Lỗi lầm

Có sự chia cách nào xa hơn cái chết…

Có nỗi đau nào lớn hơn chính mình tự đẩy bản thân vào bước đường cùng của sự nghiệt ngã…

Có lỗi lầm nào đáng day dứt hơn biết mình có lỗi mà không thể sửa chữa, không thể tha thứ và cũng không thể nói một lời xin lỗi…

Bởi…

“Có những lỗi lầm có thể sửa chữa được.

Nhưng cũng có những lỗi lầm sẽ theo ta đến hết cuộc đời!”



Anh là người đàn ông tuyệt vời nhất nó từng gặp. Anh quyến rũ, dịu dàng, ân cần và tha thiết. Anh luôn quan tâm đến nó, che chở và bảo vệ cho nó. Ở bên anh, nó cảm thấy trái tim mình yên bình và ấm áp. Nhắm mắt lại, hình ảnh anh lại hiện lên trong tâm trí. Nó nhớ anh đến điên dại, cồn cào. Bất cứ khi nào cũng nhớ, cũng muốn gặp anh, được rúc đầu vào lồng ngực anh, nghe nhịp thở nơi trái tim anh. Anh đã cho nó tất cả: tình yêu, niềm vui, sự ngọt ngào và những hạnh phúc thật nhẹ nhàng, êm dịu…

Lần đầu nó gặp anh là tại công ty. Khi đó, nó biết trái tim nó đã thuộc về anh. Nhưng điều mà nó bất ngờ nhất chính là anh lại để ý đến một người con gái bình thường như nó. Anh giống như một thiên thần hộ mệnh luôn xuất hiện đúng lúc để bảo vệ, che chở, giúp nó vượt qua những khó khăn. Bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, anh cũng nâng niu, trân trọng nó cứ như thể nó là một viên ngọc quý. Chưa có ai tốt với nó, coi trọng nó như anh. Anh làm nó thấy mình thật sự quan trọng trên thế gian này. Nó yêu anh, tôn thờ anh. Nó cảm thấy mình thực sự hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Nếu như một ngày kia anh biến mất khỏi cuộc đời nó, có thể nó sẽ chết. Nó đã nghĩ như vậy.

Nó không phải là một người phụ nữ quyến rũ, càng không phải là một cô gái giỏi giang. Nó vụng về và hay phạm lỗi. Nhưng giờ đây nó không còn phải lo sợ như trước kia nữa. Bởi nó biết đã có anh bên cạnh. Anh luôn bảo vệ nó, sẵn sàng giúp đỡ nó và tha thứ cho tất cả những lỗi lầm của nó.

Có lần nó lỡ tay xóa mất một file quan trọng trong máy tính của anh. Nó làm anh tức thật rồi! Nó sợ hãi, nó sợ anh sẽ giận nó mãi mãi. Nhưng anh đã không làm thế. Chỉ vừa thấy nó buồn, anh đã vội vàng ôm lấy nó, dỗ dành nó... Nó có thể nhận thấy rất rõ ánh mắt ngưỡng mộ, có khi là ghen tị của mấy người làm cùng công ty. Lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy hãnh diện về thứ gì đó mà mình có.

Anh

Nó là cô gái hồn nhiên, trong sáng, lương thiện nhất mà anh từng gặp. Anh yêu nó bởi nó vụng về, bởi nó hay mắc lỗi, và bởi …vì sao anh cũng không biết nữa. Anh chỉ biết những lúc bên cạnh nó là những giây phút tuyệt diệu nhất trong cuộc đời anh.

Nó không phải là một cô gái cứng rắn, nó mềm yếu và dễ bị tổn thương. Khi nó khóc, anh thấy tim mình đau xót. Anh muốn che chở cho nó, bảo vệ nó. Anh thích ngắm nhìn nó khi nó cười, thích sự ngây ngô và dễ thương khi nó rúc đầu vào ngực áo anh, thích nhìn thật sâu vào đôi mắt sáng trong và huyền diệu của nó, thích được hôn lên làn môi mềm mại của nó. Và anh nhận ra, anh yêu nó hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này. Anh nguyện dâng hiến cả cuôc đời mình cho nó, bảo vệ nó và yêu thương nó.




Nhưng sao mấy hôm nay anh lạ thế? Anh không còn đánh thức nó dậy mỗi sáng bằng những tin nhắn ngọt ngào, đáng yêu; không còn thường xuyên đến phòng làm việc của nó mỗi khi rảnh rỗi; không còn lặng lẽ ngắm nhìn nó từ xa rồi mỉm cười hạnh phúc…Đi bên cạnh nó nhưng giường như tâm hồn anh lại đang để ở một nơi xa xăm. Nó không còn cảm thấy sự gần gũi, ngọt ngào như trước nữa. Giường như anh đang cố tránh mặt nó. Nó có một dự cảm không lành. Nó sợ hãi. Có khi nào anh không còn yêu nó nữa? Có khi nào anh không thể chịu đựng thêm những sai lầm ngớ ngẩn của nó? Có khi nào anh sẽ rời xa nó? Có khi nào…

Anh

Hôm nay đến nhà nó, anh tình cờ nhìn thấy bức ảnh của nó. Trái tim anh chợt đau thắt lại. Anh bàng hoàng, kinh hãi. Không thể nào là nó được. Nó là cô gái lương thiện nhất, tốt bụng nhất trên thế gian này. Nó tuyệt đối không phải là cô gái đó.



Sinh nhật nó, một ngày mưa, thật buồn!

Nó dậy sớm, không dám rời chiếc điện thoại nửa bước. Nhỡ đâu, anh gọi điện cho nó thì sao?

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nó vui mừng như một đứa trẻ được mẹ cho quà. Nó hồi hộp chờ đợi. Không biết ngày hôm nay anh sẽ mang đến cho nó điều bất ngờ gì? Trái tim nó thổn thức, đôi tay run run nhấn phím nghe. Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía đầu dây bên kia.

* Linh à! Hôm nay anh hơi bận, chắc không đến đón em được rồi. Em đi làm một mình nhé!
* …

Nó chưa kịp nói gì, đã nghe tiếng tút tút. Ném chiếc điện thoại xuống giường. Nó buồn bã, thất vọng. Đây là cuộc gọi mà nó mong đợi ư? Anh đã không quan tâm đến nó như trước kia nữa rồi.

Anh bận thật sao? Giọng nói anh có chút vội vàng, có lẽ anh bận thật. Anh chưa bao giờ nói dối nó và sẽ không bao giờ nói dối nó đâu. Nó chắc như đinh đóng cột về điều đó. Biết đâu anh lại đang bận chuẩn bị cho nó một món quà sinh nhật đặc biệt? Suy nghĩ đó làm nó cảm thấy an tâm hơn chút xíu.

Không gặp anh ở công ty, đôi mắt nó trũng xuống buồn rầu. Hôm nay lại phải làm thêm ca, nó cảm thấy hơi mệt. Hình như hơi sốt rồi thì phải. Nếu như anh đang ở đây, chắc chắn anh sẽ không để nó phải làm việc trong tình trạng này, anh sẽ xốc nó dậy, bắt nó về nhà, ngoan ngoãn nằm trên giường và thưởng thức món cháo tía tô do anh tự tay nấu.

Đã gần 9h tối. Nó chuẩn bị ra về. Ngoài trời mưa tầm tã. Bình thường, nếu thấy trời mưa, anh đã gọi cho nó hỏi han. Nào là em đã đi làm về chưa? Đang ở đâu? Đã ăn gì chưa? Nhớ cất quần áo nhé…vân vân và vân vân. Nhưng hôm nay, nó vẫn chưa nhận được cuộc điện thoại nào của anh ngoại trừ cuộc gọi đáng thất vọng hồi sáng, cũng chẳng thấy anh ở công ty, rốt cuộc thì anh đang làm gì, ở đâu, có nhớ hôm nay là sinh nhật nó không?

Nhấc điện thoại lên, nó muốn gọi cho anh, muốn được nghe giọng nói của anh.

* Linh à! Có việc gì không em?
* Không có việc gì thì không được gọi cho anh sao? Trước kia anh đâu có hỏi những câu như thế?
* Anh xin lỗi. Đừng có trẻ con như thế nữa! Anh đang có chút chuyện. Lúc khác nói chuyện nhé!
* Tút…tút…tút

Anh lại gác máy trước…

Ánh sáng của chiếc ô tô vụt qua làm nó chói mắt. Trong phút chốc nó nhận ra người trong xe không phải ai khác mà chính là anh. Bên cạnh anh, một người phụ nữ sang trọng và quý phái. Anh đã từng giới thiệu chị ấy với nó. Chị ấy đẹp, sắc sảo chứ không hậu đậu, vụng về như nó. Sao chị ta lại đi cùng anh nhỉ?

Những nghi hoặc cứ lớn dần lên trong nó. Nó sợ hãi. Hình như nó sắp mất anh rồi? Không. Không thể. Nó biết anh yêu nó lắm mà. Anh đã từng nói nó là hạnh phúc, là nguồn sống của anh, anh sẽ yêu thương, che chở cho nó trọn cuộc đời này. Anh không thể nào phản bội nó được. Có thể anh và chị ấy đang bận chuyện gì đó? Chắc hẳn chuyện đó phải rất quan trọng nên mới làm anh cư xử với nó như thế? Nó tự lừa dối, huyễn hoặc bản thân mình không biết đã bao lần như vậy!

12 giờ đêm. Anh vẫn không gọi điện. Ngày sinh nhật của nó trôi qua thật rồi. Nó nhắm mắt lại, một dòng lệ nóng hổi tuôn chảy qua gò má rồi xuống cổ…

Anh

Kéo ngăn tủ, anh từ từ lấy ra một hộp quà được gói gém cần thận. Một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh, đẹp đẽ, tinh khôi. Món quà này anh đã chuẩn bị rất lâu để cầu hôn nó vào ngày sinh nhật. Nhưng giờ thì không thể nữa rồi. Trong bóng tối, anh ngồi đó, mặc cho những đau đớn và sợ hãi bủa vây quanh thân mình. Nét sầu thảm hiện rõ trên khuôn mặt. Anh sẽ phải làm sao đây? Sẽ bước tiếp để tìm ra sự thật nghiệt ngã hay dừng lại tại đây thôi? Anh có thể tiếp tục yêu nó mà vờ như không biết, không nghe, không nghi hoặc?

Những câu hỏi không lời giải đáp cứ xoáy sâu vào trong tâm can làm trái tim anh đau buốt. Hôm nay anh đã không chúc mừng sinh nhật nó, chắc nó buồn nhiều lắm. Suy nghĩ này lại càng làm anh thấy đau đớn hơn. Anh… sẽ phải làm sao để tiếp tục yêu nó?

Ngày hôm sau…

Hôm nay, cô bạn luật sư đưa cho anh những tập tài liệu và một vài bức ảnh về nó.

Bức ảnh thứ nhất: nó đang say xỉn trong quán ba. Chiếc vòng vẫn còn trên tay.

Bức ảnh thứ hai: nó loạng choạng rời khỏi ghế ra về. Chiếc vòng vẫn còn trên tay

Bức ảnh thứ ba: nó mở cửa, leo lên xe. Chiếc vòng vẫn còn trên tay.

Bức ảnh thứ tư: nó hì hục tra chìa khóa vào ổ. Chiếc vòng vẫn còn trên tay.

Thế đã là quá đủ để chứng minh một điều. Cô gái đó là nó. Anh ngồi phịch xuống đất, toàn thân buông thõng. Cảm giác đau đớn len lỏi đến từng tế bào. Nó làm anh sụp đổ. Điều mà anh sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã đến.

Anh không tin. Anh tự gạt mình đến cả nghìn lần rằng đó không phải là sự thật, cô gái đó tuyệt đối không phải là nó. Nhưng càng tự gạt mình bao nhiêu, anh lại càng đau đớn và dằn vặt bấy nhiêu. Nó là người con gái anh yêu thương nhất và cũng là người mà anh phải căm hận nhất. Anh đau khổ, anh hoang mang, anh không thể tìm được lối thoát. Anh sẽ phải làm sao đây? Anh làm sao có thể tố cáo nó, bắt nó phải trả giá cho những gì mà nó đã gây ra? Anh cũng làm sao có thể đối diện với linh hồn người em gái đã mất của mình. Anh căm hận bản thân mình, ghê sợ con người mình, ghê sợ cái tình yêu mù quáng, đáng nguyền rủa của mình.

Anh thấy nó gọi điện cho anh? Anh không nghe máy. Anh thấy nó đứng đợi trước cửa nhà mình lâu, rất lâu. Anh cũng chỉ lặng lẽ đứng nhìn. Đã quá muộn rồi. Lần này là quá sức chịu đựng của anh. Anh không thể tha thứ cho nó được nữa.



Không được nhìn thấy anh. Không được nghe giọng nói của anh. Nó thấy nhớ anh da diết. Ruột gan nó cồn cào. Nó nhận thấy mình đang dần mất anh. Không! Không thể nào! Ngay cả trong mơ thôi, nó cũng không dám nghĩ đến chuyện đó.

Nhưng tại sao không nghe máy của nó? Tại sao không chịu gặp nó? Nó thật sự sợ hãi. Nó hoảng loạn. Cả đêm nó không ngủ được. Nhất định nó phải gặp được anh.

Nó lại đến tìm anh. Nó thấy cửa mở hé. Nó tự động bước vào. Nó ngạc nhiên, sững sờ rồi thảng thốt. Toàn bộ những vi mạch trên cơ thể nó như nứt ra rồi rẽ máu. Nó đứng nhìn anh, bất động.

Căn phòng sặc mùi rượu, bề bộn, ngổn ngang những chai lọ, cốc chén. Anh ngồi đó, gục đầu vào vai cô gái khác, sắc mặt u tối và đau khổ.

Nó đau đớn. Nó tức giận. Nó muốn chạy đến xé xác người đàn bà kia, đẩy cô ta ra khỏi vòng tay của anh. Nhưng anh ngăn nó lại, anh không cho nó động vào người cô ta. Anh đang bảo vệ cô ta khỏi nó. Có cái gì đó làm tim nó đau buốt.

* Chia tay đi. – Anh nói, một giọng nói cứng rắn và bình thản.

Đầu óc nó choáng váng, toàn thân nó như tê dại. Anh vừa nói lời chia tay với nó sao? Nó không thể tin nổi, không thể hiểu nổi những gì mình vừa nghe. Nó yêu anh biết mấy, anh cũng biết là nó không thể sống nếu thiếu anh mà. Sao anh lại có thể thốt ra lời chia tay nhẹ nhàng và nhanh chóng đến vậy.

Nó nhìn anh, nó cười nhạt, một nụ cười đau đớn và tuyệt vọng.

* Vì sao?

Anh lặng lẽ. Anh quay mặt đi. Anh không nói gì cả.

* Là vì cô ta? – nó hỏi tiếp.
* Đi đi. Đừng bao giờ đến tìm tôi nữa. – anh đáp trả một cách lạnh lùng.
* Nhưng tại sao chứ? Em đã làm sai chuyện gì? Tại sao lại chia tay? Chẳng phải mọi lần anh đều tha thứ cho em hay sao?

Nó hoảng loạn, nó khóc, nó kéo lấy tay anh, nó muốn níu giữ anh. Nhưng anh hất nó ra, anh hét lên một cách đáng sợ:

* Tha thứ ư? Cô nói xem, làm sao tôi có thể tha thứ cho người đã hại chết em gái mình chứ?
* Hại chết em gái anh ư? Anh… nói gì? Em không hiểu.

Nó ngỡ ngàng, đôi môi lắp bắp.

Anh lại gần nó, nhìn chằm chằm vào mắt nó, một cái nhìn đầy sự căm phẫn, thù hận và đau đớn. Anh giơ lên trước mặt nó cái vòng tay. Đó là cái vòng của nó. Nó đã làm mất ba năm trước. Nó không thể nhớ nổi tại sao mình lại mất cái vòng đó, và mất khi nào. Nhưng sao anh lại có nó?

* Cô không nhớ sao? Thật sự không nhớ sao? Ba năm trước, có một vụ tai nạn đã xảy ra. Một cô gái uống rượu say, lái chiếc Lexus IS màu xám đã đâm vào hai anh em tôi. Em tôi bị thương rất nặng. Tôi đã cố gắng nết thân mình, cầu xin cô ấy hãy đưa em tôi đến bệnh viện. Nhưng cô ta đã bỏ đi, bỏ mặc chúng tôi tại đó? Cô nói xem, cô gái đó có còn tính người không?
* Tai nạn ư? Anh đang ám chỉ điều gì vậy?
* Cô xem đi.

Anh ném vào mặt nó tập tài liệu cùng những bức ảnh. Nó hoảng hốt. Nó kinh hãi. Nó chỉ nhớ đêm đó, nó đã uống rất nhiều. Nó say. Và nó không nhớ gì nữa. Nó lắc đầu quầy quậy, nước mắt tuôn chảy nghẹn đắng nơi cổ họng.

* Không phải em, không phải mà…

Trước sự ngây dại tưởng chừng như vô tội của nó, anh lại càng tức giận hơn. Anh đã bị vẻ ngây thơ đó lừa dối hai năm nay. Anh đã yêu thương, che chở cho kẻ đã hại chết em gái mình. Anh nắm chặt lấy cổ tay nó, quát lên giận dữ.

* Không phải cô ư? Không phải cô thì là ai? Nếu như lúc đó, chỉ cần cô có một chút tính người thôi, nếu như cô quay lại, nếu như cô gọi một cú điện thoại thôi, thì em tôi đã không chết. Nó mới chỉ có hai mươi tuổi, cô có biết không? Nó còn bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hoài bão. Vậy mà cô, kẻ tàn nhẫn như cô đã cướp đi tất cả. Tại sao? Tại sao cô không chết đi chứ?

Anh hất tay nó ra, nó ngã nhào xuống đất. Tay nó đâm vào mảnh thủy tinh vỡ, máu chảy thành từng giọt dưới cánh tay. Nó đau, rất đau. Nó khóc, nó hoảng sợ. Nhưng lần này, anh không còn chạy đến bên nó, dỗ dành nó, hôn lên những giọt nước mắt nóng bỏng của nó nữa rồi. Anh chỉ đứng đó nhìn nó, ánh mắt giận dữ như muốn bóp chết nó. Anh căm thù nó, anh chỉ muốn nó chết đi. Nó không nhớ, hoàn toàn không nhớ gì cả. Nhưng từ trước đến giờ chỉ có nó sai thôi, những câu anh nói, những gì anh làm đều đúng cả. Chẳng lẽ con người vô lương tâm đó là nó thật sao? Nó tuyệt vọng, nó không thể chịu đưng nổi. Dường như có cái gì đó rất nặng đang đè lên người nó.Thế là cuối cùng, nó cũng đã mất anh, mất đi phần đẹp đẽ nhất của cuộc đời nó. Nó bỏ chạy, nó không còn đủ sức để nhìn anh nữa rồi. Nó lao xuống cầu thang, rồi nó băng qua đường như một con thú dại.

Anh

Là tay nó, tay nó đang chảy máu. Máu chảy rất nhiều…Anh cảm giác như có dao cứa vào tim. Anh muốn chạy đến, ôm trầm lấy nó, hôn lên vết thương của nó, che chở cho nó như anh vẫn thường làm. Nhưng giường như có một bóng đen u tối đang giữ anh lại khiến đôi chân anh không thể nhúc nhích. Anh chỉ biết đứng đó, trân trân nhìn nó vẫn với ánh mắt đầy lửa thù giận dữ. Nhưng nó đã không nhận ra rằng, sâu thẳm trong đáy mắt đó vẫn còn tình yêu, tình yêu đó đang thiêu đốt cõi lòng anh.

Rồi nó chợt vùng lên, nó bỏ chạy. Anh vẫn đứng yên, đỡ đẫn nhìn theo nó. Và như chợt nhận ra sắp mất một thứ gì đó quý giá nhất của cuộc đời, anh đuổi theo nó. Đôi chân anh cứ bước, cứ chạy theo mà trong đầu thì hoàn toàn trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ gì. Mọi bóng đen, mọi căm hận giường như không thể đánh bại tình yêu bất diệt nơi trái tim anh. Anh chạy theo nó như một bản năng. Nhưng dù anh có chạy, chạy mãi thì cũng chẳng thể đuổi kịp nó nữa rồi. Bởi chỉ trong nháy mắt, nó đã đi rất xa, đến một thế giới không có anh…



Nó ngã xuống, nó thấy toàn thân nhẹ bỗng, tay cũng không còn đau nữa nhưng…hình như tim vẫn còn đau thì phải? Một màu trắng xóa hiện lên trước mặt. Trắng quá, sáng quá! Ánh sáng đó làm nó chói mắt. Rồi nó thấy mình đang đứng giữa cánh đồng đầy hoa. Bầu trời trong xanh, đẹp lạ lùng. Một cảm giác bồng bềnh, dễ chịu!

“Linh”

Có tiếng gọi, nó quay lại, là anh. Anh nhìn nó, anh mỉm cười. Nó cũng mỉm cười. Anh nắm tay nó, anh đi trước, nó đi sau; hai người rẽ rừng hoa mà bước. Nó đang chìm ngập trong niềm hạnh phúc ngọt ngào, tuyêt diệu nơi xứ sở thần tiên thì bỗng… mặt đất dưới chân nó rung chuyển, nó ngã dúi về phía anh. Anh quay lại, ánh mắt trìu mến dần chuyển sang thù hận. Bầu trời trở nên u tối, cây cỏ bỗng nhiên héo úa, mặt đất nứt nẻ. Nó ngã xuống. Nó gọi anh, cầu xin anh hãy đưa nó ra khỏi nơi đây. Nhưng…anh quay lưng lại, anh bước đi, để mặc nó ở đó. Nó gọi anh, gọi rất nhiều, rất lâu, gọi đến khi cổ họng đau rát, đến khi không còn đủ sức cất lên thành lời…

Đám tang nó, một ngày mưa, u ám và ảm đạm.

Anh ngồi đó, bần thần như một kẻ vô hồn. Nó đã hại chết em gái anh và anh đã hại chết nó. Đây là những gì anh mong muốn sao? Có phải ông trời quá công bằng rồi không? Không. Anh đau xót, anh day dứt, ân hận. Anh không muốn nó chết. Anh chỉ muốn đay nghiến nó, trút giận lên đầu nó mà thôi. Nhưng anh thật không ngờ đó lại là những lời cuối cùng anh nói với nó. Anh vẫn còn yêu nó, yêu nó tha thiết. Nó ra đi, để lại trong anh một khoảng trống không thể lấp đầy. Ước gì hôm đó anh đã không quá nóng giận. Thà rằng cứ để một mình anh đau khổ, thà rằng cứ để sự thật bị chôn vùi,.…

Một cô gái chầm chậm bước đến, đặt lên mộ nó một bó hoa cúc vàng. Cô đứng đó, lặng yên. Lát sau mới bước lại phía anh, đôi mắt nhìn anh u tối.

* Anh biết không? Tôi cứ nghĩ chạy trốn là sẽ giải quyết được tất cả. Thời gian qua đi và sẽ không ai còn nhớ đến vụ tai nạn đó nữa. Nhưng tôi đã nhầm. Có những lỗi lầm có thể sửa chữa được. Nhưng cũng có những lỗi lầm sẽ theo ta đến hết cuộc đời. Tối hôm đó, khi tôi đến thì Linh đã uống say. Tôi cũng đã uống say. Nhưng tôi tin rằng mình còn khá hơn Linh, chí ít thì tôi cũng tra được khóa vào ổ. Tôi định đưa cô ấy về nhà. Nhưng…Tôi đã rất hoảng sợ, tôi không thể tỉnh táo để suy nghĩ. Và tôi đã cư xử như một con người vô lương tâm nhất trên thế gian này. Tôi sai rồi, và anh cũng đã sai rồi…Những bức ảnh đó đâu thể chứng minh được điều gì chứ!...

Anh gục ngã! Toàn thân đau đớn như có hàng ngàn con sâu mọt đang gặm nhấm từng thớ thịt…Trong cơn mê sảng của sự đau đơn tột cùng, anh thầm gọi tên nó.

“Linh ơi! Liệu anh có thể tha thứ cho chính mình?”

TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile