-Hai xô vữa lên tầng 2, nhanh tay !

Tiếng réo inh ỏi của tay thợ xây trên cao làm Thanh thêm bực dọc. Anh ngẩng lên nhìn hắn, ngao ngán. Khuôn mặt anh đẫm nắng tháng 5 và những giọt mồ hôi, đỏ lên gay gắt. Tự nhủ, dù sao mình cũng chỉ là thằng xách vữa thuê, một tay phụ hồ, được người ta cho miếng cơm và công việc để làm cũng là may mắn lắm rồi. Dù là lòng thương hay chỉ là sự lợi dụng thì người ta cũng đã kéo anh ra khỏi tay thần chết, cho anh miếng cơm ăn trong mấy ngày gần đây, cho anh sống lại trong niềm hi vọng khát khao tưởng như không bao giờ còn nữa. Mùi vôi, mùi cát, mùi nước xộc vào mũi nồng cay, hai bàn tay rướm máu trong đôi bao tay nóng hừng hực. Anh chỉ muốn ngồi phệt xuống đống cát dưới cây bàng kia, nghỉ một tẹo thôi, nhưng anh lại sợ những cái nhìn khinh bỉ, hay những câu chửi mắng vô cớ. Bản tính là vậy, anh không muốn hàm ơn ai bất cứ điều gì, cố gắng làm cho xong tháng này, anh sẽ ra đi, thực hiện tiếp ước mơ. Đôi tay mỏi nhừ cố xúc vữa vào xô, mồ hôi đổi xuống đống vữa mới trộn tạo thành những dãy lỗ chỗ như những hòn bi ve. Anh lật đật xách hai xô vữa nặng trịch, cả thân người trùng xuống, tưởng như hai vai muốn đứt rời ra.
- Anh Thanh nghỉ tí đã anh, trưa lắm rồi. Mọi người nghỉ tay ăn trưa nào!

Tiếng nói của con gái ông giám đốc ngọt thanh lẫn trong hỗn hợp vô khối thứ âm thanh của công trường. Bỗng chốc mọi thứ tiếng chậm lại rồi im dần. Thanh hạ xô vữa vừa xách lên xuống, rồi nằm vật ra đống cát dưới gốc cây. Bóng râm của tán lá dìm anh vào cơn say ngủ.

…………………………………

Ngọc ngừng tay viết, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Mưa đám mây. Khoảng sân rộng trước mắt Ngọc loang loáng những bóng nước. Những giọt mưa chưa đủ lớn, không đọng lại thành vũng, nhưng trong cái nắng nhẹ lúc cuối chiều, cũng làm cho không gian mát mẻ hơn .

Thứ 7, mùa thi. Những ghế đá dưới những tán cây nằm chơ vơ một mình, khoảng sân vắng ngắt, chỉ có cơn mưa đám mây đùa giỡn cùng nắng. Chẳng có cái đầu nào tựa bên bờ vai nào, chẳng có cái dáng vẻ nũng nịu hay khuôn mặt hờn dỗi nào. Ngọc chống tay vào cằm, ngắm sâu hơn vào khoảng sân vắng, cười mỉm. Hôm nay, lòng cô thanh thản, vui vui. Cũng nhờ mùa thi, cô mới có được cảm giác này. Suốt ngày vùi đầu vào trang sách, không có thời gian nghĩ vẩn vơ, và cũng không phải chứng kiến một biểu hiện tình yêu nào đó làm cô phải thêm nhớ. Thứ 7, chẳng đôi tình nhân nào chịu ở lại cái kí túc buồn tẻ này, họ kéo nhau đi đầm sen, công viên.. hoặc một nơi nào đó vui hơn thế . Số còn lại những kẻ độc thân thì ngồi lì trong giảng đường tự học, trong thư viện, hay trong phòng để ê a cùng sách vở.

Gấp tập đề cương vừa soạn xong, tự nhủ sẽ cho mình một tối thứ 7 nghỉ ngơi, Ngọc với tay lên giá sách, lôi xuống một cuốn sổ bìa hồng, cẩn thận lật tới một trang đã đánh dấu sẵn, cô đặt bút nắn nót

“Ngày xa anh thứ 214”

………………………………

-Mơ màng gì thế thằng cu ?

Cái đập vai muốn long khớp của thàng bạn cùng phòng làm Phong đưa suy nghĩ của mình trở về ngay với cái vị trí anh đang đứng. Cửa sổ mở nãy giờ, cái lạnh của mùa đông xứ tuyết rơi tự do tung tăng khắp căn phòng hai người ở. Lò sưởi dù chưa tắt vẫn không giữ được cho chàng trai cao lớn khỏi đỏ ửng mũi lên. Phong xoa hai bàn tay lạnh ngắt vào nhau, xuýt xoa “ Mình nghĩ gì thế không biết nữa?”. Anh với tay khép lại cánh cửa sổ bị bung ra từ hồi nào. Dưới kia nắng đang vờn chơi cùng những đống tuyết đang tan, hắt lên cao một thứ ánh sáng chói mắt.
Tiếng chuông tin nhắn vang lên. Phòng thò tay vào túi quần, móc điện thoại ra.Là những dòng tin quen thuộc. Phong nhắm mắt, một giọt nước mằn mặn chợt rơi ra, đè lên đôi môi, dập tắt ý định của một nụ cười hạnh phúc đang muốn nở. Màn hình điện thoại vẫn sáng lên bởi dòng tin “Em nhớ anh !”.

……………………………..

Khu vườn nhỏ tắm mình trong ánh sáng của trăng tháng 8. Gió mát rượi, vờn trên khuôn mặt đang đỏ lên của chàng trai vừa tròn mười tám. Đôi mắt dán chặt xuống dưới chân, không dám trả lời một cái nhìn khác đang tò mò hướng vào mình. Tiếng nói nhẹ còn hơn tiếng gió:

-Ngọc ra Hà Nội học tốt nhé!

Cái nhìn vẫn hướng vào chàng trai, dường như sự tò mò còn tăng lên gấp bội.

-Sao thế ? Ra đó Thanh không tới thăm Ngọc à ?

- Không. Thanh….

-Thế thì Ngọc sẽ tới thăm Thanh

Câu nói đầy vẻ nhí nhảnh và tự tin của cô bé có đôi gò má hồng hồng, cái nhìn đen lay láy và nhất là đôi môi lúc nào cũng như muốn cười làm Thanh muốn òa khóc. Anh dúi vội vào tay cô bạn dễ thương một mảnh giấy nhỏ, rồi quay lưng đi.

Tiếng nói nghẹn ngào, tan vào trong gió làm vỡ vụn mảnh trăng vàng trong đôi mắt đen của Ngọc.

-Chẳng thể nào đâu…

Cô gái giở vội mảnh giấy Thanh đưa “Ngọc là một giấc mơ đẹp trong đời Thanh”.

……………………………….

Chuyến tàu đưa Ngọc ra Hà Nội buồn não nề như chính tâm trạng của cô hành khách bé nhỏ. Không ồn ào và đông đúc như những chuyến tàu mấy ngày sau đó, chuyến tàu này dành hẳn một toa rộng rãi cho Ngọc, cho cô bé tha hồ suy nghĩ và những giọt nước mắt tha hồ rơi mà không sợ ai bắt gặp. Ngày mai, người bạn thân thiết suốt thời thơ ấu của cô bé sẽ lên đường đi tới nơi mà chưa ai biết đến cơ hội gặp lại nhau. Ngọc hỏi số phận hàng trăm nghìn lần rằng, sao không chia bớt một phần may mắn của cô cho người bạn tài giỏi mà bất hạnh. Sao số phận cứ mãi hành hạ người bạn nghèo khó và cho cô nhiều thuận lợi tới vậy.

Ngọc lên chuyến tàu sớm ngày hôm nay, để ngày mai không phải nhìn theo một chuyến tàu khác sẽ đưa bạn cô tới một nơi xa lạ nào đó. Ngày hôm nay, gió tạt vào lau khô những giọt nước mắt đang rơi, nhưng ngày mai, nếu cô còn ở lại, liệu gió có đủ sức để lau hết những giọt nước sẽ rơi hay không. Nắm chặt trong tay mảnh giấy tối hôm trước Thanh đưa, Ngọc nhớ tới da diết hình dáng gày gò, khổ hạnh nhưng cái cười tươi như nắng sớm của Thanh. Từ hồi lớp một, hai đứa đã học chung lớp, cùng nhau đi học, cùng nhau học bài, và cùng đỗ vào trường cấp 3 chuyên của tỉnh khiến bao chúng bạn phải ngưỡng mộ và ghen tị. Ngọc cũng nhớ bao lần phải động viên, khóc lóc và dọa dẫm để người bạn thân thiết nhất của cô tiếp tục đến trường. Thanh nhiều lần tưởng như phải dở dang việc học tập để đi làm giúp gia đình nhưng hình như còn vì Ngọc mà học hết lớp 12 và thì đỗ vào trường đại học Giao Thông. Ngọc những đã tưởng rằng hai đứa sẽ lại tiếp tục cùng nhau học nốt 5 năm đại học, rồi cùng nhau đi làm. Nhưng những giọt nước mắt của cô bé đêm hôm ấy không giúp gì được cho bạn cô. Trăng tháng Tám sẽ còn nhớ mãi trong kí ức của nó hình ảnh đôi bạn nắm tay nhau hàng giờ không muốn dứt, nước mắt như mưa. Ngọc còn nhớ mãi câu nói của Thanh “ Thanh đã cố gắng hết sức và không thể tiếp tục được nữa, mẹ và gia đình cần Thanh hơn trường đại học.”

Ôi vật chất, tiền tài, nó kìm hãm biết bao ước mơ đang muốn cất cánh. Ôi chao dòng đời, nó lôi tuột vào lòng nó những số phận nghèo khổ, bất hạnh. Giá như có tiền,Ngọc sẽ giúp Thanh, nhưng vì bất lực, hôm nay Ngọc phải ngồi một mình trong chuyến tàu buồn bã này, để ngày mai, không phải nhìn người bạn thân thiết sẽ rời xa cô.

……………………………

“Con đường nhỏ còn ghi mãi dấu chân em, và dấu chân một kẻ khờ lững thững theo em hàng giờ mỗi chiều tan lớp.”

Sáng nay lòng anh yên bình như mọi buổi sáng khác, được đánh thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại của em yêu nơi xa “ Dậy đi anh! Ngày mới tốt lành nào!”. Giá giờ này được ở bên em nhỉ, anh sẽ nhào tới , ôm em thật chặt trong vòng tay mình, nói cho em nghe những tiếng yêu thương. Rồi em sẽ hát, theo tiếng đàn anh trầm bổng phải không em ? Gió sẽ thổi tóc em bay bay, mặt hồ sẽ lặng im nghe tiếng em cười khúc khích, và những hàng cây sẽ che cho nụ hôn bí mật anh chỉ dành riêng cho em. Giấc mơ hạnh phúc ngày mai anh và em đã vẽ, một ngôi nhà bé xinh tràn đầy tiếng cười trẻ nhỏ và những bình hoa rực rỡ mỗi sáng sớm em tỉa tót và trang trí. Mỗi sáng mai, anh thức dậy, lại mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy khuôn mặt em yêu. Em sẽ làm cho anh buổi sáng tươm tất nhất, ngon lành nhất mà anh có thể thấy trong cuộc đời mình. Rồi anh sẽ đưa em tới sở làm, sau đó anh tới công trường. Đến tối, cả gia đình lại quây quần bên nhau, nói chuyện vui vẻ. Những ngày hôm sau, anh và em lại viết tiếp chuỗi ngày hạnh phúc bất tận của hai đứa.

Giờ này, ở cách xa anh nghìn trùng cây số, em hãy mỉm cười mỗi ngày và nhớ tới anh, như anh hằng đêm vẫn nghĩ về em, em nhé !

………………………….

-Anh Thanh à, ngày mai anh theo bố đi làm ở công trường khác nhé! Bố em sắp xếp được rồi, bố bảo tối anh lên gặp bố.
Thanh vẫn còn mơ màng, anh chưa tỉnh hẳn khỏi cơn say ngủ. Cát dưới lưng mát lạnh, bốc hơi ẩm lên làm người Thanh cảm thấy sảng khoái hơn biết bao nhiêu. Cái nóng hừng hực lúc trước tan biến đi đâu mất hết, nhưng vai và toàn thân vẫn còn cảm thấy mỏi nhừ. Thanh gượng dậy, nghe tiếng nói của cô chủ nhỏ ngọt ngào như tiếng nói của người con gái ngày xưa.

-Hôm nay anh Thanh nghỉ sớm đi nha!

………………………….

Chuyến tàu đêm ấy đưa Thanh tới một nơi hoàn toàn xa lạ. Cái náo nhiệt của phố huyện ngày xưa nhỏ bé biết bao nhiêu so với những gì đang xảy ra quanh Thanh. Anh bị quây lại trong đám đông những lời mời mọc của những tay xe ôm, của những bà bán hàng rong. Đến lúc thoát ra được đám người ấy thì cũng là lúc Thanh nhận ra rằng, tất cả những gì được gọi là hành lí của mình biến đi đâu mất hết. Giấy tờ tùy thân, quần áo và cả số tiền mẹ anh nhịn uống thuốc để đưa cho anh cũng đã rời xa anh mãi mãi. Thanh bật khóc, cái ngây ngô của chàng trai trẻ hiền lành nơi phố huyện bị cái khôn ngoan, tàn nhẫn , lừa lọc của chốn phồn hoa đô thị đè bẹp ngay từ buổi đầu tiên. Đau khổ biết bao nhiêu khi ngay cả giấy giới thiệu và địa chỉ của công ty mà anh cần phải đến cũng biến mất. Biết làm gì khi một thân lạc lõng giữa biển người vô tâm . Ai cũng vội vã, chẳng ai có đủ thời gian để mắt tới nỗi đau khổ mà Thanh đang phải chịu đựng. Ai sẽ chỉ cho anh biết phải làm gì lúc này đây? Anh không thể tìm lại giấy tờ, tiền bạc đã mất, cũng không thể về quê, vì về đồng nghĩa với hi vọng sống của mẹ anh sẽ tắt. Không được báo tin buồn, sẽ phải luôn nói rằng con sống rất tốt, đủ công ăn việc làm và sẽ gửi tiền về cho mẹ trong một ngày gần nhất.

Suốt ba ngày trời, Thanh lang thang như một kẻ hành khất khắp các đầu đường xó chợ. Anh khao khát tìm được một công việc, tìm một chỗ ở, một miếng bánh cho đỡ đói. Nhưng ai cần anh, một kẻ quê mùa, nói tiếng địa phương nặng trịch, một thân thể gày gò yếu ớt. Mỗi cái lắc đầu là một lần Thanh cảm thấy thêm tủi nhục.

Trận đòn ngày hôm ấy như một định mệnh đưa Thanh vào khúc quanh của cuộc đời. Anh bị một nhóm côn đồ đón đánh, chẳng vì một lí do gì. Rồi đến khi tỉnh dậy, anh thấy mình nằm ở một cái lán trong rừng. Học thức của một chàng trai tốt nghiệp cấp 3 loại giỏi , thừa điểm vào đại học nhắc Thanh biết rằng, hoặc là anh rơi vào tay bọn buôn người, hoặc là vào tay bọn lâm tặc. Thực tế trả lời anh bằng chuỗi ngày phải vận chuyển hàng lậu từ biên giới sang. Mỗi ngày, anh oằn vai tải hàng mấy chục cân hàng, chui rúc, luồn lủi trong rừng, đưa đến một địa điểm được chỉ sẵn. Anh biết việc làm sai trái của mình, nhưng cũng đành lòng chấp nhận một thời gian. Anh cần phải kiếm được một ít tiền mỗi tháng, đủ để gửi về cho mẹ, và có cớ để nói rằng, con đang sống tốt lắm. Đúng lúc anh định bỏ trốn để tìm một công việc chính đáng hơn thì cũng đúng đợt truy quét của công an. Anh trốn chạy như bao người khác, và lại trôi dạt tới thành phố mà ngày trước anh đặt chân tới. Trận đòn thù của đám côn đồ cho thái độ dám cưỡng lại lời mời trở lại rừng của chúng. Hôm ấy, anh nằm gục bên bờ sông, máu chảy loang ra, đỏ cả mặt nước.
Anh sống lại trong bệnh viện, mắt mở ra gặp khuôn mặt tròn trĩnh của một người con gái. Giọng nói nhẹ nhàng của cô làm tim anh nhói đau. Đã lâu lắm rồi anh mới được nghe giọng nói dịu dàng đến thế. Nó làm cho anh nhớ đến Ngọc. Chẳng biết bây giờ Ngọc ra sao nữa ?
…………………………….


- Ngày mai anh Thanh làm giám sát công trình cho bố em rồi nha! Anh Thanh giỏi ghê !

Cô gái đón anh ngay sau khi anh rời khỏi phòng làm việc của ông giám đốc với nụ cười rõ tươi. Anh đã từng nghĩ rằng một vài hôm nữa, sau khi trả xong cái ơn cứu mạng của con người đấy anh sẽ ra đi. Anh đâu dám nghĩ tới ông sẽ trọng dụng anh tới vậy, đưa anh từ một tay xách vữa lên làm giám sát công trình của ông. Giọng nói của con người ấy như vẫn còn vang lên trong tai Thanh “ Không thể lãng phí một người có tài như cháu”

Cô con gái ông giám đốc còn ríu rit mãi bên tai. Thanh nở nụ cười gượng gạo:
-Cô Linh cứ trêu tôi hoài!

………………………….

Năm sau tốt nghiệp rồi, cũng sắp trở thành cô giáo như giấc mơ ngày xưa. Ngọc ngồi một mình trong quán cà phê, nghĩ miên man. Ngọc nhớ anh, người đã cho Ngọc nhưng phút giây thật hạnh phúc. Cô mỉm cười khi nhớ lại những câu nói đùa của anh, ánh mắt anh nhìn say đắm, bờ vai anh rắn chắc, nụ cười anh cuốn hút.
Ngày ấy, Ngọc buồn bã vì phải xa Thanh biết bao nhiêu, cô chỉ lặng lẽ lên giảng đường rồi lại lặng lẽ trở về phòng kí túc. Ngọc thương Thanh rất nhiều, luôn nghĩ sẽ tìm một cách gì đó để giúp Thanh. Tâm trí cô luôn để vào người bạn không biết đang ở chỗ nào đến nỗi chẳng để ý tới một chàng trai hàng ngày vẫn lẽo đẽo theo cô. Lá rụng trên con đường hàng ngày Ngọc bước bao nhiêu chiếc, chàng trai say tình dường như cũng đếm được cả. Ngọc sẽ chẳng bao giờ nhận ra chàng trai ấy nếu một ngày không nghe tiếng đàn và tiếng hát của anh. Ngọt ngào và say đắm. Ngọc thấy nỗi thương mến và nhớ nhung Thanh như được Phong bày tỏ ra cả. Anh biết tất cả những gì Ngọc nghĩ, diễn tả qua lời hát tất cả tấm lòng anh cũng như tấm lòng Ngọc. Phong đến với Ngọc tự nhiên, nhẹ nhàng như tiếng đàn, lôi cuốn như tiếng hát của anh. Phong cùng Ngọc đi làm thêm, cả hai gửi cho mẹ Thanh tất cả số tiền ít ỏi kiếm được hàng tháng. Thi thoảng, Phong lại cùng Ngọc về quê, nghe mẹ Thanh kể về người bạn mà Ngọc thương mến. Ngọc an tâm khi biết Thanh vẫn sống tốt và có việc làm. Duy chỉ có một điều, Ngọc không liên lạc được với Thanh.
Qua năm học đầu tiên, Phong nhận được học bổng đi nước ngoài học. Anh đã muốn từ chối suất học bổng đấy , để không phải xa người anh yêu. Nhưng Ngọc đã cương quyết bắt anh phải đi. Ở xứ xa, nhờ điện thoại hai người vẫn liên lạc với nhau thường xuyên. Phong vẫn hỏi Ngọc tin tức về Thanh. Ngọc vẫn đi làm thêm, dành tiền gửi về quê.
Sang năm Ngọc ra trường, còn anh vẫn phải xa Ngọc, không biết đến bao lâu.

………………………………………

Gió từ dưới sông thổi lên , mái tóc hoe vàng vì nắng của Thanh trôi bồng bềnh.Anh nhìn ra bờ sông một hồi lâu rồi lại nhìn chăm chú vào bản vẽ trên tay. Chả mấy chốc nữa mà chỗ khúc sông cuộn sóng kia sẽ mọc lên một cây cầu vững chắc, đẹp đẽ do chính tay Thanh xây dựng. Thanh thấy ước mơ của anh như gần lắm. Bàn tay anh sắp vẽ nên những cây cầu, những con đường mà từ thưở bé anh vẫn hằng mơ. Chỉ còn 2 năm nữa là tốt nghiệp, Thanh sẽ trở thành một kĩ sư cầu đường thật sự. Anh cám ơn biết bao nhiêu người giám đốc đã cứu anh, cho anh công việc rồi lại cho anh đi học đại học. Ông nói không muốn để lãng phí tài của anh. Anh vẫn vui về điều đó, nhưng vẫn chưa thực sự tin vào cái tài của mình lắm. Từ bé, anh chỉ cố gắng học để quên đi cái nghèo, và để không làm cô bạn anh phải buồn. Bây giờ ông giám đốc giúp anh nhiều thế, anh phải cố gắng hơn nữa để không phụ lòng ông.
Tẩn mẫn xem lại bản vẽ lần chót, Thanh gật đầu ưng ý. Công trình sắp được khởi công .

……………………………….

Phong ngồi thần ra trong căn phòng vắng, anh vẫn không tin vào tờ quyết định cho anh học tiếp tiến sĩ chuyên nghành xây dựng. Điều đó có nghĩa là anh phải ở lại cái nơi xa xôi này thêm 4 năm nữa, xa người anh yêu thêm một thời gian dài nữa. Giờ đây, Ngọc đã đi làm, hẳn cô ấy đã là một cô giáo chững chạc. Phong biết phải làm sao đây? Để cô gái ấy phải chờ đợi anh thêm 4 năm nữa ư? Trong khi tuổi xuân của người con gái đang trôi đi từng ngày. Chờ đợi anh nghĩa là cô sẽ rất có thể bỏ qua những cơ hội tốt hơn, những con người tốt hơn. Anh sẽ làm cô lỡ mất hạnh phúc của cô mất. Phong cay đắng, những giọt nước mắt chảy tràn hai gò má. “ Anh vẫn yêu em mãi!”.

……………………………


Quán cà phê trong ngõ hẻm, tiếng nhạc nhẹ nhàng. Chỉ có 3 con người ngồi cạnh nhau, cùng nhìn về một nơi vô định nào đó. Mái đầu cả 3 đã điểm những sợi trắng, tâm hồn họ đang trôi về những ngày xa xưa .

Cô giáo đưa ánh mắt nhìn sang người đàn ông bên phải cô, ánh mắt vẫn chan chứa yêu thương, nhưng lẫn theo những lời trách móc. Người đàn ông ấy, anh vừa mới trở về ngày hôm qua, sau mấy chục năm xa cách. Anh không tin rằng, Ngọc vẫn chờ đợi anh, để ngày hôm nay, ngồi cạnh cô, lòng anh đầy hối lỗi, đớn đau. Anh trách Thanh, sao không chăm sóc Ngọc như anh đã từng gửi gắm. Anh biết Thanh cũng yêu Ngọc, nên ngày ấy, lá thư gửi về cho Thanh xiết bao cảm xúc, vậy mà Thanh không nghe anh, để Ngọc phải chờ đợi đến tận ngày hôm nay.

Thanh ngồi bên trái người con gái anh yêu từ khi còn bé thơ. Mắt anh dán chặt xuống đất, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ngày xưa anh muốn hôn vào nó biết bao nhiêu. Anh vẫn giữ trong hành lí nay đây mai đó của mình lá thư của người bạn không quen. Nhưng lần gặp Ngọc, nhìn đôi mắt Ngọc vẫn xa xăm ngóng đợi, nhìn khuôn mặt Ngọc vẫn đẫm những giọt nước, ôm trong lòng hình ảnh của một người con trai, Thanh không nỡ. Anh lại khoác ba lô, vùi mình trong những công trình xây dựng ở nơi xa, tiếp tục vẽ nên những con đường, và những cây cầu mới. Suốt mấy chục năm, anh lại trở lại, ngồi bên người con gái ngày xưa anh yêu thương, thấy đau đớn , nhưng không hối hận. Quá khứ trở lại thì anh cũng sẽ làm như vậy. Ngọc yêu Phong, còn Thanh yêu Ngọc. Ngày xưa như vậy, và bây giờ vẫn là như vậy .

Giọt cà phê tí tách rơi trong cốc. Ba con người vẫn lặng thinh. Tiếng nhạc vẫn nhẹ nhàng.

Cà phê không đường đắng ngắt nơi đầu lưỡi, nhưng ngọt lâu trong cuống họng!

TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile