TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 153 của 161 Đầu tiênĐầu tiên ... 53103143151152153154155 ... CuốiCuối
Kết quả 761 đến 765 của 803

Chủ đề: [Đề cử - Bình luận] Truyện hay cho nữ [Đóng góp để nhận xu #post 557]

  1. #761
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    1,776
    Xu
    510

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi hermerry Xem bài viết
    Gần đây mình mới tìm đọc một truyện tên là Giết sa, mình đọc là bản vietphrases từ website chứ không có biết tangthuvien đã convert chưa, mình thấy truyện này không bị bàn tay vàng quá nhiều cho nữ chính để khiến cho mình cảm thấy nhàm chán. Câu chuyện này là từ sự trọng sinh của người em trong cặp chị em sinh đôi của gia tộc Tạ gia nổi tiếng về Vu thuật và nổi tiếng ở một vùng, có thể coi họ rất được coi trọng như thần thánh ở vùng đất thiêng. Tuy nhiên, phải tóm tắt câu chuyện này thì có lẽ là từ trước lúc cô em trọng sinh, thì gia tộc này coi trọng con gái vì ở đây con gái sẽ là người kế thừa gia nghiệp và đọc gọi là Đan nữ, chỉ có con gái đầu tiên mới được thừa kế và huấn luyện đặt biệt. Thế nhưng, đến thế hệ của Tạ Như Gia thì lại là sinh đôi 2 người con gái giống hệt nhau, là Như Huệ và Như Gia, là chị gái và em gái. Tất nhiên Như Huệ là nguời thừa kế nên sẽ bị huấn luyện đặc biệt và rất nghiêm khắc, còn em gái thì ngược lại luon tự do, nhưng chuyện đáng buồn xảy ra là năm 12 tuổi Gia Huệ bị tai nạn sông và chết đuối nên Như Giai bị biến thành Gia Huệ và thông báo với thiên hạ là người chết đuối là Như Giai để tránh gây nên sóng gió gia tộc. Thế nhưng, bị bắt buộc giả là Như Huệ nhưng cuộc sống của cô em gái lại vô cùng đau khổ vì dằn vặt đã không cứu kịp chị mình và cùng lúc bị cha mẹ mình thân sinh ra mình khinh ghét coi thường, ông bà nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng như là kẻ thù, gia tộc khinh ghét, bắt phải lấy 1 người đàn ông để chỉ là cỗ máy sinh ra đứa con để thừa kế gia tộc, rồi sau đó bắt lấy Vương gia bằng tuổi ông mình vì cha mẹ muốn đáp ứng yêu cầu của triều đình. Sau đó, không lâu thì bị thế tử ,cháu trai của phu quân Vương gia giết chết sau đám tang có mấy ngày. Đó là thời điểm cô nghe được cha bị triều đình bắt thử độc do sai sót trong điều chế cống phẩm nộp lên triều đình mẹ thì nhảy lầu tự sát. Đây cũng chính là thời điểm sau khi chết cô bé được trọng sinh, suốt thời gian đầu của trọng sinh cô cứ đinh ninh là mình đã chết và đang sống hạnh phúc trong cõi chết, thì tất cả mọi người coi là cô bị bệnh . Mình nghĩ vì kiếp trước cô được bao bọc nên không suy nghĩ gì nhiều vì luôn được làm những gì mình thích. Nên sau này, khi biết được trọng sinh cô mới tìm mọi cách để ngăn cản những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai những những chuyện đấy vẫn diễn ra theo thứ tự bình thường, đây là điều mà mình thấy hợp lý.Tuy nhiên, thay đổi vẫn có, cô không còn là cô bé chỉ biết chơi đùa vô tư như kiếp trước không chịu học hành, mà kiếp này cô học hành cẩn thẩn hơn, quan tâm hơn và cũng trưởng thành hơn nhưng cô vẫn mang tâm trí trẻ thơ đấy là điểm khác biệt khi nhiều truyện trọng sinh lại cho mình cảm giác người này thay đổi hoàn toàn 360 độ trở thành người hoàn toàn khác, và khiến mình đặt câu hỏi thế tại sao người này kiếp trước ngốc thế để cho bị đối xử như thế rồi chết oan uổng. Tuy nhiên, đọc truyện này mình có cảm giác là rất ghét bố mẹ của nữ chính, mình chỉ cảm giác là một sự đối xử quá mức thiên lệch, dù là con gái nhưng con cả luôn đúng dù có phạm phải bất kỳ lỗi gì thì con cả luôn được trân trọng và tin tưởng hơn hết. Dù sau này, cô em trọng sinh, lúc đầu ta còn tưởng là 2 người chị em gái thương yêu nhau thắm thiết và mới phát hiện cô chị gái là nguời cực kỳ thâm hiểm độc ác, lòng lang dạ sói, giết người như nghéo. Cô gài bẫy giết chết vú nuôi của mình khi vú nuôi vô tình nói ra phát hiện là em gái Như Giai thực ra sinh ra trước mình thì mới đúng là người thừa kế tước hiệu Đan nữ, nghĩ mưu kế giết con gái Vú nuôi khi cô bé cũng biết bí mật này. Và kiếp trước cô té ngã chết đuối thật ra là âm mưu giết hại em gái nhưng cô em gái lại không chết mà ngược lại tự hại mình, tuy nhiên cô cũng đã hại em gái 1 đời này. Đời này, Như Giai đã cứu được chị mình nhưng từ đây cô cũng thất vọng triệt để với cha mẹ, chị gái mình. Vì khi cứu xong, chị gái đổ lỗi là cô có âm mưu giết hại bản thân để chiếm vị trí Đan nữ, bố mẹ lại tin luôn ngay lập tức chị gái nói, và có thể tin không khi chính người mẹ lại nói muốn hủy dung cô em để cho gương mặt khác nhau để cô em sẽ không dám có âm mưu như vậy, nhưng may thay cô có Ngũ thúc luôn yêu quý cô ra sức khuyên bảo bố cô, để nói động mẹ cô thay vì hủy dung cô, mà chỉ là săm hoa trên mặt thôi. Đọc đến đoạn này, mình hoàn toàn triệt để thất vọng về bà mẹ, bà mẹ này yêu quý nhan sắc mà có thể làm hành động này với con gái thì sau này làm sao 1 cô gái có thể kết hôn khi cô mới có 12 tuổi. May thay, cuối cùng bà ngoại cô, cũng là người đưa ra quyết định cho cô lựa chọn là đeo mặt nạ rời khỏi gia tộc hay là săm mặt. Tất nhiên cô chọn đeo mặt nạ rời khỏi gia tộc đến vùng đất khởi nguồn ban đầu của gia tộc và bà ngoại cô đi cùng đến để giám sát cô. Càng đọc về sau, mình càng thất vọng về mẹ và cha cô, họ càng ngày càng vô sỉ đến không chấp nhận được, khi chị gái này luôn ghen ghét với cô em đến nỗi là không tập trung được trong điệu vũ cầu thần mà Đan nữ phải thực hiện dẫn đến sau này không biết vì lý do gì mà phải Như Giai đến múa thay nhưng mình đọc đến đoạn là cô bị ép phải múa cầu vũ thay cho vì muốn cứu những người bạn của mình, bố cô ép cô rồi thái độ đối với cô dường như là cô cầu xin được múa thay vậy. Rồi bố mẹ nói nào là phải chịu đựng thái độ của cô vì cô lạnh nhạt với bố mẹ, nào là căm ghét cô ..., mình quả thật nếu như lúc đầu truyện yêu thích bao nhiêu bố mẹ cô thì cuối truyện mình cảm thấy thất vọng về họ bấy nhiêu, mình đọc truyện chỉ vì nguyên nhân là tìm nam chính là ai, trong truyện này có Thiệu Minh, Vị Quận Vương và An Ca nhưng vị Quận vương này tuy kiếp trước có nghe qua nhưng kiếp này xuất hiện nhiều hơn, đã từng gặp cô nhưng tưởng là cô là chị gái vì sau gặp cô cho khúc tế lễ. Trong kiếp trước thì bà ngoại cô mất không lâu sau khi chị gái cô chết, còn kiếp này chị gái cô dùng thuốc độc đưa cho bà cô uống thì mình cũng đọc đến đoạn mà bà cô ngã xuống đất và cũng là trước đó không lâu cô bói được quẻ đại hung nhưng cô không đoán ra truyện gì. Có thể nói chị gái cô cứ như một con rắn độc đang bò đi lại trong gia tộc cô để hại từng người một nhưng con rắn này lại được cha mẹ cô nâng nhưng nâng trứng, hứng như hứng hoa bảo vệ. Không biết kiếp này cô có chết như kiếp trước không, vì mọi truyện đều xảy ra khá giống với kiếp trước. Đây là link vietphrases http://vietphrase.com/go/www.365xs.org/books/33/33992/ Mong sẽ có bạn converter convert giùm. :")
    Truyện này là truyện tru sa của Hi Hành mà. Nàng search gg nha
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hayen,
  3. #762
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    118
    Xu
    0

    Mặc định

    Tên truyện : Vạn dặm tìm chồng
    Tác giả : Minh Nguyệt Thính Phong
    Xuất bản

    He, nam nữ chính sạch, trinh thám

    Đọc ba ngày mới đọc xong cuốn "Vạn dặm tìm chồng". Đúng như cái tên, Tô Tiểu Bồi tìm chồng nhưng ko phải vạn dặm mà vượt qua nghìn năm, vượt qua khoảng cách hai thế giới để nắm giữ tình yêu của mình. Lần đầu tiên gặp Nhiễm Phi Trạch là ở trên cây, cô bắt đầu chuyến phiêu lưu tìm lại Trình Phi Dực để đem anh trở về thế giới hiện đại. Nhưng gần ngay trước mắt xa tận chân trời, anh ở ngay trước mắt cô nhưng phải đến khi chia cắt, biệt ly lại trùng phùng cô mới biết người đó là anh ! Có lẽ đây không phải một cuốn sách phá án hay, hay nó quá phức tạp rắc rối với những chi tiết chuyên về phân tích tâm lý học, nhưng bằng những cuộc đối thoại nhỏ, những hành động nhỏ của hai nhân vật chính dành cho nhau suốt câu chuyện không thể không khiến người đọc ngưỡng mộ, thầm mong họ về được bên nhau. Theo mạch câu chuyện, ta cảm nhận được từng suy nghĩ, tình cảm của hai nhân vật phát triển từ từ chậm rãi. Bọn họ vốn chỉ được kết nối với nhau bằng sợi chỉ mỏng manh tưởng chừng dễ vỡ. Nhưng nếu không bằng tình yêu và lòng can đảm thì cho dù sợi tơ hồng có được quấn chặt đến đâu cũng không khỏi tách rời. Chính tình yêu mãnh liệt, sâu đậm của họ đã khiến tôi cảm động, có lẽ ngay cả ông trời, nguyệt lão cũng sẽ không cầm được xúc động.

    Quả đúng như vậy, Nguyệt Lão 2238 là nhân vật tôi yêu thích, tuy anh không chiếm nhiều đất diễn trong truyện. Nhưng vai trò của anh là vô cùng quan trọng vì anh là chất xúc tác khiến hai người gặp nhau và đem lòng yêu mến nhau. Khi gặp phải trường hợp của Tô Tiểu Bồi, đáng lý ra anh có thể lựa chọn cắt đứt dây tơ hồng của cô và Trình Phi Dực nhưng anh lại không làm vậy. Vì anh hiểu được ý nghĩa thực sự của việc làm Nguyệt Lão là "có nhiệm vụ giày vò hai người cho đến khi họ đến với nhau được mới thôi". Anh không ngần ngại việc bị trách phạt mà dũng cảm vì tình yêu của Tô Tiểu Bồi và Trình Phi Dực mà giúp họ kéo dài thời gian để cô có thể trở về bên cạnh Trình Phi Dực một lần nữa. Và tôi thích nhất cũng cảm động trước tấm lòng của anh dành cho hai nhân vật chính, khi anh hai mắt đỏ hoe, mũi cay xè khi biết được mối lương duyên của hai người họ đã kết thúc. Anh là một Nguyệt Lão chăm chỉ, cần cù, nỗ lực và cô đơn. Có lẽ trong quá khứ anh đã từng phụ bạc một người con gái nên anh mới bị đày làm nguyệt lão. Nhưng không vì thế mà anh làm mọi việc cho qua loa sơ sài để đầu thai tiếp tục làm người. Điều đó khiến tôi vô cùng cảm phục và quý mến anh hơn. Và cuối cùng sự nỗ lực của anh cũng được đền đáp bằng tình yêu vĩnh cửu của Tô Tiểu Bồi và Trình Phi Dực.

    Đối với Tô Tiểu Bồi, cô là một cô gái thông minh, sắc sảo, độc mồm độc miệng, có lẽ chính vì thế nên cô mới có thể thu hút Trình Phi Dực. Là một gái già 27 tuổi, gặp qua vô số người nhưng mãi vẫn chưa thể kết duyên. Cuối cùng khi biết được người yêu trong định mệnh của cô bị đá văng đến không gian khác và cô có nhiệm vụ xuyên không để tìm và kéo anh ta về. Phải nói là tác giả rất đặc biệt chú ý cách xuyên không của Tô Tiểu Bồi. Vì khi nào xuyên qua cô không ở trên cây cũng ở dưới sông. Chắc tác giả rất yêu thiên nhiên. Hoặc cảm thấy cách xuyên không này đặc biệt nên muốn thử nghiệm trên người nữ chính. Nhưng dù xuyên kiểu gì thì cô cũng sẽ gặp được chàng tráng sĩ của mình luôn xả thân "anh hùng cứu mỹ nhân" cứu thoát cô khỏi nguy hiểm. Và cô cũng thật hạnh phúc khi có một người đàn ông luôn ở cạnh bảo vệ, chăm sóc, cằn nhằn cô, giận dỗi, trêu chọc cô,...Trong suốt thời gian ở cổ đại, có lẽ chàng là nơi cô có thể yên tâm ỷ lại, dựa vào. Cho dù còn có những người bạn như Bạch Ngọc Lang, Quý Văn Gia, Tần Đức Chính, Tiêu Kỳ hay Giang Văn Anh,....giúp đỡ cô nhưng người quan trọng nhất đối với Tô Tiểu Bồi vẫn là chàng tráng sĩ hay dùng gương mặt nghiêm túc để đùa giỡn cô. Những ngày tháng khó khăn và đầy nguy hiểm khi phải đối mặt với kẻ thù giết bố cô cũng như đang trêu đùa với cô ở trong bóng tối, thì Nhiễm Phi Trạch vẫn luôn lặng lẽ quan tâm, ôm cô an ủi cô, giúp cô bình tâm như một liều thuốc an thần khiến con người ta quên đi mệt mỏi. Trên đời này, có được một người luôn bên bạn, ôm bạn những khi buồn hay đau khổ, chăm sóc bạn những lúc ốm đau. Cho dù không có lời đường mật hay thề non hẹn biển vẫn khiến lòng bình lặng, ngọt ngào đến lạ thường.

    Còn Nhiễm Phi Trạch, đối với anh tôi không còn lời nào để nói. Bởi vì anh quá tuyệt vời ! Anh không hoàn hảo, không đẹp trai, không hô mưa hoán vũ, nhưng trái lại anh có một tấm lòng đoan chính, trái tim nhân hậu, bao dung và quan trọng nhất là anh yêu Tô Tiểu Bồi đến quên mình. Tình cảm anh dành cho Tô Tiểu Bồi không thể đo bằng thước, đong bằng cân, đếm bằng thời gian. Mà dường như, tình yêu của anh dành cho Tô Tiểu Bồi luôn tồn tại vĩnh viễn không phai nhạt cho dù anh chết hay người đời không ai còn nhớ đến anh thì tình yêu đó vẫn bất diệt. Anh lo lắng, quan tâm, yêu Tô Tiểu Bồi như đây là ngày còn lại duy nhất để anh dùng cả tâm hồn lẫn thể xác để yêu cô. Anh yêu cô không quan tâm những điều cô nói có vô lý đi chăng nữa, hay anh yêu cô từ những biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt cô mỗi lúc cô vui buồn. Tất cả anh đều ghi nhớ và coi nó như bảo bối của riêng một mình anh như một đứa trẻ khiến người ta không khỏi yêu mến và bật cười trước những hành động ngây thơ ấy. Có lẽ chương cuối là chương lấy nhiều nước mắt người đọc nhất khi anh và Tô Tiểu Bồi bị chia cắt. Tác giả không dùng từ trau truốt hay đặc tả nội tâm, nỗi đau khổ dằn vặt của anh mà chỉ đơn giản là từ sau khi cô biết mất

    "Lên giường rồi, chàng không sao ngủ được, bên cạnh trống trải, không quen chút nào, chàng kéo một chiếc chăn lại, ôm vào lòng, tuy không đựơc thoải mái như ôm cô nương nhà chàng, nhưng cũng tốt hơn là không có gì. Chàng thầm nói với cô nương của chàng: “Tiểu Bồi, chắc nàng cũng không quen lắm nhỉ, không sao cả, đừng khóc, ngủ cho ngon. Ngày mai lại là một ngày mới.”

    Một ngày mới, có phải là sẽ có hy vọng mới không?”

    “Kết quả là không có.

    Ngày thứ hai giống như ngày hôm trước, cô độc, vô vị, đau đớn trong lòng.

    Ngày thứ ba cũng giống như vậy, trống rỗng, lẻ loi, trong lòng đau đớn.

    Ngày thứ tư cũng hệt như thế.

    Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy... vẫn là như vậy.”

    Đến đây, tôi thật sự cảm thấy tại sao tác giả phải làm khó cả hai người như vậy. Biết là tình yêu phải thử thách, gian nan mới đến được với nhau, hạnh phúc mới trọn vẹn nhưng tôi vẫn không nhịn được mắng chửi tác giả máu lạnh, ác độc. Nhưng quả thật, nếu không có tình tiết như vậy thì câu chuyện tình yêu của Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch không còn gì đáng nói.

    Chờ đợi nàng nhưng không thấy nàng quay trở về, Nhiễm Phi Trạch quyết định lên đường đi về hướng đông, nơi xa xôi mà chàng không bao giờ có thể đến được chỉ với hi vọng có thể gặp được nàng trên một cành cây nào đó, hay chỉ đơn giản là có thể rút ngắn khoảng cách để có thể tới gần nàng hơn một chút....

    “Như vậy, khi nàng quay lại, có phải quãng đường sẽ được rút ngắn đi, nàng sẽ bớt vất vả hơn không?”

    Tình yêu của chàng đơn giản, mộc mạc, chất phác đến mức khiến người ta đỏ mắt ghen tị với Tô Tiểu Bồi. Vì cho dù nàng đã mất nhưng chàng vẫn luôn lo lắng cho nàng, nghĩ cho nàng từng chút một.

    “Chàng cứ thế, cứ thế, đi mãi về phía đông.

    Chàng đã đi rất xa, không còn nhớ rõ là bao xa nữa. Chàng đi qua rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, chàng từng bị đói, từng bị thương, cũng từng giúp đỡ rất nhiều người và được rất nhiều người giúp đỡ. Chàng vượt qua núi cao, lội sông lội suối, xuyên qua thành trấn."

    Cho đến khi chàng gặp được một ông lão, dường như hi vọng của chàng đã được thắp lên.

    “Tráng sĩ nhân duyên vô cùng nan giải, đang khó khăn cần kiên trì. May có quý nhân tương trợ, dựa vào tâm, dựa vào trí, mới có thể như ý nguyện.”

    Nhiễm Phi Trạch bỗng dừng bước, quay người nhìn ông ta. “Ngài là ai?”

    Ông lão đó không đáp, mà chỉ cười, hỏi: “Tráng sĩ giờ đang muốn đi đâu?”

    “Về phía đông.”

    “Tráng sĩ chắc biết về phía đông cũng không đến nổi.”

    Nhiễm Phi Trạch thầm giật mình, hít sâu một hơi, trả lời: “Chẳng có nơi nào để đi, duy chỉ có hướng đông.”

    “Trời cao đất rộng, tại sao lại không có nơi nào để đi?”

    “Trời cao đất rộng, chỉ muốn đi về phía đông.”

    Đến đây, tôi thật sự không kìm được mà bật khóc, tại sao chàng lại đáng thương đến thế. Chân trời góc biển, thiên hạ rộng lớn, nhưng không có nàng cuộc sống của chàng dường như trở thành vô nghĩa. Nhưng đi mãi đi mãi cũng có lúc mệt mỏi. Chàng ngã xuống vách núi, cố gắng đứng dậy để đi tiếp nhưng đôi chân đã mỏi mệt, nỗi nhớ nàng vẫn không nguôi. Cho đến phút cuối chàng vẫn luôn nhớ về nàng. Không một giây phút nào tôi không nhìn thấy chàng không nhớ về Tô Tiểu Bồi....

    “Chàng đã đi rất lâu? Đã trải qua những điều gì?

    Chàng không thấy rõ, chỉ cảm thấy rất mệt, rất mệt, nhưng trong đầu lúc nào cũng nhớ tới cô nương của chàng. “Cô nương, ta gầy đi rất nhiều rồi, nàng có đau lòng không? Chắc chắn nàng sẽ rất đau lòng, chớ như vậy, nếu không ta cũng đau lòng đó.”

    Chàng nhớ nàng, rất nhớ. Chàng chìm vào giấc ngủ say, nhưng miệng vẫn không ngớt gọi tên nàng: “Tiểu Bồi!”

    Chàng không tuyệt vọng, trong tim chàng có nàng, sao có thể tuyệt vọng được đây?

    Chàng đã ngủ rất say.

    Sau khi trùng phùng, Tô Tiểu Bồi hỏi chàng: “Chàng có phải chịu khổ không?”

    Chàng ngẫm nghĩ, chịu khổ sao? Chàng không khổ, chỉ là cứ đi mãi về phía đông thôi, nào có gì khổ chứ? Nàng vẫn luôn ở bên chàng, có điều bản thân nàng không biết mà thôi. Nàng ở trong tim chàng, chưa từng rời xa, nàng ở bên chàng, sao chàng có thể chịu khổ được đây? Chàng không hề khổ chút nào!

    Nếu có một người yêu thương như vậy, đáng để bạn cứ mãi đi về phía đông, bạn làm sao mà thấy khổ được chứ?

    Tình bền chặt hơn vàng, dây tơ hồng không đứt. Chàng rất vui!

    Nàng vẫn luôn ở bên chàng, mãi mãi không rời…”
    Bệnh khiết phích
    Thích Song C
    Ghét ngựa đực, tra nam
    Tương lai, không sạch không lấy

  4. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhthu09,Củ Lạc,Diệp Y Giai,giaan,hayen,kazun,loihuatrongmua,malem,nuquy,prince_violet,wind4,
  5. #763
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Học viện siêu nhân xanh
    Bài viết
    172
    Xu
    0

    Mặc định

    Đề cứ:
    Tên truyện: Thượng thư đại nhân, đuổi điểm
    Tác giả: Tô Áng
    Link:http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=128229
    Phải nói là đã lâu lắm lắm rồi mình mới đọc được một truyện ưng ý đến mức này. Nội dung truyện nhẹ nhàng thôi, không âm mưu, không tiểu tam tiểu tứ, không gia đấu. Truyện kể về tình yêu của 2 con người lần đầu tiên biết yêu.
    Chàng tự kỷ cuồng, yêu bạc, keo kiệt, độc miệng, thích tính kế người khác nhưng đằng sau đó lại đó lại là nỗi tịch mịch trong suốt 27 năm cuộc đời.
    Nữ chính xinh đẹp, đanh đá, thích buôn dưa lê, tính cách hào sảng, khéo cư xử. Nàng vì không muốn vào cung mà tự đánh một quả rắm ở giữa bữa tiệc. Sau đó, vì để gả được nàng ra ngoài mà cha nữ chính đã tốn mấy ngàn lượng bạc cầu nam chính vẽ tranh cho nữ chính. Và tình yêu hai người bắt đầu từ đó.
    Nam nữ chính suốt ngày cãi nhau vì những chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng cảm giác rất ấm áp. Nam chính tình thương thấp, chẳng biết nói lời ngon ngọt, nhiều lúc làm cho nữ chính ăn dưa bở. Nhưng tình cảm của chàng đôi lúc lại bất ngờ tuôn trào, không chỉ qua lời nói mà cả hành động, những lúc như thế thì ngọt chết người luôn. 2 người mới yêu nhau mà cảm giác như vợ chồng già, tú ân ái sát chết người xung quanh.
    Nói chung nội dung truyện không có gì phải nói đến, chỉ chốt lại là:
    - Muốn hiểu và cảm thấy thế nào là "năm tháng tĩnh lặng" -> đọc truyện này
    - Trải nghiệm lại cảm giác lúc mới yêu ngọt ngào chết ruồi, có chút bấn loạn-> hãy đọc truyện này
    - Tìm kiếm một truyện nhẹ nhàng, hài hước sau đống truyện ngược, âm mưu đau não-> thôi đọc truyện này đi.
    Đọc xong truyện này rồi, cảm thấy cuộc đời chỉ cần được như nam nữ chính là đủ. Chỉ cần có 1 người đợi mình ở nhà, có một người để cãi nhau. Cuộc sống chỉ cần một tách trà, ngồi dưới gốc cây hóng gió, hát một khúc ca, nói chuyện phiếm với người m yêu thế là đủ rồi.
    Câu chuyện giống như một cốc trà chiều, càng đọc càng thấy ngọt, càng uống càng thấy hương.

  6. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhthu121,binbon2009,cuau,dang thi thuy van,giaan,hayen,lilyruan8178,linh_nd123,loihuatrongmua,lovelyday,maikhanh,malem,MymY,NonBack,strawberry,thuongminh,tieuquyen28,tuvicodon,wind4,_Elle_,
  7. #764
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Đề cử: Yêu thượng Slytherin viện trưởng – Đồng nhân Harry Potter
    Tác giả: Lạc. Snape
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=73576

    Đây là giáo sư văn, cp Snape, 1 trong những đồng nhân giáo sư hiếm hoi mà ta thấy hay. Muốn coi một nữ chính thú vị, bốp chát, ngang ngửa với Snape thì hãy vào đây.
    Nhận xét chung: nội dung logic, không bôi đen bất cứ ai, tình tiết hay, giữ được tính cách nhân vật trong nguyên tác, nhất là Snape.

    Truyện bắt đầu với một giả thuyết được đặt ra: Nếu Snape không chết trong cuộc chiến, thì cuộc đời của giáo sư ra sao? Và đúng như vậy, giáo sư được nữ chính cứu. Nữ chính là kỳ lân, linh vật truyền thuyết của phương Đông, từng được Dumbledole giúp đỡ nên ngay khi giáo sư bị Nagini cắn đã đem Snape đến một bệnh viện Trung Quốc cứu chữa. Truyện bắt đầu như thế.

    Tính cách của giáo sư: đúng nguyên tác, độc mồm độc miệng, ngoại hình vừa già (lúc này đã gần U40), vừa đầy mỡ mị, mở miệng ra là châm chọc, xỉa xói, con người thì vừa tự tôn vừa tự ti. Nói thật là tuy ta rất thích đọc đồng nhân giáo sư nhưng nếu ngoài đời có một nam nhân như Snape, ta không dám yêu đâu
    Con người nữ chính: Nữ chính có thể nói là một con người vừa yêu thương, vừa ích kỷ. Rất mạnh miệng, là một nữ cường. Đối thủ ngang tầm của Snape, có thể làm giáo sư tức chết nhiều lần.

    Giờ thì spoil một chút:
    Theo như ta đã nói giáo sư được nữ chính cứu lại ở một bệnh viện Trung Quốc, tuy nhiên giáo sư vốn khinh thường Muggle cho nên không thân thiện gì với nữ chính. Sau đó được nữ chính đưa về nhà chăm sóc, bắt đầu đoạn thời gian đồng cam cộng khổ của 2 người. Bởi vì sự phản bội của mình mà Snape luôn bị tử thần thực tử truy sát. Và hết lần này tới lần khác cũng là nữ chính cứu Snape, thậm chí không tiếc đỡ ác chú dùm hay tiếp máu cho Snape. Và một điều rất quan trọng, nữ chính là kỳ lân nên máu cực kỳ quý hiếm, có thể trị lành mọi vết thương. Nhiều lần vì cứu Snape, nữ chính đặt mình vào tình cảnh hết sức nguy hiểm, thậm chí đến cuối truyện đã dự định hy sinh cho giáo sư.

    Cảm nhận của ta về truyện: Đây có thể gọi là chữa lành văn, rất cảm động, nam nữ chính hỗ động cho nhau và chữa lành. Như ta đã nói nữ chính là một người rất ích kỷ, vì cứu Snape có thể hy sinh tất cả, thậm chí là muốn im lặng chịu chết. Nhưng nữ chính ko để ý đến cảm nhận của Snape, nữ chính chỉ muốn giáo sư hạnh phúc sống sót. Nhưng với một người đã từng trải qua nỗi đau làm hại mất người yêu như Snape, nếu nữ chính lại chết vì Snape làm sao giáo sư có thể chịu nổi. Thậm chí trong tình yêu nữ chính cũng cực kỳ ích kỷ, đồng ý lên giường nhưng lại ko muốn kết hôn, nghĩ cái chết là một việc rất nhẹ nhàng, giải thoát nên ko tiếc hy sinh tính mạng. Tự làm đau thân thể mình, có phần sa đọa mà ko để ý đến cảm nhận của Snape. Vì vậy có thể nói đây là một thiên chữa lành văn, để giáo sư thoát khỏi sự cô đơn và ám ảnh trong quá khứ, còn nữ chính học được quý trọng sinh mạng và để ý đến suy nghĩ của người khác.

    Một vài tình tiết thú vị trong truyện: nữ chính lấy tên tiếng Anh là Lạc.Snape cho nên luôn bị mọi người nhầm tưởng 2 người là cha con. Nữ chính nhảy cực giỏi, từng thi đấu trong một cuộc thi nhảy với Snape và mém hôn nhau. Giáo sư quá tự tôn nên mỗi lần ăn dấm chua với Lupin hay nam xứng cũng chỉ có thể ngạo kiều, độc miệng thôi

    Điểm trừ của truyện: thịt, thịt đâu??? Tại sao đến hôn cũng sơ lược thế này…
    Lưu ý nhỏ: Truyện có 1 nam xứng tra và 1 tiểu tam ( thực ra cũng chẳng phải tiểu tam gì chỉ là đơn phương hơn nữa giáo sư cũng chả thèm để ý). Nữ chính từng có bạn trai nên ko sạch và theo như tiết lộ của Lucius thì Snape cũng chả sạch đâu. Tuy nhiên điểm đó chẳng ảnh hưởng gì tới truyện.
    Lần sửa cuối bởi helina, ngày 27-12-2015 lúc 22:53.

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lilyruan8178,loihuatrongmua,
  9. #765
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    11
    Xu
    0

    Mặc định

    Mình thích bộ THƯƠNG SƠN HOÀNG HÔN vì hành văn của tác giả OK! cả nam chính và nữ chính đều có khá nhiều thân phận và giỏi võ công. Tình đầu ngây thơ nữ chính trao cho nam chính nhưng gặt lấy thương tâm vì nam chính có quá nhiều thê thiếp, về sau khi nam chính nhận ra tình cảm của mình thì nữ chính và anh nuôi Kỳ Phong đã kết hôn, mối tình của nữ chính và nam phụ cũng rất đẹp và day dứt! Cái kết so - called HE cho cặp nam9x nữ9
    Có bản convert trong TTV rồi(link đây nhé: tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=80781)https://dongylam.wordpress.com/ngan-nam-dau/
    Lần sửa cuối bởi kadaj97, ngày 09-01-2016 lúc 20:55.

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 4 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 4 khách)

DMCA.com Protection Status