Mưa, từng hạt rơi như lạc lõng,nhưng mỗi lúc một dày hơn.Mưa, làm cho những kẻ lãng du đang thả hồn theo gió và những bản tình ca luôn luôn có kết cục buồn như tôi phải giật mình,ướt lạnh đã làm cho tôi ý thức phải về nhà.Chiếc xe lăn bánh và chuyển động theo gia tốc, mưa mỗi lúc một nặng hạt không nhưng thế mưa còn kéo thêm cơn gió lúc trước của tôi cùng quậy phá,tôi lao đi như chạy trốn khỏi màn mưa trắng xoá. Trong cơn mưa ai cũng vội vàng,tìm chỗ chú thân cho mình,một chiếc xe ngược chiều cuốn những giọt nước theo vòng quay của bánh xe tạt thẳng vào mắt tôi cay xè,tôi loạng choạng mất tay lái và chiếc xe dừng lại khi dưới bánh xe là một người…
Trời hưởng,tôi thét lên khi phát hiện người mà tôi vừa va vào,máu em từ cánh tay hoà cùng nước mưa đỏ loang cả một bên áo.
-Anh có thể đỡ em dậy được không,
Tôi quỳ xuống bên em nâng nhẹ đầu em dậy,em nhìn tôi, ánh mắt trong veovà yếu ớt
- Em không trách anh đâu lỗi tại do em không cận thận thôi mà,hãy coi như đâylà sự chừng phạt những lỗi lầm mà em đã mang lại cho anh,anh có thể thứ lỗi cho em và chúng ta có thể quay cùng nhau bước chung trên quãng đời còn lại được không phong, em dùng cánh tay còn lại kéo đầu tôi lại phía em, tôi nhắm mắt lại và chuyển đông theo cánh tay mền yếu của em…
“Love you and me” những giai điệu ngọt ngào phát ra từ điện thoại vang lên làm cho tôi tình giấc và trở về với thực tại.Rụi mắt thì ra là mơ tiếng nhạc vẫn vang lên đều đều,”chó con”tôi giật mình khi màn hình hiện lên tên người gọi đã gần ba năm không liên lạc gì rồi mà sao bậy giờ em lại gọi cho tôi.
-Mi à,gia đình em dạo này thế nào ,tôi bắt máy.Trả lời tôi là sự im lặng và những tiếng nấc.
-Mi em làm sao vậy ?
- Em có thể gặp anh được không, vẫn chỗ quán ốc ngày xưa chỗ lần cuối anh em mình gặp nhau nha, rồi em dập máy.
Mặc thêm chiêc áo tôi lao ra đường ,đã sáu giờ hà nội đã lên đèn nếu như những ngày chủ nhật hàng tuần tôi sẽ đánh một trưa say xưa đến khi mấy ông bạn game gọi dậy mới thôi,con đường láng hôm nay như dài vô tận, những hàng cây thay nhau ở lại phía sau tôi đi trong miên man về những dòng kí ức,
Tôi ,Hưởng và Mi gặp nhau từ những ngày đầu của cấp ba ,hồi ấy tôi và Hưởng hai thế giới hai góc lớp khác biệt nhau đứa nào cũng tạo cho mình một vỏ bọc riêng tránh xa và chẳng bao giờ hoà đồng vào những trò đùa nghịch cùng bạn bè ,mỗi ngày cắp sách đến trường với mỗi người là một niềm vui còn với tôi có lẽ rằng chỉ là nghĩa vụ ,tôi chỉ biết học, lầm lũi nơi góc lớp một mình cho đến khi trống trường điểm giờ tan lại cắp sách về chẳng có lấy ai làm bạn.
Nhỏ Mi lại khác tôi và Hưởng nhỏ lúc nào cũng là một lớp trưởng năng động ,luôn vui tươi và chính mi đã kéo tôi và hưởng ra khỏi vỏ bọc của sự tự ti để hoà đồng vào cuộc sống,và để chúng tôi thấy rằng đời chẳng bất công với ai cũng nhưng chẳng cho ai sự công bằng.
Nhà mi chỉ có hai cha con,mi kể lúc mi cất tiếng khóc chào đời thì đó cũng là những giọt nước mắt để đưa tiễn mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng,. Nhà mi cũng nghèo lắm lương mà ba của mi kiếm được cũng chỉ đủ bữa ăn hàng ngày của hai cha con, ngoài ra mỗi tối bố mi phải chạy xe ôm đến tận khuya mới về tất cả cũng chỉ là để kiếm tiền cho mi ăn học,có lần ba Mi ốm nằm ở nhà nhưng không cho phép Mi nghỉ học ở nhà để chăm sóc, Mi thương ba đi được nửa đường rồi quay lại về nói dối là được nghỉ ,ba giận mi bỏ cơm luôn bữa trưa hôm đó,từ ấy mi luôn tự nhủ phải học thật chăm để ba không phải buồn.Quay sang tôi mi bảo người lớn giận thì cũng chẳng khác gì trẻ con phong nhỉ,phong biết không ba Mi còn dạy dạy cho Mi cả cách nhìn nhận cuộc đời nữa đấy,phải luôn tươi cười và hi vọng vào ngày mai tươi sáng sống cố ngắng để mỗi ngày trôi qua mình vẫn cảm thấy mình đang tồn tại và sống có ích ,thì tương lai mới tươi sáng được phong thấy có đúng không?.
-Ừ, tôi gật đầu.
-Còn hưởng trái ngược hẳn với mi nhà Hưởng giàu, mẹ Hưởng làm quản lí ở một công ti du lịch cơ mà ,vấn đề về kinh tế chẳng bao giờ phải lo,sao hưởng lại buồn vậy ?
Đáp lại câu hỏi của mi hưởng chỉ cười và bảo sau này mình sã kể sau ,
-Không được đã hứa hôm nay ba đứa mình sẽ kể hết với nhau để ngày mai còn sống tươi vui lên cơ mà ,mi nói và gọi thêm bát ốc,
Được rồi nhưng chuyện này chỉ có ba đứa mình biết thôi đấy,Nhà mình giàu ừ cũng đúng nhưng trong nhà mình mấy khi có tiếng cười đâu,Má mình đi làm cả ngày,còn ba mình ,ông là một thương binh chỉ làm được những việc nhẹ đã thế khi trái nắng trở trời ông lại đau ốm luôn,nên ba chỉ quanh quẩn làm việc nhà và chăm sóc mình, nếu như cuộc đời cứ phẳng lặng và êm trôi thì có lẽ mình sẽ là người hạnh phúc khi đón nhận được tình yêu thương của ba và sự chu cấp đầy đủ của má .rồi khi mình hiểu tại sao má mình lại lên chức nhanh như vậy ,vì má mình và ông giám đốc là một cặp,ba mình cững biết nhưng không giận bởi vì ông chẳng thể chu cấp cho mình những gì như má đã từng cho,rồi ba mình tự bó hẹp cuộc sống ,sống bằng tiền trợ cấp của ba.Ba má mình sống bên nhau nhưng dường như là sống li thân,mình biết ba má mình chưa dắt nhau ra tòa để giải thoát vì chẳng thể bẻ gẫy cây cầu nối là mình ,còn mình chẳng bao giờ vui được cũng bởi vì mình không muốn cho ai biết mình có một gia đình như thế,
-Ừ thế thì cũng chán thật ,như dù sao cậu vẫn may hơn mình là cậu còn có đủ người thân ,mình chỉ muốn bây giờ có mẹ,dẫu mẹ tớ có là ai làm gì thì tớ chắc chắn mình sẽ rất hạnh phúc.còn gia đình phong thế nào?.
-Có cần phải thêm chi tiết cho sinh động không ,tôi hỏi lại.
Có lẽ là không hôm nay chúng ta hứa là sẽ kể hết cho nhau nghe mà.
Ừ, ba má mình rất hay tranh luận ngày xưa hầu như tối nào cũng có,mà các cậu biêt không cái gốc cốt lõi gây ra sự tranh luận ấy chính là kinh tế và sự nhàn rỗi,ba mình ngày xưa làm cửu vạn những lúc không có việc ,ba mình cùng mấy người nữa quay sang họp thành hội ,có lẽ nghề cửu vạn của ba mình và mấy bác ấy chỉ là ghề tay trái còn ghề chính là đánh bài sát phạt nhau.Những hôm ba mình được thì không sao,còn nhưng hôm thua về lấy tiền má rồi lại cãi nhau,tuổi thơ của mình và hai đứa em chìm đắm trong nước mắt của má và hơi rượu của ba. Mình là anh cả nhiều khi muốn nghỉ học để giúp đỡ má nhưng má không cho mà chỉ bảo mình cố ngắng học chỉ có học mới thoát khỏi cảnh như bây giờ thôi.vậy là bao nhiêu công việc trong gia đình mình đè nặng nên đôi vai của má.Còn ba mình sau vụ tai nạn ở ga bị liệt từ đó hôm nào ông cung chìm trong men say của rượu ,đôi vai gầy của má mình lại càng nặng hơn ,còn mình tuy lớn rồi nhưng cũng chẳng giúp được gì cho gia đình.
-Thế buổi chiều cậu làm gì ,hưởng hỏi tôi
- Mình đi ăn trộm
-Thật à cả Mi và Hưởng đều nhìn tôi
-Đùa thôi chiều về hôm nào rảnh mình cùng hai đứa em đi thu gom sắt vụn trong xóm nhưng cũng chẳng giúp được má mình đáng là bao.
Tổi kể xong chuyện của tôi rồi chẳng đứa nào nói được với nhau một cậu .ba đôi mắt nhìn về các hướng khác nhau và trên mi nhưng nỗi buồn như chất chứa chỉ trực vỡ òa,hôm đó lần đầu tiên trong đời cả ba đứa say. Chúng tôi lê được về nhà Mi,ba Mi chẳng nói gì thu sếp cho chúng tôi chỗ ngủ và suốt đêm tìm cách giải rượu cho chúng tôi ,Mi thật tốt phước khi có được người cha như bác tôi nghĩ thầm trong cơn say.
Sau bữa đó chúng tôi tự hứa với nhau rằng say một một lần để những ngày sau tỉnh mãi mãi ,vượt qua mặc cảm để sống tốt hơn.
Không biêt về nhà hôm ấy hưởng có bi mắng không ,còn tôi bị hai cát tát của ba ,rượi có ngon gì đâu ,sao con lại bước vào bước vào vết xe đổ của cha vậy,đời cha đã nát rồi thì nát luôn cũng được còn đời con,cũng muốn như ba hay sao ,sau bữa đó ba tôi cũng giảm hẳn những cơn say có lẽ ông cũng cần làm ngương cho hai thằng em tôi,má tôi thì chẳng nói gì và hình như sau bữa đó má còn rất mừng.

Ba chúng tôi đi bên nhau,ba mảnh nghép lệch lạc có được những hạnh phúc chắp vá xích lại cùng đi trên con đường , chúng tôi tìm thấy ở nhau sự chia sẻ đồng cảm. ba đứa chẳng ai bảo ai đếu tự cố gắng học,và thời gian dần trôi những ánh mắt những cử chỉ quan tâm nhau đã vượt qua ranh giới của tình bạn đã hình thành
Tôi thích hưởng, nhưng tôi biết rằng hai đứa sẽ không thể đến được với nhau mặc dù trong tôi và hưởng có rất nhiều sự tương đồng.nhưng nhìn về vấn đề kinh tế tôi không muốn viết lại kịch bản mà ba má hưởng ngày xưa đã làm,tôi cũng chỉ biết cố ngắng học để mong chờ một tương lai tươi sáng.
Tôi và Mi cùng thi đỗ vào một trường đại học,còn hưởng thì thi đỗ trường tận trong miền nam tôi biết hưởng làm như vậy vì chỉ muốn chốn tránh gia đình mỗi lúc một tồi tàn và có nguy cơ sụp đổ.
Hưởng vào miền nam đồng nghĩ với việc tôi phải rời xa hưởng mãi mãi tôi quyết định bày tỏ với em những điều mà trái tim tôi muốn nói từ bấy lâu nay,trước hôm Hưởng đi học một tuần hôm ấy là sinh nhật tôi,đó là lần đầu tiên tôi tổ chức và đây cũng là dịp ba má mời họ hàng đến mừng tôi vào đại học ,tiệc gần tan tôi xin phép mọi người ra tiễn hưởng về,hai đứa lang thang dọc theo con đường trên cánh đồng quê thật yên bình
-Hưởng có biết nước luộc ốc cho thêm gia vị gì là ngon không ,tôi bắt chuyện
-Chắc là cho muối lá chanh thêm xả ớt nữa thì tuyệt vời
-Tớ thấy các cụ bảo”nhạt như nước ốc” mà có cho thêm gia vị nào thì cũng thế đứng không
-Đấy chỉ là các cụ bảo thế còn bây giờ người ta vẫn uống được nước luộc ốc mà.
-Thế hưởng có thể cho gia vị vào cho đời tôi không ,mình thấy nó quá bình phẳng và nhạt nhẽo
-Ơ…..không ,cái này thì phải do Phong mà cuộc đời của Phong là do phong quyết đinh cơ mà sao lại hỏi mình.
-thế Hưởng đã bao giờ cái nhau với mẹ chưa.
-À có rồi à Phong hỏi làm gì vậy?
-Thế có bị mẹ tát bao giờ chưa
-Có một lần duy nhất khi mình bảo má đi luôn với ông giám đốc kia đừng về nữa
-Lúc đó có đau không không Hưởng
-Mình cũng không nhớ rõ nhưng cũng hơi đau vì má tức giận mà
Hưởng à tôi nắm chặt vai em lấy hết can đảm tôi nhìn thẳng vào mắt hưởng
-Em dù cái tát đó có đau đến đâu cũng không thể nào đau bằng nỗi đau mà trái tim tôi phải mang bây giờ khi Hưởng từ chối câu hỏi này của tôi,trái tim em có thể có hình bóng của tôi được không , tôi cũng chưa muốn hỏi em điều này nhưng chỉ vài hôm nữa thôi tôi và Hưởng sẽ xa nhau mãi ,nên tôi sợ mình sẽ mất Hưởng, hãy cho tôi câu trả lời được không . Hưởng gạt tay tôi ra và bảo rằng cho hãy hưởng một tuần để suy nghĩ.
Một tuần tôi mong chờ rồi cũng chôi qua,tôi đến chỗ hẹn từ sớm nhưng đợi mãi chẳng thấy hưởng đâu tôi tự nhủ chắc là ngày mai em đi nên hôm nay em bận nhưng tôi vẫn cứ chờ, phải hơn mười giờ em mới đến,chẳng nói gì em dành cho tôi một cái tát thật đau khiến tôi bàng hoàng choáng váng vì bất ngờ.
-Trái tim Hưởng lúc nào cũng có hình bóng của phong nhưng có lẽ nó mãi chỉ là hình bóng của người bạn mà thôi ,còn cái tát Hương dành cho Phong là để phong hãy niêm đau mà quên hưởng đi vì nếu yêu hưởng phong chỉ toàn nhận lại niềm đau thôi, phong à
-Hưởng có thể cho Phong một lí do được không
-Đâu phải kết thúc nào cũng cần phải biết lí do đâu có khi nói ra lại càng đau lòng hơn nhưng nếu Phong muốn nghe thì Hưởng không dấu.
- Dù đau đớn đến đâu thì Phong vẫn muốn biết,chỉ có thế mới giúp phong quên Hưởng được.
-Phong quá nghèo.
Chao đảo ,một nỗi buồn miên man quẩn quanh đâu đây trong tâm chí. Tôi bỏ chạy như muốn quên đi tất cả tôi lao đi trên cánh đồng không phương hướng,tất cả chỉ là giả tạo dối lừa tôi thét lên và tiếp tục chạy như cố quên đi quá khứ vây quanh lúc này chỉ một màu của bóng đêm u tối,tôi ghét tất cả ,cả bản thân tôi, tôi cũng chôn vùi. Tôi đã vẽ ra cho mình một bức tranh về tương lai của tôi và em từ nhưng buổi cùng ăn khoai trên triền đê vào những ngày đông giá rét,hay những buổi cùng nhau lang thang trong cơn mưa trên cánh đồng làng khi đi học về,chỉ là để kiếm tìm niền vui khi san sẽ nỗi buồn vào trong những giọt nước,rồi sự quan tâm chăm sóc khi tôi ốm cũng như hỏi han giúp đỡ khi tôi buồn,những lúc đó sao tôi thấy em thân thiện quá, tôi đã từng đắm chìm vào niêm vui trong mắt em khi tôi tặng cho em chú tôm tôi gấp bằng lá dừa hay những chú chuồn chuồn bằng rơm ,nhìn em lúc đó ai có thế nghĩ rằng mẹ em là quản lí của một công ty du lịch lớn,nhưng hôm nay bức tranh ấy chưa hoàn thiện thì bị chính em đã xé vụn ra từng mảnh,có phải tôi đã chèo quá cao khi yêu em không .Tại em đã bắc thang cho tôi hay chỉ là do tôi ảo tưởng, chỉ có một thực tại duy nhất là tôi quá nghèo.
Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy trong niềm vui của mọi người,hai mắt má đỏ hoe nhìn tôi và cả mi nữa, mọi người hỏi tôi hôm qua làm gì mà ngã bất tỉnh trên đê .Tôi thấy tội nghiệp mọi người chắc hôm qua họ đã thức trắng để lo cho tôi,vậy mà trong tôi lại có ý định buông xuôi thật đáng trách.Tôi khóc tự trách mình sao yếu đuối.tôi còn có gia đình ước mơ và tương lai vậy không thể đánh đổi bằng ấy thứ lấy sự giải thoát cho bản thân vì một người con gái,không Hưởng ơi tôi sẽ cho em biết rằng tôi cũng có thể làm gia tiền…

- Anh phong em ở đây
- Mi có phải mi đây không sao lại gầy thế em bộ ông xã em không chăm sóc em à, còn đây là tôi hỏi?
- Anh tuấn mất rồi ạ còn đây là con trai em chào bác đi con.
- Tuấn nào tôi ngơ ngác.
- Thì chồng em chứ ai.
- Ơ anh sin lỗi, cháu được mấy tuổi rồi em.
- Cháu được ba tuổi rồi ,mà anh ngồi đi.
Nếu như trên thế giới có cuộc thi nào dành cho người vô tình nhất chắc chắn tôi sẽ tham gia và không chừng có thể đạt giải cao,một người bạn chơi thân với tôi hơn năm năm vậy mà vẫn không biêt tên chồng của bạn,rồi học với nhau suốt ba năm cấp ba mà tôi cũng không biết có đôi mắt luôn rõi theo tôi rồi đến khi học đại học người ấy vẫn luôn bên tôi không hẳn tôi không nhân ra tình cảm của em mà hình bóng của Hưởng đã khỏa lấp trái tim tôi rồi,kể cả khi Hưởng cho trái tim tôi niềm đau tôi cũng không thể nào quên được, tôi cũng cố quên nhưng không chỉ hôm nay mà trong nhiều năm qua tôi đã không ít lần gặp Hưởng trong giấc mơ có những hôm là hai đưa nắm tay nhau đi trên triền đê ngày xưa hoặc cùng dạo bước trên con đường tuyết trắng và những cảm giác ngọt ngào đó sẽ còn vương vấn trong tôi từ khi thức dậy cho tới khi hoàng hôn buông xuống kết thúc một ngày thì cảm giác đó mới dần phai .còn Mi luôn dành cho tôi sự quan tâm trong những tháng năm gần nhau ,em luôn hỏi thăm và quan tâm tôi về việc gia đình em giúp đỡ tôi nhiều trong học tập nhiều khi rảnh em còn sang giúp mà tôi làm việc ,tôi thiết nghĩ việc đó cũng chỉ là bình thường ,vì em thiếu tình thương nên em cần có người chia sẻ má tôi và hai em tôi cũng rất quý Mi ,tôi cũng coi Mi như em gái lắng nghe và chia xẻ mọi tâm sự cùng em,cứ ngỡ em cũng chỉ coi tôi như anh trai mà tôi không biết rằng trong tim em tôi có một vị trí đặc biệt ,sau nay khi chúng tôi yêu nhau,em nói rằng em yêu sự ích kỉ của trái tim tôi chỉ dành cho mỗi một người ,tôi mỉm cười và hỏi em rằng đây có phải sự sai lầm lớn nhất mà trái tim tôi mắc phải không, nhưng với tôi một lần là quá đủ để chịu đựng nỗi đau do tình yêu mang lại khiến trái tim tôi không thể nào nhớ nhung thêm lần nữa.còn em ,em có cả đống vệ tinh quay quanh sao em không chọn lấy một người làm chỗ dựa,mà em lại theo đuổi và chọn tôi. Em nói rằng em chọn tôi không vì lẽ gì mà đơn giản anh cao hơn em nên đi bên anh em cảm thấy mình được che trở và bảo vệ ,chỉ đơn giản vậy thôi.
Hai đứa đi bên nhau trên giảng đường đại học ,cùng nhau đọc sách trong thư viện .nắm tay nhau bước đi những bước chầm chậm trong khuân viên của trường,cùng khắc phục những khó khăn của quãng đời sinh viên nghèo .cứ ngỡ hạnh phúc sẽ theo hai chúng tôi đến tận cuối con đường tình vậy mà ai ngờ con thuyền tình yêu chưa kịp dương cánh buồm ra khơi đón gió để nhẹ trôi trên đại dương bao la thì đã bị báo tố sóng gió vùi lấp tan tành.
Ngần cuối năm học thứ hai ba em phải nhập viện vì căn bệnh tim em nghỉ học chạy vạy bán hết những gì có thể để lo cho ba, nhưng ba em bệnh mỗi ngày thêm nặng tôi không giúp được em nhiều, tiền học bổng của ba kì trước mà tôi dự định mua máy tính tôi cũng đưa cả cho em,em bật khóc và nói rằng em sẽ trả,tôi xoa đầu em cô bé đúng là ngốc thật đừng khóc tôi sẽ che trở cho em.
Người bác họ em nhận sẽ chịu chi phí toàn bộ ca phẫu thật của ba em nếu em đông ý lấy con người bạn của bác ấy.em kể đó là cậu ấm học xong cấp ba cấp ba thì ở nhà xuốt ngày lông bông chẳng làm gì tìm niềm vui bằng cách đổ tiền vào các cuộc ăn chơi bây giờ thì ngoan ngoãn ở nhà di chuyển bằng xe lăn do tai nạn hậu quả của một vụ đua xe.
Em đã đồng ý ,hôm gặp tôi em khóc ,em nói rằng em không khóc cho em cho những ngày gian khổ sau này của em mà em chỉ thương cho ba em ,thương cho trái tim tôi phải đau một lần nữa thương cho cuộc tình chúng ta phải tan vỡ khi mới nảy mầm.hôm đó em chẳng nói được gì ngoài từ sin lỗi ,tôi cũng chỉ biết ngậm gùi mà thương xót cho thân mình .Em nói rằng em cần tôi che chở vậy mà khi em găp khó khăn phải hi sinh thì tôi lại chẳng giúp được gì cho em.tôi nói chúc em hạnh phúc mà khóe mắt cay cay.
Cuộc phẫu thuật được tiến hành nhưng không thành công còn lí do thì chẳng ai chịu trách nhiệm chỉ một điều duy nhất là ba của em đã ra đi vĩnh viễn ,hôm đưa ba em gia đồng trời mưa từng hạt nặng lẽ. như trời cũng thương khóc cho cuộc đời vất vả chịu thương chịu khó nuôi con.Cái chết hẳn có nhiều người cho rằng đó là một sự giải thoát tốt nhất khỏi bệnh tật niềm đau hay gian khó mà cuộc sống chốn nhân gian mang lại ,nhưng đó đâu phải là sự giải thoát hoàn hảo vì niền đau sẽ để lại cho nhưng người ở lại như em mấy hôm nay đã gất đi tỉnh lại không biêt bao nhiêu lần, nước mắt chẳng còn để rơi trên bờ mi mọng nước .niềm đau đến với em tôi quá lớn và bất ngờ.

Em xin phép chịu tang ba một thời gian rồi mới tổ chức đám cưới,em nghỉ học không phải vì nhà bên kia hứa sẽ lo cho em đầy đủ,em nghỉ để làm mấy việc quanh nhà và lo hương khói cho ba em,nhiều khi gặp em tôi bàn hay anh em mình cùng đi làm để trả nợ cho người ta chứ chẳng nhẽ em chịu lấy người mà em không yêu làm chồng sao,em gạt đi: giàu sang phú quý của nhà họ em không cần với lại số tiền mà bệnh viện đền bù cũng đủ để em trả lại cho người ta, nhưng mình đã hứa rồi với lại học cũng giúp mình lúc khó khăn rồi,còn bác em chắc chắn họ cũng chẳng để yên cho bác ấy đâu vì bác em cũng nợ họ nhiều tiền mà.
Ôi mi ơi! Em cao thượng quá nếu đem so tình yêu giữa hai ta với tình cảm mà em đã dành cho mọi người qủa là không thấm vào đâu, vậy từ nay tôi cũng không níu kéo nữa tôi không muốn em phải phân vân ,tù đó tôi chủ động không găp em và em cũng chẳng tim tôi nữa chắc em cũng không muốn tôi đau khổ ,rồi một ngày em tìm đến trường gặp tôi rồi em rủ tôi đi uống rượu không ,tôi gật đâu. cũng tại quán này hai đứa ngồi lặng thinh ,tôi biết rằng em tìm đến là để mời tôi về dự đám cưới của em.
Khi buồn, cực buồn mà chẳng biết chút vào đâu người ta thường tìm đến rượu với hi vọng nỗi buồn sẽ theo hơi men mà tan biến nhưng ai ngờ ,mỗi chén rượu được đưa vào người,thì tôi lại càng cảm thấy tỉnh ra phát hiện ra rằng tôi chẳng thể sống thiếu em ,tôi lơ mơ gọi tên em trong tiềm thức ,sáng sau thức giấc tôi thấy mình ở trong một căn phòng lạ, Mi đâu rồi và đây là đâu,tôi với tay cầm lấy tờ giấy bên cạnh đọc nhưng dòng chữ quen thuộc của Mi viết trong vội vàng:
“Phong khờ

Em biết sau đêm nay chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại nhau nữa,em biết rằng em ra đi là em đã bỏ cuộc trong chuyện tình của hai đứa mình, em sin lỗi nhưng em không thể làm khác được,hãy tha lỗi cho em Phong à những kỉ niệm mà chúng ta đã cho nhau chắc chắn em sẽ không thể quên,con anh, anh phải quên nó đi và ngày mai anh hãy đi tìm một cuộc sống mới tốt đệp hơn phong nha hãy nhớ phong còn có gia đình đó mi thấy gia đinh Phong bây giò cũng thật tuyệt đó.Phong này nếu Phong muốn Mi hạnh phúc thì Phong nhớ phải quên Mi đi nha đừng tìm gặp Mi nữa coi như đó là thình cầu cuối cùng Mi nhờ phong nha.
À tiền phòng Mi thanh toán rồi còn số tiền bên cạnh là tiền Mi trả nợ phong kêm luôn Mi mừng đám cưới của phong sau này nữa nhớ cầm lấy đấy đừng bỏ quên, thôi chúc phong hạnh phúc và đừng tìm Mi.
MÃI YÊU PHONG”

Tôi bàng hoàng trước lá thư của em và tấm ga trải giường ,Mi ơi em hi sinh vì tôi nhiều quá mà tôi có làm được gì cho em đâu ngay cả một tiếng “tôi yêu em” từ sâu trong trái tim tôi còn chưa kịp nói mà em đã xa quá rồi, hôm đấy tôi quay trở lại quê tìm em nhưng má tôi bảo là em cũng đã vừa mới cùng bác em vào miền nam rồi.

-Anh khóc à
-Không chắc tại đường bụi thôi
-Thế anh vừa suy nghĩ gì vậy
-À lung tung ấy mà chứ có gì đâu
-Phong này anh con nhớ hưởng không
-Có chứ sao em lại nhắc đến hưởng vậy
-Cô ấy gởi lời sin lỗi anh và muốn anh thứ lỗi và cô ấy muốn quay về bên anh bên anh
-Em dư biết là tôi không còn tình cảm gì với Hưởng nữa mà với lại cô ấy có gây gia lỗi gì đâu mà cần mình thứ lỗi,
-Anh đừng giấu lòng mình nữa em bên anh bao lâu chẳng nhẽ em không hiểu được anh sao .mà anh cũng đừng vội trách hưởng cô ấy cũng có nỗi khổ tâm riêng thôi
-Thế tại sao cô ấy không nói cho mình biết
Tai vì hưởng yêu anh nhưng lại không muốn anh bị đau khổ,anh biết không sau hôm chia tay với anh hưởng đã tìm em nhờ em chăm sóc cho anh,hôm ây cô ây khóc rất nhiều cô ấy nói rằng cô ấy rất yêu anh nhưng không thể đến bên anh do mặc cảm Hưởng bảo rằng Hưởng đã mất đi sự trắng trong của người con gái do gã nhân tình của mẹ mình , hưởng đã nghĩ đến cái chết nhưng vì anh cô ấy vẫn ngượng dậy để sống ,cô ấy cũng muốn đón nhận tình yêu của anh nhưng sợ anh sẽ không chấp nhận khi biết được sự thật về cô ấy,giờ cô ấy không đủ sức để chốn chạy trái tim nữa cô ấy mong anh hãy chấp nhận cô ấy để cô ấy quay trở về bên anh .
Sao cuộc đời này gây nỗi bất hạnh nên tôi chưa dủ hay sao mà lại con gieo lên cả những người tôi yêu thương , tại sao em yêu tôi mà lại còn xây nên bức tường mặc cảm để làm gì ,để rồi hai đứa phải xa nhau mãi mãi đã thế em còn tạo nên trong tôi lòng thù hận để làm gì ,em biết không tôi yêu em chứ tôi đâu có quan tâm đến em là ai và em đã mang nhưng lỗi lâm gì đâu sao lúc đó em không chịu hiểu cho tôi Hưởng ơi em đã làm trái tim tôi đau đớn bao nhiêu năm em có biết không ,bây giờ em muốn quay về ư trái tim tôi tuy chất chứa nỗi hận thù nhưng vẫn mở cử đón nhận em mà em có lối gì đâu em cũng là người phải chịu thiệt thòi mà.
-Anh hôm nay cứ như người mất hồn vậy thế nào suy nghĩ xong chưa để em còn bảo với cô ấy.
-Anh muốn chính cô ấy nói gia cơ ,mà thôi bây giờ nói chuyện của em đi em dạo này sống thế nào rồi.
-Thế là anh đồng ý rồi nhá,lần này ra đây em về đây là nhờ anh chăm sóc bé Bi hộ em một thời gian
-Thế em đinh đi đâu ,mà ông bà nội đâu sao không chăm sóc nó.
-Đây là con riêng của em và bố mẹ anh ấy đã đuổi em đi ngay khi biết được việc này
Một cảm giác thương hại le nói tôi,tôi không trách Mi có con riêng mà tôi còn thương cho số phận của em:
Thế hãy về bên anh đi em anh hứa sẽ nuôi dạy bé bi nên người và đối xử tốt với nó,em biết không, sau khi em bỏ anh từ đêm ấy ,anh chẳng thể yêu thêm được ai khác nữa năm năm trôi qua anh vẫn còn nhớ về em mà ,anh không quan tâm rằng em đã lập gia đình hay chưa nhưng bây giờ em đang cô đơn hãy dựa vào vai tôi nhá tôi sẽ che chở cho em,tôi nói mà cứ như có ai đang điều khiển.
Cám ơn anh đã dành cho em những tình cảm như vậy nhưng em không xứng với anh nữa Hưởng mới là người cần anh cô ấy đáng thương hơn em, anh hãy bảo vệ và che chở cho cô ấy thì tốt hơn, em bây giờ phải đi tìm má em
-Má em mất rồi mà
-Không phải đâu ,trước khi mất ba em có kể rằng bà đã bỏ ba con em mà đi do hận nên ba em nói rằng má đã chết nhưng trước khi mất ba em muốn em tìm má vì má em đang ân hận và sống cô đơn ở nước ngoài.anh cho em gởi bé bi một thời gian sau này em quay về đón cháu sang sau.
- Em cứ đi con đường riêng em anh không ngăn cản nhưng bây giờ hãy về chỗ anh đã
-Vâng em đợi khi nào anh và Hưởng thành đôi đã em mới đi.

Ba năm sau kể từ khi Mi ra đi mà không trở lại cũng như không thấy có tin tức gì cho chúng tôi. Hưởng bây giờ đã là vợ tôi mới cho tôi biêt sự thật về Mi. chồng mi mất vì căn bệnh HIV Mi cũng đoán rằng cô ấy cũng bị bệnh,khi biết rằng bé Bi không mắc bệnh cố ấy mới gởi lại cho anh, thực ra bé Bi là con của anh đấy cô ấy kể rằng lấy nhau rất lâu cô ấy mơi để Tuấn động vào cô ấy.cô ấy đã nhờ em hãy cùng anh chăm sóc cho bé Bi thật tốt vậy là cố ấy mới yên lòng để ra đi.chắc bây giờ cô ấy đã gặp được người thân của cô ấy rồi. cô ấy nhắn rằng em và anh hay nuôi dạy bé Bi cô ấy sẽ không quay về nữa,anh cũng đau buồn nữa bây giờ anh có em rồi em sẽ mãi bên anh để nuôi dạy con chúng ta không lớn.

TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile