Nó bồi hồi nhớ lại,dù cho nó chẳng muốn nhớ chút nào cả vì đôi lúc đối với nó ký ức thật sự rất tàn nhẫn.Ký ức gọi lại cho nó những thứ như mới xảy ra ngày hôm qua....những thứ mà nó đã từng trốn tránh

Nó nhớ cái hồi nó lên 12,cái lúc mà mọi người xung quanh ai ai cũng khen nó,nói nó bắt đầu ra dáng con gái hơn trước,ngoan hơn trước,thùy mỵ hơn trước,dể thương hơn trước và nhìu nhìu thứ khác nữa....thì nó, nó lại cảm thấy đâu đó trong tâm hồn nó có gì đó như sự phủ nhận vậy.Nó nghĩ lúc đó mình còn con nít lắm

Rồi bước vào ngưỡng cửa cập kè nó thật sự tỏa sáng khi đã là môt đứa con gái xinh đep với mái tóc dài luôn được chăm sóc kỷ,đôi mắt sau thẳm đượm buồn và chút gì đó duyên dáng.Khi mà nó chắc chắn mình đã thực sự ổn định thì mọi chàng trai...mọi chàng trai đi qua đời nó chỉ dừng lại ở mức tình bạn!

Mẹ nó thì lại lấy làm tự hào ghê ghớm vì điều đó lắm,còn nó thì luôn lấy chính mẹ mình ra làm lý do để phớt lờ mọi lá thư làm quen thường xuyên có mặt trong hộc bàn trong lớp nó.Nó thích vạch ra con đường tương lai tươi sáng cho mình,để rồi bắt đầu đi những bước vững chắc và chợt bổng đứng khựng lại....thật lâu....để mà nếm chút gì đó mà người ta gọi là tình yêu

Có thể thật khó mà thừa nhận điều này,mà dù cho nó có thừa nhận đi nữa thì chắc cũng chẳng ai tin đâu,và họa may có người cả tin nó đến vậy thì ít ai lại có thể chấp nhận được.Nhưng nó biết,cái mà nó đang đối mặt lúc này đây là một thứ gì đó vô cùng mạnh mẽ,một thứ gì đó vô cùng mới lạ,một thứ gì đó nó chỉ biết qua tên gọi và một thứ gì đó nó đang cố hết sức chạy trốn trong vô vọng

Nhỏ xuất hiện,cái sự xuất hiện bất ngờ đến chớp nhoáng mà sao lại khiến nó thấy thân thuộc lắm lắm.Nhỏ khiến nó có cái cảm giác như mình đang đối mặt với những con virut hay ẩn nấp trong những kẻ hở của mạng internet vậy,xâm nhập và hủy hoại lòng nó nhanh hơn cả một cái click chuột

Lúc đầu nó thọat nghĩ mình có cảm giác ngộ ngộ với nhỏ chỉ vì nhỏ có chút gì đó giống một đứa con trai vậy thôi.Nhỏ tạo ra một hình tuợng đầy manly trong mắt nó,nhỏ hay quên như một bà già quắc cũng như rất thích chọc nó cười,nhỏ ngu ngơ mà sao nó lại thấy nhỏ dể thuơng đến khó đỡ....Và rồi nó cảm thấy an tâm vì những ý nghĩ của chính mình,nó nhủ lòng rồi cảm giác nó đối với nhỏ rồi sẽ qua nhanh,rất nhanh mà thôi,nhanh đến mức nó biết nó đã lầm

Là một đứa con gái hòan mỹ trong mắt mọi người ,nó tỏa sáng như những ngôi sao xứ Kim chi trong những câu chuyện dài như vô tận của mấy đứa con gái.Nó có một gia đình hạnh phúc,cái hạnh phúc đó nhiều như những con số không xuất hiện trong tài khỏan của ba nó và những con số đó ngày một càng nhiều hơn thêm.Vì vậy mà xung quanh nó mấy đứa con gái ganh tỵ đến bị đau mắt đỏ,còn mấy thằng con trai trong lúc nào cũng xùi bọt mét như bị dại

....Thế mà....

