TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 2 của 2

Chủ đề: [2010] Giấc mơ thần tiên - Thí sinh 08

  1. #1
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định [2010] Giấc mơ thần tiên - Thí sinh 08

    Tôi là một người say mê truyện kiếm hiệp. Có lẽ do tôi đọc nhiều quá nên đôi lúc cũng bị ảnh hưởng bởi thế giới hư ảo, cường giả này. Bạn gái của tôi hay nói vui: “Có khi anh còn yêu truyện kiếm hiệp hơn cả yêu em…!” Nhưng tôi dám cam đoan rằng nếu chúng ta biết quan tâm đúng mức và chắt lọc được những điều bổ ích thì sẽ có lúc nó giúp chúng ta trở nên kiên cường, mạnh mẽ và nhân tính hơn.

    Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một chuyện mà thoạt tiên các bạn có thể cho rằng nó thật nực cười và hoang đường. Tuy nhiên, nó đã xảy ra với tôi theo đúng như lời của bạn gái tôi: “Anh thật biết liên tưởng, một sự mê man trong cơn thập tử nhất sinh mà anh cũng suy diễn thành một giấc mơ thần tiên.”

    Đó là vào một ngày tháng tư cách đây gần một năm, tôi quyết định đến gặp Vân – Bạn gái của tôi bây giờ. Tôi và em đều là sinh viên đại học Kinh tế Quốc dân, tuy cách nhau một khóa nhưng chúng tôi lại là bạn từ thuở cấp ba.

    Hồi đó, chúng tôi thân nhau lắm, luôn chia sẻ với nhau những khó khăn, vui buồn trong cuộc sống cũng như trong học tập. Chẳng biết từ khi nào tôi đã dành cho em những tình cảm đặc biệt nhưng lúc đó, tôi đâu dám khẳng định đây là tình yêu.

    Khi có một anh chàng trong lớp thích em, tôi còn tác hợp cho hai người. Chỉ có điều tên Mạnh đó vừa đẹp trai, hào hoa, phong nhã lại có nụ cười làm say lòng bao cô gái nên chuyện của hai người cứ trắc trở lên xuống luôn…

    Rồi cái ngày không ai ngờ lại đến, em trượt đại học. Nghe được tin này, tôi bỗng dưng lặng người đi, trước mặt như phủ đầy bóng tối. Em là học sinh ưu tú nhất lớp tôi, sao em có thể trượt? Tôi thấy trái tim mình quặn đau, ý nghĩ xuất hiện trong đầu: Giá như tôi cũng bị trượt đại học, bởi chỉ có như vậy, tôi mới thấy được hết nỗi buồn của em, chia sẻ với em những cảm nghĩ của tôi lúc bấy giờ. Dù suốt những ngày sau đó và kể cả khi tôi đã lên Hà Nội, tôi vẫn muốn mình được ở nhà ôn thi lại cùng em, tuy nhiên tôi không dám vượt mặt gia đình để làm nên chuyện này.

    Những ngày xa cách khiến tôi nhận ra một điều: Em đã ở trong trái tim tôi. Nhưng sự nhận biết này là quá muộn, tôi chỉ có thể âm thầm, lặng lẽ ở bên em, động viên, san sẻ cùng em qua những bức thư.

    Năm sau, một lần nữa em thi đại học Kinh tế quốc dân và học sau tôi một khóa. Tôi vui lắm. Tôi lại sắp được cùng người mình ao ước tiếp tục bước dưới một mái trường. Nhưng lần nữa, tôi chưa kịp nói ra tình cảm đích thực của mình thì em đã cảnh báo tôi. Dù mối tình giữa em và Mạnh đã “hạ hồi phân giải” em cũng không cho tôi cơ hội.

    Thời gian thấm thoát trôi đi.

    Gần hai năm sau, tôi và em dường như vẫn giữ trạng thái giằng co. Một tình yêu không phát triển, một tình bạn bị đóng băng. Chúng tôi từ những người luôn ăn ý và hiểu nhau đi đến một mối quan hệ không ai muốn cả. Nhưng làm sao để vượt qua cái lằn ranh giới của sự cố chấp thì cả tôi và em đều không ai làm được…



    Tôi gặp em!

    Quán trà sữa trân châu, em ngồi đối diện tôi một lúc lâu không nói gì. Cả hai đều đang dành những khoảng lặng như tưởng nhớ về những điều xa xăm hay vô cùng gần gũi.

    -Lâu rồi không gặp! Dạo này cậu thế nào? –Cuối cùng thì tôi cũng là người phá vỡ sự im lặng.

    -Ừ! Vẫn vậy thôi! Thế có chuyện gì thì nói đi.

    Vân giữ một thái độ trầm, gắng gượng. Dường như em muốn lấy sự lãnh đạm, lạnh nhạt của em để biểu thị về câu chuyện mà tôi sắp nói.

    -Đúng rồi! Cũng có một số chuyện mà mình nghĩ hai ta phải nói cho nhau rõ ràng hơn, chứ cứ để thế này thì mọi thứ sẽ càng lúc càng tồi tệ đi. Gần hai năm qua, chúng ta từ một đôi bạn rất thân cứ dần dần bất đồng và trở thành những người như không quen biết nhau. Mình biết cái sự tình này xảy đến, lỗi cũng là do mình nhưng một tình yêu có thể đi lên từ tình bạn sẽ không phải là một điều tốt sao! Có lẽ sẽ còn rất nhiều khó khăn ngăn cản nhưng mình tin nếu chúng mình cho nhau cơ hội thì mọi trở ngại đều có thể vượt qua…

    -Không! Ai đó cũng nói với mình tình bạn khi trở thành tình yêu sẽ rất đẹp nhưng mình không thể yêu cậu dù mình có thể yêu say đắm người khác nếu cảm thấy hợp nhau…

    Lúc đó, trong đầu tôi vang lên những tiếng ‘ong ong’… Tôi còn chưa kịp nói hết lời của mình, đặc biệt là ba từ: “Mình yêu cậu” thì em đã chặn tất cả lại như những gì em cảnh báo với tôi trước đây. Buột miệng tôi phát ra hai tiếng: “-Tại sao”.

    -Tại sao? –Mình có phải trả lời câu hỏi này không? -Em hỏi ngược lại tôi với một ngữ giọng có chút thay đổi, mang thêm vài phần hững hờ. Tôi biết mình đã bị lỡ miệng, là bạn của nhau bao nhiêu năm, tôi thừa hiểu em không muốn bị người khác chất vấn những câu hỏi mà em không muốn trả lời. Tuy nhiên, lời đã nói ra không thể thu lại:

    -Thì cậu cũng phải cho mình, dù chỉ một lí do để mình vin vào chứ?

