Quyển 1: Bật Người Hoành Thương Thiên
Chương thứ nhất: Triêu Dương Sơ Thăng
Hồi 1
Dịch: Ryukenshine
Nguồn: Phàm Nhân Tông
Đại Hán quốc, tháng 9 năm Trung Bình Nguyên [ Công nguyên năm 184 ].
Vào lúc sáng sớm, đại soái đại thủ lĩnh của trung bộ Tiên Ti Kim Điêu bộ lạc Mộ Dung Tích nhận được khẩu tín(1) do trung bộ Tiên Ti Kha Nhất đại nhân phái người truyền đến: Mộ Dung Phong đã trốn thoát.
Mộ Dung Tích chấn động, liền vội vàng triệu tập các thủ lĩnh lớn nhỏ trong bộ lạc, truyền đạt lại tin tức kinh người này. Trong lều lớn ban đầu là một sự yên tĩnh lạ thường, sau đó thì giống như núi lửa phun trào, đầy ắp những âm thanh phẫn nộ chửi bới không dứt bên tai.
Mộ Dung Tích đứng lên, trầm giọng nói.
- Kha Nhất yêu cầu chúng ta lập tức phái ra một đạo nhân mã đến thảo nguyên tham gia lùng bắt.
- Không được.
Tiểu soái Mộ Dung Phong ngồi ở bên tay phải Mộ Dung Tích căm phẫn tức giận nói:
- Kha Nhất nham hiểm cay độc, hèn hạ vô liêm sỉ, lời của hắn không thể tin được. Mộ Dung Phong trốn thoát khỏi Hổ Đô, việc này có khả năng sao? Sự việc này căn bản là Kha Nhất muốn tìm một cái cớ để công kích chúng ta, đại soái phải cẩn thận đề phòng.
- Trước mắt chúng ta và Kha Nhất vẫn chưa thể trở mặt thành thù, cho nên việc này chúng ta vẫn phải làm, tránh cho bị kẻ khác lấy cớ.
Mộ Dung Tích cười lạnh nói.
- Mặt khác, nếu chúng ta thực sự gặp phải Mộ Dung Phong, việc nên làm thì vẫn phải làm, không cần phải nương tay.
Không khí trong lều lớn một lần nữa rơi vào sự im lặng, không ai lên tiếng nói gì.
Lúc này, một vị tiểu soái trong bộ lạc đột nhiên hỏi.
- Đại nhân có biết Mộ Dung Phong làm sao mà có thể trốn thoát khỏi Hổ Đô không? Hổ Đô chính là lãnh địa của Hổ bộ lạc, đại bộ lạc đệ nhất trung bộ Tiên Ti chúng ta, thiết kỵ trong bộ lạc có gần vạn thớt, muốn trốn thoát khỏi nơi đó quả thực rất khó khăn.
- Nhà ngục giam giữ trọng phạm Hổ Động tại Hổ Đô được canh phòng rất nghiêm ngặt, một mình Mộ Dung Phong căn bản không thể nào trốn thoát được, hắn còn có kẻ nào khác giúp đỡ phải không?
Một vị tiểu soái khác cũng vội vàng hỏi.
- Nghe người báo tin nói rằng, Mộ Dung Phong chính là do một tên hán nô tử tù cứu ra. Tên hán nô này vô cùng lợi hại, hắn giết hai mươi thủ vệ trong Hổ Động, sau đó mặc vào y giáp của thủ vệ, đem Mộ Dung Phong vác trên vai nghênh ngang đi ra khỏi Hổ Động. Vệ binh canh giữ cửa động tưởng rằng là thủ vệ trong động dọn dẹp thi thể cho nên không có cẩn thận thẩm tra. Đợi đến khi phát hiện ra Mộ Dung Phong đã không còn trong động thì đuổi theo cũng đã muộn rồi.
Mộ Dung Tích nói.
- Đại nhân Kha Nhất đã phái ra hơn một ngàn người đang ở đại thảo nguyên truy sát, chỉ là cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
- Thật đáng cười, việc này sao có thể?
Một vị tiểu soái lớn tuổi hoài nghi nói.
- Hổ Động phòng bị nghiêm ngặt, ngay cả con chuột cũng không trốn thoát được, càng không nói đến Mộ Dung Phong. Thủ vệ canh giữ Mộ Dung Phong có hai mươi người, cho dù hán nô kia có lợi hại đến mức nào thì hắn cũng không thể một hơi liền giết sạch hai mươi Hổ tộc dũng sĩ. Kha Nhất nhất định đã che dấu sự thực.
