Thả thí thiên hạ
Đoạn sau tác giả có nhận xét 2 nhân vật chính như sau :
...
Có người nói Phong Tịch là đa tình người, của nàng cảm tình cho rất nhiều người, nhưng nàng tối độc đáo sâu nhất khắc tắc cho Phong Tức. Mà Phong Tức, thiên địa vạn vật vạn nhân ở trong mắt bất quá đều là một ít công cụ, có thể cung lợi dụng thiện thêm đãi chi, không thể lợi dụng hoặc là hủy chi hoặc là không nhìn tồn tại. Hắn từ nhỏ sinh trưởng ở âm mưu ám toán hoàn cảnh trung, sớm xem tẫn nhân sinh trăm thái, bất luận kẻ nào đăm chiêu gây nên đều đều ở bàn tay, duy chỉ có một cái Phong Tịch là ngoại lệ . Theo gặp nhau chi thủy, này phóng đãng vô kỵ nữ tử liền làm cho hắn cảm giác mới mẻ, hắn đối nàng tò mò, này đây cho phép nàng tiến vào hắn sinh mệnh, dung túng của nàng sở tác sở vi, chính là khi hắn phát hiện hắn quá mức dung túng là lúc là một khi vãn đã, Phong Tịch sớm dung tiến hắn sinh mệnh, sớm hóa thành hắn cốt nhục, cùng cấp hắn nửa người! Hắn không cam lòng, hắn kháng cự, hắn lý trí cũng rõ ràng nói cho hắn quyết không thể như thế, chính là có khi lý trí là một chuyện, có thể hay không làm lại là một hồi sự, nhân tùy thân động, thân tùy tâm động, tâm tùy ý động!
Phong Tịch cùng Phong Tức trong khung là hoàn toàn tương phản nhân. Phong Tịch nhìn như phóng đãng vô kỵ, đối vạn sinh vạn vật tiêu sái đề phóng, nhưng trên thực tế nàng đối vạn sinh vạn vật đều có trìu mến loại tình cảm, đều có quý trọng loại tình cảm, này đây nàng mới nhìn không quen Phong Tức hết thảy ngôn hành. Mà Phong Tức nhìn như ôn nhã ung dung, đối vạn sinh vạn vật đều lấy lễ tướng đãi, trên thực tế hắn là vô tình người, hắn thiên tính cùng hắn từ nhỏ sinh trưởng hoàn cảnh tạo nên hắn thị vạn vật như không có gì vô tình chi tính.
Phong Tức cùng Phong Tịch có thể mười năm làm bạn, năm phần duyên ba phần tình, còn có hai phân là bọn hắn xuất thân tạo nên. Đồng xuất thân từ Vương gia, làm cho bọn họ ở cùng độ cao, sở nhìn đến vật suy nghĩ việc kỳ thật là giống nhau. Phong Tức vô tình vốn là tốt nhất đế giả, nhưng chỉ có một cái phong tịch là hắn tính sai, làm cho vô tình người có tình, này đây Phong Tịch đó là hắn duy nhất nhược điểm, hắn vận khí không được tốt, thiên này duy nhất nhược điểm cũng là tới mệnh nhược điểm. Cho nên cùng với nói Phong Tức là chuyên tình người, không bằng nói hắn là độc tình người, hắn trừ bỏ đối Phong Tịch hữu tình, thiên địa vạn vật không ở trong mắt.
.......................
Cách đây 20 năm (hay nhiều hơn ^^), trên đỉnh Thương Mang Sơn bỗng xuất hiện 2 vì sao sáng, báo mệnh ra đời 2 vị quân vương, làm 2 hắc bạch lão già bỏ dở ván cờ bất phân thắng bại, xuống núi tìm cho mình 1 vị đệ tử, tiếp tục phân cao thấp.
Mình vốn nghĩ 2 ngôi sao đó là Bạch Phong Tịch và Hắc Phong Tức, là giang hồ cao thủ số 1 số 2, nổi tiếng hơn 10 năm (mà rõ ràng 2 người là nam nữ chủ nữa) Coi đến hơn nửa mình nghĩ có lẻ là Phong Tịch và Ngọc Vô Duyên. , nhưng mà coi đến gần cuối mới biết là Phong Tức và Hoàng Triều, bất ngờ, nhưng mà cũng hợp lí
Mình rất thích nữ chủ, chưa đọc truyện gì nữ chủ có tính cách như nàng. Phải nói là cực kì... tùy tiện Nàng thích gì làm đó, bạ đâu ngủ đó, tranh giành đồ ăn với một đứa con nít, còn gợi ý cho nó bắt thỏ, bắt gà uống máu vừa bổ, vừa giải khát, thiếu tiền thì đem đứa nhỏ đến sòng bài cầm cố vay tiên đánh bạc, khiến cho Hàn Phác mếu máo, nói rằng mười mấy năm trên cuộc đời, việc làm sai lầm nhất của ta là đi theo ngươi Sau khi tiếp xúc, hình tượng 2 giang hồ nổi danh số 1 số 2 trong lòng hắn hoàn toàn vụn vỡ Phong Tịch nói năng vô lối, thô tục, da mặt lại dày, không quan tâm đến việc giữ hình tượng cô nương hay nữ hiệp của mình, ai cũng không kiêng nể. Muốn cứu người, nàng chẳng sá liêm sỉ cứ điềm nhiên vô Hàn gia đường đường chính chính vô sỉ mà trộm thuốc, trộm đến mấy năm muốn hết thuốc quý nhà người ta Hay khi gặp mĩ nhân, nàng cứ thế mà tán tỉnh, từ Tiếu Nhi thân cận bên Phong Tức, Phượng Tê Ngô lặng lẽ yêu Phong Tức, đến Hoa Thuận Thiên công chúa có tình cảm với Phong Tức. Nàng coi thường Phong Tức, ghen tị với Phong Tức, muốn trở thành nam nhân để thâu tất cả nữ nhân bên cạnh hắn Nàng luôn có những hành động bất ngờ, suy nghĩ và cư xử cũng khát người. Lúc mà cha nàng mất, nàng đứng lơ ngơ trên lầu. Phong Tức nói nàng là đừng làm cho người ta có cảm giác nàng muốn nhảy lầu. Nàng nói ta xuống đây. Thế rồi nàng nhảy thiệt, làm Phong Tức hốt hoảng lo lắng bay ra đỡ. Nàng nói nàng sẽ dâng quân đội, quốc gia của mình cho Phong Tức. Phong Tức hỏi vì sao, nàng chỉ trả lời là vì ngươi thích. Hay cho một chữ vì ngươi thích, lúc đó Phong Tịch chưa biết là mình yêu Phong Tức, hai người vẫn suốt ngày gây sự nói đểu nhau như chó mèo. Nàng tùy ý là thế...
Lần đầu tiên cứu Yến Doanh Châu, cũng là lần đầu tiên một Phong Tịch sống vô lo vô nghĩ, hành xử tùy tiện ấy động tâm. Bởi vì từ khi xuất quan đến nay, chưa một ai từng nói là sẽ bảo vệ nàng. Đầu tiên nàng cứu hắn, sau hắn lại bảo vệ nàng, điểm huyệt nàng, mà một mình trở ra cho kẻ thù truy kích. Miêu tả về hai người này không nhiều, cũng chẳng có biểu hiện nào cho thấy có tình cảm tiến triển hết, hành động cứu người cũng chả phải xuất phát từ tình yêu. Phong Tịch là vì nàng thích, vì bản tính nàng lương thiện, vì nàng cảm phục Yến Doanh Châu, còn Doanh Châu thì vì trả ơn. Nhưng cùng kề vai sát cánh qua sinh tử, không cần phải biểu hiện ra, tự trong lòng mỗi người đều cảm thấy. Trước lúc bước ra khỏi mật thất, đi vào chỗ chet, Doanh Châu chỉ nói với Phong Tịch rằng hãy chờ ta, kiếp sau nhất định ta sẽ không đoản mệnh...
Tình cảm của Phong Tịch với Yến Doanh Châu có thể chưa hẳn là tình yêu, nàng chỉ đơn thuần là cảm động, và ray rứt. Sau đó gặp Ngọc Vô Duyên, là người mà nàng ngưỡng mộ trong lòng, quả nhiên, là trái ngược hoàn toàn với Phong Tức. Đối với nàng, Phong Tức vì quyền lợi của mình mà tính toán, còn Ngọc Vô Duyên vì thiên hạ mà tính toán, hắn cả đời giống như trả nợ, hết mực phò tá Hoàng Triều, đè nén tình cảm của mình, hắn với Phong Tịch là suốt đời vô duyên, nhìn nàng trở lại bên Phong Tức.
Mình thích Tịch Tức lúc trong giang hồ, 2 người cư xử không kiêng kị gì nhau. Mình thích Phong Tức gọi Phong Tịch là "nữ nhân", làm như nàng không có tên, không có danh, lúc nào cũng bỡn cợt nàng, nhưng lại thường xuyên xuất hiện giúp đỡ, thay nàng giải quyết hậu họa. Phong Tịch thì gọi Phong Tức là Chồn ly đen, nàng luôn nói Phong Tức là âm hiểm dối trá, đào hoa phóng đãng, chuyên đi dụ dỗ con gái nhà lành. 10 năm quen biết, hiểu nhau quá rõ, nhìn người khác cũng rõ, chỉ có duy nhất không hiểu tình cảm trong lòng mình. Phong Tịch vì sao lựa chọn trợ lực cho Phong Tức mà không phải là Hoàng Triều, vì sao lựa chọn vẫn đứng bên cạnh hắn, ngay cả sau khi nàng giao quốc gia cho hắn, có thể yên tâm mà ra đi, nàng vẫn không đi, không sống với thân phận Bạch Phong Tịch tiêu sái, thoải mái mà nàng mơ ước. Phong Tức tính bao nhiêu đường, cuối cùng vẫn tính sai tình cảm của mình với Phong Tịch. Hắn muốn thống nhất thiên hạ, hắn làm không biết bao nhiêu việc, còn câu dẫn công chúa Hoa Thuận Thiên của Hoa quốc kết hôn với mình. Lúc việc sắp đạt được, lúc công chúa tiến về phía hắn, chuẩn bị chọn hắn làm phò mã, hắn đột nhiên hoảng hốt, đột nhiên sợ hãi. Không phải nàng. Hắn giật mình đứng dậy, vội vã chạy trốn trước con mắt sững sờ của Hoa Thuận Thiên, trước sự ngạc nhiên của Hoàng Triều, Ngọc Vô Duyên, Hoa vương. Hắn chỉ nghĩ, rời đi, nếu không sẽ hối hận. Vì một Phong Tịch, hắn để lỡ bước cuối cùng của một kế hoạch dày công tính toán và chuẩn bị. Khiến Hoa Thuận Thiên đau đớn hụt hẫng mà chọn Hoàng Triều. Nàng cũng tính sai một bước, quá tự phụ một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lại là công chúa của một Hoa quốc thịnh vượng cao quý, nàng quên mất một điều là có thể hắn sẽ không muốn. Khúc này, mình cũng bay bổng theo với anh Phong Tức
Trong truyện miêu tả biểu hiện tình yêu của hai người không nhiều, chỉ có cãi nhau, nói đểu nhau không. Phong Tịch thì không biết đã đành, Phong Tức dù yêu ghê gớm mà cũng chẳng làm gì nàng, ôm không, hôn không... hic hic , đây là điều ta hối tiếc (nhưng cũng có một chút ngưỡng mộ ). Anh Phong Tức này giảo hoạt nhưng lại quá trong sáng, làm chị Phong Tịch thông minh cũng không sớm nhận ra.
Mình đọc kĩ chỉ có hơn 1/3 truyện, còn lúc mà hai người trở về với thân phận thực sự của mình, rồi mấy nước đó suốt ngày đánh nhau, thì mình đọc không nổi nữa. Kéo, kéo mãi, lâu lâu gặp khúc nào Tịch Tức đối đáp với nhau hay lúc công chúa Tích Vân (nàng đã là Phong Vương) trở lại là một Phong Tịch nói chiện với người ta, ăn nói vô sỉ, vô lối, đọc thấy nàng đáng yêu ghê
Kết cục, Phong Tức cũng bằng lòng bỏ rơi giang sơn, quy ẩn với nàng, khiến cho sư phụ hắc lão già của hắn cảm thán với bạch lão già : “Xú tiểu tử, ta lão đạo cả đời không gần nữ sắc, ai ngờ nhưng lại dạy dỗ một cái chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn đồ đệ, thật sự là mất hết của ta nét mặt già nua ! Nhưng thật ra ngươi này toan nho, tuổi trẻ khi tự cho là phong lưu, cũng từng nhạ hạ không ít tình trái, như thế nào dạy dỗ đồ đệ cũng là ý chí sắt đá?”
Hoàng Triều thống nhất thiên hạ, lên làm Đế vương, phong Hoa Thuận Thiên làm hoàng hậu. Hoàng Triều cũng yêu Phong Tịch, nhưng hắn không thể vì nàng mà bỏ dở giấc mộng Đế Vương, chỉ có thể day dứt mà cùng nàng đối địch. Hắn có trả giá, có hối tiếc, lại có quyết tâm, ngạo khí và vô tình, nên thiên hạ này hắn là xứng đáng. Ngọc Vô Duyên kết thúc món nợ của gia tộc mình, mãi mãi biến mất. Còn Lâu Vi... (chưa tìm ra kết cục của anh này, anh này cũng tốt và tội lắm)
...
Mình cứ ước tác giả rút bớt mấy cái đánh nhau quốc gia đi, thêm nhiều đoạn kể chiện tình của hai anh chị. Hichic. Dù sao thì những đoạn mình đọc được mình cũng cảm thấy rất thích...