Nhỏ lại xuất hiện,lần nữa để mà trêu đùa lên quả tim nhỏ xíu của nó,cái quả tim chưa từng thởn thức đến một lần giờ đây bắt đầu biết đến lọan nhịp.Và nó thấy sợ,nó sợ nhỏ cũng như nổi sợ chính bản thân nó vậy,nó sợ cả những con nguời xung quanh nó nữa vì nó biết con ngừoi thật của mình đang trổi dậy mạnh mẽ....cái ly do đã bị trôn giấu từ lâu sao giờ đây lại hiện lên rõ nét đến vậy???

Xuất hiện trong màn mưa dầm tháng 11,nhỏ tưới mát lên những nơ-ron thần kinh đang co giật dữ dội của nó va làm nhòa đi cả những thứ đáng sợ nhất đối với nó,chỉ còn lại hình ảnh cua nhỏ trong no.Lần đầu tiên nó dám nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy,và ngoài kia dù cho mưa có làm nổi dậy những âm thanh ồn ào cũng như vô vàn hình ảnh nhí nhố xung quanh đi nữa thì nó có cảm giác chỉ mỗi nó và nhỏ giữa sân trường tĩnh lặng,ẫm ước.

Chìa cây dù con con về phía nó nhỏ bổng làm dậy nên cái ý nghĩ được che chung ô cùng nhỏ của nó,cái ý nghĩ nhỏ nhoi chưa một lần nó dàm mơ tới giờ sắp thành hiện thực.Ngại ngừng, vì những dòng nước lạnh buốt đã làm nó thành ra một cây giẽ lau nhà tự bao giờ,vì nó sợ làm nhỏ bị ước mà.Rồi như không suy nghĩ gì cả,nhỏ tự nhiên quăng cây dù về một góc và bắt nó phải chạy chung với nhỏ trong màn mưa trên đường về nhà.Dù cho ươc muốn được che chung ô của nó thât bại đi nữa thì nó vẫn biết trái tim của mình đã bị cướp
đi từ phút ấy.Vì trong muôn vàn những giọt nước mưa lạnh buốt đang chảy nhòe trên mặt nó thì đâu đó còn có cả những giọt nước ấm ấp mang theo một vị mặn hạnh phúc nữa.Nó biết chắc vậy mà.....mắt nó đỏ hoe.

Như một cây kẹo mút,nhỏ dấu sự ngọt ngào của mình sau lớp vỏ bọc cứng ngắc,màu mè.rồi nhỏ thắm,thật chậm thật chậm và bao quanh trái tim của
nó,tạo ra một cái cảm giác như là mỗi lần tâm thầt của nó co bớp lại như bơm đi cái vị ngọt ngào kia khắp cơ thể vậy.Và mỗi hơi thở của nó giờ lại làm lan ra một loại cacbon mang tên "ấm áp" hay sao ấy.

Rồi nó cảm thấy yêu nhỏ hơn khi càng hiểu nhiều về nhỏ,đứa con gái mà nó thấy đáng yêu đến kỳ lạ,một đứa con gái nhạy cảm với nhiều thứ mà vẫn hồn nhiên như đang cố tình đùa vào mớ tình cảm của nó đối với nhỏ....Nó cảm nhận được cái sự nữ tính kia làm nó ấm lên đến mức nào.

Giật mình, những nỗi sợ xa xôi của nó tưởng chừng như đã được lắp đầy cua no nay lại vùng dậy mạnh quá thể.Cái sức mạnh của nhũng cơn sóng thần vùi dập Alaska vậy,nó nhẹ nhàng tàn phá như các trận động đất không báo trước đã cướp đi hàng ngàn sinh mạng ở Haiti,cũng như ngấu nghiến nhai luôn các niềm vui của nó tựa hàng vạn con châu chấu bay qua cánh đồng cỏ.Cố gắng để che đậy mọi cảm xúc của mình bằng cách nó đã kiếm ra hàng trăm lý do mà con người có thể nghĩ ra để tự dối lòng mình,đẻ rồi sư thật luôn rõ rệt hơn sau mỗi lần nó nghĩ tới nhỏ.

Chạy đi thật nhanh,nó quyết định trốn,trốn thật kĩ mọi thứ xung quanh nó.Nó biết những thứ ấy sẽ ghê tỡm ra sao nếu biết được con người thật của nó,nó buồn nhưng lại chỉ có thể câm nín và tủi thân chấp nhận vì nó biết mình không như bao cô gái khác.Và dù cho nó có "perfect" tới đâu đi nữa thì con người thật kia của nó sẽ không ai chấp nhận được càng hiểu rõ nó càng đau nhói hơn nơi lồng ngực.Ao ước được một lần như bao người con gái khác,nó đã từng muốn được nuôi dưỡng tình cảm của chính mình nhẹ nhàng bộc lộ ra như mầm non đang nhú sau cơn mưa ấm ấp,thế mà gió độc cứ vùi nó xuống,cát bụi lại nhẫn tâm lấp đi những niềm vui sống của nó....Phải chăng nó là người có lỗi mà không hề hay biết?

Lại một sáng nắng đẹp,đẹp như một ngày mưa tháng 11 khi mà nhỏ nhẹ nhàng lướt qua đời nó và bổng làm ổ ở đó mãi không chịu rời.Hai đứa con gái ngồi uống sinh sâm và nhỏ thích tám đủ thứ chuyện:là về những ngày dài thế nào khi phải ăn bánh tráng một mình vì vắng nó,nào là về những bài tập toán khó ra sao khi thiếu nó,về những cái nickchat lạ hoắc thường hay buzz và giả bộ làm quen để phá nhỏ bằng các cách thế này,thế nọ....và về một anh chàng khùng khùng nào đó mà nhỏ có thể làm mọi thứ để có thể được tám chung

Hãy thử tưởng tượng xem,nếu bạn đứng đối mặt với một thứ nguồn sáng mạnh cực đại như mặt tròi vậy,mắt bạn bi mở ra to hết cỡ cũng như không hề có chổ trốn mà bạn chỉ có mỗi một miếng vải che mắt mỏng manh.Thế mà cái miếng vải ấy bay đi nhẹ nhàng đến mức như nó chưa từng thuộc về bạn,để lại một màn đen vô tận sau cái ánh sáng chói đến lòa cả mắt kia,để lại cả muôn vàn hụt hẫng,và để lại thêm một con tim thoi thóp ao ước nó chưa từng đập trên cỏi đời này lần nào

Nó muốn được khóc thật lớn,lớn như cơn mưa rào giận dữ bay qua xa mạc,hay khủng khiếp tàn phá chóp nhoáng theo kiểu của một tia sét chói lòa rồi vùt tắt.Nó mong mình có đủ dũng cảm để khóc thật to và thật nhanh để nó tìm chút gì đó bình yên,chút lành lặng trong cõi lòng bầm dập của nó,để mà dấu đi luôn mọi dấu vết của hạnh phúc,để không ai biết nó đã từng khóc vì nhỏ.Nhưng sao lạ quá...nó không khóc ma chỉ có đôi mắt đỏ đỏ cùng khóe mi cay cay,trong phút chốc nó bỗng thấy mình cần mỉm cười hơn chứ! Nó phải nếu kéo những thứ thuộc về nó và bảo vệ chúng.

Thế rồi hai đứa nó quen nhau và yêu nhau thật nhanh,mà hai đứa nó ấy là nhỏ với hắn kìa.Còn nó,nó lại đang thèm khát yêu thương như một cậu sinh viên nhà nghèo mơ đến chiếc iphone 3Gs vậy,mà dù không có cũng chả sao vì nó vẫn sống tốt đấy thôi,mà sao nó vẫn cứ thèm da diết một lần như ngày xưa...nó chỉ mong thời gian sẽ giết nó thật nhanh vì nó sẽ chẳng thể nào quên được đâu.

Nó không hiểu tại sao khi mà nó đau khổ muốn tan biến đi lúc biết nhỏ để ý một người khác thì nó lại có cảm giác cần đem đến hạnh phúc cho nhỏ,nó cũng chẳng hiểu sao khi mà con tim nó tan nát như không buồn đập nữa thì vẫn nhói đau đều đặng khi phải đối măt với nổi buồn cuả nhỏ đối với hắn,nó không hiểu sao dù cho một thứ đang thoi thóp lại ra sức bảo vệ chính thứ đã làm nó ra như vậy.Và nó không hiểu nhiều,nhiều thứ lắm nhưng nó biết mình là người có trách nhiệm chở che cho nhỏ

Cái ngày đầu tiên mà nhó với hắn đi chơi chung,nó bất giác thấy được ánh mắt của chính nó trong đôi mắt cửa nhỏ,cái ánh mắt vào một ngày mưa dầm tháng 11 không quên.Nhỏ cám ơn nó vì đã cho nhỏ động lực để tìm được thứ hạnh phúc của nhỏ,dù cho nhỏ vẫn không hiểu sao nó buồn đến vậy.Còn nó,nó lại cám ơn những thứ cần cám ơn hơn....nó cám ơn cục nước đá tinh khiết đã nghẹn ngang cổ nó để nó thôi thổn thức,nó cám ơn những hạt bụi đã cho nó lý do bào chữa về đoi dòng nước mắt,nó cám ơn cơn gió lạ đã thổi tung tóc nhỏ để nó tô đậm chút kỷ niệm ấm ấp.Nó cũng cảm ơn hắn đã đến bên đời nhỏ như nhỏ tửng chạy qua đời nó và nó cám ơn nhỏ,nhiều thật nhiều vì đã đem đến cho nó những thứ nó không có để rồi lấy đi nhũng thứ nó quý nhất

Vẫn ánh mắt thơ ngây đó,nhỏ dòm nó hồi lâu rồi quay đi.Nhỏ quay đi kéo theo cả trái tim vẫn không ngừng loạn nhịp của nó,kéo thêm cả những niềm hạnh phúc nhỏ đem đến cho nó,kéo luôn cả sự lo âu,uư buồn,lo lắng thời gian nó bên nhỏ.Àh mà không đâu,nó thấy nhỏ chẳng lấy đi bất kỳ cái gì của nó cả chỉ là mấy thứ đó nó sẽ đem cho nhỏ hết mà thôi.Giờ đây nó như được trả lại,bình thản và hụt hẩng nó chỉ biết cười trừ,nó cảm nhận được nhiều thứ mới lạ nhờ nhỏ lắm thế mà giờ đây nó còn là chính mình cùng quả tim mới có phần cứng cáp hơn,nhưng nó trống trãi....

Mà sao nó vẫn cảm thấy mình đã làm đúng khi quyết định giúp nhỏ,nó thấy vui hơn là tiếc rẽ những gì đã qua,và nó bổng không còn thấy sợ con người thật của chính mình nữa vì nó biết nó đau hề sai. Là một đứa con gái hòan mỹ trong mắt mọi người ,nó tỏa sáng như những ngôi sao xứ Kim chi trong những câu chuyện dài như vô tận của mấy đứa con gái.Nó có một gia đình hạnh phúc,cái hạnh phúc đó nhiều như những con số không xuất hiện trong tài khỏan của ba nó và những con số đó ngày một càng nhiều hơn thêm.Vì vậy mà xung quanh nó mấy đứa con gái ganh tỵ đến bị đau mắt đỏ,còn mấy thằng con trai trong lúc nào cũng xùi bọt mét như bị dạii...Thế là được rồi ,nó chỉ mong nhỏ đừng quên nó,mà có quên thì cũng chẳng sao cả,cho nó hạnh phúc ké nhỏ nhé !

TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile