TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: [2010] Cuối mùa thương nhớ - Thí sinh 11

  1. #1
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định [2010] Cuối mùa thương nhớ - Thí sinh 11

    1.

    Trong giấc mơ của tôi, lúc nào cũng có bóng dáng của người con trai ấy. Giấc mơ diễn ra rất tuần tự, ngày lại ngày chỉ khác nhau đôi chút vào khúc kết. Đầu tiên tôi thấy mình đang đứng tại một góc đường vắng vẻ, bức tường sau lưng làm bằng đất nung tỏa ra mùi hương cổ kính. Tôi mặc chiếc áo mùa đông yêu thích, chiếc áo trắng thật đẹp với những chiếc khuy trang trí lớn hình những giọt nước mắt trong suốt như pha lê, chạy dọc theo cổ áo và viền tay. Trời vừa trở sáng, cây đèn đường bên cạnh tôi vẫn đang tỏa ra ánh vàng dìu dịu bay theo sương sớm. Lạnh quá, tôi vừa thọc cả hai tay vào túi áo vừa ngước sang bên kia đường.

    Sương từ từ mở lối như từng lớp màn sân khấu màu khói xám, nối ánh mắt tôi với người con trai ấy. Dưới gốc hoàng lan lâu năm là chàng trai của tôi. Hoàng lan đang mùa nở rộ, hương hoa ngọt ngào như kẹo thơm lan đến tận chỗ tôi đứng, len sâu vào trí óc mụ mị, ngái ngủ. Đánh thức cả những dòng nước mắt ấm nóng. Tôi hít hà những dải hương cùng sương gió, lạnh hết cả ruột gan. Vậy mà chàng trai của tôi vẫn rất bình thản. Người ấy mặc một chiếc áo len xám xám, xanh xanh. Chiếc áo không được đẹp lắm lại chưa hoàn thành, cánh tay phải chỉ vừa đan được đến vai. Chiếc áo xấu xí là thế, người ấy mặc trông vẫn rất đẹp, rất hợp thời trang.

    Sương giăng giăng, mọi thứ đều mờ ảo như muốn che lấp nụ cười của của chàng trai. Nhưng tôi biết, người ấy vẫn luôn đứng ở đấy, hướng khuôn mặt về phía tôi, bàn tay phải mềm mại nâng lên. Cánh tay giống như một cành cây nhỏ nhắn, yếu đuối. Tách…có giọt nước rơi trúng chiếc lá xanh, cành cây đung đưa, hạ xuống thấp rồi lại từ từ nâng lên. Tách…tách… những giọt nước vẫn rơi và cành cây ấy vẫn đang vẫy gọi tôi, thật xa xăm, thật đều đặn

    2.

    Thục, Sài Gòn đầu hè làm tớ phiền não quá. Khắp nơi nơi là những gian hàng bán sầu riêng. Những quả sầu riêng chi chít gai nằm im lìm trên giá như những con nhím bại trận vênh váo, thu mình vào để che đi những vết thương đang rỉ máu đỏ tươi. Lũ nhím ấy còn học được của bọn chồn hôi cái chiêu đuổi kẻ thù thật thô thiển. Chúng thả khí độc vào không khí. Đi đến đâu là nghe mùi sầu riêng đến đấy, bám vào da vào tóc vào người, sực nức như một loại nước hoa rẻ tiền, bay hơi từ một cái lọ không đáy... Chúng bám vào người tớ lì lợm và dai dẳng như lũ trùng bệnh, không sao dứt ra được. Chỉ khi đi ngủ, chỉ trong giấc mơ tớ mới được giải thoát khỏi chúng, để tạm quên đi con đường ngày mai tớ đến trường, con đường với những trái sầu riêng không bao giờ biết ngủ.

    Người ấy của tớ có một mảnh vườn rộng, rất thích làm vườn, bàn tay thô ráp thường run lên khi nắm tay tớ trồng được bao nhiêu là cây. Tớ nói với người ấy, em muốn có một vườn hoa. Nhưng người ấy chỉ thích trồng cây ăn trái. Người ấy còn có cây sầu riêng tự trồng năm lên 8. Cây sầu riêng rất cao, sai đầy những trái thơm lừng phát nghẹt mũi. Người ấy nói với tớ. Em có thích ăn sầu riêng không. Sau này anh sẽ trồng một cây sầu riêng vào ngày cưới em, thêm một cây nữa khi chúng ta có con. Mỗi đứa con anh sẽ trồng tặng chúng một cây, sau này làm vốn để dựng vợ gả chồng. Chúng ta sẽ chuẩn bị một khu vườn thật rộng, chúng ta sẽ có thật nhiều con và trồng thật nhiều sầu riêng, em thấy có tuyệt không?

    Thục, lẽ ra cuộc sống sau này của tớ và người ấy sẽ vừa có hoa lại vừa có trái. Cậu thấy như thế có tuyệt không?

    Nhưng mùa sầu riêng trước tớ không được về nhà, ở Sài Gòn, ăn sầu riêng một mình. Tớ ăn như muốn nuốt trọn cả quá khứ, đắng quá, đắng quá. Không ngon chút nào cả. Tớ rớt nước mắt, bỗng thấy tiếc nhớ những mùa sầu riêng mà người ấy đã hứa sẽ trồng. Những mùa sầu riêng không ở quá khứ, không tồn tại ở tương lai. Những mùa sầu riêng đã hoá thành ước vọng xa xăm trong tiềm thức.

    Có lần người ấy rủ tớ đi uống mật sầu riêng. Người ấy trèo lên cây nhẹ nhàng tách cánh ra khỏi đài hoa, chuyền xuống cho tớ. Hoa sầu riêng trắng tinh đựng đầy mật ngọt trong văn vắn. Tớ thích lắm nhưng chỉ uống mật cây một lần. Người ấy nói, con người vốn tham lam, vừa muốn ăn trái vừa muốn dành uống mật với loài kiến mà lại chẳng muốn làm gì đáp trả, sẽ bị đốt đau đấy. Lúc ấy tớ mới nhìn thấy tay, chân người ấy sưng đầy những vết kiến lửa đốt. Những thứ ngọt ngào bao giờ cũng có giá, phải không?

    Thục, đột nhiên tớ nghĩ có phải chúng tớ cũng là một kẻ tham lam, vừa muốn có hoa lại vừa mong có trái nên mới có kết cục như thế này.

    3.

    Tôi đã ở Sài Gòn được hai năm, quên dần cây sầu riêng kỉ niệm, cố gắng học hành chăm chỉ, thỉnh thoảng về thăm gia đình. Mỗi lần gặp là một lần ngạc nhiên, thành phố vùng cao của tôi như đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, thay đổi từng ngày. Thành phố yên bình và đứa con xưa cũ bỗng chốc trở nên lạ lẫm. Tôi không quen với nhịp sống vồn vã chốn Sài thành nhưng giờ đây quê hương và tôi chỉ còn giống như một cặp tình nhân cũ, gặp trong ngượng ngùng không còn cất nổi lời chào mỗi lúc chia li bởi chẳng ai còn muốn nhìn mặt nhau thêm một lần nào nữa. Bao giờ, có bao giờ trong quá khứ, tôi mơ về một ngày tôi lạc đường trên chính quê hương mình.

    Cái bến xe khách khi xưa giờ chỉ còn là bãi đất trống và gốc cây cổ thụ ở lại, thở dài theo từng trận gió. Buồn hiu hắt! Chúng tôi đã chia tay ở bến xe này, người ấy ngược lên phương Bắc, tôi xuôi về phương Nam, ai cũng tin tưởng vào tương lai đến nỗi chẳng có nổi một lời hẹn gặp. Tôi vẫn thường cho rằng trái đất có hình cầu để những người xa nhau như chúng tôi sẽ có ngày gặp lại. Khi chia tay, chúng tôi quay lưng lại với nhau, cùng bước đi 2 con đường ngược hướng. Chúng tôi sẽ đi, đi mãi, băng qua những vùng đất mới, vượt qua những đại dương sâu thẳm, chịu đựng đủ mọi khó khăn. Khoảng cách ở lưng xa dần cho đến khi trọn một vòng trái đất, ấy là khi chúng tôi lại có thể nhìn thấy nhau, ấy là khi chúng tôi có thể gặp lại nhau. Tình yêu ngày một đủ đầy hơn.

    Nhưng sự thật là chúng tôi đã dừng lại từ rất lâu, ở phương Nam, ở phương Bắc. Không muốn quay trở về cũng không hề có ý định tiến lên, người này người kia dù đau buồn cũng không dám quay lại. Sợ, phải nhìn thấy một mảng lưng lạnh lẽo. Tình yêu đã ngủ yên trong nấm mồ quá khứ, đào xới lên thì cũng chỉ nhận lại tro tàn.

    4.

    Thục, người ấy và tớ thật ra đã chia tay từ cái ngày ở bến xe. Cả hai ra đi, bỏ lại một thành phố buồn hiu hắt trong cơn gió bụi đỏ mù trời. Liệu trong những giọt nước mắt cao nguyên mùa mưa này có thấp thoáng bóng nỗi buồn của hai người trong quá khứ?

    Sài Gòn chưa có mưa, chò nâu mùa này ngập đầy một góc trời xanh ngắt. Những con người dừng lại ở mỗi ngã tư đường, khẽ cau mày cùng những trận gió. Chò nâu với những cánh thô cứng bị gió thổi bạt đi, bay tứ tung, cứa vào tay, vào mặt những kẻ suốt ngày chỉ biết bận rộn với bản thân như tớ. Thật khó chịu!

    Thục, có một cậu bé tớ vô tình gặp nơi ngã tư đường quen thuộc. Cậu bé với những chiếc răng sữa trắng đẹp những hạt ngọc và ánh mắt cười trong vắt như nước giếng vùng cao. Cậu bé ngồi gọn trên yên xe của mẹ, cất tiếng reo mừng giữa bụi bặm, khói xe và những tiếng cằn nhằn bất mãn cũ kĩ mà thời thượng: “Chò nâu đang bay kìa, đẹp quá!” Trong khoảng khắc ấy, một vài người chung quanh mới chợt giật mình, dời ánh mắt khỏi ngọn đèn đỏ đắn để ngước lên. Trên những vòm cây xanh đầy bóng nắng, những cánh chò nâu đang tung bay trong gió lộng như những chú chim non vụt lớn trong đêm, nay đã đủ lông đủ cánh để rời khỏi tổ ấm.

    Trong dòng người tẻ nhạt ấy có tớ. Trong những kẻ vô tình ấy có tớ. Trong ánh mắt ngước lên ấy có ánh mắt tớ. Bóng chò nâu xoay tròn trong gió trời bỗng chốc trở nên lộng lẫy như giấc mơ không thực. Nụ cười của người ấy lấp loáng trong từng cánh chò nâu, cứa vào trái tim tớ. Đau nhói!

    Người ấy không hiểu vì sao lại thích loài hoa thô ráp này. Người ấy thích, kéo tớ cùng thích theo. Nhớ! Một chiều hè đã xa. Chàng trai đó đứng trước cửa nhà tớ. Ăn mặc bụi bặm như thường ngày, đi đôi giày ba ta với những nút thắt lạ mắt và một ba lô to cộ. Không mang hoa hồng, cũng không nói những lời yêu thương. Chỉ hỏi, em đi với anh một lát được không. Lúc ấy tớ với người ấy chỉ vừa mới biết nhau chưa lâu. Tớ gật đầu. Đi, người ấy đi trước, tớ lon ton theo sau. Người ấy đi chậm nhưng không ngoái lại, tớ đi nhanh nhưng không vượt lên. Cả hai đi ngược về phía tây, thân hình người con trai che khuất cả mặt trời. Dải nắng nhạt vẽ nên những vệt dài như đôi cánh thiên sứ trên vai người ấy. Từ giây phút ấy tớ đã luôn tin rằng đó là thiên thần hộ mệnh của tớ, chỉ cần theo người ấy, tớ nhất định sẽ được bảo vệ khỏi buồn đau.

    Chúng tớ đi bộ rất lâu cuối cùng đến một ngôi trường nhỏ, người ấy mở ba lô, hoa chò nâu nằm gọn trong lòng ba lô, xếp vào nhau thành những trái tim màu nâu gỗ. Tớ đứng ở mép sân trường ngước lên. Người ấy ở lầu hai đưa mắt nhìn xuống. Vừa cười với tớ vừa rải chò nâu. Chò nâu với hai cánh mỏng, xoay những vòng kiêu hãnh quanh người con gái hạnh phúc thì thầm với cô ấy những khúc ca tình ái. Tớ thấy mình bỗng chốc hóa thành nàng công chúa trong cổ tích. Ngước lên cao. Chò nâu đang bay lượn. Trên kia có ai đang đang mỉm cười. Trời đất như đảo ngược. Nụ cười của người ấy hoà cùng màu mây trời, giống như một đại dương sâu thẳm, bỗng chốc đổ ập xuống, ngập đầy tâm trí tớ. Người ấy hỏi, em thích chứ. Tớ muốn vẫy tay, gật đầu với người ấy, bảo rằng em thích lắm vậy mà không hiểu sao lại bật khóc. Người ấy thấy tớ dụi mắt, tưởng là tớ bị bụi bay vào, không dám rải chò nâu xuống nữa. Tớ không muốn thế, vội vã ngước lên nói, anh đừng dừng lại, em sẽ cười với anh. Từ đấy, cứ mỗi lần nhìn thấy chò nâu tớ lại muốn ra sức mỉm cười nhưng mong giấc mơ của chiều hè tháng năm ấy cứ còn mãi.

    Thục, vậy mà giờ đây quanh tớ chò nâu vẫn đang lượn múa trên vòm cây rộng, cảnh đẹp là thế, sao tớ vẫn cau mày?

    Đèn đã bật xanh, bên ngã tư đường có người con gái không chịu đi tiếp. Trời Sài Gòn mùa này sao mà bụi bặm quá!

    5.

    Mùa hè ấy qua thật nhanh, chúng tôi phút chốc đã vào năm cuối. Người ấy chọn Hà Nội, tôi lại muốn vào Sài Gòn. Con đường lên đại học, từ nay chúng tôi xa nhau.

    Noel năm trước, tôi ở Sài Gòn phồn hoa, đón giáng sinh ở nhiệt độ 34 nhắn tin cho người ấy, miền Bắc có lạnh không anh? Người ấy nhắn lại, lạnh lắm, em đan áo cho anh nhé.

    Tôi muốn đan áo cho người ấy thật nhanh nhưng tay chân vụng về quá, đan mãi từ đông sang xuân mà vẫn chưa xong. Tôi tự nhủ để mùa đông sau tặng anh cũng được. Tiếc là mùa đông ấy chẳng bao giờ tới!

    Người con gái đáng thương đan chiếc áo len trong tiết trời 34 độ. Chiếc áo chưa kịp trao đi chúng tôi đã nói lời li biệt. Tôi đột nhiên thấy mình giống như nàng công chúa dệt áo bằng sợi tầm ma những mong đưa chàng hoàng tử cuả mình thoát khỏi số phận của một con thiên nga. Nhưng người con trai của tôi giờ đây không còn mong mọi thứ trở lại như xưa nữa. Người ấy mãi mãi như cánh chim trời, rời bỏ tôi mà đi.

    Chúng tôi chia tay nhau lâu thật là lâu.

    Người ấy nhắn tin cho tôi. Tịnh, anh xin lỗi.

    Tôi ngạc nhiên lắm, nhắn lại. Chuyện gì thế?

    Một ngày sau, người ấy trả lời. Anh đã phản bội em.

    Tôi hỏi lại ngay lập tức. Anh đã thích một cô gái khác sao?

    Người ấy nói. Không phải. Chỉ vì em xa xôi quá! Anh không thể chịu được việc chỉ có một mình. Em không thể từ bỏ mọi thứ để ở bên anh sao?

    Tôi bật cười. Anh đang đùa phải không? Chuyện này bây giờ là không thể.

    Người ấy khẩn thiết. Với anh, chỉ có bạn trai là không đủ. Cô ấy lúc nào cũng ở bên anh, đó mới là người con gái anh cần. Anh không có chọn lựa nào khác.

    Lúc bấy giờ tôi mới bắt đầu nhận ra tầm nghiêm trọng của cậu chuyện. Một tuần sau tôi mới đủ can đảm nhắn lại. Chúng ta bao giờ cũng có hơn hai sự lựa chọn. Anh chỉ là lựa chọn ở bên cô ấy thay vì chờ đợi em mà thôi.

    Ngay lập tức, người ấy gọi điện cho tôi, hỏi với giọng hối thúc. Em không ngăn cản anh sao?

    Tôi trả lời. Vậy anh muốn em làm gì?

    Người ấy im lặng rất lâu rồi đột nhiên như quên mất chủ đề chính, hỏi tôi trời Sài Gòn có nóng lắm không? Thế là chúng tôi nói qua, nói lại, toàn là chuyện quá khứ. Nhiều kỉ niệm quá, trao đi trao lại mãi mà sao không hết. Đã bao nhiêu thời gian trôi qua. Lúc ấy đã khuya lắm rồi, người ấy nói với tôi giọng vội vã, máy anh hết tiền rồi nhưng cứ muốn nghe Tịnh nói chuyện mãi. Tịnh gọi lại cho anh nhé.

    Đó là một buổi tối rất dịu dàng, tình yêu hoá thành những sợi tơ, từng lời nói đan tình yêu thành tấm lưới ma thuật mượt mà phủ trùm lên tâm hồn chúng tôi, tưởng chừng như mọi thứ có thể trở lại như xưa. Người ấy và tôi vẫn còn vương vấn biết bao điều. Người ấy mong tôi ngăn cản người ấy đến bên người con gái khác. Tôi cũng muốn người ấy quay về bên tôi. Tôi vội vã gọi lại nhưng không được. Hôm sau, hôm sau và những hôm sau nữa, chẳng có ai gọi điện cho ai. Chúng tôi đều biết buổi tối kì diệu đó đã là đêm cuối cho một tình yêu.

    6.

    Thục, hôm ấy tớ thật tức mình quá. Thật ra di động của tớ đã hết tiền từ rất lâu nhưng tớ không chịu nạp card. Người ấy đã phản bội tớ nên tớ muốn có lí do chính đáng để không nhắn tin trả lời người ấy. Nhưng thật ra buổi chiều trước buổi chia tay tớ đã đi mua card. Đó là một gian hàng tạp hoá, khách rất đông trong khi người bán hàng lại quá chậm chạp. Tớ chờ lâu như vậy mà vẫn chưa tới lượt mình. Thật là bất lịch sự! Tớ tức giận quá nên đã bỏ về. Tối đến chẳng còn tiền để gọi cho người ấy. Mọi thứ trùng hợp cứ như là định mệnh vậy.

    Thục, tớ chẳng bao giờ làm được gì cho người ấy, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng thế. Thế mà ngày còn quen nhau, người ấy lúc nào cũng cưng chiều tớ. Tớ bướng bỉnh như vậy mà người ấy lúc nào cũng khen tớ dễ thương, tớ thích gì cũng làm cho tớ. Có lần tớ đọc báo thấy giới thiệu về "Rừng Nauy" hay thật hay. Tớ nói với người ấy, em muốn đọc truyện này. Người ấy hỏi, anh đưa em đi mua sách nhé. Tớ trả lời, nhưng sách vẫn chưa xuất bản. Chỉ một tuần sau, người ấy đã đưa cho tớ chương đầu tiên của cuốn truyện.

    Vậy là người ấy vì tớ mà phải cặm cụi lên mạng tìm bản tiếng Anh, cặm cụi dịch cho tớ, cặm cụi chép lại. Bản dịch của chàng trai được chép bằng cuốn sổ với bìa ngoài màu xanh nước biển, sâu ngăn ngắt như tấm lòng quan tâm của người ấy dành cho tớ. Người ấy đọc cho tớ nghe, tớ đọc cho người ấy nghe, rồi cả hai cùng đọc lại thêm vài lượt nữa vì chẳng có gì nhiều để đọc cả. Người ấy dịch rất chậm, bản dịch cũng không hẳn là mượt mà nhưng cả hai đều rất hài lòng.

    Chữ người con trai ấy lại rất đẹp, nét mực đen in rõ trên nền giấy trắng tinh. Người ấy viết, lời yêu thương ghi tràn trái tim nhỏ bé của tớ. Tới tận bây giờ khi lật giở lại những trang thẫm đẫm tình yêu ấy, tớ vẫn cứ rưng rưng.

    Trong câu chuyện tớ đọc năm mười bảy tuổi, có một đoạn dịch rất hay, tớ thích lắm nên vẫn thường đọc mãi. Nhân vật xưng "tôi" và người con gái anh ta yêu tên là Naoko hẹn gặp nhau đi chơi vào mỗi cuối tuần. Hẹn nhau, gặp nhau và đi bộ cùng nhau, cuộc hành trình qua những con đường dài như vô tận. Naoko có mái tóc dài, buộc cao lên bằng ruy băng trắng cứ luôn đi trước, chàng trai nọ đi sau, ngắm nhìn dải ruy băng buộc tóc của người con gái, im lặng mà chăm chú. Tình yêu không cần lời nói, thật lãng mạng quá!

    Thục, tớ cũng bắt chước Naoko, để tóc dài. Tóc tớ rất mềm, khi dài ra sẽ rất đẹp, sẽ đủ sức buộc lòng tớ vào lòng người ấy. Buộc thật chặt, không gì có thể chia lìa được. Tớ vẫn luôn hi vọng vào điều đó. Chỉ tiếc là tóc chưa kịp dài, cả hai đã chia ly.

    7.

    Tôi sinh đúng ngày lễ Tình nhân-Valentine

    Chàng trai hỏi. Em thích quà sinh nhật gì. Cô gái cười rồi đáp. Hãy chờ em nhé. Chàng trai nhíu mày. Chờ điều gì? Cô gái trả lời. Chờ tóc em mọc dài ra, em muốn anh chải tóc em. Chàng trai cười. Tóc em anh chải lúc nào mà chẳng được. Cô gái lắc đầu. Em muốn có mái tóc thật dài để buộc chặt lòng anh.

    Cả mùa xuân ấy chúng tôi đã cùng nhau chờ đợi. Nhưng tóc tôi chưa kịp dài, ngày chia tay đã đến. Mái tóc mềm mại của tôi, người ấy chưa từng chạm vào. Có lẽ nào trái tim anh cũng vì thế mà đổi thay.

    Tôi gặp lại Rừng Na Uy năm 19 tuổi. Bìa sách có hình người con gái có đôi môi đỏ thắm như trái dâu tây chín nổi bật trên nền tuyết trắng. Mở ra là những dòng văn chau chuốt, mềm mại của một dịch giả chuyên nghiệp. Tôi ở hiện tại, gặp Rừng Na Uy, chào rồi bỏ lại. Có cái gì ở hiện tại không còn đúng trong quá khứ. Đó không phải là Rừng Na Uy ngày xưa của tôi.

    Thật ra đến tận bây giờ tôi vẫn chưa được đọc toàn bộ câu chuyện ấy. Tôi thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra với cô gái và chàng trai luôn đi theo cô. Họ sẽ yêu nhau hay sẽ chia ly như chúng tôi? Rừng Na Uy đã kết thúc khi người ấy không còn trao tôi cuốn sổ bìa xanh vào mỗi cuối tuần, khi anh không còn muốn đọc cho tôi nghe những câu truyện mới của mình, khi anh gửi cho tôi một Rừng Na Uy còn đọng mùi xưởng in, mực mới.

    Đâu đó trong những giấc mơ đến vội vã như cơn mưa tháng 2, tôi lại thấy người con trai đang kiên trì bước theo tôi. Chúng tôi đều đi bộ, qua những con đường không tên, chẳng mang theo gì dù chỉ là một mẩu hành lý. Tôi cứ tiến về phía trước, chẳng thèm ngoái lại đằng sau lưng. Chàng trai không phàn nàn, không vội vã, không gọi tôi dừng lại. Người ấy lúc nào cũng chăm chú nhìn tôi, bươc theo tôi như sợ lạc tôi bước trong đám đông. Người ấy ở đằng sau, trái tim tôi cũng nguyện ở đằng sau cùng người ấy. Mãi mãi.

    Tôi cứ thế, chờ mong gặp được người con trai luôn dõi bước theo tôi, lúc nào cũng im lặng nhưng chưa từng có ý định rời bỏ tôi, để mỗi khi buồn đau tôi có thể quay lại mà khóc. Làm như vậy, con đường phía trước sẽ vĩnh viễn không có bóng nước mắt rơi.

    Mọi thứ đã thay đổi. Ngỡ ngàng. Tôi đã tỉnh giấc từ bao giờ, vậy mà nước mắt sao cứ rơi mãi. Tôi đã mắc kẹt ở hiện tại, giờ đây chẳng còn ai chờ đợi để mà quay lại nữa. Con đường phía trước sao nhạt nhoà quá!

    Tôi có một cô bạn thân thiết như chị em. Cô thích tặng quà cho tôi, có khi chẳng vì bất kì dịp gì cả. Toàn là đồ trang trí có màu xanh, xanh da trời, xanh nước biển, xanh lá cây. Cô bạn tôi nói bởi Tịnh rất phẳng lặng và riêng biệt, như màu xanh vậy. Lúc ấy tôi không tin lời cô bạn nói nhưng quả thật sau này tất cả mọi người đều khen tôi mặc màu xanh rất đẹp. Cô bạn của tôi, một phần của tôi, lúc nào cũng yêu tôi yên ả như thế.

    Cô ấy còn rất thích đi du lịch. Người con gái như hạt hoa bồ công anh, đi khắp nơi để tìm một bến đậu tình yêu. Tìm mà chẳng nói gì, lặng thầm mà mạnh mẽ như hạt mầm đang đâm chồi từ lòng đất.

    Cô ấy thích một chàng trai, lâu thật lâu mà chẳng dám tỏ tình với người ta, cũng không tâm sự với tôi một lời nào. Người con trai cô bạn thích là một người ưa thể thao, sáng nào cũng chạy bộ thể dục. Mùa đông, cậu ta cũng đi chạy, hăng say chạy, chẳng hề đoái hoài đến cô bé với chiếc áo lông to sụ, mắt nhắm mắt mở đang lon ton chạy theo sau. Anh chạy nhanh quá, cô cố gắng theo mà cứ bị mất dấu. Lần nào cũng phải ngậm ngùi quay về mà chẳng nói được với anh lời nào. Nhưng khi kể chuyện cho tôi, bạn tôi rất phấn khích. Cô ấy bảo rằng đã sắp bắt kịp cậu trai nọ rồi. Tôi hỏi, cậu cố gắng như thế để làm gì, có phải muốn cùng chạy với cậu ấy không? Cô bạn tôi lắc đầu, không, tớ chỉ muốn không bao giờ mất dấu người con trai ấy.

    Tôi rất cảm phục cô ấy nên cứ đòi cô ấy phải chỉ cậu bạn ấy cho tôi duyệt. Tôi không muốn cô bạn quí báu của tôi cứ đi theo một người con trai không xứng đáng.

    Lúc ấy tôi và cô bạn đang đứng ở lầu hai, nhìn xuống sân trường. Cô bạn tôi cười thật tươi, chỉ, người đó đó. Tôi nhìn theo, đột nhiên cảm thấy mình cười không nổi nữa. Từ đó ánh mắt tôi không thể nào rời khỏi người con trai mà bạn tôi yêu.

    8.

    Thục, tớ đã sống những năm thàng dài nhất trong cuộc đời. Thời gian trôi đi chậm chạp, chậm chạp; ngày nào cũng như ngày nào, nhàm chán đến phát buồn ngủ. Tớ ngủ thật đấy, lâu thật lâu, đến khi tỉnh dậy đã thấy mình đang bước theo người ấy, say trong bóng đôi cánh của người ấy, không thể cưỡng lại được.

    Lúc ấy tớ thật sự như là mộng du vậy, không thể nhớ được rằng đó là người con trai mà cô bạn tớ đã thích từ lâu, cứ mải miết đi theo người đó, yêu người đó. Cô bạn quí báu của tớ, một phần của tớ có vì thế mà ghét tớ không?

    Khi tớ thú nhận với bạn, cô ấy chỉ thở dài, không nhìn tớ, bảo. Người ấy đã chọn tớ, đó chẳng phải là lỗi của ai cả, cô ấy chỉ là quá xui xẻo mà thôi. Cậu con trai mà tớ yêu quí nhất thích người bạn gái mà tớ thân thiết nhất. Như thế cũng rất tuyệt. Tớ rất yêu cô bạn của tớ, bây giờ lại còn rất biết ơn cô ấy nữa. Tớ giống như kẻ phản bội vừa được ban ơn, bỗng chốc bật khóc sung sướng quá, quên cả chuyện hỏi xem cô ấy có giận tớ không? Giờ đây, khi chỉ còn lại một mình tớ đột nhiên muốn hỏi lại cô ấy một lần, một lần nữa. Thục này, cậu có thất vọng vì tớ không?

    Thục, thật ra tớ luôn cho rằng người ấy không biết qua đường. Hôm đầu tiên chúng tớ đi với nhau đến ngôi trường cũ đó, anh đi trước, thật chậm nhưng không ngoái lại. Tôi đi sau cũng chẳng vội vàng gì. Hai người đi mãi đến một con đường đông đúc, ngôi trường ở phía bên kia, chúng tớ ở phía bên này. Anh nhìn con đường, nhìn tớ rồi đưa tay phải cho tớ nắm. Người ấy đưa tay phải, tớ đưa tay phải, người ấy đưa tay trái tớ đưa tay trái, hai người cứ thế vùng vằng mãi không thể qua đường. Cuối cùng tớ nắm tay người ấy, tay phải, tay trái ở trong nhau nối liền hai trái tim. Tớ kéo người ấy qua đường, đó là lần đầu tiên trong đời mình người ấy đi sau tớ, bàn tay run run nắm chặt tay tớ, thương ơi là thương!

    Giờ đây trong những cơn mộng mị, tớ và người ấy đang đứng ở hai bên đường. Bên cạnh người ấy có cô gái đứng cúi mặt, không buồn cũng không vui, không cười cũng không nói. Thật là ngoan hiền quá đỗi. Người ấy không nhìn cô gái cũng không nhìn tớ. Ánh mắt xa xăm, vô định. Thế mà cứ mỗi lần tớ khóc là người ấy vẫy tay với tớ, gọi tên tớ. Và chỉ có thế. Người ấy đứng chôn chân dưới gốc hoàng lan già cỗi đó, không muốn đi đâu. Tớ đã biết người ấy sẽ mãi là một cậu bé chẳng bao giờ biết được cách qua đường. Tớ chẳng hề còn ý định đi về phía ấy. Tớ cũng chỉ đứng nhìn mà thôi. Giữa hai đứa chỉ là một con đường mờ sương nhưng sẽ chẳng có ai dám bước vượt qua. Cuộc sống của tớ, cuộc sống của người ấy càng ngày càng khác nhau. Tình yêu trở nên yếu ớt quá, không đủ sức đi tiếp dù chỉ là băng ngang qua một con đường.

    Thục, cậu thật là xinh, đứng bên cạnh người ấy thật là đẹp đôi.

    Thục, tóc cậu dài quá, dài hơn cả tóc tớ nữa. Nhất định sẽ buộc chặt được tâm hồn người ấy.

    Thục, cậu lúc nào cũng kiên trì đi theo người ấy nên cậu và người ấy sẽ mãi đi chung trên một con đường. Tớ và người ấy chỉ là vô tình gặp nhau, đi chung một đoạn ngắn rồi chia tay. Kết cục thế này không phải đã quá rõ ràng hay sao?

    Thục, cậu và người ấy quan trọng như tay phải, tay trái của tớ. Bên kia đường tay phải của tớ, tay trái của tớ nắm lấy nhau nối liền những con tim. Tớ nhìn thấy người bạn trai mà tớ thích nhất đang ở bên cạnh người bạn gái mà tớ yêu mến nhất. Giấc mơ như thế thật ra cũng không quá đáng buồn.

    9.

    Thục của tôi lúc nào cũng lặng lẽ, yêu người ta lặng lẽ, giận người ta cũng lặng lẽ, bao nhiêu năm bên nhau tôi dường như vẫn chẳng thể hiểu được bạn mình. Nhưng có một điều tôi luôn chắc chắn, cô gái ấy yêu chàng trai ấy, nhiều hơn cả tình yêu của tôi và người đó gộp lại. Trên bến xe ngày của ngày chia li tôi đã vô tình quên đi một người con gái cũng lên xe đi về miền Bắc, giống như một cánh buồm đỏ thắm hướng cuộc đời mình theo người mình yêu. Tôi thật sự đã thua từ đó.

    Người con trai với lời hứa về những mùa sầu riêng thơm ngát dành riêng cho tôi, giờ đây đã đến nơi thành đô sầm uất, đã quên đi những con đường đất đỏ, quên đi những mảnh vườn nhỏ còn thấm ướt mồ hôi, quên đi bầu trời đầy sao và những đêm trăng lạnh. Người ấy ở phương Bắc xa lạ, sống sung túc hơn cả khi còn là hoàng tử của tôi. Cuộc sống dư thừa đến mức chẳng còn cần thêm gì dù chỉ là một nỗi nhớ thoáng qua.

    Người con gái với ước mơ về những mùa sầu riêng tình yêu giờ đây cũng đã rời bỏ thành phố cao nguyên, đi, không hẹn ngày gặp lại. Quê hương xa xôi không người chờ đợi, về để làm gì? Trong trái tim đã một lần tan vỡ, Sài thành với những ánh đèn xuyên đêm đã thay chỗ cho mảnh trăng quê nhà, siêu thị là chợ, tiền lương là phần thưởng của sự cố gắng, cuộc sống ngày càng đủ đầy hơn xưa. Chẳng có gì đáng phàn nàn hay phiền não.

    Tại nơi này, thành phố cao nguyên xưa cũ, chàng trai ấy đã ra đi. Chẳng hề có ý định trở lại. Cô gái yêu anh cũng ra đi. Thật buồn vì lí do chẳng phải để tìm kiếm. Những con ngưòi đã mất, những cuộc tình đã mất bỏ lại lòng thành phố nỗi buồn thương.

    Nước mắt đã thôi rơi, bàn tay kia đã mệt mỏi lắm rồi, không còn sức để vẫy gọi. Giấc mơ của tôi đã đến khúc kết. Sương giăng xuống nhanh quá, che mờ cả con đường trước mặt. Tôi nghe thấy bên tai những âm thanh ù ù, gió đang thổi, sương không tan đi, có cảm giác khoảng cách giữa tôi và người ấy cứ xa dần, xa dần rồi đột ngột chựng lại.

    Yên tĩnh quá, xa nhau thêm một lần, lời chia ly vẫn còn ở lại. Cuộc tình mệt mỏi, giờ đây chẳng còn ai cảm thấy tiếc thương. Người ấy và tôi-cây compa và cái bút chì gẫy ngòi không thể vẽ tiếp nửa vòng tròn tình yêu còn khuyết.

    Tôi hít một hơi sương sớm, hít thật sâu. Hương hoàng lan nồng nàn ngày nào tan dần vào quá khứ. Lạnh quá! Nước mắt rớt lại trên vai, đông thành những hạt trang trí toả sáng lấp lánh, thật đẹp. Tôi im lặng quay lưng rời bỏ góc đường của mình, ở phía bên kia, người ấy dường như cũng đang bỏ đi. Về phương Nam, về phương Bắc rồi dừng lại ở một góc phố nào đó. Sống. Hạnh phúc. Hài lòng quá, chẳng hề có ý định đi tiếp.

    Người tôi yêu quí, lời chia tay hôm nay xin nợ lại mai sau. Nhiều năm nhiều năm nữa chúng ta nhất định sẽ vô tình gặp lại nhau trong một bữa tiệc xa hoa nào đó. Vẫn sẽ là những màu xanh, riêng biệt và phẳng lặng như ngày nào. Cười chào, em trông tuyệt quá, anh cũng tuyệt lắm. Hỏi, dạo này khỏe không, ra sao rồi. Sau đó cùng nói, cuộc sống bây giờ ổn lắm, ngày xưa chia tay nhau thiệt là có lí. Chúng ta sẽ luôn luôn ổn phải không, vì chúng ta đang sống cuộc đời mà mình đã lựa chọn.

    Thục, những mùa thương nhớ của tớ đã lụi tàn trong những cơn mơ không còn để nối tiếp. Ngày tháng của tớ vẫn đang dài lắm nhưng tớ không còn muốn ngủ nữa. Tớ sẽ thức, sẽ chờ đợi, sẽ đi tìm người con trai muốn cùng tớ trồng những mùa sầu riêng đến cuối cuộc đời. Bận rộn quá, chẳng còn thời gian cho những buồn đau.

    Tịnh, hãy đứng dậy, hãy bước đi. Đêm tàn rồi, con đường phía trước thênh thang quá.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status