- Tên hán nô này bản lĩnh cũng không phải nhỏ. Mọi người sau này gặp phải hắn cần phải chăm sóc hắn cho kỹ.
Mộ Dung Phong cười nói.
- Nghe nói hắn gọi là Lý Hoằng, là do tiểu soái Kha Da của Hổ bộ lạc khi đi săn trong núi mùa xuân năm nay bắt được. Kha Da nghĩ rằng hắn là gian tế của người Hán nên tiến hành nghiêm hình tra khảo hắn một phen, kết quả phát hiện người này ngây ngô ngu ngốc, nói năng không đầu không đuôi, cái gì cũng không biết, rõ ràng là một thằng ngốc. Kha Da nhìn thấy bộ dáng của hắn cao lớn tráng kiện, liền đem hắn giữ lại làm nô lệ. Tháng trước tên hán nô này đột nhiên lén trộm lấy bảo mã của Kha Da muốn bỏ trốn, bị Kha Da bắt được đánh cho gần chết sau đó nhốt vào Hổ Động, nhưng không ngờ lại làm ra chuyện như thế này.
Mộ Dung Tích cười nói.
- Kha Da gọi người ta là kẻ ngốc, theo ta thấy hắn mới chính là ngu ngốc.
Tiếp theo hắn chỉ vào Mộ Dung Phong nói.
- Ngươi ngày mai dẫn người đến khu vực sông Nhu Thuỷ kiểm tra.
Mộ Dung Phong khom người tuân mệnh.
- Đại nhân, nếu Mộ Dung Phong muốn chạy trốn, chắc chắn sẽ trốn theo hướng Đại Yến Sơn. Từ sau khi thảm bại tại Bôn Ngưu Nguyên, tàn quân của hắn vẫn hoạt động ở Đại Yến Sơn. Đại nhân, người xem chúng ta có nên đi dọc theo Nhu Thủy xuống phía nam thẳng đến Bạch Đàn thành không?
Mộ Dung Phong hỏi.
- Cũng được.
Mộ Dung Tích nói.
- Ngươi mang theo một ngàn người, đi đường cẩn thận.
o0o
Kha Da mang theo hai ngàn kỵ binh tra xét trên thảo nguyên đã chín ngày nhưng vẫn không hề phát hiện ra tung tích của Mộ Dung Phong và tên hán nô kia.
Kha Da vô cùng tức giận. Kha Da biết, nếu như mình không thể bắt Mộ Dung Phong trở về, mặc dù không đến nỗi bị chém đầu nhưng thể diện của mình có thể nói là chẳng còn gì. Lại còn tên hán nô vừa lợi hại vừa giảo hoạt kia nữa, hắn chẳng những giết chết hai mươi thủ vệ canh giữ Mộ Dung Phong mà còn đem Mộ Dung Phong từ trong Hổ Động thần không biết quỷ không hay cứu thoát đi. Loại người như vậy, không ngờ mình lại coi hắn là một tên ngu ngốc.
- Ta thật là ngu ngốc.
Kha Da ngồi trên ngựa, vẻ mặt uể oải lẩm bẩm tự nói.
Ở đằng xa đang có bốn năm sĩ tốt(2) đang rất mệt mỏi đánh ngựa chạy tới. Kha Da nhìn thoáng qua, không nhịn được phát ra một tiếng thở dài. Nhất định là lại không phát hiện ra tung tích hai tên đào phạm kia rồi.
- Tên hán nô đáng chết, đợi đến khi ta bắt được ngươi, ta nhất định sẽ ăn sống nuốt tươi ngươi!
Kha Da hướng về phía không trung hung hăng đánh ra một quyền, há miệng chửi ầm lên.
o0o
Trời dần sáng, một vệt sáng đỏ mỏng manh từ phía đường chân trời đang chậm chạp dâng lên. Những sinh linh trong núi bắt đầu thức tỉnh, chim chóc trong rừng thì ca hát líu lo, mà côn trùng trong những thảm cỏ lại gáy vang vọng khắp nơi. Không khí tươi mát vào buổi sáng sớm cùng với làn sương lượn lờ ẩn hiện trong rừng làm cho người ta cảm thấy vô cùng thư thái.
Lý Hoằng lẳng lặng ngồi trong một bụi cỏ, nhìn về phía mặt trời đỏ rực ở tại đường chân trời đang mọc lên, tâm tình trở nên sảng khoái rộng mở. Ta nhất định có thể trốn thoát.
Từ khi trốn thoát khỏi Hổ Đô, hắn và Mộ Dung Phong hai người ngày nghỉ đêm đi, ở trong núi non trùng điệp cẩn thận từng chút một tiến về phía trước. Dọc theo đường đi, Lý Hoằng phát hiện bản thân mình đối với việc ẩn dấu tung tích vô cùng thành thạo, rất nhiều biện pháp chạy trốn kỳ diệu giống như bẩm sinh đã được khắc vào trong đầu hắn, thậm chí ngay cả loại người có kinh nghiệm chạy trốn vô cùng phong phú như Mộ Dung Phong cũng tự thẹn không bằng, ông cảm thấy tiểu tử ngốc này về phương diện trốn chạy cao minh hơn ông rất nhiều. Hai người hợp tác chặt chẽ, đã nhiều lần thành công tránh thoát được sự truy sát gần trong gang tấc. Nhưng mà hiện giờ thì Lý Hoằng vô kế khả thi. Hắn nhìn về phía đại thảo nguyên mênh mông bát ngát trước mắt mà chán nản vô cùng, niềm tin vừa mới được hình thành thoáng cái đã biến mất không còn gì.
- Lần này đi lên phía sông Nhu Thủy có đến hơn hai trăm dặm, dọc theo đường đi đều là thảo nguyên, chúng ta nếu muốn tránh thoát sự theo dõi của bọn chúng, chẳng khác gì kẻ ngốc nói mê.
Mộ Dung Phong đứng ở bên cạnh hắn, mỉm cười nói.
Thân hình Mộ Dung Phong cao lớn, hơi có vẻ gầy ốm, khuôn mặt để râu dài, toàn thân toả ra một cỗ khí thế uy mãnh sắc bén lăng lệ. Có lẽ là do bị nhốt ở trong sơn động quá lâu cho nên sắc mặt của ông ta vô cùng tái nhợt.
Lý Hoằng cười rộ lên, hắn chỉ vào mũi mình nói.
- Ta chính là tên ngốc.
Mộ Dung Phong thở dài.
- Là kẻ ngốc chẳng lẽ có cái gì không tốt sao? Không hề nhớ tới toàn bộ những chuyện trước kia, làm lại từ đầu thêm một lần nữa, chuyện này thì có gì không tốt chứ? Ngươi võ nghệ cao cường, tấm lòng lại lương thiện, tính tình rộng rãi, đi đến đâu cũng có thể sinh tồn.
Lý Hoằng gật đầu, hơi lộ ra cảm xúc sâu lắng nói.
- Có lẽ quá khứ của ta vô cùng bi thảm, quên đi thì tốt hơn.
- Nghỉ ngơi thôi, tối nay còn phải đi rất xa.
Mộ Dung Phong vỗ vai hắn thân mật nói.
Lý Hoằng nằm trên đám lá rụng, trong lòng vô cùng rối ren.
Một tháng gần đây đã xảy ra rất nhiều sự việc kỳ quái, trong lòng hắn đầy ắp những nghi vấn, nhưng hắn lại không dám hỏi ra. Lý Hoằng đối với Mộ Dung Phong, nhân vật thần thoại trên thảo nguyên này, từ lúc mới đầu là xa lạ, sùng bái, kính sợ đến dần dần quen thuộc, tự nhiên, thân thiết nhưng Lý Hoằng vẫn không dám đem toàn bộ tâm tư của mình đều chủ động xuất ra. Trực giác hay là một loại tinh tường nào đó trong tiềm thức của Lý Hoằng nói cho hắn biết tất cả những sự việc phát sinh gần đây đều cùng với Mộ Dung Phong này có quan hệ lớn lao.
Lý Hoằng quay đầu đưa mắt nhìn Mộ Dung Phong đang nằm ở bên cạnh mình, đầu của ông ấy đã bạc đi rất nhiều, những nếp nhăn ở giữa khoé mắt và mi tâm(3) cũng rất đậm nhưng cái khí thế uy mãnh sinh ra từ ông ta làm cho Lý Hoằng rất khâm phục.
Bất tri bất giác, Lý Hoằng lại nhớ đến sự hưng phấn và tò mò khi lần đầu tiên nghe thấy đại danh của Mộ Dung Phong, nhất thời một loạt những chuyện đã qua hiện lên trong đầu hắn.
Thiết Lang ở tại Tiên Ti quốc là một thần tiễn vô cùng nổi danh, cũng là một vị chiến tướng dũng mãnh không sợ chết. Ông ấy đã từng đi theo Mộ Dung Phong nam chinh bắc chiến có được công huân hiển hách, nhưng hiện tại ông ấy giống với Lý Hoằng, chỉ là một kẻ nô lệ trong Hổ bộ lạc, là một đại tướng thủ hạ của Mộ Dung Phong, là một trong những thủ lĩnh trong cuộc phản loạn của Ưng bộ lạc, sau khi thảm bại trong cuộc quyết chiến tại Bôn Ngưu Nguyên, ông bị Kha Nhất bắt làm tù binh, từ đó về sau liền trở thành nô lệ của Hổ bộ lạc.
- Trong trận đại chiến tại Bôn Ngưu Nguyên, đại soái sở dĩ thất bại, tất cả đều là bởi vì Kha Nhất đã phản bội ngài.
Thiết Lang nói với Lý Hoằng.
Một tên nô lệ nói xấu chủ nhân ở sau lưng sẽ bị cắt lưỡi, nhưng Lý Hoằng lại là một tên ngốc, kẻ ngốc thì sẽ không đi tố giác, cho nên Thiết Lang đã đem hết những cảm xúc chôn dấu ở trong lòng thổ lộ hết ra, ông không kiêng nể gì mà mắng chửi, phát tiết ra tất cả những phẫn nộ và cừu hận chôn dấu trong lòng.
- Ngươi có biết đại soái là ai không?
- Mộ Dung Phong, ngài là dũng sĩ vô địch của Tiên Ti tộc, là đại tướng bách chiến bách thắng trên thảo nguyên.
- Mộ Dung Phong là ai? Để ta nói cho ngươi biết, ngài là con cháu của gia tộc Mộ Dung cao quý tại Tiên Ti quốc này, được xưng là dũng sĩ Tiên Ti đệ nhất. Ngài lúc mười lăm tuổi thì tòng quân, dẫn dắt thiết kỵ đạp khắp đại mạc, không có trận chiến nào mà không dành thắng lợi. Về sau ngài trở thành đại tướng dưới tay của Tiên Ti đại vương Đàn Thạch Hoè, vì đại vương mà lập được chiến công lẫy lừng là thống nhất các bộ lạc trong Tiên Ti quốc. Sau khi đại vương chết đi, ngài bởi vì bất mãn với sự xa hoa dâm dật của tân đại vương Hoà Liên mà liên tiếp phát sinh xung đột với tân đại vương, Hoà Liên dưới tình huống không thể giải trừ binh quyền của đại soái và vì để diệt trừ sự uy hiếp của đại soái đối với hắn, bèn giả ý cướp đoạt thê tử của Thiết Căn, dũng sĩ của Ưng bộ lạc, sau đó lại vu oan giá hoạ mà giết chết Thiết Căn. Việc này đã khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người trong Ưng bộ lạc chúng ta. Đây chính là gian kế của Hoà Liên, hắn lúc đó liền suất lĩnh đại quân đánh bại Ưng bộ lạc của chúng ta.
- Đại soái sau khi nhận được tin tức thì rất vô cùng giận dữ, thế là phẫn nộ suất lĩnh một vạn thiết kỵ cộng với người của Ưng bộ lạc là hơn hai vạn người cùng với đại quân của Hoà Liên đối chiến ở tại Bôn Ngưu Nguyên. Kha Nhất, tên ác nhân này thì giả vờ cùng với đại soái kết minh, vào thời điểm chiến đấu kịch liệt nhất thì đột nhiên trở giáo đâm ngược. Trận hình của chúng ta đại loạn, quân lính tan rã, lúc này phục binh của Hoà Liên liền nhân cơ hội giết ra, chúng ta một mình nan địch quần hồ, toàn quân bị tiêu diệt. Đại soái dưới sự che dấu của các tướng sĩ, liều chết giết ra trùng vây. Về sau Hoà Liên ở trên toàn thảo nguyên, tứ phương đại mạc treo giải thưởng truy nã đại soái, nhưng mà bằng hữu của đại soái rất nhiều, uy danh của ngài trên đại thảo nguyên chính là tấm phù hộ thân của ngài, không ai có thể bắt được ngài.
- Kha Nhất tên ác đồ này bởi vì lập được chiến công nên được ngồi lên cái địa vị Trung bộ Tiên Ti đại nhân cao to này. Kha Nhất là cái thá gì, hắn bất quá chỉ là một con chó của Hoà Liên. Trước đây hắn vẫn là một chiến tướng dưới tay đại soái, đại soái đối xử hắn giống như huynh đệ của mình, nhưng thật không ngờ huynh đệ này lại là một con sói, một con sói hung ác cắn chủ mình.
- Mấy năm nay nghe người ta nói đại soái đang ở Đại Yến Sơn, nơi tiếp giáp giữa Tiên Ti quốc và Đại Hán quốc thu thập tàn quân trọng chỉnh một chi đại quân, chiếm núi làm vương. Không biết khi nào thì ta có thể trốn thoát khỏi Hổ Đô. Lúc đó thì ta sẽ có thể tiếp tục đi theo đại soái, báo thù rửa hận cho tộc nhân của ta.
Ban đầu thì Lý Hoằng nghe không hiểu ông ấy muốn nói về điều gì, nhưng mà lần nào hắn cũng đều vô cùng chăm chú lắng nghe, vô cùng dụng tâm học tập ngôn ngữ của ông ta, lâu dần thì cũng hiểu được chút ít. Còn Thiết Lang thì vô cùng yêu thích hắn, ông ta che chở bảo hộ hắn, xem hắn giống như là con của mình. Lý Hoằng đã mất đi tất cả trí nhớ, hắn không biết mình từ đâu tới đây, cũng không biết nhà mình ở nơi nào, hắn chỉ biết mình tên là Lý Hoằng, ngoài ra thì cái gì cũng trống rỗng. Cùng với việc thân thể dần dần hồi phục, Lý Hoằng phát hiện ra mình biết viết chữ, và nói một loại ngôn ngữ mà người Tiên Ti nghe không hiểu, Thiết Lang nói cho hắn biết đó là ngôn ngữ của Đại Hán quốc, chữ hắn viết cũng giống chữ người Đại Hán quốc viết, những điều này cũng đã đủ để chứng minh hắn đích thực chính là một người Đại Hán.
Thiết Lang dạy hắn nuôi ngựa, dạy hắn nuôi ngựa, huấn luyện ngựa, cưỡi ngựa, dạy hắn bắn tên, dạy hắn sử dụng vũ khí, vàng về sau, sắc mặt của Thiết Lang càng khó coi, bởi vì Lý Hoằng dường như là kẻ trời sinh ra để học võ công, không tới ba bốn tháng, Lý Hoằng chẳng những cưỡi ngựa thành thạo, bắn tên chính xác, mà ngay cả các loại vũ khí cũng luyện được vô cùng tinh thuần. Hơn nữa, khi đấu vật, kéo tay thì Thiết Lang cũng đã không thể thắng được hắn nữa. Vì vậy Thiết Lang vô cùng kiên định cho rằng Lý Hoằng chính là gian tế của người Đại Hán, chỉ không biết sau khi hắn xâm nhập Tiên Ti quốc gặp phải biến cố gì làm cho mất đi tất cả trí nhớ mà thôi. Thiết Lang hoài nghi là do Kha Da trong lúc tra khảo không cẩn đánh vào đầu của hắn, kết quả làm cho Lý Hoằng biến thành bộ dạng ngu ngốc, chất phác như ngày hôm nay. Bất quá do được luyện tập nên cặp mắt của Lý Hoằng cũng càng ngày càng trở nên có thần.
Thiết Lang lo lắng thân thủ của Lý Hoằng bị thủ hạ của Kha Da nhìn ra được sẽ làm cho hắn gặp phải nguy hiểm, cho nên liên tục dặn dò Lý Hoằng phải cẩn thận che dấu, để mà không gây ra tai hoạ. Nhưng mà cái thân thể rắn chắc cường tráng của Lý Hoằng thì lại không thể nào che dấu được. Vấn đề này thì Lý Hoằng tự có biện pháp của hắn. Hắn ở trong chuồng ngựa nâng máng cho ngựa ăn để luyện tập, cái máng cho ngựa ăn kia được chế tạo từ đá tảng, rất nặng, bình thường cần phải có bốn người khoẻ mạnh hợp lực cùng nhau thì mới nhấc lên được, mà Lý Hoằng thì dường như có thần lực trời sinh, hắn mỗi ngày đều dùng tay nâng lên cử xuống tới ngang vai vài chục lần. Sức mạnh thần dũng của Lý Hoằng làm cho Thiết Lang líu lưỡi nói không nên lời, luôn miệng nói rằng kẻ này không phải là một tên ngốc, nhất định chính là đang giả ngốc. Tin tức này rơi vào trong tai Kha Da. Kha Da ha ha cười lớn :
- Ai tin? Ngươi cho rằng ta là tên ngốc sao!
Chú thích:
(1) Khẩu tín: Lời nhắn, tin nhắn được gửi bằng lời.
(2) Sĩ tốt: Binh lính cấp thấp.
(3) Mi tâm: Khu vực giữa hai hàng lông mày.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile