TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Truyện mang hơi hướng Dị giới trọng sinh và đặc biệt vốn là for girl...

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 2 của 15 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 74

Chủ đề: [Tình cảm] Loạn thế hồng nhan mộng - Lâm Gia Thành (new: Chương 73)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 5: Gió đến quá nhanh!!!

    Dịch: Thiên Nguyệt

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội



    Lư Minh lắc đầu nói: “Hẳn là chuyện rất quan trọng. Hà thúc bình thường luôn tỉnh táo, mà lần này lại cứ cấp bách như vậy, nhất định là chuyện vô cùng trọng yếu.”

    Hai người liền vội vàng chạy đi, Lư Minh đối với đường ngang lối tắt nơi này đều quen thuộc, chỉ chốc lát, chọn một đường gần đến Hà phủ rất nhanh. Hà Doanh như thường lệ vượt tường mà qua. Nàng vừa trở về phòng, thay y phục lại ngay. Chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng phụ thân có chút giận, có chút mỏi mệt: “Tiểu Hoàn, rốt cuộc tiểu thư đi nơi nào? Ngươi còn muốn gạt ta sao?”

    Tiểu Hoàn dĩ nhiên là bị dọa không ít, nàng vừa khóc vừa nói: “Tiểu thư, tiểu thư thật sự là đang ngủ trong phòng. Nàng ta vừa mới tỉnh dậy tức thì.”

    “Vậy còn không mau đi đánh thức nó?” Một tiếng quát lớn vang lên, Tiểu Hoàn lại càng hoảng sợ, lập tức đáp: “Dạ, dạ!” Lúc này thanh âm của phụ thân lại vang lên: “Ứng Liễu, sao vẫn còn đứng đó ngơ ngẩn thế?”

    Đúng lúc này, thanh âm ngọt ngào của Hà Doanh vang lên: “Phụ thân, có chuyện gì mà vội vã tìm con vậy?”

    Vừa nghe được tiếng nàng, tiểu Hoàn thở ra một hơi rõ to, thiếu chút nữa đánh phịch xuống đất. Lúc này, Hà Doanh phục một thân xiêm áo nữ nhân đi ra. Hà phụ nhân mặt mày nửa xanh nửa trắng, nghe tiếng con gái, chẳng hiểu tại sao, đột nhiên thở dài một tiếng. Giữa thanh âm ấy, đúng là thê lương vô cùng.

    Lão ngẩng đầu nhìn đứa con gái duyên dáng yêu kiều nay đã lớn. Nhất thời ánh mắt có chút mơ hồ. Hồi lâu, lão thấp giọng nói: “Ly nhi, lại đây ngồi cạnh phụ thân.” Hà Doanh đáp một tiếng, bước tới trước mặt lão ngồi xuống.

    Hà Phụ nhìn Hà Doanh, dịu dàng nói: “Ly nhi, con cũng là người lớn rồi.” Trên mặt lão vẫn còn sót lại vết tích của cơn giận khi nãy, giờ lại dịu dàng như thế, khiến cho Hà Doanh cảm giác được có chuyện gì bất thường.

    Nhìn con gái, Hà phụ ôn tồn nói: “Doanh nhi..” Hà Doanh cuống quít lắc đầu: “Phụ thân, người đừng nói vậy. Con biết phụ thân thương con.”

    Nghe nói thế, Hà phụ trong mắt thoáng đỏ. Đến nửa ngày sau, lão mới ấp úng nói tiếp: “Doanh nhi, phụ thân con trước kia là thái thú ở Lượng Thành, con cũng biết chứ?”

    Hà Doanh gật đầu, có điểu không rõ vì sao phụ thân đột nhiên nói đến chuyện này. Hà phụ mắt hướng về nơi xa, hồi lâu phất phất tay: “Các ngươi lui xuống cả đi!” Lão nói ‘các ngươi’ là bao gồm cả Lư Minh vừa chạy tới. Lư Minh lo lắng liếc nhìn Hà Doanh, cắn răng, rồi cùng lui ra.

    Chờ bọn họ lui hết, Hà Phụ nói tiếp: “Năm đó, ta tại Lương Thành là một quan phụ mẫu. Lương thành là biên thành trọng yếu của Chu quốc ta. Ta, ôi!”

    Nói tới đây, lão trầm mặc đứng lên, bộ dáng tựa như có điều khó nói. Một lát sau, lão mới quả quyết nói: “Ly nhi, con cũng biết, khi con còn chưa sinh ra, phụ thân đã vì con mà định một hôn ước?”

    “A…”

    Đối với vẻ mặt kinh dị của con gái, Hà phụ mất nửa ngày trời mới nói: “Vốn là, mấy năm nay con với Lư Minh như hình với bóng. Không có gì bất ngờ, con hẳn là gả cho hắn. Nhưng hôm nay, hôn phu của con tới đây, đòi mau đưa con về kinh thành.”

    Cái miệng nhỏ nhắn của Hà Doanh mở lớn, không dám tin nói: “Phụ thân à, Ly nhi còn chưa tròn mười bốn tuổi!”

    Hà phụ có chút cay đắng nói: “Hắn chỉ là đón con ở lại, còn hôn lễ, phải đợi khi con lớn mới cử hành.”

    Hà Doanh kỳ quái nhìn phụ thân: "Đâu có được? Mình cùng mạt hôn phu đó không thành thân, nhưng lại cùng ở một chỗ. Đạo lý này đâu ra vậy."

    Hà phụ cũng chẳng biết giải thích với nàng thế nào. Một lát sau mới nói: “Hắn, kiên trì như vậy. Ly nhi, con chuẩn bị một chút, hai ngày sau theo hắn đi!”

    Dứt lời, lão cũng chẳng thèm liếc Hà Doanh một cái, quay đầu chuẩn bị rời đi. Thấy bóng lưng của lão, Hà Doanh đã mở miệng: “Phụ thân, phụ thân để hắn nắm rồi phải không?”

    Thân thể Hà phụ đang tiến lên chợt cứng đờ. Một lát sau mới thở dài nói: “Tóm lại, là phụ thân của con thiếu nợ bọn họ. Ly nhi, con coi như thay phụ thân trả nợ đi.”

    Nói tới đây, lão dường như không muốn lưu lại thêm chút nào nữa, bước vội ra ngoài. Hà Doanh vẫn đứng đó, không nhúc nhích nhìn theo bóng lưng phụ thân, lẩm bẩm một mình: “Sao lại nhanh như vậy? Ta còn tưởng rằng còn có một hai năm tự do chứ.” Đối với nàng mà nói, quan trọng nhất, chính là không có tự do. Còn như ân oán hai nhà cũng được, trượng phu sau này đối với mình có mưu đồ cũng không sao, dường như cũng không còn trong suy nghĩ của nàng nữa.

    Lúc này, một người nhìn qua, thấy Hà Doanh đứng ngẩn người chỗ đó, liền vội vàng chạy vọt tới trước mặt Hà Doanh hỏi: “Doanh muội, đã xảy ra chuyện gì?”

    Hà Doanh nhìn Lư Minh vẻ mặt lo lắng, miệng mấy máy, tính nói cho hắn biết sự thật: “Phụ thân nói, mạt hôn phu chỉ định của muội đến rồi, muốn đưa muội tới kinh thành!”

    “Cái gì? Không thể nào!” Thân thể Lư Minh run run, khuôn mặt tuấn tú thoáng trở nên trắng bạch. Hắn lẩm bẩm: “Không thể nào, ta đi hỏi Hà thúc thúc đã!” Dứt lời, hắn xoay người thẳng hướng chủ viện chạy đi. Vì lao đi nhanh quá, chân bước lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té lộn nhào xuống đất.

    Hà Doanh không để ý đến cái thất thố của hắn. Tin tức này hôm nay, đối với nàng mà nói, đến quá mức đột nhiên. Nàng nhất thời không có cách gì tiếp nhận. Nàng vô hồn bước đến bên đình thượng, ôm đầu gối ngây ngốc nhìn hồ nước.

    Chỉ chốc lát, Tiểu Hoàn nhẹ nhàng đi đến bên nàng, kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư?” Hà Doanh vô thần nhìn nàng. Tiểu Hoàn vỗ vỗ lên lồng ngực, nói: “Tiểu thư, người đừng có như vậy, làm muội giật cả mình.”

    Hà Doanh nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hoàn, muội lui xuống đi. Ta muốn yên lặng một chút.” Tiểu Hoàn thấy tiểu thư bộ dáng chẳng còn hồn vía gì, những một chút, rồi xoay người đi.

    Bóng đêm phủ xuống nhanh. Hà Doanh vẫn ngồi lì chỗ ấy, chẳng hề động. Dường như đến hôm nay đã ý thức thức được: Nàng phải lập gia đình, còn phải cùng sống bên một nam nhân xa lạ, phải cho hắn chạm vào mình, lại còn phải khoan dung cho hắn nạp thiếp.

    Chuyện xa xôi ấy, thoáng cái đã đến trước mắt, làm cho Hà Doanh nhất thời tinh thần hoảng hốt, không biết làm sao cho phải.

    Lúc này, một người đi tới sau lưng nàng, chậm rãi, ngồi xuống cạng nàng, ôm chặt nàng trong lòng. Hà Doanh không ngẩng đầu, chỉ kêu lên một tiếng kỳ quái: “Lư đại ca?”

    Lư Minh không trả lời, Hà Doanh mơ hồ nghe được tiếng nghẹn ngào của hắn. Không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng kêu lên: “Lư đại ca? Ngươi?”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Loạn thế hồng nhan mộng.
    Một tác phẩm thuộc thể loại tình cảm viết tặng nữ nhi phù hợp với tất cả giới tính và tuổi tác.


    Đăng kí dịch LTHNM tại: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=48732

    Góp ý và thảo luận ở: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...08#post6913908

    Đọc bản dịch qua:
    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51155
    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 10-08-2010 lúc 14:51.
    ---QC---



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 6: Chờ đợi

    Dịch: Thiên Nguyệt

    Biên: nhiephon

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội


    Hai tay Lư Minh đột nhiên ôm chặt, nghẹn ngào nói bên tai nàng: “Doanh nhi, Doanh nhi!” Hắn không ngừng gọi bên tai nàng, thanh âm bi thương, hiển nhiên trong lòng thống khổ cực độ.

    Hà Doanh bị hắn ôm đến không thở được. Cho tới bây giờ nàng mới phát hiện, tiểu ca ca cùng lớn lên này, cảm tình đối với mình sâu như vậy.

    Lư Minh lặp đi lặp lại tên nàng: “Doanh nhi, Doanh nhi! Muội không thể gả đi được!” Chuyện ngày hôm nay, chấn động lớn nhất, lại là đến từ hắn. Hắn cùng Hà Doanh sáu năm nay cùng ra cùng vào, người nhà Hà phủ chưa bao giờ quản. Ở một mức độ nào đó, nghĩa là ngầm đồng ý với quan hệ của họ.

    Bởi vậy, hắn vẫn tưởng rằng, Hà Doanh sớm muộn gì cũng gả cho mình. Nhưng không nghĩ đến tất cà chỉ là ảo mộng! Mọi việc xẩy ra bất ngờ như thế làm cho hắn bị đả kích nặng nề.

    Lư Minh năm nay nhiều lắm cũng mới mười sáu tuổi, với đả kích như vậy, với hắn mà nói, có chút khó chấp nhận. Thế nên, buổi tối nay, hắn ôm chặt Hà Doanh, thì thào gọi tên nàng. Đến khi Hà Doanh khẽ đánh nhẹ phía sau cảnh tỉnh mới làm hắn buông mình ra.

    Nàng cùng Tiểu Tam tử đem Lư Minh về phòng. Hà Doanh thấy Lư Minh cho dù là trong vô thức cũng cau mày chặt, vẻ mặt thống khổ thì khóe mắt lệ chảy không ngừng. Đột nhiên khi đó, trong lòng cũng thấy bi ai.

    Nàng nhào đến bên giường Lư Minh, khóc lớn một hồi, rồi mới về phòng mình. Ngày thứ hai, nhị ca làm ăn bên ngoài cũng về tới trong phủ. Đại ca nhị ca tuổi đều lớn hơn Hà Doanh nhiềucho nên cũng không thường trò chuyện với nhau. Bởi vậy, lúc Nhị ca cùng ngồi trong phòng với nàng thì có chút mất tự nhiên.

    Một lúc sau, nhị ca mới nói: “Tam muội, việc này, thiệt thòi cho muội rồi. Muội không nên trách phụ thân, chúng ta đều tưởng rằng, muội và Lư Minh sẽ sống cùng nhau, tuyệt đối không nghĩ bọn họ lại yêu cầu thi hành hôn ước.” Hắn thấy Lư Minh thống khổ như thế, lại thấy Hà Doanh hai mắt sưng đỏ, tưởng rằng hai người tư tình khó dứt, liền cố ý đến giải thích cùng nàng.

    Hà Doanh nhìn về phía hắn, thấy nhị ca nhìn ra ngoài một hồi, trên gương mặt thanh tú tràn đầy khẩn trương. Hà Doanh không khỏi cảm thấy kì quái. Một lát sau, nhị ca nói: “Tiểu muội, mạt hôn phu của muội, hắn là thiếu niên tướng quân được bệ hạ tín nhiệm nhất. Tiền đồ không hạn lượng.”

    Hà Doanh kêu một tiếng: “Nhị ca!” nàng muốn nhắc hắn nói đúng trọng điểm.

    Nhị ca nhìn về phía Hà Doanh, đột nhiên thở dài một tiếng nặng nề: “Muội tử, việc này cần phải để muội chịu thiệt thòi. Năm đó, ...năm đó, phụ thân cùng Lê gia muốn kết thúc oán cừu. Hơn nữa hiện tại Lê Thanh thế lớn, các người vốn có hôn ước với nhau, hắn có yêu cầu, phụ thân không thể cự tuyệt. Phụ thân vốn không có lựa chọn nào khác!”

    Hà Doanh nhìn về phía hắn, run run hỏi: “Nhị ca, có cần phải như thế không? Nếu muội không lấy chồng thì có ảnh hưởng đến tính mạng mọi người không?”

    Nhị ca lúc này mới tỉnh ngộ, trấn tĩnh tiểu muội: “Muội tử, không phải sợ. Hôn sự các ngươi đúng là Lê lão tướng quân khi sống định ra. Cho nên, Lê Thanh kia dù thế nào cũng không dám đi ngược lại ý phụ thân”

    Hà Doanh kêu lên: “Nhị ca, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

    Nhị ca đứng lên, vội vàng nói: “Việc này muội đi hỏi phụ thân đi.” Dứt lời, liền đẩy cửa bước ra ngoài. Hà Doanh nhìn bóng lưng của hắn, thầm nghĩ, thái độ này của phụ thân, anh hai như thế. Xem ra, năm đó phụ thân làm chuyện lỗi với người ta, cho nên người ta tới đòi nợ.

    Nghĩ tới đây, nàng cười khổ một cái, nhưng không may chính là, người trả khoản nợ kia chính là mình!

    Nàng quay về phòng, chợt nhớ tới còn chưa qua xem Lư Minh, liền nhắm hướng phòng hắn đi tới. Lúc này Tiểu Hoàn chắn trước mặt nàng, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

    Hà Doanh hỏi: “Tiểu Hoàn, sao thế?” Tiểu Hoàn chần chừ nói: “Lão gia nói, tiểu thư từ giờ trở đi, không thể gặp Lư thiếu gia nữa. “

    Hà Doanh dừng bước, hỏi: “Lão gia nói lúc nào?” Tiểu Hoàn cúi đầu tránh ánh mắt nàng, nhẹ nhàng nói: “Nói sáng sớm hôm nay. Tiểu thư, người hãy về phòng đi thôi.”

    Hà Doanh không nói gì nữa, xoay người đi về hướng phòng mình. Đi một hồi, còn chưa bước vào cửa, đột nhiên thấy tâm tình phiền muộn, liền xoay người hướng hồ sen đi tới. Tiểu Hoàn lập tức cũng đi theo phía sau.

    Lúc này, Hà Doanh lại hỏi: “Lão gia còn nói gì nữa không?” Tiểu Hoàn lắc đầu. Hà Doanh ngồi ở trong thượng đình một lúc lâu. Ngẩng đầu nhìn gia nhân ra ra vào vào trong sân, không khỏi kì quái hỏi: “Tiểu Hoàn, sao bọn họ vội vàng thế?”

    Tiểu Hoàn nhìn nàng, chần chừ mãi mới nói: “Tiểu thư mấy ngày nữa phải theo cô gia vào kinh, bọn họ đang chuẩn bị của hồi môn cho tiểu thư.”

    Của hồi môn? Bây giờ lại chuẩn bị của hồi môn? Hà Doanh nhìn về phía Tiểu Hoàn, thấy nàng nhìn mình vẻ mặt đồng tình, không khỏi cười khổ một cái. Còn chưa xuất giá, mà ngay cả người mang của hồi môn cũng đến phủ người ta. Hơn nữa không lấy kiệu tám người khiêng, coi như mình sau này thật sự thành chính thê người kia, sợ cũng không thể ngẩng cao đầu được.

    Việc này Lê Thanh biết rất rõ.

    Lúc này, tiểu Hoàn đột nhiên nước mắt lưng tròng, vọt tới ôm chặt nàng, khóc ròng nói: “Tiểu thư, tiểu thư! Làm sao bây giờ? Sau này phải làm sau đây?”

    Nàng nghĩ đến một tiểu thư tốt như vậy, cả đời này xem như hết rồi, không khỏi đau lòng, lớn tiếng khóc.

    Hà Doanh nhẹ giọng nói:”Được rồi, đừng khóc, đường còn dài, đừng sợ, ngoan, đừng khóc.” Nàng lại an ủi ngược Tiểu Hoàn.

    Ngước nhìn mây bay, Hà Doanh thầm nghĩ, xem ra, tới Lê phủ ở kinh thành, còn không biết cuộc sống khốn khổ gì đang chờ mình. Có điều, trời đất bao la, có nơi nào không thể đi được? Chỉ là, nói như thế nào cũng không được làm phiền phụ thân và các anh mới có thể đi được.

    Nàng còn chưa nhập môn, đã tính nguyện rời đi rồi.

    Lúc này, tiếng khóc của Tiểu Hoàn đã dần dần thấp xuống, nàng xấu hổ cúi đầu, lấy tay áo chùi nước mắt. Hà Doanh lấy một chiếc khăn cho nàng, đi tới bên đường, ngắt một chiếc lá liễu, nhẹ nhàng đưa lên miệng thổi.

    Hà Phụ là nho gia đương thế, những năm gần đây, cũng không hề quên dạy nàng cầm kì thi họa. Hơn nữa, nàng vốn thông minh cho nên về phương diện này rất am tường. Bởi vậy, dù chỉ là một chiếc lá liễu, do nàng thổi ra, thanh âm cũng nghe u oán trầm buồn, khíến người đoạn trường.

    Nàng thổi nhẹ nhàng, với thị lực của nàng, tất nhiên là có thể thấy trên cây đại thụ bên cạnh tường che một người xa lạ. Người xa lạ này hẳn không phải là Lê Thanh, bởi vì trên người hắn, Hà Doanh không cảm giác được địch ý, chỉ có tò mò lẫn xem thường, hai loại tâm tình đan xen trong mắt hắn. Người này có thể là do Lê Thanh phái tới coi chừng mình đây.

    Hà Doanh cũng chẳng biết vì sao mình lại khẳng định như vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 10-08-2010 lúc 14:52.



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 7 - Người lạ

    Dịch: Thiên Nguyệt

    Biên: Nhạt Phai

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội



    Hai ngày nay Hà Doanh lại trở về cuộc sống cổng lớn không ra, nhà trong chẳng tới, mà, ngay cả Lô Minh cũng không thấy một lần. Bởi thế, cái tịch mịch đơn côi làm cho tiếng đàn của nàng đậm phần u oán thê lương.

    Trong số những nhạc cụ kia, Hà Doanh thích nhất là cầm cùng tỳ bà. Thứ âm thanh âm trầm xa xôi cùng vật cảnh thiên nhiên tựa như có điểm tương đồng làm cho người ta bất tri bất giác đắm vào say mê.

    Đến cả nhị ca và Hà Phụ, Hà Doanh cũng không nhìn thấy. Trong phủ thỉnh thoảng người ra người vào náo nhiệt, bọn gia nhân vẫn đang vội vàng sửa sang mấy món hồi môn cho nàng. Nhưng cũng chỉ có mỗi mình tiểu Hoàn ở bên, khiến nàng nhàm chán vô cùng.

    Buổi sớm ngày thứ tư, đã nghe tiếng Tiểu Hoàn gọi vọng đến: “Tiểu thư, mau dậy! Cô gia đến đón người!”

    Hà Doanh ngồi bật dậy vội vàng rửa mặt, chỉ vừa ngồi xuống liền bên ngoài vang đến tiếng phụ thân: “Lê Thanh, nữ nhi của ta cũng là tiểu thư khuê các, ngươi cứ vô thanh vô tức mang nó đi như vậy sao?” Thanh âm run rẩy, hiển nhiên người nói đang tức giận cực độ, lại cũng có chút e ngại trong lòng.

    Lúc này, một thanh âm nam tử lạnh lùng nói: “Sao, ông không thích?”

    Trong ngữ điệu, phụ thân có chút cầu khẩn: “Ta không phải không đồng ý, chỉ là, ngươi muốn dẫn tiểu nữ đi, cũng phải mời bà mai để gả nó đi chứ! Cứ đi với ngươi không danh không phận, tiểu nữ ta sau này chẳng thể tốt đẹp.”

    Lê Thanh hiện ý xem thường, trào phúng vang giọng: “Ông yên tâm, phủ Lê đại tướng quân ta có thức ăn, không để nữ nhi của ông chết đói đâu.” Hắn nói tới đây, Hà Phụ hiển nhiên là giận đến nghẹn, nhất thời không nói ra lời.

    Lê Thanh nói xong liền cười ha hả, đi nhanh về phía này. Chỉ nghe “chi” một tiếng, Hà Doanh đã đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng nhìn hắn.

    Hóa ra là hắn! Vừa nhìn nam tử này, Hà Doanh lập tức nhận ra, hắn chính là thanh niên phóng ngựa chạy nhanh trên đường hôm trước.

    Còn Lê Thanh cũng dừng bước, nhìn vào ánh mắt của nàng, hắn không tự chủ được liền xuất tia kinh diễm, nhưng là rất nhanh rồi biến mất, ánh mắt trở lại thâm trầm.

    “Phụ thân!” Hà Doanh hướng Hà phụ cúi người thi lễ, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân không cần để ý, nữ nhi chỉ cần phụ thân mạnh khỏe là được rồi.” Rồi nàng tiến tới hai bước, ngẩng đầu thản nhiên liếc nhìn Lê Thanh một cái, đoạn đi tới trước mặt phụ thân nàng, lại vén áo thi lễ, nhẹ nhàng nói: “Nữ nhi bất hiếu, sau này phụ thân nhớ bảo trọng.”

    Hà phụ thanh âm nghẹn lại trong cổ, nhìn nữ nhi, như qua nửa ngày mới nói: “Ly nhi, khổ cho con rồi.” Hà Doanh lắc đầu, đi về phía Lê Thanh, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, nhàn nhạt nói: “Bây giờ có thể lên đường chưa?”

    Lê Thanh cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đen u ám không chớp, trên khuôn mặt tuấn lãng, thật lâu sau mới thoáng một nét cười. Hắn hướng tay ra sau mà cung kính nói: “Hà tam tiểu thư, mời!”

    Hà Doanh bước đi. Lúc này Hoàn nhi chạy ra gấp rút kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư, cho em theo người.” Hà Doanh nhìn Tiểu Hoàn một cái, lại nhìn phụ thân già, lệ tuôn lã chã, khẽ gật đầu.

    Hoàn nhi chân tay nhanh nhẹn cầm theo một bọc đồ. Trước ánh mắt cười cợt của Lê Thanh, khi đi ra ngoài, lúc ra đến cửa, Hà Doanh lúc này mới phát hiện, mấy người làm thuê trong viện, đều ở đó nhìn nàng không nhúc nhích. Hà Doanh nhìn họ mỉm cười. Nhìn khắp đám người mà không thấy Lộ Minh trong đó, bất giác trong lòng nàng hơi có chút thất vọng.

    Đi ra cửa lớn, một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài, xung quanh năm sáu kỵ sĩ. Hà Doanh chậm rãi đi đến cạnh chiếc xe rồi quay đầu nhìn phụ thân. Không nhịn được nữa, nàng liền nhào tới trong lòng phụ thân. Khóc nhẹ nói: “Phụ thân, tin tưởng con! Nữ nhi nhất định sẽ sống tốt mà.”

    Nàng nói lời này, ánh mắt hết sức kiên định. Ánh mắt này Hà phụ đã thấy qua. Đứa nữ nhi này chỉ khi nào cực kỳ kiên quyết mới có loại vẻ mặt này. Nữ nhi đã kiên quyết, hiển nhiên cũng ảnh hưởng đến lão. Lão thở dài một cái, ôm thật chặt Hà Doanh.

    Lúc này nghe đã nhàm chán, Lê Thanh lạnh lùng nói: “Được chưa!” Hà Doanh mới buông phụ thân ra, cẩn thận ngồi lên xe ngựa.

    Đến khi các nàng đi thật xa, Hà phụ mới chảy nước mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng bộ dáng bi thương, khắc thật sâu hình ảnh Hà Doanh trong đầu.

    Không biết tại sao, nước mắt của nàng rất nhanh khô. Mà lúc này, Hoàn nhi lại cúi đầu nước mắt chảy ròng ròng. Hà Doanh nhẹ nhàng nắm tay nàng nói: “Này, có gì mà phải khóc. Hài tử ngốc, dù tới đâu, chỉ cần ngươi còn sống, phải làm cho vui vẻ. Hơn nữa, ta cũng không phải chịu khổ gì.”

    Hoàn nhi nhìn nàng, mắt lệ đỏ hồng nói: “Nhưng mà, tiểu thư à, hắn bây giờ cứ như vậy đối với người, sau này phải làm sao bây giờ?”

    Làm sao? Hà Doanh thân thể dựa vào thành xe, khóe miệng nở một nụ cười. Rau trộn! Nàng không phải nữ tử lấy chồng làm trời, có những chuyện trên đời này, còn không đáng để nàng để ý.


    Có lẽ vì nàng bình tĩnh tươi cười làm ảnh hưởng, dần dần tiểu Hoàn cũng thôi khóc, một chút đã buồn ngủ.

    Xe ngựa lắc lư liên hồi, chốc chốc lại chấn động rất mạnh. Hà Doanh ngủ một hồi, cũng thấy không ngủ được nữa. Đã như thế, nàng bèn lấy cây tiêu ra, chậm rãi đưa lên thổi.

    Tiếng tiêu xa xôi âm trầm, chậm rãi xoay quanh giữa vòm trời, phản phất u oán lẫn một chút luyến tiếc, tựa như trời cao từ nghìn vạn năm kia, chậm rãi thấm sâu vào lòng người.

    Lê Thanh ngồi trên lưng ngựa, vẫn đang lắng nghe, vẻ mặt hiện ý đùa cợt. Lúc này, một kỵ sĩ giục ngựa đi tới sau hắn, nhẹ nhàng cười nói: “Đại ca, xem ra vị mạt hôn thê này của huynh dường như cũng không phải chỉ là nữ nhi nhà quyền quý thông thường. Huynh nghe trong tiếng tiêu kia, đúng là có động tiên.”

    Lê Thanh lạnh lùng cười nói: “Trên đời này, nữ tử có tài nghệ thiếu gì. Ta xem chẳng có gì bất đồng.” Kỵ sĩ lắc đầu, khẽ thở dài nói: “Với loại nam nhân này, thật đúng là không có gì để nói.”

    Lê Thanh không để ý hắn. Chỉ là nhìn Thanh Sơn ẩn hiện phía xa. Lúc này, kỵ sĩ nọ còn nói thêm: “Nhiều năm tại biên quan, thật đúng là hiếm thấy khi nào cảnh sắc vùng sông nước ôn nhu như vậy. Ngay cả nữ nhân nơi này, nữ nhân kinh thành cũng không so được.”

    Lê Thanh cười, nói: “Lời này thật ra là khích lệ rồi. Nữ nhân kinh thành, ngươi thấy được bao nhiêu? Dám nói thế sao? Đợi trở về kinh, đại ca mang các ngươi đi vui vẻ một trận.”

    Hắn đề cao âm lượng một câu cuối cùng, chúng kỵ sĩ cũng nghe được, nhất thời hoan hô một trận. Nghe tiếng hoan hô bên ngoài, Hà Doanh chỉ chép miệng. Nhưng Tiểu Hoàn lại tức giận nói: “Tiểu thư, người nghe đi, còn chưa trở về, đã nói chuyện đi thanh lâu.”

    Hà Doanh điểm vào cái mũi nhỏ của nàng, cười nói: “Có gì đâu mà phải tức giận chứ. Ngươi á, thật sự nghĩ nhiều quá đấy.” Chống lại ánh mắt nghi vấn của tiểu Hoàn, nàng cười nói: “Ta chỉ cần một cái sân an tĩnh là được rồi. Còn về những chuyện khác, tiểu thư nhà ngươi chẳng có tâm tình đi giải quyết đâu.”



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 21-07-2010 lúc 00:46.



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt

  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 8 - Võ lâm nữ tử

    Dịch: ktvman

    Biên: Nhạt Phai

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội



    Xe ngựa ra khỏi cửa thành không lâu sau thì trời tản sáng. Hà Doanh vén màn xe lên trông thấy nơi chân trời, vầng thái dương dần trồi lên, nhưng khắp núi rừng vẫn còn tràn ngập sương mù. Cảnh vật lung linh mờ ảo làm cho Hà Doanh ngây người, giờ phút này, nàng cảm thấy vạn phần may mắn đã không phải che vải đỏ làm một tân nương mà lại có thể tự do thưởng thức cảnh đẹp này.

    Ánh mắt Nàng long lanh nhìn ra bên ngoài, nét mặt hiện rõ vẻ hứng thú. Lê Thanh thấy được biểu hiện của nàng, không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: "Nữ nhân này, thật sự là người vô tâm!"

    Hà Doanh cũng không hề nhìn hắn, tự nhiên cũng sẽ không biết những nghĩ suy trong lòng hắn. Đúng lúc này, cách đó không xa lại truyền đến tiếng vó ngựa khẩn trương dồn dập, ước chừng có ba hay bốn mã nhân, từ rất xa đang hướng chỗ bọn hắn mà đến.

    Chỉ chốc lát, trong tầm nhìn của mọi người, đã hiện ra ba bốn người cưỡi ngựa chạy đến. Vừa nhìn thấy bọn hắn, Lê Thanh không giơ tay, chỉ quát khẽ: "Dừng lại!" Đám người liền níu dây cương dừng vó.

    Lúc này, trong đám người mới đến truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng thốt lên: " Lê đại ca, là các ngươi sao?" Lê Thanh sang sảng cười nói: "Hoá ra là Vân muội? Thực là trùng hợp." Hắn mới vừa nói xong, một đại hán mặc áo xanh cười nói: " Đúng là Lê huynh đệ? Nghe Vân tiên tử nói, ta còn tưởng là nhầm người chứ."

    "Vân tiên tử?" Hà Doanh tâm vừa động. Không khỏi ánh mắt mở thật to nhìn lại. Chính nàng là một mỹ nhân, tự nhiên đối với mỹ nhân khác sẽ rất có hứng thú tò mò một chút, trong lòng nổi lên ý nghĩ so sánh.

    Đến lúc này, bốn con ngựa đã chạy tới trước mặt bọn Hà Doanh. Hà Doanh ngước mắt nhìn lại, thấy ở giữa bốn người là một cô gái trẻ tuổi, mặc trên người một cái áo bằng lụa mỏng, nàng ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt rạng rỡ, xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan phi thường tinh xảo. Dáng người cũng rất đẹp, bộ ngực đầy đặn nhô ra, chiếc eo nhỏ xinh, hai đùi thon dài cân đối.

    Mà ba người bên cạnh nàng, ngoại trừ một đại hán bên trái có râu ria xồm xàm, còn lại hai người kia mặc áo trắng đều là những nam tử khôi ngô tuấn tú. Nhìn thấy bọn hắn, trong đầu Hà Doanh không biết vì sao chợt nhớ tới một câu: Những đại hiệp giang hồ, ai cũng thích mặc y phục trắng.

    Nghĩ đến đây, trong ánh mắt nàng hiện lên một chút hứng thú.

    Bốn người thúc ngựa đến trước mặt Lê Thanh, liền nhảy xuống ngựa, lúc này Lê Thanh cũng đã sớm rời yên. Đại hán áo xanh không ngừng vỗ vỗ vai Lê Thanh, cười nói: "Hảo huynh đệ, ngươi muốn đi đường này hồi kinh, sao lại không nói cho ta biết, nếu thế, đại ca đã có thể tiễn ngươi một đoạn đường."

    Vân nhi cũng đã đi đến trước mặt Lê Thanh, đang nhìn hắn đắm đuối, nàng thấy đại hán áo xanh nói không ngừng với hắn, không khỏi bĩu môi nói: "Đại ca cũng thiệt là, mỗi lần vừa thấy mặt cũng đều như thế." Giọng nàng có vẻ giận dỗi, làm cho mọi người không khỏi cười vang lên. Đại hán áo xanh liền nói: "Tốt lắm, Thanh đệ, ngươi hãy cùng Vân muội tán gẫu một chút đi. Nếu không lại có người trách ta già cả không hiểu chuyện." Hắn vừa nói như thế, ngay cả Lê Thanh cùng mấy kỵ sĩ cũng không khỏi bật cười.

    Vân nhi có hình dáng là một nữ hiệp, y phục gọn gàng bó sát người, càng làm nổi bật dáng người vốn đã gợi cảm vô cùng, rung động lòng người, thậm chí còn khiến Hà Doanh có một chút ghen tị, điều này làm cho Tiểu hoàn ở bên cạnh đang cẩn thận quan sát tiểu thư, như là sợ nàng vì chuyện này mà sinh ra tức giận.

    Vân nhi giương mắt nhìn Lê Thanh một chút, liền cúi đầu xuống, gương mặt ửng đỏ, lúng ta lúng túng kêu lên một tiếng: "Lê đại ca!" Lê Thanh cười, ôn nhu nói: " Lần này có phải Vân nhi đang đến Yến thành chúc thọ?"

    Vân nhi gật gật đầu, cắn cắn môi đỏ mọng, bỗng nhiên cố lấy dũng khí nói: "Đại ca, đợi Vân nhi chúc đại thọ sáu mươi của Lý lão gia tử xong, có thể đến trong phủ thăm chàng được không?"

    Nàng nói xong câu đó sau, mặt chợt đỏ bừng, biểu tình tràn đầy khẩn trương. Hà Doanh thấy thế cảm thấy rất ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: "Nữ hiệp giang hồ này thật là khác người a. Lời thể hiện tình cảm như vậy, cũng dám nói ra ở trước nhiều người như thế. Nếu là mình, chắc lấy dũng khí cả một năm, cũng không dám nói thẳng ra như thế, giỏi lắm thì cũng chỉ dám ở nhìn lén vài lần mà thôi."

    Nghĩ đến đây, nàng hơi cảm thấy có chút xấu hổ, mà Hoàn nhi ở bên cạnh cũng giống nàng, đang nhìn rất chăm chú, còn thì thào nói thầm: "Thật không biết xấu hổ!" Nàng nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Doanh, thấy thái độ của nàng rất ung dung, không khỏi cảm thấy rất là bội phục: "Tiểu thư nhà ta cũng không giống người thường, chuyện như vậy, nhìn cũng thấy rất bình thường."

    Tuy nhiên, Lê Thanh nghe thấy thế lại cảm thấy sửng sốt, giật mình ngẩn ra một hồi lâu. Hắn ngơ ngác nhìn Vân nhi, nửa ngày cũng không có lên tiếng. Thấy thế, khuôn mặt cười của Vân nhi dần dần chuyển sang tái nhợt, hai mắt đã rớm nước - chực khóc. Lê Thanh lập tức nói: " Đương nhiên, đương nhiên hoan nghênh. Được Vân tiên tử tới chơi, đương nhiên Lê Thanh mong còn không được."

    Vân nhi nghe xong những lời này của hắn, trong lòng vừa thấy vui vẻ, lại có chút đau xót. Vui vẻ chính là, trước mắt mọi người hắn không có từ chối mình, mà còn tỏ vẻ hoan nghênh. Đau xót chính là, hắn lại kêu mình là Vân tiên tử và tự xưng là Lê Thanh? Đâu có giống như trước kia, kêu mình Vân nhi và tự xưng đại ca đâu? Như thế, liệu có phải hắn đã có ý xa cách?

    Lúc này, thiếu niên áo trắng cao gầy đã đi tới, nói:" Đã được nghe đại danh của Lê tướng quân từ lâu! Khi chúng ta đến kinh thành, mong được tướng quân tận tình chiếu cố a." Hắn ôm quyền, khách khí nói. Lê Thanh hiện đang phân vân không biết nói với Vân nhi như thế nào. Nghe hắn thế, lập tức tiếp lời nói: "Giang thiếu hiệp khách khí rồi. Nếu được các ngươi tới chơi, thì Lê mỗ rất vinh hạnh và may mắn."

    Lúc này, thiếu niên được gọi là Giang thiếu hiệp vừa cười nói : "Tốt lắm, lộ trình của mọi người đều còn rất xa. Nếu có chuyện gì, chúng ta hãy cưỡi ngựa, vừa đi vừa nói chuyện đi." Lê Thanh ha ha cười, nhảy lên ngựa của mình. Vân nhi bất đắc dĩ cũng phải nhảy lên lưng ngựa.

    Lúc này, nàng chớp mắt, chợt nhìn thấy Hà Doanh. Trong nháy mắt, ngạc nhiên, đố kỵ, chán ghét, đủ các loại cảm xúc, đều được thể hiện trong ánh mắt nàng. Tiếp theo, nàng liền hướng Lê Thanh hỏi: "Lê đại ca, vị tiểu thư kia là ai thế?"

    Lê Thanh lạnh lùng nhìn Hà Doanh liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Đó là hôn thê cuối cùng của ta!"

    "Hôn thê cuối cùng... cuối cùng của Lê đại ca sao?" Vân nhi tựa hồ cố lấy dũng khí, mới nói được hết câu. Trong hai mắt đã chứa đầy nước mắt trong suốt ướt át. Lê Thanh giả vờ như không nhìn thấy gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hà Doanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng.

    Hà Doanh biết là hắn đã trách mình đem màn xe kéo ra. Lập tức cúi đầu, né tránh ánh mắt của hắn, lại hạ màn xe xuống.

    Nàng kéo màn xe xuống, nhưng vẫn là lặng lẽ thông qua một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài. Hoàn nhi chú ý đánh giá tiểu thư nhà nàng cả nửa ngày, thấy nàng vẫn chăm chú nhìn ra bên ngoài, không khỏi cực kỳ thất vọng, cực kỳ khó chịu liền thở dài một hơi. Nàng liên tiếp thở dài đến ba bốn lần nhưng tựa hồ tiểu thư nhà nàng một chút cũng không hề chú ý tới cái cảm xúc nho nhỏ của nàng, mà còn rất hứng thú, chăm chú nhìn ra bên ngoài.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 21-07-2010 lúc 00:47.



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt

  8. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 9 - Sơn phỉ

    Dịch: ktvman

    Biên: nawasaky91

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội



    Lê Thanh cưỡi ngựa đi phía trước, hắn ngồi thẳng trên ngựa, trên người tỏa ra một cỗ khí chất quý tộc cao quý, uy nghiêm lẫn sát khí, cũng toát ra một khí thế kiên cường thứ luôn khiến cho nữ nhân phải rung động. Vân nhi hai mắt rưng rưng nhìn hắn, bộ dáng cực kỳ thương tâm. Nàng trước kia điềm đạm đáng yêu, đã làm cho hai bạch y thiếu niên cảm thấy xao xuyến. Vậy nên thấy nàng thương tâm, hai người lập tức không ngừng liếc nhìn về phía Lê Thanh, trong ánh mắt mang theo một tia khó chịu.

    Tuy nhiên, đương sự, Lê Thanh, lại không hề phát giác điều này. Hắn vẫn cực kỳ ung dung, trên mặt vẫn luôn xuất hiện nụ cười, cùng đại hán áo xanh nói chuyện cực kỳ thoải mái.

    Hà Doanh cảm thấy vô cùng hứng thú, đặc biệt khi nhìn thấy Vân nhi như một con chó, con mèo nhỏ bị vứt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn lộ vẻ ủy khuất. Nét mặt như thế làm cho ngay cả Hà Doanh nhìn vào cũng cảm thấy mềm lòng. Nhưng cái tên Lê Thanh kia tựa hồ không hề biết điều này.

    Lại đi thêm được một lát, phía trước xuất hiện một ngã rẽ, bốn người đại hán áo xanh cùng hướng Lê Thanh nói khách khí một hồi, sau đó cùng Vân nhi từng người thúc ngựa lao đi.

    Đợi cho bọn họ đi xa, Lê Thanh mới lập tức tới gần xe ngựa, cách màn xe lạnh lùng nói: "Đã nhìn đủ chưa? Ta còn tưởng rằng Hà Phi là một nho gia danh tiếng, sẽ dạy dỗ được nữ nhi tài giỏi. Nhưng xem ra, cũng giống như những tên đầu đường xó chợ! Không ra thể thống gì cả!"

    Hắn nói lạnh như băng, sắc như dao bổ, làm cho Hoàn nhi vừa nghe thấy, tức giận kéo màn xe sang một bên, quát: "Ngươi, ngươi dám nói tiểu thư như vậy à? Ngươi, ngươi thật sự là quá mức xấu xa!"

    Lê Thanh nhìn vào phía bên trong xe, liền thấy Hà Doanh đang lẳng lặng tựa vào vách xe, giống như đang lim dim ngủ, vẻ mặt bình tĩnh. Tựa hồ những lời nói vừa rồi, không ảnh hưởng gì tới nàng, không khỏi chột dạ.

    Lúc này, Hoàn nhi cũng thấy được biểu hiện của tiểu thư. Không khỏi kêu nhỏ một tiếng: "Tiểu thư!" Trong giọng nói có mang theo một chút tức giận! Hà Doanh mở mắt ra, ánh mắt trong veo, sáng ngời, không hề có nửa phần thương tâm. Nàng cười nói: "Như thế thì sao?"

    Lê Thanh nhìn nàng hừ một tiếng, thấp giọng mắng: "Đúng là không biết nhục nhã!" Hoàn nhi nghe thấy thế càng thêm tức tối, lập tức đem màn xe đóng lại, quay trở vào ngồi cùng tiểu thư.

    Đi một lát sau, thời gian đúng giữa trưa, đã đến giờ ăn. Đoàn hộ tống đều cho ngựa ngừng lại, một đám ngồi ở dưới bóng cây ăn lương khô mang theo.

    Hà Doanh cũng chỉ có lương khô để ăn. Nàng cùng Hoàn nhi cũng xuống xe ngựa. Khi các nàng xuống, đám hộ vệ này lập tức cúi đầu, không tên nào dám nhìn thẳng vào các nàng.

    Hà Doanh cảm thấy buồn cười, lúc này, tiểu Hoàn đã trải ra một mảnh vải bố dưới bóng cây, gọi lớn:"Tiểu thư, ngồi xuống đây đi." Hà Doanh lên tiếng đáp ứng, chậm rãi đi đến. Cầm lương khô trong tay, không chỉ nàng ăn không nổi mà ngay cả tiểu Hoàn cũng cảm thấy khó ăn. Nhưng ngược lại, nhìn đám hộ vệ, ngay cả Lê Thanh đều ăn miếng này rồi tiếp miếng khác, giống như đang ăn một món ăn ngon lành nào đó.

    Hà Doanh cũng cố ăn hai cái, liền ngừng lại. Nàng ánh mắt nhìn Lê Thanh ở xa, trong lòng thầm nghĩ: "Xem biểu hiện này của Lê Thanh, cho dù ta tới được kinh thành, hơn phân nửa cũng sẽ bỏ mặc ta. Đến lúc đó, tìm một cơ hội nào đấy để thoát thân là được rồi. Bây giờ đã như vậy, nhất định ta phải đi khắp nơi chơi đùa mới được."

    Nàng nghĩ đến say sưa, nghĩ đến cuộc sống tự do tốt đẹp, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười tươi. Lê Thanh vẫn không kìm nổi nhìn trộm nàng vài lần. Lúc này, hắn nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, không khỏi lại là ngẩn ra.

    Hắn trong lòng thầm nghĩ: "Sợ là ta vĩnh viễn không có cách nào hiểu được nữ nhân này!"

    Nghỉ ngơi một hồi, mọi người lại tiếp tục chuẩn bị đi tiếp. Ở trong xe ngựa điều kiện rất không thoải mái, bên trong những bảy tám người, tuy nhiên Hà Doanh đã tu tập nội công nhiều năm, không coi nỗi khổ này ra gì. Nhưng về phần Hoàn nhi, vừa nghe đến vừa muốn ra đi, trên mặt hiện rõ nét thống khổ.

    Đi đến chiều tối, phía trước liền xuất hiện một chỗ khe núi. Khe núi này hai bên là hai ngọn núi sừng sững, có một cái đường nho nhỏ chạy thẳng theo hướng nam bắc. Lê Thanh híp mắt nhìn một chút vào đường nhỏ, lặng lẽ cùng thanh niên bên cạnh liếc nhau, gật gật đầu, tiếp tục bình tĩnh hướng về phía trước tiến lên.

    Đội ngũ vẫn đang ung dung hướng khe núi đi đến, khi đi đến một nửa thì bỗng nhiên, sườn núi trên đỉnh đầu có một trận huyên náo. Lúc này, một tiếng tiếng hét phẫn nộ nói : "Các huynh đệ, xông lên! Giết hết nam nhân. Còn lại nữ nhân và tiền bạc châu báu, đều sẽ là của chúng ta." Thanh âm như tiếng sấm vang lên ở bên tai. Tiếp theo đó, mấy chục tiếng quát tháo cao thấp không đều từ giữa sườn núi truyền đến. Cùng với đó, còn có thanh âm của những tảng đá to đang lăn xuống.

    Tiểu hoàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, gắt gao cầm lấy tay Hà Doanh, thân mình không ngừng run rẩy. Hà Doanh nhẹ nhàng vỗ tay làm nàng yên lòng, một bên nhìn qua màn xe để thấy tình hình chiến đấu bên ngoài.

    Bên Lê Thanh cũng chỉ có năm sáu người, mà những sơn phỉ đang lao xuống kia, ít nhất cũng phải có năm sáu chục người. Bọn chúng ném đá xuống, cũng đã làm bị thương hai con ngựa. Tình hình đối với bọn Lê Thanh mà nói, thực sự là bất lợi.

    Chỉ một lát sau, sơn phỉ đã đem bọn người Lê Thanh bao vây lại. Tên đầu lĩnh trên mặt có hai vết sẹo dài, một đôi mắt ếch cười ha ha, nói: "Bọn nhãi các ngươi, tốt nhất nên ngoan ngoãn đem tiền bạc và nữ nhân toàn bộ giao cho gia gia, gia gia sẽ cho các ngươi chết một cách sảng khoái."

    Lê Thanh không hề động, hắn lạnh lùng nói: "Kẻ nào sai các ngươi cướp của chúng ta?"

    Thổ phỉ cầm đầu sửng sốt, hắn cười ha ha, nói: "Ngươi sắp chết đến nơi, còn muốn biết là ai muốn tính mạng của ngươi à? Đáng tiếc gia gia cảm thấy khó chịu với khẩu khí của ngươi, cho nên, sẽ không nói cho ngươi!"

    Lê Thanh cười ha ha, bỗng nhiên mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng chỉ bằng những tên rác rưởi các ngươi cũng có thể đối phó được ta sao?"

    Tên thổ phỉ cầm đầu sửng sốt, không khỏi lui ra phía sau vài bước, dò xét cẩn thận hắn nửa khắc. Lúc này mới vỗ đùi cười nói: "Được lắm, tiểu tử dám hù đại gia ngươi ! Bằng vào mấy tên nhãi nhép các ngươi mà muốn đối phó với tinh binh này của đại gia ta, đừng có nằm mơ. Nhanh, quỳ xuống lạy gia gia hai cái, để ta xem da thịt ngươi thế nào. Gia gia sẽ tự ra tay lột da ngươi."

    Nói tới đây, hắn đắc ý mở rộng miệng nở nụ cười. Nhưng chính lúc này, đột nhiên một vật nhanh như như tia chớp chui vào cái miệng đang mở rộng của hắn. Đại hán bất ngờ chưa biết cái gì nhưng lại lập tức nuốt xuống. Hắn nuốt xong, biết không ổn, lập tức há to miệng, không ngừng phun ra, nhưng lại không phun ra được cái gì.

    Sắc mặt hắn trắng bệch, căm tức nhìn Lê Thanh, quát mắng: "Ngươi, ngươi cho gia gia ngươi nuốt cái gì thế?"

    Lê Thanh lẳng lặng nhìn hắn, thản nhiên nói: "Còn có thể cái gì được? Đương nhiên là độc dược!"

    Tên đầu lĩnh sắc mặt trở nên lúc xám xịt, lúc thì trắng bệch. Lúc này, hắn phất phất tay, một tên sơn phỉ dáng người thư sinh, gầy thấp đi đến phía sau hắn. Tên đầu lĩnh ghé vào lỗ tai thư sinh nói thầm vài câu.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 25-07-2010 lúc 23:22.



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt

    ---QC---


  10. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
Trang 2 của 15 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status