TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 10 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 8910
Kết quả 46 đến 46 của 46

Chủ đề: [2009] [Truyện dài] Tam Tuyệt Lệnh - thí sinh số 12

  1. #46
    Ngày tham gia
    Jul 2009
    Đang ở
    Thánh Thành trên đại lục thái thượng viễn cổ Sáng Thế Thần
    Bài viết
    591
    Xu
    0

    Mặc định

    Tam Tuyệt Lệnh
    Phần 1: Một khởi đầu mới

    Chương 38: Tâm tư(Kết)

    Tác giả: thí sinh 12 Kim Bút 2009

    Biên tập: dinhgiathinh

    -------Âu Lạc Gia-------






    Ba đứa nhỏ lập tức thay đổi bộ mặt cung kính nhìn Lê Thế Lĩnh. Mọi người sở dĩ thay đổi sắc mặt là vì người trong võ lâm muốn sáng chế ra một đường quyền pháp hay kiếm pháp đâu phải chuyện dễ dàng. Càng không nói tâm pháp nội công, muốn sáng chế ra nội công sự khó khăn càng thêm khó. Nếu không phải là tay võ công cao cường, tài trí, nghị lực hơn người thì khó mà dám đi vào đường khác để sáng chế những chiêu thức mới. Bởi vì khi sáng tạo nội công phải tìm tòi từng điểm huyệt đạo, từng đường vận chuyển, chánh đạo thì chỉ có một mà ngã rẽ lầm lẫn lại hàng trăm hàng, nạn tẩu hỏa nhập ma tất khó tránh.

    Tỉ như Bách Thú Đồ là một bồ đồ phổ nổi tiếng đã tồn tại cả mấy ngàn năm, bao nhiêu thế thức tu luyện đã trải qua hàng vạn lần rèn luyện mà muốn biến đổi một chút cũng khó khăn vô cùng, chứ đừng nói đến chuyện sáng chế ra một kiếm pháp. Ngay cả bậc kỳ tài như Huyền Vân Chân Nhân cũng chỉ có thể hệ thống lại quá trình tu luyện, đồ phổ nào trứơc đồ phổ nào sau đã khiến cho cả Đại Lục ngả mũ kính phục.

    Lê Thế Lĩnh thở dài nói: “ ta cũng là bất đắc dĩ mới tu luyện loại tâm pháp cực đoan này. Ta là một người mắc chứng cửu âm tuyệt mạch, vốn khó sống qua tuổi hai mươi, hàng năm đều có một lần phát bệnh, mỗi lần phát bệnh tựa như ngàn kim xuyên tim đau đớn không thể tả, sống không bằng chết, nhưng ta không cam tâm, không cam tâm vì cái gì mà ông trời sinh ra ta rồi lại để ta sống trong tuyệt vọng, vận mệnh, rốt cuộc đây là cái vận mệnh chó má gì chứ ?”

    Y càng nói càng giận dữ, cuối cùng hộc ra búng máu đỏ. Lão già thấy vậy vội vàng bước tới bên cạnh lấy ra mấy viên thuốc đưa cho Lê Thế Lĩnh.

    Cái gì gọi là Chiến kỹ, có thể toàn thân bộc phát ra toàn bộ thực lực, đáng gọi là chiến kỹ.
    Cái gì gọi là Sát kỹ, nhất kích tất giết, kẻ sống người chết, không có hai hồi lựa chọn.
    Cái gì gọi là Diệu kỹ, một kiếm chém ra như gió mệnh mang, một đao chém ra lãnh tựa bặng sương, một búa phủ xuống trầm trọng núi lớn, một thương phóng ra, bạo như biển lửa. Cái gọi là Diệu kỹ, một chiêu đối địch đều ẩn hàm năng lượng tự nhiên, như phong lôi thủy hỏa thổ, tá trợ nội kình phát ra uy lực siêu cường, lực hủy diệt tối cuồng.

    Cái gì gọi là Thánh kỹ, trăm cơn gió nhỏ phân tán chỉ làm mát người, trăm con gió nhỏ bay theo quĩ tích nhất định, đó là vòi rồng, vòi rồng có uy lực có bao nhiêu lớn…? Thánh kỹ là đường chuyển của thiên đạo, đao cũng được, kiếm cũng được, cây cỏ nhành hoa cũng được, trong tay cao thủ đó là thanh kiếm tuyệt luân, là một thanh đao cuồng bạo. Nói như vậy có vẽ mơ hồ, nhưng câu vô chiêu thắng hữu chiêu có lẽ sẽ dễ hình dung hơn. Nắm trong tay quĩ tích của phong, qui tắc của đất, cuồng nhiệt của hỏa, lực lượng huyền ào của tự nhiện còn nắm trong tay, thử hỏi chiêu gì không thể phá, còn thứ võ công gì không thể hạ.

    Cái gì gọi là Thần kỹ, không biết, có lẽ chỉ có nằm trong tay của Thiên Đạo cường giả, bất quá tìm khắp đại lục cũng không thấy cái bóng của Thiên Đạo cường giả, ai cũng không biết Thiên Đạo cường giả có bao nhiêư lợi hại. Nhưng mà từ bảy ngàn năm trước đích xác võ giả từng xuất hiện Thiên Đạo cường giả.

    Thập Bát cảm thán nhìn Lê Thế Lĩnh, thế gian này người bất hạnh nhiều lắm, có điều như vậy thì sao. Một kiếp sống giãy dụa bên lằn ranh sinh tử, có ai biết y có bao nhiêu dũng khí, có bao nhiêu nỗi khổ y phải chịu. Cuộc đời vốn bất công, mấy ai có vận mệnh như ý, chỉ là kẻ đi ngược lại vận mệnh an bài, con đường đó luôn lắm chông gai.

    Thập Bát mười phần hào khí nói: “ Được bí kíp này đệ nhất định tu luyện, tầng thứ tám sẽ do chính đệ tạo ra.”
    Lê Thế Lĩnh vỗ vai nó cười nói: “ Ta tin tưởng đệ.”
    Nói đoạn hai người ôm nhau cười ha hả, cứ cho vận mệnh bội bạc, chỉ cần sống không thẹn với lương tâm đó mới chính là siêu thoát khỏi thế gian trần tục, vận mệnh chắc chắn sẽ có lúc biến đổi.
    “ Đại ca, sáu người trước đó tu luyện bí kíp này kết quả ra sao….”

    “ À… ờ… hình như tẩu hỏa nhập ma, nghỉ thở hết rồi…”

    “ Cái gì…?”

    “ Ta đi trước đây, đệ cứ từ từ tìm hiểu.”

    “ Không phải đâu, tại sao ông trời cứ trêu ta vậy nè…”


    Đêm đã khuya, bầu trời sáng rực với ngàn sao tỏa sáng.

    Từng đợt hàn phong thổi tới, một bóng dáng nhỏ bé đứng đó, trên vai là một con quạ lông vàng bắt mắt. Thập Bát ngắm nhìn những ngôi sao trên trời, trong mắt hiện lên vẻ thành thục khác hẳn bạn cùng lứa tuổi.

    Linh hồn một người trưởng thành trong thân thể bảy tuổi như Thập Bát, cho dù giả bộ hắn cũng không thể giống nhưng đứa trẻ khác. Thập Bát lẳng lặng nhìn trời tự hỏi: “ Có những lúc ta thật sự không hiểu nổi chính mình, vừa muốn đột phá đến chí cao cảnh giới của Võ đạo, có khi lại chỉ muốn làm một người bình thừơng, cứoi vợ sinh con, sống một cuộc sống bình thường như mọi người.”

    Lúc này, bầu trời đen thăm thẳm, một cơn gió từ rặng núi xa xa thổi tới làm cây cỏ phát ra tiếng động rì rào.

    Trời đã sang đêm, các vì sao tỏa hào quang lộng lẫy hơn bao giờ hết.

    Gió thổi tới làm mái tóc hắn và bộ lông chim vàng rực bay phất phới.
    “ Ta vẫn cứ nghĩ, đôi khi thời gian sẽ lựa chọn giùm ta, nhưng khi câu trả lời đến ta vẫn còn băn khoăn, vẫn còn vương vấn thật sự là không nỡ, không cam lòng.”

    Công lực của hắn đổi lấy từ bốn mươi năm khổ công rèn luyện võ đạo của Khấp Triết Long. Nội lực của bậc cao thủ một đời kiêu hùng đang nắm trong thân thể hắn. Luồng nội lực mang đến sinh mạng cho ba đứa nhỏ, cũng là dấu chấm hết cho con đường võ đạo của Thập Bát. Lẽ ra bây giờ hắn có thể thoải mái đi theo con đường thứ hai, bình an làm một người bình thừơng cho đến hết cuộc đời. Nhưng tại sao hắn vẫn không vui, tại sao hắn vẫn buồn khổ, khổ vì chính mình.

    Hồi lâu sau hắn mới đưa tay lên vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, thanh âm cũng ôn hòa đi đôi chút: “Vì chuyện năm ấy mà đến nay cả bản thân mình, ta cũng không dám tin nữa, phải chăng vì sợ trong lúc vô ý sẽ quên đi ?”.

    Kim ô cảm giác đựoc Thập Bát tâm sự trùng trùng, nhẹ nhàng cọ cái mỏ rỉa tóc mai hắn. Thập Bát đang nhớ tới một đời mẫu thân kiếp trứơc, trong mắt bao nhiêu yêu thương thể hiện hết trên mắt. Rượu càng uống càng nồng, tình càng đậm càng đau. Hai người vốn không phải mẫu thân, mãi mãi Thập Bát cũng không muốn người đó là mẫu thân của mình. Đáng tiếc, bây giờ chuyện này còn có ý nghĩa hay không chứ.

    Kềm nén bản thân, không ngừng nhắc nhở mình không được quên một người, thiên hạ này có ai hiểu được một đứa trẻ mà sự ngoan cường của nó ai ai cũng khiếp sợ lại là một kẻ đáng thương.

    Sắc mặt hắn biến đổi không ngừng, lúc xanh lúc trắng. Đột nhiên hắn ngửa mặt hít sâu một hơi, sau đó lại chậm rãi thở ra. Thập Bát rốt cuộc cũng không thể buông xuống gánh nợ tình trên vai.

    Thập Bát nhớ lại những nỗi đau vừa trải, lòng thoắt dấy lên cơn đau nhói trong lòng. Ngước nhìn lên trời cao, chòm sao vẫn y nguyên như thế, vẫn như thấy hai ngôi sao Ngưu Lang Chức Nữ khổ đợi trong nổi tương tư chờ mong ngày trùng phùng, vẫn ngôi sao Bắc Đẩu to đẹp dẫn lối cho những người lầm đường trên biển rộng xa xăm. Phải chăng ở một nơi nào đó trên Trái Đất, cũng có người ngước nhìn lên trời sao mà nhớ tới hắn. Nhớ tới một chiến binh Thập Bát oai hùng nào đó đang tung hoành giữa đàn thây ma hung ác. Quá khứ một đời như khói như mây không ngừng trôi qua trong linh hồn hắn. Bao nhiêu bóng người hiện lên rồi biến mất, kỷ niệm có những kỷ niệm chứa đầy nước mắt, nhưng vẫn khiến người ta chạnh lòng khi nhớ lại. Có những gút mắt, những ẩn khuất sâu lắng tận trong cõi tiềm thức, chỉ là người ta không biết hoặc là không muốn biết mà thôi.

    Mây trắng phiêu diêu, trôi lãng đãng trên dải núi. Gió nhẹ lùa tới, mang theo cảm giác khoan khoái khôn tả. Ánh mặt trời như cô bé thẹn thùng núp sau đường chân trời xa xa chưa muốn lộ diện trên không.
    Tà áo phấp phới, Thập Bát chẳng hiểu sao bỗng nhiên buồn bã, không muốn quay về phòng sinh hoạt Hiệp Khách ngay.
    Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ hiểu thấu tâm sự của chính mình, thời gian có cho hắn câu trả lời, hay một lần nữa vận mệnh sẽ cuốn hắn đi vào cơn bão đời vô tình...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Truyện đến đây là kết thúc, bà con chớ buồn đợi mình kiếm thằng tác giả kêu nó nhả ra đủ bộ rồi post lên luôn. Bà con nhớ đón đọc phần 2: Phong Vân Tái Khởi nhé
    Lần sửa cuối bởi dinhgiathinh, ngày 13-05-2010 lúc 07:22. Lý do: sửa
    ---QC---

    Chính là ta Đinh Thần Võ thiên hạ vô song

    Hidden Content


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    finefire,
Trang 10 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 8910

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status