1.
Gió đến! Thoáng nhanh và mạnh mẽ, thổi tan tác những đám mây mù u ám, mở đường cho trăng rằm rót tràn xuống nhân gian những dòng trăng mỏng dịu, mờ ảo như trong một cảnh tiểu thuyết tình cảm lãng mạn.
Khi tôi định thần lại, ánh trăng thuần khiết đang tan ra, chảy trên một nửa khuôn mặt người con trai đáng yêu. Cả đôi mắt anh cũng thấm đẫm, ngập đầy thứ ánh sáng trắng lung linh kì diệu. Từng giọt trăng trong vắt rơi xuống, lặng lẽ mất hút trong bóng tối đen đúa của màn đêm. Lãng phí quá! Tôi đưa tay hứng vội, những giọt trăng sáng ngời vỡ tan trong lòng bàn tay, bỏng rẫy cả trái tim lạnh lẽo. Tách… tách… tách.. cả không gian lặng yên bất động, chỉ đọng lại kí ức về âm thanh của những hạt trăng vỡ. Một giọt, hai giọt, ba giọt…nhiều quá! Tôi không còn đếm nổi nữa. Tình yêu của anh sao mênh mông đến vậy, hóa thành nước, xô nhau trào ra ngoài theo khóe mắt như cơn mưa miền nhiệt đới. Kéo dài như vô tận. Có khi nào anh sẽ khóc mãi, không thôi?

2.
Tôi là cô gái sớm mang trong mình căn bệnh khó chữa. Tôi không biết nó bắt đầu từ khi nào, phát sinh từ bao giờ, cũng không biết gọi tên ra sao, có lẽ từ khi sinh ra tôi đã mang nó trong người. Tôi sống vô tình với nó, tròn đẹp với nó. Vậy mà căn bệnh vẫn không buông tha tôi, lại còn kéo theo một lô một lốc bệnh tật khác phía sau. Chúng đi theo tôi, từng ngày, từng giờ kiên trì như một cái bóng. Tôi căm ghét chúng nhưng lại cũng luôn phải mang ơn chúng, muốn thoát khỏi chúng nhưng rồi ngay lập tức lại không muốn mất chúng. Tôi, sống trong bóng rợp của lòng thành kính và khinh ghét bản thân, ngày qua ngày chưa từng mong được giải thoát.
Bộ não của tôi rất thông thoáng, tôi tưởng tượng ra hình dáng ngăn nắp của nó trên phim chụp X-quang. Mọi rãnh đều thẳng tăm tắp, xếp ngay hàng thẳng lối, vuông vức như một khu phố cổ xưa. Tôi lớn lên như một đứa trẻ bình thường và bắt đầu phân chia thế giới của mình, một cách logic, thành 2 loại người. Những người thông minh và những kẻ đầu đất, những người luôn đứng đầu và những kẻ luôn đội sổ, những người đáng được yêu thương và những kẻ đáng bị coi thường. Và hiển nhiên tôi tự xếp mình vào nhóm người thứ nhất.
Thầy giáo nói, tư chất tôi rất tốt. Tôi muốn nói, tính cách thì thật tệ. Bố mẹ nói, con bé rất chăm ngoan. Tôi muốn nói, tư tưởng thường méo mó. Bạn bè nói, cậu thật biết lắng nghe. Tôi muốn nói, giả vờ sao chẳng được. Mọi người nói, cô bé rất đáng yêu. Tôi muốn nói, con nhỏ thật đáng thương. Để làm đẹp lòng bản thân, giữ mình trong nhóm người thứ nhất tôi phải thường xuyên nói dối. Nói dối dễ làm và dễ được yêu mến hơn im lặng rất nhiều. Lời nói dối trước, lời nói dối sau liền mạch trơn tru không có sai sót. Lời nói dối trá khiến cho những suy nghĩ cũng trở nên không thể tin cậy. Cho đến một ngày tôi không thể phân biệt được khi nào mình nói thật, khi nào đang nói dối, cái gì đáng tin, cái gì đáng ngờ. Tôi, một kẻ bịp bợm đại tài! Tôi, một kẻ hoài nghi về tất cả.
Nhưng tôi vẫn sống rất thoải mái. Trái đất vẫn quay quanh mặt trời và dối trá quay quanh tôi. Ai cũng rất hài lòng, cuộc sống chẳng có gì đáng buồn phiền. Tôi đã luôn luôn ổn, luôn có thể mỉm cười, cả khi Phong chia xa tôi, đi về miền nam học đại học.
Phong hơn tôi một tuổi, học trên một lớp, thích vẫy tay chào và luôn đứng cách tôi năm bước chân. Chúng tôi thường gặp nhau ở sân thượng của trường. Lần gặp đầu tiên tôi nghĩ: Một cái sân thượng, hai con người thích ở một mình, chiến tranh là thứ khó lòng tránh khỏi. Nhưng tôi chẳng có lòng dạ nào mà đấu với Phong. Người con trai có khuôn mặt rất trắng, mái tóc rất đen, ánh nhìn rất sáng và giọng nói rất dịu dàng.
Quái thật! Tôi không biết phải cư xử thế nào với cái thứ con trai yếu ớt đó!

3.
Tôi trong mắt mọi người thật rất hoàn hảo. Tôi tròn vẹn đến không chịu được. Cứ như là bạn đang sống trong một trái đất không biết quay, một ngày có 24 tiếng mặt trời chiếu sáng không ngừng. Tôi mệt mỏi! Tôi mất cân bằng!
Sân thượng với những cơn gió bay về từ nhiều hướng là nơi tôi luôn muốn đến. Một mình! (Tôi muốn nhấn mạnh từ ‘một mình’ thậm chí cả khi câu chuyện tôi đang có đến hai người.) Gió ở đấy không bao giờ bị bức tường hay cây cối ngăn cản bước đi, có thể đến bất kì nơi đâu gió muốn, theo hướng này, theo hướng khác, mãi không ngừng, mãi tự do. Khi tôi đứng thẳng lưng nhìn lên bầu trời cao xanh trên đầu để mặc gió thốc mạnh vào tâm hồn mình là khi tôi đang được thanh tẩy. Tôi nhắm mắt, nhìn thấy những dối trá trong lòng đang bị gió bào mòn thành từng bụi đen, trào ra khỏi tôi, bay lãng bãng. Một cơn gió khác lại đến, cuốn trôi mọi xấu xa. Tôi lại trong sạch.
Khi tôi vươn mình đón gió, Phong vẫn tẩn mẩn với công việc ngắm nhìn trời mây. Thỉnh thoảng có cơn gió vươn những ngón thuôn dài về phía Phong, mân mê khuôn mặt tĩnh lặng như bóng nước hồ thu rồi đi qua Phong, không hề đổi chiều, không hề xạm đen. Phong hòa hợp cùng gió, Phong như đang bay cùng gió. Phong quá thanh thiện để tôi chạm đến!
Mùa xuân, mùa xuân.
Phong nói: “Lâm, anh thích em!”
Và tôi cười nhạt: “Cuộc đời ngắn ngủi lắm, anh thích làm gì thì làm nhanh kẻo không còn thời gian đâu.”
Phong không cười, sau này gặp tôi mặt hơi cúi gằm xuống như là người có lỗi lầm lớn nên thấy hổ thẹn. Cũng không bao giờ nhắc lại câu ấy với tôi nữa. Chỉ im lặng nghe tôi nói.
Tôi đã không thể ngờ rằng lời nói tàn nhẫn đó là mũi dao khoét sâu vào hố đen trong lòng tôi và Phong.
Nỗi buồn của mỗi người đều được chôn trong một hố có đáy nằm ở khoảng giữa ngực và bụng, lòng hố khi nông khi sâu, miệng hố khi đóng khi mở như lòng người khi đầy khi vơi. Khi nỗi đau trong lòng trở nên đầy tràn, tuyệt vọng sẽ trào ra như núi lửa đã đến kì tỉnh giấc, không có gì ngăn cản được, bao trùm khắp nơi. Vết thương càng rộng, cơn đau càng dài.
Cái hố của tôi dường như không có đáy, không bao giờ trào ra bất kì thứ gì khiến tôi đau lòng và với một niềm tin ngây thơ tôi cũng cho rằng Phong cũng như thế.
Mùa thu, mùa thu, chúng tôi không còn gặp nhau. Khoảng cách 1 tuổi trở thành xa cách 400 cây.
“Anh xin lỗi vì khi sinh ra đã không thể khỏe mạnh như mọi người nhưng anh…”
Phong đột nhiên run rẩy, ánh mắt rất đau, nhìn tôi, nhìn xuống, nhìn tôi, nhìn xuống rồi bỏ đi. Đó là lần đầu tiên Phong đứng cách tôi 2 bước chân. Gần quá, tôi bối rối đến không thể cất lời níu giữ.
Phong có bệnh, một vài chỗ hư hỏng không thể sửa chữa nằm đâu đó ở não hay tim của anh ấy. Bẩm sinh! Không thể cứu chữa! Cuộc sống của anh chỉ dài bằng một cái chớp mắt của người khác. Tôi sẽ không quan tâm đến anh, sẽ không yêu mến anh. Tôi không thể để thời gian của mình trôi cùng một người sắp chết.
Chúng tôi tạm biệt nhau mà chẳng hề hẹn gặp lại.

4.
Từ khi Phong đi, cuộc sống hiện thức của tôi không có gì đổi khác, chỉ có tâm trí dường như mở thêm một hành lang mới để chứa đựng một vật mới.
Tôi bắt đầu nằm mơ.
Đó là một sự lạ!
Đối với tôi giấc mơ là một thứ xa xỉ, không phải lúc nào cũng có. Khoa học cho rằng, giấc mơ là hiện thực được não ghi nhận vào ban ngày trộn cùng những tưởng tượng được tái tạo vào ban đêm. Tôi rỗng, chỉ biết ghi nhận, không có tưởng tượng, cũng không có say mê.
Tôi vốn dĩ không hay mơ.
Vì thế não tôi không có căn phòng nào để đựng chúng.
Nhưng sự vật xung quanh thỉnh thoảng lại nhuốm một màu hoang đường, mọi thứ bắt đầu trở nên trắng toát rồi lặng lẽ biến mất, cứ như là một cơn lũ nước vôi đặc từ từ ngấm dần cảnh vật và cuốn đến một nơi nào đó.
Thoáng chốc tôi chỉ còn lại một mình, giống như một hình nhân được ghép vào tấm giấy trắng, chỉ có một mình trên một phông nền trắng trống rỗng. Tôi luôn lo sợ rằng nếu có ai đó bất giác nhìn vào, ánh mắt sẽ đều đổ dồn vào tôi, không có gì đề che đậy mọi xấu xa sẽ bị phơi bày hết.
Không có ai ở đây cả, không có âm thanh, không có mùi vị, không có mặt trời, không có gió.
Thế giới này gần đạt đến độ rỗng hoàn hảo.
Khoảng khắc nhận ra điều đó, tôi biết mình đang mơ.
Dù là mơ hay tỉnh tôi cũng bắt đầu cuộc hành trình của mình. Thế giới này dường như không có biên giới, tôi không biết phải mất bao lâu mới tìm ra ‘nó’ nhưng tôi biết mình phải đi tiêp. Tôi đi mãi, cảnh vật xung quanh chẳng hề thay đổi, lúc nào cũng trắng toát, cứ như là bản thân đang đi trên máy tập chạy dù lâu đến mấy cũng chỉ là đang di chuyển ở một chỗ, nhưng cuộc hành trình của tôi lại nhẹ nhàng hơn tập thể dục rất nhiều vì không có chút nào mệt nhọc.
Và rồi từ rất xa, một vật màu nâu gỗ hiện ra, chính là ‘nó’. Tôi càng đi vật đó càng lớn hơn, lần đầu tiên tôi có cảm giác về thứ có thực đang tồn tại trong thế giới rỗng của tôi. Đó là một thứ đang ở trước mặt tôi và một thứ nữa đã nằm trong túi tôi từ bao giờ.
Cánh cửa ấy trông xa rất đẹp với những họa tiết trang trí tinh tế của thời Phục Hưng, vẻ đẹp vẫy gọi bất kì ai hãy hướng đến đây để thỏa lòng chiêm ngưỡng. Nhưng sự thật nó chỉ là một cánh cửa rất bình thường, chỉ cần lại gần mọi dối trá sẽ hiện rõ mồn một. Những hoa văn vay mượn không có hồn được gọt đẽo nhạt nhẽo thiếu cân xứng, không có bố cục rõ ràng, nét này đè chồng lên nét kia, rối rắm đến nhức mắt.
Trên cánh cửa có một ổ khóa rất bé bằng kim loại mạ vàng. Tôi biết có ai đó đã khóa chặt nó và đặt vào túi áo khóac tôi chùm chìa khóa để mở cửa. Chùm chìa khóa cũng xuất hiện cùng sự có mặt của cánh cửa cứ nặng nề nên reo vang lanh lảnh theo mỗi bước chân của tôi.
Leng leng, leng keng, có ai đó mong tôi đến giải thoát sao?
Tôi đã đến rất gần rồi nhưng cứ phân vân mãi, không biết có nên mở ra hay không? Nếu như trong trái tim tôi chỉ có mỗi thứ này, đó chỉ có thể là một con quái vật mà thôi, tôi giải thoát nó rồi không khéo sau này ‘nó’ cứ suốt ngày đi phá phách, gây tội thế thì tôi làm cách nào mà chuộc lại lỗi.
Có tiếng ai đó đang gõ cửa từ bên trong. Tiếng gõ nhẹ như mây, mơ hồ vang lên đều dặn như một khúc nhạc ru. Vậy mà mỗi khi tiếng gõ ấy vang lên, tim tôi lại như bị ai đó dộng mạnh từ bên trong. Thịch thịch, thịch thịch! Âm thanh của những mảnh tim vỡ rơi vung vãi trên mặt đất, che lấp dần tiếng gõ cửa xa xăm.
Và tôi cứ đứng đó mãi, trước cánh cửa đó, không thể đi đâu được nữa, tôi biết nơi tận cùng của trái tim tôi là đây rồi.

5.
Hai năm sau, Phong và tôi gặp lại nhau giữa Sài Gòn phồn hoa. Sài gòn, Sài Gòn, những ngọn đèn không ngủ và những con người thoáng chợp mắt trong nỗi sợ bị bỏ quên. Sài Gòn, Sài Gòn những giấc mơ phải cố gắng, những tháng năm trôi nhanh, những người xưa bỗng chốc đã xa lạ, những tâm hồn một thoáng đã cằn khô. Tôi, sống trong lòng đô thị phồn hoa, trước giờ chưa từng nghĩ có một ngày kia, trong những đám người vô tình ngày ngày lướt ngang qua có ai sẽ gọi tên tôi. Gọi tên tôi với nụ cười và cái vẫy tay nhiệt thành như một người thân thiết.
“Anh đang ở trên xe buýt thì nhìn thấy Lâm thế là anh xuống xe. Tại sao á! Vì gặp được Lâm thì quan trọng hơn bất kì việc nào khác trên đời này. Không hẹn mà gặp, không tìm mà thấy, duyên phận là ở chỗ đó mà, không nên bỏ lỡ. Anh ở đâu í à? Gần lắm, cách đây chỉ có một trạm xe thôi, Lâm đến nhà anh chơi nhé, nhà anh đẹp lắm, Lâm nhất định sẽ thích cho mà xem.”
Phong vừa nói vừa cười, vừa nói vừa vươn tay về phía tôi. Đôi mắt lấp lánh ánh sáng vàng như mật ong tháng 8.
“Vì Lâm đã làm anh bỏ lỡ cả công việc nên giờ phải bù lại chứ, việc nào bị gấp thì cứ gỡ nó ra, chừng nào rảnh thì gấp lại cũng được.”
Tôi nhìn Phong. Thời gian của tôi trôi về phía cái nắm tay của anh. Nếu có thể, tôi muốn mình không bao giờ chớp mắt.
Nhà của Phong nằm trong một con hẻm nhỏ, đường vào quanh co lắm nên lần nào đến tôi cũng chỉ đứng ngoài đường lớn rồi nhá máy cho Phong ra dẫn tôi vào, đến khi chia tay cũng lại phiền anh đưa tôi ra. Trí nhớ của tôi không quá tệ nhưng tôi chưa bao giờ có thể tự mình đi được đến đúng nơi. Cứ làm phiền anh hoài mà sao tôi không thấy ngại.
Căn nhà không lớn lắm nhưng rất gọn gàng, lầu hai có căn phòng ngập đầy ánh sáng, mặt trời mỗi lần đi qua lại rót thêm nắng vàng vào khung cửa rộng. Mọi thứ xung quanh Phong quả thật lúc nào cũng sáng lấp lánh. Chúng tôi như quay lại cái sân thượng trong kí ức, cứ trò chuyện mãi không thôi.
Mới chỉ có đôi ba câu, bên ngoài mặt trời đã ngáp dài xem chừng muốn giục tôi về để ả còn đi ngủ. Di động tôi cũng réo rắt đổ chuông.
“Anh Phong, em phải về thôi. Vũ đang đợi rồi.”
Phong hơi cười.
“Có bạn trai chăm sóc kỹ thế, anh không dám giữ lại đâu. Lâm về nhé!”
Nhưng tất nhiên chúng tôi không tạm biệt nhau sớm thế bởi Phong phải đưa tôi ra đường lớn. Suốt dọc đường đi, chúng tôi lại tiếp tục kể lể thêm vài điều muộn phiền đến khi tạm ngừng thì đã ra đến trạm xe buýt. Có lẽ vì thế mà tôi chẳng bao giờ nhớ được đường vào nhà Phong.
Bước một chân lên xe buýt, tôi nói với lại.
“Hai tuần nữa em sẽ đến chơi. Chờ em nhé!”
Phong vẫy tay với theo, cười thật tươi. Sau lưng anh, mặt trời như vừa nhô thêm một lần nữa.

6.
Lúc tạm biệt tôi mới cho Phong biết ngày hẹn tiếp theo. Thường thì khoảng 2 hay 3 tuần, không thể thường xuyên hơn.
Tôi không nói cho Vũ biết về Phong, cũng không thấy có mặc cảm tội lỗi với. Vũ quả thật là bạn trai tôi. Chỉ là bạn trai không phải là người yêu. Đêm Sài Gòn rộng mênh mang! Tôi quá vô tình để có thể yêu một ai đó nhưng cũng quá yếu đuối để chỉ sống một mình.
Vũ là một người ‘cần thiết’ trong cuộc đời của tôi. Vì thế dù có đi đâu, tôi nhất định sẽ quay về lại bên anh.
Phong là một người ‘cần thiết’ khác trong cuộc sống của tôi. Vì thế cứ mỗi khi mệt mỏi tôi lại đến với anh.
Tôi như một cô gái sống trong tiện nghi chốn thị thành thỉnh thoảng có chút buồn phiền nên lại bỏ về ngoại ô xả hơi một chuyến. Thỉnh thoảng thả lỏng mình một chút thì chẳng có gì là xấu xa cả.
Tuy nhiên quan hệ của tôi và Phong chỉ dừng lại ở mức bạn bè xã giao thậm chí hình thức còn hơi khách sáo so với bình thường. Hầu hết thời gian ở nhà Phong tôi chỉ ngủ. Những giấc ngủ sâu không mộng mị giúp tôi luôn tỉnh táo cả 2 tuần sau đó. Tôi thích nằm ở cái ghế dài trên lầu hai, Phong thì ở cách tôi chừng 10 bước chân và chăm chỉ vẽ tĩnh vật. Hồi cấp ba anh chẳng hề có chút biểu hiện nào là của một họa sĩ tương lai thế mà lại thi đậu vào trường Mỹ Thuật. Tôi không chắc anh có tài năng hay là do vận may, công việc và cuộc sống của Phong, tôi không mấy khi quan tâm.
Thỉnh thoảng Phong cũng có ngoại lệ, anh không vẽ tĩnh vật, có một cô bé đến làm mẫu cho anh. Cô bé xinh xắn như búp bê, rất ít nói, lúc nào cũng lúng túng không dám nhìn thẳng vào Phong và tôi nhưng lại vô cùng nghiêm túc khi Phong bắt đầu lôi giấy bút ra.
Tôi không thích cô bé ấy lắm vì lần nào cô ấy tới tôi cũng không thể ngủ được. Tôi không tự nhiên khi có người lạ. Thức, chẳng có việc gì làm ngoại trừ ngắm nghía chung quanh.
Khi Phong vẽ, anh quay lưng về phía cửa sổ, chăm chú nhìn vào cô người mẫu xinh xắn. Chăm chú! Tôi cũng đang đối diện với cô người mẫu, thỉnh thoáng bâng quơ chọc phá cô ấy, chăm chú nhìn Phong. Cái đầu chốc chốc lại nghiêng nghiêng, bàn tay không ngừng vạch ra những đường nét khi đậm khi nhạt. Bất chợt bảng màu trượt khỏi tay, Phong cúi xuống nhặt, tóc và cổ áo cách nhau một khoảng, để hở cái gáy thấp thoáng bóng nắng. Bất chợt tia nắng núp sau cổ áo nhìn tôi cười khúc khích. Tôi sống một cuộc đời rất nhàm chán, luôn cứ phải tiến lên, nhìn vào bước chân của người đi trước, cố vượt được càng nhiều người càng tốt để rồi thỉnh thoảng quay lại nhìn và ra sức khinh thường họ. Tôi sợ một ngày kia mình không thể bước tiếp, tôi sẽ bị bỏ lại ven đường, mọi người vượt qua tôi, đi lên, đi lên, quay về tôi những cái gáy lạnh lẽo. Cái gáy của người con trai này rất dịu dàng. Không một chút lạnh lẽo, không một chút rời xa. Tôi nhìn vào cái gáy của Phong, trong lòng có cảm giác thân thương vô bờ. Tôi muốn mặc kệ cô gái đáng thương kia, tiến đến hôn vào gáy của Phong, ôm vai anh thật chặt. Rồi Phong sẽ khe khẽ giật mình sau đó cố gắng giữ mình trong tư thế đó. Cảm giác yên bình của chúng tôi sẽ tồn tại mãi mãi.
Nhưng tôi vẫn là tôi, vô tình với Phong. Giữa con người đơn thuần và con người đơn thuần có thể chỉ trong thoáng chốc đã có tình cảm nhưng muốn duy trì những đam mê, muốn hình thành nên một tình yêu, người ta cần nhiều hơn là một lần rung động.

7.
Vũ biết tôi không yêu anh và cũng biết chuyện về Phong.
‘Anh không quan tâm đến vấn đề em yêu ai ghét ai, nhưng đã làm người yêu của anh thì phải lo mà giữ thể diện của anh chứ. Anh biết em chẳng làm gì quá đáng với anh cả nhưng anh không muốn mất mặt vì mang tiếng vớ phải một con người yêu lẳng lơ trắc nết… Ngay từ đâu em đã là con nhỏ chẳng có gì, giống như tờ giấy bóng vậy, nhúng vào cái chậu màu nào ra lại có màu đấy, lấy ra rồi thì chẳng có màu gì cả. Nếu đời người là một bức tranh thì em chỉ là một bức tranh không màu, em cần một bức tranh khác để phản chiếu. Một bức tranh thật đẹp, thật hoành tráng. Vì thế em mới chọn anh…Phong là một bức tranh đẹp, chỉ tiếc là hơi nhỏ, đúng không? Cuộc đời em dài là thế, Phong thì là quá èo ọt, nếu ở bên Phong bức tranh của em cũng chỉ nhỏ tin hin cỡ cuốn tập, cậu ta chết rồi thì em chỉ còn là một bức tranh màu sắc loang lổ. Tương lai như thế thật là quá tệ…Anh cho em một cơ hội. Chọn anh hay Phong. Anh cũng rất hài lòng với em. Đám bạn anh thằng nào chẳng ghen tỵ vì anh tốt phước trong đường tình duyên, sau này anh sẽ chẳng thể kiếm nổi cô nào giả vờ hoàn hảo được như em. Chúng ta cần nhau nên em sẽ quay về, anh chắc chắn nhưng sức chịu đựng là có giời hạn, bây giờ em quay lại may ra mới gặp được bờ chứ thuyền đã trôi ra khơi thì không có cơ hội quay lại đâu.’
Ngày hôm đó tôi đã quyết định lựa chọn.
‘Phong, bảo cô bé ấy đừng đến đây nữa.’
‘Sao?’
‘Có nhỏ đó em không ngủ được.’
‘Em có vô lý quá không vậy?’
‘Người vô lý là anh mới đúng. Anh cũng biết là nhỏ đó thích anh đúng không?’
‘Ừ! Một chút.’
‘Anh có thích cô ta không?’
Phong xẵng giọng.
‘Không, em biết là anh thích người khác rồi.’
Tôi đột nhiên gắt lên.
‘Vậy sao anh còn nhờ cô ta làm người mẫu. Đối xử với người mình không yêu thì phải thận trọng chứ! Anh đừng ác độc như thế.’
Phong gắt theo.
‘Không phải chứ, người quá đáng là em mới đúng.’
‘…’
‘Em nghĩ là em đang làm gì? Với tôi và với Vũ.’
Im lặng, trong bóng tối đang mơ hồ dâng lên chầm chậm như bóp nghẹt dần trái tim con người, ánh mắt Phong sáng bừng như ánh đèn chiếu rọi vào trái tim tôi. Tôi chớp mắt, ánh sáng chói chang đến bối rối.
‘Xin lỗi! Từ nay em sẽ không tới nữa.’
Tôi với tay lấy cặp rồi đi ra phía cửa. Bất chợt khự lại, cánh tay nhức buốt, có ai đó kéo ngược tôi lôi vào nhà.
Tôi quay lại, Phong đang nắm tay tôi, lần đầu tiên tôi cảm thấy có chút sợ hãi lén lén dâng trong lòng. Tôi hỏi với giọng giả vờ bình tĩnh
‘Anh định làm gì?
Giống như một người vừa thoát khỏi thuật thôi miên, Phong sững người, sắc mặt hơi tái, bàn tay cầm lấy cánh tay tôi run lên từng chập. Vội vàng anh buông tay tôi, cánh tay tôi đau lên từng cơn theo nhịp tim đập. Anh đưa hai bàn tay lên cao như người lính đang đầu hàng từ từ lùi xa tôi.
‘Xin lỗi, anh không định làm gì cả?’
Phong khụy chân ngồi vào băng ghế dài phía sau, mặt bối rối cúi gằm xuống. Rồi đột nhiên không hề báo trước hai dòng nước mắt bắt đầu chảy dài.
Tôi nhìn Phong, anh đang cúi gắm mặt nên không thể nhìn thấy ánh mắt của tôi, thật dịu dàng tôi quì xuống bên anh, hai bàn tay đưa ra, hứng từng giọt nước mắt đang rơi. Thật lâu sau cả hai đều bất động và tôi tự nhủ, kết thúc thôi, phải kết thúc thôi.
‘Phong, đừng khóc nữa, hãy nghe em nói. Chúng ta dừng lại ở đây thôi. Nếu anh im lặng, em sẽ ở bên anh nhưng anh lại đòi hỏi em nhiều hơn là những gì em có thể tặng cho anh. Trò chơi này chấm dứt thôi. Chúng ta đừng gặp lại nữa.’
Anh ngước lên nhìn tôi nói, nước mắt vẫn không ngừng rơi, khuôn mặt chúng tôi gần nhau đến độ hơi thở anh nóng bỏng, mơm man đôi môi tôi. Đẩy mạnh Phong ra sau, tôi quay lưng đi như sợ anh đuổi theo lần nữa.
Khi ra đến cửa chợt có giọng nói gọi với theo tôi nghe như có cái gì đó đang vỡ nát bên trong.
‘Nói cho anh hay, em bỏ anh có phải là vì trái tim bệnh tật của anh không?’
Tôi đứng bên chân cầu thang trả lời thật to bằng giọng vô tình nhất có thể.
‘Tim anh? Anh có vấn đề về tim sao? Hay là ở đầu? Em không chắc đâu. Tạm biệt’
Từ đó tôi không còn đến thăm Phong nữa. Phong chưa từng hỏi làm cách nào để có thể gặp tôi và có lẽ giờ đây cũng không còn ý định tìm lại. Sài Gòn lộng gió đông vui, người xe nườm nượp, có biết bao kẻ đi trên cùng một con đường mà không thể thấy nhau.
Hôm sau tôi chia tay với Vũ. Tôi giờ đây đã có thể đứng một mình.

8.
Tôi và Phong không còn gặp nhau nhưng lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh là nửa năm sau đó.
Giờ tan tầm, trời mưa lất phất, kẹt xe cứng ngắc một đoạn đường dài. Khi tôi đang đứng bên lề đường suy nghĩ về việc chừng nào mới có thể quay về thì nhìn thấy Phong qua ô cửa kính của một xe buýt đang kẹt giữa lòng xe cộ.
Lúc đầu tôi cho là mình hoa mắt. Nhưng rõ ràng đó là Phong, tôi chưa bao giờ nhầm lẫn Phong với bất kì ai. Phong đang lim dim ngủ, cổ quàng khăn len màu xám đầu tựa nhẹ vào cửa sổ xe, trời đang có bão nên không khí lành lạnh. Phong sợ lạnh, hôm nào trời đổi gió một chút là lại phải quàng khăn nên sinh nhật năm Phong 19 tuổi tôi đan cho Phong một cái.
Chiếc khăn thêu tên của Phong ở một dầu, đầu còn lại có chữ kí của tôi.
Sài Gòn hiếm ngày trời lạnh, tặng khăn quàng Phong nhất định ít xài, ít dơ cũng ít bị cũ nên sẽ giữ được lâu. Chàng trai không thể nhầm lẫn quàng chiếc khăn len không thể nhầm lẫn. Lúc đầu tôi ngạc nhiên đến không thể nghĩ ra điều gì, đầu óc trống trơn như một đứa trẻ mới sinh.
Nếu tôi gọi to liều Phong có thể nghe được lời của tôi giữa muôn nghìn tạp âm xung quanh, tiếng xe nổ máy, tiếng bóp còi, tiếng người cãi lộn, cằn nhằn. Tôi muốn gọi nhưng lại không thể cất lời. Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, nước mưa chạy dài trên ô của sổ, hình dáng của Phong lúc mờ lúc tỏ khiến cho tôi như thấy mình đang ở đâu đó của chiều không gian thứ tư, chiều thời gian, nhìn về Phong như là một hình ảnh đến từ quá khứ, tôi vươn tay ra nhưng không thể chạm vào được.
Mưa đổ xuống rầm rập tôi phải đi thôi, tắc nghẽn cũng dần được giải tỏa. Tôi vẫy tay về chiếc xe buýt đang chở người con trai của quá khứ, tạm biệt, lần này có thể là lần cuối mất rồi. Chiếc xe trôi theo dòng nước mắt của trời đất, ngày càng mờ mịt.
Tôi cúi đầu chào, có hạt nước mưa rơi vào mắt, rồi lại đi ra, không dính một chút muối nào!
Tạm biệt, tạm biệt. Một cuộc đời đi qua một cuộc đời. Một tình yêu không gặp một tình yêu. Một trái tim chia ly một trái tim. Một kí ức khóc cùng một kí ức.

9.
Tôi quay trở lại thành phố yên bình của mình, quên đi Sài Gòn với những góc phố hẹp, quên đi dòng người với bao muộn phiền lo toan, quên đi Phong với những hạt nắng trong gáy áo hôm nào. Một cuộc ra đi, một cái đích đến xưa cũ, mọi thứ sẽ kết thúc, tại nơi mà nó đã bắt đầu.
Khoảng thời gian đó tôi sống rất ổn định, mọi thứ nhạt nhòa như bức tranh bị phai màu theo năm tháng, càng lúc càng không thể phân biệt được ngày hôm nay, ngày hôm qua và ngày mai? Trí nhớ cứ như cửa kính xe tải chạy đường xa mà không được chùi rửa, càng lúc càng bụi bặm, dù có cố gắng nhìn lại cũng chẳng thấy được gì.
Chỉ có một lần ngày tháng tôi bị xáo động một chút.
Hôm ấy, Quyên từ Sài Gòn vào thăm tôi, cô ấy bây giờ đã là phóng viên của một tạp chí lớn. Chúng tôi rủ rỉ rù rì, câu chuyện không hiểu sao cứ như một chiếc xe đang cài số lùi về quá khứ, thoáng chốc đã quay lại chuyện thời cấp ba. Quyên hỏi, này cậu còn nhớ anh Phong không, cái người ngày xưa học chuyên toán trên mình một khóa ấy? Tôi nói, có tớ có biết. Và cô ấy nói, không ngờ anh ấy đã… và tôi đáp lời, vậy à, thật là tiếc quá nhỉ?
Sau khi cái đêm trăng ấy đã có gì đó hệ trọng xảy ra? Tôi không biết. Thật ra là không nhớ được, tâm trí tôi có những đụm cát thời gian bịt kín, mù mờ, thật mù mờ. Tôi không thể nhớ ra Quyên đã nói cho tôi biết điều gì, Phong bây giờ ra sao rồi.
Nhưng mọi thứ giờ đây chẳng còn là điều quan trọng. Con người vốn là những sinh vật yếu đuối nhưng cũng rất hay quên, hôm qua có thể khóc tức tưởi, hôm nay lại có thể mỉm cười. Hôm nay còn đau khổ, hôm sau sẽ lại tìm được hạnh phúc. Chỉ cần Phong đang ở một nơi nào đó anh nhất định sẽ gặp được người con gái của anh, hết lòng yêu anh, hết lòng bên anh, hết lòng chăm sóc cho anh. Chỉ cần còn sống, mọi thứ mất đi đều có thể tìm lại.
Phải! Chỉ cần sống thôi, đâu phải là chuyện quá khó khăn.
Điều này có nghĩa là…
Nếu một người đã ra đi mãi mãi, tất cả sẽ không thể lấy lại, mọi thứ sẽ không còn để cứu vãn.

10.
Từ sau khi chia tay Phong, giấc mơ ấy lại quay về. Lần nào cũng như lần nào, tôi cứ đứng mãi nơi đó, nghe tiếng gõ cửa mà không đủ can đảm đáp lại.
Nhưng dường như có thứ gì đó bất thường! Mọi vật cũng đang mờ đi, bề mặt cánh cửa cứ dần nhẵn hơn, hoa văn cũng ít dần đi, khung cảnh như một tảng băng lớn đang tan chảy ra. Đó là lần đầu tiên tôi biết được rằng cả màu trắng cũng có thể bị gột rửa và biến mất.
Trong lúc hoảng hốt tôi đã lấy chìa khóa mở toang cánh cửa. Tiếng khóa mở tanh tách, cửa trôi nhẹ vào trong rồi mất dạng.
Không có ai ở trong phòng, thật ra tôi cũng không chắc lắm, chẳng nhìn thấy gì hết. Trong phòng chỉ là một màu đen như màn đêm tĩnh lặng. Nhưng có gì đó đang chuyển động rất nhẹ, rất mơ hồ nhưng có thể nắm bắt được. Ngay phía trên đầu tôi có hạt nước đang rơi trong bóng tối rất chậm, chậm đến độ có thể vươn tay ra chờ đợi tóm lấy. Màn đêm đặc quánh tưởng chừng như có thể nhào nặn thành hình thành dạng. Tôi nhìn thấy bóng dáng của hạt nước nho nhỏ, khi tròn khi méo, lấp la lấp lánh như một viên ngọc sáng vẫn rơi rơi. Nhưng hạt nước ở xa quá, tôi không thể chạm đến nếu không bước vào trong.
Đó là căn phòng không có đáy, êm ái như bùn ấm, tôi rất nhẹ nhàng bước vào trong và rơi cùng hạt nước. Tôi mỉm cười, thật là dễ chịu. Nếu có thể ở đây mãi thì thật là tốt. Hạt nước đang rơi ngay bên cạnh một quãng ngắn. Với theo! Hạt nước xuyên qua lòng bàn tay, mất hút về bóng đen bên dưới. Luống cuống, tôi nhìn xuống rồi lại ngước lên tìm kiếm. Bất chợt có gì đó rơi vào mắt. Tôi ôm mặt. Ấm quá! Nhớ quá! Thật là muốn khóc!
Sáng hôm sau tỉnh giấc tôi lấy di động, gọi điện cho người con trai vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi mình. Tiếng tút dài khiến tôi yên lòng, có lẽ Phong vẫn đang ngủ ở một nơi nào đó, yên lành, bên chiếc di động để ở chế độ câm, chớp sáng lập lòe. Phong không thể nhấc máy vì anh không biết tôi đang gọi anh.
Bất chợt tôi nghe thấy từ đầu bên kia có tiếng người con trai đang nói như thanh âm kì diệu đến từ chốn thiên đường: “Lâm đó hả? Đang ở đâu thế, đến đây đi, anh đợi.”
Tôi hít một hơi thật sâu để đẩy lùi cơn sững người. Đó là câu Phong thường hay nói mỗi khi tôi hẹn gặp nhưng giọng người con trai này có đôi phần khác biệt. “Xin hỏi, anh là ai?”
Chuỗi câm lặng níu mình vào dòng thời gian, căng ra như một sợi thun đang bị kéo giãn, càng lúc càng dài càng lúc càng mảnh, rồi đứt đoạn và người con trai bên kia cất lời. “Lâm ơi Phong mất rồi. Lâm đến đây đi, anh có chuyện muốn nói.”
Im lặng thêm một khắc, tôi gần như đã tới hạn. “Ngày mai tôi sẽ tới, chỉ xin anh đừng lặp lại trò đùa này.”
Tôi quay về lại Sài Gòn trong chuyến bay đêm. Không ngủ! Say! Đầu như có bàn tay lạnh băng nhào vặn từ bên trong thành một đống bèo nhèo. Mắt vẫn ráo hoảnh, chớp cùng nhịp tim đập run rẩy trong lồng ngực. Vết thủng đã sâu thêm, đen ngóm, tham lam hút cạn sức lực con người, kéo xuống tận đáy vực rồi phun trả lại bao nhiêu là tuyệt vọng, sền sệt như nước tương đen, lan ra, dính vào người, vào mặt, khô cứng lại, ngăn nước mắt rơi xuống.
Phong không còn nữa, Quyên đã nói và tôi đã biết. Tôi đã không còn nói dối được mình. Tôi muốn một lần nữa quay lại nơi đó, đối diện với người đó, thành thật với người đó một lần dù chỉ là lần cuối.
Muộn mất, muộn mất rồi. Tôi đang đi đâu? Nơi tôi sắp đến không còn ai chờ đợt tôi. Quá khứ tôi bỏ quên lại nơi đó bây giờ cũng không còn để tìm lại.
Tìm mà biết là không có nữa thì tìm để làm gì? Tôi hi vọng điều gì? Hay rồi cũng lại giống như lão nhà giàu hợm hĩnh năm xưa ném cái nhẫn vàng xuống dòng sông rộng để chứng tỏ ta đây giàu có nhưng về nhà lại thấy tiếc của nên lật đật thắp đèn ra sông tát nước.

11.
- Phong mất khi nào?
- Ngày 13-12.
- Đó là ngày cuối cùng tôi nhìn thấy Phong, ngày tháng có thể nhầm lẫn nhưng sinh nhật mình thì tôi không thể quên.
- Hôm ấy mưa to vậy mà không hiểu sao nó cứ khăng khăng phải ra ngoài, đang ngồi trên xe buýt máy lạnh run lập cập thì lại đòi xuống chạy bộ. Về đến nhà thì viêm phổi rồi đi luôn vào đêm ấy. Nó để lại cho cô một món qua, dặn tôi chỉ khi nào cô gọi mới được đưa ra chứ không thông báo gì trước.
Không cần hỏi tôi cũng biết đoạn đường mà anh đã cố sức xuống.
Quay về thôi, nơi này chẳng còn gì nữa rồi.
12.
Sân nhà tôi lát gạch đỏ au, trước nhà có 2 cây mận sum suê lá. Dù là đau buồn, dù có bị tổn thương chỉ cần quay về nơi ấy tôi lại có cảm giác bình yên, lại đủ can đảm để tiếp tục sống. Gần một gốc mận có một vết trũng để dồn nước nhưng vì thợ làm hơi quá tay nên vết trũng hơi sâu, bao nhiêu năm qua đã có biết bao người vấp té tại cái hố nông ấy. Vấp để rồi giật mình nhận ra sống trên đời chỉ nhìn về phía trước vẫn là không đủ. Mỗi lần có khách tôi lại có cái thú vui là đứng từ ban công nhà mình, nhìn xuống, đoán xem trong những người đang bước vào có ai sẽ là nạn nhân tiếp theo của cái hố ấy. Tôi nhìn, hồi hộp rồi nhếch mép cười cợt, lại thấy mình đáng sống vì tôi dù nhìn đi đâu cũng không bao giờ vấp té được. Mọi thứ với tôi quá là quen thuộc.
Thế mà hôm nay, khi tôi mang món quà của Phong về tôi lại vấp té. Bức tranh quá lớn, tôi thấy nặng nề đến không thể vác nổi. Hì hục mãi để rồi lại ngã. Cú ngã không làm tôi bị trẹo chân, bức tranh rời khỏi tay tựa mình vào gốc cây mận già, cái bao ngoài hơi rách một chút để lộ một mái nhà màu nâu đỏ ấm áp.
Tôi xé lớp giấy báo. Người ấy chỉ để lại cho tôi một bức tranh phong cảnh nhiều màu sắc. Ngôi nhà đó tôi sẽ xây cùng ai?
Bất chợt một tấm thiệp rơi ra. Phong rất thích viết thiệp mừng, lúc vui vẻ chữ của anh rất đẹp.
“Hỡi người yêu dấu, anh phải xa em rồi!
Nơi anh sắp tới có một căn nhà nhỏ nằm trên một cái đồi thoai thoải toàn là cỏ xanh mướt. Trong nhà có bốn cánh cửa gỗ mở về bốn hướng, mỗi hướng mở ra một mùa.
Buổi sáng chúng ta sẽ mở cánh cửa mùa đông, cùng nhau đi ngắm tuyết rơi.
Buổi trưa chúng ta sẽ mở cánh cửa mùa xuân, cùng ra vườn trồng cây trồng cỏ.
Buổi chiều chúng ta sẽ mở cánh cửa mùa hạ, cùng ra ao ngắm sen bung nở.
Buổi tối chúng ta sẽ mở cánh của mùa thu, cùng lên đồi nghe dế đàn ca.
Trên đỉnh thế giới, cuộc sống thật vương giả biết bao!
Em sẽ gật đầu với một nụ cười thật tươi, em nhé!
Hỡi người yêu dấu, em có nhìn thấy nơi anh sẽ tới?
Ở đó có một con đường dẫn đi khắp nơi nên em sẽ không bao giờ bị lạc.
Ở đó có một động ấm áp phủ đầy rêu vàng, còn mềm hơn cả nệm bông nữa, nên lúc nào em cũng sẽ ngủ ngon.
Ở đó có dòng sông yên ả. Anh sẽ đan cho em những con thuyền bằng thân lục bình xanh mát trôi êm như ru giữa đàn cá biết bay.
Ở đó có cây thị già chỉ ra một trái chín thơm nức mũi.
Ở đó có những cơn gió biết đan áo và tết tóc cho em.
Và… ở đó còn có cả anh nữa, anh sẽluôn ở nơi đây, sẽ thật khỏe mạnh để em không bao giờ phải khóc.
Hỡi người yêu dấu, hãy nói là em sẽ đến!
…Nhưng anh chưa làm con đường.
Anh chưa xây nhà, cũng chưa trồng cây.
Lục bình chưa lên xanh,
Đàn cá chưa mọc cánh.
Cơn gió chưa biết hát và trái thị đang xanh.
Nên bây giờ đừng vội vàng em nhé!
Hãy cứ khóc than nhưng xin đừng ủ rũ,
Hãy cứ nói cười, hãy cứ yêu thương!
Hãy cứ hạnh phúc như lẽ ra em được nhận!
Hỡi người yêu dấu, anh mãi gọi tên em!’
Tôi đau, đau khủng khiếp, đau không chịu đựng nổi. Không phải ở cái chân, không phải ở cái tay, cả người đột nhiên run lên bầm bật. Cái đau vốn đã ngủ yên trong lòng tự rất lâu đột nhiên trỗi dậy thúc mạnh vào trái tim tôi. Đau đến không thể thở được, đau đến không thể bật khóc, đau đến không thể đứng lên lại.
Bây giờ, tôi sẽ phải đi đâu để tìm lại những tháng ngày đã mất? Đi dâu để tìm lại tình yêu đã mất? Đi đâu để tìm lại chàng trai đã mất? Có ai đó chỉ cho tôi với, chỉ cần cho tôi một con đường, tôi nhất định sẽ đi. Chỉ cần cho tôi một niềm tin, tôi nhất định sẽ tìm. Sao không ai cho tôi biết Phong đã đi đâu?. Tôi ganh tỵ với Phong, tôi thấy ghét ông trời vì đã để tôi gặp Phong, tôi sao mà bất hạnh quá.
Đó là một chiều hè muộn, ánh nắng đã nhạt đi rất nhiều so với lúc tôi ngã, nhưng tôi vẫn mãi ngồi một chỗ, đây là ngồi nhà của tôi, đây là tôi, đây là cuộc sống của tôi vậy mà sao lại có cảm giác lạc lối. Tôi là ai, tôi đang làm gì? Nếu tôi đã sai thì cuộc sống trước giờ của tôi là vô nghĩa vậy tại sao tôi vẫn phải sống, tại sao tôi chỉ có thể yêu mình ích kỉ đến nhương ấy mà lại không thể tin vào mình? Có cái gì đó đang rơi xuống, rất nhẹ, chạm khẽ lên vai, lên tóc tôi như cái hôn thuần khiết của chàng trai mới lớn. Gió đến rồi, rắc cánh mận trắng quanh tôi, dường như có ai đó đang từ tốn an ủi. “Tôi ở đây, bên em, mãi mãi ở bên em.” Nỗi đau dịu dần xuống, dịu dần và tôi có thể bắt đầu khóc.
Phong của tôi sẽ ngủ mãi, ngủ chẳng có gì là đáng sợ! Giữa những cơn ngủ dài, giấc mơ của chúng tôi sẽ vẫn lại giao nhau, gặp rồi sẽ lại nắm tay, sẽ lại cùng khóc, cùng cười như xưa.
Phong của tôi đã dừng lại, con đường tôi đi giờ đây chỉ còn lại một người lẻ loi vẫn cứ phải dấn bước. Bước đi một mình cũng chẳng có gì đáng buồn! Chỉ cần tôi vẫn còn sức để đi đến tương lai, tôi nhất định sẽ gặp được người con trai yêu tôi, muốn đi cùng tôi đến suốt cuộc đời.
Phong của tôi không bao giờ rời bỏ tôi mà chỉ là không thể cùng tôi đi mãi về phía mặt trời. Không thể bên nhau cũng không phải là điều gì tồi tệ! Chỉ cần đôi tay còn nhớ đôi tay, nước mắt còn nhớ nước mắt, trái tim còn nhớ trái tim, con người sẽ vẫn có thể mỉm cười cùng quá khứ.
Phong của tôi vẫn luôn ở đó, nhìn theo tôi, vẫy tay với tôi, cười với tôi. Tôi thỉnh thoảng lại có thể quay lại phía sau lưng. Quá khứ giờ đây lưu lại hình bóng một người. Phong, chàng trai tôi yêu ở lại với quá khứ của tôi, dù có đi đâu chỉ cần quay đầu là lại có thể gặp lại. Bức tranh cuộc sống sẽ luôn đầy màu sắc.
Tôi khóc ngon lành trong buổi chiều muộn, khóc rất lâu, mặt trời tắt rồi mà nước mắt vẫn cứ mải miết rơi mãi.
Đêm ấy tôi có một giấc mộng dài về hạt nước lóng lánh đang rơi. Khi tỉnh lại, trên mắt vẫn còn cảm giác ấm nóng. Hạt nước rơi trong đêm chìm vào đôi mắt tôi tự bao giờ vẫn mãi ở đó chờ tôi gọi tên. Trong đêm trăng ngày trước, khi hứng những giọt nước mắt của Phong tôi đã luống cuống đến mức ngước nhìn, nước mắt Phong rơi vào mắt tôi, nóng hổi, để tình yêu Phong chảy ngược vào trái tim lạnh lẽo của tôi. Khoảng khắc ấy tôi muốn gọi tên thêm một lần nữa.
Cứu rỗi!
Cứu rỗi!
Cứu rỗi…

TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile