“Woa! Đây là nơi anh đã chọn để học sao? Nó thật tuyệt!



* Anh nhất định sẽ thi đỗ vào trường đó!

Anh đã quả quyết với em như thế.

Vậy là đã 1 năm 1 tháng 24 ngày kể từ khi anh chuyển đi. Anh không biết được rằng em đã buồn như thế nào đâu. Mỗi giây, mỗi phút hình ảnh anh lại hiện lên trong tâm trí em. Em đã đi tìm anh nhưng…em còn quá trẻ dại, quá ngây thơ, em không thể tìm thấy anh. Anh trai em nói rằng, cách tốt nhất để em tìm thấy anh là em phải thi đỗ vào trường này. Anh có thể ngờ được không? Một cô gái lười biếng như em lại có thể cầm sách học bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu? Tất cả là vì anh đó, nguồn sống của cuộc đời em.

Nhưng cuối cùng em cũng thi đỗ vào trường của anh rồi. Nó đẹp hơn trong trí tưởng tượng của em rất nhiều. Và điều quan trọng nhất là em sắp được gặp lại anh.”

Suốt buổi chiều tôi lang thang ngoài hành lang các lớp học. Ngôi trường này quá rộng. Rốt cuộc thì anh học ở lớp nào nhỉ? Một ngày, hai ngày rồi đến ngày thứ ba, vẫn chẳng có tin tức gì về anh. Một chút thất vọng hiện lên nơi khóe mắt. Thì ra cuộc sống này không đơn giản như tôi nghĩ.



Đêm nay, nhà trường có một chương trình ca nhạc đặc biệt. Không khí thật náo nhiệt và sôi động. Mọi người đều chăm chú hướng mắt lên sân khấu. Còn tôi, tôi hi vọng sẽ thấy anh ấy trong đám người đông đúc này. Nhưng giường như hi vọng đó quá mong manh. Những nơi đông đúc này không phù hợp với tôi. Tôi chỉ cần có anh mà thôi. Tôi nhắm mắt lại, cố nén nỗi thất vọng vào sâu nơi đáy con tim …

Một bài hát quen thuộc, một giọng ca quen thuộc, một hình bóng quen thuộc hiện lên. Anh đứng đó, giữa sân khấu rực sáng bởi ánh đèn điện. Đôi tay tôi run rẩy nắm chặt mặt sợi dây chuyền trước ngực. Những kỷ niệm chợt ùa về…

“Anh! Là anh thật sao? Có phải em đang mơ không? Tôi mỉm cười, rồi nước mắt trào ra. Bởi tôi quá hạnh phúc, quá bất ngờ. Anh biết không, em đã mong mỏi giờ phút này từ lâu lắm rồi. Mỗi giây, mỗi phút em đều nhớ anh. Cũng đã có lần em tự hỏi, sao bỗng nhiên anh lại đi, sao không về thăm em? Để cho em hi vọng rồi lại thất vọng. Nhưng em vẫn cần có anh. Luôn cần có anh, dù cho đó là mù quáng, là đợi chờ, em vẫn chấp nhận. Bởi thế, em đến đây…”

Tôi cứ đứng đó như chết lặng, một cảm giác hạnh phúc mơn man khắp da thịt. Đã lâu lắm rồi tôi mong nhớ ánh mắt ấy, nụ cười ấy, hình bóng ấy…

Bản nhạc kết thúc.Tôi nhìn anh, nở một nụ cười thật tươi, chờ đón vòng tay ấm áp sau những tháng ngày xa cách. Chầm chậm, chầm chậm, anh tiến về phía tôi. Anh nhìn tôi. Anh mỉm cười. Anh dang tay ra. Tim tôi như muốn vỡ òa vì sung sướng. Một cô gái chạy đến ôm cổ anh. Họ dắt tay nhau, đi qua tôi…

Không gian trở lên tĩnh lặng, thời gian trôi đi chậm chạp như một thước phim quay chậm. Tôi đứng yên đó. Ngỡ ngàng! Choáng váng! Không hiểu...

Anh không nhìn thấy tôi chăng? Không! Tôi đã ở rất gần anh, rất gần mà. Anh còn nhìn tôi, nhìn tôi rất lâu. Anh còn mỉm cười với…với cô gái đó, không phải tôi. Trái tim vừa mới có chút nhựa sống của tôi bỗng nhiên tan chảy. Không thể nào? Anh không thể phản bội tôi.

* Anh Hoàng – sau những phút giây bất thần tôi chợt nhận ra những gì đang diễn ra. Tôi vội vàng đuổi theo anh. Vì nếu không đuổi theo anh, tôi sợ… sợ sẽ lại để mất anh một lần nữa.

Anh quay lại chăm chú nhìn tôi. Cô gái bên cạnh vẫn hồn nhiên khoác tay anh. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, bước lại gần họ.

* Không phải anh đã quên em rồi chứ? Cô gái này là ai? – tôi hỏi.

Cô gái bên cạnh nhìn Hoàng vẻ nghi ngờ. Hoàng bối rối, thanh minh với cô gái đó:

* Anh không biết cô ta.

Rồi Hoàng quay sang phía tôi.

* Xin lỗi. Chắc cô nhận nhầm người rồi. Tôi chưa từng gặp cô.
* Sao anh lại có thể nói như vậy? Em đã vì ai, vì ai mà cố gắng nhiều vậy? Em đến đây không phải để thấy anh và cô ta… - tôi nói như muốn lao về phía anh ấy. Những cảm xúc bấy lâu bật lên thành tiếng.
* Cô đang nói cái gì vậy? Cô nhận nhầm người rồi. – anh nói giọng cương quyết.
* Em không nhầm! Làm sao em có thể nhầm anh với ai khác được chứ? Ngày nào em cũng nhớ anh, mong được gặp anh…
* Tôi thật sự không quen cô! – anh cắt ngang lời tôi. - Đây là bạn gái của tôi. Mong cô hãy giữ chút tự trọng. Tôi không muốn cô ấy nghi ngờ.

Anh nói rồi quay đi một cách lạnh lùng bỏ lại một mình tôi trong khoảng không trống vắng. Tôi nhìn theo bóng anh lâu… lâu…rất lâu đến khi mọi thứ trước mắt nhòa đi. Tôi không hiểu? Không hiểu gì hết? Anh ấy thật sự không nhận ra tôi hay đang cố tình che dấu điều gì. Tôi đã đợi, đợi ngày này rất lâu. Thậm chí tôi đã từng vẽ ra bao nhiêu viễn cảnh tươi đẹp, rằng anh ấy sẽ chạy đến ôm trầm lấy tôi, hét lên điên dại vị sung sướng. Nhưng tôi đã lầm. Ánh mắt anh ấy tràn đầy sự lạnh lùng và xa lạ. Tôi bước đi, đôi mắt thẫn thờ nhìn xa xăm. Tôi không muốn nghĩ, không muốn nghĩ gì hết mà cũng không còn đủ sức để nghĩ gì nữa…

Giờ tan tầm, tôi đứng trước cửa lớp đợi anh. Anh bước ra và cô gái ấy cũng bước ra ngay sau đó. Cô ta học cùng lớp với anh.

* Em có thể nói chuyện với anh được không? – tôi hỏi
* Cô có thể nói trước mặt bạn gái tôi. Tôi nghĩ là mình không có gì phải giấu cô ấy cả. – anh nói và nhìn Lan ánh mắt trìu mến. Cái nhìn đó làm tim tôi đau đớn. Tôi mím chặt môi, ném về phía anh một cái nhìn đầy sự oán trách.

Một khu vườn rộng rãi phía sau trường. Gió thổi từng đợt nghe xào xạc. Nơi đây mang lại cho con người ta một cảm giác yên bình đến khó tả. Ở đây cũng trồng rất nhiều xoan, loài cây mà cả tôi và anh đều rất thích. Đó là lý do tôi lựa chọn nơi này. Hít một hơi thật dài tôi quay về phía anh.

* Anh nói đi. Em cần một câu trả lời. Em không tin là anh lại hết yêu em?
* Yêu cô ư? Cô đang đùa đấy à? Lần thứ nhất tôi gặp cô là tối qua, bây giờ là lần thứ hai? Tôi nhắc lại một lần nữa, cô nghe cho rõ, tôi chưa từng quen biết cô. Vì vậy nếu như cô muốn cuộc nói chuyện này tiếp tục thì đừng nói những câu vô nghĩa nữa!

Tôi nhếch mép cười nhạt.

* Anh đang định giở trò gì vậy? Anh nói là không quen em sao?

Tôi ngước lên nhìn những chùm xoan đang đung đưa trong gió. Tiến lại gần một cây xoan, đặt tay lên tấm thân sần sùi, tôi hỏi:

* Anh có biết loài cây này không?
* Đương nhiên là có.
* Nó là loài cây mà anh thích nhất. Anh cũng thích hoa xoan nữa. Anh nói đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa màu trắng và màu tím, hai màu anh thích nhất. Anh đặc biệt thích ăn khoai nướng, thích nghe nhạc mỗi khi học. Anh rất thích bài “forever” của Stratovarius, anh nói, đó là bàn tình ca hay nhất mọi thời đại và…
* Đủ rồi! Cô là ai? Tại sao cô lại biết tất cả những chuyện này? – Anh tiến đến trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt rực lửa, đầy sự hoài nghi và giận dữ.
* Vì em là người yêu của anh.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Ánh mắt anh sâu thẳm, điên cuồng nhưng khó đoán. Thời gian dừng lại…Tôi và anh đều bất động. Tiếng gió vẫn thổi qua kẽ lá nghe xào xạc.

* Hai người nhìn nhau đủ chưa? Đây là sự thật sao?

Tôi và Hoàng quay ra nhìn Lan. Hai hàng mi đã ướt đẫm, nước mắt rơi tự bao giờ. Hoàng vội vàng chạy đến bên Lan, nắm tay cô thật chặt như thể cô ấy sắp chạy mất khỏi anh. Anh nói trong sự sợ hãi:

* Lan! Hãy tin anh! Anh chưa từng gặp cô ta nói gì đến yêu chứ. Em là tình yêu duy nhất của đời anh và sẽ mãi mãi là như vậy.
* Thế còn những điều cô ấy nói? Chẳng phải tất cả đều là sự thật sao?
* Anh không biết? Anh không hiểu tại sao cô ta lại biết được những điều đó. Nhưng anh thật sự không quen cô ta. Có thể cô ta biết người bạn nào đó của anh. Phải rồi…

Ánh mắt anh dừng lại, từ từ quay sang tôi

* Cô đã điều tra về tôi đúng không? Nói đi! Mục đích của cô là gì?

Tai tôi ù đi. Tiếng anh hòa lẫn vào tiếng gió. Xào xạc, xào xạc... Gió khứa vào tim tôi đau rát. Mục đích gì cơ? Anh nói tôi đến tìm anh là có mục đích gì? Chẳng lẽ anh đã không còn yêu tôi thật sao? Anh đã từng nắm chặt tay tôi, nhìn tôi đắm đuối và nói mãi mãi yêu tôi. Vậy mà mới chỉ có hơn một năm thôi, anh đã có người con gái khác. Anh đã không còn yêu tôi nữa rồi, anh đã quên tôi thật rồi.

* Cô nói đi! Tại sao lại muốn chia rẽ tôi và Lan!

Anh quát lên. Tiếng quát tràn đầy sư giận dữ của anh xé toạc bầu không khí tĩnh lặng. Tôi chầm chậm tiến lại phía anh và Lan. Đôi mắt u tối, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy trong đau đớn:

* Giả dối! Tất cả đều là giả dối! Nếu như đã không còn yêu em thì anh cứ nói ra! Tại sao anh lại phải vờ như không quen biết em. Anh đã lừa dối em, bây giờ anh còn định lừa dối cô ấy nữa phải không?
* Cô…
* Đây là bằng chứng! Anh xem đi. – tôi đưa cho anh tập ảnh, những bức ảnh mà chúng tôi đã chụp với nhau, ở trên đó còn có những lời nhắn nhủ ngọt ngào anh dành cho tôi. Nhìn chúng tôi khi đó thật hạnh phúc. Nhưng đó chỉ là dĩ vãng, một dĩ vãng xa xôi.

Anh nắm chặt bức ảnh, đôi mắt hoảng loạn. Sắc mặt tái mét. Lan nhìn anh, đôi tay run rẩy, đôi chân bủn rủn, cô khóc rồi bỏ chạy. Anh đuổi theo Lan, anh giữ cô ấy lại. Nắm chặt bờ vai Lan, anh nói như khóc:

* Lan! Không phải thế! Đó không phải là anh. Anh không hiểu những bức ảnh đó ở đâu ra! Anh thề với em, anh chưa bao giờ lừa dối em, anh thật sự không biết cô ta. Xin em, hãy tin anh!
* Anh thôi đi! Như thế này vẫn chưa đủ sao?

Lan đẩy anh ra, mạnh mẽ và quyết liệt. Cô bỏ chạy. Hoàng định đuổi theo cô ấy nhưng tôi đã nhanh hơn. Tôi kéo Hoàng lại, bắt anh phải đối diện với tôi. Nhưng…xoạt…

* Tránh xa tôi ra!

Anh đẩy tôi ngã nhoài trên mặt đất…

Tôi…ngỡ ngàng, tuyệt vọng…

Chưa bao giờ, chưa bao giờ anh ấy lại cư xử với tôi thô bạo như vậy. Anh ấy đang thật sự giận dữ. Anh ấy! Sao anh ấy lại như thế? Anh ấy đang căm ghét tôi. Thế mà tôi đã như một con ngốc, gạt bỏ hết lòng tự trọng để tìm anh ấy, sống những tháng ngày mòn mỏi nhớ mong một người. Đã bao lần tôi tưởng tượng ra ngày tôi gặp lại anh, được anh nắm tay đi dưới con đường đầy hoa xoan, được tựa đầu vào vai anh mỗi khi buồn, được anh trao cho những nụ hôn nóng bỏng và nồng cháy…Cổ họng tôi nghẹn đắng lại, nước mắt chảy xuống cổ rồi xuống ngực áo ướt đẫm. Không thể thở, tôi không thể thở được. Tôi ghét cảm giác này, ghét tất cả mọi thứ! Tôi đã chờ anh, chờ đợi trong mỏi mòn để nhận được những thứ này sao? Nhặt những bức ảnh lên, thứ mà tôi đã nâng niu trong suốt mấy năm qua, thứ mà cho tôi có thêm can đảm để quyết tâm tìm anh giờ đây đã nhàu nát. Mân mê từng bức ảnh, tôi khóc, nước mắt chảy vào tim, buốt đắng. Sờ lên cổ, chiếc vòng của anh vẫn còn đây nhưng tình yêu của anh thì đã đi xa tôi rồi, đi xa mãi mãi. Liệu tôi có thể níu kéo, có thể níu kéo được nữa không khi trong đáy mắt anh chỉ toàn sự hận thù.

Sấm sét nổi lên. Trời bắt đầu mưa. Mưa ngày càng to, ngày càng nặng hạt. Tôi…vẫn ngồi đấy, dưới gốc xoan, toàn thân ướt sũng, lạnh buốt…

Sáng hôm sau, tôi thấy mình trên chiếc giường quen thuộc. Toàn thân đau nhức. Mắt sưng húp, môi khô khốc và tím ngắt. Không thể hiểu nổi, tối qua tôi đã nết về nhà như thế nào?

Có tiếng gõ cửa. Huệ (1 trong 2 người bạn ở cùng phòng với tôi) chạy ra mở cửa. Hoàng sộc thẳng vào phòng, đến trước mặt tôi. Anh ném tập ảnh vào mặt tôi, quát lớn.

* Đây là cái gì hả? Tại sao? Tại sao cô làm như thế? Cô muốn gì? Muốn gì hả?

Nhặt những bức ảnh lên. Đó là những bức ảnh hôm qua tôi đưa cho anh ấy xem. Nhưng tôi đã nhặt hết chúng lại rồi mà. Tại sao? Tại sao chúng lại ở trong tay anh. Tôi còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh đã xông tới, nắm chặt cổ tay tôi một cách giận dữ . Anh bóp rất mạnh, anh làm tay tôi đau, đau lắm. Nhưng tôi không kêu, chỉ khẽ nói qua kẽ răng

* Có…có chuyện gì sao?
* Hừ! Lại còn giả vờ ngây thơ nữa chứ. Đây là ưu điểm của cô phải không. Tôi hỏi, sao cô lại dán những bức ảnh này lên bảng tin của trường. Cô định bêu xấu tôi, bêu xấu Lan, định ph

TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile