rời bến, sao lại nói không đi nữa?”

    “Xin… xin… xin hãy cập vào bờ, ta… ta… ta không muốn đi nữa”.

    “Ngươi muốn gì đây hả? Vừa nãy ta nói thuyền đã có người bao, ngươi cứ nằn nì bằng được; bây giờ lên thuyền lại nói không đi, ta có phải là đồ chơi của ngươi đâu”.

    Từ Bán Tiên cúi rập mình nói: “Nhà thuyền, làm… làm ơn cho… cho ta lên bờ đi”.

    Tiểu ma nữ ngồi trong khoang thuyền cười nói: “Tiên sinh, bây giờ ngươi muốn không đi cũng không được, ai biểu ngươi gạt ta? Mau ngồi yên đó, nếu không, ta không khách sáo với ngươi đâu”.

    Tên mặt tía đưa mắt nhìn tên giọng khàn khàn cuối thuyền, nhất thời không biết quan hệ giữa tiểu ma nữ và Từ Bán Tiên như thế nào.

    Từ Bán Tiên không biết làm sao, đành vào thuyền nói: “Mong… mong Bạch tiểu thư lượng thứ cho bỉ… bỉ nhân”>

    Tiểu ma nữ hỏi: “Sao ngươi gạt ta?”

    Từ Bán Tiên phân bua năn nỉ một hồi, cuối cùng tiểu ma nữ cũng xiêu lòng. Chiều tối, nhà thuyền dọn cơm, tên mặt tía hỏi tiểu ma nữ: “Tiểu thư có muốn dùng thêm rượu không?”

    Tiểu ma nữ hỏi Từ Bán Tiên, thấy y muốn uống, bèn hỏi: “Ngươi có rượu gì ngon?”

    Tên mặt Tía nói: “Có Tam hoa của Quế Lâm, đại khúc của Quý Châu, Trạng nguyên hồn của Thiệu Hưng”.

    Từ Bán Tiên nói: “Cho ta một bình rượu nếp đi”.

    Tiểu ma nữ nghe Từ Bán Tiên kêu rượu nếp, giật mình nhìn lại y nghĩ bụng: Gã khờ thích nhất là rượu nếp, sao gã thầy bói này cũng vậy nhỉ? Bèn cười hỏi: “Ngươi thích rượu nếp à?”

    “Bỉ… bỉ nhân thích nhất là rượu nếp, vừa thơm vừa ngọt, lại bổ cho thân thể”.

    Tiểu ma nữ hỏi gã mặt tía: “Có rượu nếp không?”

    “Tiểu thư à, chúng tôi không có, nhưng Quế hoa tửu cũng không khác rượu nếp là mấy, có được không?”

    “Thôi cũng được!”.

    Gã mặt tía mừng thầm trong bụng, Quế hoa tửu có màu không mùi, bỏ Thất nhật thụy mê hồn dược do Cam gia đặc chế càng khó phát hiện. Gã vội ra đuôi thuyền lấy một bình Quế hoa rót cho tiểu ma nữ và Từ Bán Tiên mồi người đầy một chung, cười nói: “Tiểu thư, tiên sinh, đây là bình Quế hoa tửu đặc biệt duy nhất của chúng tôi cất giấu đã lâu, xin kính mời nhị vị”.

    Từ Bán Tiên nói: “Như vậy thật là không phải, nếu sớm biết thế, chúng tôi không dám gọi bình quý tửu này, nhà thuyền, xin kính huynh một chung trước”.

    “Không, không, hai vị là cha mẹ cơm áo của chúng tôi, chúng tôi sao dám vô lễ uống trước?”

    Từ Bán Tiên nghiêng mặt cười hỏi: “Huynh không dám uống trước, chẳng lẽ trong rượu có độc?”

    Gã mặt tía giật mình, vội nói; “Tiên sinh đừng đùa, chúng tôi xưa nay vẫn làm ăn chân chính, chưa bao giờ dám làm chuyện tội lỗi gì”.

    Tiểu ma nữ nghe Từ Bán Tiên nói mới chợt sinh tâm cảnh giác, nói: “Nếu không có độc, sao ngươi không dám uống trước?”

    Tên mặt tía nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hai vị đã có lòng ngờ thì tôi xin đắc tội mà uống trước một chung vậy”. Nói đoạn nâng chung Quế hoa tửu lên cạn một hơi, lại rót đầy và nói: “Hai vị yên tâm chưa?”

    Tiểu ma nữ hỏi: “Có phải ngươi đã uống thuốc giải trước?”

    Gã mặt tía lập tức sầm mặt xuống nói: “Nếu tiểu thư nói vậy thì tốt nhất là đừng uống bình rượu này làm gì nữa”. Nói xoong định mang bình rượu vào.

    Từ Bán Tiên nói: “Ấy, huynh đừng nóng giận quá, chẳng qua tiểu thư đây chỉ đùa vài câu mà thôi”.

    Lúc ấy gã mặt tía mới để bình rượu xuống nói: “Vậy hai vị cứ dùng tự nhiên”. Nói rồi gã vội vàng chạy ra sau thuyền uống thuốc giải. Nguyên Thất nhật thụy mê hồn dược này có đặc điểm mới uống sẽ không phát tác liền, mà một lúc sau mới công hiệu, cho nên gã mặt tía mời cả gan uống trước.

    Tiểu ma nữ nhắp một ngụm, cảm thấy Quế hoa tửu này quả thật ngon ngọt, kêu lên vui thích: “Tiên sinh, rượu này quả là không tệ”.

    Từ Bán Tiên cũng gật gù, vội nói: “Đúng, đúng, quả là không tệ, ngon hơn rượu nếp nhiều!”. Nói đoạn, y cạn liền hai chung, rồi nói huyên thuyên về chuyện giang hồ cùng tiểu ma nữ. Đang nói, đột nhiên, Từ Bán Tiên lăn xuống sàn thuyền hôn mê bất tỉnh. Tiểu ma nữ giật mình hỏi: “Tiên sinh sao vậy? Sao lại dễ say thế hả?”. Lúc đó chợt nghe tiếng của tên lái thuyền: “Đổ rồi, đổ rồi!”. Tiểu ma nữ hiểu rõ mọi chuyện, thì ra bọn chúng bỏ thuốc mê vào rượu. Tiểu ma nữ thử điều tức vận khí, cảm thấy mình không bị trúng độc, cho nên hơi yên tâm, nhất thời cô còn chưa nhớ là cơ thể mình có thể kháng vạn độc. Nhưng tiểu ma nữ cũng giả bị hôn mê ngã xuống nằm im để xem bọn lái thuyền giở trò gì. Lát sau tên mặt tía và tên giọng khàn đi vào thấy hai người đều nằm im, một tên cười nhạt: “Cuối cùng rồi bọn chúng cũng trúng kế”.

    Gã mặt tía nhìn Từ Bán Tiên nói: “Tên thầy bói này dám làm hư đại sự của bọn ta. Được, để ta cho ngươi đi gặp Hà bá trước”. Nói rồi liền nâng Từ Bán Tiên lên ném xuống sông. Tiểu ma nữ đang định phóng Mai hoa châm cứu Từ Bán Tiên, chợt thấy gã mặt tía như bị trúng tà không cử động gì được nữa khiến Từ Bán Tiên rơi xuống sàn thuyền, kéo làm sao lại quẹt trúng chân gã mặt tím khiến gã rơi tõm xuống sông. Tên giọng khàn thấy vậy không hiểu vì sao, vội chạy ra kêu lớn: “Lão nhị, lão nhị, ngươi sao vậy?”. Chỉ thấy tên mặt tím tay bị cứng đờ, chỉ còn đôi chan đạp nước, ngửa mặt lên nói: “Đại ca mau… mau cứu đệ”. Nói chưa dứt thì chợt một con sóng lớn xô tới cuốn gã dạt ra xa. Gã giọng khàn vội nhảy xuống sông cứu.

    Tiểu ma nữ thấy vậy cũng hết sức ngạc nhiên, không hiểu tại sao gã mặt tía bỗng dưng bất động như vậy: Chẳng lẽ hắn bị kẻ khác ám toán, hay là có cao thủ nào đó cứu gã thầy bói kia? Cô bèn đi khắp chung quanh tìm kiếm, nhưng ngoài Từ Bán Tiên đang hôn mê bất tình, không thấy ai khác. Tiểu ma nữ bèn lấy một viên Ngọc nữ hắc châu đan cho Từ Bán Tiên nuột giải độc. Lạt sau Từ Bán Tiên quả nhiên tỉnh lại, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư, chuyện gì vậy? Sao bỉ nhân lại say đến mức này?”

    Tiểu ma nữ cười: “Còn hỏi nữa, ngươi bị bọn lái thuyền đánh thuốc mê, may mà mạng ngươi lớn nên chưa chết”.

    Từ Bán Tiên sợ hãi bật dậy lắp bắp: “Vậy… vậy… vậy hai tên lái thuyền đâu?”

    “Bọn chúng nhảy xuống sông hết rồi”.

    Từ Bán Tiên càng ngạc nhiên: “Bọn họ đánh thuốc mê hại chúng ta, sao lại nhảy xuống sông?”. Từ Bán Tiên nhìn tiểu ma nữ, lại hỏi: “Ồ, mà sao tiểu thư lại không trúng độc? Có phải tiểu thư nghe bỉ nhân nói hôm nay sẽ gặp hoa nên uống thuốc giải độc trước?”

    Tiểu ma nữ cũng ngạc nhiên, chợt nhớ lại cơ thể mình có thể kháng vạn độc, nhưng cô cười chứ không giải thích, chỉ nói: “Thôi đừng nói chuyện đó nữa, bây giờ thuyền không có người lái, trời lại sắp tối, làm sao đây?”

    “Tiểu thư cứ yên tâm, bỉ nhân cũng từng học qua lái thuyền”.

    “Thật à?”

    “Bỉ nhân lang bạt giang hồ mưu sinh, cũng phải học thêm mấy nghề vặt để kiếm cơm chứ”.

    Tiểu ma nữ cả mừng: “Tiên sinh đúng là Một Nửa Thần Tiên”.

    Nói đoạn Từ Bán Tiên ra cầm lái. Tiểu ma nữ vào khaong thuyền thấy nước lênh láng ngập cả chân, vội chạy ra đuôi thuyền kêu Từ Bán Tiên: “Tiên sinh, sao trong thuyền lắm nước thế, có phải thuyền bị đụng vào đá không?”

    Từ Bán Tiên nghe nói vội vàng chạy vô, nhìn qua một lượt lo lắng nói: “Thôi rồi, chuyện này là do hai tên giặc kia lặn xuống bụng thuyền phá đây”.

    Tiểu ma nữ cả kinh: “Vậy làm sao bây giờ? Thuyền có bị chìm không?”

    “Tạm thời thì chưa. Chúng ta mau cập thuyền vào bờ mới được”.

    Lúc đó từ dưới nước vang lên giọng khàn khàn: “Các ngươi muốn vào bờ à? Đừng nằm mơ, hãy theo ta xuông gặp Hà bá đi”.

    Thì ra tên giọng khàn nhảy xuống sông cứu được tên mặt tía, hỏi: “Lão nhị, sao tự nhiên ngươi lại ngã xuống sông?”

    “Đại ca, đệ không biết kẻ nào đã điểm huyệt của đệ”.

    Gã giọng khàn ngạc nhiên: “Ai điểm huyệt của ngươi?”

    “Đệ cũng không biết. Chỉ cảm thấy lúc định quăng tên thầy bói xuống sông, thì đột nhiên có một luồng kình lực xông tới phong bế huyệt đạo khiến đệ không động cựa gì được. Rõ ràng khi tên thầy bói kia rơi khỏi tay đệ, chân của hắn đã gạt khiến đệ rơi xuống sông. Đại ca, thôi đừng nói nữa, mau đưa đệ vào bờ đi”.

    Tên giọng khàn đỡ gã mặt tía vào bờ, giải huyệt cho hắn, hỏi: “Lão nhị, có phải chính tên thày bói kia đã điểm huyệt của ngươi không?”

    “Không, đệ thấy hắn cơ bản không biết võ công, rất có thể chính là ả tiểu yêu bích vân phong ra tay. Ả không trúng độc trong rượu, xem ra nội lực của ả rất hùng hậu, có thể cách không điểm huyệt”.

    Gã giọng khàn im lặng lúc lâu mới nói: “Không ngờ ả tiểu yêu đó không những kiếm pháp cao siêu mà nội công còn ghê gớm như vậy, chẳng trách tam vị Cam gia không dám giao đấu chính diện với ả! Bây giờ bọn ta thất thủ quay về, phải ăn nói sao với Cam gia?”. Gã cắn răng rồi tiếp, “lão nhị, bọn ta cứ chọc thủng đánh chìm thuyền, thì dù ả tiểu yêu đó võ công có cao hơn nữa, chỉ cần ả không biết bơi lội, thì xuống nước nhất định ả cũng không phải là đối thủ của bọn ta”.

    “Vạn nhất ả biết bơi thì sao?”

    “Nếu có biết, chắc chắn cũng không bằng bọn ta. Phen này thất bại bọn ta cũng phải chết, không trốn đường nào được, chỉ còn cách này mà thôi”.

    Tên mặt tía chần chừ rồi nói: “Đại ca, tên thầy bói kia nói đêm nay chúng ta sẽ gặp họa sát thân…”.

    “Hừ, nam tử hán đại trượng phu sao lại tin lời nói nhảm của bọn thầy bói? Lão nhị, đi thôi, nếu phen này thành công thì coi như bọn ta cầm chắc hai vạn lượng bạc, đủ để sống sung sướng cả đời”.

    Hai huynh đệ này vốn rất giỏi bơi lội, chúng có thể sống dưới nước ba ngày ba đêm, xưa nay vẫn thường giết người cướp của ở Tương giang. Sau khi bị Cam gia thu phục, chúng nhận lệnh cải trang làm lái đó tìm cách sát hại tiểu ma nữ. Kế hoạch đầu độc không thành, chúng bèn lặn xuống đục thuyền.

    Tên mặt tía cũng nói vọng lên: “Tiểu yêu nữ, chỉ cần ngươi tự chặt tay chịu trói thì bọn ta có thể tha mạng cho ngươi. Nếu không, ngươi chỉ còn nước đi gặp Hà bá”.

    Tiểu ma nữ nghe vậy cả giận, tức thì phóng ra hai cây Mai hoa châm. Chỉ nghe tên mặt tía kêu thảm một tiếng, tay ôm lấy đôi mắt chìm thẳng xuống đáy sông. Công lực của Tiểu ma nữ lúc này so với ba năm trước cao hơn thập bội, cho nên kình lực của hai cây Mai hoa châm đã xuông thấu ra sau ót khiến hắn chết tức thì.

    Gã giọng khàn cả kinh: “Lão nhị, ngươi sao vậy?” – Lời còn chưa dứt, đột nhiên gã cảm thấy một luồng kình lực kinh người đánh mình văng lên khỏi mặt nước, lục phủ ngũ tạng nát hết, sau đó cũng chìm dần xuống đáy sông.

    Sau khi giết tên mặt tím, tiểu ma nữ định phóng Mai hoa châm giết nốt tên còn lại, nhưng đột nhiên thấy gã giọng khàn từ dưới nước bay vút lên rồi lao xuống sông mất hút, cô giật mình giẫm chân nói: “Không ngờ võ công của tên giặc kia lại kỳ quái như vậy, hắn bỏ chạy mất rồi”.

    Từ Bán Tiên lắc lắc đầu nói: “Xem ra hắn cũng không sống nổi, mà đã đi xuống đáy sông gặp Hà bá rồi”.

    “Sao ngươi biết hắn không sống nổi?”

    “Bỉ nhân thấy khi hắn từ dưới nước bay lên chỉ còn là cái xác chứ không phải là một người sống”.

    “Thật à?”

    “Bỉ nhân tin chắc mình không nhìn sai”.

    Tiểu ma nữ nghi hoặc: Chẳng lẽ có cao nhân nào ở dưới nước ngầm tương trợ cho ta? Cô lại chợt nhớ tới lúc Từ Bán Tiên bị tên mặt tía quăng xuống sông nhưng rốt cuộc người bị quăng lại là hắn. Khi đó bỗng nghe tiếng con ngựa ô hí dài, tiểu ma nữ cả kinh: “Không hay rồi, thuyền sắp chìm, ngươi có sợ không?”

    “Tiểu thư yên tâm, bỉ nhân cũng đã tửng bơi lội”.

    Từ Bán Tiên nói rồi đi ra phía sau thuyền dắt ngựa lên nói: “Còn ngựa này biết bơi, tiểu thư mau cười nó vào bờ đi”.

    “Vậy còn ngươi?”

    “Bỉ nhân đã nói biết bơi, thì chỉ cần một mảnh ván là không chết. Tiểu thư có biết bơi lội gì không?”

    “Cũng biết sơ sơ”.

    “Vậy thì tốt quá rồi. Tiểu thư cứ cầm theo một tấm ván, vạn nhất ngựa không chở được thì tiểu thư cứ ôm lấy tấm ván mà lần vào bờ”.

    “Ngươi biết bơi thật à?”

    “Tiểu thư không cần lo cho bỉ nhân. Bỉ nhan không chết chìm được đâu, thuyền sắp chìm rồi, tiểu thư mau đi đi”.

    “Ê, vậy sao chúng ta cùng lên ngựa?”

    Từ Bán Tiên lắc đầu: “Con ngựa này ở dưới nước không thể chở được hai người”. Từ Bán Tiên bất kể lời của tiểu ma nữ, thúc cho cô lên ngựa rồi vỗ một cái khiến con ngựa ô hí lên một tiếng lao xuống sông, rẽ sóng đưa tiểu ma nữ bơi vào bờ. Tiểu ma nữ nghĩ: Nếu sớm biết ngựa biết bơi thì ta cần gì phải đi thuyền của mấy tên giặc kia. Cô quay lại nhìn thử Từ Bán Tiên thế nào. Chỉ thấy dưới ánh trăng mờ mờ, Từ Bán Tiên đang đứng trên mui thuyền, vẫy vẫy mình và tiếng y theo gió truyền đến: “Tiểu thư, cẩn thận”.

    Tiểu ma nữ lòng đầy xúc cảm, cô cảm thấy lúc nào y cũng lo cho người khác trước, giống như người nghĩa hiệp trong võ lâm, trong lòng chợt dâng lên niềm kính ngưỡng. Tiểu ma nữ bèn nói: “Tiên sinh hãy đợi ta một chút, ta lên bờ rồi sẽ kêu ngựa quay lại đón tiên sinh”.

    “Tiểu thư không cần làm vậy đâu, bỉ nhân tự có cách lên bờ”.

    Lạt sau, tiểu ma nữ đến bờ, quay lại nhìn, chỉ thấy sóng tung trắng xóa nhưng không thấy bóng dáng Từ Bán Tiên và con thuyền đâu nữa, chẳng biết là đã chìm hay bị trôi dạt về phương nào rồi. Tiểu ma nữ nghĩ: nếu quả Từ Bán Tiên chết đuối thì mình sẽ mắc y một món nợ ân tình.

    Tiểu ma nữ vận nội lực kêu Từ Bán Tiên mấy lần mà không thấy có tiếng trả lời. Cô đang buồn rầu đứng trên bờ sông ngóng đợi tuyệt vọng, thì chợt nghe gần đó có tiếng nước vỡ, rồi một bóng đen từ dưới nước chui lên, thì ra bóng đen đó chình là Từ Bán Tiên, cô cả mừng chạy đến nói: “Là tiên sinh phải không?”

    “Tiểu thư, là bỉ nhân”.

    “Sao ta đứng trên bờ lại không thấy ngươi?”

    “Bỉ nhân lặn dưới nước mà”.

    Tiểu ma nữ nghe vậy lại ngạc nhiên nói: “Không ngờ tiên sinh lại giỏi bơi lội như vậy”. Tiểu ma nữ lại thấy Từ Bán Tiên cầm hai cái túi lớn, ngạc nhiên hỏi, Từ Bán Tiên cười: “Một túi là hành lý của tiểu thư, một túi là đồ đạc của hai tên giặc kia, thuyền của bọn chúng giấu khá nhiều vàng bạc!”

    Tiểu ma nữ lại cảm động cười cười: “Ngươi cũng thật là, mạng không lo giữ, còn cần gì mấy thứ đó?”

    “Bỉ nhân không có tiền bạc vẫn có thể đoán mệnh cho người ta sống qua ngày, còn tiểu thư không có lộ phí thì làm sao đi tìm người được?”

    Hai người vừa nói vừa đi, đến khi nắng tắt thì tới khu rừng trúc vào am Quan Âm xin lão ni cô tá túc qua đêm. Sau đó, Từ Bán Tiên âm thầm bỏ đi, tiểu ma nữ lại cải trang thành một công tử hào hoa tiếp tục lên đường. Đi đến trưa thì tiểu ma nữ gặp một trà quán. Bên trong khá đông đúc, nhiều hạng người. Ở góc quán, có một thư sinh nho nhã tuấn tú ngồi một mình nổi bật hẳn so với những người chung quanh, bên cạnh y la là một thư đồng thanh mi mục tú đừng hầu. Tiểu ma nữ xuống ngựa bước vào gọi mấy thứ, cô phát hiện gã công tử kia đang lén quan sát mình, nhưng không thèm để ý, cứ ăn uống thoải mái.

    Một lúc sau có hơn mười con ngựa chạy đến xúm xít chung quanh một tên quan áo mũ rực rỡ. Ngồi trên con ngựa dẫn đầu là võ sĩ râu ngắn mày rậm, tướng mạo rất uy dũng. Còn mấy tên phía sau đều mặc y phục gia nhân, lưng giặt đau. Tên quan kia thấy con ngựa ô hùng tuần của tiểu ma nữ, hai mắt gã chợt sáng lên, vội xuống ngựa nói với tên gia đinh bên cạnh: “A Trung, ngươi mau qua xem thử con ngựa ô kia có phải là bảo mã của Vương gia nhà ta mất không?”

    Thì ra tên quan này là đại tổng quản của Cốc vương gia ở phủ Trường Sa, y đang đến phủ Vĩnh Châu công cán. Nửa năm trước bỗng nhiên con ngựa ô của Cốc vương gia mất tích, tìm khắp nơi cũng không thấy. Bây giờ đi qua đây, lão tổng quản thấy con ngựa ô của tiểu ma nữ, ngỡ là bảo mã của vương gia, nên sai gia nhân đến xem. A Trung xuống ngựa đến trước con ngựa ô quan sát. Tiểu ma nữ cứ yên lặng xem hắn làm gì.

    A Trung nhìn một lát, lớn tiếng hỏi: “Đây là con ngựa của ai?”, rồi đưa mắt nhìn khắp trà quán.

    Tiểu ma nữ cười nhạt: “Là của ta, ngươi muốn gì?”

    “Sao ngươi có con ngựa đó?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa

    Kiếm bạt Kim Biên khốc quỷ thần


  2. #37
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nông Lâm tự
    Bài viết
    1,853
    Xu
    3,351

    Mặc định

    Hồi 24: Kỳ hiệp Nhất Chi Mai
    Tác giả: Mậu Kích
    Dịch: Cổ Mộ
    Nguồn: Báo Kiến Thức Ngày Nay

    Đánh máy: lamsonquaikhach

    Nghe A Trung hỏi, tiểu ma nữ nhướng mày: “Ai khiến ngươi quản?”

    Thấy tiểu ma nữ trả lời ngạo mạn với người của vương phủ như vậy, những người trong trà quán đều kinh ngạc và nghi hoặc. Chỉ có thư sinh nho nhã kia vẫn nhàn nhã uống trà coi như vô sự. A Trung nhất thời không biết thân phận tiểu ma nữ là như thế nào, nhìn cô ta từ đầu đến chân, không dám lớn lối nữa, nói: “Đây là con ngựa quý của vương gia nhà ta, nửa năm trước bị mất trộm, cho nên ta mới hỏi”.

    Nguyên con ngựa Ô điêu này tiểu ma nữ trộm ở biên trấn Quảng Tây hơn ba năm trước, cho nên nghe A Trung nói vậy, cô mỉm cười nói: “Đây là ngựa của vương gia nhà ngươi à? Nếu vậy ngươi thử sai khiến nó xem có được không”.

    A Trung nghe vậy, chạy lại dặt cương con ngựa thì nó hí dài một tiếng, hất đầu tung bờm lồng lên. May mà hắn biết võ công nên vội vàng tránh khỏi bốn vó của con Ô điêu. Lúc này tiểu ma nữ bước ra, huýt một tiếng, con Ô điêu lập tức chạy tới. Những người trong trà quán thấy vậy đều cho rằng rõ ràng con ngựa kia không phải của vương phủ.

    Vị đại tổng quản của vương phủ biến sắc, nạt: “Tiểu tử này đúng là tên trộm ngựa, bắt hắn lại giao cho quan phủ thẩm vấn”.

    Tiểu ma nữ thấy bốn năm tên vác đao xông đến, cả giận đang định cho chúng một trận thì đột nhiên thấy một bóng người vụt tới, nhảy vào giữa bọn gia đinh của Vương phủ. Chỉ nghe “bình bình hia tiếng, bốn năm tên gia đinh đã bị đánh văng ra xa mấy trượng, tên nào tên nấy đều phụt máu bể đầu. Tiểu ma nữ định thần nhìn lại, thì ra người vừa xuất thủ chính là gã thư sinh nho nhã ngồi ở góc bàn kia. Cô cảm thấy ngạc nhiên, vì không ngờ hắn lại là một cao thủ võ lâm thượng thừa. Gã thư sinh lạnh lùng nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám vu oan giá họa cho người khác, có còn coi vương pháp ra gì hay không?”

    Sự việc diễn ra đột ngột, ai nấy đều kinh ngạc, võ sĩ mày rậm cười ha hả: “Thì ra các ngươi là đồng bọn với nhau, chẳng trách tên ăn cắp ngựa kia coi trời bằng vung, thì ra ngươi chính là chủ mưu. Được, để ta lĩnh giáo với ngươi mấy chiêu”. Nói đoạn, gã mày rậm đột ngột nhảy lên nhanh như chớp ào đến trước mặt gã thư sinh, song chưởng vỗ tới vù vù tiếng gió. Gã thư sinh nhẹ nhàng nhảy ra khỏi chưởng phong của gã mày rậm, cười nhạt: “Không ngờ Hải diện phi lang chưởng của Phi Linh phái Giang Nam chẳng qua chỉ có vậy. Được, bổn công tử nhường ngươi xuất thủ trước ba chiêu, nếu ngươi chỉ cần đánh trúng vạt áo của ta thì kể như ta bại, không dính đến chuyện này nữa”.

    Gã mày rậm thấy đối thủ biết võ công của môn phái mình, thầm kinh ngạc, hỏi: “Các hạ là ai?”

    “Sau khi ngươi bại, hãy về mà hỏi chưởng môn của ngươi!”

    Tên mày rậm cả giận: “Ngươi dám coi thường ta?” – Nói rồi liền xuất chiêu Đại hải phi lăng vỗ tiếp. Gã thư sinh vẫn không hoàn chiêu, ung dung tránh khỏi. Gã mày rậm thấy xuất liền mấy tuyệt chiêu của bổn môn mà không thể làm được gì gã thư sinh thì cả kinh. Gã thư sinh nói: “Ba chiêu đã hết, bây giờ tới phiên bổn công tử!” – Tiếng dứt chưởng xuất. Tên mày rậm tức thời cảm thấy mình bị chưởng lực của đối phương trùm lên, bốn phương tám hướng đều thấy chưởng thủ của đối phương. Rồi liền đó, tên mày rậm bị trúng một chưởng, kêu thảm một tiếng, thân như nhúm giẻ rách văng lên và rơi xuống bất tỉnh.

    Đại tổng quản của vương phủ thấy tình thế bất lợi, vội vàng hô gia đinh ôm tên võ sĩ mày rậm lên ngựa bỏ chạy.

    Gã thư sinh quay về phía tiểu ma nữ cúi mình, nói: “Nhân huynh, xin đừng cười”.

    Tiểu ma nữ thấy gã thư sinh tuấn tú kia không những võ công phi phàm, lại cảm thấy y cũng không sợ quyền uy ra tay nghĩa hiệp giúp mình, vội hoàn lễ: “Đa tạ đã tương trợ”.

    “Không có chi, không có chi! Giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay trợ giúp là phẩm đức vốn có của chúng ta, cần chi phải nói lời cảm tạ? Xin được hỏi tôn tính và quý phủ của nhân huynh?”

    “Ta họ Bạch, người Vân Nam. Còn ngươi?” – Tiểu ma nữ ăn nói thẳng thừng, không văn chương hoa mỹ giống gã thư sinh.

    “Thì ra là Bạch công tử ở Vân Nam. Thất kính, thất kính. Tiểu đệ họ Hoa tên Nhạc, người ở Trường Lạc sơn Quế Dương”.

    Tiểu ma nữ cười: “Xem ra tuổi ngươi còn lớn hơn ta, sao lại xưng là tiểu đệ? Nếu vậy chẳng hóa ra ta là tiểu tiểu đệ à?”

    Hoa Nhạc cười: “Thì ra Bạch công tử là người hào sảng, dám hỏi công tử đến nơi này vì chuyện gì?”

    “Tìm bằng hữu”.

    “Hay quá, tiểu đệ cũng đang đi tìm bằng hữu”.

    “Ồ, vậy ngươi tìm ai?”

    “Một vị cao sĩ thoát tục”.

    Tiểu ma nữ ngạc nhiên hỏi: “Cao sĩ thoát tục là sao?”

    “Xin công tử đừng cười, vị bằng hữu ấy của tiểu đệ vốn là phế đồ của Võ Di phái, sau khi bị các chưởng môn phế võ công, ghét tục lánh trần ,không qua lại với nhân sĩ võ lâm nữa mà mai danh ẩn tích, tìm vào thâm cốc trên núi Cao Hà ở Thiệu Dương cất lều ẩn cư. Hôn một năm trước, tiểu đệ ngẫu nhiên tương ngộ, thấy y không phải người tầm thường, nhân phẩm lại cao hiện nay hiếm thấy, cho nên đã cùng y kết giao tri kỷ”.

    Tiểu ma nữ nghe vậy, hai mắt mở lớn yên lặng lúc lâu không nói nên lời, nghĩ bụng: Chẳng lẽ vị cao sĩ ấy chính là gã khờ Đổng Tử Ninh? Cô cơ hồ không tin vào tai mình nữa, lát sau mới định thần lại hỏi tiếp: “Vị cao sĩ đó tên họ là gì?”

    Hoa Nhạc lắc lắc đầu: “Về điểm này tiểu đệ không dám tuân lời Bạch huynh. Vị cao sĩ đó đã mấy lần dặn dò tiểu đệ nhất định không được tiết lộ danh tánh của mình cho bất cứ ai”.

    “Y có phải là Đổng Tử Ninh?”

    Hoa Nhạc ngạc nhiên: “Sao huynh biết?”

    Đúng là “đi mòn giày sát người không thấy, chẳng phí công lao lại thấy người”. Tiểu ma nữ thở phào một hơi, trong lòng không khỏi bực bội chửi lên: Cái gã khờ này sao lại chạy đến núi Cao Hà, lại còn mai danh với chả ẩn tích, chẳng trách ta đi tìm mãi mà không thấy, cả thánh cô cũng không nghe tin tức gì. Được, lần này gặp, ta sẽ hỏi tội ngươi. Nghĩ đoạn bèn quét lên: “Hàn mà là cao sĩ cao xỏ cái gì, một tên đại ngốc thì có”.

    Hoa Nhạc kinh ngạc: “Sao Bạch công tử lại nói vậy? Tử Ninh hiền đệ quả đúng là người giàu lòng nhân hậu, phẩm chất hơn người”.

    Tiểu ma nữ nói: “Hoa đại ca, người mà ta tìm chính là hắn. Vậy phền huynh hãy dẫn ta đi gặp hắn”.

    Hoa Nhạc nghi ngờ hỏi: “Công tử có oán cừu với Tử Ninh à? Vậy thì tiểu đệ không những không dẫn huynh đi được mà còn đành đắc tội cản trở, không để huynh tới Cao Hà sơn”.

    “Ngươi định cản trở ta như thế nào?”

    “Bằng hai bàn tay không này của tiểu đệ”.

    Tiểu ma nữ cười: “Ngươi mốn dọa ta? Muốn động thủ với ta à?”

    “Không dám, nhưng nếu công tử quyết tâm lên Cao Hà sơn tìm Tử Ninh hiền đệ báo thù thì tiểu đệ đành vô lễ với công tử”.

    Tiểu ma nữ nghĩ bụng: Không ngờ gã khờ lai kết giao được với một bằng hữu hiệp nghĩa như vầy. Bèn nói: “Ta tìm hắn không phải để báo thù mà là để trách hỏi hắn tại sao nuốt lời hứa, không đến Vân Nam thăm ta”.

    “Thật như vậy sao?”

    “Hừ, ta lừa ngươi làm gì?”

    Hoa Nhạc cả mừng: “Đã như vậy, tiểu đệ đương nhiên xin dẫn đường cho Bạch công tử. Xem ra hình như công tử và Đổng hiền đệ đã có mối thâm giao thì phải?”

    “Ba năm trước, chúng ta đã biết nhau”.

    “Thực hay quá, người xưa nói: quen biết cả thiên hạ, tri âm được mấy người. Bạch công tử đã là tri âm của Đổng hiền đệ thì hẳn cũng là kỳ nhân trong thiên hạ, tiểu đệ được quen biết với công tử, thực là tam sinh hữu hạnh”.

    Tiểu ma nữ bật cười: “Ta có khờ giống hắn đâu!”

    “Bạch công tử lại đùa rồi”, nói đoạn Hoa Nhạc quay lại gọi thư đồng, “Tư Kiếm, mau đến bái kiến Bạch công tử”.

    Tư Kiếm vội chạy lại, quỳ trước mặt tiểu ma nữ khấu đầu nói: “Tiểu nhân khấu kiến Bạch công tử”.

    Tiểu ma nữ vội vàng đỡ hắn lên thấy hắn mi thanh mục tú, lanh lợi vui vẻ, bèn cao hứng thưởng cho một tí bạc. Tu Kiếm không dám nhận, nhìn Hoa Nhạc. Hoa Nhạc cười: “Bạch công tử đã thương mến ban thưởng thì người cứ nhận lấy”.

    “Đa tạ Bạch công tử”.. Tu Kiếm lại khấu đầu tạ ơn.

    Hoa Nhạc lại kêu: “Tư Kiếm, mau dắt ngựa qua đây, trời không còn sớm nữa, phải nhanh chóng lên đường”.

    Tư Kiếm chạy ra sau trà quán, dắt ra hai con bạch mã hùng tuấn. Tiểu ma nữ nghĩ: Gã họ Hoa này, người tuấn tú mà ngựa cũng bất phàm, võ công lại cao cường như vậy sao không nghe giang hồ nói tới nhỉ? Chẳng lẽ hắn cũng giống gã khờ, là “cao sĩ thoát tục”?

    Hoa Nhạc cung tay nói với tiểu ma nữ “Mời Bạch công tử lên ngựa”.

    Tiểu ma nữ cười: “Ngươi đa lễ quá”.

    Hoa Nhạc cũng cười: “Người đa lễ không dáng trách mà!”

    Tiểu ma nữ và Hoa Nhạc lên ngựa đồng hành, thư đồng Tư Kiếm đi sau, nhắm núi Cao Hà mà tới. Qua mấy chục dặm, mặt trời xế tây, núi non trùng điệp, đường lối khuất khúc, mây mù bảng lảng. Hoa Nhạc cảm khái ngâm: “Lộ tận tương giang thủy, nhân hành chướng vụ gian. Hôn hôn tây bác độ nghiêm quan, nhất trâm sơ kiến, Cao Hà sơn”.

    Tiểu ma nữ không hiểu Hoa Nhạc ngâm gì, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi làm thơ à?”

    Hoa Nhạc cười: “Đáng tiếc là tiểu đệ không có tài hoa để làm được những câu thơ hay như vậy”>

    “Ồ, vậy thơ đó ai làm?”

    “Đây là bài Nam ca tử của từ nhân yêu nước tên Trương Hiếu Tường thời Nam Tống. Ông chủ trương chống quân Kim, bị gièm pha, phải chịu giáng chức đày đến Lĩnh nam, trên đường đi, tức cảnh sinh tình nên sáng tác ra bài từ ấy để thổ lộ nỗi lòng đau khổ của mình”.

    Tiểu ma nữ không hiểu lịch sử, cho nên xưa nay chưa từng nghe Trương Hiếu Tường bao giờ, nghĩ bụng: Gã họ Hoa này ngâm nga thơ thẩng của ông nào từ thời cố lũy làm gì nhỉ? Chẳng lẽ trong lòng hắn hiện giò cũng đang “đau khổ”? Bèn hỏi: “Cái ông họ Trương ấy cũng đi qua núi Cao Hà à?”

    Hoa Nhạc cười: “Không”.

    “Không, sao lại nói Sơ kiến Cao Hà sơn?”

    “Đó là do tiểu đệ sửa liều. Thực ra nguyên câu từ ấy là: Thiên ngoại nhất trâm sơ kiến, Lĩnh Nam sơn”. Ngọn núi mà ông ta thấy là Linh Nam Ngũ LĨnh chứ không phải Cao Hà sơn”.

    “Ồ, ta cứ tưởng lão họ Trương ấy ngốc nghếch khờ khạo giống gã Đổng Tử Ninh, gặp chuyện không may lai chạy đến núi Cao Hà mai danh ẩn tích”.

    Hoa Nhạc không khỏi bật cười, y cảm thấy tiểu ma nữ thật là ngây thơ thú vị, trong lòng thầm nghĩ: Người đẹp võ công cao siêu lại ngây thơ như vậy mà giết đi thì thật là đáng tiếc, không bằng tìm cách sở hữu co6ta, như vậy chẳng tốt hơn sao?

    Nguyên Hoa Nhạc không phải ai khác, mà chính là Cam Tuấn – người có võ công cao cường nhất trong Cam Thị Tam Sát. Y không những có võ công tuyệt thế mà dung mạo lại khôi ngô tuấn tú, đa mưu túc trí. Y thấy mấy lần ám toán tiểu ma nữ đều thất bại thì hết sức lo lắng, bèn đích thân hóa trang thành một thư sinh lần theo dấu vết của tiểu ma nữ. Y ra tay tương trợ tiểu ma nữ ở trà quán lấy lòng cô, lại lừa tiểu ma nữ rằng đến núi Cao Hà gặp Đổng Tử Ninh để dẫn tiểu ma nữ đi theo mình. Vốn y định đến giữa đường sẽ ra tay hạ độc thủ giết chết tiểu ma nữ, nhưng thấy tiểu ma nữ xinh đẹp đáng yêu, võ công cao siêu, có thể giúp y hoàn thành mưu đồ đại nghiệp, nên đổi ý.

    Cam Tuấn cười nói: “Thì ra Bạch công tử là người không thích đọc thi thư”.

    “Ta đọc mấy thứ nhảm nhí đó làm gì, nó có giúp ta luyện công tốt hơn không?”

    “Bạch công tử không nên nói như vậy. Người đọc thi thư có thể biết sự lý, thông hiểu đại sự trong thiên hạ”.

    “Thật à? Chẳng trách mẹ ta cũng kêu ta đọc nhiều sách vở vào!”

    “Xem ra lệnh đường đại nhân hẳn là một người tri thư thức lễ”.

    Tiểu ma nữ cười: “Ta thấy mẹ ta cũng không đọc sách nhiều hơn ta bao nhiêu”.

    Nói tới đó, mặt trời đã xế bóng. Khi nắng tắt thì ba người cũng đến một tiểu trấn và tìm quán trọ. Cam Tuấn nói với chủ quán: “Có phòng lớn cho ba người không?”

    Tiểu ma nữ cả kinh, thầm nghĩ: Ta là thân nữ nhi, saoco1 thể ở chung phòng với bọn họ được? Vội nói: “Tính ta thích ngủ một mình, không quen chung phòng với người khác, cho hai phòng đi”.

    Cam Tuấn mỉm cười: “Tiểu đệ đang muốn đốt nến cùng công tử đàm đạo thâu đêm giao lưu võ học, không được sao?”

    Tiểu ma nữ lắc lắc đầu: “Mong Hoa đại ca lượng thứ, ta xưa nay quen ngủ sớm, nếu muốn nói gì thì ngày mai trên đường đi hãy nói không tốt hơn à? Nêu đêm nay nói hết chuyện rồi thì ngày mai lấy gì mà nói nữa?”

    “Ôi, cổ vãn kim lai biết bao nhiêu chuyện, nói bao giờ cho hết? Chỉ riêng chuyện võ học cũng vô số rồi. Nhưng Bạch công tử đã quen ngủ sớm, vậy để ngày mai chúng ta sẽ nói cũng được”. Cam Tuấn nói xong, dặn dò tiểu nhị xếp cho hai phòng tốt, lại sai chuẩn bị một bàn tiệc thật thịnh soạn.

    Tiểu ma nữ bước vào bàn tiệc không khỏi kêu lên: “Sao nhiều món thấ này, ăn làm sao hết? Như vậy chẳng phải lãng phí quá à?”

    Cam Tuấn cười: “Nhân sinh nan đắc tụ, tiểu đệ và công tử có duyên nên mới gặp nhau ở trà quán, bàn tiệc này chẳng qua chỉ là một chút thành ý của tiểu đệ, dùng không hết thì cho hạ nhân và tiểu nhị ăn, không lãng phí đâu”>

    Tiểu ma nữ thấy Cam Tuấn một lòng chân thành, bèn vui vẻ ngồi xuống. Hai người vừa ăn uống vừa nói đến những chuyện kỳ nhân dị sự trong võ lâm. Tiểu ma nữ hỏi: “Hoa đại ca có từng nghe quái nhân Nhất Chi Mai chưa?”

    Cam Tuấn không khỏi giật mình: “Tiểu đệ cũng có nghe người ta nói qua, người thì nói đó là phi tặc đại gian đại ác, cũng có người nói đó là một kỳ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, mỗi người nói một kiểu, không biết thực hư thế nào”.

    Tiểu ma nữ nói: “Hắn đúng là một kỳ hiệp xuất quỷ nhập thần, võ công siêu quần xuất chúng”.

    “Ồ, công tử đã từng gặp y?”

    Tiểu ma nữ gật gật: “Nhiều lần ta được hắn tương cứu, đáng tiếc là chưa có cơ hội nói chuyện với hắn bao giờ”. Tiểu ma nữ bèn kể sơ cho Cam Tuấn nghe những lần mình được Nhất Chi Mai cứu giúp.

    Cam Tuấn nói: “Nghe công tử nói, tiểu đệ cũng muốn gặp y thử xem sao”.

    Tư Kiếm lại đem thêm một bình rượu tới. Cam Tuấn tiếp lấy, rót cho tiểu ma nữ một chung đầy. Tiểu ma nữ nói: “Đừng rót nữa, ta không thể uống thêm”.

    “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, sao công tử lại nói vậy? Nào, chúng ta hãy uống thêm ba chung lớn”.

    “Ta thật không thể uống nổi nữa, ngươi uống một mình đi”.

    “Đã vậy, tiểu đệ xin mời công tử cạn chung này thôi, được không?”

    Tiểu ma nữ nể thịnh tình của Cam Tuấn, nói: “Ta chỉ uống hết chung này thôi đấy nhé!”

    “Được, được, chỉ một chung này nữa thôi!”.

    Tiểu ma nữ ngửa cổ uống một hơi cạn, lát sau cảm thấy đầu váng mắt hoa, nghĩ bụng: Chẳng lẽ ta say rượu? Không được, phải mau về phòng, nếu không ngã ra đây thì lộ hết chân tướng. Tiểu ma nữ định đứng lên cáo từ, ai ngờ toàn thân vô lực, ngay cả đứng lên cũng không nổi. Cam Tuấn mỉm cười: “Công tử say rồi, không bằng cứ lên giường ta mà ngủ”.

    Tiểu ma nữ cả kinh, tuy sức lực mất hết, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, vội nói: “Không, ta phải về phòng”. Nói đoạn lại muốn đứng lên.

    Cam Tuấn cười ha hả: “Đã đến đây thì hãy khoan về. Tư Kiếm, đỡ Bạch tiểu thư lên giường cho ta”.

    Tiểu ma nữ giật mình: “Ngươi nói gì? Bạch tiểu thư?”

    Cam Tuấn nói: “Bạch tiểu thư còn định giấu ta nữa sao? Ta đã biết nàng là thiên kim của Bạch Ma vương từ lâu. Nói thực, ta cũng không phải là Hoa Nhạc”.

    Tiểu ma nữ ngạc nhiên: “Ngươi là ai?”

    Cam Tuấn cười: “Bạch tiểu thư có từng nghe tới Cam Thị Tam Sát chưa?” Tại hạ chính là đệ tam sát trong Cam Thị Tam Sát”.

    “Ngươi muốn làm gì?”

    “Bạch tiểu thư, ta không làm khó gì nàng, chỉ cần nàng chịu làm thê tử của ta, thì ta sẽ tha mạng cho nàng”.

    Tiểu ma nữ cả giận, toan tuốt kiếm. Cam Tuấn cười lớn: “Bạch tiểu thư, ta khuyên nàng nên biết điều một chút, nàng vừa uống Tô cốt tán do Cam gia ta đặc chế, cho dù võ công của nàng có cao hơn đi nữa, nội lực có thâm hậu hơn đi nữa, thì trong vòng ba tháng cũng không thể khôi phục được kình lực. Bạch tiểu thư, luận về võ công và tướng mạo thì hai ta quả là một đôi trời sinh, nàng và ta kết làm phu thê tung hoành võ lâm thì thiên hạ này không có đối thủ”.

    Tiểu ma nữ căm hận nói: “Tặc tử, ngươi đừng nằm mơ, muốn ta khuất phục, trừ phi ngươi giết chết ta”.

    “Đúng, trước khi gặp nàng, quả là ta muốn giết nàng thật. Nhưng từ khi gặp nàng, ta cảm thấy giết một mỹ nhân như vầy thì thật đáng tiếc. Bạch tiểu thư, chúng ta cũng môn đăng hộ đối, sao nàn còn từ chối? Nàng vẫn nhớ đến tên họ Đổng sao? Nói thực cho nàng biết, hơn ba năm trước, hắn đã ngã xuống vực chết mất xác rồi, nàng còn nhớ tới hắn làm gì nữa?”

    “Dù Đổng Tử Ninh có chết, ngươi cũng đừng hòn”.

    Tiểu ma nữ thầm lo lắng sợ hãi nghĩ: tại sao mình đã uống Hác châu bích hổ mà vẫn còn bị trúng độc? Chẳng phải Trần bá bá nói nó có thể kháng vạn độc sao? Tiểu ma nữ đâu có biết, Tô cốt tán của Cam gia không phải là độc dược chí mạng, độc tố của nó chỉ phát tác từ từ. Huống chi Cam Tuấn đã biết tiểu ma nữ luyện Thiên ma tâm pháp, nội lực hùng hậu, cho nên đặcb iệt gia tăng liều lượng trong rượu. Hắc châu bích hổ mà tiểu ma nữ uống chuyên đối kháng với loại kịch độc, còn với loại như Tô cốt tán thì sức kháng của nó chậm hơn, cho nên tiểu ma nữ mới nhất thời bị vô lực.

    Cam Tuấn nói: “Bạch tiểu thư, bây giờ nàng đã không còn sức chống cự nữa, sao không ngoan ngoãn nghe lời ta đi!?” – Nói đoạn, y xua tya ra hiệu cho Tư Kiếm ra ngoài, rồi bồng tiểu ma nữ đặt lên giường. Tiểu ma nữ vừa sợ vừa giận, muốn đưa tay lên ngắt đứt tai Cam Tuấn, nhưng đành bất lực, chửi lớn: “Tặc tử, ngươi dám làm ô uế thân thể của ta, thì sau khi chết, ta cũng sẽ quyết lấy mạng chó của ngươi”.

    Cam Tuấn cười: “Khi ta chính thức trở thành phu quân của nàng rồi, thì nàng còn muốn giết ta nữa sao?”

    “Ta sẽ cắt ngươi thành muôn mảnh, tiểu ma nữ ta nói là làm, nhất định sẽ làm được”.

    “Bạch tiểu thư, ta yêu nàng thật lòng mà!”

    “Phụt”, tiểu ma nữ nhổ một bãi nước bọt vào mặt Cam Tuấn.

    Cam Tuấn coi như không, đưa tay định cởi xiêu y của tiểu ma nữ. Đột nhiên lúc đó từ song cửa vang lên một giọng nói lạnh lẽ: “Cam tạc thật to gan, ngươi không sợ trời không dung đất không tha sao?”

    Cam Tuấn quay lại, không khỏi giật mình. Chỉ thấy một người trông như xác chết đứng trước cửa sổ. Y ngạc nhiên hỏi: “Ngươi là ai?”

    “Mau đưa thuốc giải cho Bạch tiểu thư thì ta sẽ tha mạng cho ngươi”.

    Tiểu ma nữ nói: “Nhất định không được thả tên giặc khốn đó”.

    Cam Tuấn hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

    “Nhất Chi Mai”.

    Cam Tuấn kinh ngạc: “Ngươi là Nhất Chi Mai?”

    “Ngươi đã biết sao còn hỏi? Mau giao thuốc giải ra đây!”

    Cam Tuấn dột ngột nhắm Nhất Chi Mai phát một chưởng. Ai ngờ thân hình Nhất Chi Mai như ảo ảnh, không những tránh khỏi Thiểm điện chưởng của Cam Tuấn mà còn nhẹ nhàng tiến vào phòng. Chưởng lực của Cam Tuấn đánh không trúng Nhất Chi Mai, nhưng lại đánh gãy cây hòe cổ thụ ngoài cửa sổ, tiếng cây đổ đánh thức cả quán trọ. Cam Tuấn lại hồi thân phát tiếp một chưởng nữa, chỉ nghe “bình” một tiếng, Nhất Chi Mai không hề gì, mà Cam Tuấn lại bị văng ra lao thẳng vào vách gỗ ngăn phòng khiến cho bức vách đổ ầm xuống.

    Lúc đó Tô cốt tán dần dần bị sức kháng độc trong người tiểu ma nữ đẩy lui. Tiểu ma nữ bật dậy, rút bảo kiếm cắn răng nói: “Ta không băm nát tên khốn này thành ngàn vạn mảnh thì không phải là tiểu ma nữ!”

    Nhất Chi Mai nói: “Bạch tiểu thư không trúng độc sao?”

    Cam Tuấn càng ngạc nhiên: “Ngươi…”

    Tiểu ma nữ xuất chiêu, mũi kiếm nhắm thẳng huyệt Thiên đột của Cam Tuấn. Cam Tuấn vội bật lên tránh,t uy thoát khỏi mũi kiếm của tiểu ma nữ nhưng mặt y như đổ chàm. Một mình Nhất Chi Mai, y đã địch không nổi, huống chi giờ lại thêm tiểu ma nữ thì biết làm sao? Lúc đó kiếm của tiểu ma nữ lại lao tới, Cam Tuấn kinh hoảng, vội phi thâng qua cửa sổ đào tẩu.

    Tm căm hận Cam Tuấn tận xương tủy, đâu dễ dàng buông tha cho y, liền thi triển khinh công đuổi theo. Nhưng đuổi liền mấy chục dặm cũng không thấy bóng dáng Cam Tuấn đâu. Tiểu ma nữ nghiến răng nói: “Không ngờ tên khốn kiếp ấy lại chạy nhanh như vậy”. Sau đó đành quay về quán trọ. Đến nơi thấy trong ngoài váng tanh, cả chủ quán lẫn khách đều chạy đâu mất cả, cũng không thấy bóng dáng Nhất Chi Mai đâu. Tiểu ma nữ vào phòng kiểm lại hành lý thấy không mất mát gì, mà con ngựa o vẫn còn kia. Thấy hai con bạch mã của thầy tớ Cam Tuấn, tức thì nộ khí nổi lên, tiểu ma nữ chạy đến vung kiếm chặt đầu con thứ nhất, đang định chém luôn con thứ hai thì bỗng nghe trong đống cỏ khô gần đó hình như có ai trốn. Tiểu ma nữ nghĩ bụng: Chẳng lẽ là tên thư đồng Tư Kiếm trốn trong đó? Bèn lên giọng nạt lớn: “Ai!? Mau bò ra đây cho ta!”

    Quả nhiên có một người từ trong đồng cỏ lăn ra như một quả bóng. Tiểu ma nữ nhìn thấy vừa giận vừa buồn cười, dì mũi kiếm sau gãy hắn nạt: “Nói! Chủ nhân ngươi chạy đi đâu?”

    “Ta… ta… ta… không… không… biết”.

    Tiểu ma nữ vừa nghe, không khỏi giật mình, đó không phải là tiếng của tên thư đồng, mà rất quen. Bèn căng mắt nhìn lại dưới dánh sao đêm thì càng ngạc nhiên hết sức, vì người đó không ai khac mà chính là Từ Bán Tiên. Tiểu ma nữ kêu lên: “Ủa, là ngươi à?”

    “Là… là bỉ nhân”.

    Tiểu ma nữ thâu kiếm: “Ngươi đến đây lúc nào? Sao lại nằm trong đó?”

    Tiểu ma nữ nhận ra tiểu ma nữ mới yên tâm nói: “Hôm qua bỉ nhân đến tiểu trấn này, đến đây tìm chỗ trọ. Không ngờ mới ngủ được một lát, nghe người ta nói có giặc cướp gì đó, ai nấy đều bỏ chạy tán loạn hết cả. Bỉ nhân lạ đường, không biết chạy đi đâu, đành trốn vào đồng cỏ này. Bạch… Bạch tiểu thư sao cũng tới đây, không đi Hành Dương à?”

    Tiểu ma nữ không khỏi nhìn lại Từ Bán Tiên, thấy người y đầy những cỏ, lòng nghi ngờ nổi lên, nghĩ: mỗi lần mình gặp nguy hiểm đều thấy hắn xuất hiện là sao? Một lần, hai lần thì cứ cho là ngẫu nhiên đi, chẳng lẽ lần thứ ba, thứ tư cũng là ngẫu nhiên sao? Chẳng lẽ y là tay sai của Cam Thị Tam Sát ngấm ngầm theo dõi mình rồi báo cáo với bọn Cam tặc? Nhưng nghĩ lại, thấy cũng không phải, vì nếu hắn là tay sai của Cam Thị Tam Sát thì sau khi bị bọn Ngũ Hổ ở Lộc Bố sơn bao vây tấn công, y đã không khuyên mình bỏ đi; rồi khi ở chùa Từ Ân và trại Miêu, hắn cũng đã không báo cho mình biết trước mà đề phòng. Hừm, dù thế nào mình cũng phải dọa hắn một trận xem sao cái đã. Nghĩ đoạn bèn cười lạnh hỏi: “Ngươi có phải là tay sai của Cam tặc không?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa

    Kiếm bạt Kim Biên khốc quỷ thần

  3. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chuan_vu81,Josen19,trantuquantv,
  4. #38
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    2
    Xu
    0

    Mặc định

    xin lỗi vì tội đào mộ, nhưng không biết có bác nào có phần còn lại của truyện này không cho mình xin link hay file với.

    ---QC---


Trang 8 của 8 Đầu tiênĐầu tiên ... 678

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status