Đành rằng cái tài có thể đào tạo, nhưng thiên hạ có mấy ai là người tài. Với những thành tích như của Nhạc nguyên soái thì bản thân tôi đã rất phục rồi.
Bác nói luận việc thì cũng đúng! Thực ra xét chuyện xưa thì cái tài cũng chỉ được đánh giá theo từng sự việc cụ thể mà thôi.
Nếu nói về việc Nhạc nguyên soái theo chỉ vua về chịu chết, có tôi có cách nhìn như sau:
- Nhạc nguyên soái không phải là không biết là về sẽ gặp nguy hiểm, nếu không biết là có nguy hiểm thì ngay từ chiếu dụ đầu tiên sao không về.
- Nếu Nhạc nguyên soái đã biết là về sẽ nguy hiểm thì sao còn về? Theo lời bình của bác là do thân nhân tướng sĩ, là vì sợ loạn trong giặc ngoài thì thà hi sinh thân mình vài xã tắc, vì rất nhiều chiến sĩ sa trường nên mới về.
- Vậy đã biết có nguy hiểm sao lại mang con về? Chả phải là đưa con về cùng chịu tội ư?
Đấy mới là cái ý tôi muốn nói. Nếu là tôi thì tôi không về, nhưng nếu "anh hùng" hơn thì tôi nghĩ vẫn nên mang con đi ẩn một chỗ nào đó chứ!
Mời bác bình tiếp!