    -Nếu cậu đã cố muốn biết thì mình cũng xin nói thẳng. Đối với cậu mình chỉ có một thứ tình cảm duy nhất đó là tình bạn, còn không có bất cứ một thứ tình cảm nào khác gọi là tình yêu. Đừng cố theo đuổi cái không thể!... Cậu có hai sự lựa chọn, hoặc là chúng ta sẽ vẫn là bạn, hoặc mọi thứ sẽ chấm dứt ở đây kể cả tình bạn.

    Em nói xong thì nghiêm trọng chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi biết em đang rất căng thẳng. Mọi thứ đều có thể tan vỡ và điều này thật khó khăn đối với cả hai. Nhưng tôi cũng không dễ dàng lựa chọn. Làm sao tôi có thể áp chế tình cảm của mình mà nói: Không yêu em…?

    Cứ như vậy, tôi suy nghĩ một hồi. Em cũng không thúc giục tôi mà lặng lẽ chờ đợi. Nhìn nét mặt của em, cuối cùng tôi cũng nói ra quyết định trái với lòng mình:

    -Được rồi! Nếu Vân đã đặt mình vào sự lựa chọn thì mình cũng không còn cách nào khác là phải lựa chọn. Giờ đây, trong trái tim mình chỉ có hình ảnh cậu nhưng mình sẽ không làm cho chúng ta phải khó xử …Chúng mình sẽ tiếp tục là bạn.

    Em nở một nụ cười, lần đầu tiên trong buổi nói chuyện em cười làm tôi cũng gượng cười theo. Tuy nhiên, khi này trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi muốn nói thật to: “Không! Mình yêu cậu! Trong mọi hoàn cảnh mình sẽ vẫn yêu cậu và thể hiện tình yêu đó…” Nhưng tôi đã không làm như vậy. Bởi nếu làm thế, tôi sẽ không thể thấy được nụ cười trên môi của em giống như khi này…

    ***

    Có những điều trong cuộc sống, tuy ta nghĩ thế này nhưng sẽ làm ra việc hoàn toàn ngược lại. Sai lầm hay đúng đắn thì mọi thứ cũng đã xảy ra rồi, cơ hội cũng đã qua rồi. Tôi chỉ còn biết ngồi một mình trong ánh sáng mờ mờ của quán rượu ban đêm. Tôi muốn uống cho tan cái tâm trạng không biết diễn tả như thế nào của tôi. Nó hoàn toàn trống rỗng với vô số những câu nói, những câu hỏi không có người nghe, không có câu trả lời.

    Tôi lên xe và đạp ra đường sau khi không nhớ đã uống hết bao nhiêu rượu. Lúc này, con đường Minh Khai không còn nhộn nhịp nữa, tôi cứ thế băng băng phóng đi.

    Bỗng dưng bên tai tôi vang lên tiếng kêu của vật gì đó, đồng thời dường như có sư va chạm rất mạnh xảy ra. Tiếng kêu đứt đoạn và tôi không biết thêm điều gì.


    ***

    Chẳng biết bao lâu sau tôi mới tỉnh lại nhưng ở trong khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Bốn bề xung quanh là rừng cây vắng lặng. Tôi đang nằm trên một vũng nước do cơn mưa ngày hôm trước để lại, bên cạnh là thanh kiếm không biết đã đi theo tôi từ lúc nào.

    Cố gượng dậy nhưng đầu tôi đau như búa bổ. Trước ngược, phía bên sườn phải hiện lên một vết thương chí mạng do kiếm tạo thành. Xương cốt toàn thân tôi mỏi nhức như gãy vụn từng đoạn. Tôi cố gắng nhớ lại xem chuyện gì vừa xảy ra nhưng mọi thứ hiện lên có vẻ mơ hồ, khó diễn tả. Tôi không hiểu vì sao tôi lại xuất hiện ở một thế giới hoàn toàn lạ lẫm và trải qua một trận chiến thập tử nhất sinh…

    Tôi nhìn vết thương lại nhìn bộ bạch y trường bào cổ quái đang mặc trên người. Như nhớ tới điều gì, tôi cho tay vào trước ngực rút ra một quyển sách.

    Quyển sách loang lổ vết máu. Tôi vội vã đọc qua những dòng đầu tiên rồi bất ngờ ngửa đầu cười như điên dại. Đây chính là kiếm phổ Huyết Kiếm hai bốn thức nổi tiếng thiên hạ. Tôi cũng chưa rõ vì sao lúc này tôi lại hưng phấn như vậy nhưng một trận đau đớn từ những vết thương lan ra làm tôi tắt đi nụ cười, mấy tia sát ý như hiện lên trong mắt:

    -Hừ! Rồi các người cũng phải hối hận. Ta sẽ là tuyệt thế vô địch.

    Nói rồi, tôi liền xếp bằng điều tức. Trong đầu hiện lên một số tâm quyết, khẩu pháp mà tôi được đọc qua từ những bộ truyện kiếm hiệp ở thế giới hiện đại trước đây. Khi đọc những tuyệt học đó, tôi rất muốn sở hữu chúng. Giờ thì tôi đã có cơ hội nhưng không hiểu sao bỗng dưng những tâm pháp đó lại tan biến hết chỉ còn lại Tâm Thương Chuyển –Một bộ tâm pháp dùng để chữa trị thương thế.

    Tôi không quan tâm vì sao lại xuất hiện tình cảnh này mà cũng chẳng để ý mình có phải là kì tài võ học hay không nhưng tôi vừa tâm niệm Thâm Thương Chuyển dường như đã đại thành. Linh khí bên ngoài nhanh chóng tiến vào cơ thể phục hồi thương thế và các kinh mạch của tôi.

    Khi này tôi mới dành một chút ý thức xem xét rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

    Ở thế giới hiện đại, tôi còn rõ ràng, tối đó sau khi gặp nàng, tôi rất buồn và uống rất nhiều rượu. Tôi đi trên đường, trong đầu hiện lên một tia thống hận. Lúc đó, tôi đã ước ao tôi là một kiếm sĩ tài ba được điên cuồng tu luyện và quên đi tất cả.

    Tôi nhớ đến một chiêu thức từ bộ kiếm pháp nào đó và có ý luyện theo. Tôi như tưởng tượng được địch thủ của tôi lúc đó là một kẻ khổng lồ hình khối đang băng băng lao vào tôi. Hắn vừa ra đòn vừa hét inh ỏi. Tôi cũng không kém thế, trực tiếp dùng tay xử ra kiếm khí chém thẳng vào hắn ta.

    Rầm!...

    Và tôi không biết gì nữa.

    Chẳng lẽ tôi đã thua và bị hắn giết chết? –Không! Tôi vẫn nhớ, ở thế giới này, tôi đã đến Hắc Huyết giáo cướp đi kiếm phổ của họ. Bị họ truy sát, cấp bách quá tôi liền xông vào khu rừng cấm rồi ngất đi, đến khi tỉnh lại đã xảy ra trạng thái này…

    Một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi. Ở cả hai thế giới tôi đều quen biết một người tên là Vân và họ thực sự giống nhau. Chỉ có điều, ở thế giới này, nàng chuẩn bị lên xe hoa về với đại thiếu gia –con trai phủ soái quận Nam Bình. Tên hắn là Khải Mạnh và hắn cũng sắp lên thay quyền cha hắn…

    Nghĩ đến đó, tôi như biến thành con người hoàn toàn khác. Nhìn từ bên ngoài sẽ thấy đôi mắt tôi đang ẩn chứa những tia sát khí và trái tim vô động không chút tình cảm. Tôi từ từ nhìn về thanh kiếm cắm bên cạnh.

    -Hừ! Các người còn phải hỏi ý kiến của ta xem ta có muốn thành toàn cho các người hay không?

    Nói rồi, tôi cầm thanh kiếm lên trước mặt nhìn ngắm nó một hồi. Tôi không nhớ được nó từ đâu ra nhưng cảm nhận nó rất quen thuộc. Trên mặt kiếm xuất hiện một chữ Huyết in triện chìm ẩn dật từng tia sát khí. Đến đây, tôi như nhớ thêm điều gì lại ngửa mặt cười lớn:

    -Huyết Kiếm! Vậy còn ai dám tranh phong! Haha…!

    Vài ngày sau, khi thương thế của tôi phục hồi được chín phần thì cũng là lúc tôi đọc xong hai ba thức kiếm phổ Huyết Kiếm:

    -Sao bảo là hai tư thức Huyết kiếm, ở đây lại trình bày có hai ba?

    Tôi suy nghĩ một lúc không tìm ra nguyên nhân bèn không quan tâm đến điều này nữa. Dựa theo giải thích trong kiếm phổ, chỉ cần luyện thành hai ba thức, tôi cũng đã có đủ tư cách để ngạo thị thiên hạ.Tôi cũng không để ý hậu quả có thể xảy ra. Đối với tôi lúc này, chính tà đã chẳng còn quan trọng, chỉ có một điều duy nhất là rửa hận trong lòng. Do vậy, tôi từ từ đứng dậy, vung kiếm lên và cảm nhận xung quanh. Trong đầu tôi, từng từ tâm quyết tầng thứ nhất chạy qua. Nhanh dần! Nhanh dần!

    Vù….ù!

    Bộ kiếm quyết chia làm ba tầng. Tầng thứ nhất gồm mười ba thức gọi là Huyết sát. Tầng thứ hai gọi là Huyết khí, có bảy thức. Tầng thứ ba cao nhất gọi là Huyết linh. Mỗi một lần đại thành một tầng, công pháp tu vi liền tăng tiến mấy chục lần. Mà khi đại thành tầng thứ ba, chỉ cần dùng sát ý cũng có thể giết người, nghĩ đến đó cũng đủ cho tôi điên cuồng luyện tập.

    Xưa nay, có lẽ Hắc Huyết giáo đã nhầm lẫn về bộ kiếm phổ này. Ngay từ tầng đầu tiên, họ đã dùng máu để luyện kiếm. Càng mong muốn luyện thành, họ càng điên cuồng giết người tế kiếm nhưng ở tầng thứ nhất điều đó đi ngược lại với nguyên lí Huyết sát –Tìm máu của kiếm khi tế luyện. Bởi vậy, dù họ có lao tâm khổ tứ để luyện thành tầng một cũng khó có thể đạt được kết quả.

    Kì ngộ đối với tôi quả nhiên không nhỏ. Ở nơi rừng hoang không có bóng người, tưởng rằng sẽ rất khó khăn vậy mà tôi chẳng mất mấy thời gian đã đại thành tầng một. Lúc này, sát khí trong tôi nổi lên bừng bừng. Thanh kiếm cũng rung lên từng nhịp. Mười ba thức liên hoàn tuyệt đối không được dính máu nhưng sau đó kiếm mà không tìm được máu, sát khí chẳng những không giảm mà nó còn bạo phát khiến cho chủ nhân có thể bị tẩu hỏa nhập ma.

    Vù…!

    Tôi vung kiếm lên chém loạn xạ để tống phát sát khí đã tích tụ quá mức trên nó. Rất tự nhiên tôi tâm niệm thức thứ mười bốn –tầng thứ hai và chìm vào chiến cảnh điên cuồng.

    Đối với thanh Huyết kiếm, tôi đã không lường được hết lai lịch của nó mà bản thân kiếm phổ huyết kiếm tôi cũng không rõ ràng hết sự huyền diệu và cái giá phải trả cho sự huyền diệu đó nên ngay từ đầu đã điên cuồng kết hợp hai cái. Chẳng ngờ với hận ý và tâm cảnh bất mãn có sẵn trong lòng, tôi đã kích phát sát khí của thanh kiếm. Đến lượt nó tác động trở lại tôi, làm cho tôi nhất thời không khống chế được bản thân mình.

    Thanh kiếm khi này như có linh hồn, điên cuồng, bá đạo, cường sát mạnh mẽ. Nó muốn chiếm lấy bản thân tôi, bắt tôi hành động theo ý nó.

    Rầm! Rầm!

    Từng cây gỗ trong rừng bị kiếm khí hạ đổ. Ở tầng thứ hai, mỗi chiêu thức lại bắt buộc phải có máu để tế luyện. Điều đó khác hoàn toàn so với tầng một nhưng ở đây máu của động vật còn không có nói gì đến máu người. Vì thế, tôi đã bị phản phệ:

    -Hự!

    Một búng máu tươi phun ra từ miệng tôi, rơi trên thanh kiếm. Tôi quỳ nửa người dưới đất, thanh kiếm chống trước mặt. Trong đầu tôi, hận ý đối với thế giới, với cuộc đời vẫn đang tuôn trào. Dường như sát khí ở tôi lại bùng lên mạnh mẽ. Hai con mắt nóng ran nhưng khuôn mặt lạnh lẽo vô cùng.

    Phụt!

    Tôi phun thêm một búng máu nữa. Máu tươi rơi lên thanh kiếm như ta nhỏ những giọt nước vào thanh đồng nóng vài trăm độ. Nó tạo ra những tiếng xèo xèo và lặn sâu bên trong thanh kiếm, không còn thấy tăm hơi.

    Nhất thời tôi lấy lại được một chút tinh thần. Vội bỏ thanh kiếm ra, tôi nhìn nó đang cắm yên trước mặt. Sát khí vẫn chưa giảm:

    -Hừ! Không ngờ thanh kiếm này lại bá đạo đến vậy. Trước kia ta vẫn sử dụng nó nhưng có sao? -Vậy mà bây giờ vừa mới kết hợp với kiếm phổ đã bạo phát, suýt nữa thì chính ta cũng không khống chế được. Rất may thương thế chưa nghiêm trọng lắm.

    Nói rồi, tôi chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì thì từ bốn phía, mấy chục người lao ra bao quanh lấy tôi, một kẻ hướng vào tôi quát:

    -Tiểu tử không biết trời cao đất dày. Dám đến tận giáo ta cướp đồ, lại còn trốn vào đây hại chúng ta mấy ngày tìm kiếm. Giờ còn gì trăn trối?

    Những người này vận y phục đỏ đen của Hắc Huyết giáo, có lẽ do lúc trước họ nghe thấy tiếng nổ ở phía tôi nên chạy được đến đây. Đối với bọn họ, tuy kiếm phổ Huyết kiếm là trân truyền bản phái nhưng do không hiểu được căn cơ trong đó nên dù là kì tài của bọn họ cũng chưa có ai đạt thành tầng thứ hai. Vì thế, tôi mới có cơ hội lấy đi một bản sao của bí kíp này.

    Tuy nhiên, tôi biết với việc cướp đoạt kiếm phổ, từ nay tôi sẽ trở thành tử địch của Hắc Huyết giáo. Giờ bọn họ tìm được đến đây, đương nhiên tôi không bất ngờ, ngược lại còn có chút hưng phấn. Từ giờ tôi đã tìm được đối tượng để tế kiếm, tu luyện tầng thứ hai.

    -Hừ! Bằng vào mấy tên nhãi các ngươi mà đòi nói như vậy với ta sao? Thật nực cười! Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi được mục sở thị uy lực chân chính của Huyết Kiếm khi nằm trong tay ta.

    Trước áp lực của mấy chục tên bao vây, tôi không những không bị rối loạn tâm thần mà còn bạo phát sát khí, lạnh lẽo nói ra mấy câu rồi từ từ cầm kiếm đứng dậy lao vào trường chiến đấu.

    Giết là ý niệm duy nhất của hai bên lúc này. Tầng thứ hai được tu luyện trên thực tế nên rất nhanh tôi đã ngộ ra những căn cơ trong đó. Tôi càng hưng phấn càng cuồng chém khiến cho những kẻ còn sống sót bắt đầu nảy sinh sợ hãi.

    Người luyện võ, đặc biệt là luyện kiếm, điều căn bản nhất là tâm cảnh phải vững vàng nhưng với Huyết kiếm thì càng cuồng vọng, động sát, càng bá đạo, tu vi càng dễ đạt thành. Sau một hồi chém giết, kết liễu xong đám Hắc Huyết giáo, tôi cũng đạt tới thức thứ mười sáu, tầng thứ hai. Lúc này, tôi mới phát hiện ra, một khi đã động vào tâm pháp Huyết kiếm thì căn bản không thể dừng lại. Ta phải liên tục diễn luyện cho đến khi nào đạt thành tầng cấp đó mới thôi. Nếu cưỡng ép chắc chắn sẽ bị phản phệ, nội thương không nhẹ…

    Máu từ trong miệng tôi lại phun lên thanh kiếm nhưng lần này không có tiếng xèo xèo nào phát ra. Sát khí trên nó đang bùng phát mạnh mẽ, khiến tôi không chủ động được mình, lại vung kiếm lên chém vào hư không.

    -A…a!

    Ầm…!

    Sát khí trong người tôi được kích phát toàn bộ, lần nữa chiến thắng sát khí của thanh kiếm, khiến tôi có thể khống chế nó, tung ra một chưởng bạo liệt cả khoảng rừng xung quanh.

    Tuy nhiên, lần này phần tà ác trong người tôi đã chiến thắng. Nó không chịu rút đi mà chiếm cứ tâm thần tôi, cười lớn:

    -Haha! Cuối cùng thì ta cũng đã tùy ý điều khiển được sát khí của thanh kiếm này. Hừ! Thử xem, giờ thì còn ai dám khinh thường ta?

    Khuôn mặt đầy vẻ lãnh khốc, vô tình của tôi đã biểu thị một điều: Khi này tôi đã hoàn toàn nhập ma. Tôi cười một trận man rợ trong khu rừng bốn bề yên lặng và bắt đầu có ý đi ra khỏi đây.

    Tôi dùng khinh công bay lên phía trên nhưng chỉ tới ngọn cây là không thể tiến thêm được nữa. Một hấp lực vô cùng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, kéo tôi trở lại mặt đất. Thử tiếp vài lần nhưng không có kết quả khiến tôi bất chấp thương thế biến thành một kẻ điên khùng, dùng kiếm đốn gỗ mở đường đi.

    Việc đó không biết diễn ra bao lâu nhưng cuối cùng tôi cũng phải dừng lại vì cạn kiệt sức lực. Vốn đã bị nhập ma, mất đi ý thức nên tôi cũng chẳng buồn nghĩ xem tôi đang làm những gì, tất cả đều chỉ như vô thức mà hành động.

    Tôi hạ kiếm, ngồi xuống điều tức. Trong đầu lại kì diệu hiện lên những tâm pháp khẩu quyết mà tôi có được từ thế giới hiện đại. Lúc này, tôi không còn quan tâm đến những mâu thuẫn trong đầu cũng không cần để ý rốt cuộc tôi là ai. Tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là ra khỏi đây rồi đi giết người.

    Phân tích những tâm pháp khẩu quyết có được trong đầu, tôi mới nhận ra đa phần chúng đều không sử dụng được. Có lẽ, chúng do những nhà văn, nhà viết truyện nào đó sáng tạo nên nhưng cũng không loại trừ một phần rất nhỏ những bí kíp này là có thực. Ví dụ như Tâm Thương Chuyển hay cái Bát Quái Thái Cực trận này.

    Bát Quái Thái Cực trận là một trận đồ tương truyền do An Dương Vương sáng lập ra để bảo vệ Cổ Loa kinh thành. Sau này nó được Ngô Quyền sử dụng để triệt phá mấy chục vạn đại quân xâm lược. Trận đồ vừa là sát trận, khốn trận đồng thời cũng là an toàn trận. Tuy nhiên, nó đã bị thất truyền từ lâu, chẳng hiểu vì sao tôi lại có được.

    Nếu nghĩ kĩ thì tôi sẽ ngỡ như đang ở trong mơ, muốn làm bất cứ việc gì chỉ cần dụng tâm một lúc là thành công.

    Tâm niêm qua mấy trăm trang trận đồ có trong đầu, tôi bỗng dưng mở bừng hai mắt: “Thì ra cái sơn lâm này là một khốn trận khổng lồ!” Tôi không dám chắc nó có phải là Bát Quái trận hay không nhưng nhờ vào việc phân tích Bát Quái trận mà tôi đã tìm ra được “mắt trận” của trận pháp này.

    Muốn phá giải trận pháp, điều đầu tiên là phải tìm ra mắt trận. Nó giống như cái nút thắt sợi dây, tìm được cái nút đó việc tháo sợi dây ra chỉ còn là vấn đề thời gian. Tôi cứ như vậy, dựa theo suy diễn mà đạp tan những biến ảo của trận pháp tiến ra cửa rừng.

    -Haha! Không ngờ một đại trận pháp nổi tiếng trong lịch sử lại được ta hóa giải một cách dễ dàng. Một tháng a! Một tháng…

    -Tiểu tử! Khá lắm, chúng ta cũng đã đợi ngươi ở đây một tháng rồi đấy, chẳng ngờ ngươi có thể đi ra.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    Người đàn ông trung niên mặc bộ trường bào màu nâu có bộ râu rất dài, đen nhánh, hững hờ nhìn tôi từ trong rừng đi ra, nhếch mép nói mấy câu khinh thường. Phía sau hắn, ở hàng thứ nhất có ba người đang cầm kiếm, khoanh tay trước ngực, mép cũng nhếch lên. Phía sau nữa là mười tên vận y phục đỏ đen, kiếm dắt ngang lưng, đầu trùm mũ không biểu lộ ý tứ gì.

    Tôi nhìn bọn họ thản nhiên nói:

    -Một lũ quái đản! Các ngươi đến đây để thử kiếm của ta sao…

    -Câm miệng! –Trung niên nam tử quát mạnh, sát khí trong người hắn bùng lên, chẳng còn vẻ đạo mạo như trước: -Kiếm phổ của chúng ta đâu, mau rao ra đây? Còn nữa, thanh kiếm ngươi đang cầm trên tay có được từ đâu?

    Tôi cười lớn, không quan tâm đến sát khí ngày càng mạnh mẽ bao quanh mình. Căn bản, đám Hắc Huyết giáo không thể ngờ trong thời gian ngắn vừa qua tu vi của tôi đã tăng quá mức kinh người. Hơn nữa, thanh kiếm tôi mang theo có được từ đâu, trong đầu tôi còn không rõ thì bọn chúng làm sao biết hết uy lực thực sự của nó…

    Nhưng trung niên nam tử không đợi tôi cười xong đã hỏi dồn vẻ kích động:

    -Chẳng lẽ đây là thanh Huyết kiếm, trọng bảo của phái ta đã thất lạc cách đây mấy trăm năm? Hắc! Hắc! Tiểu tử ngươi quả là đã mang đến cho chúng ta một món quà…

    Thấy hắn nói vậy, tôi có chút hứng thú, đáp lời:

    -Một lũ thiểu năng trí tuệ như các ngươi mà có tư cách dùng những đồ hàng hiệu này sao? Khôn hồn thì hãy mau trở về chuẩn bị nghi lễ nghênh đón trưởng giáo mới đi.

    Trung niên nam tử dù sao cũng là một trưởng lão của Hắc Huyết giáo. Hắn chỉ nhìn qua đã nhận ra bảo vật mà bản giáo của hắn làm thất lạc từ mấy đời trước. Khi này, hắn rất kích động, không hề để ý đến trạng thái bình tĩnh và đùa bỡn của tôi mà trực tiếp đẩy cao chiến ý, chuẩn bị xông vào lấy kiếm.

    Trong lòng tôi, sát khí từ sớm đã được đẩy lên cực độ, cho dù đối phương không xuất thủ thì tôi cũng giết người để luyện kiếm.

    Vù…ù!

    Hai bên lao vào cuồng chiến. Rất nhanh cảnh giới cao nhất của tầng thứ hai được tôi đạp phá. Mà khi này, mấy tên trưởng lão của Hắc Huyết giáo nhận được tin tức cũng chạy đến tiếp viện.

    Toàn thân tôi, một tầng vụ khí dầy mấy chục phân bao phủ. Thanh kiếm cũng xuất hiện một màu hồng ảo diệu, lại được bọc bởi lớp khí màu đen bên ngoài. Trên chiến trường, sát khí tử khí tràn đầy ra xung quanh, đối với những người có tu vi thấp kém lập tức bị kích sát, không nội thương nặng thì cũng thổ huyết liên hồi.

    Lần này, sát khí của thanh kiếm đã không còn chịu sự thúc ước của tôi mà chính tôi bị nó dẫn dắt tiến vào sát đạo. Bá khí của tôi và kiếm phát ra kết hợp với nhau biến tôi trở thành một siêu cấp thần ma trực tiếp đem đám người Hắc Huyết giáo đang từng tốp, từng tốp chạy đến giam vào bên trong.

    Không còn ý thức, tôi chỉ biết làm nô lệ cho thanh kiếm, điên cuồng giết người để lấy máu tế luyện nó. Vốn dĩ trong đầu tôi chưa có xuất hiện qua ý nghĩ sẽ đem Hắc Huyết giáo triệt phá đi. Nhưng khi này do đã động nộ và chỉ còn biết chém giết nên tôi đã một mạch đánh thẳng lên Huyết Sơn – Tổng đà của Hắc Huyết giáo.

    Hơn một nghìn môn nhân đệ tử của Hắc Huyết giáo thì có gần phân nửa bị tôi trực tiếp cho đi tế kiếm, số còn lại không bị thương thì cũng đã sớm sợ hãi mà chạy đi như ong vỡ tổ. Trưởng giáo Hắc Huyết giáo cùng hai sư đệ của hắn bị tôi xử ra ba chiêu ‘Kiếm Linh Chi Thành’ –cảnh giới cao nhất của tầng thứ ba, đều đã đưa bọn họ trở về với người của thiên cổ.

    San bằng song Hắc Huyết giáo thì tôi cũng đại thành hai ba thức kiếm quyết. Thanh kiếm do không ngừng được máu tế luyện rốt cuộc cũng đạt tới cảnh giới mới mà khi này dường như đã hấp thu đủ huyết khí nên nó ôn nhu hơn rất nhiều.

    Tôi cũng không biết hiện giờ là tôi điều khiển kiếm hay kiếm khống chế tôi. Chỉ biết rằng, hai mắt tôi có thể gây ra cho người ta cảm giác nhìn vào là thấy cái chết còn nếu tôi rút kiếm ra khỏi bao liền có thể dùng sát khí mà đem bất cứ một kẻ thường nhân nào đánh bay. Tuy nhiên, sau mấy ngày chém giết ở Huyết Sơn, danh tiếng của tôi đã trở nên thần thánh.

    Phải nói rằng, Hắc Huyết giáo là cái gai trong mắt chính đạo bấy lâu nay, nhưng bao lần tấn công, chính đạo vẫn chưa làm gì nổi bọn họ. Còn triều đình thì một mặt kiêng kị, một mặt lại có dụng tâm khác. Riêng đám thường dân chỉ cần nghe thấy ba từ này khéo đã hồn siêu phách lạc. Do vậy, Hắc Huyết giáo đột nhiên bị triệt đi, dù không biết mặt mũi người làm ra chuyện này như thế nào nhưng trong lòng bọn họ đã đem tôi trở thành một cao nhân sùng kính…

    Tôi không quan tâm, hết thảy thiên hạ có nghĩ gì tôi cũng không quan tâm, chỉ lặng lẽ đứng đó – con đường Khải Mạnh sẽ đưa nàng đi qua…

    Rồi cuối cùng ngày đó cũng đến.

    Vù…ù!

    -Hợ…ợ!

    Khải Mạnh mặc bộ y phục chú rể, ngồi trên lưng ngựa bị một trận sát ý ập đến. Tuy nhất thời hắn nhắm hai mắt lại nhưng rất nhanh đã rút kiếm ra quát lớn:

    -Kẻ nào?

    Hắn cũng không kịp quan tâm xem đoàn người vừa bị sát khí đánh cho thương thế ra sao, mà hốt hoảng đuổi theo nam tử y phục có vẻ cổ quái kia.

    Tôi cười lạnh. Ban nãy, chính là sát khí của thanh kiếm bị tôi kích phát khiến cho mấy chục người trong đoàn dâu rể liền phun máu ngất đi. Riêng Khải Mạnh bị quang mang trong hai mắt tôi đánh tới, tuy tu vi của hắn cực cao nhưng cũng phải chớp mắt một cái mất tập trung, liền bị tôi dành lấy thời cơ, xuyên qua hồng kiệu cướp đi cô dâu.

    Tôi cứ thế, một tay ôm nàng, một tay cầm kiếm dùng khinh công bay vào rừng sâu. Khải Mạnh cũng vừa vặn cách mấy chục thước đuổi theo phía sau.

    Đến một bãi đất lớn, tôi mới quay người quát:

    -Dừng lại!

    Khải Mạnh thấy tôi dừng lại tất nhiên không dám lỗ mãng. Hắn cũng dừng lại, nhìn tôi tức giận nói:

    -Hỏa Quang? Là ngươi! Ngươi dám cướp đi tân nương của ta? Chẳng lẽ ngươi muốn ta ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi?

    -Ha ha! –Tôi cười lớn. –Ai là tân nương của ngươi? Nàng ta? Thật nực cười!

    Tôi bỏ Kiều Vân ra. Nàng đã bị rơi đi khăn che mặt và cũng bị tôi điểm huyệt nên chỉ có thể nhìn tôi chút bất ngờ, chút ôn nhu, chút trách mắng… Có lẽ, tôi không có tâm cảnh để cảm nhận nàng đang ở trạng thái nào.

    -Sao lại là huynh? Huynh không trở vào Bình Định để bái sư? Huynh lại đến đây…?

    Nghe được giọng nói này, trái tim tôi như run lên một hồi nhưng rất nhanh trở lại trạng thái cũ:

    -Là ta còn phải chúc mừng hai người chứ! Chẳng lẽ không có ta các ngươi sẽ vui hơn. Với lại ta nhận thấy không cần phải bái kiến cái gì đó Bình Định gia, ta cũng có đủ tư cách ngạo thị thiên hạ rồi.

    Tôi rút thanh kiếm ra nâng lên trước mặt, khẽ vuốt ve nó mấy cái rồi kề vào cổ nàng. Cánh tay tôi xoay đi một chút, ngữ giọng thay đổi:

    -Nàng làm ta đau lắm. Dù ta có chết đi mấy lần vẫn không thể xoa dịu được nỗi đau này.

    Trong đầu tôi, một tia kí ức từ thế giới hiện đại trở về. Tôi cũng không biết đó có phải là kiếp trước của tôi không.

    Nàng không nói gì, chỉ nhìn tôi phức tạp. Còn Khải Mạnh, từ ban nãy mắt đều chú ý trên thanh kiếm của tôi giờ bất ngờ ngưng trọng:

    -Thanh kiếm ngươi đang cầm là thanh Huyết kiếm nổi tiếng tà ác? Ngươi có phải đã luyện Huyết kiếm quyết và đem Hắc Huyết giáo san bằng?

    Tôi quay ra Khải Mạnh lại chỉ kiếm vào hắn, cười lớn:

    -Ha ha! Mấy cái lũ phế vật đó chỉ là ta tiện tay giết đi để tế kiếm thôi, giờ đến lượt ngươi đấy.

    Khải Mạnh cũng không nhiều lời:

    -Đáng lí ta định cho ngươi một cơ hội nhưng ngươi nhập ma rồi. Hôm nay, ta sẽ vì đồng bào mà cắt đi tình cảm bằng hữu với ngươi. Dưới suối vàng đừng trách ta.

    Nói rồi, tôi và Khải Mạnh lao vào đánh nhau. Vốn trước đây không lâu, Khải Mạnh hắn là kì tài văn võ mà tâm địa thì cũng thiện lương. Chúng tôi là bằng hữu nên khi biết hắn có ý với nàng, tôi đã chọn cách rút lui vì nghĩ rằng nàng ở bên hắn sẽ luôn được vui cười.

    Tôi nói với nàng, tôi muốn vào Bình Định gia xin làm đệ tử. Nàng thấy tôi nói về ước mơ như vậy liền ủng hộ ngay. Nàng cũng không nói ra tình cảm của nàng như thế nào. Chỉ là hơn nửa năm sau, khi tôi đang trên đường đi vào Bình Định thì từ một người quen biết được nàng sắp vu quy. Lúc này, không hiểu từ đâu tôi đã có được Huyết kiếm. Vì không nghĩ nó có linh tính và sát khí quá mức kinh người nên sau một thời gian tâm tôi cứ thay đổi dần dẩn rồi dẫn đến kết quả cướp đoạt tại Huyết Sơn.

    Đánh chém một hồi, cuối cùng tôi cũng đả bại được Khải Mạnh. Nhìn hắn đang thổ huyết, tôi cười lớn:

    -Ha ha! Khải Mạnh, xưa ngươi cậy tài cao trí sâu nên không xem ta ra gì. Đúng là lúc đó ngươi có thể chỉ cần chưa đến ba chiêu là đem ta đánh cho không còn mặt mũi. Giờ ta trả lại ngươi, với một chiêu đã biến ngươi thành con chuột, ngươi nghĩ sao? Ha ha! Nhưng không cần phải nhục nữa, ta đến kết liễu ngươi đây.

    Tôi không nghĩ nhiều, trực tiếp vung kiếm đâm tới. Tôi muốn tận hưởng cảm giác đưa mũi kiếm xuyên qua lồng ngực hắn nên không dùng kiếm quyết.

    -Không!

    Phụt!

    Mũi kiếm đã chạm vào ngực Khải Mạnh, miệng hắn cũng ứa thêm ít máu nhưng tất cả đều dừng lại ở đấy. Tôi từ từ quay lại nhìn nàng. Vẻ mặt và sát khí trên người không chút thay đổi:

    -Sao! Ngươi còn tiếc thương hắn? Ha ha ha! Khổ cho ta đã hao tâm tổn sức rồi…Hừ! Vậy thì cùng xuống địa ngục đi.

    Tia xung động tình cảm duy nhất của tôi xuất hiện lúc nghe được giọng nói của nàng dường như đang biến mất. Cơ hồ toàn thân chỉ còn lại cỗ ý niệm – Giết!

    -Huynh đừng giết huynh ấy được không? Huynh ấy là hi vọng cuối cùng…

    -Đừng giết? Nàng thực sự yêu hắn? Chẳng lẽ bao năm qua nàng không có một chút tình cảm gì với ta sao?

    Tôi phẫn nộ chỉ kiếm vào nàng. Nói là tôi đã bị nhập ma nhưng đối với nàng, từ trước tới giờ tôi vẫn luôn giữ một thứ gì đó dù vô cùng khó tả nhưng vừa nghe nàng cầu xin, cái chút đặc biệt đó trong lòng tôi cũng sắp bị sát khí đánh tan.

    -Huynh đừng nghĩ vậy! Đến lúc này thì muội cũng đành phải nói rõ. Muội đồng ý lấy huynh ấy cũng bởi cái hi vọng kia…

    Tôi nhìn nàng, những giọt lệ đang lăn dài trên má nàng, nàng cũng nhìn tôi vẻ cầu khẩn và có thứ gì đó xa xăm. Trong đầu tôi đã có chút rối loạn:

    -Vậy là nàng không yêu hắn...? Không thể nào…! Thế sao nàng còn đồng ý lấy hắn… mà nàng nói hi vọng kia là gì…?

    Tôi nói nhỏ dần như đang tự nói với mình, chân cũng bước về phía nàng hai bước, lại nghe thấy giọng nàng vang lên:

    -Sao huynh cứ bắt muội phải nói lên từ yêu. Chính huynh cũng chưa lần nào nói với muội từ đó. Mà huynh cũng biết có những thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu của chúng ta…

    Tôi sững người. Hai con mắt hiện lên thần sắc đấu tranh. Cánh tay cầm kiếm run run. Nàng vẫn nói tiếp:

    -Gia đình huynh, gia đình muội, toàn dân Nam Bình đang chờ vào huynh ấy. Chỉ có huynh ấy với tài năng văn võ của mình mới có thể giúp dân Nam Bình ta đứng vững trước cuộc tấn công của phương bắc sắp sảy ra…

    -Không! Hắn làm được ta cũng làm được…-Tôi đột nhiên nhớ ra, trong khi tôi u buồn vào Bình Định thì có rất nhiều người vội vã, hỏi ra mới biết họ đang di tản để chống giặc. Tôi cũng gặp người quen từ Nam Bình qua mà biết chuyện của nàng rồi mới về đây.

    -Huynh! –Nàng nhìn tôi càng lúc càng ôn nhu, tình cảm nhưng pha chút phức tạp bất đắc dĩ: -Huynh có thể một kiếm giết đi trăm người nhưng có thể giết hết mấy chục vạn đại quân không? Hãy thả Khải Mạnh ra, huynh ấy có thể đoàn kết dân chúng chống lại cường địch. Chẳng lẽ, vì tình yêu của mình mà chúng ta mặc kệ mạng sống của nhân dân Nam Bình sao? Mà Nam Bình thất thủ cả nước Nam ta sẽ bị đô hộ. Cha huynh, mẹ huynh, bao nhiêu người thân của huynh rồi sẽ ra sao? Huynh nỡ nhắm mắt để cho mình bị u mê thế ư? Huynh nghe muội! Tỉnh lại đi…! Huynh…!

    -Hự!

    Tôi chống kiếm xuống đất, nghe những lời đó toàn thân tôi run lên bần bật. Nhân tính, cảm xúc của tôi trở về nó xung đột với phần tà ác trong người tôi. Cũng may, tôi mới nhập ma không lâu nên còn xuất hiện thứ tình cảnh này, bằng khi đã quá mức thì không còn ai có thể cứu vãn. Lúc này, nàng vẫn đang gợi lại con người tôi trong quá khứ:

    -Huynh quên hết rồi sao, những ngày chúng ta bên nhau nói về ước mơ của mình. Huynh muốn trở thành một chính nhân đại hiệp giúp nước, giúp dân, trừ gian diệt ác. Huynh còn nói sẽ không vì bất cứ lí do gì mà chĩa mũi kiếm vào bằng hữu bạn bè của mình. Còn nữa, huynh nói huynh sẽ là kẻ bất hiếu nếu cứ chơi bời, phá phách và huynh đã không ngại cách trở muốn đi vào Bình Định gia khổ luyện. Chẳng lẽ đến lúc này huynh vẫn còn để cha mẹ huynh phải lo lắng… Muội biết, huynh không hề kém ai, chỉ vì không thích công danh, lợi lộc mà chưa có nhiều người biết đến. Huynh đừng để một phút sai lầm mà hủy đi cả cuộc đời của mình.

    -Muộn rồi! Ta đã giết hàng trăm người rồi! –Toàn thân tôi khí tức luôn luôn thay đổi còn quang mang sát khí của kiếm thì mỗi lúc một bùng lên mạnh mẽ. Tôi cũng không biết là ai đang điều khiển tôi, là kiếm hay là tôi.

    -Không! Dù sao những người đó cũng đáng chết. Huynh hãy tin huynh có thể chiến thắng ma đạo. Huynh phải mạnh mẽ lên. Muội và cha mẹ huynh, những người thân của huynh đều có niềm tin vào huynh. Hức…!Hức…!

    Nhìn nàng khóc lên thành tiếng, tôi không thể kiềm chế được, liền vung kiếm lên lao thẳng vào nàng:

    -Ta giết ngươi...! –Không! –Tôi lại hét lên và dừng lại khi thấy nàng nhìn thẳng vào mắt tôi dường như không hề sợ hãi với sát khí từ mắt tôi đánh ra mà kiên định cùng tôi chiến đấu với nó.

    Không hiểu thế nào, tôi lại vung kiếm lao vào Khải Mạnh:

    -Vậy ta giết ngươi...! -Không! –Nhìn ánh mắt và khuôn mặt vô lực của Khải Mạnh, tôi lại nghĩ đến muôn dân Nam Bình trong đó có thể có cả gia đình mình đang bị sự hung tàn của ngoại nhân ức hiếp.

    Mỗi lần hét lên giết người thì sau đó tôi lại hét lên một từ không, cuối cùng vẫn chưa ai bị giết. Toàn thân tôi lúc này càng lúc run lên càng mạnh. Tôi lại hét:

    -Ta sẽ giết ngươi!

    Cùng với tiếng hét, tôi điên cuồng vung kiếm chém liên hồi vào hư không như thể trước mặt có hàng trăm địch nhân vây công.

    Cứ như vậy tôi vừa hét: “Ta giết ngươi!..Ta giết ngươi!” Vừa chém vào không khí như một kẻ điên tẩu hỏa nhập ma.

    Tôi không biết từ lúc nào, Khải Mạnh đã có thể đứng dậy và giải huyệt cho nàng. Sau đó, hắn không để ý đến tôi, cũng không bắt nàng theo mà lặng lẽ ôm vết thương trước ngực rời đi. Còn nàng cũng không theo hắn mà lo lắng nhìn tôi trong cuộc chiến với tâm ma – Tử thần.

    Cứ đánh vào hư không như vậy rất lâu, cuối cùng tôi bất ngờ phi kiếm ra phía trước và hét:

    -Vô thượng kiếm pháp thức hai bốn: -Liệt kiếm!

    Oanh!

    Một vụ nổ kinh thiên diễn ra. Tôi bị chấn lực đánh bay vừa vặn tới bên cạnh nàng. Nàng vội vã chạy đến đỡ tôi, vẻ mặt thập phần sợ hãi như sợ mất đi cái gì đó.

    Khóe miệng của tôi tràn đầy máu nhưng tôi lại nở một nụ cười rất tươi với nàng, tựa hồ như rất lâu không được cười:

    -Nhờ nàng ta đã sáng tạo ra thức thứ hai tư của Huyết kiếm –Huyết Kiếm Chi Liệt, giờ nó sẽ là vô thượng kiếm pháp –Liệt Kiếm. Có nó võ lâm sẽ không còn sợ những hung khí chí âm chí tà nữa. Âu cũng là lời xin lỗi của ta tới…

    Nàng không cho tôi nói nữa, nàng lấy chiếc khăn được gấp làm tư từ trong tay áo ra lau vết máu ở miệng tôi. Tôi lại như không quan tâm đến thương thế của mình, đưa tay nắm lấy chiếc khăn, cố nói:

    -Cảm ơn nàng…!

    Nàng nắm lấy tay tôi và cứ thế tôi lại không biết gì nữa.

    ***

    Thế giới hiện đại –Bệnh viện Việt Đức, nhà B tầng 2 phòng 217, 8h tối.

    -Thôi! Cháu hãy về nghỉ đi, cả ngày hôm nay cháu đã vất vả rồi, giờ để bác trông cho.

    Không mở mắt ra nhưng tôi có thể nghe được rõ ràng đó là tiếng của bố tôi. Sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi mơ màng không biết mình lại tiến vào thế giới nào.

    -Xin phép bác, bác cứ để cháu ở đây! Cháu không muốn xa Quang nữa.

    Định nói nhưng vẫn chưa nói được, tôi lại định dùng tay ra hiệu nhưng lại thấy trong tay mình có vật gì đó rất mỏng như một tờ giấy mà bên ngoài thì có đôi tay nhỏ nhắn mềm mại nào đó phủ lên…

    -Cháu yên tâm! Bác sĩ bảo nó qua được đêm nay là an toàn rồi. Bác tin Quang, nó kiên định lắm, nó sẽ qua được. Cháu cứ về đi kẻo lại ốm.

    Một lúc lâu không thấy ai nói gì nữa mà tay tôi giờ đã có cảm giác hơn, nó đang truyền lại những tư vị thật khó tả… Tôi muốn mỉm cười…

    Rồi đôi tay đó ngập ngừng như không nỡ bỏ tay tôi ra… Nàng đi, một cảm giác như mất mát truyền đến nhưng lúc này, tôi biết tình yêu cuộc sống của tôi đã chiến thắng. Tôi không chết và có thể còn được nhiều hơn một chút…

    Lời kết:

    “Sáng nay, khi mình nghe tin về cậu, một cảm giác chưa từng xuất hiện đã đến với mình. Mình sợ, sợ mất đi một người vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi mình tưởng người đó rất bình thường nhưng giờ mình mới nhận ra, người bình thường đó không thể nào thiếu trong cuộc đời của mình được…”

    -Lá thư trong bệnh viện – chiếc khăn trắng trong mơ làm tôi tin rằng những ngày bất tỉnh đó tôi đã có một Giấc Mơ Thần Tiên –Một giấc mơ trở thành sự thật!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status