The softening of Miss Cynthia
by Lucy Maud Montgomery
"I wonder if I'd better flavour this cake with lemon or vanilla. It's the most perplexing thing I ever heard of in my life."
Miss Cynthia put down the bottles with a vexed frown; her perplexity had nothing whatever to do with flavouring the golden mixture in her cake bowl. Mrs. John Joe knew that; the latter had dropped in in a flurry of curiosity concerning the little boy whom she had seen about Miss Cynthia's place for the last two days. Her daughter Kitty was with her; they both sat close together on the kitchen sofa.
"It is too bad," said Mrs. John Joe sympathetically. "I don't wonder you are mixed up. So unexpected, too! When did he come?"
"Tuesday night," said Miss Cynthia. She had decided on the vanilla and was whipping it briskly in. "I saw an express wagon drive into the yard with a boy and a trunk in it and I went out just as he got down. 'Are you my Aunt Cynthia?' he said. 'Who in the world are you?' I asked. And he says, 'I'm Wilbur Merrivale, and my father was John Merrivale. He died three weeks ago and he said I was to come to you, because you were his sister.' Well, you could just have knocked me down with a feather!"
"I'm sure," said Mrs. John Joe. "But I didn't know you had a brother. And his name--Merrivale?"
"Well, he wasn't any relation really. I was about six years old when my father married his mother, the Widow Merrivale. John was just my age, and we were brought up together just like brother and sister. He was a real nice fellow, I must say. But he went out to Californy years ago, and I haven't heard a word of him for fifteen years--didn't know if he was alive or dead. But it seems from what I can make out from the boy, that his mother died when he was a baby, and him and John roughed it along together--pretty poor, too, I guess--till John took a fever and died. And he told some of his friends to send the boy to me, for he'd no relations there and not a cent in the world. And the child came all the way from Californy, and here he is. I've been just distracted ever since. I've never been used to children, and to have the house kept in perpetual uproar is more than I can stand. He's about twelve and a born mischief. He'll tear through the rooms with his dirty feet, and he's smashed one of my blue vases and torn down a curtain and set Towser on the cat half a dozen times already--I never was so worried. I've got him out on the verandah shelling peas now, to keep him quiet for a little spell."
"I'm really sorry for you," said Mrs. John Joe. "But, poor child, I suppose he's never had anyone to look after him. And come all the way from Californy alone, too--he must be real smart."
"Too smart, I guess. He must take after his mother, whoever she was, for there ain't a bit of Merrivale in him. And he's been brought up pretty rough."
"Well, it'll be a great responsibility for you, Cynthia, of course. But he'll be company, too, and he'll be real handy to run errands and--"
"I'm not going to keep him," said Miss Cynthia determinedly. Her thin lips set themselves firmly and her voice had a hard ring.
"Not going to keep him?" said Mrs. John Joe blankly. "You can't send him back to Californy!"
"I don't intend to. But as for having him here to worry my life out and keep me in a perpetual stew, I just won't do it. D'ye think I'm going to trouble myself about children at my age? And all he'd cost for clothes and schooling, too! I can't afford it. I don't suppose his father expected it either. I suppose he expected me to look after him a bit--and of course I will. A boy of his age ought to be able to earn his keep, anyway. If I look out a place for him somewhere where he can do odd jobs and go to school in the winter, I think it's all anyone can expect of me, when he ain't really no blood relation."
Miss Cynthia flung the last sentence at Mrs. John Joe rather defiantly, not liking the expression on that lady's face.
"I suppose nobody could expect more, Cynthy," said Mrs. John Joe deprecatingly. "He would be an awful bother, I've no doubt, and you've lived alone so long with no one to worry you that you wouldn't know what to do with him. Boys are always getting into mischief--my four just keep me on the dead jump. Still, it's a pity for him, poor little fellow! No mother or father--it seems hard."
Miss Cynthia's face grew grimmer than ever as she went to the door with her callers and watched them down the garden path. As soon as Mrs. John Joe saw that the door was shut, she unburdened her mind to her daughter.
"Did you ever hear tell of the like? I thought I knew Cynthia Henderson well, if anybody in Wilmot did, but this beats me. Just think, Kitty--there she is, no one knows how rich, and not a soul in the world belonging to her, and she won't even take in her brother's child. She must be a hard woman. But it's just meanness, pure and simple; she grudges him what he'd eat and wear. The poor mite doesn't look as if he'd need much. Cynthia didn't used to be like that, but it's growing on her every day. She's got hard as rocks."
That afternoon Miss Cynthia harnessed her fat grey pony into the phaeton herself--she kept neither man nor maid, but lived in her big, immaculate house in solitary state--and drove away down the dusty, buttercup-bordered road, leaving Wilbur sitting on the verandah. She returned in an hour's time and drove into the yard, shutting the gate behind her with a vigorous snap. Wilbur was not in sight and, fearful lest he should be in mischief, she hurriedly tied the pony to the railing and went in search of him. She found him sitting by the well, his chin in his hands; he was pale and his eyes were red. Miss Cynthia hardened her heart and took him into the house.
"I've been down to see Mr. Robins this afternoon, Wilbur," she said, pretending to brush some invisible dust from the bottom of her nice black cashmere skirt for an excuse to avoid looking at him, "and he's agreed to take you on trial. It's a real good chance--better than you could expect. He says he'll board and clothe you and let you go to school in the winter."
The boy seemed to shrink.
"Daddy said that I would stay with you," he said wistfully. "He said you were so good and kind and would love me for his sake."
For a moment Miss Cynthia softened. She had been very fond of her stepbrother; it seemed that his voice appealed to her across the grave in behalf of his child. But the crust of years was not to be so easily broken.
"Your father meant that I would look after you," she said, "and I mean to, but I can't afford to keep you here. You'll have a good place at Mr. Robins', if you behave yourself. I'm going to take you down now, before I unharness the pony, so go and wash your face while I put up your things. Don't look so woebegone, for pity's sake! I'm not taking you to prison."
Wilbur turned and went silently to the kitchen. Miss Cynthia thought she heard a sob. She went with a firm step into the little bedroom off the hall and took a purse out of a drawer.
"I s'pose I ought," she said doubtfully. "I don't s'pose he has a cent. I daresay he'll lose or waste it."
She counted out seventy-five cents carefully. When she came out, Wilbur was at the door. She put the money awkwardly into his hand.
"There, see that you don't spend it on any foolishness."
o0o
Miss Cynthia's Action made a good deal of talk in Wilmot. The women, headed by Mrs. John Joe--who said behind Cynthia's back what she did not dare say to her face--condemned her. The men laughed and said that Cynthia was a shrewd one; there was no getting round her. Miss Cynthia herself was far from easy. She could not forget Wilbur's wistful eyes, and she had heard that Robins was a hard master.
A week after the boy had gone she saw him one day at the store. He was lifting heavy bags from a cart. The work was beyond his strength, and he was flushed and panting. Miss Cynthia's conscience gave her a hard stab. She bought a roll of peppermints and took them over to him. He thanked her timidly and drove quickly away.
"Robins hasn't any business putting such work on a child," she said to herself indignantly. "I'll speak to him about it."
And she did--and got an answer that made her ears tingle. Mr. Robins bluntly told her he guessed he knew what was what about his hands. He weren't no nigger driver. If she wasn't satisfied, she might take the boy away as soon as she liked.
Miss Cynthia did not get much comfort out of life that summer. Almost everywhere she went she was sure to meet Wilbur, engaged in some hard task. She could not help seeing how miserably pale and thin he had become. The worry had its effect on her. The neighbours said that Cynthy was sharper than ever. Even her church-going was embittered. She had always enjoyed walking up the aisle with her rich silk skirt rustling over the carpet, her cashmere shawl folded correctly over her shoulders, and her lace bonnet set precisely on her thin shining crimps. But she could take no pleasure in that or in the sermon now, when Wilbur sat right across from her pew, between hard-featured Robins and his sulky-looking wife. The boy's eyes had grown too large for his thin face.
The softening of Miss Cynthia was a very gradual process, but it reached a climax one September morning, when Mrs. John Joe came into the former's kitchen with an important face. Miss Cynthia was preserving her plums.
"No, thank you, I'll not sit down--I only run in--I suppose you've heard it. That little Merrivale boy has took awful sick with fever, they say. He's been worked half to death this summer--everyone knows what Robins is with his help--and they say he has fretted a good deal for his father and been homesick, and he's run down, I s'pose. Anyway, Robins took him over to the hospital at Stanford last night--good gracious, Cynthy, are you sick?"
Miss Cynthia had staggered to a seat by the table; her face was pallid.
"No, it's only your news gave me a turn--it came so suddenly--I didn't know."
"I must hurry back and see to the men's dinners. I thought I'd come and tell you, though I didn't know as you'd care."
This parting shot was unheeded by Miss Cynthia. She laid her face in her hands. "It's a judgement on me," she moaned. "He's going to die, and I'm his murderess. This is the account I'll have to give John Merrivale of his boy. I've been a wicked, selfish woman, and I'm justly punished."
It was a humbled Miss Cynthia who met the doctor at the hospital that afternoon. He shook his head at her eager questions.
"It's a pretty bad case. The boy seems run down every way. No, it is impossible to think of moving him again. Bringing him here last night did him a great deal of harm. Yes, you may see him, but he will not know you, I fear--he is delirious and raves of his father and California."
Miss Cynthia followed the doctor down the long ward. When he paused by a cot, she pushed past him. Wilbur lay tossing restlessly on his pillow. He was thin to emaciation, but his cheeks were crimson and his eyes burning bright.
Miss Cynthia stooped and took the hot, dry hands in hers.
"Wilbur," she sobbed, "don't you know me--Aunt Cynthia?"
"You are not my Aunt Cynthia," said Wilbur. "Daddy said Aunt Cynthia was good and kind--you are a cross, bad woman. I want Daddy. Why doesn't he come? Why doesn't he come to little Wilbur?"
Miss Cynthia got up and faced the doctor.
"He's got to get better," she said stubbornly. "Spare no expense or trouble. If he dies, I will be a murderess. He must live and give me a chance to make it up for him."
And he did live; but for a long time it was a hard fight, and there were days when it seemed that death must win. Miss Cynthia got so thin and wan that even Mrs. John Joe pitied her.
The earth seemed to Miss Cynthia to laugh out in prodigal joyousness on the afternoon she drove home when Wilbur had been pronounced out of danger. How tranquil the hills looked, with warm October sunshine sleeping on their sides and faint blue hazes on their brows! How gallantly the maples flaunted their crimson flags! How kind and friendly was every face she met! Afterwards, Miss Cynthia said she began to live that day.
Wilbur's recovery was slow. Every day Miss Cynthia drove over with some dainty, and her loving gentleness sat none the less gracefully on her because of its newness. Wilbur grew to look for and welcome her coming. When it was thought safe to remove him, Miss Cynthia went to the hospital with a phaeton-load of shawls and pillows.
"I have come to take you away," she said.
Wilbur shrank back. "Not to Mr. Robins," he said piteously. "Oh, not there, Aunt Cynthia!"
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Sự mềm lòng của Cô Cynthia
Tác giả: Lucy Maud Montgomery
Dịch: Lãng Du
Biên: Ooppss
-Tôi thật sự không biết nên cho mùi vị chanh hay vani vào chiếc bánh nữa? Tôi chưa hề gặp chuyện rắc rối như thế này trong đời bao giờ!
Cô Cynthia cau mày bực bội đặt cái chai xuống; song sự rắc rối của cô chẳng liên quan gì tới việc chọn mùi vị thơm vào hỗn hợp bột bánh và trứng màu vàng trong cái thố làm bánh cả. Bà John Joe biết rõ điều đó, vừa rồi bà thắc mắc hỏi cô Cynthia về thằng bé mà bà nhìn thấy nó cũng đã đứng tại chỗ cô đang đứng hiện giờ cách đây hai ngày trước. Cô con gái Kitty và bà ngồi cạnh nhau trên cái ghế sofa trong bếp.
Bà John Joe thông cảm nói:
- Ừ, tệ thật đấy. Tôi không ngạc nhiên khi thấy cô bực bội như vậy. Cũng thật bất ngờ quá! Thằng bé ấy đến từ khi nào vậy?
Cô Cythia đáp:
- Tối thứ ba.
Cô chọn mùi vị vani và cho vào đánh chung với bột, trứng làm bánh.
- Tôi nhìn thấy một xe ngựa chở khách tốc hành chạy vào sân, trên xe có một thằng nhóc và vali hành lý của nó. Tôi đi ra cửa ngay lúc nó xuống xe. Nó nói "Có phải cô là cô Cynthia?" Tôi thấy lạ, liền hỏi lại "Cháu là ai?" Nó đáp "Cháu là Wilbur Merrivale, cha cháu tên là John Marrivale. Ba tuần trước, trước khi mất, cha cháu nói với cháu tới tìm cô vì cô là em gái của ông ấy." Ái chà, nghe tới đó tôi muốn xỉu.
- Tôi chắc cũng vậy.
Bà John Joe nói:
- Nhưng tôi nhớ là cô đâu có anh trai? Anh ta tên là... Merrivale?
- Đúng thế, anh ta chẳng có liên quan ruột thịt máu mủ gì tới tôi hết. Khi tôi mới sáu tuổi thì cha tôi cưới mẹ anh ta là bà Widow Merrivale, John bằng tuổi tôi, và chúng tôi lớn lên cùng nhau như hai anh em. John là một người anh tốt, tôi phải công nhận điều đó. Nhưng khi anh ta chuyển tới sống ở California thì tôi chẳng có chút tin tức gì về anh ta trong suốt mười lăm năm qua, chẳng biết anh ta còn sống hay đã chết? Nhưng theo những gì mà thằng bé Wilbur nói, thì mẹ nó đã chết khi nó còn bé, hai cha con sống vật vờ qua ngày, rất khổ cực, và cho tới khi John bị sốt nặng qua đời. Trước khi chết anh ta đã nhờ một số người bạn tìm cách gởi thằng bé tới đây, bởi vì anh ta không có họ hàng thân thích gì ở California và cũng chẳng còn một đồng xu dính túi. Thế là thằng bé rời khỏi California, và bây giờ nó đã ở đây. Tôi điên mất! Tôi có quen sống với con nít bao giờ đâu. Từ khi có thằng bé, cái nhà này lúc nào cũng om sòm đến mức tôi chịu không muốn nổi. Nó mới mười hai tuổi, và là một thằng quỷ con không hơn không kém! Nó lết đôi chân bẩn thỉu khắp nhà, nó đập bể một trong những bình hoa màu xanh của tôi, xé rách cái rèm cửa của tôi, và nó để cho con Towser đánh nhau với con mèo nửa tá lần rồi! Tôi chưa bao giờ phải lo lắng đến như vậy! Tôi vừa mới phải đuổi nó ra ngoài hiên cho ngồi bóc vỏ đậu, hy vọng giữ nó yên lặng trong chốc lát.
-Thật tội nghiệp cô quá!
Bà John nói:
- Nhưng cũng tội thằng bé, nó không có ai dạy dỗ chăm sóc nó cả; hơn nữa còn đi cả một đoạn đường dài từ California tới đây một mình, phải công nhận nó rất thông minh!
- Thông minh quá đi chứ! Nó chắc hưởng gen thông minh từ mẹ nó, không cần biết cô ta là ai, chứ không phải là từ cái dòng máu Merrivale trong người nó. Nó được nuôi lớn trong hoàn cảnh thật khó khăn.
- Thật tình, đó là một trách nhiệm rất khó khăn cho cô, Cynthia à. Nhưng có thằng bé sống chung cũng vui, và nó có thể giúp đỡ cô làm vài việc lặt vặt, hay là...
-Tôi sẽ không trông nom nó! – Cynthia nói một cách quả quyết, đôi môi mỏng của cô mím chặt, và giọng nói của cô gay gắt.
- Không trông nom nó nữa? Nhưng cô không thể để nó quay trở lại California! – Bà John nói một cách thẳng thừng.
- Tôi không có ý định đó. Nhưng giữ nó ở lại sẽ quấy rầy cuộc sống của tôi, cùng với mớ bòng bong mà nó gây ra, tôi không làm được. Bà nghĩ rằng tôi sẽ vướng bận vào con nít ở cái tuổi này? Phải lo cho nó đi học, lo quần áo cho nó nữa! Tôi không có đủ khả năng. Tôi không nghĩ là cha nó mong đợi điều này, anh ta chỉ cần tôi để tâm một chút tới thằng bé, và tất nhiên tôi sẽ làm. Một thằng bé ở tuổi của nó đã có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân. Tôi sẽ tìm cho nó một chỗ làm làm công việc gì đấy rảnh rỗi, không nặng nhọc, và nó có thể đi học vào mùa đông. Đối xử với một thằng bé chẳng có quan hệ máu mủ gì với mình như vậy là tốt quá rồi, bất cứ ai cũng sẽ đồng tình với tôi.
Cô Cynthia nhấn mạnh câu nói cuối cùng với bà John giọng có một chút bướng bỉnh, cô không thích biểu hiện trên mặt của bà ta.
Bà John Joe nói có vẻ không tán thành:
- Cynthia, tôi nghĩ rằng không một ai mong đợi điều gì hơn.
Bà nói tiếp:
- Thằng bé đó đúng là phiền hà quá sức, tôi không hề phủ nhận điều đó, và cô cũng đã sống đơn độc một mình lâu rồi, điều đó khiến cô lo lắng không biết nên làm thế nào với thằng bé. Những thằng bé luôn luôn tinh nghịch, như bốn thằng nhóc nhà tôi đấy, tôi cũng điên lên với chúng. Nhưng... dù sao thằng bé đó cũng thật đáng thương, tội nghiệp nó quá! Không cha không mẹ... thật sự khó khăn cho nó!
Khuôn mặt của cô Cynthia trở nên dứt khoát hơn bao giờ hết, khi cô tiễn hai mẹ con ra cửa và nhìn họ đi ra lối ngang vườn. Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, bà John Joe bộc lộ tâm sự với cô con gái:
- Con đã bao giờ nghe chuyện như vậy chưa? Mẹ nghĩ là mẹ thật sự hiểu Cynthia Henderson, nếu không muốn nói là chỉ có mẹ là người duy nhất ở Wilmot hiểu cô ta, nhưng điều này mẹ không hiểu nổi. Thử nghĩ xem Kitty, là cô ấy, không một ai mà không biết là cô ta giàu có như thế nào, mà lại không có con cái hay họ hàng gì cả, nhưng cô ấy ngay cả đứa con của anh trai cũng không thèm nhận. Một người đàn bà chai đá. Rõ ràng là bủn xỉn bần tiện; cô ta có ác cảm với thằng bé vì cái ăn cái mặc của nó. Thằng bé đáng thương đâu có cần nhiều nhặng gì. Cynthia trước đây có bao giờ như thế, nhưng sự bủn xỉn càng ngày càng gậm nhấm cô ta. Cô ta trở nên khô khan như đá tảng vậy!
Chiều hôm ấy, cô Cynthia đóng yên con ngựa xám chậm chạp vào chiếc xe ngựa bốn bánh (1) của cô – không có một bóng đàn ông hay người hầu nào trong một căn nhà rộng lớn, trống trải nơi cô Cynthia sống đơn độc một mình. Cô đánh chiếc xe đi xuống con đường đầy bụi có đầy hoa mao lương vàng mọc ở hai bên vệ đường, và bỏ mặc thằng bé Wilbur ngồi ở hiên nhà. Một giờ sau, cô quay trở lại, đánh chiếc xe vào sân, đóng dập mạnh cái cổng ở đàng sau. Cô không nhìn thấy Wilbur đâu hết, cô lo sợ thằng bé lại bày trò tinh nghịch gì đó, cô vội vàng buộc chặt con ngựa vào hàng rào và chạy khắp nơi để tìm thằng nhóc. Cô tìm thấy nó đang ngồi cạnh miệng giếng, tay chống cằm, khuôn mặt xám ngoét và đôi mắt đỏ hoe. Cô Cynthia tự bắt lòng mình chai lại rồi dẫn nó vào trong nhà.
- Chiều nay cô vừa mới gặp ông Robin.
Cô vừa nói, vừa tránh cái nhìn của thằng bé bằng cách giả bộ phủi những vết bẩn vô hình nào đó trên cái váy đen vải casơmia:
- Ông ấy đã chấp nhận cho cháu thử việc . Một cơ hội tốt cho cháu, hơn cả sự mong đợi của cháu đấy! Ông ấy nói sẽ cung cấp cái mặc, chỗ ăn ở cho cháu, và cho phép cháu đến trường học vào mùa đông.
Thằng bé dường như co rúm người lại.
- Cha nói rằng cháu sẽ ở với cô.
Thằng bé nói với vẻ khao khát:
– Cha nói cô rất tốt và rất thương người, cô sẽ thương yêu cháu vì cha cháu.
Trong khoảnh khắc ấy, cô Cynthia bỗng trở nên mềm lòng. Cô vẫn rất yêu quý người anh ghẻ. Dường như tiếng cầu khẩn của anh ta cho thằng bé đang vang lên từ nấm mộ văng vẳng bên tai Cynthia. Nhưng khoảng cách của thời gian không dễ dàng phá bỏ.
Cynthia nói:
- Cha cháu nói cô để ý trông nom cháu. Và cô sẽ làm điều đó, nhưng cô không có đủ điều kiện để giữ cháu ở đây. Cháu sẽ có một chỗ ở tốt ở nhà ông Robin, nếu cháu xử sự đúng mực. Cô sẽ đưa cháu đi bây giờ, trước khi cô tháo yên cho con ngựa, đi rửa mặt đi trong khi cô mang đồ ra xe. Đừng tỏ ra buồn phiền như vậy, cô có đưa cháu vào tù đâu?
Wilbur lặng lẽ quay trở lại nhà bế . Cô Cynthia nghĩ cô nghe thấy tiếng nấc của nó. Cô bước vào cái phòng ngủ nhỏ đối diện phòng ăn một cách quả quyết, lấy cái túi xách ra khỏi ngăn kéo.
- Mình nghĩ là nên như vậy.
Cô nói một cách đầy hoài nghi:
- Không, mình nghĩ là nó không có một xu dính túi, mình dám nói chắc là nó sẽ làm mất, hoặc phung phí số tiền này.
Cô cẩn thận đếm ra 75 xu. Khi cô đi ra, Wilbur đã đứng đợi ở cửa. Cô lúng túng bỏ tiền vào tay thằng bé .
- Tiền đây, nhớ là chớ có tiêu nó một cách dại dột.
o0o
Việc làm của Cynthia đã trở thành chủ đề bàn tán xôn xao khắp Wilmot. Những người phụ nữ, đứng đầu là bà John Joe – người không bao giờ dám nói thẳng với cô Cynthia những gì mà bà nói sau lưng cô – đã chỉ trích cô Cynthia. Cánh đàn ông thì cười và cho rằng cô Cynthia là một người đàn bà khôn ngoan; chẳng có việc gì qua mặt được cô. Cô Cynthia cũng cảm thấy không dễ chịu tí nào, cô không thể nào quên được ánh mắt buồn bã ấy của thằng bé Wilbur và cô còn nghe nói ông Robin là một ông chủ hà khắc.
Một tuần sau khi thằng bé bị đưa đi, vào một ngày nọ, cô thấy thằng bé ở cửa hàng. Nó đang vác những bao hàng hóa nặng nề từ chiếc xe kéo hai bánh. Công việc quá nặng cho thằng bé, nó run lẩy bẩy và thở hổn hển. Lương tâm của cô Cynthia cảm thấy cắn rứt. Cô mua cho thằng bé một phong kẹo bạc hà. Thằng bé rụt rè cảm ơn rồi bỏ chạy đi ngay.
“Robins không có quyền bắt thằng bé làm việc nặng như vậy!“ – Cô Cynthia phẫn nộ nói với chính mình – “Mình sẽ phải nói chuyện với ông ta!“
Cô đã tới hỏi ông Robins, và nhận được câu trả lời khiến cô cảm thấy ngứa tai. Ông Robins huỵch toẹt nói với cô ông ta biết rõ chuyện gì xảy ra và nó ở trong tầm kiểm soát của ông. Ông ta không phải là một tên nô lệ da đen đánh xe. Nếu cô không hài lòng thì cô cứ việc mang thằng bé về bất cứ lúc nào cô thích.
Mùa hè ấy cô Cynthia sống chẳng có một chút thoải mái nào. Bất cứ cô đi đâu cô cũng gặp phải Wilbur đúng lúc thằng bé đang làm những công việc nặng nhọc. Cô không thể làm gì được khi thấy Wilbur càng ngày càng xanh xao và gầy gò đi. Cô bỗng đâm ra lo lắng. Những người hàng xóm nói rằng cô trở nên gắt gỏng hơn bao giờ hết. Ngay cả việc đi nhà thờ cũng làm cô cảm thấy bực dọc. Cô từng rất thích đi lên giữa hai hàng ghế trong tiếng sột soạt của bộ váy lụa đắt tiền quệt trên thảm, chiếc khăn choàng vải casơmia vắt ngay ngắn qua vai, dây ren cột mũ đội đầu thắt gọn bằng những nút thắt mỏng và sáng bóng. Nhưng bây giờ cô không còn thích thú làm những việc đó hay lắng nghe bài giảng nữa, khi cô thấy Wilbur ngồi đối diện với hàng ghế của mình, ở giữa lão Robins thô cứng và bà vợ nhìn luôn sưng sỉa của lão ta. Đôi mắt thằng bé trở nên quá to không cân xứng với khuôn mặt gầy gò của nó.
Sự mềm lòng của cô Cynthia cứ thế tăng dần, và lên đến đỉnh điểm vào một buổi sáng tháng Chín khi bà John Joe đi vào nhà bếp của cô với vẻ mặt rất nghiêm trọng trong khi cô đang chưng cất những quả mận.
- Không, tôi không ăn, cảm ơn, tôi chỉ tạt ngang qua thôi... Tôi nghĩ chắc cô biết chuyện đó. Thằng bé Merrivale đang bị sốt nặng rất nghiêm trọng, các bác sỹ nói vậy. Thằng bé đã làm việc gần như kiệt sức trong mùa hè... ai cũng biết Robins đối xử với nó như thế nào, và họ nói thằng bé bị gặm mòn vì nhớ cha nó và nhớ nhà, nó kiệt sức rồi, tôi nghĩ vậy. À quên, Robins đã đưa nó tới bệnh viện ở Stanford tối qua... tạ ơn trời, Cynthia, cô sao vậy?
Cô Cynthia lảo đảo ngồi xuống ghế cạnh cái bàn; khuôn mặt cô trở nên xanh xao.
- Không sao, cái tin làm tôi quay cuồng... nó đột ngột quá... tôi đã không biết tí gì.
- Tôi phải quay về làm bữa tối cho gia đình. Tôi nghĩ là tôi nên đến báo cho cô biết, mặc dù tôi không biết là cô có quan tâm đến chuyện này.
Cô Cynthia không để ý tới lời nhận xét trước khi rời đi của bà John. Cô ôm lấy mặt “ Đây là sự phán xét dành cho tôi,“ cô thổn thức. “Thằng bé sắp chết, và tôi là người giết nó. Đây là những gì mà tôi làm cho đứa con của John Merrivale. Tôi là một kẻ độc ác, một người đàn bà ích kỷ, tôi xứng đáng bị trừng phạt."
Cô Cynthia trong thái độ khiêm tốn khúm núm khi tới gặp bác sỹ ở bệnh viện vào buổi chiều hôm đó. Vị bác sỹ chỉ biết lắc đầu bởi những câu hỏi dồn dập của cô.
- Tình hình thằng bé rất tệ. Thằng bé dường như kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Không, không thể nào di chuyển nó tới lui một lần nữa. Việc mang thằng bé tới đây tối hôm qua thật tai hại cho sức khỏe thằng bé. Được rồi, bà có thể gặp nó, nhưng tôi sợ là nó sẽ không nhận ra bà đâu... thằng bé đang mê sảng và nói như điên dại về cha của nó và California.
Bác sỹ dẫn cô Cynthia tới một phòng bệnh lớn. Khi bác sỹ dừng lại trước giường bệnh, cô Cynthia lấn qua ông. Wilbur đang nằm đùa nghịch không ngừng tung hứng cái gối. Thằng bé gầy đến hốc hác, nhưng hai má nó đỏ như gấc và đôi mắt rất sáng lạn.
Cô Cynthia khom người xuống nắm lấy đôi bàn tay nóng và khô khốc của thằng bé.
- Wilbur.
Cô nức nở:
- ... còn nhớ cô không? Cô Cynthia đây!
- Bà không phải là cô Cynthia.
Wilbur đáp:
- Cha nói cô Cynthia tử tế và tốt bụng... Bà là người lừa đảo, người đàn bà xấu xa. Tôi muốn cha tôi. Tại sao cha không tới? Tại sao cha không đến với Wilbur?
Cô Cynthia đứng thẳng dậy, nhìn vị bác sĩ nói:
- Thằng bé phải được chạy chữa!
Cô Cynthia nói một cách kiên quyết:
- Chi phí không thành vấn đề. Nếu thằng bé chết, tôi sẽ trở thành kẻ sát nhân. Thằng bé phải sống để tôi có một cơ hội bù đắp cho nó.
Và Wilbur đã sống, nhưng đó là một trận chiến khó khăn và dai dẳng giữa sự sống và chết, có những ngày tưởng như tử thần đã chiến thắng. Cô Cynthia cũng vì thế mà ngày một gầy yếu và xanh xao đến nỗi ngay cả bà John Joe cũng cảm thấy tội nghiệp cô.
Cô vui mừng muốn điên lên và cảm thấy trái đất đang cùng chia sẻ niềm vui đó với mình trên đường đánh xe ngựa về nhà vào buổi chiều hôm đó khi cô được biết Wilbur đã qua cơn nguy hiểm. Ngọn đồi thật thanh bình làm sao trong ánh nắng ấp áp của tháng Mười, làn sương mỏng xanh nhạt bao phủ trên đỉnh đồi. Những cây phong đang khoe sắc đỏ thẫm thật đẹp. Mọi người cô gặp trên đường sao thân thiện và tốt bụng quá! Và sau này, cô nói rằng cô thực sự bắt đầu sống từ ngày hôm đó.
Wilbur hồi phục rất chậm. Mỗi ngày cô Cynthia đều tới bệnh viện thăm và mang cho nó vài món ăn ngon, sự âu yếm dịu dàng của cô làm toát lên sự duyên dáng đáng yêu mới lạ trong cô. Wilbur trông ngóng và vui mừng mỗi khi cô tới thăm. Và khi bác sỹ cho phép thằng bé xuất viện, cô Cynthia chạy chiếc xe ngựa bốn bánh chất đầy những chiếc khăn choàng và những cái gối tới bệnh viện đón nó.
- Cô tới để đưa cháu về. – Cô Cynthia nói.
Wilbur rút người lại đáp:
- Không phải về nhà ông Robins chứ.
Thằng bé run run nói tiếp:
- Ồ, không phải ở đó, Cô Cynthia?
Chú Thích:
(1) Phaeton = xe ngựa bốn bánh - http://en.wikipedia.org/wiki/Phaeton_%28carriage%29
(thanks to Vo Ky - ra cung ky luon)
(2) 75 cents = dùng website sau để tính giá trị 0.75 xu tại Mỹ vào thời gian 1914 thì tương đương 15 đô thời giá 2009. Số tiền này bình thường thì không nhỏ cũng không lớn nhưng đối với một đứa bé bị bỏ rơi thì cũng tính là một con số đáng kể.
http://www.dollartimes.com/calculators/inflation.htm
(thanks to Neopunk1)
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile