Thành Phiên Ngưng là nơi nổi tiếng, không phải nổi tiếng vì danh lam thắng cảnh, cũng chẳng phải nổi tiếng do món ngon vật lạ. Phiên Ngưng thành nổi tiếng là nơi lưu trú của đại bộ phận các tay cự phú.

Trong số các tay lắm của sống ở Phiên Ngưng thành thì Long thiên Nhân là có tiếng nhất. Ông ta nổi tiếng không vì giàu sản nghiệp, giàu vật chất. Nếu lấy sự xa hoa làm thước đo nổi tiếng thì nhà nhà trong chốn Phiên ngưng thành này đều sàng sàng nhau, chẳng ai dám vỗ ngực hơn ai.
Vậy lấy lý gì làm ông ta nổi tiếng?
Trong phủ ông ta có một cô con gái, Long uyển Nhi.

Thông thường, Long tiểu thư lo việc sổ sách ở Thị Nguyên Lâu. Từ ngày có Long tiểu thư đến lo toan số má thì doanh thu lâu lại tăng lên một cách đáng kể.

Phòng của tiểu thư ở lâu là phòng cao nhất lâu, để đi lên đó Long tiểu thư chỉ có một cách là dời gót ngọc từ kiệu mà bước lên từng bậc thang.

Thị Ngưng lâu xem chừng không cao lắm, nhưng đối với một thiếu nữ như Long tiểu thư thì việc đi lên đi xuống cũng có thể tính là một việc đáng kể, thế cho nên mới có việc tiểu thư ghé tạm một tầng nào đó mà nghỉ chân. Bởi lẽ đó, khách viếng Thị Ngưng Lâu càng ngày càng đông, bất chấp việc uống một ly rượu ở Lâu không hề rẻ và khi đã uống rượu lại uống suông được sao?
Ấy vậy mà hôm nay có một tay đến Lâu uống rượu chỉ khan.

Tửu nhị ở Lâu thói thường cũng quên tính dựa hơi chủ nên trông thấy kẻ uống rượu đấy liền tỏ lòng khó chịu ra mặt.

"Ấy dà! lại một tên nghèo mạt nhịn tiêu nhịn mặc đem chút tiền còm tới đây ngóng nữa sao?"

Nói ra thì cũng phải nói lại, mấy gã tiểu nhị ở Lâu cũng có hơn gì, cũng là mấy gã si mê xuẩn ngốc không danh vọng nhưng vì mê muội vị tiểu thư họ Long mà xin vào Lâu làm công không mà thôi. Nhưng dù sao thì cả bọn cũng có vài lượt được nhìn qua cô chủ của mình rồi, không chừng cả bọn còn tốt phúc hơn đám thực khách câu rê ngồi tại đây đợi tiểu thư ghé thăm.

" Ấy dà! Gã xà ích khốn khiếp, mọi hôm chẹt ta cả trăm lạng bạc mới cho ta thay vào vị trí giúp tiểu thư xuống xe chứ! Ôi chao, bàn tay nàng thật mềm mại, thật..." Gã tiểu nhị đang say sẩm đắm chìm trong cảm xúc, bất chợt nghe tiếng ồn ào, hắn vội hốt mình hòan vía.

" Tiểu thư đến! "
...

Lâm trọng Ân, uống rượu miệt mài chẳng buồn để ý đến xung quanh, y nhấc chén rượu lên, mắt y chỉ nhìn thấy chất rượu sóng sánh trong chén.

"Khốn thật! Trông cái lâu này khách đông thế mà rượu dở thật, không rõ cái gì làm lâu này đông vui đến vậy! Hay là do món ăn, không thể nào! Nhìn cái bàn bên lũ thực khách kêu món ê hề mà lại ăn như mèo mửa, câu nhây trông khó hiểu quá thể." Nghĩ rượu dở mà y vẫn nâng chén đều đều.

" Cũng đã hơn hai ngày, chắc tay họ Phan không còn tìm ta nữa đâu, ta nên ăn tạm chút gì rồi lên đường vậy! " nghĩ thế y ngước mặt tìm tay tiểu nhị.

Chẳng thấy tiểu nhị đâu mà chỉ thấy hai bóng người áo lụa tha thướt tiến đến gần nơi y ngồi.

"Tiểu thư cũng kỳ thật! Bao nhiêu người nhường tiểu thư ngồi mà tiểu thư chẳng ưa, lại đi sâu vô tận đây." Cô gái có khuôn mặt xinh xắn với kiểu tóc dễ thương nói liến thoắng, tay lau ghế.
Người con gái được gọi là tiểu thư ngồi xuống đối diện với Lâm Trọng Ân.

Lâm bỗng chốc thấy tòan thân lâng lâng.
Rượu nào cũng là rượu, uống nhiều tất phải say thôi! Bình thường tửu lượng của y đâu có tệ như vậy!

Long tiểu thư cười nhẹ, ánh mắt cười, đôi môi cười, tiếng nói sao nghe êm như nhung:" Không phải công tử tính uống ly rượu đó chăng?"

Lâm Trọng Ân giật mình, lật đật nhận ra trên tay y đang nâng chén rượu, lúng túng không biết nên uống hay nên để xuống, lại nghe tiếng cười khúc khích của người tỳ nữ, không chừng ai đó vào khắc này lại thích thú cho y mượn gương soi mặt để thấy cái bản mặt đỏ ké của y. Tiếc là không có ai, chỉ có đôi mắt của Long tiểu thư óng ánh tia ngọc soi vào y.

Long tiểu thư nhìn người ngồi đối diện, một kẻ không có nhiều nét để lưu ý, do đó nàng dễ dàng lưu tâm ngay vệch máu thấm qua lằn áo bạc màu của Lâm Trọng Ân.
" Công tử thọ thương? "

"Chỉ là vết thương cũ tái phát" Lâm Trọng Ân lúng búng trong miệng, y tìm cách khẽ khàng đặt chén rượu xuống bàn, nhẹ nhàng thận trọng sợ đánh đổ chất rượu qua vành chén.

"Tiểu nữ là Long Uyển Nhi"

"Ta...À... Tại hạ là Lâm Trọng Ân " Y tìm mọi cách ghìm giọng để câu nói nghe thật nhẹ. Bình thường y nói lớn lắm sao?

Long tiểu thư ngạc nhiên thốt lên:" Công tử là người mà Phan Đại Lão tìm sao? ".
Người tỳ nữ mắt tròn ngạc nhiên chen ngang: " Kẻ giết Quỷ Đao An Tư là y sao? "

Đám khách trong quán đang theo dõi nhất cử nhất động của Long tiểu thư cũng ồn ào vô trật tự lên.

"Kẻ chịu một đao của An tư quỷ vẫn còn sống là y sao?"

"Thôi rồi, tiểu thư chọn y mất rồi"

"Quả nhiên người vừa thóat chết vận đỏ như máu vậy!"
Mọi người một câu, vạn kẻ một ý, một tổ hợp lỏng bỏng những tiếng than vãn, chán nản, ghen tức.

Long tiểu thư chẳng hề tỏ ra khó chịu với những tiếng ái nộ sau lưng, nàng ta giục tỳ nữ mang rượu ngon chén mới đến cho nàng.
" Người có ơn với Phan Đại Lão cũng là ra ân với tiện thiếp! "

Lâm xua tay miệng vẫn lắp bắp: " Họ Phan và tại hạ là đồng bạn với nhau, y không chê tại hạ nghèo khó lang thang mà coi khinh, chuyện tại hạ giúp cho y cũng giống như chuyện bạn bè giúp qua giúp lại thôi!"

Long tiểu thư nâng chén rượu mời Lâm Trọng Ân.
" Trong thiên hạ võ lâm này, kẻ dám tìm Quỷ đao An Tư giao đấu e rằng chỉ có mỗi mình công tử!"

Lâm Trọng Ân chỉ tay vào vết máu trên áo của y nói: " Tại hạ ăn may là chính! "

...

SAU ĐÓ:

Ở ngoại thành Phiên Ngưng có môt cảnh hồ Vô Danh rất đep, hồ tuy không lớn nhưng luồng nước tốt nên nước hồ trong leo lẻo. Vào ban sáng, cây lá xung quanh hồ soi bóng hòa màu diệp lục vào nước hồ, bầu trời cũng góp tay pha thêm ít màu xanh ngọc. Khi gió gợn, sóng nước lăn tăn, dương quang xuyên qua tầng sóng nhấp nhóa ánh màu đa sắc. Những cánh chim đủ lọai tìm chốn bình yên nơi cảnh đây lâu lâu cũng hốt mình vỗ cánh tung sắc lắc rắc điểm tô mặt hồ.

Nói vậy chỉ là ban ngày, còn khi đêm đến thì cảnh hồ ra sao?

Chỉ tiếc là cảnh hồ lại nằm khuất trong thảm rừng dầy, đường vào chỉ là đường mòn nhỏ, hùm báo dữ tợn rình rập, chưa kể những tay tặc đạo có thể xem đây làm chốn dung thân.
Muốn thưởng lãm cảnh hồ, khách thăm thường đi theo đoàn cùng bảo tiêu khí giới đầy mình. Trời còn sáng mà còn chuẩn bị công phu như vây, e là ban đêm chẳng mấy ai thích thú ra đến hồ.

Đêm nay trăng tròn, trăng to rõ treo trên bầu trời đen đặc, ánh sao nhỏ nhẹ chịu khép mình dưới ánh nguyệt quang.
Long tiểu thư chậm rãi thả bộ trên con đường mòn vào cảnh hồ Vô danh, gió đêm mang cái lạnh của trăng phủ khắp bốn bề, tiếng côn trùng to họng cũng im lìm trong sự tĩnh lặng.
Hồ Vô danh về đêm ngậm đầy thứ màu đen huyễn hoặc của bóng tối trở mình thành một tấm gương soi ảnh bầu trời. Trăng trên cao nhìn bóng dưới mặt hồ mà chẳng hề e thẹn giấu bớt tấm thân tròn vằng vặc.

Không có gì hòan mỹ! Thế mới có chuyện nguyệt quang cậy nhờ lòai đom đóm nhỏ, mang ánh trăng trên mình soi rõ những góc khuất. Trong góc tối của phần rừng gần hồ, Lâm Trọng Ân đứng si dại nhìn Long tiểu thư.

-Chàng đã tới rồi sao không lộ diện. Tiếng Long tiểu thư nhẹ nhàng tan vào đêm trăng.

-Ta e rằng nàng sẽ sợ hãi khi gặp ta? Lâm Trọng Ân dè dặt giấu mình đáp lại.

-Chàng có biết vì sao thiếp dám cả gan đi đến chốn này một thân không?

Không có tiếng đáp.

-Đó là vì thiếp luôn biết rằng luôn có chàng ở rất gần mình.

-Ta không muốn nàng nhìn thấy ta vào lúc này.

-Chẳng lẽ chàng cho rằng thứ tình cảm thiếp dành cho chàng là giả sao? Cho dù chàng có biến đổi ra sao nhưng vị trí của chàng không thể biến đổi trong trái tim thiếp, vĩnh viễn không thay đổi.
Chàng đã không muốn thì thôi vậy, ở đây có một số ngân phiếu hòang kim, mong chàng nhận lấy chi dùng trên đường rời khỏi thành!
Lời của Long tiểu thư nghe qua rất cứng nhắc không còn mềm mại như thường, xem chừng đang kìm nén một điều gì.

-Long nhi nàng... Ta không thể...
Lâm Trọng Ân ngập ngừng đáp lời từ đâu đó trong bóng tối.

-Nợ của ai người đó trả! Cha thiếp chuốc thù với dòng họ Đổng, thiếp phận làm con cũng phải gánh thay một phần, ân đền óan trả, chỉ mong sao này chàng...hãy quên thiếp đi...! Thanh âm câu nói còn vút cao trong không gian thì đã thấy Long tiểu thư quay lưng chạy vội...

Cảnh hồ Vô danh chẳng còn lưu bóng ai, chỉ có lũ đóm đóm cợt đùa quay tít, có vài con còn dám lớn gan bay cao hướng về trăng tròn mà đọ sáng.
Chỉ thấy chúng như hòa vào với ánh trăng mà thôi...

GIỮA.

1.
Ở ngòai cổng thành Phiên Ngưng có một quán ăn nhỏ, vừa bán thức dùng vừa bán rượu, quán này mở ra cho người vào thành dừng chân đợi giờ qua cổng. Hiện tại, trời cũng gần chiều, ánh mặt trời hạ nhiệt dần dần, trông dương quang vẫn nồng đậm hồng hào nhưng sự oi bức đã vơi đi từ lâu. Trong quán ăn lại có vài tay phanh ngực ra vẻ nóng bức vô cùng tận, cả bọn ăn đậm uống mạnh, mồ hôi nhễ nhại trông thô tục dữ dằn. Lũ người này nếu bỏ đi cái ồn ào do họ gây ra thì đếm được năm ngừơi. Trên lưng họ đeo năm thanh đại đao cán dài tua đỏ rực. Tuy cả bọn nới quần nới áo ra dáng buông thả nhưng năm thanh đao không hề có tý mảy may được nới lỏng bỏ sang bên. Một tên trong bọn rút cả hai chân lên ghế ngồi chồm hổm nói như thét:
-Con bà các ngươi! Lát nữa vào phủ họ Long thế nào cũng được đãi tiệc mà sao lũ bây ăn tợn vậy, để dành bụng mà ăn sơn hào hải vị chứ!

Một tên khác trong bọn dừng mồm, tay vẫn còn lăm lăm cái đùi gà quay béo ngậy, miệng nói văng cả thức ăn sẵn:
-Con bà nhà ngươi thì có! Tiệc ở phủ họ Long bộ dễ ăn hay sao! Vô đấy mà ăn uống quên thói như tụi mình không chừng lại mang tiếng tục cho Ngũ Đao Minh Hồ chúng ta.

Một tên khác vừa ngửa cổ nuốt trọng một bát rượu to, men rượu còn khà ra miệng đã vội nói chen:
-Lão Ngũ nói chí phải nhưng còn thiếu! Đúng là tiệc ở phủ Họ Long cực kỳ khó ăn, chúng ta tới cho có mặt điểm tên tránh mang tiếng hèn nhát thôi! Lão tam nhà ngươi bộ tính bán mạng thiệt cho họ Long hẩy?

Hai tên còn lại trong bọn cũng góp tiếng:
-Cái danh Ngân châm thủ Đổng gia không phải là hư danh đâu? Triều đình còn phải nhún mình cử quan nhất phẩm đến cậy nhờ họ dùng Ngân châm thủ góp tay chống giặc Đại Việt nữa đấy!

-Nghe tay lính chạy cờ trận đó đem đầu ra cam đoan kể lại thì lúc tên anh cả Đổng Bệnh phất tay khởi động Ngân thủ, châm phóng ra liên miên không dứt, mũi châm sau nối tiếp mũi châm trước, đứng ngòai cuộc mà nhìn vào thì cứ ngỡ đó là một đọan dây bạc. Lợi hại hơn là sợi dây bạc đó không phải là thứ chết, chỉ cần vẫy nhẹ hay phe phẩy ngân thủ thì sợi châm cũng tuân theo mà uốn khúc xoay lượn như thể là một sợi bạc đích thực. Nhóm quân tinh nhuệ đi tiên phong của giặc dễ dàng bị Ngân thủ đẩy lùi. Đến khi kiểm xác giặc mới hay sợi bạc đó là hàng vạn mũi ngân châm.

Lão tam nghe đồng bọn cao giọng quả quyết như vậy lòng vẩn chưa ưng gân cổ cãi:
-Chỉ là lời bươm bướm, các ngươi có thấy đâu!

Tên nói nhiều nhất đập bàn, thức ăn văng lên rơi vãi khắp, khí lực bức bình rượu trên bàn đang yên cũng vỡ "xõang" chảy tràn chất rượu lêng láng trên bàn.
-Lời lão đại ta nói mà ngươi kêu lời bướm cha ngươi! Ta thử hỏi người Ngũ đao Minh hồ bọn chúng ta tiếng tăm ra sao?

-So với Quỷ đao An tư cũng có thể xếp hàng ngang ngữa.

-Ai nói câu đó? Lão đại hất hàm hỏi.

-Luận trong thiên hạ chỉ có Vô địch Võ vương mới xứng đáng đưa ra lời nhận xét. Lão Tam giọng xìu dần.

-Ngân châm thủ là thứ cơ quan hòan hảo nhất trong võ lâm đương thời! Đó là lời Võ vương nói, lời Võ vương nói ngươi có kêu là lời bươm bướm cái thằng cha ngươi không? Lão Đại đắc thắng nói.

Lão tam tỏ vẻ đuối lý bèn nhìn quanh tìm cách nói lảng:
-Đại ca nhìn cái thằng bên bàn kia kìa, thấy cánh tay nó không?

Lão Đại trong sự hưng phấn không vội nhìn nhưng thấy bọn đệ nhìn rồi cười cười cũng quay nhìn, hắn la lên:
-Cái đó mà ngươi gọi là tay hả? Cẳng gà thì có, tếu thật!

Một tên trong đám vội co tay trái lên, ra điệu co rút bàn tay sát vào cẳng tay, giả đò như treo ngang cánh tay đó trước ngực.
Cả bọn cười phá lên:
-Không giống lắm, để ta!

Lão Tam nói rồi, làm ra dáng tương tự đều ở cả hai tay nhưng còn thêm động tác cúi mình xuống ra vẻ cố gắng uống rượu mà không cần đến tay giúp.
-Trông nhà ngươi nom như con thỏ cùi vậy!

Cả đám ôm bụng cười rầm rầm, mặt cả bọn đỏ quạch ràn rụa nước mắt , lão ngũ bớt cười nói:
-Ta ngồi đối diện y nên nhìn kỹ lắm! Các ngươi làm sai hết rồi, phải như vậy nè!
Y vừa nói vừa cười vừa co tay trái lên làm dáng què quặt rung giật.
-Phải giật giật tưng tưng như vậy mới giống! Ối ta ngứa nách quá! Hắn vừa nói vừa luồn cánh tay giả què về hướng dưới cánh tay phải.

"Xựt" một tiếng, một thanh kiếm dài trổ mũi qua qua sọ Lão ngũ, đầu kiếm đi vào cửa miệng, bứng ngang hai cái răng trước rồi theo khoan miệng tìm đường thẳng ra ngòai.

Bốn tên còn lại nín cười, nhanh như chớp giật với tay lên đốc đao.
Tay đặt lên cán đao thì cũng có tay đặt lên cán kiếm.
Lưỡi đao thóat lên cao.
Lưỡi kiếm thóat ra bên má lão Ngũ.
Bốn thanh đao không vung lên nổi.
Trên mặt bốn tên có đúng một lằn kiếm rạch qua đôi mắt.
Máu lão Ngũ phún ra, máu từ vết kiếm rạch tứa thành tia, máu tràn trên bàn.

Nghe tiếng giũ kiếm, rồi nghe tiếng kiếm thóat vào vỏ, sau cùng nghe tiếng nói:
-Lần sau gặp bốn tên mù bọn người lần mò ngòai đường thử xem ta cười hay các ngươi cười!

Ánh nắng chiều tắt hẳn, trời chỉ vừa nhá nhem, không phải vì mặt trời già còn lưu luyến mấp mé nơi chân trời mà là vì ánh sáng còn lưu trong lòng mắt. Chỉ có ngừơi nhìn tỏ mới biết...

2.
Trời chiều tối là lúc con người cảm thấy mệt mỏi nhất, hầu hết mọi người vào giờ khắc này đều muốn nghỉ ngơi thư thả.

Hai ngừơi là Lâm Trọng Ân và Đổng Tật lại gặp nhau vào lúc này, họ gườm gườm nhìn nhau, quan sát nhau như ngắm nhìn một lọai kiệt tác nào đó.

Đèn đuốc nơi cổng thành đã được thắp lên xua đi cái lạnh lẽo của bóng tối nhưng không trừ khử được thứ sát khí âm hàn bốc cao. Ánh đuốc ngập dầu bừng lửa lớn soi tỏ hai bóng ngừơi đứng như đóng dính trên nền đá hoa cương cứng ngắc. Một lọai đá tốt được các hào phú trong thành mua về lát mỏng lát khin khít thành con đường tươm tất dẫn vào cổng thành Đông sang Tây. Lọai đá đó cũng thường được dùng để chạm khắc bia mộ...

Đổng Tật là người lên tiếng trước:
-Ta nhìn đi nhìn lại khuôn mặt biến dạng của ngươi thật khiến ta thống khóai!

Lâm thều thào đáp lại:
-Ngươi sinh ra đã bị tật tay như vậy sao? Tội quá, tội quá!

Đổng Tật đáp lại bằng một tiếng gầm. Bóng hai người trải dài trên đất nhập thành một khối.

-Đổng Giáp...cũng...chết...như thế này...sao? Một một tiếng nói của Đổng Tật là một lần gã cố gắng rút thanh kiếm đang xuyên qua khớp vai Lâm Trọng Ân. Từng chút, từng chút một, thân kiếm của họ Đổng nhích ra được bao nhiêu tấc là thân kiếm của họ Lâm ngập sâu qua cổ họng họ Đổng bấy nhiêu.

Đổng Tật "ặc!" một tiếng rồi xoay mạnh cổ tay cầm kiếm, kiếm gã rời khỏi người họ Lâm, kiếm họ Lâm vĩnh viễn không rời cổ họng gã.

Một trận gió nổi lên, quét qua hai người bọn họ, thâu gom sát khí còn sót lại rồi bốc lên cao thổi bạt ngọn lửa đuốc nghe phần phật, từ từ cơn gió nhẹ dần lay động tà áo Long tiểu thư đang đứng trên mặt thành.

3.
Đêm thật là đen, đêm sau trăng tròn thường vậy. Đêm đen cũng thường gây ra những điều sợ hãi vô cớ.
Đào huyệt chôn ngừơi vào ban đêm không phải là một việc dễ chịu. Hai tên sai nha lúi húi đắp từng xẻng đất cuối cùng. Một tên phủi tay thốt lên:
-Xong! Đi uống rượu thôi mày!

Tên còn lại cắm xẻng xuống đất, thở ra mồm nói:
-Có được vài tờ ngân phiếu của Long phủ mạnh mồm dữ!

-Ta mời ngươi, nhanh lạnh chết con bà nó rồi!

-Còn dựng tạm cái tên cho gã nằm đây nữa.
Gã sai nha tay cầm thớt gỗ, miệng thấm ướt ngọn bút. Chợt hắn hỏi:
-Đổng gì mày?

-TẬt, Đổng Tật..." Thanh âm vọng tới tai hai tên nha dịch, mắt chúng đã thấy bóng người lờ mờ hiện ra.

Hai tên sai nha đồng thanh lên tiếng:
-Lão kiểm thi!

Người vừa xuất hiện bịt mặt bằng một tấm khăn khọt khẹt lên tiếng:
-Theo quy định nha môn thì người chết phải được ta kiểm tra rồi mới chôn.

Một tên khều đồng bạn nói khẽ:
-Lão nghe hơi kim tiền đó!

Nghe đồng bạn nói vậy, tên kia la to:
-Mẹ khỉ! Ta chôn lão luôn!
La dứt là hắn lao vào lão kiểm thi. Tên đồng bạn còn lại của hắn cũng lao theo sau.

Tên sai dịch vừa lao vào liền khựng lại khiến đồng bạn sau lưng hắn cũng dừng bước chạy. Từ khỏang cách đó cũng đủ gần để đồng bạn ở sau hắn nhìn ra đống lòng ruột đang thóat khỏi ổ bụng hắn mà đỗ ra lòng thòng trên nền đất. Đồng bạn sau lưng hắn ngã ngồi bẹp tại chỗ và làm ướt quần.

Tên sai dịch còn lại cố lê đũng quần lùi dần, lùi dần, trong khi lão kiểm thi từ từ, từ từ tiến sát lại...

4.
Long tiểu thư nhẹ nhàng mở cửa một trong nhiều căn phòng trong Long phủ.
-Chàng đã tỉnh!

Lâm ngồi tại mép giường, trên mình chòang hờ áo khóac.

Long tiểu thư đặt bát thuốc nghi ngút hương trên mặt bàn rồi nàng lại ngồi cạnh bên Lâm Trọng Ân. Rồi thình lình nàng ôm chầm lấy họ Lâm. Giọng nàng nức nở:
-Đại phu bảo rằng cánh tay của chàng đã vô dụng.

Lâm lên tiếng:
-Ta cũng ít khi dùng đến tay trái!

Long tiểu thư ngước khuôn mặt đẹp nhưng đẫm lệ của nàng nhìn thẳng vào họ Lâm.
-Chao ôi! Vì thiếp mà mặt của chàng...

Lâm quay đầu sang bên tránh ánh nhìn của Long tiểu thư, y nói quả quyết:
-Vì nàng ta có thể làm tất cả!

Lại nghe tiếng nói êm dịu của Long tiểu thư:
-Ngày mai, cha thiếp sẽ cầu cạnh quần hùng sự tương trợ.

Lâm đặt tay lên vai Long tiểu thư, y nói:
-Ta biết một chốn bí mật, nàng và cha nàng có thể ẩn mình...
Y chưa nói dứt ý thì Long tiểu thư đã ngắt ngang:
-Phận thiếp rất muốn nhưng cha thiếp cương quyết không muốn từ bỏ sản nghiệp bấy lâu gầy dựng.

-Ta không tin một thương nhân như cha nàng lại chẳng biết thiệt hơn. Đi, ta và nàng đi gặp lão gia! Lâm nói một cách cương quyết.

Long phủ bề thế, lắm phòng nhiều đường, hai người tựa như hai u hồn lầm lũi lãng đãng một lúc lâu mới đến lối dẫn vào gian phòng của Long Thiên Nhân.
Lâm Trọng Ân chợt dừng lại trước cửa phòng. Long tiểu thư hỏi y:
-Sao chàng lại dừng lại!

-Ta nghĩ chỉ mình nàng thuyết phục lão gia là đủ. Ta có một việc cần thu xếp. Lâm nói mà không hề nhìn Long tiểu thư, chợt y quay lại nắm lấy bàn tay của Long tiểu thư.

-Anh yêu em!
Y nói rất nhanh, y đi cũng rất nhanh.

Cửa phòng Long Thiên Nhân khẽ mở ra.
-Hảo khinh thuật!

Long tiểu thư bước vào phòng. Cửa khép lại và đèn phòng vụt tắt.

5.
Phiên Ngưng phủ từ lâu đã không có nhiều trọng án để đêm đêm sáng đèn truy xét. Quan phủ cũng chẳng thích thú lưu đêm tại trang phủ nhỏ bé, ngài đã quen với tòa trang viện uy vũ, đầy đủ tiện nghi được những cư dân "gương mẫu" trong thành xây tặng, ngòai ra còn có lắm thứ "mặn mòi" đang chờ sẵn.

Ngòai số quan binh, sai dịch có nhiệm vụ giữ chặt các cổng thành, số còn lại thì đi "bảo vệ" các kỹ viện, sòng bạc hết cả. Phiên Ngưng phủ về đêm không khác một cái miếu hoang lạnh, không đèn đuốc, không tiếng người.

Nói vậy không có nghĩa là sự mẫn cán không tồn tại ở Phiên Ngưng phủ, bằng chứng là hằng đêm ở phòng khám thi luôn luôn sáng ánh đèn, luôn luôn sực nức mùi rượu rẻ tiền dùng để vệ sinh, luôn luôn vang lên tiếng cười khóai trá.

Đổng Bệnh quay phắc người lại, có người đang đứng nơi cửa. Y cười ré lên khóai chí:
-Ngươi trúng phải độc thủ của em ta phải không? Ôi! Tác phẩm của em ta gây ra lúc nào cũng đẹp cả!

Lâm Trọng Ân nhếch cười bằng nửa miệng còn nguyên vẹn
-Những thứ người chết để lại luôn có giá trị!

Đổng Bệnh mặt trở nên nghiêm túc.
-Ta rất thích những tác phẩm của đệ đệ, ta thường thu nhặt hết những tác phẩm của y.

Lâm Trọng Ân lạnh lùng nói:
-Ngươi thích thì ta cho ngươi!
Nói rồi y vung kiếm cắt phăng nửa bên mặt biến dạng.

Đổng Bệnh nhìn lớp da bùng nhùng nằm dưới chân mình, hắn buột miệng:
-Hảo kiếm pháp!

Lâm Trọng Ân với nửa bên mặt ròng ròng máu lên tiếng:
-Ta biết từ trước đến nay chưa ai để yên cho ngươi lóc thịt, hôm nay ta đến đây, đứng yên ở đây, ngươi muốn làm gì thì làm!
Y nói rõ ràng mạch lạc, vừa nói vừa vứt kiếm, bỏ trang phục.

Đổng Bệnh nhìn họ Lâm chăm chú, sau cùng hắn lên tiếng:
-Ý đồ của ngươi là gì?

Lâm Trọng Ân để hai tay ra sau đầu rồi nói:
-Ta mong ngươi tha cho cha con họ Long.

Đổng Bệnh cười ré lên
-Ngươi tưởng ta là ai, mạng của ngươi ta lấy dễ như lấy đồ trong túi.

Lâm Trọng Ân cười khẩy một cách thê lương đáp lại:
-Ta biết ngươi không dễ bỏ qua cái thú này đâu!

CUỐI.

Đổng Bệnh ve vuốt lưỡi trủy thủ sắt bén như nước trên bờ ngực họ Lâm, y đã khuyết mất bên ngực trái, cơ thịt lộ ra, trông rõ cả thớ.
-Tốt! rất tốt! Biểu hiện rất tốt!
Đổng Bệnh lom lom nhìn xóay vào bên mặt lành lặn của họ Lâm.

Đổng Bệnh ghé sát vào bên tai họ Lâm mà thầm thì:
-Ta nói cho ngươi hay! Ả họ Long đó thật ra là họ Lý, Lý Uyển Nhi!
Nói đến đây hắn đưa dao cắt phăng vành tai.
-Hy vọng ngươi còn nghe được! Đổng Bệnh tiếp tục nói thầm.
-Ả là con nuôi của họ Long!
-Ngươi nghĩ Long là một lão già hả?
-Ả con nuôi thường đến phòng họ Long...
Không còn nghe rõ.
Tai của Lâm không còn hiện diện tại nơi cũ nữa.

Đổng Bệnh đưa trủy thủ xuống dưới thắt lưng họ Lâm, hắn đập đập thân dao vào giữa hai chân họ Lâm.
-Nào cho ta thấy chút biểu hiện!

Máu đổ ra nền đất.

Con ngươi của Lâm cơ hồ như muốn rời ra khỏi hốc mắt, tòan thân y gồng lên, cơ họng căng cứng, cuối cùng y gào lên.

Đổng Bệnh cười to, cười sung sướng, hắn cười đến mức nước mắt ràn rụa, cười gập cả mình lại, bò lăn bò lộn trên nền đất mà cười. Tiếng cười hòa lẫn tiếng gào thảm nghe như một khúc hợp ca lạ lùng, tiếng gào càng ngày càng khản dần, tiếng cười càng ngày càng thống khóai.

Đổng Bệnh lồm cồm đứng dậy, hắn vẫn cười nhưng có phần dịu bớt, hắn nhìn thấy Lâm Trọng Ân vẫn nguyên tư thế cũ, vẫn đứng thẳng, hai tay đặt sau ót. Đổng Bệnh vỗ vỗ vào vai họ Lâm, rồi hắn thấy môi dưới của họ Lâm đã bị y cắn nát.
-Ngươi còn sống chứ? Đổng Bệnh hỏi họ Lâm.

-CON BÀ NGƯƠI!!! Lâm chửi lớn, máu lẫn nước bọt văng cả ra.

Đổng Bệnh nghe Lâm Trọng Ân chửi đột nhiên ngửa cổ cười ngất.
Đó là lúc hắn chết. Một lưỡi dao dấu sẵn trong tóc họ Lâm đã xuyên vào ngực trái của Đổng Bệnh.

Lúc Đổng Bệnh khuỵu gối ngã vật ra nền cũng là lúc Lâm nhắm mắt lại...

o0o

Lý Uyển Nhi nằm "phịch" xuống nệm giường êm ái, thanh âm của nàng thật ôn nhu làm sao.
-Đồ quỷ nè! Mới đêm hôm qua mà hôm nay đã...

Long Thiên Nhân vòng tay qua ôm trọn lấy tấm thân của nàng, ông ta hôn lấy hôn để, vừa hôn vừa thì thầm:
-Ai bắt nàng bầy ra trò bố con này chi, làm ta hứng quá chừng! Bố thương con gái mà! Thương, thương...

Xác Lâm Trọng Ân đã cứng đơ, y yên tâm chết vì y chắc chắn người mình yêu không còn bị nguy hại.

Xác Đổng Bệnh chợt động đậy, hắn thở hắt ra rồi nhổm dậy, vừa rút lưỡi dao ra vừa rủa:
-Con bà nhà ngươi! Tim ta ở bên phải, đồ ngu à!

TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



Hết phần Bệnh Châm