Tháng tư buồn như cọng cỏ
Mà em đã bứt chiều qua
Hay là buồn như ngọn gió
Chờ em vội ghé hiên nhà
Tháng tư nắng vàng rời rợi
Bụi bay lả lướt tầng không
Cánh diều cô đơn chấp chới
Mùa sang lại nhắc chạnh lòng
Tháng tư chân trời xanh ngắt
Chưa kịp hứng giọt mưa đầu
Mây xám chỉ vừa khe khẽ
Nước rơi gió cuốn về đâu
Sài Gòn tháng tư buồn bã
Như em từ đã bao mùa
Này nắng này mưa vội vã
Ai còn đếm giọt mùa xưa
Rồi cũng thoảng như sương khói
Gió mây mải miết mù khơi
Ta đợi tháng tư vừa tới
Mà nghe lòng những ngậm ngùi
Có kẻ lãng quên ký ức
Vờ như ngày vẫn bình yên
Ồn ã chỉ vùi trong ngực
Ngoài kia cuộc sống thật hiền
Em cũng quên rồi xưa cũ
Quên ta ngày ấy xa vời
Ta vẫn dỗ lòng say ngủ
Ừ thôi thì thế đành thôi
Một mai ta rồi yên ngủ
Chết đi nốt nửa con người
Như đã chết rồi một nửa
Ngàn năm mặc kệ buồn vui.