Nắng chiếu xuống cửa kính, xuyên qua khe rèm cửa và hắt nhẹ thứ ánh sáng dìu dịu của buổi sớm cuối xuân lên căn phòng ngủ của Việt. Thứ ánh sáng đó ko đủ để khiến Việt choàng tỉnh sau một ngày chuyển đồ mệt nhọc và một đêm khó ngủ vì lạ nhà.

- Con Oanh! Mày có dậy đi học ngay không hả? Mày mà để tao phải lên gọi một lần nữa thì đừng có trách!

Tiếng quát tháo của nhà hàng xóm sát vách vọng vào như rõ mồn một. Inh tai và nhức óc! Việt xoay người và kéo cái gối bịt chặt hai tai.

- Con biết rồi! Con khác dậy!

Tiếng nói đanh đảnh của con bé nhà hàng xóm lại tiếp tục thay mẹ phá giấc ngủ của Việt. Không thể nào nằm tiếp được, Việt vùng dậy, mở cửa bước ra ban công sát sạt với nhà hàng xóm. Anh chỉ muốn gào lên: "Làm ơn cho tôi ngủ với!". Nhưng không cần thiết nữa, vì những âm thanh kia đã ngừng hẳn, và hình như đứa con gái nhà bên đã chịu dậy đi học rồi. Việt lại lững thững bước vào nhà, leo lên giường, cố muốn ngủ thêm chút nữa. Thế nhưng khi anh vừa mới chợp mắt chẳng được bao lâu thì những âm thanh nhà bên lại vọng vào với cường độ còn lớn hơn trước.

- Con gái con đứa không biết đường mà dậy đi học gì cả, hôm nào cũng để bố mẹ phải gọi khàn cổ họng. Từ mai tao mà còn thấy mày đi sinh nhật sinh nhẽo gì nữa thỉ đừng có trách. Học thì không chịu học, 12 cuối cấp rồi mà suốt ngày đi sinh nhật 11, 12 giờ đêm mới chịu về. Sáng thì bảnh mắt ra rồi vẫn không chịu dậy. Mày xem có đứa con gái nào như mày không? Càng ngày càng mất dậy! Tao mà biết trước mày như thế này tao đã bóp chết từ khi còn đỏ hỏn rồi con ạ!...

Việt mở mắt và quyết định thức giấc. Đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Việt khẽ đẩy cửa, bước ra ban công và quan sát nhà bên cạnh. Việt thở dài tự hỏi, liệu sống ở đây có phải ngày nào anh cũng bị tra tấn như thế này không. Những tiếng quát tháo từ nhà hàng xóm đã bắt đầu im bặt. Việt hít thở chút bầu không khí trong lành và ngắm nhìn nơi ở của mình từ trên cao. Việt vừa chuyển công tác từ Hà Nội về mảnh đất chè Thái Nguyên này. Nơi đây khác với Hà Nội cổ kính, bốn mươi ba phố phường của anh rất nhiều. Bầu không khí dường như cũng khác lạ và con người ở đây cũng vậy.

- Con đi học đây! - Một giọng nói chỏng lỏn và khó nghe.

Việt quay xuống nhìn con bé nhà hàng xóm. Giật mình với câu nói của nó: "Con đi học đây", vậy mà trông nó chẳng giống đi học tí nào. Tóc cắt đầu Vic, nhuộm màu đỏ ánh tím, áo phông không cổ, quần bò rách hai vệt dài ngoằng từ tít đùi xuống đến tận đầu gối, chưa kể, chẳng thấy cặp sách đâu ngoài cái túi sách trông chắc đựng được vài quyển vở là chật chứ chưa nói gì đến thêm sách giáo khoa và những đồ dùng học tập khác. Việt nhăn mặt nhìn con bé, bất giác nó ngước lên bắt gặp ánh mắt anh đang săm soi nhìn nó. Nó đưa đôi mắt nhìn Việt một lượt, kéo dài từ đầu tới chân rồi như vô cảm, nó lên xe và đạp đi thẳng, ngay đến ánh mắt cũng không có gì là chào hỏi hàng xóm mới đến gì cả. Việt khẽ lắc đầu và thở dài. Anh vào nhà, lôi cái máy ảnh ra và nhìn lại mấy tấm hình mình đã chụp. Những đứa bé cổ đeo khăn quàng đỏ, áo sơ mi trắng, quần Âu, tay sách cặp sách, miệng cười toe toét khi được anh giơ máy ra chụp. Những cô gái Huế với tà áo dài và chiếc nón trắng mỉm cười duyên dáng. Đấy mới là học sinh chứ!

Việt xách máy ảnh bắt đầu một ngày đầu tiên ở nơi làm việc mới. Việt là nhà báo nhưng có lẽ phải bảo anh làm nghề nhiếp ảnh thì đúng hơn. Anh thích chụp ảnh, ghi lại mọi khoảnh khắc đẹp ở mọi lúc mọi nơi bởi anh luôn muốn tìm cho mình một khoảnh khắc đẹp nhất. Một chiếc lá vàng rơi, một giọt sương đọng trên lá, một con thuyền lặng lẽ trôi trên sông, một chú chim non hay chỉ một nụ cười cũng đủ làm nên một rung động khiến anh phải bấm máy, làm nên những khoảnh khắc đẹp của riêng anh. Việt bắt đầu thấy thích mảnh đất mới này rồi. Buổi sáng, đường phố nhộn nhịp người qua lại, nhưng không khí vẫn mát mẻ và trong lành, chẳng bụi bặm hay tắc đường như trước kia anh ở Hà Nội. Thế nhưng, anh vẫn thấy nao nao nhớ về Hà Nội, nhớ những buổi sáng dậy từ bốn rưỡi xách máy ảnh đi săn, nhớ mùi hương hoa sữa, nhớ bờ hồ Hoàn Kiếm,... Mọi thứ thân quen dường như cứ đua tranh hiện ra trước mắt anh. Việt mỉm cười với những thứ, những khoảnh khắc giờ được gọi chung là "kỉ niệm" ấy. Con người Việt là vậy, một chàng trai luôn biết rung động trước mọi thứ của cuộc sống, luôn muốn tìm và khám phá những khoảnh khắc đẹp và lưu giữ chúng lại bằng những tấm hình hay đôi khi là trái tim anh, nơi những khoảnh khắc được tồn tại bền vững nhất!

Việt dừng xe trước đèn đỏ bỗng xe anh bị một chiếc xe đằng sau thúc vào đuôi. Anh khẽ quay lại nhìn.

- A, xin lỗi ông anh nhé! - Thắng bé choai choai, tóc làm xoăn như mấy chàng diễn viên Hàn Quốc trên ti vi, đèo sau là hai cô bé tầm tuổi cùng không đội mũ bảo hiểm như cậu ta. Việt nhận ra, cô bé ngồi sau cùng là con bé hàng xóm chỗ ở mới của mình. Hình như nó cũng nhận ra Việt, vội vã quay mặt đi chỗ khác. Có lẽ nó sợ Việt nhận ra nó. Chiếc xe đen bóng dưới sự điều khiển của thằng bé choai choai lách qua những chiếc xe khác và phóng vọt lên trước, chưa hết, có vẻ như nó còn muốn khoe diễn, nó đánh võng mấy cái rồi mới chịu phóng đi thẳng. Việt nghĩ đến con bé và chắc mẩm giờ này bố mẹ nó vẫn nghĩ nó đang ngoan ngoãn ngồi học trên trường.

Chiếc xe máy của Việt vừa về đến ngõ đã thấy con bé với mái tóc Vic đỏ rực trước nắng, dựng chiếc xe đạp trắng đứng đó như chờ ai. Vừa mới nhìn thấy Việt nó đã đưa tay ra làm hiệu bảo Việt dừng xe lại. Hoá ra là nó chờ anh. Việt nghĩ đến chuyện ban sáng và chắc nịch rằng nó chặn Việt chắc cũng vì chuyện đó.

- Này, anh mới chuyển về gần nhà tôi đúng không? - Nó nói với cái giọng không biết lớn nhỏ gì cả. Việt gật đầu.
- Vậy có chuyện gì không cô bé?

Nó đưa mắt thận trọng như muốn dò hỏi thái độ của Việt. Rồi nó đổi giọng nhanh một cách chóng vánh.
- Em nghĩ mình sẽ làm hàng xóm tốt của nhau đấy.
- Ừ.
- Vậy chuyện hôm nay anh nhìn thấy coi như chưa thấy gì được không?
- Ý cô bé là sao?
- Ý tôi là... À ý em là anh sẽ không nói gì với bố mẹ em chứ?
- À ra là vậy. Hoá ra cô bé cũng biết sợ đấy. Chuyện ban sáng à? Tôi không phải là một kẻ nhiều chuyện.
- Được vậy thì tốt! - Con bé buông thõng một câu khiến Việt gần như choáng váng. Việt nổ máy và phóng thẳng bỏ mặc con bé lại phía sau. Trong lòng Việt, một cảm giác giận đến tím mặt. Chưa bao giờ Việt gặp phải một con nhóc ăn nói theo kiểu sống sượng đến như thế!

Việt vừa dừng xe ở cổng đã thấy người hàng xóm đang đứng ở cổng nhà, khuôn mặt nóng đỏ cứ như đang bực tức chuyện gì.
- Chào cô! Cháu mới chuyển về đây hôm qua.
- À, ừ, chào cậu. Tối qua chúng tôi cũng muốn sang thăm hỏi cậu nhưng thấy cậu đi ngủ sớm quá nên lại thôi.
- Dạ vâng, tại hôm qua cháu mệt quá! Mà hình như cô đang chờ ai phải không ạ?
- Tôi đang chờ cái con bé mất nết nhà tôi ý mà!
- Dạ?
- À không, không có gì. Mà thôi nó về kia rồi. Chào cậu.

Nói đoạn người phụ nữ bước thẳng vào nhà. Con bé cũng vừa tới nơi, nó nhìn Việt rồi lặng lẽ dắt xe vào nhà. Trước đó, Việt nhìn thấy nó hít một hơi thật sâu.

- Vâng! Con mất nết! Con hư hỏng được chưa!

Sầm. Việt giật mình trước những âm thanh lại phát ra từ nhà hàng xóm mới và cái giọng như gào lên của con bé Oanh. Trong đầu Việt ngổn ngang một đống suy nghĩ. Việt dọn bát đũa và đi lên phòng. Việt lại một lần nữa phải giật mình. Trước cánh cửa bước ra ban công có bóng ai đó đang đứng dựa lưng lên đấy. Việt lại gần, gõ tay lên cánh cửa ra hiệu và hỏi:
- Ai vậy?
- Oanh! - Cái bóng xoay người lại. - Anh mở cửa ra đi! - Giọng nói gần như ra lệnh. Hóa ra là con bé hàng xóm. Nó ở đây lâu chưa nhỉ? Mà nó sang đây bằng cách nào vậy? À chắc là qua đường cái ban công. Việt nghĩ vậy và vội vã mở cửa. Con bé bước vào, nó nhìn Việt như nhìn một kẻ thù xấu xa rồi bất thình lình nó đưa tay tát Việt một cái khiến Việt bất ngờ không kịp trở tay và lĩnh nguyên cái tát nổ đom đóm mắt. Việt trừng mắt nhìn nó. Nó nhìn lại Việt như thách thức, đôi mắt vẫn nóng đỏ đầy vẻ căm thù.

- Cô điên à! - Việt không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình. Con bé, đôi mắt còn nóng đỏ và căm phẫn hơn trước.
- Anh là thằng tồi! Anh không phải là kẻ nhiều chuyện sao hả thằng cha mách lẻo kia!
- Này, cô ăn nói cho hẳn hoi nhé! Tôi làm gì mà cô bảo tôi mách lẻo hả?
- Anh lại còn chối nữa à? Chính mắt tôi nhìn thấy anh nói chuyện với mẹ tôi! Anh là kẻ xấu xa!
- Tôi nói chuyện với mẹ cô thì sao hả? Chẳng lẽ việc chào hỏi hàng xóm mới cũng không được sao? Cô còn nhỏ mà ăn nói với người lớn vô lễ thế hả?
- Anh chỉ chào hỏi thôi à? Thế tại sao bố mẹ tôi lại biết chuyện sáng nay tôi bỏ học hả? Anh không nói thì ai nói vào đây hả? Chuyện gia đình tôi, chuyện của tôi anh không có quyền xen vào biết chưa!
- Xin lỗi! Cô ra khỏi nhà tôi ngay. Và cũng nói cho cô biết, tôi không hề nói gì với bố mẹ cô, càng không xen vào chuyện của cô lẫn gia đình cô. Giờ thì mời cô ra khỏi nhà tôi.

Việt giận giữ chỉ tay ra cánh cửa ban công. Con bé láo xược đó đến bằng cách nào thì cũng phải ra về bằng cách đó. Con bé nhìn Việt, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ căm thù rồi nó quay đầu bước thẳng ra cánh cửa ban công, và trở lại với căn phòng của nó. Việt gần như muốn điên lên vì con nhỏ hàng xóm đáng ghét này. Con nhỏ đúng là con bé vô lễ, láo xược nhất mà anh từng biết.

Đang lay hoay đánh bài viết báo mới thì có tiếng gõ cửa ngoài ban công. Lại là con bé đó. Việt nghĩ vậy và mở cửa bước ra ban công. Việt thấy một mảnh giấy được chèn đá dưới đất và cánh cửa ban công nhà hàng xóm vừa kịp đóng lại.

"Xin lỗi. Em nhầm. Không phải là anh mà là ông thầy chủ nhiệm của em.". Việt nhìn mảnh giấy một hồi, liếc sang cánh cửa ban công nhà hàng xóm một lúc lâu rồi mới đóng cửa vào phòng.

Đêm ấy Việt khó ngủ. Anh vục dậy, ra ban công hóng gió mong sẽ thấy dễ ngủ hơn. Việt vừa bước ra ban công đã thấy con bé hàng xóm ngồi thu lu một góc dưới chân ban công nhà nó, đầu tựa vào tường, đôi mắt nhắm chặt. Việt chẳng biết là nó còn thức hay đã ngủ rồi. Anh nhìn đồng hồ điện thoại, đã hơn 12 giờ đêm rồi, chẳng biết con bé ngồi đây từ bao giờ nữa. Dưới ánh đèn đường cao áp hắt lên, trông bộ dạng con bé tóc tai bù xù, gương mặt mệt mỏi, nhưng không hề có dấu vết gì của nước mắt. Thường thì Việt nghĩ trong hoàn cảnh thế này, con bé phải đi kèm với những giọt nước mắt lem luốc khắp cả khuôn mặt có vẻ như đầy tâm sự kia. Việt chẳng biết làm gì ngoài cứ đứng lặng lẽ nhìn con bé. Trong lòng Việt dâng lên một cảm giác thương xót và đau lòng. Một cảm giác khác hẳn ngày hôm nay anh đã nhìn và đánh giá về nó. Việt ngước lên bầu trời đêm với những vì sao lấp lánh. Trên bầu trời đêm tưởng chừng như đẹp tuyệt đó, Việt nhìn thấy một ngôi sao cô đơn, lẻ loi với thứ ánh sáng yếu ớt, nó cách xa những ngôi sao sáng rực rỡ trên trời mà có lẽ ai cũng muốn nhìn.

- Không có chìa khóa vào nhà hả? Có muốn vào nhà anh ngồi đợi bố mẹ về không?

Việt vừa mở cổng vừa vui vẻ hỏi con bé. Nó đưa mắt nhìn Việt vẻ lạ lắm nhưng rồi nó cũng gật đầu, lẳng lặng theo sau Việt vào nhà.

- Em uống nước lọc hay nước ngọt?
- Cám ơn em không uống!
- Sao vậy? Không khát hả?
- Không phải không khát mà là sợ anh bỏ thuốc mê vào đó cũng nên.
- Gì cơ?
- Xã hội này người tốt ít lắm! Bây giờ chả tin ai được cả!

Việt cười, mở tủ lấy cốc, rót nước lọc cho con bé Oanh, anh đặt cốc nước xuống bàn trước mặt con bé, nhìn nó và nói.
- Không biết xã hội tốt xấu thế nào, nhưng yên tâm anh không đến nỗi phải giở cái trò đánh thuốc mê bì ổi đấy đâu, hơn nữa lại là với một cô gái khó khiến người ta thấy thích được như em!
Oanh đưa cốc nước lọc lên cao, lắc lắc và cười.
- Thế mà có khối thằng muốn cho em lên giường rồi đấy!
Việt há hốc trước câu nói bình thản của con bé. Nó đưa cốc nước lọc lên miệng hớp một hụm dài rồi lại lắc lắc cái cốc trước mặt Việt.
- Này, này. Miệng anh há to quá! Ngậm vào đi không ruồi muỗi bay lạc vào giờ! - Rồi nó lại cười, cười một cách khoái trá cứ như là nó thấy vui lắm không bằng. Việt đi vào trong bếp mặc nó ở ngoài cười chán thì thôi. Phải công nhận, cả đời anh chưa bao giờ gặp phải một đứa con gái nào kinh khủng như con bé hàng xóm đang ngồi trong nhà anh kia. Thật đáng sợ! Việt lắc đầu mà rùng mình.

Oanh đưa đôi mắt tròn xoe của mình nhìn ngắm khắp căn nhà của Việt. Nó thật sự cuốn hút cô bởi những khung ảnh được sắp xếp gần như khắp nhà, chỗ nào cũng có. Những bức ảnh rất lạ nhưng thực sự rất đẹp.
- Nhà anh nhiều khung ảnh thế? Anh mua hay tự chụp đấy?
- Ừ, là anh tự chụp cả đấy!
- Òa! Anh làm nghề nhiếp ảnh hả?
- Không, là nhà báo. Nhưng anh thích chụp ảnh để lưu giữ mọi khoảnh khắc đẹp mà anh được trông thấy.
- Giờ vẫn còn một người như anh nhỉ!
- Thế em không thích lưu giữ những khoảnh khắc đẹp của cuộc sống quanh em sao?
- Với em, những khoảnh khắc đẹp đã chết từ lâu rồi!

Việt nhìn con bé, đôi mắt nó buồn nhưng không ướt át. Nó vẫn rất khô, khô một cách đáng sợ. Việt tự hỏi bản thân, chẳng lẽ con bé không còn biết khóc? Tâm hồn nó đã trở nên chai lì và vô cảm rồi sao?

- Cậu nghĩ thế nào về đề tài này?
- Cháu nghĩ nó không mới nhưng thực sự là một vấn đề còn vô cùng nhức nhối, và rất nhiều người quan tâm.
- Phải. Ta cũng nghĩ như cháu. Cháu nhận đề tài này được chứ?
- Vâng, cháu sẽ cố gắng!

Đồng hồ điểm 11 giờ đêm cũng là lúc Việt đứng trước quán bar với một hàng dài xe xếp hàng tràn cả xuống lòng đường. Vắng lặng và tưởng chừng như cả thành phố đã bắt đầu đi ngủ. Thế nhưng phía sau cánh cửa kia là cả một thế giới khác lạ - một thế giới không ngủ. Dưới thứ ánh đèn màu đầy mê hoặc, với những tiếng nhạc chát chúa là những con người nhảy múa như điên loạn. Họ thích thú, hò hét, quay cuồng trong cơn say. Say rượu. Say tình. Và... say thuốc.

Việt lặng lẽ chọn cho mình một chỗ ngồi kín đáo nhưng đủ để quan sát tất cả. Những đứa trẻ choai choai với đủ thứ màu tóc đang đua nhau lốc cạn những trai rượu với nhãn hiệu ngoại, giá phải lên đến tiền triệu. Có đám nghèo hơn, chúng nó chỉ uống bia Ken nhưng trên bàn số lon bia rỗng cũng lên tới vài chục. Chúng nó uống, tung hô và văng tục như một câu cửa miệng khó bỏ. Những khuôn mặt non nớt mà hàng ngày cha mẹ chúng vẫn thấy cắp cặp đến trường giờ thành những con sâu rượu với khuôn mặt đỏ phừng phừng và cái miệng văng ra đủ thứ mà có lẽ cha mẹ và nhà trường của chúng không thể tin nổi.

Việt quay sang chỗ khác, nơi trung tâm của quán bar. Những cô bé, cậu bé đang quay cuồng trong điệu nhạc. Chúng nhảy, chúng múa với những điệu múa man rợ và tiền sử nhất có thể. Việt giật mình nhận ra trong đám đó có con bé Oanh hàng xóm. Nó nhảy và hò hét như bao người trên sàn. Nhưng rồi, chẳng được bao lâu, nó bỗng ngừng nhảy, đứng lặng yên dưới sàn, hai tay nó buông thõng, nó cúi mặt và hít thật sâu như để có thể thở một cái thật dài. Nó lững thững bước từng bước ra khỏi sàn mặc tiếng nhạc vẫn ầm ầm khiêu khích bên tai. Nhưng nó mới bước được vài bước thì từ phía sau một cánh tay thằng con trai kéo nó lại.

- Gì vậy? - Nó nói với cái giọng đầy khó chịu.
- Cái này nè! - Thằng con trai giơ ra viên thuốc màu hồng, lắc lắc cổ tay trước mặt nó như muốn nhử con bé.
- Thuốc à? Tao không uống!
- Uống đi thì mới có hứng nhảy, uống vào nhảy nó mới bốc! Giờ trông mày như con gà chết rũ vậy!
- Mặc xác tao! Tao đã bảo không uống mà! - Oanh gắt lên.
- Con điên kia! Thích chết không hả? - Thằng bé toan giơ tay định tát con bé một cái thì ngay tức khắc bị một cánh tay khác chắc nịch túm lấy cổ tay và giữ chặt.
- Bỏ tay xuống nếu không tôi bẻ gẫy cổ tay cậu đấy! - Việt nói với cái giọng đanh thép của một người đàn ông thực thụ. Thằng bé nhìn Việt và cái cổ tay đau điếng đang bị bóp chặt của mình sợ hãi. Việt gạt tay nó xuống và túm lấy cổ tay Oanh lôi đi.

Ra khỏi cánh cửa với âm thanh chát chúa và những tiếng hò hét trong điên loạn là một không gian yên tĩnh, vắng lặng của đêm đã về khuya.

- Đây là cuộc sống mà em không muốn ai xen vào phải ko? Hãy tỉnh lại đi, hãy nhìn lại bản thân mình đi Oanh. Em định chôn vùi tương lai của mình ở những nơi như thế này sao? Em định biến mình thành gì hả? Một kẻ thác loạn, bất cần đời và vô trách nhiệm hay sao hả Oanh, em nói đi! Nói đi! - Việt gần như quát lên với con bé. Nó đưa đôi mắt lên nhìn Việt vẫn cái dáng vẻ đầy thách thức.
- Phải, tôi sống thế đấy! Thì sao hả?

"Bốp". Việt giang tay tát con bé một cái mà ngay cả chính bản thân anh cũng không hiểu tại sao anh lại làm như vậy nữa. Nhưng con bé không hề khóc, không một giọt nước mắt nào rơi. Nó vẫn đứng đó, đôi mắt gần như ráo hoảnh, không một chút đớn đau, khuôn mặt nó không biểu lộ một cảm xúc gì hay có lẽ Việt không hiểu nổi cảm xúc lúc này của con bé là thế nào.

- Anh không tin là em vô cảm, nhưng tại sao, tại sao em lại không khóc khi đáng nhẽ ra em phải khóc. Em phải biết khóc, biết biểu lộ cảm xúc của em ra bên ngoài, hiểu không hả Oanh! - Việt lay người con bé như muốn đánh thức chút tâm hồn con người còn xót lại trong nó.
- Em biết khóc và rất muốn khóc! Nhưng em không muốn phải khóc một mình, khóc trong sự cô đơn khi mà không một ai hiểu em! Bạn bè không hiểu em, ba mẹ cũng không hiểu em. Họ chán ghét em, suốt ngày chỉ biết mắng chửi và ba chỉ biết đánh em mà không bao giờ hỏi tại sao em lại như vậy, không bao giờ dành cho em một chút yêu thương, vỗ về. Tất cả chỉ có quát tháo và chửi bới!... Tương lai ư? Em làm gì có tương lai! Khi mà bạn bè thì khinh ghét em! Ba mẹ thì căm ghét em! Và xã hội thì coi thường em! Vậy ai... ai cho em tương lai?

Nước mắt con bé lăn dài. Lần đầu tiên Việt thấy nó khóc, những giọt nước mắt nóng bỏng, thổn thức và đớn đau. Việt thấy toàn thân như run lên cùng tiếng khóc, tiếng nấc nghẹn ngào của con bé. Đầu môi anh mặn đắng cứ như những giọt nước mắt của con bé đã lăn dài đến tận môi anh vậy!

Đêm đó là đêm dài nhất với Việt. Anh đưa con bé về nhà và rất lâu sau mới thấy anh trở về căn nhà sát bên. Và cũng trong đêm đó, bên chiếc giường của đứa con gái đã thiếp đi vì mệt mỏi và vì khóc quá nhiều, có một người mẹ khẽ đặt tay lên má đứa con gái cùng giọt nước mắt nóng hổi vô tình rơi!

- Anh Việt ơi! Anh Việt ơi!

Việt tỉnh dậy và lật đật bước ra ngoài ban công với mái tóc của trạng thái mới ngủ dậy và chiếc quần đùi rộng thùng thình. Việt ngáp ngắn ngáp dài hỏi vọng xuống.
- Có việc gì thế Oanh?
- Anh xem này!

Việt giật mình, trước mắt anh là một con bé với mái tóc ngắn chẳng còn cái màu đỏ chói mắt nữa mà là một màu đen truyền thống. Chiếc quần bò không một vết rách, vệt mài nào xuất hiện. Nó mặc áo trắng có cổ, có in phù hiệu của trường cùng đôi giày búp bê màu trắng với bông hoa trà nở rộ trên mũi giày. Trông nó hệt như một cô nữ sinh cấp III với vẻ đẹp xinh xắn và đáng yêu vốn có của một thiếu nữ mới lớn. Nó giơ chiếc cặp da đen to đoành lên hớn hở:

- Anh xem này! Hôm qua ba mua cho em đấy! Còn bộ quần áo và đôi giày là mẹ đưa em đi chọn. Hì, còn tóc là em tự đi làm đấy! - Nó cười, khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sớm, đôi má nó ửng hồng trong nắng.

Việt nhìn thấy dưới chân tường là những mầm hoa ti gôn đỏ tươi xinh xắn. Rồi chúng sẽ lớn lên, rễ chúng sẽ ăn sâu vào lòng đất và vươn lên những tán lá xanh biếc phủ kín cả tường. Việt nghĩ thế và nhìn theo bóng đứa bé gái trên chiếc xe đạp màu trắng học trò.

Mùa hè đã về cũng đồng nghĩa với mùa chia tay đã đến. Hôm nay Việt nhận làm tài xế xe ôm trở Oanh đi học buổi học cuối cùng của thời cấp III, buổi học chia tay quãng đời học sinh, chia tay những kỉ niệm của một thời cắp sách, một thời bên bạn bè, thầy cô và mái trường của con bé. Việt nhìn lên giàn hoa ti gôn ngày nào mới nhú mầm đỏ hỏn giờ đã phủ kín tường, leo lên cả nóc nhà với những tán lá xanh biếc, và ẩn hiện bên trong là những chùm hoa li ti sắc hồng. Rồi chỉ ngày mai thôi, chúng sẽ nở rộ những chùm hoa ti gôn với sắc hồng rực tô thắm cho đời.

- Rồi chúng sẽ nở những chùm hoa ti gôn đẹp nhất!

Việt quay người nhìn sang. Oanh hiện ra trước mắt Việt với mái tóc đen đã dài quá vai, chúng bay bay trong cơn gió hạ. Hôm nay, Oanh mặc áo dài trắng, màu trắng của tuổi học trò tinh khôi, hồn nhiên và mơ mộng. Trông Oanh lạ lắm, lớn lắm và xinh lắm!
- Em vẫn còn chưa nói cho anh biết em đã đăng kí thi trường nào đấy!
Oanh đưa ngón tay trỏ lên trán ra điều suy tư lắm, rồi con bé cười, đưa tay chỉ vào Việt.
- Em muốn làm nhà báo kiêm nhiếp ảnh gia giống anh!
- Sao lại muốn giống anh?
- Vì em cũng muốn trở thành một người có thể làm thay đổi người khác!

Oanh cười, nụ cười tươi như sắc hồng ti gôn đã nở, đôi mắt sáng niềm tin và cả một niềm hạnh phúc khi tìm thấy một ước mơ cho một tương lai. Khoảnh khắc đó, Việt thấy trái tim mình như ngừng đập. Chưa bao giờ Việt thấy Oanh lại đẹp đến thế! Cuối cùng thì Việt cũng tìm ra được khoảnh khắc đẹp nhất mà anh vẫn luôn kiếm tìm trong suốt bao năm qua. Đó là khoảnh khắc chứng kiến sự thay đổi thật sự của một con người. Khoảnh khắc ấy đã được lưu giữ bằng chiếc máy mang tên "Trái tim Việt" - nơi khoảnh khắc có thể tồn tại bền vững nhất. Và giây phút đó, Việt nhận ra: Anh đã yêu!

TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile