TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Truyện mang hơi hướng Dị giới trọng sinh và đặc biệt vốn là for girl...

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 15 của 15 Đầu tiênĐầu tiên ... 5131415
Kết quả 71 đến 74 của 74

Chủ đề: [Tình cảm] Loạn thế hồng nhan mộng - Lâm Gia Thành (new: Chương 73)

  1. #71
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 70: Giới chỉ.


    Dịch: zeroman

    Biên dịch: Greenphoenix28
    Biên tập: Greenphoenix28

    Nguồn Tàng Thư Viện



    Suy nghĩ được một lúc, nàng khẽ giật mình, thầm nói: "Đúng rồi, không phải trong tay mình còn có một cái giới chỉ của vị công tử kia sao?"

    Nhớ tới việc này, nàng liền vui vẻ chạy về phòng.

    Vừa lấy giới chỉ ra, cảm giác quen thuộc lại xông thẳng lên đầu. Hà Doanh đặt giới chỉ trong lòng bàn tay, nhìn trái một tý, nhìn phải một tý, rồi lại nhìn mặt trời một tý, nhưng không phát hiện được điều gì đặc biệt cả.

    Sau đó, nàng lại nghĩ rằng có phải bên trong giới chỉ có cơ quan nào hay không, nên nàng chăm chú nhìn giới chỉ, dù đó chỉ là những điểm nhỏ nhất. Nàng không ngừng dùng tay ấn vào, nhưng mất cả buổi mà cũng không có gì xảy ra.

    Mặc dù không có phản ứng, nhưng cái cảm giác quen thuộc, cái khí tức rất thoải mái ấy vẫn còn ở đâu đây. Hà Doanh cau mày nhìn cái giới chỉ ấy, thật lâu sau nàng lại có ý nghĩ mới: Trong cái Thần Tiên chí kia, không phải có cái giới chỉ nano gì đó à, có khi lại là cái đồ chơi này ấy nhỉ?"

    Vừa nghĩ đến đây, đầu của nàng bỗng nhiên nóng lên. Lúc đầu, nàng không hề tin mấy chuyện thần tiên quỷ quái kia, nhưng mà, chính nàng cũng là tá thi hoàn hồn mà, vậy tại sao lại không tin trên đời này có thần tiên?

    Cố gắng không cho tim đập nhanh , Hà Doanh tập trung tư tưởng, nhìn chằm chằm vào cái giới chỉ kia. Một hồi sau, có thể thấy đôi mắt nàng đã mở to ra như quả trứng gà, mà cái giới chỉ kia vẫn không có phản ứng gì.

    "Chẳng lẽ không phải?" Hà Doanh thở dài một hơi.

    Đi qua đi lại trong phòng một hồi, nàng lại nghĩ tới một chuyện, rồi nàng kích động lấy bội kiếm của mình ra, khẽ cắt nhẹ trên ngón tay một chút. Nàng nhỏ vài giọt máu tươi lên trên giới chỉ, phương pháp này cũng đã được ghi lại trong Thần tiên chí.

    Đôi mắt của Hà Doanh mở thật to ra, nhìn vài giọt máu tươi đang ở ngay trên bề mặt giới chỉ mà không nháy mắt chút nào. Khi thấy có một giọt máu tươi thấm vào bên trong giới chỉ, tim của Hà Doanh đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi miệng.

    Lúc này, bỗng nhiên cái giới chỉ đó tản ra một luồng ánh sáng trắng. Luồng ánh sáng trắng này rất mờ, nếu như không phải phòng nàng không sáng lắm thì chưa chắc nàng đã nhận ra.

    Sau khi ánh sáng đó hiện lên, giới chỉ bỗng nhiên xoẹt một cái rồi bay tới ngay ngón giữa bên tay trái của nàng. Vốn Hà Doanh còn sững sờ một chút, nhưng sau đó nàng lại khẽ hoan hô một tiếng. Nàng nhấc bàn tay trái lên rồi nhìn giới chỉ trên đó bên trái một tý, bên phải một tý, hưng phấn đến mức khuôn mặt nàng hồng lên, thiếu chút nữa đã kêu to.

    Sau khi ngắm nhìn một lúc, Hà Doanh lại thử lấy nó xuống.

    Đã thử nhiều phương pháp, nhưng dường như giới chỉ này đã mọc rễ, cứ dính chặt vào tay nàng. Hà Doanh thầm nghĩ trong lòng: "Thật sự có nhiều truyện trong truyền thuyết là có căn cứ."

    "Chắc bây giờ cái giới chỉ này đã nhận chủ rồi phải không nhỉ" – Hà Doanh thầm nghĩ. Có sách đã nói rằng, chỉ cần nhỏ máu là nhận được.

    Đã từng nhìn thấy được sự thần bí của nó, càng lúc Hà Doanh càng cảm thấy chắc đây là đồ vật do thần tiên để lại. Nhưng mà, mình phải dùng cách gì mới có thể thấy bên trong nhỉ?

    Suy nghĩ một lúc, nàng ngồi xếp bằng trên giường, bình tâm tĩnh khí lại, dần dần dùng "Ngọa Nguyệt công pháp" để vận chuyển nội tức đi qua gân mạch trong cơ thể. Nàng vừa vận khí, vừa để giới chỉ ở ngay trước hai mắt của mình.

    Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, tự nhiên ngay trước mắt Hà Doanh xuất hiện một không gian tràn ngập sương mù mênh mông.

    Vừa nhìn thấy như vậy, tim nàng liền đập mạnh hơn, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì không gian ở trước mắt đã biến mất. Cũng không biết không gian đó có thật, hay là ảo giác xuất hiện trong lúc nàng vận công.

    Hà Doanh lại nghĩ rằng rất có thể không gian đó là thật! Vừa rồi nàng đã nhìn thấy được không gian bên trong giới chỉ, đáng tiếc là thời gian quá ngắn, nàng còn chưa thấy gì thì không gian đã biến mất.

    Nhưng đã có một lần, ắt phải có lần thứ hai. Hà Doanh liền nghĩ:

    "Hôm nay ta phải làm rõ vấn đề này mới được."

    Nàng dồn khí tại đan điền một lần nữa, vận chuyển nội tức theo "Ngọa nguyệt công pháp" . Lần này cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng khi nàng mở to mắt nhìn ra bên ngoài, nàng cảm thấy mặt trời đã gần xuống núi rồi, nhưng cảm giác đó vẫn chưa xuất hiện lần nữa.

    Vận chuyển nội tức là một chuyện rất thoải mái, nhưng cũng khiến cho thời gian trôi qua rất nhanh. Vì Hà Doanh đã có quyết định phải làm rõ chuyện này, nên nàng liền lên tiếng dặn dò các nha hoàn:

    "Ta có chút chuyện, dù là ai thì cũng không được quấy rầy."

    Sau khi đóng hết cửa phòng lại, màn cũng được kéo xuống, Hà Doanh ngồi trên giường, tiếp tục thực hiện theo cách vừa rồi: vận chuyển nội tức. Nhưng, đã thử hai ba lần rồi mà cũng không có tác dụng gì, nàng nhìn qua đồng hồ cát, lại thấy trôi qua hai canh giờ.

    Bây giờ Hà Doanh có cảm giác muốn liều mạng rồi, bởi vì nàng không tin những gì mình đã thấy khi nãy chỉ là ảo giác.

    Suy nghĩ một lúc, nàng lại nhảy xuống giường, rồi lấy tất cả kim phiếu, một ít vàng, cùng với một số đồ vật và vài bộ quần áo của mình ra, rồi để toàn bộ trên giường.

    Nhảy lên gường, Hà Doanh cười hắc hắc, thầm nghĩ giới chỉ trong truyền thuyết chắc cũng có thể cất đồ vật được. Mặc kệ cái không gian kia có xuất hiện hay không, bây giờ ta phải lấy nó để thử một lần mới được.

    Nàng vận chuyển nội tức, nhìn giới chỉ trên bàn tay trái rồi thầm nghĩ: "Thu, thu toàn bộ vào đi"

    Nhưng đã nghĩ rất nhiều lần, mà không có chút phản ứng nào cả, thấy như vậy, Hà Doanh khẽ giật mình một chút. Nhưng thật không ngờ, nàng vừa mới động được một chút thì cảnh vật trước mắt liền sáng lên. Gần như chỉ trong một tíc tắc, lúc nàng nhìn lại thì trước mặt đã không còn vật gì nữa! Toàn bộ đồ vật nàng để ở trên giường đã biến mất sạch sẽ!

    Cái này, cái này. . . Chẳng lẽ ta thành công rồi?

    Hà Doanh rất vui mừng.

    Thành công rồi, vậy bây giờ phải thử xem có thể mang thứ gì ra được hay không.

    Hà Doanh tập trung suy nghĩ, thầm nói:

    "Vàng, một khối vàng!"

    Không được!

    Ta muốn có vàng, ra đi !

    Nhưng vẫn không được!

    « Ta muốn có vàng, mau ra hết đi! »

    Không được!

    Đã thử tới mười mấy lần, Hà Doanh toát cả mồ hôi rồi, nhưng vẫn không có điều gì xảy ra. Giống như những vật kia đã biến mất hoàn toàn, không còn tung tích gì nữa.

    Thử thêm một lát nữa thì sắc trời bên ngoài đã tối đen rồi, Hà Doanh bất đắc dĩ ngồi xuống giường. Thử qua thử lại cả một buổi, nàng phát hiện có chuyện không ổn: những vật kia có thể tiến vào nhưng lại không lấy ra ngoài được, vậy còn nói cất đồ làm gì?

    Nghĩ đến việc mình chỉ có một chút vàng bạc để dùng, Hà Doanh lại thở dài một hơi. Sau đó nàng lại tự an ủi mình:

    "Nhưng mà, làm như vậy thì mình cũng không cần phải lo lắng đống vàng bạc đó sẽ bị trộm a."

    Vừa nghĩ như vậy, tâm tình của nàng quả nhiên tốt hơn nhiều. Nhưng tâm tình vừa tốt một chút, bụng nàng lại reo đói rồi. Hà Doanh đi ra ngoài, dặn dò người hầu:

    "Làm cho ta chút đồ ăn."

    Nghe xong yêu cầu của nàng xong, một nha hoàn xinh đẹp lập tức cung kính hành lễ, nói:

    "Công tử tới đây một ngày nhưng vẫn chưa ăn uống gì, bọn nô tỳ đã sớm chuẩn bị đồ ăn. Nhưng mà, khi nãy Tứ hoàng tử đã phái người đến đây mời công tử, nói là đang mở tiệc chiêu đãi nhiều khách nhân, Yếu công tử cũng có tham gia. Vậy không biết công tử muốn ăn ở đây hay là đến chủ viện?"

    Hà Doanh nói:

    " Ngươi dẫn đường đi, ta thấy mình nên đến yến tiệc ăn vậy."

    Vừa nhắc đến hai chữ yến tiệc, bụng của nàng lại sôi lên sùng sục. Nuốt nước miệng một chút, Hà Doanh theo sát sau lưng nha hoàn kia, đi tới chủ viện Chu Diễn đang tiếp khách.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý và thảo luận ở: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...08#post6913908

    ---QC---
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  3. #72
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 71: Dạ yến.


    Dịch: thienthanh2807

    Biên dịch: Greenphoenix28
    Biên tập: Greenphoenix28

    Nguồn Tàng Thư Viện



    Ánh trăng đã lên tới không trung, ánh sáng rực rỡ trong suốt phản chiếu cả vùng, chiếu lên lâm viên ngập tràn hoa và cây cối tạo nên một sự huyền bí nói không nên lời. Hà Doanh đang bước đi trong từng dãy hành lang gấp khúc. Tiếng bước chân của nàng cùng nha hoàn dẫn đường dần dần vang vọng. Trên đường đi, thỉnh thoảng có gã sai vặt, nha hoàn trong phủ đi qua. Bọn họ nhìn thấy Hà Doanh đều lộ ra vẻ mặt cung kính.

    Hà Doanh mỉm cười, ánh mắt nhìn lên phía trước, lúc này tiếng cười vui ầm ĩ ở viện chính không ngừng truyền tới. Nhìn cái nơi đèn đuốc sáng trưng kia, không biết tại sao, Hà Doanh bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.

    Nàng đưa tay vuốt vuốt mặt, hít thở thật sâu một lúc, để thả lỏng mình. Sau đó sải chân nhanh hơn, đi về phía chủ viện.

    Chủ viện nối thẳng với cổng chính, trên một con đường lớn rộng thênh thang, chỗ nào cũng đỗ đầy xe ngựa, Hà Doanh ra hiệu cho nha hoàn kia có thể phủi qua áo bào, bèn đi nhanh về phía cửa.

    Trong lúc nàng tiến vào cửa chính, dường như là trong nháy mắt, tất cả tiếng ồn ào nói chuyện đều đột nhiên dừng lại. Hơn mười quý tộc nam nữ đều đưa ánh mắt vào người nàng. Có một bộ phận trong đám người này đã gặp nàng tối qua.

    Ở trong những ánh nhìn trừng trừng của nhiều người, Hà Doanh đã hiểu rõ cảm giác của ngôi sao đời sau . Nàng mỉm cười rồi từ từ đi vào bên trong. Hơn trăm đôi mắt chăm chú dõi theo từng bước đi của nàng, không bỏ sót từng động tác, từng chi tiết nhỏ.

    Ở đây cũng có không ít thiếu nữ, cả đám ánh mắt mê ly nhìn Hà Doanh áo trắng tung bay, đều nhìn thấy sự hưng phấn trong đôi mắt. Hiển nhiên, tài tử Hà Doanh này đã tạo được sự chú ý rất lớn giữa đám thiêu nữ này.

    Thấy nàng tới, Chu Diễn thả ca cơ hắn đang ôm trong ngực ra, khua khua tay về phía nàng nói: "Tiểu đệ, sang đây ngồi. Mọi người đều mong ngươi tới,còn tên tiểu tử ngươi thì vẫn luôn trốn ở trong nhà, làm thế nào cũng không chịu ra ngoài."

    Hắn vừa nói, vừa uống một ngụm rượu do ca cơ ở bên cạnh đưa tới miệng. Tay hắn càng chẳng phép tắc sờ tới sờ lui trên người nàng kia. Không chỉ hắn, dường như mười mấy quý tộc thiếu niên ở đây đều có ca cơ làm bạn, cũng đều biểu tình như vậy.

    Hà Doanh nhìn hơi mất tự nhiên, đưa ánh mắt chuyển sang chỗ khác. Lúc này, phát hiện có đến mười mấy quý tộc thiếu nữ, các nàng ngồi rất nghiêm chỉnh, không thèm để ý tới hành vi của bọn nam tử bên cạnh, vẻ mặt nhìn như không thấy.

    Nàng nở một nụ cười nhàn nhạt, biết mình dừng lại rồi. Lập tức bước nhanh hơn, bước tới bên cạnh Chu Diễn, ngồi xuống trên sạp. Nàng vừa mới ngồi xuống, Chu Diễn liền gọi tới vài ca cơ, sau đó nghiêng đầu nháy mắt về phía Hà Doanh một cái, cười nói: "Tiểu đệ, chọn một tiểu mỹ nhân làm bạn với ngươi đi."

    Hà Doanh cười khổ một cái, biết lần này chạy cũng không thoát. Nàng ngẩng đầu nhìn năm nữ tử đứng ở trước mặt, nhưng cô gái này đều tầm mười bảy, mười tám tuổi, tướng mạo rất được. Nhìn nhìn, nàng đưa tay chỉ vào một ca cơ trong sáng xinh đẹp, lộ ra vể điềm đạm nho nhã, nói: "Là ngươi đi."

    Cô gái kia ừ một tiếng, gương mặt ửng hồng, cẩn thận đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Hà Doanh, Đưa tay ngọc thon thon, giúp nàng rót rượu. Hà Doanh nhìn động tác của nàng, rồi cười nhạt một tiếng, vừa mới đưa mắt lên, liền đối diện với ánh mắt nhìn chăm chú của một thiếu nữ.

    Thiếu nữ này ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, lộ ra gương mặt tròn còn có hai má núm đồng tiền, khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt hưng phấn. Mặt mày lộ ra một khí chất cao quý. Nàng vô cùng thích thú nghiêng đầu đánh giá Hà Doanh. Trông thấy Hà Doanh nhìn về phía mình, nàng hít mũi về phía Hà Doanh một cái liền làm một cái mặt quỷ nghịch ngợm.

    Cái mặt quỷ này khiến cho Hà Doanh cười cười, Chu Diễn bên cạnh, liếc mắt liền thấy lúc bọn họ trao đổi với nhau. Hắn lớn tiếng cười nói: "Bát muội, ngươi không phải muốn biết Hà Ngọc sao? Sao không kính hắn một chén rượu."

    Hóa ra thiếu nữ này chính là Bát công chúa đương triều. Trong lòng Hà Doanh vừa động, không khỏi nhìn Bát công chúa này mấy lần. Vị Bát công chúa mặc dù là nữ tử, lại để trong người trong nước đều biết. Nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là vì Chu quân yêu thương nàng vô cùng. Một nguyên nhân khác là vì tài năng của nàng.

    Truyền thuyết Bát công chúa tuổi tuy nhỏ, nhưng đối với thành tự về kiếm thuật lại tương đối thâm hậu, tính cách của nàng cũng cực kì nhanh nhạy có chủ kiến. Bởi vậy, lúc Chu quân xuất hiện ở nhiều bàn ngoại giao, đều thích mang nàng đi theo.

    Bát công chúa thấy Chu Diễn nói vậy, lập tức cười dịu dàng đứng lên, bưng chén rượu đi về hướng Hà Doanh. Trực tiếp đi đến bên cạnh nàng, giọng nói mềm mại trong trẻo của Bát công chúa vang lên: "Hà Ngọc công tử, tiểu nữ mời ngươi một chén!"

    Dứt lời, chén rượu nàng cầm trong tay đưa tới trước mặt Hà Doanh. Hà Doanh vừa định chuẩn bị uống, chợt nghe Chu Diễn bên cạnh dùng một âm điệu không bé tự nhủ: "Quái, Bát muội hôm nay đều không nói chuyện. Vẫn luôn nhốn nháo đòi gặp Hà Ngọc, gặp được lại chỉ nói một câu vớ vẩn như vậy. Không đúng ah không đúng!"

    Câu thì thào tự nhủ của hắn, hầu như tất cả mọi người đều có thể nghe được. Lập tức mặt ngọc của Bát muội ửng hồng, nàng quát lên hờn dỗi: "Chu Diễn" vừa hô vừa dậm chân thở phì phì! Thấy bộ dạng thẹn thùng này của nàng, không ít người đều huề theo Chu Diễn, phát ra một trận tiếng cười to.

    Hà Doanh cũng không nén được nụ cười, nụ cười này của nàng khiến cho mặt Bát công chúa càng thêm đỏ. Nàng liếc Hà Doanh một cái vừa hờn vừa giận, đi nhanh về ngồi lại ở vị trí của mình.

    Thật đáng yêu đó! Hà Doanh thầm nghĩ trong lòng. Lúc này, bụng của nàng phát ra tiếng réo ùng ục. Nàng quay đầu nhìn về phía Chu Diễn, nói: "Đại ca, có yến tiệc hay không ah, ta đói bụng." Chu Diễn cười ha ha, vỗ hai tay, hô lên: "Thượng yến, tấu nhạc."

    Theo tiếng động của hắn phát ra, từng hàng thiếu nữ mặc cung trang đang bưng khay thức ăn đi vào. Mà cung lúc đó, tại sảnh chính ở ngay phía trước, cũng truyền đến một trận tiếng nhạc du dương. Theo tiếng nhạc vừa phát ra, nhiều đoàn thiếu nữ nhanh nhẹn đi ra, ống tay áo tung bay , mùi son phấn vương vấn theo từng bước nhảy.

    Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại sảnh trở nên vô cùng náo nhiệt. Một phần thức ăn được đưa lên sạp thấp trước mặt mỗi người, mùi rượu thịt cùng mùi son phấn hợp lại một chỗ, bồng bềnh trong đại sảnh. Hà Doanh đã đói từ lâu, nhìn chỗ rượu và đồ ăn đầy bàn, nhưng không thể động, phải nghe Chu Diễn diễn thuyết.

    Chu Diễn làm chủ, rượu và thức ăn vừa được đưa lên, liền đứng dậy, bưng chén rượu lên, lớn tiếng nói: "Các vị, hôm nay các ngươi có thể đến được, ta thật sự rất vui. Mặc dù các ngươi đều hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu đệ ta." Nói tới đây, mặt Hà Doanh đỏ ửng lên, đám thiếu niên dù cho là nam hay nữ đều cười lên. Ánh mắt nhìn về phía Hà Doanh, cũng đầy sự chế nhạo.

    Chu Diễn làm một cái mặt quỷ về phía Hà Doanh, lại nói: "Nhưng mà, cái người làm đại ca như ta đây, vẫn vô cùng cao hứng các ngươi có thể tới được. Trước tiên sẽ ở đây ăn cơm trước. Sau khi cơm no rượu say các ngươi hành hạ tiểu đệ ta đây thế nào, ta cũng không có ý kiến."


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý và thảo luận ở: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...08#post6913908



    Tối còn chương nữa nhé
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  5. #73
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    3,642
    Xu
    74

    Mặc định

    Chương 72: Loạn


    Dịch: thienthanh2807

    Biên dịch: Greenphoenix28
    Biên tập: Greenphoenix28

    Nguồn Tàng Thư Viện


    Hà Doanh nghe xong câu này, vẻ mặt nàng càng đen kịt lại, nhìn vẻ mặt bất dắc dĩ của nàng tiếng cười của đám thiếu niên càng lớn hơn. Tính cách Chu Diễn hào phóng, bởi vậy nhân duyên tương đối không tệ. Bây giờ, với những thiếu niên này, ở trước mặt hắn đều chẳng thấy gì mất tự nhiên. Hà Doanh thì trái lại, vẫn luôn cho ngươi ta một loại cảm giác cách xa ngàn dặm, làm cho đám thiếu niên không dám bắt chuyện.

    Bây giờ Chu Diễn vừa nói như vậy, lại nhìn gương mặt đỏ lên của Hà Doanh, mọi người không khỏi có cảm giác kì thật Hà Doanh cũng không phải là lạnh mà là không giỏi kết giao mà thôi. Lập tức ánh mắt nhìn nàng, cũng trở nên thoải mái nhiều hơn.

    Chu Diễn vừa nói như vậy, bầu không khí sống động lên không ít, mặc dù Hà Doanh bị hắn nói cho dở khóc dở cười. Ở vào trường hợp này, cũng không có biện pháp áp chế hắn.

    Lúc này, Bát công chúa ngồi ở phía đối diện Hà Doanh, đột nhiên hỏi: "Hà công tử, nghe nói ngươi chuẩn bị quyết đấu cùng Thất tỷ ta, có chuyện này hay không?" Giọng nói của nàng có phần hưng phấn.

    Hà Doanh khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy, thực sự có chuyện này." Bát công chúa thè lưỡi, hưng phấn nói: "Chuyện này, nữ nhân kia sắp xui xẻo rồi. Nhưng mà, cuộc tỷ thí của các ngươi, không chắc chắn có thể thành công.

    Hà Doanh cười với nàng nói: "Ta cũng cho là như vậy. Thất công chúa cành vàng lá ngọc. Chắc chắn sẽ tìm biện pháp không cho cuộc tỷ thí này xảy ra."

    Thấy nụ cười của nàng, mặt Bát công chúa đỏ lên. Đúng lúc này, một thiếu nữ cao gầy ngồi ở bên trái Chu Diễn đứng dậy, lớn tiếng nói: "Hà Ngọc công tử, nghe Tư Nương nói, ngươi chính là Ngọc Lang Quân, chuyện này là thật? Ngươi có thể biểu diễn một chút cho chúng ta xem được không?"

    Thiếu nữ này cũng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ngũ quan lập thể (chả hiểu lập thể là cái gì, nhưng hình như là giống như người phương tây) , dưới con mắt của người thời đại này, cũng chỉ là bậc trung. Hơn nữa mặt mũi của nàng có chứa sự kiêu ngạo, lúc nói chuyện, giọng nói cũng có phần lên cao nghe hơi khách khí.

    Hà Doanh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: "Thân thể tại hạ không được khỏe."

    Thiếu nữ kia thấy nàng cự tuyệt, dường như hơi tức giận, lông mày lập tức cong lên, dùng một giọng điệu nhã nhặn kiềm chế nó: "Hà công tử, ngươi không thể nể tình a."

    Hà Doanh không giận mà cười lên, nàng để lưng hơi nghiêng về phía sau nói: "Vị tiểu thư này, dường như không có viết rõ quy định đó ra, ngươi nói ra yêu cầu, tại hạ nhất định phải hoàn thành a?"

    Mắt cô gái kia tối vào, lúc này, tất cả mọi người đều yên lặng, cả một đám ngẩng đầu nhìn hai người. Ngay cả Chu Diễn cũng nhìn về phía nàng kia, nhíu nhíu mày. Chỉ nghe cô gái kia cười khanh khách, bỗng nhiên nói: "Hà Ngọc công tử này, xin hỏi ngươi thật sự là Hà Ngọc sao? Ta dường như đã nghe thấy ngươi cùng Lê Thanh tướng quân có quan hệ không phải là nhỏ!"

    Những lời này vừa vào tai, mặt Hà Doanh lập tức tối xầm lại, nàng lạnh lùng nhìn về phía nàng kia. Người bên cạnh cũng cảm thấy bầu không khí không bình thường , nhưng vẻ mặt tất cả mọi người đều mê mang. Người duy nhất hiểu rõ tình huống là Chu Viễn thì không tới đây.

    Hà Doanh từ từ quay đầu, rất nghiêm túc nhìn về phía thiếu nữ kia. Có lẽ, vì ánh mắt của nàng quá lạnh, biểu lộ thâm trầm nên sau khi thiếu nữ rùng mình một cái, cuối cùng nhắm mắt vào.

    Nếu ngày hôm qua nếu không có buổi nói chuyện với Chu Diễn, chắc chắn bây giờ Hà Doanh cực kì hoảng loạn. Chẳng qua bây giờ Hà Doanh đã có chuẩn bị, biểu lộ cũng tự nhiên nhiều.

    Nhưng dường như thiếu nữ nàz cũng không muốn vạch trần nàng như vậy. Thấy sắc mặt nàng không tốt lập tức cúi đầu, tránh né tầm mắt của nàng. Thấy bộ dạng này của nàng, Hà Doanh vẫn là thở dài nhẹ nhõm.

    Bầu không khí bây giờ có phần cứng ngắc. Chu Diễn nhìn hai người, bỗng nhiên cười ha ha, nói: "Ăn cơm! Ăn cơm! Tới, mọi người cạn chén!"

    Hắn vừa mở miệng, liền phá vỡ cục diện bị bế tắc. Hà Doanh từ từ thổi đồ ăn trước mặt, tâm thần suy nghĩ không yên: " Chẳng lẽ nàng là do Lê Thanh phái tới thăm dò ta? Vì sao nàng kia không vạch trần ta nhỉ?" Nghĩ tới đây, nàng cười thâm thúy: có lẽ, là thời cơ chưa có a.

    Nhưng mà, lúc đầu bầu không khí hài hòa, bị cô gái kia vừa nói, liền phá hỏng tất cả. Ca múa trên sân khấu vẫn tiếp tục. Tiếu nữ ngồi bên cạnh Hà Doanh, xem ra rất ngại ngùng, cũng không làm cho nàng quá khó chịu.

    Sau khi qua được một phút, mọi người đã dần dần hồi phục trở lại. Cả một đám trò chuyện vui vẻ, làm ra dáng vẻ túy sinh mộng tử (cùng uống say cùng nằm mơ như thế, mê mang, hồ đồ sống qua ngày. ).

    Lúc này, một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi lảo đảo đứng dậy. Dáng người thiếu niên này thon thon, tướng mạo thanh tý, đám râu mép mỏng mượt trên cằm khiến cho cả người hắn thoạt nhìn, có một loại cảm giác rất chất phác. Nhưng quần áo hắn mặc trên người chính là tơ lụa đẹp đẽ quý giá.

    Trong tay hắn bưng một chén rượu, bước chân lảo đảo đi về phía Hà Doanh. Nhìn gương mặt đỏ lừ, ánh mắt mê mang của hắn hiển nhiên đã rất say rồi.

    Thiếu niên này đi thắng tới trước mặt Hà Doanh, lắp bắp nói: "Tại. . . Tại ha là la Hàn. Ngưỡng. . . Ngưỡng mộ đại danh của Hà Ngọc công tử đã lâu. Hôm nay vừa nhìn thấy, quả nhiên là dung mạo xuất chúng. Tối hôm qua nghe Tư Nương đại gia, rất là sùng bái công tử. Không biết Hà công tử có thể cho ta biết một chút được không?"

    Càng nói về sau, dường như thần trí hắn đã hơi tỉnh, nói chuyện cũng lưu loát hơn.

    Sau khi nói xong, bước chân hắn lảo đảo, lại hơi đổ về bên cạnh may mắn một ca cơ kịp thời đã được. Lúc đầu tất cả mọi người ở buổi tiệc đều có ý nghĩ này, bây giờ La Hàn này đi đầu, lập tức đều hưng phấn, cả một đám ánh mắt mong chờ nhìn Hà Doanh, chờ câu trả lời của nàng.

    Hà Doanh nhìn sắc mặt của mọi người, biết mình trốn cũng không được. Lập tức đứng lên, nàng cao giọng nói: "Nhận được sự ưu ái, Hà Ngọc xấu hổ không dám nhận. Nếu vẫn từ chối, thì Hà mỗ thật không phải." Nàng nói tới đây, một trận hoan hô nho nhỏ truyền tới. Ánh mắt Bát công chúa nhìn nàng lại càng quyến rũ ướt át.

    Hà Doanh cười nhạt một cái, nói: "Nhưng mà, cũng không nên vội vàng quá đúng không? Sau khi mọi người ở đây cơm no rượu say, chắc chắn tại hạ sẽ vì các vị mà biểu lộ tài năng.

    Nàng vừa nói như vậy, lập tức mọi người vui vẻ đồng ý. Chỉ có thiếu nữ khiêu khích Hà Doanh đầu tiên, vẫn mặt lạnh nhìn nàng. Biểu lộ thâm trầm, dường như tức giận vì nàng chẳng giữ một chút sĩ diện nào cho nàng. Hà Doanh vẫn luôn lén để ý tới nàng ta, biểu lộ này của nàng ta mình cũng thu được vào tầm mắt.

    Nàng cười thầm rồi ngồi xuống. Lúc này, Chu Diễn cũng đã uống không ít, hai tay của hắn liên tục vỗ vỗ vào nhau nói: "Tốt, thật tốt quá. Từ sau ngày ta nhìn thấy tiểu đệ biểu diễn ở quán rượu. Cho tới tận bây giờ ta vẫn luôn muốn."

    Nói tới đây, hắn nghiêng người về phía trước, bỗng nhiên hỏi thiếu nữ làm khó dễ cho Hà Doanh: "Long Hoàn nhi, vừa rồi hình như ngươi có nói tới Lê Thanh Lê tướng quân, không biết là có ý gì?"

    Lời nói này vừa thốt ra, Hà Doanh ứa mồ hôi lạnh ra! Không đến một lúc, mồ hôi đã ướt đẫm quần áo! Mặc dù lúc vừa rồi Long Hoàn nhi nói ra, nàng đã tỏ ra ý định đập nồi dìm thuyền. Nào biết rằng, vì vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, Chu Diễn lại chủ động nói ra? Lần này, tâm tình thay đổi quá nhanh, mặt của nàng đã nhuốm màu lo sợ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý và thảo luận ở: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...08#post6913908

    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 19-05-2012 lúc 11:31.
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -- PHƯỢNG XANH๑๑۩۞۩๑๑
    Bá Thiên bang chúng nay tụ hội
    Lập địa phong quang xuất tán hoa

    鴛鴦

    雌去雄飛萬里天,
    雲羅滿眼淚潸然。
    不須長結風波願,
    鎖向金籠始兩全。

    Uyên ương

    Thư khứ hùng phi vạn lý thiên,
    Vân la mãn nhãn lệ san nhiên.
    Bất tu trường kết phong ba nguyện,
    Toả hướng kim lung thuỷ lưỡng toàn.

    Hidden Content


    Muốn là cánh chim, bay giữa trời tự do

    Hidden Content


  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  7. #74
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 73: Biểu diễn


    Dịch: thienthanh2807

    Biên dịch: Greenphoenix28
    Biên tập: Greenphoenix28

    Nguồn Tàng Thư Viện


    Chương 73:
    Bây giờ đang ở giữa công chúng, chưa nói đến chuyện nhiều người nhiều miệng, mà mỗi người đều có thân phận lớn, nếu thân phận của mình bị vạch trần ra, và bị người có ý định đổ thêm dầu vào lửa, vậy thì nên làm gì bây giờ?

    Sắc mặt Hà Doanh trắng bệch, tim đập rất nhanh. Nhưng nàng cũng hiểu rằng những người xuất hiện ở đây đều là những tay lão luyện trong việc quan sát nét mặt. Bởi vậy, nàng chỉ cúi đầu từ tốn thưởng rượu trong chén. Vì như thế mới không có mấy người chú ý tới sự khác thường của nàng.

    Bên phía Long Hoàn nhi, nàng chỉ nhìn Hà Doanh một cái, miệng giật giật, trong ánh mắt chờ đợi của Chu Diễn, cuối cùng nói là: "Điều này, ta tưởng là bọn họ biết nhau a."

    Lời của nàng cực kì không thật, nhưng nếu mọi người đều không nhìn ra Hà Doanh là nữ tử thì cũng không nghĩ nàng với Lê Thanh có gì. Nhiều lắm là cho rằng hai người có chút qua lại. Chu Thanh Hàn lập tức cười ha ha nói: "Như thế ah, tới đây, uống rượu, uống rượu!"

    Hắn vừa nói uống rượu, mọi người lập tức khí thế ngất trời nâng chén rượu tới. Lúc này, cuối cùng Hà Doanh cũng cực kì thở phào nhẹ nhõm, nuốt mạnh vào một ngụm rượu nàng mới phát hiện toàn bộ phía sau lưng mình đã ướt đẫm.

    Thấy Long Hoàn nhi vạch trần chuyện này ra ở trước mặt mọi người, trong lòng Hà Doanh bình tĩnh lại. Nàng nhớ tới một chuyện bèn chuyển đầu về phía Chu Diễn ở bên cạnh đang thỉnh thoảng cười nói với người khác, nàng nói: "Đại ca, cái thánh chỉ kia đâu? Vẫn ở chỗ ngươi sao?"

    Chu Diễn sửng sốt, quay người cười cười, cũng học theo nàng trả lời khẽ: "Ở chỗ ta, yên tâm đi, ta sẽ lập tức phái người đem tặng cho ngươi."

    Hà Doanh cười thoải mái, nét mặt tươi cười như hoa làm cho Chu Diễn một trận hoa mắt. Chỉ nghe nàng nói khẽ: " Tốt, sau khi yến hội kết thúc, đại ca phải lập tức mang thánh chỉ tới cho ta nha."

    Sau khi nói xong câu đó, trong lòng Hà Doanh mới yên tâm. Trong lòng nàng nghĩ thầm: Mặc kệ Lê Thanh còn có thủ đoạn gì, cũng mặc kệ người khác bố trí thế nào. Chỉ cần ta trong tay ta có cái thánh chí này, cho dù ta không có chỗ dung thân trong Chu quốc, thì cũng không ai dám đụng tới ta! Hơn nữa, chỉ cần tính mạng an toàn khỏe mạnh, năm nước còn lại, ta vẫn có thể tới được.
    Nghĩ thông suốt điều này, nàng thả lỏng những suy nghĩ trong lòng, bắt đầu uống rượu. Uống chưa được mấy chén, mặt ngọc của nàng đã ửng hồng, tương đối say say.

    Rượu có thể làm người ta can đảm hơn, Hà Doanh làm việc thường ngày đều luôn chú ý cẩn thận, bây giờ nàng đã uống mấy chén vào bụng lá gan cũng lớn hơn, nói chuyện cũng thoải mái hơn. Không hề giống như lúc bình thường, nói cái gì cũng phải nghĩ lên nghĩ xuống mà thoải mái cùng bọn Chu Diễn nói hưu nói vượn.

    Bát công chúa thấy nàng vui vẻ, không khỏi hé miệng cười, nói chuyện dịu dàng như nước: "Hà Ngọc công tử, không bằng bây giờ ngươi biểu diễn một chút cho mọi người xem thì thế nào?" giọng điệu nàng hờn dỗi, dường như là đang làm nũng.

    Hà Doanh nghe xong lời của nàng, liền nghiêng đầu suy nghĩ. Mọi người thấy bộ dạng trầm tư của nàng, giọng nói bất giác chậm lại, chờ câu trả lời của nàng.

    Hà Doanh lẩm bẩm: "Ta biểu diễn gì nhỉ?"

    Sau khi nói xong câu này, nàng bỗng nhiên đẩy bàn đứng dậy, đi tới chính giữa sân khấu.

    Chỉ thấy nàng rút thanh kiếm ở trên người ra, lớn tiếng nói: "Mọi người muốn ta biểu diễn vậy ta sẽ biểu diễn một đoạn. Ừm, ta sẽ biểu diễn một khúc kiếm vũ a."

    Thấy vậy, mọi người tất nhiên là rất vui mừng, lập tức hò reo ầm ĩ. Hà Doanh vốn đã hơi say say, vừa nghe tiếng hoan hô của bọn họ lại càng thêm hào hứng. Nàng giơ thanh kiếm cầm trong tay lên, búng một cái vào lưỡi kiếm, liền phát ra một trận tiếng động vù vù.

    Tiếp theo nàng giương kiếm lên, múa lên một trời hoa kiếm. Mọi người đã bắt đầu xem xét, lập tức yên lặng, toàn tâm toàn ý xem nàng biểu diễn. Chỉ thấy Hoa kiếm của Hà Doanh liên tục, không trung dần hiện ra ánh bạc cuồn cuộn như biển, cùng lúc đó, một giọng nói trong trẻo nhưng mang theo hào hùng vang lên: " Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi!(1)"

    Lời ca phóng khoáng thê lương, tiếng ca hùng tráng, kiếm quang như sóng biển tuôn trào, ánh trăng chảy xuống, trong lúc múa lên, khiến cho mọi người cảm thấy như dòng sông dài trào lên, cuốn trôi tất cả bọt nước.

    Mọi người đã từng nghe thấy lời ca? Tiếng ca bậc này ở đâu? Trong chốc lát đều ngừng tay lại, ánh mắt si mê nhìn về phía nàng.

    Áo trắng Hà Doanh đang mặc nhẹ nhàng bay bay, người đẹp như ngọc, trong ánh sáng kiếm quang đang phát ra đó, trông nàng ta càng thần bí xa xôi. Hơn nữa, trong lời ca hùng hồn khí thế to lớn ấy lại có bi thương, làm cho những thiếu nam thiếu nữ đã quen thuộc với những cuộc tình phong lưu rất thích thú.

    "Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết!(2)" " Giọng nói dần dần thấp xuống, trong tiếng ca thanh nhã, mơ hồ lộ ra một hồi thế sự xoay vần. Mà kiếm quang cũng dần dần chậm lại, trong lúc vừa vạch vừa vẽ, kiếm quang lốm đa lốm đốm, hiện ra trước mặt mọi người một cảnh tượng một hồng nhan trong nháy mắt biến thành đầu bạc.

    Mọi người nhìn như say như mê nhìn bóng dáng thon dài áo trắng còn hơn cả tuyết, nghe tiếng ca thê lương có một không hai này. Những điều dâng trào trong lòng, giờ phút này đã lặng xuống. Chu Diễn khẽ lẩm bẩm: " Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết."

    Vừa mới đọc xong, bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng tĩnh mịch cùng bất đắc dĩ. Giơ chén rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch. Sau đó bỗng nhiên đập thật mạnh chén rượu xuống mặt bàn, quát lớn: "Hay! Hát thật sự rất hay!"

    Tiếng "hay" của hắn vừa nói ra, lập tức mấy giọng nói hưởng ứng đều vang lên đồng thời! Tiếng trầm trồ khen ngợi đinh tai nhức óc, xé tan cả bầu trời, liên tục truyền đi rất xa ra bên ngoài.

    Hà Doanh bị bọn họ gào rú như vậy, lại càng bùng phát hào hùng. Sau khi mũi kiếm của nàng múa ra một hồi âm thanh rồng ngâm, kiếm hoa như mưa, chẳng qua trong lúc múa bước chân của nàng cũng liên tục đan xen vào nhau. Trong lúc thu vào, kiếm quang như tuyết, mỹ nhân như ngọc. Khung cảnh này làm cho tất cả mọi người đều như si như say.

    Tiếng ca nhẹ nhàng trầm bổng của Hà Doanh lại truyền vào tai: "Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử (khiến cho) kim tôn đối không tháng. Trời sinh ta tài tất hữu dụng, thiên kim tan hết còn phục đến(3)." Ca từ ẩn chứa muôn vàn hào khí, lập tức làm cho mọi người lại liên tục trầm trồ khen ngợi. Bọn Chu Diễn càng nghe, cảm xúc càng dâng trào, bỗng đứng lên, cầm phối kiếm trong tay bắt đầu múa theo nàng. Trong chốc lát, âm thanh hát phụ họa "Trời sinh ta tài tất hữu dụng, thiên kim tan hết còn phục đến." không ngừng truyền vào tai.

    Cả một đám nam tử đang ngồi đều bị Hà Doanh làm dâng lên lòng nhiệt huyết cùng cảm xúc mãnh liệt, lúc đầu đã bị rượu làm kích thích đầu óc, giờ phút này đều bắt đầu cuồng nhiệt. Trong một khoảng thời gian ngắn, một bầu âm thanh gào khóc inh ỏi.

    Nhưng bởi vì bọn họ quá thoải mái như vậy, ở chỗ ngồi của đám thiếu nữ, mỗi người đều khẽ cau mày, nét mặt không vui. Lúc đầu, biểu diễn của Hà Doanh đẹp tới như vậy, làm cho người ta kích động, làm cho lòng người đều hướng về. Nhưng bị trộn lẫn với ngũ âm lộn xộn của đám người lỗ mãng, trong chốc lát lại hoàn toàn át hẳn tiếng hát của Hà Doanh, lọt vào tai các nàng chỉ có từng trận âm thanh ồn ào náo động.

    Nhìn bóng người màu trắng xen lẫn trong đám kiếm quang xiêu vẹo kia, Bát công chúa cũng không nhịn nổi nữa, quát lớn lên: "Câm miệng! Tất cả câm miệng hết cho ta --------"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (1), (2), (3): ba câu này trích trong bài thơ tương tiến tửu của Lí Bạch:

    Hán việt: Quân bất kiến:
    Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai,

    Bôn lưu đáo hải bất phục hồi !

    Quân bất kiến:
    Cao đường minh kính bi bạch phát,

    Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.

    Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,

    Mạc sử kim tôn không đối nguyệt

    Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,

    Thiên kim tán tận hoàn phục lai.

    Dịch thơ:
    Bạn chẳng thấy:
    Nước sông Hoàng từ trời cao đổ xuống

    Chảy ra khơi cuồn cuộn chẳng quay về

    Bạn chẳng thấy:
    Gương lầu cao sáng soi sầu bạc tóc

    Sớm tơ xanh chiều tuyết trắng lê thê

    Đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng

    Chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn

    Trời sinh ta tất có nơi hữu dụng

    Tiêu hết đi rồi lại có nghìn vàng


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Góp ý và thảo luận ở: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...08#post6913908

    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 12-06-2012 lúc 15:45.
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪

    ---QC---


  8. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
Trang 15 của 15 Đầu tiênĐầu tiên ... 5131415

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status